Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 181-185
Chương 181: Bồi thường
"Phải! Phải!"
Người đàn ông trung niên đau đớn, bất đắc dĩ phải gật đầu.
Lâm Mộc tiếp tục hỏi: "Ông cũng nghĩ như thế là đúng, vậy mà ông lại làm tôi phải tốn hơn một triệu, số tiền này, ông phải bù lại cho tôi chứ! Ông nói có đúng không?"
"Đúng... Đúng." Người đàn ông trung niên chỉ có thể cắn răng đồng ý.
Lâm Mộc bấm bấm ngón tay, nghiêm túc tính toán: “Một triệu hai ngàn vạn trừ đi năm trăm mười vạn là còn bao nhiêu nhỉ? Số lẻ thì thôi không cần tính đi, tính toán một chút là còn hai triệu nữa.”
“Hai triệu sao?”
“Tính toán... Tính toán như vậy hình như không đúng lắm.”
Người đàn ông trung niên trợn mắt, trong lòng kêu khổ, làm sao cậu ta có thể làm ra một phép tính như vậy chứ.
“Ông nói tôi tính sai sao?” Lâm Mộc trừng mắt nhìn ông ta.
Người đàn ông trung niên sợ tới mức vội vàng đáp: “Không, cậu đúng, cậu đúng!”
Trần Uyển Nhi không thể nhịn được cười khi xem cảnh này.
Trước đây cô chỉ được thử cảm giác khi bị Lâm Mộc trêu chọc mà thôi, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh đi trêu chọc người khác.
"Nếu đã đúng, vậy thì mau đưa tiền đền bù đi! Sau khi lấy được tiền thì tôi sẽ cho ông đi." Giọng điệu của Lâm Mộc rất chắc chắn.
“Dương Kiện, chuyển tiền cho cậu ta!” Người đàn ông trung niên nghiến răng nghiến lợi.
Lúc này Dương Kiện mới định thần lại.
Lâm Mộc lấy ra một cái thẻ ném cho Dương Kiện: "Đây là thẻ ngân hàng của tôi, anh có thể chuyển tiền vào thẻ này."
"Vâng... Vâng..."
Dương Kiện làm sao dám nói không được chứ, ngay cả sư thúc của anh ta cũng bị đánh đến như thế.
Vì vậy, Dương Kiện đã gọi cho ngân hàng để hoàn tất việc chuyển tiền.
Lâm Mộc sau khi nghe thấy tiếng điện thoại di động kêu, anh lấy điện thoại di động ra thì nhìn thấy có tin nhắn đã được chuyển hai triệu.
“Tốt lắm.”
Lâm Mộc cất điện thoại, đứng dậy cười nói: “Dương Kiện, trước đây tôi đã nói với anh rằng bản chất kiếm tiền của chúng ta khác với cậu, cho nên tôi cảm thấy không hề đau lòng chút nào khi sử dụng tiền, giờ thì anh đã hiểu chưa?"
Dương Kiện sửng sốt, chẳng lẽ tiền của anh ta có là bằng cách như thế này sao?
Tệ quá!
“Lâm Mộc, chúng tôi đã thanh toán xong tiền, bây giờ… bây giờ chúng tôi có thể rời đi được không?” Người đàn ông trung niên nói một cách yếu ớt.
“Đương nhiên!” Lâm Mộc đứng lên.
“Sư thúc!”
Dương Kiện chạy đến và đỡ sư thúc của mình dậy.
“Mau giúp ta đi khỏi đây!” Giọng nói của người đàn ông trung niên run run.
Ông ta hiện tại làm sao còn dám nói lời đe dọa với Lâm Mộc nữa? Nhìn bộ dạng của anh có vẻ như là không sợ Tiên Hạc võ quán, đe dọa lỡ như lại bị ăn đánh nữa thì sao, hiện tại ông ta chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
"Dương Kiện, hai triệu vừa rồi chỉ là chuyện giữa tôi và sư thúc của anh, hình như phần của anh vẫn chưa tính toán đâu?" Lâm Mộc nói.
Dương Kiện đứng im bất động, nhìn Lâm Mộc nở nụ cười khô khốc: “Lâm Mộc, anh… Anh thật biết nói đùa, vừa rồi tôi cũng không làm gì anh cả.”
Lâm Mộc ôm cánh tay: “Anh tưởng tôi đang nói đùa sao? Anh mang người tới đây tìm gây chuyện, không phải là cũng có lỗi sao?"
"Chuyện này... " Dương Kiện lau mồ hôi trên trán, trong lòng trở nên căng thẳng.
Anh ta đã thấy thực lực của Lâm Mộ, biết nếu đánh nhau, hiện tại anh ta cũng không cách nào ngăn cản được.
“Dương Kiện, vì bạn gái của anh và Trần Uyển Nhi là người thân nên lần này tôi sẽ không tính toán với anh, nhưng lần sau sẽ không như vậy nữa đây!” Lâm Mộc nhẹ giọng nói.
“Phải phải phải.”
Dương Kiện như trút được gánh nặng, liên tục trả lời.
Sau đó, Dương Kiện nhanh chóng hỗ trợ sư thúc của mình và đi về phía chiếc xe thương vụ màu đen.
“Tôi có lòng nhắc nhở hai người là tôi vừa mới nhận được hai triệu tệ này, những chuyện vừa rồi xem như xóa sạch.” Lâm Mộc nói.
Nhưng anh ngay lập tức thay đổi thái độ và nói tiếp: “Nếu hai người còn dám tới gây chuyện, tôi rất hoan nghênh, nhưng đến lúc đó sẽ phải trả thêm tiền đấy!”
Dương Kiện dìu sư thúc của mình lên xe, sau đó nhanh chóng lên xe và lái xe đi.
Sau khi họ rời đi.
"Haha! Lâm Mộc, anh cũng nhân tiện quá rồi, tự nhiên lại lấy được của người ta hai triệu?" Trần Uyển Nhi che miệng cười.
"Tôi cũng không còn cách nào, bọn họ đuổi theo đến tận của tặng tiền cho tôi, tôi có thể làm sao được? Chỉ có thể bất đắc dĩ mà nhận thôi." Lâm Mộc tỏ vẻ bất lực giang hai tay.
“Nhưng Tiên Hạc võ quán của bọn họ xem ra có thế lực không nhỏ ở Thân Giang, anh lại đánh ông ấy thành như vậy chắc là sẽ có chút phiền phức, đúng không?” Trần Uyển Nhi có chút lo lắng.
Trần Uyển Nhi nói tiếp: "Nhân tiện, vừa nãy ông ta đã nói rằng chủ nhân của Tiên Hạc võ quán là đỉnh phong của Linh Ý Cảnh, vậy anh và ông ấy ai mạnh hơn?"
Mặc dù Trần Uyển Nhi không biết nhiều về tu luyện, nhưng cô cũng hiểu rằng ai có cảnh giới cao hơn thì sẽ mạnh hơn.
“Tôi là trung kỳ Linh Ý Cảnh, chủ nhân của Tiên Hạc võ quán cao hơn tôi một bậc nhỏ.” Lâm Mộc nói.
Trần Uyển Nhi kinh ngạc nói: "A, vậy phải làm sao đây? Nếu chủ nhân của Tiên Hạc võ quán tìm đến anh, vậy không phải là anh sẽ đánh không lại sao?"
"Đừng lo lắng, tôi dám ra tay thì đương nhiên là không sợ chủ nhân của Tiên Hạc võ quán rồi, tôi cũng đã từng đánh nhau với người đỉnh phong Linh Ý Cảnh rồi.” Lâm Mộc cười nói.
Nếu là trước kia, Lâm Mộc sẽ có chút lo lắng.
Nếu theo hướng tương đối tồi tệ, chủ nhân của Tiên Hạc võ quán mà mang thêm người đến báo thù, cho dù Lâm Mộc có thể dùng Chí Tôn Tích để đánh bại ông ta thì anh cũng sẽ rơi vào trạng thái yếu ớt, đến lúc đó những người khác cũng có thể đánh bại được anh.
Nhưng hiện tại Lâm Mộc đã có trong tay hai viên Băng Tâm Đan, có thể xóa bỏ trạng thái yếu ớt, cho dù đối mặt với tình huống xấu nhất thì anh cũng không sợ hãi!
Khi Trần Uyển Nhi nghe những gì Lâm Mộc nói, cô cảm thấy nhẹ nhõm.
"Nếu bọn họ dám báo thù, tôi liền dám yêu cầu bọn họ trả thêm tiền! Đúng lúc có thêm một ít tiền để dùng." Lâm Mộc cười.
Mặc dù bây giờ Lâm Mộc cũng không coi trọng tiền bạc lắm, nhưng dù sao thì mọi việc anh ấy thường làm đều cần đến tiền.
Làm gì có ai chê nhiều tiền đâu?
Sau đó Lâm Mộc đưa thẻ ngân hàng đang cầm trên tay cất vào trong nhẫn trữ vật.
Trong lần thử đầu tiên, thẻ ngân hàng đã thành công được đưa vào.
“Thật sự rất kinh ngạc.” Lâm Mộc lộ ra vẻ vui mừng.
Có thứ này thì việc mang đồ sau này sẽ tiện hơn rất nhiều.
Hơn nữa, Lâm Mộc vừa mới lấy được hai triệu, chiếc nhẫn trữ vật này tương đương với việc anh được miễn phí, anh còn lời được mấy trăm vạn.
Tất nhiên, tất cả những điều này đều dựa trên tiền đề là phải có sức mạnh.
Bằng không, hôm nay người chính xui xẻo chính là anh.
...
Ở phía bên kia.
Sau khi Dương Kiện lái xe rời khỏi biệt thự, anh ta đi thẳng đến Tiên Hạc võ quán.
" Tiên Hạc võ quán của chúng ta ở thành phố Thân Giang này chưa bao giờ phải chịu tổn thất lớn như vậy, tôi vậy mà lại bị một đứa nhóc từ nơi khác đến đánh bại sao, thù này cho dù như thế nào tôi cũng phải trả lại cho bằng được!" Vẻ mặt của người đàn ông trung niên vô cùng dữ tợn.
Chương 182: Chiến thư
Nghĩ tới khi nãy bị Lâm Mộc ức hiếp, anh ta giận tới mức muốn thổ huyết.
Chiếc xe lao như bay về Tổng Quán Tiên Hạc Võ Quán.
Dương Kiện dìu sư thúc của anh ta đi vào trong Võ Quán.
“Sư thúc!”
“Phó Quán Chủ!”
Chúng đệ tử trong Võ Quán trông thấy Người đàn ông trung niên với bộ râu quai nón thương tích đầy mình thì giật thót.
“Sư đệ Dương Kiện, ai làm ra chuyện này? Là ai đã đánh sư thúc thành ra như vậy?” Một người đàn ông bước lên hỏi.
“Kẻ nào làm? Kẻ nào dám đánh Phó Quán Chủ của Tiên Hạc Võ Quán ngay ở đất Thân Giang này?”
Chúng đệ tử trong Võ Quán tức giận không thôi.
Ở Thành phố Thân Giang này, Trước giờ chỉ có Võ Quán bọn họ bắt nạt người khác mà thôi.
“Mau đi thông báo cho Quán Chủ!” Người đàn ông trung niên với bộ râu quai nón gầm lên.
“Con đi ngay ạ!” Tên đệ tử cuống quýt chạy vào sân sau.
Người đàn ông trung niên với bộ râu quai nón được dìu đến nằm trên sofa.
Mấy phút sau, một ông già tóc dài bạc trắng đi ra.
“Quán Chủ!” Trông thấy ông cụ, mọi người đều rối rít hành lễ.
Hiển nhiên ông già này chính là Quán Chủ của Tiên Hạc Võ Quán.
Ông cụ bước thẳng tới cạnh Người đàn ông trung niên với bộ râu quai nón: “Kẻ nào làm chuyện này?”
Trông thấy Phó Quán Chủ thương tích đầy mình, mặt Quán Chủ bỗng sa sầm.
Dương Kiện mau mắn nói: “Sư phụ, chuyện này do một thằng nhóc tên Lâm Mộc gây ra, nó chẳng những đánh sư thúc tới trọng thương, còn bắt chẹt thêm hai trăm triệu nhân dân tệ!”
“Lâm Mộc! Sao ta chưa từng nghe tới cái tên này ở Thành phố Thân Giang nhỉ?” Quán Chủ hỏi.
“Sư phụ, kẻ này là người tỉnh ngoài tới, không có mạng lưới quan hệ gì ở Thành phố Thân Giang, chính là bạn trai của Khâu Anh, nhưng không dính dáng quá nhiều tới nhà họ Khâu.”
Quán Chủ hỏi tiếp: “Sư thúc con là Linh Ý Cảnh sơ kỳ, cậu ta có tu vi gì mà có thể đánh trọng thương sư thúc con?”
Dương Kiện cuống quýt đáp: “Linh Ý Cảnh trung kỳ!”
Ánh mắt Quán Chủ như đóng băng: “Linh Ý Cảnh trung kỳ mà dám đánh Phó Quán Chủ của Võ Quán ta thương tích đầy mình như này, nếu cậu ta không chết thì quả là trời đất bất dung!”
“Đúng, kẻ đó không chết thì trời đất bất dung!” Chúng đệ tử đồng thanh hét.
Quán Chủ dặn dò: “Dương Kiện, con nhân danh Tiên Hạc Võ Quán chúng ta, viết một chiến thư gửi cho cậu ta, thời gian: mười ngày sau, địa điểm: Võ đài trụ sở võ hiệp Thân Giang, ta muốn giao đấu với cậu ta!”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Sư phụ, sao không tìm đến tận cửa rồi xử lý cậu ta!” Dương Kiện không hiểu.
Quán Chủ chắp hai tay ra sau lưng, nói: “Đã quá lâu rồi không có kẻ nào dám thách thức Tiên Hạc Võ Quán như vậy, ta phải nhân lần giao đấu này để thị uy, để mọi người hiểu được dám chọc giận Võ Quán ta sẽ nhận phải hậu quả thế nào!”
“Lỡ như thằng nhóc này không đến giao đấu, hoặc nhận được chiến thư vội tháo chạy khỏi Thành phố Thân Giang thì làm thế nào?” Dương Kiện hỏi.
Hai mắt Quán Chủ âm u lạnh lẽo: “Chẳng phải cậu ta là bạn trai của con gái Khâu Anh sao? Nếu cậu ta bỏ chạy hoặc không đến giao đấu, món nợ Phó Quán Chủ bị đánh hôm nay cứ tính lên đầu nhà họ Khâu! Cứ tìm Khâu Lão Thái Quân mà đòi cách giải quyết hợp lý!”
“Ngoài ra, Dương Kiện con hãy phái người theo dõi hành tung của cậu ta, một khi cậu ta có ý đồ rời khỏi Thành phố Thân Giang, ta sẽ ra mặt ngăn cản!”
Dương Kiện đáp: “Vâng thưa sư phụ, giờ con thực hiện ngay!”
“Gửi chiến thư cho cậu ta và cả nhà họ Khâu!” Quán Chủ dặn dò.
...
Sáng hôm sau.
“Tiên sinh Lâm Mộc, hồi nãy có người gửi tới một bức thư, dặn tôi đưa cho anh.”
Quản gia của biệt thự đưa một bức thư cho Lâm Mộc.
“Thư cho tôi ư?” Lâm Mộc hồ nghi nhận thư.
Trên thư viết rõ hai chữ ‘Chiến thư.’
“Chiến thư?” Lâm Mộc hứng thú mở bức thư ra.
“Lâm Mộc, chiến thư gì thế?” Trần Uyển Nhi tò mò sáp tới xem.
“Quán Chủ Tiên Hạc Võ Quán gửi chiến thư cho tôi, hẹn mười ngày nữa giao đấu phân cao thấp ở Võ đài trụ sở võ hiệp Thân Giang.” Lâm Mộc nhìn chằm chằm vào chiến thư, miệng khẽ cong lên.
“Tôi đoán không sai mà, Tiên Hạc Võ Quán tuyệt không bỏ qua chuyện hôm qua.”
“Có điều tôi không ngờ, bọn họ lại chọn hình thức gửi chiến thư.”
Lâm Mộc còn tưởng Quán Chủ Tiên Hạc Võ Quán sẽ tìm đến tận cửa báo thù.
Ngay lúc này, di động của Trần Uyển Nhi bỗng reo chuông.
“Alo, chào mẹ!” Trần Uyển Nhi nhận cuộc gọi.
“Con gái, con lập tức tới biệt thự của bà ngoại con, dẫn cả Lâm Mộc theo cùng, bà ngoại có chuyện muốn tìm con, bây giờ mẹ cũng đang trên đường tới đó.” Giọng Khâu Anh vọng ra từ điện thoại.
“Vâng!” Trần Uyển Nhi nói rồi cúp điện thoại.
“Chuyện gì thế?” Lâm Mộc nhìn Trần Uyển Nhi hỏi.
“Bà ngoại kêu chúng ta qua biệt thự, đúng rồi, còn dặn dò riêng là phải dẫn theo anh.”
“Dặn riêng phải dẫn theo tôi ư? Chuyện gì thế nhỉ?” Lâm Mộc tò mò.
“Tôi cũng không rõ. Chúng ta qua đấy trước đã.” Trần Uyển Nhi đáp.
“Được, đi thôi.” Lâm Mộc gật đầu, sau đó ra khỏi nhà cùng Trần Uyển Nhi, chạy thẳng tới biệt thự.
...
Lúc Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi lái xe tới biệt thự, Khâu Anh đã đứng chờ ở đây.
“Mẹ, rốt cuộc có chuyện gì ạ?” Trần Uyển Nhi hồ nghi hỏi.
“Mẹ cũng không rõ. Chúng ta vào trong đi.” Khâu Anh đáp.
Trong phòng khách biệt thự.
Khâu Lão Thái Quân sa sầm mặt ngồi phía trước, Khâu Hậu Minh, Khâu Quý và các trưởng bối khác trong nhánh chính của nhà họ Khâu đều ngồi đây.
“Mẹ, có chuyện gì vậy?” Khâu Anh vừa bước vào phòng đã cảm thấy bầu không khí khác thường.
“Chuyện gì ư? Hừ, con rể của con làm ra chuyện tốt đẹp gì! Tự mình xem đi!” Khâu Lão Thái Quân lấy ra một bức thư rồi ném xuống bàn.
Khâu Anh cuống quýt nhặt lên xem.
“Sao lại như này? Đáng lẽ Tiên Hạc Võ Quán và Lâm Mộc không có liên hệ gì với nhau chứ nhỉ, sao tự dưng lại gửi chiến thư cho Lâm Mộc ?” Khâu Anh kinh ngạc nói.
“Mẹ cũng muốn biết rốt cuộc là chuyện gì đấy!” Khâu Lão Thái Quân lạnh lùng nói.
Trong thư chỉ nói hẹn Lâm Mộc giao đấu, không nhắc tới nguyên nhân cụ thể. Dù sao chuyện Phó Quán Chủ bị đánh cũng đâu đẹp mặt gì? Đương nhiên Tiên Hạc Võ Quán không thể nói rõ trong thư được.
Khâu Hậu Minh lạnh lùng nói: “Khâu Anh, con rể em gây họa ở Thành phố Thân Giang, đương nhiên người ta sẽ tới tìm nhà họ Khâu tính sổ rồi!”
Chương 183: Cá lớn hay cá bé?
Bác hai Khâu Quý nói “Đúng rồi, con nghe nói hôm qua có người tranh một món đồ cổ với Tiên Hạc Võ Quán ở Buổi triển lãm đồ cổ, khi ấy người của Tiên Hạc Võ Quán còn buông lời đe dọa!”
Ông ta nhìn Lâm Mộc, nói: “Không lẽ kẻ tranh đoạt đồ cổ đó chính là cậu? Vì lý do này mà Tiên Hạc Võ Quán gửi chiến thư cho cậu sao?”
Khâu Lão Thái Quân nhìn về phía Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi: “Có chuyện này hay không?”
“Đúng là... đúng là có chuyện này.” Trần Uyển Nhi gật đầu.
Mặt Khâu Anh biến sắc, bà ta chẳng ngờ mình đưa Trần Uyển Nhi với Lâm Mộc tham gia buổi triển lãm lại gây ra họa lớn này.
“Vì chuyện này mà Tiên Hạc Võ Quán công khai gửi chiến thư ư? Sao không giải quyết riêng nhỉ?” Một người trong gia tộc nghi hoặc hỏi.
Khâu Hậu Minh lớn giọng nói: “Thế còn không nhìn ra à? Tiên Hạc Võ Quán bị mất mặt trước đám đông, cho nên muốn công khai tổ chức giao đấu để đòi lại mặt mũi, để cho tất cả những người ở Thành phố Thân Giang này biết rõ, hậu quả khi chọc giận Tiên Hạc Võ Quán họ!”
Ông ta nói tiếp: “Tiên Hạc Võ Quán có mối quan hệ rộng lớn ở Thành phố Thân Giang này, rất nhiều gia tộc có giao tình với họ, vốn dĩ con gái tôi hẹn hò yêu đương với Dương Kiện thì nhà họ Khâu chúng ta cũng có chút quan hệ với Tiên Hạc Võ Quán đấy.”
“Giờ thì hay rồi, chuyện xấu cậu ta làm đã liên lụy tới nhà họ Khâu chúng ta, làm căng với Tiên Hạc Võ Quán thì chẳng có lợi lộc gì cho nhà họ Khâu đâu!”
Khâu Lão Thái Quân nhìn Lâm Mộc: “Lâm Mộc, chuyện này do cậu gây ra, tới ngày hẹn cậu hãy đi ứng chiến đi! Nhà họ Khâu tôi còn lâu mới gánh tai họa này thay cậu, cậu cũng đừng mơ không chịu trách nhiệm mà rời đi!”
Lâm Mộc lắc đầu cười: “Yên tâm, cháu không thể bỏ đi được, cháu sẽ tham gia cuộc giao đấu này đúng hẹn, cháu còn không coi một Tiên Hạc Võ Quán cỏn con ra gì đâu!”
Đám người nhà họ Khâu nghe được lời này thì sửng sốt không thôi.
Nói khoác mà không biết ngượng. Nực cười quá đỗi!
Đây là suy nghĩ đầu tiên vụt ra trong đầu bọn họ.
“Cậu nhóc! Khẩu khí cũng ghê gớm nhỉ? Đây là chiến thư của Quán Chủ Tiên Hạc Võ Quán đó nhé! Cậu dám nói không coi ra gì ư? Hừ, rõ là quá sức nực cười mà!”
“Tôi gặp nhiều mấy kẻ ba hoa khoác lác rồi, nhưng đạt tới trình độ này của cậu thì vẫn là lần đầu thấy nha!”
Khâu Hậu Minh, Khâu Quý và đám trưởng bối nhà họ Khâu lần lượt nói.
Đến Khâu Thiên Thiên cũng mỉa mai: “Lâm Mộc, anh cũng có chút công phu mèo cào đó, tiếc thay anh sống ở cái thành phố nhỏ xíu kia, căn bản chưa được trải đời, sao hiểu được cao thủ võ đạo chân chính mạnh cỡ nào chứ!”
Đối mặt với sự nghi ngờ và mỉa mai của mọi người, Lâm Mộc vẫn bình lặng như nước.
“Chuyện này không phiền mọi người phải nhọc lòng, tôi chỉ nói một câu, đúng mười ngày nữa tôi sẽ đến võ đài để giao đấu, đây là ân oán cá nhân của tôi và Tiên Hạc Võ Quán, không dính dáng gì tới nhà họ Khâu hết.” Lâm Mộc bình tĩnh nói.
Khâu Lão Thái Quân hừ lạnh: “Hừ, một cậu thiếu niên không biết trời cao đất dày! Cậu muốn đi đương nhiên là cách giải quyết tốt nhất rồi!”
Sau đó bà cụ nhìn về phía Trần Uyển Nhi: “Uyển Nhi, lần này cháu làm bà quá đỗi thất vọng, mắt chọn bạn trai của cháu đúng là có vấn đề, ban đầu bà coi thường cậu ta vì cậu ta đến từ thành phố nhỏ.”
“Nhưng nếu chỉ vì điểm đó thì bà còn có thể khoan dung. Nhưng giờ xem ra, cậu ta là thứ không biết trời cao đất dày, ai ai cũng dám chọc giận! Loại người này chỉ đem đến rắc rối cho nhà họ Khâu chúng ta mà thôi! ”
“Cháu sớm ngày cắt đứt liên hệ với cậu ta thì xem như còn cơ hội ở đây!”
Lời này của bà cụ quá rõ ràng, nếu Trần Uyển Nhi còn tiếp tục qua lại với Lâm Mộc, nhà họ Khâu sẽ cho cô nàng ra rìa.
Trần Uyển Nhi tủi thân nói: “Chuyện này đâu thể trách Lâm Mộc, tụi cháu chỉ tham gia đấu giá theo quy định thôi, Tiên Hạc Võ Quán đấu không lại còn tìm tới gây chuyện thì quả là quá bá đạo rồi!”
Khâu Lão Thái Quân lắc đầu cười lạnh: “Cá lớn nuốt cá bé, người ta có bản lĩnh để bá đạo mà! ”
“Còn Lâm Mộc cậu ta thì sao? Chỉ là một tên nhóc tới từ thành phố nhỏ, gặp mạnh tất phải cúi đầu, đây gọi là biết xem xét thời thế! Uyển Nhi, lẽ nào đến đạo lý cơ bản này cháu cũng không hiểu sao? ”
Lâm Mộc nói: “Đương nhiên cháu hiểu đạo lý cá lớn nuốt cá bé! Cháu là cá lớn, Tiên Hạc Võ Quán là cá bé! Theo đạo lý của bà thì họ phải cúi đầu trước cháu rồi!”
“Cậu là cá lớn ư?! Ha ha!” Cả đám người cười phá lên.
Khâu Hậu Minh nói: “Cậu nhóc, nói như cậu, Tiên Hạc Võ Quán gửi chiến thư thì coi như bọn họ mới là kẻ không biết trời cao đất dày, không biết xem xét thời thế nhỉ? ”
Khóe môi Lâm Mộc cong lên: “Đương nhiên là vậy rồi, cho nên mười ngày nữa, Tiên Hạc Võ Quán sẽ phải trả giá đắt vì không biết trời cao đất dày đấy!”
“Ha ha!” Đám người nhà họ Khâu lại cười phá lên.
Đến Khâu Lão Thái Quân cũng nhịn không được phì cười: “Tôi sống hơn bảy mươi năm cuộc đời, chưa bao giờ gặp ai ngông cuồng mà dốt đặc cán mai như này đấy! ”
Sau đó bà cụ nhìn Khâu Anh, Trần Uyển Nhi , nói: “Hai đứa canh chừng kỹ cậu ta cho mẹ, nếu mười ngày nữa cậu ta tháo chạy khỏi Thành phố Thân Giang hoặc không chịu tới ứng chiến, món nợ này cứ tính trên đầu hai đứa đi.”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Đi đi, giờ mẹ không muốn nhìn thấy ba đứa.” Khâu Lão Thái Quân dứt khoát đuổi người.
“Mẹ, vậy tụi con đi đây.” Khâu Anh nháy mắt ra hiệu với Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi rồi dẫn hai người họ rời đi.
Sau khi ba người đi khỏi biệt thự.
Khâu Thiên Thiên cười khinh miệt: “Không hiểu mắt nhìn của Uyển Nhi thế nào mà lại tìm loại bạn trai kỳ quặc đến vậy!”
“Yên tâm, lần này thằng nhóc đó gặp xui xẻo lớn rồi, chưa biết chừng còn mất mạng luôn ý chứ!” Khâu Hậu Minh cười nói.
Sau khi ba người Lâm Mộc ra khỏi biệt thự.
“Hai đứa về biệt thự trước đi, chuyện này nói sau.” Khâu Anh dặn dò.
Bà ta chẳng trách móc nửa lời, bởi bà ta biết mai chính là ngày Trần Uyển Nhi cùng Lâm Mộc du lịch trên biển, Lâm Mộc chẳng sống nổi đến mười ngày nữa.
Cho nên bây giờ Khâu Anh không cần nhọc lòng lên kế hoạch ứng phó cuộc giao đấu mười ngày tới làm gì.
“Mẹ, tụi con không muốn đắc tội với ai hết, chính Tiên Hạc Võ Quán không thèm nói chuyện lý lẽ gì hết!” Trần Uyển Nhi giải thích cho Lâm Mộc.
“Được rồi, mẹ cũng đâu trách hai đứa, giờ hai đứa về biệt thự trước đi, ngày mai đi du lịch trên biển cho quên hết mọi phiền muộn nha.” Khâu Anh dặn dò.
Sáng hôm sau.
Lúc Lâm Mộc đang tu luyện thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Lâm Mộc, xuất phát thôi!” Ngoài cửa truyền tới giọng nói của Trần Uyển Nhi.
Lâm Mộc đứng dậy mở cửa.
Hôm nay Trần Uyển Nhi ăn mặc vô cùng xinh đẹp.
“Lâm Mộc, hôm nay chúng ta lên tàu du lịch đó, lẽ nào anh quên chuyến đi chơi này rồi à? Sao không thay quần áo đi?”
Trần Uyển Nhi lẩm bẩm.
Chương 184: Vụ nổ lớn
“Xuất phát sớm vậy sao?” Lâm Mộc kinh ngạc hỏi.
“Phí lời nha, 10h là Du thuyền rời cảng rồi, chúng ta đương nhiên phải lên tàu trước giờ đó, anh nhanh chóng thay quần áo và rửa mặt đi.” Trần Uyển Nhi nói.
Trước đây Lão Trần không bao giờ cho Trần Uyển Nhi rời khỏi Giang Nam, cô nàng còn chưa từng đi du lịch trên biển, cho nên lần này vô cùng mong mỏi.
“Cô xuống lầu chờ tôi nhé, 10 phút nữa tôi sẽ xuống.” Lâm Mộc nói xong thì đóng cửa lại.
Khi Lâm Mộc thay đồ xong đã là 8h sáng.
Hai người bắt taxi đến bến tàu ghi trên vé, sau đó thuận lợi lên một Du thuyền sang trọng.
Con tàu này đủ chứa hai trăm người, hôm nay chỉ có vài chục người.
Du thuyền có đầy đủ phòng khách, nhà hàng, quán bar, hồ bơi, sảnh tiệc.
Hoạt động du lịch lần này do một công ty đứng ra tổ chức nhằm tri ân khách hàng cũ.
Mười giờ sáng, Du thuyền từ từ rời bến, hướng ra biển.
Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi đứng trên boong tàu, ngắm nhìn cảnh vật phía trước. Gió biển từ từ thổi qua.
“Biển đẹp quá!” Trần Uyển Nhi khẽ nói, đôi mắt đẹp của cô nàng sáng lấp lánh.
Trên boong tàu có một hồ bơi, một số người đẹp mặc bikini đang chơi đùa trong nước, đương nhiên không thiếu đàn ông chủ động tới bắt chuyện.
“Xin chào người đẹp, tôi có thể làm quen với em không?” Một người đàn ông trẻ thắt nơ ở cổ mỉm cười bước về phía Trần Uyển Nhi.
“Thật xin lỗi, tôi có bạn trai rồi.” Trần Uyển Nhi nhanh chóng khoác tay Lâm Mộc.
“Không sao, chỉ là kết bạn thôi mà, party trên thuyền là do người bạn của tôi tổ chức, có lẽ hai người không quen nơi này, để tôi dẫn hai người đi làm quen.” Người đàn ông trẻ mỉm cười nói.
“Không cần thật mà, hai chúng tôi tự tìm hiểu chỗ này được rồi.” Trần Uyển Nhi khéo léo từ chối.
“Vậy được, nếu em cần gì cứ tìm tôi nhé, đây là danh thiếp của tôi.” Người đàn ông trẻ đưa danh thiếp cho Trần Uyển Nhi.
“Được.” Trần Uyển Nhi lịch sự nhận lấy.
Sau khi Người đàn ông trẻ rời đi, Trần Uyển Nhi mau chóng thả tay Lâm Mộc ra.
“Uyển Nhi, xem ra anh ta muốn làm quen với cô đấy, e rằng cô đi tới đâu cũng không thiếu đàn ông có ý đồ với cô đâu nhỉ?” Lâm Mộc cười nói.
Trần Uyển Nhi tự hào nói: “Nói nhảm, tôi rất tự tin về sức hấp dẫn của bản thân đó nha, chỉ là ai kia cứ vờ như không thấy mà thôi.”
Hai người tìm một chỗ ngồi trên boong tàu, Lâm Mộc nhận lấy hai ly rượu ngon từ người phục vụ.
Hai người ngồi hóng gió, tận hưởng rượu ngon dưới ánh mặt trời và cảnh biển đẹp.
“Mời tất cả khách khứa tới sảnh tiệc, party sắp bắt đầu.” Tiếng phát thanh trên du thuyền vang lên.
Các khách mời trên boong lần lượt đi đến sảnh tiệc của du thuyền.
“Chúng ta đi thôi.” Lâm Mộc đứng dậy, đến sảnh tiệc cùng Trần Uyển Nhi.
Sảnh tiệc trên du thuyền rất lớn, có mấy chục người đứng đây mà trông vẫn rộng rãi.
“Trước tiên xin gửi lời cảm ơn tới tất cả các vị khách có mặt nơi đây, tôi là giám đốc Công ty Tín Hữu. Party trên du thuyền là hoạt động tri ân khách hàng cũ do công ty chúng tôi tổ chức, thời gian du lịch trong hai ngày, trên thuyền sẽ có các buổi biểu diễn opera, Trò chơi tương tác, các hoạt động giải trí, v.v. ”
“Hi vọng các vị được trải qua hai ngày vui vẻ và khó quên trên du thuyền.”
Sau đó ông ta nói thêm về các sắp xếp trong hai ngày này.
Nếu không muốn tham gia các hoạt động, du thuyền vẫn có quán bar, rạp chiếu phim, bể bơi và các địa điểm vui chơi giải trí khác.
Sau khi rời party, Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi đi dùng cơm trước.
Tiếp theo, Trần Uyển Nhi kéo Lâm Mộc đi chụp ảnh cho cô nàng trên boong tàu. Sau đó hai người tới quán bar uống rượu.
Người đàn ông trẻ bắt chuyện với Trần Uyển Nhi ban nãy lại xuất hiện ở quán bar.
“Tiểu thư, tôi có thể uống cùng em một ly không?” Người đàn ông trẻ nở nụ cười.
Trần Uyển Nhi lặng lẽ kéo tay Lâm Mộc. Lâm Mộc hiểu ý cô nàng, lập tức đứng dậy nói: “Vị tiên sinh này, nếu anh muốn uống thì tôi có thể uống cùng anh, bạn gái tôi không biết uống rượu.”
Người đàn ông trẻ cười lạnh: “Thế à? Vậy tôi muốn xem xem tửu lượng của anh thế nào đấy?”
“Lấy hai chai rượu qua đây!” Người đàn ông trẻ vẫy tay với người phục vụ trong bar.
“Anh muốn uống cùng tôi thật hả?” Lâm Mộc kinh ngạc hỏi.
Hồi nãy Lâm Mộc nói vậy hoàn toàn vì muốn đuổi người đàn ông này đi.
“Vị tiên sinh này, chính anh nói muốn uống cùng tôi, lẽ nào anh hối hận rồi sao?” Người đàn ông trẻ cười khinh miệt.
“Được, tôi uống cùng anh, khỏi cần dùng ly, trực tiếp uống bằng chai luôn nhé.”
Lâm Mộc cầm một chai rượu ngoại cao cấp uống một hơi cạn sạch, giống như uống nước lã.
Người đàn ông trẻ nhìn mà giật thót.
“Đến lượt anh rồi đấy!” Lâm Mộc đặt chai rượu rỗng xuống, nhìn anh ta.
“Thần kinh!” Người đàn ông trẻ quăng lại một câu rồi dứt khoát rời đi.
Lâm Mộc không ngăn anh ta lại, dù sao anh chỉ muốn đuổi anh ta đi thôi.
“Lâm Mộc, anh... anh uống cạn một chai rượu rồi sao? Anh... anh có say không đó?” Trần Uyển Nhi kinh ngạc nhìn Lâm Mộc.
Lâm Mộc toét miệng cười: “Yên tâm, uống mấy chục chai cũng không say được, nếu anh ta một mực muốn uống cùng tôi thì người xui xẻo chính là anh ta.”
Hoàng hôn buông xuống, Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi lại ra boong tàu.
“Đây vẫn là lần đầu tôi ngắm mặt trời lặn trên biển đó, đẹp quá!” Trần Uyển Nhi nhoài người lên lan can, ánh mắt hướng về đại dương bao la.
“Uyển Nhi, cô nhìn bên kia đi.” Lâm Mộc chỉ tay về một phía.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Đó là một chiếc thuyền nhỏ được thả từ mạn Du thuyền và nhanh chóng rời khỏi Du thuyền, trên thuyền nhỏ có ba người.
Lâm Mộc vừa liếc mắt đã nhận ra một trong ba người kia, chính là Người đàn ông trẻ bắt chuyện với Trần Uyển Nhi tới hai lần khi trước.
Khi Lâm Mộc thấy ba người kia, chiếc thuyền nhỏ đã đi được một quãng xa.
“Kỳ lạ, đang yên đang lành sao họ lại rời Du thuyền xuống thuyền cứu hộ nhỉ?” Trần Uyển Nhi hồ nghi hỏi.
“Bất thường quá!” Lâm Mộc chau mày.
Chuyện bất thường dĩ nhiên có điều mờ ám, trong lòng Lâm Mộc chợt dâng lên dự cảm chẳng lành.
Một giây sau!
Bùm!
Tiếng nổ rền vang truyền tới, vụ nổ kinh hoàng bạo phát, con thuyền lập tức bị nuốt chửng bởi ngọn lửa kinh hoàng như một cơn sóng lớn.
“Cẩn thận.” Lâm Mộc kinh hãi mở to hai mắt, nhanh chóng ôm lấy Trần Uyển Nhi.
Khoảnh khắc tiếp theo, hai người như bị nuốt chửng bởi sóng xung kích và khói lửa.
3 người trên con thuyền cứu hộ kia quay đầu nhìn lại, chỉ thấy khói lửa ngập ngụa, ráng chiều trên mặt biển bao la càng thêm đỏ ối.
Một đám mây hình nấm khổng lồ bay lên bầu trời.
Du thuyền nổ tung thành trăm mảnh!
Chương 185: Cảnh tượng kinh hồn
“Ai mà sống sót thoát được vụ nổ lớn như này!” Ba người trên tàu cứu hộ nở nụ cười.
“Báo cho cấp trên, nhiệm vụ đã hoàn thành!” Người đàn ông trẻ kia ra lệnh.
...
Trong văn phòng trên tầng ba của tòa nhà cũ.
Khâu Anh đang ngồi đây chờ tin tức.
Người đàn ông trung niên ngồi đối diện đang nghe điện thoại.
“Được, tôi biết rồi.” Người đàn ông trung niên trả lời rồi cúp máy.
“Đạo Sư, là chuyện kia phải không, sao rồi ạ?” Khâu Anh cuống quýt hỏi dồn.
“Khô Lâu Hội báo tin nhiệm vụ đã hoàn thành, tên Lâm Mộc kia không thể sống sót!” Người đàn ông trung niên nói.
“Thế... thế con gái tôi thì sao? Họ đưa con bé ra ngoài chưa?” Khâu Anh khẩn thiết hỏi.
Người đàn ông trung niên lắc đầu: “Con gái bà không chịu đi theo, bọn họ không thể đưa con bà theo cùng.”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Gì cơ?” Nghe tới đây, Khâu Anh đứng bật dậy, mặt bỗng biến sắc.
“Đạo Sư, sao có thể như vậy? Đó là con gái ruột của tôi đấy!” Giọng nói của Khâu Anh đã run rẩy.
Tuy nhiều năm qua bà ta không về thăm Trần Uyển Nhi, nhưng vẫn luôn gửi tiền cho cô nàng, đủ thấy trong lòng bà ta chắc chắn có đứa con gái này.
Nói sao đó cũng là máu thịt tách ra từ cơ thể bà ta, mẹ con liền tâm!
“Theo kế hoạch ban đầu, nhất định phải đưa con bà ra khỏi tàu, nhưng kế hoạch không theo kịp thay đổi bất ngờ, quả thực Khô Lâu Hội xử lý chuyện này chưa tốt, tôi sẽ phản ánh với cấp trên về chuyện phải hi sinh con gái bà. Chuyện đã đến nước này, Khâu Anh, nén bi thương đi.” Người đàn ông trung niên an úi nói.
Ông ta nói tiếp: “Yên tâm, chuyện này kết thúc thì cấp bậc của bà sẽ được tăng lên, những thứ bà nên nhận được ắt sẽ nhận được.”
Khâu Anh miễn cưỡng gật đầu, sau đó loạng choạng rời khỏi văn phòng.
...
Trên đại dương mênh mông.
Bọt nước bắn tung tóe, Lâm Mộc ôm Trần Uyển Nhi lao lên mặt biển.
Uy lực của vụ nổ ban nãy khiến Lâm Mộc cảm thấy khiếp đảm.
Ngay khi anh tưởng mình sẽ bỏ mạng nơi này, sợi dây chuyền mà Sư phụ tặng anh bỗng bạo phát ra năng lượng rồi kết thành một bức tường che chở.
Tuy bức thành bảo vệ kia nhanh chóng bị phá nát, nhưng nó cũng cản được uy lực cường đại ban đầu cho Lâm Mộc, nhờ vậy anh mới thoát chết.
Còn Trần Uyển Nhi, cô nàng được Lâm Mộc ôm chặt trong lòng, uy lực vụ nổ khổng lồ kia chủ yếu nện lên người Lâm Mộc, Trần Uyển Nhi chỉ bị thương ngoài da một chút.
“Trần Uyển Nhi, cô không sao chứ?” Lâm Mộc nhìn người con gái trong lòng.
“Lâm Mộc.... chúng ta... chúng ta chưa chết à?” Mặt Trần Uyển Nhi trắng bệch như tờ giấy.
Vụ nổ ban nãy khiến Trần Uyển Nhi sợ đứng tim, tuy cô nàng luôn nói mình chẳng phải tuýp con gái ngây thơ yếu đuối, nhưng đối mặt với tai nạn khủng khiếp như hồi nãy, ai chẳng sợ gần chết.
“Chưa chết, có điều người trên du thuyền chắc chết cả rồi, chỉ còn hai chúng ta sống sót thôi, uy lực của vụ nổ ban nãy lớn quá!” Vẻ mặt Lâm Mộc vô cùng nặng nề.
“Lâm Mộc, rốt cuộc có chuyện gì? Du thuyền nổ vì sự cố gì à?” Trần Uyển Nhi nghẹn ngào hỏi.
Ánh mắt Lâm Mộc như đóng băng: “Uy lực vụ nổ kinh hoàng cỡ ấy, tuyệt không thể là tai nạn bất ngờ!”
Tuy Lâm Mộc không rõ đầu đuôi ngọn ngành, nhưng anh cảm nhận được, chuyện này không hề đơn giản!
“Thế... giờ chúng ta phải làm sao? Tôi.. tôi lạnh lắm!” Đôi mắt đẹp của Trần Uyển Nhi lại đổ dài hai hàng lệ.
Trời đã về đêm, xung quanh hai người là biển cả mênh mông không bờ bến, tối tăm mịt mù chẳng thể thấy bờ, chỉ nghe được tiếng sóng biển khiến lòng người hoang mang lo sợ.
Nước biển còn lạnh đến thấu xương!
Bất cứ ai rơi vào hoàn cảnh này cũng cảm thấy tuyệt vọng bất lực!
Con người trở nên nhỏ bé biết bao giữa đại dương bao la!
“Đừng sợ, có tôi đây mà, chúng ta bơi về trước nhé!” Lâm Mộc nói.
“Bơi về?” Trần Uyển Nhi chết lặng. Phải bơi bao lâu mới về đến bờ, hơn nữa hai người đang lênh đênh trên biển, sóng lớn không ngừng vỗ đến.
“Lâm Mộc, tôi thấy chúng ta... không về được đâu!” Trần Uyển Nhi tuyệt vọng nói.
“Giờ mà không còn niềm tin thì cũng hết cơ hội sống sót, cô chỉ cần ôm chặt tôi, tôi sẽ bơi và đưa cô theo cùng.” Lâm Mộc nghiến răng nói.
Lúc này Lâm Mộc cũng cảm thấy hơi bất lực. Anh là Linh Ý Cảnh trung kỳ, nếu chỉ có một thân một mình trong biển thì dễ rồi, anh có thể ngâm mình trong nước biển trong thời gian rất dài, cứ từ từ bơi tìm bờ hoàn toàn không thành vấn đề.
Nhưng Trần Uyển Nhi thì không được, cô nàng ngâm mình trong nước biển lạnh như băng này sẽ khiến nhiệt độ cơ thể giảm dần, hơn nữa giữa biển mênh mông lấy đâu ra đồ ăn mà bổ sung năng lượng.
Dù sao Lâm Mộc cũng không bay được!
Dù Lâm Mộc ôm Trần Uyển Nhi trong lòng, sau đó lưu chuyển nội lực để đạp sóng mà đi, thì nội lực sẽ cạn kiệt sau hai đến ba giờ đồng hồ mà thôi.
Một khi nội lực cạn kiệt, hai người lại bị vây khốn bởi bốn bề là biển, thì chỉ còn đường chết!
Bơi về nơi xuất phát là lựa chọn tiêu hao nội lực ít nhất.
Nhưng bốn bề là biển nước mênh mông, Lâm Mộc khó lòng xác định chính xác phương hướng.
Khi trước, Lâm Mộc không dành nhiều thời gian đứng trên boong tàu ngắm cảnh, cho nên tàu đã đổi hướng như nào anh gần như không hề hay biết.
Lâm Mộc cũng không dám đảm bảo bơi theo hướng nào sẽ về được nơi xuất phát.
Tuy lòng anh cảm thấy bất lực, nhưng anh hiểu đây không phải lúc bỏ cuộc, một khi mất đi niềm tin có thể sống sót, đấy mới là phiền phức lớn nhất.
Bây giờ chỉ có thể một tay ẵm Trần Uyển Nhi, tay còn lại thì bơi nhanh về phía trước.
“Hỏng bét! Có cá mập đến gần, chắc bọn nó đánh hơi thấy mùi máu tanh!” Mặt Lâm Mộc bỗng biến sắc.
“A! Cá mập!” Trần Uyển Nhi sợ bay màu.
“Sao được đây Lâm Mộc!”
“Cô bám vào tấm ván này, tôi lặn xuống giải quyết! Không thể để bọn chúng bơi đến gần!”
Lâm Mộc đưa cho Trần Uyển Nhi mảnh thuyền bị vỡ, sau đó lặn xuống dưới.
“Lâm Mộc! Đừng đi, tôi sợ lắm!”
Chớp mắt Lâm Mộc đã lặn một hơi mất tăm, chỉ còn Trần Uyển Nhi lênh đênh trên biển.
Trái tim Trần Uyển Nhi đập bình bịch trong lồng ngực, chẳng rõ vì sợ hay vì lạnh, cả người cô nàng không ngừng run rẩy.
Nương theo ánh sáng yếu ớt của mặt trăng, Trần Uyển Nhi nhìn xung quanh, chợt thấy cánh tay người nào đó trên tàu nổi trên mặt biển, trong lòng càng thấy kinh hồn bạt vía.
Cô nàng càng lo sợ cảnh một con cá mập đột nhiên lao lên mặt nước, ngoạm một cái vào hai chân mình, sau đó nuốt cô nàng vào bụng.
Khoảnh khắc này, Trần Uyển Nhi xiết bao mong mỏi Lâm Mộc trở về rồi ôm chặt cô nàng vào lòng.
"Phải! Phải!"
Người đàn ông trung niên đau đớn, bất đắc dĩ phải gật đầu.
Lâm Mộc tiếp tục hỏi: "Ông cũng nghĩ như thế là đúng, vậy mà ông lại làm tôi phải tốn hơn một triệu, số tiền này, ông phải bù lại cho tôi chứ! Ông nói có đúng không?"
"Đúng... Đúng." Người đàn ông trung niên chỉ có thể cắn răng đồng ý.
Lâm Mộc bấm bấm ngón tay, nghiêm túc tính toán: “Một triệu hai ngàn vạn trừ đi năm trăm mười vạn là còn bao nhiêu nhỉ? Số lẻ thì thôi không cần tính đi, tính toán một chút là còn hai triệu nữa.”
“Hai triệu sao?”
“Tính toán... Tính toán như vậy hình như không đúng lắm.”
Người đàn ông trung niên trợn mắt, trong lòng kêu khổ, làm sao cậu ta có thể làm ra một phép tính như vậy chứ.
“Ông nói tôi tính sai sao?” Lâm Mộc trừng mắt nhìn ông ta.
Người đàn ông trung niên sợ tới mức vội vàng đáp: “Không, cậu đúng, cậu đúng!”
Trần Uyển Nhi không thể nhịn được cười khi xem cảnh này.
Trước đây cô chỉ được thử cảm giác khi bị Lâm Mộc trêu chọc mà thôi, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh đi trêu chọc người khác.
"Nếu đã đúng, vậy thì mau đưa tiền đền bù đi! Sau khi lấy được tiền thì tôi sẽ cho ông đi." Giọng điệu của Lâm Mộc rất chắc chắn.
“Dương Kiện, chuyển tiền cho cậu ta!” Người đàn ông trung niên nghiến răng nghiến lợi.
Lúc này Dương Kiện mới định thần lại.
Lâm Mộc lấy ra một cái thẻ ném cho Dương Kiện: "Đây là thẻ ngân hàng của tôi, anh có thể chuyển tiền vào thẻ này."
"Vâng... Vâng..."
Dương Kiện làm sao dám nói không được chứ, ngay cả sư thúc của anh ta cũng bị đánh đến như thế.
Vì vậy, Dương Kiện đã gọi cho ngân hàng để hoàn tất việc chuyển tiền.
Lâm Mộc sau khi nghe thấy tiếng điện thoại di động kêu, anh lấy điện thoại di động ra thì nhìn thấy có tin nhắn đã được chuyển hai triệu.
“Tốt lắm.”
Lâm Mộc cất điện thoại, đứng dậy cười nói: “Dương Kiện, trước đây tôi đã nói với anh rằng bản chất kiếm tiền của chúng ta khác với cậu, cho nên tôi cảm thấy không hề đau lòng chút nào khi sử dụng tiền, giờ thì anh đã hiểu chưa?"
Dương Kiện sửng sốt, chẳng lẽ tiền của anh ta có là bằng cách như thế này sao?
Tệ quá!
“Lâm Mộc, chúng tôi đã thanh toán xong tiền, bây giờ… bây giờ chúng tôi có thể rời đi được không?” Người đàn ông trung niên nói một cách yếu ớt.
“Đương nhiên!” Lâm Mộc đứng lên.
“Sư thúc!”
Dương Kiện chạy đến và đỡ sư thúc của mình dậy.
“Mau giúp ta đi khỏi đây!” Giọng nói của người đàn ông trung niên run run.
Ông ta hiện tại làm sao còn dám nói lời đe dọa với Lâm Mộc nữa? Nhìn bộ dạng của anh có vẻ như là không sợ Tiên Hạc võ quán, đe dọa lỡ như lại bị ăn đánh nữa thì sao, hiện tại ông ta chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
"Dương Kiện, hai triệu vừa rồi chỉ là chuyện giữa tôi và sư thúc của anh, hình như phần của anh vẫn chưa tính toán đâu?" Lâm Mộc nói.
Dương Kiện đứng im bất động, nhìn Lâm Mộc nở nụ cười khô khốc: “Lâm Mộc, anh… Anh thật biết nói đùa, vừa rồi tôi cũng không làm gì anh cả.”
Lâm Mộc ôm cánh tay: “Anh tưởng tôi đang nói đùa sao? Anh mang người tới đây tìm gây chuyện, không phải là cũng có lỗi sao?"
"Chuyện này... " Dương Kiện lau mồ hôi trên trán, trong lòng trở nên căng thẳng.
Anh ta đã thấy thực lực của Lâm Mộ, biết nếu đánh nhau, hiện tại anh ta cũng không cách nào ngăn cản được.
“Dương Kiện, vì bạn gái của anh và Trần Uyển Nhi là người thân nên lần này tôi sẽ không tính toán với anh, nhưng lần sau sẽ không như vậy nữa đây!” Lâm Mộc nhẹ giọng nói.
“Phải phải phải.”
Dương Kiện như trút được gánh nặng, liên tục trả lời.
Sau đó, Dương Kiện nhanh chóng hỗ trợ sư thúc của mình và đi về phía chiếc xe thương vụ màu đen.
“Tôi có lòng nhắc nhở hai người là tôi vừa mới nhận được hai triệu tệ này, những chuyện vừa rồi xem như xóa sạch.” Lâm Mộc nói.
Nhưng anh ngay lập tức thay đổi thái độ và nói tiếp: “Nếu hai người còn dám tới gây chuyện, tôi rất hoan nghênh, nhưng đến lúc đó sẽ phải trả thêm tiền đấy!”
Dương Kiện dìu sư thúc của mình lên xe, sau đó nhanh chóng lên xe và lái xe đi.
Sau khi họ rời đi.
"Haha! Lâm Mộc, anh cũng nhân tiện quá rồi, tự nhiên lại lấy được của người ta hai triệu?" Trần Uyển Nhi che miệng cười.
"Tôi cũng không còn cách nào, bọn họ đuổi theo đến tận của tặng tiền cho tôi, tôi có thể làm sao được? Chỉ có thể bất đắc dĩ mà nhận thôi." Lâm Mộc tỏ vẻ bất lực giang hai tay.
“Nhưng Tiên Hạc võ quán của bọn họ xem ra có thế lực không nhỏ ở Thân Giang, anh lại đánh ông ấy thành như vậy chắc là sẽ có chút phiền phức, đúng không?” Trần Uyển Nhi có chút lo lắng.
Trần Uyển Nhi nói tiếp: "Nhân tiện, vừa nãy ông ta đã nói rằng chủ nhân của Tiên Hạc võ quán là đỉnh phong của Linh Ý Cảnh, vậy anh và ông ấy ai mạnh hơn?"
Mặc dù Trần Uyển Nhi không biết nhiều về tu luyện, nhưng cô cũng hiểu rằng ai có cảnh giới cao hơn thì sẽ mạnh hơn.
“Tôi là trung kỳ Linh Ý Cảnh, chủ nhân của Tiên Hạc võ quán cao hơn tôi một bậc nhỏ.” Lâm Mộc nói.
Trần Uyển Nhi kinh ngạc nói: "A, vậy phải làm sao đây? Nếu chủ nhân của Tiên Hạc võ quán tìm đến anh, vậy không phải là anh sẽ đánh không lại sao?"
"Đừng lo lắng, tôi dám ra tay thì đương nhiên là không sợ chủ nhân của Tiên Hạc võ quán rồi, tôi cũng đã từng đánh nhau với người đỉnh phong Linh Ý Cảnh rồi.” Lâm Mộc cười nói.
Nếu là trước kia, Lâm Mộc sẽ có chút lo lắng.
Nếu theo hướng tương đối tồi tệ, chủ nhân của Tiên Hạc võ quán mà mang thêm người đến báo thù, cho dù Lâm Mộc có thể dùng Chí Tôn Tích để đánh bại ông ta thì anh cũng sẽ rơi vào trạng thái yếu ớt, đến lúc đó những người khác cũng có thể đánh bại được anh.
Nhưng hiện tại Lâm Mộc đã có trong tay hai viên Băng Tâm Đan, có thể xóa bỏ trạng thái yếu ớt, cho dù đối mặt với tình huống xấu nhất thì anh cũng không sợ hãi!
Khi Trần Uyển Nhi nghe những gì Lâm Mộc nói, cô cảm thấy nhẹ nhõm.
"Nếu bọn họ dám báo thù, tôi liền dám yêu cầu bọn họ trả thêm tiền! Đúng lúc có thêm một ít tiền để dùng." Lâm Mộc cười.
Mặc dù bây giờ Lâm Mộc cũng không coi trọng tiền bạc lắm, nhưng dù sao thì mọi việc anh ấy thường làm đều cần đến tiền.
Làm gì có ai chê nhiều tiền đâu?
Sau đó Lâm Mộc đưa thẻ ngân hàng đang cầm trên tay cất vào trong nhẫn trữ vật.
Trong lần thử đầu tiên, thẻ ngân hàng đã thành công được đưa vào.
“Thật sự rất kinh ngạc.” Lâm Mộc lộ ra vẻ vui mừng.
Có thứ này thì việc mang đồ sau này sẽ tiện hơn rất nhiều.
Hơn nữa, Lâm Mộc vừa mới lấy được hai triệu, chiếc nhẫn trữ vật này tương đương với việc anh được miễn phí, anh còn lời được mấy trăm vạn.
Tất nhiên, tất cả những điều này đều dựa trên tiền đề là phải có sức mạnh.
Bằng không, hôm nay người chính xui xẻo chính là anh.
...
Ở phía bên kia.
Sau khi Dương Kiện lái xe rời khỏi biệt thự, anh ta đi thẳng đến Tiên Hạc võ quán.
" Tiên Hạc võ quán của chúng ta ở thành phố Thân Giang này chưa bao giờ phải chịu tổn thất lớn như vậy, tôi vậy mà lại bị một đứa nhóc từ nơi khác đến đánh bại sao, thù này cho dù như thế nào tôi cũng phải trả lại cho bằng được!" Vẻ mặt của người đàn ông trung niên vô cùng dữ tợn.
Chương 182: Chiến thư
Nghĩ tới khi nãy bị Lâm Mộc ức hiếp, anh ta giận tới mức muốn thổ huyết.
Chiếc xe lao như bay về Tổng Quán Tiên Hạc Võ Quán.
Dương Kiện dìu sư thúc của anh ta đi vào trong Võ Quán.
“Sư thúc!”
“Phó Quán Chủ!”
Chúng đệ tử trong Võ Quán trông thấy Người đàn ông trung niên với bộ râu quai nón thương tích đầy mình thì giật thót.
“Sư đệ Dương Kiện, ai làm ra chuyện này? Là ai đã đánh sư thúc thành ra như vậy?” Một người đàn ông bước lên hỏi.
“Kẻ nào làm? Kẻ nào dám đánh Phó Quán Chủ của Tiên Hạc Võ Quán ngay ở đất Thân Giang này?”
Chúng đệ tử trong Võ Quán tức giận không thôi.
Ở Thành phố Thân Giang này, Trước giờ chỉ có Võ Quán bọn họ bắt nạt người khác mà thôi.
“Mau đi thông báo cho Quán Chủ!” Người đàn ông trung niên với bộ râu quai nón gầm lên.
“Con đi ngay ạ!” Tên đệ tử cuống quýt chạy vào sân sau.
Người đàn ông trung niên với bộ râu quai nón được dìu đến nằm trên sofa.
Mấy phút sau, một ông già tóc dài bạc trắng đi ra.
“Quán Chủ!” Trông thấy ông cụ, mọi người đều rối rít hành lễ.
Hiển nhiên ông già này chính là Quán Chủ của Tiên Hạc Võ Quán.
Ông cụ bước thẳng tới cạnh Người đàn ông trung niên với bộ râu quai nón: “Kẻ nào làm chuyện này?”
Trông thấy Phó Quán Chủ thương tích đầy mình, mặt Quán Chủ bỗng sa sầm.
Dương Kiện mau mắn nói: “Sư phụ, chuyện này do một thằng nhóc tên Lâm Mộc gây ra, nó chẳng những đánh sư thúc tới trọng thương, còn bắt chẹt thêm hai trăm triệu nhân dân tệ!”
“Lâm Mộc! Sao ta chưa từng nghe tới cái tên này ở Thành phố Thân Giang nhỉ?” Quán Chủ hỏi.
“Sư phụ, kẻ này là người tỉnh ngoài tới, không có mạng lưới quan hệ gì ở Thành phố Thân Giang, chính là bạn trai của Khâu Anh, nhưng không dính dáng quá nhiều tới nhà họ Khâu.”
Quán Chủ hỏi tiếp: “Sư thúc con là Linh Ý Cảnh sơ kỳ, cậu ta có tu vi gì mà có thể đánh trọng thương sư thúc con?”
Dương Kiện cuống quýt đáp: “Linh Ý Cảnh trung kỳ!”
Ánh mắt Quán Chủ như đóng băng: “Linh Ý Cảnh trung kỳ mà dám đánh Phó Quán Chủ của Võ Quán ta thương tích đầy mình như này, nếu cậu ta không chết thì quả là trời đất bất dung!”
“Đúng, kẻ đó không chết thì trời đất bất dung!” Chúng đệ tử đồng thanh hét.
Quán Chủ dặn dò: “Dương Kiện, con nhân danh Tiên Hạc Võ Quán chúng ta, viết một chiến thư gửi cho cậu ta, thời gian: mười ngày sau, địa điểm: Võ đài trụ sở võ hiệp Thân Giang, ta muốn giao đấu với cậu ta!”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Sư phụ, sao không tìm đến tận cửa rồi xử lý cậu ta!” Dương Kiện không hiểu.
Quán Chủ chắp hai tay ra sau lưng, nói: “Đã quá lâu rồi không có kẻ nào dám thách thức Tiên Hạc Võ Quán như vậy, ta phải nhân lần giao đấu này để thị uy, để mọi người hiểu được dám chọc giận Võ Quán ta sẽ nhận phải hậu quả thế nào!”
“Lỡ như thằng nhóc này không đến giao đấu, hoặc nhận được chiến thư vội tháo chạy khỏi Thành phố Thân Giang thì làm thế nào?” Dương Kiện hỏi.
Hai mắt Quán Chủ âm u lạnh lẽo: “Chẳng phải cậu ta là bạn trai của con gái Khâu Anh sao? Nếu cậu ta bỏ chạy hoặc không đến giao đấu, món nợ Phó Quán Chủ bị đánh hôm nay cứ tính lên đầu nhà họ Khâu! Cứ tìm Khâu Lão Thái Quân mà đòi cách giải quyết hợp lý!”
“Ngoài ra, Dương Kiện con hãy phái người theo dõi hành tung của cậu ta, một khi cậu ta có ý đồ rời khỏi Thành phố Thân Giang, ta sẽ ra mặt ngăn cản!”
Dương Kiện đáp: “Vâng thưa sư phụ, giờ con thực hiện ngay!”
“Gửi chiến thư cho cậu ta và cả nhà họ Khâu!” Quán Chủ dặn dò.
...
Sáng hôm sau.
“Tiên sinh Lâm Mộc, hồi nãy có người gửi tới một bức thư, dặn tôi đưa cho anh.”
Quản gia của biệt thự đưa một bức thư cho Lâm Mộc.
“Thư cho tôi ư?” Lâm Mộc hồ nghi nhận thư.
Trên thư viết rõ hai chữ ‘Chiến thư.’
“Chiến thư?” Lâm Mộc hứng thú mở bức thư ra.
“Lâm Mộc, chiến thư gì thế?” Trần Uyển Nhi tò mò sáp tới xem.
“Quán Chủ Tiên Hạc Võ Quán gửi chiến thư cho tôi, hẹn mười ngày nữa giao đấu phân cao thấp ở Võ đài trụ sở võ hiệp Thân Giang.” Lâm Mộc nhìn chằm chằm vào chiến thư, miệng khẽ cong lên.
“Tôi đoán không sai mà, Tiên Hạc Võ Quán tuyệt không bỏ qua chuyện hôm qua.”
“Có điều tôi không ngờ, bọn họ lại chọn hình thức gửi chiến thư.”
Lâm Mộc còn tưởng Quán Chủ Tiên Hạc Võ Quán sẽ tìm đến tận cửa báo thù.
Ngay lúc này, di động của Trần Uyển Nhi bỗng reo chuông.
“Alo, chào mẹ!” Trần Uyển Nhi nhận cuộc gọi.
“Con gái, con lập tức tới biệt thự của bà ngoại con, dẫn cả Lâm Mộc theo cùng, bà ngoại có chuyện muốn tìm con, bây giờ mẹ cũng đang trên đường tới đó.” Giọng Khâu Anh vọng ra từ điện thoại.
“Vâng!” Trần Uyển Nhi nói rồi cúp điện thoại.
“Chuyện gì thế?” Lâm Mộc nhìn Trần Uyển Nhi hỏi.
“Bà ngoại kêu chúng ta qua biệt thự, đúng rồi, còn dặn dò riêng là phải dẫn theo anh.”
“Dặn riêng phải dẫn theo tôi ư? Chuyện gì thế nhỉ?” Lâm Mộc tò mò.
“Tôi cũng không rõ. Chúng ta qua đấy trước đã.” Trần Uyển Nhi đáp.
“Được, đi thôi.” Lâm Mộc gật đầu, sau đó ra khỏi nhà cùng Trần Uyển Nhi, chạy thẳng tới biệt thự.
...
Lúc Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi lái xe tới biệt thự, Khâu Anh đã đứng chờ ở đây.
“Mẹ, rốt cuộc có chuyện gì ạ?” Trần Uyển Nhi hồ nghi hỏi.
“Mẹ cũng không rõ. Chúng ta vào trong đi.” Khâu Anh đáp.
Trong phòng khách biệt thự.
Khâu Lão Thái Quân sa sầm mặt ngồi phía trước, Khâu Hậu Minh, Khâu Quý và các trưởng bối khác trong nhánh chính của nhà họ Khâu đều ngồi đây.
“Mẹ, có chuyện gì vậy?” Khâu Anh vừa bước vào phòng đã cảm thấy bầu không khí khác thường.
“Chuyện gì ư? Hừ, con rể của con làm ra chuyện tốt đẹp gì! Tự mình xem đi!” Khâu Lão Thái Quân lấy ra một bức thư rồi ném xuống bàn.
Khâu Anh cuống quýt nhặt lên xem.
“Sao lại như này? Đáng lẽ Tiên Hạc Võ Quán và Lâm Mộc không có liên hệ gì với nhau chứ nhỉ, sao tự dưng lại gửi chiến thư cho Lâm Mộc ?” Khâu Anh kinh ngạc nói.
“Mẹ cũng muốn biết rốt cuộc là chuyện gì đấy!” Khâu Lão Thái Quân lạnh lùng nói.
Trong thư chỉ nói hẹn Lâm Mộc giao đấu, không nhắc tới nguyên nhân cụ thể. Dù sao chuyện Phó Quán Chủ bị đánh cũng đâu đẹp mặt gì? Đương nhiên Tiên Hạc Võ Quán không thể nói rõ trong thư được.
Khâu Hậu Minh lạnh lùng nói: “Khâu Anh, con rể em gây họa ở Thành phố Thân Giang, đương nhiên người ta sẽ tới tìm nhà họ Khâu tính sổ rồi!”
Chương 183: Cá lớn hay cá bé?
Bác hai Khâu Quý nói “Đúng rồi, con nghe nói hôm qua có người tranh một món đồ cổ với Tiên Hạc Võ Quán ở Buổi triển lãm đồ cổ, khi ấy người của Tiên Hạc Võ Quán còn buông lời đe dọa!”
Ông ta nhìn Lâm Mộc, nói: “Không lẽ kẻ tranh đoạt đồ cổ đó chính là cậu? Vì lý do này mà Tiên Hạc Võ Quán gửi chiến thư cho cậu sao?”
Khâu Lão Thái Quân nhìn về phía Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi: “Có chuyện này hay không?”
“Đúng là... đúng là có chuyện này.” Trần Uyển Nhi gật đầu.
Mặt Khâu Anh biến sắc, bà ta chẳng ngờ mình đưa Trần Uyển Nhi với Lâm Mộc tham gia buổi triển lãm lại gây ra họa lớn này.
“Vì chuyện này mà Tiên Hạc Võ Quán công khai gửi chiến thư ư? Sao không giải quyết riêng nhỉ?” Một người trong gia tộc nghi hoặc hỏi.
Khâu Hậu Minh lớn giọng nói: “Thế còn không nhìn ra à? Tiên Hạc Võ Quán bị mất mặt trước đám đông, cho nên muốn công khai tổ chức giao đấu để đòi lại mặt mũi, để cho tất cả những người ở Thành phố Thân Giang này biết rõ, hậu quả khi chọc giận Tiên Hạc Võ Quán họ!”
Ông ta nói tiếp: “Tiên Hạc Võ Quán có mối quan hệ rộng lớn ở Thành phố Thân Giang này, rất nhiều gia tộc có giao tình với họ, vốn dĩ con gái tôi hẹn hò yêu đương với Dương Kiện thì nhà họ Khâu chúng ta cũng có chút quan hệ với Tiên Hạc Võ Quán đấy.”
“Giờ thì hay rồi, chuyện xấu cậu ta làm đã liên lụy tới nhà họ Khâu chúng ta, làm căng với Tiên Hạc Võ Quán thì chẳng có lợi lộc gì cho nhà họ Khâu đâu!”
Khâu Lão Thái Quân nhìn Lâm Mộc: “Lâm Mộc, chuyện này do cậu gây ra, tới ngày hẹn cậu hãy đi ứng chiến đi! Nhà họ Khâu tôi còn lâu mới gánh tai họa này thay cậu, cậu cũng đừng mơ không chịu trách nhiệm mà rời đi!”
Lâm Mộc lắc đầu cười: “Yên tâm, cháu không thể bỏ đi được, cháu sẽ tham gia cuộc giao đấu này đúng hẹn, cháu còn không coi một Tiên Hạc Võ Quán cỏn con ra gì đâu!”
Đám người nhà họ Khâu nghe được lời này thì sửng sốt không thôi.
Nói khoác mà không biết ngượng. Nực cười quá đỗi!
Đây là suy nghĩ đầu tiên vụt ra trong đầu bọn họ.
“Cậu nhóc! Khẩu khí cũng ghê gớm nhỉ? Đây là chiến thư của Quán Chủ Tiên Hạc Võ Quán đó nhé! Cậu dám nói không coi ra gì ư? Hừ, rõ là quá sức nực cười mà!”
“Tôi gặp nhiều mấy kẻ ba hoa khoác lác rồi, nhưng đạt tới trình độ này của cậu thì vẫn là lần đầu thấy nha!”
Khâu Hậu Minh, Khâu Quý và đám trưởng bối nhà họ Khâu lần lượt nói.
Đến Khâu Thiên Thiên cũng mỉa mai: “Lâm Mộc, anh cũng có chút công phu mèo cào đó, tiếc thay anh sống ở cái thành phố nhỏ xíu kia, căn bản chưa được trải đời, sao hiểu được cao thủ võ đạo chân chính mạnh cỡ nào chứ!”
Đối mặt với sự nghi ngờ và mỉa mai của mọi người, Lâm Mộc vẫn bình lặng như nước.
“Chuyện này không phiền mọi người phải nhọc lòng, tôi chỉ nói một câu, đúng mười ngày nữa tôi sẽ đến võ đài để giao đấu, đây là ân oán cá nhân của tôi và Tiên Hạc Võ Quán, không dính dáng gì tới nhà họ Khâu hết.” Lâm Mộc bình tĩnh nói.
Khâu Lão Thái Quân hừ lạnh: “Hừ, một cậu thiếu niên không biết trời cao đất dày! Cậu muốn đi đương nhiên là cách giải quyết tốt nhất rồi!”
Sau đó bà cụ nhìn về phía Trần Uyển Nhi: “Uyển Nhi, lần này cháu làm bà quá đỗi thất vọng, mắt chọn bạn trai của cháu đúng là có vấn đề, ban đầu bà coi thường cậu ta vì cậu ta đến từ thành phố nhỏ.”
“Nhưng nếu chỉ vì điểm đó thì bà còn có thể khoan dung. Nhưng giờ xem ra, cậu ta là thứ không biết trời cao đất dày, ai ai cũng dám chọc giận! Loại người này chỉ đem đến rắc rối cho nhà họ Khâu chúng ta mà thôi! ”
“Cháu sớm ngày cắt đứt liên hệ với cậu ta thì xem như còn cơ hội ở đây!”
Lời này của bà cụ quá rõ ràng, nếu Trần Uyển Nhi còn tiếp tục qua lại với Lâm Mộc, nhà họ Khâu sẽ cho cô nàng ra rìa.
Trần Uyển Nhi tủi thân nói: “Chuyện này đâu thể trách Lâm Mộc, tụi cháu chỉ tham gia đấu giá theo quy định thôi, Tiên Hạc Võ Quán đấu không lại còn tìm tới gây chuyện thì quả là quá bá đạo rồi!”
Khâu Lão Thái Quân lắc đầu cười lạnh: “Cá lớn nuốt cá bé, người ta có bản lĩnh để bá đạo mà! ”
“Còn Lâm Mộc cậu ta thì sao? Chỉ là một tên nhóc tới từ thành phố nhỏ, gặp mạnh tất phải cúi đầu, đây gọi là biết xem xét thời thế! Uyển Nhi, lẽ nào đến đạo lý cơ bản này cháu cũng không hiểu sao? ”
Lâm Mộc nói: “Đương nhiên cháu hiểu đạo lý cá lớn nuốt cá bé! Cháu là cá lớn, Tiên Hạc Võ Quán là cá bé! Theo đạo lý của bà thì họ phải cúi đầu trước cháu rồi!”
“Cậu là cá lớn ư?! Ha ha!” Cả đám người cười phá lên.
Khâu Hậu Minh nói: “Cậu nhóc, nói như cậu, Tiên Hạc Võ Quán gửi chiến thư thì coi như bọn họ mới là kẻ không biết trời cao đất dày, không biết xem xét thời thế nhỉ? ”
Khóe môi Lâm Mộc cong lên: “Đương nhiên là vậy rồi, cho nên mười ngày nữa, Tiên Hạc Võ Quán sẽ phải trả giá đắt vì không biết trời cao đất dày đấy!”
“Ha ha!” Đám người nhà họ Khâu lại cười phá lên.
Đến Khâu Lão Thái Quân cũng nhịn không được phì cười: “Tôi sống hơn bảy mươi năm cuộc đời, chưa bao giờ gặp ai ngông cuồng mà dốt đặc cán mai như này đấy! ”
Sau đó bà cụ nhìn Khâu Anh, Trần Uyển Nhi , nói: “Hai đứa canh chừng kỹ cậu ta cho mẹ, nếu mười ngày nữa cậu ta tháo chạy khỏi Thành phố Thân Giang hoặc không chịu tới ứng chiến, món nợ này cứ tính trên đầu hai đứa đi.”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Đi đi, giờ mẹ không muốn nhìn thấy ba đứa.” Khâu Lão Thái Quân dứt khoát đuổi người.
“Mẹ, vậy tụi con đi đây.” Khâu Anh nháy mắt ra hiệu với Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi rồi dẫn hai người họ rời đi.
Sau khi ba người đi khỏi biệt thự.
Khâu Thiên Thiên cười khinh miệt: “Không hiểu mắt nhìn của Uyển Nhi thế nào mà lại tìm loại bạn trai kỳ quặc đến vậy!”
“Yên tâm, lần này thằng nhóc đó gặp xui xẻo lớn rồi, chưa biết chừng còn mất mạng luôn ý chứ!” Khâu Hậu Minh cười nói.
Sau khi ba người Lâm Mộc ra khỏi biệt thự.
“Hai đứa về biệt thự trước đi, chuyện này nói sau.” Khâu Anh dặn dò.
Bà ta chẳng trách móc nửa lời, bởi bà ta biết mai chính là ngày Trần Uyển Nhi cùng Lâm Mộc du lịch trên biển, Lâm Mộc chẳng sống nổi đến mười ngày nữa.
Cho nên bây giờ Khâu Anh không cần nhọc lòng lên kế hoạch ứng phó cuộc giao đấu mười ngày tới làm gì.
“Mẹ, tụi con không muốn đắc tội với ai hết, chính Tiên Hạc Võ Quán không thèm nói chuyện lý lẽ gì hết!” Trần Uyển Nhi giải thích cho Lâm Mộc.
“Được rồi, mẹ cũng đâu trách hai đứa, giờ hai đứa về biệt thự trước đi, ngày mai đi du lịch trên biển cho quên hết mọi phiền muộn nha.” Khâu Anh dặn dò.
Sáng hôm sau.
Lúc Lâm Mộc đang tu luyện thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Lâm Mộc, xuất phát thôi!” Ngoài cửa truyền tới giọng nói của Trần Uyển Nhi.
Lâm Mộc đứng dậy mở cửa.
Hôm nay Trần Uyển Nhi ăn mặc vô cùng xinh đẹp.
“Lâm Mộc, hôm nay chúng ta lên tàu du lịch đó, lẽ nào anh quên chuyến đi chơi này rồi à? Sao không thay quần áo đi?”
Trần Uyển Nhi lẩm bẩm.
Chương 184: Vụ nổ lớn
“Xuất phát sớm vậy sao?” Lâm Mộc kinh ngạc hỏi.
“Phí lời nha, 10h là Du thuyền rời cảng rồi, chúng ta đương nhiên phải lên tàu trước giờ đó, anh nhanh chóng thay quần áo và rửa mặt đi.” Trần Uyển Nhi nói.
Trước đây Lão Trần không bao giờ cho Trần Uyển Nhi rời khỏi Giang Nam, cô nàng còn chưa từng đi du lịch trên biển, cho nên lần này vô cùng mong mỏi.
“Cô xuống lầu chờ tôi nhé, 10 phút nữa tôi sẽ xuống.” Lâm Mộc nói xong thì đóng cửa lại.
Khi Lâm Mộc thay đồ xong đã là 8h sáng.
Hai người bắt taxi đến bến tàu ghi trên vé, sau đó thuận lợi lên một Du thuyền sang trọng.
Con tàu này đủ chứa hai trăm người, hôm nay chỉ có vài chục người.
Du thuyền có đầy đủ phòng khách, nhà hàng, quán bar, hồ bơi, sảnh tiệc.
Hoạt động du lịch lần này do một công ty đứng ra tổ chức nhằm tri ân khách hàng cũ.
Mười giờ sáng, Du thuyền từ từ rời bến, hướng ra biển.
Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi đứng trên boong tàu, ngắm nhìn cảnh vật phía trước. Gió biển từ từ thổi qua.
“Biển đẹp quá!” Trần Uyển Nhi khẽ nói, đôi mắt đẹp của cô nàng sáng lấp lánh.
Trên boong tàu có một hồ bơi, một số người đẹp mặc bikini đang chơi đùa trong nước, đương nhiên không thiếu đàn ông chủ động tới bắt chuyện.
“Xin chào người đẹp, tôi có thể làm quen với em không?” Một người đàn ông trẻ thắt nơ ở cổ mỉm cười bước về phía Trần Uyển Nhi.
“Thật xin lỗi, tôi có bạn trai rồi.” Trần Uyển Nhi nhanh chóng khoác tay Lâm Mộc.
“Không sao, chỉ là kết bạn thôi mà, party trên thuyền là do người bạn của tôi tổ chức, có lẽ hai người không quen nơi này, để tôi dẫn hai người đi làm quen.” Người đàn ông trẻ mỉm cười nói.
“Không cần thật mà, hai chúng tôi tự tìm hiểu chỗ này được rồi.” Trần Uyển Nhi khéo léo từ chối.
“Vậy được, nếu em cần gì cứ tìm tôi nhé, đây là danh thiếp của tôi.” Người đàn ông trẻ đưa danh thiếp cho Trần Uyển Nhi.
“Được.” Trần Uyển Nhi lịch sự nhận lấy.
Sau khi Người đàn ông trẻ rời đi, Trần Uyển Nhi mau chóng thả tay Lâm Mộc ra.
“Uyển Nhi, xem ra anh ta muốn làm quen với cô đấy, e rằng cô đi tới đâu cũng không thiếu đàn ông có ý đồ với cô đâu nhỉ?” Lâm Mộc cười nói.
Trần Uyển Nhi tự hào nói: “Nói nhảm, tôi rất tự tin về sức hấp dẫn của bản thân đó nha, chỉ là ai kia cứ vờ như không thấy mà thôi.”
Hai người tìm một chỗ ngồi trên boong tàu, Lâm Mộc nhận lấy hai ly rượu ngon từ người phục vụ.
Hai người ngồi hóng gió, tận hưởng rượu ngon dưới ánh mặt trời và cảnh biển đẹp.
“Mời tất cả khách khứa tới sảnh tiệc, party sắp bắt đầu.” Tiếng phát thanh trên du thuyền vang lên.
Các khách mời trên boong lần lượt đi đến sảnh tiệc của du thuyền.
“Chúng ta đi thôi.” Lâm Mộc đứng dậy, đến sảnh tiệc cùng Trần Uyển Nhi.
Sảnh tiệc trên du thuyền rất lớn, có mấy chục người đứng đây mà trông vẫn rộng rãi.
“Trước tiên xin gửi lời cảm ơn tới tất cả các vị khách có mặt nơi đây, tôi là giám đốc Công ty Tín Hữu. Party trên du thuyền là hoạt động tri ân khách hàng cũ do công ty chúng tôi tổ chức, thời gian du lịch trong hai ngày, trên thuyền sẽ có các buổi biểu diễn opera, Trò chơi tương tác, các hoạt động giải trí, v.v. ”
“Hi vọng các vị được trải qua hai ngày vui vẻ và khó quên trên du thuyền.”
Sau đó ông ta nói thêm về các sắp xếp trong hai ngày này.
Nếu không muốn tham gia các hoạt động, du thuyền vẫn có quán bar, rạp chiếu phim, bể bơi và các địa điểm vui chơi giải trí khác.
Sau khi rời party, Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi đi dùng cơm trước.
Tiếp theo, Trần Uyển Nhi kéo Lâm Mộc đi chụp ảnh cho cô nàng trên boong tàu. Sau đó hai người tới quán bar uống rượu.
Người đàn ông trẻ bắt chuyện với Trần Uyển Nhi ban nãy lại xuất hiện ở quán bar.
“Tiểu thư, tôi có thể uống cùng em một ly không?” Người đàn ông trẻ nở nụ cười.
Trần Uyển Nhi lặng lẽ kéo tay Lâm Mộc. Lâm Mộc hiểu ý cô nàng, lập tức đứng dậy nói: “Vị tiên sinh này, nếu anh muốn uống thì tôi có thể uống cùng anh, bạn gái tôi không biết uống rượu.”
Người đàn ông trẻ cười lạnh: “Thế à? Vậy tôi muốn xem xem tửu lượng của anh thế nào đấy?”
“Lấy hai chai rượu qua đây!” Người đàn ông trẻ vẫy tay với người phục vụ trong bar.
“Anh muốn uống cùng tôi thật hả?” Lâm Mộc kinh ngạc hỏi.
Hồi nãy Lâm Mộc nói vậy hoàn toàn vì muốn đuổi người đàn ông này đi.
“Vị tiên sinh này, chính anh nói muốn uống cùng tôi, lẽ nào anh hối hận rồi sao?” Người đàn ông trẻ cười khinh miệt.
“Được, tôi uống cùng anh, khỏi cần dùng ly, trực tiếp uống bằng chai luôn nhé.”
Lâm Mộc cầm một chai rượu ngoại cao cấp uống một hơi cạn sạch, giống như uống nước lã.
Người đàn ông trẻ nhìn mà giật thót.
“Đến lượt anh rồi đấy!” Lâm Mộc đặt chai rượu rỗng xuống, nhìn anh ta.
“Thần kinh!” Người đàn ông trẻ quăng lại một câu rồi dứt khoát rời đi.
Lâm Mộc không ngăn anh ta lại, dù sao anh chỉ muốn đuổi anh ta đi thôi.
“Lâm Mộc, anh... anh uống cạn một chai rượu rồi sao? Anh... anh có say không đó?” Trần Uyển Nhi kinh ngạc nhìn Lâm Mộc.
Lâm Mộc toét miệng cười: “Yên tâm, uống mấy chục chai cũng không say được, nếu anh ta một mực muốn uống cùng tôi thì người xui xẻo chính là anh ta.”
Hoàng hôn buông xuống, Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi lại ra boong tàu.
“Đây vẫn là lần đầu tôi ngắm mặt trời lặn trên biển đó, đẹp quá!” Trần Uyển Nhi nhoài người lên lan can, ánh mắt hướng về đại dương bao la.
“Uyển Nhi, cô nhìn bên kia đi.” Lâm Mộc chỉ tay về một phía.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Đó là một chiếc thuyền nhỏ được thả từ mạn Du thuyền và nhanh chóng rời khỏi Du thuyền, trên thuyền nhỏ có ba người.
Lâm Mộc vừa liếc mắt đã nhận ra một trong ba người kia, chính là Người đàn ông trẻ bắt chuyện với Trần Uyển Nhi tới hai lần khi trước.
Khi Lâm Mộc thấy ba người kia, chiếc thuyền nhỏ đã đi được một quãng xa.
“Kỳ lạ, đang yên đang lành sao họ lại rời Du thuyền xuống thuyền cứu hộ nhỉ?” Trần Uyển Nhi hồ nghi hỏi.
“Bất thường quá!” Lâm Mộc chau mày.
Chuyện bất thường dĩ nhiên có điều mờ ám, trong lòng Lâm Mộc chợt dâng lên dự cảm chẳng lành.
Một giây sau!
Bùm!
Tiếng nổ rền vang truyền tới, vụ nổ kinh hoàng bạo phát, con thuyền lập tức bị nuốt chửng bởi ngọn lửa kinh hoàng như một cơn sóng lớn.
“Cẩn thận.” Lâm Mộc kinh hãi mở to hai mắt, nhanh chóng ôm lấy Trần Uyển Nhi.
Khoảnh khắc tiếp theo, hai người như bị nuốt chửng bởi sóng xung kích và khói lửa.
3 người trên con thuyền cứu hộ kia quay đầu nhìn lại, chỉ thấy khói lửa ngập ngụa, ráng chiều trên mặt biển bao la càng thêm đỏ ối.
Một đám mây hình nấm khổng lồ bay lên bầu trời.
Du thuyền nổ tung thành trăm mảnh!
Chương 185: Cảnh tượng kinh hồn
“Ai mà sống sót thoát được vụ nổ lớn như này!” Ba người trên tàu cứu hộ nở nụ cười.
“Báo cho cấp trên, nhiệm vụ đã hoàn thành!” Người đàn ông trẻ kia ra lệnh.
...
Trong văn phòng trên tầng ba của tòa nhà cũ.
Khâu Anh đang ngồi đây chờ tin tức.
Người đàn ông trung niên ngồi đối diện đang nghe điện thoại.
“Được, tôi biết rồi.” Người đàn ông trung niên trả lời rồi cúp máy.
“Đạo Sư, là chuyện kia phải không, sao rồi ạ?” Khâu Anh cuống quýt hỏi dồn.
“Khô Lâu Hội báo tin nhiệm vụ đã hoàn thành, tên Lâm Mộc kia không thể sống sót!” Người đàn ông trung niên nói.
“Thế... thế con gái tôi thì sao? Họ đưa con bé ra ngoài chưa?” Khâu Anh khẩn thiết hỏi.
Người đàn ông trung niên lắc đầu: “Con gái bà không chịu đi theo, bọn họ không thể đưa con bà theo cùng.”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Gì cơ?” Nghe tới đây, Khâu Anh đứng bật dậy, mặt bỗng biến sắc.
“Đạo Sư, sao có thể như vậy? Đó là con gái ruột của tôi đấy!” Giọng nói của Khâu Anh đã run rẩy.
Tuy nhiều năm qua bà ta không về thăm Trần Uyển Nhi, nhưng vẫn luôn gửi tiền cho cô nàng, đủ thấy trong lòng bà ta chắc chắn có đứa con gái này.
Nói sao đó cũng là máu thịt tách ra từ cơ thể bà ta, mẹ con liền tâm!
“Theo kế hoạch ban đầu, nhất định phải đưa con bà ra khỏi tàu, nhưng kế hoạch không theo kịp thay đổi bất ngờ, quả thực Khô Lâu Hội xử lý chuyện này chưa tốt, tôi sẽ phản ánh với cấp trên về chuyện phải hi sinh con gái bà. Chuyện đã đến nước này, Khâu Anh, nén bi thương đi.” Người đàn ông trung niên an úi nói.
Ông ta nói tiếp: “Yên tâm, chuyện này kết thúc thì cấp bậc của bà sẽ được tăng lên, những thứ bà nên nhận được ắt sẽ nhận được.”
Khâu Anh miễn cưỡng gật đầu, sau đó loạng choạng rời khỏi văn phòng.
...
Trên đại dương mênh mông.
Bọt nước bắn tung tóe, Lâm Mộc ôm Trần Uyển Nhi lao lên mặt biển.
Uy lực của vụ nổ ban nãy khiến Lâm Mộc cảm thấy khiếp đảm.
Ngay khi anh tưởng mình sẽ bỏ mạng nơi này, sợi dây chuyền mà Sư phụ tặng anh bỗng bạo phát ra năng lượng rồi kết thành một bức tường che chở.
Tuy bức thành bảo vệ kia nhanh chóng bị phá nát, nhưng nó cũng cản được uy lực cường đại ban đầu cho Lâm Mộc, nhờ vậy anh mới thoát chết.
Còn Trần Uyển Nhi, cô nàng được Lâm Mộc ôm chặt trong lòng, uy lực vụ nổ khổng lồ kia chủ yếu nện lên người Lâm Mộc, Trần Uyển Nhi chỉ bị thương ngoài da một chút.
“Trần Uyển Nhi, cô không sao chứ?” Lâm Mộc nhìn người con gái trong lòng.
“Lâm Mộc.... chúng ta... chúng ta chưa chết à?” Mặt Trần Uyển Nhi trắng bệch như tờ giấy.
Vụ nổ ban nãy khiến Trần Uyển Nhi sợ đứng tim, tuy cô nàng luôn nói mình chẳng phải tuýp con gái ngây thơ yếu đuối, nhưng đối mặt với tai nạn khủng khiếp như hồi nãy, ai chẳng sợ gần chết.
“Chưa chết, có điều người trên du thuyền chắc chết cả rồi, chỉ còn hai chúng ta sống sót thôi, uy lực của vụ nổ ban nãy lớn quá!” Vẻ mặt Lâm Mộc vô cùng nặng nề.
“Lâm Mộc, rốt cuộc có chuyện gì? Du thuyền nổ vì sự cố gì à?” Trần Uyển Nhi nghẹn ngào hỏi.
Ánh mắt Lâm Mộc như đóng băng: “Uy lực vụ nổ kinh hoàng cỡ ấy, tuyệt không thể là tai nạn bất ngờ!”
Tuy Lâm Mộc không rõ đầu đuôi ngọn ngành, nhưng anh cảm nhận được, chuyện này không hề đơn giản!
“Thế... giờ chúng ta phải làm sao? Tôi.. tôi lạnh lắm!” Đôi mắt đẹp của Trần Uyển Nhi lại đổ dài hai hàng lệ.
Trời đã về đêm, xung quanh hai người là biển cả mênh mông không bờ bến, tối tăm mịt mù chẳng thể thấy bờ, chỉ nghe được tiếng sóng biển khiến lòng người hoang mang lo sợ.
Nước biển còn lạnh đến thấu xương!
Bất cứ ai rơi vào hoàn cảnh này cũng cảm thấy tuyệt vọng bất lực!
Con người trở nên nhỏ bé biết bao giữa đại dương bao la!
“Đừng sợ, có tôi đây mà, chúng ta bơi về trước nhé!” Lâm Mộc nói.
“Bơi về?” Trần Uyển Nhi chết lặng. Phải bơi bao lâu mới về đến bờ, hơn nữa hai người đang lênh đênh trên biển, sóng lớn không ngừng vỗ đến.
“Lâm Mộc, tôi thấy chúng ta... không về được đâu!” Trần Uyển Nhi tuyệt vọng nói.
“Giờ mà không còn niềm tin thì cũng hết cơ hội sống sót, cô chỉ cần ôm chặt tôi, tôi sẽ bơi và đưa cô theo cùng.” Lâm Mộc nghiến răng nói.
Lúc này Lâm Mộc cũng cảm thấy hơi bất lực. Anh là Linh Ý Cảnh trung kỳ, nếu chỉ có một thân một mình trong biển thì dễ rồi, anh có thể ngâm mình trong nước biển trong thời gian rất dài, cứ từ từ bơi tìm bờ hoàn toàn không thành vấn đề.
Nhưng Trần Uyển Nhi thì không được, cô nàng ngâm mình trong nước biển lạnh như băng này sẽ khiến nhiệt độ cơ thể giảm dần, hơn nữa giữa biển mênh mông lấy đâu ra đồ ăn mà bổ sung năng lượng.
Dù sao Lâm Mộc cũng không bay được!
Dù Lâm Mộc ôm Trần Uyển Nhi trong lòng, sau đó lưu chuyển nội lực để đạp sóng mà đi, thì nội lực sẽ cạn kiệt sau hai đến ba giờ đồng hồ mà thôi.
Một khi nội lực cạn kiệt, hai người lại bị vây khốn bởi bốn bề là biển, thì chỉ còn đường chết!
Bơi về nơi xuất phát là lựa chọn tiêu hao nội lực ít nhất.
Nhưng bốn bề là biển nước mênh mông, Lâm Mộc khó lòng xác định chính xác phương hướng.
Khi trước, Lâm Mộc không dành nhiều thời gian đứng trên boong tàu ngắm cảnh, cho nên tàu đã đổi hướng như nào anh gần như không hề hay biết.
Lâm Mộc cũng không dám đảm bảo bơi theo hướng nào sẽ về được nơi xuất phát.
Tuy lòng anh cảm thấy bất lực, nhưng anh hiểu đây không phải lúc bỏ cuộc, một khi mất đi niềm tin có thể sống sót, đấy mới là phiền phức lớn nhất.
Bây giờ chỉ có thể một tay ẵm Trần Uyển Nhi, tay còn lại thì bơi nhanh về phía trước.
“Hỏng bét! Có cá mập đến gần, chắc bọn nó đánh hơi thấy mùi máu tanh!” Mặt Lâm Mộc bỗng biến sắc.
“A! Cá mập!” Trần Uyển Nhi sợ bay màu.
“Sao được đây Lâm Mộc!”
“Cô bám vào tấm ván này, tôi lặn xuống giải quyết! Không thể để bọn chúng bơi đến gần!”
Lâm Mộc đưa cho Trần Uyển Nhi mảnh thuyền bị vỡ, sau đó lặn xuống dưới.
“Lâm Mộc! Đừng đi, tôi sợ lắm!”
Chớp mắt Lâm Mộc đã lặn một hơi mất tăm, chỉ còn Trần Uyển Nhi lênh đênh trên biển.
Trái tim Trần Uyển Nhi đập bình bịch trong lồng ngực, chẳng rõ vì sợ hay vì lạnh, cả người cô nàng không ngừng run rẩy.
Nương theo ánh sáng yếu ớt của mặt trăng, Trần Uyển Nhi nhìn xung quanh, chợt thấy cánh tay người nào đó trên tàu nổi trên mặt biển, trong lòng càng thấy kinh hồn bạt vía.
Cô nàng càng lo sợ cảnh một con cá mập đột nhiên lao lên mặt nước, ngoạm một cái vào hai chân mình, sau đó nuốt cô nàng vào bụng.
Khoảnh khắc này, Trần Uyển Nhi xiết bao mong mỏi Lâm Mộc trở về rồi ôm chặt cô nàng vào lòng.