Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28
Hôm sau.
Lý Hoành theo thường lệ đến báo cáo công việc cho anh.
"TGĐ đã tìm được Chu Anh Khiêm, tối qua hắn ra khỏi chỗ ẩn nấp để đi gặp Vũ Hạ Linh."
"Vũ Hạ Linh? Điều tra xem cô ta coa phải người đứng sau dàn dựng mọi chuyện không?" xem ra cô ta không yên phận được rồi.
"Vâng."
"Phía công ty có việc gì không?"
"Công ty vẫn hoạt động bình thường ạ."
"Cậu đi làm việc trước đi."
Lý Hoành rời đi được một lúc thì cô mua đồ ăn về.
Trong căn phòng bệnh lại hiện ra khung cảnh ấm áp, ngọt ngào.
1 tuần sau.
Dưới sự chăm sóc kỹ lưỡng của cô và đội ngũ bác sĩ giỏi nhất cả nước thì mắt anh đã khỏi và được xuất viện trở về nhà.
Buổi tối tại nhà của anh tại chung cư Thịnh Thế. Anh đang chuẩn bị một bữa tối dưới ánh nến lãng mạn cho cô.
Cô bước vào nhà anh, mùi hương thức ăn thơm ngon làm cô vô thức đi về phía phòng bếp.
Anh đang cuối đầu chăm chú trang trí từng bông hoa nhỏ lên dĩa thức ăn. Nhìn anh lúc này còn hấp dẫn hơn lúc anh làm việc nữa, cô cứ vậy mà ngây ngẫn ngắm nhìn anh.
Một lúc sau anh trang trí xong, đứng thẳng người liền thấy được vẻ mặt si mê của cô, lòng anh như nở hoa, khoé môi nhẹ mỉm cười.
Anh cởi tạp dề trên người xuống, đốt lên mấy cây nến xinh đẹp trên bàn, một bản nhạc tình yêu nhẹ nhàng được phát ra từ chiếc loa trên phòng khách, anh đi lại tắt đèn chỉ để lại ánh đèn vàng mờ ảo rồi kéo cô đến bàn ăn, thân sĩ kéo kế cho cô.
"Có phải bạn trai em đẹp trai quá không?" anh kéo ghế cho cô ngồi xuống xong vẫn đứng bên cạnh.
"Anh là bạn trai của em lúc nào chứ?" cô hất hàm hỏi lại.
"Lúc này." anh bật cười trước thái độ đáng yêu của cô.
Cô nghe anh nói, còn chưa kịp phản bác liền thấy anh quỳ 1 chân xuống trước mặt cô, anh lấy trong túi quần chiếc hộp màu đen nhỏ nhắn.
"Làm bạn gái anh nha, anh biết trước kia là anh vô tâm làm em tổn thương rất nhiều, nhưng em có thể cho anh cơ hội bù đắp những sai lầm của mình có được không? Từ lúc em rời đi 4 năm trước anh đã nhận ra tình cảm của bản thân, anh nhận ra không biết từ khi nào trong tâm trí anh toàn là hình bóng của em, cũng nhận ra anh không thể sống thiếu em. 4 năm qua anh luôn dõi theo hình bóng em nhưng anh không dám đến gặp em, anh sợ em chán ghét anh, sợ em sẽ hận anh. Cứ như vậy 4 năm qua, anh sống trong phiền muộn, chỉ có hình ảnh của em mới làm anh vui vẻ, nhìn em cười trái tim của anh như được sưởi ấm, khó khăn lắm anh mới chờ em về lại bên cạnh anh, lần này anh sẽ nắm chắc tay em không để em phải rời đi lâng nào nữa. Cho anh thêm một cơ hội em nhé?" anh mở ra chiếc hộp, bên trong là một chiếc nhẫn bạc nạm kim cương tinh xảo, anh vẫn quỳ ở đó, ấm áp, nhẹ nhàng mà thâm tình nói với cô.
Cô nghe anh nói, dòng lệ trong suốt nóng hổi chạy dọc từ đôi mắt trong suốt đến gò má hồng hào mịn màng.
"Ngoan, đừng khóc." anh lau đi giọt lệ của cô.
"Em ghét anh." cô có chút ngèn ngẹn nói1
"Nhưng em cũng rất yêu anh." cô nói xong liền nhào vào lồng ngực ấm áp của anh mà bật khóc.
Anh ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng xoa lưng cho cô. Cô chủ nức nở thêm một lát rồi nìn khóc.
Thấy cô đã bình tĩnh hơn anh đỡ cô lại trên ghế, lấy chiếc nhẫn đeo lên tay trái của cô. Anh đứng lên, nâng cằm cô lên rồi cuồi xuống hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô, anh mút mát đôi môi cô, nhẹ nhàng dùng chiếc lưỡi to lớn đi cạy ra hamg răng trắng tinh của cô, ngang nhiên chiếm đoạt hết mất ngọt trong miệng cô. Anh vẫn thấy chưa đủ liền kéo cô đứng dậy, một tay ôm eo cô để cô không té ngã, một tay giữ lấy gáy cô để nụ hôn càng thêm sâu hơn, hôn được một lát cô thấy phía dưới có vật gì cứng cứng đụng vào vào người cô, cô ngượng ngùng đẩy anh ra nhưng anh vẫn không nhúc nhíc.
"Em...em muốn ăn cơm." cố né nụ hôn của anh để lấy lại dưỡng khí.
Anh nghe vậy liền bất lực ôm lấy cô, mỗi lần ở bên cạnh cô anh lại không thể khống chế bản thân mình.
Đợi anh bình ổn lại mới kéo cô ngồi xuống ăn cơm, mặt cô nãy giờ vẫn cuối gằm xuống đất xấu hổ. Đây là lần đầu anh tỏ tình với cô nha, trước kia tuy bọn họ đã kết hôn nhưng chỉ là hôn ước thôi, làm gì trải qua những cảm giác hạnh phúc ngọt ngào như vậy chứ.
"Bé con, không phải em muốn ăn cơm sao, hay là chúng ta làm chút việc khác." thấy cô cứ đỏ mặt nhìn xuống bàn anh không kìm nén được trêu chọc cô.
Cô nghe vậy liền ngước gương mặt đỏ au lên liếc xéo anh, anh thấy vậy bật cười vui vẻ rồi gắp đồ ăn cho cô, cả một bàn đồ ăn thịnh soạn gần như được anh đút hết cho cô, anh chỉ ăn một vài miếng thôi, bữa ăn dưới ánh nến của hai người kết thúc trong vui vẻ, anh thì đạt được mục đích bắt được cô người yêu nhỏ về.
Lý Hoành theo thường lệ đến báo cáo công việc cho anh.
"TGĐ đã tìm được Chu Anh Khiêm, tối qua hắn ra khỏi chỗ ẩn nấp để đi gặp Vũ Hạ Linh."
"Vũ Hạ Linh? Điều tra xem cô ta coa phải người đứng sau dàn dựng mọi chuyện không?" xem ra cô ta không yên phận được rồi.
"Vâng."
"Phía công ty có việc gì không?"
"Công ty vẫn hoạt động bình thường ạ."
"Cậu đi làm việc trước đi."
Lý Hoành rời đi được một lúc thì cô mua đồ ăn về.
Trong căn phòng bệnh lại hiện ra khung cảnh ấm áp, ngọt ngào.
1 tuần sau.
Dưới sự chăm sóc kỹ lưỡng của cô và đội ngũ bác sĩ giỏi nhất cả nước thì mắt anh đã khỏi và được xuất viện trở về nhà.
Buổi tối tại nhà của anh tại chung cư Thịnh Thế. Anh đang chuẩn bị một bữa tối dưới ánh nến lãng mạn cho cô.
Cô bước vào nhà anh, mùi hương thức ăn thơm ngon làm cô vô thức đi về phía phòng bếp.
Anh đang cuối đầu chăm chú trang trí từng bông hoa nhỏ lên dĩa thức ăn. Nhìn anh lúc này còn hấp dẫn hơn lúc anh làm việc nữa, cô cứ vậy mà ngây ngẫn ngắm nhìn anh.
Một lúc sau anh trang trí xong, đứng thẳng người liền thấy được vẻ mặt si mê của cô, lòng anh như nở hoa, khoé môi nhẹ mỉm cười.
Anh cởi tạp dề trên người xuống, đốt lên mấy cây nến xinh đẹp trên bàn, một bản nhạc tình yêu nhẹ nhàng được phát ra từ chiếc loa trên phòng khách, anh đi lại tắt đèn chỉ để lại ánh đèn vàng mờ ảo rồi kéo cô đến bàn ăn, thân sĩ kéo kế cho cô.
"Có phải bạn trai em đẹp trai quá không?" anh kéo ghế cho cô ngồi xuống xong vẫn đứng bên cạnh.
"Anh là bạn trai của em lúc nào chứ?" cô hất hàm hỏi lại.
"Lúc này." anh bật cười trước thái độ đáng yêu của cô.
Cô nghe anh nói, còn chưa kịp phản bác liền thấy anh quỳ 1 chân xuống trước mặt cô, anh lấy trong túi quần chiếc hộp màu đen nhỏ nhắn.
"Làm bạn gái anh nha, anh biết trước kia là anh vô tâm làm em tổn thương rất nhiều, nhưng em có thể cho anh cơ hội bù đắp những sai lầm của mình có được không? Từ lúc em rời đi 4 năm trước anh đã nhận ra tình cảm của bản thân, anh nhận ra không biết từ khi nào trong tâm trí anh toàn là hình bóng của em, cũng nhận ra anh không thể sống thiếu em. 4 năm qua anh luôn dõi theo hình bóng em nhưng anh không dám đến gặp em, anh sợ em chán ghét anh, sợ em sẽ hận anh. Cứ như vậy 4 năm qua, anh sống trong phiền muộn, chỉ có hình ảnh của em mới làm anh vui vẻ, nhìn em cười trái tim của anh như được sưởi ấm, khó khăn lắm anh mới chờ em về lại bên cạnh anh, lần này anh sẽ nắm chắc tay em không để em phải rời đi lâng nào nữa. Cho anh thêm một cơ hội em nhé?" anh mở ra chiếc hộp, bên trong là một chiếc nhẫn bạc nạm kim cương tinh xảo, anh vẫn quỳ ở đó, ấm áp, nhẹ nhàng mà thâm tình nói với cô.
Cô nghe anh nói, dòng lệ trong suốt nóng hổi chạy dọc từ đôi mắt trong suốt đến gò má hồng hào mịn màng.
"Ngoan, đừng khóc." anh lau đi giọt lệ của cô.
"Em ghét anh." cô có chút ngèn ngẹn nói1
"Nhưng em cũng rất yêu anh." cô nói xong liền nhào vào lồng ngực ấm áp của anh mà bật khóc.
Anh ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng xoa lưng cho cô. Cô chủ nức nở thêm một lát rồi nìn khóc.
Thấy cô đã bình tĩnh hơn anh đỡ cô lại trên ghế, lấy chiếc nhẫn đeo lên tay trái của cô. Anh đứng lên, nâng cằm cô lên rồi cuồi xuống hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô, anh mút mát đôi môi cô, nhẹ nhàng dùng chiếc lưỡi to lớn đi cạy ra hamg răng trắng tinh của cô, ngang nhiên chiếm đoạt hết mất ngọt trong miệng cô. Anh vẫn thấy chưa đủ liền kéo cô đứng dậy, một tay ôm eo cô để cô không té ngã, một tay giữ lấy gáy cô để nụ hôn càng thêm sâu hơn, hôn được một lát cô thấy phía dưới có vật gì cứng cứng đụng vào vào người cô, cô ngượng ngùng đẩy anh ra nhưng anh vẫn không nhúc nhíc.
"Em...em muốn ăn cơm." cố né nụ hôn của anh để lấy lại dưỡng khí.
Anh nghe vậy liền bất lực ôm lấy cô, mỗi lần ở bên cạnh cô anh lại không thể khống chế bản thân mình.
Đợi anh bình ổn lại mới kéo cô ngồi xuống ăn cơm, mặt cô nãy giờ vẫn cuối gằm xuống đất xấu hổ. Đây là lần đầu anh tỏ tình với cô nha, trước kia tuy bọn họ đã kết hôn nhưng chỉ là hôn ước thôi, làm gì trải qua những cảm giác hạnh phúc ngọt ngào như vậy chứ.
"Bé con, không phải em muốn ăn cơm sao, hay là chúng ta làm chút việc khác." thấy cô cứ đỏ mặt nhìn xuống bàn anh không kìm nén được trêu chọc cô.
Cô nghe vậy liền ngước gương mặt đỏ au lên liếc xéo anh, anh thấy vậy bật cười vui vẻ rồi gắp đồ ăn cho cô, cả một bàn đồ ăn thịnh soạn gần như được anh đút hết cho cô, anh chỉ ăn một vài miếng thôi, bữa ăn dưới ánh nến của hai người kết thúc trong vui vẻ, anh thì đạt được mục đích bắt được cô người yêu nhỏ về.