Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-62
Chương 62: Lý do quan trọng
Giọng nói của Nguyễn Anh Minh từ đầu dây điện thoại bên kia truyền đến, giống hệt như kề sát lỗ tai cô nói nhỏ vậy.
Thịnh Tâm Lan lập tức nhớ lại buổi tối hôm đó, mặt lập tức đỏ bừng.
Sao có thể chứ? Không có ấn tượng gì hết.
“Không, không thể nào nha?” Thịnh Tâm Lan căng thẳng hỏi lại: “Sao tôi có thể đưa ra yêu cầu này được chứ?”
Cái này mà là say gì chứ, điên thì đúng hơn.
“Cô đang nghi ngờ cái gì?” Trong điện thoại vang lên giọng nói đầy nghi ngờ của Nguyễn Anh Minh: “Không tin, cô cảm thấy vì sao tôi cần phải bịa ra yêu cầu này chứ?”
Thịnh Tâm Lan cứng họng, đúng vậy, nếu không phải chính cô đưa ra yêu cầu này, vì sao Nguyễn Anh Minh lại muốn bịa ra nó chứ? Chuyện này rất vô lý.
Cho dù cô vẫn không muốn tin rằng bản thân sẽ đưa ra loại yêu cầu này, nhưng nếu so với việc Nguyễn Anh Minh sẽ nói dối cô về chuyện này thì cô lạ càng tin rằng cô đang say mèm ăn nói lung tung hơn, cho nên lập tức sửa lời, ấp úng nói:
“Tôi không có ý này, hôm đó tôi uống nhiều quá, tôi... Tôi lập tức đi đón Ái Linh về.”
Cúp máy, tài xế lái xe chạy nhanh, không bao lâu sau đã đến biệt thự Ngự Uyển.
Trời đã tối, Nguyễn Anh Minh và hai đứa nhỏ đều đang ở phòng khách, thấy cô đến, Nguyễn Lập Huy là người đầu tiên chạy lại ôm chân cô.
Thịnh Tâm Lan sờ đầu cậu bé: “Lập Huy ngoan, cẩn thận tay phải, đừng để đụng trúng, còn đau không?”
Nguyễn Lập Huy lập tức lắc đầu, nhìn Thịnh Tâm Lan bằng ánh mắt không muốn xa rời.
Con nít lành lại rất nhanh, đã tháo thạch cao ra, nhưng bác sĩ dặn dò dùng tay phải cẩn thận một chút.
Đầu bếp nữ đang chia thức ăn, thấy Thịnh Tâm Lan lập tức cười nói: “Cô Thịnh đến đúng lúc lắm, đồ ăn vừa mới chuẩn bị xong, có thể ăn cơm rồi.”
“Hả?”
Thịnh Tâm Lan sửng sốt, hơi mất tự nhiên từ chối: “Không cần, tôi đến đón Ái Linh thôi.”
“Nếu đến thì ăn cơm chung luôn đi.”
Trên sofa, Nguyễn Anh Minh đóng quyển sách đang cầm lại, bước đến.
Thịnh Ái Linh cũng gật đầu nói: “Mm, con đói.”
Nếu lại từ chối thì có vẻ cô quá ra vẻ, Thịnh Tâm Lan chỉ đành nhắm mắt ngồi xuống.
“Mm, cá chua ngọt, con nói mẹ thích nói nhất, chú Úc cố ý bảo dì đầu bếp nấu đó!”
Thịnh Ái Linh nháy mắt, trông cứ như đang dâng tặng báu vật.
Vừa nghe thế, Thịnh Tâm Lan lại càng thêm xấu hổ, vội vàng liếc nhìn Nguyễn Anh Minh.
“Cảm ơn, anh nhọc lòng nhiều rồi.”
Nguyễn Anh Minh lại không thèm ăn nói khách sáo gì cả.
“Ừ.”
Anh cầm đũa đang định gắp thức ăn, tay áo đột nhiên căng chặt, cúi đầu thấy Nguyễn Lập Huy đang kéo tay áo của anh, một ta khác cầm bảng vẽ, không biết từ lúc nào mà trên đó đã viết một câu:
“Gắp đồ ăn.”
Nguyễn Anh Minh bất đắc dĩ gắp đồ ăn vào chén cậu bé.
Nguyễn Lập Huy lập tức bối rối, kéo tay áo anh lắc lư liên tục, còn liều mạng quay sang nhìn Thịnh Tâm Lan, lúc nãy Nguyễn Anh Minh mới ý thức được, hình như cậu bé không phải muốn anh gắp thức ăn cho cậu bé, mà là gắp thức ăn cho Thịnh Tâm Lan?
Thằng nhóc này!
Thịnh Tâm Lan cũng đang cúi đầu yên lặng ăn cơm, một bàn tay thon dài sạch sẽ đột nhiên duỗi đến trước mặt cô, đũa đang gắp một miếng thịt bụng cá, đặt trên chiếc đĩa trước mặt cô.
Cô vừa ngước đầu lên, lập tức đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Nguyễn Anh Minh, mặt cô lập tức hiện hoảng sợ vì được anh đối xử tốt.
“Cảm ơn, tôi tự gắp được.”
“Lập Huy bảo tôi gắp cho cô, ăn đi.” Giọng điệu lạnh lùng vô cùng tự nhiên, lời này nghe như là đang muốn phủi sạch chuyện gắp thức ăn không có liên quan gì đến anh ta, nhưng thật ra người khác nghe được càng cảm thấy rất mờ ám.
Vừa nghe đã cảm thấy chồng hiền con ngoan, cả gia đình hòa thuận vui vẻ.
Lúc trước cũng không phải là chưa từng ăn cơm cùng nhau, nhưng mà lúc đó là vì Lập Huy thích ăn cơm do cô nấu nên mới ăn cùng nhau, mà cố tình tối hôm trước vừa mới xảy ra loại chuyện này, bây giờ lại muốn cô vờ như không có việc gì mà ăn cơm cùng Nguyễn Anh Minh, thật sự là rất khó.
Nhưng cô lại không biết Nguyễn Anh Minh cố ý.
Hôm đó khi đưa cô về, cô nói câu “Mọi người đều là người trưởng thành, không cần để ý” một cách vô cùng nhẹ nhàng thoải mái, nhưng Nguyễn Anh Minh nghe thấy lại cảm thấy rất khó chịu, càng nghĩ càng cảm thấy giống như là anh bị cô chiếm chỗ hời vậy.
Không phải cô không thèm để ý sao? Vậy nhìn xem cô có thể không thèm để ý đến mức nào.
Một bữa cơm này, hai đứa nhỏ giống như là cố ý ăn thật châm, từ khi Thịnh Tâm Lan đến, ăn gần hai tiếng đồng hồ vẫn chưa ăn xong.
Chờ đến cuối cùng dưới sự thúc giục đầu vất vả của Thịnh Tâm Lan, Thịnh Ái Linh ăn xong muỗng cơm cuối cùng trong chén, bên ngoài đã tối đen, nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ.
“Ái Linh, cặp con đâu? Con dọn dẹp một chút, chúng ta về thôi.”
Thịnh Ái Linh chớp chớp mắt: “Mẹ, không phải hôm nay chúng ta ở đây sao?”
Nghe vậy, Thịnh Tâm Lan đỏ mặt: “Làm gì có chuyện đó? Phải về nhà, mau đi lấy cặp đi.”
“Không cần, bây giờ cũng không có xe.”
Giọng nói của Nguyễn Anh Minh từ phòng khác truyền đến.
“Đã chuẩn bị phòng cho khách rồi.”
Vừa nói xong.
“Yeah!” Thịnh Ái Linh hô to, nhảy cẩng lên, lướt qua Thịnh Tâm Lan lập tức chạy lên lầu cùng Nguyễn Lập Huy: “Anh Lập Huy, chúng ta chơi nhảy giường đi.”
“Haizz...” Thịnh Tâm Lan không kéo cô bé lại kịp, vôi xoay người nhìn Nguyễn Anh Minh.
“Không cần, tôi tự dẫn Ái Linh về, tôi biết anh bận lắm, không làm phiền anh.”
“Không phiền.”
Nguyễn Anh Minh đang đứng trước một cái tủ trưng bày đồ cổ, tiện tay cầm lấy một cái ngọc Tì Hưu, giọng điệu không nhanh không chậm: “Dạo gần đây tôi cũng không quá bận, không phải cô nói tôi nên ở cùng với Lập Huy nhiều một chút sao? Trong khoảng thời gian này vừa khéo tôi có thời gian đưa đón mấy đứa bé.”
“Không cần đâu.”
“Chuyện tôi đã đồng ý với người khác, sẽ không bao giờ đổi ý.”
Nguyễn Anh Minh xoay người, nhìn thẳng Thịnh Tâm Lan nói: “Tôi đã hứa với cô thì sẽ làm được.”
“Không phải, lần đó do tôi uống nhiều quá, đầu óc không tỉnh táo ăn nói lung tung thôi, không phải thật, hơn nữa Ái Linh và tôi ở chỗ này cũng không thích hợp.”
Thịnh Tâm Lan đột nhiên cảm thấy rất bực bội, tự nhiên bị người ta chiếm của hời còn không cần chịu trách nhiệm thì thôi đi, sao bây giờ cô lại còn chột dạ nữa? Rõ ràng người bị thiệt là cô!
“Không phải cô đã nói cô không để ý đến chuyện đêm đó sao?’
Nguyễn Anh Minh đột nhiên hỏi: “Ở lại chỗ này giống như mấy lần cuối tuần lúc trước thì có cái gì không thích hợp chứ? Hay là cô đang lo chuyện gì?”
Câu hỏi này làm trong lòng Thịnh Tâm Lan căng thẳng, lại không biết nói cái gì.
“Tôi... Tôi không lo gì cả.”
Thịnh Tâm Lan nhíu mày, dứt khoát nói thẳng: “Không phải anh sắp kết hôn rồi sao? Tôi ở lại chỗ này ít nhiều gì cũng sẽ gây hiểu lầm.”
Thật ra lúc trước cô bảo anh đừng để ý đến chuyện đêm hôm đó cũng là vì nguyên nhân này, Nguyễn Anh Minh là người sắp kết hôn, chuyện này đã truyền khắp công ty rồi, cũng không có khả năng vì cô mà làm ra thay đổi gì khác, cô cũng không muốn gây thù với Cao Mỹ Lệ.
“Chỉ vì chuyện này?”
“Đây không phải là một lý do rất quan trọng sao?” Thấy vẻ mặt anh vẫn cứ dửng dưng, Thịnh Tâm Lan khó hiểu, nhắm mắt hỏi đại: “Tôi và Ái Linh ở lại đây thật sự không thích hợp.”
Nguyễn Anh Minh trầm ngâm một lúc, bước lại gần cô thêm hai bước, khóe môi cong lên một độ cong đầy ý nghĩa sâu xe, giọng nói trầm thấp giống như đang thì thầm:
“Đây cũng không phải chỉ là hiểu lầm đúng không?”
Anh cố ý nhấn mạnh hai chữ “hiểu lầm”, giống như là đang muốn nhắc nhở cô điều gì đó.
Giọng nói của Nguyễn Anh Minh từ đầu dây điện thoại bên kia truyền đến, giống hệt như kề sát lỗ tai cô nói nhỏ vậy.
Thịnh Tâm Lan lập tức nhớ lại buổi tối hôm đó, mặt lập tức đỏ bừng.
Sao có thể chứ? Không có ấn tượng gì hết.
“Không, không thể nào nha?” Thịnh Tâm Lan căng thẳng hỏi lại: “Sao tôi có thể đưa ra yêu cầu này được chứ?”
Cái này mà là say gì chứ, điên thì đúng hơn.
“Cô đang nghi ngờ cái gì?” Trong điện thoại vang lên giọng nói đầy nghi ngờ của Nguyễn Anh Minh: “Không tin, cô cảm thấy vì sao tôi cần phải bịa ra yêu cầu này chứ?”
Thịnh Tâm Lan cứng họng, đúng vậy, nếu không phải chính cô đưa ra yêu cầu này, vì sao Nguyễn Anh Minh lại muốn bịa ra nó chứ? Chuyện này rất vô lý.
Cho dù cô vẫn không muốn tin rằng bản thân sẽ đưa ra loại yêu cầu này, nhưng nếu so với việc Nguyễn Anh Minh sẽ nói dối cô về chuyện này thì cô lạ càng tin rằng cô đang say mèm ăn nói lung tung hơn, cho nên lập tức sửa lời, ấp úng nói:
“Tôi không có ý này, hôm đó tôi uống nhiều quá, tôi... Tôi lập tức đi đón Ái Linh về.”
Cúp máy, tài xế lái xe chạy nhanh, không bao lâu sau đã đến biệt thự Ngự Uyển.
Trời đã tối, Nguyễn Anh Minh và hai đứa nhỏ đều đang ở phòng khách, thấy cô đến, Nguyễn Lập Huy là người đầu tiên chạy lại ôm chân cô.
Thịnh Tâm Lan sờ đầu cậu bé: “Lập Huy ngoan, cẩn thận tay phải, đừng để đụng trúng, còn đau không?”
Nguyễn Lập Huy lập tức lắc đầu, nhìn Thịnh Tâm Lan bằng ánh mắt không muốn xa rời.
Con nít lành lại rất nhanh, đã tháo thạch cao ra, nhưng bác sĩ dặn dò dùng tay phải cẩn thận một chút.
Đầu bếp nữ đang chia thức ăn, thấy Thịnh Tâm Lan lập tức cười nói: “Cô Thịnh đến đúng lúc lắm, đồ ăn vừa mới chuẩn bị xong, có thể ăn cơm rồi.”
“Hả?”
Thịnh Tâm Lan sửng sốt, hơi mất tự nhiên từ chối: “Không cần, tôi đến đón Ái Linh thôi.”
“Nếu đến thì ăn cơm chung luôn đi.”
Trên sofa, Nguyễn Anh Minh đóng quyển sách đang cầm lại, bước đến.
Thịnh Ái Linh cũng gật đầu nói: “Mm, con đói.”
Nếu lại từ chối thì có vẻ cô quá ra vẻ, Thịnh Tâm Lan chỉ đành nhắm mắt ngồi xuống.
“Mm, cá chua ngọt, con nói mẹ thích nói nhất, chú Úc cố ý bảo dì đầu bếp nấu đó!”
Thịnh Ái Linh nháy mắt, trông cứ như đang dâng tặng báu vật.
Vừa nghe thế, Thịnh Tâm Lan lại càng thêm xấu hổ, vội vàng liếc nhìn Nguyễn Anh Minh.
“Cảm ơn, anh nhọc lòng nhiều rồi.”
Nguyễn Anh Minh lại không thèm ăn nói khách sáo gì cả.
“Ừ.”
Anh cầm đũa đang định gắp thức ăn, tay áo đột nhiên căng chặt, cúi đầu thấy Nguyễn Lập Huy đang kéo tay áo của anh, một ta khác cầm bảng vẽ, không biết từ lúc nào mà trên đó đã viết một câu:
“Gắp đồ ăn.”
Nguyễn Anh Minh bất đắc dĩ gắp đồ ăn vào chén cậu bé.
Nguyễn Lập Huy lập tức bối rối, kéo tay áo anh lắc lư liên tục, còn liều mạng quay sang nhìn Thịnh Tâm Lan, lúc nãy Nguyễn Anh Minh mới ý thức được, hình như cậu bé không phải muốn anh gắp thức ăn cho cậu bé, mà là gắp thức ăn cho Thịnh Tâm Lan?
Thằng nhóc này!
Thịnh Tâm Lan cũng đang cúi đầu yên lặng ăn cơm, một bàn tay thon dài sạch sẽ đột nhiên duỗi đến trước mặt cô, đũa đang gắp một miếng thịt bụng cá, đặt trên chiếc đĩa trước mặt cô.
Cô vừa ngước đầu lên, lập tức đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Nguyễn Anh Minh, mặt cô lập tức hiện hoảng sợ vì được anh đối xử tốt.
“Cảm ơn, tôi tự gắp được.”
“Lập Huy bảo tôi gắp cho cô, ăn đi.” Giọng điệu lạnh lùng vô cùng tự nhiên, lời này nghe như là đang muốn phủi sạch chuyện gắp thức ăn không có liên quan gì đến anh ta, nhưng thật ra người khác nghe được càng cảm thấy rất mờ ám.
Vừa nghe đã cảm thấy chồng hiền con ngoan, cả gia đình hòa thuận vui vẻ.
Lúc trước cũng không phải là chưa từng ăn cơm cùng nhau, nhưng mà lúc đó là vì Lập Huy thích ăn cơm do cô nấu nên mới ăn cùng nhau, mà cố tình tối hôm trước vừa mới xảy ra loại chuyện này, bây giờ lại muốn cô vờ như không có việc gì mà ăn cơm cùng Nguyễn Anh Minh, thật sự là rất khó.
Nhưng cô lại không biết Nguyễn Anh Minh cố ý.
Hôm đó khi đưa cô về, cô nói câu “Mọi người đều là người trưởng thành, không cần để ý” một cách vô cùng nhẹ nhàng thoải mái, nhưng Nguyễn Anh Minh nghe thấy lại cảm thấy rất khó chịu, càng nghĩ càng cảm thấy giống như là anh bị cô chiếm chỗ hời vậy.
Không phải cô không thèm để ý sao? Vậy nhìn xem cô có thể không thèm để ý đến mức nào.
Một bữa cơm này, hai đứa nhỏ giống như là cố ý ăn thật châm, từ khi Thịnh Tâm Lan đến, ăn gần hai tiếng đồng hồ vẫn chưa ăn xong.
Chờ đến cuối cùng dưới sự thúc giục đầu vất vả của Thịnh Tâm Lan, Thịnh Ái Linh ăn xong muỗng cơm cuối cùng trong chén, bên ngoài đã tối đen, nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ.
“Ái Linh, cặp con đâu? Con dọn dẹp một chút, chúng ta về thôi.”
Thịnh Ái Linh chớp chớp mắt: “Mẹ, không phải hôm nay chúng ta ở đây sao?”
Nghe vậy, Thịnh Tâm Lan đỏ mặt: “Làm gì có chuyện đó? Phải về nhà, mau đi lấy cặp đi.”
“Không cần, bây giờ cũng không có xe.”
Giọng nói của Nguyễn Anh Minh từ phòng khác truyền đến.
“Đã chuẩn bị phòng cho khách rồi.”
Vừa nói xong.
“Yeah!” Thịnh Ái Linh hô to, nhảy cẩng lên, lướt qua Thịnh Tâm Lan lập tức chạy lên lầu cùng Nguyễn Lập Huy: “Anh Lập Huy, chúng ta chơi nhảy giường đi.”
“Haizz...” Thịnh Tâm Lan không kéo cô bé lại kịp, vôi xoay người nhìn Nguyễn Anh Minh.
“Không cần, tôi tự dẫn Ái Linh về, tôi biết anh bận lắm, không làm phiền anh.”
“Không phiền.”
Nguyễn Anh Minh đang đứng trước một cái tủ trưng bày đồ cổ, tiện tay cầm lấy một cái ngọc Tì Hưu, giọng điệu không nhanh không chậm: “Dạo gần đây tôi cũng không quá bận, không phải cô nói tôi nên ở cùng với Lập Huy nhiều một chút sao? Trong khoảng thời gian này vừa khéo tôi có thời gian đưa đón mấy đứa bé.”
“Không cần đâu.”
“Chuyện tôi đã đồng ý với người khác, sẽ không bao giờ đổi ý.”
Nguyễn Anh Minh xoay người, nhìn thẳng Thịnh Tâm Lan nói: “Tôi đã hứa với cô thì sẽ làm được.”
“Không phải, lần đó do tôi uống nhiều quá, đầu óc không tỉnh táo ăn nói lung tung thôi, không phải thật, hơn nữa Ái Linh và tôi ở chỗ này cũng không thích hợp.”
Thịnh Tâm Lan đột nhiên cảm thấy rất bực bội, tự nhiên bị người ta chiếm của hời còn không cần chịu trách nhiệm thì thôi đi, sao bây giờ cô lại còn chột dạ nữa? Rõ ràng người bị thiệt là cô!
“Không phải cô đã nói cô không để ý đến chuyện đêm đó sao?’
Nguyễn Anh Minh đột nhiên hỏi: “Ở lại chỗ này giống như mấy lần cuối tuần lúc trước thì có cái gì không thích hợp chứ? Hay là cô đang lo chuyện gì?”
Câu hỏi này làm trong lòng Thịnh Tâm Lan căng thẳng, lại không biết nói cái gì.
“Tôi... Tôi không lo gì cả.”
Thịnh Tâm Lan nhíu mày, dứt khoát nói thẳng: “Không phải anh sắp kết hôn rồi sao? Tôi ở lại chỗ này ít nhiều gì cũng sẽ gây hiểu lầm.”
Thật ra lúc trước cô bảo anh đừng để ý đến chuyện đêm hôm đó cũng là vì nguyên nhân này, Nguyễn Anh Minh là người sắp kết hôn, chuyện này đã truyền khắp công ty rồi, cũng không có khả năng vì cô mà làm ra thay đổi gì khác, cô cũng không muốn gây thù với Cao Mỹ Lệ.
“Chỉ vì chuyện này?”
“Đây không phải là một lý do rất quan trọng sao?” Thấy vẻ mặt anh vẫn cứ dửng dưng, Thịnh Tâm Lan khó hiểu, nhắm mắt hỏi đại: “Tôi và Ái Linh ở lại đây thật sự không thích hợp.”
Nguyễn Anh Minh trầm ngâm một lúc, bước lại gần cô thêm hai bước, khóe môi cong lên một độ cong đầy ý nghĩa sâu xe, giọng nói trầm thấp giống như đang thì thầm:
“Đây cũng không phải chỉ là hiểu lầm đúng không?”
Anh cố ý nhấn mạnh hai chữ “hiểu lầm”, giống như là đang muốn nhắc nhở cô điều gì đó.