Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-94
Chương 94: Không có mục đích khác
Hôm sau, Thịnh Tâm Lan đóng gói một số sản phẩm dinh dưỡng rồi dẫn Thịnh Ái Linh về biệt thự nhà họ Thịnh.
Người mở cửa là Cố Thẩm, bà đã sớm nghe Thịnh Thanh Sơn nói chuyện cô sẽ trở về, nên đã thu xếp chuẩn bị một bàn đồ ăn lớn, vui mừng lộ rõ trên nét mặt:
"Cô Hai đã trở về rồi, vừa nãy ông chủ còn nói cần gọi điện hỏi cô một chút hay không thì cô đã đến." Dứt lời, ánh mắt dừng trên người Thịnh Ái Linh, càng vui mừng hơn:
"Đây chính là Ái Linh phải không?"
"Đây là Cố Thẩm, Ái Linh con hãy gọi bà Cố."
"Cháu chào bà Cố."
Ái Linh nhìn rất đáng yêu, lại ăn nói ngọt ngào, nên vừa mở miệng đã có thể làm trái tim người ta tan chảy, Cố Thẩm cảm thấy vô cùng yêu thích, hướng về phía trong phòng, cao giọng hô:
"Ông chủ, cô Hai đã đưa Ái Linh trở về rồi."
Phòng đọc sách tầng hai truyền đến tiếng mở cửa, bước chân nặng nề nhưng có vẻ gấp rút, trên bậc thang nhanh chóng vang lên tiếng của Thịnh Thanh Sơn, vừa tang thương vừa vui sướng:
"Tâm Lan."
Thịnh Thanh Sơn xuống tầng, nhìn thấy Thịnh Tâm Lan nắm tay đứa nhỏ thì có chút mất tự nhiên.
"Ba" Thịnh Tâm Lan dẫn Thịnh Ái Linh tiến lên, vẻ mặt thản nhiên:
"Ái Linh, đây là ông ngoại."
Thịnh Ái Linh quan sát Thịnh Thanh Sơn một lúc, sau đó âm thanh nghe như tiếng chuông bạc vang lên trong phòng khách:
"Ông ngoại không giống như trong tưởng tượng của con."
"Làm sao, làm sao lại không giống?" Giọng điệu Thịnh Thanh Sơn hơi căng thẳng.
Thịnh Ái Linh ngoẹo đầu: "Không phải tóc ông ngoại nên màu trắng sao, chắc là phải rất già nhé."
Cố Thẩm và người giúp việc xung quanh đều bật cười.
Thịnh Thanh Sơn thở dài một hơi, bất đắc dĩ mỉm cười, cúi người vẻ mặt hiền hòa kéo một tay Thịnh Ái Linh lại: "Ông ngoại đúng là rất già rồi, nhưng còn chưa già tới mức tóc trắng hết như vậy, nhưng sau này sẽ có."
"Đừng có thì hơn." Thịnh Ái Linh lắc đầu: "Mẹ nói người có tóc bạc là quá già, sau này già rồi sức khỏe cũng không được tốt lắm, còn không thể ăn nhiều thức ăn ngon."
"Cháu thích ăn gì nào?"
"Cháu thích ăn rất nhiều, nhưng cháu thích nhất là điểm tâm ngọt"
"Ông bảo Cố Thẩm mua cho cháu nhé."
"Thật sao?"
"Thật."
"..."
Nghe âm thanh của ba bất giác trở nên ngây thơ như Thịnh Ái Linh, Thịnh Tâm Lan bỗng có chút hoảng hốt. Năm đó khi cô đến nhà họ Thịnh thì đã năm tuổi rồi, cũng cùng tuổi với Thịnh Ái Linh bây giờ, có thể nhớ được rất nhiều chuyện, ba cũng như thế này, luôn học giọng điệu của cô để nói chuyện với cô.
Thực ra hồi đầu sống chung rất hòa thuận, chỉ là sau này ở trong nhà cô càng ngày càng ít nói, nguyên nhân là vì mẹ con Cẩm Hà, nên cô không dám thân thiết với ba quá, rõ ràng là một cách tự bảo vệ, lại bị người khác nói thành trời sinh tính tình lạnh nhạt, nuôi không quen.
"Ngồi đi, ăn cơm đã, vừa ăn vừa trò chuyện."
Cố Thẩm mời bọn họ ngồi ăn cơm, khi nhìn Thịnh Ái Linh mắt dường như rơm rớm nước.
Thịnh Tâm Lan hơi do dự: "Chỉ chúng ta sao?"
Hôm nay, từ lúc trở về đến giờ cô cũng không nhìn thấy Cẩm Hà và Thịnh Tâm Nhu.
"Nhu Nhu và mẹ nó về nhà ngoại rồi."
Thịnh Thanh Sơn hờ hững giải thích, khi nhắc đến hai người kia nhìn có chút mệt mỏi.
"Ba làm sao thế, ba, ba không thoải mái ư?"
"Ba không sao, con ăn cơm đi."
Thịnh Thanh Sơn không ngừng gắp thức ăn vào đĩa trước mặt cô.
"Thế nào, con đã tìm thấy chìa khóa phòng bên Kim Thủy Uyển chưa? Cần ba sắp xếp người đi giúp con chuyển không, hay là để cho người qua quét dọn một chút đã, từ khi mua đến giờ cũng không có người ở, nên phải mua thêm vài thứ."
"Không cần, con tự thu dọn được."
Thịnh Tâm Lan nhíu mày, có chút do dự.
Trước kia cô định bàn với ba một chút về chuyện Kim Thủy Uyển, nhưng bây giờ, sức khỏe ba có vẻ không tốt lắm, nếu nói nhà kia bây giờ đã bị Thịnh Tâm Nhu dùng để nuôi trai trẻ thì không biết sẽ ầm ĩ gà bay chó chạy như thế nào, không cần thiết, dù sao danh nghĩa quyền tài sản với ngôi nhà vẫn thuộc về cô, cô tự mình giải quyết là được.
"Lần này con trở về, là dẫn Ái Linh đến thăm ba một chút, không có mục đích khác."
Vẻ mặt Thịnh Thanh Sơn vui mừng, nhưng cũng có chút cảm khái, thở dài:
"Thật ra ba lại hi vọng con trở về đòi thứ gì đó từ ba mới tốt, mấy năm nay, ba biết con đã chịu tủi thân rồi."
Thịnh Tâm Lan ánh mắt phức tạp,
"Không sao, ba, con rất ổn."
Thịnh Thanh Sơn giơ tay lên ra hiệu ngắt lời: "Được rồi, con cũng đừng an ủi ba nữa, Ái Linh năm nay đã năm tuổi rồi, ba cũng không biết tại sao sáu năm trước con lại xuất ngoại, nhưng nếu ba thật chăm sóc tốt cho con thì năm đó khi xảy ra chuyện lớn như vậy, con nhất định sẽ nói cho ba."
Nhắc đến chuyện này, Thịnh Tâm Lan nhíu chặt mày.
Trước kia, ma xui quỷ khiến, cô bị lầm thành đứa bé thay thế bị bắt đi, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy đêm đó có một bàn tay đứng phía sau điều khiển bà ta, cố ý để bà ta làm những chuyện đó.
Nhưng hôm nay cô trở về mục đích cũng không phải là chuyện này, cũng không đề cập với ba chuyện này, cũng không nhắc lại nữa.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Thịnh Thanh Sơn dẫn Thịnh Ái Linh đến phòng đọc sách chơi, cho tới nay Thịnh Ái Linh chỉ có mình cô là người nhà, nên cô sẵn lòng để nó ở cùng với ông ngoại nhiều thêm.
Sau khi sai người thu dọn bàn ăn, Cố Thẩm bị Thịnh Tâm Lan kéo đến ghế sô pha phòng khách ngồi nói chuyện phiếm.
"Nếu bà chủ trên trời có linh, nhìn thấy cô chủ sinh được một đứa bé gái xinh đẹp đáng yêu như vậy, nhất định sẽ rất vui mừng."
Hai người đang trò chuyện thì tiếng động cơ vang lên trong sân, giọng nữ quen thuộc nhanh chóng từ cổng truyền đến.
Sau tiếng đóng cửa nhanh chóng dứt khoát, tiếng giày cao gót giẫm trên bậc thang hết sức khí thế, không cần nghĩ cũng biết là ai trở về.
"Người đâu hết rồi, nhanh chuyển hết đồ trên xe xuống cho tôi."
Sau lưng lại truyền tới một âm thanh dịu dàng: "Nhu Nhu, con nói nhỏ một chút, có lẽ ba con đang nghỉ trưa đấy, đừng ầm ĩ làm ông ấy tỉnh dậy."
"Nghỉ trưa cái..."
Thịnh Tâm Nhu còn chưa nói xong, đã nhìn thấy Thịnh Tâm Lan ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Tại sao chị lại ở chỗ này?"
Thịnh Tâm Lan đứng dậy, vẻ mặt thản nhiên:
"Nơi này là nhà của tôi, tôi trở về, không đến mức kinh ngạc như thế chứ?"
Nghe vậy, Thịnh Tâm Nhu siết chặt nắm đấm: "Chị nói đây là nhà mà không thấy xấu hổ à, chị về nước lâu như vậy chị đã từng quay về sao? Thế nào, bây giờ chị quay về là do ở bên ngoài không sống được, chia tay với Nguyễn Anh Minh rồi nên nhớ đến muốn đòi ít tiền hả?"
"Cô đừng nói khó nghe như vậy, Thịnh Tâm Nhu, tôi trở lại thăm ba một chút."
"Thăm ba sao?"
Thịnh Tâm Nhu cười lạnh một tiếng, liếc nhìn phía sau cô: "Sao không dẫn theo đứa con hoang mà chị mang về nước cho ba nhìn xem, chị đến thăm ba hay là muốn ba tức chết?"
Thịnh Tâm Lan chưa nói chuyện mình có con cho Thịnh Tâm Nhu biết, nhưng nếu cô ta cố tình muốn điều tra, cũng không phải việc khó gì, nên cô ta biết, Thịnh Tâm Lan cũng không kinh ngạc.
Hai người còn đang nói chuyện, tiếng mở cửa trên tầng vang lên, Thịnh Thanh Sơn từ phòng sách đi tới, đứng trên bậc thang không vui nói: "Nhu Nhu, sao vừa về đến đã hô to gọi nhỏ, làm cái gì?"
Hôm sau, Thịnh Tâm Lan đóng gói một số sản phẩm dinh dưỡng rồi dẫn Thịnh Ái Linh về biệt thự nhà họ Thịnh.
Người mở cửa là Cố Thẩm, bà đã sớm nghe Thịnh Thanh Sơn nói chuyện cô sẽ trở về, nên đã thu xếp chuẩn bị một bàn đồ ăn lớn, vui mừng lộ rõ trên nét mặt:
"Cô Hai đã trở về rồi, vừa nãy ông chủ còn nói cần gọi điện hỏi cô một chút hay không thì cô đã đến." Dứt lời, ánh mắt dừng trên người Thịnh Ái Linh, càng vui mừng hơn:
"Đây chính là Ái Linh phải không?"
"Đây là Cố Thẩm, Ái Linh con hãy gọi bà Cố."
"Cháu chào bà Cố."
Ái Linh nhìn rất đáng yêu, lại ăn nói ngọt ngào, nên vừa mở miệng đã có thể làm trái tim người ta tan chảy, Cố Thẩm cảm thấy vô cùng yêu thích, hướng về phía trong phòng, cao giọng hô:
"Ông chủ, cô Hai đã đưa Ái Linh trở về rồi."
Phòng đọc sách tầng hai truyền đến tiếng mở cửa, bước chân nặng nề nhưng có vẻ gấp rút, trên bậc thang nhanh chóng vang lên tiếng của Thịnh Thanh Sơn, vừa tang thương vừa vui sướng:
"Tâm Lan."
Thịnh Thanh Sơn xuống tầng, nhìn thấy Thịnh Tâm Lan nắm tay đứa nhỏ thì có chút mất tự nhiên.
"Ba" Thịnh Tâm Lan dẫn Thịnh Ái Linh tiến lên, vẻ mặt thản nhiên:
"Ái Linh, đây là ông ngoại."
Thịnh Ái Linh quan sát Thịnh Thanh Sơn một lúc, sau đó âm thanh nghe như tiếng chuông bạc vang lên trong phòng khách:
"Ông ngoại không giống như trong tưởng tượng của con."
"Làm sao, làm sao lại không giống?" Giọng điệu Thịnh Thanh Sơn hơi căng thẳng.
Thịnh Ái Linh ngoẹo đầu: "Không phải tóc ông ngoại nên màu trắng sao, chắc là phải rất già nhé."
Cố Thẩm và người giúp việc xung quanh đều bật cười.
Thịnh Thanh Sơn thở dài một hơi, bất đắc dĩ mỉm cười, cúi người vẻ mặt hiền hòa kéo một tay Thịnh Ái Linh lại: "Ông ngoại đúng là rất già rồi, nhưng còn chưa già tới mức tóc trắng hết như vậy, nhưng sau này sẽ có."
"Đừng có thì hơn." Thịnh Ái Linh lắc đầu: "Mẹ nói người có tóc bạc là quá già, sau này già rồi sức khỏe cũng không được tốt lắm, còn không thể ăn nhiều thức ăn ngon."
"Cháu thích ăn gì nào?"
"Cháu thích ăn rất nhiều, nhưng cháu thích nhất là điểm tâm ngọt"
"Ông bảo Cố Thẩm mua cho cháu nhé."
"Thật sao?"
"Thật."
"..."
Nghe âm thanh của ba bất giác trở nên ngây thơ như Thịnh Ái Linh, Thịnh Tâm Lan bỗng có chút hoảng hốt. Năm đó khi cô đến nhà họ Thịnh thì đã năm tuổi rồi, cũng cùng tuổi với Thịnh Ái Linh bây giờ, có thể nhớ được rất nhiều chuyện, ba cũng như thế này, luôn học giọng điệu của cô để nói chuyện với cô.
Thực ra hồi đầu sống chung rất hòa thuận, chỉ là sau này ở trong nhà cô càng ngày càng ít nói, nguyên nhân là vì mẹ con Cẩm Hà, nên cô không dám thân thiết với ba quá, rõ ràng là một cách tự bảo vệ, lại bị người khác nói thành trời sinh tính tình lạnh nhạt, nuôi không quen.
"Ngồi đi, ăn cơm đã, vừa ăn vừa trò chuyện."
Cố Thẩm mời bọn họ ngồi ăn cơm, khi nhìn Thịnh Ái Linh mắt dường như rơm rớm nước.
Thịnh Tâm Lan hơi do dự: "Chỉ chúng ta sao?"
Hôm nay, từ lúc trở về đến giờ cô cũng không nhìn thấy Cẩm Hà và Thịnh Tâm Nhu.
"Nhu Nhu và mẹ nó về nhà ngoại rồi."
Thịnh Thanh Sơn hờ hững giải thích, khi nhắc đến hai người kia nhìn có chút mệt mỏi.
"Ba làm sao thế, ba, ba không thoải mái ư?"
"Ba không sao, con ăn cơm đi."
Thịnh Thanh Sơn không ngừng gắp thức ăn vào đĩa trước mặt cô.
"Thế nào, con đã tìm thấy chìa khóa phòng bên Kim Thủy Uyển chưa? Cần ba sắp xếp người đi giúp con chuyển không, hay là để cho người qua quét dọn một chút đã, từ khi mua đến giờ cũng không có người ở, nên phải mua thêm vài thứ."
"Không cần, con tự thu dọn được."
Thịnh Tâm Lan nhíu mày, có chút do dự.
Trước kia cô định bàn với ba một chút về chuyện Kim Thủy Uyển, nhưng bây giờ, sức khỏe ba có vẻ không tốt lắm, nếu nói nhà kia bây giờ đã bị Thịnh Tâm Nhu dùng để nuôi trai trẻ thì không biết sẽ ầm ĩ gà bay chó chạy như thế nào, không cần thiết, dù sao danh nghĩa quyền tài sản với ngôi nhà vẫn thuộc về cô, cô tự mình giải quyết là được.
"Lần này con trở về, là dẫn Ái Linh đến thăm ba một chút, không có mục đích khác."
Vẻ mặt Thịnh Thanh Sơn vui mừng, nhưng cũng có chút cảm khái, thở dài:
"Thật ra ba lại hi vọng con trở về đòi thứ gì đó từ ba mới tốt, mấy năm nay, ba biết con đã chịu tủi thân rồi."
Thịnh Tâm Lan ánh mắt phức tạp,
"Không sao, ba, con rất ổn."
Thịnh Thanh Sơn giơ tay lên ra hiệu ngắt lời: "Được rồi, con cũng đừng an ủi ba nữa, Ái Linh năm nay đã năm tuổi rồi, ba cũng không biết tại sao sáu năm trước con lại xuất ngoại, nhưng nếu ba thật chăm sóc tốt cho con thì năm đó khi xảy ra chuyện lớn như vậy, con nhất định sẽ nói cho ba."
Nhắc đến chuyện này, Thịnh Tâm Lan nhíu chặt mày.
Trước kia, ma xui quỷ khiến, cô bị lầm thành đứa bé thay thế bị bắt đi, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy đêm đó có một bàn tay đứng phía sau điều khiển bà ta, cố ý để bà ta làm những chuyện đó.
Nhưng hôm nay cô trở về mục đích cũng không phải là chuyện này, cũng không đề cập với ba chuyện này, cũng không nhắc lại nữa.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Thịnh Thanh Sơn dẫn Thịnh Ái Linh đến phòng đọc sách chơi, cho tới nay Thịnh Ái Linh chỉ có mình cô là người nhà, nên cô sẵn lòng để nó ở cùng với ông ngoại nhiều thêm.
Sau khi sai người thu dọn bàn ăn, Cố Thẩm bị Thịnh Tâm Lan kéo đến ghế sô pha phòng khách ngồi nói chuyện phiếm.
"Nếu bà chủ trên trời có linh, nhìn thấy cô chủ sinh được một đứa bé gái xinh đẹp đáng yêu như vậy, nhất định sẽ rất vui mừng."
Hai người đang trò chuyện thì tiếng động cơ vang lên trong sân, giọng nữ quen thuộc nhanh chóng từ cổng truyền đến.
Sau tiếng đóng cửa nhanh chóng dứt khoát, tiếng giày cao gót giẫm trên bậc thang hết sức khí thế, không cần nghĩ cũng biết là ai trở về.
"Người đâu hết rồi, nhanh chuyển hết đồ trên xe xuống cho tôi."
Sau lưng lại truyền tới một âm thanh dịu dàng: "Nhu Nhu, con nói nhỏ một chút, có lẽ ba con đang nghỉ trưa đấy, đừng ầm ĩ làm ông ấy tỉnh dậy."
"Nghỉ trưa cái..."
Thịnh Tâm Nhu còn chưa nói xong, đã nhìn thấy Thịnh Tâm Lan ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Tại sao chị lại ở chỗ này?"
Thịnh Tâm Lan đứng dậy, vẻ mặt thản nhiên:
"Nơi này là nhà của tôi, tôi trở về, không đến mức kinh ngạc như thế chứ?"
Nghe vậy, Thịnh Tâm Nhu siết chặt nắm đấm: "Chị nói đây là nhà mà không thấy xấu hổ à, chị về nước lâu như vậy chị đã từng quay về sao? Thế nào, bây giờ chị quay về là do ở bên ngoài không sống được, chia tay với Nguyễn Anh Minh rồi nên nhớ đến muốn đòi ít tiền hả?"
"Cô đừng nói khó nghe như vậy, Thịnh Tâm Nhu, tôi trở lại thăm ba một chút."
"Thăm ba sao?"
Thịnh Tâm Nhu cười lạnh một tiếng, liếc nhìn phía sau cô: "Sao không dẫn theo đứa con hoang mà chị mang về nước cho ba nhìn xem, chị đến thăm ba hay là muốn ba tức chết?"
Thịnh Tâm Lan chưa nói chuyện mình có con cho Thịnh Tâm Nhu biết, nhưng nếu cô ta cố tình muốn điều tra, cũng không phải việc khó gì, nên cô ta biết, Thịnh Tâm Lan cũng không kinh ngạc.
Hai người còn đang nói chuyện, tiếng mở cửa trên tầng vang lên, Thịnh Thanh Sơn từ phòng sách đi tới, đứng trên bậc thang không vui nói: "Nhu Nhu, sao vừa về đến đã hô to gọi nhỏ, làm cái gì?"
Bình luận facebook