Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-198
Chương 198: Sợ tôi đánh cô ta?
“Muốn chất vấn tôi thì trước hết anh nên tự kiểm điểm lại bản thân đi.”
Thịnh Tâm Lan càng nghĩ càng thấy tức, một hơi đem hết mọi chuyện phát sinh gần đây ra nói.
“Anh cho là tôi nên ưu tiên Lập Huy hơn có phải không, nhưng tôi tự nhận đối với tôi Lập Huy hay Linh Linh đều quan trọng như nhau, anh lại không tin, cũng không đồng ý, vậy anh nói thử xem tôi nên đặt Linh Linh ở vị trí nào, anh có bao giờ xem Linh Linh là người nhà, là con gái của anh chưa?”
"..."
“Còn nữa, thanh mai trúc mã của anh, Lâm Mạn Hàm, cô Vivian, anh nói với tôi đó là em gái của anh, tôi cũng tin, nhưng anh có biết người ta đã đồn đãi những gì không? Ngay cả em họ của anh cũng nhìn tôi không vừa mắt, nếu cô Vivian kia là vợ sắp cưới của anh, vậy thì tôi là cái gì? Là tình nhân được anh bao nuôi sao?”
Thịnh Tâm Lan gào khan cả giọng, hung hăng nói: “Tôi còn chưa ti tiện đến mức như vậy!”
Cô một hơi nói hết tất cả mọi chuyện, cô nhìn chằm chằm Nguyễn Anh Minh một lúc, cúi đầu viền mắt đỏ hoe, oan ức vô cùng.
“Anh thả tôi ra.” Âm thanh nặng nề cùng chút nức nở trôi nổi trong gió.
Sức lực Nguyễn Anh Minh rất lớn, nắm chặt tay Thịnh Tâm Lan cứ như bị dán keo, làm sao cũng không thể vung ra được.
Hồi lâu sau, anh mới khàn giọng nói.
“Chuyện về tụi nhỏ, tôi rất xin lỗi, là lỗi của tôi, nhưng không phải tôi không nghĩ đến tâm trạng của em mà…mà là ngày đó, tôi…”
Nói lỡ lời.
Anh đã quá tức giận nên đã lỡ lời.
Làm sao anh có thể vô lý bắt một người mẹ từ bỏ con ruột của mình để lo cho con của người khác được chứ, chỉ vì lúc đó Lập Huy gặp chuyện, tâm tình anh rất bất ổn vì vậy anh đã nói ra những lời hoang đường.
“Xin lỗi.”
Người đàn ông hiếm khi biện minh cho mình, mặc dù lời đã đến bên miệng nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể nói lời xin lỗi, nghe qua có vẻ hời hợt, nhưng trọng lượng hai chữ này lòng anh lại nặng cực kì.
Anh đã nghĩ kĩ rồi, thể diện không quan trọng, chuyện vụn vặt trong cuộc sống cũng không quan trọng, chỉ khi đối mặt với sống còn, con người mới có thể nhìn rõ đâu mới là điều quan trọng nhất.
“Tôi xin lỗi em vì tất cả, xin lỗi vì đã làm em tổn thương, Tâm Lan, xin lỗi, tôi vẫn muốn tìm lời thích hợp để bày tỏ với em, nhưng cuối cùng tôi nhận ra, không có gì ý nghĩa bằng câu yêu em.”
“…”
“Tâm Lan, tôi yêu em.”
Gió đêm thổi xào xạc, một cái ôm ấm áp bao vây Thịnh Tâm Lan, cô không thể giãy dụa, bật khóc thành tiếng, nước mắt lăn dài trên má, nhiệt độ nóng bỏng lập tức bị gió thổi bốc hơi.
Cô nghe thấy tiếng gào thét không cam lòng của mình.
“Đồ khốn nạn.”
Đến cuối cùng cô cũng yên tĩnh ở trong vòng tay của anh, tủi thân thút thít như một đứa trẻ bị cướp mất kẹo.
Trên đời không có ít chuyện hiểu lầm xảy ra, chúng ta đều phải thẳng thắng với nhau, chỉ khi nói ra thì người khác mới hiểu được mình đang nghĩ gì, dù cho trong nội tâm chúng ta có biến đổi như thế nào, cũng không bằng một câu bày tỏ thật lòng.
Lát sau trở lại xe Thịnh Tâm Lan hắt hơi một cái.
Nguyễn Anh Minh ấn công tắc điều hòa, rồi khoác áo lên người cô, ánh mắt lo lắng.
“Uống miếng trà đi.”
“Cảm ơn.”
Thịnh Tâm Lan hít hít mũi, nhận lấy ly trà
Sau khi bình tĩnh trở lại cả hai đều im lặng không nhắc đến chuyện vừa nãy.
Thật là xấu hổ, hai người trưởng thành khóc lóc ầm ĩ trên đường giữa khuya chỉ vì chút cãi vã!
Một lúc sau, Nguyễn Anh Minh mở miệng phá vỡ bầu không khí lúng túng này.
“Về chuyện hỏa hoạn, trước khi em từ chức tôi đã điều tra ra, lửa do Tiểu Lưu châm, lúc đó Lập Huy đi nhầm vào phòng đông lạnh, tuy Tiểu Lưu không thừa nhận, nhưng Linh Linh lúc đó chắc chắn đã bị anh ta chụp thuốc mê, chuyện này tôi vẫn chưa có cơ hội để nói với em.”
Thịnh Tâm Lan gật gật đầu: “Em biết rồi.”
Biết rồi có hai ý nghĩa, một là cô đã đích thân chạy đến tỉnh Q để điều tra, cô cố tình tiết lộ manh mối chợ đêm cho trợ lý đang ở khách sạn Thịnh Đường biết, nếu không đám cảnh sát thùng cơm kia đừng mơ mà tra ra được cái quỷ gì.
Còn có một nghĩa khác là cô biết tại sao Nguyễn Anh Minh điều tra ra được nhưng lại không nói cho cô biết.
Bởi vì khi đó bệnh tình Thịnh Thanh Sơn bỗng nhiên chuyển biến xấu phải nhập viện, cô với Nguyễn Anh Minh cũng mới vừa trở mặt với nhau, trong lúc đó, với tính cách của Nguyễn Anh Minh, nhất định anh sẽ không đến tìm cô.
“Người đứng sau giật dây là ai?”
Thịnh Thanh Lan truy hỏi.
Tiểu Lưu từ làng chài xa xôi đi học việc, nếu không có người dẫn dắt, anh ta sẽ không đi làm chuyện hãm hại trẻ nhỏ hại người hại mình như vậy, ngoại trừ lợi cho người phía sau thì không thể có nguyên nhân khác được.
Hơn nữa qua toàn bộ sự việc, có thể thấy được có vẻ như anh ta hợp tác với rất nhiều người, tỉ như người phục vụ đã nói cho Thịnh Tâm Lan biết Lập Huy đi rửa tay, giống y như là được sắp đặt trước nếu không làm sao trùng hợp vậy được.
“Là do Mạn Hàm làm, tôi sẽ bắt cô ta nói xin lỗi với em.”
Nguyễn Anh Minh định tội chủ mưu, làm Thịnh Tâm Lan có chút bất ngờ.
“Lâm Mạn Hàm?”
“Ngạc nhiên lắm sao?” Nguyễn Anh Minh khó hiểu nhìn cô: “Không lẽ em chưa bao giờ nghi ngờ cô ta?”
Cho dù là ai, chỉ cần suy nghĩ một chút cũng sẽ nghi ngờ, lúc phòng bếp bị cháy, không một ai biết Lập Huy ở trong bếp, tại sao Lâm Mạn Hàm lại đột nhiên chạy vào?
Sau đó Nguyễn Anh Minh đánh giá biểu hiện của cô ta, đối với chuyện này, Lâm Mạn Hàm không muốn nhắc đến, vẻ mập mờ của cô ta đáng nghi vô cùng.
Một người đã cứu Lập Huy, nhưng lại không tranh công thì có thể nói người đó khiêm tốn, nhưng khi nhắc đến chuyện này cô ta lại lộ ra vẻ mặt mất tự nhiên như vậy, chỉ có thể là có tật giật mình.
“Không.”
Thịnh Tâm Lan phủ nhận: “Em cảm thấy chuyện này không phải là do cô ta làm, nếu mọi chuyện đều do cô ta bày ra, vậy sao cuối cùng cô ta lại phạm sai lầm để anh nghi ngờ kia chứ?”
“Có thể là do cô ta không ngờ lửa cháy lớn đến vậy.”
“Hay là…Cô ta đột nhiên thay đổi chủ ý, muốn một mũi tên trúng hai con nhạn.”
Thịnh Tâm Lan nhìn Nguyễn Anh Minh với vẻ mặt bình tĩnh: “Anh hiểu lầm em, cũng nghi ngờ cô ta mà.”
Vẻ mặt Nguyễn Anh Minh ngưng trọng, như nghĩ ra điều gì đó.
“Anh nghi ngờ ai?”
“Người ở Đông Lăng lúc đó không đến một nghìn thì cũng mấy trăm, không thể loại trừ được, nhưng em nghĩ chắc chắn Lâm Mạn Hàm biết.”
Thịnh Tâm Lan hờ hững nói: “Nếu anh tin em thì cứ giao cho em giải quyết, em sẽ tìm Lâm Mạn Hàm nói chuyện.”
“Em nói chuyện với cô ta.”
“Rồi sao? Không nỡ hả? Sợ em đánh cô ta?”
Thịnh Tâm Lan nhướng mày nhìn Nguyễn Anh Minh, cố ý thăm dò.
Nguyễn Anh Minh cười cười, anh ngả người ra sau, khẽ nói: “Có thể em không biết, Mạn Hạm là đai đen Taekwondo, hơn nữa có thể tay không chẻ gạch đấy.”
“Anh giỡn hả?”
Thịnh Tâm Lan trợn tròn mắt không tin nổi.
Nguyễn Anh Minh không chút khách khí tạt nước lạnh vào mặt cô.
“Không tin à? Chồng trước của cô ta say rượu về xô cô ta một phát, kết quả cô ta bẻ gãy tay người ta luôn.”
“Muốn chất vấn tôi thì trước hết anh nên tự kiểm điểm lại bản thân đi.”
Thịnh Tâm Lan càng nghĩ càng thấy tức, một hơi đem hết mọi chuyện phát sinh gần đây ra nói.
“Anh cho là tôi nên ưu tiên Lập Huy hơn có phải không, nhưng tôi tự nhận đối với tôi Lập Huy hay Linh Linh đều quan trọng như nhau, anh lại không tin, cũng không đồng ý, vậy anh nói thử xem tôi nên đặt Linh Linh ở vị trí nào, anh có bao giờ xem Linh Linh là người nhà, là con gái của anh chưa?”
"..."
“Còn nữa, thanh mai trúc mã của anh, Lâm Mạn Hàm, cô Vivian, anh nói với tôi đó là em gái của anh, tôi cũng tin, nhưng anh có biết người ta đã đồn đãi những gì không? Ngay cả em họ của anh cũng nhìn tôi không vừa mắt, nếu cô Vivian kia là vợ sắp cưới của anh, vậy thì tôi là cái gì? Là tình nhân được anh bao nuôi sao?”
Thịnh Tâm Lan gào khan cả giọng, hung hăng nói: “Tôi còn chưa ti tiện đến mức như vậy!”
Cô một hơi nói hết tất cả mọi chuyện, cô nhìn chằm chằm Nguyễn Anh Minh một lúc, cúi đầu viền mắt đỏ hoe, oan ức vô cùng.
“Anh thả tôi ra.” Âm thanh nặng nề cùng chút nức nở trôi nổi trong gió.
Sức lực Nguyễn Anh Minh rất lớn, nắm chặt tay Thịnh Tâm Lan cứ như bị dán keo, làm sao cũng không thể vung ra được.
Hồi lâu sau, anh mới khàn giọng nói.
“Chuyện về tụi nhỏ, tôi rất xin lỗi, là lỗi của tôi, nhưng không phải tôi không nghĩ đến tâm trạng của em mà…mà là ngày đó, tôi…”
Nói lỡ lời.
Anh đã quá tức giận nên đã lỡ lời.
Làm sao anh có thể vô lý bắt một người mẹ từ bỏ con ruột của mình để lo cho con của người khác được chứ, chỉ vì lúc đó Lập Huy gặp chuyện, tâm tình anh rất bất ổn vì vậy anh đã nói ra những lời hoang đường.
“Xin lỗi.”
Người đàn ông hiếm khi biện minh cho mình, mặc dù lời đã đến bên miệng nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể nói lời xin lỗi, nghe qua có vẻ hời hợt, nhưng trọng lượng hai chữ này lòng anh lại nặng cực kì.
Anh đã nghĩ kĩ rồi, thể diện không quan trọng, chuyện vụn vặt trong cuộc sống cũng không quan trọng, chỉ khi đối mặt với sống còn, con người mới có thể nhìn rõ đâu mới là điều quan trọng nhất.
“Tôi xin lỗi em vì tất cả, xin lỗi vì đã làm em tổn thương, Tâm Lan, xin lỗi, tôi vẫn muốn tìm lời thích hợp để bày tỏ với em, nhưng cuối cùng tôi nhận ra, không có gì ý nghĩa bằng câu yêu em.”
“…”
“Tâm Lan, tôi yêu em.”
Gió đêm thổi xào xạc, một cái ôm ấm áp bao vây Thịnh Tâm Lan, cô không thể giãy dụa, bật khóc thành tiếng, nước mắt lăn dài trên má, nhiệt độ nóng bỏng lập tức bị gió thổi bốc hơi.
Cô nghe thấy tiếng gào thét không cam lòng của mình.
“Đồ khốn nạn.”
Đến cuối cùng cô cũng yên tĩnh ở trong vòng tay của anh, tủi thân thút thít như một đứa trẻ bị cướp mất kẹo.
Trên đời không có ít chuyện hiểu lầm xảy ra, chúng ta đều phải thẳng thắng với nhau, chỉ khi nói ra thì người khác mới hiểu được mình đang nghĩ gì, dù cho trong nội tâm chúng ta có biến đổi như thế nào, cũng không bằng một câu bày tỏ thật lòng.
Lát sau trở lại xe Thịnh Tâm Lan hắt hơi một cái.
Nguyễn Anh Minh ấn công tắc điều hòa, rồi khoác áo lên người cô, ánh mắt lo lắng.
“Uống miếng trà đi.”
“Cảm ơn.”
Thịnh Tâm Lan hít hít mũi, nhận lấy ly trà
Sau khi bình tĩnh trở lại cả hai đều im lặng không nhắc đến chuyện vừa nãy.
Thật là xấu hổ, hai người trưởng thành khóc lóc ầm ĩ trên đường giữa khuya chỉ vì chút cãi vã!
Một lúc sau, Nguyễn Anh Minh mở miệng phá vỡ bầu không khí lúng túng này.
“Về chuyện hỏa hoạn, trước khi em từ chức tôi đã điều tra ra, lửa do Tiểu Lưu châm, lúc đó Lập Huy đi nhầm vào phòng đông lạnh, tuy Tiểu Lưu không thừa nhận, nhưng Linh Linh lúc đó chắc chắn đã bị anh ta chụp thuốc mê, chuyện này tôi vẫn chưa có cơ hội để nói với em.”
Thịnh Tâm Lan gật gật đầu: “Em biết rồi.”
Biết rồi có hai ý nghĩa, một là cô đã đích thân chạy đến tỉnh Q để điều tra, cô cố tình tiết lộ manh mối chợ đêm cho trợ lý đang ở khách sạn Thịnh Đường biết, nếu không đám cảnh sát thùng cơm kia đừng mơ mà tra ra được cái quỷ gì.
Còn có một nghĩa khác là cô biết tại sao Nguyễn Anh Minh điều tra ra được nhưng lại không nói cho cô biết.
Bởi vì khi đó bệnh tình Thịnh Thanh Sơn bỗng nhiên chuyển biến xấu phải nhập viện, cô với Nguyễn Anh Minh cũng mới vừa trở mặt với nhau, trong lúc đó, với tính cách của Nguyễn Anh Minh, nhất định anh sẽ không đến tìm cô.
“Người đứng sau giật dây là ai?”
Thịnh Thanh Lan truy hỏi.
Tiểu Lưu từ làng chài xa xôi đi học việc, nếu không có người dẫn dắt, anh ta sẽ không đi làm chuyện hãm hại trẻ nhỏ hại người hại mình như vậy, ngoại trừ lợi cho người phía sau thì không thể có nguyên nhân khác được.
Hơn nữa qua toàn bộ sự việc, có thể thấy được có vẻ như anh ta hợp tác với rất nhiều người, tỉ như người phục vụ đã nói cho Thịnh Tâm Lan biết Lập Huy đi rửa tay, giống y như là được sắp đặt trước nếu không làm sao trùng hợp vậy được.
“Là do Mạn Hàm làm, tôi sẽ bắt cô ta nói xin lỗi với em.”
Nguyễn Anh Minh định tội chủ mưu, làm Thịnh Tâm Lan có chút bất ngờ.
“Lâm Mạn Hàm?”
“Ngạc nhiên lắm sao?” Nguyễn Anh Minh khó hiểu nhìn cô: “Không lẽ em chưa bao giờ nghi ngờ cô ta?”
Cho dù là ai, chỉ cần suy nghĩ một chút cũng sẽ nghi ngờ, lúc phòng bếp bị cháy, không một ai biết Lập Huy ở trong bếp, tại sao Lâm Mạn Hàm lại đột nhiên chạy vào?
Sau đó Nguyễn Anh Minh đánh giá biểu hiện của cô ta, đối với chuyện này, Lâm Mạn Hàm không muốn nhắc đến, vẻ mập mờ của cô ta đáng nghi vô cùng.
Một người đã cứu Lập Huy, nhưng lại không tranh công thì có thể nói người đó khiêm tốn, nhưng khi nhắc đến chuyện này cô ta lại lộ ra vẻ mặt mất tự nhiên như vậy, chỉ có thể là có tật giật mình.
“Không.”
Thịnh Tâm Lan phủ nhận: “Em cảm thấy chuyện này không phải là do cô ta làm, nếu mọi chuyện đều do cô ta bày ra, vậy sao cuối cùng cô ta lại phạm sai lầm để anh nghi ngờ kia chứ?”
“Có thể là do cô ta không ngờ lửa cháy lớn đến vậy.”
“Hay là…Cô ta đột nhiên thay đổi chủ ý, muốn một mũi tên trúng hai con nhạn.”
Thịnh Tâm Lan nhìn Nguyễn Anh Minh với vẻ mặt bình tĩnh: “Anh hiểu lầm em, cũng nghi ngờ cô ta mà.”
Vẻ mặt Nguyễn Anh Minh ngưng trọng, như nghĩ ra điều gì đó.
“Anh nghi ngờ ai?”
“Người ở Đông Lăng lúc đó không đến một nghìn thì cũng mấy trăm, không thể loại trừ được, nhưng em nghĩ chắc chắn Lâm Mạn Hàm biết.”
Thịnh Tâm Lan hờ hững nói: “Nếu anh tin em thì cứ giao cho em giải quyết, em sẽ tìm Lâm Mạn Hàm nói chuyện.”
“Em nói chuyện với cô ta.”
“Rồi sao? Không nỡ hả? Sợ em đánh cô ta?”
Thịnh Tâm Lan nhướng mày nhìn Nguyễn Anh Minh, cố ý thăm dò.
Nguyễn Anh Minh cười cười, anh ngả người ra sau, khẽ nói: “Có thể em không biết, Mạn Hạm là đai đen Taekwondo, hơn nữa có thể tay không chẻ gạch đấy.”
“Anh giỡn hả?”
Thịnh Tâm Lan trợn tròn mắt không tin nổi.
Nguyễn Anh Minh không chút khách khí tạt nước lạnh vào mặt cô.
“Không tin à? Chồng trước của cô ta say rượu về xô cô ta một phát, kết quả cô ta bẻ gãy tay người ta luôn.”
Bình luận facebook