Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 197-200
Chương 197: Hang ổ
Điền Văn Hạo sốt sắng nói: "Là...là anh ta làm, anh ta tên Lâm Mộc! Là mục tiêu đánh bom du thuyền hai ngày trước, nhưng anh ta vẫn chưa chết!"
Hai người áo đen nghe xong đều giật mình, bọn họ định lấy vũ khí ở trong eo ra.
Thấy vậy, Lâm Mộc cũng nhanh chóng vung tay lên.
Xẹt xẹt!
Hai đường sáng xẹt qua làm hai người áo đen chết ngay tại chỗ.
Khô Lâu hội này có thể làm nổ tung cả chiếc du thuyền và lấy đi bao nhiêu mạng người vô tội trên du thuyền. Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ để anh biết được rằng tổ chức này vô cùng xấu xa và tàn độc.
Vì vậy Lâm Mộc cũng ra tay không chút lưu tình.
Hôm nay Lâm Mộc đến đây để báo thù.
"Đây đây..."
Điền Văn Hạo nhìn thấy Lâm Mộc chỉ mới vung tay đã giết hai người bọn họ, sắc mặt anh ta cũng trở nên tái nhợt.
“Điền Văn Hạo, nếu mày muốn sống lâu hơn nữa thì đừng nói nhảm nữa, trực tiếp đưa tao đến gặp phân hội trưởng của mày đi!” Lâm Mộc cõng anh ta đi tiếp vào bên trong.
Nhưng Lâm Mộc còn chưa đi được bao xa thì tiếng chuông báo động trong xưởng đã lập tức kêu lên, đèn trong xưởng cũng được bật sáng!
“Bị phát hiện rồi sao?” Lâm Mộc nheo mắt lại.
Ngay lập tức, mười mấy tên cầm súng trường lao ra rồi vây quanh hai người.
“Trang bị đầy đủ vậy sao?” Lâm Mộc nhìn nhóm người đó.
Tất cả súng trong tay họ đều có ống giảm thanh.
“Đừng bắn, là tao!” Điền Văn Hạo kinh hãi.
Lúc này, một người đàn ông đầu trọc bước ra từ trong xưởng sửa chữa.
Người đàn ông đầu trọc này khoảng chừng bốn mươi năm mươi tuổi, ông ta bước ra đã mang đến cho anh một cảm giác u ám.
“Phân hội trưởng! Cứu tôi với!” Điền Văn Hạo vừa nhìn thấy người đàn ông đầu trọc thì liền kêu một tiếng.
“Ông là hội trưởng của Khô Lâu hội chi nhánh ở Thân Giang sao?” Lâm Mộc nhìn tên đầu trọc kia rồi hỏi.
"Mày là Lâm Mộc sao? Mạng mày cũng lớn lắm đấy, đã làm đến vậy rồi mà vẫn không giết được mày!" tên đầu trọc nhìn Lâm Mộc.
Nếu Theo như kế hoạch ban đầu, Lâm Mộc ắt phải chết.
“Nói như vậy mà ông đã thừa nhận vụ án trên du thuyền là do ông làm rồi sao?” Lâm Mộc híp mắt.
"Mày đã điều tra đến tận đây rồi còn phải hỏi nữa sao, hôm nay là do mày tự vác xác đến đây nên tao đành phải giết mày một lần nữa thôi!"
"Bắn!"
Gã đầu hói xua tay ra lệnh.
Ngay sau đó.
Phằng phằng phằng!
Vô số viên đạn được bắn ra từ mọi hướng!
Lâm Mộc nhanh chóng xoay chuyển nội lực, hai tay vung mạnh để nội lực dâng trào, tạo thành kết giới bao quanh người mình!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Đạn bắn vào kết giới, nhưng lại không thể xuyên qua được.
Điền Văn Hạo bị dọa sợ đến mức cả người không còn sức để cử động nữa, nếu như đạn bắn được vào trong thì bọn họ nhất định sẽ phải chết!
“Cũng có chút bản lĩnh đấy.” Lão đầu trọc nhìn Lâm Mộc.
“Các người cứ bắn trực tiếp như vậy nghĩa là không quan tâm đến sống chết của Điền Văn Hạo sao?” Lâm Mộc nói.
“Đã đưa mày tới đây, nghĩa là nó đã phản bội hội Khô Lâu hội nên đáng phải chết thôi!” Gã đầu trọc nói.
Trụ sở Khô Lâu hội ở Thân Giang của bọn họ phải được che giấu kỹ lưỡng, tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài.
“Đáng tiếc, thủ đoạn của ông không giết được tôi, hôm nay tôi sẽ phá nát sào huyệt của các người.” Lâm Mộc cười nói.
"Haha, đúng là mày mạnh thật, nhưng đáng tiếc vẫn phải chết thôi!"
Gã đầu trọc vừa nói xong cũng trực tiếp lấy ra một khẩu súng lục.
Khẩu súng lục này dài hơn những khẩu súng lục Lâm Mộc từng thấy, hình dáng cũng khá kỳ quái.
Khi người đàn ông đầu trọc giơ khẩu súng lên, ông ta lập tức bóp cò rồi bắn!
Phằng!
Họng súng có một tia sáng trắng lóe lên, sau đó tia sáng trắng đó lao tới chỗ Lâm Mộc với tốc độ cực nhanh.
"Cái gì!?"
Lâm Mộc cũng bị dọa trước tình huống này.
Súng lục thì phải bắn ra đạn mới đúng, sao lại có ánh sáng cơ chứ!
Hơn nữa Lâm Mộc còn có thể cảm nhận được uy lực từ ánh sáng này!
"Lưu Quang Quyết!"
Lâm Mộc không dám do dự thêm nữa, anh vội vàng thi triển Lưu Quang Quyết.
Vô số Lưu Quang lao về phía tia sáng kia!
Bùm bùm bùm bùm!
Lần lượt các Lưu Quang tác động vào tia sáng kia, sau đó Lưu Quang cũng không ngừng bộc phát.
Mãi đến khi Lưu Quang sắp kiệt sức, tia sáng kia mới bị đánh bại.
Khoảng hơn chục tia Lưu Quang còn lại lao nhanh về phía trước, trực tiếp xuyên qua thân thể và giết chết mấy tên cao thủ bên phía đối phương.
Thấy vậy, gã trọc đầu cũng nhanh chóng bóp cò, ông ta muốn nổ súng lần nữa.
"Lưu Quang Quyết!"
Lâm Mộc nhân cơ hội ra tay trước, ngay lập tức Lưu Quang lại tản ra xung quanh như vũ bão.
Những người đang cầm súng trường cũng đã bị giết ngay lập tức bởi chiêu thức của Lâm Mộc khi họ còn chưa kịp phản ứng.
Cánh tay đang cầm súng của gã đầu trọc cũng bị một Lưu Quang chặt đứt. Cả cánh tay và súng đều rơi xuống đất.
Người đàn ông đầu trọc chịu đựng cơn đau, cố gắng nhặt khẩu súng lên bằng tay còn lại.
Nhưng Lâm Mộc đã xông lên và túm lấy ông ta.
Vừa rồi Lâm Mộc không giết ông ta là bởi anh còn muốn moi thêm chút tin tức từ trong miệng của ông ta nữa.
“Nói, động cơ và mục đích giết tôi của Khô Lâu hội các người là gì!” Lâm Mộc lạnh lùng hỏi ông ta.
“Mày không thể biết được đâu.” Mặt người đàn ông đầu trọc tái nhợt nhưng vẫn nở nụ cười nhạt.
Giây tiếp theo, gã đầu trọc nuốt thuốc độc đã có sẵn trong miệng rồi chết ngay tại chỗ.
Có thể giữ chất độc trong miệng một thời gian dài cũng là điều khá bất thường.
“Chết tiệt!” Lâm Mộc tức giận khi thấy ông ta tự sát.
Một khi ông ta đã chết, thì sao Lâm Mộc có thể biết được mục đích và động cơ giết người của Khô Lâu hội là gì chứ?
Thậm chí cả Lâm Mộc cũng có rất nhiều nghi ngờ về Khô Lâu hội, anh cũng muốn biết thêm từ chính miệng ông ta.
Bây giờ xem ra là không còn cơ hội nữa rồi.
Sau đó, Lâm Mộc xoay người nhặt khẩu súng lục kia lên.
Một khẩu súng lục có uy lực kinh người như vậy suýt chút nữa đã có thể làm đảo lộn thế giới quan của anh rồi.
Lâm Mộc quyết định cầm về để nghiên cứu kỹ càng. Anh cất khẩu súng lục đi, sau đó nhìn Điền Văn Hạo.
Bây giờ hội trưởng Khô Lâu hội chi nhánh Thân Giang đã chết. Lâm Mộc chỉ có thể nghĩ xem có thể lấy cớ gì để moi thêm tin tức từ anh ta nữa không.
“Điền Văn Hạo, cấp trên của mày đã bị giết rồi, nếu còn có tin tức gì khác thì mày mau nói cho tao biết đi, nếu khiên tôi vừa ý thì tao sẽ cho mày một cơ hội sống.” Lâm Mộc nhìn anh ta nói.
Điền Văn Hạo nhìn thấy phân hội trưởng và cả nhóm người cầm súng đều đã chết, anh ta bị dọa sợ đến nỗi đầu óc choáng váng, tay chân run rẩy.
Chương 198: Phá hang ổ
“Tôi... tôi còn biết Khô Lâu Hội do một tổ chức khác thành lập nên để phục vụ họ, nhưng cấp bậc của tôi không đủ cao để biết rõ tổ chức bên trên là gì!” Điền Văn Hạo run rẩy nói.
“Còn gì nữa?” Lâm Mộc hỏi dồn.
“Còn có... phòng làm việc của Khô Lâu Hội ở tầng trệt của gara, có một lối đi bí mật đi xuống.” Điền Văn Hạo thành khẩn nói.
“Còn gì nữa không?” Lâm Mộc hỏi tiếp.
“Tôi... tôi không biết gì thêm nữa. Tôi ... tôi cũng không rõ tại sao phải ra tay giết anh!” Điền Văn Hạo cuống quýt nói.
“Đưa tao xuống dưới!” Lâm Mộc nói.
“Được ... được.” Điền Văn Hạo mau mắn đáp, sau đó đưa Lâm Mộc tới ga-ra, rồi mở một bộ phận máy móc ra.
Một lối đi xuất hiện trước mắt.
“Điền Văn Hạo, anh đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, tôi cho anh một phần thưởng, chính là cái chết nhẹ nhàng!” Lâm Mộc phất tay một cái giết chết anh ta.
Chính tay Điền Văn Hạo kích nổ du thuyền, cướp đi sinh mạng của bao người vô tội, Lâm Mộc hoàn toàn không có ý định buông tha cho anh ta.
Sau đó Lâm Mộc đi xuống bên dưới. Mục đích của Lâm Mộc là phá tan phân hội của Khô Lâu Hội ở Thành phố Thân Giang.
Xuống đến tầng trệt, quả nhiên còn có người của Khô Lâu Hội.
Lâm Mộc không thể nhân từ với tổ chức độc ác này, gặp kẻ nào anh dứt khoát diệt kẻ đó.
Đám sát thủ chuyên nghiệp ở tầng trệt hoàn toàn không có sức chống cự khi đối mặt với tu sĩ lợi hại như Lâm Mộc.
Lâm Mộc bước đến văn phòng của Phân Hội trưởng.
Công tác bảo mật của bọn chúng quả nhiên vô cùng tốt, Lâm Mộc không tìm được bất cứ tư liệu gì có ích.
Có điều, Lâm Mộc phát hiện được bản danh sách các thành viên của Phân Hội Khô Lâu Hội Thành phố Thân Giang.
Trong đó có tên các thành viên của phân hội này.
“Khâu Anh có phải thành viên của Khô Lâu Hội không nhỉ?” Lâm Mộc lập tức tìm kiếm, nhưng không tìm ra tên Khâu Anh trong bản danh sách này.
Lâm Mộc cất bản danh sách đi rồi lập tức rời khỏi tầng trệt.
Lâm Mộc châm một mồi lửa, sau khi cả ga-ra bốc cháy phừng phừng, Lâm Mộc mới lái xe rời đi.
Chuyến đi này, anh đã làm rõ một vấn đề, chính Khô Lâu Hội là kẻ đầu sỏ gây ra vụ nổ du thuyền.
Nhưng anh vẫn còn rất nhiều khúc mắc chưa thông suốt, anh và Khô Lâu Hội không thù không oán, động cơ và mục đích giết anh của bọn họ là gì?
Khi trước Điền Văn Hạo nói Khô Lâu Hội phục vụ một tổ chức khác.
Lẽ nào chuyện này có liên quan đến tổ chức kia?
Còn Khâu Anh nữa, kích nổ con tàu do Khô Lâu Hội đứng sau sai khiến, hình như chẳng liên quan gì tới Khâu Anh, bà ta không phải thành viên của Khô Lâu Hội, Điền Văn Hạo cũng không quen biết bà ta.
Lẽ nào anh hiểu nhầm Khâu Anh rồi sao? Hay là còn có ẩn tình khác trong chuyện này?
Lúc này trong lòng Lâm Mộc còn quá nhiều nút thắt chưa được giải đáp.
Còn nữa, Khô Lâu Hội là thế lực do tổ chức nước ngoài chi phối, tổ chức này vươn tay tới Trung Quốc làm gì nhỉ? Uy lực của cây súng kia tại sao lớn đến vậy?
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Còn rất nhiều rất nhiều điểm khiến Lâm Mộc phải đặt câu hỏi.
Có điều theo Lâm Mộc đánh giá, thế lực của tổ chức bí ẩn ở nước ngoài kia cài ở Trung Quốc rất yếu, hơn nữa chỉ có thể ẩn náu để hành sự trong tối.
Cũng chính vì vậy, Lâm Mộc mới có thể phá tan hang ổ của chúng dễ dàng.
Tuy đã tìm ra hung thủ kích nổ du thuyền, nhưng những vấn đề khó nắm bắt lại nhiều hơn trước.
Rời khỏi gara, Lâm Mộc không quay lại biệt thự của Trần Uyển Nhi ngay, mà đi về phía nhà họ Lâm.
Trong biệt thự nhà họ Lâm.
“Lâm tiên sinh, cậu đến giữa đêm như này vì có chuyện quan trọng gì sao?” Lâm Hạ hỏi.
“Lâm Tổng, báo cho ông một tin, Điền Văn Hạo mà tôi nhờ ông điều tra chính là người của Khô Lâu Hội, ngoài ra, tôi đã phá tan Tổng bộ của Khô Lâu Hội ở Thành phố Thân Giang rồi.” Lâm Mộc nói.
“Gì cơ?” Lâm Hạo Quân và Lâm Hạ giật thót.
Tin tức này quá đỗi đột ngột!
“Đây là danh sách thành viên của phân hội Khô Lâu Hội Thành phố Thân Giang mà tôi lấy được từ Tổng bộ của chúng.” Lâm Mộc đưa bản danh sách cho Lâm Hạ.
Tuy Lâm Mộc đã phá tan Tổng bộ, nhưng vẫn còn sót vài thành viên của Khô Lâu Hội không làm việc ở gara.
Tỷ như Điền Văn Hạo.
Xem xong danh sách, Lâm Hạ nói: “Bản danh sách này không sai đâu, trong này có vài người mà tôi nghi ngờ là người của Khô Lâu Hội nên đang điều tra được dạo gần đây, bản danh sách này đã chứng thực được điều đó.”
Nếu bản danh sách này không sai, Lâm Hạ và Lâm Hạo Quân có thể khẳng định được, chuyện Lâm Mộc phá tan Tổng bộ của Khô Lâu Hội ở Thành phố Thân Giang cũng không sai.
Bằng không Lâm Mộc chẳng thể nào lấy được bảng danh sách này.
Lâm Mộc nói: “Khô Lâu Hội là thế lực ở nước ngoài, phân hội ở Thành phố Thân Giang chỉ là một bộ phận rất nhỏ của tổ chức này, bọn chúng ẩn náu dưới hầm, tôi đoán thủ đoạn chúng thường dùng là hạ độc, gây tai nạn, ám sát, v.v.”
Lâm Mộc nói tiếp: “Giờ Khô Lâu Hội đã bị tôi phá tan, hai người có thể an tâm ngủ ngon rồi.”
Lâm Hạ cười thở phào nhẹ nhõm.
Suy cho cùng, nhà họ Lâm ở ngoài sáng, còn Khô Lâu Hội ẩn trong tối.
Thời gian này, nhà họ Lâm luôn nơm nớp lo sợ, nếu không có tình huống gì đặc biệt, hai ba con đều ở trong biệt thự, chỉ sợ ra ngoài lại bị ám sát.
Cuối cùng Lâm Mộc đã giải quyết Khô Lâu Hội, nhà họ Lâm có thể yên tâm ngủ ngon rồi.
“Lâm tiên sinh, anh tiêu diệt Khô Lâu Hội, đối với nhà họ Lâm tôi chính là ân tình lớn, tôi sẽ khắc cốt ghi tâm điều này.” Lâm Hạ vỗ ngực bày tỏ lòng cảm kích.
“Sau này Lâm tiên sinh có chuyện gì cần giúp ở Thành phố Thân Giang thì cứ việc nói với chúng tôi.”
Lâm Hạ và Lâm Hạo Quân hiểu rõ, Khô Lâu Hội ẩn mình trong tối, thủ đoạn lại vô cùng độc ác nham hiểm, muốn đối phó với chúng cực kỳ khó khăn.
Lâm Mộc có thể tiêu diệt Khô Lâu Hội, chứng tỏ thực lực của anh rất phi phàm.
“Hang ổ của Khô Lâu Hội bị tôi thiêu đốt, có lẽ vẫn cần thu dọn tàn cuộc, tôi phải phiền nhà họ Lâm giúp thêm rồi.” Lâm Mộc nói.
“Được, nhà họ Lâm sẽ tận tâm tận lực làm chuyện này.” Lâm Hạ lập tức đồng ý.
Lâm Mộc báo địa chỉ gara cho Lâm Hạ, sau đó cầm bảng danh sách rời khỏi biệt thự nhà họ Lâm.
Tổ chức ám sát anh là Khô Lâu Hội Thành phố Thân Giang đã bị tiêu diệt, giờ đây anh có thể tạm thời yên tâm rồi.
Chương 199: Đến ngày giao đấu
“Uyển Nhi, sao cô chưa ngủ?” Vừa bước vào phòng khách, Lâm Mộc đã phát hiện ra Trần Uyển Nhi đang ngồi ở sofa.
“Đương nhiên là chờ tin tức của anh nha, anh điều tra thế nào rồi?” Trần Uyển Nhi thở phào nhẹ nhõm khi thấy Lâm Mộc về.
“Điều tra ra rồi, Khô Lâu Hội là kẻ đầu sỏ kích nổ du thuyền, tôi đã phá tan hang ổ của chúng rồi.” Lâm Mộc nói.
“Khô Lâu Hội? Chính là thế lực truy sát Lâm Hạo Quân mà chúng ta gặp trên đường ngày ấy à? Sao họ phải kích nổ du thuyền thế?” Trần Uyển Nhi kinh ngạc không thôi.
“Tôi là mục tiêu cần giết của bọn họ, nhưng trước mắt tôi tạm thời chưa rõ mục đích và động cơ của tổ chức này.” Lâm Mộc nói.
“Mục tiêu cần giết là anh? Sao nghe hơi kỳ lạ nhỉ?” Trần Uyển Nhi lẩm bẩm.
“Đúng là hơi kỳ lạ thật, nhưng không dễ gì điều tra rõ đâu, gần 1h sáng rồi cô mau đi ngủ đi, chuyện khác để nói sau.”
Lâm Mộc nói xong thì lên lầu.
Trần Uyển Nhi ngáp một cái rồi cũng lên lầu ngủ.
Vào phòng, Lâm Mộc lấy cây súng thu được ở Khô Lâu Hội ra xem.
“Súng gì thế nhỉ? Sao trước kia chưa từng nghe thấy có loại vũ khí như này?” Lâm Mộc bắt đầu nghiên cứu.
Cấu tạo của loại súng này khác hoàn toàn so với các loại súng lục thông thường.
Lâm Mộc lấy băng đạn ra, là một hộp nhỏ hình chữ nhật, nhưng không có đạn bên trong.
Lâm Mộc lắp băng đạn vào súng, đi tới cửa sổ, thử bắn vào không trung.
Sau khi Lâm Mộc bóp cò!
Phía sau báng súng hiển thị một màn hình, nội dung sáng lên trên màn hình là: “Kiểm tra không thành công.”
“Sao thế này?” Lâm Mộc thử bắn liên tiếp vài lần vẫn không được.
Tình huống gì đây? Kiểm tra không thành công?
Lẽ nào khẩu súng này còn nhận chủ nhân?
Nghiên cứu mãi mà không tìm tòi ra điều gì, Lâm Mộc cất khẩu súng vào túi trữ vật.
Nhưng chuyện này khiến lòng anh không khỏi chấn động. Một khẩu súng mà có thể bạo phát ra uy lực kinh người dường ấy? Điều này hoàn toàn nằm ngoài nhận thức của anh.
Lâm Mộc sực nhớ ra những lời Sư phụ từng nói, khoa học kỹ thuật, pháp thuật gì gì đó.
Trong một trăm năm nay, quả thực khoa học kỹ thuật đã từng bước lớn mạnh vượt bậc.
Sự sa sút của Tu Hành Giả, chẳng những có liên quan đến thời đại Mạt Pháp, mà còn ảnh hưởng bởi sự tiến bộ chóng mặt của khoa học công nghệ.
Thông thường khi đối mặt với các vũ khí của thế giới hiện đại, Tu Hành Giả đều khó lòng chống chọi.
Cứ nhìn Lâm Mộc là hay, ở thời đại Mạt Pháp này, Lâm Mộc chẳng dễ gì mới đạt đến Linh Ý Cảnh trung kỳ.
Lần du thuyền bị nổ trước đó, xém chút nữa anh đã bỏ mạng.
Đổi lại là một tu sĩ khác, khổ tâm tu luyện mấy chục năm mới lên được Linh Ý Cảnh, nhưng người khác chỉ châm nổ hoặc dùng vũ khí hiện đại đã có thể tiêu diệt người đó trong tích tắc, hỏi sao lòng Lâm Mộc không hoang mang cho được.
Hơn nữa, vũ khí này có thể chế tạo theo lô với số lượng lớn, còn số lượng Tu Hành Giả tu luyện thành công thì không nhiều.
Thời đại trước đây, vũ khí lạnh chẳng thể uy hiếp Tu Hành Giả, cho nên có thể thấy được tác dụng của việc khổ công tu luyện mấy chục năm của tu sĩ.
Thời đại vũ khí nóng bây giờ, các loại vũ khí này dễ dàng uy hiếp tới Tu Hành Giả, thêm vào đó, tài nguyên ngày càng hiếm hoi, việc tu luyện đương nhiên mỗi lúc một mai một rồi.
Lâm Mộc sinh ra trong thời đại Mạt Pháp, tất phải cân nhắc suy nghĩ vấn đề này, nhất là khi loại vũ khí này xuất hiện trước mặt anh.
...
Những ngày tiếp theo trời yên biển lặng.
Lâm Mộc hỏi nhà họ Lâm tình hình theo dõi Khâu Anh thế nào. Thông tin nhận được là, Khâu Anh mỗi ngày đều bộn bề công việc, không có hành động gì đặc biệt.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, loáng cái đã tới ngày giao đấu với Tiên Hạc Võ Quán.
Trụ sở Võ Hiệp Thân Giang.
Nơi này có một võ đài rất lớn.
Trận giao đấu hôm nay thu hút rất nhiều Võ Quán tới xem, ngoài ra còn có một số người tới hóng hớt kịch vui!
Quán Chủ Tiên Hạc Võ Quán đã có mặt ờ đây.
Ông cụ đang ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi với dáng vẻ của một cao nhân.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Đứng sau ông ta là một đám người của Tiên Hạc Võ Quán, ai nấy chắp tay sau lưng, khí thế mạnh mẽ vô cùng.
Dương Kiện cũng đứng trong đám đông đó, anh ta đã mỏi mắt ngóng trông trận đấu hôm nay lâu lắm rồi/
Đám người tới hóng hớt kịch vui cùng các Võ Quán đều tụ tập lại bàn luận và suy đoán.
“Quán Chủ của Tiên Hạc Võ Quán hiếm khi đích thân xuất trận lắm, hơn nữa đối thủ còn là một kẻ vô danh tiểu tốt. Nói ra cũng thật khó tin! ”
“Đúng đó, sao cần Quán Chủ đích thân thi đấu nhỉ, phái bừa một người trong Võ Quán giải quyết chẳng phải được rồi sao?”
“Tôi còn nghe nói, người bị gửi chiến thư là con rể của Khâu Anh, cậu ta đến từ một thành phố nhỏ, chưa được trải đời, đúng là không biết trời cao đất dày.”
“Thật hay giả đó? Người này có liên quan đến nhà họ Khâu à?”
“Đương nhiên thật rồi, tôi còn nghe nói nhà họ Khâu không coi trọng kẻ này.”
“Không coi trọng là đúng rồi, đã xuất thân từ cái thành phố bé tí tẹo còn dám chọc giận Tiên Hạc Võ Quán, nhà họ Khâu vui sao nổi?”
Đám người xì xào bàn tán không thôi.
Vốn dĩ một kẻ vô danh tiểu tốt chẳng đáng để đám người này xôn xao bàn luận đến thế.
Nhưng Quán Chủ Tiên Hạc Võ Quán đích thân ra trận lại khiến bọn họ vô cùng tò mò!
“Nhìn kìa, Khâu Hậu Minh của nhà họ Khâu dẫn theo người nhà ông ta tới rồi!”
Mọi người ngẩng đầu lên xem, Khâu Hậu Minh, Khâu Thiên Thiên, Khâu Quý và mấy tiểu bối của nhà họ Khâu đang tiến vào.
“Xem ra lời đồn không sai rồi, Lâm Mộc kia có quan hệ với nhà họ Khâu!”
Đám người nhà họ Khâu vào phòng xong, nhân viên ở Trụ sở Võ Hiệp Thân Giang lập tức đưa ghế ra.
Khâu Thiên Thiên còn vẫy tay chào hỏi Dương Kiện đứng đằng xa.
“Sao thằng nhóc Lâm Mộc kia chưa tới nhỉ?” Khâu Hậu Minh nhìn quanh nhìn quất hỏi.
“Ba yên tâm đi, anh ta chưa chạy đâu.” Khâu Thiên Thiên nói.
“Khẩu khí của nhóc này cũng ghê gớm lắm, hôm nay cậu ta mà không tới thì đúng là quá nực cười!” Khâu Hậu Minh cười lạnh.
Ông ta nhớ rõ, khi trước Lâm Mộc đứng trước mặt Khâu Lão Thái Quân trâng tráo nói không coi một Tiên Hạc Võ Quán cỏn con ra gì. Còn khoác lác cậu ta là cá lớn, Tiên Hạc Võ Quán là cá bé, cho nên Võ Quán này phải cúi đầu trước cậu ta.
Lời này của Lâm Mộc, Khâu Thiên Thiên và Khâu Hậu Minh nhớ rõ mồn một.
Chương 200: Nóng ruột tìm cái chết
Khâu Quý cũng nói: “Đúng đấy, thằng nhóc này ngông cuồng lắm, những lời cậu ta nói chúng ta đều nhớ rõ, dám nói khoác không biết ngượng trước mặt nhà họ Khâu chúng ta, để xem hôm nay cậu ta xử lý thế nào?”
Hôm nay nhà họ Khâu tới để xem Lâm Mộc xấu mặt.
“Ơ! Kia chẳng phải hai ba con nhà họ Lâm sao? Còn có người của Tứ Hải Võ Quán nữa, sao họ lại tới nhỉ?”
Mọi người kinh ngạc nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy Lâm Hạ, Lâm Hạo Quân bước vào cùng với một người mặc đồ luyện công.
Hôm nay phần lớn người tới xem giao đấu là người trong giới Võ đạo và những kẻ thích hóng hớt kịch hay.
Nhà họ Lâm dù sao cũng là một trong mười gia tộc lớn nhất Thành phố Thân Giang, thân thế lợi hại như vậy thường không rảnh tới xem mấy loại giao đấu như này.
Nhà họ Khâu tới đây vì Lâm Mộc có chút quan hệ với gia đình họ.
Còn nhà họ Lâm xuất hiện lại là điều vô cùng bất ngờ.
Nhân viên đưa ghế ra cho Lâm Hạ Lâm Hạo Quân và người của Tứ Hải Võ Quán ngồi.
Cô gái mặc đồ xanh của Tứ Hải Võ Quán nói: “Chú Lâm, xem ra Lâm Mộc kia không đơn giản nhỉ, có thể khiến chú đích thân tới tận đây. Không rõ anh ta nắm chắc mấy phần thắng?”
Cô gái này là con gái của Quán Chủ Tứ Hải Võ Quán trước đây.
Nhà họ Lâm và Quán Chủ Tứ Hải Võ Quán có mối quan hệ thân thiết, nhưng sau khi vị Quán Chủ này chết một cách bất thường, Cô gái mặc đồ xanh bèn tiếp quản việc vận hành Võ Quán của ba mình.
“Cụ thể thế nào còn phải xem kết quả.” Lâm Hạ nói.
Hai ba con nhà họ Lâm vẫn thoáng cảm thấy lo lắng cho Lâm Mộc.
Dù sao đối thủ của anh là Quán Chủ Tiên Hạc Võ Quán danh tiếng lẫy lừng đất Thân Giang. Bọn họ nào dám khẳng định chắc chắn.
Lúc này Khâu Anh cũng đến nơi thi đấu, sau đó bà ta ngồi cùng đám người nhà họ Khâu.
Chừng 10 phút sau, Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi bước vào.
“Mỹ nhân kia xinh đẹp quá!”
Hai người vừa xuất hiện, Trần Uyển Nhi đã thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
Lời này vừa thốt ra, tất cả những người có mặt nơi đây đều hiểu ra.
“Hóa ra người đàn ông trẻ đứng bên mỹ nữ kia chính là Lâm Mộc mà Quán Chủ Tiên Hạc Võ Quán gửi chiến thư?”
“Vậy giai nhân kia chính là con gái của Khâu Anh à? Đúng là một mỹ nữ tuyệt sắc mà! Thằng nhóc này có phúc thật đấy!” Mọi ánh mắt lại đổ dồn lên người Lâm Mộc, không thiếu người ngưỡng mộ, ghen ghét anh.
Một thằng nhóc đến từ thành phố nhỏ như cậu ta dựa vào cái gì mà có được cô bạn gái sắc nước hương trời thế kia? Đương nhiên không thiếu những người thấy khó chịu với Lâm Mộc.
“Thằng nhóc này trông còn trẻ lắm, mới tu luyện được vài năm chứ? Sao mà so với Quán Chủ Tiên Hạc Võ Quán được?”
“Cậu ta dám lên võ đài đấu với Quán Chủ Tiên Hạc Võ Quán, nhưng chưa biết chừng chỉ chốc lát đã bị đánh tới mức tè ra quần ý!”
Đám người trong phòng rỉ tai bàn tán không thôi, nhất là chúng đệ tử của Tiên Hạc Võ Quán, dẫu sao họ cũng hiểu về võ đạo hơn người thường.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Nơi nhà họ Lâm ngồi.
“Chú Lâm, người đàn ông trẻ kia chính là Lâm Mộc mà chú nói phải không?” Cô gái mặc đồ xanh của Tứ Hải Võ Quán hỏi.
“Đúng, cậu ấy đấy.” Lâm Hạ đáp.
“Tuổi đời còn trẻ như vậy, cháu cũng là Tu Hành Giả nên hiểu rõ, tu luyện phải cần thời gian tích lũy dần, anh ta sao có thể là đối thủ của Quán Chủ Tiên Hạc Võ Quán được?” Cô gái mặc đồ xanh nói.
“Theo chú biết thì cậu ấy rất tự tin, đợi xem trận đấu đi.” Lâm Hạ đáp.
Cô gái mặc đồ xanh cười nói: “Nói thật nha, cháu thấy không cần xem trận đấu đâu, theo hiểu biết của cháu về Tu Hành Giả, anh ta giành phần thắng là chuyện không có khả năng!”
Lâm Mộc nhìn về phía nhà họ Lâm, mỉm cười vẫy tay chào Lâm Hạ và Lâm Hạo Quân.
Hai ba con nhà họ Lâm cũng cười chào hỏi.
Sau đó Lâm Mộc đến trước mặt những người nhà họ Khâu.
Khâu Hậu Minh thấy Lâm Mộc đến bèn cười khinh bỉ: “Lâm Mộc, tôi thật khâm phục dũng khí của cậu, chẳng ngờ cậu lại có gan tới đây đấy!”
“Sao tôi không dám đến chứ?” Lâm Mộc cũng cười nói.
“Biết rồi còn hỏi! Khi trước cậu nói khoác những gì ở nhà họ Khâu, chúng tôi đều nhớ rõ mồn một, hôm nay đã đến lúc cậu thể hiện bản lĩnh cho chúng tôi xem rồi đấy! .”Khâu Hậu Minh khoanh tay trước ngực.
Khâu Anh nói: “Lâm Mộc, bất luận ra sao, hôm nay cháu có thể tới đây đương đầu với trận giao đấu này đã chứng tỏ cháu là người rất có trách nhiệm.”
“Dù sao tiếng tăm của Quán Chủ Tiên Hạc Võ Quán cũng vang dội nhiều năm, cháu có thua ông cụ cũng chẳng có gì đáng xấu hổ, hôm nay chỉ là một trận đọ sức, dì tin Quán Chủ sẽ nương tay, không đánh trọng thương cháu đâu.” Ngoài miệng Khâu Anh nói vậy, nhưng trong lòng bà ta biết rõ, Quang Minh Hội đã thông báo cho Quán Chủ Tiên Hạc Võ Quán phải đánh chết Lâm Mộc trong trận đấu này.
“Dì Khâu, cháu nghĩ mình sẽ không thua đâu!” Lâm Mộc nở nụ cười.
Khâu Thiên Thiên cười khinh miệt: “hừ, đã sắp gặp họa rồi còn nói khoác không biết ngượng.”
Lúc này Dương Kiện cũng bước tới.
“Lâm Mộc, Sư phụ tôi kêu anh lên võ đài, mời!” Dương Kiện cười nói.
Lâm Mộc quay người nói với Trần Uyển Nhi: “Uyển Nhi, cô ngồi đây với Dì Khâu nhé, tôi đi một lúc rồi quay lại, sẽ không đi lâu đâu.”
Dứt lời, Lâm Mộc đi về phía võ đài.
Đương nhiên Trần Uyển Nhi tin tưởng lời Lâm Mộc, cô nàng cùng anh trải qua bao chuyện như vậy, cô tin thực lực của anh, còn tin cả nhân phẩm của anh, nếu Lâm Mộc đã nói chắc chắn có thể đánh thắng, thì cô nàng dám khẳng định không có vấn đề gì!
Lâm Mộc đi lên võ đài theo cầu thang bên cạnh.
Đứng trên võ đài, Lâm Mộc nhìn xung quanh một lượt, có khoảng 200 người đến xem trận đấu hôm nay.
Dù sao Tiên Hạc Võ Quán cũng nức tiếng ở Thành phố Thân Giang này.
Bình thường đám người này ít có cơ hội tận mắt thấy Quán Chủ Tiên Hạc Võ Quán giao đấu, hôm nay cơ hội hiếm hoi này xuất hiện, bọn họ đương nhiên không bỏ qua rồi.
“Quán Chủ Tiên Hạc Võ Quán, lên võ đài đi!” Lâm Mộc quét ánh mắt nhìn xung quanh, sau đó dừng lại trên người Quán Chủ Tiên Hạc Võ Quán.
“Nóng ruột tìm đường chết hả?” Quán Chủ Tiên Hạc Võ Quán đứng dậy, sau đó giậm chân một cái nhảy lên võ đài.
Điền Văn Hạo sốt sắng nói: "Là...là anh ta làm, anh ta tên Lâm Mộc! Là mục tiêu đánh bom du thuyền hai ngày trước, nhưng anh ta vẫn chưa chết!"
Hai người áo đen nghe xong đều giật mình, bọn họ định lấy vũ khí ở trong eo ra.
Thấy vậy, Lâm Mộc cũng nhanh chóng vung tay lên.
Xẹt xẹt!
Hai đường sáng xẹt qua làm hai người áo đen chết ngay tại chỗ.
Khô Lâu hội này có thể làm nổ tung cả chiếc du thuyền và lấy đi bao nhiêu mạng người vô tội trên du thuyền. Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ để anh biết được rằng tổ chức này vô cùng xấu xa và tàn độc.
Vì vậy Lâm Mộc cũng ra tay không chút lưu tình.
Hôm nay Lâm Mộc đến đây để báo thù.
"Đây đây..."
Điền Văn Hạo nhìn thấy Lâm Mộc chỉ mới vung tay đã giết hai người bọn họ, sắc mặt anh ta cũng trở nên tái nhợt.
“Điền Văn Hạo, nếu mày muốn sống lâu hơn nữa thì đừng nói nhảm nữa, trực tiếp đưa tao đến gặp phân hội trưởng của mày đi!” Lâm Mộc cõng anh ta đi tiếp vào bên trong.
Nhưng Lâm Mộc còn chưa đi được bao xa thì tiếng chuông báo động trong xưởng đã lập tức kêu lên, đèn trong xưởng cũng được bật sáng!
“Bị phát hiện rồi sao?” Lâm Mộc nheo mắt lại.
Ngay lập tức, mười mấy tên cầm súng trường lao ra rồi vây quanh hai người.
“Trang bị đầy đủ vậy sao?” Lâm Mộc nhìn nhóm người đó.
Tất cả súng trong tay họ đều có ống giảm thanh.
“Đừng bắn, là tao!” Điền Văn Hạo kinh hãi.
Lúc này, một người đàn ông đầu trọc bước ra từ trong xưởng sửa chữa.
Người đàn ông đầu trọc này khoảng chừng bốn mươi năm mươi tuổi, ông ta bước ra đã mang đến cho anh một cảm giác u ám.
“Phân hội trưởng! Cứu tôi với!” Điền Văn Hạo vừa nhìn thấy người đàn ông đầu trọc thì liền kêu một tiếng.
“Ông là hội trưởng của Khô Lâu hội chi nhánh ở Thân Giang sao?” Lâm Mộc nhìn tên đầu trọc kia rồi hỏi.
"Mày là Lâm Mộc sao? Mạng mày cũng lớn lắm đấy, đã làm đến vậy rồi mà vẫn không giết được mày!" tên đầu trọc nhìn Lâm Mộc.
Nếu Theo như kế hoạch ban đầu, Lâm Mộc ắt phải chết.
“Nói như vậy mà ông đã thừa nhận vụ án trên du thuyền là do ông làm rồi sao?” Lâm Mộc híp mắt.
"Mày đã điều tra đến tận đây rồi còn phải hỏi nữa sao, hôm nay là do mày tự vác xác đến đây nên tao đành phải giết mày một lần nữa thôi!"
"Bắn!"
Gã đầu hói xua tay ra lệnh.
Ngay sau đó.
Phằng phằng phằng!
Vô số viên đạn được bắn ra từ mọi hướng!
Lâm Mộc nhanh chóng xoay chuyển nội lực, hai tay vung mạnh để nội lực dâng trào, tạo thành kết giới bao quanh người mình!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Đạn bắn vào kết giới, nhưng lại không thể xuyên qua được.
Điền Văn Hạo bị dọa sợ đến mức cả người không còn sức để cử động nữa, nếu như đạn bắn được vào trong thì bọn họ nhất định sẽ phải chết!
“Cũng có chút bản lĩnh đấy.” Lão đầu trọc nhìn Lâm Mộc.
“Các người cứ bắn trực tiếp như vậy nghĩa là không quan tâm đến sống chết của Điền Văn Hạo sao?” Lâm Mộc nói.
“Đã đưa mày tới đây, nghĩa là nó đã phản bội hội Khô Lâu hội nên đáng phải chết thôi!” Gã đầu trọc nói.
Trụ sở Khô Lâu hội ở Thân Giang của bọn họ phải được che giấu kỹ lưỡng, tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài.
“Đáng tiếc, thủ đoạn của ông không giết được tôi, hôm nay tôi sẽ phá nát sào huyệt của các người.” Lâm Mộc cười nói.
"Haha, đúng là mày mạnh thật, nhưng đáng tiếc vẫn phải chết thôi!"
Gã đầu trọc vừa nói xong cũng trực tiếp lấy ra một khẩu súng lục.
Khẩu súng lục này dài hơn những khẩu súng lục Lâm Mộc từng thấy, hình dáng cũng khá kỳ quái.
Khi người đàn ông đầu trọc giơ khẩu súng lên, ông ta lập tức bóp cò rồi bắn!
Phằng!
Họng súng có một tia sáng trắng lóe lên, sau đó tia sáng trắng đó lao tới chỗ Lâm Mộc với tốc độ cực nhanh.
"Cái gì!?"
Lâm Mộc cũng bị dọa trước tình huống này.
Súng lục thì phải bắn ra đạn mới đúng, sao lại có ánh sáng cơ chứ!
Hơn nữa Lâm Mộc còn có thể cảm nhận được uy lực từ ánh sáng này!
"Lưu Quang Quyết!"
Lâm Mộc không dám do dự thêm nữa, anh vội vàng thi triển Lưu Quang Quyết.
Vô số Lưu Quang lao về phía tia sáng kia!
Bùm bùm bùm bùm!
Lần lượt các Lưu Quang tác động vào tia sáng kia, sau đó Lưu Quang cũng không ngừng bộc phát.
Mãi đến khi Lưu Quang sắp kiệt sức, tia sáng kia mới bị đánh bại.
Khoảng hơn chục tia Lưu Quang còn lại lao nhanh về phía trước, trực tiếp xuyên qua thân thể và giết chết mấy tên cao thủ bên phía đối phương.
Thấy vậy, gã trọc đầu cũng nhanh chóng bóp cò, ông ta muốn nổ súng lần nữa.
"Lưu Quang Quyết!"
Lâm Mộc nhân cơ hội ra tay trước, ngay lập tức Lưu Quang lại tản ra xung quanh như vũ bão.
Những người đang cầm súng trường cũng đã bị giết ngay lập tức bởi chiêu thức của Lâm Mộc khi họ còn chưa kịp phản ứng.
Cánh tay đang cầm súng của gã đầu trọc cũng bị một Lưu Quang chặt đứt. Cả cánh tay và súng đều rơi xuống đất.
Người đàn ông đầu trọc chịu đựng cơn đau, cố gắng nhặt khẩu súng lên bằng tay còn lại.
Nhưng Lâm Mộc đã xông lên và túm lấy ông ta.
Vừa rồi Lâm Mộc không giết ông ta là bởi anh còn muốn moi thêm chút tin tức từ trong miệng của ông ta nữa.
“Nói, động cơ và mục đích giết tôi của Khô Lâu hội các người là gì!” Lâm Mộc lạnh lùng hỏi ông ta.
“Mày không thể biết được đâu.” Mặt người đàn ông đầu trọc tái nhợt nhưng vẫn nở nụ cười nhạt.
Giây tiếp theo, gã đầu trọc nuốt thuốc độc đã có sẵn trong miệng rồi chết ngay tại chỗ.
Có thể giữ chất độc trong miệng một thời gian dài cũng là điều khá bất thường.
“Chết tiệt!” Lâm Mộc tức giận khi thấy ông ta tự sát.
Một khi ông ta đã chết, thì sao Lâm Mộc có thể biết được mục đích và động cơ giết người của Khô Lâu hội là gì chứ?
Thậm chí cả Lâm Mộc cũng có rất nhiều nghi ngờ về Khô Lâu hội, anh cũng muốn biết thêm từ chính miệng ông ta.
Bây giờ xem ra là không còn cơ hội nữa rồi.
Sau đó, Lâm Mộc xoay người nhặt khẩu súng lục kia lên.
Một khẩu súng lục có uy lực kinh người như vậy suýt chút nữa đã có thể làm đảo lộn thế giới quan của anh rồi.
Lâm Mộc quyết định cầm về để nghiên cứu kỹ càng. Anh cất khẩu súng lục đi, sau đó nhìn Điền Văn Hạo.
Bây giờ hội trưởng Khô Lâu hội chi nhánh Thân Giang đã chết. Lâm Mộc chỉ có thể nghĩ xem có thể lấy cớ gì để moi thêm tin tức từ anh ta nữa không.
“Điền Văn Hạo, cấp trên của mày đã bị giết rồi, nếu còn có tin tức gì khác thì mày mau nói cho tao biết đi, nếu khiên tôi vừa ý thì tao sẽ cho mày một cơ hội sống.” Lâm Mộc nhìn anh ta nói.
Điền Văn Hạo nhìn thấy phân hội trưởng và cả nhóm người cầm súng đều đã chết, anh ta bị dọa sợ đến nỗi đầu óc choáng váng, tay chân run rẩy.
Chương 198: Phá hang ổ
“Tôi... tôi còn biết Khô Lâu Hội do một tổ chức khác thành lập nên để phục vụ họ, nhưng cấp bậc của tôi không đủ cao để biết rõ tổ chức bên trên là gì!” Điền Văn Hạo run rẩy nói.
“Còn gì nữa?” Lâm Mộc hỏi dồn.
“Còn có... phòng làm việc của Khô Lâu Hội ở tầng trệt của gara, có một lối đi bí mật đi xuống.” Điền Văn Hạo thành khẩn nói.
“Còn gì nữa không?” Lâm Mộc hỏi tiếp.
“Tôi... tôi không biết gì thêm nữa. Tôi ... tôi cũng không rõ tại sao phải ra tay giết anh!” Điền Văn Hạo cuống quýt nói.
“Đưa tao xuống dưới!” Lâm Mộc nói.
“Được ... được.” Điền Văn Hạo mau mắn đáp, sau đó đưa Lâm Mộc tới ga-ra, rồi mở một bộ phận máy móc ra.
Một lối đi xuất hiện trước mắt.
“Điền Văn Hạo, anh đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, tôi cho anh một phần thưởng, chính là cái chết nhẹ nhàng!” Lâm Mộc phất tay một cái giết chết anh ta.
Chính tay Điền Văn Hạo kích nổ du thuyền, cướp đi sinh mạng của bao người vô tội, Lâm Mộc hoàn toàn không có ý định buông tha cho anh ta.
Sau đó Lâm Mộc đi xuống bên dưới. Mục đích của Lâm Mộc là phá tan phân hội của Khô Lâu Hội ở Thành phố Thân Giang.
Xuống đến tầng trệt, quả nhiên còn có người của Khô Lâu Hội.
Lâm Mộc không thể nhân từ với tổ chức độc ác này, gặp kẻ nào anh dứt khoát diệt kẻ đó.
Đám sát thủ chuyên nghiệp ở tầng trệt hoàn toàn không có sức chống cự khi đối mặt với tu sĩ lợi hại như Lâm Mộc.
Lâm Mộc bước đến văn phòng của Phân Hội trưởng.
Công tác bảo mật của bọn chúng quả nhiên vô cùng tốt, Lâm Mộc không tìm được bất cứ tư liệu gì có ích.
Có điều, Lâm Mộc phát hiện được bản danh sách các thành viên của Phân Hội Khô Lâu Hội Thành phố Thân Giang.
Trong đó có tên các thành viên của phân hội này.
“Khâu Anh có phải thành viên của Khô Lâu Hội không nhỉ?” Lâm Mộc lập tức tìm kiếm, nhưng không tìm ra tên Khâu Anh trong bản danh sách này.
Lâm Mộc cất bản danh sách đi rồi lập tức rời khỏi tầng trệt.
Lâm Mộc châm một mồi lửa, sau khi cả ga-ra bốc cháy phừng phừng, Lâm Mộc mới lái xe rời đi.
Chuyến đi này, anh đã làm rõ một vấn đề, chính Khô Lâu Hội là kẻ đầu sỏ gây ra vụ nổ du thuyền.
Nhưng anh vẫn còn rất nhiều khúc mắc chưa thông suốt, anh và Khô Lâu Hội không thù không oán, động cơ và mục đích giết anh của bọn họ là gì?
Khi trước Điền Văn Hạo nói Khô Lâu Hội phục vụ một tổ chức khác.
Lẽ nào chuyện này có liên quan đến tổ chức kia?
Còn Khâu Anh nữa, kích nổ con tàu do Khô Lâu Hội đứng sau sai khiến, hình như chẳng liên quan gì tới Khâu Anh, bà ta không phải thành viên của Khô Lâu Hội, Điền Văn Hạo cũng không quen biết bà ta.
Lẽ nào anh hiểu nhầm Khâu Anh rồi sao? Hay là còn có ẩn tình khác trong chuyện này?
Lúc này trong lòng Lâm Mộc còn quá nhiều nút thắt chưa được giải đáp.
Còn nữa, Khô Lâu Hội là thế lực do tổ chức nước ngoài chi phối, tổ chức này vươn tay tới Trung Quốc làm gì nhỉ? Uy lực của cây súng kia tại sao lớn đến vậy?
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Còn rất nhiều rất nhiều điểm khiến Lâm Mộc phải đặt câu hỏi.
Có điều theo Lâm Mộc đánh giá, thế lực của tổ chức bí ẩn ở nước ngoài kia cài ở Trung Quốc rất yếu, hơn nữa chỉ có thể ẩn náu để hành sự trong tối.
Cũng chính vì vậy, Lâm Mộc mới có thể phá tan hang ổ của chúng dễ dàng.
Tuy đã tìm ra hung thủ kích nổ du thuyền, nhưng những vấn đề khó nắm bắt lại nhiều hơn trước.
Rời khỏi gara, Lâm Mộc không quay lại biệt thự của Trần Uyển Nhi ngay, mà đi về phía nhà họ Lâm.
Trong biệt thự nhà họ Lâm.
“Lâm tiên sinh, cậu đến giữa đêm như này vì có chuyện quan trọng gì sao?” Lâm Hạ hỏi.
“Lâm Tổng, báo cho ông một tin, Điền Văn Hạo mà tôi nhờ ông điều tra chính là người của Khô Lâu Hội, ngoài ra, tôi đã phá tan Tổng bộ của Khô Lâu Hội ở Thành phố Thân Giang rồi.” Lâm Mộc nói.
“Gì cơ?” Lâm Hạo Quân và Lâm Hạ giật thót.
Tin tức này quá đỗi đột ngột!
“Đây là danh sách thành viên của phân hội Khô Lâu Hội Thành phố Thân Giang mà tôi lấy được từ Tổng bộ của chúng.” Lâm Mộc đưa bản danh sách cho Lâm Hạ.
Tuy Lâm Mộc đã phá tan Tổng bộ, nhưng vẫn còn sót vài thành viên của Khô Lâu Hội không làm việc ở gara.
Tỷ như Điền Văn Hạo.
Xem xong danh sách, Lâm Hạ nói: “Bản danh sách này không sai đâu, trong này có vài người mà tôi nghi ngờ là người của Khô Lâu Hội nên đang điều tra được dạo gần đây, bản danh sách này đã chứng thực được điều đó.”
Nếu bản danh sách này không sai, Lâm Hạ và Lâm Hạo Quân có thể khẳng định được, chuyện Lâm Mộc phá tan Tổng bộ của Khô Lâu Hội ở Thành phố Thân Giang cũng không sai.
Bằng không Lâm Mộc chẳng thể nào lấy được bảng danh sách này.
Lâm Mộc nói: “Khô Lâu Hội là thế lực ở nước ngoài, phân hội ở Thành phố Thân Giang chỉ là một bộ phận rất nhỏ của tổ chức này, bọn chúng ẩn náu dưới hầm, tôi đoán thủ đoạn chúng thường dùng là hạ độc, gây tai nạn, ám sát, v.v.”
Lâm Mộc nói tiếp: “Giờ Khô Lâu Hội đã bị tôi phá tan, hai người có thể an tâm ngủ ngon rồi.”
Lâm Hạ cười thở phào nhẹ nhõm.
Suy cho cùng, nhà họ Lâm ở ngoài sáng, còn Khô Lâu Hội ẩn trong tối.
Thời gian này, nhà họ Lâm luôn nơm nớp lo sợ, nếu không có tình huống gì đặc biệt, hai ba con đều ở trong biệt thự, chỉ sợ ra ngoài lại bị ám sát.
Cuối cùng Lâm Mộc đã giải quyết Khô Lâu Hội, nhà họ Lâm có thể yên tâm ngủ ngon rồi.
“Lâm tiên sinh, anh tiêu diệt Khô Lâu Hội, đối với nhà họ Lâm tôi chính là ân tình lớn, tôi sẽ khắc cốt ghi tâm điều này.” Lâm Hạ vỗ ngực bày tỏ lòng cảm kích.
“Sau này Lâm tiên sinh có chuyện gì cần giúp ở Thành phố Thân Giang thì cứ việc nói với chúng tôi.”
Lâm Hạ và Lâm Hạo Quân hiểu rõ, Khô Lâu Hội ẩn mình trong tối, thủ đoạn lại vô cùng độc ác nham hiểm, muốn đối phó với chúng cực kỳ khó khăn.
Lâm Mộc có thể tiêu diệt Khô Lâu Hội, chứng tỏ thực lực của anh rất phi phàm.
“Hang ổ của Khô Lâu Hội bị tôi thiêu đốt, có lẽ vẫn cần thu dọn tàn cuộc, tôi phải phiền nhà họ Lâm giúp thêm rồi.” Lâm Mộc nói.
“Được, nhà họ Lâm sẽ tận tâm tận lực làm chuyện này.” Lâm Hạ lập tức đồng ý.
Lâm Mộc báo địa chỉ gara cho Lâm Hạ, sau đó cầm bảng danh sách rời khỏi biệt thự nhà họ Lâm.
Tổ chức ám sát anh là Khô Lâu Hội Thành phố Thân Giang đã bị tiêu diệt, giờ đây anh có thể tạm thời yên tâm rồi.
Chương 199: Đến ngày giao đấu
“Uyển Nhi, sao cô chưa ngủ?” Vừa bước vào phòng khách, Lâm Mộc đã phát hiện ra Trần Uyển Nhi đang ngồi ở sofa.
“Đương nhiên là chờ tin tức của anh nha, anh điều tra thế nào rồi?” Trần Uyển Nhi thở phào nhẹ nhõm khi thấy Lâm Mộc về.
“Điều tra ra rồi, Khô Lâu Hội là kẻ đầu sỏ kích nổ du thuyền, tôi đã phá tan hang ổ của chúng rồi.” Lâm Mộc nói.
“Khô Lâu Hội? Chính là thế lực truy sát Lâm Hạo Quân mà chúng ta gặp trên đường ngày ấy à? Sao họ phải kích nổ du thuyền thế?” Trần Uyển Nhi kinh ngạc không thôi.
“Tôi là mục tiêu cần giết của bọn họ, nhưng trước mắt tôi tạm thời chưa rõ mục đích và động cơ của tổ chức này.” Lâm Mộc nói.
“Mục tiêu cần giết là anh? Sao nghe hơi kỳ lạ nhỉ?” Trần Uyển Nhi lẩm bẩm.
“Đúng là hơi kỳ lạ thật, nhưng không dễ gì điều tra rõ đâu, gần 1h sáng rồi cô mau đi ngủ đi, chuyện khác để nói sau.”
Lâm Mộc nói xong thì lên lầu.
Trần Uyển Nhi ngáp một cái rồi cũng lên lầu ngủ.
Vào phòng, Lâm Mộc lấy cây súng thu được ở Khô Lâu Hội ra xem.
“Súng gì thế nhỉ? Sao trước kia chưa từng nghe thấy có loại vũ khí như này?” Lâm Mộc bắt đầu nghiên cứu.
Cấu tạo của loại súng này khác hoàn toàn so với các loại súng lục thông thường.
Lâm Mộc lấy băng đạn ra, là một hộp nhỏ hình chữ nhật, nhưng không có đạn bên trong.
Lâm Mộc lắp băng đạn vào súng, đi tới cửa sổ, thử bắn vào không trung.
Sau khi Lâm Mộc bóp cò!
Phía sau báng súng hiển thị một màn hình, nội dung sáng lên trên màn hình là: “Kiểm tra không thành công.”
“Sao thế này?” Lâm Mộc thử bắn liên tiếp vài lần vẫn không được.
Tình huống gì đây? Kiểm tra không thành công?
Lẽ nào khẩu súng này còn nhận chủ nhân?
Nghiên cứu mãi mà không tìm tòi ra điều gì, Lâm Mộc cất khẩu súng vào túi trữ vật.
Nhưng chuyện này khiến lòng anh không khỏi chấn động. Một khẩu súng mà có thể bạo phát ra uy lực kinh người dường ấy? Điều này hoàn toàn nằm ngoài nhận thức của anh.
Lâm Mộc sực nhớ ra những lời Sư phụ từng nói, khoa học kỹ thuật, pháp thuật gì gì đó.
Trong một trăm năm nay, quả thực khoa học kỹ thuật đã từng bước lớn mạnh vượt bậc.
Sự sa sút của Tu Hành Giả, chẳng những có liên quan đến thời đại Mạt Pháp, mà còn ảnh hưởng bởi sự tiến bộ chóng mặt của khoa học công nghệ.
Thông thường khi đối mặt với các vũ khí của thế giới hiện đại, Tu Hành Giả đều khó lòng chống chọi.
Cứ nhìn Lâm Mộc là hay, ở thời đại Mạt Pháp này, Lâm Mộc chẳng dễ gì mới đạt đến Linh Ý Cảnh trung kỳ.
Lần du thuyền bị nổ trước đó, xém chút nữa anh đã bỏ mạng.
Đổi lại là một tu sĩ khác, khổ tâm tu luyện mấy chục năm mới lên được Linh Ý Cảnh, nhưng người khác chỉ châm nổ hoặc dùng vũ khí hiện đại đã có thể tiêu diệt người đó trong tích tắc, hỏi sao lòng Lâm Mộc không hoang mang cho được.
Hơn nữa, vũ khí này có thể chế tạo theo lô với số lượng lớn, còn số lượng Tu Hành Giả tu luyện thành công thì không nhiều.
Thời đại trước đây, vũ khí lạnh chẳng thể uy hiếp Tu Hành Giả, cho nên có thể thấy được tác dụng của việc khổ công tu luyện mấy chục năm của tu sĩ.
Thời đại vũ khí nóng bây giờ, các loại vũ khí này dễ dàng uy hiếp tới Tu Hành Giả, thêm vào đó, tài nguyên ngày càng hiếm hoi, việc tu luyện đương nhiên mỗi lúc một mai một rồi.
Lâm Mộc sinh ra trong thời đại Mạt Pháp, tất phải cân nhắc suy nghĩ vấn đề này, nhất là khi loại vũ khí này xuất hiện trước mặt anh.
...
Những ngày tiếp theo trời yên biển lặng.
Lâm Mộc hỏi nhà họ Lâm tình hình theo dõi Khâu Anh thế nào. Thông tin nhận được là, Khâu Anh mỗi ngày đều bộn bề công việc, không có hành động gì đặc biệt.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, loáng cái đã tới ngày giao đấu với Tiên Hạc Võ Quán.
Trụ sở Võ Hiệp Thân Giang.
Nơi này có một võ đài rất lớn.
Trận giao đấu hôm nay thu hút rất nhiều Võ Quán tới xem, ngoài ra còn có một số người tới hóng hớt kịch vui!
Quán Chủ Tiên Hạc Võ Quán đã có mặt ờ đây.
Ông cụ đang ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi với dáng vẻ của một cao nhân.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Đứng sau ông ta là một đám người của Tiên Hạc Võ Quán, ai nấy chắp tay sau lưng, khí thế mạnh mẽ vô cùng.
Dương Kiện cũng đứng trong đám đông đó, anh ta đã mỏi mắt ngóng trông trận đấu hôm nay lâu lắm rồi/
Đám người tới hóng hớt kịch vui cùng các Võ Quán đều tụ tập lại bàn luận và suy đoán.
“Quán Chủ của Tiên Hạc Võ Quán hiếm khi đích thân xuất trận lắm, hơn nữa đối thủ còn là một kẻ vô danh tiểu tốt. Nói ra cũng thật khó tin! ”
“Đúng đó, sao cần Quán Chủ đích thân thi đấu nhỉ, phái bừa một người trong Võ Quán giải quyết chẳng phải được rồi sao?”
“Tôi còn nghe nói, người bị gửi chiến thư là con rể của Khâu Anh, cậu ta đến từ một thành phố nhỏ, chưa được trải đời, đúng là không biết trời cao đất dày.”
“Thật hay giả đó? Người này có liên quan đến nhà họ Khâu à?”
“Đương nhiên thật rồi, tôi còn nghe nói nhà họ Khâu không coi trọng kẻ này.”
“Không coi trọng là đúng rồi, đã xuất thân từ cái thành phố bé tí tẹo còn dám chọc giận Tiên Hạc Võ Quán, nhà họ Khâu vui sao nổi?”
Đám người xì xào bàn tán không thôi.
Vốn dĩ một kẻ vô danh tiểu tốt chẳng đáng để đám người này xôn xao bàn luận đến thế.
Nhưng Quán Chủ Tiên Hạc Võ Quán đích thân ra trận lại khiến bọn họ vô cùng tò mò!
“Nhìn kìa, Khâu Hậu Minh của nhà họ Khâu dẫn theo người nhà ông ta tới rồi!”
Mọi người ngẩng đầu lên xem, Khâu Hậu Minh, Khâu Thiên Thiên, Khâu Quý và mấy tiểu bối của nhà họ Khâu đang tiến vào.
“Xem ra lời đồn không sai rồi, Lâm Mộc kia có quan hệ với nhà họ Khâu!”
Đám người nhà họ Khâu vào phòng xong, nhân viên ở Trụ sở Võ Hiệp Thân Giang lập tức đưa ghế ra.
Khâu Thiên Thiên còn vẫy tay chào hỏi Dương Kiện đứng đằng xa.
“Sao thằng nhóc Lâm Mộc kia chưa tới nhỉ?” Khâu Hậu Minh nhìn quanh nhìn quất hỏi.
“Ba yên tâm đi, anh ta chưa chạy đâu.” Khâu Thiên Thiên nói.
“Khẩu khí của nhóc này cũng ghê gớm lắm, hôm nay cậu ta mà không tới thì đúng là quá nực cười!” Khâu Hậu Minh cười lạnh.
Ông ta nhớ rõ, khi trước Lâm Mộc đứng trước mặt Khâu Lão Thái Quân trâng tráo nói không coi một Tiên Hạc Võ Quán cỏn con ra gì. Còn khoác lác cậu ta là cá lớn, Tiên Hạc Võ Quán là cá bé, cho nên Võ Quán này phải cúi đầu trước cậu ta.
Lời này của Lâm Mộc, Khâu Thiên Thiên và Khâu Hậu Minh nhớ rõ mồn một.
Chương 200: Nóng ruột tìm cái chết
Khâu Quý cũng nói: “Đúng đấy, thằng nhóc này ngông cuồng lắm, những lời cậu ta nói chúng ta đều nhớ rõ, dám nói khoác không biết ngượng trước mặt nhà họ Khâu chúng ta, để xem hôm nay cậu ta xử lý thế nào?”
Hôm nay nhà họ Khâu tới để xem Lâm Mộc xấu mặt.
“Ơ! Kia chẳng phải hai ba con nhà họ Lâm sao? Còn có người của Tứ Hải Võ Quán nữa, sao họ lại tới nhỉ?”
Mọi người kinh ngạc nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy Lâm Hạ, Lâm Hạo Quân bước vào cùng với một người mặc đồ luyện công.
Hôm nay phần lớn người tới xem giao đấu là người trong giới Võ đạo và những kẻ thích hóng hớt kịch hay.
Nhà họ Lâm dù sao cũng là một trong mười gia tộc lớn nhất Thành phố Thân Giang, thân thế lợi hại như vậy thường không rảnh tới xem mấy loại giao đấu như này.
Nhà họ Khâu tới đây vì Lâm Mộc có chút quan hệ với gia đình họ.
Còn nhà họ Lâm xuất hiện lại là điều vô cùng bất ngờ.
Nhân viên đưa ghế ra cho Lâm Hạ Lâm Hạo Quân và người của Tứ Hải Võ Quán ngồi.
Cô gái mặc đồ xanh của Tứ Hải Võ Quán nói: “Chú Lâm, xem ra Lâm Mộc kia không đơn giản nhỉ, có thể khiến chú đích thân tới tận đây. Không rõ anh ta nắm chắc mấy phần thắng?”
Cô gái này là con gái của Quán Chủ Tứ Hải Võ Quán trước đây.
Nhà họ Lâm và Quán Chủ Tứ Hải Võ Quán có mối quan hệ thân thiết, nhưng sau khi vị Quán Chủ này chết một cách bất thường, Cô gái mặc đồ xanh bèn tiếp quản việc vận hành Võ Quán của ba mình.
“Cụ thể thế nào còn phải xem kết quả.” Lâm Hạ nói.
Hai ba con nhà họ Lâm vẫn thoáng cảm thấy lo lắng cho Lâm Mộc.
Dù sao đối thủ của anh là Quán Chủ Tiên Hạc Võ Quán danh tiếng lẫy lừng đất Thân Giang. Bọn họ nào dám khẳng định chắc chắn.
Lúc này Khâu Anh cũng đến nơi thi đấu, sau đó bà ta ngồi cùng đám người nhà họ Khâu.
Chừng 10 phút sau, Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi bước vào.
“Mỹ nhân kia xinh đẹp quá!”
Hai người vừa xuất hiện, Trần Uyển Nhi đã thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
Lời này vừa thốt ra, tất cả những người có mặt nơi đây đều hiểu ra.
“Hóa ra người đàn ông trẻ đứng bên mỹ nữ kia chính là Lâm Mộc mà Quán Chủ Tiên Hạc Võ Quán gửi chiến thư?”
“Vậy giai nhân kia chính là con gái của Khâu Anh à? Đúng là một mỹ nữ tuyệt sắc mà! Thằng nhóc này có phúc thật đấy!” Mọi ánh mắt lại đổ dồn lên người Lâm Mộc, không thiếu người ngưỡng mộ, ghen ghét anh.
Một thằng nhóc đến từ thành phố nhỏ như cậu ta dựa vào cái gì mà có được cô bạn gái sắc nước hương trời thế kia? Đương nhiên không thiếu những người thấy khó chịu với Lâm Mộc.
“Thằng nhóc này trông còn trẻ lắm, mới tu luyện được vài năm chứ? Sao mà so với Quán Chủ Tiên Hạc Võ Quán được?”
“Cậu ta dám lên võ đài đấu với Quán Chủ Tiên Hạc Võ Quán, nhưng chưa biết chừng chỉ chốc lát đã bị đánh tới mức tè ra quần ý!”
Đám người trong phòng rỉ tai bàn tán không thôi, nhất là chúng đệ tử của Tiên Hạc Võ Quán, dẫu sao họ cũng hiểu về võ đạo hơn người thường.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Nơi nhà họ Lâm ngồi.
“Chú Lâm, người đàn ông trẻ kia chính là Lâm Mộc mà chú nói phải không?” Cô gái mặc đồ xanh của Tứ Hải Võ Quán hỏi.
“Đúng, cậu ấy đấy.” Lâm Hạ đáp.
“Tuổi đời còn trẻ như vậy, cháu cũng là Tu Hành Giả nên hiểu rõ, tu luyện phải cần thời gian tích lũy dần, anh ta sao có thể là đối thủ của Quán Chủ Tiên Hạc Võ Quán được?” Cô gái mặc đồ xanh nói.
“Theo chú biết thì cậu ấy rất tự tin, đợi xem trận đấu đi.” Lâm Hạ đáp.
Cô gái mặc đồ xanh cười nói: “Nói thật nha, cháu thấy không cần xem trận đấu đâu, theo hiểu biết của cháu về Tu Hành Giả, anh ta giành phần thắng là chuyện không có khả năng!”
Lâm Mộc nhìn về phía nhà họ Lâm, mỉm cười vẫy tay chào Lâm Hạ và Lâm Hạo Quân.
Hai ba con nhà họ Lâm cũng cười chào hỏi.
Sau đó Lâm Mộc đến trước mặt những người nhà họ Khâu.
Khâu Hậu Minh thấy Lâm Mộc đến bèn cười khinh bỉ: “Lâm Mộc, tôi thật khâm phục dũng khí của cậu, chẳng ngờ cậu lại có gan tới đây đấy!”
“Sao tôi không dám đến chứ?” Lâm Mộc cũng cười nói.
“Biết rồi còn hỏi! Khi trước cậu nói khoác những gì ở nhà họ Khâu, chúng tôi đều nhớ rõ mồn một, hôm nay đã đến lúc cậu thể hiện bản lĩnh cho chúng tôi xem rồi đấy! .”Khâu Hậu Minh khoanh tay trước ngực.
Khâu Anh nói: “Lâm Mộc, bất luận ra sao, hôm nay cháu có thể tới đây đương đầu với trận giao đấu này đã chứng tỏ cháu là người rất có trách nhiệm.”
“Dù sao tiếng tăm của Quán Chủ Tiên Hạc Võ Quán cũng vang dội nhiều năm, cháu có thua ông cụ cũng chẳng có gì đáng xấu hổ, hôm nay chỉ là một trận đọ sức, dì tin Quán Chủ sẽ nương tay, không đánh trọng thương cháu đâu.” Ngoài miệng Khâu Anh nói vậy, nhưng trong lòng bà ta biết rõ, Quang Minh Hội đã thông báo cho Quán Chủ Tiên Hạc Võ Quán phải đánh chết Lâm Mộc trong trận đấu này.
“Dì Khâu, cháu nghĩ mình sẽ không thua đâu!” Lâm Mộc nở nụ cười.
Khâu Thiên Thiên cười khinh miệt: “hừ, đã sắp gặp họa rồi còn nói khoác không biết ngượng.”
Lúc này Dương Kiện cũng bước tới.
“Lâm Mộc, Sư phụ tôi kêu anh lên võ đài, mời!” Dương Kiện cười nói.
Lâm Mộc quay người nói với Trần Uyển Nhi: “Uyển Nhi, cô ngồi đây với Dì Khâu nhé, tôi đi một lúc rồi quay lại, sẽ không đi lâu đâu.”
Dứt lời, Lâm Mộc đi về phía võ đài.
Đương nhiên Trần Uyển Nhi tin tưởng lời Lâm Mộc, cô nàng cùng anh trải qua bao chuyện như vậy, cô tin thực lực của anh, còn tin cả nhân phẩm của anh, nếu Lâm Mộc đã nói chắc chắn có thể đánh thắng, thì cô nàng dám khẳng định không có vấn đề gì!
Lâm Mộc đi lên võ đài theo cầu thang bên cạnh.
Đứng trên võ đài, Lâm Mộc nhìn xung quanh một lượt, có khoảng 200 người đến xem trận đấu hôm nay.
Dù sao Tiên Hạc Võ Quán cũng nức tiếng ở Thành phố Thân Giang này.
Bình thường đám người này ít có cơ hội tận mắt thấy Quán Chủ Tiên Hạc Võ Quán giao đấu, hôm nay cơ hội hiếm hoi này xuất hiện, bọn họ đương nhiên không bỏ qua rồi.
“Quán Chủ Tiên Hạc Võ Quán, lên võ đài đi!” Lâm Mộc quét ánh mắt nhìn xung quanh, sau đó dừng lại trên người Quán Chủ Tiên Hạc Võ Quán.
“Nóng ruột tìm đường chết hả?” Quán Chủ Tiên Hạc Võ Quán đứng dậy, sau đó giậm chân một cái nhảy lên võ đài.