Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 188-190
Chương 188 : Phát hiện bất ngờ
“Ừm…tôi biết rồi, mau ngủ đi.” – Trần Uyển Nhi nhắm mắt lại.
Có lẽ vì đã trải qua quá nhiều chuyện khiến cơ thể cô mệt rã rời, chỉ một lát sau Trần Uyển Nhi đã chìm vào giấc ngủ.
Nhìn cô gái kiều diễm ướt át đang nằm trong lòng mình, Lâm Mộc bắt bản thân phải đè những suy nghĩ rối rắm trong lòng xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhưng cho dù đang nghỉ ngơi, Lâm Mộc vẫn luôn trong trạng thái cảnh giác, chỉ một chút động tĩnh cũng đủ khiến anh lập tức tỉnh dậy.
…Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Thành phố Thân Giang.
Bên trong biệt thự của Khâu Anh.
“Uyển Nhi là mẹ…Mẹ đã hại con!” – Khâu Anh ngồi tê liệt trên ghế salon, khóc lóc thống khổ, gương mặt đầy nước mắt, nước mũi.
Chính Khâu Anh cũng không ngờ Trần Uyển Nhi sẽ chết chung với Lâm Mộc.
Mấy năm qua, bà ta đã không thực hiện tròn bổn phận của một người mẹ. Bây giờ, bà ta thậm chí còn đẩy chính con gái mình vào chỗ chết.
Nghĩ lại những chuyện đã qua, Khâu Anh càng đau đớn tột cùng, sự tự trách như muốn nuốt chửng bà ta.
Người đó đã cam kết với bà, trước khi phát nổ sẽ mang Trần Uyển Nhi thoát khỏi đó. Vậy mà…Điều này khiến bà ta chịu một đả kích rất lớn.
Nhưng việc đã đi tới nước này, bà ta có hối hận thì cũng đã muộn màng mất rồi.
Ngày thứ hai, trên đảo nhỏ.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua những tầng mây, chiếu sáng vùng biển xanh biếc, sóng gợn lăn tăn.
Trên hòn đảo nhỏ ngập tràn ánh nắng.
Trần Uyển Nhi dụi mắt, chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt vẫn còn chút lim dim chưa muốn tỉnh.
“Cô dậy rồi á.” – Lâm Mộc nhìn Trần Uyển Nhi đang nằm trong lòng mình, nói.
“Lâm Mộc, anh dậy từ khi nào vậy?” – Trần Uyển Nhi ngẩng đầu nhìn Lâm Mộc.
“Đã một lúc rồi, chỉ là thấy cô ngủ ngon quá nên tôi không dám di chuyển sợ đánh thức cô.” – Lâm Mộc nói.
Trải qua một đêm nghỉ ngơi, trạng thái của Lâm Mộc đã khôi phục.
“Lâm Mộc, anh có khát không? Đói không?” – Trần Uyển Nhi chép miệng, đôi môi cô khô khốc.
Hôm qua ở dưới biển chạy thoát thân, vốn đã tiêu hao nhiều thể lực vậy mà từ chạng vạng tối qua đến bây giờ, cô lại chưa được uống một giọt nước hay ăn bất cứ thứ gì.
“Nước biển không thể uống, tôi sẽ đi vào trong đảo tìm nước ngọt vậy.” – Lâm Mộc đứng dậy.
Không ăn không uống mấy bữa đối với Lâm Mộc hoàn toàn không thành vấn đề nhưng Trần Uyển Nhi thì khác, dù sao cô cũng chỉ là một người bình thường.
“Vậy…Vậy anh sớm quay lại nha.” – Trần Uyển Nhi có chút khẩn trương.
Một mình Trần Uyển Nhi ở chỗ này chắc chắn sẽ có chút sợ hãi nhưng mà cũng may, dù sao bây giờ cũng là ban ngày.
Hơn nữa, cô không muốn Lâm Mộc cảm thấy cô quá vô dụng cho nên Trần Uyển Nhi không dám nói những lời kiểu như anh đừng đi hay anh đừng để tôi một mình…
“Có lẽ sẽ không mất nhiều thời gian lắm đâu, hôm qua trời mới mưa, nước ngọt chắc chắn sẽ không quá khó tìm.”
Sau khi Lâm Mộc nói xong thì liền đi thẳng vào sâu bên trong hòn đảo nhỏ này.
Đây là một hòn đảo nhỏ không có người ở, bên trong đảo là một rừng rậm nguyên thủy cho nên không có đường đi, các loại thực vật ở đây phát triển rất tươi tốt, loài nào cũng cực kỳ to khỏe.
Lâm Mộc đi được một đoạn thì phát hiện có một đàn kiến độc đang bò qua lại.
Anh vui mừng, may mà không dắt Trần Uyển Nhi theo nếu không thì phiền toái to rồi. Mấy con kiến độc này, anh không hề sợ chút nào.
Lâm Mộc phát hiện không khí ở đây thật sự rất trong lành, ẩn chứa nguồn linh khí đất trời vô cùng dồi dào.
Mới đi có một chút, anh đã phát hiện một hố nước ngọt vừa hay kế bên có một cây trúc, anh dứt khoát bẻ gãy thân trúc, lấy một vài khúc trúc làm đồ đựng rồi đổ đầy nước ngọt vào bình đựng nước tự chế này.
Hòn đảo nhỏ này bốn mặt đều giáp biển cho nên nước ngọt là nguồn tài nguyên cực kì quý giá.
Hôm nay đã tìm được nước ngọt, phiền toái lớn nhất đã được xử lý xong. Tuy nhiên, Lâm Mộc không quay về liền mà quyết định đi vào sâu hơn nữa để thăm dò.
Dù sao Lâm Mộc cũng không biết bọn họ phải ở lại chỗ này đến bao giờ, cho nên anh muốn hiểu rõ hơn về hòn đảo này như vậy anh mới có thể yên tâm hơn một chút.
Lâm Mộc cũng muốn tìm xem có món gì có thể ăn được thì mang về cho Trần Uyển Nhi bỏ bụng.
Đi khoảng mười phút, Lâm Mộc thấy có điểm gì đó sai sai.
Anh phát hiện càng đi về phía trước thì thực vật lại càng yếu ớt, trơ trọi tựa như bị thiếu dinh dưỡng, càng đi vào sâu hơn tình trạng cây cối càng tệ hơn.
Theo lý thuyết, càng gần trung tâm hòn đảo thì thực vật phải sinh trưởng tươi tốt hơn mới đúng chứ.
Đối với tình huống bất thường này, Lâm Mộc liền nâng cao cảnh giác, cẩn thận tiến về phía trước.
Sau khi đi thêm một đoạn nữa, cảnh tượng trước mắt khiến Lâm Mộc giật mình!
Anh định thần nhìn lại, phía trước thậm chí đến một ngọn cỏ cũng không có, hoàn toàn là một bãi đất trống.
“Cái quái gì vậy!”
Vì điều kỳ lạ này, trong lòng Lâm Mộc nhất thời căng thẳng.
Chuyện này thật sự rất bất thường.
Anh nhanh chóng quét mắt, quan sát một vòng thì lập tức phát hiện điểm đặc biệt.
Giữa bãi đất trống có một cây nhỏ chỉ cao hơn một mét.
Trên cái cây nhỏ này còn có hai quả hơi vàng, mỗi quả chỉ to bằng nắm tay, tỏa ra hương thơm trái cây thoang thoảng.
“Cái này…đây chẳng phải là Thiên Tài Địa Bảo sao!” – Lâm Mộc nhìn hai quả trên cây thì sáng mắt.
Anh lập tức hiểu rõ vì sao xung quanh không có nổi một ngọn cỏ, nhất định là vì cái cây nhỏ này đã lấy hết chất dinh dưỡng làm cho ngoài nó thì không có cỏ, cây, hoa lá nào sống nổi.
“Thật không ngờ có thể tìm thấy một Thiên Tài Địa Bảo ở trên đảo nhỏ không người này!” – Ánh mắt Lâm Mộc cháy rực lửa, nhìn cái cây nhỏ cực kì nóng bỏng.
May mắn quá đi!
Mặc dù Lâm Mộc chưa xác định được loại quả kia tên gì, phẩm cấp đến đâu.
Nhân Giai? Địa Giai?
Dù là phẩm cấp nào, Lâm Mộc đều thích hết!
“Lấy trước nói sau!”
Lâm Mộc nhanh chóng phóng về phía cây nhỏ, chuẩn bị động thủ hái quả.
Gừ!
Lâm Mộc vừa mới đi vào mảnh đất trống thì một con mãng xà trong nháy mắt chui ra từ một cửa hang động nằm ở xa xa.
Xì xì!
Con mãng xà khổng lồ há to miệng ra, trông như một cái chậu ngập ngụa máu, nó nhe nanh lao nhanh về hướng Lâm Mộc.
“Con mãng xà này bự vãi!”
Lâm Mộc bị dọa sợ hú hồn, miệng con mãng xà banh to đến mức đủ để nuốt chửng một người đàn ông trưởng thành.
Nhưng mà dù sao Lâm Mộc cũng là tu sĩ, đối mặt với sự tập kích đột ngột của mãng xã, anh nhanh chóng kích hoạt nội lực, vẫy tay ngưng tụ một đạo chớp sáng, ném về phía nó.
Đùng!
Đòn tấn công của anh trúng mãng xã khiến nó đập xuống đất, ngã ngửa ra. Tuy nhiên, nó nhanh chóng lật lại cơ thể, tiếp tục vọt mạnh về phía Lâm Mộc.
“Quả không đơn giản, ăn một chiêu của mình mà nó còn có thể chống cự?” – Con ngươi của Lâm Mộc lóe lên tia kinh ngạc.
Mặc dù đòn tấn công vừa rồi của Lâm Mộc cũng không phải chiêu thức cao siêu gì, anh chỉ đơn thuần là tập hợp nội lực rồi phóng về phía mãng xà.
Nhưng Lâm Mộc cho rằng lấy nội lực ở tu vi Linh Ý Cảnh của mình thì cũng đủ để xử đẹp mãng xà rồi, đúng chứ?
Bây giờ nghĩ lại, có vẻ Lâm Mộc đã đánh giá thấp con mãng xà khổng lồ này!
Lần này xem ra anh cần phải dùng đến bản lĩnh thật sự để chiến với nó rồi!
Chương 189: Hái quả
“Lưu Quang Quyết!”
Lâm Mộc nhanh chóng búng ngón tay, hàng trăm ngọn lửa sáng lấp lánh điên cuồng đánh về phía con mãng xà như vũ bão.
Phì phò!
Vô số ngọn lửa rơi vào thân con mãng xà, lập tức xuyên thủng lớp vảy trên thân nó, đồng thời đục thành rất nhiều lỗ máu, đến cả đỉnh đầu cũng bị xuyên thủng.
"Rầm!"
Con mãng xà kêu lên một tiếng thảm thiết, sau đó ngã xuống mặt đất, giãy dụa thêm vài cái rồi cũng đánh mất hơi thở.
Giải quyết xong con mãng xà, Lâm Mộc bước nhanh tới gốc cây nhỏ.
Không có gì ngạc nhiên khi một số kho báu có thần thú bảo vệ cả.
Đợi khi quả chín, chúng nó sẽ nuốt chửng.
Có lẽ con mãng xà này cũng từng chỉ là một con rắn nhỏ bình thường trên đảo, nhưng vì nó đã ăn nhiều trái cây nên mới mạnh hơn những con rắn bình thường khác.
Nếu nó nuốt hai trái cây này lần nữa, cơ thể có thể trở nên mạnh mẽ hơn sau khi hấp thụ linh lực của Thiên Tài Địa Bảo.
Tuy nhiên, quả này mới chỉ hơi ngả vàng, còn chưa chín hẳn, có lẽ con mãng xà cũng đang đợi cho quả chín hẳn.
“Hái hay không hái?”
Lâm Mộc nhìn hai quả trước mặt, do dự.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đúng là quả còn chưa chín hẳn.
Đợi đến khi nó chín hoàn toàn mới hái, lúc đó mới là tốt nhất.
Tuy nhiên, mấy loại Thiên Tài Địa Bảo nàyphát triển cực kỳ chậm, thời gian trưởng thành hoàn toàn cũng chưa biết trước, rất có thể phải tính bằng năm.
“Quên đi, vẫn nên hái.”
Do dự một chút, Lâm Mộc quyết định hái xuống.
Chưa nói đến việc phải mất bao lâu để nó chín hoàn toàn, sau khi anh rời đi và quay trở lại, lỡ trái không còn ở đấy nữa thì sao, lỡ như lại bị động vật nào đó trên đảo ăn mất thì sao?
Loại quả này tỏa ra mùi hương trái cây thoang thoảng, rất dễ thu hút các loài động vật đến, trước đây có con mãng xà kia canh giữ nên những động vật khác mới không dám tới, nhưng bây giờ đã không còn con mãng xà nữa.
Hơn nữa, quả đã hơi vàng rồi, cũng đã chín hơn nửa, mặc dù chưa chín hẳn nhưng tác dụng chắc cũng không kém hơn là mấy.
Hạ quyết tâm xong, Lâm Mộc duỗi tay hái hai quả xuống.
Sau khi hái xuống, anh có thể cảm giác được trong quả có chứa linh lực.
Còn về cấp bậc và tác dụng của hai loại quả này thì sau khi về hỏi sư phụ mới biết được.
Trước khi chưa tính toán được rõ ràng tác dụng, Lâm Mộc nhất định sẽ không trực tiếp hấp thu linh khí từ loại quả này.
“Cần phải rời đi rồi.”
Lâm Mộc cất hai quả vào trong nhẫn trữ vật.
Về phần thi thể con mãng xà, Lâm Mộc trực tiếp khiêng đi.
Đây là thực phẩm đó, ở một nơi thiếu thốn mọi thứ như hòn đảo này thì đây chính là nguồn thực phẩm quý giá.
Lâm Mộc mới chỉ khám phá một nửa hòn đảo, nửa còn lại vẫn chưa được khám phá.
Tuy nhiên, anh sợ Trần Uyển Nhi sẽ vì chờ đợi quá lâu mà nóng lòng, vì vậy anh quyết định quay trở lại trước.
…Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Bên bãi biển.
Trần Uyển Nhi vừa nghe thấy một âm thanh kỳ lạ từ sâu trong hòn đảo, điều này khiến cho cô lo lắng mãi.
“Lâm Mộc chắc sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ?”
“Sẽ không đâu, anh ấy lợi hại như vậy! Chắc anh ấy không sao đâu!”
Trần Uyển Nhi đi tới đi lui, trong lòng lo lắng, không ngừng tự an ủi bản thân.
“Trần Uyển Nhi!”
Giọng của Lâm Mộc vang lên.
Trần Uyển Nhi nhanh chóng nhìn lên, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cô choáng váng.
Lâm Mộc vậy mà lại đang kéo theo một con mãng xà!
“A a a a!”
Khi Trần Uyển Nhi nhìn thấy con mãng xà, cô ngay lập tức sợ hãi và hét lên.
“Đừng hét nữa, con mãng xà này đã bị tôi xử lý rồi.” Lâm Mộc nói không nên lời.
Vừa nói, anh vừa kéo con mãng xà đi về phía cô.
“Làm sao… Trên hòn đảo nhỏ này sao lại có một con mãng xà lớn như vậy chứ!” Sắc mặt Trần Cảnh Trần Uyển Nhi tái mét.
Trần Uyển Nhi vốn rất sợ những con vật như 'rắn', huống chi là một con lớn như vậy, cho dù nó đã chết, cô cũng cảm thấy nó rất đáng sợ.
“Uống nước trước đi.”
Lâm Mộc vung tay một cái, lấy ra một ống trúc chứa đầy nước ngọt từ trong nhẫn trữ vật đưa cho Trần Uyển Nhi.
“Cảm ơn.” Cô cầm lấy ống trúc.
Còn Lâm Mộc thì bắt đầu bận rộn nhóm lửa.
"Hả? Tại sao ở đây lại nhiều củi như vậy?" Lâm Mộc tò mò.
"Tôi vừa mới nhặt ở quanh đây, tôi không có nhiều bản lĩnh như anh, chỉ có thể làm những việc nhỏ nhặt mà thôi, dù sao thì tôi không muốn làm một người ngốc nghếch, cũng không muốn trở thành một cái bình hoa.” Trần Uyển Nhi nói.
Sau đó cô cầm ống trúc lên và bắt đầu uống nước.
“Cô xinh đẹp như vậy, mắt ngọc mày ngài, nét mặt thanh tú, khuôn mặt ưa nhìn, lại có khí chất vô cùng tốt, cho dù là làm bình hoa cũng có rất nhiều người đến tranh giành.” Lâm Mộc vừa nói vừa nhó lửa.
Trần Uyển Nhi nhịn không được, nở nụ cười: “Lâm Mộc, mặc dù có rất nhiều người khen tôi xinh đẹp, nhưng hiếm khi được nghe anh khen tôi một lần.”
“Cô xinh đẹp là sự thật, tôi phải thừa nhận thôi.”
Lâm Mộc vừa nói vừa nhặt một viên đá nhọn, chẻ đôi viên đá ra rồi dùng cạnh nhọn úp vào phần mềm của bụng con mãng xà, bắt đầu chia nó thành từng miếng.
"Lâm Mộc, anh ... anh đang làm gì vậy? Trời đang nắng nóng như vậy tại sao lại đột nhiên nhóm lửa." Trần Uyển Nhi khó hiểu.
Lúc này đang là mười một giờ trưa, lại còn là mùa hè, trời nắng như thiêu như đốt cả bãi biển, nhiệt độ rất cao.
"Cô cũng không ngốc mà, chuyện này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là để nướng thịt ăn rồi, cô không đói sao?" Lâm Mộc nói không nên lời.
“Nướng… nướng con mãng xà này sao?” Trần Uyển Nhi sửng sốt.
“Hỏi thừa, nếu không thì nướng cái gì nữa?” Lâm Mộc nói.
Trần Uyển Nhi lập tức phản bác: “Đây là một con mãng xà đó, cho dù chết đói tôi cũng không ăn thịt nó!”
“Đại tiểu thư ơi, cô cũng không nhìn lại tình hình hiện tại một chút, còn có lựa chọn khác để cho cô ghét bỏ con mãng xà này sao?” Lâm Mộc nói không nên lời.
Anh nói tiếp: "Tôi còn vốn định bắt mấy con bọ cạp và thằn lằn trong rừng, mang về nướng cho cô ăn, nhưng khi gặp được con mãng xà này thì không cần mấy con đó nữa."
Trần Uyển Nhi nghe thấy mấy từ bọ cạp và thằn lằn đã không nhịn được mà rùng mình, có cần phải đến mức như vậy không!
Lâm Mộc cũng không nói nhiều với cô nữa, trực tiếp đứng dậy đi vào rừng rậm, bẻ thêm mấy nhánh cây, sau đó quay lại xiên thịt mãng xà, bắt đầu nướng ở trên lửa.
Không mất nhiều thời gian, một lúc sau thịt đã bắt đầu chín, một mùi hương thoang thoảng bay lên.
Sau khoảng hai mươi phút.
“Nướng chín rồi, ăn đi.”
Lâm Mộc đưa một xiên thịt lớn cho Trần Uyển Nhi.
"Tôi không ăn đâu! Tôi đã nói rồi, dù có chết đói tôi cũng sẽ không ăn!" Trần Uyển Nhi quay mặt sang nơi khác.
"Thật sự không ăn sao? Vậy thì tôi ăn!"
Lâm Mộc nói xong liền bắt đầu ăn.
“Ồ, miếng thịt này sao lại thơm ngon như vậy chứ!” Lâm Mộc vừa cắn một miếng liền cảm thấy kinh ngạc.
Chương 190: Kế hoạch trở về
Lâm Mộc cũng từng là thiếu gia nhà giàu có, anh đã từng ăn qua rất nhiều món ngon sơn hào hải vị, khẩu vị nhất định cũng rất kén chọn.
Hơn nữa thịt này lại không có gia vị gì, nhưng mà anh vẫn phải kinh ngạc sau khi cắn một miếng.
Anh gần như chắc chắn rằng con mãng xà này đã ăn loại quả của Thiên Tài Địa Bảo trước đây, khiến cho nó trở nên không bình thường.
Vì vậy, thịt của nó cũng ngon không gì sánh được, các loại thịt như lợn, bò, cừu cũng không ngon bằng.
“Lâm Mộc, anh đừng có lừa tôi!” Trần Uyển Nhi bĩu môi.
Cô không tin những gì anh nói!
“Cô không tin thì nếm thử đi.” Lâm Mộc nói xong liền cắn thêm một miếng nữa.
Trần Uyển Nhi lén lút liếc nhìn anh, phát hiện miệng anh đầy dầu, dáng vẻ ăn nhìn rất ngon.
Mà cô từ đêm qua đến giờ còn chưa được ăn gì cả, bụng cồn cào vì đói.
“Lâm Mộc, vậy… Vậy thì cho tôi nếm thử một chút xem sao? Chỉ một chút thôi!” Trần Uyển Nhi không nhịn được nói.
Cái đói đã buộc cô phải đưa ra quyết định này.
“Được rồi, thử đi, cô sẽ không hối hận đâu.”
Lâm Mộc xé một miếng thịt lớn từ miếng thịt trong tay anh, đưa cho Trần Uyển Nhi.
Cô cầm lấy miếng thịt, sau một lúc do dự, cô nhắm mắt lại, quyết định ăn.
“Hả?”
Vừa cắn một miếng, đôi mắt xinh đẹp của Trần Uyển Nhi liền sáng lên.
Làm thế nào mà nó có thể được ngon như vậy!
Trần Uyển Nhi cô đã từng nếm qua rất nhiều loại sơn hào hải vị.
Nhưng cô có thể đảm bảo rằng cô chưa bao giờ được ăn một miếng thịt ngon đến như vậy!
“Kỹ năng nướng thịt của tôi như thế nào?” Lâm Mộc cười nhìn cô.
“Cũng bình thường.” Trần Uyển Nhi giả vờ bình tĩnh.
Tất nhiên cô ấy rất xấu hổ khi phải thừa nhận nó rất ngon.
“Nếu vậy thì đừng ăn nữa, phần còn lại tôi sẽ xử lý hết cho.” Lâm Mộc nói xong lại bắt đầu ăn.
“Này!” Trần Uyển Nhi vội vàng dậm chân.
"Như thế nào? Muốn ăn sao?" Lâm Mộc cười nhìn cô.
“Anh cố ý làm như vậy sao?” Trần Uyển Nhi tức giận trừng mắt nhìn anh.
“Còn lại một nửa xiên này, cô ăn đi.” Lâm Mộc cười lắc đầu, đưa xiên thịt trong tay cho cô.
“Vậy thì tôi không khách khí đâu.”
Trần Uyển Nhi cười rạng rỡ, nhanh chóng cầm lấy xiên thịt, cũng không thèm quan tâm đến hình tượng, ăn từng miếng lớn.
Hiện tại cô thực sự rất đói, và thịt thì rất ngon.
“Không phải lúc trước có người nói cho dù chết đói cũng sẽ không ăn sao? Không phải là nói thịt cũng bình thường thôi sao?” Lâm Mộc cười nhìn cô.
"Không phải là do anh thuyết phục tôi ăn à, hơn nữa mùi vị... thực sự cũng rất bình thường ..." Giọng của cô rất nhỏ.
“Phụ nữ các cô chính là như vậy, ngoài miệng thì nói không cần, nhưng thân thể lại rất thành thật.” Lâm Mộc cười lắc đầu.
Xiên thịt còn khoảng hai, ba miếng, sau khi Trần Uyển Nhi ăn xong thì cũng đã rất no.
…Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Ăn cũng ăn xong, uống cũng uống rồi, hiện tại tìm đường trở về thôi.” Lâm Mộc nhìn về phía biển.
Trên thực tế, đối với Chu Nguyên mà nói thì cho dù ở lại đây cũng không có vấn đề gì.
Linh khí ẩn chứa trong không trung ở đây vô cùng nhiều, không kém những nơi ẩn chứa nhiều linh khí khác.
Ở lại đây tu luyện, hiệu quả còn cao hơn ở thành phố, cũng không sợ bị thế giới bên ngoài quấy rầy.
Bên cạnh còn có phụ nữ xinh đẹp làm bạn.
Chỉ là những chuyện trong thành phố cuối cùng rồi cũng phải giải quyết.
Lâm Mộc cũng phải quay về để điều tra vụ nổ du thuyền nữa.
"Vậy thì ... chúng ta quay về bằng cách nào? Có vẻ như không có thuyền qua lại ở nơi này, chúng ta sẽ tiếp tục bơi sao?" Trần Uyển Nhi hỏi.
"Tôi đã chú ý kể từ khi chúng ta lên hòn đảo này đến giờ, thật sự là không có thuyền qua lại nơi này." Lâm Mộc nói.
Anh nhìn xung quanh: “Nếu nơi đây không có thuyền qua lại, vậy thì cách tốt nhất chính là làm một chiếc thuyền nhỏ.”
Hiệu quả khi chèo thuyền chắc chắn cao hơn bơi dưới nước.
Hơn nữa, khi bơi trong nước, Trần Uyển Nhi sẽ không thể chịu đựng được và sẽ bị lạnh, lúc nào anh cũng sẽ phải truyền nội lực để giữ nhiệt độ cơ thể của cô.
Ngồi thuyền thì không cần phải làm như vậy, nội lực của anh cũng sẽ không cần tiêu hao quá nhiều.
"Tự làm thuyền sao? Có vẻ như cũng không còn cách nào khác cả! Tôi có thể giúp gì được không?" Trần Uyển Nhi mong đợi hỏi.
“Cô cứ một cái bình hoa đi, còn lại giao cho tôi.” Lâm Mộc đứng lên.
Anh dự định sẽ hoàn thành việc đóng thuyền trong hai hoặc ba ngày tới.
Hiện tại đã có thịt và có nước ngọt, cuộc sống của Trần Uyển Nhi cũng không còn vấn đề gì nữa.
“Tôi không làm bình hoa đâu, tôi sẽ dựng một chiếc lều đơn giản trên thuyền vậy.” Trần Uyển Nhi nói.
Ban ngày nắng rất to nên việc phơi nắng ở trên bãi biển cả ngày chắc chắn sẽ là một vấn đề cần giải quyết.
Hơn nữa nếu trời mưa, đứng ở trên thuyền sẽ bị dính mưa.
Mặc dù Lâm Mộc không thèm quan tâm đến mấy chuyện này, nhưng dù sao thì Trần Uyển Nhi cũng chỉ là một người bình thường.
Vì vậy, vẫn cần một nơi có thể nghỉ ngơi, che mưa che nắng.
"Cô tự mình dựng sao? Cô là một đại tiểu thư, sợ là chưa từng làm những chuyện như vậy." Lâm Mộc nhìn cô.
"Lâm Mộc, anh đừng coi thường tôi! Tôi sẽ đi làm ngay cho anh xem!"
Trần Uyển Nhi nói xong liền đứng dậy về phía trước, chuẩn bị đi vào rừng rậm thu thập một số vật liệu để xây dựng một căn lều đơn giản.
Cô không muốn làm một cái bình hoa, cô phải là một người phụ nữ mạnh mẽ.
Cho dù chuyện này đối với cô thực sự khó khăn thì cũng không sao, chỉ cần cô muốn làm là được!
Nhưng cô lại không có bất kỳ dụng cụ nào, muốn chặt một số cành cây để lấy nguyên liệu thôi cũng đã rất khó khăn rồi.
Lâm Mộc thấy vậy, lập tức đi theo.
“Lâm Mộc, anh vào đây làm gì?” Trần Uyển Nhi nhìn Lâm Mộc.
"Một mình cô không làm được đâu, để tôi giúp cô, chúng ta cùng nhau dựng lều, như vậy được chứ?"
“Được rồi!” Trần Uyển Nhi cười nhẹ, xinh đẹp động lòng người.
Anh nói xong thì làm liền, bắt đầu thu thập vật liệu để dựng một chiếc lều.
Sau đó, anh tìm một nơi giao nhau giữa bờ cát và rừng cây, dùng nơi đó làm nền.
Ở đây vừa bằng phẳng lại mát mẻ, Lâm Mộc mang theo thân cây, cành cây, dựng thành một hình tam giác, sau đó lót mấy lớp lá chuối lên để làm nóc lều.
Bằng cách này, một căn lều đơn giản đã được xây dựng.
Ở trong này, ban ngày sẽ mát mẻ hơn rất nhiều, trời mưa cũng không lo bị ướt.
Làm xong mọi chuyện thì trời cũng đã xế chiều, Trần Uyển Nhi đã mệt lử, cả người cũng đã lấm bẩn, một người thích sạch sẽ như cô đã phải ra biển tắm để tắm rửa.
Mà Lâm Mộc lại bắt đầu đi tìm vật liệu, chuẩn bị tìm một cái cây lớn để lấy nó làm một chiếc thuyền!
“Ừm…tôi biết rồi, mau ngủ đi.” – Trần Uyển Nhi nhắm mắt lại.
Có lẽ vì đã trải qua quá nhiều chuyện khiến cơ thể cô mệt rã rời, chỉ một lát sau Trần Uyển Nhi đã chìm vào giấc ngủ.
Nhìn cô gái kiều diễm ướt át đang nằm trong lòng mình, Lâm Mộc bắt bản thân phải đè những suy nghĩ rối rắm trong lòng xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhưng cho dù đang nghỉ ngơi, Lâm Mộc vẫn luôn trong trạng thái cảnh giác, chỉ một chút động tĩnh cũng đủ khiến anh lập tức tỉnh dậy.
…Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Thành phố Thân Giang.
Bên trong biệt thự của Khâu Anh.
“Uyển Nhi là mẹ…Mẹ đã hại con!” – Khâu Anh ngồi tê liệt trên ghế salon, khóc lóc thống khổ, gương mặt đầy nước mắt, nước mũi.
Chính Khâu Anh cũng không ngờ Trần Uyển Nhi sẽ chết chung với Lâm Mộc.
Mấy năm qua, bà ta đã không thực hiện tròn bổn phận của một người mẹ. Bây giờ, bà ta thậm chí còn đẩy chính con gái mình vào chỗ chết.
Nghĩ lại những chuyện đã qua, Khâu Anh càng đau đớn tột cùng, sự tự trách như muốn nuốt chửng bà ta.
Người đó đã cam kết với bà, trước khi phát nổ sẽ mang Trần Uyển Nhi thoát khỏi đó. Vậy mà…Điều này khiến bà ta chịu một đả kích rất lớn.
Nhưng việc đã đi tới nước này, bà ta có hối hận thì cũng đã muộn màng mất rồi.
Ngày thứ hai, trên đảo nhỏ.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua những tầng mây, chiếu sáng vùng biển xanh biếc, sóng gợn lăn tăn.
Trên hòn đảo nhỏ ngập tràn ánh nắng.
Trần Uyển Nhi dụi mắt, chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt vẫn còn chút lim dim chưa muốn tỉnh.
“Cô dậy rồi á.” – Lâm Mộc nhìn Trần Uyển Nhi đang nằm trong lòng mình, nói.
“Lâm Mộc, anh dậy từ khi nào vậy?” – Trần Uyển Nhi ngẩng đầu nhìn Lâm Mộc.
“Đã một lúc rồi, chỉ là thấy cô ngủ ngon quá nên tôi không dám di chuyển sợ đánh thức cô.” – Lâm Mộc nói.
Trải qua một đêm nghỉ ngơi, trạng thái của Lâm Mộc đã khôi phục.
“Lâm Mộc, anh có khát không? Đói không?” – Trần Uyển Nhi chép miệng, đôi môi cô khô khốc.
Hôm qua ở dưới biển chạy thoát thân, vốn đã tiêu hao nhiều thể lực vậy mà từ chạng vạng tối qua đến bây giờ, cô lại chưa được uống một giọt nước hay ăn bất cứ thứ gì.
“Nước biển không thể uống, tôi sẽ đi vào trong đảo tìm nước ngọt vậy.” – Lâm Mộc đứng dậy.
Không ăn không uống mấy bữa đối với Lâm Mộc hoàn toàn không thành vấn đề nhưng Trần Uyển Nhi thì khác, dù sao cô cũng chỉ là một người bình thường.
“Vậy…Vậy anh sớm quay lại nha.” – Trần Uyển Nhi có chút khẩn trương.
Một mình Trần Uyển Nhi ở chỗ này chắc chắn sẽ có chút sợ hãi nhưng mà cũng may, dù sao bây giờ cũng là ban ngày.
Hơn nữa, cô không muốn Lâm Mộc cảm thấy cô quá vô dụng cho nên Trần Uyển Nhi không dám nói những lời kiểu như anh đừng đi hay anh đừng để tôi một mình…
“Có lẽ sẽ không mất nhiều thời gian lắm đâu, hôm qua trời mới mưa, nước ngọt chắc chắn sẽ không quá khó tìm.”
Sau khi Lâm Mộc nói xong thì liền đi thẳng vào sâu bên trong hòn đảo nhỏ này.
Đây là một hòn đảo nhỏ không có người ở, bên trong đảo là một rừng rậm nguyên thủy cho nên không có đường đi, các loại thực vật ở đây phát triển rất tươi tốt, loài nào cũng cực kỳ to khỏe.
Lâm Mộc đi được một đoạn thì phát hiện có một đàn kiến độc đang bò qua lại.
Anh vui mừng, may mà không dắt Trần Uyển Nhi theo nếu không thì phiền toái to rồi. Mấy con kiến độc này, anh không hề sợ chút nào.
Lâm Mộc phát hiện không khí ở đây thật sự rất trong lành, ẩn chứa nguồn linh khí đất trời vô cùng dồi dào.
Mới đi có một chút, anh đã phát hiện một hố nước ngọt vừa hay kế bên có một cây trúc, anh dứt khoát bẻ gãy thân trúc, lấy một vài khúc trúc làm đồ đựng rồi đổ đầy nước ngọt vào bình đựng nước tự chế này.
Hòn đảo nhỏ này bốn mặt đều giáp biển cho nên nước ngọt là nguồn tài nguyên cực kì quý giá.
Hôm nay đã tìm được nước ngọt, phiền toái lớn nhất đã được xử lý xong. Tuy nhiên, Lâm Mộc không quay về liền mà quyết định đi vào sâu hơn nữa để thăm dò.
Dù sao Lâm Mộc cũng không biết bọn họ phải ở lại chỗ này đến bao giờ, cho nên anh muốn hiểu rõ hơn về hòn đảo này như vậy anh mới có thể yên tâm hơn một chút.
Lâm Mộc cũng muốn tìm xem có món gì có thể ăn được thì mang về cho Trần Uyển Nhi bỏ bụng.
Đi khoảng mười phút, Lâm Mộc thấy có điểm gì đó sai sai.
Anh phát hiện càng đi về phía trước thì thực vật lại càng yếu ớt, trơ trọi tựa như bị thiếu dinh dưỡng, càng đi vào sâu hơn tình trạng cây cối càng tệ hơn.
Theo lý thuyết, càng gần trung tâm hòn đảo thì thực vật phải sinh trưởng tươi tốt hơn mới đúng chứ.
Đối với tình huống bất thường này, Lâm Mộc liền nâng cao cảnh giác, cẩn thận tiến về phía trước.
Sau khi đi thêm một đoạn nữa, cảnh tượng trước mắt khiến Lâm Mộc giật mình!
Anh định thần nhìn lại, phía trước thậm chí đến một ngọn cỏ cũng không có, hoàn toàn là một bãi đất trống.
“Cái quái gì vậy!”
Vì điều kỳ lạ này, trong lòng Lâm Mộc nhất thời căng thẳng.
Chuyện này thật sự rất bất thường.
Anh nhanh chóng quét mắt, quan sát một vòng thì lập tức phát hiện điểm đặc biệt.
Giữa bãi đất trống có một cây nhỏ chỉ cao hơn một mét.
Trên cái cây nhỏ này còn có hai quả hơi vàng, mỗi quả chỉ to bằng nắm tay, tỏa ra hương thơm trái cây thoang thoảng.
“Cái này…đây chẳng phải là Thiên Tài Địa Bảo sao!” – Lâm Mộc nhìn hai quả trên cây thì sáng mắt.
Anh lập tức hiểu rõ vì sao xung quanh không có nổi một ngọn cỏ, nhất định là vì cái cây nhỏ này đã lấy hết chất dinh dưỡng làm cho ngoài nó thì không có cỏ, cây, hoa lá nào sống nổi.
“Thật không ngờ có thể tìm thấy một Thiên Tài Địa Bảo ở trên đảo nhỏ không người này!” – Ánh mắt Lâm Mộc cháy rực lửa, nhìn cái cây nhỏ cực kì nóng bỏng.
May mắn quá đi!
Mặc dù Lâm Mộc chưa xác định được loại quả kia tên gì, phẩm cấp đến đâu.
Nhân Giai? Địa Giai?
Dù là phẩm cấp nào, Lâm Mộc đều thích hết!
“Lấy trước nói sau!”
Lâm Mộc nhanh chóng phóng về phía cây nhỏ, chuẩn bị động thủ hái quả.
Gừ!
Lâm Mộc vừa mới đi vào mảnh đất trống thì một con mãng xà trong nháy mắt chui ra từ một cửa hang động nằm ở xa xa.
Xì xì!
Con mãng xà khổng lồ há to miệng ra, trông như một cái chậu ngập ngụa máu, nó nhe nanh lao nhanh về hướng Lâm Mộc.
“Con mãng xà này bự vãi!”
Lâm Mộc bị dọa sợ hú hồn, miệng con mãng xà banh to đến mức đủ để nuốt chửng một người đàn ông trưởng thành.
Nhưng mà dù sao Lâm Mộc cũng là tu sĩ, đối mặt với sự tập kích đột ngột của mãng xã, anh nhanh chóng kích hoạt nội lực, vẫy tay ngưng tụ một đạo chớp sáng, ném về phía nó.
Đùng!
Đòn tấn công của anh trúng mãng xã khiến nó đập xuống đất, ngã ngửa ra. Tuy nhiên, nó nhanh chóng lật lại cơ thể, tiếp tục vọt mạnh về phía Lâm Mộc.
“Quả không đơn giản, ăn một chiêu của mình mà nó còn có thể chống cự?” – Con ngươi của Lâm Mộc lóe lên tia kinh ngạc.
Mặc dù đòn tấn công vừa rồi của Lâm Mộc cũng không phải chiêu thức cao siêu gì, anh chỉ đơn thuần là tập hợp nội lực rồi phóng về phía mãng xà.
Nhưng Lâm Mộc cho rằng lấy nội lực ở tu vi Linh Ý Cảnh của mình thì cũng đủ để xử đẹp mãng xà rồi, đúng chứ?
Bây giờ nghĩ lại, có vẻ Lâm Mộc đã đánh giá thấp con mãng xà khổng lồ này!
Lần này xem ra anh cần phải dùng đến bản lĩnh thật sự để chiến với nó rồi!
Chương 189: Hái quả
“Lưu Quang Quyết!”
Lâm Mộc nhanh chóng búng ngón tay, hàng trăm ngọn lửa sáng lấp lánh điên cuồng đánh về phía con mãng xà như vũ bão.
Phì phò!
Vô số ngọn lửa rơi vào thân con mãng xà, lập tức xuyên thủng lớp vảy trên thân nó, đồng thời đục thành rất nhiều lỗ máu, đến cả đỉnh đầu cũng bị xuyên thủng.
"Rầm!"
Con mãng xà kêu lên một tiếng thảm thiết, sau đó ngã xuống mặt đất, giãy dụa thêm vài cái rồi cũng đánh mất hơi thở.
Giải quyết xong con mãng xà, Lâm Mộc bước nhanh tới gốc cây nhỏ.
Không có gì ngạc nhiên khi một số kho báu có thần thú bảo vệ cả.
Đợi khi quả chín, chúng nó sẽ nuốt chửng.
Có lẽ con mãng xà này cũng từng chỉ là một con rắn nhỏ bình thường trên đảo, nhưng vì nó đã ăn nhiều trái cây nên mới mạnh hơn những con rắn bình thường khác.
Nếu nó nuốt hai trái cây này lần nữa, cơ thể có thể trở nên mạnh mẽ hơn sau khi hấp thụ linh lực của Thiên Tài Địa Bảo.
Tuy nhiên, quả này mới chỉ hơi ngả vàng, còn chưa chín hẳn, có lẽ con mãng xà cũng đang đợi cho quả chín hẳn.
“Hái hay không hái?”
Lâm Mộc nhìn hai quả trước mặt, do dự.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đúng là quả còn chưa chín hẳn.
Đợi đến khi nó chín hoàn toàn mới hái, lúc đó mới là tốt nhất.
Tuy nhiên, mấy loại Thiên Tài Địa Bảo nàyphát triển cực kỳ chậm, thời gian trưởng thành hoàn toàn cũng chưa biết trước, rất có thể phải tính bằng năm.
“Quên đi, vẫn nên hái.”
Do dự một chút, Lâm Mộc quyết định hái xuống.
Chưa nói đến việc phải mất bao lâu để nó chín hoàn toàn, sau khi anh rời đi và quay trở lại, lỡ trái không còn ở đấy nữa thì sao, lỡ như lại bị động vật nào đó trên đảo ăn mất thì sao?
Loại quả này tỏa ra mùi hương trái cây thoang thoảng, rất dễ thu hút các loài động vật đến, trước đây có con mãng xà kia canh giữ nên những động vật khác mới không dám tới, nhưng bây giờ đã không còn con mãng xà nữa.
Hơn nữa, quả đã hơi vàng rồi, cũng đã chín hơn nửa, mặc dù chưa chín hẳn nhưng tác dụng chắc cũng không kém hơn là mấy.
Hạ quyết tâm xong, Lâm Mộc duỗi tay hái hai quả xuống.
Sau khi hái xuống, anh có thể cảm giác được trong quả có chứa linh lực.
Còn về cấp bậc và tác dụng của hai loại quả này thì sau khi về hỏi sư phụ mới biết được.
Trước khi chưa tính toán được rõ ràng tác dụng, Lâm Mộc nhất định sẽ không trực tiếp hấp thu linh khí từ loại quả này.
“Cần phải rời đi rồi.”
Lâm Mộc cất hai quả vào trong nhẫn trữ vật.
Về phần thi thể con mãng xà, Lâm Mộc trực tiếp khiêng đi.
Đây là thực phẩm đó, ở một nơi thiếu thốn mọi thứ như hòn đảo này thì đây chính là nguồn thực phẩm quý giá.
Lâm Mộc mới chỉ khám phá một nửa hòn đảo, nửa còn lại vẫn chưa được khám phá.
Tuy nhiên, anh sợ Trần Uyển Nhi sẽ vì chờ đợi quá lâu mà nóng lòng, vì vậy anh quyết định quay trở lại trước.
…Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Bên bãi biển.
Trần Uyển Nhi vừa nghe thấy một âm thanh kỳ lạ từ sâu trong hòn đảo, điều này khiến cho cô lo lắng mãi.
“Lâm Mộc chắc sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ?”
“Sẽ không đâu, anh ấy lợi hại như vậy! Chắc anh ấy không sao đâu!”
Trần Uyển Nhi đi tới đi lui, trong lòng lo lắng, không ngừng tự an ủi bản thân.
“Trần Uyển Nhi!”
Giọng của Lâm Mộc vang lên.
Trần Uyển Nhi nhanh chóng nhìn lên, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cô choáng váng.
Lâm Mộc vậy mà lại đang kéo theo một con mãng xà!
“A a a a!”
Khi Trần Uyển Nhi nhìn thấy con mãng xà, cô ngay lập tức sợ hãi và hét lên.
“Đừng hét nữa, con mãng xà này đã bị tôi xử lý rồi.” Lâm Mộc nói không nên lời.
Vừa nói, anh vừa kéo con mãng xà đi về phía cô.
“Làm sao… Trên hòn đảo nhỏ này sao lại có một con mãng xà lớn như vậy chứ!” Sắc mặt Trần Cảnh Trần Uyển Nhi tái mét.
Trần Uyển Nhi vốn rất sợ những con vật như 'rắn', huống chi là một con lớn như vậy, cho dù nó đã chết, cô cũng cảm thấy nó rất đáng sợ.
“Uống nước trước đi.”
Lâm Mộc vung tay một cái, lấy ra một ống trúc chứa đầy nước ngọt từ trong nhẫn trữ vật đưa cho Trần Uyển Nhi.
“Cảm ơn.” Cô cầm lấy ống trúc.
Còn Lâm Mộc thì bắt đầu bận rộn nhóm lửa.
"Hả? Tại sao ở đây lại nhiều củi như vậy?" Lâm Mộc tò mò.
"Tôi vừa mới nhặt ở quanh đây, tôi không có nhiều bản lĩnh như anh, chỉ có thể làm những việc nhỏ nhặt mà thôi, dù sao thì tôi không muốn làm một người ngốc nghếch, cũng không muốn trở thành một cái bình hoa.” Trần Uyển Nhi nói.
Sau đó cô cầm ống trúc lên và bắt đầu uống nước.
“Cô xinh đẹp như vậy, mắt ngọc mày ngài, nét mặt thanh tú, khuôn mặt ưa nhìn, lại có khí chất vô cùng tốt, cho dù là làm bình hoa cũng có rất nhiều người đến tranh giành.” Lâm Mộc vừa nói vừa nhó lửa.
Trần Uyển Nhi nhịn không được, nở nụ cười: “Lâm Mộc, mặc dù có rất nhiều người khen tôi xinh đẹp, nhưng hiếm khi được nghe anh khen tôi một lần.”
“Cô xinh đẹp là sự thật, tôi phải thừa nhận thôi.”
Lâm Mộc vừa nói vừa nhặt một viên đá nhọn, chẻ đôi viên đá ra rồi dùng cạnh nhọn úp vào phần mềm của bụng con mãng xà, bắt đầu chia nó thành từng miếng.
"Lâm Mộc, anh ... anh đang làm gì vậy? Trời đang nắng nóng như vậy tại sao lại đột nhiên nhóm lửa." Trần Uyển Nhi khó hiểu.
Lúc này đang là mười một giờ trưa, lại còn là mùa hè, trời nắng như thiêu như đốt cả bãi biển, nhiệt độ rất cao.
"Cô cũng không ngốc mà, chuyện này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là để nướng thịt ăn rồi, cô không đói sao?" Lâm Mộc nói không nên lời.
“Nướng… nướng con mãng xà này sao?” Trần Uyển Nhi sửng sốt.
“Hỏi thừa, nếu không thì nướng cái gì nữa?” Lâm Mộc nói.
Trần Uyển Nhi lập tức phản bác: “Đây là một con mãng xà đó, cho dù chết đói tôi cũng không ăn thịt nó!”
“Đại tiểu thư ơi, cô cũng không nhìn lại tình hình hiện tại một chút, còn có lựa chọn khác để cho cô ghét bỏ con mãng xà này sao?” Lâm Mộc nói không nên lời.
Anh nói tiếp: "Tôi còn vốn định bắt mấy con bọ cạp và thằn lằn trong rừng, mang về nướng cho cô ăn, nhưng khi gặp được con mãng xà này thì không cần mấy con đó nữa."
Trần Uyển Nhi nghe thấy mấy từ bọ cạp và thằn lằn đã không nhịn được mà rùng mình, có cần phải đến mức như vậy không!
Lâm Mộc cũng không nói nhiều với cô nữa, trực tiếp đứng dậy đi vào rừng rậm, bẻ thêm mấy nhánh cây, sau đó quay lại xiên thịt mãng xà, bắt đầu nướng ở trên lửa.
Không mất nhiều thời gian, một lúc sau thịt đã bắt đầu chín, một mùi hương thoang thoảng bay lên.
Sau khoảng hai mươi phút.
“Nướng chín rồi, ăn đi.”
Lâm Mộc đưa một xiên thịt lớn cho Trần Uyển Nhi.
"Tôi không ăn đâu! Tôi đã nói rồi, dù có chết đói tôi cũng sẽ không ăn!" Trần Uyển Nhi quay mặt sang nơi khác.
"Thật sự không ăn sao? Vậy thì tôi ăn!"
Lâm Mộc nói xong liền bắt đầu ăn.
“Ồ, miếng thịt này sao lại thơm ngon như vậy chứ!” Lâm Mộc vừa cắn một miếng liền cảm thấy kinh ngạc.
Chương 190: Kế hoạch trở về
Lâm Mộc cũng từng là thiếu gia nhà giàu có, anh đã từng ăn qua rất nhiều món ngon sơn hào hải vị, khẩu vị nhất định cũng rất kén chọn.
Hơn nữa thịt này lại không có gia vị gì, nhưng mà anh vẫn phải kinh ngạc sau khi cắn một miếng.
Anh gần như chắc chắn rằng con mãng xà này đã ăn loại quả của Thiên Tài Địa Bảo trước đây, khiến cho nó trở nên không bình thường.
Vì vậy, thịt của nó cũng ngon không gì sánh được, các loại thịt như lợn, bò, cừu cũng không ngon bằng.
“Lâm Mộc, anh đừng có lừa tôi!” Trần Uyển Nhi bĩu môi.
Cô không tin những gì anh nói!
“Cô không tin thì nếm thử đi.” Lâm Mộc nói xong liền cắn thêm một miếng nữa.
Trần Uyển Nhi lén lút liếc nhìn anh, phát hiện miệng anh đầy dầu, dáng vẻ ăn nhìn rất ngon.
Mà cô từ đêm qua đến giờ còn chưa được ăn gì cả, bụng cồn cào vì đói.
“Lâm Mộc, vậy… Vậy thì cho tôi nếm thử một chút xem sao? Chỉ một chút thôi!” Trần Uyển Nhi không nhịn được nói.
Cái đói đã buộc cô phải đưa ra quyết định này.
“Được rồi, thử đi, cô sẽ không hối hận đâu.”
Lâm Mộc xé một miếng thịt lớn từ miếng thịt trong tay anh, đưa cho Trần Uyển Nhi.
Cô cầm lấy miếng thịt, sau một lúc do dự, cô nhắm mắt lại, quyết định ăn.
“Hả?”
Vừa cắn một miếng, đôi mắt xinh đẹp của Trần Uyển Nhi liền sáng lên.
Làm thế nào mà nó có thể được ngon như vậy!
Trần Uyển Nhi cô đã từng nếm qua rất nhiều loại sơn hào hải vị.
Nhưng cô có thể đảm bảo rằng cô chưa bao giờ được ăn một miếng thịt ngon đến như vậy!
“Kỹ năng nướng thịt của tôi như thế nào?” Lâm Mộc cười nhìn cô.
“Cũng bình thường.” Trần Uyển Nhi giả vờ bình tĩnh.
Tất nhiên cô ấy rất xấu hổ khi phải thừa nhận nó rất ngon.
“Nếu vậy thì đừng ăn nữa, phần còn lại tôi sẽ xử lý hết cho.” Lâm Mộc nói xong lại bắt đầu ăn.
“Này!” Trần Uyển Nhi vội vàng dậm chân.
"Như thế nào? Muốn ăn sao?" Lâm Mộc cười nhìn cô.
“Anh cố ý làm như vậy sao?” Trần Uyển Nhi tức giận trừng mắt nhìn anh.
“Còn lại một nửa xiên này, cô ăn đi.” Lâm Mộc cười lắc đầu, đưa xiên thịt trong tay cho cô.
“Vậy thì tôi không khách khí đâu.”
Trần Uyển Nhi cười rạng rỡ, nhanh chóng cầm lấy xiên thịt, cũng không thèm quan tâm đến hình tượng, ăn từng miếng lớn.
Hiện tại cô thực sự rất đói, và thịt thì rất ngon.
“Không phải lúc trước có người nói cho dù chết đói cũng sẽ không ăn sao? Không phải là nói thịt cũng bình thường thôi sao?” Lâm Mộc cười nhìn cô.
"Không phải là do anh thuyết phục tôi ăn à, hơn nữa mùi vị... thực sự cũng rất bình thường ..." Giọng của cô rất nhỏ.
“Phụ nữ các cô chính là như vậy, ngoài miệng thì nói không cần, nhưng thân thể lại rất thành thật.” Lâm Mộc cười lắc đầu.
Xiên thịt còn khoảng hai, ba miếng, sau khi Trần Uyển Nhi ăn xong thì cũng đã rất no.
…Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Ăn cũng ăn xong, uống cũng uống rồi, hiện tại tìm đường trở về thôi.” Lâm Mộc nhìn về phía biển.
Trên thực tế, đối với Chu Nguyên mà nói thì cho dù ở lại đây cũng không có vấn đề gì.
Linh khí ẩn chứa trong không trung ở đây vô cùng nhiều, không kém những nơi ẩn chứa nhiều linh khí khác.
Ở lại đây tu luyện, hiệu quả còn cao hơn ở thành phố, cũng không sợ bị thế giới bên ngoài quấy rầy.
Bên cạnh còn có phụ nữ xinh đẹp làm bạn.
Chỉ là những chuyện trong thành phố cuối cùng rồi cũng phải giải quyết.
Lâm Mộc cũng phải quay về để điều tra vụ nổ du thuyền nữa.
"Vậy thì ... chúng ta quay về bằng cách nào? Có vẻ như không có thuyền qua lại ở nơi này, chúng ta sẽ tiếp tục bơi sao?" Trần Uyển Nhi hỏi.
"Tôi đã chú ý kể từ khi chúng ta lên hòn đảo này đến giờ, thật sự là không có thuyền qua lại nơi này." Lâm Mộc nói.
Anh nhìn xung quanh: “Nếu nơi đây không có thuyền qua lại, vậy thì cách tốt nhất chính là làm một chiếc thuyền nhỏ.”
Hiệu quả khi chèo thuyền chắc chắn cao hơn bơi dưới nước.
Hơn nữa, khi bơi trong nước, Trần Uyển Nhi sẽ không thể chịu đựng được và sẽ bị lạnh, lúc nào anh cũng sẽ phải truyền nội lực để giữ nhiệt độ cơ thể của cô.
Ngồi thuyền thì không cần phải làm như vậy, nội lực của anh cũng sẽ không cần tiêu hao quá nhiều.
"Tự làm thuyền sao? Có vẻ như cũng không còn cách nào khác cả! Tôi có thể giúp gì được không?" Trần Uyển Nhi mong đợi hỏi.
“Cô cứ một cái bình hoa đi, còn lại giao cho tôi.” Lâm Mộc đứng lên.
Anh dự định sẽ hoàn thành việc đóng thuyền trong hai hoặc ba ngày tới.
Hiện tại đã có thịt và có nước ngọt, cuộc sống của Trần Uyển Nhi cũng không còn vấn đề gì nữa.
“Tôi không làm bình hoa đâu, tôi sẽ dựng một chiếc lều đơn giản trên thuyền vậy.” Trần Uyển Nhi nói.
Ban ngày nắng rất to nên việc phơi nắng ở trên bãi biển cả ngày chắc chắn sẽ là một vấn đề cần giải quyết.
Hơn nữa nếu trời mưa, đứng ở trên thuyền sẽ bị dính mưa.
Mặc dù Lâm Mộc không thèm quan tâm đến mấy chuyện này, nhưng dù sao thì Trần Uyển Nhi cũng chỉ là một người bình thường.
Vì vậy, vẫn cần một nơi có thể nghỉ ngơi, che mưa che nắng.
"Cô tự mình dựng sao? Cô là một đại tiểu thư, sợ là chưa từng làm những chuyện như vậy." Lâm Mộc nhìn cô.
"Lâm Mộc, anh đừng coi thường tôi! Tôi sẽ đi làm ngay cho anh xem!"
Trần Uyển Nhi nói xong liền đứng dậy về phía trước, chuẩn bị đi vào rừng rậm thu thập một số vật liệu để xây dựng một căn lều đơn giản.
Cô không muốn làm một cái bình hoa, cô phải là một người phụ nữ mạnh mẽ.
Cho dù chuyện này đối với cô thực sự khó khăn thì cũng không sao, chỉ cần cô muốn làm là được!
Nhưng cô lại không có bất kỳ dụng cụ nào, muốn chặt một số cành cây để lấy nguyên liệu thôi cũng đã rất khó khăn rồi.
Lâm Mộc thấy vậy, lập tức đi theo.
“Lâm Mộc, anh vào đây làm gì?” Trần Uyển Nhi nhìn Lâm Mộc.
"Một mình cô không làm được đâu, để tôi giúp cô, chúng ta cùng nhau dựng lều, như vậy được chứ?"
“Được rồi!” Trần Uyển Nhi cười nhẹ, xinh đẹp động lòng người.
Anh nói xong thì làm liền, bắt đầu thu thập vật liệu để dựng một chiếc lều.
Sau đó, anh tìm một nơi giao nhau giữa bờ cát và rừng cây, dùng nơi đó làm nền.
Ở đây vừa bằng phẳng lại mát mẻ, Lâm Mộc mang theo thân cây, cành cây, dựng thành một hình tam giác, sau đó lót mấy lớp lá chuối lên để làm nóc lều.
Bằng cách này, một căn lều đơn giản đã được xây dựng.
Ở trong này, ban ngày sẽ mát mẻ hơn rất nhiều, trời mưa cũng không lo bị ướt.
Làm xong mọi chuyện thì trời cũng đã xế chiều, Trần Uyển Nhi đã mệt lử, cả người cũng đã lấm bẩn, một người thích sạch sẽ như cô đã phải ra biển tắm để tắm rửa.
Mà Lâm Mộc lại bắt đầu đi tìm vật liệu, chuẩn bị tìm một cái cây lớn để lấy nó làm một chiếc thuyền!