Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 201-205
Chương 201: Chiến quán chủ
"Quán chủ của Tiên Hạc võ quán đúng thật là lợi hại, chỉ một bước nhảy đã có thể nhảy vọt ra một khoảng cách xa như vậy!"
Những người không tu hành đến xem náo nhiệt đều tỏ ra sững sờ.
Trên sàn đấu.
Lâm Mộc và quán chủ Tiên Hạc võ quán đứng đối diện nhau.
"Thằng nhãi ranh, cậu dám xông lên giao đấu trước, lão phu rất nể phục dũng khí của cậu đấy."
Quán chủ Tiên Hạc võ quán lắc lắc hai vai, khí phách hiên ngang: "Thế nhưng cậu đã làm hại người trong Tiên Hạc võ quán của tôi trước, còn dám tống tiền võ quán Tiên Hạc tôi, nên cậu phải trả giá bằng chính tính mạng của mình! "
Quán chủ Tiên Hạc võ quán đã biết Lâm Mộc đang ở Linh Ý Cảnh trung kỳ, nên ông ta có đủ tự tin sẽ có thể đánh bại anh!
“Quán chủ, tôi chỉ muốn hỏi ông một chuyện, ông có bao nhiêu tiền?” Lâm Mộc cười hỏi.
Quán chủ Tiên Hạc võ quán giật mình: "Cậu hỏi cái này làm gì?"
Quán chủ Tiên Hạc võ quán nghĩ đây là chuyện dù có tám cây gậy cũng không đánh lại được!
“Không có gì, lát nữa ông sẽ biết thôi.” Lâm Mộc nhoẻn miệng cười.
Vừa lúc đó, hội trưởng hiệp hội võ thuật Thân Giang đã cầm một bản thỏa thuận bước lên sàn đấu.
“Hai vị, vì là thi đấu nên có khả năng có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Vậy nên xin hãy ký vào bản thỏa thuận không truy cứu trách nhiệm này.” hội trưởng đưa bản thỏa thuận cho hai người.
Thỏa thuận không truy cứu trách nhiệm này có thể được coi như sự sống và cái chết.
“Đưa cho cậu ta ký đi.” Quán chủ Tiên Hạc võ quán vẫy vẫy tay.
Không chút do dự, Lâm Mộc cầm bút ký lên, cuối cùng ấn cả dấu vân tay.
Quán chủ Tiên Hạc võ quán cũng đã ký tên xong.
Sau khi hai bên đã ký xong thỏa thuận, hội trưởng cũng rời khỏi sàn đấu.
"Hai bên đã ký kết thỏa thuận, có vẻ như cuộc đấu sắp bắt đầu rồi!"
Mọi người có mặt trong võ quán đều tập trung sự chú ý vào sàn đấu, tất cả cũng đều rất mong chờ.
“Để xem hôm nay Lâm Mộc có làm được gì không!” trên mặt Dương Kiến nở nụ cười xấu xa.
Anh ta đã bị Lâm Mộc làm cho xì hơi mấy lần, nhất là lần trước đi cùng phó quán trưởng đến nhà tìm Lâm Mộc, lúc đó anh ta bị mất mặt vô cùng, nên anh ta đã chờ ngày này từ lâu lắm rồi!
Trên sàn đấu.
“Thằng nhãi ranh, lão phu nhân từ cho cậu nói một lời từ biệt cuối cùng đấy.” Quán chủ Tiên Hạc võ quán ưỡn ngực, phong thái hiên ngang.
Lâm Mộc lắc đầu: "Nói nhảm nhiều thật đấy, mau xuất chiêu đi."
"Sắp chết rồi mà cậu vẫn không có sự cung kính nào với lão phu, vậy thì mau nhận lấy đòn tấn công của tôi đi!"
Quán chủ Tiên Hạc võ quán phất tay áo bào, một hơi thở mạnh mẽ lập tức tuôn ra từ trong cơ thể.
"Tiên Hạc Chưởng!"
Sau đó thấy Quán chủ Tiên Hạc võ quán vỗ lòng bàn tay một cái, luồng khí do nội lực hình thành lập tức tạo nên một trận gió lớn bên trong võ quán.
Một con hạc trắng do nội lực ngưng tụ xuất hiện trên võ đài, hơi thở cuồng bạo đập đập đôi cánh, sau đó bổ nhào về phía Lâm Mộc!
"Đúng là một chiêu thức thần kỳ!"
"Đây chính là thuật pháp trong truyền thuyết đó sao? Nó có thể ngưng tụ tạo thành một thứ giống như hạc trắng từ trong không khí!"
Những người không tu hành đều rất kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Trên sàn đấu.
“Quả đúng là Linh Ý Cảnh đỉnh phong. Cùng một chiêu thức nhưng mạnh hơn so với phó quán trưởng của ông rất nhiều đấy!” Lâm Mộc nhìn chằm chằm con hạc trắng bay tới.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Lâm Mộc so tài với Linh Ý Cảnh đỉnh phong.
Lần trước khi đấu với Nhị trưởng lão của Tuyết Sơn Phái, thủ đoạn của Nhị trưởng lão Tuyết Sơn Phái bùng phát ra còn mạnh hơn thế này nhiều.
Sau đó Lâm Mộc lại nói: "Đáng tiếc, đối với tôi mà nói thì vẫn không đủ!"
"Lưu Quang Quyết, Thiên Câu Nhất Phát!"
Ngón tay Lâm Mộc nhanh chóng xẹt qua, từng tia Hỏa Diễm Lưu Quang giống như pháo hoa vọt ra khỏi đầu ngón tay anh!
Lần trước Lâm Mộc vẫn chưa dùng Lưu Quang Quyết để chống lại phó quán chủ của võ quán Tiên Hạc, nhưng lần này dù sao anh cũng đấu với Linh Ý Cảnh đỉnh phong.
Bùm bùm bùm bùm!
Vô số Lưu Quang được bắn ra, trong chốc lát hạc trắng đã bị quét sạch.
“Sao có thể?” sắc mặt Quán chủ Tiên Hạc võ quán khẽ thay đổi, vội vàng ngăn chặn số Lưu Quang còn lại!
Lưu Quang Quyết này là Địa Giai, nhưng đòn công kích của đối phương nhiều nhất cũng chỉ là Nhân Giai mà thôi!
Cùng với sự trợ giúp của Chí Tôn Tích nên cho dù hai bên chỉ cách nhau một Cảnh giới nhỏ, nhưng Lâm Mộc vẫn có chút lấn lướt trong lần giao đấu đầu tiên.
"Chiêu thức của Lâm Mộc thật sự quá chói mắt!"
"Tôi còn tưởng rằng Quán chủ Tiên Hạc võ quán có thể trực tiếp bóp chết Lâm Mộc ngay khi xuất chiêu chứ. Xem ra, Lâm Mộc này cũng thực sự có chút năng lực?"
Mọi người bên dưới cũng nghị luận rất nhiều với màn so tài vừa rồi.
"Anh ta là Linh Ý Cảnh trung kỳ sao? Tuổi còn trẻ như vậy đã đạt tới Linh Ý Cảnh trung kỳ?" Nữ tử Thanh Y kinh ngạc.
Người không tu hành thì chỉ như đang xem náo nhiệt, còn người tu hành lại nhìn vào sâu hơn, đương nhiên ngay lập tức có thể nhìn ra Lâm Mộc là Linh Ý Cảnh trung kỳ.
“Anh ta với Quán chủ Tiên Hạc võ quán thì cảnh giới của ai cao hơn?” Lâm Hạ tò mò hỏi.
“Quán chủ Tiên Hạc võ quán có Cảnh Giới cao hơn, mặc dù anh ta tuổi còn trẻ như vậy mà đã đạt tới Linh Ý Cảnh trung kỳ, tôi cũng rất kinh ngạc, nhưng dù sao Cảnh Giới của anh ta vẫn kém với Quán chủ Tiên Hạc võ quán. "
Nữ tử Thanh Y lắc đầu nói: "Nếu như bọn họ tiếp tục đánh, tôi không nghĩ anh ta có thể đánh thắng Quán chủ Tiên Hạc võ quán."
Trên sàn đấu.
“Ông chỉ có chút năng lực ấy mà đã muốn giết tôi sao?” Lâm Mộc cười khinh thường.
Lâm Mộc chỉ mới dùng Lưu Quang Quyết ở tầng thứ hai, nhưng anh đã làm cho vị trụ cột của Tiên Hạc võ quán này phải lao đao rồi.
"Cậu.." khóe mắt Quán chủ Tiên Hạc võ quán giật giật.
Trận chiến đầu tiên thực sự khiến ông ta kinh ngạc, rõ ràng Cảnh Giới của Lâm Mộc thấp hơn ông ta, nhưng sức bộc phát cũng không kém hơn ông ta sao? Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ?
"Thằng nhãi ranh, đừng có kiêu ngạo quá! Cảnh Giới của lão phu vẫn trên cậu, tôi không tin tôi đánh không lại cậu đâu!"
"Hôm nay, tôi sẽ cho cậu xem bản lĩnh thật sự của lão phu!"
Sau đó thấy Quán chủ Tiên Hạc võ quán uốn cong ngón áp út và ngón út lại, ấn ngón cái chạm vào đốt thứ hai của ngón áp út, ngón trỏ và ngón giữa để thẳng, sau đó không ngừng ngưng tụ nội lực.
Một lúc sau, hai tay ông ta bắn ra những ánh sáng nhọn hoắt như mũi kiếm!
"Liệt Diễm Trảm!"
Những tia sáng chói lọi tản ra trên sàn đấu, cùng với những tia sáng ngưng tụ, một tia sáng và bóng kiếm được ngưng tụ lại đã đốt cháy một ngọn lửa cuồng nộ kia.
"Đi!"
Khi ánh sáng của bóng kiếm ngưng tụ lại, ngón tay có kiếm của Quán chủ Tiên Hạc võ quán lại chĩa ra!
Ầm ầm!
Bóng kiếm mang theo ngọn lửa cuốn lên một luồng gió rồi lập tức chém về phía Lâm Mộc.
Nhìn thấy đòn tấn công dữ dội như vậy, tất cả mọi người chứng kiến đều nín thở, tự hỏi Lâm Mộc sẽ ứng phó như thế nào?
"Đây có phải là chiêu thức mạnh nhất của ông không?"
Trong mắt Lâm Mộc không hề có sự sợ hãi, chỉ có sự hưng phấn!
"Vậy thì đã đến lúc tôi phải sử dụng kỹ năng thực sự của mình rồi!"
Lâm Mộc nhanh chóng gia tăng thêm Chí Tôn Tích, truyền thêm sức mạnh vào Chí Tôn Tích!
Mười ngón tay của anh tùy ý cử động.
"Lưu Quang Quyết, Thiên Cơ Thức !"
Hỏa Diễm Lưu Quang tuôn trào như vũ bão!
Chương 202: Thắng bại đã rõ
“Hợp!”
Mười ngón tay Lâm Mộc đan vào nhau. Trong nháy mắt, những chùm sáng đang bay tứ tung đã ngưng kết lại một chỗ, tạo thành một chùm lưu quang khổng lồ đập trực diện vào bóng kiếm mang theo ngọn lửa hay còn gọi là Liệt Diễm Đao Ảnh của Quán chủ Tiên Hạc võ quán.
Rầm!
Hai đòn tấn công chạm nhau tạo ra tiếng nổ lớn, Liệt Diễm Đao Ảnh bị đánh tan tành. Sức mạnh từ vụ nổ đã tạo ra một trận cuồng phong càn quét tứ phía, thổi bay mấy cái bảng hiệu bên trong võ quán.
Trên võ đài, sắc mặt Quán chủ Tiên Hạc võ quán tràn đầy kinh hoàng khi chứng kiến tuyệt chiêu của mình bị phá vỡ, hai chân liên tục lui về phía sau, tạo khoảng cách thật xa với Lâm Mộc.
Trong khi đó chùm lưu quang to lớn kia sau khi đập tan Liệt Diễm Đao Ảnh thì vẫn tiếp tục lao tới vị trí của Quán chủ Tiên Hạc võ quán.
Từ lúc chiêu thức mạnh nhất của mình bị công phá, trạng thái của Quán chủ Tiên Hạc võ quán đã bất ổn cực mạnh cho nên khi đòn tấn công của Lâm Mộc đánh tới, ông ta chỉ theo quán tính giơ hai tay lên chống đỡ.
Bùm!
Quán chủ Tiên Hạc võ quán lãnh trọn đòn tấn công của Lâm Mộc, cơ thể ông ta bị đánh bật ra ngoài, đập thật mạnh xuống võ đài, tạo ra âm thanh “đùng”cực kì chấn động, tất cả mọi người ở võ quán run rẩy.
“Phốc!”
Sau khi bị đánh bay rồi rơi xuống, trong miệng Quán chủ Tiên Hạc võ quán phun ra một ngụm máu tươi.
Ngày hôm nay, trên võ đài này, trận đấu giữa ánh sáng và đá lửa, thắng bại đã rõ!
“Quán chủ Tiên Hạc võ quán bị đánh bại?”
Không gian bỗng trở nên yên ắng lạ thường, trận đấu kết thúc quá nhanh!
Hơn bên thua cuộc lại chính là Quán chủ Tiên Hạc võ quán!
Tất cả mọi người ở đây cực kì sốc, không ai tin được tình huống này sẽ xảy ra! Kết quả này nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người!
“Sư phụ!”
“Sao chuyện này lại có thể xảy ra chứ!”
Dương Kiện và người của Tiên Hạc võ quán vô cùng kinh hãi, hai mắt trừng lớn không thể tin nổi!
Sự phụ của họ đã đến cảnh giới Linh Ý Cảnh đỉnh phong đó! Sao có thể bị một tên mới Linh Ý Cảnh trung kỳ đánh bại?
Khoảnh khắc Dương Kiện nhìn Lâm Mộc ở trên võ đài, trong lòng anh ta ngoài sự chấn động còn xen lẫn chút sợ hãi.
Đến sự phụ còn chưa đủ trình để làm đối thủ của Lâm Mộc, nghĩ lại lần anh ta và Lâm Mộc tỉ thí so tài ở võ quán kia, Dương Kiện run rẩy. Nếu lần đó Lâm Mộc tung ra bản lĩnh thật sự vậy thì anh ta không chết thì cũng tàn phế rồi!
Dương Kiện cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao lần trước Lâm Mộc dám dọa dẫm Tiên Hạc võ quán, bởi vì Lâm Mộc hoàn toàn không hề sợ họ!
“Mười điểm!” – Trần Uyển Nhi kích động cổ vũ cho Lâm Mộc.
Cô biết mà, Lâm Mộc nhất định có thể làm được. Trong khi đó, sắc mặt của Khâu Anh ngồi bên cạnh Trần Uyển Nhi lại cực kì khó coi.
Bà ta thật sự không ngờ Lâm Mộc có thể chiến thắng trận đấu này.
Quang Minh Hội vốn muốn mượn tay Tiên Hạc võ quán để diệt trừ Lâm Mộc. Bây giờ xem ra, kế hoạch này đổ sông đổ biển hết rồi!
Trên võ đài.
Lâm Mộc nhanh chóng bật nhảy lên cao rồi đáp xuống, hung hăng đè lên cơ thể Quán chủ Tiên Hạc võ quán rồi bóp chặt cổ ông ta.
Lần này, Lâm Mộc liệu sức mà làm, vận dụng Chí Tôn Tích một cách vừa đủ, anh không dám quá sức như lúc đấu với Nhị trưởng lão Tuyết Sơn Phái.
Trận đấu với Nhị trưởng lão Tuyết Sơn Phái, Lâm Mộc muốn giết chết ông ta cho nên khi sử dụng Chí Tôn Tích rất tàn nhẫn, anh muốn khô máu với ông ta cuối cùng ông ta quả thật bay màu còn bản thân anh thì hộc máu.
Trong khi đó lần này, mục tiêu của Lâm Mộc chỉ là đánh bại Quán chủ Tiên Hạc võ quán cho nên sử dụng chiêu thức cũng nhẹ tay hơn lần trước dù sao thì cũng phải giữ lại mạng cho ông ta.
Hơn nữa, sau khi Lâm Mộc trải qua lần Phạt Cốt Tẩy Tủy, sư phụ đã nói cơ thể và kinh mạch của anh đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, vì vậy sức chịu đựng của anh cũng đã tăng lên có thể chịu đựng được tác dụng phụ của chiêu thức này.
Trải qua trận thực chiến vừa rồi, Lâm Mộc nhận ra khả năng chịu đựng tác dụng phụ của Chí Tôn Tích của cơ thể đã tăng lên đáng kể. Vì vậy, sau khi sử dụng Chí Tôn Tích trong trận đấu này, anh chỉ cảm thấy hơi mệt mỏi chứ không còn vật vã như trước kia.
Mặc dù tác dụng phụ sẽ làm cơ thể Lâm Mộc suy yếu nhưng ít nhất anh vẫn còn có thể đi đứng, sinh hoạt bình thường.
“Quán chủ Tiên Hạc võ quán, ông thua rồi! Chúng ta đã ký kết thỏa thuận, bây giờ tôi có giết ông thì cũng không thành vấn đề nhỉ!?”
Lâm Mộc bóp cổ ông ta, nội lực ở đầu ngón tay trào ra mãnh liệt.
“Đừng! Đừng mà!”
Mặt Quán chủ Tiên Hạc võ quán đỏ bừng, gân xanh trên cổ nổi lên, ông ta cảm giác mình sắp nghẹt thở chết mất.
“Nếu ông đã có gan lựa chọn hạ chiến thư với tôi, vậy tôi sẽ khiến ông phải trả giá thật lớn! Hoặc nôn tiền ra, hoặc mất mạng!” – Lâm Mộc lạnh lùng nói.
Dĩ nhiên Lâm Mộc chẳng cần mạng ông ta, thứ anh muốn chính là tiền, tiền là chân ái.
Sau khi Quán chủ Tiên Hạc võ quán nghe anh nói, ông ta như bừng tỉnh, hèn gì khi nãy Lâm Mộc vừa lên võ đài đã hỏi tiền gửi ngân hàng của ông ta có bao nhiêu.
Xem ra người này đã lên kế hoạch từ lâu rồi, muốn chiếm hời một món tiền lớn từ ông ta!
“Cậu…Cậu muốn bao nhiêu, cậu…Cậu buông tay ra trước đi, tôi sắp nghẹt thở chết rồi đây! – Giọng nói của Quán chủ Tiên Hạc võ quán run rẩy.
Quán chủ Tiên Hạc võ quán hiểu rõ, bây giờ ông ta như cá nằm trên thớt chỉ thể cắn răng chịu đựng Lâm Mộc hiếp đáp.
Lâm Mộc nghe vậy thì thả tay ra.
Quán chủ Tiên Hạc võ quán bị thương nặng đã không còn sức chiến đấu, vì vậy Lâm Mộc cũng không sợ ông ta giả bộ chơi chiêu lừa gạt anh.
Hơn thế, trong tay Lâm Mộc có đan dược, nếu có gì bất ổn, giả sử như những người đạt tới Linh Ý Cảnh của Tiên Hạc võ quán chơi dơ, xông lên hội đồng anh thì Lâm Mộc vẫn có thể khôi phục lại trạng thái để chiến với họ.
Nhưng nếu Tiên Hạc võ quán dám làm như vậy, đến lúc đó mọi chuyện sẽ không còn đơn giản để có thể giải quyết bằng tiền đâu.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Theo ông bao nhiêu tiền thì đủ để chuyện này lắng xuống?” – Lâm Mộc nói.
“Năm trăm triệu!” – Quán chủ Tiên Hạc võ quán cắn răng nhả ra con số này.
Dù sao lần trước, Lâm Mộc đã đòi hai trăm triệu cho nên lần này ông ta buộc phải nhả ra một con số lớn hơn.
“Năm trăm triệu! Ít quá!” – Lâm Mộc lắc đầu.
“Tám trăm triệu!” – Quán chủ Tiên Hạc võ quán lại ra một con số khác.
Lâm Mộc cười lạnh lẽo: “Lần trước phó Quán chủ của các người đến tận nhà tôi, tôi đã cảnh cáo ông ta, nếu như Tiên Hạc võ quán nhiều tiền thì tôi hoan nghênh các ông tìm tôi báo thù. Các người lại không để tâm tới, ông cảm thấy bây giờ chút tiền này đủ để giải quyết chuyện này sao? ”
“Cậu…Cậu muốn bao nhiêu thì nói đi!” – Sắc mặt Quán chủ tái nhợt.
Con số ông ta quyết định nhả ra đã tận tám trăm triệu rồi đó!
“Tiên Hạc võ quán của các ông có quan hệ khá tốt với các gia tộc ở Thân Giang, chắc hẳn võ quán của ông có rất nhiều tiền nhỉ? Ít nhất năm mươi tỷ!” – Lâm Mộc đưa năm ngón tay ra để minh họa.
“Năm…Năm mươi tỷ?” – Quán chủ Tiên Hạc võ quán nghe thấy con số, sắc mặt trở nên tái mét.
Cậu ta tưởng tiền là giấy vụn hay sao mà mở miệng ra đòi tận năm mươi tỷ vậy? Từ hàng trăm triệu một phát lên đến hàng chục tỷ?
Mọi người xung quanh xôn xao.
Họ không nghĩ tới Lâm Mộc lại công khai đòi tiền của Quán chủ Tiên Hạc võ quán như vậy, hơn nữa con số đưa ra quả thật kinh người!
Thậm chí những người qua đường, chỉ đến hóng hớt drama cũng cảm thấy Lâm Mộc làm vậy quả thật rất ác độc, đúng chứ?
Còn những người thuộc Tiên Hạc võ quán thì tức giận sôi máu.
“Năm mươi tỷ, ba ngày sau phải có đủ tiền cho tôi, nếu ba ngày sau không mang tiền tới hoặc dám dùng thủ đoạn bịp bợm nào đó với tôi, tôi đảm bảo sẽ khiến các người phải hối hận vì đã không nôn ra năm mươi tỷ!”
Lâm Mộc để lại những lời này, sau đó anh mới đứng dậy khỏi người Quán chủ Tiên Hạc võ quán, bước xuống võ đài.
Chương 203: Ngồi chờ đếm tiền
Lần giao chiến này đối với Lâm Mộc cũng khá nhẹ nhàng.
Thứ nhất, Quán chủ Tiên Hạc võ quán yếu hơn Nhị trưởng lão Tuyết Sơn Phái.
Thứ hai, sau khi Lâm Mộc trải qua Phạt Cốt Tẩy Tủy, thân thể anh đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều có thể chịu đựng được tác dụng phụ của Chí Tôn Tích.
Tất nhiên, trong lòng Lâm Mộc hiểu rõ bây giờ cơ thể anh vẫn có chút suy yếu.
Khi Lâm Mộc bước xuống võ đài, tất cả khán giả xem trận đấu hôm nay đều nhìn anh chăm chú.
“Ngày hôm nay, lịch sử giới võ đạo Thân Giang đã sang trang mới rồi!”
“Người mạnh nhất Thân Giang, dễ dàng bị đánh bại vậy sao?”
“Trước khi trận chiến bắt đầu, Lâm Mộc chỉ là một kẻ không tên không tuổi nhưng sau khi trận đấu này kết thúc, anh ta đã leo lên ngai vàng của giới võ đạo Thân Giang chúng ta, trở thành vị vua mới của giới võ đạo!”
Mọi người ở đây đều hiểu rõ, kết quả trận đấu hôm nay sẽ khiến cái tên Lâm Mộc vang danh khắp giới Thân Giang võ đạo!
Lâm Hạ thở dài nói: “Không ngờ Lâm tiên sinh lại mạnh như vậy, trước đó chúng ta quả thật đánh giá thấp cậu ta rồi.”
Đây là lần đầu tiên Lâm gia tận mắt nhìn thấy thực lực chân chính của Lâm Mộc.
Trong lòng Lâm Hạ thật sự chấn động với kết quả này, đồng thời xen lẫn chút vui sướng, Lâm gia có thể thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với Lâm Mộc, một người mạnh như vậy, đây quả là một đại may mắn!
Thậm chí Khâu Hậu Minh, Khâu Thiên Thiên, hai người họ lúc này vẫn còn đờ đẫn tại chỗ, cả người như bị sét đánh vậy!
Lúc này, nội tâm bọn họ quay cuồng, sôi trào như một cơn sóng thần.
Lâm Mộc chiến thắng, đánh bại Quán chủ Tiên Hạc võ quán – người mạnh nhất giới võ đạo Thân Giang?
Khoảnh khắc này, bọn họ thật sự hoang mang, đây là Lâm Mộc mà họ biết sao…
“Sư phụ!”
“Quán chủ!”
Sau khi Lâm Mộc xuống võ đài, người của Tiên Hạc võ quán nhanh chóng xông lên, dìu Quán chủ Tiên Hạc võ quán đang bị thương nặng đứng dậy.
“Đi!” – Sắc mặt Quán chủ Tiên Hạc võ quán ảm đạm, cố hết sức khạc ra một chữ này.
Ngày hôm qua, ông ta chính là nhân vật đứng đầu giới võ đạo Thân Giang, uy danh khiến ai cũng phải kính nể!
Ngày hôm nay, trước mặt bàn dân thiên hạ, ông ta bị Lâm Mộc đánh bại, thật sự vô cùng nhục nhã. Ông ta không còn mặt mũi nào để tiếp tục ở lại chỗ này nữa!
Người của Tiên Hạc võ quán nghe vậy liền đỡ ông ta rời đi.
Lâm Mộc xuống võ đài, đi tới trước mặt Khâu gia.
“Lâm Mộc, anh đỉnh quá!” – Trần Uyển Nhi mừng rỡ, lao đến trước mặt Lâm Mộc.
Khâu Anh cũng đứng dậy, cười nói: “Lâm Mộc, cháu quả thật khiến dì mở rộng tầm mắt! Thật là thâm tàng bất lộ, dì không ngờ cháu lại là một cao thủ võ công đấy!”
“Dì Khâu quá khen, cháu cũng không ngờ, kẻ chỉ tới từ một địa phương nhỏ như cháu lại có thể chiến thắng được cao thủ mạnh nhất Thân Giang giàu có này.” – Lâm Mộc tự nhạo báng chính mình.
Sau đó, Lâm Mộc nhìn về phía Khâu Hậu Minh và Khâu Thiên Thiên nở nụ cười nói: “Hai vị, tôi nhớ ngày đó, tôi nói Tiên Hạc võ quán không đủ trình để so với tôi. Hai vị đây nói tôi khoác lác, xem thường tôi không biết trời cao đất rộng, không biết bây giờ suy nghĩ của hai vị như thế nào? Đã tin lời tôi nói chưa?”
Khâu Hậu Minh và Khâu Thiên Thiên nghe vậy, biểu cảm lúng túng không biết đáp lại thế nào, họ vô cùng xấu hổ nhất thời không dám nói gì. Trước kia, họ thật sự không tin bởi Lâm Mộc còn trẻ tuổi như vậy, làm sao có thể là một cường giả võ đạo được chứ?
Lâm Mộc nhìn Khâu Thiên Thiên: “Tiểu thư Khâu Thiên Thiên, võ mèo cào của tôi không làm cô thất vọng chứ?”
“Chuyện này…Chuyện này…” – Khâu Thiên Thiên ấp úng, không biết đáp lại thế nào.
Nụ cười của Lâm Mộc biến mất, lạnh giọng cảnh cáo: “Hy vọng sau này các người sẽ bỏ đi cái thói dựa vào nguồn gốc xuất thân mà tự cho mình là mẹ thiên hạ, những người đến từ các địa phương nhỏ chưa chắc đã thua kém các người đâu.”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Lúc này, cha con Lâm Hạ đi tới.
“Lâm tiên sinh, thực lực của cậu thật sự khiến tôi rất kinh ngạc! Chẳng trách mấy hôm trước khi tôi nhắc đến trận đấu này, cậu có vẻ rất tự tin, thoải mái thì ra là do năng lực của cậu thâm sâu đến vậy, bỏ xa Quán chủ Tiên Hạc võ quán.” – Lâm Hạ cười nói.
“Lâm tổng quá khen.” – Lâm Mộc mỉm cười đáp lại.
“Lâm tiên sinh, tôi giới thiệu một chút, vị này là quản lý của Tứ Hải võ quán, Trịnh Du.”
Lâm Hạ chỉ tay về phía cô gái đang mặc đồ xanh đứng bên cạnh ông ta.
“Lâm tiên sinh, chào anh.” – Cô gái mặc đồ xanh tên Trịnh Dụ đưa tay ra.
“Chào cô.” – Lâm Mộc bắt tay với cô ta.
“Lâm tiên sinh thực lực cao cường, có thể lấy Linh Ý Cảnh trung kỳ chiến thắng được Linh Ý Cảnh đỉnh phong, thật sự khiến Trịnh Du bội phục.”
Trịnh Du nói tiếp: “Tôi nghe Lâm tổng nói, Lâm tiên sinh không có quan hệ với bất kỳ võ quán nào ở Thân Giang, hôm nay Lâm tiên sinh thắng trận đấu này chắc chắn sẽ tạo ra tiếng vang lớn, khiến giới võ đạo Thân Giang ai ai cũng biết đến anh.”
“Nếu bây giờ anh xây dựng một võ quán cho riêng mình, lấy thực lực của anh nhất định có thể sáng lập nên võ quán mạnh nhất Thân Giang.”
Lâm Mộc cười, lắc đầu nói: “Tôi không có ý định thành lập võ quán.”
“Nếu Lâm tiên sinh đã không muốn thành lập võ quán, vậy anh có thể cân nhắc đến việc gia nhập Tứ Hải võ quán của chúng tôi. Tứ Hải võ quán sẵn sàng cho anh vị trí Quán chủ.” – Trịnh Du đưa ra lời mời.
“Thật xin lỗi, tôi cũng không có ý định gia nhập vào võ quán nào đó.” – Lâm Mộc cự tuyệt không chút do dự.
Sau đó, Lâm Mộc nhìn cha con Lâm gia: “Lâm tổng, Lâm Hạo Quân, trận đấu hôm nay đã kết thúc, tôi xin phép đi về trước.”
“Được!” – Lâm Hạ cười đáp.
“Trần Uyển Nhi, chúng ta đi thôi.” – Lâm Mộc dứt lời liền dắt tay Trần Uyển Nhi rời đi.
Còn cô gái tên Trịnh Du kia vẫn còn đứng ngây người một chỗ, cô ta không ngờ Lâm Mộc lại cự tuyệt dứt khoát như vậy, Trịnh Du có cảm giác mình đang bị Lâm Mộc xem thường.
Hai người đi ra phía sau đạo quán.
“Lâm Mộc, anh thật sự muốn Tiên Hạc võ quán phải nôn ra năm mươi tỷ sao?” – Trần Uyển Nhi hỏi.
Ngay cả Trần Uyển Nhi cũng cảm thấy đây là một con số khổng lồ, cô không biết yêu cầu của Lâm Mộc trên võ đài khi nãy là thật hay đùa nữa.
“Cô cảm thấy, tôi sẽ lấy chuyện này để đùa giỡn với Tiên Hạc võ quán sao? Thân Giang là vùng đất giàu có, quý tộc mà, với bọn họ năm mươi tỷ không được xem là nhiều đâu.” – Lâm Mộc cười nói.
Anh nói tiếp: “Tiên Hạc võ quán luôn nhận mình là thượng đẳng, tôi muốn bọn họ phải trả giá thật lớn vì sự kiêu ngạo của mình! Ai bảo bọn họ cứ mãi ghi thù vụ đấu giá, suốt ngày tìm cách đối phó tôi còn bảo nhất định sẽ khiến tôi sáng mắt!”
Lần trước bọn họ tìm tới nhà, sau khi Lâm Mộc đập cho một trận đã cảnh cáo bọn họ rồi, chính bọn họ để ngoài tai, vẫn cho mình hơn người,…Lâm Mộc thật sự hết cách, chính bọn họ ép anh phải ra tay tàn nhẫn như vậy.
“Tiên Hạc võ quán thật sự sẽ ngoan ngoãn gom góp năm mươi tỷ chứ? Có khi nào sau đó bọn họ sẽ trở mặt, giở trò xấu xa gì không?”
“Chơi chiêu à?”
Lâm Mộc cười, lắc đầu: “Nếu vậy thì năm mươi tỷ không đủ để giải quyết yên ấm chuyện này đâu, hy vọng bọn họ đủ khôn để hiểu được điều này.”
Những ngày sau đó, Lâm Mộc chỉ ngồi chờ đến ngày hẹn để đếm tiền thôi.
Chương 204: Thay đổi thái độ
...
Sau khi mọi người trong Tiên Hạc võ quán đã trở lại võ quán.
“Quán chủ, tên đó đòi năm mươi tỷ, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Tất cả thành viên cao cấp của Tiên Hạc võ quán đều tụ tập trước mặt của quán chủ.
Tiên Hạc võ quán của bọn họ là tồn tại mạnh nhất ở Thân Giang, cũng đã kết thân với nhiều gia tộc quyền thế, bọn họ còn bí mật thực hiện một số giao dịch nữa, đúng là cũng khá giàu có.
Quán chủ đúng thật là đã tích góp được rất nhiều tiền trong nhiều năm qua.
Nhưng năm mươi tỷ cũng đủ tiêu sạch tiền tiết kiệm của ông ta, thậm chí có thể còn phải vay thêm một khoản nữa.
Dương Kiện nhịn không được liền nói: “Cuối cùng thì tôi cũng biết tại sao anh ta lại không cảm thấy đau lòng khi tiêu nhiều tiền rồi.”
Lâm Mộc đã nói với anh ta vài lần rằng cách kiếm tiền của anh khác với bọn họ, hiện tại thì Dương Kiện mới hoàn toàn hiểu được điều này.
Im lặng một hồi, quán chủ của Tiên Hạc võ quán mới thốt ra hai chữ: "Đưa tiền!"
“Đưa tiền sao?”
“Nếu như Tiên Hạc võ quán chúng ta đưa tiền cho Lâm Mộc, vậy chính là đã chịu thỏa hiệp với cậu ta rồi.”
“Nếu chúng ta cứ cúi đầu trước cậu ta như vậy thì sau này chỗ đứng ở Thân Giang của chúng ta sẽ như thế nào?”
Tất cả mọi người đều không cam lòng.
"Tôi cũng có muốn như thế đâu? Nhưng ai trong các người có thể là đối thủ của cậu ta đây?" Quán chủ của Tiên Hạc võ quán nhìn mọi người với sắc mặt khó coi.
Tất cả mọi người đều cúi đầu xuống.
“Hãy đi gom tiền đi.” Quán chủ của Tiên Hạc võ quán nhắm mắt lại.
Đối với ông ta mà nói, chính ông ta cũng đã bị đánh bại, còn phải bồi thường một số tiền lớn như vậy, ông ta cũng không cam lòng.
Nhưng trong lòng ông ta biết rất rõ rằng ngay cả cảnh giới tu vi đỉnh phong của ông ta cũng không phải là đối thủ của Lâm Mộc.
Cho dù ông ta có mời được cao thủ 'Linh Phách Cảnh' thì người đó cũng không thể vào thành phố để đối phó với Lâm Mộc được.
Hơn nữa ông ta cũng biết, ngay cả Quang Minh Hội cũng đã nhiều lần ám sát cậu ta nhưng lại không thể thành công.
Nếu ngay cả Quang Minh Hội mà cũng không thể đối phó với Lâm Mộc thì bọn họ chỉ có thể đưa tiền trước, cho mọi chuyện được giải quyết êm đẹp.
....
Biệt thự Lão Thái Quân nhà họ Khâu.
“Hậu Minh, Thiên Thiên, tình hình thế nào rồi, Lâm Mộc kia có bị đánh chết hay không?”
Khi Lão Thái Quân nhìn thấy hai người bước vào, bà cụ lập tức đứng lên hỏi.
Hai người nghe hỏi vậy thì sắc mặt bỗng trở nên khó coi.
“Các ngươi có chuyện gì sao?” Lão Thái Quân cũng nhìn ra hai người bọn họ có gì đó không đúng.
“Mẹ, quán chủ của Tiên Hạc võ quán … đã thua.” Khâu Hậu Minh trầm giọng nói.
"Cái gì? Thua sao? Thua dưới tay Lâm Mộc kia so? Làm sao có khả năng!" Lão Thái Quân đứng lên.
Trong mắt Lão Thái Quân nhà họ Khâu, quán chủ ủa Tiên Hạc võ quán là người mạnh nhất trong giới võ thuật Thần Giang, được xem là một cao thủ!
Bà cụ đã thấy quán chủ của Tiên Hạc võ quán ra tay, thủ đoạn và chiêu thức đúng là rất kì diệu!
Mà Lâm Mộc, trong mắt bà cụ chỉ là một thiếu gia nhà giàu có xuất thân từ tỉnh nhỏ.
"Bà nội, Lâm Mộc thật sự đã thắng, anh ta... Anh ta còn mạnh hơn cả quán chủ của Tiên Hạc võ quán." Khâu Thiên Thiên nói.
Dù bọn họ không muốn nhìn thấy kết quả như vậy nhưng đó là sự thật không thể chối cãi.
Bọn họ không thể nói dối Lão Thái Quân được, dù sao cũng có rất nhiều người vây xem trận đấu hôm nay.
“Mạnh hơn… Hơn cả quán chủ của Tiên Hạc võ quán sao?” Sắc mặt của Lão Thái Quân nhanh chóng thay đổi.
Trong lòng bà cụ phút chốc nổi lên sóng gió.
Bà cụ có nằm mơ cũng không nghĩ là Lâm Mộc, người bị bà cụ coi thường, lại là một cao thủ võ công cao cường như vậy!
Cuối cùng bà cụ cũng hiểu tại sao lần trước Lâm Mộc không hề sợ hãi khi anh ở đây, và tại sao anh lại phát ra những lời lẽ hùng hồn như vậy.
Hóa ra sự tự tin của anh đến từ sức mạnh vô cùng lớn mà anh có.
Khi đó bà còn cho rằng Lâm Mộc kiêu ngạo, ngu dốt, còn coi anh như một tên hề.
Nhưng lúc này, bà cụ đã nhận ra rằng bà mới là tên hề.
Khâu Thiên Thiên nhịn không được liền nói: "Cuối cùng thì cháu cũng hiểu rằng tại sao Trần Uyển Nhi lại chọn anh ta làm bạn trai của em ấy rồi, chắc hẳn em ấy đã sớm biết anh ta là một cao thủ võ thuật từ lâu rồi!"
Bọn họ trước kia vẫn không hiểu được, tại sao một người xinh đẹp như Trần Uyển Nhi lại đến với một tên thiếu gia giàu có xuất thân từ một tỉnh nhỏ.
Bây giờ cô ta cuối cùng cũng có thể hiểu được tất cả rồi.
Lão Thái Quân lại ngồi xuống ghế sô pha: "Trần Uyển Nhi có thể tìm được một người có võ công cao cường làm bạn trai của nó, đó không phải là chuyện gì xấu."
“Nếu nhà họ Khâu chúng ta có được một vị cao thủ như thế trấn giữ thì đó còn là một chuyện vô cùng tốt.”
Sau đó, bà cụ phân phó:" Thông báo cho Trần Uyển Nhi và Lâm Mộc, mẹ sẽ mời họ ăn tối vào tối nay."
Vì Lâm Mộc đã đánh bại quán chủ của Tiên Hạc võ quán, bà cụ phải xem xét lại và đối xử với anh khác đi.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
...
Không lâu sau khi Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi trở về biệt thự, họ nhận được tin Lão Thái Quân sẽ mời họ đến ăn tối với bà cụ vào buổi tối nay.
Lâm Mộc không từ chối, buổi tối cùng Trần Uyển Nhi đến nhà Lão Thái Quân dùng bữa.
Vào ban đêm, biệt thự của Lão Thái Quân, bên trong nhà ăn.
"Lâm Mộc, vài ngày trước, giữa chúng ta có một số hiểu lầm, nhưng chúng ta đều là một nhà, gỡ bỏ hiểu lầm mới là chuyện tốt nhất, nào, bà kính cháu một ly." Lão Thái Quân nâng ly.
Trong lòng anh thầm nghĩ, Lão Thái Quân nhà họ Khâu đúng là một người rất biết ra vẻ, trước kia cho rằng anh chỉ là một thiếu gia giàu có đến từ tỉnh nhỏ nên đã coi thường anh.
Bây giờ khi biết rằng anh là một cao thủ võ thuật, thái độ của bà cụ đã thay đổi đáng kể.
Nhưng trêm mặt Lâm Mộc vẫn mang theo nụ cười.
“Bà khách sáo rồi ạ.” Lâm Mộc nâng ly.
Sau đó uống hết ly rượu đó.
Lão Thái Quân lại nhìn về phía Trần Uyển Nhi và cười nói:
"Uyển Nhi, ngày mai bà sẽ thu xếp để cho cháu vào công ty và phụ trách một loại hình kinh doanh, nếu như cháu không hiểu gì thì có thể hỏi mẹ cháu, Khâu Anh rất giỏi trong việc kinh doanh.”
“Cháu cảm ơn bà.” Trần Uyển Nhi mỉm cười đồng ý.
Sau bữa tối, anh và cô lái xe về nhà.
Bên trong xe.
"Trần Uyển Nhi, có lẽ sau ngày hôm nay, cô sẽ có thể tiến sâu vào gia đình họ Khâu rồi, vậy thì nhiệm vụ đến Thần Giang của tôi cũng xem như là hoàn thành, sau khi lấy được tiền từ Tiên Hạc võ quán, tôi sẽ phải rời đi." Lâm Mộc nói.
Lúc trước trên đảo, anh có hái được hai quả Thiên Tài Địa Bảo, anh vẫn cần đem nó về cho sư phụ xem.
"Rời đi sớm như vậy sao? Không phải nói còn có một số chuyện chưa điều tra rõ ràng sao?" Trần Uyển Nhi nhìn Lâm Mộc.
Nghe được tin anh sắp rời đi, trong lòng Trần Uyển Nhi đương nhiên là không vui.
"Tuy rằng có một số chuyện vẫn chưa được điều tra rõ ràng, nhưng ít nhất kẻ sát nhân trực tiếp gây ra vụ nổ du thuyền rồi, hơn nữa anh ta cũng đã chết, nếu muốn điều tra thêm, e rằng sẽ rất khó." Lâm Mộc nói.
Anh tiếp tục: "Và tôi cũng có nhiều việc phải làm, cô biết đấy, tôi là một người tu luyện, và tôi muốn tiếp tục phát triển."
"Lâm Mộc, lần trước tôi đã nói rồi, chuyện anh dạy tôi tu luyện, anh còn chưa cho tôi một câu trả lời chính xác.” Trần Uyển Nhi nhìn Lâm Mộc một cách nghiêm túc.
Chương 205: Trở về Ninh Đô
Lâm Mộc nói: “Tôi không thể tự tiện dạy cô được nếu như không có sự đồng ý của sư phụ, hơn nữa hiện tại cô cũng phải bận rộn với công việc.”
“Bao lâu nữa thì anh có thể đưa tôi đến gặp sư phụ anh được?” Trần Uyển Nhi rất mong đợi.
“Lần sau trở về, chờ tôi nói chuyện với sư phụ xem sao đã.” Lâm Mộc cười khổ nói.
Lần trước Trần Uyển Nhi hỏi về chuyện này, anh còn cho rằng cô chỉ là một ý thích bất chợt thôi, nhưng không nghĩ tới bây giờ cô vẫn đang nghĩ về nó.
“Vậy thì anh đừng có quên đấy!” Trần Uyển Nhi dặn dò.
...
Thành phố Thân Giang, trong một biệt thự hẻo lánh ở ngoại ô.
Một người đàn ông với chiếc mặt nạ vàng đang ngồi trong biệt thự.
Trên trán của mặt nạ, có một hình tam giác, bên trong là một hình con mắt.
Lúc này, có một người đàn ông trung niên bước vào.
Người đàn ông trung niên này là người đã gặp Khâu Anh nhiều lần, là đạo sư của Quang Minh Hội.
“Trưởng lão.” Sau khi đạo sư bước vào, ông ta lập tức hành lễ với người đàn ông đeo mặt nạ vàng.
“Tình hình thế nào?” Người đàn ông đeo mặt nạ vàng đang cầm một ly rượu vang đỏ.
"Quán chủ của Tiên Hạc võ quán đã thua Lâm Mộc." Đạo sư nói.
"Thất bại sao? Quán chủ cũng là đỉnh phong Linh Ý Cảnh, đúng không? Quán chủ thực sự thua tên Lâm Mộc đó sao?" Một tia kinh ngạc lóe lên trong mắt người đàn ông mang mặt nạ vàng.
“Trưởng lão, đúng là như vậy.” Đạo sư nói.
"Xem ra Lâm Mộc này không dễ giết như vậy, liên tiếp ba lần đối phó với cậu ta đều không thành công, còn điều tra đến tận Khô Lâu Hội." Người đàn ông đeo mặt nạ vàng lắc ly rượu trong tay.
"Quả thực, cậu ta đúng là quá khó đối phó, dù là hạ độc hay cho nổ tung du thuyền, kế hoạch của chúng ta không hề có sai sót nào nhưng cậu ta vẫn không chết." Đạo sư giận dữ nói.
Theo kế hoạch của họ, Lâm Mộc đáng lẽ ra đã chết từ lâu.
"Dù gì thì Quang Minh Hội của chúng ta đang rất yếu ở Trung Quốc, chúng ta cũng không thể lộ ra ngoài ánh sáng được, cho nên cũng không thể làm ra chuyện gì lớn hơn nữa, hãy chờ đợi cơ hội đi, chúng ta không thể vì cậu ta mà phá hỏng việc lớn được." Người đàn ông đeo mặt nạ vàng nói.
Sau khi thất bại nhiều lần liên tiếp, bọn họ cũng không còn cách nào tốt hơn trong khoảng thời gian tiếp theo.
Dù sao thì thực lực của bọn họ đang không bằng Lâm Mộc, đây cũng không phải là lãnh địa châu u, bọn họ cũng không dám quá công khai.
“Phải giết chết Lâm Mộc, dù sao đây cũng là lệnh của tổng bộ ở Châu u, nếu không thì chúng ta sẽ sử dụng vũ khí cấp A?” Đạo sư nói.
"Vũ khí cấp A không thể dễ dàng sử dụng ở Trung Quốc! Ít nhất Lâm Mộc còn chưa đến mức khiến chúng ta phải sử dụng vũ khí cấp A!" Người đàn ông đeo mặt nạ vàng lắc đầu.
Người đàn ông đeo mặt nạ vàng tiếp tục: "Tôi sẽ liên lạc với bên Châu u, Lâm Mộc kia giải quyết Khô Lâu Hội của chúng ta ở Thân Giang thì cũng giống như việc chặt mất nanh vuốt của chúng ta ở Thân Giang vậy, thì thù này nhất định phải trả!”
" Nhưng phải tìm được đúng cơ hội, chắc chắn mọi thứ rồi hãy ra tay lần nữa! Quay về đi và nghĩ xem có kế hoạch nào khác không, nếu có thì hãy đến gặp tôi!"
Nếu như ở Châu u, bọn họ có thể giết được Lâm Mộc một cách dễ dàng.
Nhưng ở trong nước, thế lực vẫn còn quá yếu, cũng không dám công khai hành động, mọi việc chỉ có thể làm trong bí mật.
Đạo sư gật đầu: "Vâng."
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
...
Hai ngày sau, Tiên Hạc võ quán phái Dương Kiện đến biệt thự nơi mà Lâm Mộc ở.
“Lâm Mộc, Tiên Hạc võ quán đã chuẩn bị đủ năm mươi tỷ, mật mã là sáu số một.”
Dương Kiện lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho Lâm Mộc.
“Xem ra, Tiên Hạc võ quán cũng biết thức thời đấy.” Lâm Mộc cầm lấy thẻ ngân hàng.
Sau đó anh cười nói: "Khi tôi nhận được tiền, thì ân oán của anh và Tiên Hạc võ quán sẽ được xóa bỏ, hy vọng anh và Tiên Hạc võ quán sẽ tự giải quyết cho tốt.”
"Nếu như còn dám dùng biện pháp gì để trả thù tôi, tôi vẫn sẽ hoan nghênh, nhưng trước khi bắt đầu, tốt hơn các người nên chuẩn bị đủ tiền, lần sau, sợ rằng số số tiền sẽ bắt đầu bằng một trăm tỷ.”
Dương Kiện nghe xong lời này, khóe mắt co giật kịch liệt, tên này cũng quá điên rồi.
Nhưng trong lòng anh ta cũng biết Lâm Mộc có thực lực để có thể điên cuồng như thế.
Sau khi Dương Kiện rời đi, Lâm Mộc đã gọi điện cho Trần Uyển Nhi và nói với cô rằng anh sẽ rời khỏi Thân Giang ngày hôm nay.
Trần Uyển Nhi đã ở công ty hai ngày rồi, luôn bận rộn với công việc.
Sau khi nói với cô, Lâm Mộc liền ra sân bay, đặt vé máy bay đến Ninh Đô ở Giang Nam.
...
Giang Nam, Tuyết Sơn phái.
Sau một thời gian dài như vậy, Tuyết Sơn phái đã hoàn toàn xác định được Nhị trưởng lão và Tứ trưởng lão chắc hẳn là đã bị giết.
Nhưng bọn họ lại không đoán ra được hai vị trưởng lão chết như thế nào, đặc biệt là nhị trưởng lão, ông ta chính là đỉnh phong Linh Ý Cảnh!
Tuyết Sơn phái biết rất rõ chỉ khi nào tìm được Lâm Mộc thì mới có thể biết được tất cả những chuyện này.
Nhưng trong thời gian này, bọn họ nghe tin rằng Lâm Mộc đã đến Thân Giang.
Đại trưởng lão nói: “Chưởng môn, Lâm Mộc đã lâu không trở về, cho dù trở về, chúng ta cũng không thể tùy ý phái người đi xử lý cậu ta được.”
“Hiện tại e rằng chỉ có thể bắt đầu kế hoạch mấy ngày trước tôi đã đề ra, kế hoạch này tuyệt đối có thể nói là không có sai sót nào! Chúng ta nhất định có thể ép buộc được Lâm Mộc trở về, nhất định có thể bắt cậu ta phải tự tìm tới cửa!”
Liên tục phái ra hai vị trưởng lão nhưng bọn họ đều biến mất bí ẩn, Tuyết Sơn phái nhất định không dám phái thêm trưởng lão nào để đi đối phó với Lâm Mộc nữa.
Mà chưởng môn lại là Linh Phách Cảnh, không thể dễ dàng vào thành phố được.
Thêm nữa, Lâm Mộc bây giờ không có ở Giang Nam.
Trong hoàn cảnh như vậy, nếu như có thể bắt Lâm Mộc trở về, dẫn anh lên núi, vậy thì Tuyết Sơn phái của bọn họ mới có thể nắm quyền chủ động.
Dù sao thì ở trên núi, chưởng môn Tuyết Sơn phái có thể ra tay đánh lại Lâm Mộc.
Suy nghĩ một hồi, chưởng môn Tuyết Sơn phái cuối cùng cũng gật đầu nói:
“Được rồi, thu xếp đi, triển khai càng sớm càng tốt.”
Đại trưởng lão lập tức trả lời: “Chưởng môn, tôi sẽ phái người đi làm ngay lập tức!"
.....
Khi Lâm Mộc đến Ninh Đô, trời đã xế chiều.
Sau đó anh mượn xe của Mai tổng và đi thẳng đến đạo quán Ngọa Long.
Lâm Mộc đang mong chờ xem hai trái cây mà anh hái được trên đảo thuộc cấp bậc nào.
Ngoài ra, Lâm Mộc cũng muốn cho sư phụ xem qua khẩu súng kia một chút, dù sao sư phụ cũng là một lão nhân gia có kiến thức rộng rãi.
Lúc đến đạo quán Ngọa Long đã là hai giờ sáng, Lâm Mộc không muốn làm phiền sư phụ muộn như vậy nên đã ở lại trong đạo quán.
"Quán chủ của Tiên Hạc võ quán đúng thật là lợi hại, chỉ một bước nhảy đã có thể nhảy vọt ra một khoảng cách xa như vậy!"
Những người không tu hành đến xem náo nhiệt đều tỏ ra sững sờ.
Trên sàn đấu.
Lâm Mộc và quán chủ Tiên Hạc võ quán đứng đối diện nhau.
"Thằng nhãi ranh, cậu dám xông lên giao đấu trước, lão phu rất nể phục dũng khí của cậu đấy."
Quán chủ Tiên Hạc võ quán lắc lắc hai vai, khí phách hiên ngang: "Thế nhưng cậu đã làm hại người trong Tiên Hạc võ quán của tôi trước, còn dám tống tiền võ quán Tiên Hạc tôi, nên cậu phải trả giá bằng chính tính mạng của mình! "
Quán chủ Tiên Hạc võ quán đã biết Lâm Mộc đang ở Linh Ý Cảnh trung kỳ, nên ông ta có đủ tự tin sẽ có thể đánh bại anh!
“Quán chủ, tôi chỉ muốn hỏi ông một chuyện, ông có bao nhiêu tiền?” Lâm Mộc cười hỏi.
Quán chủ Tiên Hạc võ quán giật mình: "Cậu hỏi cái này làm gì?"
Quán chủ Tiên Hạc võ quán nghĩ đây là chuyện dù có tám cây gậy cũng không đánh lại được!
“Không có gì, lát nữa ông sẽ biết thôi.” Lâm Mộc nhoẻn miệng cười.
Vừa lúc đó, hội trưởng hiệp hội võ thuật Thân Giang đã cầm một bản thỏa thuận bước lên sàn đấu.
“Hai vị, vì là thi đấu nên có khả năng có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Vậy nên xin hãy ký vào bản thỏa thuận không truy cứu trách nhiệm này.” hội trưởng đưa bản thỏa thuận cho hai người.
Thỏa thuận không truy cứu trách nhiệm này có thể được coi như sự sống và cái chết.
“Đưa cho cậu ta ký đi.” Quán chủ Tiên Hạc võ quán vẫy vẫy tay.
Không chút do dự, Lâm Mộc cầm bút ký lên, cuối cùng ấn cả dấu vân tay.
Quán chủ Tiên Hạc võ quán cũng đã ký tên xong.
Sau khi hai bên đã ký xong thỏa thuận, hội trưởng cũng rời khỏi sàn đấu.
"Hai bên đã ký kết thỏa thuận, có vẻ như cuộc đấu sắp bắt đầu rồi!"
Mọi người có mặt trong võ quán đều tập trung sự chú ý vào sàn đấu, tất cả cũng đều rất mong chờ.
“Để xem hôm nay Lâm Mộc có làm được gì không!” trên mặt Dương Kiến nở nụ cười xấu xa.
Anh ta đã bị Lâm Mộc làm cho xì hơi mấy lần, nhất là lần trước đi cùng phó quán trưởng đến nhà tìm Lâm Mộc, lúc đó anh ta bị mất mặt vô cùng, nên anh ta đã chờ ngày này từ lâu lắm rồi!
Trên sàn đấu.
“Thằng nhãi ranh, lão phu nhân từ cho cậu nói một lời từ biệt cuối cùng đấy.” Quán chủ Tiên Hạc võ quán ưỡn ngực, phong thái hiên ngang.
Lâm Mộc lắc đầu: "Nói nhảm nhiều thật đấy, mau xuất chiêu đi."
"Sắp chết rồi mà cậu vẫn không có sự cung kính nào với lão phu, vậy thì mau nhận lấy đòn tấn công của tôi đi!"
Quán chủ Tiên Hạc võ quán phất tay áo bào, một hơi thở mạnh mẽ lập tức tuôn ra từ trong cơ thể.
"Tiên Hạc Chưởng!"
Sau đó thấy Quán chủ Tiên Hạc võ quán vỗ lòng bàn tay một cái, luồng khí do nội lực hình thành lập tức tạo nên một trận gió lớn bên trong võ quán.
Một con hạc trắng do nội lực ngưng tụ xuất hiện trên võ đài, hơi thở cuồng bạo đập đập đôi cánh, sau đó bổ nhào về phía Lâm Mộc!
"Đúng là một chiêu thức thần kỳ!"
"Đây chính là thuật pháp trong truyền thuyết đó sao? Nó có thể ngưng tụ tạo thành một thứ giống như hạc trắng từ trong không khí!"
Những người không tu hành đều rất kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Trên sàn đấu.
“Quả đúng là Linh Ý Cảnh đỉnh phong. Cùng một chiêu thức nhưng mạnh hơn so với phó quán trưởng của ông rất nhiều đấy!” Lâm Mộc nhìn chằm chằm con hạc trắng bay tới.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Lâm Mộc so tài với Linh Ý Cảnh đỉnh phong.
Lần trước khi đấu với Nhị trưởng lão của Tuyết Sơn Phái, thủ đoạn của Nhị trưởng lão Tuyết Sơn Phái bùng phát ra còn mạnh hơn thế này nhiều.
Sau đó Lâm Mộc lại nói: "Đáng tiếc, đối với tôi mà nói thì vẫn không đủ!"
"Lưu Quang Quyết, Thiên Câu Nhất Phát!"
Ngón tay Lâm Mộc nhanh chóng xẹt qua, từng tia Hỏa Diễm Lưu Quang giống như pháo hoa vọt ra khỏi đầu ngón tay anh!
Lần trước Lâm Mộc vẫn chưa dùng Lưu Quang Quyết để chống lại phó quán chủ của võ quán Tiên Hạc, nhưng lần này dù sao anh cũng đấu với Linh Ý Cảnh đỉnh phong.
Bùm bùm bùm bùm!
Vô số Lưu Quang được bắn ra, trong chốc lát hạc trắng đã bị quét sạch.
“Sao có thể?” sắc mặt Quán chủ Tiên Hạc võ quán khẽ thay đổi, vội vàng ngăn chặn số Lưu Quang còn lại!
Lưu Quang Quyết này là Địa Giai, nhưng đòn công kích của đối phương nhiều nhất cũng chỉ là Nhân Giai mà thôi!
Cùng với sự trợ giúp của Chí Tôn Tích nên cho dù hai bên chỉ cách nhau một Cảnh giới nhỏ, nhưng Lâm Mộc vẫn có chút lấn lướt trong lần giao đấu đầu tiên.
"Chiêu thức của Lâm Mộc thật sự quá chói mắt!"
"Tôi còn tưởng rằng Quán chủ Tiên Hạc võ quán có thể trực tiếp bóp chết Lâm Mộc ngay khi xuất chiêu chứ. Xem ra, Lâm Mộc này cũng thực sự có chút năng lực?"
Mọi người bên dưới cũng nghị luận rất nhiều với màn so tài vừa rồi.
"Anh ta là Linh Ý Cảnh trung kỳ sao? Tuổi còn trẻ như vậy đã đạt tới Linh Ý Cảnh trung kỳ?" Nữ tử Thanh Y kinh ngạc.
Người không tu hành thì chỉ như đang xem náo nhiệt, còn người tu hành lại nhìn vào sâu hơn, đương nhiên ngay lập tức có thể nhìn ra Lâm Mộc là Linh Ý Cảnh trung kỳ.
“Anh ta với Quán chủ Tiên Hạc võ quán thì cảnh giới của ai cao hơn?” Lâm Hạ tò mò hỏi.
“Quán chủ Tiên Hạc võ quán có Cảnh Giới cao hơn, mặc dù anh ta tuổi còn trẻ như vậy mà đã đạt tới Linh Ý Cảnh trung kỳ, tôi cũng rất kinh ngạc, nhưng dù sao Cảnh Giới của anh ta vẫn kém với Quán chủ Tiên Hạc võ quán. "
Nữ tử Thanh Y lắc đầu nói: "Nếu như bọn họ tiếp tục đánh, tôi không nghĩ anh ta có thể đánh thắng Quán chủ Tiên Hạc võ quán."
Trên sàn đấu.
“Ông chỉ có chút năng lực ấy mà đã muốn giết tôi sao?” Lâm Mộc cười khinh thường.
Lâm Mộc chỉ mới dùng Lưu Quang Quyết ở tầng thứ hai, nhưng anh đã làm cho vị trụ cột của Tiên Hạc võ quán này phải lao đao rồi.
"Cậu.." khóe mắt Quán chủ Tiên Hạc võ quán giật giật.
Trận chiến đầu tiên thực sự khiến ông ta kinh ngạc, rõ ràng Cảnh Giới của Lâm Mộc thấp hơn ông ta, nhưng sức bộc phát cũng không kém hơn ông ta sao? Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ?
"Thằng nhãi ranh, đừng có kiêu ngạo quá! Cảnh Giới của lão phu vẫn trên cậu, tôi không tin tôi đánh không lại cậu đâu!"
"Hôm nay, tôi sẽ cho cậu xem bản lĩnh thật sự của lão phu!"
Sau đó thấy Quán chủ Tiên Hạc võ quán uốn cong ngón áp út và ngón út lại, ấn ngón cái chạm vào đốt thứ hai của ngón áp út, ngón trỏ và ngón giữa để thẳng, sau đó không ngừng ngưng tụ nội lực.
Một lúc sau, hai tay ông ta bắn ra những ánh sáng nhọn hoắt như mũi kiếm!
"Liệt Diễm Trảm!"
Những tia sáng chói lọi tản ra trên sàn đấu, cùng với những tia sáng ngưng tụ, một tia sáng và bóng kiếm được ngưng tụ lại đã đốt cháy một ngọn lửa cuồng nộ kia.
"Đi!"
Khi ánh sáng của bóng kiếm ngưng tụ lại, ngón tay có kiếm của Quán chủ Tiên Hạc võ quán lại chĩa ra!
Ầm ầm!
Bóng kiếm mang theo ngọn lửa cuốn lên một luồng gió rồi lập tức chém về phía Lâm Mộc.
Nhìn thấy đòn tấn công dữ dội như vậy, tất cả mọi người chứng kiến đều nín thở, tự hỏi Lâm Mộc sẽ ứng phó như thế nào?
"Đây có phải là chiêu thức mạnh nhất của ông không?"
Trong mắt Lâm Mộc không hề có sự sợ hãi, chỉ có sự hưng phấn!
"Vậy thì đã đến lúc tôi phải sử dụng kỹ năng thực sự của mình rồi!"
Lâm Mộc nhanh chóng gia tăng thêm Chí Tôn Tích, truyền thêm sức mạnh vào Chí Tôn Tích!
Mười ngón tay của anh tùy ý cử động.
"Lưu Quang Quyết, Thiên Cơ Thức !"
Hỏa Diễm Lưu Quang tuôn trào như vũ bão!
Chương 202: Thắng bại đã rõ
“Hợp!”
Mười ngón tay Lâm Mộc đan vào nhau. Trong nháy mắt, những chùm sáng đang bay tứ tung đã ngưng kết lại một chỗ, tạo thành một chùm lưu quang khổng lồ đập trực diện vào bóng kiếm mang theo ngọn lửa hay còn gọi là Liệt Diễm Đao Ảnh của Quán chủ Tiên Hạc võ quán.
Rầm!
Hai đòn tấn công chạm nhau tạo ra tiếng nổ lớn, Liệt Diễm Đao Ảnh bị đánh tan tành. Sức mạnh từ vụ nổ đã tạo ra một trận cuồng phong càn quét tứ phía, thổi bay mấy cái bảng hiệu bên trong võ quán.
Trên võ đài, sắc mặt Quán chủ Tiên Hạc võ quán tràn đầy kinh hoàng khi chứng kiến tuyệt chiêu của mình bị phá vỡ, hai chân liên tục lui về phía sau, tạo khoảng cách thật xa với Lâm Mộc.
Trong khi đó chùm lưu quang to lớn kia sau khi đập tan Liệt Diễm Đao Ảnh thì vẫn tiếp tục lao tới vị trí của Quán chủ Tiên Hạc võ quán.
Từ lúc chiêu thức mạnh nhất của mình bị công phá, trạng thái của Quán chủ Tiên Hạc võ quán đã bất ổn cực mạnh cho nên khi đòn tấn công của Lâm Mộc đánh tới, ông ta chỉ theo quán tính giơ hai tay lên chống đỡ.
Bùm!
Quán chủ Tiên Hạc võ quán lãnh trọn đòn tấn công của Lâm Mộc, cơ thể ông ta bị đánh bật ra ngoài, đập thật mạnh xuống võ đài, tạo ra âm thanh “đùng”cực kì chấn động, tất cả mọi người ở võ quán run rẩy.
“Phốc!”
Sau khi bị đánh bay rồi rơi xuống, trong miệng Quán chủ Tiên Hạc võ quán phun ra một ngụm máu tươi.
Ngày hôm nay, trên võ đài này, trận đấu giữa ánh sáng và đá lửa, thắng bại đã rõ!
“Quán chủ Tiên Hạc võ quán bị đánh bại?”
Không gian bỗng trở nên yên ắng lạ thường, trận đấu kết thúc quá nhanh!
Hơn bên thua cuộc lại chính là Quán chủ Tiên Hạc võ quán!
Tất cả mọi người ở đây cực kì sốc, không ai tin được tình huống này sẽ xảy ra! Kết quả này nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người!
“Sư phụ!”
“Sao chuyện này lại có thể xảy ra chứ!”
Dương Kiện và người của Tiên Hạc võ quán vô cùng kinh hãi, hai mắt trừng lớn không thể tin nổi!
Sự phụ của họ đã đến cảnh giới Linh Ý Cảnh đỉnh phong đó! Sao có thể bị một tên mới Linh Ý Cảnh trung kỳ đánh bại?
Khoảnh khắc Dương Kiện nhìn Lâm Mộc ở trên võ đài, trong lòng anh ta ngoài sự chấn động còn xen lẫn chút sợ hãi.
Đến sự phụ còn chưa đủ trình để làm đối thủ của Lâm Mộc, nghĩ lại lần anh ta và Lâm Mộc tỉ thí so tài ở võ quán kia, Dương Kiện run rẩy. Nếu lần đó Lâm Mộc tung ra bản lĩnh thật sự vậy thì anh ta không chết thì cũng tàn phế rồi!
Dương Kiện cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao lần trước Lâm Mộc dám dọa dẫm Tiên Hạc võ quán, bởi vì Lâm Mộc hoàn toàn không hề sợ họ!
“Mười điểm!” – Trần Uyển Nhi kích động cổ vũ cho Lâm Mộc.
Cô biết mà, Lâm Mộc nhất định có thể làm được. Trong khi đó, sắc mặt của Khâu Anh ngồi bên cạnh Trần Uyển Nhi lại cực kì khó coi.
Bà ta thật sự không ngờ Lâm Mộc có thể chiến thắng trận đấu này.
Quang Minh Hội vốn muốn mượn tay Tiên Hạc võ quán để diệt trừ Lâm Mộc. Bây giờ xem ra, kế hoạch này đổ sông đổ biển hết rồi!
Trên võ đài.
Lâm Mộc nhanh chóng bật nhảy lên cao rồi đáp xuống, hung hăng đè lên cơ thể Quán chủ Tiên Hạc võ quán rồi bóp chặt cổ ông ta.
Lần này, Lâm Mộc liệu sức mà làm, vận dụng Chí Tôn Tích một cách vừa đủ, anh không dám quá sức như lúc đấu với Nhị trưởng lão Tuyết Sơn Phái.
Trận đấu với Nhị trưởng lão Tuyết Sơn Phái, Lâm Mộc muốn giết chết ông ta cho nên khi sử dụng Chí Tôn Tích rất tàn nhẫn, anh muốn khô máu với ông ta cuối cùng ông ta quả thật bay màu còn bản thân anh thì hộc máu.
Trong khi đó lần này, mục tiêu của Lâm Mộc chỉ là đánh bại Quán chủ Tiên Hạc võ quán cho nên sử dụng chiêu thức cũng nhẹ tay hơn lần trước dù sao thì cũng phải giữ lại mạng cho ông ta.
Hơn nữa, sau khi Lâm Mộc trải qua lần Phạt Cốt Tẩy Tủy, sư phụ đã nói cơ thể và kinh mạch của anh đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, vì vậy sức chịu đựng của anh cũng đã tăng lên có thể chịu đựng được tác dụng phụ của chiêu thức này.
Trải qua trận thực chiến vừa rồi, Lâm Mộc nhận ra khả năng chịu đựng tác dụng phụ của Chí Tôn Tích của cơ thể đã tăng lên đáng kể. Vì vậy, sau khi sử dụng Chí Tôn Tích trong trận đấu này, anh chỉ cảm thấy hơi mệt mỏi chứ không còn vật vã như trước kia.
Mặc dù tác dụng phụ sẽ làm cơ thể Lâm Mộc suy yếu nhưng ít nhất anh vẫn còn có thể đi đứng, sinh hoạt bình thường.
“Quán chủ Tiên Hạc võ quán, ông thua rồi! Chúng ta đã ký kết thỏa thuận, bây giờ tôi có giết ông thì cũng không thành vấn đề nhỉ!?”
Lâm Mộc bóp cổ ông ta, nội lực ở đầu ngón tay trào ra mãnh liệt.
“Đừng! Đừng mà!”
Mặt Quán chủ Tiên Hạc võ quán đỏ bừng, gân xanh trên cổ nổi lên, ông ta cảm giác mình sắp nghẹt thở chết mất.
“Nếu ông đã có gan lựa chọn hạ chiến thư với tôi, vậy tôi sẽ khiến ông phải trả giá thật lớn! Hoặc nôn tiền ra, hoặc mất mạng!” – Lâm Mộc lạnh lùng nói.
Dĩ nhiên Lâm Mộc chẳng cần mạng ông ta, thứ anh muốn chính là tiền, tiền là chân ái.
Sau khi Quán chủ Tiên Hạc võ quán nghe anh nói, ông ta như bừng tỉnh, hèn gì khi nãy Lâm Mộc vừa lên võ đài đã hỏi tiền gửi ngân hàng của ông ta có bao nhiêu.
Xem ra người này đã lên kế hoạch từ lâu rồi, muốn chiếm hời một món tiền lớn từ ông ta!
“Cậu…Cậu muốn bao nhiêu, cậu…Cậu buông tay ra trước đi, tôi sắp nghẹt thở chết rồi đây! – Giọng nói của Quán chủ Tiên Hạc võ quán run rẩy.
Quán chủ Tiên Hạc võ quán hiểu rõ, bây giờ ông ta như cá nằm trên thớt chỉ thể cắn răng chịu đựng Lâm Mộc hiếp đáp.
Lâm Mộc nghe vậy thì thả tay ra.
Quán chủ Tiên Hạc võ quán bị thương nặng đã không còn sức chiến đấu, vì vậy Lâm Mộc cũng không sợ ông ta giả bộ chơi chiêu lừa gạt anh.
Hơn thế, trong tay Lâm Mộc có đan dược, nếu có gì bất ổn, giả sử như những người đạt tới Linh Ý Cảnh của Tiên Hạc võ quán chơi dơ, xông lên hội đồng anh thì Lâm Mộc vẫn có thể khôi phục lại trạng thái để chiến với họ.
Nhưng nếu Tiên Hạc võ quán dám làm như vậy, đến lúc đó mọi chuyện sẽ không còn đơn giản để có thể giải quyết bằng tiền đâu.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Theo ông bao nhiêu tiền thì đủ để chuyện này lắng xuống?” – Lâm Mộc nói.
“Năm trăm triệu!” – Quán chủ Tiên Hạc võ quán cắn răng nhả ra con số này.
Dù sao lần trước, Lâm Mộc đã đòi hai trăm triệu cho nên lần này ông ta buộc phải nhả ra một con số lớn hơn.
“Năm trăm triệu! Ít quá!” – Lâm Mộc lắc đầu.
“Tám trăm triệu!” – Quán chủ Tiên Hạc võ quán lại ra một con số khác.
Lâm Mộc cười lạnh lẽo: “Lần trước phó Quán chủ của các người đến tận nhà tôi, tôi đã cảnh cáo ông ta, nếu như Tiên Hạc võ quán nhiều tiền thì tôi hoan nghênh các ông tìm tôi báo thù. Các người lại không để tâm tới, ông cảm thấy bây giờ chút tiền này đủ để giải quyết chuyện này sao? ”
“Cậu…Cậu muốn bao nhiêu thì nói đi!” – Sắc mặt Quán chủ tái nhợt.
Con số ông ta quyết định nhả ra đã tận tám trăm triệu rồi đó!
“Tiên Hạc võ quán của các ông có quan hệ khá tốt với các gia tộc ở Thân Giang, chắc hẳn võ quán của ông có rất nhiều tiền nhỉ? Ít nhất năm mươi tỷ!” – Lâm Mộc đưa năm ngón tay ra để minh họa.
“Năm…Năm mươi tỷ?” – Quán chủ Tiên Hạc võ quán nghe thấy con số, sắc mặt trở nên tái mét.
Cậu ta tưởng tiền là giấy vụn hay sao mà mở miệng ra đòi tận năm mươi tỷ vậy? Từ hàng trăm triệu một phát lên đến hàng chục tỷ?
Mọi người xung quanh xôn xao.
Họ không nghĩ tới Lâm Mộc lại công khai đòi tiền của Quán chủ Tiên Hạc võ quán như vậy, hơn nữa con số đưa ra quả thật kinh người!
Thậm chí những người qua đường, chỉ đến hóng hớt drama cũng cảm thấy Lâm Mộc làm vậy quả thật rất ác độc, đúng chứ?
Còn những người thuộc Tiên Hạc võ quán thì tức giận sôi máu.
“Năm mươi tỷ, ba ngày sau phải có đủ tiền cho tôi, nếu ba ngày sau không mang tiền tới hoặc dám dùng thủ đoạn bịp bợm nào đó với tôi, tôi đảm bảo sẽ khiến các người phải hối hận vì đã không nôn ra năm mươi tỷ!”
Lâm Mộc để lại những lời này, sau đó anh mới đứng dậy khỏi người Quán chủ Tiên Hạc võ quán, bước xuống võ đài.
Chương 203: Ngồi chờ đếm tiền
Lần giao chiến này đối với Lâm Mộc cũng khá nhẹ nhàng.
Thứ nhất, Quán chủ Tiên Hạc võ quán yếu hơn Nhị trưởng lão Tuyết Sơn Phái.
Thứ hai, sau khi Lâm Mộc trải qua Phạt Cốt Tẩy Tủy, thân thể anh đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều có thể chịu đựng được tác dụng phụ của Chí Tôn Tích.
Tất nhiên, trong lòng Lâm Mộc hiểu rõ bây giờ cơ thể anh vẫn có chút suy yếu.
Khi Lâm Mộc bước xuống võ đài, tất cả khán giả xem trận đấu hôm nay đều nhìn anh chăm chú.
“Ngày hôm nay, lịch sử giới võ đạo Thân Giang đã sang trang mới rồi!”
“Người mạnh nhất Thân Giang, dễ dàng bị đánh bại vậy sao?”
“Trước khi trận chiến bắt đầu, Lâm Mộc chỉ là một kẻ không tên không tuổi nhưng sau khi trận đấu này kết thúc, anh ta đã leo lên ngai vàng của giới võ đạo Thân Giang chúng ta, trở thành vị vua mới của giới võ đạo!”
Mọi người ở đây đều hiểu rõ, kết quả trận đấu hôm nay sẽ khiến cái tên Lâm Mộc vang danh khắp giới Thân Giang võ đạo!
Lâm Hạ thở dài nói: “Không ngờ Lâm tiên sinh lại mạnh như vậy, trước đó chúng ta quả thật đánh giá thấp cậu ta rồi.”
Đây là lần đầu tiên Lâm gia tận mắt nhìn thấy thực lực chân chính của Lâm Mộc.
Trong lòng Lâm Hạ thật sự chấn động với kết quả này, đồng thời xen lẫn chút vui sướng, Lâm gia có thể thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với Lâm Mộc, một người mạnh như vậy, đây quả là một đại may mắn!
Thậm chí Khâu Hậu Minh, Khâu Thiên Thiên, hai người họ lúc này vẫn còn đờ đẫn tại chỗ, cả người như bị sét đánh vậy!
Lúc này, nội tâm bọn họ quay cuồng, sôi trào như một cơn sóng thần.
Lâm Mộc chiến thắng, đánh bại Quán chủ Tiên Hạc võ quán – người mạnh nhất giới võ đạo Thân Giang?
Khoảnh khắc này, bọn họ thật sự hoang mang, đây là Lâm Mộc mà họ biết sao…
“Sư phụ!”
“Quán chủ!”
Sau khi Lâm Mộc xuống võ đài, người của Tiên Hạc võ quán nhanh chóng xông lên, dìu Quán chủ Tiên Hạc võ quán đang bị thương nặng đứng dậy.
“Đi!” – Sắc mặt Quán chủ Tiên Hạc võ quán ảm đạm, cố hết sức khạc ra một chữ này.
Ngày hôm qua, ông ta chính là nhân vật đứng đầu giới võ đạo Thân Giang, uy danh khiến ai cũng phải kính nể!
Ngày hôm nay, trước mặt bàn dân thiên hạ, ông ta bị Lâm Mộc đánh bại, thật sự vô cùng nhục nhã. Ông ta không còn mặt mũi nào để tiếp tục ở lại chỗ này nữa!
Người của Tiên Hạc võ quán nghe vậy liền đỡ ông ta rời đi.
Lâm Mộc xuống võ đài, đi tới trước mặt Khâu gia.
“Lâm Mộc, anh đỉnh quá!” – Trần Uyển Nhi mừng rỡ, lao đến trước mặt Lâm Mộc.
Khâu Anh cũng đứng dậy, cười nói: “Lâm Mộc, cháu quả thật khiến dì mở rộng tầm mắt! Thật là thâm tàng bất lộ, dì không ngờ cháu lại là một cao thủ võ công đấy!”
“Dì Khâu quá khen, cháu cũng không ngờ, kẻ chỉ tới từ một địa phương nhỏ như cháu lại có thể chiến thắng được cao thủ mạnh nhất Thân Giang giàu có này.” – Lâm Mộc tự nhạo báng chính mình.
Sau đó, Lâm Mộc nhìn về phía Khâu Hậu Minh và Khâu Thiên Thiên nở nụ cười nói: “Hai vị, tôi nhớ ngày đó, tôi nói Tiên Hạc võ quán không đủ trình để so với tôi. Hai vị đây nói tôi khoác lác, xem thường tôi không biết trời cao đất rộng, không biết bây giờ suy nghĩ của hai vị như thế nào? Đã tin lời tôi nói chưa?”
Khâu Hậu Minh và Khâu Thiên Thiên nghe vậy, biểu cảm lúng túng không biết đáp lại thế nào, họ vô cùng xấu hổ nhất thời không dám nói gì. Trước kia, họ thật sự không tin bởi Lâm Mộc còn trẻ tuổi như vậy, làm sao có thể là một cường giả võ đạo được chứ?
Lâm Mộc nhìn Khâu Thiên Thiên: “Tiểu thư Khâu Thiên Thiên, võ mèo cào của tôi không làm cô thất vọng chứ?”
“Chuyện này…Chuyện này…” – Khâu Thiên Thiên ấp úng, không biết đáp lại thế nào.
Nụ cười của Lâm Mộc biến mất, lạnh giọng cảnh cáo: “Hy vọng sau này các người sẽ bỏ đi cái thói dựa vào nguồn gốc xuất thân mà tự cho mình là mẹ thiên hạ, những người đến từ các địa phương nhỏ chưa chắc đã thua kém các người đâu.”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Lúc này, cha con Lâm Hạ đi tới.
“Lâm tiên sinh, thực lực của cậu thật sự khiến tôi rất kinh ngạc! Chẳng trách mấy hôm trước khi tôi nhắc đến trận đấu này, cậu có vẻ rất tự tin, thoải mái thì ra là do năng lực của cậu thâm sâu đến vậy, bỏ xa Quán chủ Tiên Hạc võ quán.” – Lâm Hạ cười nói.
“Lâm tổng quá khen.” – Lâm Mộc mỉm cười đáp lại.
“Lâm tiên sinh, tôi giới thiệu một chút, vị này là quản lý của Tứ Hải võ quán, Trịnh Du.”
Lâm Hạ chỉ tay về phía cô gái đang mặc đồ xanh đứng bên cạnh ông ta.
“Lâm tiên sinh, chào anh.” – Cô gái mặc đồ xanh tên Trịnh Dụ đưa tay ra.
“Chào cô.” – Lâm Mộc bắt tay với cô ta.
“Lâm tiên sinh thực lực cao cường, có thể lấy Linh Ý Cảnh trung kỳ chiến thắng được Linh Ý Cảnh đỉnh phong, thật sự khiến Trịnh Du bội phục.”
Trịnh Du nói tiếp: “Tôi nghe Lâm tổng nói, Lâm tiên sinh không có quan hệ với bất kỳ võ quán nào ở Thân Giang, hôm nay Lâm tiên sinh thắng trận đấu này chắc chắn sẽ tạo ra tiếng vang lớn, khiến giới võ đạo Thân Giang ai ai cũng biết đến anh.”
“Nếu bây giờ anh xây dựng một võ quán cho riêng mình, lấy thực lực của anh nhất định có thể sáng lập nên võ quán mạnh nhất Thân Giang.”
Lâm Mộc cười, lắc đầu nói: “Tôi không có ý định thành lập võ quán.”
“Nếu Lâm tiên sinh đã không muốn thành lập võ quán, vậy anh có thể cân nhắc đến việc gia nhập Tứ Hải võ quán của chúng tôi. Tứ Hải võ quán sẵn sàng cho anh vị trí Quán chủ.” – Trịnh Du đưa ra lời mời.
“Thật xin lỗi, tôi cũng không có ý định gia nhập vào võ quán nào đó.” – Lâm Mộc cự tuyệt không chút do dự.
Sau đó, Lâm Mộc nhìn cha con Lâm gia: “Lâm tổng, Lâm Hạo Quân, trận đấu hôm nay đã kết thúc, tôi xin phép đi về trước.”
“Được!” – Lâm Hạ cười đáp.
“Trần Uyển Nhi, chúng ta đi thôi.” – Lâm Mộc dứt lời liền dắt tay Trần Uyển Nhi rời đi.
Còn cô gái tên Trịnh Du kia vẫn còn đứng ngây người một chỗ, cô ta không ngờ Lâm Mộc lại cự tuyệt dứt khoát như vậy, Trịnh Du có cảm giác mình đang bị Lâm Mộc xem thường.
Hai người đi ra phía sau đạo quán.
“Lâm Mộc, anh thật sự muốn Tiên Hạc võ quán phải nôn ra năm mươi tỷ sao?” – Trần Uyển Nhi hỏi.
Ngay cả Trần Uyển Nhi cũng cảm thấy đây là một con số khổng lồ, cô không biết yêu cầu của Lâm Mộc trên võ đài khi nãy là thật hay đùa nữa.
“Cô cảm thấy, tôi sẽ lấy chuyện này để đùa giỡn với Tiên Hạc võ quán sao? Thân Giang là vùng đất giàu có, quý tộc mà, với bọn họ năm mươi tỷ không được xem là nhiều đâu.” – Lâm Mộc cười nói.
Anh nói tiếp: “Tiên Hạc võ quán luôn nhận mình là thượng đẳng, tôi muốn bọn họ phải trả giá thật lớn vì sự kiêu ngạo của mình! Ai bảo bọn họ cứ mãi ghi thù vụ đấu giá, suốt ngày tìm cách đối phó tôi còn bảo nhất định sẽ khiến tôi sáng mắt!”
Lần trước bọn họ tìm tới nhà, sau khi Lâm Mộc đập cho một trận đã cảnh cáo bọn họ rồi, chính bọn họ để ngoài tai, vẫn cho mình hơn người,…Lâm Mộc thật sự hết cách, chính bọn họ ép anh phải ra tay tàn nhẫn như vậy.
“Tiên Hạc võ quán thật sự sẽ ngoan ngoãn gom góp năm mươi tỷ chứ? Có khi nào sau đó bọn họ sẽ trở mặt, giở trò xấu xa gì không?”
“Chơi chiêu à?”
Lâm Mộc cười, lắc đầu: “Nếu vậy thì năm mươi tỷ không đủ để giải quyết yên ấm chuyện này đâu, hy vọng bọn họ đủ khôn để hiểu được điều này.”
Những ngày sau đó, Lâm Mộc chỉ ngồi chờ đến ngày hẹn để đếm tiền thôi.
Chương 204: Thay đổi thái độ
...
Sau khi mọi người trong Tiên Hạc võ quán đã trở lại võ quán.
“Quán chủ, tên đó đòi năm mươi tỷ, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Tất cả thành viên cao cấp của Tiên Hạc võ quán đều tụ tập trước mặt của quán chủ.
Tiên Hạc võ quán của bọn họ là tồn tại mạnh nhất ở Thân Giang, cũng đã kết thân với nhiều gia tộc quyền thế, bọn họ còn bí mật thực hiện một số giao dịch nữa, đúng là cũng khá giàu có.
Quán chủ đúng thật là đã tích góp được rất nhiều tiền trong nhiều năm qua.
Nhưng năm mươi tỷ cũng đủ tiêu sạch tiền tiết kiệm của ông ta, thậm chí có thể còn phải vay thêm một khoản nữa.
Dương Kiện nhịn không được liền nói: “Cuối cùng thì tôi cũng biết tại sao anh ta lại không cảm thấy đau lòng khi tiêu nhiều tiền rồi.”
Lâm Mộc đã nói với anh ta vài lần rằng cách kiếm tiền của anh khác với bọn họ, hiện tại thì Dương Kiện mới hoàn toàn hiểu được điều này.
Im lặng một hồi, quán chủ của Tiên Hạc võ quán mới thốt ra hai chữ: "Đưa tiền!"
“Đưa tiền sao?”
“Nếu như Tiên Hạc võ quán chúng ta đưa tiền cho Lâm Mộc, vậy chính là đã chịu thỏa hiệp với cậu ta rồi.”
“Nếu chúng ta cứ cúi đầu trước cậu ta như vậy thì sau này chỗ đứng ở Thân Giang của chúng ta sẽ như thế nào?”
Tất cả mọi người đều không cam lòng.
"Tôi cũng có muốn như thế đâu? Nhưng ai trong các người có thể là đối thủ của cậu ta đây?" Quán chủ của Tiên Hạc võ quán nhìn mọi người với sắc mặt khó coi.
Tất cả mọi người đều cúi đầu xuống.
“Hãy đi gom tiền đi.” Quán chủ của Tiên Hạc võ quán nhắm mắt lại.
Đối với ông ta mà nói, chính ông ta cũng đã bị đánh bại, còn phải bồi thường một số tiền lớn như vậy, ông ta cũng không cam lòng.
Nhưng trong lòng ông ta biết rất rõ rằng ngay cả cảnh giới tu vi đỉnh phong của ông ta cũng không phải là đối thủ của Lâm Mộc.
Cho dù ông ta có mời được cao thủ 'Linh Phách Cảnh' thì người đó cũng không thể vào thành phố để đối phó với Lâm Mộc được.
Hơn nữa ông ta cũng biết, ngay cả Quang Minh Hội cũng đã nhiều lần ám sát cậu ta nhưng lại không thể thành công.
Nếu ngay cả Quang Minh Hội mà cũng không thể đối phó với Lâm Mộc thì bọn họ chỉ có thể đưa tiền trước, cho mọi chuyện được giải quyết êm đẹp.
....
Biệt thự Lão Thái Quân nhà họ Khâu.
“Hậu Minh, Thiên Thiên, tình hình thế nào rồi, Lâm Mộc kia có bị đánh chết hay không?”
Khi Lão Thái Quân nhìn thấy hai người bước vào, bà cụ lập tức đứng lên hỏi.
Hai người nghe hỏi vậy thì sắc mặt bỗng trở nên khó coi.
“Các ngươi có chuyện gì sao?” Lão Thái Quân cũng nhìn ra hai người bọn họ có gì đó không đúng.
“Mẹ, quán chủ của Tiên Hạc võ quán … đã thua.” Khâu Hậu Minh trầm giọng nói.
"Cái gì? Thua sao? Thua dưới tay Lâm Mộc kia so? Làm sao có khả năng!" Lão Thái Quân đứng lên.
Trong mắt Lão Thái Quân nhà họ Khâu, quán chủ ủa Tiên Hạc võ quán là người mạnh nhất trong giới võ thuật Thần Giang, được xem là một cao thủ!
Bà cụ đã thấy quán chủ của Tiên Hạc võ quán ra tay, thủ đoạn và chiêu thức đúng là rất kì diệu!
Mà Lâm Mộc, trong mắt bà cụ chỉ là một thiếu gia nhà giàu có xuất thân từ tỉnh nhỏ.
"Bà nội, Lâm Mộc thật sự đã thắng, anh ta... Anh ta còn mạnh hơn cả quán chủ của Tiên Hạc võ quán." Khâu Thiên Thiên nói.
Dù bọn họ không muốn nhìn thấy kết quả như vậy nhưng đó là sự thật không thể chối cãi.
Bọn họ không thể nói dối Lão Thái Quân được, dù sao cũng có rất nhiều người vây xem trận đấu hôm nay.
“Mạnh hơn… Hơn cả quán chủ của Tiên Hạc võ quán sao?” Sắc mặt của Lão Thái Quân nhanh chóng thay đổi.
Trong lòng bà cụ phút chốc nổi lên sóng gió.
Bà cụ có nằm mơ cũng không nghĩ là Lâm Mộc, người bị bà cụ coi thường, lại là một cao thủ võ công cao cường như vậy!
Cuối cùng bà cụ cũng hiểu tại sao lần trước Lâm Mộc không hề sợ hãi khi anh ở đây, và tại sao anh lại phát ra những lời lẽ hùng hồn như vậy.
Hóa ra sự tự tin của anh đến từ sức mạnh vô cùng lớn mà anh có.
Khi đó bà còn cho rằng Lâm Mộc kiêu ngạo, ngu dốt, còn coi anh như một tên hề.
Nhưng lúc này, bà cụ đã nhận ra rằng bà mới là tên hề.
Khâu Thiên Thiên nhịn không được liền nói: "Cuối cùng thì cháu cũng hiểu rằng tại sao Trần Uyển Nhi lại chọn anh ta làm bạn trai của em ấy rồi, chắc hẳn em ấy đã sớm biết anh ta là một cao thủ võ thuật từ lâu rồi!"
Bọn họ trước kia vẫn không hiểu được, tại sao một người xinh đẹp như Trần Uyển Nhi lại đến với một tên thiếu gia giàu có xuất thân từ một tỉnh nhỏ.
Bây giờ cô ta cuối cùng cũng có thể hiểu được tất cả rồi.
Lão Thái Quân lại ngồi xuống ghế sô pha: "Trần Uyển Nhi có thể tìm được một người có võ công cao cường làm bạn trai của nó, đó không phải là chuyện gì xấu."
“Nếu nhà họ Khâu chúng ta có được một vị cao thủ như thế trấn giữ thì đó còn là một chuyện vô cùng tốt.”
Sau đó, bà cụ phân phó:" Thông báo cho Trần Uyển Nhi và Lâm Mộc, mẹ sẽ mời họ ăn tối vào tối nay."
Vì Lâm Mộc đã đánh bại quán chủ của Tiên Hạc võ quán, bà cụ phải xem xét lại và đối xử với anh khác đi.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
...
Không lâu sau khi Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi trở về biệt thự, họ nhận được tin Lão Thái Quân sẽ mời họ đến ăn tối với bà cụ vào buổi tối nay.
Lâm Mộc không từ chối, buổi tối cùng Trần Uyển Nhi đến nhà Lão Thái Quân dùng bữa.
Vào ban đêm, biệt thự của Lão Thái Quân, bên trong nhà ăn.
"Lâm Mộc, vài ngày trước, giữa chúng ta có một số hiểu lầm, nhưng chúng ta đều là một nhà, gỡ bỏ hiểu lầm mới là chuyện tốt nhất, nào, bà kính cháu một ly." Lão Thái Quân nâng ly.
Trong lòng anh thầm nghĩ, Lão Thái Quân nhà họ Khâu đúng là một người rất biết ra vẻ, trước kia cho rằng anh chỉ là một thiếu gia giàu có đến từ tỉnh nhỏ nên đã coi thường anh.
Bây giờ khi biết rằng anh là một cao thủ võ thuật, thái độ của bà cụ đã thay đổi đáng kể.
Nhưng trêm mặt Lâm Mộc vẫn mang theo nụ cười.
“Bà khách sáo rồi ạ.” Lâm Mộc nâng ly.
Sau đó uống hết ly rượu đó.
Lão Thái Quân lại nhìn về phía Trần Uyển Nhi và cười nói:
"Uyển Nhi, ngày mai bà sẽ thu xếp để cho cháu vào công ty và phụ trách một loại hình kinh doanh, nếu như cháu không hiểu gì thì có thể hỏi mẹ cháu, Khâu Anh rất giỏi trong việc kinh doanh.”
“Cháu cảm ơn bà.” Trần Uyển Nhi mỉm cười đồng ý.
Sau bữa tối, anh và cô lái xe về nhà.
Bên trong xe.
"Trần Uyển Nhi, có lẽ sau ngày hôm nay, cô sẽ có thể tiến sâu vào gia đình họ Khâu rồi, vậy thì nhiệm vụ đến Thần Giang của tôi cũng xem như là hoàn thành, sau khi lấy được tiền từ Tiên Hạc võ quán, tôi sẽ phải rời đi." Lâm Mộc nói.
Lúc trước trên đảo, anh có hái được hai quả Thiên Tài Địa Bảo, anh vẫn cần đem nó về cho sư phụ xem.
"Rời đi sớm như vậy sao? Không phải nói còn có một số chuyện chưa điều tra rõ ràng sao?" Trần Uyển Nhi nhìn Lâm Mộc.
Nghe được tin anh sắp rời đi, trong lòng Trần Uyển Nhi đương nhiên là không vui.
"Tuy rằng có một số chuyện vẫn chưa được điều tra rõ ràng, nhưng ít nhất kẻ sát nhân trực tiếp gây ra vụ nổ du thuyền rồi, hơn nữa anh ta cũng đã chết, nếu muốn điều tra thêm, e rằng sẽ rất khó." Lâm Mộc nói.
Anh tiếp tục: "Và tôi cũng có nhiều việc phải làm, cô biết đấy, tôi là một người tu luyện, và tôi muốn tiếp tục phát triển."
"Lâm Mộc, lần trước tôi đã nói rồi, chuyện anh dạy tôi tu luyện, anh còn chưa cho tôi một câu trả lời chính xác.” Trần Uyển Nhi nhìn Lâm Mộc một cách nghiêm túc.
Chương 205: Trở về Ninh Đô
Lâm Mộc nói: “Tôi không thể tự tiện dạy cô được nếu như không có sự đồng ý của sư phụ, hơn nữa hiện tại cô cũng phải bận rộn với công việc.”
“Bao lâu nữa thì anh có thể đưa tôi đến gặp sư phụ anh được?” Trần Uyển Nhi rất mong đợi.
“Lần sau trở về, chờ tôi nói chuyện với sư phụ xem sao đã.” Lâm Mộc cười khổ nói.
Lần trước Trần Uyển Nhi hỏi về chuyện này, anh còn cho rằng cô chỉ là một ý thích bất chợt thôi, nhưng không nghĩ tới bây giờ cô vẫn đang nghĩ về nó.
“Vậy thì anh đừng có quên đấy!” Trần Uyển Nhi dặn dò.
...
Thành phố Thân Giang, trong một biệt thự hẻo lánh ở ngoại ô.
Một người đàn ông với chiếc mặt nạ vàng đang ngồi trong biệt thự.
Trên trán của mặt nạ, có một hình tam giác, bên trong là một hình con mắt.
Lúc này, có một người đàn ông trung niên bước vào.
Người đàn ông trung niên này là người đã gặp Khâu Anh nhiều lần, là đạo sư của Quang Minh Hội.
“Trưởng lão.” Sau khi đạo sư bước vào, ông ta lập tức hành lễ với người đàn ông đeo mặt nạ vàng.
“Tình hình thế nào?” Người đàn ông đeo mặt nạ vàng đang cầm một ly rượu vang đỏ.
"Quán chủ của Tiên Hạc võ quán đã thua Lâm Mộc." Đạo sư nói.
"Thất bại sao? Quán chủ cũng là đỉnh phong Linh Ý Cảnh, đúng không? Quán chủ thực sự thua tên Lâm Mộc đó sao?" Một tia kinh ngạc lóe lên trong mắt người đàn ông mang mặt nạ vàng.
“Trưởng lão, đúng là như vậy.” Đạo sư nói.
"Xem ra Lâm Mộc này không dễ giết như vậy, liên tiếp ba lần đối phó với cậu ta đều không thành công, còn điều tra đến tận Khô Lâu Hội." Người đàn ông đeo mặt nạ vàng lắc ly rượu trong tay.
"Quả thực, cậu ta đúng là quá khó đối phó, dù là hạ độc hay cho nổ tung du thuyền, kế hoạch của chúng ta không hề có sai sót nào nhưng cậu ta vẫn không chết." Đạo sư giận dữ nói.
Theo kế hoạch của họ, Lâm Mộc đáng lẽ ra đã chết từ lâu.
"Dù gì thì Quang Minh Hội của chúng ta đang rất yếu ở Trung Quốc, chúng ta cũng không thể lộ ra ngoài ánh sáng được, cho nên cũng không thể làm ra chuyện gì lớn hơn nữa, hãy chờ đợi cơ hội đi, chúng ta không thể vì cậu ta mà phá hỏng việc lớn được." Người đàn ông đeo mặt nạ vàng nói.
Sau khi thất bại nhiều lần liên tiếp, bọn họ cũng không còn cách nào tốt hơn trong khoảng thời gian tiếp theo.
Dù sao thì thực lực của bọn họ đang không bằng Lâm Mộc, đây cũng không phải là lãnh địa châu u, bọn họ cũng không dám quá công khai.
“Phải giết chết Lâm Mộc, dù sao đây cũng là lệnh của tổng bộ ở Châu u, nếu không thì chúng ta sẽ sử dụng vũ khí cấp A?” Đạo sư nói.
"Vũ khí cấp A không thể dễ dàng sử dụng ở Trung Quốc! Ít nhất Lâm Mộc còn chưa đến mức khiến chúng ta phải sử dụng vũ khí cấp A!" Người đàn ông đeo mặt nạ vàng lắc đầu.
Người đàn ông đeo mặt nạ vàng tiếp tục: "Tôi sẽ liên lạc với bên Châu u, Lâm Mộc kia giải quyết Khô Lâu Hội của chúng ta ở Thân Giang thì cũng giống như việc chặt mất nanh vuốt của chúng ta ở Thân Giang vậy, thì thù này nhất định phải trả!”
" Nhưng phải tìm được đúng cơ hội, chắc chắn mọi thứ rồi hãy ra tay lần nữa! Quay về đi và nghĩ xem có kế hoạch nào khác không, nếu có thì hãy đến gặp tôi!"
Nếu như ở Châu u, bọn họ có thể giết được Lâm Mộc một cách dễ dàng.
Nhưng ở trong nước, thế lực vẫn còn quá yếu, cũng không dám công khai hành động, mọi việc chỉ có thể làm trong bí mật.
Đạo sư gật đầu: "Vâng."
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
...
Hai ngày sau, Tiên Hạc võ quán phái Dương Kiện đến biệt thự nơi mà Lâm Mộc ở.
“Lâm Mộc, Tiên Hạc võ quán đã chuẩn bị đủ năm mươi tỷ, mật mã là sáu số một.”
Dương Kiện lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho Lâm Mộc.
“Xem ra, Tiên Hạc võ quán cũng biết thức thời đấy.” Lâm Mộc cầm lấy thẻ ngân hàng.
Sau đó anh cười nói: "Khi tôi nhận được tiền, thì ân oán của anh và Tiên Hạc võ quán sẽ được xóa bỏ, hy vọng anh và Tiên Hạc võ quán sẽ tự giải quyết cho tốt.”
"Nếu như còn dám dùng biện pháp gì để trả thù tôi, tôi vẫn sẽ hoan nghênh, nhưng trước khi bắt đầu, tốt hơn các người nên chuẩn bị đủ tiền, lần sau, sợ rằng số số tiền sẽ bắt đầu bằng một trăm tỷ.”
Dương Kiện nghe xong lời này, khóe mắt co giật kịch liệt, tên này cũng quá điên rồi.
Nhưng trong lòng anh ta cũng biết Lâm Mộc có thực lực để có thể điên cuồng như thế.
Sau khi Dương Kiện rời đi, Lâm Mộc đã gọi điện cho Trần Uyển Nhi và nói với cô rằng anh sẽ rời khỏi Thân Giang ngày hôm nay.
Trần Uyển Nhi đã ở công ty hai ngày rồi, luôn bận rộn với công việc.
Sau khi nói với cô, Lâm Mộc liền ra sân bay, đặt vé máy bay đến Ninh Đô ở Giang Nam.
...
Giang Nam, Tuyết Sơn phái.
Sau một thời gian dài như vậy, Tuyết Sơn phái đã hoàn toàn xác định được Nhị trưởng lão và Tứ trưởng lão chắc hẳn là đã bị giết.
Nhưng bọn họ lại không đoán ra được hai vị trưởng lão chết như thế nào, đặc biệt là nhị trưởng lão, ông ta chính là đỉnh phong Linh Ý Cảnh!
Tuyết Sơn phái biết rất rõ chỉ khi nào tìm được Lâm Mộc thì mới có thể biết được tất cả những chuyện này.
Nhưng trong thời gian này, bọn họ nghe tin rằng Lâm Mộc đã đến Thân Giang.
Đại trưởng lão nói: “Chưởng môn, Lâm Mộc đã lâu không trở về, cho dù trở về, chúng ta cũng không thể tùy ý phái người đi xử lý cậu ta được.”
“Hiện tại e rằng chỉ có thể bắt đầu kế hoạch mấy ngày trước tôi đã đề ra, kế hoạch này tuyệt đối có thể nói là không có sai sót nào! Chúng ta nhất định có thể ép buộc được Lâm Mộc trở về, nhất định có thể bắt cậu ta phải tự tìm tới cửa!”
Liên tục phái ra hai vị trưởng lão nhưng bọn họ đều biến mất bí ẩn, Tuyết Sơn phái nhất định không dám phái thêm trưởng lão nào để đi đối phó với Lâm Mộc nữa.
Mà chưởng môn lại là Linh Phách Cảnh, không thể dễ dàng vào thành phố được.
Thêm nữa, Lâm Mộc bây giờ không có ở Giang Nam.
Trong hoàn cảnh như vậy, nếu như có thể bắt Lâm Mộc trở về, dẫn anh lên núi, vậy thì Tuyết Sơn phái của bọn họ mới có thể nắm quyền chủ động.
Dù sao thì ở trên núi, chưởng môn Tuyết Sơn phái có thể ra tay đánh lại Lâm Mộc.
Suy nghĩ một hồi, chưởng môn Tuyết Sơn phái cuối cùng cũng gật đầu nói:
“Được rồi, thu xếp đi, triển khai càng sớm càng tốt.”
Đại trưởng lão lập tức trả lời: “Chưởng môn, tôi sẽ phái người đi làm ngay lập tức!"
.....
Khi Lâm Mộc đến Ninh Đô, trời đã xế chiều.
Sau đó anh mượn xe của Mai tổng và đi thẳng đến đạo quán Ngọa Long.
Lâm Mộc đang mong chờ xem hai trái cây mà anh hái được trên đảo thuộc cấp bậc nào.
Ngoài ra, Lâm Mộc cũng muốn cho sư phụ xem qua khẩu súng kia một chút, dù sao sư phụ cũng là một lão nhân gia có kiến thức rộng rãi.
Lúc đến đạo quán Ngọa Long đã là hai giờ sáng, Lâm Mộc không muốn làm phiền sư phụ muộn như vậy nên đã ở lại trong đạo quán.