Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
Đi chợ với cậu Ba về, tôi đi thẳng về phòng nằm nghỉ. Mới hồi nãy nghe bé Nhỏ nó nói, hồi sáng này chị Oanh đi chợ với cậu Cả, đi mua cái gì đó thì tôi không biết. Ngẫm nghĩ ra mới hiểu được lý do vì sao cậu Ba lại tốt đột xuất rủ tôi đi chợ, hóa ra là muốn mượn cớ đi tìm chị Oanh. Eo ôi, tôi không nghĩ người như cậu Ba lại thích chị Oanh đâu, xét về tính cách thì hai người đó hoàn toàn trái ngược với nhau luôn ý. Cậu Ba bộ dáng cà lơ phất phơ không màn thế sự, nếu so với cậu Cả thì cậu Ba còn vô tư hơn gấp mấy lần. Trong khi đó chị Oanh lại chính chắn, suy nghĩ thấu đáo, hiểu chuyện và trầm tính, hai người họ, không hợp nhau một điểm nào. Mà thôi đi, hợp hay không hợp gì thì cũng là chuyện của hai người bọn họ, nghĩ thì nghĩ cho vui vậy thôi chứ mấy chuyện tình cảm này khó nói dữ lắm.
Bỏ qua chuyện của cậu Ba với chị Oanh, tôi lại bực dọc khi nhớ tới chuyện của Bích Hà. Gớm, đúng là đừng có trông mặt mà bắt hình dong, thấy hiền lành vậy chứ mưu mô dã man. Để tôi nghĩ thử xem, nên giải quyết Bích Hà thế nào nhỉ? À khoan đã, còn chuyện tin đồn của cậu Hai nữa, tôi quên chưa đi báo cho cậu Cả biết. Đi, đi tìm cậu Cả trước rồi về tính tiếp.
Tôi đi sang phòng cậu Cả, gõ cửa sổ mấy bận mà vẫn không thấy cậu ra mở cửa. Lạ nhỉ, ban nãy bé Nhỏ nói cậu Cả về rồi mà, hay chẳng lẽ cậu mệt quá nên ngủ rồi?
Có khi là thế thật, ngủ trong quan tài kiểu đó thì có mà nhà cháy gọi cậu cậu cũng chẳng nghe được, người gì cái tánh nết lạ lùng hết sức. Gọi cậu Cả không được nên tôi đi loanh quanh trong vườn cho đỡ chán, đi tới đình nghỉ mát, đang tính vòng về thì tôi thấy cậu Cả nằm vắt vẻo trên võng đong đưa. Thấy cậu, tôi mừng rỡ đi nhanh tới chỗ cậu, miệng luyên thuyên:
– Cậu Cả… cậu Cả… em tìm cậu nãy giờ…
Tôi đứng trước mặt cậu, miệng cười rực rỡ, đang định hỏi cậu là cậu ra đây làm gì thì đã nghe tiếng cậu cất lên trước, giọng có chút nghiêm khắc:
– Tìm tôi làm gì? Chỗ người lớn bàn chuyện, cô không thấy hả?
Chỗ người lớn?
Ý chết mất, ở đây còn có chị Oanh với dì Dung nữa… thôi chết rồi… chết rồi…
Sao tôi lại xớn xa xớn xác vậy chứ nhỉ, thấy cậu Cả là mừng tới lú đầu óc luôn. Biết mình bị hớ, tôi mới rụt rè đưa mắt nhìn về phía bàn trà, lúc này chị Oanh với dì Dung cũng đang nhìn tôi chăm chú. Sợ hai người kia biết mối quan hệ “khá là thân” của tôi với cậu Cả, tôi liền vờ là sợ hãi rồi ngại ngùng nói:
– Dì Dung, chị Thục Oanh… cho con xin lỗi… tại con không biết có hai người ở đây…
Dì Dung khẽ cười, dì lên tiếng:
– Có chi đâu Út Quân, người trong một nhà hết mà, con có chuyện chi cần thưa với cậu Cả thì con thưa đi, không sao đâu.
Tôi sợ sệt nhìn về cậu Cả, tôi lí nhí trả lời:
– Dạ cũng không có chuyện chi đâu dì, chuyện nhỏ…
Cậu Cả cắt ngang lời tôi nói, giọng cậu bực tức:
– Chuyện gì thì chuyện, để sau rồi nói. Chỗ tôi đang bàn chuyện, cô né ra một bên đi.
Cậu vừa quát, ánh mắt cậu vừa nhìn tôi kiểu khó chịu, quăng cho tôi cây quạt trên tay cậu, cậu nói:
– Tới quạt cho tôi.
– Dạ.
Tôi chộp lấy được cây quạt rồi sợ sệt đi tới đầu võng, tay tôi quạt nhẹ nhàng tạo gió, đầu thì cúi xuống không dám ngẩn lên nhìn. Cậu Cả hết liếc mắt nhìn tôi rồi lại tiếp tục nói chuyện với chị Oanh và dì Dung, đại khái là bọn họ đang bàn về chuyện tiệc coi hát sắp tới. Cái điệu bộ cậu nói chuyện với dì Dung thì không mặn không nhạt, nói chuyện với tôi thì hộc hằn gai gốc, vậy chứ cậu nói chuyện với chị Oanh thì ngọt như mía vậy á. Tôi thấy mà tôi tức á, tức thở phì phì luôn á.
Bàn xong chuyện, dì Dung với chị Oanh mới đứng dậy đi vào nhà. Trước lúc đi, dì Dung có trêu chị Oanh với cậu Cả:
– Chà, cậu Cả nói chuyện với ai cũng khó tánh, riêng mỗi mình Thục Oanh là ngọt ngào đó đa. Phen này cậu Phú mà hông nhanh tay là mất vợ như chơi á chứ.
Cậu Cả nhìn nhìn dì Dung, biểu cảm trên gương mặt cũng không thể hiện là vui hay không vui, thích hay không thích. Tôi thấy dì Dung có hơi sượng sượng trước thái độ dửng dưng của cậu Cả, cứ tưởng là cậu Cả sẽ không trả lời chứ ai dè cậu cũng trả lời dì Dung.
– Cô rảnh rang quá thì về dạy dỗ lại thằng Bảo chứ hơi đâu để ý chuyện của tôi làm gì. Tôi nghe nói nó ra chợ nó kiếm chuyện với cậu Phú ngoài chợ, một hai lần người ta còn bỏ qua, thêm lần hai lần nữa có chuyện thì nói sao mà tôi biết tôi không nhắc. Sống ở cái nhà này phải biết là ai nói chuyện được, ai nói chuyện không được. Thân phận của cô mà cũng đòi nói chuyện kiểu đó với tôi, cô nghĩ cô là chị Hai của tôi sao?
– Cậu… cậu Cả…
Tôi có hơi ngạc nhiên trước thái độ khắc khe quá mức này của cậu Cả đối với dì Dung. Sao lạ vậy nhỉ, nói đúng ra thì dì Dung cũng tính là ngang hàng với cậu Cả mà, sao cậu ấy lại nói chuyện với dì ấy như thế nhỉ?
Dì Dung đỏ mặt ngại ngùng, hốc mắt dì ửng đỏ, dì mím môi kêu lấp bấp được mấy tiếng cậu cậu rồi cũng uất ức mà bỏ đi mất. Dì Dung đi rồi, chị Oanh cũng chào cậu Cả một tiếng rồi chạy theo dì Dung, chắc là chị ấy đi an ủi dì. Đợi hai người bọn họ đi khuất rồi, tôi mới nhẹ nhàng đi tới ghế ngồi xuống, nhìn nhìn cậu Cả, tôi khẽ hỏi:
– Cậu… cậu nói vậy không sợ thầy biết được… thầy chửi hả? Dì Dung dù sao cũng là… vợ nhỏ của thầy mà.
Cậu Cả cười nhếch môi, cậu nói:
– Ông ấy không sợ tôi thì thôi, tôi đây mà sợ một người thiếu đạo đức như ông à? Cả hai người bọn họ là cá mè một lứa, nghĩ tới lại không ưa được.
– Cá mè một lứa? Là sao hả cậu?
Nghe tôi hỏi, cậu Cả định nói nhưng rồi lại thôi, cậu càm ràm:
– Chuyện dài lắm, kể một lần không hết. Mà tôi không thích nhắc đến chuyện của hai người kia, em đừng hỏi nữa.
– À dạ…
Thấy tôi ngoan ngoãn hiểu chuyện, cậu Cả mới dịu cơn bực mình xuống, cậu hỏi:
– Mà em tìm tôi có chuyện gì? Sau này làm ơn giữ ý tứ một chút, ngoài phòng tôi ra thì ở đâu đâu cũng là chỗ nguy hiểm. Cái tánh xớn xác… mãi không sửa được.
Tôi bĩu môi, lí nhí trả lời, giọng có chút hờn dỗi:
– Tại em gặp được cậu, em mừng quá chứ bộ. Em gõ cửa phòng cậu nhưng không thấy cậu mở cửa, ai có dè đâu cậu đi chợ với chị Oanh về rồi lại hẹn người ta ra nói chuyện nữa… hừ.
Cậu Cả lườm tôi một phát, cậu gắt:
– Ăn nói linh tinh, tôi đã nói với em bao nhiêu lần rồi, không được nói bậy bạ về Thục Oanh, người ta là gái có hôn ước, em suốt ngày…
– Thì em có nói gì á đâu…
Cậu Cả đứng thẳng dậy, cậu đi tới vả cái chát vào trán tôi, cậu lườm nguýt:
– Cái miệng của em cạy là nói đủ nhiều rồi nhỉ, có tin là tôi lấy kim chỉ may luôn lại không? Hử?
Bị cậu dọa, tôi vội vàng lấy tay bịt miệng lại, đầu lắc lắc, tôi nói:
– Miệng này còn để ăn cơm, cậu đừng có mà… giang hồ.
Cậu Cả cười nhạt, cậu nhếch môi hỏi:
– Gì? Em nói tôi cái gì chứ… giang hồ?
Thấy vẻ mặt cậu nguy hiểm quá, tôi liền lắc lắc đầu cười hề hề rồi nhanh miệng bảo là không có nói gì. Cậu Cả thấy tôi cụp đuôi xuống, cậu cười khinh mấy phát, quay người đi lại võng ngồi xuống, cậu mới hỏi:
– Có chuyện gì mà tìm tôi loạn hết lên vậy?
Quay lại vấn đề chính, tôi kéo ghế lại trước mặt cậu rồi nghiêm túc nói:
– Chuyện tin đồn của Kim Chi… em biết ai là kẻ tung tin đồn rồi đó cậu.
Cậu Cả nhướng chân mày khẽ hỏi:
– Là ai?
Tôi cười nhạt:
– Bích Hà.
Thấy cậu Cả nhìn, tôi liền kể hết những chuyện mà cậu Nghị nói cho tôi nghe khi nãy, nghe xong, cậu Cả không nói gì ngoài trầm ngâm suy nghĩ chuyện gì đó. Phải mấy phút sau, tôi mới nghe cậu hỏi:
– Vậy… em định làm gì?
Tôi cười cười:
– Cậu nghĩ thử giúp em xem là em nên đấm hay nên đá cô ta đây?
– Cả hai đi, đằng nào thì cũng đánh người, có cái nào nhẹ hơn cái nào đâu mà em hỏi.
– Em cũng nghĩ y chang như cậu.
Nói rồi cả hai cùng nhìn nhau cười, cậu Cả lắc đầu chịu thua tôi. Đùa qua đùa lại mấy câu, lát sau cậu mới nghiêm túc lên tiếng:
– Giỡn với em thôi, tôi nghĩ là em tạm thời đừng làm gì cô ta hết. Em hiện tại đang nắm con cờ trong tay, vội vàng gì mà tung ra gấp.
– Ý cậu là…
Cậu Cả cười gian:
– Phải, ý tôi là như vậy. Việc nắm được nhược điểm của người mình ghét… đó là một cảm giác rất sảng khoái. Em cứ giữ con cờ này đi, rồi sẽ có dịp em cần dùng nó hơn là bây giờ.
Dừng một lát, cậu Cả lại nói tiếp:
– Bích Hà nhìn thì thấy yếu thế vậy chứ thực chất là có anh Hai ở sau chống lưng cho nó chứ không phải là Kim Chi. Nó là do anh Hai nhận về nuôi, còn em là do chị Hai nhận về, chị Hai đã rất nhiều lần muốn gả nó đi nhưng anh Hai lại đặc biệt không chịu. Nếu không phải vì lần trước chuyện của cậu Nghị có liên quan đến chuyện làm ăn của anh ấy thì anh ấy cũng không để Bích Hà ra chịu thay. Hơn nữa nếu so sánh giữa Bích Hà và Kim Chi, anh Hai nhất định sẽ bảo vệ cho Kim Chi. Nhưng để tôi nói cho em nghe một bí mật, nếu như chuyện cậu Nghị giữa chừng không xảy ra tin đồn kia thì Bích Hà cũng không cần phải gả sang nhà Lý Trưởng. Tôi thì còn lạ gì cái chiêu vừa đấm vừa xoa kia của anh ta, chỉ có một mình chị Hai tôi là tin anh ta răm rắp, chứ riêng tôi… còn lâu đi. Chỉ có điều, tôi cũng không biết là anh ta muốn giữ Bích Hà ở lại để gả cho thằng Ngọc hay là gả cho thằng Bảo hay là có ý đồ gì khác…
Tôi tròn xoe mắt nhìn cậu Cả, tôi thiệt không thể ngờ là Bích Hà còn có một cây đại thụ to tướng như vậy chống lưng… eo ơi.
Thấy tôi ngơ ngác, cậu Cả lại cười nói:
– Có gì đâu mà em ngạc nhiên, ở nhà này còn có nhiều chuyện mà em chưa biết lắm… rồi từ từ em sẽ biết.
Nếu cậu Cả đã nói như vậy, tôi đây dại gì mà đi tính sổ với Bích Hà làm chi. Cứ để chuyện này ở đây, biết đâu sau này còn có cái mà dùng. Giữa tôi và Bích Hà, trước sau gì thì cũng có một đứa phải rời đi, tạm thời thì chưa biết là đứa nào.
– Còn chuyện tin đồn của thằng Ngọc… tôi trước mắt chỉ nghi ngờ duy nhất một người…
Tôi gấp gáp hỏi:
– Là ai? Là ai vậy cậu Cả?
Cậu Cả cười nhạt:
– Thái Bảo.
Tôi cả kinh:
– Cậu… cậu Ba sao?
– Ừ, có thể là nó làm.
– Sao… sao lại như vậy hả cậu? Cậu Ba với cậu Hai là anh em ruột mà, em nhìn bọn họ cũng thân thiết lắm chứ có tới nỗi nào.
– Thế tôi hỏi em, em nhìn trái mận ở trên cành kia… em có đoán được là nó có sâu hay là không hay không?
Tôi ngó tới chỗ cây mận, nhìn cây mận chi chít trái, trái thì xanh trái thì hồng trái lại chín đỏ, nhìn tới hoa mắt chóng cả mặt. Tôi có chút ngơ ngác lắc đầu trong bất lực, nhìn bằng mắt kiểu này thì đoán làm sao được mà đoán cơ chứ.
Thấy tôi lắc đầu, cậu Cả khẽ cười:
– Chuyện anh em nhà này cũng vậy, nó cũng như trái mận trên cây, nhìn thì có vẻ ngon ngọt đó nhưng ngon ngọt cũng không chắc là không có sâu đục khoét. Gia sản của nhà hội đồng Trầm không phải chỉ có vài ba mẫu ruộng mà nó là cả một đống của cải ăn mười đời cũng không hết. Anh em bọn nó là cùng cha nhưng…. khác mẹ… bây giờ thì em đã hiểu ra chưa?
Hiểu, tôi hiểu rồi, tôi thật sự cảm thấy thông suốt được một chút ra rồi. Má ơi, gia đấu, đây chính xác là gia đấu mà tôi hay đọc trong truyện đây này. Kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá đi mất!
– Mà để tôi điều tra thêm, tôi cũng không chắc đó có phải là đứa cháu kêu tôi bằng cậu làm hay không, chưa có bằng chứng mà nói tầm bậy, nó chửi tôi chết. À quên… có chuyện này tôi quên hỏi em…
– Chuyện gì hả cậu?
Cậu Cả ngồi thẳng dậy, hai mắt cậu nhìn thẳng vào mắt tôi, chân mày khẽ cau lại vào nhau, giọng cậu hơi nặng:
– Sáng này, em đi chợ với Thái Bảo?
Tôi bị cậu nhìn tới đỏ hết cả mặt, gật đầu trong vô thức, tôi lí nhí trả lời:
– Ơ… dạ…
– Không hỏi qua tôi mà đã đi?
– Chuyện này… ơ… chuyện này…
Thấy tôi ấp úng nói không ra câu, cậu Cả đột nhiên phì cười:
– Giỡn một chút mà, tôi giỡn một chút thôi mà, em làm gì mà căng thẳng vậy.
Tôi thở ra một hơi, hết cả hồn, tên này lâu lâu làm tôi muốn đứng tim.
Cậu Cả xoa xoa đầu tôi rồi đứng dậy, giọng cậu đột nhiên trầm xuống:
– Em muốn đi với ai cũng được nhưng nên cẩn thận với Thái Bảo. Em đang là hôn thê của Thái Ngọc, tôi không muốn em để cho Thái Bảo có cơ hội làm hại em và làm hại cả anh trai của nó. Muôn đời nay, chuyện anh em tranh giành gia tài mà chém gϊếŧ nhau là chuyện thường tình, tôi thì tôi không muốn Thái Ngọc có chuyện không may xảy ra….
Nói tới đây, cậu lại nhìn tôi chăm chú:
– Hơn nữa, tôi lại càng không muốn em… gặp chuyện không may.
Ơ cậu… cậu Cả…
Tim tôi đập thình thịch vì câu nói kèm theo ánh mắt lo lắng kia của cậu. Ôi mẹ ơi, lãng mạng quá, đây có phải là thính không, nếu là thính thì để tôi tình nguyện dính luôn đi chứ còn chần chừ cái chi nữa.
Thấy tôi cứ ngẩn ra, cậu Cả búng nhẹ lên trán tôi, cậu nói:
– Được rồi, về phòng đi, tôi và em ở cùng một chỗ lâu quá cũng không tốt. Đi đi.
Tôi cứ như người trên mây, hiện tại còn đang lơ lửng bay bổng vì câu nói kia của cậu Cả nên lúc này cậu kêu gì thì tôi làm đó à, hổng dám cãi một lời luôn. Thấy tôi thơ thẩn cười một mình đi vào trong, cậu Cả tự dưng kéo tôi lại, cậu mắng vốn.
– Xí muội không ngon, khó ăn.
Tôi khựng bước chân lại rồi nhìn cậu chăm chăm, khoé môi giật giật, tôi ngỡ ngàng hỏi:
– Cậu nói… xí muội?
Cậu Cả bĩu môi:
– Ừ, dở ẹc.
– Sao lại dở?
– Làm sao tôi biết, nói tóm lại là mùi khó ăn, không hiểu sao chị Hai có thể ăn được cái loại xí muội này. Lát qua phòng tôi… đem về!
Mẹ kiếp cái tên này, tôi đã cất công đi ăn cắp bên phòng dì Nguyệt về cho ăn mà còn dở thói chê ỏng chê ẹo, khó ưa thật.
Tối hôm ấy, tôi lò mò sang phòng cậu Cả đem túi xí muội về ăn, đáng lý thì không cần qua lấy cũng được nhưng tại tôi rảnh nên tôi chạy sang thả thính cậu Cả vài phát rồi về cho đỡ buồn. Cậu Cả thấy vậy mà da mặt mỏng, tôi nói vài câu là chịu không nổi đuổi tôi về rồi, thiệt là… thấy ghét ghê luôn á.
Đi tình tang trong sân, tôi bóc một cục xí muội cho vào miệng nhai nhai… ồ mùi hơi chua hơi đắng nhỉ, mà ăn được chứ có dở như lời cậu Cả nói đâu. Đúng là cái tên này, tánh nết khó khăn, chắc là hồi nhỏ khó nuôi lắm đa.
……………………..
Nửa khuya đang ngủ say giấc, bé Nhỏ bên ngoài tự dưng đập cửa đùng đùng, tôi mắt nhắm mắt mở ngồi dậy, giọng thều thào bực dọc:
– Gì vậy Nhỏ, cô đang ngủ mà.
Bé Nhỏ hét lên trong hoảng hốt:
– Cô… cô dậy đi… bà… bà có chuyện rồi.
– Bà… bà có…
Bà? Bà là dì Nguyệt… dì Nguyệt…
Tôi bật ngồi dậy rồi phi thẳng ra bên ngoài, vừa mở cửa tôi hỏi gấp:
– Dì Nguyệt bị sao? Dì có chuyện gì?
Bé Nhỏ thở dốc, nó mếu máo:
– Bà… bà bị đau bụng… đau bụng…
Thôi chết rồi, em bé… em bé trong bụng… em bé…
Bỏ qua chuyện của cậu Ba với chị Oanh, tôi lại bực dọc khi nhớ tới chuyện của Bích Hà. Gớm, đúng là đừng có trông mặt mà bắt hình dong, thấy hiền lành vậy chứ mưu mô dã man. Để tôi nghĩ thử xem, nên giải quyết Bích Hà thế nào nhỉ? À khoan đã, còn chuyện tin đồn của cậu Hai nữa, tôi quên chưa đi báo cho cậu Cả biết. Đi, đi tìm cậu Cả trước rồi về tính tiếp.
Tôi đi sang phòng cậu Cả, gõ cửa sổ mấy bận mà vẫn không thấy cậu ra mở cửa. Lạ nhỉ, ban nãy bé Nhỏ nói cậu Cả về rồi mà, hay chẳng lẽ cậu mệt quá nên ngủ rồi?
Có khi là thế thật, ngủ trong quan tài kiểu đó thì có mà nhà cháy gọi cậu cậu cũng chẳng nghe được, người gì cái tánh nết lạ lùng hết sức. Gọi cậu Cả không được nên tôi đi loanh quanh trong vườn cho đỡ chán, đi tới đình nghỉ mát, đang tính vòng về thì tôi thấy cậu Cả nằm vắt vẻo trên võng đong đưa. Thấy cậu, tôi mừng rỡ đi nhanh tới chỗ cậu, miệng luyên thuyên:
– Cậu Cả… cậu Cả… em tìm cậu nãy giờ…
Tôi đứng trước mặt cậu, miệng cười rực rỡ, đang định hỏi cậu là cậu ra đây làm gì thì đã nghe tiếng cậu cất lên trước, giọng có chút nghiêm khắc:
– Tìm tôi làm gì? Chỗ người lớn bàn chuyện, cô không thấy hả?
Chỗ người lớn?
Ý chết mất, ở đây còn có chị Oanh với dì Dung nữa… thôi chết rồi… chết rồi…
Sao tôi lại xớn xa xớn xác vậy chứ nhỉ, thấy cậu Cả là mừng tới lú đầu óc luôn. Biết mình bị hớ, tôi mới rụt rè đưa mắt nhìn về phía bàn trà, lúc này chị Oanh với dì Dung cũng đang nhìn tôi chăm chú. Sợ hai người kia biết mối quan hệ “khá là thân” của tôi với cậu Cả, tôi liền vờ là sợ hãi rồi ngại ngùng nói:
– Dì Dung, chị Thục Oanh… cho con xin lỗi… tại con không biết có hai người ở đây…
Dì Dung khẽ cười, dì lên tiếng:
– Có chi đâu Út Quân, người trong một nhà hết mà, con có chuyện chi cần thưa với cậu Cả thì con thưa đi, không sao đâu.
Tôi sợ sệt nhìn về cậu Cả, tôi lí nhí trả lời:
– Dạ cũng không có chuyện chi đâu dì, chuyện nhỏ…
Cậu Cả cắt ngang lời tôi nói, giọng cậu bực tức:
– Chuyện gì thì chuyện, để sau rồi nói. Chỗ tôi đang bàn chuyện, cô né ra một bên đi.
Cậu vừa quát, ánh mắt cậu vừa nhìn tôi kiểu khó chịu, quăng cho tôi cây quạt trên tay cậu, cậu nói:
– Tới quạt cho tôi.
– Dạ.
Tôi chộp lấy được cây quạt rồi sợ sệt đi tới đầu võng, tay tôi quạt nhẹ nhàng tạo gió, đầu thì cúi xuống không dám ngẩn lên nhìn. Cậu Cả hết liếc mắt nhìn tôi rồi lại tiếp tục nói chuyện với chị Oanh và dì Dung, đại khái là bọn họ đang bàn về chuyện tiệc coi hát sắp tới. Cái điệu bộ cậu nói chuyện với dì Dung thì không mặn không nhạt, nói chuyện với tôi thì hộc hằn gai gốc, vậy chứ cậu nói chuyện với chị Oanh thì ngọt như mía vậy á. Tôi thấy mà tôi tức á, tức thở phì phì luôn á.
Bàn xong chuyện, dì Dung với chị Oanh mới đứng dậy đi vào nhà. Trước lúc đi, dì Dung có trêu chị Oanh với cậu Cả:
– Chà, cậu Cả nói chuyện với ai cũng khó tánh, riêng mỗi mình Thục Oanh là ngọt ngào đó đa. Phen này cậu Phú mà hông nhanh tay là mất vợ như chơi á chứ.
Cậu Cả nhìn nhìn dì Dung, biểu cảm trên gương mặt cũng không thể hiện là vui hay không vui, thích hay không thích. Tôi thấy dì Dung có hơi sượng sượng trước thái độ dửng dưng của cậu Cả, cứ tưởng là cậu Cả sẽ không trả lời chứ ai dè cậu cũng trả lời dì Dung.
– Cô rảnh rang quá thì về dạy dỗ lại thằng Bảo chứ hơi đâu để ý chuyện của tôi làm gì. Tôi nghe nói nó ra chợ nó kiếm chuyện với cậu Phú ngoài chợ, một hai lần người ta còn bỏ qua, thêm lần hai lần nữa có chuyện thì nói sao mà tôi biết tôi không nhắc. Sống ở cái nhà này phải biết là ai nói chuyện được, ai nói chuyện không được. Thân phận của cô mà cũng đòi nói chuyện kiểu đó với tôi, cô nghĩ cô là chị Hai của tôi sao?
– Cậu… cậu Cả…
Tôi có hơi ngạc nhiên trước thái độ khắc khe quá mức này của cậu Cả đối với dì Dung. Sao lạ vậy nhỉ, nói đúng ra thì dì Dung cũng tính là ngang hàng với cậu Cả mà, sao cậu ấy lại nói chuyện với dì ấy như thế nhỉ?
Dì Dung đỏ mặt ngại ngùng, hốc mắt dì ửng đỏ, dì mím môi kêu lấp bấp được mấy tiếng cậu cậu rồi cũng uất ức mà bỏ đi mất. Dì Dung đi rồi, chị Oanh cũng chào cậu Cả một tiếng rồi chạy theo dì Dung, chắc là chị ấy đi an ủi dì. Đợi hai người bọn họ đi khuất rồi, tôi mới nhẹ nhàng đi tới ghế ngồi xuống, nhìn nhìn cậu Cả, tôi khẽ hỏi:
– Cậu… cậu nói vậy không sợ thầy biết được… thầy chửi hả? Dì Dung dù sao cũng là… vợ nhỏ của thầy mà.
Cậu Cả cười nhếch môi, cậu nói:
– Ông ấy không sợ tôi thì thôi, tôi đây mà sợ một người thiếu đạo đức như ông à? Cả hai người bọn họ là cá mè một lứa, nghĩ tới lại không ưa được.
– Cá mè một lứa? Là sao hả cậu?
Nghe tôi hỏi, cậu Cả định nói nhưng rồi lại thôi, cậu càm ràm:
– Chuyện dài lắm, kể một lần không hết. Mà tôi không thích nhắc đến chuyện của hai người kia, em đừng hỏi nữa.
– À dạ…
Thấy tôi ngoan ngoãn hiểu chuyện, cậu Cả mới dịu cơn bực mình xuống, cậu hỏi:
– Mà em tìm tôi có chuyện gì? Sau này làm ơn giữ ý tứ một chút, ngoài phòng tôi ra thì ở đâu đâu cũng là chỗ nguy hiểm. Cái tánh xớn xác… mãi không sửa được.
Tôi bĩu môi, lí nhí trả lời, giọng có chút hờn dỗi:
– Tại em gặp được cậu, em mừng quá chứ bộ. Em gõ cửa phòng cậu nhưng không thấy cậu mở cửa, ai có dè đâu cậu đi chợ với chị Oanh về rồi lại hẹn người ta ra nói chuyện nữa… hừ.
Cậu Cả lườm tôi một phát, cậu gắt:
– Ăn nói linh tinh, tôi đã nói với em bao nhiêu lần rồi, không được nói bậy bạ về Thục Oanh, người ta là gái có hôn ước, em suốt ngày…
– Thì em có nói gì á đâu…
Cậu Cả đứng thẳng dậy, cậu đi tới vả cái chát vào trán tôi, cậu lườm nguýt:
– Cái miệng của em cạy là nói đủ nhiều rồi nhỉ, có tin là tôi lấy kim chỉ may luôn lại không? Hử?
Bị cậu dọa, tôi vội vàng lấy tay bịt miệng lại, đầu lắc lắc, tôi nói:
– Miệng này còn để ăn cơm, cậu đừng có mà… giang hồ.
Cậu Cả cười nhạt, cậu nhếch môi hỏi:
– Gì? Em nói tôi cái gì chứ… giang hồ?
Thấy vẻ mặt cậu nguy hiểm quá, tôi liền lắc lắc đầu cười hề hề rồi nhanh miệng bảo là không có nói gì. Cậu Cả thấy tôi cụp đuôi xuống, cậu cười khinh mấy phát, quay người đi lại võng ngồi xuống, cậu mới hỏi:
– Có chuyện gì mà tìm tôi loạn hết lên vậy?
Quay lại vấn đề chính, tôi kéo ghế lại trước mặt cậu rồi nghiêm túc nói:
– Chuyện tin đồn của Kim Chi… em biết ai là kẻ tung tin đồn rồi đó cậu.
Cậu Cả nhướng chân mày khẽ hỏi:
– Là ai?
Tôi cười nhạt:
– Bích Hà.
Thấy cậu Cả nhìn, tôi liền kể hết những chuyện mà cậu Nghị nói cho tôi nghe khi nãy, nghe xong, cậu Cả không nói gì ngoài trầm ngâm suy nghĩ chuyện gì đó. Phải mấy phút sau, tôi mới nghe cậu hỏi:
– Vậy… em định làm gì?
Tôi cười cười:
– Cậu nghĩ thử giúp em xem là em nên đấm hay nên đá cô ta đây?
– Cả hai đi, đằng nào thì cũng đánh người, có cái nào nhẹ hơn cái nào đâu mà em hỏi.
– Em cũng nghĩ y chang như cậu.
Nói rồi cả hai cùng nhìn nhau cười, cậu Cả lắc đầu chịu thua tôi. Đùa qua đùa lại mấy câu, lát sau cậu mới nghiêm túc lên tiếng:
– Giỡn với em thôi, tôi nghĩ là em tạm thời đừng làm gì cô ta hết. Em hiện tại đang nắm con cờ trong tay, vội vàng gì mà tung ra gấp.
– Ý cậu là…
Cậu Cả cười gian:
– Phải, ý tôi là như vậy. Việc nắm được nhược điểm của người mình ghét… đó là một cảm giác rất sảng khoái. Em cứ giữ con cờ này đi, rồi sẽ có dịp em cần dùng nó hơn là bây giờ.
Dừng một lát, cậu Cả lại nói tiếp:
– Bích Hà nhìn thì thấy yếu thế vậy chứ thực chất là có anh Hai ở sau chống lưng cho nó chứ không phải là Kim Chi. Nó là do anh Hai nhận về nuôi, còn em là do chị Hai nhận về, chị Hai đã rất nhiều lần muốn gả nó đi nhưng anh Hai lại đặc biệt không chịu. Nếu không phải vì lần trước chuyện của cậu Nghị có liên quan đến chuyện làm ăn của anh ấy thì anh ấy cũng không để Bích Hà ra chịu thay. Hơn nữa nếu so sánh giữa Bích Hà và Kim Chi, anh Hai nhất định sẽ bảo vệ cho Kim Chi. Nhưng để tôi nói cho em nghe một bí mật, nếu như chuyện cậu Nghị giữa chừng không xảy ra tin đồn kia thì Bích Hà cũng không cần phải gả sang nhà Lý Trưởng. Tôi thì còn lạ gì cái chiêu vừa đấm vừa xoa kia của anh ta, chỉ có một mình chị Hai tôi là tin anh ta răm rắp, chứ riêng tôi… còn lâu đi. Chỉ có điều, tôi cũng không biết là anh ta muốn giữ Bích Hà ở lại để gả cho thằng Ngọc hay là gả cho thằng Bảo hay là có ý đồ gì khác…
Tôi tròn xoe mắt nhìn cậu Cả, tôi thiệt không thể ngờ là Bích Hà còn có một cây đại thụ to tướng như vậy chống lưng… eo ơi.
Thấy tôi ngơ ngác, cậu Cả lại cười nói:
– Có gì đâu mà em ngạc nhiên, ở nhà này còn có nhiều chuyện mà em chưa biết lắm… rồi từ từ em sẽ biết.
Nếu cậu Cả đã nói như vậy, tôi đây dại gì mà đi tính sổ với Bích Hà làm chi. Cứ để chuyện này ở đây, biết đâu sau này còn có cái mà dùng. Giữa tôi và Bích Hà, trước sau gì thì cũng có một đứa phải rời đi, tạm thời thì chưa biết là đứa nào.
– Còn chuyện tin đồn của thằng Ngọc… tôi trước mắt chỉ nghi ngờ duy nhất một người…
Tôi gấp gáp hỏi:
– Là ai? Là ai vậy cậu Cả?
Cậu Cả cười nhạt:
– Thái Bảo.
Tôi cả kinh:
– Cậu… cậu Ba sao?
– Ừ, có thể là nó làm.
– Sao… sao lại như vậy hả cậu? Cậu Ba với cậu Hai là anh em ruột mà, em nhìn bọn họ cũng thân thiết lắm chứ có tới nỗi nào.
– Thế tôi hỏi em, em nhìn trái mận ở trên cành kia… em có đoán được là nó có sâu hay là không hay không?
Tôi ngó tới chỗ cây mận, nhìn cây mận chi chít trái, trái thì xanh trái thì hồng trái lại chín đỏ, nhìn tới hoa mắt chóng cả mặt. Tôi có chút ngơ ngác lắc đầu trong bất lực, nhìn bằng mắt kiểu này thì đoán làm sao được mà đoán cơ chứ.
Thấy tôi lắc đầu, cậu Cả khẽ cười:
– Chuyện anh em nhà này cũng vậy, nó cũng như trái mận trên cây, nhìn thì có vẻ ngon ngọt đó nhưng ngon ngọt cũng không chắc là không có sâu đục khoét. Gia sản của nhà hội đồng Trầm không phải chỉ có vài ba mẫu ruộng mà nó là cả một đống của cải ăn mười đời cũng không hết. Anh em bọn nó là cùng cha nhưng…. khác mẹ… bây giờ thì em đã hiểu ra chưa?
Hiểu, tôi hiểu rồi, tôi thật sự cảm thấy thông suốt được một chút ra rồi. Má ơi, gia đấu, đây chính xác là gia đấu mà tôi hay đọc trong truyện đây này. Kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá đi mất!
– Mà để tôi điều tra thêm, tôi cũng không chắc đó có phải là đứa cháu kêu tôi bằng cậu làm hay không, chưa có bằng chứng mà nói tầm bậy, nó chửi tôi chết. À quên… có chuyện này tôi quên hỏi em…
– Chuyện gì hả cậu?
Cậu Cả ngồi thẳng dậy, hai mắt cậu nhìn thẳng vào mắt tôi, chân mày khẽ cau lại vào nhau, giọng cậu hơi nặng:
– Sáng này, em đi chợ với Thái Bảo?
Tôi bị cậu nhìn tới đỏ hết cả mặt, gật đầu trong vô thức, tôi lí nhí trả lời:
– Ơ… dạ…
– Không hỏi qua tôi mà đã đi?
– Chuyện này… ơ… chuyện này…
Thấy tôi ấp úng nói không ra câu, cậu Cả đột nhiên phì cười:
– Giỡn một chút mà, tôi giỡn một chút thôi mà, em làm gì mà căng thẳng vậy.
Tôi thở ra một hơi, hết cả hồn, tên này lâu lâu làm tôi muốn đứng tim.
Cậu Cả xoa xoa đầu tôi rồi đứng dậy, giọng cậu đột nhiên trầm xuống:
– Em muốn đi với ai cũng được nhưng nên cẩn thận với Thái Bảo. Em đang là hôn thê của Thái Ngọc, tôi không muốn em để cho Thái Bảo có cơ hội làm hại em và làm hại cả anh trai của nó. Muôn đời nay, chuyện anh em tranh giành gia tài mà chém gϊếŧ nhau là chuyện thường tình, tôi thì tôi không muốn Thái Ngọc có chuyện không may xảy ra….
Nói tới đây, cậu lại nhìn tôi chăm chú:
– Hơn nữa, tôi lại càng không muốn em… gặp chuyện không may.
Ơ cậu… cậu Cả…
Tim tôi đập thình thịch vì câu nói kèm theo ánh mắt lo lắng kia của cậu. Ôi mẹ ơi, lãng mạng quá, đây có phải là thính không, nếu là thính thì để tôi tình nguyện dính luôn đi chứ còn chần chừ cái chi nữa.
Thấy tôi cứ ngẩn ra, cậu Cả búng nhẹ lên trán tôi, cậu nói:
– Được rồi, về phòng đi, tôi và em ở cùng một chỗ lâu quá cũng không tốt. Đi đi.
Tôi cứ như người trên mây, hiện tại còn đang lơ lửng bay bổng vì câu nói kia của cậu Cả nên lúc này cậu kêu gì thì tôi làm đó à, hổng dám cãi một lời luôn. Thấy tôi thơ thẩn cười một mình đi vào trong, cậu Cả tự dưng kéo tôi lại, cậu mắng vốn.
– Xí muội không ngon, khó ăn.
Tôi khựng bước chân lại rồi nhìn cậu chăm chăm, khoé môi giật giật, tôi ngỡ ngàng hỏi:
– Cậu nói… xí muội?
Cậu Cả bĩu môi:
– Ừ, dở ẹc.
– Sao lại dở?
– Làm sao tôi biết, nói tóm lại là mùi khó ăn, không hiểu sao chị Hai có thể ăn được cái loại xí muội này. Lát qua phòng tôi… đem về!
Mẹ kiếp cái tên này, tôi đã cất công đi ăn cắp bên phòng dì Nguyệt về cho ăn mà còn dở thói chê ỏng chê ẹo, khó ưa thật.
Tối hôm ấy, tôi lò mò sang phòng cậu Cả đem túi xí muội về ăn, đáng lý thì không cần qua lấy cũng được nhưng tại tôi rảnh nên tôi chạy sang thả thính cậu Cả vài phát rồi về cho đỡ buồn. Cậu Cả thấy vậy mà da mặt mỏng, tôi nói vài câu là chịu không nổi đuổi tôi về rồi, thiệt là… thấy ghét ghê luôn á.
Đi tình tang trong sân, tôi bóc một cục xí muội cho vào miệng nhai nhai… ồ mùi hơi chua hơi đắng nhỉ, mà ăn được chứ có dở như lời cậu Cả nói đâu. Đúng là cái tên này, tánh nết khó khăn, chắc là hồi nhỏ khó nuôi lắm đa.
……………………..
Nửa khuya đang ngủ say giấc, bé Nhỏ bên ngoài tự dưng đập cửa đùng đùng, tôi mắt nhắm mắt mở ngồi dậy, giọng thều thào bực dọc:
– Gì vậy Nhỏ, cô đang ngủ mà.
Bé Nhỏ hét lên trong hoảng hốt:
– Cô… cô dậy đi… bà… bà có chuyện rồi.
– Bà… bà có…
Bà? Bà là dì Nguyệt… dì Nguyệt…
Tôi bật ngồi dậy rồi phi thẳng ra bên ngoài, vừa mở cửa tôi hỏi gấp:
– Dì Nguyệt bị sao? Dì có chuyện gì?
Bé Nhỏ thở dốc, nó mếu máo:
– Bà… bà bị đau bụng… đau bụng…
Thôi chết rồi, em bé… em bé trong bụng… em bé…