Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62
Vừa bước vào nhà đã có thể thấy ngay một khung ảnh to bự treo tại phòng khách.
Gia đình với ba thành viên ở trong ảnh chẳng biết biến thành bốn người từ bao giờ, vì được dán thêm hình Cố Diệc Minh cắt ra từ poster.
Màn photoshop thủ công này đúng là cực kỳ sáng tạo.
“Mẹ, mẹ dán hình anh ấy làm gì?”
Dư Đại Hoa cướp lời: “Dán lâu rồi. Dạo trước mẹ mày chết mê chết mệt, một bộ phim điện ảnh mà xem đi xem lại tận năm lần, gối ôm nhà mình toàn in cậu ta.”
Ông lôi chiếc gối ở dưới ʍôиɠ lên, quẳng ra.
Bên trêи có hình chibi Cố Diệc Minh.
Dư Bắc đỡ lấy, gối vẫn còn âm ấm.
Dư Đại Hoa giận dỗi đấy.
Biết nói sao nhỉ?
Cảm giác như bị dụ dỗ mất cả vợ lẫn con.
Có thể ông thấy địa vị của bản thân trong gia đình vấp phải mối đe doạ, cần ra oai phủ đầu với Cố Diệc Minh.
Chẳng trách Dư Bắc thấy bố khang khác, còn cầm tờ báo nữa chứ.
Ông có đọc báo bao giờ đâu.
Đóng vai người chủ gia đình như thật ấy.
Mỗi tội cầm báo ngược.
“Bố, con không biết bố thích gì nên mua đại chút quà.”
Đã gọi Dư Hương Liên là mẹ rồi mà gọi ông là chú thì Cố Diệc Minh cũng ngại.
“Cái gì vậy? Để tôi xem nào.”
Dư Đại Hoa tháo cặp kính lão có gắn dây xuống.
“Mấy loại thuốc bồi bổ cơ thể và máy mát xa toàn thân, thư giãn gân cốt ạ. Nghe Tiểu Bắc bảo bố thích nhâm nhi đôi ba chén rượu, con bèn nhờ người ta mua rượu Mao Đài thượng hạng ở Quý Châu…”
Nghe đến Mao Đài, Dư Đại Hoa nuốt nước bọt ừng ực.
“Thôi được rồi, để đồ xuống, đừng đứng mãi ngoài cửa thế.”
Bố cứ vờ vịt tiếp đi.
Dư Bắc không định nói gì ông cả.
Thích diễn thì dù khóc, bố cũng phải diễn cho xong.
“Anh cứ kệ ông ấy. Nếu đây không phải là lần đầu tiên anh tới chơi, chắc chắn bây giờ bố em đã ôm hôn bình rượu rồi.”
Dư Hương Liên vẫn thật tính nhất.
“Còn ảnh khác nữa, mẹ cho hai đứa xem.”
Dư Hương Liên lấy ra một cuốn album ảnh, một quyển photobook và tệp poster cho Cố Diệc Minh xem, toàn là hình Cố Diệc Minh, lại còn cả đống đồ lưu niệm linh tinh.
“Sao mẹ đu idol vậy? Mẹ tôn trọng nghề nghiệp của con trai mình có được không? Theo đuổi con đây này.”
Dư Bắc chẳng vui tẹo nào.
Mình không phải là ngôi sao hả?
Xem xong, Dư Hương Liên cẩn thận cất album đi.
“Theo đuổi mày á?” Dư Hương Liên tỏ vẻ khinh bỉ. “Mẹ cầm gậy đuổi theo mày thì có.”
Bực quá.
Mình cảm thấy mẹ yêu Cố Diệc Minh hơn cả mình yêu anh ấy.
“Đến đây nào con trai, phòng này mẹ đã dọn dẹp sạch sẽ cho con rồi. Phòng Dư Bắc kia, ở ngay bên cạnh. Sắp xếp hành lý đi, xong cả nhà ăn cơm.”
“Ai là con trai mẹ cơ?”
Dư Bắc nổi giận, bày tỏ sự bất mãn.
“Làm sao? Nhà này mày còn lạ à? Mẹ phải dắt vào nữa? Có cần mẹ xi tè luôn không?”
Cố Diệc Minh nhìn căn phòng dành cho khách, không bước vào.
“Mẹ, con ở cùng Tiểu Bắc là được.”
Dư Hương Liên và Dư Đại Hoa liếc nhau.
“Ngủ chung một giường? Cũng ok. Tết nếu họ hàng tới thì vẫn có phòng.” Dư Hương Liên vỗ cánh tay Cố Diệc Minh, bảo: “Mẹ còn sợ hai đứa ngại, chẳng dám ngủ với nhau.”
Cố Diệc Minh không hiểu mô tê gì.
“Haha, con đâu phải là con gái, bị người ta bắt gặp cũng không đáng ngại.”
“Chuẩn! Nhà mình không kể ra thì ai biết? Các con nghĩ được như vậy, thầy u yên tâm rồi.”
Dư Hương Liên vui vẻ dẫn Cố Diệc Minh vào phòng Dư Bắc.
“Đồ cứ xếp tạm đấy, chuẩn bị rửa tay ăn cơm.” Dư Hương Liên nói xong bèn đi ra ngoài.
Cố Diệc Minh nhìn xung quanh: “Nhà em cũng có chật chội gì đâu. Em lại còn bảo nhà nuôi chó, không đủ chỗ cho anh. Thế chó đâu?”
“Ặc…” Dư Bắc chớp chớp mắt. “Gâu?”
Mình đúng là nhanh trí quá.
Ngạc nhiên chưa?
Biểu diễn ngay một màn ảo thuật người biến thành chó.
“Chó gì cơ?”
Dư Hương Liên lại bước vào.
Dư Bắc vội vàng ra hiệu bằng ánh mắt với Cố Diệc Minh, nhờ anh lấp ɭϊếʍ hộ.
Không thể để mẹ nghĩ mình chuyên nói dối.
Dù thế nào thì hai người cũng đã sống chung tám năm, chẳng lẽ không hiểu ý nhau?
Cố Diệc Minh bắt sóng được ngay, đáp: “Tiểu Bắc đang bàn với con là mua tặng mẹ một con chó.”
Dư Bắc quay ngoắt sang nhìn Cố Diệc Minh.
“Thật hả?”
Dư Hương Liên mừng rỡ, vỗ lưng Dư Bắc.
“Ssh… Mẹ đập nhẹ thôi.”
Dư Hương Liên không biết thế nào là mạnh là nhẹ.
Nội lực thâm hậu của bà suýt nữa khiến Dư Bắc trọng thương.
Giống hệt cao thủ trong phim chưởng.
“Thằng nhóc vô lương tâm này, rút cục mày cũng khôn ra rồi à?” Dư Hương Liên sung sướиɠ nói. “Cố Diệc Minh, con không biết đâu. Hồi trước mẹ muốn nuôi chó, nó nhất quyết không chịu, bảo nhà có nó thì không có chó, có chó, chẳng có nó. Haiz… Lớn rồi, biết quan tâm đến mẹ.”
“Ơ! Không phải… Con không nói thế.”
Dư Hương Liên bỏ ngoài tai, bước ra ngoài hét: “Ăn cơm thôi!”
Dư Hương Liên nấu toàn món tủ, Dư Bắc ăn những món này từ bé tới lớn. Bụng cậu đã đói meo rồi.
“Cố Diệc Minh, xới hộ em bát cơm!”
Dư Bắc quay sang bên cạnh hô theo thói quen.
Cố Diệc Minh cũng đứng dậy theo thói quen, Dư Hương Liên bèn giữ anh lại.
“Dư Bắc!” Dư Hương Liên quát. “Mày gãy tay gãy chân hay sao mà bắt nó xới cơm cho?”
Dư Bắc bị mẹ nạt nộ, sượng cả mặt.
Song thể diện chẳng quan trọng bằng cái bụng.
Dư Bắc tự xới một bát cơm đầy ú ụ, ăn ngấu nghiến.
Dư Đại Hoa vẫn ngồi khệnh khạng, oai vệ, ông liếc Cố Diệc Minh.
“Cậu uống được không?”
“Tàm tạm ạ, mấy hớp thôi. Con chắc chắn không bằng bố.”
“Nào, làm chén…”
Cố Diệc Minh chủ động mở bình rượu, rót đầy cho Dư Đại Hoa.
Dư Đại Hoa được phục vụ, rất kɧօáϊ chí.
Dư Bắc đi biền biệt cả năm, còn Dư Hương Liên thì ông chẳng mơ bà ấy sẽ chịu nhún nhường.
Dư Hương Liên là người cho ông biết định nghĩa của “sư tử Hà Đông”.
Khó khăn lắm mới có đứa để bắt nạt.
Trêи bàn nhậu phải thật oách xà lách.
Dư Đại Hoa ngửi hơi rượu, Cố Diệc Minh cụng chén mời ông. Ông uống ực một phát hết ngay, lim dim đôi mắt tỏ vẻ thoải mái, còn chép miệng, cảm nhận dư vị.
“Bố uống vừa thôi.”
Dư Bắc tốt bụng nhắc nhở ông.
“Lượn! Người lớn đang bàn chuyện, con nít con nôi nói leo cái gì?”
Trong mắt Dư Đại Hoa, không uống rượu thì vẫn là thiếu nhi, uống rượu mới là đàn ông.
“Xì, có tí rượu, chuyện nhỏ.” Dư Đại Hoa bắt đầu chém gió. “Cố Diệc Minh, cậu thấy không ổn thì ăn lót dạ đi, vậy sẽ không dễ say.”
“Vâng, vâng.”
Cố Diệc Minh cũng ngoan ngoãn uống cạn chén, rồi lại rót đầy.
Dư Hương Liên càng nhìn càng thấy mến thằng con trai lớn, bà gắp cho Cố Diệc Minh và Dư Bắc mỗi người một miếng cá.
“Nếm thử món cá quế này xem trình độ nấu nướng của mẹ có giảm sút không?”
“Vâng, vâng!”
Dư Bắc ăn vui vẻ, tiện tay gắp miếng cá sang bát Cố Diệc Minh. Cậu chẳng cần nói gì, Cố Diệc Minh đã dùng đũa gỡ hết xương ra rồi gắp trả cậu.
Dư Hương Liên trợn tròn mắt.
Hâm mộ quá ò.
Bà lén đạp Dư Đại Hoa một phát ở dưới gầm bàn.
Dư Hương Liên mấp máy môi: “Ông nhìn người ta kìa.”
“Làm gì?”
Dư Đại Hoa uống vài chén, hơi chếnh choáng.
Ông bắt gặp ngay cảnh Cố Diệc Minh gỡ nốt xương miếng cá trong bát mình, xong gắp cho Dư Bắc.
Dư Đại Hoa sa sầm mặt mũi.
Gia đình với ba thành viên ở trong ảnh chẳng biết biến thành bốn người từ bao giờ, vì được dán thêm hình Cố Diệc Minh cắt ra từ poster.
Màn photoshop thủ công này đúng là cực kỳ sáng tạo.
“Mẹ, mẹ dán hình anh ấy làm gì?”
Dư Đại Hoa cướp lời: “Dán lâu rồi. Dạo trước mẹ mày chết mê chết mệt, một bộ phim điện ảnh mà xem đi xem lại tận năm lần, gối ôm nhà mình toàn in cậu ta.”
Ông lôi chiếc gối ở dưới ʍôиɠ lên, quẳng ra.
Bên trêи có hình chibi Cố Diệc Minh.
Dư Bắc đỡ lấy, gối vẫn còn âm ấm.
Dư Đại Hoa giận dỗi đấy.
Biết nói sao nhỉ?
Cảm giác như bị dụ dỗ mất cả vợ lẫn con.
Có thể ông thấy địa vị của bản thân trong gia đình vấp phải mối đe doạ, cần ra oai phủ đầu với Cố Diệc Minh.
Chẳng trách Dư Bắc thấy bố khang khác, còn cầm tờ báo nữa chứ.
Ông có đọc báo bao giờ đâu.
Đóng vai người chủ gia đình như thật ấy.
Mỗi tội cầm báo ngược.
“Bố, con không biết bố thích gì nên mua đại chút quà.”
Đã gọi Dư Hương Liên là mẹ rồi mà gọi ông là chú thì Cố Diệc Minh cũng ngại.
“Cái gì vậy? Để tôi xem nào.”
Dư Đại Hoa tháo cặp kính lão có gắn dây xuống.
“Mấy loại thuốc bồi bổ cơ thể và máy mát xa toàn thân, thư giãn gân cốt ạ. Nghe Tiểu Bắc bảo bố thích nhâm nhi đôi ba chén rượu, con bèn nhờ người ta mua rượu Mao Đài thượng hạng ở Quý Châu…”
Nghe đến Mao Đài, Dư Đại Hoa nuốt nước bọt ừng ực.
“Thôi được rồi, để đồ xuống, đừng đứng mãi ngoài cửa thế.”
Bố cứ vờ vịt tiếp đi.
Dư Bắc không định nói gì ông cả.
Thích diễn thì dù khóc, bố cũng phải diễn cho xong.
“Anh cứ kệ ông ấy. Nếu đây không phải là lần đầu tiên anh tới chơi, chắc chắn bây giờ bố em đã ôm hôn bình rượu rồi.”
Dư Hương Liên vẫn thật tính nhất.
“Còn ảnh khác nữa, mẹ cho hai đứa xem.”
Dư Hương Liên lấy ra một cuốn album ảnh, một quyển photobook và tệp poster cho Cố Diệc Minh xem, toàn là hình Cố Diệc Minh, lại còn cả đống đồ lưu niệm linh tinh.
“Sao mẹ đu idol vậy? Mẹ tôn trọng nghề nghiệp của con trai mình có được không? Theo đuổi con đây này.”
Dư Bắc chẳng vui tẹo nào.
Mình không phải là ngôi sao hả?
Xem xong, Dư Hương Liên cẩn thận cất album đi.
“Theo đuổi mày á?” Dư Hương Liên tỏ vẻ khinh bỉ. “Mẹ cầm gậy đuổi theo mày thì có.”
Bực quá.
Mình cảm thấy mẹ yêu Cố Diệc Minh hơn cả mình yêu anh ấy.
“Đến đây nào con trai, phòng này mẹ đã dọn dẹp sạch sẽ cho con rồi. Phòng Dư Bắc kia, ở ngay bên cạnh. Sắp xếp hành lý đi, xong cả nhà ăn cơm.”
“Ai là con trai mẹ cơ?”
Dư Bắc nổi giận, bày tỏ sự bất mãn.
“Làm sao? Nhà này mày còn lạ à? Mẹ phải dắt vào nữa? Có cần mẹ xi tè luôn không?”
Cố Diệc Minh nhìn căn phòng dành cho khách, không bước vào.
“Mẹ, con ở cùng Tiểu Bắc là được.”
Dư Hương Liên và Dư Đại Hoa liếc nhau.
“Ngủ chung một giường? Cũng ok. Tết nếu họ hàng tới thì vẫn có phòng.” Dư Hương Liên vỗ cánh tay Cố Diệc Minh, bảo: “Mẹ còn sợ hai đứa ngại, chẳng dám ngủ với nhau.”
Cố Diệc Minh không hiểu mô tê gì.
“Haha, con đâu phải là con gái, bị người ta bắt gặp cũng không đáng ngại.”
“Chuẩn! Nhà mình không kể ra thì ai biết? Các con nghĩ được như vậy, thầy u yên tâm rồi.”
Dư Hương Liên vui vẻ dẫn Cố Diệc Minh vào phòng Dư Bắc.
“Đồ cứ xếp tạm đấy, chuẩn bị rửa tay ăn cơm.” Dư Hương Liên nói xong bèn đi ra ngoài.
Cố Diệc Minh nhìn xung quanh: “Nhà em cũng có chật chội gì đâu. Em lại còn bảo nhà nuôi chó, không đủ chỗ cho anh. Thế chó đâu?”
“Ặc…” Dư Bắc chớp chớp mắt. “Gâu?”
Mình đúng là nhanh trí quá.
Ngạc nhiên chưa?
Biểu diễn ngay một màn ảo thuật người biến thành chó.
“Chó gì cơ?”
Dư Hương Liên lại bước vào.
Dư Bắc vội vàng ra hiệu bằng ánh mắt với Cố Diệc Minh, nhờ anh lấp ɭϊếʍ hộ.
Không thể để mẹ nghĩ mình chuyên nói dối.
Dù thế nào thì hai người cũng đã sống chung tám năm, chẳng lẽ không hiểu ý nhau?
Cố Diệc Minh bắt sóng được ngay, đáp: “Tiểu Bắc đang bàn với con là mua tặng mẹ một con chó.”
Dư Bắc quay ngoắt sang nhìn Cố Diệc Minh.
“Thật hả?”
Dư Hương Liên mừng rỡ, vỗ lưng Dư Bắc.
“Ssh… Mẹ đập nhẹ thôi.”
Dư Hương Liên không biết thế nào là mạnh là nhẹ.
Nội lực thâm hậu của bà suýt nữa khiến Dư Bắc trọng thương.
Giống hệt cao thủ trong phim chưởng.
“Thằng nhóc vô lương tâm này, rút cục mày cũng khôn ra rồi à?” Dư Hương Liên sung sướиɠ nói. “Cố Diệc Minh, con không biết đâu. Hồi trước mẹ muốn nuôi chó, nó nhất quyết không chịu, bảo nhà có nó thì không có chó, có chó, chẳng có nó. Haiz… Lớn rồi, biết quan tâm đến mẹ.”
“Ơ! Không phải… Con không nói thế.”
Dư Hương Liên bỏ ngoài tai, bước ra ngoài hét: “Ăn cơm thôi!”
Dư Hương Liên nấu toàn món tủ, Dư Bắc ăn những món này từ bé tới lớn. Bụng cậu đã đói meo rồi.
“Cố Diệc Minh, xới hộ em bát cơm!”
Dư Bắc quay sang bên cạnh hô theo thói quen.
Cố Diệc Minh cũng đứng dậy theo thói quen, Dư Hương Liên bèn giữ anh lại.
“Dư Bắc!” Dư Hương Liên quát. “Mày gãy tay gãy chân hay sao mà bắt nó xới cơm cho?”
Dư Bắc bị mẹ nạt nộ, sượng cả mặt.
Song thể diện chẳng quan trọng bằng cái bụng.
Dư Bắc tự xới một bát cơm đầy ú ụ, ăn ngấu nghiến.
Dư Đại Hoa vẫn ngồi khệnh khạng, oai vệ, ông liếc Cố Diệc Minh.
“Cậu uống được không?”
“Tàm tạm ạ, mấy hớp thôi. Con chắc chắn không bằng bố.”
“Nào, làm chén…”
Cố Diệc Minh chủ động mở bình rượu, rót đầy cho Dư Đại Hoa.
Dư Đại Hoa được phục vụ, rất kɧօáϊ chí.
Dư Bắc đi biền biệt cả năm, còn Dư Hương Liên thì ông chẳng mơ bà ấy sẽ chịu nhún nhường.
Dư Hương Liên là người cho ông biết định nghĩa của “sư tử Hà Đông”.
Khó khăn lắm mới có đứa để bắt nạt.
Trêи bàn nhậu phải thật oách xà lách.
Dư Đại Hoa ngửi hơi rượu, Cố Diệc Minh cụng chén mời ông. Ông uống ực một phát hết ngay, lim dim đôi mắt tỏ vẻ thoải mái, còn chép miệng, cảm nhận dư vị.
“Bố uống vừa thôi.”
Dư Bắc tốt bụng nhắc nhở ông.
“Lượn! Người lớn đang bàn chuyện, con nít con nôi nói leo cái gì?”
Trong mắt Dư Đại Hoa, không uống rượu thì vẫn là thiếu nhi, uống rượu mới là đàn ông.
“Xì, có tí rượu, chuyện nhỏ.” Dư Đại Hoa bắt đầu chém gió. “Cố Diệc Minh, cậu thấy không ổn thì ăn lót dạ đi, vậy sẽ không dễ say.”
“Vâng, vâng.”
Cố Diệc Minh cũng ngoan ngoãn uống cạn chén, rồi lại rót đầy.
Dư Hương Liên càng nhìn càng thấy mến thằng con trai lớn, bà gắp cho Cố Diệc Minh và Dư Bắc mỗi người một miếng cá.
“Nếm thử món cá quế này xem trình độ nấu nướng của mẹ có giảm sút không?”
“Vâng, vâng!”
Dư Bắc ăn vui vẻ, tiện tay gắp miếng cá sang bát Cố Diệc Minh. Cậu chẳng cần nói gì, Cố Diệc Minh đã dùng đũa gỡ hết xương ra rồi gắp trả cậu.
Dư Hương Liên trợn tròn mắt.
Hâm mộ quá ò.
Bà lén đạp Dư Đại Hoa một phát ở dưới gầm bàn.
Dư Hương Liên mấp máy môi: “Ông nhìn người ta kìa.”
“Làm gì?”
Dư Đại Hoa uống vài chén, hơi chếnh choáng.
Ông bắt gặp ngay cảnh Cố Diệc Minh gỡ nốt xương miếng cá trong bát mình, xong gắp cho Dư Bắc.
Dư Đại Hoa sa sầm mặt mũi.