Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-69
Chương 69: Con không tin ba thế à?
Đương nhiên không tin.
Phan An trừng mắt với bóng lưng của Nguyễn Anh Minh, trên gương mặt trẻ trung viết đầy ý thù địch.
Anh ta đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh Đường, muốn gì có đó, lại còn đòi chạy tới một căn nhà trọ nhỏ để trải nghiệm sinh hoạt cái gì? Phan An không tin anh ta tới đây không vì ý đồ khác.
Thịnh Tâm Lan nhanh chóng dọn dẹp giường chiếu xong, lúc đi ra thì cầm theo khăn mặt và đồ rửa mặt đưa cho Nguyễn Anh Minh.
Buổi tối, Thịnh Ái Linh và Nguyễn Anh Minh cùng đánh răng trong toilet, Thịnh Ái Linh đứng trên ghế nhỏ, miệng đây bọt kem đánh răng, vẻ mặt cực kỳ vui vẻ.
"Con cười cái gì?" Nguyễn Anh Minh hỏi cô bé.
Thịnh Ái Linh nhổ nước súc miệng, đứng trên ghế đẩu ngoắc ngoắc tay với Nguyễn Anh Minh.
Nguyễn Anh Minh hiểu ý, cúi người xuống.
Cô bé vỗ vỗ bả vai anh, ra vẻ người lớn cảm khái: "Con đã nói với chú rồi, mẹ của con rất xuất sắc, người theo đuổi mẹ xếp hàng từ đây đến tận nước Mỹ ấy."
Nhớ đến Phan An, Nguyễn Anh Minh liền có chút không vui, hỏi:
"Vậy con thấy chú thế nào?"
"Chú rất cố gắng ạ, chủ động thêm chút chú Nguyễn ạ." Thịnh Ái Linh đứng thẳng lưng, vẻ mặt hớn hở.
"Nếu như chú cố gắng thì còn kịp, còn có thể thu được một đứa con gái ngoan ngoãn đáng yêu như con. Nhưng nếu chú không cố gắng, sau này kết hôn với dì Cao kia, anh Lập Huy cũng không thích, với cả sau này hai người có sinh được một đứa con gái thì nhất định cũng không đáng yêu như con."
Lời nói chẳng có tí logic nào khiến Nguyễn Anh Minh bất đắc dĩ bật cười một tiếng, còn cầm khăn mặt lau miệng cho Thịnh Ái Linh, xoa mái tóc mềm mại của cô bé, nói: "Được rồi, chú biết rồi, đi ngủ thôi."
"Vâng, chú Nguyễn nhớ kỹ đó, con sẽ ủng hộ chú."
Thịnh Ái Linh hôn chụt một cái lên mặt anh, sau đó xuống ghế, nhún nhảy chạy về phía phòng mình.
"Đứa nhóc này bị sao vậy? Vừa rồi nó nói gì với anh thế?"
Thịnh Tâm Lan vừa phơi xong quần áo, đi từ ngoài vào, cầm cốc nước súc miệng của mình lên, thuận miệng hỏi một câu.
Nguyễn Anh Minh nhìn hai người đứng sóng vai trong gương, bàn chải đánh răng và cốc súc miệng đều là một đỏ một xanh, người phụ nữ bên cạnh nhẹ nhàng hỏi thăm anh về việc của con nhỏ, đột nhiên có cảm giác bình yên.
Trong lòng anh khẽ rung động, lại có chút thất thần.
Thịnh Tâm Lan không được đáp lại câu hỏi, theo bản năng nhìn Nguyễn Anh Minh trong gương, thấy anh cũng đang nhìn mình thì ngẩn người, cắn bàn chải đáng răng, ậm ờ không hiểu: "Anh sao vậy?"
Nguyễn Anh Minh lấy lại tinh thần: "Không có gì, bàn chải đánh răng cứng quá."
"Thật sao?" Thịnh Tâm Lan lúng túng nhìn thoáng qua bàn chải đánh răng trong tay anh: "Dưới lầu có cửa hàng tiện lợi, có cần tôi xuống mua cho anh cái khác không? Bình thường tôi không quá chú trọng cái này, cho nên mua bàn chải đánh răng đều là loại rẻ."
"Không cần, vẫn dùng được."
Vẻ mặt Nguyễn Anh Minh thản nhiên, đánh răng xong liền lập tức về phòng.
Nguyễn Lập Huy nhảy nhót trên giường, dáng vẻ tràn đầy sinh lực.
"Lập Huy, đi ngủ thôi."
Nguyễn Anh Minh đè lại bả vai cậu bé, lôi kéo chăn mền.
Nguyễn Lập Huy chui vào ngực anh, tìm một tư thế tương đối thoải mái nằm xuống, hiếm khi ngoan ngoãn.
Nhớ lại cảm giác đặc biệt của mình đối với Thịnh Tâm Lan, Nguyễn Anh Minh cau mày, nhìn trần nhà không ngủ được, anh cho rằng cảm giác mà bản thân không nói rõ được đó là do mình quan tâm đến cảm thụ của Nguyễn Lập Huy, dù sao từ nhỏ tới lớn khó có được người nào mà Lập Huy tình nguyện gần gũi.
Sau khi quen biết Thịnh Tâm Lan, tính tình của Nguyễn Lập Huy cũng hoạt bát hơn nhiều so với trước kia.
Lúc trước quyết định kết hôn với Cao Mỹ Lệ là cân nhắc tới cảm nhận của Lập Huy, nhưng bây giờ xem ra, Nguyễn Lập Huy thích Thịnh Tâm Lan hơn, có lẽ nó không đơn giản là hi vọng có một người mẹ, hay trong lòng cậu bé đã định người mẹ đó phải là Thịnh Tâm Lan?
Nghĩ thế, chút nghi vấn lúc trước nhất thời được soi sáng.
"Lập Huy, có phải con rất hi vọng có một người mẹ như Thịnh Tâm Lan không?"
Nguyễn Lập Huy vốn đã nhắm mắt, nghe vậy thì bò dậy khỏi ngực anh, mò bảng viết của mình, viết một hàng chữ, thô lỗ đập vào bụng anh.
"Con hi vọng thì làm được gì, ba không theo đuổi được người ta, hôm nay con thấy rồi, người ta vốn không thèm để ý tới ba, là nể tình con nên mới cho chúng ta ở đây. Ái Linh nói rồi, chú Phan kia có quan hệ khá tốt với mẹ của em ấy."
Liên tiếp bị hai đứa bé nghi ngờ sức hút của mình, Nguyễn Anh Minh có chút buồn bực.
"Con không tin ba à?"
Nguyễn Lập Huy lại viết lên bảng: "Ba từng theo đuổi con gái chưa?"
Nguyễn Anh Minh lúng túng gãi mũi mình.
Như vậy là chưa rồi.
Nguyễn Lập Huy nhìn sắc mặt anh một chút, sau đó hiểu ra, thở dài thườn thượt, kéo chăn lên, không thèm để ý tới Nguyễn Anh Minh nữa.
Một chút kinh nghiệm thực chiến cũng không có, từ nhỏ tới lớn đều được người ta theo đuổi, làm sao biết theo đuổi con gái là phải làm sao, nếu không có Ái Linh hỗ trợ, nhất định là một cơ hội nhỏ cũng không có.
Nguyễn Anh Minh nhìn dáng vẻ của con trai, càng thêm phiền muộn, lại không ngủ được, anh tắt đèn trước lấy điện thoại một tin nhắn.
Sáng sớm hôm sau, Thịnh Tâm Lan vẫn còn đang nằm ngáy o o, đột nhiên bên ngoài vang lên một trận ầm ĩ, Thịnh Ái Linh mở cửa chạy vào, trên người mặc bộ đồ ngủ hình thỏ con nhảy lên giường, lay cô tỉnh lại.
"Mẹ ơi, không xong rồi, có rất nhiều người đang đứng ở cửa nhà chúng ta."
Mắt Thịnh Tâm Lan lèm nhèm, ngáp dài một cái.
"Chuyện gì thế?"
"Ai cũng vác camera chặn đứng ở cửa nhà chúng ta."
"Cái gì?" Lúc này Thịnh Tâm Lan mới tỉnh hẳn, hậm hực ngồi dậy: "Camera cái gì? Nhiều người không?"
"Nhiều lắm ạ."
Thịnh Tâm Lan mặc đồ ngủ ra khỏi phòng, hình như Nguyễn Anh Minh cũng vừa bị đáng thức, đứng ở cửa phòng ngủ nghi ngờ nhìn về phía cửa chính.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Anh hỏi.
"Không biết nữa." Thịnh Tâm Lan vội vàng đi về phía cửa chính: "Ái Linh nói ngoài cửa có rất nhiều người, tôi đi xem một chút."
Trên cửa có mắt mèo, còn có một chiếc ghế đẩu chưa kịp rời đi, là Thịnh Ái Linh đặt ở đó để giẫm lên xem tình hình bên ngoài.
Thịnh Tâm Lan mở nắp mắt mèo lên, chỉ xích lại gần nhìn thoáng qua mà suýt chút bị dọa đến mất hồn mất vía.
"Ôi trời ơi!"
Cô lảo đảo lui về sau hai bước, tí thì ngã, may mà Nguyễn Anh Minh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy bả vai cô.
"Không sao chứ?"
"Không sao." Sắc mặt cô tái nhợt, chậm rãi thở ra một hơi: "Hẳn là bên ngoài có người đang nhìn vào lỗ mắt mèo nhà tôi, vừa rồi tôi thấy một con mắt, làm tôi sợ muốn chết."
"Tôi đi xem thế nào." Nguyễn Anh Minh đi tới cửa, xích lại gần mắt mèo cẩn thận nhìn một hồi lâu.
"Sao rồi? Thấy gì không?"
"Ngoài hanh lang có rất nhiều người, có điều không phải tới tìm chúng ta."
"Không phải tìm chúng ta?" Thịnh Tâm Lan thở phào một hơi, chợt nghĩ đến điều gì, lại hỏi: "Không đúng? Tầng lầu này chỉ có một hộ gia đình là chúng ta thôi."
Nguyễn Anh Minh quay đầu nhìn về phía một phòng khác, thong thả nói:
"Ngoại trừ chúng ta, trong nhà này chẳng phải còn có một người sao?"
Đương nhiên không tin.
Phan An trừng mắt với bóng lưng của Nguyễn Anh Minh, trên gương mặt trẻ trung viết đầy ý thù địch.
Anh ta đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh Đường, muốn gì có đó, lại còn đòi chạy tới một căn nhà trọ nhỏ để trải nghiệm sinh hoạt cái gì? Phan An không tin anh ta tới đây không vì ý đồ khác.
Thịnh Tâm Lan nhanh chóng dọn dẹp giường chiếu xong, lúc đi ra thì cầm theo khăn mặt và đồ rửa mặt đưa cho Nguyễn Anh Minh.
Buổi tối, Thịnh Ái Linh và Nguyễn Anh Minh cùng đánh răng trong toilet, Thịnh Ái Linh đứng trên ghế nhỏ, miệng đây bọt kem đánh răng, vẻ mặt cực kỳ vui vẻ.
"Con cười cái gì?" Nguyễn Anh Minh hỏi cô bé.
Thịnh Ái Linh nhổ nước súc miệng, đứng trên ghế đẩu ngoắc ngoắc tay với Nguyễn Anh Minh.
Nguyễn Anh Minh hiểu ý, cúi người xuống.
Cô bé vỗ vỗ bả vai anh, ra vẻ người lớn cảm khái: "Con đã nói với chú rồi, mẹ của con rất xuất sắc, người theo đuổi mẹ xếp hàng từ đây đến tận nước Mỹ ấy."
Nhớ đến Phan An, Nguyễn Anh Minh liền có chút không vui, hỏi:
"Vậy con thấy chú thế nào?"
"Chú rất cố gắng ạ, chủ động thêm chút chú Nguyễn ạ." Thịnh Ái Linh đứng thẳng lưng, vẻ mặt hớn hở.
"Nếu như chú cố gắng thì còn kịp, còn có thể thu được một đứa con gái ngoan ngoãn đáng yêu như con. Nhưng nếu chú không cố gắng, sau này kết hôn với dì Cao kia, anh Lập Huy cũng không thích, với cả sau này hai người có sinh được một đứa con gái thì nhất định cũng không đáng yêu như con."
Lời nói chẳng có tí logic nào khiến Nguyễn Anh Minh bất đắc dĩ bật cười một tiếng, còn cầm khăn mặt lau miệng cho Thịnh Ái Linh, xoa mái tóc mềm mại của cô bé, nói: "Được rồi, chú biết rồi, đi ngủ thôi."
"Vâng, chú Nguyễn nhớ kỹ đó, con sẽ ủng hộ chú."
Thịnh Ái Linh hôn chụt một cái lên mặt anh, sau đó xuống ghế, nhún nhảy chạy về phía phòng mình.
"Đứa nhóc này bị sao vậy? Vừa rồi nó nói gì với anh thế?"
Thịnh Tâm Lan vừa phơi xong quần áo, đi từ ngoài vào, cầm cốc nước súc miệng của mình lên, thuận miệng hỏi một câu.
Nguyễn Anh Minh nhìn hai người đứng sóng vai trong gương, bàn chải đánh răng và cốc súc miệng đều là một đỏ một xanh, người phụ nữ bên cạnh nhẹ nhàng hỏi thăm anh về việc của con nhỏ, đột nhiên có cảm giác bình yên.
Trong lòng anh khẽ rung động, lại có chút thất thần.
Thịnh Tâm Lan không được đáp lại câu hỏi, theo bản năng nhìn Nguyễn Anh Minh trong gương, thấy anh cũng đang nhìn mình thì ngẩn người, cắn bàn chải đáng răng, ậm ờ không hiểu: "Anh sao vậy?"
Nguyễn Anh Minh lấy lại tinh thần: "Không có gì, bàn chải đánh răng cứng quá."
"Thật sao?" Thịnh Tâm Lan lúng túng nhìn thoáng qua bàn chải đánh răng trong tay anh: "Dưới lầu có cửa hàng tiện lợi, có cần tôi xuống mua cho anh cái khác không? Bình thường tôi không quá chú trọng cái này, cho nên mua bàn chải đánh răng đều là loại rẻ."
"Không cần, vẫn dùng được."
Vẻ mặt Nguyễn Anh Minh thản nhiên, đánh răng xong liền lập tức về phòng.
Nguyễn Lập Huy nhảy nhót trên giường, dáng vẻ tràn đầy sinh lực.
"Lập Huy, đi ngủ thôi."
Nguyễn Anh Minh đè lại bả vai cậu bé, lôi kéo chăn mền.
Nguyễn Lập Huy chui vào ngực anh, tìm một tư thế tương đối thoải mái nằm xuống, hiếm khi ngoan ngoãn.
Nhớ lại cảm giác đặc biệt của mình đối với Thịnh Tâm Lan, Nguyễn Anh Minh cau mày, nhìn trần nhà không ngủ được, anh cho rằng cảm giác mà bản thân không nói rõ được đó là do mình quan tâm đến cảm thụ của Nguyễn Lập Huy, dù sao từ nhỏ tới lớn khó có được người nào mà Lập Huy tình nguyện gần gũi.
Sau khi quen biết Thịnh Tâm Lan, tính tình của Nguyễn Lập Huy cũng hoạt bát hơn nhiều so với trước kia.
Lúc trước quyết định kết hôn với Cao Mỹ Lệ là cân nhắc tới cảm nhận của Lập Huy, nhưng bây giờ xem ra, Nguyễn Lập Huy thích Thịnh Tâm Lan hơn, có lẽ nó không đơn giản là hi vọng có một người mẹ, hay trong lòng cậu bé đã định người mẹ đó phải là Thịnh Tâm Lan?
Nghĩ thế, chút nghi vấn lúc trước nhất thời được soi sáng.
"Lập Huy, có phải con rất hi vọng có một người mẹ như Thịnh Tâm Lan không?"
Nguyễn Lập Huy vốn đã nhắm mắt, nghe vậy thì bò dậy khỏi ngực anh, mò bảng viết của mình, viết một hàng chữ, thô lỗ đập vào bụng anh.
"Con hi vọng thì làm được gì, ba không theo đuổi được người ta, hôm nay con thấy rồi, người ta vốn không thèm để ý tới ba, là nể tình con nên mới cho chúng ta ở đây. Ái Linh nói rồi, chú Phan kia có quan hệ khá tốt với mẹ của em ấy."
Liên tiếp bị hai đứa bé nghi ngờ sức hút của mình, Nguyễn Anh Minh có chút buồn bực.
"Con không tin ba à?"
Nguyễn Lập Huy lại viết lên bảng: "Ba từng theo đuổi con gái chưa?"
Nguyễn Anh Minh lúng túng gãi mũi mình.
Như vậy là chưa rồi.
Nguyễn Lập Huy nhìn sắc mặt anh một chút, sau đó hiểu ra, thở dài thườn thượt, kéo chăn lên, không thèm để ý tới Nguyễn Anh Minh nữa.
Một chút kinh nghiệm thực chiến cũng không có, từ nhỏ tới lớn đều được người ta theo đuổi, làm sao biết theo đuổi con gái là phải làm sao, nếu không có Ái Linh hỗ trợ, nhất định là một cơ hội nhỏ cũng không có.
Nguyễn Anh Minh nhìn dáng vẻ của con trai, càng thêm phiền muộn, lại không ngủ được, anh tắt đèn trước lấy điện thoại một tin nhắn.
Sáng sớm hôm sau, Thịnh Tâm Lan vẫn còn đang nằm ngáy o o, đột nhiên bên ngoài vang lên một trận ầm ĩ, Thịnh Ái Linh mở cửa chạy vào, trên người mặc bộ đồ ngủ hình thỏ con nhảy lên giường, lay cô tỉnh lại.
"Mẹ ơi, không xong rồi, có rất nhiều người đang đứng ở cửa nhà chúng ta."
Mắt Thịnh Tâm Lan lèm nhèm, ngáp dài một cái.
"Chuyện gì thế?"
"Ai cũng vác camera chặn đứng ở cửa nhà chúng ta."
"Cái gì?" Lúc này Thịnh Tâm Lan mới tỉnh hẳn, hậm hực ngồi dậy: "Camera cái gì? Nhiều người không?"
"Nhiều lắm ạ."
Thịnh Tâm Lan mặc đồ ngủ ra khỏi phòng, hình như Nguyễn Anh Minh cũng vừa bị đáng thức, đứng ở cửa phòng ngủ nghi ngờ nhìn về phía cửa chính.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Anh hỏi.
"Không biết nữa." Thịnh Tâm Lan vội vàng đi về phía cửa chính: "Ái Linh nói ngoài cửa có rất nhiều người, tôi đi xem một chút."
Trên cửa có mắt mèo, còn có một chiếc ghế đẩu chưa kịp rời đi, là Thịnh Ái Linh đặt ở đó để giẫm lên xem tình hình bên ngoài.
Thịnh Tâm Lan mở nắp mắt mèo lên, chỉ xích lại gần nhìn thoáng qua mà suýt chút bị dọa đến mất hồn mất vía.
"Ôi trời ơi!"
Cô lảo đảo lui về sau hai bước, tí thì ngã, may mà Nguyễn Anh Minh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy bả vai cô.
"Không sao chứ?"
"Không sao." Sắc mặt cô tái nhợt, chậm rãi thở ra một hơi: "Hẳn là bên ngoài có người đang nhìn vào lỗ mắt mèo nhà tôi, vừa rồi tôi thấy một con mắt, làm tôi sợ muốn chết."
"Tôi đi xem thế nào." Nguyễn Anh Minh đi tới cửa, xích lại gần mắt mèo cẩn thận nhìn một hồi lâu.
"Sao rồi? Thấy gì không?"
"Ngoài hanh lang có rất nhiều người, có điều không phải tới tìm chúng ta."
"Không phải tìm chúng ta?" Thịnh Tâm Lan thở phào một hơi, chợt nghĩ đến điều gì, lại hỏi: "Không đúng? Tầng lầu này chỉ có một hộ gia đình là chúng ta thôi."
Nguyễn Anh Minh quay đầu nhìn về phía một phòng khác, thong thả nói:
"Ngoại trừ chúng ta, trong nhà này chẳng phải còn có một người sao?"