Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 196: Tình hình thực tế
Điền Văn Hạo nghiến răng, anh ta vẫn ngoan cố không chịu mở miệng.
Lâm Mộc nắm chặt lòng bàn tay của anh ta, rồi bẻ gãy một ngón tay của hắn.
“A a a!” Điền Văn Hạo đau đớn đến nỗi méo mặt, gào lên như lợn bị chọc tiết.
Ba vị giám đốc trong phòng càng thêm sợ hãi, toàn thân run rẩy.
Cho dù là khi nãy Lâm Mộc dùng tay không bẻ gãy Đại Khảm Đao, hay bây giờ lại dùng tay không bẻ gãy ngón tay của Điền Văn Hạo thì ở trong mắt bọn họ, đây là một thủ đoạn vô cùng khó tin.
Sắc mặt Lâm Mộc dữ tợn, giọng điệu lạnh lẽo: "Cứ cách năm giây, tao sẽ lấy một ngón tay của mày, bỏ lỗ tai, lỗ mũi, khoét hai mắt của mày, cho đến khi mày chịu nói mới thôi!"
"Tôi nói! Tôi nói!" Điền Văn Hạo nghe xong lời này đã hoàn toàn thất bị đánh bại.
Tên này chính là quỷ, vì anh ta đã được thử qua thủ đoạn của Lâm Mộc rồi!
Anh ta biết Lâm Mộc dám nói dám làm!
“Tôi...tôi chỉ được lệnh là cho nổ tung con tàu, ngoài ra không còn chuyện gì khác nữa!” Điền Văn Hạo tái mặt nới.
"Ai ra lệnh? Mày với Khâu Anh có quan hệ gì!" Lâm Mộc sắc bén hỏi.
"Khâu Anh? Ý anh là chủ tịch tập đoàn Khâu Hàng sao? Bà ấy rất nổi tiếng, tôi có biết bà ấy, nhưng tôi ... tôi với bà ấy hoàn toàn không quen nhau, mệnh lệnh là từ Khô Lâu hội dưới quyền của phân hội trưởng chi nhánh Thân Giang. ”Điền Văn Hạo nghiến răng nghiến lợi nói.
“Khô Lâu hội?” Vẻ mặt Lâm Mộc thay đổi khi nghe thấy cái tên này.
Lần trước Lâm Mộc và Lâm Hạo Quân cũng đã đánh nhau với Khô Lâu hội.
Cho nên Lâm Mộc cũng không thấy xa lạ gì với cái tên này.
Nhưng anh lại không ngờ lần này Khô Lâu hội lại làm nổ tung chiếc du thuyền!
“Còn mục đích đánh bom trên tàu là gì?” Lâm Mộc lại hỏi.
“Mục đích đánh bom trên tàu là để giết anh.” Điền Văn Hạo nói.
“Thật sự là nhằm vào tao.” Lâm Mộc híp mắt lại.
Lúc trước anh cũng chỉ dự đoán thử, nhưng hiện tại anh đã xác minh được rồi.
Nhưng giữa Lâm Mộc và Khô Lâu hội này chẳng có chút liên hệ nào cả, ngoại trừ lần đó khi Lâm Hạo Quân được cứu.
Chẳng lẽ vì sự việc đó mà Khô Lâu hội đã tự mình báo thù sao?
Chắc không phải rồi, lần đó Lâm Mộc đã quét sạch đối thủ, Khô Lâu hội chắc cũng không biết chính họ đã cứu Lâm Hạo Quân.
Hơn nữa Khô Lâu hội sẽ không có khả năng nào vì sự việc đó mà dùng cách tàn nhẫn như đặt bom trên tàu đâu?
Lâm Mộc nhận ra anh càng đi sâu vào tìm hiểu thì anh càng cảm thấy mọi việc không đơn giản như anh nghĩ.
Ngay cả Khô Lâu hội cũng tham gia?
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Chúng mày thật ác độc khi lấy mấy chục mạng người vô tội ra để đối phó với tao!” Lâm Mộc tức giận nói.
“Tôi… tôi cũng chỉ làm theo nhiệm vụ thôi.” Điền Văn Hạo yếu ớt nói.
“Cho dù là nhiệm vụ thì mày cũng nên biết việc đó phải trả giá bằng bao nhiêu mạng người chứ!” Lâm Mộc quát lên.
Lâm Mộc lại hỏi: "Tao hỏi lại mày, mày thật sự không biết Khâu Anh sao?"
“Tôi… tôi có biết bà ấy, nhưng tôi thật sự không liên quan gì đến bà ấy mà!” Điền Văn Hạo nói.
Lâm Mộc giật mình, vậy là chuyện này đã được xác nhận, là do Khô Lâu hội.
Mà nếu thật sự Khô Lâu hội không quen biết với Khâu Anh, vậy chẳng lẽ là anh hiểu lầm Khâu Anh rồi sao?
“Bây giờ đưa tao đến chỗ Khô Lâu hội của mày đi!” Lâm Mộc đỡ anh ta rồi đi thẳng ra ngoài.
Vì việc này chỉ là do Điền Văn Hạo đang tuân theo mệnh lệnh, có hỏi thêm cũng không biết được gì từ anh ta nên anh cũng chỉ có thể trực tiếp đi hỏi cấp trên đã ra lệnh cho anh ta.
Lâm Mộc cõng anh ta, trực tiếp đi tới bên cửa sổ, sau đó nhảy xuống từ cửa sổ tầng ba.
Có Lâm Mộc dẫn đi, mặc dù Điền Văn Hạo không sao, nhưng trong lòng anh ta vẫn hơi kinh hãi. Lâm Mộc ngồi vào trong xe, rồi ném anh ta vào ghế phụ.
Bên trong xe.
"Vừa nãy mày nói mệnh lệnh đó là của Khô Lâu hội, là phân hội trưởng chi nhánh Thân Giang ra lệnh, vậy có nghĩa là Khô Lâu hội của mày là một tổ chức lớn sao? Hơn nữa trụ sở chính cũng không ở Thân Giang sao?" Lâm Mộc hỏi.
“Trụ sở của Khô Lâu hội ở nước ngoài, nhân lực chủ yếu cũng ở nước ngoài, ở Thân Giang thì Khô Lâu hội chủ yếu hoạt động trong bóng tối chứ không ra ngoài ánh sáng.” Điền Văn Hạo nói.
"Trụ sở ở nước ngoài sao? Nói cách khác, Khô Lâu hội không phải là thế lực ở trong nước đúng không?" Lâm Mộc hỏi.
"Đúng...đúng..." Điền Văn Hạo gật đầu.
Nhận được câu trả lời như vậy, Lâm Mộc có hơi sửng sốt, không ngờ Khô Lâu hội lại là thế lực ngoại lai.
Xem ra Lâm Mộc đã nghĩ quá đơn giản về Khô Lâu hội này rồi, anh còn tưởng rằng đó chỉ là một tổ chức ngầm trong nước cơ đấy.
Nhưng bây giờ có vẻ không phải là như vậy.
“Ở trong nước còn có bao nhiêu thành phố là chi nhánh của Khô Lâu hội vậy?” Lâm Mộc hỏi.
“Tôi... cấp độ của tôi không cao lắm nên cũng không biết nhiều, nhưng có lẽ là chưa tới năm thành phố.” Điền Văn Hạo nói.
Lâm Mộc nghĩ thầm, nếu vậy thì ở trong nước, thế lực của Khô Lâu hội này cũng không quá lớn.
“Mày chỉ đường cho tao, tao muốn gặp phân hội trưởng chi nhánh ở Thân Giang này!” Lâm Mộc nói.
"Cái này ... nếu tôi dẫn anh đi, tôi sẽ chết rất thảm! Tha cho tôi đi!" Điền Văn Hạo cầu xin anh.
Lâm Mộc nắm lấy cổ áo anh ta, trên mặt đã bùng lên lửa giận: "Tha cho mày sao? Vậy mày nói xem mấy chục mạng người vô tội trên chiếc du thuyền kia có tha cho mày không?!"
"Chuyện này..."
Đối mặt với tự tức giận của Lâm Mộc, Điền Văn Hạo vô cùng sợ hãi, dù sao thì thủ đoạn ra tay của Lâm Mộc anh ta đã nhìn thấy rồi.
“Nếu mày không dẫn đường, vậy bây giờ tao sẽ tra tấn mày đến chết, sẽ khiến mày chết thảm hơn nữa!” ánh mắt Lâm Mộc như có nọc độc.
“Tôi dẫn đường, tôi dẫn đường!” Điền Văn Hạo đành phải đồng ý.
“Mày cũng đừng mơ giữa đường nhảy xuống xe chạy trốn, bởi vì tao sẽ bắt mày lại rất dễ dàng, và hậu quả của việc chạy trốn chính là tao sẽ rút hết mươi ngón tay của mày đấy!” Lâm Mộc cảnh cáo. .
Sau đó Lâm Mộc khởi động xe rồi lao nhanh đi.
Điền Văn Hạo chỉ đường, anh lái xe đến một xưởng sửa chữa ô tô ở ngoại thành.
"Là ở đây, nhìn bên ngoài chỉ là một xưởng sửa chữa xe bình thường, nhưng thực ra chính là trụ sở của Khô Lâu hội ở Thân Giang." Điền Văn Hạo chỉ vào xưởng sửa chữa trước mặt.
"Xuống xe!"
Lâm Mộc kéo anh ta xuống xe rồi bắt anh ta dẫn đường vào trong.
Trong đầu Điền Văn Hạo cũng đang suy nghĩ riêng.
Dù sao Lâm Mộc cũng chỉ đơn thương độc mã, anh ta chỉ có thể hy vọng khi đã tới đây rồi thì Khô Lâu hội có thể đối phó được Lâm Mộc!
Vừa đến cửa xưởng sửa chữa, đã có hai người đàn ông mặc đồ đen đứng canh cửa.
“Điền Ca, mày...xảy ra chuyện gì vậy?” Hai người áo đen cũng sửng sốt khi nhìn thấy vết thương trên người Điền Văn Hạo.
Lâm Mộc nắm chặt lòng bàn tay của anh ta, rồi bẻ gãy một ngón tay của hắn.
“A a a!” Điền Văn Hạo đau đớn đến nỗi méo mặt, gào lên như lợn bị chọc tiết.
Ba vị giám đốc trong phòng càng thêm sợ hãi, toàn thân run rẩy.
Cho dù là khi nãy Lâm Mộc dùng tay không bẻ gãy Đại Khảm Đao, hay bây giờ lại dùng tay không bẻ gãy ngón tay của Điền Văn Hạo thì ở trong mắt bọn họ, đây là một thủ đoạn vô cùng khó tin.
Sắc mặt Lâm Mộc dữ tợn, giọng điệu lạnh lẽo: "Cứ cách năm giây, tao sẽ lấy một ngón tay của mày, bỏ lỗ tai, lỗ mũi, khoét hai mắt của mày, cho đến khi mày chịu nói mới thôi!"
"Tôi nói! Tôi nói!" Điền Văn Hạo nghe xong lời này đã hoàn toàn thất bị đánh bại.
Tên này chính là quỷ, vì anh ta đã được thử qua thủ đoạn của Lâm Mộc rồi!
Anh ta biết Lâm Mộc dám nói dám làm!
“Tôi...tôi chỉ được lệnh là cho nổ tung con tàu, ngoài ra không còn chuyện gì khác nữa!” Điền Văn Hạo tái mặt nới.
"Ai ra lệnh? Mày với Khâu Anh có quan hệ gì!" Lâm Mộc sắc bén hỏi.
"Khâu Anh? Ý anh là chủ tịch tập đoàn Khâu Hàng sao? Bà ấy rất nổi tiếng, tôi có biết bà ấy, nhưng tôi ... tôi với bà ấy hoàn toàn không quen nhau, mệnh lệnh là từ Khô Lâu hội dưới quyền của phân hội trưởng chi nhánh Thân Giang. ”Điền Văn Hạo nghiến răng nghiến lợi nói.
“Khô Lâu hội?” Vẻ mặt Lâm Mộc thay đổi khi nghe thấy cái tên này.
Lần trước Lâm Mộc và Lâm Hạo Quân cũng đã đánh nhau với Khô Lâu hội.
Cho nên Lâm Mộc cũng không thấy xa lạ gì với cái tên này.
Nhưng anh lại không ngờ lần này Khô Lâu hội lại làm nổ tung chiếc du thuyền!
“Còn mục đích đánh bom trên tàu là gì?” Lâm Mộc lại hỏi.
“Mục đích đánh bom trên tàu là để giết anh.” Điền Văn Hạo nói.
“Thật sự là nhằm vào tao.” Lâm Mộc híp mắt lại.
Lúc trước anh cũng chỉ dự đoán thử, nhưng hiện tại anh đã xác minh được rồi.
Nhưng giữa Lâm Mộc và Khô Lâu hội này chẳng có chút liên hệ nào cả, ngoại trừ lần đó khi Lâm Hạo Quân được cứu.
Chẳng lẽ vì sự việc đó mà Khô Lâu hội đã tự mình báo thù sao?
Chắc không phải rồi, lần đó Lâm Mộc đã quét sạch đối thủ, Khô Lâu hội chắc cũng không biết chính họ đã cứu Lâm Hạo Quân.
Hơn nữa Khô Lâu hội sẽ không có khả năng nào vì sự việc đó mà dùng cách tàn nhẫn như đặt bom trên tàu đâu?
Lâm Mộc nhận ra anh càng đi sâu vào tìm hiểu thì anh càng cảm thấy mọi việc không đơn giản như anh nghĩ.
Ngay cả Khô Lâu hội cũng tham gia?
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Chúng mày thật ác độc khi lấy mấy chục mạng người vô tội ra để đối phó với tao!” Lâm Mộc tức giận nói.
“Tôi… tôi cũng chỉ làm theo nhiệm vụ thôi.” Điền Văn Hạo yếu ớt nói.
“Cho dù là nhiệm vụ thì mày cũng nên biết việc đó phải trả giá bằng bao nhiêu mạng người chứ!” Lâm Mộc quát lên.
Lâm Mộc lại hỏi: "Tao hỏi lại mày, mày thật sự không biết Khâu Anh sao?"
“Tôi… tôi có biết bà ấy, nhưng tôi thật sự không liên quan gì đến bà ấy mà!” Điền Văn Hạo nói.
Lâm Mộc giật mình, vậy là chuyện này đã được xác nhận, là do Khô Lâu hội.
Mà nếu thật sự Khô Lâu hội không quen biết với Khâu Anh, vậy chẳng lẽ là anh hiểu lầm Khâu Anh rồi sao?
“Bây giờ đưa tao đến chỗ Khô Lâu hội của mày đi!” Lâm Mộc đỡ anh ta rồi đi thẳng ra ngoài.
Vì việc này chỉ là do Điền Văn Hạo đang tuân theo mệnh lệnh, có hỏi thêm cũng không biết được gì từ anh ta nên anh cũng chỉ có thể trực tiếp đi hỏi cấp trên đã ra lệnh cho anh ta.
Lâm Mộc cõng anh ta, trực tiếp đi tới bên cửa sổ, sau đó nhảy xuống từ cửa sổ tầng ba.
Có Lâm Mộc dẫn đi, mặc dù Điền Văn Hạo không sao, nhưng trong lòng anh ta vẫn hơi kinh hãi. Lâm Mộc ngồi vào trong xe, rồi ném anh ta vào ghế phụ.
Bên trong xe.
"Vừa nãy mày nói mệnh lệnh đó là của Khô Lâu hội, là phân hội trưởng chi nhánh Thân Giang ra lệnh, vậy có nghĩa là Khô Lâu hội của mày là một tổ chức lớn sao? Hơn nữa trụ sở chính cũng không ở Thân Giang sao?" Lâm Mộc hỏi.
“Trụ sở của Khô Lâu hội ở nước ngoài, nhân lực chủ yếu cũng ở nước ngoài, ở Thân Giang thì Khô Lâu hội chủ yếu hoạt động trong bóng tối chứ không ra ngoài ánh sáng.” Điền Văn Hạo nói.
"Trụ sở ở nước ngoài sao? Nói cách khác, Khô Lâu hội không phải là thế lực ở trong nước đúng không?" Lâm Mộc hỏi.
"Đúng...đúng..." Điền Văn Hạo gật đầu.
Nhận được câu trả lời như vậy, Lâm Mộc có hơi sửng sốt, không ngờ Khô Lâu hội lại là thế lực ngoại lai.
Xem ra Lâm Mộc đã nghĩ quá đơn giản về Khô Lâu hội này rồi, anh còn tưởng rằng đó chỉ là một tổ chức ngầm trong nước cơ đấy.
Nhưng bây giờ có vẻ không phải là như vậy.
“Ở trong nước còn có bao nhiêu thành phố là chi nhánh của Khô Lâu hội vậy?” Lâm Mộc hỏi.
“Tôi... cấp độ của tôi không cao lắm nên cũng không biết nhiều, nhưng có lẽ là chưa tới năm thành phố.” Điền Văn Hạo nói.
Lâm Mộc nghĩ thầm, nếu vậy thì ở trong nước, thế lực của Khô Lâu hội này cũng không quá lớn.
“Mày chỉ đường cho tao, tao muốn gặp phân hội trưởng chi nhánh ở Thân Giang này!” Lâm Mộc nói.
"Cái này ... nếu tôi dẫn anh đi, tôi sẽ chết rất thảm! Tha cho tôi đi!" Điền Văn Hạo cầu xin anh.
Lâm Mộc nắm lấy cổ áo anh ta, trên mặt đã bùng lên lửa giận: "Tha cho mày sao? Vậy mày nói xem mấy chục mạng người vô tội trên chiếc du thuyền kia có tha cho mày không?!"
"Chuyện này..."
Đối mặt với tự tức giận của Lâm Mộc, Điền Văn Hạo vô cùng sợ hãi, dù sao thì thủ đoạn ra tay của Lâm Mộc anh ta đã nhìn thấy rồi.
“Nếu mày không dẫn đường, vậy bây giờ tao sẽ tra tấn mày đến chết, sẽ khiến mày chết thảm hơn nữa!” ánh mắt Lâm Mộc như có nọc độc.
“Tôi dẫn đường, tôi dẫn đường!” Điền Văn Hạo đành phải đồng ý.
“Mày cũng đừng mơ giữa đường nhảy xuống xe chạy trốn, bởi vì tao sẽ bắt mày lại rất dễ dàng, và hậu quả của việc chạy trốn chính là tao sẽ rút hết mươi ngón tay của mày đấy!” Lâm Mộc cảnh cáo. .
Sau đó Lâm Mộc khởi động xe rồi lao nhanh đi.
Điền Văn Hạo chỉ đường, anh lái xe đến một xưởng sửa chữa ô tô ở ngoại thành.
"Là ở đây, nhìn bên ngoài chỉ là một xưởng sửa chữa xe bình thường, nhưng thực ra chính là trụ sở của Khô Lâu hội ở Thân Giang." Điền Văn Hạo chỉ vào xưởng sửa chữa trước mặt.
"Xuống xe!"
Lâm Mộc kéo anh ta xuống xe rồi bắt anh ta dẫn đường vào trong.
Trong đầu Điền Văn Hạo cũng đang suy nghĩ riêng.
Dù sao Lâm Mộc cũng chỉ đơn thương độc mã, anh ta chỉ có thể hy vọng khi đã tới đây rồi thì Khô Lâu hội có thể đối phó được Lâm Mộc!
Vừa đến cửa xưởng sửa chữa, đã có hai người đàn ông mặc đồ đen đứng canh cửa.
“Điền Ca, mày...xảy ra chuyện gì vậy?” Hai người áo đen cũng sửng sốt khi nhìn thấy vết thương trên người Điền Văn Hạo.