Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-194
Chương 194: Tôi là đang giúp nó
Sau khi Luật sư Lý lên tầng không lâu, Vu Cẩm Hà liền xuống.
Thịnh Tâm Nhu vốn ở trên ghế sa lon xem tạp chí, nghe được thanh âm lập tức đứng dậy, "Mẹ."
"Làm mẹ giật mình." Vu Cẩm Hà hít một hơi lãnh khí.
Thấy trong tay mẹ không cầm cái gì, trong lòng Thịnh Tâm Nhu có chút lạnh cả người.
Trong thư phòng, Luật sư Lý đưa di chúc đã sửa đổi xong cho Thịnh Thanh Sơn xem qua một lần, xác nhận nói, "Nếu không có vấn đề, bây giờ chỉ cần người trong cuộc ký tên là được rồi."
"Cứ như vậy đi, không vấn đề gì."
"Vậy chốc lát nữa tôi đưa cho cô cả ký tên."
"Không cần." Thịnh Thanh Sơn nhìn lướt qua canh xương bên cạnh, "Cuối tuần này, anh lại đến tìm con bé ký tên là được."
"Được."
Sau khi Luật sư Lý đi, Thịnh Thanh Sơn bưng chén nhỏ trong tay lên, canh gà hiện lên bóng loáng, bên trong là đảng sâm và gà ác, có lẽ còn có gì đó khác nữa, ông ta nhếch mép một cái, lộ ra một độ cong tự giễu, rồi sau đó uống vào.
——
Từ sau khi Thịnh Tâm Lan đi, Nguyễn Lập Huy vẫn ở tại nhà của ông cụ không chịu trở về chỗ ở của Nguyễn Anh Minh, Nguyễn Anh Minh không yên lòng con trai, nhưng lại không muốn đến nhà nghe ông nội hỏi anh chuyện Thịnh Tâm Lan, rất phiền não.
Chuyện vẫn không thể nào lừa gạt được ông cụ, đơn từ chức của Thịnh Tâm Lan có hiệu lực từ ngày đó, tập đoàn truyền tin tức tới, ông cụ biết Thịnh Tâm Lan nghỉ việc, cũng nghe ngóng nhiều nơi ở công ty mấy lời nói bóng nói gió.
"Con đừng quên con nhóc nhà họ Lâm trước kia đối với con thế nào? Vì cô nhóc này, con chia tay với Tâm Lan? Người phụ nữ tốt như vậy, tôi thấy con là bị quỷ mê hoặc rồi."
ông cụ vỗ bàn, dáng vẻ đau lòng ôm đầu, "Khó trách tôi nói Lập Huy hơn một tháng nay luôn mặt mày ủ dột, cũng gạt tôi đúng không?"
Nguyễn Anh Minh không nói một lời, sau khi chờ ông nội mắng người xong, lúc này mới lên tiếng, không nhanh không chậm nói, "Đây là chuyện của cháu, ngài không quản được."
"Sao tôi không quản được?"
ông cụ giận không chỗ phát tiết, "Cậu là cháu tôi, là độc định của nhà họ Nguyễn, con chọn ba lựa bốn như vậy là bôi xấu gia phong."
"Sao vậy? Chẳng lẽ ngài lại muốn giống như trước, dùng công ty uy hiếp cháu?"
Nguyễn Anh Minh cố làm ra dáng vẻ chết lặng tê liệt, thật sự không phải là cố ý tức ông cụ, mà anh cũng không biết nên xử lý như thế nào với quan hệ với Thịnh Tâm Lan, đã khó chịu một thời gian dài.
"Uy hiếp cậu?" ông cụ hừ lạnh một tiếng, "thế thì dễ dàng cho cậu quá "
"..."
"Công ty hải sản bên Lân Ba gần đây xuất hiện không ít vấn đề, hải sản không đạt tiêu chuẩn đã bị không ít người khiếu nại, cậu đi một chuyến, xem nơi đó xảy ra chuyện gì."
"Chuyện này không được" không đợi Nguyễn Anh Minh nói chuyện, quản gia ở bên cạnh ông Chu vội vàng cầu tha thứ.
"Bên Lân Ba khí hậu ẩm nóng, lại xa như vậy, bây giờ nóng đến như vậy, cho dù đi một vòng bờ biển cũng phải phơi lột một lớp da, sao có thể để cho cậu chủ đi, tìm một giám đốc đáng tin cậy đi là được, thực sự không được, tôi đi cũng được."
"Tôi định đoạt hay ông định đoạt?"
ông cụ bất mãn trợn mắt nhìn quản gia một cái.
"Được." Nguyễn Anh Minh không nói hai lời, cầm áo khoác đứng dậy, "Sáng sớm ngày mai con liền lên đường."
"cậu chủ..."
Trong lòng ông Chu không biết làm sao, Nguyễn Anh Minh từ nhỏ chính là rất bướng bỉnh, nửa điểm nhượng bộ cũng không chịu, ông cụ lại nói một không hai, chuyến cực khổ này thật sự phải đi.
"Thưa ông, cần gì phải để cho cậu chủ đi chịu khổ chứ?"
Ông Chu rên rỉ than thở, "cậu chủ cũng là người hơn ba mươi tuổi rồi, làm gì trong lòng cậu ấy biết rõ, ngài cần gì phải luôn nghiêm nghị với cậu ấy như vậy."
"Tôi là đang giúp nó, ông không hiểu."
Trong mắt ông cụ mang theo mấy phần ý cười được như ý, ngoắc ngoắc tay về phía phòng ngủ, "Lập Huy, tới đây, đến bên ông cố."
ông Chu kinh ngạc nhìn một cái, lại không biết cậu chủ nhỏ lúc nào chạy đến trong phòng ngủ ông cụ núp.
Nguyễn Lập Huy tạch tạch tạch chạy đến bên cạnh Nguyễn ông cụ, ngửa đầu nhìn ông cụ, trong đôi mắt to mặt viết đầy vui sướng.
"Đều nghe rồi đúng không, ông cố đáp ứng con nhất định sẽ làm cho ba con và mẹ gặp mặt, ông cố có phải làm được rồi không?"
Nguyễn Lập Huy nghiêm túc gật đầu một cái, chật vật phát ra một tiếng nói.
"Vâng."
ông cụ rất vui vẻ yên tâm, từ sau khi Thịnh Tâm Lan đi, Nguyễn Lập Huy giống như quả cà sống qua ngày, cơm cũng không chịu ăn nhiều, sau đó rốt cuộc có một ngày cậu bé gọi điện cho Tiểu Linh Linh, để cô bé nói chuyện điện thoại khuyên Lập Huy một lúc, lúc này cậu bé mới có chút tinh thần.
Mà sau đó, đứa nhỏ này lại cũng chịu mở miệng nói ra một vài lời, mặc dù chỉ là một hai chữ đơn giản, nhưng đối với ông cụ mấy năm cũng không nghe được cậu bé mở miệng mà nói, không thể nghi ngờ chính là niềm vui sướng lớn nhất.
Nguyễn ông cụ sờ đầu Lập Huy, thanh âm từ ái ôn hòa.
"Chuyện ông cố đáp ứng con đã làm được, vậy Lập Huy có phải cũng nên ăn nhiều cơm hơn?"
"Vâng." Lập Huy lại gật đầu một cái.
Ông Chu ở bên cạnh biết ý, bận bịu gọi bà vú để phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho đứa trẻ.
Nhìn dáng vẻ thằng nhóc ăn như hổ đói, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
"Thưa ngài, ngài đáp ứng cậu chủ nhỏ cái gì thế?" ông Chu hạ thấp giọng ở một bên hỏi.
ông cụ đang đọc báo ngẩng đầu lên, nghe vậy nhướng mày một cái, "Đương nhiên là việc nghĩ biện pháp giúp cháu trai không biết cố gắng kia giữ lại cháu dâu, còn có thể có chuyện gì khác chứ."
Bên kia, trong khu nhà cao tầng của tòa nhà trung tâm ——
Thịnh Tâm Lan vừa xếp xong hành lý, đặt rương hành lý ở bên cạnh lối ra cửa.
"Tiểu Linh Linh, sáng sớm ngày mai mẹ đưa con đến chỗ dì Ngọc Hạnh nhé, mẹ sẽ cố mau trở lại, được không?"
Trên ghế sa lon truyền tới tiếng của Thịnh Ái Linh, lộ ra hưng phấn mơ hồ.
"Được ạ, con không sao, mẹ ở lâu thêm hai ngày cũng được."
"Cái gì mà ở lâu thêm hai ngày, cũng không phải là đi ra ngoài nghỉ phép."
Thịnh Tâm Lan vỗ vỗ tay
"Nhanh, vào tắm với mẹ đi, tắm xong ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải dậy sớm."
Công ty quần áo của Thịnh Tâm Lan còn đang sửa chữa thi công, mặc dù chưa chính thức bắt đầu đăng tuyển nhân viên, nhưng không thể không chuẩn bị trước.
Lưu Ngọc Hạnh giới thiệu cho cô một đàn anh học tại Đại học York học thiết kế, sau khi đi làm vài năm cảm thấy việc làm ăn và thiết kế hoàn toàn không hợp nhau, cho nên từ chức không làm, trở về quê sống cuộc sống 'Người nguyên thủy', ở tại Lân Ba, nghe nói ngay cả điện thoại di động cũng không cần, liên lạc với anh ta phải gọi điện thoại trên trấn, sau đó còn phải đợi người đi thông báo anh ta, anh ta mới có thể đi bộ năm cây số đi lên trấn trên.
"Yên tâm đi, tớ cũng liên lạc xong rồi, cậu chỉ cần đến trấn trên, để ông chủ buồng điện thoại công cộng mang cậu đi tìm anh ta là được."
Trước khi lên đường, Lưu Ngọc Hạnh lại dặn dò một lần, "Nhớ nha, tính khí anh ta có chút cổ quái, không biết tiến thối, đừng bị anh ta làm tức giận."
"Các cậu làm ngành này làm gì có ai tính khí không cổ quái, người nào đó còn chứng trầm cảm!"
Thịnh Tâm Lan mở cửa xe, "Được rồi, trở về đi thôi, vẫn còn sớm trở về ngủ cùng Tiểu Linh Linh đi, tớ đi đây."
"Ừ, lên đường thuận lợi."
Trong kính chiếu hậu, Lưu Ngọc Hạnh như con lật đật nghiêng trái nghiêng phải tạm biệt cô, Thịnh Tâm Lan bất đắc dĩ cười một tiếng, thầm mắng một câu 'Bệnh thần kinh' sau đó tăng tốc đi đến Lân Ba.
Sau khi Luật sư Lý lên tầng không lâu, Vu Cẩm Hà liền xuống.
Thịnh Tâm Nhu vốn ở trên ghế sa lon xem tạp chí, nghe được thanh âm lập tức đứng dậy, "Mẹ."
"Làm mẹ giật mình." Vu Cẩm Hà hít một hơi lãnh khí.
Thấy trong tay mẹ không cầm cái gì, trong lòng Thịnh Tâm Nhu có chút lạnh cả người.
Trong thư phòng, Luật sư Lý đưa di chúc đã sửa đổi xong cho Thịnh Thanh Sơn xem qua một lần, xác nhận nói, "Nếu không có vấn đề, bây giờ chỉ cần người trong cuộc ký tên là được rồi."
"Cứ như vậy đi, không vấn đề gì."
"Vậy chốc lát nữa tôi đưa cho cô cả ký tên."
"Không cần." Thịnh Thanh Sơn nhìn lướt qua canh xương bên cạnh, "Cuối tuần này, anh lại đến tìm con bé ký tên là được."
"Được."
Sau khi Luật sư Lý đi, Thịnh Thanh Sơn bưng chén nhỏ trong tay lên, canh gà hiện lên bóng loáng, bên trong là đảng sâm và gà ác, có lẽ còn có gì đó khác nữa, ông ta nhếch mép một cái, lộ ra một độ cong tự giễu, rồi sau đó uống vào.
——
Từ sau khi Thịnh Tâm Lan đi, Nguyễn Lập Huy vẫn ở tại nhà của ông cụ không chịu trở về chỗ ở của Nguyễn Anh Minh, Nguyễn Anh Minh không yên lòng con trai, nhưng lại không muốn đến nhà nghe ông nội hỏi anh chuyện Thịnh Tâm Lan, rất phiền não.
Chuyện vẫn không thể nào lừa gạt được ông cụ, đơn từ chức của Thịnh Tâm Lan có hiệu lực từ ngày đó, tập đoàn truyền tin tức tới, ông cụ biết Thịnh Tâm Lan nghỉ việc, cũng nghe ngóng nhiều nơi ở công ty mấy lời nói bóng nói gió.
"Con đừng quên con nhóc nhà họ Lâm trước kia đối với con thế nào? Vì cô nhóc này, con chia tay với Tâm Lan? Người phụ nữ tốt như vậy, tôi thấy con là bị quỷ mê hoặc rồi."
ông cụ vỗ bàn, dáng vẻ đau lòng ôm đầu, "Khó trách tôi nói Lập Huy hơn một tháng nay luôn mặt mày ủ dột, cũng gạt tôi đúng không?"
Nguyễn Anh Minh không nói một lời, sau khi chờ ông nội mắng người xong, lúc này mới lên tiếng, không nhanh không chậm nói, "Đây là chuyện của cháu, ngài không quản được."
"Sao tôi không quản được?"
ông cụ giận không chỗ phát tiết, "Cậu là cháu tôi, là độc định của nhà họ Nguyễn, con chọn ba lựa bốn như vậy là bôi xấu gia phong."
"Sao vậy? Chẳng lẽ ngài lại muốn giống như trước, dùng công ty uy hiếp cháu?"
Nguyễn Anh Minh cố làm ra dáng vẻ chết lặng tê liệt, thật sự không phải là cố ý tức ông cụ, mà anh cũng không biết nên xử lý như thế nào với quan hệ với Thịnh Tâm Lan, đã khó chịu một thời gian dài.
"Uy hiếp cậu?" ông cụ hừ lạnh một tiếng, "thế thì dễ dàng cho cậu quá "
"..."
"Công ty hải sản bên Lân Ba gần đây xuất hiện không ít vấn đề, hải sản không đạt tiêu chuẩn đã bị không ít người khiếu nại, cậu đi một chuyến, xem nơi đó xảy ra chuyện gì."
"Chuyện này không được" không đợi Nguyễn Anh Minh nói chuyện, quản gia ở bên cạnh ông Chu vội vàng cầu tha thứ.
"Bên Lân Ba khí hậu ẩm nóng, lại xa như vậy, bây giờ nóng đến như vậy, cho dù đi một vòng bờ biển cũng phải phơi lột một lớp da, sao có thể để cho cậu chủ đi, tìm một giám đốc đáng tin cậy đi là được, thực sự không được, tôi đi cũng được."
"Tôi định đoạt hay ông định đoạt?"
ông cụ bất mãn trợn mắt nhìn quản gia một cái.
"Được." Nguyễn Anh Minh không nói hai lời, cầm áo khoác đứng dậy, "Sáng sớm ngày mai con liền lên đường."
"cậu chủ..."
Trong lòng ông Chu không biết làm sao, Nguyễn Anh Minh từ nhỏ chính là rất bướng bỉnh, nửa điểm nhượng bộ cũng không chịu, ông cụ lại nói một không hai, chuyến cực khổ này thật sự phải đi.
"Thưa ông, cần gì phải để cho cậu chủ đi chịu khổ chứ?"
Ông Chu rên rỉ than thở, "cậu chủ cũng là người hơn ba mươi tuổi rồi, làm gì trong lòng cậu ấy biết rõ, ngài cần gì phải luôn nghiêm nghị với cậu ấy như vậy."
"Tôi là đang giúp nó, ông không hiểu."
Trong mắt ông cụ mang theo mấy phần ý cười được như ý, ngoắc ngoắc tay về phía phòng ngủ, "Lập Huy, tới đây, đến bên ông cố."
ông Chu kinh ngạc nhìn một cái, lại không biết cậu chủ nhỏ lúc nào chạy đến trong phòng ngủ ông cụ núp.
Nguyễn Lập Huy tạch tạch tạch chạy đến bên cạnh Nguyễn ông cụ, ngửa đầu nhìn ông cụ, trong đôi mắt to mặt viết đầy vui sướng.
"Đều nghe rồi đúng không, ông cố đáp ứng con nhất định sẽ làm cho ba con và mẹ gặp mặt, ông cố có phải làm được rồi không?"
Nguyễn Lập Huy nghiêm túc gật đầu một cái, chật vật phát ra một tiếng nói.
"Vâng."
ông cụ rất vui vẻ yên tâm, từ sau khi Thịnh Tâm Lan đi, Nguyễn Lập Huy giống như quả cà sống qua ngày, cơm cũng không chịu ăn nhiều, sau đó rốt cuộc có một ngày cậu bé gọi điện cho Tiểu Linh Linh, để cô bé nói chuyện điện thoại khuyên Lập Huy một lúc, lúc này cậu bé mới có chút tinh thần.
Mà sau đó, đứa nhỏ này lại cũng chịu mở miệng nói ra một vài lời, mặc dù chỉ là một hai chữ đơn giản, nhưng đối với ông cụ mấy năm cũng không nghe được cậu bé mở miệng mà nói, không thể nghi ngờ chính là niềm vui sướng lớn nhất.
Nguyễn ông cụ sờ đầu Lập Huy, thanh âm từ ái ôn hòa.
"Chuyện ông cố đáp ứng con đã làm được, vậy Lập Huy có phải cũng nên ăn nhiều cơm hơn?"
"Vâng." Lập Huy lại gật đầu một cái.
Ông Chu ở bên cạnh biết ý, bận bịu gọi bà vú để phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho đứa trẻ.
Nhìn dáng vẻ thằng nhóc ăn như hổ đói, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
"Thưa ngài, ngài đáp ứng cậu chủ nhỏ cái gì thế?" ông Chu hạ thấp giọng ở một bên hỏi.
ông cụ đang đọc báo ngẩng đầu lên, nghe vậy nhướng mày một cái, "Đương nhiên là việc nghĩ biện pháp giúp cháu trai không biết cố gắng kia giữ lại cháu dâu, còn có thể có chuyện gì khác chứ."
Bên kia, trong khu nhà cao tầng của tòa nhà trung tâm ——
Thịnh Tâm Lan vừa xếp xong hành lý, đặt rương hành lý ở bên cạnh lối ra cửa.
"Tiểu Linh Linh, sáng sớm ngày mai mẹ đưa con đến chỗ dì Ngọc Hạnh nhé, mẹ sẽ cố mau trở lại, được không?"
Trên ghế sa lon truyền tới tiếng của Thịnh Ái Linh, lộ ra hưng phấn mơ hồ.
"Được ạ, con không sao, mẹ ở lâu thêm hai ngày cũng được."
"Cái gì mà ở lâu thêm hai ngày, cũng không phải là đi ra ngoài nghỉ phép."
Thịnh Tâm Lan vỗ vỗ tay
"Nhanh, vào tắm với mẹ đi, tắm xong ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải dậy sớm."
Công ty quần áo của Thịnh Tâm Lan còn đang sửa chữa thi công, mặc dù chưa chính thức bắt đầu đăng tuyển nhân viên, nhưng không thể không chuẩn bị trước.
Lưu Ngọc Hạnh giới thiệu cho cô một đàn anh học tại Đại học York học thiết kế, sau khi đi làm vài năm cảm thấy việc làm ăn và thiết kế hoàn toàn không hợp nhau, cho nên từ chức không làm, trở về quê sống cuộc sống 'Người nguyên thủy', ở tại Lân Ba, nghe nói ngay cả điện thoại di động cũng không cần, liên lạc với anh ta phải gọi điện thoại trên trấn, sau đó còn phải đợi người đi thông báo anh ta, anh ta mới có thể đi bộ năm cây số đi lên trấn trên.
"Yên tâm đi, tớ cũng liên lạc xong rồi, cậu chỉ cần đến trấn trên, để ông chủ buồng điện thoại công cộng mang cậu đi tìm anh ta là được."
Trước khi lên đường, Lưu Ngọc Hạnh lại dặn dò một lần, "Nhớ nha, tính khí anh ta có chút cổ quái, không biết tiến thối, đừng bị anh ta làm tức giận."
"Các cậu làm ngành này làm gì có ai tính khí không cổ quái, người nào đó còn chứng trầm cảm!"
Thịnh Tâm Lan mở cửa xe, "Được rồi, trở về đi thôi, vẫn còn sớm trở về ngủ cùng Tiểu Linh Linh đi, tớ đi đây."
"Ừ, lên đường thuận lợi."
Trong kính chiếu hậu, Lưu Ngọc Hạnh như con lật đật nghiêng trái nghiêng phải tạm biệt cô, Thịnh Tâm Lan bất đắc dĩ cười một tiếng, thầm mắng một câu 'Bệnh thần kinh' sau đó tăng tốc đi đến Lân Ba.
Bình luận facebook