Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52
Mọi chuyện tôi điều tra được, tôi đều kể lại hết cho cậu Cả nghe. Nghe xong, cậu trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi đột nhiên khẽ cười, nụ cười pha chút lạnh lẽo, lại có gì đó của sự thích thú. Cậu đứng bật dậy, tôi chưa kịp hỏi thì cậu đã đi vội ra ngoài, chỉ để lại mấy chữ ngắn gọn:
– Em về phòng ngủ trước đi, cậu đi lát cậu về.
Nói rồi, cậu đi tuốt luốt, bỏ lại tôi một mình ngồi giữa nhà ngóng theo. Cái tên này, giờ khuya lắc khuya lơ rồi mà còn đi đâu không biết nữa, gấp thế chắc là chuyện của Kim Chi rồi. Nhớ tới Kim Chi, tôi lại thấy buồn trong lòng, hy vọng cho phán đoán của tôi là đúng, nếu không… tôi cũng không biết làm cách nào để báo thù cho cô ấy được…
…………………..
Cậu Cả tầm này bận lung lắm, mà cậu Ngọc bên nhà cũng bận khôn xiết. Hai người bọn họ toàn đi sớm về khuya, ăn uống thất thường. Tôi nghe cậu Cả nói, cậu Bảo bắt đầu rục rịch đối đầu trực diện với cậu Hai rồi, cậu với cậu Hai đang đi gom bằng chứng những chuyện làm sai trái của cậu Bảo, định là một lần lật đổ cả hai mẹ con mụ Dung. Tôi cũng không biết thế nào nhưng nghe nói là cậu Cả xuống tay rất nặng, mấy nguồn vốn kinh doanh của cậu Bảo gầy dựng coi như tiêu tan gần hết. Mà cũng xui cho cậu Bảo, một thân một mình chống lại hai ba đầu, sức gì chịu cho nổi chứ.
Mấy bữa rồi, cậu Cả mới về nhà kịp giờ cơm, thấy cậu về, tôi liền sai người dọn cơm, cậu ăn rất được, còn liên tục khen ngon.
– Hổm rày ăn ngoài chợ, thiệt là nuốt hông vô.
Tôi gắp thêm cá cho cậu, tôi nói:
– Vậy mà cậu còn không biết về nhà ăn cơm nữa.
Cậu Cả lắc đầu:
– Chuyện chưa xong, cậu đi đi về về tốn thời gian lắm.
– Mọi chuyện sao rồi cậu?
Cậu Cả đặt chén cơm xuống bàn, cậu nói:
– Chắc phải đợi thêm hai ba bữa nữa, chưa tìm được người.
– Tìm ai hả cậu?
– Lão… Xuân.
Lão Xuân? Sao nghe tên này quen quen nhỉ?
Thấy tôi cau mày, cậu liền giải thích:
– Lão Xuân là nhân tình của con Dung, cái tên lần trước đánh em vu vạ cho em bỏ bùa bác gái đó… em nhớ chưa?
Nhắc tới đây tôi mới nhớ, tôi liền gật gật:
– Nhớ, em nhớ rồi… vậy… lão ta rất có khả năng là người đàn bà giả dạng vô mua dâu phải không cậu?
Cậu Cả gật đầu:
– Ừ, không hắn thì là ai, hắn chạy không thoát được đâu.
Nghe cậu Cả nói vậy, tôi càng lúc càng phấn khích:
– Vậy khi nào thì mình vạch mặt được mụ Dung? Em trông chờ lung lắm rồi cậu, ngày nào cũng nhìn thấy mụ ta cười cười nói nói giả thù giả khờ mà em ghét lung quá.
Cậu Cả cười lạnh:
– Sắp rồi, em an tâm.
Nghe cậu Cả nói sắp rồi, tôi hoàn toàn yên tâm là sắp được trả thù cho Kim Chi và Út Quân rồi. Mẹ kiếp, tôi đợi ngày này lâu lắm rồi đó!
…………………..
Ngày cưới sắp tới, váy cưới may cũng gần xong, sáng nay cậu Cả đưa tôi đi xem váy may tới đâu rồi. Lúc về, cậu có vẻ là khá mệt mỏi vì cả đêm qua không ngủ, thấy vậy tôi liền giúp cậu xoa xoa đầu. Nhìn cậu tiều tụy ốm đi, tôi không nỡ, nói khẽ:
– Cậu… mệt lung quá thì để từ từ rồi làm, sức khỏe cậu đã yếu, làm quá sức là không có được đâu.
Cậu Cả thở dài:
– Từ từ không được, cậu đã từ từ cho má con nó rất lâu rồi, nó gϊếŧ Út Chi, hại thằng Ngọc, hại… như vậy là quá sức chịu đựng của cậu dành cho nó rồi. Nếu cậu không bắt tụi nó quỳ trước mộ Kim Chi xin tha mạng… cậu ngủ không ngon.
Cậu dừng một lát rồi nhìn tôi nói tiếp:
– Với lại ngày cưới sắp tới, cậu không muốn ngày trọng đại của mình không được vui vẻ trọn vẹn. Cậu buồn thì không sao, cậu không muốn em cũng buồn theo cậu. Giải quyết xong sớm chừng nào thì tốt chừng nấy, vậy cậu mới có thể yên tâm.
Tôi gật gật gù rồi khẽ vỗ lên vai cậu an ủi, tôi biết cậu rất mệt mỏi, trên vai cậu gánh vác rất nhiều chuyện. Cậu lo cho đám cưới, cậu tìm hung thủ hại chết Út Chi, lại phải giúp cậu Ngọc chống đỡ cái danh hội đồng mục nát của thầy Trầm. Cũng nhờ công lao của tên Bảo mà con đường thân tiến của cậu Ngọc coi như mất sạch. Thầy Trầm thì bị quan lớn ra lệnh điều tra, có khả năng bị mất chức, nặng hơn còn kê biên tài sản. Cậu Cả thì không trông mong vào cái danh hội đồng, cậu đang làm mọi cách để giữ lại phần tài sản này cho cậu Ngọc. Bởi nói đúng ra, tài sản bao gồm đồn điền cửa hàng gạo phát đạt của ông Trầm đều là tài sản của cậu Cả. Ngày đó mà không có cậu Cả chi vốn thì làm gì ông Trầm đủ điều kiện ngồi lên cái chức ông hội đồng Nam kỳ lục tỉnh. Vậy mà cả ông Trầm và tên Bảo đều có mắt như mù, một người thì bất tài, một kẻ lại quá tham lam, những người như vậy… có chết cũng không thấy thương tiếc.
Sẵn trên đường về nhà, tôi ghé ngang hiệu thuốc của thầy Đồ lấy thêm thuốc cho dì Nguyệt. Thầy Đồ thấy tôi ghé, ông ấy đưa thuốc của dì Nguyệt cho tôi rồi sẵn tiện đưa luôn thuốc của Bích Hà. Thầy nói:
– Cô đem thuốc này về đưa cho mợ Hai giúp tôi luôn nghen, mắc công chiều tụi nó phải chạy qua lấy.
Nhìn vào đống thuốc, tôi tò mò hỏi:
– Mợ Hai bị cái chi mà uống thuốc lung vậy thầy, tôi thấy cô ta khỏe ru mà, có giống bệnh tật gì đâu?
Thầy Đồ vừa bốc thuốc vừa giải thích:
– Đại loại là dạng tâm bệnh thôi, mợ Hai ngủ không ngon, thường nằm mơ thấy ác mộng, tâm phiền nhiễu… tôi kê thuốc cho mợ ấy uống cho dễ ngủ đó mà.
Thường nằm mơ thấy ác mộng… thế quái nào Bích Hà lại nằm mơ thấy ác mộng? Có nước ác mộng gặp cô ta còn phải sợ á chứ, kỳ lạ. Hay lại là có tật giật mình, làm chuyện ác nên giờ sợ ngủ không ngon giấc?
Tôi đem mớ thuốc ra xe rồi theo chân cậu Cả về nhà hội đồng, sức khỏe của dì Nguyệt đã đỡ hơn trước, dì cũng tích cực dưỡng bệnh và rất nghe lời. Thầy Trầm dạo này ít khi thấy mặt, ông ta cứ chui rút ở trong phòng suốt ngày, trừ phi có chuyện bắt buộc phải ra ngoài thì ông ta mới ra.
Chiều xuống, bé Nhỏ dắt theo một cô bé tới gặp tôi, cô bé này là người mới tới, tới trước khi Kim Chi chết một tuần, tính tình hiền lành ít nói. Cô bé tới tìm tôi vì có chuyện muốn thưa, bảo là có liên quan tới Bích Hà…
Sau khi cô bé rời đi, tôi ngồi trong phòng bần thần đến không động đậy, quá nhiều cung bậc cảm xúc cùng đến khiến bản thân tôi không thể nào khống chế được cảm xúc bấy giờ của mình. Nghe tiếng gõ cửa gọi tên tôi của cậu Cả, tay tôi run run vịn lên bàn rồi đứng dậy, tôi bước từng bước thật chậm mở cửa đi ra bên ngoài. Chợt nhìn thấy cậu Cả, bao nhiêu cảm xúc nén nhịn của tôi như bùng nổ, tôi ôm chầm lấy cậu Cả, mãi tới khi lên xe ngựa đi về nhà, tôi vẫn không chịu buông tay ra. Cả đêm đó tôi ngủ không được, chỉ mong cho bình minh đến thật sớm… thật sớm…
……………………..
Hôm nay là 21 ngày của Kim Chi, từ sáng sớm tiếng gõ mõ tụng niệm vang lên xuyên suốt và đều đặn, đâu đó vẫn nghe được tiếng khóc thút thít của đàn bà trong nhà. Tôi ngồi bên cạnh bàn thờ cô ấy, vừa đốt giấy tiền vàng bạc vừa nhìn chăm chăm vào mụ Dung đang ngồi ở phía kia. Tôi thật không hiểu, tại sao mụ ta lại có thể ác độc tới mức như vậy, gương mặt xinh đẹp kia không hề có một chút lo lắng bất an nào, thật sự đáng sợ.
Sau giờ cúng, trong nhà cùng nhau ngồi ăn bữa cơm chay, không khí khá là nặng nề bởi ai cũng mang đầy tâm tư của riêng mình. Xong bữa cơm, cậu Cả cho tập hợp mọi người lại nhà trên, có vợ chồng cậu Ngọc, thầy Trầm mụ Dung và vài người nữa. Cậu không cho dì Nguyệt với Bà Nội lên vì sợ họ xúc động quá mức. Đợi đủ mặt, cậu mới khẽ cất tiếng gọi to:
– Người đâu, dẫn khách vào đây.
Nghe đến chữ “khách”, ông Trầm cau mày không vui hỏi:
– Khách khứa gì? Sao cậu lại cho mời khách tới, chẳng phải tôi đã nói là không được mời khách khứa tới rồi sao?
Cậu Cả cười nhạt:
– Ngoại lệ thôi anh Hai, anh cứ chờ một chút là biết ai liền đó mà.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, tôi thì biết truớc vị “khách” kia là ai rồi nên cũng không thấy tò mò gì cả, ngược lại còn có chút phấn khích chờ xem kịch vui. Đợi đến khi gia nhân dẫn vị “khách” kia vào, mặt mũi mụ Dung đang hồng hào đột nhiên xanh tái, tôi thấy mà hả hê vô cùng. Lão Xuân bị dẫn vào, người làm đẩy lão ta ngã sóng soài trên đất, mặt mũi bầm dập, mình mẩy hôi hám máu me be bét, cái chân bị đập dập gần như gãy luôn rồi. Hai tay lão bị trói đằng sau, miệng vẫn còn run run van nài:
– Cậu… tha cho tôi… tôi không biết chi hết… tha cho tôi đi.
Trong lúc mọi người còn đang ngơ ngác thì cậu Cả đã đi nhanh tới, cậu dùng sức đạp vào mặt lão ta, cậu quát:
– Mày ngước mặt lên nhìn cho tao, mày nhìn vào bàn thờ cháu tao đây nè… mày mở mắt ra nhìn cho tao… mau!
Cậu vừa dứt lời, hai ba người đã xông lên lôi lão ta tới gần sát bàn thờ của Kim Chi, họ banh mắt lão ra, bắt lão nhìn cho kỹ. Lão Xuân run lập cập sợ hãi, lão cứ quay đầu không chịu nhìn, mà càng chống cự lão càng bị cậu Cả đánh, cậu đánh tới máu me đầm đìa mà vẫn không chịu thôi. Tôi sợ là cậu sẽ đánh chết lão, tôi liền chạy tới ngăn cậu lại:
– Đừng cậu… đừng… lão không đáng để cậu đánh đâu… đừng cậu… đừng làm chuyện lão muốn.
Nghe tôi khuyên ngăn, cậu Cả cuối cùng cũng bình tâm lại, lúc này cậu lại quay sang mụ Dung đang run run đứng sát ở cột nhà, cậu cười lạnh lẽo:
– Mày sao vậy Dung? Sao mặt mày xanh vậy? Mày sợ cái gì hả? Mày sợ tao… hay mày sợ người đàn ông này?
Mụ Dung lùi từng bước về sau, mụ ta bị cậu Cả ép, mụ muốn bung chạy nhưng rất nhanh người của cậu Cả đã tóm lại được. Cậu đi tới gần mụ, cậu nắm tóc mụ ghì xuống rồi lôi mụ đến truớc bàn thờ của Kim Chi, cậu đẩy mụ ngã xuống đất rồi cho người làm là nữ lại tát cho gần chục bạt tai vào mặt. Mụ Dung vừa khóc vừa la, mụ ta muốn chống trả nhưng không có cách nào làm lại được. Kế bên mụ, lão Xuân thấy mụ bị đánh, lão ta cuối cùng cũng không nhịn được mà vùng vẫy loạn xạ lên, chắc là muốn cứu mụ ấy. Thầy Trầm ở đây thì giận dữ muốn ngăn cản, ông ta hét ầm lên:
– Trạch! Mày đang làm cái gì? Mày muốn làm cái gì? Muốn tạo phản đúng không? Mày muốn hại chết Thu Dung đúng không?
Cậu Cả tiến đến ngăn ông ta lại, ông Trầm phong độ ngày nào giờ ốm yếu gầy gò, ông ta bị cậu đẩy một cái đã ngã lăn quay dưới đất. Cậu đứng trên cao, chỉ thẳng vào đôi nam nữ ác độc đang bị đánh, cậu gằn từng tiếng:
– Ông Trầm, để tôi nói cho ông biết, đôi dâm phu dâm phụ này chính là người gϊếŧ chết Út Chi… chính chúng nó âm mưu gϊếŧ con gái của ông… ông còn ở đây bao che cho nó? Ông bị điên hả? Ông có bị điên không?
Lão Trầm đầu óc oang oang, lão như người chết điếng, lão nhìn trân trân vào đôi nam nữ kia, một chữ cũng không nói ra được. Mụ Dung lúc này đã thôi bị đánh, mụ ta ôm lấy mặt, gào khóc kêu oan:
– Không phải đâu mình ơi… em không có… em không có gϊếŧ Kim Chi… em không có đâu mình…
Lão Xuân cũng hô hào oan ức:
– Dạ ông hội đồng, tôi không có gϊếŧ cô Kim Chi… sao tôi phải gϊếŧ cô Chi… cô Chi đâu có làm gì tôi đâu…
Không đợi cho bọn họ nói nhiều, cậu Cả liền ra lệnh cho cậu Ngọc dẫn nhân vật quan trọng kia vào. Cậu Ngọc đi sau, trước mặt cậu là tên Bảo bị trói chặt, miệng nhét giẻ lau. Vừa thấy con trai, mụ Dung liền xông đến muốn ôm con nhưng lại bị cậu Ngọc ngăn lại. Người của cậu Cả cho giữ chặt hai bên, cậu Cả bước từng bước đi tới chỗ tên Bảo, cậu cầm lấy con dao mà người làm đưa cho, cậu cười lạnh nhìn về phía mụ Dung và lão Xuân, uy hiếp:
– Sao? Tụi bây có chịu khai thật hay không? Hay để tao gϊếŧ chết thằng nhãi ranh này… rồi chúng bây mới chịu nhận tội?
Mụ Dung quỳ lạy gào lên:
– Xin cậu… xin cậu đừng gϊếŧ Thái Bảo… xin cậu đừng gϊếŧ con tôi…
Cậu Cả trúng ý, cậu liền đưa dao kề sát cổ tên Bảo hơn, mà tên Bảo lúc này bị giữ chặt, có muốn động đậy cũng không được. Dao càng sát cổ con, mụ Dung càng hoảng loạn, lão Xuân đằng sau cũng loạn cào cào mà dập đầu cầu xin liên tục. Cậu Cả muốn diễn cho thật, cậu ấn lưỡi dao sắc nhọn vào cổ tên Bảo, một đường máu tươi chảy dọc theo lưỡi dao sáng bóng. Tên Bảo nhăn mày nhíu mặt vì đau đớn, hắn ta ngọ nguậy, mà còn ngọ nguậy thì vết cứa lại càng sâu thêm. Thấy con trai bị dao cứa cổ đến ứa máu, mụ Dung khóc đến khàn giọng nhưng vẫn không nhận tội, lão Xuân đằng sau lại nhịn không được, lão ta cào cấu xuống đất, dập đầu cầu xin, lão cuối cùng cũng nhận:
– Cậu… tôi quỳ tôi lạy cậu… là tôi… là chính tôi gϊếŧ Kim Chi… cô Chi là do tôi gϊếŧ… không liên quan gì tới cậu Bảo hết đó cậu… cậu Bảo vô tội… cậu tha cho cậu Bảo đi cậu… cậu tha cho cậu Bảo con đường sống đi cậu.
Cậu Ngọc im lặng nãy giờ, giờ mới giận dữ quát lên:
– Mày nói mày gϊếŧ Út Chi… tại sao mày lại gϊếŧ con bé? Nó làm gì mày?
Lão Xuân ấp úng, lão ngập ngừng:
– Tôi… tại tôi…
Cậu Cả đột nhiên lên tiếng:
– Nó đã không muốn khai thật… vậy cứ để thằng nghịch tử này chết thay mạng cho đôi nam nữ chúng nó. Thằng Bảo chết rồi, chúng mày sau này ráng sống cho tốt. Nếu con chúng mày có trách, thì là trách loại cha má nhẫn tâm để con chịu tội thay. Con người tao rõ ràng, gϊếŧ người phải đền mạng, đời cha ăn mặn thì đời con khát nước… chúng mày gϊếŧ người… vậy để con chúng mày đền cái mạng cho cháu tao vậy…
Cậu Cả nói xong liền giơ dao lên cao, lưỡi dao dính máu chiếu thẳng vào mắt của mụ Dung và lão Xuân. Khi dao vừa đưa xuống, cậu lại cố tình để tay di chuyển thật chậm, đợi cho mụ Dung kêu lên, cậu liền ngừng lại ngay. Cậu chắc chắn không gϊếŧ chết tên Bảo, cậu chỉ muốn dọa mụ Dung và lão Xuân một phen thôi.
Mụ Dung quỳ rạp xuống đất, mụ run rẩy nói ra sự thật:
– Là tôi… là chính tôi sai ông Xuân trà trộn làm người mua dâu rồi đêm xuống gϊếŧ chết Út Chi…
Cậu Ngọc quát:
– Rồi sau đó?
Mụ Dung lại nói tiếp:
– Sau khi siết cổ gϊếŧ chết Út Chi… ông Xuân cho dựng hiện trường giả là con Chi tự tử…
– Tại sao bà gϊếŧ Út Chi?
– Tại vì… tại vì tôi sợ Út Chi đi nói lại chuyện tôi lén lút gặp lão Xuân cho chồng tôi nghe. Con Chi dọa tôi… nó nói sẽ học lại với cha nó… rồi đuổi tôi ra khỏi nhà… Tôi không muốn gϊếŧ nó đâu, ai biểu nó hù tôi… nó không biết gì nhưng nó hù tôi…
Lão Trầm ngồi dưới đất nãy giờ, lão nghe rõ hết mọi chuyện, lão cuối cùng cũng nhịn hết được mà xông tới đánh tới tấp vào mặt mụ Dung. Vừa đánh lão vừa chửi lớn:
– Con chó cái… là chính mày gϊếŧ chết con gái tao… mày có biết tao yêu thương nó tới mức nào hay không? Sao mày có thể lừa dối tao? Mày lừa dối tao sao, thằng Bảo không phải là con tao… mày lừa tao hả?
Mụ Dung không chống trả, mụ ta để yên cho lão Trầm đánh, vẫn là lão Xuân xót cho nhân tình, ông ta lết tới che chở cho mụ Dung cũng bị lão Trầm đánh cả. Lão Trầm điên tiết đấm đá loạn xì ngầu một hồi, đợi tới khi lão Xuân gục xuống bên người mụ Dung, hơi thở của lão yếu đi dần, lão Trầm mới chịu dừng tay lại.
Tên Bảo thở thoi thóp, hắn nhìn thấy lão Xuân sắp chết, hắn cuối cùng cũng không nhịn được mà rơi nước mắt. Mụ Dung gào khóc bên người lão Xuân, lão Trầm thì cười như điên như dại. Tôi nhìn một cảnh này, trong lòng cảm thấy có chút trào phúng. Đúng là nhân quả báo ứng, kẻ làm tổn thương người khác, cuối cùng lại bị kẻ khác làm cho tổn thương… đúng là trò đùa mà.
Lão Xuân chết, mụ Dung bị nhốt, tên Bảo bị quan trên tới dẫn về điều tra về hành vi tham ô của hắn, lão Trầm cũng bị vạ lây. Còn thêm một người nữa, cô ta suốt một ngày một đêm bị nhốt ngoài mộ Kim Chi, thần kinh dần dần trở nên bất ổn, ngoài kêu khóc thì cũng chỉ còn biết khóc kêu… kẻ đó chính là Bích Hà, đồng mưu của vụ gϊếŧ chết Út Chi!
– Em về phòng ngủ trước đi, cậu đi lát cậu về.
Nói rồi, cậu đi tuốt luốt, bỏ lại tôi một mình ngồi giữa nhà ngóng theo. Cái tên này, giờ khuya lắc khuya lơ rồi mà còn đi đâu không biết nữa, gấp thế chắc là chuyện của Kim Chi rồi. Nhớ tới Kim Chi, tôi lại thấy buồn trong lòng, hy vọng cho phán đoán của tôi là đúng, nếu không… tôi cũng không biết làm cách nào để báo thù cho cô ấy được…
…………………..
Cậu Cả tầm này bận lung lắm, mà cậu Ngọc bên nhà cũng bận khôn xiết. Hai người bọn họ toàn đi sớm về khuya, ăn uống thất thường. Tôi nghe cậu Cả nói, cậu Bảo bắt đầu rục rịch đối đầu trực diện với cậu Hai rồi, cậu với cậu Hai đang đi gom bằng chứng những chuyện làm sai trái của cậu Bảo, định là một lần lật đổ cả hai mẹ con mụ Dung. Tôi cũng không biết thế nào nhưng nghe nói là cậu Cả xuống tay rất nặng, mấy nguồn vốn kinh doanh của cậu Bảo gầy dựng coi như tiêu tan gần hết. Mà cũng xui cho cậu Bảo, một thân một mình chống lại hai ba đầu, sức gì chịu cho nổi chứ.
Mấy bữa rồi, cậu Cả mới về nhà kịp giờ cơm, thấy cậu về, tôi liền sai người dọn cơm, cậu ăn rất được, còn liên tục khen ngon.
– Hổm rày ăn ngoài chợ, thiệt là nuốt hông vô.
Tôi gắp thêm cá cho cậu, tôi nói:
– Vậy mà cậu còn không biết về nhà ăn cơm nữa.
Cậu Cả lắc đầu:
– Chuyện chưa xong, cậu đi đi về về tốn thời gian lắm.
– Mọi chuyện sao rồi cậu?
Cậu Cả đặt chén cơm xuống bàn, cậu nói:
– Chắc phải đợi thêm hai ba bữa nữa, chưa tìm được người.
– Tìm ai hả cậu?
– Lão… Xuân.
Lão Xuân? Sao nghe tên này quen quen nhỉ?
Thấy tôi cau mày, cậu liền giải thích:
– Lão Xuân là nhân tình của con Dung, cái tên lần trước đánh em vu vạ cho em bỏ bùa bác gái đó… em nhớ chưa?
Nhắc tới đây tôi mới nhớ, tôi liền gật gật:
– Nhớ, em nhớ rồi… vậy… lão ta rất có khả năng là người đàn bà giả dạng vô mua dâu phải không cậu?
Cậu Cả gật đầu:
– Ừ, không hắn thì là ai, hắn chạy không thoát được đâu.
Nghe cậu Cả nói vậy, tôi càng lúc càng phấn khích:
– Vậy khi nào thì mình vạch mặt được mụ Dung? Em trông chờ lung lắm rồi cậu, ngày nào cũng nhìn thấy mụ ta cười cười nói nói giả thù giả khờ mà em ghét lung quá.
Cậu Cả cười lạnh:
– Sắp rồi, em an tâm.
Nghe cậu Cả nói sắp rồi, tôi hoàn toàn yên tâm là sắp được trả thù cho Kim Chi và Út Quân rồi. Mẹ kiếp, tôi đợi ngày này lâu lắm rồi đó!
…………………..
Ngày cưới sắp tới, váy cưới may cũng gần xong, sáng nay cậu Cả đưa tôi đi xem váy may tới đâu rồi. Lúc về, cậu có vẻ là khá mệt mỏi vì cả đêm qua không ngủ, thấy vậy tôi liền giúp cậu xoa xoa đầu. Nhìn cậu tiều tụy ốm đi, tôi không nỡ, nói khẽ:
– Cậu… mệt lung quá thì để từ từ rồi làm, sức khỏe cậu đã yếu, làm quá sức là không có được đâu.
Cậu Cả thở dài:
– Từ từ không được, cậu đã từ từ cho má con nó rất lâu rồi, nó gϊếŧ Út Chi, hại thằng Ngọc, hại… như vậy là quá sức chịu đựng của cậu dành cho nó rồi. Nếu cậu không bắt tụi nó quỳ trước mộ Kim Chi xin tha mạng… cậu ngủ không ngon.
Cậu dừng một lát rồi nhìn tôi nói tiếp:
– Với lại ngày cưới sắp tới, cậu không muốn ngày trọng đại của mình không được vui vẻ trọn vẹn. Cậu buồn thì không sao, cậu không muốn em cũng buồn theo cậu. Giải quyết xong sớm chừng nào thì tốt chừng nấy, vậy cậu mới có thể yên tâm.
Tôi gật gật gù rồi khẽ vỗ lên vai cậu an ủi, tôi biết cậu rất mệt mỏi, trên vai cậu gánh vác rất nhiều chuyện. Cậu lo cho đám cưới, cậu tìm hung thủ hại chết Út Chi, lại phải giúp cậu Ngọc chống đỡ cái danh hội đồng mục nát của thầy Trầm. Cũng nhờ công lao của tên Bảo mà con đường thân tiến của cậu Ngọc coi như mất sạch. Thầy Trầm thì bị quan lớn ra lệnh điều tra, có khả năng bị mất chức, nặng hơn còn kê biên tài sản. Cậu Cả thì không trông mong vào cái danh hội đồng, cậu đang làm mọi cách để giữ lại phần tài sản này cho cậu Ngọc. Bởi nói đúng ra, tài sản bao gồm đồn điền cửa hàng gạo phát đạt của ông Trầm đều là tài sản của cậu Cả. Ngày đó mà không có cậu Cả chi vốn thì làm gì ông Trầm đủ điều kiện ngồi lên cái chức ông hội đồng Nam kỳ lục tỉnh. Vậy mà cả ông Trầm và tên Bảo đều có mắt như mù, một người thì bất tài, một kẻ lại quá tham lam, những người như vậy… có chết cũng không thấy thương tiếc.
Sẵn trên đường về nhà, tôi ghé ngang hiệu thuốc của thầy Đồ lấy thêm thuốc cho dì Nguyệt. Thầy Đồ thấy tôi ghé, ông ấy đưa thuốc của dì Nguyệt cho tôi rồi sẵn tiện đưa luôn thuốc của Bích Hà. Thầy nói:
– Cô đem thuốc này về đưa cho mợ Hai giúp tôi luôn nghen, mắc công chiều tụi nó phải chạy qua lấy.
Nhìn vào đống thuốc, tôi tò mò hỏi:
– Mợ Hai bị cái chi mà uống thuốc lung vậy thầy, tôi thấy cô ta khỏe ru mà, có giống bệnh tật gì đâu?
Thầy Đồ vừa bốc thuốc vừa giải thích:
– Đại loại là dạng tâm bệnh thôi, mợ Hai ngủ không ngon, thường nằm mơ thấy ác mộng, tâm phiền nhiễu… tôi kê thuốc cho mợ ấy uống cho dễ ngủ đó mà.
Thường nằm mơ thấy ác mộng… thế quái nào Bích Hà lại nằm mơ thấy ác mộng? Có nước ác mộng gặp cô ta còn phải sợ á chứ, kỳ lạ. Hay lại là có tật giật mình, làm chuyện ác nên giờ sợ ngủ không ngon giấc?
Tôi đem mớ thuốc ra xe rồi theo chân cậu Cả về nhà hội đồng, sức khỏe của dì Nguyệt đã đỡ hơn trước, dì cũng tích cực dưỡng bệnh và rất nghe lời. Thầy Trầm dạo này ít khi thấy mặt, ông ta cứ chui rút ở trong phòng suốt ngày, trừ phi có chuyện bắt buộc phải ra ngoài thì ông ta mới ra.
Chiều xuống, bé Nhỏ dắt theo một cô bé tới gặp tôi, cô bé này là người mới tới, tới trước khi Kim Chi chết một tuần, tính tình hiền lành ít nói. Cô bé tới tìm tôi vì có chuyện muốn thưa, bảo là có liên quan tới Bích Hà…
Sau khi cô bé rời đi, tôi ngồi trong phòng bần thần đến không động đậy, quá nhiều cung bậc cảm xúc cùng đến khiến bản thân tôi không thể nào khống chế được cảm xúc bấy giờ của mình. Nghe tiếng gõ cửa gọi tên tôi của cậu Cả, tay tôi run run vịn lên bàn rồi đứng dậy, tôi bước từng bước thật chậm mở cửa đi ra bên ngoài. Chợt nhìn thấy cậu Cả, bao nhiêu cảm xúc nén nhịn của tôi như bùng nổ, tôi ôm chầm lấy cậu Cả, mãi tới khi lên xe ngựa đi về nhà, tôi vẫn không chịu buông tay ra. Cả đêm đó tôi ngủ không được, chỉ mong cho bình minh đến thật sớm… thật sớm…
……………………..
Hôm nay là 21 ngày của Kim Chi, từ sáng sớm tiếng gõ mõ tụng niệm vang lên xuyên suốt và đều đặn, đâu đó vẫn nghe được tiếng khóc thút thít của đàn bà trong nhà. Tôi ngồi bên cạnh bàn thờ cô ấy, vừa đốt giấy tiền vàng bạc vừa nhìn chăm chăm vào mụ Dung đang ngồi ở phía kia. Tôi thật không hiểu, tại sao mụ ta lại có thể ác độc tới mức như vậy, gương mặt xinh đẹp kia không hề có một chút lo lắng bất an nào, thật sự đáng sợ.
Sau giờ cúng, trong nhà cùng nhau ngồi ăn bữa cơm chay, không khí khá là nặng nề bởi ai cũng mang đầy tâm tư của riêng mình. Xong bữa cơm, cậu Cả cho tập hợp mọi người lại nhà trên, có vợ chồng cậu Ngọc, thầy Trầm mụ Dung và vài người nữa. Cậu không cho dì Nguyệt với Bà Nội lên vì sợ họ xúc động quá mức. Đợi đủ mặt, cậu mới khẽ cất tiếng gọi to:
– Người đâu, dẫn khách vào đây.
Nghe đến chữ “khách”, ông Trầm cau mày không vui hỏi:
– Khách khứa gì? Sao cậu lại cho mời khách tới, chẳng phải tôi đã nói là không được mời khách khứa tới rồi sao?
Cậu Cả cười nhạt:
– Ngoại lệ thôi anh Hai, anh cứ chờ một chút là biết ai liền đó mà.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, tôi thì biết truớc vị “khách” kia là ai rồi nên cũng không thấy tò mò gì cả, ngược lại còn có chút phấn khích chờ xem kịch vui. Đợi đến khi gia nhân dẫn vị “khách” kia vào, mặt mũi mụ Dung đang hồng hào đột nhiên xanh tái, tôi thấy mà hả hê vô cùng. Lão Xuân bị dẫn vào, người làm đẩy lão ta ngã sóng soài trên đất, mặt mũi bầm dập, mình mẩy hôi hám máu me be bét, cái chân bị đập dập gần như gãy luôn rồi. Hai tay lão bị trói đằng sau, miệng vẫn còn run run van nài:
– Cậu… tha cho tôi… tôi không biết chi hết… tha cho tôi đi.
Trong lúc mọi người còn đang ngơ ngác thì cậu Cả đã đi nhanh tới, cậu dùng sức đạp vào mặt lão ta, cậu quát:
– Mày ngước mặt lên nhìn cho tao, mày nhìn vào bàn thờ cháu tao đây nè… mày mở mắt ra nhìn cho tao… mau!
Cậu vừa dứt lời, hai ba người đã xông lên lôi lão ta tới gần sát bàn thờ của Kim Chi, họ banh mắt lão ra, bắt lão nhìn cho kỹ. Lão Xuân run lập cập sợ hãi, lão cứ quay đầu không chịu nhìn, mà càng chống cự lão càng bị cậu Cả đánh, cậu đánh tới máu me đầm đìa mà vẫn không chịu thôi. Tôi sợ là cậu sẽ đánh chết lão, tôi liền chạy tới ngăn cậu lại:
– Đừng cậu… đừng… lão không đáng để cậu đánh đâu… đừng cậu… đừng làm chuyện lão muốn.
Nghe tôi khuyên ngăn, cậu Cả cuối cùng cũng bình tâm lại, lúc này cậu lại quay sang mụ Dung đang run run đứng sát ở cột nhà, cậu cười lạnh lẽo:
– Mày sao vậy Dung? Sao mặt mày xanh vậy? Mày sợ cái gì hả? Mày sợ tao… hay mày sợ người đàn ông này?
Mụ Dung lùi từng bước về sau, mụ ta bị cậu Cả ép, mụ muốn bung chạy nhưng rất nhanh người của cậu Cả đã tóm lại được. Cậu đi tới gần mụ, cậu nắm tóc mụ ghì xuống rồi lôi mụ đến truớc bàn thờ của Kim Chi, cậu đẩy mụ ngã xuống đất rồi cho người làm là nữ lại tát cho gần chục bạt tai vào mặt. Mụ Dung vừa khóc vừa la, mụ ta muốn chống trả nhưng không có cách nào làm lại được. Kế bên mụ, lão Xuân thấy mụ bị đánh, lão ta cuối cùng cũng không nhịn được mà vùng vẫy loạn xạ lên, chắc là muốn cứu mụ ấy. Thầy Trầm ở đây thì giận dữ muốn ngăn cản, ông ta hét ầm lên:
– Trạch! Mày đang làm cái gì? Mày muốn làm cái gì? Muốn tạo phản đúng không? Mày muốn hại chết Thu Dung đúng không?
Cậu Cả tiến đến ngăn ông ta lại, ông Trầm phong độ ngày nào giờ ốm yếu gầy gò, ông ta bị cậu đẩy một cái đã ngã lăn quay dưới đất. Cậu đứng trên cao, chỉ thẳng vào đôi nam nữ ác độc đang bị đánh, cậu gằn từng tiếng:
– Ông Trầm, để tôi nói cho ông biết, đôi dâm phu dâm phụ này chính là người gϊếŧ chết Út Chi… chính chúng nó âm mưu gϊếŧ con gái của ông… ông còn ở đây bao che cho nó? Ông bị điên hả? Ông có bị điên không?
Lão Trầm đầu óc oang oang, lão như người chết điếng, lão nhìn trân trân vào đôi nam nữ kia, một chữ cũng không nói ra được. Mụ Dung lúc này đã thôi bị đánh, mụ ta ôm lấy mặt, gào khóc kêu oan:
– Không phải đâu mình ơi… em không có… em không có gϊếŧ Kim Chi… em không có đâu mình…
Lão Xuân cũng hô hào oan ức:
– Dạ ông hội đồng, tôi không có gϊếŧ cô Kim Chi… sao tôi phải gϊếŧ cô Chi… cô Chi đâu có làm gì tôi đâu…
Không đợi cho bọn họ nói nhiều, cậu Cả liền ra lệnh cho cậu Ngọc dẫn nhân vật quan trọng kia vào. Cậu Ngọc đi sau, trước mặt cậu là tên Bảo bị trói chặt, miệng nhét giẻ lau. Vừa thấy con trai, mụ Dung liền xông đến muốn ôm con nhưng lại bị cậu Ngọc ngăn lại. Người của cậu Cả cho giữ chặt hai bên, cậu Cả bước từng bước đi tới chỗ tên Bảo, cậu cầm lấy con dao mà người làm đưa cho, cậu cười lạnh nhìn về phía mụ Dung và lão Xuân, uy hiếp:
– Sao? Tụi bây có chịu khai thật hay không? Hay để tao gϊếŧ chết thằng nhãi ranh này… rồi chúng bây mới chịu nhận tội?
Mụ Dung quỳ lạy gào lên:
– Xin cậu… xin cậu đừng gϊếŧ Thái Bảo… xin cậu đừng gϊếŧ con tôi…
Cậu Cả trúng ý, cậu liền đưa dao kề sát cổ tên Bảo hơn, mà tên Bảo lúc này bị giữ chặt, có muốn động đậy cũng không được. Dao càng sát cổ con, mụ Dung càng hoảng loạn, lão Xuân đằng sau cũng loạn cào cào mà dập đầu cầu xin liên tục. Cậu Cả muốn diễn cho thật, cậu ấn lưỡi dao sắc nhọn vào cổ tên Bảo, một đường máu tươi chảy dọc theo lưỡi dao sáng bóng. Tên Bảo nhăn mày nhíu mặt vì đau đớn, hắn ta ngọ nguậy, mà còn ngọ nguậy thì vết cứa lại càng sâu thêm. Thấy con trai bị dao cứa cổ đến ứa máu, mụ Dung khóc đến khàn giọng nhưng vẫn không nhận tội, lão Xuân đằng sau lại nhịn không được, lão ta cào cấu xuống đất, dập đầu cầu xin, lão cuối cùng cũng nhận:
– Cậu… tôi quỳ tôi lạy cậu… là tôi… là chính tôi gϊếŧ Kim Chi… cô Chi là do tôi gϊếŧ… không liên quan gì tới cậu Bảo hết đó cậu… cậu Bảo vô tội… cậu tha cho cậu Bảo đi cậu… cậu tha cho cậu Bảo con đường sống đi cậu.
Cậu Ngọc im lặng nãy giờ, giờ mới giận dữ quát lên:
– Mày nói mày gϊếŧ Út Chi… tại sao mày lại gϊếŧ con bé? Nó làm gì mày?
Lão Xuân ấp úng, lão ngập ngừng:
– Tôi… tại tôi…
Cậu Cả đột nhiên lên tiếng:
– Nó đã không muốn khai thật… vậy cứ để thằng nghịch tử này chết thay mạng cho đôi nam nữ chúng nó. Thằng Bảo chết rồi, chúng mày sau này ráng sống cho tốt. Nếu con chúng mày có trách, thì là trách loại cha má nhẫn tâm để con chịu tội thay. Con người tao rõ ràng, gϊếŧ người phải đền mạng, đời cha ăn mặn thì đời con khát nước… chúng mày gϊếŧ người… vậy để con chúng mày đền cái mạng cho cháu tao vậy…
Cậu Cả nói xong liền giơ dao lên cao, lưỡi dao dính máu chiếu thẳng vào mắt của mụ Dung và lão Xuân. Khi dao vừa đưa xuống, cậu lại cố tình để tay di chuyển thật chậm, đợi cho mụ Dung kêu lên, cậu liền ngừng lại ngay. Cậu chắc chắn không gϊếŧ chết tên Bảo, cậu chỉ muốn dọa mụ Dung và lão Xuân một phen thôi.
Mụ Dung quỳ rạp xuống đất, mụ run rẩy nói ra sự thật:
– Là tôi… là chính tôi sai ông Xuân trà trộn làm người mua dâu rồi đêm xuống gϊếŧ chết Út Chi…
Cậu Ngọc quát:
– Rồi sau đó?
Mụ Dung lại nói tiếp:
– Sau khi siết cổ gϊếŧ chết Út Chi… ông Xuân cho dựng hiện trường giả là con Chi tự tử…
– Tại sao bà gϊếŧ Út Chi?
– Tại vì… tại vì tôi sợ Út Chi đi nói lại chuyện tôi lén lút gặp lão Xuân cho chồng tôi nghe. Con Chi dọa tôi… nó nói sẽ học lại với cha nó… rồi đuổi tôi ra khỏi nhà… Tôi không muốn gϊếŧ nó đâu, ai biểu nó hù tôi… nó không biết gì nhưng nó hù tôi…
Lão Trầm ngồi dưới đất nãy giờ, lão nghe rõ hết mọi chuyện, lão cuối cùng cũng nhịn hết được mà xông tới đánh tới tấp vào mặt mụ Dung. Vừa đánh lão vừa chửi lớn:
– Con chó cái… là chính mày gϊếŧ chết con gái tao… mày có biết tao yêu thương nó tới mức nào hay không? Sao mày có thể lừa dối tao? Mày lừa dối tao sao, thằng Bảo không phải là con tao… mày lừa tao hả?
Mụ Dung không chống trả, mụ ta để yên cho lão Trầm đánh, vẫn là lão Xuân xót cho nhân tình, ông ta lết tới che chở cho mụ Dung cũng bị lão Trầm đánh cả. Lão Trầm điên tiết đấm đá loạn xì ngầu một hồi, đợi tới khi lão Xuân gục xuống bên người mụ Dung, hơi thở của lão yếu đi dần, lão Trầm mới chịu dừng tay lại.
Tên Bảo thở thoi thóp, hắn nhìn thấy lão Xuân sắp chết, hắn cuối cùng cũng không nhịn được mà rơi nước mắt. Mụ Dung gào khóc bên người lão Xuân, lão Trầm thì cười như điên như dại. Tôi nhìn một cảnh này, trong lòng cảm thấy có chút trào phúng. Đúng là nhân quả báo ứng, kẻ làm tổn thương người khác, cuối cùng lại bị kẻ khác làm cho tổn thương… đúng là trò đùa mà.
Lão Xuân chết, mụ Dung bị nhốt, tên Bảo bị quan trên tới dẫn về điều tra về hành vi tham ô của hắn, lão Trầm cũng bị vạ lây. Còn thêm một người nữa, cô ta suốt một ngày một đêm bị nhốt ngoài mộ Kim Chi, thần kinh dần dần trở nên bất ổn, ngoài kêu khóc thì cũng chỉ còn biết khóc kêu… kẻ đó chính là Bích Hà, đồng mưu của vụ gϊếŧ chết Út Chi!