Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 191-195
v
Chương 191: Chuẩn bị xong xuôi
Bận bịu đến đêm, Lâm Mộc cũng lôi được một đoạn thân cây trở về.
“Lâm Mộc, trời tối rồi, ngày mai chúng ta lại tiếp tục đi, đến ăn thịt nướng nào.” Trần Uyển Nhi ngồi ở trước lều nói với Lâm Mộc.
Nơi này có một đống lửa, Trần Uyển Nhi đang ngồi trước cửa lều nướng thịt.
“Tôi đi tắm một chút đây.”
Lâm Mộc nói xong liền chạy đến bãi biển phía trước, nhảy xuống biển tắm rửa.
Trần Uyển Nhi vừa nướng thịt vừa thỉnh thoảng nhìn về phía Lâm Mộc đang bơi trên biển.
“Lâm Mộc đâu rồi?”
Trần Uyển Nhi đột nhiên phát hiện trên mặt biển không có chút dấu vết nào của anh cả.
Cô thầm nghĩ trong lòng, chắc là anh đã lặn xuống nước rồi.
Nhưng sau khi đợi khoảng năm sáu phút, cô vẫn không thấy Lâm Mộc ngoi lên mặt biển.
Điều này khiến cho cô lo lắng.
“Này, Lâm Mộc!” Trần Uyển Nhi vội vàng hét về phía biển.
Mặc dù trước mặt có lửa, nhưng xung quanh ở phía xa vẫn tối đen như mực, không có bóng dáng của Lâm Mộc khiến cho cảm giác an toàn của cô hoàn toàn biến mất.
Cô thậm chí còn bắt đầu suy nghĩ lung tung, anh sẽ không bỏ cô mà đi chứ?
Xung quanh cũng không có bất kỳ con thú hay con vật nào hết mà.
“Không thể, anh ấy không thể nào bỏ mặc mình ở lại đây được!” Trần Uyển Nhi tự an ủi mình.
Vài phút sau, Lâm Mộc ngoi lên mặt nước rồi từ trong biển đi lên bờ.
Khoảnh khắc nhìn thấy anh, trái tim của Trần Uyển Nhi đã lập tức bình tĩnh lại.
"Lâm Mộc, vừa rồi anh đi đâu vậy? Lâu như vậy mà không thấy anh đâu!" Trần Uyển Nhi oán trách, trên mặt có chút bất bình.
“Tôi đang tắm rửa ở dưới biển, nhân tiện bắt một ít tôm cá để bữa tối của cô được phong phú hơn.”
Lâm Mộc mỉm cười giơ hai con tôm hùm ra từ phía sau lưng.
Trần Uyển Nhi đã ngừng khóc và nở một nụ cười khi nhìn thấy hai con tôm hùm nằm trong tay anh.
“Làm người ta lo lắng.” Trần Uyển Nhi trừng mắt nhìn anh, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất ấm áp.
Lâm Mộc xử lý hai con tôm hùm một cách đơn giản, sau đó xâu chúng lại với nhau bằng cành cây rồi ngồi xuống bên cạnh Trần Uyển Nhi, anh dùng lửa nướng chúng lên.
“Anh ăn thịt trước đi, để tôi nướng.”
Trần Uyển Nhi đưa thịt đã nướng chín cho Lâm Mộc, sau đó cầm lấy hai xiên tôm hùm từ tay anh.
Sau khi ăn uống xong, cả hai nằm xuống chiếc lều đơn sơ mà bọn họ đã dựng.
Không gian căn lều này hơi nhỏ, hai người nằm ở bên trong có chút hơi chật.
Trần Uyển Nhi nằm bên cạnh Lâm Mộc thở dài: "Tuy rằng nơi này không có điện, không có nhà sang trọng, không có tiện nghi hiện đại, nhưng cuộc sống đơn giản trở về nguyên thủy như thế này cũng thực sự khá tốt.
"Không cần phải suy nghĩ về tiền bạc, quyền lực, không cần công việc, phiền phức giữa các cá nhân cũng sẽ không có."
Lâm Mộc cười nói: "Đấy là vì có tôi ở đây, nếu không để bảo đảm cuộc sống cơ bản thôi cũng là một chuyện khó."
Dù sao bọn họ cũng không có dụng cụ gì cả, lấy lửa làm một ví dụ, không có Lâm Mộc thì ngay cả lửa cũng không thể nhóm lên được.
“Đính chính lại là có tôi ở cùng với anh nhé.” Trần Uyển Nhi nói.
Ầm!
Một tiếng sét vang lên, và sau đó trời bắt đầu đổ mưa 'ầm ầm'.
Lửa ở bên ngoài lều cũng đã bị tắt.
Hai người đã ở trong lều nên cũng không quan tâm lắm đế chuyện mưa gió.
Căn lều đơn sơ này dường như đã trở thành một thế giới nhỏ chỉ thuộc về hai người họ.
“Lạnh quá đi.” Trần Uyển Nhi chủ động co vào trong vòng tay của Lâm Mộc.
“Cô đang muốn chiếm tiện nghi của tôi sao?” Lâm Mộc nói đùa.
“Là tôi đang cho anh chiếm tiện nghi đó!” Trần Uyển Nhi tức giận nói.
“Được, được.”
Anh đáp, sau đó ôm lấy thân thể mềm mại của cô để giữ ấm cho cô.
Tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên Lâm Mộc ôm cô, nhưng anh vẫn cảm giác được toàn thân như có điện chạy qua vậy.
Lâm Mộc nhìn Trần Uyển Nhi đang trong vòng tay anh, nói: "Trước kia tôi nghe nói bạn trai cũ của cô còn không được chạm vào cô, còn tôi thì không phải bạn trai của cô, vậy tại sao cô lại muốn để cho tôi ôm thế?"
“Cho nên, anh phải có trách nhiệm với tôi đấy.” Trần Uyển Nhi ngẩng đầu, dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào anh.
Cô vừa ngẩng đầu lên, trùng hợp anh lại cúi đầu xuống đối mặt với cô, hai cái mũi cách nhau chỉ chừng bốn năm phân.
Dù khoảng cách gần như vậy nhưng gương mặt xinh xắn của cô nàng vẫn rất thu hút, không hề có khuyết điểm nào trên gương mặt cô.
Lâm Mộc đến gần Trần Uyển Nhi từng chút một, khoảng cách giữa chóp mũi của bọn họ càng ngày càng gần.
Mặc dù bên ngoài có tiếng mưa rơi tí tách, nhưng Lâm Mộc lại đột nhiên cảm thấy toàn bộ thế giới đều trở nên yên lặng, chỉ có tiếng thở gấp và lo lắng của Trần Uyển Nhi.
Anh cũng cảm thấy nhịp tim của mình đang đập một cách dồn dập.
Trần Uyển Nhi không né tránh, cô nhắm mắt lại.
Khi hai cái mũi sắp chạm vào nhau, Lâm Mộc lại sửng sốt.
“Suýt chút nữa là trái tim của tôi đã bị mê hoặc rồi.” Lâm Mộc quay đầu lại, tự tát mình một cái.
Thực lực của anh vẫn chưa đủ mạnh mẽ!
Anh không phải là bạn trai của Trần Uyển Nhi, làm sao có thể vượt qua ranh giới được chứ.
Trần Uyển Nhi nhanh chóng cúi đầu xuống.
Sau khi thoát khỏi bầu không khí vừa rồi, tim của cô cũng đập thình thịch, cô cảm thấy má mình nóng bừng lên.
“Lâm Mộc, tôi… Tôi buồn ngủ rồi.” Trần Uyển Nhi nói xong, liền quay đầu lại, nhắm mắt ngủ.
Cả hai nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, đây là đêm thứ hai bọn họ ở trên đảo cùng với người kia.
Điều khác chính là, chỗ ngủ của ngày hôm nay cũng tốt hơn ngày hôm qua rất nhiều.
…Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Ngày hôm sau, vào sáng sớm.
Bên ngoài trời đã ngừng mưa, ánh mặt trời lại chiếu sáng lên trên mặt biển.
Sau khi nhóm lửa và làm bữa sáng cho Trần Uyển Nhi, Lâm Mộc lại bận rộn đóng tàu, Trần Uyển Nhi cũng chủ động đến giúp.
Mặc dù không làm được gì nhiều, nhưng cô vẫn chủ động đến giúp đỡ cho anh.
Đến khi mặt trời sắp lặn, thân thuyền và mái chèo cũng đã được làm xong.
Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi quyết định nghỉ ngơi trên đảo thêm một đêm, sáng sớm mai bắt đầu chèo thuyền rời đảo.
Một đêm nhanh chóng trôi qua.
Sau khi bình minh lên.
"Uyển Nhi, hôm nay xuất phát trở về, trước tiên cô nướng thịt cho bữa sáng đi, rồi nướng thêm một ít nữa để mang theo lên đường, tôi sẽ lấy thêm cho cô một ít nước ngọt trên đảo, mang theo uống trên đường.”
Sau khi Lâm Mộc dặn dò xong lại bắt đầu đi sâu vào trong đảo.
Ngoài việc lấy nước ngọt, Lâm Mộc còn lên kế hoạch khám phá phần còn lại của hòn đảo này.
Sau khi lấy nước ở địa điểm lấy nước ngọt lần trước, anh nhanh chóng chạy nhanh đến nơi anh hái Thiên Tài Địa Bảo, sau đó tiếp tục thăm dò phía trước.
Diện tích hòn đảo vốn không lớn lắm, với tốc độ của Lâm Mộc, không đến nửa giờ đã thăm dò hết diện tích còn lại.
Tuy nhiên, anh cũng không tìm thấy bất kỳ bảo vật nào nữa.
Sau khi khám phá, Lâm Mộc trở về căn lều gặp Trần Uyển Nhi.
Chương 192: Trở về Thân Giang
“Tôi có nước rồi, đi thôi, đã đến lúc về rồi.”
Lâm Mộc gọi Trần Uyển Nhi, đẩy thuyền gỗ xuống nước, sau đó đưa cô lên thuyền.
Cả hai ngồi trên chiếc thuyền gỗ nhỏ, nhìn lại hòn đảo và chiếc lều đơn sơ mà hai người họ đã dựng lên.
Đây chính là một kỷ niệm đáng nhớ của họ.
“Lâm Mộc, chuẩn bị rời khỏi đây rồi, tôi thực sự thấy rất có chút luyến tiếc.” Trần Uyển Nhi chăm chú nhìn hòn đảo.
“Nếu thích nơi này, sau này có thể tới đây đầu tư phát triển mà.” Lâm Mộc cười nói.
“Sẽ không đâu, tôi không muốn phá hủy bầu không khí nguyên thủy ở nơi đây.” Trần Uyển Nhi nói.
Lâm Mộc cầm lấy mái chèo tự chế và bắt đầu chèo về phía trước.
Trong trường hợp sử dụng nội lực, hiệu quả chèo thuyền của anh đương nhiên cao hơn nhiều.
Sau nửa ngày lênh đênh trên biển.
"Lâm Mộc, nhìn kìa! Bên kia có một con tàu vận chuyển hàng hóa!"
Trần Uyển Nhi đang ngồi trên đầu thuyền, chỉ ra phía biển đằng xa, hét lên ngạc nhiên.
Lâm Mộc chăm chú nhìn theo, quả nhiên từ phía xa có một con tàu đang đi tới.
Theo phương hướng của chiếc tàu vận chuyển hàng hóa này, không bao lâu nữa tàu chuyển hàng hóa sẽ đi qua trước mặt họ với khoảng cách hơn một nghìn mét.
Lâm Mộc cười gằn: “Xem ra chúng ta có thể đi theo hướng con tàu đó rồi.”
Sau đó anh nhanh chóng tăng tốc độ, chèo về phía trước.
Sau khi đến địa điểm mà con tàu vận chuyển hàng hóa sẽ đi qua, hai người họ dừng lại chờ con tàu đi qua.
“Chính là lúc này!”
“Trần Uyển Nhi, ôm chặt tôi, đi thôi!”
Khi con tàu chở hàng đi ngang qua thuyền gỗ, anh vòng tay ôm lấy Trần Uyển Nhi, lập tức sử dụng nội lực, đạp mạnh một cái, cả người nhảy lên, châm giẫm lên con thuyền gỗ, tạo thành một góc 90 độ hướng lên trên.
Trong nháy mắt, anh đã mang theo Trần Uyển Nhi nhảy lên tàu chở hàng thành công.
“Các người là ai?”
Ngay khi hai người Lâm Mộc đi tới, sáu bảy thuyền viên đã vây quanh bọn họ.
Anh lập tức giải thích với bọn họ rằng chiếc du thuyền anh đang đi lúc trước xảy ra chuyện, hai người họ bị trôi dạt trên biển, muốn đi nhờ tàu chở hàng một chuyến.
Sau một hồi tra hỏi, thuyền vien cũng đã báo cáo sự việc với thuyền trưởng, cuối cùng thuyền trưởng cũng sắp xếp một phòng cho Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi để nghỉ ngơi.
Qua hỏi thăm, anh cũng biết được con tàu vận chuyển này đang hướng đến Thân Giang, hơn nữa hiện tại cách Thần Giang không xa, buổi tối là có thể đến nơi.
Vào buổi tối, con tàu đã thành công đến cảng Thân Giang.
Thuyền viên cũng thông báo cho Lâm Mộc rằng bọn họ có thể rời thuyền.
Sau khi xuống thuyền.
“Haiz, cuối cùng cũng đã trở về rồi!” Lâm Mộc hít sâu một hơi nhìn thành phố nhộn nhịp phía xa.
“Không ngờ chúng ta vẫn còn sống để trở lại.” Trần Uyển Nhi không khỏi thở dài.
Trải nghiệm đặc biệt trong khoảng thời gian này đối với cô mà nói là một kỷ niệm vô cùng hiếm có!
Cô đã trải qua sự sống và cái chết nhiều lần, cũng đã cảm nhận được ý nghĩa đặc biệt khi có một người đàn ông liều mạng để cứu cô.
“Tiếp theo, đã đến lúc tìm ra chân tướng.” Lâm Mộc lẩm bẩm.
Lâm Mộc phải cố gắng tìm ra ba người đã trốn thoát khỏi du thuyền ngày hôm đó!
Anh muốn tìm ra sự thật từ bọn họ!
Tuy nhiên, một thành phố Thân Giang với dân số đông đúc như vậy, chắc không dễ để tìm được ba người đó.
…Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Sau khi hai người rời cảng, trước tiên là đi mua quần áo mới để thay, Lâm Mộc mua một cái điện thoại di động mới và nhét sim vào, cái sim lúc trước vẫn có thể dùng được.
Sau khi có được điện thoại di động mới, Lâm Mộc dùng điện thoại di động tìm kiếm tin tức trên Internet, tìm thấy một tin tức của Thân Giang, nói rằng một chiếc du thuyền bị mất liên lạc sau khi ra khơi, trước mắt vẫn còn đang tìm kiếm.
Bên ngoài hiển nhiên là không biết tin tức gì về vụ nổ, dù sao thì tất cả khách du lịch trên con tàu đều bị chôn vùi trong biển cả, không ai có thể truyền tin tức này ra ngoài được.
Với cả biển cả bao la, trên bờ cũng không ai có thể biết được.
Chính xác thì chiếc du thuyền đã biến mất ở đâu, tiếng nổ lớn như vậy nhưng lại có mưa to và sóng lớn vào đêm hôm đó, chắc chắn không thể tìm ra manh mối nào trên biển cả.
"Lâm Mộc, chúng ta đã mất liên lạc mấy ngày liền, mẹ tôi chắc hẳn rất lo lắng cho chúng ta, trước tiên để tôi gọi điện thông báo an toàn cho bà ấy đã." Trần Uyển Nhi nói.
Điện thoại di động của cô trước đó cũng bị dính nước, vừa rồi cô cũng vừa mua một chiếc điện thoại di động mới.
“Đừng có gọi.” Lâm Mộc lập tức ngăn lại.
“Sao vậy?” Trần Uyển Nhi tò mò.
"Chuyện này không đơn giản đâu, nếu cô tin tưởng tôi thì cứ nghe lời tôi đi." Lâm Mộc vẻ mặt nghiêm túc.
“Được rồi, tôi sẽ nghe anh.” Trần Uyển Nhi cất điện thoại đi.
Sau khi ra khỏi trung tâm thương mại, Lâm Mộc bắt taxi đến thẳng tập đoàn Khâu Hàng.
Tập đoàn Khâu Hàng, ở tầng dưới.
“Lâm Mộc, tại sao chúng ta lại tới đây?” Trần Uyển Nhi khó hiểu.
“Hiện tại cô không cần hỏi nhiều như vậy, trước tiên cô cứ ở dưới lầu chờ tôi.”
Lâm Mộc nói xong liền đi thẳng vào tập đoàn Khâu Hàng.
Lâm Mộc định đi gặp Khâu Anh một mình trước!
Bởi vì vụ nổ này, Trần Uyển Nhi cũng sẽ gặp nguy hiểm, vì vậy anh cũng không chắc Khâu Anh đã làm những điều này.
Nhưng dù sao bà ta cũng là nghi phạm của anh, anh muốn xem phản ứng của bà ta khi gặp anh sẽ như thế nào.
Tập đoàn Khâu Hàng, trong văn phòng chủ tịch.
Lúc này, Khâu Anh đang ngồi ở bàn làm việc, vẻ mặt mệt mỏi nhìn tài liệu.
Cấp bậc của Khâu Anh đã được nâng lên thành công, nhưng hai ngày qua tinh thầm của bà ta vô cùng hoảng hốt, nghĩ đến cái chết của con gái mình, bà ta cảm thấy đau đớn, không ngừng gặp ác mộng vào ban đêm.
Két!
Không có tiếng gõ cửa, cửa của văn phòng đột nhiên bị đẩy ra.
“Ai!”
Khâu Anh ngẩng đầu nhìn lên.
Khi nhìn thấy người trước mặt, bà ta vô cùng sợ hãi.
"Lâm Mộc, sao lại là cậu! Cậu vào đây bằng cách nào? Cậu... Cậu không phải đã chết sao?" Khâu Anh kinh hãi nhìn anh.
Khi Khâu Anh đột nhiên nhìn thấy Lâm Mộc, đương nhiên là bà ta sẽ bị sốc, theo tin tức mà bà ta nhận được thì lượng thuốc nổ dùng để làm nổ du thuyền quá lớn nên du thuyền đã bị nổ thành từng mảnh.
Trong hoàn cảnh như vậy, Lâm Mộc làm sao có thể sống lại được!
Bà ta dụi mắt thật mạnh, để chắc chắn rằng đó không phải là ảo giác!
"Dì Khâu, dì cho rằng cháu đã chết rồi sao? Xem ra dì thật sự không thể thoát khỏi vụ việc lần này rồi." Con mắt Lâm Mộc hơi híp lại.
Anh vừa nói vừa đi đến phía trước Khâu Anh và ngồi xuống.
Phản ứng vừa rồi của Khâu Anh, Lâm Mộc đã thu hết vào trong mắt.
"Con gái tôi đâu rồi! Con bé đâu rồi!" Khâu Anh vội vàng hỏi.
“Đừng lo lắng, hiện tại cô ấy đã an toàn.” Lâm Mộc nói.
Chương 193: Đối đầu
Ngay lập tức, lời nói của Lâm Mộc lại thay đổi: "Chỉ là Trần Uyển Nhi sẽ không bao giờ nghĩ rằng người suýt giết cô ấy lại thực sự là mẹ cô ấy! Thật là một trò đùa lớn!"
Khâu Anh giật mình, sau đó nói với vẻ mặt khó hiểu: "Lâm Mộc, dì không hiểu ý của cháu lắm, du thuyền của hai đứa sau khi rời bến thì đáng lẽ phải nên trở về, nhưng dì lại nhận được tin tức báo là du thuyền hai đứa đi lại mất liên lạc, dì cũng không còn cách nào để có thể liên lạc được với hai đứa cả."
"Cho nên, dì mới nghĩ là có khi nào mọi người đã gặp chuyện không may rồi không, hai ngày nay dì cũng rất khó chịu trong người, vì vé tàu là do dì đưa, dì cũng không ngờ là du thuyền sẽ đột nhiên mất liên lạc, dì chỉ muốn đưa hai đứa ra biển chơi một chuyến mà thôi."
Sau đó Khâu Anh lộ ra vẻ vui sướng:" Lâm Mộc, cho dù như thế nào, thật tuyệt khi hai đứa có thể còn sống trở về, thế là tốt rồi, hãy kể cho dì nghe chuyện gì đã xảy ra với chiếc du thuyền đi!"
" Dì Khâu, dì thực sự rất giỏi, diễn xuất cũng tốt, nhưng khi cháu vừa đi vào, phản ứng đầu tiên của dì và ánh mắt của dì đã phản bội lại dì rồi.” Lâm Mộc lắc đầu.
Anh nhìn bà ta rồi bình tĩnh tiếp tục: "Dì Khâu, chuyện lần này, cháu nghĩ không thể nào không liên quan gì đến dì đúng không? Còn nhớ lần trước cháu bị trúng độc, chắc cũng là do dì gây ra đúng không? Nói cho cháu biết, tại sao dì lại làm như vậy, giữa cháu và dì lúc đó không có ân oán hay thù hận gì, cháu nghĩ mãi mà không ra."
Khâu Anh đột ngột đứng lên, kiên quyết nói: "Lâm Mộc, sao cháu có thể nghi ngờ dì chứ, con gái của dì cũng ở trên tàu! Làm sao cháu lại có thể nghi ngờ dì được! Chẳng lẽ là tại dì đã đưa vé sao?
"Dì không nghĩ ra sao? Cháu cũng không nghĩ ra được, Trần Uyển Nhi cũng ở trên du thuyền đó, vậy mà dì vẫn có thể tàn nhẫn như vậy, để cho cô ấy cùng chết? Làm sao có thể độc ác như vậy chứ?” Giọng điệu của anh đột nhiên trở nên sắc bén.
“Lâm Mộc, cháu suýt chút nữa gặp chuyện không may, dì cũng rất buồn, nhưng dì thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra, dì không thể nào làm hại con gái mình được!” Khâu Anh vẫn kiên quyết.
Khâu Anh nói với vẻ mặt mong đợi: “Đúng rồi, con gái dì bây giờ ở đâu, dì muốn gặp con gái của dì!”
“Cô ấy ở dưới lầu, tôi không cho cô ấy lên đây vì sợ cô ấy sẽ biết được mẹ ruột của cô ấy là người suýt chút nữa đã giết chết cô ấy, e rằng cô ấy sẽ không thể nổi cú sốc như vậy đâu.” Giọng của anh vô cùng lạnh lùng.
“Lâm Mộc, cháu tin dì Khâu đi có được hay không, dì thật sự không biết chuyện gì cả, cháu nhanh để Uyển Nhi lên đây đi, dì nhớ con gái của dì!” Hai mắt Khâu Anh đỏ hoe.
Sau khi Lâm Mộc im lặng khoảng hai giây, anh lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Trần Uyển Nhi và bảo cô lên.
Lâm Mộc cũng không hỏi bà ta thêm nữa, cho dù bà ta đã làm như vậy thật thì hiện tại xem ra bà ta cũng không thừa nhận.
Hơn nữa, anh cũng không thể đưa ra bất kỳ bằng chứng nào.
Nếu là người ngoài, Lâm Mộc có thể dùng một số biện pháp cứng rắn để tra tấn bà ta để nghe lời thú tội.
Nhưng dù sao bà ta cũng là mẹ của Trần Uyển Nhi, không có chứng cứ, anh vẫn có chút dè chừng.
Tuy nhiên, chỉ dựa vào phản ứng đầu tiên của Khâu Anh khi anh mới vào, anh đã gia tăng sự nghi ngờ của mình đối với bà ta.
Khoảng ba phút sau, Trần Uyển Nhi bước vào văn phòng.
“Con gái!”
Sau khi Khâu Anh nhìn thấy Trần Uyển Nhi, bà ta chạy đến và ôm chặt lấy cô.
“Con gái, là lỗi của mẹ, mẹ đã không thể bảo vệ con!” Khâu Anh bật khóc.
"Mẹ, tất cả đều là nhờ có Lâm Mộc, trước khi du thuyền ra khơi đã có người cố ý gài bom, cũng may là trong lúc phát nổ, anh ấy đã ôm chặt lấy con, nhận hết tất cả thương tổn cho nên con mới có thể bình an vô sự." Trần Uyển Nhi mỉm cười.
Tất nhiên Trần Uyển Nhi sẽ hoàn toàn không biết, chuyện này có liên quan đến Khâu Anh.
Dù sao thì đây cũng là mẹ của cô.
"Nổ sao? Hóa ra là một vụ nổ? Mẹ chỉ nhận được tin du thuyền mất liên lạc, không ngờ lại là một vụ nổ! Chuyện này là do ai làm vậy?" Khâu Anh tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Chúng con cũng không biết, Lâm Mộc nói anh ấy sẽ điều tra.” Trần Uyển Nhi nói.
“Được rồi, trong lúc điều tra, nếu có chuyện gì cần mẹ giúp thì cứ nói, chuyện gì cũng được.” Khâu Anh nhìn Trần Uyển Nhi cười nói.
“Dì Khâu, mẹ con dì đã gặp nhau xong rồi, nên đưa Uyển Nhi về nghỉ ngơi trước đã.” Lâm Mộc nói.
Trước mặt Trần Uyển Nhi, Chu Nguyên vẫn gọi bà ta là dì Khâu.
"Được rồi! Về nghỉ ngơi trước đi." Khâu Anh cười gật đầu.
Sau khi Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi rời đi, Khâu Anh đến bên cửa sổ kính sát đất.
Mãi cho đến khi bà ta tận mắt chứng kiến Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi lên taxi, bà ta mới nhanh chóng xoay người trở về chỗ ngồi.
Bà ta lấy ra một chiếc điện thoại di động đặc biệt từ một chiếc tủ khóa và nhắn tin cho một người đàn ông có tên là 'Đạo sư'.
Nội dung tin nhắn: Lâm Mộc còn sống và đã trở lại, bom không giết được cậu ta, cậu ta cũng đã nghi ngờ tôi rồi, vừa mới gặp mặt chất vấn tôi, gần đây tôi không thể làm thêm việc gì được nữa.
Bên kia.
“Còn chưa chết sao?!”
Đạo sư nhận được tin nhắn cũng kích động không thôi.
Theo như ông ta biết, lượng thuốc nổ lần này sử dụng cực kỳ nhiều, tuyệt đối đủ để giết chết Lâm Mộc.
Vậy mà Lâm Mộc vẫn chưa chết? Có chuyện quái gì đang diễn ra vậy!
Hai vụ ám sát liên tiếp, theo như ông ta thì không thể nào có bất kỳ sai sót nào được, tại sao tên này lại có mạng lớn như vậy chứ?
Sau đó, ông ta một tin nhắn văn bản để trả lời lại Khâu Anh.
Tập đoàn Khâu Hàng.
Sau khi nhận được tin nhắn, Khâu Anh đã lập tức mở nó ra.
Nội dung tin nhắn: Trong vài ngày tới, chủ nhân của Tiên Hạc võ quán sẽ có một cuộc chiến với cậu ta, tôi đã thông báo cho chủ nhân của Tiên Hạc võ quán rằng sẽ giết Lâm Mộc vào lúc đó, tạm thời cô không cần xen vào chuyện này nữa, cũng đừng đến gặp tôi vào thời gian này.
Sau khi Khâu Anh đọc tin nhắn, bà ta lập tức xóa tin nhắn đó đi, rồi khóa điện thoại lại.
Bên kia.
Sau khi Lâm Mộc lên xe, anh lấy điện thoại di động mới gọi cho Lâm Hạo Quân.
Sau khi anh mua một chiếc điện thoại di động mới và lắp thẻ sim vào, anh đã nhận được tin nhắn từ vài ngày trước của Lâm Hạo Quân.
"Anh Lâm? Anh ... anh vẫn còn sống?"
Giọng nói ngạc nhiên của Lâm Hạo Quân phát ra ngay khi cuộc gọi được kết nối.
Lâm Mộc sau khi nghe được giọng của anh ta cũng rất kinh ngạc, làm sao anh ta có thể biết được anh đã xảy ra chuyện gì? Không đúng nha.
“Lâm Hạo Quân, làm sao anh biết tôi đã xảy ra chuyện gì?” Lâm Mộc thắc mắc.
"Anh Lâm, không phải trước đây chúng ta đã nói chuyện rồi sao, gia đình họ Lâm chúng tôi sẽ để lại công việc vận chuyển nguyên liệu nhập khẩu cho gia đình họ Khâug? Chúng ta cũng đã đồng ý sẽ thảo luận điều này với cô Trần Uyển Nhi" Lâm Hạo Quân nói.
Anh ta lại tiếp tục: "Hôm trước tôi đã liên lạc với anh và cô Trần Uyển Nhi, muốn hoàn tất việc kinh doanh này và bắt đầu ký hợp đồng, nhưng tôi không thể liên lạc được với hai người, vì vậy tôi đã đến hỏi mẹ của cô Trần Uyển Nhi, Khâu tổng."
"Khâu tổng đã nói với tôi, nói rằng hai người đã lên một chiếc du thuyền ra biển, nhưng du thuyền đã bị mất liên lạc. "
Chương 194: Tìm người
Nghe tới đây Lâm Mộc mới vỡ lẽ.
Lâm Mộc nói với người trong điện thoại: “Lâm Hạo Quân, nhà họ Lâm các anh có thể giúp tôi một việc được không?”
“Không thành vấn đề, khi trước ba tôi đã nói rồi, anh cần nhà họ Lâm giúp gì cứ việc nói, không rõ là chuyện gì vậy?” Lâm Hạo Quân hỏi.
“Thế này nhé, giờ tôi tới nhà anh, gặp mặt rồi nói chuyện.” Lâm Mộc nói.
Lâm Mộc muốn tìm tung tích ba kẻ ngồi trên thuyền cứu hộ tháo chạy ngày Du thuyền bị nổ, đây chính là điểm đột phá cho quá trình điều tra chân tướng sự việc.
Nhưng dù sao Lâm Mộc cũng lạ lẫm nơi đất khách quê người, muốn tìm ba kẻ kia có khác nào mò kim đáy biển.
Nhà họ Lâm lại là một trong mười gia tộc lớn mạnh nhất ở Thành phố Thân Giang, nhờ họ giúp đỡ sẽ dễ tìm kiếm hơn nhiều.
“Được, vậy tôi và ba chờ anh.” Lâm Hạo Quân đáp.
Cúp điện thoại xong, Lâm Mộc lập tức kêu tài xế taxi đổi hướng về phía biệt thự nhà họ Lâm.
Lúc Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi tới nơi, Lâm Hạo Quân và ba anh ta đã chờ sẵn ở phòng khách.
“Lâm tiên sinh, Trần tiểu thư, hoan nghênh hai người đến làm khách nhà họ Lâm, mời ngồi.” Lâm Hạ niềm nờ đứng dậy tiếp đón.
“Lâm Tổng khách sáo rồi.” Lâm Mộc cười nói.
Lâm Hạo Quân đích thân châm trà cho Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi.
Lâm Hạ lên tiếng hỏi: “Lâm tiên sinh, Hạo Quân nói cậu có việc muốn nhờ giúp đỡ, không rõ là chuyện gì vậy?”
“Tôi muốn nhờ nhà họ Lâm tìm giúp tôi ba người.” Lâm Mộc đi thẳng vào vấn đề.
“Ồ, Lâm tiên sinh nói qua về thông tin của họ đi.” Lâm Hạ đáp.
“Tôi biết diện mạo của ba kẻ đó, không biết trong nhà có giấy bút không, tôi sẽ phác họa chân dung bọn họ.” Lâm Mộc nói.
“Hạo Quân, con đi lấy giấy bút nhé.” Lâm Hạ dặn dò.
Lâm Hạo Quân gật đầu, chẳng mấy chốc đã đem đồ giao cho Lâm Mộc.
Lâm Mộc bắt đầu phác họa diện mạo ba kẻ kia.
Chừng nửa giờ sau, Lâm Mộc vẽ xong.
Trần Uyển Nhi liếc nhìn: “Lâm Mộc, không ngờ anh giỏi vậy đó, vẽ giống quá nha!”
Lâm Mộc đưa giấy vẽ cho Lâm Hạ: “Lâm Tổng, chính là ba kẻ này, phiền ông tìm giúp tôi nhé!”
“Được, tôi sẽ điều động lực lượng của nhà họ Lâm nhanh chóng dò la tin tức.” Lâm Hạ đáp.
“Một khi nhận được tin gì, tôi sẽ lập tức báo cho Lâm tiên sinh.”
“Tôi cũng không để nhà họ Lâm giúp không đâu, nếu nhà họ Lâm cần giúp gì cứ việc tìm tôi.” Lâm Mộc hứa.
Lâm Hạ cười đáp: “Vậy cảm ơn Lâm tiên sinh, cậu đã cứu mạng Hạo Quân, cho dù cậu không hứa hẹn điều gì nhà họ Lâm cũng sẽ giúp cậu chuyện này.”
Lâm Hạo Quân bỗng lên tiếng: “Đúng rồi Lâm tiên sinh, gần đây tôi nghe nói, anh và người của Tiên Hạc Võ Quán tranh đoạt một chiếc nhẫn cổ ở hội đấu giá đồ cổ, cho nên Tiên Hạc Võ Quán đã gửi chiến thư cho anh hả?”
Lâm Mộc nâng tách trà, cười nói: “Tin tức của hai người cũng nhanh nhạy đấy, đúng là có chuyện như vậy.”
Lâm Hạ nói: “Lâm tiên sinh, Tiên Hạc Võ Quán là Võ Quán mạnh nhất ở Thành phố Thân Giang, Quán Chủ của bọn họ càng lợi hại, cậu giao chiến cùng ông cụ này thì chắc chắn là một trận ác chiến, không rõ cậu nắm chắc mấy phần thắng?”
Tuy Lâm Hạ và Lâm Hạo Quân biết Lâm Mộc là tu sĩ có bản lĩnh, nhưng không rõ thực lực của anh đạt tới mức độ nào.
Hơn nữa Lâm Mộc còn quá trẻ, như bọn họ biết, thời gian tu luyện càng dài, Tu Hành Giả sẽ càng lợi hại, Quán Chủ của Tiên Hạc Võ Quán lại cao tuổi rồi.
Trong mắt bọn họ, trận giao đấu này chắc hẳn gây phiền phức không nhỏ cho Lâm Mộc.
Lâm Mộc vừa uống trà vừa trả lời bâng quơ: “Chắc chắn 100%.”
Lâm Hạ và Lâm Hạo Quân nghe tới đây thì ngẩn người.
“Lâm tiên sinh chưa bao giờ giao đấu với Quán Chủ Tiên Hạc Võ Quán, vậy mà dám chắc chắn mười phần thắng lợi ư?”
Hai ba con họ đều không dám tin vào điều này.
“Chắc hai người đều đến xem trận giao đấu nhỉ? Lúc ấy sẽ biết thôi.” Lâm Mộc cười đáp.
“Được, chúng tôi nhất định sẽ tới cổ vũ cho Lâm tiên sinh.” Lâm Hạ nói.
Lâm Mộc chợt đặt tách trà xuống: “Đúng rồi Lâm Tổng, tôi có chuyện muốn nói riêng với ông, chỉ hai chúng ta.”
Lâm Hạ đáp : “Được, mời Lâm tiên sinh theo tôi lên lầu.”
Lâm Hạ đứng dậy.
Lâm Mộc cũng theo ông ta lên thư phòng trên lầu hai.
Lâm Hạ đóng cửa phòng rồi mời Lâm Mộc ngồi.
“Lâm tiên sinh, giờ chỉ có hai chúng ta, có việc gì cậu cứ nói thoải mái.” Lâm Hạ nói.
“Lâm Tổng, tôi muốn nhờ ông phái một người đáng tin âm thầm giám sát Khâu Anh của nhà họ Khâu.” Lâm Mộc nói.
Từ giờ trở đi, Lâm Mộc phải kiểm soát được mọi động thái của Khâu Anh.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Lâm Hạ kinh ngạc quá đỗi: “Giám sát Khâu Anh? Lâm tiên sinh.. đây là mẹ vợ tương lai của cậu đấy.. cậu.. sao cậu lại muốn giám sát bà ta?”
“Tôi có lý do riêng, nhưng không thể nói rõ với ông, Lâm Tổng, ông có thể giúp tôi không?” Lâm Mộc hỏi.
Quả thực, ở Thành phố Thân Giang này, Lâm Mộc không có người để tin tưởng giao nhiệm vụ, chỉ đành cậy nhờ nhà họ Lâm mà thôi.
“Dù sao Khâu Anh cũng là chủ tịch của Tập đoàn Khâu Hàng, cũng là tầng lớp cấp cao của nhà họ Khâu, một khi bà ta phát hiện ra nhà họ Lâm đang giám sát mình, chỉ e mối quan hệ giữa hai gia tộc sẽ vô cùng căng thẳng.”
Sau đó Lâm Hạ nói: “Có điều nhà họ Lâm và nhà họ Khâu không có quá nhiều nghiệp vụ liên quan, quan hệ tốt hay không chẳng ảnh hưởng nhiều tới nhà họ Lâm tôi, chuyện này tôi sẽ sắp xếp người làm.”
“Lâm Tổng, cảm ơn ông, tôi sẽ nhớ kỹ sự giúp đỡ của ông.” Lâm Mộc cảm ơn.
Lâm Mộc hiểu rõ, chuyện này có thể gây ảnh hưởng tiêu cực tới nhà họ Lâm, Lâm Hạ đương nhiên phải nói ra rõ ràng.
Bàn bạc ổn thỏa xong, hai người xuống lầu.
Lâm Mộc xin phép về, Lâm Hạ và Lâm Hạo Quân tiễn ra đến cửa, sau đó sắp xếp tài xế riêng đưa anh và Trần Uyển Nhi đi.
Trên đường về, trong xe.
“Lâm Mộc, anh và Lâm Tổng bàn chuyện gì đó, lại còn nói riêng hai người nữa.” Trần Uyển Nhi tò mò.
Lâm Mộc cười thần bí: “Bí mật.”
“Này, anh xem tôi là người ngoài rồi nha, chúng ta cùng nhau trải qua bao chuyện như vậy mà anh vẫn giữ bí mật với tôi !” Trần Uyển Nhi phát hờn nói.
Chương 195: Tìm ra điểm đột phá
“Nếu cô tin tưởng tôi thì đừng hỏi gì thêm nữa, tôi giữ bí mật ắt có lý do riêng, khi nào cô nên biết mọi chuyện, tôi đương nhiên sẽ nói cho cô hay.” Lâm Mộc nói.
Trần Uyển Nhi nghe vậy thì thôi hỏi dò, cô nàng quả thực rất tin tưởng Lâm Mộc.
8h tối.
Trần Uyển Nhi tắm xong thì xuống lầu.
“Lâm Mộc, vừa nãy tôi luôn suy ngẫm một vấn đề.” Trần Uyển Nhi vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh Lâm Mộc.
Mùi hương sữa tắm thoang thoảng ập vào mũi anh.
“Chuyện gì cơ?” Lâm Mộc hỏi.
“Anh... có thể dạy tôi tu luyện không? Tôi cũng muốn trở nên lợi hại.” Trần Uyển Nhi nở nụ cười nũng nịu.
Lâm Mộc lắc đầu nói: “Thời đại này tu luyện đã dần mai một, con đường tu luyện rất gian nan, không thích hợp với người bình phàm, trừ phi cô có chút thiên phú, bằng không việc tu luyện khó khăn và khổ cực vô cùng.”
“Tôi không sợ khổ.” Trần Uyển Nhi lập tức bày tỏ thái độ.
Lâm Mộc vừa toan nói gì đó, di động bỗng reo chuông. Anh lấy ra xem, là Lâm Hạo Quân gọi tới.
“Tôi nhận điện thoại đã nhé.”
Giọng nói của Lâm Hạo Quân truyền ra từ di động.
“Lâm tiên sinh, chúng tôi đã dò la được tin tức một trong ba kẻ mà anh cần tìm rồi.”
“Có tin tức nhanh vậy ư?” Lâm Mộc kinh ngạc.
“Chúng tôi thông qua một người nắm rõ thông tin tình báo ở Thành phố Thân Giang, người này nhận ra một trong ba bức chân dung.” Lâm Hạo Quân giải thích.
“Hóa ra là vậy, anh gửi tư liệu về kẻ đó cho tôi.” Lâm Mộc nói.
“Được, tôi gửi ngay đây.” Lâm Hạo Quân đáp.
Chẳng mấy chốc, Lâm Mộc đã nhận được tin nhắn.
Theo tư liệu nhận được, đối phương tên là Điền Văn Hạo, là ông chủ một sàn nhảy ở Thành phố Thân Giang, ngoài ra còn có thông tin địa chỉ của anh ta.
Kẻ này chính là người đàn ông trẻ bắt chuyện hai lần với Trần Uyển Nhi trên du thuyền hôm đó.
“Xem ra sắp tìm được điểm đột phá của quá trình điều tra rồi.” Lâm Mộc cười.
Sau đó Lâm Mộc đứng dậy nói: “Uyển Nhi, ngủ sớm đi nhé! Tôi ra ngoài một chuyến.”
“Sao muộn vậy rồi còn ra ngoài.” Trần Uyển Nhi hồ nghi hỏi.
“Còn nhớ thằng nhóc lân la làm quen với cô trên du thuyền hôm ấy không, tư liệu về kẻ đó đã đến tay tôi, giờ tôi đi gặp anh ta chút.” Lâm Mộc nói rồi ra khỏi biệt thự.
“Lâm Mộc, cẩn thận chút nha.” Trần Uyển Nhi nói với theo bóng lưng Lâm Mộc.
...
Lâm Mộc lái xe thương vụ đến một sàn nhảy có tên Khải Ca.
Thứ âm nhạc đinh tai nhức óc được bật lên trong sàn nhảy.
Lâm Mộc bước vào, gọi một phục vụ qua: “Ông chủ Điền Văn Hạo của các anh đang ở đâu?”
Lâm Mộc vừa nói vừa đưa ra một xấp tiền cho người phục vụ.
“Vào giờ này thì ông chủ chúng tôi ở văn phòng trên lầu ba, xin hỏi anh có chuyện gì cần tìm ông chủ chúng tôi?”
“Không có gì, anh đi làm việc đi.” Lâm Mộc khoát tay.
Sau đó Lâm Mộc lượn trong sàn nhảy, chẳng mấy chốc đã tìm ra đường lên lầu ba.
“Anh làm cái gì thế hả? Nơi này không cho phép người ngoài vào.” Hai tên vệ sĩ đứng canh gác ở hành lang nhanh chóng đi lên chặn Lâm Mộc.
Lâm Mộc búng ngón tay một cái, lập tức đánh ngất hai tên vệ sĩ.
Trong một văn phòng trên lầu ba.
Điền Văn Hạo đang giao phó công việc cho vài giám đốc của sàn nhảy.
“Anh Điền, sao bỗng nhiên anh lại rời đi gấp như này?” Mấy tên giám đốc không hiểu.
Vừa nãy Điền Văn Hạo đã trao đổi với bọn họ về việc anh ta sẽ rời đi một thời gian.
Điền Văn Hạo đã đặt vé máy bay, sáng sớm mai sẽ ra nước ngoài, việc làm ăn ở Trung Quốc sẽ giao cho mấy tên giám đốc trông coi.
“Đừng hỏi nhiều như vậy, các anh chỉ cần quản lý sàn nhảy là được rồi.” Điền Văn Hạo đáp.
Đến Điền Văn Hạo cũng chẳng rõ tại sao mình lại phải ra nước ngoài. Sẩm tối hôm nay anh ta nhận được cuộc gọi, cấp trên kêu anh ta lập tức rời khỏi Trung Quốc, ngoài ra không nói thêm điều gì.
Điền Văn Hạo cảm thấy, có lẽ anh ta trực tiếp tham gia vào vụ nổ du thuyền, cho nên cấp trên mới yêu cầu anh ta ra nước ngoài để tránh đầu sóng ngọn gió.
Ngay lúc này, cánh cửa văn phòng chợt mở ra.
“Ông chủ Điền, sao phải đi vội thế?” Một giọng nói truyền tới từ ngoài cửa.
“Ai thế?” Điền Văn Hạo và mấy tên giám đốc lập tức nhìn về phía cửa.
Lâm Mộc thong thả đi vào phòng. Vừa liếc mắt anh đã nhận ra Điền Văn Hạo – người đàn ông bắt chuyện với Trần Uyển Nhi tới hai lần.
“Là... là mày!” Vừa thấy Lâm Mộc, Điền Văn Hạo sợ đến độ bật dậy khỏi ghế ngồi.
“Sao... sao mày có thể sống sót?” Hai mắt Điền Văn Hạo trợn trừng, giọng nói cũng vô cùng chói tai.
Chính mắt anh ta trông thấy Du thuyền nổ, vụ nổ kinh hoàng như vậy sao có thể còn người sống sót trở về? Nhưng điều khiến anh ta khiếp sợ nhất là, Lâm Mộc chẳng những thoát chết, còn lành lặn nguyên vẹn đứng trước mặt anh ta, thậm chí chút xây xước cũng chẳng có.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Giờ khắc này, Điền Văn Hạo cũng bừng tỉnh ngộ, tại sao cấp trên lại bắt anh ta ra nước ngoài tạm lẩn tránh một thời gian!
“Đúng, tao vẫn còn sống! Đây chính là cơn ác mộng với chúng mày, nếu tao không chết, chúng mày sẽ phải trả cái giá vô cùng thảm khốc!” Lâm Mộc vừa nói vừa bước tới.
“Điền Văn Hạo, nói tao nghe, kẻ nào ra lệnh cho chúng mày kích nổ du thuyền?”
“Anh Điền, anh ta là ai?” Mấy vị giám đốc trong phòng hồ nghi hỏi.
“Mau! Mau bắt anh ta cho tôi!” Điền Văn Hạo gào lên.
Mấy tên giám đốc vẫn không hiểu đầu cua tai nheo gì, nhưng vẫn làm theo lệnh của Điền Văn Hạo, ba tên giám đốc lập tức lao về phía Lâm Mộc.
Lâm Mộc một cước đá bay một tên, sau đó giáng hai cái bạt tai đánh bay hai tên còn lại, cả ba tên giám đốc nện mạnh xuống sàn, răng trong miệng cũng rớt vài cái.
Giải quyết xong, Lâm Mộc bước tới trước mặt Điền Văn Hạo.
Điền Văn Hạo bỗng rút ra một con dao rựa từ gầm bàn, chém về phía Lâm Mộc.
Lâm Mộc lưu chuyển nội lực bao lấy lòng bàn tay rồi chụp lấy con dao, sau đó bẻ gãy dao, nửa con dao còn lại đâm mạnh vào bờ vai Điền Văn Hạo.
“A a a !” Điền Văn Hạo đau đớn gào lên thảm thiết.
“Nói! Ai ra lệnh cho chúng mày làm thế?” Lâm Mộc ấn mạnh dao vào vai Điền Văn Hạo, gương mặt anh bỗng trở nên dữ tợn như ma quỷ.
Chương 191: Chuẩn bị xong xuôi
Bận bịu đến đêm, Lâm Mộc cũng lôi được một đoạn thân cây trở về.
“Lâm Mộc, trời tối rồi, ngày mai chúng ta lại tiếp tục đi, đến ăn thịt nướng nào.” Trần Uyển Nhi ngồi ở trước lều nói với Lâm Mộc.
Nơi này có một đống lửa, Trần Uyển Nhi đang ngồi trước cửa lều nướng thịt.
“Tôi đi tắm một chút đây.”
Lâm Mộc nói xong liền chạy đến bãi biển phía trước, nhảy xuống biển tắm rửa.
Trần Uyển Nhi vừa nướng thịt vừa thỉnh thoảng nhìn về phía Lâm Mộc đang bơi trên biển.
“Lâm Mộc đâu rồi?”
Trần Uyển Nhi đột nhiên phát hiện trên mặt biển không có chút dấu vết nào của anh cả.
Cô thầm nghĩ trong lòng, chắc là anh đã lặn xuống nước rồi.
Nhưng sau khi đợi khoảng năm sáu phút, cô vẫn không thấy Lâm Mộc ngoi lên mặt biển.
Điều này khiến cho cô lo lắng.
“Này, Lâm Mộc!” Trần Uyển Nhi vội vàng hét về phía biển.
Mặc dù trước mặt có lửa, nhưng xung quanh ở phía xa vẫn tối đen như mực, không có bóng dáng của Lâm Mộc khiến cho cảm giác an toàn của cô hoàn toàn biến mất.
Cô thậm chí còn bắt đầu suy nghĩ lung tung, anh sẽ không bỏ cô mà đi chứ?
Xung quanh cũng không có bất kỳ con thú hay con vật nào hết mà.
“Không thể, anh ấy không thể nào bỏ mặc mình ở lại đây được!” Trần Uyển Nhi tự an ủi mình.
Vài phút sau, Lâm Mộc ngoi lên mặt nước rồi từ trong biển đi lên bờ.
Khoảnh khắc nhìn thấy anh, trái tim của Trần Uyển Nhi đã lập tức bình tĩnh lại.
"Lâm Mộc, vừa rồi anh đi đâu vậy? Lâu như vậy mà không thấy anh đâu!" Trần Uyển Nhi oán trách, trên mặt có chút bất bình.
“Tôi đang tắm rửa ở dưới biển, nhân tiện bắt một ít tôm cá để bữa tối của cô được phong phú hơn.”
Lâm Mộc mỉm cười giơ hai con tôm hùm ra từ phía sau lưng.
Trần Uyển Nhi đã ngừng khóc và nở một nụ cười khi nhìn thấy hai con tôm hùm nằm trong tay anh.
“Làm người ta lo lắng.” Trần Uyển Nhi trừng mắt nhìn anh, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất ấm áp.
Lâm Mộc xử lý hai con tôm hùm một cách đơn giản, sau đó xâu chúng lại với nhau bằng cành cây rồi ngồi xuống bên cạnh Trần Uyển Nhi, anh dùng lửa nướng chúng lên.
“Anh ăn thịt trước đi, để tôi nướng.”
Trần Uyển Nhi đưa thịt đã nướng chín cho Lâm Mộc, sau đó cầm lấy hai xiên tôm hùm từ tay anh.
Sau khi ăn uống xong, cả hai nằm xuống chiếc lều đơn sơ mà bọn họ đã dựng.
Không gian căn lều này hơi nhỏ, hai người nằm ở bên trong có chút hơi chật.
Trần Uyển Nhi nằm bên cạnh Lâm Mộc thở dài: "Tuy rằng nơi này không có điện, không có nhà sang trọng, không có tiện nghi hiện đại, nhưng cuộc sống đơn giản trở về nguyên thủy như thế này cũng thực sự khá tốt.
"Không cần phải suy nghĩ về tiền bạc, quyền lực, không cần công việc, phiền phức giữa các cá nhân cũng sẽ không có."
Lâm Mộc cười nói: "Đấy là vì có tôi ở đây, nếu không để bảo đảm cuộc sống cơ bản thôi cũng là một chuyện khó."
Dù sao bọn họ cũng không có dụng cụ gì cả, lấy lửa làm một ví dụ, không có Lâm Mộc thì ngay cả lửa cũng không thể nhóm lên được.
“Đính chính lại là có tôi ở cùng với anh nhé.” Trần Uyển Nhi nói.
Ầm!
Một tiếng sét vang lên, và sau đó trời bắt đầu đổ mưa 'ầm ầm'.
Lửa ở bên ngoài lều cũng đã bị tắt.
Hai người đã ở trong lều nên cũng không quan tâm lắm đế chuyện mưa gió.
Căn lều đơn sơ này dường như đã trở thành một thế giới nhỏ chỉ thuộc về hai người họ.
“Lạnh quá đi.” Trần Uyển Nhi chủ động co vào trong vòng tay của Lâm Mộc.
“Cô đang muốn chiếm tiện nghi của tôi sao?” Lâm Mộc nói đùa.
“Là tôi đang cho anh chiếm tiện nghi đó!” Trần Uyển Nhi tức giận nói.
“Được, được.”
Anh đáp, sau đó ôm lấy thân thể mềm mại của cô để giữ ấm cho cô.
Tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên Lâm Mộc ôm cô, nhưng anh vẫn cảm giác được toàn thân như có điện chạy qua vậy.
Lâm Mộc nhìn Trần Uyển Nhi đang trong vòng tay anh, nói: "Trước kia tôi nghe nói bạn trai cũ của cô còn không được chạm vào cô, còn tôi thì không phải bạn trai của cô, vậy tại sao cô lại muốn để cho tôi ôm thế?"
“Cho nên, anh phải có trách nhiệm với tôi đấy.” Trần Uyển Nhi ngẩng đầu, dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào anh.
Cô vừa ngẩng đầu lên, trùng hợp anh lại cúi đầu xuống đối mặt với cô, hai cái mũi cách nhau chỉ chừng bốn năm phân.
Dù khoảng cách gần như vậy nhưng gương mặt xinh xắn của cô nàng vẫn rất thu hút, không hề có khuyết điểm nào trên gương mặt cô.
Lâm Mộc đến gần Trần Uyển Nhi từng chút một, khoảng cách giữa chóp mũi của bọn họ càng ngày càng gần.
Mặc dù bên ngoài có tiếng mưa rơi tí tách, nhưng Lâm Mộc lại đột nhiên cảm thấy toàn bộ thế giới đều trở nên yên lặng, chỉ có tiếng thở gấp và lo lắng của Trần Uyển Nhi.
Anh cũng cảm thấy nhịp tim của mình đang đập một cách dồn dập.
Trần Uyển Nhi không né tránh, cô nhắm mắt lại.
Khi hai cái mũi sắp chạm vào nhau, Lâm Mộc lại sửng sốt.
“Suýt chút nữa là trái tim của tôi đã bị mê hoặc rồi.” Lâm Mộc quay đầu lại, tự tát mình một cái.
Thực lực của anh vẫn chưa đủ mạnh mẽ!
Anh không phải là bạn trai của Trần Uyển Nhi, làm sao có thể vượt qua ranh giới được chứ.
Trần Uyển Nhi nhanh chóng cúi đầu xuống.
Sau khi thoát khỏi bầu không khí vừa rồi, tim của cô cũng đập thình thịch, cô cảm thấy má mình nóng bừng lên.
“Lâm Mộc, tôi… Tôi buồn ngủ rồi.” Trần Uyển Nhi nói xong, liền quay đầu lại, nhắm mắt ngủ.
Cả hai nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, đây là đêm thứ hai bọn họ ở trên đảo cùng với người kia.
Điều khác chính là, chỗ ngủ của ngày hôm nay cũng tốt hơn ngày hôm qua rất nhiều.
…Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Ngày hôm sau, vào sáng sớm.
Bên ngoài trời đã ngừng mưa, ánh mặt trời lại chiếu sáng lên trên mặt biển.
Sau khi nhóm lửa và làm bữa sáng cho Trần Uyển Nhi, Lâm Mộc lại bận rộn đóng tàu, Trần Uyển Nhi cũng chủ động đến giúp.
Mặc dù không làm được gì nhiều, nhưng cô vẫn chủ động đến giúp đỡ cho anh.
Đến khi mặt trời sắp lặn, thân thuyền và mái chèo cũng đã được làm xong.
Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi quyết định nghỉ ngơi trên đảo thêm một đêm, sáng sớm mai bắt đầu chèo thuyền rời đảo.
Một đêm nhanh chóng trôi qua.
Sau khi bình minh lên.
"Uyển Nhi, hôm nay xuất phát trở về, trước tiên cô nướng thịt cho bữa sáng đi, rồi nướng thêm một ít nữa để mang theo lên đường, tôi sẽ lấy thêm cho cô một ít nước ngọt trên đảo, mang theo uống trên đường.”
Sau khi Lâm Mộc dặn dò xong lại bắt đầu đi sâu vào trong đảo.
Ngoài việc lấy nước ngọt, Lâm Mộc còn lên kế hoạch khám phá phần còn lại của hòn đảo này.
Sau khi lấy nước ở địa điểm lấy nước ngọt lần trước, anh nhanh chóng chạy nhanh đến nơi anh hái Thiên Tài Địa Bảo, sau đó tiếp tục thăm dò phía trước.
Diện tích hòn đảo vốn không lớn lắm, với tốc độ của Lâm Mộc, không đến nửa giờ đã thăm dò hết diện tích còn lại.
Tuy nhiên, anh cũng không tìm thấy bất kỳ bảo vật nào nữa.
Sau khi khám phá, Lâm Mộc trở về căn lều gặp Trần Uyển Nhi.
Chương 192: Trở về Thân Giang
“Tôi có nước rồi, đi thôi, đã đến lúc về rồi.”
Lâm Mộc gọi Trần Uyển Nhi, đẩy thuyền gỗ xuống nước, sau đó đưa cô lên thuyền.
Cả hai ngồi trên chiếc thuyền gỗ nhỏ, nhìn lại hòn đảo và chiếc lều đơn sơ mà hai người họ đã dựng lên.
Đây chính là một kỷ niệm đáng nhớ của họ.
“Lâm Mộc, chuẩn bị rời khỏi đây rồi, tôi thực sự thấy rất có chút luyến tiếc.” Trần Uyển Nhi chăm chú nhìn hòn đảo.
“Nếu thích nơi này, sau này có thể tới đây đầu tư phát triển mà.” Lâm Mộc cười nói.
“Sẽ không đâu, tôi không muốn phá hủy bầu không khí nguyên thủy ở nơi đây.” Trần Uyển Nhi nói.
Lâm Mộc cầm lấy mái chèo tự chế và bắt đầu chèo về phía trước.
Trong trường hợp sử dụng nội lực, hiệu quả chèo thuyền của anh đương nhiên cao hơn nhiều.
Sau nửa ngày lênh đênh trên biển.
"Lâm Mộc, nhìn kìa! Bên kia có một con tàu vận chuyển hàng hóa!"
Trần Uyển Nhi đang ngồi trên đầu thuyền, chỉ ra phía biển đằng xa, hét lên ngạc nhiên.
Lâm Mộc chăm chú nhìn theo, quả nhiên từ phía xa có một con tàu đang đi tới.
Theo phương hướng của chiếc tàu vận chuyển hàng hóa này, không bao lâu nữa tàu chuyển hàng hóa sẽ đi qua trước mặt họ với khoảng cách hơn một nghìn mét.
Lâm Mộc cười gằn: “Xem ra chúng ta có thể đi theo hướng con tàu đó rồi.”
Sau đó anh nhanh chóng tăng tốc độ, chèo về phía trước.
Sau khi đến địa điểm mà con tàu vận chuyển hàng hóa sẽ đi qua, hai người họ dừng lại chờ con tàu đi qua.
“Chính là lúc này!”
“Trần Uyển Nhi, ôm chặt tôi, đi thôi!”
Khi con tàu chở hàng đi ngang qua thuyền gỗ, anh vòng tay ôm lấy Trần Uyển Nhi, lập tức sử dụng nội lực, đạp mạnh một cái, cả người nhảy lên, châm giẫm lên con thuyền gỗ, tạo thành một góc 90 độ hướng lên trên.
Trong nháy mắt, anh đã mang theo Trần Uyển Nhi nhảy lên tàu chở hàng thành công.
“Các người là ai?”
Ngay khi hai người Lâm Mộc đi tới, sáu bảy thuyền viên đã vây quanh bọn họ.
Anh lập tức giải thích với bọn họ rằng chiếc du thuyền anh đang đi lúc trước xảy ra chuyện, hai người họ bị trôi dạt trên biển, muốn đi nhờ tàu chở hàng một chuyến.
Sau một hồi tra hỏi, thuyền vien cũng đã báo cáo sự việc với thuyền trưởng, cuối cùng thuyền trưởng cũng sắp xếp một phòng cho Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi để nghỉ ngơi.
Qua hỏi thăm, anh cũng biết được con tàu vận chuyển này đang hướng đến Thân Giang, hơn nữa hiện tại cách Thần Giang không xa, buổi tối là có thể đến nơi.
Vào buổi tối, con tàu đã thành công đến cảng Thân Giang.
Thuyền viên cũng thông báo cho Lâm Mộc rằng bọn họ có thể rời thuyền.
Sau khi xuống thuyền.
“Haiz, cuối cùng cũng đã trở về rồi!” Lâm Mộc hít sâu một hơi nhìn thành phố nhộn nhịp phía xa.
“Không ngờ chúng ta vẫn còn sống để trở lại.” Trần Uyển Nhi không khỏi thở dài.
Trải nghiệm đặc biệt trong khoảng thời gian này đối với cô mà nói là một kỷ niệm vô cùng hiếm có!
Cô đã trải qua sự sống và cái chết nhiều lần, cũng đã cảm nhận được ý nghĩa đặc biệt khi có một người đàn ông liều mạng để cứu cô.
“Tiếp theo, đã đến lúc tìm ra chân tướng.” Lâm Mộc lẩm bẩm.
Lâm Mộc phải cố gắng tìm ra ba người đã trốn thoát khỏi du thuyền ngày hôm đó!
Anh muốn tìm ra sự thật từ bọn họ!
Tuy nhiên, một thành phố Thân Giang với dân số đông đúc như vậy, chắc không dễ để tìm được ba người đó.
…Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Sau khi hai người rời cảng, trước tiên là đi mua quần áo mới để thay, Lâm Mộc mua một cái điện thoại di động mới và nhét sim vào, cái sim lúc trước vẫn có thể dùng được.
Sau khi có được điện thoại di động mới, Lâm Mộc dùng điện thoại di động tìm kiếm tin tức trên Internet, tìm thấy một tin tức của Thân Giang, nói rằng một chiếc du thuyền bị mất liên lạc sau khi ra khơi, trước mắt vẫn còn đang tìm kiếm.
Bên ngoài hiển nhiên là không biết tin tức gì về vụ nổ, dù sao thì tất cả khách du lịch trên con tàu đều bị chôn vùi trong biển cả, không ai có thể truyền tin tức này ra ngoài được.
Với cả biển cả bao la, trên bờ cũng không ai có thể biết được.
Chính xác thì chiếc du thuyền đã biến mất ở đâu, tiếng nổ lớn như vậy nhưng lại có mưa to và sóng lớn vào đêm hôm đó, chắc chắn không thể tìm ra manh mối nào trên biển cả.
"Lâm Mộc, chúng ta đã mất liên lạc mấy ngày liền, mẹ tôi chắc hẳn rất lo lắng cho chúng ta, trước tiên để tôi gọi điện thông báo an toàn cho bà ấy đã." Trần Uyển Nhi nói.
Điện thoại di động của cô trước đó cũng bị dính nước, vừa rồi cô cũng vừa mua một chiếc điện thoại di động mới.
“Đừng có gọi.” Lâm Mộc lập tức ngăn lại.
“Sao vậy?” Trần Uyển Nhi tò mò.
"Chuyện này không đơn giản đâu, nếu cô tin tưởng tôi thì cứ nghe lời tôi đi." Lâm Mộc vẻ mặt nghiêm túc.
“Được rồi, tôi sẽ nghe anh.” Trần Uyển Nhi cất điện thoại đi.
Sau khi ra khỏi trung tâm thương mại, Lâm Mộc bắt taxi đến thẳng tập đoàn Khâu Hàng.
Tập đoàn Khâu Hàng, ở tầng dưới.
“Lâm Mộc, tại sao chúng ta lại tới đây?” Trần Uyển Nhi khó hiểu.
“Hiện tại cô không cần hỏi nhiều như vậy, trước tiên cô cứ ở dưới lầu chờ tôi.”
Lâm Mộc nói xong liền đi thẳng vào tập đoàn Khâu Hàng.
Lâm Mộc định đi gặp Khâu Anh một mình trước!
Bởi vì vụ nổ này, Trần Uyển Nhi cũng sẽ gặp nguy hiểm, vì vậy anh cũng không chắc Khâu Anh đã làm những điều này.
Nhưng dù sao bà ta cũng là nghi phạm của anh, anh muốn xem phản ứng của bà ta khi gặp anh sẽ như thế nào.
Tập đoàn Khâu Hàng, trong văn phòng chủ tịch.
Lúc này, Khâu Anh đang ngồi ở bàn làm việc, vẻ mặt mệt mỏi nhìn tài liệu.
Cấp bậc của Khâu Anh đã được nâng lên thành công, nhưng hai ngày qua tinh thầm của bà ta vô cùng hoảng hốt, nghĩ đến cái chết của con gái mình, bà ta cảm thấy đau đớn, không ngừng gặp ác mộng vào ban đêm.
Két!
Không có tiếng gõ cửa, cửa của văn phòng đột nhiên bị đẩy ra.
“Ai!”
Khâu Anh ngẩng đầu nhìn lên.
Khi nhìn thấy người trước mặt, bà ta vô cùng sợ hãi.
"Lâm Mộc, sao lại là cậu! Cậu vào đây bằng cách nào? Cậu... Cậu không phải đã chết sao?" Khâu Anh kinh hãi nhìn anh.
Khi Khâu Anh đột nhiên nhìn thấy Lâm Mộc, đương nhiên là bà ta sẽ bị sốc, theo tin tức mà bà ta nhận được thì lượng thuốc nổ dùng để làm nổ du thuyền quá lớn nên du thuyền đã bị nổ thành từng mảnh.
Trong hoàn cảnh như vậy, Lâm Mộc làm sao có thể sống lại được!
Bà ta dụi mắt thật mạnh, để chắc chắn rằng đó không phải là ảo giác!
"Dì Khâu, dì cho rằng cháu đã chết rồi sao? Xem ra dì thật sự không thể thoát khỏi vụ việc lần này rồi." Con mắt Lâm Mộc hơi híp lại.
Anh vừa nói vừa đi đến phía trước Khâu Anh và ngồi xuống.
Phản ứng vừa rồi của Khâu Anh, Lâm Mộc đã thu hết vào trong mắt.
"Con gái tôi đâu rồi! Con bé đâu rồi!" Khâu Anh vội vàng hỏi.
“Đừng lo lắng, hiện tại cô ấy đã an toàn.” Lâm Mộc nói.
Chương 193: Đối đầu
Ngay lập tức, lời nói của Lâm Mộc lại thay đổi: "Chỉ là Trần Uyển Nhi sẽ không bao giờ nghĩ rằng người suýt giết cô ấy lại thực sự là mẹ cô ấy! Thật là một trò đùa lớn!"
Khâu Anh giật mình, sau đó nói với vẻ mặt khó hiểu: "Lâm Mộc, dì không hiểu ý của cháu lắm, du thuyền của hai đứa sau khi rời bến thì đáng lẽ phải nên trở về, nhưng dì lại nhận được tin tức báo là du thuyền hai đứa đi lại mất liên lạc, dì cũng không còn cách nào để có thể liên lạc được với hai đứa cả."
"Cho nên, dì mới nghĩ là có khi nào mọi người đã gặp chuyện không may rồi không, hai ngày nay dì cũng rất khó chịu trong người, vì vé tàu là do dì đưa, dì cũng không ngờ là du thuyền sẽ đột nhiên mất liên lạc, dì chỉ muốn đưa hai đứa ra biển chơi một chuyến mà thôi."
Sau đó Khâu Anh lộ ra vẻ vui sướng:" Lâm Mộc, cho dù như thế nào, thật tuyệt khi hai đứa có thể còn sống trở về, thế là tốt rồi, hãy kể cho dì nghe chuyện gì đã xảy ra với chiếc du thuyền đi!"
" Dì Khâu, dì thực sự rất giỏi, diễn xuất cũng tốt, nhưng khi cháu vừa đi vào, phản ứng đầu tiên của dì và ánh mắt của dì đã phản bội lại dì rồi.” Lâm Mộc lắc đầu.
Anh nhìn bà ta rồi bình tĩnh tiếp tục: "Dì Khâu, chuyện lần này, cháu nghĩ không thể nào không liên quan gì đến dì đúng không? Còn nhớ lần trước cháu bị trúng độc, chắc cũng là do dì gây ra đúng không? Nói cho cháu biết, tại sao dì lại làm như vậy, giữa cháu và dì lúc đó không có ân oán hay thù hận gì, cháu nghĩ mãi mà không ra."
Khâu Anh đột ngột đứng lên, kiên quyết nói: "Lâm Mộc, sao cháu có thể nghi ngờ dì chứ, con gái của dì cũng ở trên tàu! Làm sao cháu lại có thể nghi ngờ dì được! Chẳng lẽ là tại dì đã đưa vé sao?
"Dì không nghĩ ra sao? Cháu cũng không nghĩ ra được, Trần Uyển Nhi cũng ở trên du thuyền đó, vậy mà dì vẫn có thể tàn nhẫn như vậy, để cho cô ấy cùng chết? Làm sao có thể độc ác như vậy chứ?” Giọng điệu của anh đột nhiên trở nên sắc bén.
“Lâm Mộc, cháu suýt chút nữa gặp chuyện không may, dì cũng rất buồn, nhưng dì thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra, dì không thể nào làm hại con gái mình được!” Khâu Anh vẫn kiên quyết.
Khâu Anh nói với vẻ mặt mong đợi: “Đúng rồi, con gái dì bây giờ ở đâu, dì muốn gặp con gái của dì!”
“Cô ấy ở dưới lầu, tôi không cho cô ấy lên đây vì sợ cô ấy sẽ biết được mẹ ruột của cô ấy là người suýt chút nữa đã giết chết cô ấy, e rằng cô ấy sẽ không thể nổi cú sốc như vậy đâu.” Giọng của anh vô cùng lạnh lùng.
“Lâm Mộc, cháu tin dì Khâu đi có được hay không, dì thật sự không biết chuyện gì cả, cháu nhanh để Uyển Nhi lên đây đi, dì nhớ con gái của dì!” Hai mắt Khâu Anh đỏ hoe.
Sau khi Lâm Mộc im lặng khoảng hai giây, anh lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Trần Uyển Nhi và bảo cô lên.
Lâm Mộc cũng không hỏi bà ta thêm nữa, cho dù bà ta đã làm như vậy thật thì hiện tại xem ra bà ta cũng không thừa nhận.
Hơn nữa, anh cũng không thể đưa ra bất kỳ bằng chứng nào.
Nếu là người ngoài, Lâm Mộc có thể dùng một số biện pháp cứng rắn để tra tấn bà ta để nghe lời thú tội.
Nhưng dù sao bà ta cũng là mẹ của Trần Uyển Nhi, không có chứng cứ, anh vẫn có chút dè chừng.
Tuy nhiên, chỉ dựa vào phản ứng đầu tiên của Khâu Anh khi anh mới vào, anh đã gia tăng sự nghi ngờ của mình đối với bà ta.
Khoảng ba phút sau, Trần Uyển Nhi bước vào văn phòng.
“Con gái!”
Sau khi Khâu Anh nhìn thấy Trần Uyển Nhi, bà ta chạy đến và ôm chặt lấy cô.
“Con gái, là lỗi của mẹ, mẹ đã không thể bảo vệ con!” Khâu Anh bật khóc.
"Mẹ, tất cả đều là nhờ có Lâm Mộc, trước khi du thuyền ra khơi đã có người cố ý gài bom, cũng may là trong lúc phát nổ, anh ấy đã ôm chặt lấy con, nhận hết tất cả thương tổn cho nên con mới có thể bình an vô sự." Trần Uyển Nhi mỉm cười.
Tất nhiên Trần Uyển Nhi sẽ hoàn toàn không biết, chuyện này có liên quan đến Khâu Anh.
Dù sao thì đây cũng là mẹ của cô.
"Nổ sao? Hóa ra là một vụ nổ? Mẹ chỉ nhận được tin du thuyền mất liên lạc, không ngờ lại là một vụ nổ! Chuyện này là do ai làm vậy?" Khâu Anh tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Chúng con cũng không biết, Lâm Mộc nói anh ấy sẽ điều tra.” Trần Uyển Nhi nói.
“Được rồi, trong lúc điều tra, nếu có chuyện gì cần mẹ giúp thì cứ nói, chuyện gì cũng được.” Khâu Anh nhìn Trần Uyển Nhi cười nói.
“Dì Khâu, mẹ con dì đã gặp nhau xong rồi, nên đưa Uyển Nhi về nghỉ ngơi trước đã.” Lâm Mộc nói.
Trước mặt Trần Uyển Nhi, Chu Nguyên vẫn gọi bà ta là dì Khâu.
"Được rồi! Về nghỉ ngơi trước đi." Khâu Anh cười gật đầu.
Sau khi Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi rời đi, Khâu Anh đến bên cửa sổ kính sát đất.
Mãi cho đến khi bà ta tận mắt chứng kiến Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi lên taxi, bà ta mới nhanh chóng xoay người trở về chỗ ngồi.
Bà ta lấy ra một chiếc điện thoại di động đặc biệt từ một chiếc tủ khóa và nhắn tin cho một người đàn ông có tên là 'Đạo sư'.
Nội dung tin nhắn: Lâm Mộc còn sống và đã trở lại, bom không giết được cậu ta, cậu ta cũng đã nghi ngờ tôi rồi, vừa mới gặp mặt chất vấn tôi, gần đây tôi không thể làm thêm việc gì được nữa.
Bên kia.
“Còn chưa chết sao?!”
Đạo sư nhận được tin nhắn cũng kích động không thôi.
Theo như ông ta biết, lượng thuốc nổ lần này sử dụng cực kỳ nhiều, tuyệt đối đủ để giết chết Lâm Mộc.
Vậy mà Lâm Mộc vẫn chưa chết? Có chuyện quái gì đang diễn ra vậy!
Hai vụ ám sát liên tiếp, theo như ông ta thì không thể nào có bất kỳ sai sót nào được, tại sao tên này lại có mạng lớn như vậy chứ?
Sau đó, ông ta một tin nhắn văn bản để trả lời lại Khâu Anh.
Tập đoàn Khâu Hàng.
Sau khi nhận được tin nhắn, Khâu Anh đã lập tức mở nó ra.
Nội dung tin nhắn: Trong vài ngày tới, chủ nhân của Tiên Hạc võ quán sẽ có một cuộc chiến với cậu ta, tôi đã thông báo cho chủ nhân của Tiên Hạc võ quán rằng sẽ giết Lâm Mộc vào lúc đó, tạm thời cô không cần xen vào chuyện này nữa, cũng đừng đến gặp tôi vào thời gian này.
Sau khi Khâu Anh đọc tin nhắn, bà ta lập tức xóa tin nhắn đó đi, rồi khóa điện thoại lại.
Bên kia.
Sau khi Lâm Mộc lên xe, anh lấy điện thoại di động mới gọi cho Lâm Hạo Quân.
Sau khi anh mua một chiếc điện thoại di động mới và lắp thẻ sim vào, anh đã nhận được tin nhắn từ vài ngày trước của Lâm Hạo Quân.
"Anh Lâm? Anh ... anh vẫn còn sống?"
Giọng nói ngạc nhiên của Lâm Hạo Quân phát ra ngay khi cuộc gọi được kết nối.
Lâm Mộc sau khi nghe được giọng của anh ta cũng rất kinh ngạc, làm sao anh ta có thể biết được anh đã xảy ra chuyện gì? Không đúng nha.
“Lâm Hạo Quân, làm sao anh biết tôi đã xảy ra chuyện gì?” Lâm Mộc thắc mắc.
"Anh Lâm, không phải trước đây chúng ta đã nói chuyện rồi sao, gia đình họ Lâm chúng tôi sẽ để lại công việc vận chuyển nguyên liệu nhập khẩu cho gia đình họ Khâug? Chúng ta cũng đã đồng ý sẽ thảo luận điều này với cô Trần Uyển Nhi" Lâm Hạo Quân nói.
Anh ta lại tiếp tục: "Hôm trước tôi đã liên lạc với anh và cô Trần Uyển Nhi, muốn hoàn tất việc kinh doanh này và bắt đầu ký hợp đồng, nhưng tôi không thể liên lạc được với hai người, vì vậy tôi đã đến hỏi mẹ của cô Trần Uyển Nhi, Khâu tổng."
"Khâu tổng đã nói với tôi, nói rằng hai người đã lên một chiếc du thuyền ra biển, nhưng du thuyền đã bị mất liên lạc. "
Chương 194: Tìm người
Nghe tới đây Lâm Mộc mới vỡ lẽ.
Lâm Mộc nói với người trong điện thoại: “Lâm Hạo Quân, nhà họ Lâm các anh có thể giúp tôi một việc được không?”
“Không thành vấn đề, khi trước ba tôi đã nói rồi, anh cần nhà họ Lâm giúp gì cứ việc nói, không rõ là chuyện gì vậy?” Lâm Hạo Quân hỏi.
“Thế này nhé, giờ tôi tới nhà anh, gặp mặt rồi nói chuyện.” Lâm Mộc nói.
Lâm Mộc muốn tìm tung tích ba kẻ ngồi trên thuyền cứu hộ tháo chạy ngày Du thuyền bị nổ, đây chính là điểm đột phá cho quá trình điều tra chân tướng sự việc.
Nhưng dù sao Lâm Mộc cũng lạ lẫm nơi đất khách quê người, muốn tìm ba kẻ kia có khác nào mò kim đáy biển.
Nhà họ Lâm lại là một trong mười gia tộc lớn mạnh nhất ở Thành phố Thân Giang, nhờ họ giúp đỡ sẽ dễ tìm kiếm hơn nhiều.
“Được, vậy tôi và ba chờ anh.” Lâm Hạo Quân đáp.
Cúp điện thoại xong, Lâm Mộc lập tức kêu tài xế taxi đổi hướng về phía biệt thự nhà họ Lâm.
Lúc Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi tới nơi, Lâm Hạo Quân và ba anh ta đã chờ sẵn ở phòng khách.
“Lâm tiên sinh, Trần tiểu thư, hoan nghênh hai người đến làm khách nhà họ Lâm, mời ngồi.” Lâm Hạ niềm nờ đứng dậy tiếp đón.
“Lâm Tổng khách sáo rồi.” Lâm Mộc cười nói.
Lâm Hạo Quân đích thân châm trà cho Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi.
Lâm Hạ lên tiếng hỏi: “Lâm tiên sinh, Hạo Quân nói cậu có việc muốn nhờ giúp đỡ, không rõ là chuyện gì vậy?”
“Tôi muốn nhờ nhà họ Lâm tìm giúp tôi ba người.” Lâm Mộc đi thẳng vào vấn đề.
“Ồ, Lâm tiên sinh nói qua về thông tin của họ đi.” Lâm Hạ đáp.
“Tôi biết diện mạo của ba kẻ đó, không biết trong nhà có giấy bút không, tôi sẽ phác họa chân dung bọn họ.” Lâm Mộc nói.
“Hạo Quân, con đi lấy giấy bút nhé.” Lâm Hạ dặn dò.
Lâm Hạo Quân gật đầu, chẳng mấy chốc đã đem đồ giao cho Lâm Mộc.
Lâm Mộc bắt đầu phác họa diện mạo ba kẻ kia.
Chừng nửa giờ sau, Lâm Mộc vẽ xong.
Trần Uyển Nhi liếc nhìn: “Lâm Mộc, không ngờ anh giỏi vậy đó, vẽ giống quá nha!”
Lâm Mộc đưa giấy vẽ cho Lâm Hạ: “Lâm Tổng, chính là ba kẻ này, phiền ông tìm giúp tôi nhé!”
“Được, tôi sẽ điều động lực lượng của nhà họ Lâm nhanh chóng dò la tin tức.” Lâm Hạ đáp.
“Một khi nhận được tin gì, tôi sẽ lập tức báo cho Lâm tiên sinh.”
“Tôi cũng không để nhà họ Lâm giúp không đâu, nếu nhà họ Lâm cần giúp gì cứ việc tìm tôi.” Lâm Mộc hứa.
Lâm Hạ cười đáp: “Vậy cảm ơn Lâm tiên sinh, cậu đã cứu mạng Hạo Quân, cho dù cậu không hứa hẹn điều gì nhà họ Lâm cũng sẽ giúp cậu chuyện này.”
Lâm Hạo Quân bỗng lên tiếng: “Đúng rồi Lâm tiên sinh, gần đây tôi nghe nói, anh và người của Tiên Hạc Võ Quán tranh đoạt một chiếc nhẫn cổ ở hội đấu giá đồ cổ, cho nên Tiên Hạc Võ Quán đã gửi chiến thư cho anh hả?”
Lâm Mộc nâng tách trà, cười nói: “Tin tức của hai người cũng nhanh nhạy đấy, đúng là có chuyện như vậy.”
Lâm Hạ nói: “Lâm tiên sinh, Tiên Hạc Võ Quán là Võ Quán mạnh nhất ở Thành phố Thân Giang, Quán Chủ của bọn họ càng lợi hại, cậu giao chiến cùng ông cụ này thì chắc chắn là một trận ác chiến, không rõ cậu nắm chắc mấy phần thắng?”
Tuy Lâm Hạ và Lâm Hạo Quân biết Lâm Mộc là tu sĩ có bản lĩnh, nhưng không rõ thực lực của anh đạt tới mức độ nào.
Hơn nữa Lâm Mộc còn quá trẻ, như bọn họ biết, thời gian tu luyện càng dài, Tu Hành Giả sẽ càng lợi hại, Quán Chủ của Tiên Hạc Võ Quán lại cao tuổi rồi.
Trong mắt bọn họ, trận giao đấu này chắc hẳn gây phiền phức không nhỏ cho Lâm Mộc.
Lâm Mộc vừa uống trà vừa trả lời bâng quơ: “Chắc chắn 100%.”
Lâm Hạ và Lâm Hạo Quân nghe tới đây thì ngẩn người.
“Lâm tiên sinh chưa bao giờ giao đấu với Quán Chủ Tiên Hạc Võ Quán, vậy mà dám chắc chắn mười phần thắng lợi ư?”
Hai ba con họ đều không dám tin vào điều này.
“Chắc hai người đều đến xem trận giao đấu nhỉ? Lúc ấy sẽ biết thôi.” Lâm Mộc cười đáp.
“Được, chúng tôi nhất định sẽ tới cổ vũ cho Lâm tiên sinh.” Lâm Hạ nói.
Lâm Mộc chợt đặt tách trà xuống: “Đúng rồi Lâm Tổng, tôi có chuyện muốn nói riêng với ông, chỉ hai chúng ta.”
Lâm Hạ đáp : “Được, mời Lâm tiên sinh theo tôi lên lầu.”
Lâm Hạ đứng dậy.
Lâm Mộc cũng theo ông ta lên thư phòng trên lầu hai.
Lâm Hạ đóng cửa phòng rồi mời Lâm Mộc ngồi.
“Lâm tiên sinh, giờ chỉ có hai chúng ta, có việc gì cậu cứ nói thoải mái.” Lâm Hạ nói.
“Lâm Tổng, tôi muốn nhờ ông phái một người đáng tin âm thầm giám sát Khâu Anh của nhà họ Khâu.” Lâm Mộc nói.
Từ giờ trở đi, Lâm Mộc phải kiểm soát được mọi động thái của Khâu Anh.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Lâm Hạ kinh ngạc quá đỗi: “Giám sát Khâu Anh? Lâm tiên sinh.. đây là mẹ vợ tương lai của cậu đấy.. cậu.. sao cậu lại muốn giám sát bà ta?”
“Tôi có lý do riêng, nhưng không thể nói rõ với ông, Lâm Tổng, ông có thể giúp tôi không?” Lâm Mộc hỏi.
Quả thực, ở Thành phố Thân Giang này, Lâm Mộc không có người để tin tưởng giao nhiệm vụ, chỉ đành cậy nhờ nhà họ Lâm mà thôi.
“Dù sao Khâu Anh cũng là chủ tịch của Tập đoàn Khâu Hàng, cũng là tầng lớp cấp cao của nhà họ Khâu, một khi bà ta phát hiện ra nhà họ Lâm đang giám sát mình, chỉ e mối quan hệ giữa hai gia tộc sẽ vô cùng căng thẳng.”
Sau đó Lâm Hạ nói: “Có điều nhà họ Lâm và nhà họ Khâu không có quá nhiều nghiệp vụ liên quan, quan hệ tốt hay không chẳng ảnh hưởng nhiều tới nhà họ Lâm tôi, chuyện này tôi sẽ sắp xếp người làm.”
“Lâm Tổng, cảm ơn ông, tôi sẽ nhớ kỹ sự giúp đỡ của ông.” Lâm Mộc cảm ơn.
Lâm Mộc hiểu rõ, chuyện này có thể gây ảnh hưởng tiêu cực tới nhà họ Lâm, Lâm Hạ đương nhiên phải nói ra rõ ràng.
Bàn bạc ổn thỏa xong, hai người xuống lầu.
Lâm Mộc xin phép về, Lâm Hạ và Lâm Hạo Quân tiễn ra đến cửa, sau đó sắp xếp tài xế riêng đưa anh và Trần Uyển Nhi đi.
Trên đường về, trong xe.
“Lâm Mộc, anh và Lâm Tổng bàn chuyện gì đó, lại còn nói riêng hai người nữa.” Trần Uyển Nhi tò mò.
Lâm Mộc cười thần bí: “Bí mật.”
“Này, anh xem tôi là người ngoài rồi nha, chúng ta cùng nhau trải qua bao chuyện như vậy mà anh vẫn giữ bí mật với tôi !” Trần Uyển Nhi phát hờn nói.
Chương 195: Tìm ra điểm đột phá
“Nếu cô tin tưởng tôi thì đừng hỏi gì thêm nữa, tôi giữ bí mật ắt có lý do riêng, khi nào cô nên biết mọi chuyện, tôi đương nhiên sẽ nói cho cô hay.” Lâm Mộc nói.
Trần Uyển Nhi nghe vậy thì thôi hỏi dò, cô nàng quả thực rất tin tưởng Lâm Mộc.
8h tối.
Trần Uyển Nhi tắm xong thì xuống lầu.
“Lâm Mộc, vừa nãy tôi luôn suy ngẫm một vấn đề.” Trần Uyển Nhi vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh Lâm Mộc.
Mùi hương sữa tắm thoang thoảng ập vào mũi anh.
“Chuyện gì cơ?” Lâm Mộc hỏi.
“Anh... có thể dạy tôi tu luyện không? Tôi cũng muốn trở nên lợi hại.” Trần Uyển Nhi nở nụ cười nũng nịu.
Lâm Mộc lắc đầu nói: “Thời đại này tu luyện đã dần mai một, con đường tu luyện rất gian nan, không thích hợp với người bình phàm, trừ phi cô có chút thiên phú, bằng không việc tu luyện khó khăn và khổ cực vô cùng.”
“Tôi không sợ khổ.” Trần Uyển Nhi lập tức bày tỏ thái độ.
Lâm Mộc vừa toan nói gì đó, di động bỗng reo chuông. Anh lấy ra xem, là Lâm Hạo Quân gọi tới.
“Tôi nhận điện thoại đã nhé.”
Giọng nói của Lâm Hạo Quân truyền ra từ di động.
“Lâm tiên sinh, chúng tôi đã dò la được tin tức một trong ba kẻ mà anh cần tìm rồi.”
“Có tin tức nhanh vậy ư?” Lâm Mộc kinh ngạc.
“Chúng tôi thông qua một người nắm rõ thông tin tình báo ở Thành phố Thân Giang, người này nhận ra một trong ba bức chân dung.” Lâm Hạo Quân giải thích.
“Hóa ra là vậy, anh gửi tư liệu về kẻ đó cho tôi.” Lâm Mộc nói.
“Được, tôi gửi ngay đây.” Lâm Hạo Quân đáp.
Chẳng mấy chốc, Lâm Mộc đã nhận được tin nhắn.
Theo tư liệu nhận được, đối phương tên là Điền Văn Hạo, là ông chủ một sàn nhảy ở Thành phố Thân Giang, ngoài ra còn có thông tin địa chỉ của anh ta.
Kẻ này chính là người đàn ông trẻ bắt chuyện hai lần với Trần Uyển Nhi trên du thuyền hôm đó.
“Xem ra sắp tìm được điểm đột phá của quá trình điều tra rồi.” Lâm Mộc cười.
Sau đó Lâm Mộc đứng dậy nói: “Uyển Nhi, ngủ sớm đi nhé! Tôi ra ngoài một chuyến.”
“Sao muộn vậy rồi còn ra ngoài.” Trần Uyển Nhi hồ nghi hỏi.
“Còn nhớ thằng nhóc lân la làm quen với cô trên du thuyền hôm ấy không, tư liệu về kẻ đó đã đến tay tôi, giờ tôi đi gặp anh ta chút.” Lâm Mộc nói rồi ra khỏi biệt thự.
“Lâm Mộc, cẩn thận chút nha.” Trần Uyển Nhi nói với theo bóng lưng Lâm Mộc.
...
Lâm Mộc lái xe thương vụ đến một sàn nhảy có tên Khải Ca.
Thứ âm nhạc đinh tai nhức óc được bật lên trong sàn nhảy.
Lâm Mộc bước vào, gọi một phục vụ qua: “Ông chủ Điền Văn Hạo của các anh đang ở đâu?”
Lâm Mộc vừa nói vừa đưa ra một xấp tiền cho người phục vụ.
“Vào giờ này thì ông chủ chúng tôi ở văn phòng trên lầu ba, xin hỏi anh có chuyện gì cần tìm ông chủ chúng tôi?”
“Không có gì, anh đi làm việc đi.” Lâm Mộc khoát tay.
Sau đó Lâm Mộc lượn trong sàn nhảy, chẳng mấy chốc đã tìm ra đường lên lầu ba.
“Anh làm cái gì thế hả? Nơi này không cho phép người ngoài vào.” Hai tên vệ sĩ đứng canh gác ở hành lang nhanh chóng đi lên chặn Lâm Mộc.
Lâm Mộc búng ngón tay một cái, lập tức đánh ngất hai tên vệ sĩ.
Trong một văn phòng trên lầu ba.
Điền Văn Hạo đang giao phó công việc cho vài giám đốc của sàn nhảy.
“Anh Điền, sao bỗng nhiên anh lại rời đi gấp như này?” Mấy tên giám đốc không hiểu.
Vừa nãy Điền Văn Hạo đã trao đổi với bọn họ về việc anh ta sẽ rời đi một thời gian.
Điền Văn Hạo đã đặt vé máy bay, sáng sớm mai sẽ ra nước ngoài, việc làm ăn ở Trung Quốc sẽ giao cho mấy tên giám đốc trông coi.
“Đừng hỏi nhiều như vậy, các anh chỉ cần quản lý sàn nhảy là được rồi.” Điền Văn Hạo đáp.
Đến Điền Văn Hạo cũng chẳng rõ tại sao mình lại phải ra nước ngoài. Sẩm tối hôm nay anh ta nhận được cuộc gọi, cấp trên kêu anh ta lập tức rời khỏi Trung Quốc, ngoài ra không nói thêm điều gì.
Điền Văn Hạo cảm thấy, có lẽ anh ta trực tiếp tham gia vào vụ nổ du thuyền, cho nên cấp trên mới yêu cầu anh ta ra nước ngoài để tránh đầu sóng ngọn gió.
Ngay lúc này, cánh cửa văn phòng chợt mở ra.
“Ông chủ Điền, sao phải đi vội thế?” Một giọng nói truyền tới từ ngoài cửa.
“Ai thế?” Điền Văn Hạo và mấy tên giám đốc lập tức nhìn về phía cửa.
Lâm Mộc thong thả đi vào phòng. Vừa liếc mắt anh đã nhận ra Điền Văn Hạo – người đàn ông bắt chuyện với Trần Uyển Nhi tới hai lần.
“Là... là mày!” Vừa thấy Lâm Mộc, Điền Văn Hạo sợ đến độ bật dậy khỏi ghế ngồi.
“Sao... sao mày có thể sống sót?” Hai mắt Điền Văn Hạo trợn trừng, giọng nói cũng vô cùng chói tai.
Chính mắt anh ta trông thấy Du thuyền nổ, vụ nổ kinh hoàng như vậy sao có thể còn người sống sót trở về? Nhưng điều khiến anh ta khiếp sợ nhất là, Lâm Mộc chẳng những thoát chết, còn lành lặn nguyên vẹn đứng trước mặt anh ta, thậm chí chút xây xước cũng chẳng có.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Giờ khắc này, Điền Văn Hạo cũng bừng tỉnh ngộ, tại sao cấp trên lại bắt anh ta ra nước ngoài tạm lẩn tránh một thời gian!
“Đúng, tao vẫn còn sống! Đây chính là cơn ác mộng với chúng mày, nếu tao không chết, chúng mày sẽ phải trả cái giá vô cùng thảm khốc!” Lâm Mộc vừa nói vừa bước tới.
“Điền Văn Hạo, nói tao nghe, kẻ nào ra lệnh cho chúng mày kích nổ du thuyền?”
“Anh Điền, anh ta là ai?” Mấy vị giám đốc trong phòng hồ nghi hỏi.
“Mau! Mau bắt anh ta cho tôi!” Điền Văn Hạo gào lên.
Mấy tên giám đốc vẫn không hiểu đầu cua tai nheo gì, nhưng vẫn làm theo lệnh của Điền Văn Hạo, ba tên giám đốc lập tức lao về phía Lâm Mộc.
Lâm Mộc một cước đá bay một tên, sau đó giáng hai cái bạt tai đánh bay hai tên còn lại, cả ba tên giám đốc nện mạnh xuống sàn, răng trong miệng cũng rớt vài cái.
Giải quyết xong, Lâm Mộc bước tới trước mặt Điền Văn Hạo.
Điền Văn Hạo bỗng rút ra một con dao rựa từ gầm bàn, chém về phía Lâm Mộc.
Lâm Mộc lưu chuyển nội lực bao lấy lòng bàn tay rồi chụp lấy con dao, sau đó bẻ gãy dao, nửa con dao còn lại đâm mạnh vào bờ vai Điền Văn Hạo.
“A a a !” Điền Văn Hạo đau đớn gào lên thảm thiết.
“Nói! Ai ra lệnh cho chúng mày làm thế?” Lâm Mộc ấn mạnh dao vào vai Điền Văn Hạo, gương mặt anh bỗng trở nên dữ tợn như ma quỷ.