Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66-70
Chương 66: Đại ca
“Lâm Đại Sơn, vậy tôi nói thẳng nhé, tôi muốn làm gì đó quá đáng một chút.” Hâm Khôi tươi cười nói.
Lâm Đại Sơn vừa toan nói tiếp, Lâm Mộc đã kéo ông lại rồi bước lên trước.
Lần trước con trai Hâm Khôi sỉ nhục Lâm Mộc ở trang trại, anh có thể coi như chẳng có gì. Nhưng Hâm Khôi dám đe dọa cả nhà anh ư? Đây là điều Lâm Mộc không thể tha thứ.
“Hâm Khôi, nếu ông còn dám khiêu khích ba tôi nữa, hôm nay tôi sẽ khiến ông nghênh ngang bước vào, nhục nhã bước ra!” Lâm Mộc chỉ tay vào người ông ta, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói thì rét run.
“Ồ, thú vị nhỉ, một tiểu bối mà dám nhảy ra uy hiếp tôi?” Hâm Khôi bật cười, đến mấy ông chủ đứng bên cạnh cũng nhịn không được phì cười theo.
Trong mắt bọn họ, Lâm Mộc bỗng nhiên nhảy ra nói những lời đe dọa hùng hồn này, nực cười hệt như kiến hôi thét vào mặt voi, dọa đánh voi phải nằm bò.
“Trong vòng 3 phút, biến ngay khỏi mắt tôi!” Ngữ khí của anh ngày càng lạnh lùng.
“Lâm Mộc, tôi quá rõ cậu là thứ bỏ đi rồi, tốt nhất cậu cút qua một bên đi!” Hâm Khôi bỗng nói bằng giọng điệu hung dữ.
“Xem ra, ông thực sự muốn nếm thử nắm đấm của tôi!” Ánh mắt Lâm Mộc như đóng băng, sau đó vung tay nện một quyền vào mặt Hâm Khôi dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người.
Cảnh tượng ‘người ngã ngựa đổ’ lập tức xuất hiện.
“Gì cơ? Thằng nhóc đó! Không ngờ thằng nhóc đó lại đánh Hâm Tổng!”
Các ông chủ có mặt nơi này đều giật thót trước màn đánh đấm này!
“Thằng nhóc này ăn gan hùm đó hả? Dám ra tay đánh người ngay ở đây, rõ là phá rối bữa tiệc do Tập đoàn Thiên Mộc tổ chức mà! Cậu ta làm vậy chẳng những đắc tội với Hâm Tổng, còn mạo phạm với cả Tập đoàn Thiên Mộc!”
“Thằng nhóc này điên rồi hả?”
Đùa cái kiểu gì thế, những nơi như này ai lại dám làm xằng làm bậy? Càng đừng nói tới việc đánh khách quý được mời tới bữa tiệc! Hành động này đã vượt quá sự tưởng tượng của tất cả mọi người!
“Đầu óc Lâm Mộc có vấn đề rồi hả? Dám động tay động chân với Hâm Tổng ngay ở đây!” Thẩm Tư Tư sợ khiếp vía.
“Đến đại ca Bằng Gia của anh còn chẳng dám làm bậy trong những dịp như này, sao Lâm Mộc lại dám chứ? May sao.... may sao chúng ta tránh xa anh ta, bằng không chúng ta đã gặp vạ lây rồi!” Hạo Tử khiếp sợ trong lòng.
Bọn họ vui mừng khôn xiết vì đã xa ánh một nhà 4 người họ Lâm.
"Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất"
Chu Khôn đứng trong góc cười lạnh: “Lâm Mộc đúng là tên thiếu gia ngu dốt, dám ra tay đánh người ở nơi này cơ đấy. Dù 5 năm trôi qua, anh ta vẫn thiếu não như vậy!
Lâm Đại Sơn, Lâm Lê và Hồng Tuyết Lệ nhìn thấy Lâm Mộc động tay động chân với người ta ở bữa tiệc thì như chết lặng.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ được Lâm Mộc lại làm như vậy!
“Hỏng rồi, lần này phiền phức lớn rồi...” Khi Lâm Đại Sơn hoàn hồn, mặt ông bỗng trắng bệch như tờ giấy, ông chỉ cảm thấy Lâm Mộc đã gây họa tày trời rồi!
Đâu chỉ đánh Hâm Tổng, còn thêm tội làm loạn ở bữa tiệc của Tập đoàn Thiên Mộc.
Hậu quả không thể tưởng tượng được!
Mấy ông chủ đứng sau Hâm Tổng lao lên trước đỡ ông ta, bọn họ cũng bị hù cho đứng tim.
Lúc này, gương mặt của Hâm Tổng đã tím xanh.
“Thằng điên này! Thằng điên!” Hâm Tổng bưng mặt, trợn trừng mắt gầm lên,
Có nằm mơ ông ta cũng không ngờ Lâm Mộc dám ra tay đánh mình.
“Hâm Tổng, hỏng chuyện mất thôi, liệu chúng ta có bị liên lụy vì gây náo loạn ở bữa tiệc của Tập đoàn Thiên Mộc không?”
Mấy ông chủ sau lưng Hâm Tổng cuống cả lên,
Tuy Hâm Tổng là nạn nhân, nhưng chính bọn họ mới là kẻ đầu sỏ khiêu khích người ta.
Một khi chọc giận Tập đoàn Thiên Mộc, đến bọn họ cũng bị trách tội cùng chứ chẳng chơi.
“Là thằng điên này ra tay, sợ cái gì?” Hâm Tổng nghiến răng nghiến lợi nói.
Hâm Tổng được đỡ dậy chỉ tay vào mặt Lâm Mộc, ông ta giận tới độ tay run lẩy bẩy.
“Nhà họ Lâm đánh người ở đây, các người xong đời rồi, xong đời rồi!”
Sau đó Hâm Tổng gào to: “Bảo vệ, bảo vệ! Mau lôi thằng điên này ra ngoài cho Tập đoàn Thiên Mộc xử lý nó!”
Tiếng ồn bên này đã thu hút đám bảo vệ của sơn trang.
“Đưa anh ta ra ngoài!”
Đội trưởng đội bảo vệ hay chuyện Lâm Mộc đánh người, lập tức cho người vây quanh Lâm Mộc.
Sáng nay ông chủ sơn trang đã dặn dò bọn họ trước rằng bữa tiệc hôm nay vô cùng quan trọng, kêu bọn họ nâng cao 120% tinh thần, lỡ như có chuyện bất trắc hay gây rối gì, bọn họ đừng mong được yên ổn.
Lâm Đại Sơn thấy đám bảo vệ muốn động tay động chân với Lâm Mộc thì sốt ruột quá đỗi.
“Thằng nhãi này, con ra vẻ cái gì chứ!” Lâm Đại Sơn kéo Lâm Mộc lại.
Sau đó ông nói với đám bảo vệ: “Chuyện này không liên quan tới nó, tất cả đều do tôi gây ra, tôi sẽ gánh vác tất cả hậu quả.”
Tuy Lâm Đại Sơn hay rầy la Lâm Mộc ở nhà, nhưng dù sao ông cũng là ba của anh, nếu gặp đại nạn thật, ông nhất định phải đứng nơi đầu sóng ngọn gió chở che cho anh!
“Lâm Đại Sơn, chuyện này một mình ông cũng không gánh nổi đâu, cả nhà ông đều vạ lây!” Hâm Tổng nổi đóa, mặt mày dữ tợn.
“Bằng Gia tới!” Ngay khi bầu không khí giữa đám người như đang giương cung bạt kiếm, một giọng nói âm vang truyền tới.
Chỉ thấy Bằng Gia sải bước vào hội trường.
Vừa liếc mắt, Bằng Gia đã trông thấy Lâm Mộc bị đám bảo vệ vây quanh.
“Các người làm gì thế hả? Dừng tay!” Bằng Gia quát tháo.
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Bằng Gia.
Chỉ thấy Bằng Gia bước vội về phía đám đông đang bao vây Lâm Mộc.
“Bằng Gia sao thế nhỉ? Sao vừa vào đã hùng hùng hổ hổ như vậy?” Mọi người ngơ ngác.
“Không lẽ Bằng Gia vừa bước vào đã nhìn thấy Lâm Mộc gây náo loạn, cho nên muốn đích thân xử lý anh ta?” Hâm Thiếu đoán thầm.
“Tôi hiểu tính cách của Bằng Gia, chỉ e hôm nay Lâm Mộc kia không chết thì cũng bị lột một lớp da!” Hạo Tử cảm khái.
Trước ánh nhìn hau háu của tất cả mọi người, Bằng Gia nhoáng một cái đã bước tới trước mặt Lâm Mộc.
“Không lẽ Bằng Gia tới để nhúng mũi vào chuyện này?” Lâm Đại Sơn vừa liếc thấy Bằng Gia đã cảm thấy lo sợ.
“Đại Sơn...giờ phải làm sao?” Hồng Tuyết Lệ hoảng loạn không yên, mỗi lúc một to chuyện rồi.
“Chuyện đã đến nước này, chỉ đành cam chịu số phận thôi, mọi chuyện cứ để tôi gánh vác.” Ánh sáng trong đôi mắt Lâm Đại Sơn đã trở nên ảm đạm, ông chỉ đành lắc đầu.
“Bằng Gia!”
Hâm Tổng thấy Bằng Gia tới thì vui như mở cờ trong vụng, vội vàng nghênh đón.
Quan hệ giữa ông ta và Bằng Gia khá thân thiết, giờ Bằng Gia tới rồi, dĩ nhiên ông ta chắc chắn Bằng Gia sẽ giúp mình giải quyết tên Lâm Mộc gây sự đánh người này.
“Bằng Gia, tên nhóc này đánh tôi ngay ở hội trường, tôi vừa gọi bảo vệ tới bắt cậu ta!” Hâm Tổng chủ động báo cáo tình hình.
“Ông bị đánh sao? Đáng đời!” Bằng Gia vừa nói vừa đẩy Hâm Tổng ra không chút nể nang.
Hâm Tổng bị đẩy ra thì ngẩn người, rõ ràng Bằng Gia là bạn ông ta mà, sao hôm nay lại có thái độ này, không đúng!
Khách khứa trong hội trường cũng chẳng hiểu ra sao cả.
Trước ánh nhìn chăm chú của Hâm Tổng và tất cả khách quý, Bằng Gia bước nhanh tới trước mặt Lâm Mộc.
“Đại ca, lỗi do Bằng Tử tôi không làm tốt công việc của mình, để đại ca phải kinh sợ rồi!”
Bằng Gia cúi người xin lỗi Lâm Mộc một cách kính cẩn, nào còn khí thế đại ca hàng ngày, đây rõ là tư thái của đàn em mà.
Chương 67: Lần lượt từng người một
Trong phút chốc, cả hội trường yên lặng như tờ.
Lời nói và hành động của Bằng Gia khiến tất cả mọi người có mặt nơi này đều nhìn về phía Lâm Mộc, có kinh hãi, chấn động và cả không thể tưởng tượng nổi.
Đường đường là Bằng Gia mà lại gọi thiếu gia sa sút Lâm Mộc là đại ca ư?
Tình huống gì thế này?
“Lâm Mộc anh ta..tại sao.. sao có thể khiến Bằng Gia hạ mình?” Hâm Thiếu trợn tròn con mắt.
“Chắc chắn là Bằng Gia nhầm lẫn rồi! Chắc chắn không đúng đâu!”
Gương mặt Thẩm Tư Tư cũng lộ vẻ không muốn tin.
Chỉ có Hạo Tử đứng cạnh cô ta là chấn động trong lòng, dạo trước anh ta nghe nói Bằng Gia nhận một người làm đại ca, lẽ nào là Lâm Mộc?
Nhưng.. sao có thể chứ?
“Cái gì?” Đến Chu Khôn đang ngồi thưởng rượu vang đằng kia cũng đứng phắt dậy!
Lâm Đại Sơn và Hồng Tuyết Lệ cũng ngơ ngác không thôi.
Chẳng phải Bằng Gia tới để xử lý bọn họ ư, sao lại khom mình hành lễ với Lâm Mộc như này?
“Bằng Tử, ném ông ta ra ngoài cho tôi, hôm nay tôi không muốn nhìn thấy ông ta!” Lâm Mộc chỉ tay về phía Hâm Tổng.
“Không thành vấn đề, đại ca!” Bằng Gia đáp xong thì nhìn về phía Hâm Tổng, nụ cười trên môi bỗng biến mất, thay vào đó là gương mặt tràn đầy vẻ nghiêm nghị.
“Hâm Tổng, ông còn không mau cút ra ngoài cho tôi!” Bằng Gia thét lên như tiếng sấm, vang vọng cả hội trường.
Hâm Tổng cố nặn ra nụ cười khó coi.
“Bằng Gia, ông nhầm lẫn gì phải không, Lâm Mộc cậu ta chỉ là một tên thiếu gia sa sút, trước đây dẫu là con nhà giàu thì cũng là đổ bỏ đi, sao ông lại hạ mình với cậu ta? Huống chi chúng ta là chỗ quen biết!”
Bằng Gia cười lạnh: “Nhầm lẫn? Hừ, người sai là ông! Ông sai ở chỗ chọc giận đại ca Lâm Mộc của tôi! Lập tức cút ra ngoài cho tôi, đừng ép tôi phải động tay động chân!”
Hâm Tổng nghe đến đây thì không cười nổi nữa rồi.
“Bằng Gia, ông muốn tuyệt tình như vậy thật ư? Bữa tiệc hôm nay do Tập đoàn Thiên Mộc tổ chức, ông đâu phải người chủ trì, tôi được Tập đoàn Thiên Mộc mời tới, ông đuổi tôi ra ngoài thì không thích hợp nhỉ?” Hâm Tổng nghiến răng nói.
Ông ta sa sầm mặt nói tiếp: “Huống chi Hâm Mỗ tôi cũng có chút địa vị trong giới kinh doanh Kim Châu, Bằng Gia ông lợi hại thật đó, nhưng thương giới chẳng phải sân nhà của ông, ông đuổi thư ký trưởng của thương hội Kim Châu là tôi đây, có phải hơi quá đáng không? Tôi không đi thì ông định làm gì nào?”
Nếu Bằng Gia đã xé toạc mặt với ông ta, ông ta cũng không cần nể nang.
Lời này của ông ta khiến những người nổi tiếng trong giới kinh doanh có mặt trong hội trường không khỏi gật đầu ủng hộ.
Bằng Gia lợi hại thì sao, Hâm Tổng cũng đâu phải quả hồng mềm.
Dù hai bên có trở mặt thành thù thì chưa chắc Hâm Tổng đã phải nghe theo lời Bằng Gia. Dù sao Hâm Tổng cũng là nhân vật tầm cỡ trong giới kinh doanh Kim Châu.
“Ông nói tôi không đủ tư cách đúng không? Lấy thương hội ra luận bàn đúng không? Nếu Hội trưởng Lưu ở đây, ông ấy cũng sẽ đuổi ông ra ngoài thôi!” Bằng Gia chỉ tay vào mũi Hâm Tổng mắng to.
“Hội trưởng Lưu của thương hội Kim Châu tới!”
Giọng nói âm vang của người đón khách lại vang lên.
Mọi người nhìn về phía cửa, Hội trưởng Lưu với mái tóc hoa râm chậm rãi bước vào hội trường.
“Hội trưởng Lưu đến rồi ư? Ha ha, đến đúng lúc lắm!” Hâm Tổng vừa nghe Hội trưởng Lưu tới, gương mặt nhuốm vẻ vui mừng như vớ được cọng cỏ cứu mạng.
“Hội trưởng Lưu! Hội trưởng Lưu!” Hâm Tổng cuống quýt hô tên Hội trưởng Lưu, hiển nhiên là muốn Hội trưởng Lưu đến nói câu công bằng thay ông ta.
Ông ta là nhân vật lợi hại trong giới kinh doanh Kim Châu, còn là thư ký trưởng nắm vai trò quan trọng trong thương hội, mối quan hệ giữa ông ta và Hội trưởng Lưu vô cùng thân thiết!
"Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất"
Hâm Tổng không tin Hội trưởng Lưu sẽ nói đỡ lời cho một tên thiếu gia sa sút!
Hội trưởng Lưu nghe gọi liền nhìn về phía này. Khi ông ta liếc thấy Lâm Mộc thì hơi ngẩn người, sau đó bước vội về phía đám đông.
Đến Hâm Thiếu đứng xa xa cũng vui mừng nói: “Bằng Gia thật ngông cuồng, dựa vào cái gì mà đuổi ba tôi ra ngoài? Đây cũng đâu phải bữa tiệc do ông ta tổ chức, giờ bác Lưu tới rồi, nhất định bác ấy sẽ đứng ra giải quyết chuyện này, còn tên Lâm Mộc kia tất phải chịu xử phạt! ”
Thẩm Tư Tư nhìn Lâm Mộc đứng đằng xa, lắc đầu nói: “Lâm Mộc, em được Bằng Gia giúp đỡ thì đã sao? Em vẫn chỉ là tên thiếu gia sa sút, Bằng Gia đâu thể vì em mà đắc tội với Hội trưởng Lưu, cuối cùng em vẫn phải trả giá đắt vì hành vi gây sự đánh người của mình thôi!”
Khách khứa trông thấy Hội trưởng Lưu bước tới, đều lộ vẻ tò mò.
Đến Hội trưởng Lưu cũng nhúng tay vào vụ ầm ĩ này rồi, cuối cùng sẽ dùng cách thức gì để giải quyết vụ này đây?
“Lâm Mộc, đó là Hội trưởng Lưu của thương hội Kim Châu, ông ta có quan hệ thân thiết với Hâm Tổng, chỉ e...” Lâm Đại Sơn lo lắng nói.
Lâm Đại Sơn vừa dứt lời, Hội trưởng Lưu đã bước tới.
“Hội trưởng Lưu!” Hâm Tổng lập tức nghênh đón rồi chuẩn bị kể khổ, chờ Hội trưởng Lưu nói lời công đạo thay ông ta.
Sau đó, một cảnh tưởng khiến mọi người muốn rớt luôn tròng mắt lại xuất hiện.
Chỉ thấy Hội trưởng Lưu lại đẩy Hâm Tổng ra như Bằng Gia ban nãy, sau đó bước tới trước mặt Lâm Mộc.
“Lâm thiếu gia, cậu đến sớm thật đấy!” Hội trưởng Lưu tươi cười duỗi tay về phía Lâm Mộc.
“Hội trưởng Lưu, đi đường có vất vả không! Lâm Mộc bắt tay với Hội trưởng Lưu.”
Cảnh tượng này quá kinh thiên động địa nha!
Cảnh tượng này khiến những người ở đây chấn động lần nữa!
Đó là ngôi sao sáng được người người kính trọng trong giới kinh doanh Kim Châu đấy, vậy mà ông ấy lại đẩy Hâm Tổng ra, chủ động lên chào hỏi Lâm Mộc ư?
Rốt cuộc là tình huống gì thế này! Chuyện gì thế này!
Trong lòng mọi người lại nổi lên sóng to gió lớn.
“Sao có thể như vậy! Sao có thể như vậy...” Hâm Tổng thấy một màn này thì liên tiếp lùi về sau như chịu phải cú sốc trầm trọng lắm.
Đến Hội trưởng Lưu còn phải đến chào hỏi Lâm Mộc, tại sao lại như vậy! Không đúng!
Ông ta đang trông chờ Hội trưởng Lưu đứng ra nói lời công đạo cho mình cơ mà!
Thẩm Tư Tư ở đằng xa đứng sững như trời trồng, cô ta chỉ nghe một tiếng ầm trong đầu, tất cả hiểu biết của cô ta về Lâm Mộc sụp đổ tan tành trong phút chốc!
Rốt cuộc Lâm Mộc làm được những điều này bằng cách nào...
Đến Lâm Đại Sơn cũng chấn động tới cùng cực.
Dù năm xưa Lâm Đại Sơn ông huy hoàng thì gặp Hội trưởng Lưu vẫn phải lấy tư thế của tiểu bối mà đối đãi với ông ta, coi ông ta như khách quý!
Con trai Lâm Mộc của ông chỉ là tiểu bối trẻ tuổi mà có thể khiến Hội trưởng Lưu khách sáo như vậy? Có thể biết được Lâm Đại Sơn kinh ngạc như thế nào trước cảnh tượng hôm nay.
Kết hợp với hành động và lời nói khi trước của Bằng Gia, Lâm Đại Sơn chợt bừng tỉnh ngộ, Lâm Mộc thường nói với ông, muốn nhà họ Lâm huy hoàng trở lại, muốn làm nên chuyện lớn... hình như, hình như không phải ba hoa khoác lác.
Con trai ông bỗng chốc nổi tiếng rồi!
Lâm Mộc nói: “Đúng rồi Hội trưởng Lưu, hồi nãy tôi đấm một quyền vào mặt Hâm Tổng, ông ta nói muốn tìm ông làm chủ chuyện này, ông cho ông ta cách giải quyết công bằng đi.”
“Được!” Hội trưởng Lưu cười đáp.
Sau đó, Hội trưởng Lưu quay đầu nhìn Hâm Tổng, mặt lập tức sa sầm.
Chương 68: Sự kiện chính
“Hâm Khôi, ông thật can đảm, ông biết cậu Lâm đây là ai không?” Hội trưởng Lưu nghiêm mặt khiển trách.
Trước những lời quở trách đó, Hâm tổng hoàn toàn hoảng loạn.
"Hội trưởng Lưu, thứ lỗi vì sự thiếu hiểu biết của tôi, cậu ấy là con trai của Lâm Đại Sơn, rõ ràng là... Rõ ràng là một thiếu gia nghèo túng!"
Ông ta thật sự không đoán ra được, Lâm Mộc có thể có thân phận đặc biệt gì?
Hơn nữa, dựa theo hiểu biết của ông ta về Lâm Mộc nhiều năm trước, Lâm Mộc là một công tử nhà giàu vô dụng, không có năng lực hay tham vọng!
"Hâm Khôi, hiện tại tôi rất muốn đánh cho ông một trận! Ông có biết cậu Lâm là ai không? Cậu ấy..."
Hội trưởng Lưu như đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, liền nuốt lại những lời đang định nói.
Hội trưởng Lưu muốn nói rằng Lâm Mộc chính là ông chủ phía sau của tập đoàn Thiên Mộc.
Nhưng ông ta nghĩ rằng hôm nay Lâm Mộc sẽ chính thức thông báo chuyện này, hiện tại yến tiệc còn chưa bắt đầu, nếu ông ta nói ra trước thì không thích hợp lắm.
“Cậu ấy... Cậu ấy là ai?” Hâm tổng nhịn không được liền hỏi.
“Lão Trần, cô Trần Uyển Nhi đến!”
Ngay khi bầu không khí trong khán đài đang kỳ lạ, một giọng nói khác vang lên ở phía cửa.
“Lão Trần sao?”
“Lão Trần thực sự đến sao?”
“Lão Trần đã ở Kim Châu hơn mười năm, chưa bao giờ đích thân tham dự một bữa tiệc quy mô lớn nào cả, đúng không?”
“Ông chủ phía sau của tập đoàn Thiên Mộc đúng thật là quá trâu! Ngay cả Lão Trần cũng mời được!"
Hiện trường là một trận náo loạn, các khách mời kinh ngạc bàn tán không ngừng.
"Lão Trần đã ở Kim Châu mấy năm nay, chúng ta chỉ nghe đến danh của ông, nhưng chưa bao giờ được nhìn thấy mặt, hôm nay, nhân bữa tiệc này, chúng ta cuối cùng cũng có cơ hội nhìn thấy tận mắt Lão Trần!
"Đúng là cơ hội ngàn năm có một!”
Vừa rồi mọi người đều chú ý tới Lâm Mộc, nhưng khi Lão Trần đến, ánh mắt của mọi người đều dồn về phía cửa.
Mọi người đều mong chờ sự xuất hiện của Lão Trần!
Dưới ánh nhìn của mọi người, một ông lão mặc bộ đồ thời Đường với mái tóc bạc trắng và thần thái khỏe khoắn đang chậm rãi đi vào bên trong.
Bên cạnh ông cụ là một người phụ nữ mảnh khảnh, xinh đẹp tự nhiên là Trần Uyển Nhi.
“Đó là Lão Trần!”
“Lão Trần tuy đã nghỉ hưu nhiều năm, vẻ ngoài nhìn rất hiền từ, nhưng bên trong lại có một khí chất vô hình khó tả, bây giờ nhìn thấy, quả thật là khác với người thường.”
Mọi người đều ngước nhìn Lão Trần, ai cũng ngạc nhiên thán phục.
Lão Trần đã đích thân đến, chắc chắn ông cụ cũng là khách mời cuối cùng của buổi tiệc.
Khi một số người có quyền lực khác đến thì cũng có ít người thường đến để chào hỏi.
Nhưng khi Trần Lão đến, không ai dám tiến lên chào hỏi dù chỉ một câu.
“Này, Lão Trần hình như cũng đi tới hướng đó?”
Mọi người kinh ngạc phát hiện sau khi Lão Trần đến, trước tiên ông cụ liếc mắt nhìn xung quanh, sau đó đi thẳng về phía Lâm Mộc.
“Chẳng lẽ là Lão Trần đi chào hỏi Hội trưởng Lưu sao?”
Trong mắt mọi người, ngoại trừ Lão Trần, Hội trưởng Lưu là quan trọng nhất.
"Không đúng? Cho dù Hội trưởng Lưu và Lão Trần quen biết nhau, nhưng khi Trần Lão đích thân tới, hẳn là Hội trưởng Lưu phải chủ động chào hỏi Lão Trần mới đúng chứ, sao Lão Trần lại chủ động đi chào hỏi Hội trưởng Lưu?"
Ừ, Hội trưởng Lưu đúng là không có mặt mũi lớn như vậy? Vậy Lão Trần chủ động đi tới đó là vì ai? Ai có thể có mặt mũi như vậy chứ?"
Tất cả mọi người đều khó hiểu, lý do là ở Kim Châu nhỏ bé này, không ai có thể khiến cho Lão Trần chủ động đi chào hỏi cả?
Đúng hơn là hầu hết các vị khách ở đây thậm chí còn không đủ tư cách để đi chào hỏi Lão Trần.
"Chẳng lẽ..."
Mấy vị khách mời tại hiện trường đột nhiên kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Lâm Mộc...
Chuyện này không thể nào, đúng không?
Dưới ánh mắt nghi ngờ và tò mò của mọi người, Lão Trần đã nhanh chóng đưa Trần Uyển Nhi đi đến chỗ Lâm Mộc đang đứng.
"Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất"
"Lão Trần!"
“Lão Trần!”
Hội trưởng Lưu và Bằng Gia nhanh chóng chủ động lên tiếng chào hỏi.
Lão Trần gật đầu đáp lại hai người.
“Lão Trần!”
Khi Lão Trần đi ngang qua Hâm tổng và các ông chủ khác, bọn họ cũng lên tiếng chào hỏi Lão Trần với vẻ kính sợ.
Nhưng Trần Lão không hề đáp lại, chỉ đi ngang qua bọn họ.
Dưới ánh mắt nghi ngờ và tò mò của mọi người, cuối cùng Lão Trần cũng dừng lại trước mặt Lâm Mộc.
“Lão Trần.” Lâm Mộc cười chào hỏi Lão Trần.
“Bạn nhỏ Lâm Mộc, mấy ngày nay không gặp, tinh thần của cháu càng ngày càng tốt.” Lão Trần cười như gió xuân.
“Lão Trần quá khen, thần sắc của ông cũng không kém.” Lâm Mộc cười đáp.
“Lâm Mộc, tên khốn kiếp, anh đã hoàn toàn quên mất tôi rồi đúng không?” Trần Uyển Nhi đi tới trước mặt Lâm Mộc, giơ nắm đấm lên rồi đấm nhẹ vào ngực Lâm Mộc.
Mọi người đều bị sốc!
Cảnh tượng này hoàn toàn khiến mọi người có mặt tại đây trợn tròn mắt!
Lão Trần chủ động tìm đến Lâm Mộc để chào hỏi.
Người đẹp nổi tiếng lạnh lùng của Kim Châu Trần Uyển Nhi lại có quan hệ với Lâm Mộc?
Lâm Mộc, anh làm thế nào mà khiến cho Bành Gia phải cúi đầu bỏ sức ra giúp đỡ anh, được Hội trưởng Lưu cung kính và Lão Trần đối xử vô cùng nhiệt tình? Ba người này ở Kim Châu đều là những nhân vật có tiếng tăm, người này so với người kia còn đáng sợ hơn!
Còn anh, Lâm Mộc, chỉ là một chàng trai trẻ hơn hai mươi tuổi!
Rốt cuộc là anh có khả năng gì chứ?
Mọi người từ cho đến nay vẫn không hiểu tại sao.
Nhưng khi mọi người nhìn về phía Lâm Mộc lần nữa, không còn ai khinh thường anh là một vị thiếu gia vô dụng, những gì mọi người nhìn thấy bây giờ chỉ là sự kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi!
Lúc này, một người dẫn chương trình bước lên trước sảnh tiệc.
“Mời các quý ông, quý bà ngồi xuống, bữa tiệc sắp bắt đầu, chủ tịch tập đoàn Thiên Mộc sẽ chuẩn bị phát biểu trên sân khấu.”
Những lời này vừa nói ra, khách mời tại hiện trường đều yên tĩnh ngồi xuống ghế.
Mặc dù chuyện xảy ra với Lâm Mộc vừa rồi đã khiến mọi người chấn động rất mạnh.
Nhưng đối với tất cả mọi người, điều quan trọng nhất của ngày hôm nay là được gặp ông chủ phía sau của tập đoàn Thiên Mộc!
Đây là điều mà mọi người đang mong chờ nhất!
“Đại ca, chúng ta qua đó ngồi đi.” Bành chủ nhân ra hiệu mời.
“Bố, mẹ, em gái, đi thôi.” Lâm Mộc cười.
"Tốt! Tốt!"
Lâm Đại Sơn tỉnh táo lại.
Lâm Mộc đưa bọn họ đến phía trước và ngồi xuống.
Bằng Gia, Hội trưởng Lưu, Lão Trần và Trần Uyển Nhi cũng đều ngồi cùng bàn với Lâm Mộc.
Ngồi với nhiều ông lớn như vậy, ngay cả Lâm Đại Sơn cũng cảm thấy có chút không thoải mái, lại càng không nói đến mẹ và em gái của Lâm Mộc.
Bọn họ vẫn cảm thấy rằng tất cả chỉ như một giấc mơ.
Sau khi khách mời đã yên vị.
“Mọi người yên lặng, xin được mời chủ tịch tập đoàn Thiên Mộc lên sân khấu phát biểu!” Giọng người dẫn chương trình lớn.
Có tiếng vỗ tay như sấm.
Với tư cách là chủ tịch của tập đoàn, A Bính bước ra từ bức màn phía sau.
“Các vị khách quý, cảm ơn vì đã sắp xếp lịch trình bận rộn để tham dự yến tiệc của tập đoàn Thiên Mộc của tôi, nhưng người phát biểu chính hôm nay không phải là tôi, mà là chủ tịch tập đoàn Thiên Mộc của chúng tôi.”
A Bính cười, nói tiếp: "Chủ tịch của chúng tôi bây giờ đang ngồi ở phía dưới, tiếp theo, tôi xin mời chủ tịch tập đoàn Thiên Mộc của chúng tôi lên sân khấu phát biểu vài lời!"
Chương 69: Giữ lấy bầu trời!
"Chủ tịch tập đoàn Thiên Mộc cũng ở trong bữa tiệc này sao? Là ai vậy?"
Các vị khách vừa vỗ tay tán thưởng vừa đưa mắt nhìn xung quanh.
Khoảnh khắc này chính là giây phút các doanh nhân ở cả thành phố Kim Châu này mong đợi từ lâu.
Ông chủ bí ẩn khuấy đảo giới kinh doanh Kim Châu cuối cùng cũng đã lộ diện!
"Cuối cùng thì tôi cũng nhìn thấy được dung mạo thật của chủ tịch tập đoàn Thiên Mộc! Không biết anh ta trông như thế nào!" Chị họ của anh là Thẩm Tư Tư nhìn xung quanh.
Một bàn trong góc.
“Tôi muốn nhìn xem người đã đánh bại tôi rốt cuộc là thần thánh phương nào!” Chu Khôn nắm chặt ly rượu trong tay.
Tất cả những vị khách có mặt tại hiện trường đều mong chờ với đủ các suy nghĩ!
Bên bàn của Lâm Mộc.
“ Vỗ tay đã bốn năm giây rồi, sao vẫn chưa thấy vị chủ tịch thần bí này xuất hiện vậy?” Ánh mắt Lâm Đại Sơn cũng đang nhìn xung quanh.
“Ba, mẹ, hai người cứ ngồi xuống trước đi, con lên sân khấu phát biểu.” Lâm Mộc cười vỗ vai cha mình.
Vừa nói xong, Lâm Mộc chậm rãi đứng dậy đi thẳng lên sân khấu.
Lâm Đại Sơn nhìn thấy Lâm Mộc bước lên sân khấu, ông sửng sốt một giây, sau đó con ngươi giật giật, trong lòng chợt nhận ra cái gì đó!
Bây giờ là lúc chủ tịch tập đoàn Thiên Mộc lên phát biểu, mà lúc này Lâm Mộc lại đi lên, không phải là con trai của ông Lâm Mộc chính là ... là vị chủ tịch bí ẩn trong truyền thuyết đó chứ?
Ý nghĩ này giống như tiếng sấm đầu xuân, bùng nổ trong đầu Lâm Đại Sơn.
Bởi vì Lâm Mộc ngồi ở bàn gần sân khấu, nên lúc Lâm Mộc đứng lên như vậy lập tức thu hút tất cả sự chú ý của mọi người.
"Thiếu Gia nhà họ Lâm Lâm Mộc? Anh ta ... sao lại lên sân khấu?"
"Chẳng lẽ ... anh ta chính là chủ tịch tập đoàn Thiên Mộc sao?!"
Khi mọi người nhìn thấy Lâm Mộc bước lên sân khấu thì đều ồ lên cảm thán.
Mọi người chợt nghĩ đến chuyện vừa xảy ra.
Đối mặt với Lâm Mộc, Bằng Gia cúi đầu, hội trưởng Lưu cung kính, ông cụ Trần nhiệt tình chào hỏi.
Mọi người đều tự hỏi tại sao chuyện này lại xảy ra.
Lúc này, bọn họ ngẩn người ra, hóa ra Lâm Mộc chính là chủ tịch tập đoàn Thiên Mộc!
"Lâm Mộc? Sao có thể là cậu ta chứ!!"
Ly rượu tuột khỏi tay Chu Khôn, bị rơi xuống đất vỡ tan tành.
Người đánh bại tập đoàn Chu thị của anh ta hóa ra lại là tên Lâm Mộc mà anh ta luôn coi thường sao?
Tên Lâm Mộc người mà năm năm trước quỳ gối trước mặt anh ta, cầu xin anh ta buông tha cho nhà họ Lâm, hiện tại đã đạt đến trình độ như vậy sao?
Giờ phút này, Chu Khôn chỉ cảm thấy cả thế giới như đang sụp đổ...
Hàn Mộng Lan giơ tay lên che miệng, kinh ngạc như không thể lường trước được, Lâm Mộc là chủ tịch tập đoàn Thiên Mộc sao?
Đây chỉ là một trò đùa thôi đúng không!
"Cậu ta..cậu ta..."
Thẩm Tư Tư nhìn Lâm Mộc đang đứng dưới ánh đèn sân khấu, đầu óc cô ta choáng váng, cô ta chỉ cảm thấy thế giới cũng đang quay cuồng, mặt trời và mặt trăng đều đảo lộn ...
Hạo Tử, Hâm Thiếu, mấy phú nhị đại đến cùng Hâm Thiếu, bọn họ nhìn thấy Lâm Mộc đi lên sân khấu thì cả người đều như bị sét đánh, sững sờ ngẩn người ra!
Thì ra Lâm Mộc chính là vị chủ tịch thần bí mà mọi người đều tò mò ...
Vị thiếu gia một thời phong lưu đó đã leo lên được tới đỉnh của giới kinh doanh ở Kim Châu và trở thành người được mọi người ca tụng sao?
Lâm Mộc đã lên đến sân khấu.
“A Bính, cậu nghỉ ngơi trước đi.” Lâm Mộc vỗ vai A Bính, sau đó cầm lấy micro.
Lâm Mộc đang đứng trên sân khấu được bao phủ bởi một ngọn đèn lồng, thu hút sự chú ý của mọi người, tỏa sáng rực rỡ! Giờ phút này, anh đã đứng trên đỉnh của thành phố Kim Châu này, làm chói mắt cả đám người kia rồi!
"Tôi nghĩ cũng có rất nhiều vị khách ở đây đã biết đến tôi rồi, nhưng tôi vẫn tự giới thiệu. Tôi tên Lâm Mộc, là chủ tịch đương nhiệm của tập đoàn Thiên Mộc, hôm nay tôi mời mọi người đến chỉ để mọi người chứng kiến một chuyện!"
"Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất"
Vừa nói xong, Lâm Mộc nhìn đến chỗ của Lâm Đại Sơn.
"Ba, từ ngày đầu tiên trở về Kim Châu, con đã nói sẽ khôi phục lại nhà họ Lâm, sẽ khiến nhà họ Lâm trở lại đỉnh cao, con trai không nói dối, càng không phải là khoe khoang."
Lâm Mộc cười nhẹ nhàng nói với cha anh.
"Ngày hôm nay, con trai sắp xếp tất cả chuyện này là để toàn bộ doanh nhân ở Kim Châu này được chứng kiến sự trở lại của ba! Bữa tiệc này cũng chính là dành riêng cho ba!"
“Ba, ba lên sân khấu đi.” Lâm Mộc vươn tay, đối mặt với Lâm Đại Sơn dưới sân khấu.
Dưới sân khấu.
"Lâm Mộc, con trai của tôi..."
Mặc dù Lâm Đại Sơn rất mạnh mẽ, nhưng sau khi nghe những lời của Lâm Mộc, ông không nhịn được bật khóc, giọng nói run run.
Ông cảm động và cũng cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm, nhưng nhiều hơn chính là sự tự trách và tội lỗi.
Bởi vì Lâm Đại Sơn biết ngay từ khi Lâm Mộc trở về, anh đã bày tỏ quyết tâm khôi phục lại nhà họ Lâm, ông đã mắng Lâm Mộc là không biết tự lượng sức, cho rằng Lâm Mộc là đồ vô dụng.
Lúc này, ông mới chợt nhận ra con trai mình không hề khoe khoang hay nói dối gì cả, Lâm Mộc âm thầm làm việc để khôi phục nhà họ Lâm mà ông không hề hay biết!
Nhưng ông lại không giúp được Lâm Mộc chuyện gì cả, để cho Lâm Mộc một mình gánh vác mọi chuyện!
Mẹ và em gái anh cũng khóc nức nở vì xúc động!
“Lâm Đại Sơn, con trai của cậu đã chuẩn bị cả một sân khấu lớn như vậy cho cậu rồi, mau lên sân khấu đi.” Ông cụ Trần ngồi bên cạnh nói.
"Được! Được!"
Lâm Đại Sơn lau nước mắt, nhìn Lâm Mộc đang cao ngạo đứng thẳng ở trên sân khấu.
Giờ phút này ông đã nhận ra con trai mình không còn là một thằng nhóc vô dụng chỉ biết ăn chơi đua đòi nữa rồi.
Con trai ông đã hiểu chuyện hơn rồi...
Lâm Đại Sơn nhanh chóng đứng dậy đi về phía sân khấu.
Trên sân khấu.
Lâm Đại Sơn đi tới trước mặt Lâm Mộc, dưới sân khấu cũng yên tĩnh hơn, mọi người đều im lặng nhìn lên sân khấu.
“Ba, con muốn nói xin lỗi với ba, trước kia con không có hoài bão, nên đã để cha thất vọng nhiều năm như vậy.” Lâm Mộc cúi đầu xin lỗi cha mình.
Nước mắt của Lâm Đại Sơn lại tuôn ra không thể nào kìm nén được nữa.
"Mộc Nhi, đừng ... đừng như vậy, là do ba hiểu lầm con, là lỗi của ba."
Giọng nói run run, Lâm Đại Sơn vội vàng đỡ Lâm Mộc dậy, đồng thời nắm chặt tay Lâm Mộc.
Cha và con trai như được kết nối lại, trái tim của họ lại được gắn kết chặt chẽ với nhau!
“Ba, trong 20 năm đầu, ba đã che mưa chắn gió cho đứa con trai này, từ nay về sau hãy để đứa con trai này giữ vững bầu trời cho cha và nhà họ Lâm!” Lâm Mộc nói ra từng chữ chắc nịch.
Cảnh tượng này cũng khiến nhiều khách mời dưới sân khấu cũng phải xúc động.
"Nếu con của chúng ta có thể bằng một nửa của Lâm Mộc thôi thì có mơ tôi cũng không hối hận."
"Thật muốn sinh con trai giống Lâm Mộc nha..."
Có một người con trai như vậy sao mọi người có thể không ghen tị cơ chứ?
“Tên này cũng khá hiếu thuận đó.” Đôi mắt của Trần Uyển Nhi cũng đỏ ửng, cô lẩm bẩm, trong lòng cô cũng thấy cảm động.
Trên sân khấu.
Lâm Mộc nắm lấy bàn tay run rẩy của cha anh: "Ba, con đã hứa với ba là sẽ giúp ba trở lại vị trí chủ tịch, tiếp tục chiến đấu trong giới kinh doanh một lần nữa, và ngày đó chính là hôm nay!"
Ngay lập tức, Lâm Mộc quay đầu nhìn về phía khán giả, trịnh trọng tuyên bố:
"Hôm nay tôi muốn tuyên bố trước mặt mọi người rằng tôi sẽ từ chức Chủ tịch Tập đoàn Thiên Mộc, và cha tôi, Lâm Đại Sơn, sẽ trở thành Chủ tịch Tập đoàn Thiên Mộc!"
Bộp bộp!
Những tràng pháo tay như sấm của các khách mời vang lên!
Chương 70 Vén màn sự thật
Lâm Đại Sơn liền vội vàng khoát tay nói: "Mộc Nhi, cái này.... Cái này là sao, tập đoàn Thiên Mộc là do một tay con thành lập, căn bản ba không có bất kì cống hiến gì cả."
"Ba, ba kinh doanh giỏi ơn con, hơn nữa con cũng có chuyện quan trọng hơn phải làm, ba nhất định không được từ chối đâu, với lại không phải ba cũng rất yêu thích việc kinh doanh sao? Hiện tại ba đã có thể trở lại lĩnh vực mà mình am hiểu rồi." Lâm Mộc vừa cười vừa nói.
"Nếu Mộc Nhi đã nói như vậy thì được, ba sẽ gánh vác trọng trách này!" Lâm Đại Sơn nặng nề gật đầu.
Lâm Mộc lại một lần nữa nhìn xuống phía dưới sân khấu.
"Sau này hi vọng các vị phối hợp với ba tôi nhiều hơn trong công việc, đương nhiên những con tôm tép như chủ tịch Hâm thì phải chuẩn bị tư tưởng cho tốt nha." Trong câu nói này của Lâm Mộc, rõ ràng có ý uy hiếp.
Anh vừa nói xong câu này, mấy tên phú nhị đại ngồi bên cạnh tên Hâm thiếu kia đều nhấc ghế lên, kéo dãn khoảng cách với Hâm Thiếu.
Bởi vì bọn họ đã có thể đoán trước được nhà họ Hâm có lẽ sẽ phải gặp sóng gió lớn!
Chủ tịch Hâm ngồi bên dưới nghe anh nói xong, cũng bị dọa sợ đến nỗi giật nảy mình.
"Lâm thiếu gia, chủ tịch Lâm, trước đó là tôi có mắt không tròng, là tôi làm không đúng, tôi. . . sau này tôi nhất định sẽ phối hợp nhiều hơn với tập đoàn Thiên Mộc trong công việc, xin Lâm thiếu gia, chủ tịch Lâm hãy cho tôi một cơ hội!" Chủ tịch Hâm đứng dậy liên tục nói xin lỗi.
Lúc này ông ta cũng không thèm quan tâm đến mặt mũi gì cả.
Lâm Mộc cũng không thèm để ý đến ông ta nữa, anh tuyên bố bắt đầu buổi tiệc.
Tiệc rượu chính thức bắt đầu, các món ăn đều được bưng lên.
Lâm Mộc dặn dò A Bính, thay mình đi đến mỗi bàn kính một ly rượu, cảm ơn các vị khách đã đến tham gia.
. . .
Lâm Mộc thì trở về phòng, dặn dò Bằng Gia chặn Chu Khôn và Hàn Mộng Lan lại.
Sau đó Lâm Mộc bảo cha anh là Lâm Đại Sơn vào gian phòng trên lầu ở biệt thự.
Có một vài chuyện Lâm Mộc vẫn nên hỏi cha mình cho rõ ràng. Chuyện lúc trước, rốt cuộc vì sao nhà họ Tôn lại muốn đối phó đến cùng với nhà họ Lâm?
Bên trong sảnh tiệc.
"Mộng Lan, chúng ta đi nhanh lên!"
Chu Khôn không dám ở đây tiếp nữa, dù sao đây cũng là bữa tiệc do Lâm Mộc tổ chức, anh ta muốn nhân lúc bữa tiệc đã bắt đầu liền nhanh chóng rời đi.
Anh ta nhất định phải liên lạc với nhà họ Tôn ngay, báo cáo chuyện của Lâm Mộc cho bên đó ngay!
Chu Khôn với Hàn Mộng Lan vừa đứng dậy chuẩn bị rời đi thì Bằng Gia đã dẫn một đám người tới bao vây bọn họ.
"Ông chủ Chu, bữa tiệc chỉ vừa mới bắt đầu, cậu vội vã đi như vậy làm gì chứ?" Bằng Gia đi đến trước mặt Chu Khôn.
"Bằng Gia, tôi. . . Tôi đã ăn xong rồi." Chu Khôn nặn ra một nụ cười vô cùng khó coi.
"Nếu cậu đã ăn xong rồi, vậy thì đi theo tôi một chuyến đi, đại ca tôi muốn gặp cậu đấy."
"Đưa đi!"
Bằng Gia vung tay lên, mấy tên đàn em phía sau ông ta lập tức chạy lên khống chế Chu Khôn và Hàn Mộng Lan lại, sau đó đưa lên tầng hai.
"Mau nhìn kia, Chu Khôn với Hàn Mộng Lan bị đưa đi rồi."
"Đây chắc là đắc tội với nhà họ Lâm rồi."
"Haizz, ai có thể ngờ tới nhà họ Lâm đã phá sản lại được Lâm Mộc khôi phục lại, thậm chí còn mạnh hơn trước kia rất nhiều nữa chứ!"
"Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất"
Mấy vị khách ở bữa tiệc nhìn thấy Chu Khôn và Hàn Mộng Lan bị kéo đi, bọn họ cũng vô cùng bồn chồn không yên.
Còn bên phía chủ tịch Hâm và Hâm Thiếu con trai của hắn, lúc này như đang ngồi trên đống lửa, mồ hôi nhễ nhại.
Bọn họ không biết đến lúc bọn họ rời đi, liệu có bị bắt lại như thế không?
Bàn bên cạnh Hâm Thiếu.
"Tư Tư, em họ cô bây giờ đã trở thành nhân vật lớn ở Kim Châu rồi đó, vậy cô cũng có thể được nhờ rồi!" "Tư Tư, sau này cô phát đạt, cũng đừng quên mấy người bạn cũ là chúng tôi đó nha."
Mấy cô cậu phú nhị đại ở bàn này bắt đầu nịnh bợ Thẩm Tư Tư.
Dù sao bọn họ cũng biết, Thẩm Tư Tư và Lâm Mộc là họ hàng, trái lại với Hâm Thiếu, dường như anh ta đã trở nên hôi hám, nên ai ai cũng xa lánh.
"Vâng..vâng….." Thẩm Tư Tư mang theo nụ cười xấu hổ, tỏ vẻ không quan tâm.
"Tư Tư, em họ em lên tầng hai rồi, đi, chúng ta đi hỏi thăm cậu ta một chút, hai người đều là người một nhà cả mà." Hạo Tử giật giây nói.
Hạo Tử nghĩ nếu như có thể bám được vào Sở Nguyên, vậy một tên đàn em của Bằng Gia như anh ta cũng có thể có tương lai rộng mở rồi.
"Nhưng....nhưng trước đó chúng ta đối xử với cậu ta như vậy." Thẩm Tư Tư do dự.
Cô ta nghĩ đến những lời nói và hành động trước đó với Lâm Mộc, nên không biết nên đối mặt với Lâm Mộc như thế nào nữa.
"Đều là người một nhà cả, nói ra là không sao cả đâu, đi!" Hạo Tử kéo Thẩm Tư Tư đứng dậy, sau đó đi lên tầng hai.
. . .
Trong gian phòng ở tầng hai biệt thự.
"Lâm Mộc, ba thật không ngờ con có thể có thành tựu như ngày hôm nay, là ba đã coi thường con rồi, con làm được như này, đến nghĩ ba cũng không dám nghĩ đến nữa."
Lâm Đại Sơn vui sướng cảm thán: "Lần này con đúng là khiến ba phải lau mắt mà nhìn đấy!"
"Ba, bây giờ ba có thể nói cho con biết lúc trước vì sao nhà họ Tôn và cả Chu Khôn đều muốn đối phó với nhà họ Lâm chúng ta không?" Lâm Mộc dò hỏi.
Đây vẫn luôn là mối nghi hoặc trong lòng Lâm Mộc.
Có thể nói nhà họ Tôn là một gia tộc lớn, còn tập đoàn Lâm thị đã từng chỉ là một tập đoàn nho nhỏ ở thành phố Kim Châu, hoàn toàn không có bất kì mối liên hệ nào với nhà họ Tôn, nhưng vì sao nhà họ Tôn lại muốn lật đổ nhà họ Lâm chứ?
Lâm Đại Sơn trầm ngâm một lúc, sau đó mới mở miệng nói: "Mộc Nhi, con có thể có được ngày hôm nay, đã chứng minh được thực lực của con, vậy nên ba sẽ nói tất cả cho con biết, chuyện đó đều bởi vì một hạng mục độc quyền."
"Độc quyền?" Lâm Mộc khẽ giật mình.
Lâm Đại Sơn cúi đầu, nhớ lại chuyện năm năm trước.
"Lâm Mộc, ba sẽ nói rõ cho con biết, tập đoàn Lâm thị chúng ta trước kia có một phòng thí nghiệm, bởi vì một lần xảy ra chuyện nên phòng thí nghiệm có một phát minh mới, tập đoàn chúng ta lập tức xin bằng sáng chế độc quyền cho phát minh này."
"Đây là một hạng mục có thể cải thiện tỷ lệ sử dụng năng lượng dầu mỏ, có thể nói là vô cùng quan trọng! Chỉ với quy mô nhỏ, nhưng bằng sáng chế độc quyền này có thể mang đến sự giàu có vô cùng, còn nếu với quy mô lớn hơn thì thậm chí có thể giải quyết được tình trạng khủng hoảng năng lượng của nước ta!"
"Nhưng bằng sáng chế độc quyền này còn phải tiến thêm một bước nghiên cứu nữa để hoàn thiện, vậy mới có khả năng sản xuất hàng loạt, dựa theo dự đoán của chúng ta, sau khi hoàn thiện sản phẩm, ít nhất có thể tăng lên 30%-40% tỷ lệ sử dụng năng lượng dầu hỏa."
"Nhưng với tiềm lực tài chính của tập đoàn Lâm thị chúng ta lúc đó thì một mình khó mà hoàn thành được, vậy nên ba đã yêu cầu Chu Khôn đi tìm đối tác có thực lực thương nghiệp hợp để hợp tác, để cùng hoàn thành hạng mục này!"
"Chu Khôn tìm tới nhà họ Tôn để nói chuyện hợp tác, nào biết nhà họ Tôn lại có dã tâm lớn hơn, muốn trực tiếp mua sáng chế độc quyền này từ chúng ta, ba không chịu vì ba chỉ muốn cùng hợp tác hoàn thành, nhưng ba lại không bao giờ không ngờ tới, Chu Khôn lại cấu kết với nhà họ Tôn, làm gián điệp, cướp đi tập đoàn Lâm thị, mà hạng mục kia cũng thuộc về nhà họ Tôn dưới sự giúp đỡ của Chu Khôn."
Lâm Đại Sơn nói xong lời, liền nhắm mắt lại, không nhịn được lắc đầu.
Có thể nhìn ra được chuyện này chính là đả kích rất lớn đối với Lâm Đại Sơn, là vô cùng lớn.
"Thì ra đây chính là nguyên nhân nhà họ Lâm bị hại."
Lâm Mộc hơi nheo mắt lại: "Nhà họ Tôn này đúng thật là không biết xấu hổ, ép mua không thành thì liền dùng loại thủ đoạn hèn hạ này!"
"Cũng phải trách ba tin lầm người, tên khốn Chu Khôn kia, chỉ trách ba đối xử quá tốt với anh ta!" Lâm Đại Sơn nắm chặt hai bàn tay lại, trong mắt dâng lên lửa giận.
“Lâm Đại Sơn, vậy tôi nói thẳng nhé, tôi muốn làm gì đó quá đáng một chút.” Hâm Khôi tươi cười nói.
Lâm Đại Sơn vừa toan nói tiếp, Lâm Mộc đã kéo ông lại rồi bước lên trước.
Lần trước con trai Hâm Khôi sỉ nhục Lâm Mộc ở trang trại, anh có thể coi như chẳng có gì. Nhưng Hâm Khôi dám đe dọa cả nhà anh ư? Đây là điều Lâm Mộc không thể tha thứ.
“Hâm Khôi, nếu ông còn dám khiêu khích ba tôi nữa, hôm nay tôi sẽ khiến ông nghênh ngang bước vào, nhục nhã bước ra!” Lâm Mộc chỉ tay vào người ông ta, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói thì rét run.
“Ồ, thú vị nhỉ, một tiểu bối mà dám nhảy ra uy hiếp tôi?” Hâm Khôi bật cười, đến mấy ông chủ đứng bên cạnh cũng nhịn không được phì cười theo.
Trong mắt bọn họ, Lâm Mộc bỗng nhiên nhảy ra nói những lời đe dọa hùng hồn này, nực cười hệt như kiến hôi thét vào mặt voi, dọa đánh voi phải nằm bò.
“Trong vòng 3 phút, biến ngay khỏi mắt tôi!” Ngữ khí của anh ngày càng lạnh lùng.
“Lâm Mộc, tôi quá rõ cậu là thứ bỏ đi rồi, tốt nhất cậu cút qua một bên đi!” Hâm Khôi bỗng nói bằng giọng điệu hung dữ.
“Xem ra, ông thực sự muốn nếm thử nắm đấm của tôi!” Ánh mắt Lâm Mộc như đóng băng, sau đó vung tay nện một quyền vào mặt Hâm Khôi dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người.
Cảnh tượng ‘người ngã ngựa đổ’ lập tức xuất hiện.
“Gì cơ? Thằng nhóc đó! Không ngờ thằng nhóc đó lại đánh Hâm Tổng!”
Các ông chủ có mặt nơi này đều giật thót trước màn đánh đấm này!
“Thằng nhóc này ăn gan hùm đó hả? Dám ra tay đánh người ngay ở đây, rõ là phá rối bữa tiệc do Tập đoàn Thiên Mộc tổ chức mà! Cậu ta làm vậy chẳng những đắc tội với Hâm Tổng, còn mạo phạm với cả Tập đoàn Thiên Mộc!”
“Thằng nhóc này điên rồi hả?”
Đùa cái kiểu gì thế, những nơi như này ai lại dám làm xằng làm bậy? Càng đừng nói tới việc đánh khách quý được mời tới bữa tiệc! Hành động này đã vượt quá sự tưởng tượng của tất cả mọi người!
“Đầu óc Lâm Mộc có vấn đề rồi hả? Dám động tay động chân với Hâm Tổng ngay ở đây!” Thẩm Tư Tư sợ khiếp vía.
“Đến đại ca Bằng Gia của anh còn chẳng dám làm bậy trong những dịp như này, sao Lâm Mộc lại dám chứ? May sao.... may sao chúng ta tránh xa anh ta, bằng không chúng ta đã gặp vạ lây rồi!” Hạo Tử khiếp sợ trong lòng.
Bọn họ vui mừng khôn xiết vì đã xa ánh một nhà 4 người họ Lâm.
"Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất"
Chu Khôn đứng trong góc cười lạnh: “Lâm Mộc đúng là tên thiếu gia ngu dốt, dám ra tay đánh người ở nơi này cơ đấy. Dù 5 năm trôi qua, anh ta vẫn thiếu não như vậy!
Lâm Đại Sơn, Lâm Lê và Hồng Tuyết Lệ nhìn thấy Lâm Mộc động tay động chân với người ta ở bữa tiệc thì như chết lặng.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ được Lâm Mộc lại làm như vậy!
“Hỏng rồi, lần này phiền phức lớn rồi...” Khi Lâm Đại Sơn hoàn hồn, mặt ông bỗng trắng bệch như tờ giấy, ông chỉ cảm thấy Lâm Mộc đã gây họa tày trời rồi!
Đâu chỉ đánh Hâm Tổng, còn thêm tội làm loạn ở bữa tiệc của Tập đoàn Thiên Mộc.
Hậu quả không thể tưởng tượng được!
Mấy ông chủ đứng sau Hâm Tổng lao lên trước đỡ ông ta, bọn họ cũng bị hù cho đứng tim.
Lúc này, gương mặt của Hâm Tổng đã tím xanh.
“Thằng điên này! Thằng điên!” Hâm Tổng bưng mặt, trợn trừng mắt gầm lên,
Có nằm mơ ông ta cũng không ngờ Lâm Mộc dám ra tay đánh mình.
“Hâm Tổng, hỏng chuyện mất thôi, liệu chúng ta có bị liên lụy vì gây náo loạn ở bữa tiệc của Tập đoàn Thiên Mộc không?”
Mấy ông chủ sau lưng Hâm Tổng cuống cả lên,
Tuy Hâm Tổng là nạn nhân, nhưng chính bọn họ mới là kẻ đầu sỏ khiêu khích người ta.
Một khi chọc giận Tập đoàn Thiên Mộc, đến bọn họ cũng bị trách tội cùng chứ chẳng chơi.
“Là thằng điên này ra tay, sợ cái gì?” Hâm Tổng nghiến răng nghiến lợi nói.
Hâm Tổng được đỡ dậy chỉ tay vào mặt Lâm Mộc, ông ta giận tới độ tay run lẩy bẩy.
“Nhà họ Lâm đánh người ở đây, các người xong đời rồi, xong đời rồi!”
Sau đó Hâm Tổng gào to: “Bảo vệ, bảo vệ! Mau lôi thằng điên này ra ngoài cho Tập đoàn Thiên Mộc xử lý nó!”
Tiếng ồn bên này đã thu hút đám bảo vệ của sơn trang.
“Đưa anh ta ra ngoài!”
Đội trưởng đội bảo vệ hay chuyện Lâm Mộc đánh người, lập tức cho người vây quanh Lâm Mộc.
Sáng nay ông chủ sơn trang đã dặn dò bọn họ trước rằng bữa tiệc hôm nay vô cùng quan trọng, kêu bọn họ nâng cao 120% tinh thần, lỡ như có chuyện bất trắc hay gây rối gì, bọn họ đừng mong được yên ổn.
Lâm Đại Sơn thấy đám bảo vệ muốn động tay động chân với Lâm Mộc thì sốt ruột quá đỗi.
“Thằng nhãi này, con ra vẻ cái gì chứ!” Lâm Đại Sơn kéo Lâm Mộc lại.
Sau đó ông nói với đám bảo vệ: “Chuyện này không liên quan tới nó, tất cả đều do tôi gây ra, tôi sẽ gánh vác tất cả hậu quả.”
Tuy Lâm Đại Sơn hay rầy la Lâm Mộc ở nhà, nhưng dù sao ông cũng là ba của anh, nếu gặp đại nạn thật, ông nhất định phải đứng nơi đầu sóng ngọn gió chở che cho anh!
“Lâm Đại Sơn, chuyện này một mình ông cũng không gánh nổi đâu, cả nhà ông đều vạ lây!” Hâm Tổng nổi đóa, mặt mày dữ tợn.
“Bằng Gia tới!” Ngay khi bầu không khí giữa đám người như đang giương cung bạt kiếm, một giọng nói âm vang truyền tới.
Chỉ thấy Bằng Gia sải bước vào hội trường.
Vừa liếc mắt, Bằng Gia đã trông thấy Lâm Mộc bị đám bảo vệ vây quanh.
“Các người làm gì thế hả? Dừng tay!” Bằng Gia quát tháo.
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Bằng Gia.
Chỉ thấy Bằng Gia bước vội về phía đám đông đang bao vây Lâm Mộc.
“Bằng Gia sao thế nhỉ? Sao vừa vào đã hùng hùng hổ hổ như vậy?” Mọi người ngơ ngác.
“Không lẽ Bằng Gia vừa bước vào đã nhìn thấy Lâm Mộc gây náo loạn, cho nên muốn đích thân xử lý anh ta?” Hâm Thiếu đoán thầm.
“Tôi hiểu tính cách của Bằng Gia, chỉ e hôm nay Lâm Mộc kia không chết thì cũng bị lột một lớp da!” Hạo Tử cảm khái.
Trước ánh nhìn hau háu của tất cả mọi người, Bằng Gia nhoáng một cái đã bước tới trước mặt Lâm Mộc.
“Không lẽ Bằng Gia tới để nhúng mũi vào chuyện này?” Lâm Đại Sơn vừa liếc thấy Bằng Gia đã cảm thấy lo sợ.
“Đại Sơn...giờ phải làm sao?” Hồng Tuyết Lệ hoảng loạn không yên, mỗi lúc một to chuyện rồi.
“Chuyện đã đến nước này, chỉ đành cam chịu số phận thôi, mọi chuyện cứ để tôi gánh vác.” Ánh sáng trong đôi mắt Lâm Đại Sơn đã trở nên ảm đạm, ông chỉ đành lắc đầu.
“Bằng Gia!”
Hâm Tổng thấy Bằng Gia tới thì vui như mở cờ trong vụng, vội vàng nghênh đón.
Quan hệ giữa ông ta và Bằng Gia khá thân thiết, giờ Bằng Gia tới rồi, dĩ nhiên ông ta chắc chắn Bằng Gia sẽ giúp mình giải quyết tên Lâm Mộc gây sự đánh người này.
“Bằng Gia, tên nhóc này đánh tôi ngay ở hội trường, tôi vừa gọi bảo vệ tới bắt cậu ta!” Hâm Tổng chủ động báo cáo tình hình.
“Ông bị đánh sao? Đáng đời!” Bằng Gia vừa nói vừa đẩy Hâm Tổng ra không chút nể nang.
Hâm Tổng bị đẩy ra thì ngẩn người, rõ ràng Bằng Gia là bạn ông ta mà, sao hôm nay lại có thái độ này, không đúng!
Khách khứa trong hội trường cũng chẳng hiểu ra sao cả.
Trước ánh nhìn chăm chú của Hâm Tổng và tất cả khách quý, Bằng Gia bước nhanh tới trước mặt Lâm Mộc.
“Đại ca, lỗi do Bằng Tử tôi không làm tốt công việc của mình, để đại ca phải kinh sợ rồi!”
Bằng Gia cúi người xin lỗi Lâm Mộc một cách kính cẩn, nào còn khí thế đại ca hàng ngày, đây rõ là tư thái của đàn em mà.
Chương 67: Lần lượt từng người một
Trong phút chốc, cả hội trường yên lặng như tờ.
Lời nói và hành động của Bằng Gia khiến tất cả mọi người có mặt nơi này đều nhìn về phía Lâm Mộc, có kinh hãi, chấn động và cả không thể tưởng tượng nổi.
Đường đường là Bằng Gia mà lại gọi thiếu gia sa sút Lâm Mộc là đại ca ư?
Tình huống gì thế này?
“Lâm Mộc anh ta..tại sao.. sao có thể khiến Bằng Gia hạ mình?” Hâm Thiếu trợn tròn con mắt.
“Chắc chắn là Bằng Gia nhầm lẫn rồi! Chắc chắn không đúng đâu!”
Gương mặt Thẩm Tư Tư cũng lộ vẻ không muốn tin.
Chỉ có Hạo Tử đứng cạnh cô ta là chấn động trong lòng, dạo trước anh ta nghe nói Bằng Gia nhận một người làm đại ca, lẽ nào là Lâm Mộc?
Nhưng.. sao có thể chứ?
“Cái gì?” Đến Chu Khôn đang ngồi thưởng rượu vang đằng kia cũng đứng phắt dậy!
Lâm Đại Sơn và Hồng Tuyết Lệ cũng ngơ ngác không thôi.
Chẳng phải Bằng Gia tới để xử lý bọn họ ư, sao lại khom mình hành lễ với Lâm Mộc như này?
“Bằng Tử, ném ông ta ra ngoài cho tôi, hôm nay tôi không muốn nhìn thấy ông ta!” Lâm Mộc chỉ tay về phía Hâm Tổng.
“Không thành vấn đề, đại ca!” Bằng Gia đáp xong thì nhìn về phía Hâm Tổng, nụ cười trên môi bỗng biến mất, thay vào đó là gương mặt tràn đầy vẻ nghiêm nghị.
“Hâm Tổng, ông còn không mau cút ra ngoài cho tôi!” Bằng Gia thét lên như tiếng sấm, vang vọng cả hội trường.
Hâm Tổng cố nặn ra nụ cười khó coi.
“Bằng Gia, ông nhầm lẫn gì phải không, Lâm Mộc cậu ta chỉ là một tên thiếu gia sa sút, trước đây dẫu là con nhà giàu thì cũng là đổ bỏ đi, sao ông lại hạ mình với cậu ta? Huống chi chúng ta là chỗ quen biết!”
Bằng Gia cười lạnh: “Nhầm lẫn? Hừ, người sai là ông! Ông sai ở chỗ chọc giận đại ca Lâm Mộc của tôi! Lập tức cút ra ngoài cho tôi, đừng ép tôi phải động tay động chân!”
Hâm Tổng nghe đến đây thì không cười nổi nữa rồi.
“Bằng Gia, ông muốn tuyệt tình như vậy thật ư? Bữa tiệc hôm nay do Tập đoàn Thiên Mộc tổ chức, ông đâu phải người chủ trì, tôi được Tập đoàn Thiên Mộc mời tới, ông đuổi tôi ra ngoài thì không thích hợp nhỉ?” Hâm Tổng nghiến răng nói.
Ông ta sa sầm mặt nói tiếp: “Huống chi Hâm Mỗ tôi cũng có chút địa vị trong giới kinh doanh Kim Châu, Bằng Gia ông lợi hại thật đó, nhưng thương giới chẳng phải sân nhà của ông, ông đuổi thư ký trưởng của thương hội Kim Châu là tôi đây, có phải hơi quá đáng không? Tôi không đi thì ông định làm gì nào?”
Nếu Bằng Gia đã xé toạc mặt với ông ta, ông ta cũng không cần nể nang.
Lời này của ông ta khiến những người nổi tiếng trong giới kinh doanh có mặt trong hội trường không khỏi gật đầu ủng hộ.
Bằng Gia lợi hại thì sao, Hâm Tổng cũng đâu phải quả hồng mềm.
Dù hai bên có trở mặt thành thù thì chưa chắc Hâm Tổng đã phải nghe theo lời Bằng Gia. Dù sao Hâm Tổng cũng là nhân vật tầm cỡ trong giới kinh doanh Kim Châu.
“Ông nói tôi không đủ tư cách đúng không? Lấy thương hội ra luận bàn đúng không? Nếu Hội trưởng Lưu ở đây, ông ấy cũng sẽ đuổi ông ra ngoài thôi!” Bằng Gia chỉ tay vào mũi Hâm Tổng mắng to.
“Hội trưởng Lưu của thương hội Kim Châu tới!”
Giọng nói âm vang của người đón khách lại vang lên.
Mọi người nhìn về phía cửa, Hội trưởng Lưu với mái tóc hoa râm chậm rãi bước vào hội trường.
“Hội trưởng Lưu đến rồi ư? Ha ha, đến đúng lúc lắm!” Hâm Tổng vừa nghe Hội trưởng Lưu tới, gương mặt nhuốm vẻ vui mừng như vớ được cọng cỏ cứu mạng.
“Hội trưởng Lưu! Hội trưởng Lưu!” Hâm Tổng cuống quýt hô tên Hội trưởng Lưu, hiển nhiên là muốn Hội trưởng Lưu đến nói câu công bằng thay ông ta.
Ông ta là nhân vật lợi hại trong giới kinh doanh Kim Châu, còn là thư ký trưởng nắm vai trò quan trọng trong thương hội, mối quan hệ giữa ông ta và Hội trưởng Lưu vô cùng thân thiết!
"Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất"
Hâm Tổng không tin Hội trưởng Lưu sẽ nói đỡ lời cho một tên thiếu gia sa sút!
Hội trưởng Lưu nghe gọi liền nhìn về phía này. Khi ông ta liếc thấy Lâm Mộc thì hơi ngẩn người, sau đó bước vội về phía đám đông.
Đến Hâm Thiếu đứng xa xa cũng vui mừng nói: “Bằng Gia thật ngông cuồng, dựa vào cái gì mà đuổi ba tôi ra ngoài? Đây cũng đâu phải bữa tiệc do ông ta tổ chức, giờ bác Lưu tới rồi, nhất định bác ấy sẽ đứng ra giải quyết chuyện này, còn tên Lâm Mộc kia tất phải chịu xử phạt! ”
Thẩm Tư Tư nhìn Lâm Mộc đứng đằng xa, lắc đầu nói: “Lâm Mộc, em được Bằng Gia giúp đỡ thì đã sao? Em vẫn chỉ là tên thiếu gia sa sút, Bằng Gia đâu thể vì em mà đắc tội với Hội trưởng Lưu, cuối cùng em vẫn phải trả giá đắt vì hành vi gây sự đánh người của mình thôi!”
Khách khứa trông thấy Hội trưởng Lưu bước tới, đều lộ vẻ tò mò.
Đến Hội trưởng Lưu cũng nhúng tay vào vụ ầm ĩ này rồi, cuối cùng sẽ dùng cách thức gì để giải quyết vụ này đây?
“Lâm Mộc, đó là Hội trưởng Lưu của thương hội Kim Châu, ông ta có quan hệ thân thiết với Hâm Tổng, chỉ e...” Lâm Đại Sơn lo lắng nói.
Lâm Đại Sơn vừa dứt lời, Hội trưởng Lưu đã bước tới.
“Hội trưởng Lưu!” Hâm Tổng lập tức nghênh đón rồi chuẩn bị kể khổ, chờ Hội trưởng Lưu nói lời công đạo thay ông ta.
Sau đó, một cảnh tưởng khiến mọi người muốn rớt luôn tròng mắt lại xuất hiện.
Chỉ thấy Hội trưởng Lưu lại đẩy Hâm Tổng ra như Bằng Gia ban nãy, sau đó bước tới trước mặt Lâm Mộc.
“Lâm thiếu gia, cậu đến sớm thật đấy!” Hội trưởng Lưu tươi cười duỗi tay về phía Lâm Mộc.
“Hội trưởng Lưu, đi đường có vất vả không! Lâm Mộc bắt tay với Hội trưởng Lưu.”
Cảnh tượng này quá kinh thiên động địa nha!
Cảnh tượng này khiến những người ở đây chấn động lần nữa!
Đó là ngôi sao sáng được người người kính trọng trong giới kinh doanh Kim Châu đấy, vậy mà ông ấy lại đẩy Hâm Tổng ra, chủ động lên chào hỏi Lâm Mộc ư?
Rốt cuộc là tình huống gì thế này! Chuyện gì thế này!
Trong lòng mọi người lại nổi lên sóng to gió lớn.
“Sao có thể như vậy! Sao có thể như vậy...” Hâm Tổng thấy một màn này thì liên tiếp lùi về sau như chịu phải cú sốc trầm trọng lắm.
Đến Hội trưởng Lưu còn phải đến chào hỏi Lâm Mộc, tại sao lại như vậy! Không đúng!
Ông ta đang trông chờ Hội trưởng Lưu đứng ra nói lời công đạo cho mình cơ mà!
Thẩm Tư Tư ở đằng xa đứng sững như trời trồng, cô ta chỉ nghe một tiếng ầm trong đầu, tất cả hiểu biết của cô ta về Lâm Mộc sụp đổ tan tành trong phút chốc!
Rốt cuộc Lâm Mộc làm được những điều này bằng cách nào...
Đến Lâm Đại Sơn cũng chấn động tới cùng cực.
Dù năm xưa Lâm Đại Sơn ông huy hoàng thì gặp Hội trưởng Lưu vẫn phải lấy tư thế của tiểu bối mà đối đãi với ông ta, coi ông ta như khách quý!
Con trai Lâm Mộc của ông chỉ là tiểu bối trẻ tuổi mà có thể khiến Hội trưởng Lưu khách sáo như vậy? Có thể biết được Lâm Đại Sơn kinh ngạc như thế nào trước cảnh tượng hôm nay.
Kết hợp với hành động và lời nói khi trước của Bằng Gia, Lâm Đại Sơn chợt bừng tỉnh ngộ, Lâm Mộc thường nói với ông, muốn nhà họ Lâm huy hoàng trở lại, muốn làm nên chuyện lớn... hình như, hình như không phải ba hoa khoác lác.
Con trai ông bỗng chốc nổi tiếng rồi!
Lâm Mộc nói: “Đúng rồi Hội trưởng Lưu, hồi nãy tôi đấm một quyền vào mặt Hâm Tổng, ông ta nói muốn tìm ông làm chủ chuyện này, ông cho ông ta cách giải quyết công bằng đi.”
“Được!” Hội trưởng Lưu cười đáp.
Sau đó, Hội trưởng Lưu quay đầu nhìn Hâm Tổng, mặt lập tức sa sầm.
Chương 68: Sự kiện chính
“Hâm Khôi, ông thật can đảm, ông biết cậu Lâm đây là ai không?” Hội trưởng Lưu nghiêm mặt khiển trách.
Trước những lời quở trách đó, Hâm tổng hoàn toàn hoảng loạn.
"Hội trưởng Lưu, thứ lỗi vì sự thiếu hiểu biết của tôi, cậu ấy là con trai của Lâm Đại Sơn, rõ ràng là... Rõ ràng là một thiếu gia nghèo túng!"
Ông ta thật sự không đoán ra được, Lâm Mộc có thể có thân phận đặc biệt gì?
Hơn nữa, dựa theo hiểu biết của ông ta về Lâm Mộc nhiều năm trước, Lâm Mộc là một công tử nhà giàu vô dụng, không có năng lực hay tham vọng!
"Hâm Khôi, hiện tại tôi rất muốn đánh cho ông một trận! Ông có biết cậu Lâm là ai không? Cậu ấy..."
Hội trưởng Lưu như đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, liền nuốt lại những lời đang định nói.
Hội trưởng Lưu muốn nói rằng Lâm Mộc chính là ông chủ phía sau của tập đoàn Thiên Mộc.
Nhưng ông ta nghĩ rằng hôm nay Lâm Mộc sẽ chính thức thông báo chuyện này, hiện tại yến tiệc còn chưa bắt đầu, nếu ông ta nói ra trước thì không thích hợp lắm.
“Cậu ấy... Cậu ấy là ai?” Hâm tổng nhịn không được liền hỏi.
“Lão Trần, cô Trần Uyển Nhi đến!”
Ngay khi bầu không khí trong khán đài đang kỳ lạ, một giọng nói khác vang lên ở phía cửa.
“Lão Trần sao?”
“Lão Trần thực sự đến sao?”
“Lão Trần đã ở Kim Châu hơn mười năm, chưa bao giờ đích thân tham dự một bữa tiệc quy mô lớn nào cả, đúng không?”
“Ông chủ phía sau của tập đoàn Thiên Mộc đúng thật là quá trâu! Ngay cả Lão Trần cũng mời được!"
Hiện trường là một trận náo loạn, các khách mời kinh ngạc bàn tán không ngừng.
"Lão Trần đã ở Kim Châu mấy năm nay, chúng ta chỉ nghe đến danh của ông, nhưng chưa bao giờ được nhìn thấy mặt, hôm nay, nhân bữa tiệc này, chúng ta cuối cùng cũng có cơ hội nhìn thấy tận mắt Lão Trần!
"Đúng là cơ hội ngàn năm có một!”
Vừa rồi mọi người đều chú ý tới Lâm Mộc, nhưng khi Lão Trần đến, ánh mắt của mọi người đều dồn về phía cửa.
Mọi người đều mong chờ sự xuất hiện của Lão Trần!
Dưới ánh nhìn của mọi người, một ông lão mặc bộ đồ thời Đường với mái tóc bạc trắng và thần thái khỏe khoắn đang chậm rãi đi vào bên trong.
Bên cạnh ông cụ là một người phụ nữ mảnh khảnh, xinh đẹp tự nhiên là Trần Uyển Nhi.
“Đó là Lão Trần!”
“Lão Trần tuy đã nghỉ hưu nhiều năm, vẻ ngoài nhìn rất hiền từ, nhưng bên trong lại có một khí chất vô hình khó tả, bây giờ nhìn thấy, quả thật là khác với người thường.”
Mọi người đều ngước nhìn Lão Trần, ai cũng ngạc nhiên thán phục.
Lão Trần đã đích thân đến, chắc chắn ông cụ cũng là khách mời cuối cùng của buổi tiệc.
Khi một số người có quyền lực khác đến thì cũng có ít người thường đến để chào hỏi.
Nhưng khi Trần Lão đến, không ai dám tiến lên chào hỏi dù chỉ một câu.
“Này, Lão Trần hình như cũng đi tới hướng đó?”
Mọi người kinh ngạc phát hiện sau khi Lão Trần đến, trước tiên ông cụ liếc mắt nhìn xung quanh, sau đó đi thẳng về phía Lâm Mộc.
“Chẳng lẽ là Lão Trần đi chào hỏi Hội trưởng Lưu sao?”
Trong mắt mọi người, ngoại trừ Lão Trần, Hội trưởng Lưu là quan trọng nhất.
"Không đúng? Cho dù Hội trưởng Lưu và Lão Trần quen biết nhau, nhưng khi Trần Lão đích thân tới, hẳn là Hội trưởng Lưu phải chủ động chào hỏi Lão Trần mới đúng chứ, sao Lão Trần lại chủ động đi chào hỏi Hội trưởng Lưu?"
Ừ, Hội trưởng Lưu đúng là không có mặt mũi lớn như vậy? Vậy Lão Trần chủ động đi tới đó là vì ai? Ai có thể có mặt mũi như vậy chứ?"
Tất cả mọi người đều khó hiểu, lý do là ở Kim Châu nhỏ bé này, không ai có thể khiến cho Lão Trần chủ động đi chào hỏi cả?
Đúng hơn là hầu hết các vị khách ở đây thậm chí còn không đủ tư cách để đi chào hỏi Lão Trần.
"Chẳng lẽ..."
Mấy vị khách mời tại hiện trường đột nhiên kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Lâm Mộc...
Chuyện này không thể nào, đúng không?
Dưới ánh mắt nghi ngờ và tò mò của mọi người, Lão Trần đã nhanh chóng đưa Trần Uyển Nhi đi đến chỗ Lâm Mộc đang đứng.
"Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất"
"Lão Trần!"
“Lão Trần!”
Hội trưởng Lưu và Bằng Gia nhanh chóng chủ động lên tiếng chào hỏi.
Lão Trần gật đầu đáp lại hai người.
“Lão Trần!”
Khi Lão Trần đi ngang qua Hâm tổng và các ông chủ khác, bọn họ cũng lên tiếng chào hỏi Lão Trần với vẻ kính sợ.
Nhưng Trần Lão không hề đáp lại, chỉ đi ngang qua bọn họ.
Dưới ánh mắt nghi ngờ và tò mò của mọi người, cuối cùng Lão Trần cũng dừng lại trước mặt Lâm Mộc.
“Lão Trần.” Lâm Mộc cười chào hỏi Lão Trần.
“Bạn nhỏ Lâm Mộc, mấy ngày nay không gặp, tinh thần của cháu càng ngày càng tốt.” Lão Trần cười như gió xuân.
“Lão Trần quá khen, thần sắc của ông cũng không kém.” Lâm Mộc cười đáp.
“Lâm Mộc, tên khốn kiếp, anh đã hoàn toàn quên mất tôi rồi đúng không?” Trần Uyển Nhi đi tới trước mặt Lâm Mộc, giơ nắm đấm lên rồi đấm nhẹ vào ngực Lâm Mộc.
Mọi người đều bị sốc!
Cảnh tượng này hoàn toàn khiến mọi người có mặt tại đây trợn tròn mắt!
Lão Trần chủ động tìm đến Lâm Mộc để chào hỏi.
Người đẹp nổi tiếng lạnh lùng của Kim Châu Trần Uyển Nhi lại có quan hệ với Lâm Mộc?
Lâm Mộc, anh làm thế nào mà khiến cho Bành Gia phải cúi đầu bỏ sức ra giúp đỡ anh, được Hội trưởng Lưu cung kính và Lão Trần đối xử vô cùng nhiệt tình? Ba người này ở Kim Châu đều là những nhân vật có tiếng tăm, người này so với người kia còn đáng sợ hơn!
Còn anh, Lâm Mộc, chỉ là một chàng trai trẻ hơn hai mươi tuổi!
Rốt cuộc là anh có khả năng gì chứ?
Mọi người từ cho đến nay vẫn không hiểu tại sao.
Nhưng khi mọi người nhìn về phía Lâm Mộc lần nữa, không còn ai khinh thường anh là một vị thiếu gia vô dụng, những gì mọi người nhìn thấy bây giờ chỉ là sự kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi!
Lúc này, một người dẫn chương trình bước lên trước sảnh tiệc.
“Mời các quý ông, quý bà ngồi xuống, bữa tiệc sắp bắt đầu, chủ tịch tập đoàn Thiên Mộc sẽ chuẩn bị phát biểu trên sân khấu.”
Những lời này vừa nói ra, khách mời tại hiện trường đều yên tĩnh ngồi xuống ghế.
Mặc dù chuyện xảy ra với Lâm Mộc vừa rồi đã khiến mọi người chấn động rất mạnh.
Nhưng đối với tất cả mọi người, điều quan trọng nhất của ngày hôm nay là được gặp ông chủ phía sau của tập đoàn Thiên Mộc!
Đây là điều mà mọi người đang mong chờ nhất!
“Đại ca, chúng ta qua đó ngồi đi.” Bành chủ nhân ra hiệu mời.
“Bố, mẹ, em gái, đi thôi.” Lâm Mộc cười.
"Tốt! Tốt!"
Lâm Đại Sơn tỉnh táo lại.
Lâm Mộc đưa bọn họ đến phía trước và ngồi xuống.
Bằng Gia, Hội trưởng Lưu, Lão Trần và Trần Uyển Nhi cũng đều ngồi cùng bàn với Lâm Mộc.
Ngồi với nhiều ông lớn như vậy, ngay cả Lâm Đại Sơn cũng cảm thấy có chút không thoải mái, lại càng không nói đến mẹ và em gái của Lâm Mộc.
Bọn họ vẫn cảm thấy rằng tất cả chỉ như một giấc mơ.
Sau khi khách mời đã yên vị.
“Mọi người yên lặng, xin được mời chủ tịch tập đoàn Thiên Mộc lên sân khấu phát biểu!” Giọng người dẫn chương trình lớn.
Có tiếng vỗ tay như sấm.
Với tư cách là chủ tịch của tập đoàn, A Bính bước ra từ bức màn phía sau.
“Các vị khách quý, cảm ơn vì đã sắp xếp lịch trình bận rộn để tham dự yến tiệc của tập đoàn Thiên Mộc của tôi, nhưng người phát biểu chính hôm nay không phải là tôi, mà là chủ tịch tập đoàn Thiên Mộc của chúng tôi.”
A Bính cười, nói tiếp: "Chủ tịch của chúng tôi bây giờ đang ngồi ở phía dưới, tiếp theo, tôi xin mời chủ tịch tập đoàn Thiên Mộc của chúng tôi lên sân khấu phát biểu vài lời!"
Chương 69: Giữ lấy bầu trời!
"Chủ tịch tập đoàn Thiên Mộc cũng ở trong bữa tiệc này sao? Là ai vậy?"
Các vị khách vừa vỗ tay tán thưởng vừa đưa mắt nhìn xung quanh.
Khoảnh khắc này chính là giây phút các doanh nhân ở cả thành phố Kim Châu này mong đợi từ lâu.
Ông chủ bí ẩn khuấy đảo giới kinh doanh Kim Châu cuối cùng cũng đã lộ diện!
"Cuối cùng thì tôi cũng nhìn thấy được dung mạo thật của chủ tịch tập đoàn Thiên Mộc! Không biết anh ta trông như thế nào!" Chị họ của anh là Thẩm Tư Tư nhìn xung quanh.
Một bàn trong góc.
“Tôi muốn nhìn xem người đã đánh bại tôi rốt cuộc là thần thánh phương nào!” Chu Khôn nắm chặt ly rượu trong tay.
Tất cả những vị khách có mặt tại hiện trường đều mong chờ với đủ các suy nghĩ!
Bên bàn của Lâm Mộc.
“ Vỗ tay đã bốn năm giây rồi, sao vẫn chưa thấy vị chủ tịch thần bí này xuất hiện vậy?” Ánh mắt Lâm Đại Sơn cũng đang nhìn xung quanh.
“Ba, mẹ, hai người cứ ngồi xuống trước đi, con lên sân khấu phát biểu.” Lâm Mộc cười vỗ vai cha mình.
Vừa nói xong, Lâm Mộc chậm rãi đứng dậy đi thẳng lên sân khấu.
Lâm Đại Sơn nhìn thấy Lâm Mộc bước lên sân khấu, ông sửng sốt một giây, sau đó con ngươi giật giật, trong lòng chợt nhận ra cái gì đó!
Bây giờ là lúc chủ tịch tập đoàn Thiên Mộc lên phát biểu, mà lúc này Lâm Mộc lại đi lên, không phải là con trai của ông Lâm Mộc chính là ... là vị chủ tịch bí ẩn trong truyền thuyết đó chứ?
Ý nghĩ này giống như tiếng sấm đầu xuân, bùng nổ trong đầu Lâm Đại Sơn.
Bởi vì Lâm Mộc ngồi ở bàn gần sân khấu, nên lúc Lâm Mộc đứng lên như vậy lập tức thu hút tất cả sự chú ý của mọi người.
"Thiếu Gia nhà họ Lâm Lâm Mộc? Anh ta ... sao lại lên sân khấu?"
"Chẳng lẽ ... anh ta chính là chủ tịch tập đoàn Thiên Mộc sao?!"
Khi mọi người nhìn thấy Lâm Mộc bước lên sân khấu thì đều ồ lên cảm thán.
Mọi người chợt nghĩ đến chuyện vừa xảy ra.
Đối mặt với Lâm Mộc, Bằng Gia cúi đầu, hội trưởng Lưu cung kính, ông cụ Trần nhiệt tình chào hỏi.
Mọi người đều tự hỏi tại sao chuyện này lại xảy ra.
Lúc này, bọn họ ngẩn người ra, hóa ra Lâm Mộc chính là chủ tịch tập đoàn Thiên Mộc!
"Lâm Mộc? Sao có thể là cậu ta chứ!!"
Ly rượu tuột khỏi tay Chu Khôn, bị rơi xuống đất vỡ tan tành.
Người đánh bại tập đoàn Chu thị của anh ta hóa ra lại là tên Lâm Mộc mà anh ta luôn coi thường sao?
Tên Lâm Mộc người mà năm năm trước quỳ gối trước mặt anh ta, cầu xin anh ta buông tha cho nhà họ Lâm, hiện tại đã đạt đến trình độ như vậy sao?
Giờ phút này, Chu Khôn chỉ cảm thấy cả thế giới như đang sụp đổ...
Hàn Mộng Lan giơ tay lên che miệng, kinh ngạc như không thể lường trước được, Lâm Mộc là chủ tịch tập đoàn Thiên Mộc sao?
Đây chỉ là một trò đùa thôi đúng không!
"Cậu ta..cậu ta..."
Thẩm Tư Tư nhìn Lâm Mộc đang đứng dưới ánh đèn sân khấu, đầu óc cô ta choáng váng, cô ta chỉ cảm thấy thế giới cũng đang quay cuồng, mặt trời và mặt trăng đều đảo lộn ...
Hạo Tử, Hâm Thiếu, mấy phú nhị đại đến cùng Hâm Thiếu, bọn họ nhìn thấy Lâm Mộc đi lên sân khấu thì cả người đều như bị sét đánh, sững sờ ngẩn người ra!
Thì ra Lâm Mộc chính là vị chủ tịch thần bí mà mọi người đều tò mò ...
Vị thiếu gia một thời phong lưu đó đã leo lên được tới đỉnh của giới kinh doanh ở Kim Châu và trở thành người được mọi người ca tụng sao?
Lâm Mộc đã lên đến sân khấu.
“A Bính, cậu nghỉ ngơi trước đi.” Lâm Mộc vỗ vai A Bính, sau đó cầm lấy micro.
Lâm Mộc đang đứng trên sân khấu được bao phủ bởi một ngọn đèn lồng, thu hút sự chú ý của mọi người, tỏa sáng rực rỡ! Giờ phút này, anh đã đứng trên đỉnh của thành phố Kim Châu này, làm chói mắt cả đám người kia rồi!
"Tôi nghĩ cũng có rất nhiều vị khách ở đây đã biết đến tôi rồi, nhưng tôi vẫn tự giới thiệu. Tôi tên Lâm Mộc, là chủ tịch đương nhiệm của tập đoàn Thiên Mộc, hôm nay tôi mời mọi người đến chỉ để mọi người chứng kiến một chuyện!"
"Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất"
Vừa nói xong, Lâm Mộc nhìn đến chỗ của Lâm Đại Sơn.
"Ba, từ ngày đầu tiên trở về Kim Châu, con đã nói sẽ khôi phục lại nhà họ Lâm, sẽ khiến nhà họ Lâm trở lại đỉnh cao, con trai không nói dối, càng không phải là khoe khoang."
Lâm Mộc cười nhẹ nhàng nói với cha anh.
"Ngày hôm nay, con trai sắp xếp tất cả chuyện này là để toàn bộ doanh nhân ở Kim Châu này được chứng kiến sự trở lại của ba! Bữa tiệc này cũng chính là dành riêng cho ba!"
“Ba, ba lên sân khấu đi.” Lâm Mộc vươn tay, đối mặt với Lâm Đại Sơn dưới sân khấu.
Dưới sân khấu.
"Lâm Mộc, con trai của tôi..."
Mặc dù Lâm Đại Sơn rất mạnh mẽ, nhưng sau khi nghe những lời của Lâm Mộc, ông không nhịn được bật khóc, giọng nói run run.
Ông cảm động và cũng cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm, nhưng nhiều hơn chính là sự tự trách và tội lỗi.
Bởi vì Lâm Đại Sơn biết ngay từ khi Lâm Mộc trở về, anh đã bày tỏ quyết tâm khôi phục lại nhà họ Lâm, ông đã mắng Lâm Mộc là không biết tự lượng sức, cho rằng Lâm Mộc là đồ vô dụng.
Lúc này, ông mới chợt nhận ra con trai mình không hề khoe khoang hay nói dối gì cả, Lâm Mộc âm thầm làm việc để khôi phục nhà họ Lâm mà ông không hề hay biết!
Nhưng ông lại không giúp được Lâm Mộc chuyện gì cả, để cho Lâm Mộc một mình gánh vác mọi chuyện!
Mẹ và em gái anh cũng khóc nức nở vì xúc động!
“Lâm Đại Sơn, con trai của cậu đã chuẩn bị cả một sân khấu lớn như vậy cho cậu rồi, mau lên sân khấu đi.” Ông cụ Trần ngồi bên cạnh nói.
"Được! Được!"
Lâm Đại Sơn lau nước mắt, nhìn Lâm Mộc đang cao ngạo đứng thẳng ở trên sân khấu.
Giờ phút này ông đã nhận ra con trai mình không còn là một thằng nhóc vô dụng chỉ biết ăn chơi đua đòi nữa rồi.
Con trai ông đã hiểu chuyện hơn rồi...
Lâm Đại Sơn nhanh chóng đứng dậy đi về phía sân khấu.
Trên sân khấu.
Lâm Đại Sơn đi tới trước mặt Lâm Mộc, dưới sân khấu cũng yên tĩnh hơn, mọi người đều im lặng nhìn lên sân khấu.
“Ba, con muốn nói xin lỗi với ba, trước kia con không có hoài bão, nên đã để cha thất vọng nhiều năm như vậy.” Lâm Mộc cúi đầu xin lỗi cha mình.
Nước mắt của Lâm Đại Sơn lại tuôn ra không thể nào kìm nén được nữa.
"Mộc Nhi, đừng ... đừng như vậy, là do ba hiểu lầm con, là lỗi của ba."
Giọng nói run run, Lâm Đại Sơn vội vàng đỡ Lâm Mộc dậy, đồng thời nắm chặt tay Lâm Mộc.
Cha và con trai như được kết nối lại, trái tim của họ lại được gắn kết chặt chẽ với nhau!
“Ba, trong 20 năm đầu, ba đã che mưa chắn gió cho đứa con trai này, từ nay về sau hãy để đứa con trai này giữ vững bầu trời cho cha và nhà họ Lâm!” Lâm Mộc nói ra từng chữ chắc nịch.
Cảnh tượng này cũng khiến nhiều khách mời dưới sân khấu cũng phải xúc động.
"Nếu con của chúng ta có thể bằng một nửa của Lâm Mộc thôi thì có mơ tôi cũng không hối hận."
"Thật muốn sinh con trai giống Lâm Mộc nha..."
Có một người con trai như vậy sao mọi người có thể không ghen tị cơ chứ?
“Tên này cũng khá hiếu thuận đó.” Đôi mắt của Trần Uyển Nhi cũng đỏ ửng, cô lẩm bẩm, trong lòng cô cũng thấy cảm động.
Trên sân khấu.
Lâm Mộc nắm lấy bàn tay run rẩy của cha anh: "Ba, con đã hứa với ba là sẽ giúp ba trở lại vị trí chủ tịch, tiếp tục chiến đấu trong giới kinh doanh một lần nữa, và ngày đó chính là hôm nay!"
Ngay lập tức, Lâm Mộc quay đầu nhìn về phía khán giả, trịnh trọng tuyên bố:
"Hôm nay tôi muốn tuyên bố trước mặt mọi người rằng tôi sẽ từ chức Chủ tịch Tập đoàn Thiên Mộc, và cha tôi, Lâm Đại Sơn, sẽ trở thành Chủ tịch Tập đoàn Thiên Mộc!"
Bộp bộp!
Những tràng pháo tay như sấm của các khách mời vang lên!
Chương 70 Vén màn sự thật
Lâm Đại Sơn liền vội vàng khoát tay nói: "Mộc Nhi, cái này.... Cái này là sao, tập đoàn Thiên Mộc là do một tay con thành lập, căn bản ba không có bất kì cống hiến gì cả."
"Ba, ba kinh doanh giỏi ơn con, hơn nữa con cũng có chuyện quan trọng hơn phải làm, ba nhất định không được từ chối đâu, với lại không phải ba cũng rất yêu thích việc kinh doanh sao? Hiện tại ba đã có thể trở lại lĩnh vực mà mình am hiểu rồi." Lâm Mộc vừa cười vừa nói.
"Nếu Mộc Nhi đã nói như vậy thì được, ba sẽ gánh vác trọng trách này!" Lâm Đại Sơn nặng nề gật đầu.
Lâm Mộc lại một lần nữa nhìn xuống phía dưới sân khấu.
"Sau này hi vọng các vị phối hợp với ba tôi nhiều hơn trong công việc, đương nhiên những con tôm tép như chủ tịch Hâm thì phải chuẩn bị tư tưởng cho tốt nha." Trong câu nói này của Lâm Mộc, rõ ràng có ý uy hiếp.
Anh vừa nói xong câu này, mấy tên phú nhị đại ngồi bên cạnh tên Hâm thiếu kia đều nhấc ghế lên, kéo dãn khoảng cách với Hâm Thiếu.
Bởi vì bọn họ đã có thể đoán trước được nhà họ Hâm có lẽ sẽ phải gặp sóng gió lớn!
Chủ tịch Hâm ngồi bên dưới nghe anh nói xong, cũng bị dọa sợ đến nỗi giật nảy mình.
"Lâm thiếu gia, chủ tịch Lâm, trước đó là tôi có mắt không tròng, là tôi làm không đúng, tôi. . . sau này tôi nhất định sẽ phối hợp nhiều hơn với tập đoàn Thiên Mộc trong công việc, xin Lâm thiếu gia, chủ tịch Lâm hãy cho tôi một cơ hội!" Chủ tịch Hâm đứng dậy liên tục nói xin lỗi.
Lúc này ông ta cũng không thèm quan tâm đến mặt mũi gì cả.
Lâm Mộc cũng không thèm để ý đến ông ta nữa, anh tuyên bố bắt đầu buổi tiệc.
Tiệc rượu chính thức bắt đầu, các món ăn đều được bưng lên.
Lâm Mộc dặn dò A Bính, thay mình đi đến mỗi bàn kính một ly rượu, cảm ơn các vị khách đã đến tham gia.
. . .
Lâm Mộc thì trở về phòng, dặn dò Bằng Gia chặn Chu Khôn và Hàn Mộng Lan lại.
Sau đó Lâm Mộc bảo cha anh là Lâm Đại Sơn vào gian phòng trên lầu ở biệt thự.
Có một vài chuyện Lâm Mộc vẫn nên hỏi cha mình cho rõ ràng. Chuyện lúc trước, rốt cuộc vì sao nhà họ Tôn lại muốn đối phó đến cùng với nhà họ Lâm?
Bên trong sảnh tiệc.
"Mộng Lan, chúng ta đi nhanh lên!"
Chu Khôn không dám ở đây tiếp nữa, dù sao đây cũng là bữa tiệc do Lâm Mộc tổ chức, anh ta muốn nhân lúc bữa tiệc đã bắt đầu liền nhanh chóng rời đi.
Anh ta nhất định phải liên lạc với nhà họ Tôn ngay, báo cáo chuyện của Lâm Mộc cho bên đó ngay!
Chu Khôn với Hàn Mộng Lan vừa đứng dậy chuẩn bị rời đi thì Bằng Gia đã dẫn một đám người tới bao vây bọn họ.
"Ông chủ Chu, bữa tiệc chỉ vừa mới bắt đầu, cậu vội vã đi như vậy làm gì chứ?" Bằng Gia đi đến trước mặt Chu Khôn.
"Bằng Gia, tôi. . . Tôi đã ăn xong rồi." Chu Khôn nặn ra một nụ cười vô cùng khó coi.
"Nếu cậu đã ăn xong rồi, vậy thì đi theo tôi một chuyến đi, đại ca tôi muốn gặp cậu đấy."
"Đưa đi!"
Bằng Gia vung tay lên, mấy tên đàn em phía sau ông ta lập tức chạy lên khống chế Chu Khôn và Hàn Mộng Lan lại, sau đó đưa lên tầng hai.
"Mau nhìn kia, Chu Khôn với Hàn Mộng Lan bị đưa đi rồi."
"Đây chắc là đắc tội với nhà họ Lâm rồi."
"Haizz, ai có thể ngờ tới nhà họ Lâm đã phá sản lại được Lâm Mộc khôi phục lại, thậm chí còn mạnh hơn trước kia rất nhiều nữa chứ!"
"Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất"
Mấy vị khách ở bữa tiệc nhìn thấy Chu Khôn và Hàn Mộng Lan bị kéo đi, bọn họ cũng vô cùng bồn chồn không yên.
Còn bên phía chủ tịch Hâm và Hâm Thiếu con trai của hắn, lúc này như đang ngồi trên đống lửa, mồ hôi nhễ nhại.
Bọn họ không biết đến lúc bọn họ rời đi, liệu có bị bắt lại như thế không?
Bàn bên cạnh Hâm Thiếu.
"Tư Tư, em họ cô bây giờ đã trở thành nhân vật lớn ở Kim Châu rồi đó, vậy cô cũng có thể được nhờ rồi!" "Tư Tư, sau này cô phát đạt, cũng đừng quên mấy người bạn cũ là chúng tôi đó nha."
Mấy cô cậu phú nhị đại ở bàn này bắt đầu nịnh bợ Thẩm Tư Tư.
Dù sao bọn họ cũng biết, Thẩm Tư Tư và Lâm Mộc là họ hàng, trái lại với Hâm Thiếu, dường như anh ta đã trở nên hôi hám, nên ai ai cũng xa lánh.
"Vâng..vâng….." Thẩm Tư Tư mang theo nụ cười xấu hổ, tỏ vẻ không quan tâm.
"Tư Tư, em họ em lên tầng hai rồi, đi, chúng ta đi hỏi thăm cậu ta một chút, hai người đều là người một nhà cả mà." Hạo Tử giật giây nói.
Hạo Tử nghĩ nếu như có thể bám được vào Sở Nguyên, vậy một tên đàn em của Bằng Gia như anh ta cũng có thể có tương lai rộng mở rồi.
"Nhưng....nhưng trước đó chúng ta đối xử với cậu ta như vậy." Thẩm Tư Tư do dự.
Cô ta nghĩ đến những lời nói và hành động trước đó với Lâm Mộc, nên không biết nên đối mặt với Lâm Mộc như thế nào nữa.
"Đều là người một nhà cả, nói ra là không sao cả đâu, đi!" Hạo Tử kéo Thẩm Tư Tư đứng dậy, sau đó đi lên tầng hai.
. . .
Trong gian phòng ở tầng hai biệt thự.
"Lâm Mộc, ba thật không ngờ con có thể có thành tựu như ngày hôm nay, là ba đã coi thường con rồi, con làm được như này, đến nghĩ ba cũng không dám nghĩ đến nữa."
Lâm Đại Sơn vui sướng cảm thán: "Lần này con đúng là khiến ba phải lau mắt mà nhìn đấy!"
"Ba, bây giờ ba có thể nói cho con biết lúc trước vì sao nhà họ Tôn và cả Chu Khôn đều muốn đối phó với nhà họ Lâm chúng ta không?" Lâm Mộc dò hỏi.
Đây vẫn luôn là mối nghi hoặc trong lòng Lâm Mộc.
Có thể nói nhà họ Tôn là một gia tộc lớn, còn tập đoàn Lâm thị đã từng chỉ là một tập đoàn nho nhỏ ở thành phố Kim Châu, hoàn toàn không có bất kì mối liên hệ nào với nhà họ Tôn, nhưng vì sao nhà họ Tôn lại muốn lật đổ nhà họ Lâm chứ?
Lâm Đại Sơn trầm ngâm một lúc, sau đó mới mở miệng nói: "Mộc Nhi, con có thể có được ngày hôm nay, đã chứng minh được thực lực của con, vậy nên ba sẽ nói tất cả cho con biết, chuyện đó đều bởi vì một hạng mục độc quyền."
"Độc quyền?" Lâm Mộc khẽ giật mình.
Lâm Đại Sơn cúi đầu, nhớ lại chuyện năm năm trước.
"Lâm Mộc, ba sẽ nói rõ cho con biết, tập đoàn Lâm thị chúng ta trước kia có một phòng thí nghiệm, bởi vì một lần xảy ra chuyện nên phòng thí nghiệm có một phát minh mới, tập đoàn chúng ta lập tức xin bằng sáng chế độc quyền cho phát minh này."
"Đây là một hạng mục có thể cải thiện tỷ lệ sử dụng năng lượng dầu mỏ, có thể nói là vô cùng quan trọng! Chỉ với quy mô nhỏ, nhưng bằng sáng chế độc quyền này có thể mang đến sự giàu có vô cùng, còn nếu với quy mô lớn hơn thì thậm chí có thể giải quyết được tình trạng khủng hoảng năng lượng của nước ta!"
"Nhưng bằng sáng chế độc quyền này còn phải tiến thêm một bước nghiên cứu nữa để hoàn thiện, vậy mới có khả năng sản xuất hàng loạt, dựa theo dự đoán của chúng ta, sau khi hoàn thiện sản phẩm, ít nhất có thể tăng lên 30%-40% tỷ lệ sử dụng năng lượng dầu hỏa."
"Nhưng với tiềm lực tài chính của tập đoàn Lâm thị chúng ta lúc đó thì một mình khó mà hoàn thành được, vậy nên ba đã yêu cầu Chu Khôn đi tìm đối tác có thực lực thương nghiệp hợp để hợp tác, để cùng hoàn thành hạng mục này!"
"Chu Khôn tìm tới nhà họ Tôn để nói chuyện hợp tác, nào biết nhà họ Tôn lại có dã tâm lớn hơn, muốn trực tiếp mua sáng chế độc quyền này từ chúng ta, ba không chịu vì ba chỉ muốn cùng hợp tác hoàn thành, nhưng ba lại không bao giờ không ngờ tới, Chu Khôn lại cấu kết với nhà họ Tôn, làm gián điệp, cướp đi tập đoàn Lâm thị, mà hạng mục kia cũng thuộc về nhà họ Tôn dưới sự giúp đỡ của Chu Khôn."
Lâm Đại Sơn nói xong lời, liền nhắm mắt lại, không nhịn được lắc đầu.
Có thể nhìn ra được chuyện này chính là đả kích rất lớn đối với Lâm Đại Sơn, là vô cùng lớn.
"Thì ra đây chính là nguyên nhân nhà họ Lâm bị hại."
Lâm Mộc hơi nheo mắt lại: "Nhà họ Tôn này đúng thật là không biết xấu hổ, ép mua không thành thì liền dùng loại thủ đoạn hèn hạ này!"
"Cũng phải trách ba tin lầm người, tên khốn Chu Khôn kia, chỉ trách ba đối xử quá tốt với anh ta!" Lâm Đại Sơn nắm chặt hai bàn tay lại, trong mắt dâng lên lửa giận.