Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Lạc Mất Một Tiểu Điềm Tâm! - Chương 17: Cãi vã
Con nhỏ này em hôm nay ăn lộn gan trời có phải không?
Thiên Hạo tức giận đùng đùng, bước nhanh về hướng của Yên Nhi.
- Này, mày là ai? Mau cút đi để ông đây chơi đùa với mĩ nữ.
Trên đường đi tới, có vài tên mang vẻ mặt hống hách, bố đời đến chặn đường của anh. Thiên Hạo không mấy quan tâm, né sang một bên đi tiếp nào ngờ bọn chúng thấy anh nhường nhịn liền được nước lấn đến.
- Tao bảo mày cút đi, mày bị điếc hay sao mà không nghe? Muốn cướp phụ nữ của ông hả, đợi ông đây chơi chán rồi sẽ thương tình nhường lại cho...chú...e...m
Rầm.
Không đợi hắn ta hết lời, đã phải ăn trọn một cước của Thiên Hạo. Hắn ta văng ra xa, ngã ngay dưới mũi chân Yên Nhi. Cô sợ hãi, loạng choạng lùi về sau.
Hắn ta nắm lấy cổ chân của cô, cố rướn người ngồi dậy. Yên Nhi mất lực sắp sửa ngã nhào thì cô lại lọt thỏm vào vòng tay của ai đó. Tâm trí mơ hồ khiến cô phải mất vài giây để nhận định người đó là Thiên Hạo.
Ánh mắt muốn giết người, khí tức lạnh như băng của anh đã thành công làm Yên Nhi sợ sệt. Cô cứng người, đến nhúc nhích, xô đẩy anh ra cũng chẳng dám. Đây là lần thứ hai cô thấy anh như vậy.
Thiên Hạo lại giơ chân đạp mạnh vào cổ tay người kia. Hắn ta la hét dữ dội, vài tiếng răng rắc phát ra, lần này thì gãy tay thật rồi.
- Lũ vô dụng, còn không mau xông lên.
Đám đàn em của hắn chỉ biết đứng nhìn đại ca mình bị đánh, vì khi nãy quan sát đã thấy một tốp người mặc đồ đen bao quanh khắp sảnh quán bar. Phong thái ung dung, tự tại, hai tay chấp sau lưng nhưng nhìn thôi cũng đủ áp lực tràn trề rồi rồi.
Đám người mặc vest đen ấy là gà nhà Dali. Họ luôn có mặt ở khắp nơi, chỉ cần nhận được tín hiệu từ thiết bị liên lạc sẽ ngay lập tức tập hợp lại một chỗ.
- Đại ca ơi, bọn em xin lỗi...đại ca ở lại bảo trọng. Đại ca yên tâm, bọn em sẽ đến hốt xác đại ca về an táng mà.
Đàn em của tên hống hách kia đều cong giò chạy mất. Đến khi Thiên Hạo nhấc chân lên, xương cổ tay của hắn đã vỡ vụn. Nếu anh đoán không nhầm thì tên này chính là Lio - người hay dụ dỗ, bỏ thuốc các cô gái xinh đẹp bất chấp cả độ tuổi không phù hợp, chỉ cần các cô gái nhà lành, không có quyền thế lọt vào tầm ngắm của Lio đều không thể tránh khỏi.
- Súng.
Mạnh Nam đứng gần đấy, liền móc một khẩu súng từ trong trong túi áo vest ra đặt lên tay Thiên Hạo. Còn cẩn thận gắn cả nồng giảm thanh vào đấy. Anh nhận lấy, viên đạn cứ thế nhắm thẳng vào hạ bộ của Lio mà bay đến.
Tạch.
- Aggggg... không.
Lio hiện tại đã hoàn toàn trở thành phế nhân. Hắn ôm lấy hạ bộ của mình vùng vẫy, máu từ đó không ngừng bắn lên như vòi rồng, tung toé khắp sàn nhảy. Thiên Hạo ôm Yên Nhi lùi về sau, tránh dính phải máu chó. Cô lần đầu chứng kiến cảnh tượng nhiều máu như vậy, cơ thể không kiềm được mà run lên bần bật. Cố gắng chôn mặt vào nách của anh để trốn tránh.
- Cậu thật không có chút gì gọi là tinh tế. Yên Nhi đang run kìa.
Tử Phong và Max xem kịch hay nãy giờ đã lên tiếng. Sao anh không che mắt cô lại rồi hẳn ra tay. Để giờ nhìn xem, Yên Nhi bị doạ sợ thật rồi.
- Biết sợ là tốt. Dọn dẹp sạch sẽ chỗ này giúp tớ.
Nhu Linh từ ngoài đi vào, cuộc gọi ban nãy rất nhanh chóng kết thúc, chỉ là cô bị lạc mất chiếc cài tóc nên phải loanh quanh đi tìm. Nếu là chiếc cài tóc khác thì cô sẽ bỏ luôn, chẳng quan tâm đâu. Nhưng đây là món quà sinh nhật mà Lương Hữu Khang tặng cho cô vào năm trước. Không thể nói bỏ là bỏ được.
- Yên Nhi...cậu...cậu không bị làm sao chứ?
Nhu Linh cũng rất sợ, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh bước lên hỏi han cô. Yên Nhi lắc đầu như đáp lại. Hai chân cô mềm nhũn cả rồi, nếu không có vòng tay của anh thì chắc cô đã ngã quỵ rồi.
Thấy đồng minh của mình đã đến. Cô lấy hết dũng khí, thoát khỏi Thiên Hạo, chạy đến nắp sau lưng Nhu Linh.
Vòng tay trống rỗng, anh chậm rãi tiếng từng bước chân áp bức đến chỗ hai cô gái. Nhu Linh và Yên Nhi lùi dần về phía sau, đến khi không lùi được nữa Nhu Linh liền đổi vị trí, nấp sau Yên Nhi.
- Tớ xin lỗi nhưng tớ gia đình tớ chỉ có mỗi Hulaly này. Nếu...như bị anh cậu nhắm đếm thì gia đình tớ sẽ phá sản mất.
Thiên Hạo cười nhạt, cô gái này cũng biết điều đấy. Không cần anh phải ra tay.
- Lại đây.
Anh nhìn Yên Nhi, dùng ánh mắt mắt và lời nói ra lệnh cho cô.
- Anh có quyền... quyền gì mà bắt em phải làm theo yêu cầu của anh
Cô sợ lắm rồi, đứng cũng khép nép thấy rõ. Nhưng vẫn cứng đầu, nói ra câu nói chống đối lại Thiên Hạo.
- Thả xuống, thả em ra...anh đừng có quá đáng.
Mặc kệ cô có chịu về hay không, anh nhìn cô một lượt rồi xông đến cuối người vác cô trên vai.
Bép.
- Anh...ai cho anh đánh mông em. Biến thái quá.
Cô cảm thấy vừa sợ, vừa giận, vừa xấu hổ không dám làm gì. Nằm yên trên tay cho anh vác.
Ra đến xe, anh nhét cô vào bên trong. Cô ngồi thu mình trong một góc, tránh né không dám nhìn vào đôi mắt của Thiên Hạo. Mạnh Nam là người lái xe, anh ta biết điều liền kéo màn chắn xuống. Không gian đã ngộp ngạt lại tăng lên gấp bội. Cô nhích từ từ chiếc mông của mình ra xa chỗ anh. Rụt rè cứ như một chú thỏ gặp phải con sói hung tợn vậy.
- Em đến nơi này làm gì?
Yên Nhi nuốt nước bọt, giọng nói run run trả lời anh.
- Đến...chơi.
Rầm.
Anh đập mạnh lên kính xe, dùng tư thế ép tường khống chế Yên Nhi. Không cho cô có cơ hội trốn chạy.
- Ở đây có cái gì cho em chơi? Đến đây quyến rũ đàn ông sao? Lý gia nuôi dạy em tốt như vậy mà em lại muốn biến bản thân thành một cô gái rẻ tiền. Anh thật sự thất vọng về em.
Yên Nhi nghe những lời nói của anh, nước mắt đã bắt đầu ứa ra, vành mắt đỏ ửng, môi mím, bộ dạng uất nghẹn không nói nên lời. Phải một lúc sau, cô nhớ lại khoảng khắc anh cùng Lưu Ly tay trong tay ở trung tâm mua sắm. Cô bật khóc, nói ra hết những gì mình nghĩ trong lòng.
- Đúng...em rẻ tiền đấy được chưa? Đây...đây còn không phải là kiểu con gái anh thích sao? Sao bây giờ anh lại mắng em chứ!! Những cô gái mà anh tiếp xúc họ có như thế này thế tại sao anh lại cấm em? Anh tiêu chuẩn kép quá đấy.
Thiên Hạo chau mày, nhất thời không biết nói thế nào với cô. Yên Nhi thấy anh thường cặp kè với các cô gái thế này nên muốn trở thành dáng vẻ đó chỉ mong được anh chú ý thôi sao?
- Em điên rồi...điên thật rồi. Anh lặp lại một lần nữa, em liệu mà nghe cho kĩ. Anh chỉ xem em là em gái mà yêu thương, chăm sóc. Dù em có trở thành bộ dạng gì anh cũng mãi mãi không thích em.
Anh biết ở độ tuổi của Yên Nhi là giai đoạn nổi loạn nhất của tuổi trẻ. Suy nghĩ có phần lệch lạc, không đúng đắn. Nhưng cô như vầy thì có hơi thái quá rồi. Anh đã nói bao nhiêu lần là không hề thích cô rồi mà sao cô còn không chịu hiểu. Rõ ràng mấy tuần trước còn mạnh miệng bảo rằng cô đã thích người khác rồi cơ mà?
[ Like + theo dõi+ comment cho mình nha!! Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ khiến tui vui cả ngày rồi! ]
Thiên Hạo tức giận đùng đùng, bước nhanh về hướng của Yên Nhi.
- Này, mày là ai? Mau cút đi để ông đây chơi đùa với mĩ nữ.
Trên đường đi tới, có vài tên mang vẻ mặt hống hách, bố đời đến chặn đường của anh. Thiên Hạo không mấy quan tâm, né sang một bên đi tiếp nào ngờ bọn chúng thấy anh nhường nhịn liền được nước lấn đến.
- Tao bảo mày cút đi, mày bị điếc hay sao mà không nghe? Muốn cướp phụ nữ của ông hả, đợi ông đây chơi chán rồi sẽ thương tình nhường lại cho...chú...e...m
Rầm.
Không đợi hắn ta hết lời, đã phải ăn trọn một cước của Thiên Hạo. Hắn ta văng ra xa, ngã ngay dưới mũi chân Yên Nhi. Cô sợ hãi, loạng choạng lùi về sau.
Hắn ta nắm lấy cổ chân của cô, cố rướn người ngồi dậy. Yên Nhi mất lực sắp sửa ngã nhào thì cô lại lọt thỏm vào vòng tay của ai đó. Tâm trí mơ hồ khiến cô phải mất vài giây để nhận định người đó là Thiên Hạo.
Ánh mắt muốn giết người, khí tức lạnh như băng của anh đã thành công làm Yên Nhi sợ sệt. Cô cứng người, đến nhúc nhích, xô đẩy anh ra cũng chẳng dám. Đây là lần thứ hai cô thấy anh như vậy.
Thiên Hạo lại giơ chân đạp mạnh vào cổ tay người kia. Hắn ta la hét dữ dội, vài tiếng răng rắc phát ra, lần này thì gãy tay thật rồi.
- Lũ vô dụng, còn không mau xông lên.
Đám đàn em của hắn chỉ biết đứng nhìn đại ca mình bị đánh, vì khi nãy quan sát đã thấy một tốp người mặc đồ đen bao quanh khắp sảnh quán bar. Phong thái ung dung, tự tại, hai tay chấp sau lưng nhưng nhìn thôi cũng đủ áp lực tràn trề rồi rồi.
Đám người mặc vest đen ấy là gà nhà Dali. Họ luôn có mặt ở khắp nơi, chỉ cần nhận được tín hiệu từ thiết bị liên lạc sẽ ngay lập tức tập hợp lại một chỗ.
- Đại ca ơi, bọn em xin lỗi...đại ca ở lại bảo trọng. Đại ca yên tâm, bọn em sẽ đến hốt xác đại ca về an táng mà.
Đàn em của tên hống hách kia đều cong giò chạy mất. Đến khi Thiên Hạo nhấc chân lên, xương cổ tay của hắn đã vỡ vụn. Nếu anh đoán không nhầm thì tên này chính là Lio - người hay dụ dỗ, bỏ thuốc các cô gái xinh đẹp bất chấp cả độ tuổi không phù hợp, chỉ cần các cô gái nhà lành, không có quyền thế lọt vào tầm ngắm của Lio đều không thể tránh khỏi.
- Súng.
Mạnh Nam đứng gần đấy, liền móc một khẩu súng từ trong trong túi áo vest ra đặt lên tay Thiên Hạo. Còn cẩn thận gắn cả nồng giảm thanh vào đấy. Anh nhận lấy, viên đạn cứ thế nhắm thẳng vào hạ bộ của Lio mà bay đến.
Tạch.
- Aggggg... không.
Lio hiện tại đã hoàn toàn trở thành phế nhân. Hắn ôm lấy hạ bộ của mình vùng vẫy, máu từ đó không ngừng bắn lên như vòi rồng, tung toé khắp sàn nhảy. Thiên Hạo ôm Yên Nhi lùi về sau, tránh dính phải máu chó. Cô lần đầu chứng kiến cảnh tượng nhiều máu như vậy, cơ thể không kiềm được mà run lên bần bật. Cố gắng chôn mặt vào nách của anh để trốn tránh.
- Cậu thật không có chút gì gọi là tinh tế. Yên Nhi đang run kìa.
Tử Phong và Max xem kịch hay nãy giờ đã lên tiếng. Sao anh không che mắt cô lại rồi hẳn ra tay. Để giờ nhìn xem, Yên Nhi bị doạ sợ thật rồi.
- Biết sợ là tốt. Dọn dẹp sạch sẽ chỗ này giúp tớ.
Nhu Linh từ ngoài đi vào, cuộc gọi ban nãy rất nhanh chóng kết thúc, chỉ là cô bị lạc mất chiếc cài tóc nên phải loanh quanh đi tìm. Nếu là chiếc cài tóc khác thì cô sẽ bỏ luôn, chẳng quan tâm đâu. Nhưng đây là món quà sinh nhật mà Lương Hữu Khang tặng cho cô vào năm trước. Không thể nói bỏ là bỏ được.
- Yên Nhi...cậu...cậu không bị làm sao chứ?
Nhu Linh cũng rất sợ, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh bước lên hỏi han cô. Yên Nhi lắc đầu như đáp lại. Hai chân cô mềm nhũn cả rồi, nếu không có vòng tay của anh thì chắc cô đã ngã quỵ rồi.
Thấy đồng minh của mình đã đến. Cô lấy hết dũng khí, thoát khỏi Thiên Hạo, chạy đến nắp sau lưng Nhu Linh.
Vòng tay trống rỗng, anh chậm rãi tiếng từng bước chân áp bức đến chỗ hai cô gái. Nhu Linh và Yên Nhi lùi dần về phía sau, đến khi không lùi được nữa Nhu Linh liền đổi vị trí, nấp sau Yên Nhi.
- Tớ xin lỗi nhưng tớ gia đình tớ chỉ có mỗi Hulaly này. Nếu...như bị anh cậu nhắm đếm thì gia đình tớ sẽ phá sản mất.
Thiên Hạo cười nhạt, cô gái này cũng biết điều đấy. Không cần anh phải ra tay.
- Lại đây.
Anh nhìn Yên Nhi, dùng ánh mắt mắt và lời nói ra lệnh cho cô.
- Anh có quyền... quyền gì mà bắt em phải làm theo yêu cầu của anh
Cô sợ lắm rồi, đứng cũng khép nép thấy rõ. Nhưng vẫn cứng đầu, nói ra câu nói chống đối lại Thiên Hạo.
- Thả xuống, thả em ra...anh đừng có quá đáng.
Mặc kệ cô có chịu về hay không, anh nhìn cô một lượt rồi xông đến cuối người vác cô trên vai.
Bép.
- Anh...ai cho anh đánh mông em. Biến thái quá.
Cô cảm thấy vừa sợ, vừa giận, vừa xấu hổ không dám làm gì. Nằm yên trên tay cho anh vác.
Ra đến xe, anh nhét cô vào bên trong. Cô ngồi thu mình trong một góc, tránh né không dám nhìn vào đôi mắt của Thiên Hạo. Mạnh Nam là người lái xe, anh ta biết điều liền kéo màn chắn xuống. Không gian đã ngộp ngạt lại tăng lên gấp bội. Cô nhích từ từ chiếc mông của mình ra xa chỗ anh. Rụt rè cứ như một chú thỏ gặp phải con sói hung tợn vậy.
- Em đến nơi này làm gì?
Yên Nhi nuốt nước bọt, giọng nói run run trả lời anh.
- Đến...chơi.
Rầm.
Anh đập mạnh lên kính xe, dùng tư thế ép tường khống chế Yên Nhi. Không cho cô có cơ hội trốn chạy.
- Ở đây có cái gì cho em chơi? Đến đây quyến rũ đàn ông sao? Lý gia nuôi dạy em tốt như vậy mà em lại muốn biến bản thân thành một cô gái rẻ tiền. Anh thật sự thất vọng về em.
Yên Nhi nghe những lời nói của anh, nước mắt đã bắt đầu ứa ra, vành mắt đỏ ửng, môi mím, bộ dạng uất nghẹn không nói nên lời. Phải một lúc sau, cô nhớ lại khoảng khắc anh cùng Lưu Ly tay trong tay ở trung tâm mua sắm. Cô bật khóc, nói ra hết những gì mình nghĩ trong lòng.
- Đúng...em rẻ tiền đấy được chưa? Đây...đây còn không phải là kiểu con gái anh thích sao? Sao bây giờ anh lại mắng em chứ!! Những cô gái mà anh tiếp xúc họ có như thế này thế tại sao anh lại cấm em? Anh tiêu chuẩn kép quá đấy.
Thiên Hạo chau mày, nhất thời không biết nói thế nào với cô. Yên Nhi thấy anh thường cặp kè với các cô gái thế này nên muốn trở thành dáng vẻ đó chỉ mong được anh chú ý thôi sao?
- Em điên rồi...điên thật rồi. Anh lặp lại một lần nữa, em liệu mà nghe cho kĩ. Anh chỉ xem em là em gái mà yêu thương, chăm sóc. Dù em có trở thành bộ dạng gì anh cũng mãi mãi không thích em.
Anh biết ở độ tuổi của Yên Nhi là giai đoạn nổi loạn nhất của tuổi trẻ. Suy nghĩ có phần lệch lạc, không đúng đắn. Nhưng cô như vầy thì có hơi thái quá rồi. Anh đã nói bao nhiêu lần là không hề thích cô rồi mà sao cô còn không chịu hiểu. Rõ ràng mấy tuần trước còn mạnh miệng bảo rằng cô đã thích người khác rồi cơ mà?
[ Like + theo dõi+ comment cho mình nha!! Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ khiến tui vui cả ngày rồi! ]