Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18: 18: Kết Thúc
Chỉ là sau đó lại lập tức giãn ra, rõ ràng đây mới là thái độ chính xác.
Nếu như Hàn Thịnh thực sự biểu hiện hắn quen biết cậu, thì chắc chắn những người đang ngồi ở đây, sẽ dùng ánh mắt khác nhìn cậu.
Đối phương đã làm như không quen biết cậu, thì Trì Thược cũng sẽ không ở ngoài nói cậu và Hàn Thịnh có quen biết.
Trì Thược ngồi vào bên cạnh Hàn Thịnh, những người khác nhìn thấy tình cảnh này, tựa hồ cũng cho là có thể có phát triển khác.
Nhưng sự thật lại làm cho bọn họ thất vọng, Hàn Thịnh cũng chỉ cùng nhân viên phía chủ sự nói chuyện, cơ hồ đều không phản ứng với Trì Thược.
Cho đến lúc bữa tiệc kết thúc, thì việc lúc trước Hàn Thịnh nhìn chằm chằm Trì Thược, giống như chỉ là ảo giác của mọi người.
Sau bữa tiệc mọi người dần rời đi, cũng có người còn đề nghị đi tăng hai, giống như lúc ăn cơm, vẫn còn chưa uống đủ.
Hàn Thịnh còn có an bài khác, nên không đi cùng.
Trì Thược cũng nói sáng sớm ngày mai năm giờ phải lên máy bay trở lại, nếu chơi quá muộn sợ sẽ bỏ lỡ chuyến bay.
Phía chủ sự cũng không giữ lại thêm.
Ở trong mắt mọi người, Hàn Thịnh cùng Trì Thược tách nhau ra sau đó lần lượt rời khỏi.
Sẽ không ai nghĩ tới, hai người bọn họ kì thực là lên cùng một chiếc xe.
Trì Thược ở một bên đường đứng chờ, sau lại một chiếc xe đi tới, tài xế xuống dưới mở cửa xe cho Trì Thược, cậu trầm mặc ngồi vào trong.
Ghế sau đã có người ngồi từ trước, nhìn thấy Trì Thược tiến vào, thần thái của hắn lại có một chút biến hóa.
Ô tô lái đến nhà hàng mà Hàn Thịnh đã đặt, trong xe yên tĩnh, chỉ có tiếng động cơ xe.
Trì Thược cũng uống chút rượu, thêm vào ban ngày một phen công tác, bây giờ đã bắt đầu buồn ngủ.
Xe chạy như bay, xem tình hình tựa hồ không nhanh như vậy sẽ đến nơi, cho nên Trì Thược liền nhắm mắt lại chuẩn bị chợp mắt trong chốc lát.
Tài xế lái xe dị thường vững vàng, trong xe còn có một cỗ nhàn nhạt nước hoa nam sĩ hương gỗ, nghe vào trong mũi, còn có chút tác dụng thôi miên.
Trì Thược nghe nghe, đầu cũng liền nghiêng sang một bên.
Nhưng cậu cũng không nghiêng đến bả vai của Hàn Thịnh, bất quá lại cách đối phương gần thêm một chút.
Hàn Thịnh chuyển mắt, nhìn khuôn mặt mềm mại chỉ cách mình trong gang tấc.
Trong khoảng thời gian đối phương ở cạnh hắn này, Hàn Thịnh cảm giác tình huống mình phát hỏa đều tốt hơn rất nhiều.
Lần này Trì Thược ra ngoài làm việc, hai người phải tách ra mấy ngày.
Trong mấy ngày này, tâm tình của Hàn Thịnh lại đột nhiên có xu hướng nóng nảy trở lại.
Cố ý đem hành trình thay đổi đến bên này, chính là vì muốn gặp được Trì Thược.
Sự thực vẫn như trước chứng minh, Trì Thược là dược của hắn.
Người đang ngủ say thân thể lần thứ hai nghiêng lệch, lần này trực tiếp ngã xuống trên đùi của Hàn Thịnh.
Hàn Thịnh cúi đầu nhìn thụy nhan an tường ở trong lồ ng ngực, ngón tay nhẹ nhàng vuốt v e.
Giữa các ngón tay đều là cảm xúc mềm mại, khiến trong lòng người khác cảm thấy tê dại.
Hàn Thịnh rũ mắt nhìn chăm chú khuôn mặt của Trì Thược, hắn đột nhiên cảm tạ trời cao, vì đã đem một người như vậy đưa đến bên cạnh hắn.
Hắn sẽ yêu cậu, bảo vệ cậu một đời an toàn.
Xe đến nhà hàng, tài xế nhẹ nhàng đẩy cửa xuống xe, cũng không đến mở cửa ghế sau.
Đi theo bên cạnh Hàn Thịnh, đều đã sớm học được nghe lời đoán ý.
Bên trong xe nháy mắt an tĩnh lại, Hàn Thịnh vẫn cứ luôn như vậy dùng một loại ánh mắt cực hạn ôn nhu mà nhìn Trì Thược.
Thời gian cứ như vậy chậm chạp trôi qua, giống như là muốn cố định hình ảnh ngay tại thời khắc này.
Không biết liếc mắt nhìn như vậy bao lâu, người trong ngực liền tỉnh lại.
Hàn Thịnh nhìn lông mi dài nhỏ của Trì Thược khẽ run, kế tiếp mi mắt liền mở, đôi mắt thông suốt như đá lưu ly kia chậm rãi tụ lại, sau đó cậu liền ngẩng đầu nhìn hắn.
Có lẽ là thời gian quá mức tươi đẹp, hoặc có lẽ là do ánh mắt thanh niên quá mức dụ người.
Hàn Thịnh liền ở ngay lúc Trì Thược đang chú ý đến thất thần, liền cúi đầu hôn lên.
Trì Thược thân thể hơi run rẩy, theo bản năng đưa tay muốn đẩy Hàn Thịnh ra, nhưng cánh tay của cậu liền bị đối phương siết chặt.
Sau gáy của cậu lại bị tay hắn đỡ lấy, đôi môi cũng bị người nọ niêm phong lại.
Mùi thuốc lá nhàn nhạt từ trong miệng đối phương truyền đến, Trì Thược trong lúc kinh ngạc liền há miệng, vì vậy liền để cho đối phương có được cơ hội.
Trì Thược cũng từng đóng qua cảnh hôn, hơn nữa cậu đều đóng ở vị trí chủ đạo, hiện tại cậu cũng muốn xem như chính mình là đang diễn cảnh hôn.
Nhưng khi Hàn Thịnh hôn lên, Trì Thược mới phát hiện kinh nghiệm mà cậu có được quá mức nghèo nàn, căn bản không thể đánh đồng cùng với Hàn Thịnh.
Người đàn ông kia, trời sinh tựa hồ đã chính là cao thủ hôn môi.
Bị đối phương ôm vào trong ngực hôn môi, Trì Thược chỉ cảm thấy miệng lưỡi đều bị m*t vào.
M*t đến phát ngứa, ở trên làn da cũng có từng đạo từng đạo dòng điện tê dại lướt qua.
Nụ hôn này đều hoàn toàn là Trì Thược bị động tiếp thu, cậu muốn phản kháng nhưng bởi vì kĩ thuật hôn của đối phương quá cao siêu, cho nên cậu phản kháng cũng đều vô dụng.
Mãi đến tận khi không khí trong lồ ng ngực đều sắp bị Hàn Thịnh hút cạn, nghẹt thở khiến cho Trì Thược cuối cùng phải nắm lấy quần áo của hắn nghẹn ngào lên tiếng, ra hiệu cho đối phương buông tay.
Hàn Thịnh buông tay ra, đồng thời cũng đem Trì Thược đỡ lấy.
Lúc thấy được sự tức giận trong đôi mắt của Trì Thược, thì Hàn Thịnh liền đưa tay lau đi một ít nước bọt chảy ra nơi khóe miệng của cậu.
Lửa giận nơi đáy lòng của Trì Thược, đột nhiên liền tán thành từng đốm nhỏ, mặt của cậu cũng bởi vì vậy mà càng thêm đỏ bừng.
Hàn Thịnh cầm lấy tay của Trì Thược, cùng Trì Thược mười ngón đan nhau, hắn tiến lại gần hôn thêm một cái lên khóe môi của câu.
Trì Thược muốn tránh ra phía sau, nhưng bởi vì tay vẫn đang bị người khác nắm lấy, hơn nữa vẫn còn ở trong xe, cho nên lại càng không có đường để tránh né.
"Cùng tôi kết giao, được không?" Hàn Thịnh nhìn chằm chằm vào mắt của Trì Thược, con ngươi của hắn ám trầm thâm thúy, nơi đó giống như có loại ánh sáng có thể hút đi hồn phách của người khác.
Trì Thược muốn lắc đầu, nhưng có thứ gì đó lại không chế thân thể của cậu, làm cho cậu trong lúc nhất thời đều không có cách nào làm ra động tác khác.
Đầu lưỡi còn đang ngứa, trong miệng tất cả đều là khí tức nồng nặc của một người đồng giới khác.
Trì Thược đầu lưỡi hơi chống đỡ hàm răng.
Sau đó, cậu đột nhiên hỏi một câu khiến cả hai người đều kinh ngạc.
"Anh đã hôn qua bao nhiêu người?" Không thì làm sao kĩ thuật hôn tốt như vậy.
Hàn Thịnh không nghĩ tới Trì Thược sẽ hỏi cái này, nhưng hắn vẫn lập tức trả lời cho đối phương.
"Hiện tại chỉ có em, tương lai sau này, cũng sẽ chỉ có một mình em." Quá khứ là quá khứ.
Hàn Thịnh không cho rằng, quá khứ có thể khiến cho cậu thay đổi cái nhìn hiện tại.
Hơn nữa, ai cũng không cần thiết phải xoắn xuýt chuyện quá khứ.
Tỷ như hắn, hắn đã từng xem qua diễn xuất của Trì Thược trên phim điện ảnh, hoặc truyền hình, cũng từng thấy Trì Thược cùng những người khác hôn môi, nhưng hắn cũng không thèm để ý.
Câu trả lời này quá ăn gian, Trì Thược đều biết.
Nhưng đồng thời cậu cũng cảm thấy được câu trả lời này rất tốt, đủ để thể hiện rõ ràng thái độ của Hàn Thịnh.
"Vấn đề vừa rồi của tôi, anh vẫn chưa trả lời."
"Tôi chỉ chấp nhận một loại, đó chính là cái gật đầu của em." Hàn Thịnh bá đạo lần thứ hai hiển lộ không thể nghi ngờ.
"Anh...!Anh đối với người khác đều như vậy?" Quá **, cũng không cho người khác có thời gian suy nghĩ.
(ALice: Mị cũng không biết chỗ ** này là cái gì =_=)
"Chỉ như vậy với một mình em." Hàn Thịnh xoa xoa hai má của Trì Thược, lần này cậu cũng không tránh né.
Trì Thược kì thực cũng đã phát hiện tâm ý của chính mình.
Trong mấy ngày rời khỏi Hàn Thịnh, một mình cậu ngủ ở trong phòng khách sạn, nhưng lại đột nhiên không thể đi vào giấc ngủ, bên cạnh cũng không có một thân thể ấm áp khác ôm lấy mình.
Từ nghèo lên giàu thì dễ, từ giàu thành nghèo lại khó, hiện tại dùng ở trên người Trì Thược đều rất đúng.
Bản tính của nhân loại chính là kiểu động vật quần cư, đối với người ở bên cạnh mình, sẽ có một mức độ kí thác tình cảm nhất định.
Trì Thược không có cách nào phủ nhận, thân thể của cậu dần có thói quen với Hàn Thịnh.
Về phần trái tim, có thể cũng đang dần dần tạo thành thói quen.
Đối phương vì cậu làm những chuyện kia, mà Trì Thược cũng không phải người không biết ơn.
Vì sẽ không có người khác, vì cậu mà làm những việc này.
Cậu nghĩ rằng, may mắn chính mình cũng có chút yêu thích Hàn Thịnh.
Nghĩ thông suốt mọi chuyện tựa hồ chỉ trong nháy mắt, Trì Thược đột nhiên đưa tay, đem Hàn Thịnh ấn ở trên ghế xe.
Cậu cũng nghiêng người tiến lên, hôn đáp lại.
Bọn họ bắt đầu quen biết từ trong chiếc xe này, xác định quan hệ cũng chính là ở trong chiếc xe này.
Vận mệnh chính là thứ thần kì như vậy.
Vì nó sẽ tặng cho bạn, rất nhiều điều tốt đẹp.
TOÀN VĂN HOÀN..
Nếu như Hàn Thịnh thực sự biểu hiện hắn quen biết cậu, thì chắc chắn những người đang ngồi ở đây, sẽ dùng ánh mắt khác nhìn cậu.
Đối phương đã làm như không quen biết cậu, thì Trì Thược cũng sẽ không ở ngoài nói cậu và Hàn Thịnh có quen biết.
Trì Thược ngồi vào bên cạnh Hàn Thịnh, những người khác nhìn thấy tình cảnh này, tựa hồ cũng cho là có thể có phát triển khác.
Nhưng sự thật lại làm cho bọn họ thất vọng, Hàn Thịnh cũng chỉ cùng nhân viên phía chủ sự nói chuyện, cơ hồ đều không phản ứng với Trì Thược.
Cho đến lúc bữa tiệc kết thúc, thì việc lúc trước Hàn Thịnh nhìn chằm chằm Trì Thược, giống như chỉ là ảo giác của mọi người.
Sau bữa tiệc mọi người dần rời đi, cũng có người còn đề nghị đi tăng hai, giống như lúc ăn cơm, vẫn còn chưa uống đủ.
Hàn Thịnh còn có an bài khác, nên không đi cùng.
Trì Thược cũng nói sáng sớm ngày mai năm giờ phải lên máy bay trở lại, nếu chơi quá muộn sợ sẽ bỏ lỡ chuyến bay.
Phía chủ sự cũng không giữ lại thêm.
Ở trong mắt mọi người, Hàn Thịnh cùng Trì Thược tách nhau ra sau đó lần lượt rời khỏi.
Sẽ không ai nghĩ tới, hai người bọn họ kì thực là lên cùng một chiếc xe.
Trì Thược ở một bên đường đứng chờ, sau lại một chiếc xe đi tới, tài xế xuống dưới mở cửa xe cho Trì Thược, cậu trầm mặc ngồi vào trong.
Ghế sau đã có người ngồi từ trước, nhìn thấy Trì Thược tiến vào, thần thái của hắn lại có một chút biến hóa.
Ô tô lái đến nhà hàng mà Hàn Thịnh đã đặt, trong xe yên tĩnh, chỉ có tiếng động cơ xe.
Trì Thược cũng uống chút rượu, thêm vào ban ngày một phen công tác, bây giờ đã bắt đầu buồn ngủ.
Xe chạy như bay, xem tình hình tựa hồ không nhanh như vậy sẽ đến nơi, cho nên Trì Thược liền nhắm mắt lại chuẩn bị chợp mắt trong chốc lát.
Tài xế lái xe dị thường vững vàng, trong xe còn có một cỗ nhàn nhạt nước hoa nam sĩ hương gỗ, nghe vào trong mũi, còn có chút tác dụng thôi miên.
Trì Thược nghe nghe, đầu cũng liền nghiêng sang một bên.
Nhưng cậu cũng không nghiêng đến bả vai của Hàn Thịnh, bất quá lại cách đối phương gần thêm một chút.
Hàn Thịnh chuyển mắt, nhìn khuôn mặt mềm mại chỉ cách mình trong gang tấc.
Trong khoảng thời gian đối phương ở cạnh hắn này, Hàn Thịnh cảm giác tình huống mình phát hỏa đều tốt hơn rất nhiều.
Lần này Trì Thược ra ngoài làm việc, hai người phải tách ra mấy ngày.
Trong mấy ngày này, tâm tình của Hàn Thịnh lại đột nhiên có xu hướng nóng nảy trở lại.
Cố ý đem hành trình thay đổi đến bên này, chính là vì muốn gặp được Trì Thược.
Sự thực vẫn như trước chứng minh, Trì Thược là dược của hắn.
Người đang ngủ say thân thể lần thứ hai nghiêng lệch, lần này trực tiếp ngã xuống trên đùi của Hàn Thịnh.
Hàn Thịnh cúi đầu nhìn thụy nhan an tường ở trong lồ ng ngực, ngón tay nhẹ nhàng vuốt v e.
Giữa các ngón tay đều là cảm xúc mềm mại, khiến trong lòng người khác cảm thấy tê dại.
Hàn Thịnh rũ mắt nhìn chăm chú khuôn mặt của Trì Thược, hắn đột nhiên cảm tạ trời cao, vì đã đem một người như vậy đưa đến bên cạnh hắn.
Hắn sẽ yêu cậu, bảo vệ cậu một đời an toàn.
Xe đến nhà hàng, tài xế nhẹ nhàng đẩy cửa xuống xe, cũng không đến mở cửa ghế sau.
Đi theo bên cạnh Hàn Thịnh, đều đã sớm học được nghe lời đoán ý.
Bên trong xe nháy mắt an tĩnh lại, Hàn Thịnh vẫn cứ luôn như vậy dùng một loại ánh mắt cực hạn ôn nhu mà nhìn Trì Thược.
Thời gian cứ như vậy chậm chạp trôi qua, giống như là muốn cố định hình ảnh ngay tại thời khắc này.
Không biết liếc mắt nhìn như vậy bao lâu, người trong ngực liền tỉnh lại.
Hàn Thịnh nhìn lông mi dài nhỏ của Trì Thược khẽ run, kế tiếp mi mắt liền mở, đôi mắt thông suốt như đá lưu ly kia chậm rãi tụ lại, sau đó cậu liền ngẩng đầu nhìn hắn.
Có lẽ là thời gian quá mức tươi đẹp, hoặc có lẽ là do ánh mắt thanh niên quá mức dụ người.
Hàn Thịnh liền ở ngay lúc Trì Thược đang chú ý đến thất thần, liền cúi đầu hôn lên.
Trì Thược thân thể hơi run rẩy, theo bản năng đưa tay muốn đẩy Hàn Thịnh ra, nhưng cánh tay của cậu liền bị đối phương siết chặt.
Sau gáy của cậu lại bị tay hắn đỡ lấy, đôi môi cũng bị người nọ niêm phong lại.
Mùi thuốc lá nhàn nhạt từ trong miệng đối phương truyền đến, Trì Thược trong lúc kinh ngạc liền há miệng, vì vậy liền để cho đối phương có được cơ hội.
Trì Thược cũng từng đóng qua cảnh hôn, hơn nữa cậu đều đóng ở vị trí chủ đạo, hiện tại cậu cũng muốn xem như chính mình là đang diễn cảnh hôn.
Nhưng khi Hàn Thịnh hôn lên, Trì Thược mới phát hiện kinh nghiệm mà cậu có được quá mức nghèo nàn, căn bản không thể đánh đồng cùng với Hàn Thịnh.
Người đàn ông kia, trời sinh tựa hồ đã chính là cao thủ hôn môi.
Bị đối phương ôm vào trong ngực hôn môi, Trì Thược chỉ cảm thấy miệng lưỡi đều bị m*t vào.
M*t đến phát ngứa, ở trên làn da cũng có từng đạo từng đạo dòng điện tê dại lướt qua.
Nụ hôn này đều hoàn toàn là Trì Thược bị động tiếp thu, cậu muốn phản kháng nhưng bởi vì kĩ thuật hôn của đối phương quá cao siêu, cho nên cậu phản kháng cũng đều vô dụng.
Mãi đến tận khi không khí trong lồ ng ngực đều sắp bị Hàn Thịnh hút cạn, nghẹt thở khiến cho Trì Thược cuối cùng phải nắm lấy quần áo của hắn nghẹn ngào lên tiếng, ra hiệu cho đối phương buông tay.
Hàn Thịnh buông tay ra, đồng thời cũng đem Trì Thược đỡ lấy.
Lúc thấy được sự tức giận trong đôi mắt của Trì Thược, thì Hàn Thịnh liền đưa tay lau đi một ít nước bọt chảy ra nơi khóe miệng của cậu.
Lửa giận nơi đáy lòng của Trì Thược, đột nhiên liền tán thành từng đốm nhỏ, mặt của cậu cũng bởi vì vậy mà càng thêm đỏ bừng.
Hàn Thịnh cầm lấy tay của Trì Thược, cùng Trì Thược mười ngón đan nhau, hắn tiến lại gần hôn thêm một cái lên khóe môi của câu.
Trì Thược muốn tránh ra phía sau, nhưng bởi vì tay vẫn đang bị người khác nắm lấy, hơn nữa vẫn còn ở trong xe, cho nên lại càng không có đường để tránh né.
"Cùng tôi kết giao, được không?" Hàn Thịnh nhìn chằm chằm vào mắt của Trì Thược, con ngươi của hắn ám trầm thâm thúy, nơi đó giống như có loại ánh sáng có thể hút đi hồn phách của người khác.
Trì Thược muốn lắc đầu, nhưng có thứ gì đó lại không chế thân thể của cậu, làm cho cậu trong lúc nhất thời đều không có cách nào làm ra động tác khác.
Đầu lưỡi còn đang ngứa, trong miệng tất cả đều là khí tức nồng nặc của một người đồng giới khác.
Trì Thược đầu lưỡi hơi chống đỡ hàm răng.
Sau đó, cậu đột nhiên hỏi một câu khiến cả hai người đều kinh ngạc.
"Anh đã hôn qua bao nhiêu người?" Không thì làm sao kĩ thuật hôn tốt như vậy.
Hàn Thịnh không nghĩ tới Trì Thược sẽ hỏi cái này, nhưng hắn vẫn lập tức trả lời cho đối phương.
"Hiện tại chỉ có em, tương lai sau này, cũng sẽ chỉ có một mình em." Quá khứ là quá khứ.
Hàn Thịnh không cho rằng, quá khứ có thể khiến cho cậu thay đổi cái nhìn hiện tại.
Hơn nữa, ai cũng không cần thiết phải xoắn xuýt chuyện quá khứ.
Tỷ như hắn, hắn đã từng xem qua diễn xuất của Trì Thược trên phim điện ảnh, hoặc truyền hình, cũng từng thấy Trì Thược cùng những người khác hôn môi, nhưng hắn cũng không thèm để ý.
Câu trả lời này quá ăn gian, Trì Thược đều biết.
Nhưng đồng thời cậu cũng cảm thấy được câu trả lời này rất tốt, đủ để thể hiện rõ ràng thái độ của Hàn Thịnh.
"Vấn đề vừa rồi của tôi, anh vẫn chưa trả lời."
"Tôi chỉ chấp nhận một loại, đó chính là cái gật đầu của em." Hàn Thịnh bá đạo lần thứ hai hiển lộ không thể nghi ngờ.
"Anh...!Anh đối với người khác đều như vậy?" Quá **, cũng không cho người khác có thời gian suy nghĩ.
(ALice: Mị cũng không biết chỗ ** này là cái gì =_=)
"Chỉ như vậy với một mình em." Hàn Thịnh xoa xoa hai má của Trì Thược, lần này cậu cũng không tránh né.
Trì Thược kì thực cũng đã phát hiện tâm ý của chính mình.
Trong mấy ngày rời khỏi Hàn Thịnh, một mình cậu ngủ ở trong phòng khách sạn, nhưng lại đột nhiên không thể đi vào giấc ngủ, bên cạnh cũng không có một thân thể ấm áp khác ôm lấy mình.
Từ nghèo lên giàu thì dễ, từ giàu thành nghèo lại khó, hiện tại dùng ở trên người Trì Thược đều rất đúng.
Bản tính của nhân loại chính là kiểu động vật quần cư, đối với người ở bên cạnh mình, sẽ có một mức độ kí thác tình cảm nhất định.
Trì Thược không có cách nào phủ nhận, thân thể của cậu dần có thói quen với Hàn Thịnh.
Về phần trái tim, có thể cũng đang dần dần tạo thành thói quen.
Đối phương vì cậu làm những chuyện kia, mà Trì Thược cũng không phải người không biết ơn.
Vì sẽ không có người khác, vì cậu mà làm những việc này.
Cậu nghĩ rằng, may mắn chính mình cũng có chút yêu thích Hàn Thịnh.
Nghĩ thông suốt mọi chuyện tựa hồ chỉ trong nháy mắt, Trì Thược đột nhiên đưa tay, đem Hàn Thịnh ấn ở trên ghế xe.
Cậu cũng nghiêng người tiến lên, hôn đáp lại.
Bọn họ bắt đầu quen biết từ trong chiếc xe này, xác định quan hệ cũng chính là ở trong chiếc xe này.
Vận mệnh chính là thứ thần kì như vậy.
Vì nó sẽ tặng cho bạn, rất nhiều điều tốt đẹp.
TOÀN VĂN HOÀN..