Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
Cuối cùng nam chính được chọn phải rút lui vì sợ fan nguyên tác, đạo diễn thấy phong thái của Tần Dịch cũng không tệ, để tiết kiệm chi phí nên để anh ta diễn.
Ai ngờ cuối cùng bộ phim này lại nổi tiếng, sau đó Tần Dịch lại nhận hai chương trình giải trí nhân lúc đang nổi, giờ anh ta đã là ngôi sao lưu lượng mới trong nền giải trí quốc nội, số người theo dõi Weibo cũng phá vỡ con số mười một triệu trong năm nay.
Khi người nhà họ Chiến tìm đến Cảnh Thiên, muốn cô cưới Chiến Lê Xuyên đã bại liệt, làm cháu dâu cho nhà họ Chiến để xung hỉ, nguyên chủ không đồng ý nhưng cuối cùng cô vẫn cưới, mục đích lớn nhất chính là để lót đường cho Tần Dịch.
Tần Dịch đẹp trai như ánh mặt trời, là kiểu “thịt tươi” mà các cô gái nhỏ yêu thích bây giờ. Anh ta đã có tiếng tăm và lưu lượng nhất định, thứ anh ta thiếu lúc này chính là tài nguyên. Chỉ cần có thể diễn vài bộ phim truyền hình, từ idol chuyển mình thành diễn viên, cố gắng thu hút vài nhà đầu tư điện ảnh nữa thì sau này thuận buồm xuôi gió rồi.
Còn tập đoàn AUPU lại nắm giữ công ty sản xuất phim Trung Bác, một trong ba công ty điện ảnh truyền hình lớn nhất nước Z, tài nguyên nhiều không kể xiết.
Tần Dịch thèm muốn tài nguyên cao cấp của nhà họ Chiến nên nguyên chủ bị Tần Dịch dụ dỗ, nghĩa chẳng từ nan mà bước vào nhà họ Chiến vì phát triển sự nghiệp của người yêu.
Nhưng cô không phải nguyên chủ, ký ức còn lại trong đầu không nhiều như vậy, nên ban đầu tên “trà xanh” này dụ nguyên chủ như thế nào mà khiến cô cam tâm tình nguyện bước vào nhà họ Chiến, cô không nhớ được nữa.
Điều duy nhất còn nhớ chính là nguyên chủ vì tên này mà không những vào nhà họ Chiến để vơ vét tài nguyên cho anh ta, còn chi rất nhiều tiền cho anh ta.
Bây giờ cô chính là nguyên chủ, tiền mà nguyên chủ tiêu chính là tiền của cô!
Đối với người từng không trân trọng tính mạng như cô mà nói, chắc chắn là tiền quan trọng hơn tính mạng.
“Có phải anh vay tôi năm mươi triệu không?”
Tuy ban nãy giọng điệu của gã đàn ông ở đầu bên kia rất gấp gáp, nhưng tình cảnh thực tế lại là anh ta đang cởi trần nửa người trên, ngồi tựa vào đầu giường với sắc mặt thỏa mãn, chiếc chăn vẫn còn vương hơi xuân đang che bộ phận không thể miêu tả.
Một tay anh ta ôm một cô gái mảnh mai, nõn nà, yểu điệu, một tay thì cầm điếu thuốc lá và cầm điện thoại, vô cùng thoải mái.
Anh ta đang định rung cho rơi tàn thuốc thì bỗng nghe thấy câu hỏi bất ngờ. Anh ta sững sờ, run tay làm tàn thuốc bỏng rẫy rơi từ bên tai xuống cổ, anh ta bị bỏng đến mức ngồi bật dậy, hít mạnh một hơi.
Cô gái trong lòng anh ta cũng bất ngờ vì hành động đột ngột, hít thở mạnh hơn hẳn.
Thấy vậy, cô ta bèn vội vàng phủi tàn thuốc nóng trên cổ anh ta xuống.
Chỉ một hành động nhỏ và tiếng thở nặng thêm nhưng đã bị người ở đầu bên kia điện thoại nghe thấy rất rõ ràng.
Cảnh Thiên nhướng mày.
Mẹ kiếp!
Nguyên chủ bị người ta bán, bị cắm sừng, lại còn giúp người ta đếm tiền nữa à!
“Thiên Thiên, em vừa hỏi anh gì cơ?” Tần Dịch không dám tin câu hỏi mình vừa nghe thấy nên hỏi lại lần nữa.
Cảnh Thiên tốt bụng nhắc lại: “Có phải anh đã vay tôi năm mươi triệu không?”
“Anh vay em năm mươi triệu lúc nào? Thiên Thiên, rốt cuộc em đang nói gì vậy? Em có tiện nói chuyện không thế?”
“Ừ, tiện. Tôi nhớ trước khi tôi gả vào nhà họ Chiến, anh nói mẹ anh hay là ai đó đang thiếu tiền nên vay tôi năm mươi triệu.”
Tần Dịch: “…”
Tiền thì đúng là có vay thật nhưng không phải năm mươi triệu mà là hai mươi triệu. Hơn nữa anh ta cũng không có ý định trả lại cho cô số tiền này.
Thói quen nhiều năm đã khiến anh ta hình thành một sự đồng thuận giữa hai người: Mọi thứ của Cảnh Thiên đều là của anh ta.
Ai ngờ cuối cùng bộ phim này lại nổi tiếng, sau đó Tần Dịch lại nhận hai chương trình giải trí nhân lúc đang nổi, giờ anh ta đã là ngôi sao lưu lượng mới trong nền giải trí quốc nội, số người theo dõi Weibo cũng phá vỡ con số mười một triệu trong năm nay.
Khi người nhà họ Chiến tìm đến Cảnh Thiên, muốn cô cưới Chiến Lê Xuyên đã bại liệt, làm cháu dâu cho nhà họ Chiến để xung hỉ, nguyên chủ không đồng ý nhưng cuối cùng cô vẫn cưới, mục đích lớn nhất chính là để lót đường cho Tần Dịch.
Tần Dịch đẹp trai như ánh mặt trời, là kiểu “thịt tươi” mà các cô gái nhỏ yêu thích bây giờ. Anh ta đã có tiếng tăm và lưu lượng nhất định, thứ anh ta thiếu lúc này chính là tài nguyên. Chỉ cần có thể diễn vài bộ phim truyền hình, từ idol chuyển mình thành diễn viên, cố gắng thu hút vài nhà đầu tư điện ảnh nữa thì sau này thuận buồm xuôi gió rồi.
Còn tập đoàn AUPU lại nắm giữ công ty sản xuất phim Trung Bác, một trong ba công ty điện ảnh truyền hình lớn nhất nước Z, tài nguyên nhiều không kể xiết.
Tần Dịch thèm muốn tài nguyên cao cấp của nhà họ Chiến nên nguyên chủ bị Tần Dịch dụ dỗ, nghĩa chẳng từ nan mà bước vào nhà họ Chiến vì phát triển sự nghiệp của người yêu.
Nhưng cô không phải nguyên chủ, ký ức còn lại trong đầu không nhiều như vậy, nên ban đầu tên “trà xanh” này dụ nguyên chủ như thế nào mà khiến cô cam tâm tình nguyện bước vào nhà họ Chiến, cô không nhớ được nữa.
Điều duy nhất còn nhớ chính là nguyên chủ vì tên này mà không những vào nhà họ Chiến để vơ vét tài nguyên cho anh ta, còn chi rất nhiều tiền cho anh ta.
Bây giờ cô chính là nguyên chủ, tiền mà nguyên chủ tiêu chính là tiền của cô!
Đối với người từng không trân trọng tính mạng như cô mà nói, chắc chắn là tiền quan trọng hơn tính mạng.
“Có phải anh vay tôi năm mươi triệu không?”
Tuy ban nãy giọng điệu của gã đàn ông ở đầu bên kia rất gấp gáp, nhưng tình cảnh thực tế lại là anh ta đang cởi trần nửa người trên, ngồi tựa vào đầu giường với sắc mặt thỏa mãn, chiếc chăn vẫn còn vương hơi xuân đang che bộ phận không thể miêu tả.
Một tay anh ta ôm một cô gái mảnh mai, nõn nà, yểu điệu, một tay thì cầm điếu thuốc lá và cầm điện thoại, vô cùng thoải mái.
Anh ta đang định rung cho rơi tàn thuốc thì bỗng nghe thấy câu hỏi bất ngờ. Anh ta sững sờ, run tay làm tàn thuốc bỏng rẫy rơi từ bên tai xuống cổ, anh ta bị bỏng đến mức ngồi bật dậy, hít mạnh một hơi.
Cô gái trong lòng anh ta cũng bất ngờ vì hành động đột ngột, hít thở mạnh hơn hẳn.
Thấy vậy, cô ta bèn vội vàng phủi tàn thuốc nóng trên cổ anh ta xuống.
Chỉ một hành động nhỏ và tiếng thở nặng thêm nhưng đã bị người ở đầu bên kia điện thoại nghe thấy rất rõ ràng.
Cảnh Thiên nhướng mày.
Mẹ kiếp!
Nguyên chủ bị người ta bán, bị cắm sừng, lại còn giúp người ta đếm tiền nữa à!
“Thiên Thiên, em vừa hỏi anh gì cơ?” Tần Dịch không dám tin câu hỏi mình vừa nghe thấy nên hỏi lại lần nữa.
Cảnh Thiên tốt bụng nhắc lại: “Có phải anh đã vay tôi năm mươi triệu không?”
“Anh vay em năm mươi triệu lúc nào? Thiên Thiên, rốt cuộc em đang nói gì vậy? Em có tiện nói chuyện không thế?”
“Ừ, tiện. Tôi nhớ trước khi tôi gả vào nhà họ Chiến, anh nói mẹ anh hay là ai đó đang thiếu tiền nên vay tôi năm mươi triệu.”
Tần Dịch: “…”
Tiền thì đúng là có vay thật nhưng không phải năm mươi triệu mà là hai mươi triệu. Hơn nữa anh ta cũng không có ý định trả lại cho cô số tiền này.
Thói quen nhiều năm đã khiến anh ta hình thành một sự đồng thuận giữa hai người: Mọi thứ của Cảnh Thiên đều là của anh ta.