Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 117: Thiếu em, anh sẽ chết
Chương 117: Thiếu em, anh sẽ chết
"Không còn gì để nói đúng không?"
Rút cục cũng nắm được thóp Cố Diệc Minh.
"Út Cưng, việc này đừng nóng vội, ngồi xuống rồi từ từ anh nói chuyện với em."
Giọng Cố Diệc Minh dịu dàng đến lạ.
Hoặc nên nói là thời gian gần đây, anh đều vô cùng dịu dàng, tới mức kỳ quặc.
Anh ấy phải kìm hãm Cố Cà Khịa lại, hẳn đã rất cố gắng.
Đáng tiếc Dư Bắc chẳng phát hiện ra sớm hơn.
Cố Diệc Minh đang đối xử với mình như bệnh nhân đây mà.
"Nói gì? Có gì để nói? Anh là đồ dối trá."
"Không..."
Cố Diệc Minh không biết làm thế nào mới phải, anh vươn tay ra, Dư Bắc vô thức lùi về phía sau một chút.
"Đừng chạm vào tôi!"
Dư Bắc gào lên.
"Được, được, anh không chạm vào em. Em đừng kích động, chúng ta bình tĩnh nói chuyện."
"Không nói gì sất." Dư Bắc cương quyết. "Giờ tôi thấy những lời anh thốt ra đều là vớ vẩn, chẳng có câu nào đáng tin."
Cố Diệc Minh đúng là mưu sâu kế hiểm, thêu dệt lên một màn kịch khổng lồ.
Cố Diệc Minh mấp máy môi như muốn phản bác, song lại thôi, chẳng giải thích gì.
Vương Canh Thạc bảo không được cãi nhau với mình, Cố Diệc Minh nghe lời bác sĩ thật.
"Út Cưng, anh giấu em việc em mắc bệnh nhưng anh chưa từng lừa gạt em."
Cố Diệc Minh cũng rối trí, nếu không thì sao lại quýnh quáng lên vậy? Bình thường anh điềm tĩnh lắm cơ mà.
"Thôi đi. Tôi hỏi anh, sau lần đầu tiên dẫn tôi đến chỗ Vương Canh Thạc anh mới lừa tôi uống thuốc hay đã ủ mưu từ lâu rồi?"
Không chừng Cố Diệc Minh biết mình bị bệnh từ một, hai năm trước ấy chứ.
Thế thì đáng sợ quá.
"Lần đầu đưa em đi anh mới biết việc đó."
Cố Diệc Minh đứng yên một chỗ, thành thực đáp.
"Vậy anh nói thích tôi, muốn thử chơi gay cùng tôi cũng là vì tôi mắc bệnh nên anh đối phó cho xong chuyện?"
"Không phải!" Cố Diệc Minh khẳng định chắc nịch. "Là thật lòng anh muốn như thế."
Dư Bắc không tin chút nào.
Anh ấy đang dỗ mình đấy à?
"Sau đó anh đồng ý chia tay ngay cũng do bác sĩ dặn anh đừng tranh cãi với tôi?"
"Ừm." Cố Diệc Minh cúi đầu, chẳng nói thêm điều gì.
"Tốt bụng ghê."
Dư Bắc cảm thấy thật nực cười.
Mình vật vã trong mối tình đơn phương tám năm ròng rã mới được Cố Diệc Minh coi trọng một chút, lại còn là nhờ vào lòng thương hại của anh ấy.
Đáng lẽ với sự nỗ lực của mình, ngay cả sắt thép cũng cong, sỏi đá cũng rung động.
Mình chung tình tới mức heo biết đẻ trứng luôn rồi.
Nhưng tình yêu vẫn đang đùa giỡn mình.
Sao mình khổ quá vậy?
Tại sao nhỉ?
Vì giới tính không phù hợp à?
Sao mình không phải con gái?
Nếu là con gái, mình chắc chắn sẽ khiến Cố Diệc Minh chết mê chết mệt, chứ chẳng phải giành lấy sự cảm thông nhờ bệnh tật.
"Út Cưng..."
Không biết Cố Diệc Minh đi tới trước mặt Dư Bắc từ lúc nào, anh định vươn tay ôm cậu.
Dư Bắc đẩy anh ra.
"Anh cút đi! Đừng gọi tôi bằng cái tên đó! Nghe buồn nôn lắm! Anh không yêu tôi thì nhận lời làm gì? Không yêu tôi thì đối xử tốt với tôi làm gì? Tôi đếch cần anh thương hại tôi! Cũng đâu phải thiếu anh tôi sẽ chết!!!"
"Nhưng thiếu em, anh sẽ chết!"
Nói xong, Cố Diệc Minh bèn cương quyết ôm lấy Dư Bắc.
Sao anh ấy lại có thể như vậy? Sẵn sàng thốt ra những lời đó chỉ để dỗ dành mình.
Dư Bắc giãy khỏi cái ôm của Cố Diệc Minh, tiện tay vớ ngay chiếc khung ảnh trên bàn, ném về phía anh.
Cố Diệc Minh hơi nghiêng đầu né đi, song góc khung ảnh vẫn đập trúng trán anh, lập tức làm rách da, máu trào ra.
Sau khi trút được cơn giận, Dư Bắc nhìn vết thương trên trán Cố Diệc Minh, bỗng thấy đầu óc tỉnh táo, bình tĩnh lại.
Cậu ngẩn ngơ ngắm khung ảnh nằm chỏng chơ dưới đất, là ảnh chụp chung của cậu và anh.
Mình làm Cố Diệc Minh bị thương rồi.
Anh ấy là người mà mình hận chẳng thể cung phụng như thần tiên, dâng hương, vái lạy mỗi ngày.
Sao mình lại nỡ lòng gây tổn thương cho anh ấy?
Xem ra Vương Canh Thạc nói đúng, bệnh này một khi phát tác thì mình sẽ không khống chế nổi cảm xúc.
"Em..."
Dư Bắc cấu móng tay mình.
Vương Canh Thạc đã bảo nghịch ngón tay trong vô thức là dấu hiệu của chứng lo âu, trầm cảm.
Giờ cậu mới nhận ra rằng lớp da trên ngón tay đã bị bóc đến nát tươm.
Cố Diệc Minh cúi xuống nhặt khung ảnh lên, dùng tay áo lau sạch rồi đặt về vị trí cũ.
Nó chẳng hề hấn gì, chất lượng tốt thật.
Ít nhất bền hơn tình cảm giữa mình và Cố Diệc Minh.
Lần đầu tiên mình động tay động chân với anh ấy, chẳng biết có bị coi là bạo lực gia đình không.
Cố Diệc Minh lặng lẽ thu dọn một lát, sau đó nắm lấy tay Dư Bắc.
Dư Bắc đã nguôi giận, không chống cự nữa.
"Cố Diệc Minh, em..."
Dư Bắc cúi gằm mặt xuống.
Mình hành xử như vậy, dù bị anh ấy đánh cho một trận nhừ tử cũng dễ hiểu thôi.
Dư Bắc nghe thấy tiếng Cố Diệc Minh cười. Cậu nghi ngờ, ngẩng lên, thấy anh đang nở nụ cười.
Cố Diệc Minh xoa đầu cậu, vui vẻ nói: "Người ta bảo đánh là thương, mắng là yêu, yêu thương rất nhiều mới giơ chân đá."
Dư Bắc chẳng thốt lên lời. Cậu nhìn chằm chằm vệt máu chảy dài trên trán anh, còn có mấy sợi tóc bung ra, rủ xuống.
Cố Diệc Minh vẫn luôn là thành phần ưu tú thuộc tầng lớp thượng lưu. Ngày nào anh cũng chải chuốt gọn gàng, mặc Âu phục, đi giày da.
Sao anh ấy phải khiến bản thân trở nên thảm hại chỉ vì mình thế này?
Chẳng đáng chút nào.
Đánh Cố Diệc Minh xong, Dư Bắc lại bắt đầu áy náy và xót xa.
Nếu có một ngày mình chết thì sẽ không phải chết vì bệnh tật, mà là vì đê hèn.
"Em không giận nữa chứ?" Cố Diệc Minh bóc kẹo, nói. "Hết giận thì ngoan ngoãn ăn đi. Em cứ coi như kẹo thôi, cũng đâu đắng."
"Em không ăn."
Đã biết thứ này là thuốc, ai nuốt nổi?
Giống như chocolate vị phân và phân vị chocolate ấy, khó mà đưa ra được sự lựa chọn.
"Làm sao?" Cố Diệc Minh hỏi. "Muốn anh dùng miệng đút cho à?"
"Không muốn ăn."
Cố Diệc Minh cầm viên kẹo, thở dài.
"Mua cũng mua rồi, đâu thể lãng phí. Đây là sản phẩm số lượng có hạn của phòng thí nghiệm, mỗi viên một ngàn tệ đấy. Em không ăn thì để anh."
Chẳng trách lúc trên máy bay bay sang Mỹ, Cố Diệc Minh nhất quyết không chia cho Tiểu Bạch.
Điều chế riêng cho Dư Bắc.
"Cố Diệc Minh, anh điên hả? Thuốc mà có thể dùng bừa bãi à? Phàm là thuốc thì đều chứa ba phần độc, cái loại ba không* này chỉ mỗi tên lang băm Vương Canh Thạc mới móc ra được."
(*Không nơi sản xuất, không ngày sản xuất, không giấy chứng nhận chất lượng)
"Em cũng biết thương anh cơ đấy, cảm động quá."
Cố Diệc Minh rưng rưng nước mắt, trông buồn rất buồn cười.
Dư Bắc giật lấy viên kẹo, bỏ vào miệng nuốt rồi nói: "Em tiếc tiền."
Cố Diệc Minh đưa cho Dư Bắc một cốc nước.
"Em cảm thấy thế nào?"
"Chẳng thấy gì cả." Dư Bắc đẩy cánh tay anh, bảo: "Anh có bị Vương Canh Thạc lừa tiền không đấy?... Cố Diệc Minh, anh nói xem, liệu em có biến thành giống mấy người mắc bệnh tâm thần lang thang ngoài đường không?"
"Đừng nói linh tinh."
Cố Diệc Minh ôm Dư Bắc thật chặt, đặt một nụ hôn lên tóc cậu.
Lúc về Dư Bắc ướt như chuột lột, tay chân lạnh tê tái. Giờ được Cố Diệc Minh nhét vào trong chăn, cơ thể cậu mới ấm dần.
Họ không ra ngoài ăn tối, Cố Diệc Minh gọi đồ về. Anh chẳng để Dư Bắc rời giường, dựng bàn lên cho cậu ngồi trên giường ăn xong bữa cơm.
Cố Diệc Minh đi tắm, soi gương dán băng cá nhân.
Cơn rối loạn cảm xúc của Dư Bắc đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại sự tự trách.
Một xíu thôi.
"Cố Diệc Minh, anh có thấy em quá đáng không?"
Cố Diệc Minh chui vào chăn, vươn tay, ra hiệu cho Dư Bắc gối lên. Cậu vừa xáp tới thì đã bị anh ôm chầm lấy.
Cố Diệc Minh thơm ơi là thơm, cơ thể anh có mùi đặc trưng của đàn ông.
Dư Bắc ngửi thấy bèn yên lòng.
Sau này mình sẽ gọi anh ấy là Nhang Trầm Hương An Thần.
Chắc Cố Diệc Minh ngấm mùi mỹ phẩm.
"Với anh, em có gây sự thế nào cũng chẳng hề quá đáng."
Dư Bắc đang chuẩn bị cảm động thì anh nói tiếp.
"Nhưng em đừng gây sự với người khác, nếu không sẽ ăn đòn đấy."
"Em nhiễu chuyện như vậy mà anh chịu được hả?" Dư Bắc hỏi.
"Sao lại gọi đấy là nhiễu chuyện? Ai bảo em nhiễu chuyện? Để anh xử lý nó."
Cố Diệc Minh vung nắm đấm.
"Fan nói thì sao?"
"Vậy anh sẽ chui qua màn hình đánh bọn họ."
Dư Bắc vươn tay chạm vào chiếc băng cá nhân trên trán Cố Diệc Minh.
"Nhỡ anh bị xấu đi thì biết làm thế nào đây?"
"Không có vụ đó đâu, anh vẫn đẹp trai ngời ngời."
Kiêu căng thật, đúng là người mình yêu.
Dư Bắc vỗ vỗ anh, bảo: "Vẫn bị ảnh hưởng, có vết thương là không trang điểm để đóng phim được. Dù sao anh cũng kiếm ăn nhờ khuôn mặt, còn năng lực thì hơi kém một xíu."
"Ừ đúng." Cố Diệc Minh cũng rầu rĩ theo. "Ít nhất phải nghỉ đóng phim ba tháng. Anh chỉ là một chiếc bình hoa di động chẳng hề có khả năng diễn xuất, nhỡ vết thương để lại sẹo, sau này thất nghiệp thì anh biết lấy đâu ra tiền nuôi em? Út Cưng, chi phí sinh hoạt của chúng ta đành trông cả vào em."
Dư Bắc bỗng thấy tràn đầy nhiệt huyết.
Nhà có nuôi một anh chồng bé nhỏ xấu xí.
Cố Diệc Minh không thể đi làm, hàng ngày chỉ biết ru rú trong nhà giặt quần áo, nấu cơm, lau nhà, bưng bê nước cho mình ngâm chân.
Sướng phết.
"Cứ yên tâm, em sẽ chịu trách nhiệm. Em nuôi anh."
Dư Bắc vươn tay nâng khuôn mặt Cố Diệc Minh lên, nghiêm túc bảo.
"Ừm, tự dưng anh nhớ ra công ty vẫn nợ ngân hàng sáu triệu tệ, cuối tháng này phải trả. Út Cưng, em xem..."
"Em không xem, em mù rồi, đợi bao giờ hết nợ mới khỏi."
Nói chuyện một lúc, Dư Bắc bèn buồn ngủ, cậu ôm eo Cố Diệc Minh thiếp đi.
Chính Dư Bắc cũng thấy lạ.
Sao bọn họ vừa mới cãi nhau ỏm tỏi mà chớp mắt một cái lại đã ôm nhau ngủ được nhỉ?
Nếu là bất cứ ai khác thì không thể nào có việc đó.
Chỉ riêng Cố Diệc Minh thôi.
Dù mình có mắng chửi anh ấy thậm tệ đến đâu cũng chẳng bao giờ căm hận nổi.
Cố Diệc Minh cũng vậy.
Chắc đây là định mệnh.
Trong cuộc đời mỗi chúng ta đều sẽ xuất hiện một người như thế, không thể tách rời dẫu có bao nhiêu chuyện xảy ra.
Cũng có thể do họ đã quá hiểu nhau.
Vậy mới nói đừng yêu bạn thân, vì hiểu đối phương quá rồi, muốn cãi nhau cũng không hề dễ dàng.
Bây giờ quan hệ giữa mình với Cố Diệc Minh rút cục là gì?
Khó nói.
Chẳng phải người yêu, nhưng những chuyện lúc yêu nhau nên và không nên làm đều đã làm rồi.
Không nghĩ ra, cũng lười nghĩ.
Tóm lại là không rời xa nhau được.
Vậy thì chi bằng nằm ngửa mà hưởng thụ cho xong.
Dư Bắc ở nhà tĩnh dưỡng nửa tháng.
Nửa tháng sau, bộ phim điện ảnh mới của cậu đã bước vào giai đoạn quảng bá rầm rộ.
Bây giờ thời gian chế tác phim điện ảnh rất ngắn. Cố Diệc Minh là nhà sản xuất, có nhiều mối quan hệ, ngay cả kiểm duyệt cũng nhanh như tên bắn.
Ngoài buổi lễ họp báo, các diễn viên chính trong đoàn còn phải tham gia một chương trình lâu năm mang tên Happy Camp.
"Em muốn đi thật hả? Không bắt buộc đâu."
Cố Diệc Minh đã ngăn cản Dư Bắc mấy lần, cậu không tham gia cả fan meeting của phim luôn.
"Đương nhiên rồi, em là nam chính mà."
Dư Bắc âm thầm tính toán xem lên show này xong, weibo mình sẽ tăng bao nhiêu fan.
"Thôi em ngồi nhà chơi đi." Cố Diệc Minh vẫn gắng khuyên cậu.
Chơi tới mức sắp rã rời xương cốt rồi đây này.
Hiện tại Dư Bắc đã chấp nhận sự thật rằng mình bị bệnh.
Bệnh thì cũng mắc rồi, biết làm thế nào được nữa? Khóc lóc vật vã chắc?
Cái chính là cậu còn một mục tiêu vĩ đại cần phải thực hiện: Bao nuôi bình hoa di động Cố Diệc Minh.
"Không còn gì để nói đúng không?"
Rút cục cũng nắm được thóp Cố Diệc Minh.
"Út Cưng, việc này đừng nóng vội, ngồi xuống rồi từ từ anh nói chuyện với em."
Giọng Cố Diệc Minh dịu dàng đến lạ.
Hoặc nên nói là thời gian gần đây, anh đều vô cùng dịu dàng, tới mức kỳ quặc.
Anh ấy phải kìm hãm Cố Cà Khịa lại, hẳn đã rất cố gắng.
Đáng tiếc Dư Bắc chẳng phát hiện ra sớm hơn.
Cố Diệc Minh đang đối xử với mình như bệnh nhân đây mà.
"Nói gì? Có gì để nói? Anh là đồ dối trá."
"Không..."
Cố Diệc Minh không biết làm thế nào mới phải, anh vươn tay ra, Dư Bắc vô thức lùi về phía sau một chút.
"Đừng chạm vào tôi!"
Dư Bắc gào lên.
"Được, được, anh không chạm vào em. Em đừng kích động, chúng ta bình tĩnh nói chuyện."
"Không nói gì sất." Dư Bắc cương quyết. "Giờ tôi thấy những lời anh thốt ra đều là vớ vẩn, chẳng có câu nào đáng tin."
Cố Diệc Minh đúng là mưu sâu kế hiểm, thêu dệt lên một màn kịch khổng lồ.
Cố Diệc Minh mấp máy môi như muốn phản bác, song lại thôi, chẳng giải thích gì.
Vương Canh Thạc bảo không được cãi nhau với mình, Cố Diệc Minh nghe lời bác sĩ thật.
"Út Cưng, anh giấu em việc em mắc bệnh nhưng anh chưa từng lừa gạt em."
Cố Diệc Minh cũng rối trí, nếu không thì sao lại quýnh quáng lên vậy? Bình thường anh điềm tĩnh lắm cơ mà.
"Thôi đi. Tôi hỏi anh, sau lần đầu tiên dẫn tôi đến chỗ Vương Canh Thạc anh mới lừa tôi uống thuốc hay đã ủ mưu từ lâu rồi?"
Không chừng Cố Diệc Minh biết mình bị bệnh từ một, hai năm trước ấy chứ.
Thế thì đáng sợ quá.
"Lần đầu đưa em đi anh mới biết việc đó."
Cố Diệc Minh đứng yên một chỗ, thành thực đáp.
"Vậy anh nói thích tôi, muốn thử chơi gay cùng tôi cũng là vì tôi mắc bệnh nên anh đối phó cho xong chuyện?"
"Không phải!" Cố Diệc Minh khẳng định chắc nịch. "Là thật lòng anh muốn như thế."
Dư Bắc không tin chút nào.
Anh ấy đang dỗ mình đấy à?
"Sau đó anh đồng ý chia tay ngay cũng do bác sĩ dặn anh đừng tranh cãi với tôi?"
"Ừm." Cố Diệc Minh cúi đầu, chẳng nói thêm điều gì.
"Tốt bụng ghê."
Dư Bắc cảm thấy thật nực cười.
Mình vật vã trong mối tình đơn phương tám năm ròng rã mới được Cố Diệc Minh coi trọng một chút, lại còn là nhờ vào lòng thương hại của anh ấy.
Đáng lẽ với sự nỗ lực của mình, ngay cả sắt thép cũng cong, sỏi đá cũng rung động.
Mình chung tình tới mức heo biết đẻ trứng luôn rồi.
Nhưng tình yêu vẫn đang đùa giỡn mình.
Sao mình khổ quá vậy?
Tại sao nhỉ?
Vì giới tính không phù hợp à?
Sao mình không phải con gái?
Nếu là con gái, mình chắc chắn sẽ khiến Cố Diệc Minh chết mê chết mệt, chứ chẳng phải giành lấy sự cảm thông nhờ bệnh tật.
"Út Cưng..."
Không biết Cố Diệc Minh đi tới trước mặt Dư Bắc từ lúc nào, anh định vươn tay ôm cậu.
Dư Bắc đẩy anh ra.
"Anh cút đi! Đừng gọi tôi bằng cái tên đó! Nghe buồn nôn lắm! Anh không yêu tôi thì nhận lời làm gì? Không yêu tôi thì đối xử tốt với tôi làm gì? Tôi đếch cần anh thương hại tôi! Cũng đâu phải thiếu anh tôi sẽ chết!!!"
"Nhưng thiếu em, anh sẽ chết!"
Nói xong, Cố Diệc Minh bèn cương quyết ôm lấy Dư Bắc.
Sao anh ấy lại có thể như vậy? Sẵn sàng thốt ra những lời đó chỉ để dỗ dành mình.
Dư Bắc giãy khỏi cái ôm của Cố Diệc Minh, tiện tay vớ ngay chiếc khung ảnh trên bàn, ném về phía anh.
Cố Diệc Minh hơi nghiêng đầu né đi, song góc khung ảnh vẫn đập trúng trán anh, lập tức làm rách da, máu trào ra.
Sau khi trút được cơn giận, Dư Bắc nhìn vết thương trên trán Cố Diệc Minh, bỗng thấy đầu óc tỉnh táo, bình tĩnh lại.
Cậu ngẩn ngơ ngắm khung ảnh nằm chỏng chơ dưới đất, là ảnh chụp chung của cậu và anh.
Mình làm Cố Diệc Minh bị thương rồi.
Anh ấy là người mà mình hận chẳng thể cung phụng như thần tiên, dâng hương, vái lạy mỗi ngày.
Sao mình lại nỡ lòng gây tổn thương cho anh ấy?
Xem ra Vương Canh Thạc nói đúng, bệnh này một khi phát tác thì mình sẽ không khống chế nổi cảm xúc.
"Em..."
Dư Bắc cấu móng tay mình.
Vương Canh Thạc đã bảo nghịch ngón tay trong vô thức là dấu hiệu của chứng lo âu, trầm cảm.
Giờ cậu mới nhận ra rằng lớp da trên ngón tay đã bị bóc đến nát tươm.
Cố Diệc Minh cúi xuống nhặt khung ảnh lên, dùng tay áo lau sạch rồi đặt về vị trí cũ.
Nó chẳng hề hấn gì, chất lượng tốt thật.
Ít nhất bền hơn tình cảm giữa mình và Cố Diệc Minh.
Lần đầu tiên mình động tay động chân với anh ấy, chẳng biết có bị coi là bạo lực gia đình không.
Cố Diệc Minh lặng lẽ thu dọn một lát, sau đó nắm lấy tay Dư Bắc.
Dư Bắc đã nguôi giận, không chống cự nữa.
"Cố Diệc Minh, em..."
Dư Bắc cúi gằm mặt xuống.
Mình hành xử như vậy, dù bị anh ấy đánh cho một trận nhừ tử cũng dễ hiểu thôi.
Dư Bắc nghe thấy tiếng Cố Diệc Minh cười. Cậu nghi ngờ, ngẩng lên, thấy anh đang nở nụ cười.
Cố Diệc Minh xoa đầu cậu, vui vẻ nói: "Người ta bảo đánh là thương, mắng là yêu, yêu thương rất nhiều mới giơ chân đá."
Dư Bắc chẳng thốt lên lời. Cậu nhìn chằm chằm vệt máu chảy dài trên trán anh, còn có mấy sợi tóc bung ra, rủ xuống.
Cố Diệc Minh vẫn luôn là thành phần ưu tú thuộc tầng lớp thượng lưu. Ngày nào anh cũng chải chuốt gọn gàng, mặc Âu phục, đi giày da.
Sao anh ấy phải khiến bản thân trở nên thảm hại chỉ vì mình thế này?
Chẳng đáng chút nào.
Đánh Cố Diệc Minh xong, Dư Bắc lại bắt đầu áy náy và xót xa.
Nếu có một ngày mình chết thì sẽ không phải chết vì bệnh tật, mà là vì đê hèn.
"Em không giận nữa chứ?" Cố Diệc Minh bóc kẹo, nói. "Hết giận thì ngoan ngoãn ăn đi. Em cứ coi như kẹo thôi, cũng đâu đắng."
"Em không ăn."
Đã biết thứ này là thuốc, ai nuốt nổi?
Giống như chocolate vị phân và phân vị chocolate ấy, khó mà đưa ra được sự lựa chọn.
"Làm sao?" Cố Diệc Minh hỏi. "Muốn anh dùng miệng đút cho à?"
"Không muốn ăn."
Cố Diệc Minh cầm viên kẹo, thở dài.
"Mua cũng mua rồi, đâu thể lãng phí. Đây là sản phẩm số lượng có hạn của phòng thí nghiệm, mỗi viên một ngàn tệ đấy. Em không ăn thì để anh."
Chẳng trách lúc trên máy bay bay sang Mỹ, Cố Diệc Minh nhất quyết không chia cho Tiểu Bạch.
Điều chế riêng cho Dư Bắc.
"Cố Diệc Minh, anh điên hả? Thuốc mà có thể dùng bừa bãi à? Phàm là thuốc thì đều chứa ba phần độc, cái loại ba không* này chỉ mỗi tên lang băm Vương Canh Thạc mới móc ra được."
(*Không nơi sản xuất, không ngày sản xuất, không giấy chứng nhận chất lượng)
"Em cũng biết thương anh cơ đấy, cảm động quá."
Cố Diệc Minh rưng rưng nước mắt, trông buồn rất buồn cười.
Dư Bắc giật lấy viên kẹo, bỏ vào miệng nuốt rồi nói: "Em tiếc tiền."
Cố Diệc Minh đưa cho Dư Bắc một cốc nước.
"Em cảm thấy thế nào?"
"Chẳng thấy gì cả." Dư Bắc đẩy cánh tay anh, bảo: "Anh có bị Vương Canh Thạc lừa tiền không đấy?... Cố Diệc Minh, anh nói xem, liệu em có biến thành giống mấy người mắc bệnh tâm thần lang thang ngoài đường không?"
"Đừng nói linh tinh."
Cố Diệc Minh ôm Dư Bắc thật chặt, đặt một nụ hôn lên tóc cậu.
Lúc về Dư Bắc ướt như chuột lột, tay chân lạnh tê tái. Giờ được Cố Diệc Minh nhét vào trong chăn, cơ thể cậu mới ấm dần.
Họ không ra ngoài ăn tối, Cố Diệc Minh gọi đồ về. Anh chẳng để Dư Bắc rời giường, dựng bàn lên cho cậu ngồi trên giường ăn xong bữa cơm.
Cố Diệc Minh đi tắm, soi gương dán băng cá nhân.
Cơn rối loạn cảm xúc của Dư Bắc đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại sự tự trách.
Một xíu thôi.
"Cố Diệc Minh, anh có thấy em quá đáng không?"
Cố Diệc Minh chui vào chăn, vươn tay, ra hiệu cho Dư Bắc gối lên. Cậu vừa xáp tới thì đã bị anh ôm chầm lấy.
Cố Diệc Minh thơm ơi là thơm, cơ thể anh có mùi đặc trưng của đàn ông.
Dư Bắc ngửi thấy bèn yên lòng.
Sau này mình sẽ gọi anh ấy là Nhang Trầm Hương An Thần.
Chắc Cố Diệc Minh ngấm mùi mỹ phẩm.
"Với anh, em có gây sự thế nào cũng chẳng hề quá đáng."
Dư Bắc đang chuẩn bị cảm động thì anh nói tiếp.
"Nhưng em đừng gây sự với người khác, nếu không sẽ ăn đòn đấy."
"Em nhiễu chuyện như vậy mà anh chịu được hả?" Dư Bắc hỏi.
"Sao lại gọi đấy là nhiễu chuyện? Ai bảo em nhiễu chuyện? Để anh xử lý nó."
Cố Diệc Minh vung nắm đấm.
"Fan nói thì sao?"
"Vậy anh sẽ chui qua màn hình đánh bọn họ."
Dư Bắc vươn tay chạm vào chiếc băng cá nhân trên trán Cố Diệc Minh.
"Nhỡ anh bị xấu đi thì biết làm thế nào đây?"
"Không có vụ đó đâu, anh vẫn đẹp trai ngời ngời."
Kiêu căng thật, đúng là người mình yêu.
Dư Bắc vỗ vỗ anh, bảo: "Vẫn bị ảnh hưởng, có vết thương là không trang điểm để đóng phim được. Dù sao anh cũng kiếm ăn nhờ khuôn mặt, còn năng lực thì hơi kém một xíu."
"Ừ đúng." Cố Diệc Minh cũng rầu rĩ theo. "Ít nhất phải nghỉ đóng phim ba tháng. Anh chỉ là một chiếc bình hoa di động chẳng hề có khả năng diễn xuất, nhỡ vết thương để lại sẹo, sau này thất nghiệp thì anh biết lấy đâu ra tiền nuôi em? Út Cưng, chi phí sinh hoạt của chúng ta đành trông cả vào em."
Dư Bắc bỗng thấy tràn đầy nhiệt huyết.
Nhà có nuôi một anh chồng bé nhỏ xấu xí.
Cố Diệc Minh không thể đi làm, hàng ngày chỉ biết ru rú trong nhà giặt quần áo, nấu cơm, lau nhà, bưng bê nước cho mình ngâm chân.
Sướng phết.
"Cứ yên tâm, em sẽ chịu trách nhiệm. Em nuôi anh."
Dư Bắc vươn tay nâng khuôn mặt Cố Diệc Minh lên, nghiêm túc bảo.
"Ừm, tự dưng anh nhớ ra công ty vẫn nợ ngân hàng sáu triệu tệ, cuối tháng này phải trả. Út Cưng, em xem..."
"Em không xem, em mù rồi, đợi bao giờ hết nợ mới khỏi."
Nói chuyện một lúc, Dư Bắc bèn buồn ngủ, cậu ôm eo Cố Diệc Minh thiếp đi.
Chính Dư Bắc cũng thấy lạ.
Sao bọn họ vừa mới cãi nhau ỏm tỏi mà chớp mắt một cái lại đã ôm nhau ngủ được nhỉ?
Nếu là bất cứ ai khác thì không thể nào có việc đó.
Chỉ riêng Cố Diệc Minh thôi.
Dù mình có mắng chửi anh ấy thậm tệ đến đâu cũng chẳng bao giờ căm hận nổi.
Cố Diệc Minh cũng vậy.
Chắc đây là định mệnh.
Trong cuộc đời mỗi chúng ta đều sẽ xuất hiện một người như thế, không thể tách rời dẫu có bao nhiêu chuyện xảy ra.
Cũng có thể do họ đã quá hiểu nhau.
Vậy mới nói đừng yêu bạn thân, vì hiểu đối phương quá rồi, muốn cãi nhau cũng không hề dễ dàng.
Bây giờ quan hệ giữa mình với Cố Diệc Minh rút cục là gì?
Khó nói.
Chẳng phải người yêu, nhưng những chuyện lúc yêu nhau nên và không nên làm đều đã làm rồi.
Không nghĩ ra, cũng lười nghĩ.
Tóm lại là không rời xa nhau được.
Vậy thì chi bằng nằm ngửa mà hưởng thụ cho xong.
Dư Bắc ở nhà tĩnh dưỡng nửa tháng.
Nửa tháng sau, bộ phim điện ảnh mới của cậu đã bước vào giai đoạn quảng bá rầm rộ.
Bây giờ thời gian chế tác phim điện ảnh rất ngắn. Cố Diệc Minh là nhà sản xuất, có nhiều mối quan hệ, ngay cả kiểm duyệt cũng nhanh như tên bắn.
Ngoài buổi lễ họp báo, các diễn viên chính trong đoàn còn phải tham gia một chương trình lâu năm mang tên Happy Camp.
"Em muốn đi thật hả? Không bắt buộc đâu."
Cố Diệc Minh đã ngăn cản Dư Bắc mấy lần, cậu không tham gia cả fan meeting của phim luôn.
"Đương nhiên rồi, em là nam chính mà."
Dư Bắc âm thầm tính toán xem lên show này xong, weibo mình sẽ tăng bao nhiêu fan.
"Thôi em ngồi nhà chơi đi." Cố Diệc Minh vẫn gắng khuyên cậu.
Chơi tới mức sắp rã rời xương cốt rồi đây này.
Hiện tại Dư Bắc đã chấp nhận sự thật rằng mình bị bệnh.
Bệnh thì cũng mắc rồi, biết làm thế nào được nữa? Khóc lóc vật vã chắc?
Cái chính là cậu còn một mục tiêu vĩ đại cần phải thực hiện: Bao nuôi bình hoa di động Cố Diệc Minh.