Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
Chậm rãi bước đến chỗ Trúc Lâm loay hoay với mấy chậu cây cảnh, Yến Phi cất giọng: "Trúc Lâm tưới cây à?".
Trúc Lâm quay lại thấy Yến Phi đứng sau lưng mỉm cười.
"Cô chủ Yến Phi! Dạ, em đang tưới cây! Có chuyện gì không ạ?"
"Không." Yến Phi lắc đầu rồi vờ nhìn xuống chùm chìa khóa "Đây có phải là chìa khóa phòng trong nhà?"
Trúc Lâm cầm chùm chìa khóa lên, bảo:
"Vâng, đây là chìa khóa của các phòng trong nhà. Nhưng đây chỉ là chìa khóa dự phòng, bà chủ mới giữ chìa khóa chính."
"À!" Yến Phi cố tỏ ra tự nhiên xong gợi ý "Cho tôi xem một chút nhé?"
Trúc Lâm gật đầu đưa chùm chìa khóa cho cô chủ. Yến Phi đón lấy xem.
"Tổng cộng có hai mươi ba chìa ứng với hai mươi ba phòng trong biệt thự." Trúc Lâm giải thích "Trên mỗi chìa đều có dán số phòng. Mà cô cần chìa khóa ư?"
"Đâu có, chỉ thắc mắc chút thôi." Yến Phi chợt thấy chìa khóa dán số mười chín "Đây chắc là chìa khóa dự phòng của phòng tôi rồi."
"Vâng, phòng cô chủ Yến Phi là phòng số mười chín."
Yến Phi xem thật kỹ chìa khóa dán số mười chín, trong đầu dần nghĩ ra một cách... Đang ngồi trong phòng khách, Yến Phi thấy Trúc Lâm từ ngoài vườn bước vào, liền gọi: "Trúc Lâm! Trúc Lâm đến uống thử trà do tôi pha đi."
Trúc Lâm đi đến: "Thưa, uống trà gì ạ?"
"Trà này là bí quyết gia truyền của tiệm mì Tân Quản đó. Tôi pha thử cho mọi người uống, tiện thể Trúc Lâm cũng uống xem có ngon không!"
"Dạ, cảm ơn cô."
Yến Phi nhẹ nhàng cầm tách trà lên đưa cho Trúc Lâm. Khi cô hầu sắp chạm tay vào tách thì Yến Phi buông tay! Thế là tách trà rớt xuống đổ cả lên chiếc váy của Trúc Lâm.
"Ối! Xin lỗi, tôi xin lỗi! Tự dưng tôi lại buông tay!"
Vờ cuống quýt thật tự nhiên, Yến Phi lấy khăn tay lau lau vết trà trên váy cô hầu. Đối diện, Trúc Lâm xua tay: "Dạ không sao đâu ạ, cô đừng bận tâm."
"Đâu được là lỗi của tôi mà." Yến Phi vẫn tiếp tục công việc lau chùi "Chà, màu trà này đậm quá chắc Trúc Lâm phải đi thay đồ thôi!"
"Dạ, vậy em đi thay đồ."
"Trúc Lâm mau tháo tạp dề và những thứ khác trong người xuống rồi thay đồ nhanh kẻo nước trà thấm lâu sẽ rất khó giặt!" Yến Phi khéo léo đề nghị.
"Vâng." Trúc Lâm nghe lời liền tháo tạp dề trắng ra, lấy vài thứ linh tinh và cả chùm chìa khóa dự phòng nữa.
"Em vào thay đồ. Cô giữ hộ em những thứ này."
Yến Phi gật đầu. Trúc Lâm rời khỏi phòng khách. Yến Phi đưa mắt nhìn rồi với tay lấy chùm chìa khóa dự phòng trên bàn. Nhìn tới nhìn lui, chẳng có ai cả, Yến Phi lấy trong túi áo ra một chiếc chìa khóa khác.
"Chìa khóa nhà cũ mình giống chìa khóa phòng mười chín vậy mình sẽ..."
Đảo mắt, Yến Phi nhanh chóng lấy chìa khóa phòng mười chín ra thay vào đó là chìa khóa nhà cũ. Rồi nó tháo số mười chín của chìa dự phòng dán lên chiếc chìa thay thế nọ. Vậy là kế hoạch đánh tráo xong xuôi.
Một lúc sau Trúc Lâm bước trở vào phòng khách, Yến Phi cười:
"Thay đồ xong rồi à? Đây tạp dề và mấy thứ đồ của Trúc Lâm!"
Trúc Lâm mặc tạp dề vào. Cô cầm chùm chìa khóa dự phòng lên kiểm tra lại, vì không để ý kỹ nên không phát hiện ra chìa khóa mười chín đã bị thay.
"Nào, bây giờ uống trà tiếp." Yến Phi đẩy nhẹ tách trà về phía cô hầu.
Trúc Lâm mỉm cười, đón lấy. Trong lúc Trúc Lâm mải uống trà, Yến Phi siết chặt bàn tay đang giữ chìa khóa dự phòng của phòng mười chin.
***
Gần tối, Yến Phi tìm đến nhà gỗ. Vừa bước vào, Yến Phi đã gặp ngay Du Hạo. Không hiểu sao nhưng nó thấy anh chàng có gì đó hơi khác ngày thường, hình như là trông cậu khỏe hơn, nước da trắng hồng và gương mặt cũng thần sắc hơn. Tóm lại là giống như một người khỏe mạnh bình thường.
"Tiểu Hạo Tử, đến giờ ăn rồi!" Yến Phi lên tiếng.
"Vậy à, ừ tớ sẽ lên nhà trên ngay." Du Hạo bảo "Phi Phi! Lúc chiều, tớ xin lỗi vì đã lớn tiếng với cậu."
Yến Phi cười gượng: "Có gì đâu... Tớ không để bụng."
"Thế thì tớ yên tâm." Lòng Du Hạo nhẹ nhõm rồi chợt cậu thấy một chiếc lá vương trên mái tóc cô gái "Có lá trên tóc cậu."
Du Hạo giơ tay lên toan lấy chiếc lá khô thì Yến Phi giật mình lùi ra xa, nói lớn: "Không! Đừng!"
Du Hạo ngạc nhiên trước phản ứng khá dữ dội của cô vợ trẻ. Về phía Yến Phi, trong thoáng chốc cô bất động, do vẫn còn bị ám ảnh bởi hình ảnh Du Hạo uống máu.
"Cậu sao vậy Phi Phi?"
Yến Phi hít sâu cố lấy lại bình tĩnh: "Tớ không sao! Thôi chúng ta đi ăn tối."
Dứt lời, Yến Phi bước thật nhanh như thể chạy trốn. Phía sau, Du Hạo nhíu mày khó hiểu nhưng cũng bước theo vợ.
Trong phòng ăn, Du Phương tròn xoe mắt:
"Yến Phi, sao em lại ngồi kế Du Thiện? Bình thường em hay ngồi cạnh Du Hạo mà!"
"Dạ thỉnh thoảng cũng nên thay đổi chỗ ngồi. Với lại hôm nay em muốn ngồi bên nhóc Du Thiện!" Yến Phi biện bạch.
"Chắc chị Yến Phi thích em rồi!" Du Thiện lém lỉnh.
Yến Phi phì cười. Ngồi đối diện bên kia bàn, Du Hạo thoáng nhìn qua cô vợ trẻ, đôi mắt đầy nghĩ ngợi.Bà chủ Du gắp thức ăn cho Du Thanh:
"Con ăn nhiều vào, mẹ thấy con hơi ốm đó."
Du Thanh gật đầu. Thấy thế, Du Hạo cũng gắp miếng trứng chiên cho Yến Phi: "Phi Phi, cậu thích trứng chiên đúng không?"
Yến Phi cười nhưng vẫn với vẻ gượng gạo:
"Ừm, nhưng bụng tớ hơi khó chịu nên không muốn ăn trứng." Yến Phi liền lấy miếng trứng chiên đó đưa qua cho cậu em chồng "Du Thiện, em cũng thích trứng mà. Em ăn đi."
"Dạ, chị dâu tốt thật!"
Nhìn Yến Phi cười nói với Du Thiện, Du Hạo bắt đầu phát hiện ra sự bất thường của cô. Dường như Yến Phi muốn né tránh cậu.
Bà chủ Du đóng cửa phòng lại. Yến Phi đến gần khẽ áp tai lên cánh cửa, vài giây sau nghe tiếng "cạch", đó là tiếng khóa chốt. Nó lấy trong túi áo ra chiếc chìa khóa dự phòng, tay siết chặt, ánh mắt kiên quyết lạ lùng.
Bà chủ Du đi xuống phòng khách thấy bốn đứa con đang ngồi.
"Lát nữa chúng đến mấy đứa phải cẩn thận."
"Mẹ yên tâm, chúng không đánh lại bọn con đâu." Du Thiện chảnh.
"Mẹ, Phi Phi ngủ rồi chứ?" Du Hạo hỏi.
"Ừ, mẹ cũng đã khóa phòng thật kỹ để nó không gặp nguy hiểm."
Du Phương nhìn em trai: "Em có chuyện gì sao?"
Du Hạo lắc đầu. Du Thanh ngồi kế bên, cứ giáng mắt vào cuốn sách ma thuận dày cuộm, vẻ như chẳng bận tâm gì.
Nửa đêm hôm đó, ngoài vườn hoa nhà họ Du, gió chẳng biết vì sao lại thổi dữ dội, những cánh hoa bay xào xạt. Ở giữa vườn hoa có bốn bóng người đang đứng. Tất cả đều im lặng như lắng nghe âm thanh nào đấy.
"Không biết lần này chúng có bao nhiêu?" Du Thiện lên tiếng, dè chừng.
"Bao nhiêu thì chúng ta cũng diệt trừ hết!" Giọng Du Thanh vang khẽ.
"Bé Thanh nói đúng. Lát nữa hai đứa phải cẩn thận!" Du Phương nhìn sang bên trái "Cả em nữa Du Hạo."
Du Hạo cười, mắt cứ nhìn vào màn đêm đen như tìm kiếm thứ gì:
"Em biết rồi, chị yên tâm! Suỵt! Hình như chúng đến!"
Bốn người bỗng chốc im lặng...
Đột nhiên từ bên dưới đất bắt đầu rung chuyển nhẹ rồi nứt ra, hàng ngàn bụi đất bay tung tóe... Bốn người đưa mắt nhìn cái thứ đen xì dài ngoằn từ dưới đất đang trồi lên qua các khe nứt. Không chỉ có một mà còn nhiều thứ như thế nữa dần dần xuất hiện. Những chiếc bóng liêu xiêu hiện dưới ánh trăng sáng rực. Đêm nay là đêm trăng tròn.
"Cuối cùng bọn bây cũng xuất hiện!" Du Hạo cất tiếng, nghe lạnh băng "Lũ Dạ Ma, Tử thần của đêm tối!"
Những cái bóng cao đen xì đó chính là bọn Dạ Ma. Cứ về đêm thì cuộc chiến của bốn đứa trẻ nhà họ Du với bọn Dạ Ma lại bắt đầu. Và đặc biệt, cuộc giao đấu càng trở nên khốc liệt hơn vào các đêm trăng tròn.
Im lặng đến ngạt thở, không gì khác ngoài tiếng gió thét. Rồi một con trong số bọn Dạ Ma rít lên, não nề và còn cảm nhận được mùi hôi của đất ẩm:
"Chào người quen cũ! Hôm nay bọn ta và các ngươi lại tiếp tục cuộc chiến! Cuộc chiến của Dạ Ma và Nhật Ma, lũ ma ngày!"
Con Dạ Ma đó vừa dứt lời giễu cợt thì Du Hạo đã bay đến, nhanh như chớp dùng tay trái đánh mạnh vào người nó. Con Dạ Ma văng ra xa trúng vào thân cây, thân hình đen xì ấy nổ tung tan ra thành những đóm đỏ lập lòe. Du Hạo đáp xuống đất, xoay qua nhìn đám Dạ Ma còn lại: "Cuộc chiến bắt đầu!".
Tất cả lao vào cuộc.
Trong khi đó, Yến Phi đang dò dẫm bước đi trên những bậc thang. Nó đã dùng chìa khóa dự phòng mở cửa và bước xuống nhà dưới. Thật nhẹ nhàng vì không muốn tạo ra tiếng động. Dĩ nhiên Yến Phi tìm xuống đây là vì có âm thanh hơi ồn ào ở ngoài vườn. Đây là lúc thích hợp tìm hiểu xem "cái quái gì" đang diễn ra trong ngôi biệt thự họ Du. Yến Phi lần mò đi trong đêm tối đặc quánh, cố gắng đến cửa chính để ra vườn xem thử chuyện gì. Két! Nó mở cửa, ngạc nhiên là cửa không khóa.
"Quái, đêm khuya thế này mọi người còn làm gì?" Cô gái họ Yến tự nhủ.
Chợt, Yến Phi nghe âm thanh ồn ào phát ra từ bên phải khu vườn nhà. Nó đảo mắt nghĩ ngợi, hít sâu thật sâu rồi khẽ khàng đi vòng qua bên phải. Ngay bụi cây, Yến Phi thấy bà chủ Du, ba chị em Trúc Lâm đứng nhìn sự việc gì đó đang diễn ra với vẻ mặt lo âu. Mau chóng, nó liền đưa mắt về phía trước...
Cái nhìn của bất động khi Yến Phi thấy hình ảnh Du Hạo bay trên không trung, tay cầm một vệt sáng dài giống như tia sét, cậu dùng sức ném mạnh tia sáng ấy lao vào những cái bóng đen xì đáng sợ kia. Chúng rú lên rồi nổ bùm. Giống con Dạ Ma ban đầu, thân thể chỉ còn lại là những đóm đỏ sáng rực. Chưa hết, ở cách đó không xa, Du Thanh và Du Thiện cũng vung các quả cầu sáng rực về phía lũ bóng đen. Cuối cùng, Du Phương, cô chị chồng hay đùa đang xoay người tung cú đá vào bọn liêu xiêu đen ngòm.
Trong phút chốc toàn thân Yến Phi đơ ra, đầu óc thì trống rỗng chẳng chứa thứ gì. Trước mắt nó giờ đây không phải là chị Du Phương, bé Thanh, nhóc Du Thiện và... Tiểu Hạo Tử như bình thường nữa. Họ là con người hay là... Đột nhiên Yến Phi xoay lại, một gương mặt dài đen thui chỉ thấy hai con mắt đỏ kè đang nhìn mình cười nhăn nhở.
"Cứu... cứu... tôi với!" Giọng Yến Phi vang lên thất thanh.
Tất cả giật mình quay qua, Yến Phi đang vùng vẫy trong tay một con Dạ Ma.
"Trời, Yến Phi!" Bà chủ Du thốt lên khi thấy con dâu bị bắt.
"Cô chủ Yến Phi!" Ba cô hầu cũng đồng thanh kêu lớn.
Bốn đứa nọ dừng cuộc chiến lại. Du Phương tròn xoe mắt, kinh ngạc:
"Yến Phi!"
"Chị Yến Phi!" Du Thiện lo lắng.
Còn Du Thanh thì nhìn sang Du Hạo trong khi anh trai đang đứng bất động:
"Phi Phi!"
"Khà khà, thú vị thật!" Con Dạ Ma bắt Yến Phi cười lớn "Nhà họ Du lại có thêm một cô gái là người sao?"
"Có thêm cô gái là người???" Yến Phi nhủ thầm trong hoang mang.
Con ma đưa mắt nhìn xuống cô gái xa lạ, đôi mắt đỏ kè đầy thích thú:
"Mày gan thật khi dám vào nhà họ Du!"
Yến Phi còn chưa hiểu câu nói ấy thì Du Hạo đã cất tiếng:
"Thả cô ấy ra! Cô ấy chẳng liên quan gì cả!"
"Không liên quan ư? Nó đang ở trong nhà họ Du mà. Xem ra, nó có vẻ quan trọng với mày, Du Hạo! Nếu tao hút máu nó thì sẽ thế nào nhỉ?" Con Dạ Ma có vẻ ham hố với ý nghĩ ấy
"Hút... hút... máu?" Yến Phi lắp bắp, bần thần kinh khủng.
"Dừng lại đi! Mày không thể làm thế!" Du Hạo từ từ bước đến gần.
"Mày mà đến gần tao sẽ giết nó!" Con Dạ Ma bóp chặt cổ Yến Phi, đe doạ "Lũ Nhật Ma chúng mày chỉ đối xử tốt với loài người! Đáng ghét!"
"Bởi vì Nhật Ma nợ con người món nợ ân tình!" Giọng Du Thiện bất chợt vang lên từ phía sau, thật lớn.
Con Dạ Ma giật mình quay lại, từ trên cao Du Thiện giơ chân đá mạnh vào mặt nó. Con Dạ Ma choáng váng. Nhân lúc đó Du Hạo lao đến cực nhanh. Cậu nắm tay Yến Phi kéo ra khỏi người con Dạ Ma rồi tay còn lại đặt lên đầu nó. Du Hạo ấn mạnh, một luồng phép tỏa ra trong lòng bàn tay chảy dọc xuống bọc lấy cơ thể con Dạ Ma. Nó trợn mắt, miệng há hốc. Bùm! Nó banh xác chỉ còn tro bụi đỏ dần tắt lịm.
"Kết thúc thôi!" Du Phương hét, đánh hai tay lên trước mặt, những dải phép màu lao như lốc xoáy về đám Dạ Ma còn lại.
Đồng loạt các tiếng nổ bùm vang lên nghe như các tia lửa nổ.
Yến Phi đưa mắt nhìn, khu vườn lại chìm vào màn đêm đen, không còn thấy những cái bóng đen cao liêu xiêu nữa, chỉ còn gió và các cánh hoa lụi tàn.
"Phi Phi, cậu không sao chứ?" Du Hạo đặt tay lên vai cô vợ trẻ, hỏi gấp.
Yến Phi sực tỉnh, khẽ nhìn Du Hạo rồi từ từ lùi ra xa đồng thời giương mắt nhìn mọi người. Họ cũng nhìn nó.
"Thật ra, mọi người là gì vậy? Chuyện gì vừa xảy ra thế?"
"Yến Phi, con hãy bình tĩnh..."
"Mẹ, con không hiểu gì cả! Con không biết nhà họ Du là gì hết! Mọi người là gì vậy?" Yến Phi hét lên, vẻ như đã mất bình tĩnh vì nỗi sợ hãi đè nặng.
"Cậu muốn biết tớ và mọi người là cái gì ư?" Du Hạo lên tiếng "Được, chuyện đã đến nước này thì đành phải cho cậu biết."
"Đừng, Du Hạo! Chưa phải lúc!" Du Phương ngăn.
"Chị Du Phương đừng ngăn anh Du Hạo nữa, cứ để anh ấy nói. Trước sau gì chị Yến Phi cũng sẽ biết vì vậy hãy cho chị ấy biết sự thật và để chị ấy tự lựa chọn!" Du Thanh kiên quyết.
"Biết sự thật gì? Lựa chọn cái gì? Thật ra mọi người là ai???" Yến Phi hoang mang cùng cực.
"Là ma!" Lời Du Hạo thật rõ.
Ầm!!! Sấm sét vang lên. Gió gào thét. Trời sắp mưa.
Yến Phi sững người, mắt mở to bàng hoàng dường như không tin vào tai mình. Nó hỏi, giọng như run lên: "Cái gì... là m... ma ư?!".
"Phải, tớ và gia đình tớ đều là ma nhưng..."
Du Hạo chưa kịp nói hết câu thì Yến Phi đã ngắt lời, giọng nghe trầm đi:
"Là ma sao? Thảo nào... lần đầu tiên bước chân vào nhà họ Du tớ đã cảm thấy ngôi biệt thự này rất kỳ lạ. Thảo nào, giá tiền thưởng cao như thế mà chẳng có ai đến làm dâu. Thảo nào, cái bình tự nhiên vỡ, còn tục lệ khóa cửa nữa chứ. Thảo nào, người họ Du không thể ra nắng. Rồi còn bé Thanh và Du Thiện lại biết bay!"
Bà chủ Du liền nhìn qua hai đứa con. Du Thiện khẽ cúi đầu.
"Thảo nào, cậu lại có sức mạnh ngăn chiếc xe. Thảo nào, Trúc Lâm cứ hễ đi siêu thị thì lại mua máu. Và thảo nào..." Yến Phi quay qua nhìn Du Hạo, đôi mắt ngấn lệ "Cậu lại uống máu!"
Du Phương vô cùng sửng sốt: "Yến Phi, em...".
Tí tách! Tí tách! Những giọt mưa bắt đầu rơi xuống...
"Hóa ra vì mọi người là ma! Gia đình chồng của tôi là ma!" Yến Phi cười cười, trông đau đớn "Tiểu Hạo Tử! Tớ từng bảo nếu có chuyện gì hãy cho tớ biết đừng che giấu. Tớ đã cho cậu cơ hội nhưng cậu không nói!"
Trước sự trách móc xót xa của cô gái, Du Hạo chỉ biết lặng thinh. Đứng bất động một lúc rồi Yến Phi từ từ quay bước.
"Cô chủ Yến Phi! Cô đi đâu vậy?" Trúc Linh lo lắng.
Yến Phi dừng bước: "Tôi phải rời khỏi nơi này".
Chợt, Du Hạo nắm lấy tay Yến Phi. Xoay lại, nó thấy đôi mắt cậu thật tha thiết, chính xác hơn là van nài:
"Đừng! Phi Phi! Cậu đừng đi! Tớ xin cậu đừng đi!"
Yến Phi cố ngăn xúc cảm đang sắp nổ tung trong lồng ngực, nói khẽ:
"Làm ơn để tớ đi!... Cậu và mọi người khiến tớ thấy sợ hãi!"
Mắt Du Hạo mở to, bần thần. Cái siết tay của cậu dần buông lỏng và Yến Phi nhanh chóng rút tay lại. Nó chạy vụt ra khỏi vườn nhà họ Du trong khi cơn mưa càng lúc càng nặng hạt.
"Ha, con đã nói, chị ta rồi cũng giống những cô gái kia..."
Du Thanh dứt lời thì xoay đi trở vào nhà thật nhanh như thể che giấu xúc cảm nào đó trong mình. Những người nọ nhìn nhau, không còn bất kỳ âm thanh nào phát ra ngoài tiếng mưa rơi thật lớn. Sự ra đi của Yến Phi, mặc dù trước đó đã nằm trong dự đoán nhưng họ vẫn cảm giác hụt hẫng và đau xót.
Du Phương đặt tay lên đôi vai run nhẹ của em trai. Bên cạnh, Du Hạo cúi đầu. Mưa làm mái tóc cậu rũ dài che hết gương mặt đang khẽ khóc...
***
Bõm! Bõm! Bõm! Yến Phi chạy hối hả trên đường, trong làn mưa buốt giá. Bàn chân trần đạp vào những vũng nước, văng tung tóe.
"Tại sao lại như thế? Tại sao mọi người là ma? Cả cậu nữa, Tiểu Hạo Tử!"
Yến Phi dùng tay bịt miệng lại để không bật ra tiếng khóc. Nó cứ chạy và chạy... Trên trời những hạt mưa không ngừng tuôn xối xả xuống đất!
Cô gái họ Yến đã trốn chạy khỏi ngôi biệt thự họ Du.
Trúc Lâm quay lại thấy Yến Phi đứng sau lưng mỉm cười.
"Cô chủ Yến Phi! Dạ, em đang tưới cây! Có chuyện gì không ạ?"
"Không." Yến Phi lắc đầu rồi vờ nhìn xuống chùm chìa khóa "Đây có phải là chìa khóa phòng trong nhà?"
Trúc Lâm cầm chùm chìa khóa lên, bảo:
"Vâng, đây là chìa khóa của các phòng trong nhà. Nhưng đây chỉ là chìa khóa dự phòng, bà chủ mới giữ chìa khóa chính."
"À!" Yến Phi cố tỏ ra tự nhiên xong gợi ý "Cho tôi xem một chút nhé?"
Trúc Lâm gật đầu đưa chùm chìa khóa cho cô chủ. Yến Phi đón lấy xem.
"Tổng cộng có hai mươi ba chìa ứng với hai mươi ba phòng trong biệt thự." Trúc Lâm giải thích "Trên mỗi chìa đều có dán số phòng. Mà cô cần chìa khóa ư?"
"Đâu có, chỉ thắc mắc chút thôi." Yến Phi chợt thấy chìa khóa dán số mười chín "Đây chắc là chìa khóa dự phòng của phòng tôi rồi."
"Vâng, phòng cô chủ Yến Phi là phòng số mười chín."
Yến Phi xem thật kỹ chìa khóa dán số mười chín, trong đầu dần nghĩ ra một cách... Đang ngồi trong phòng khách, Yến Phi thấy Trúc Lâm từ ngoài vườn bước vào, liền gọi: "Trúc Lâm! Trúc Lâm đến uống thử trà do tôi pha đi."
Trúc Lâm đi đến: "Thưa, uống trà gì ạ?"
"Trà này là bí quyết gia truyền của tiệm mì Tân Quản đó. Tôi pha thử cho mọi người uống, tiện thể Trúc Lâm cũng uống xem có ngon không!"
"Dạ, cảm ơn cô."
Yến Phi nhẹ nhàng cầm tách trà lên đưa cho Trúc Lâm. Khi cô hầu sắp chạm tay vào tách thì Yến Phi buông tay! Thế là tách trà rớt xuống đổ cả lên chiếc váy của Trúc Lâm.
"Ối! Xin lỗi, tôi xin lỗi! Tự dưng tôi lại buông tay!"
Vờ cuống quýt thật tự nhiên, Yến Phi lấy khăn tay lau lau vết trà trên váy cô hầu. Đối diện, Trúc Lâm xua tay: "Dạ không sao đâu ạ, cô đừng bận tâm."
"Đâu được là lỗi của tôi mà." Yến Phi vẫn tiếp tục công việc lau chùi "Chà, màu trà này đậm quá chắc Trúc Lâm phải đi thay đồ thôi!"
"Dạ, vậy em đi thay đồ."
"Trúc Lâm mau tháo tạp dề và những thứ khác trong người xuống rồi thay đồ nhanh kẻo nước trà thấm lâu sẽ rất khó giặt!" Yến Phi khéo léo đề nghị.
"Vâng." Trúc Lâm nghe lời liền tháo tạp dề trắng ra, lấy vài thứ linh tinh và cả chùm chìa khóa dự phòng nữa.
"Em vào thay đồ. Cô giữ hộ em những thứ này."
Yến Phi gật đầu. Trúc Lâm rời khỏi phòng khách. Yến Phi đưa mắt nhìn rồi với tay lấy chùm chìa khóa dự phòng trên bàn. Nhìn tới nhìn lui, chẳng có ai cả, Yến Phi lấy trong túi áo ra một chiếc chìa khóa khác.
"Chìa khóa nhà cũ mình giống chìa khóa phòng mười chín vậy mình sẽ..."
Đảo mắt, Yến Phi nhanh chóng lấy chìa khóa phòng mười chín ra thay vào đó là chìa khóa nhà cũ. Rồi nó tháo số mười chín của chìa dự phòng dán lên chiếc chìa thay thế nọ. Vậy là kế hoạch đánh tráo xong xuôi.
Một lúc sau Trúc Lâm bước trở vào phòng khách, Yến Phi cười:
"Thay đồ xong rồi à? Đây tạp dề và mấy thứ đồ của Trúc Lâm!"
Trúc Lâm mặc tạp dề vào. Cô cầm chùm chìa khóa dự phòng lên kiểm tra lại, vì không để ý kỹ nên không phát hiện ra chìa khóa mười chín đã bị thay.
"Nào, bây giờ uống trà tiếp." Yến Phi đẩy nhẹ tách trà về phía cô hầu.
Trúc Lâm mỉm cười, đón lấy. Trong lúc Trúc Lâm mải uống trà, Yến Phi siết chặt bàn tay đang giữ chìa khóa dự phòng của phòng mười chin.
***
Gần tối, Yến Phi tìm đến nhà gỗ. Vừa bước vào, Yến Phi đã gặp ngay Du Hạo. Không hiểu sao nhưng nó thấy anh chàng có gì đó hơi khác ngày thường, hình như là trông cậu khỏe hơn, nước da trắng hồng và gương mặt cũng thần sắc hơn. Tóm lại là giống như một người khỏe mạnh bình thường.
"Tiểu Hạo Tử, đến giờ ăn rồi!" Yến Phi lên tiếng.
"Vậy à, ừ tớ sẽ lên nhà trên ngay." Du Hạo bảo "Phi Phi! Lúc chiều, tớ xin lỗi vì đã lớn tiếng với cậu."
Yến Phi cười gượng: "Có gì đâu... Tớ không để bụng."
"Thế thì tớ yên tâm." Lòng Du Hạo nhẹ nhõm rồi chợt cậu thấy một chiếc lá vương trên mái tóc cô gái "Có lá trên tóc cậu."
Du Hạo giơ tay lên toan lấy chiếc lá khô thì Yến Phi giật mình lùi ra xa, nói lớn: "Không! Đừng!"
Du Hạo ngạc nhiên trước phản ứng khá dữ dội của cô vợ trẻ. Về phía Yến Phi, trong thoáng chốc cô bất động, do vẫn còn bị ám ảnh bởi hình ảnh Du Hạo uống máu.
"Cậu sao vậy Phi Phi?"
Yến Phi hít sâu cố lấy lại bình tĩnh: "Tớ không sao! Thôi chúng ta đi ăn tối."
Dứt lời, Yến Phi bước thật nhanh như thể chạy trốn. Phía sau, Du Hạo nhíu mày khó hiểu nhưng cũng bước theo vợ.
Trong phòng ăn, Du Phương tròn xoe mắt:
"Yến Phi, sao em lại ngồi kế Du Thiện? Bình thường em hay ngồi cạnh Du Hạo mà!"
"Dạ thỉnh thoảng cũng nên thay đổi chỗ ngồi. Với lại hôm nay em muốn ngồi bên nhóc Du Thiện!" Yến Phi biện bạch.
"Chắc chị Yến Phi thích em rồi!" Du Thiện lém lỉnh.
Yến Phi phì cười. Ngồi đối diện bên kia bàn, Du Hạo thoáng nhìn qua cô vợ trẻ, đôi mắt đầy nghĩ ngợi.Bà chủ Du gắp thức ăn cho Du Thanh:
"Con ăn nhiều vào, mẹ thấy con hơi ốm đó."
Du Thanh gật đầu. Thấy thế, Du Hạo cũng gắp miếng trứng chiên cho Yến Phi: "Phi Phi, cậu thích trứng chiên đúng không?"
Yến Phi cười nhưng vẫn với vẻ gượng gạo:
"Ừm, nhưng bụng tớ hơi khó chịu nên không muốn ăn trứng." Yến Phi liền lấy miếng trứng chiên đó đưa qua cho cậu em chồng "Du Thiện, em cũng thích trứng mà. Em ăn đi."
"Dạ, chị dâu tốt thật!"
Nhìn Yến Phi cười nói với Du Thiện, Du Hạo bắt đầu phát hiện ra sự bất thường của cô. Dường như Yến Phi muốn né tránh cậu.
Bà chủ Du đóng cửa phòng lại. Yến Phi đến gần khẽ áp tai lên cánh cửa, vài giây sau nghe tiếng "cạch", đó là tiếng khóa chốt. Nó lấy trong túi áo ra chiếc chìa khóa dự phòng, tay siết chặt, ánh mắt kiên quyết lạ lùng.
Bà chủ Du đi xuống phòng khách thấy bốn đứa con đang ngồi.
"Lát nữa chúng đến mấy đứa phải cẩn thận."
"Mẹ yên tâm, chúng không đánh lại bọn con đâu." Du Thiện chảnh.
"Mẹ, Phi Phi ngủ rồi chứ?" Du Hạo hỏi.
"Ừ, mẹ cũng đã khóa phòng thật kỹ để nó không gặp nguy hiểm."
Du Phương nhìn em trai: "Em có chuyện gì sao?"
Du Hạo lắc đầu. Du Thanh ngồi kế bên, cứ giáng mắt vào cuốn sách ma thuận dày cuộm, vẻ như chẳng bận tâm gì.
Nửa đêm hôm đó, ngoài vườn hoa nhà họ Du, gió chẳng biết vì sao lại thổi dữ dội, những cánh hoa bay xào xạt. Ở giữa vườn hoa có bốn bóng người đang đứng. Tất cả đều im lặng như lắng nghe âm thanh nào đấy.
"Không biết lần này chúng có bao nhiêu?" Du Thiện lên tiếng, dè chừng.
"Bao nhiêu thì chúng ta cũng diệt trừ hết!" Giọng Du Thanh vang khẽ.
"Bé Thanh nói đúng. Lát nữa hai đứa phải cẩn thận!" Du Phương nhìn sang bên trái "Cả em nữa Du Hạo."
Du Hạo cười, mắt cứ nhìn vào màn đêm đen như tìm kiếm thứ gì:
"Em biết rồi, chị yên tâm! Suỵt! Hình như chúng đến!"
Bốn người bỗng chốc im lặng...
Đột nhiên từ bên dưới đất bắt đầu rung chuyển nhẹ rồi nứt ra, hàng ngàn bụi đất bay tung tóe... Bốn người đưa mắt nhìn cái thứ đen xì dài ngoằn từ dưới đất đang trồi lên qua các khe nứt. Không chỉ có một mà còn nhiều thứ như thế nữa dần dần xuất hiện. Những chiếc bóng liêu xiêu hiện dưới ánh trăng sáng rực. Đêm nay là đêm trăng tròn.
"Cuối cùng bọn bây cũng xuất hiện!" Du Hạo cất tiếng, nghe lạnh băng "Lũ Dạ Ma, Tử thần của đêm tối!"
Những cái bóng cao đen xì đó chính là bọn Dạ Ma. Cứ về đêm thì cuộc chiến của bốn đứa trẻ nhà họ Du với bọn Dạ Ma lại bắt đầu. Và đặc biệt, cuộc giao đấu càng trở nên khốc liệt hơn vào các đêm trăng tròn.
Im lặng đến ngạt thở, không gì khác ngoài tiếng gió thét. Rồi một con trong số bọn Dạ Ma rít lên, não nề và còn cảm nhận được mùi hôi của đất ẩm:
"Chào người quen cũ! Hôm nay bọn ta và các ngươi lại tiếp tục cuộc chiến! Cuộc chiến của Dạ Ma và Nhật Ma, lũ ma ngày!"
Con Dạ Ma đó vừa dứt lời giễu cợt thì Du Hạo đã bay đến, nhanh như chớp dùng tay trái đánh mạnh vào người nó. Con Dạ Ma văng ra xa trúng vào thân cây, thân hình đen xì ấy nổ tung tan ra thành những đóm đỏ lập lòe. Du Hạo đáp xuống đất, xoay qua nhìn đám Dạ Ma còn lại: "Cuộc chiến bắt đầu!".
Tất cả lao vào cuộc.
Trong khi đó, Yến Phi đang dò dẫm bước đi trên những bậc thang. Nó đã dùng chìa khóa dự phòng mở cửa và bước xuống nhà dưới. Thật nhẹ nhàng vì không muốn tạo ra tiếng động. Dĩ nhiên Yến Phi tìm xuống đây là vì có âm thanh hơi ồn ào ở ngoài vườn. Đây là lúc thích hợp tìm hiểu xem "cái quái gì" đang diễn ra trong ngôi biệt thự họ Du. Yến Phi lần mò đi trong đêm tối đặc quánh, cố gắng đến cửa chính để ra vườn xem thử chuyện gì. Két! Nó mở cửa, ngạc nhiên là cửa không khóa.
"Quái, đêm khuya thế này mọi người còn làm gì?" Cô gái họ Yến tự nhủ.
Chợt, Yến Phi nghe âm thanh ồn ào phát ra từ bên phải khu vườn nhà. Nó đảo mắt nghĩ ngợi, hít sâu thật sâu rồi khẽ khàng đi vòng qua bên phải. Ngay bụi cây, Yến Phi thấy bà chủ Du, ba chị em Trúc Lâm đứng nhìn sự việc gì đó đang diễn ra với vẻ mặt lo âu. Mau chóng, nó liền đưa mắt về phía trước...
Cái nhìn của bất động khi Yến Phi thấy hình ảnh Du Hạo bay trên không trung, tay cầm một vệt sáng dài giống như tia sét, cậu dùng sức ném mạnh tia sáng ấy lao vào những cái bóng đen xì đáng sợ kia. Chúng rú lên rồi nổ bùm. Giống con Dạ Ma ban đầu, thân thể chỉ còn lại là những đóm đỏ sáng rực. Chưa hết, ở cách đó không xa, Du Thanh và Du Thiện cũng vung các quả cầu sáng rực về phía lũ bóng đen. Cuối cùng, Du Phương, cô chị chồng hay đùa đang xoay người tung cú đá vào bọn liêu xiêu đen ngòm.
Trong phút chốc toàn thân Yến Phi đơ ra, đầu óc thì trống rỗng chẳng chứa thứ gì. Trước mắt nó giờ đây không phải là chị Du Phương, bé Thanh, nhóc Du Thiện và... Tiểu Hạo Tử như bình thường nữa. Họ là con người hay là... Đột nhiên Yến Phi xoay lại, một gương mặt dài đen thui chỉ thấy hai con mắt đỏ kè đang nhìn mình cười nhăn nhở.
"Cứu... cứu... tôi với!" Giọng Yến Phi vang lên thất thanh.
Tất cả giật mình quay qua, Yến Phi đang vùng vẫy trong tay một con Dạ Ma.
"Trời, Yến Phi!" Bà chủ Du thốt lên khi thấy con dâu bị bắt.
"Cô chủ Yến Phi!" Ba cô hầu cũng đồng thanh kêu lớn.
Bốn đứa nọ dừng cuộc chiến lại. Du Phương tròn xoe mắt, kinh ngạc:
"Yến Phi!"
"Chị Yến Phi!" Du Thiện lo lắng.
Còn Du Thanh thì nhìn sang Du Hạo trong khi anh trai đang đứng bất động:
"Phi Phi!"
"Khà khà, thú vị thật!" Con Dạ Ma bắt Yến Phi cười lớn "Nhà họ Du lại có thêm một cô gái là người sao?"
"Có thêm cô gái là người???" Yến Phi nhủ thầm trong hoang mang.
Con ma đưa mắt nhìn xuống cô gái xa lạ, đôi mắt đỏ kè đầy thích thú:
"Mày gan thật khi dám vào nhà họ Du!"
Yến Phi còn chưa hiểu câu nói ấy thì Du Hạo đã cất tiếng:
"Thả cô ấy ra! Cô ấy chẳng liên quan gì cả!"
"Không liên quan ư? Nó đang ở trong nhà họ Du mà. Xem ra, nó có vẻ quan trọng với mày, Du Hạo! Nếu tao hút máu nó thì sẽ thế nào nhỉ?" Con Dạ Ma có vẻ ham hố với ý nghĩ ấy
"Hút... hút... máu?" Yến Phi lắp bắp, bần thần kinh khủng.
"Dừng lại đi! Mày không thể làm thế!" Du Hạo từ từ bước đến gần.
"Mày mà đến gần tao sẽ giết nó!" Con Dạ Ma bóp chặt cổ Yến Phi, đe doạ "Lũ Nhật Ma chúng mày chỉ đối xử tốt với loài người! Đáng ghét!"
"Bởi vì Nhật Ma nợ con người món nợ ân tình!" Giọng Du Thiện bất chợt vang lên từ phía sau, thật lớn.
Con Dạ Ma giật mình quay lại, từ trên cao Du Thiện giơ chân đá mạnh vào mặt nó. Con Dạ Ma choáng váng. Nhân lúc đó Du Hạo lao đến cực nhanh. Cậu nắm tay Yến Phi kéo ra khỏi người con Dạ Ma rồi tay còn lại đặt lên đầu nó. Du Hạo ấn mạnh, một luồng phép tỏa ra trong lòng bàn tay chảy dọc xuống bọc lấy cơ thể con Dạ Ma. Nó trợn mắt, miệng há hốc. Bùm! Nó banh xác chỉ còn tro bụi đỏ dần tắt lịm.
"Kết thúc thôi!" Du Phương hét, đánh hai tay lên trước mặt, những dải phép màu lao như lốc xoáy về đám Dạ Ma còn lại.
Đồng loạt các tiếng nổ bùm vang lên nghe như các tia lửa nổ.
Yến Phi đưa mắt nhìn, khu vườn lại chìm vào màn đêm đen, không còn thấy những cái bóng đen cao liêu xiêu nữa, chỉ còn gió và các cánh hoa lụi tàn.
"Phi Phi, cậu không sao chứ?" Du Hạo đặt tay lên vai cô vợ trẻ, hỏi gấp.
Yến Phi sực tỉnh, khẽ nhìn Du Hạo rồi từ từ lùi ra xa đồng thời giương mắt nhìn mọi người. Họ cũng nhìn nó.
"Thật ra, mọi người là gì vậy? Chuyện gì vừa xảy ra thế?"
"Yến Phi, con hãy bình tĩnh..."
"Mẹ, con không hiểu gì cả! Con không biết nhà họ Du là gì hết! Mọi người là gì vậy?" Yến Phi hét lên, vẻ như đã mất bình tĩnh vì nỗi sợ hãi đè nặng.
"Cậu muốn biết tớ và mọi người là cái gì ư?" Du Hạo lên tiếng "Được, chuyện đã đến nước này thì đành phải cho cậu biết."
"Đừng, Du Hạo! Chưa phải lúc!" Du Phương ngăn.
"Chị Du Phương đừng ngăn anh Du Hạo nữa, cứ để anh ấy nói. Trước sau gì chị Yến Phi cũng sẽ biết vì vậy hãy cho chị ấy biết sự thật và để chị ấy tự lựa chọn!" Du Thanh kiên quyết.
"Biết sự thật gì? Lựa chọn cái gì? Thật ra mọi người là ai???" Yến Phi hoang mang cùng cực.
"Là ma!" Lời Du Hạo thật rõ.
Ầm!!! Sấm sét vang lên. Gió gào thét. Trời sắp mưa.
Yến Phi sững người, mắt mở to bàng hoàng dường như không tin vào tai mình. Nó hỏi, giọng như run lên: "Cái gì... là m... ma ư?!".
"Phải, tớ và gia đình tớ đều là ma nhưng..."
Du Hạo chưa kịp nói hết câu thì Yến Phi đã ngắt lời, giọng nghe trầm đi:
"Là ma sao? Thảo nào... lần đầu tiên bước chân vào nhà họ Du tớ đã cảm thấy ngôi biệt thự này rất kỳ lạ. Thảo nào, giá tiền thưởng cao như thế mà chẳng có ai đến làm dâu. Thảo nào, cái bình tự nhiên vỡ, còn tục lệ khóa cửa nữa chứ. Thảo nào, người họ Du không thể ra nắng. Rồi còn bé Thanh và Du Thiện lại biết bay!"
Bà chủ Du liền nhìn qua hai đứa con. Du Thiện khẽ cúi đầu.
"Thảo nào, cậu lại có sức mạnh ngăn chiếc xe. Thảo nào, Trúc Lâm cứ hễ đi siêu thị thì lại mua máu. Và thảo nào..." Yến Phi quay qua nhìn Du Hạo, đôi mắt ngấn lệ "Cậu lại uống máu!"
Du Phương vô cùng sửng sốt: "Yến Phi, em...".
Tí tách! Tí tách! Những giọt mưa bắt đầu rơi xuống...
"Hóa ra vì mọi người là ma! Gia đình chồng của tôi là ma!" Yến Phi cười cười, trông đau đớn "Tiểu Hạo Tử! Tớ từng bảo nếu có chuyện gì hãy cho tớ biết đừng che giấu. Tớ đã cho cậu cơ hội nhưng cậu không nói!"
Trước sự trách móc xót xa của cô gái, Du Hạo chỉ biết lặng thinh. Đứng bất động một lúc rồi Yến Phi từ từ quay bước.
"Cô chủ Yến Phi! Cô đi đâu vậy?" Trúc Linh lo lắng.
Yến Phi dừng bước: "Tôi phải rời khỏi nơi này".
Chợt, Du Hạo nắm lấy tay Yến Phi. Xoay lại, nó thấy đôi mắt cậu thật tha thiết, chính xác hơn là van nài:
"Đừng! Phi Phi! Cậu đừng đi! Tớ xin cậu đừng đi!"
Yến Phi cố ngăn xúc cảm đang sắp nổ tung trong lồng ngực, nói khẽ:
"Làm ơn để tớ đi!... Cậu và mọi người khiến tớ thấy sợ hãi!"
Mắt Du Hạo mở to, bần thần. Cái siết tay của cậu dần buông lỏng và Yến Phi nhanh chóng rút tay lại. Nó chạy vụt ra khỏi vườn nhà họ Du trong khi cơn mưa càng lúc càng nặng hạt.
"Ha, con đã nói, chị ta rồi cũng giống những cô gái kia..."
Du Thanh dứt lời thì xoay đi trở vào nhà thật nhanh như thể che giấu xúc cảm nào đó trong mình. Những người nọ nhìn nhau, không còn bất kỳ âm thanh nào phát ra ngoài tiếng mưa rơi thật lớn. Sự ra đi của Yến Phi, mặc dù trước đó đã nằm trong dự đoán nhưng họ vẫn cảm giác hụt hẫng và đau xót.
Du Phương đặt tay lên đôi vai run nhẹ của em trai. Bên cạnh, Du Hạo cúi đầu. Mưa làm mái tóc cậu rũ dài che hết gương mặt đang khẽ khóc...
***
Bõm! Bõm! Bõm! Yến Phi chạy hối hả trên đường, trong làn mưa buốt giá. Bàn chân trần đạp vào những vũng nước, văng tung tóe.
"Tại sao lại như thế? Tại sao mọi người là ma? Cả cậu nữa, Tiểu Hạo Tử!"
Yến Phi dùng tay bịt miệng lại để không bật ra tiếng khóc. Nó cứ chạy và chạy... Trên trời những hạt mưa không ngừng tuôn xối xả xuống đất!
Cô gái họ Yến đã trốn chạy khỏi ngôi biệt thự họ Du.