Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Bản thân Chiến Lê Xuyên không thể chấp nhận, có là ai đi chăng nữa thì cũng không thể chấp nhận nổi chuyện này.
Cho dù là Cảnh Thiên khi nhìn Chiến Lê Xuyên như bây giờ, nghĩ lại sự nổi bật choáng ngợp trong bữa tiệc chúc mừng anh tiếp nhận chức vụ chủ tịch hội đồng quản trị, cô cũng không nhịn được mà cảm khái.
Gọi anh là phượng hoàng gãy cánh cũng chẳng có gì quá đáng.
Tính mạng mới là thứ quan trọng nhất, mạng mất rồi thì cũng thành trắng tay.
Lúc này, Cảnh Thiên đang lái xe tham quan của nhà họ Chiến đi trong khu nhà, thưởng thức cảnh đẹp cổ phong như đã xuyên không, trước hoa dưới trăng, hít thở bầu không khí tràn ngập tự do và sức sống. Mới sống lại một thời gian ngắn, cô đã không thể hiểu được vì sao trước đây mình lại nghĩ quẩn như thế, lúc nào cũng chỉ muốn tự sát.
Cuộc sống không đẹp sao?
Có tiền không vui sao?
Có tiền có thế, có quyền có sắc, vì sao cứ phải thương xuân buồn thu chứ?
Cô không biết mình đã mắc bệnh trầm cảm như thế nào với tính cách như vậy, nhưng khi cô nhận ra sự khác thường thì cảm xúc đã hoàn toàn mất khống chế rồi. Cả ngày cô chỉ nghĩ đến chuyện chết, hoặc là nghĩ cách chọc người ta tức chết rồi người ta sẽ hại cô chết.
Cuộc đời hoàn mỹ một khi tiến vào ngõ cụt thì cũng khó mà bò ra được nữa.
May là ông trời thương cô, bây giờ cô đã thay da đổi thịt, căn bệnh trầm cảm mức độ nặng đã biến mất, dường như cuộc đời cô đã rộng mở sáng ngời.
Ánh trắng bạc rải thủy ngân đầy mặt đất, kéo dáng hình xinh đẹp đang hái hoa vờn cỏ của Cảnh Thiên trong vườn trở nên dài mảnh.
Trong khu vườn của nhà họ Chiến có rất nhiều hoa cỏ cây cối, cô hái vài loại cần rồi để vào trong xe tham quan, sau đó lại sang nơi tiếp theo.
Khi đã có đủ những thứ cần thiết, điện thoại của cô đổ chuông.
Cảnh Thiên liếc nhìn chiếc điện thoại đã bỏ hết vụn kim cương lấp lánh, người gọi đến là một dãy số xa lạ.
Cô bắt máy rồi “alo” một tiếng, bên kia truyền tới giọng nói của một người đàn ông.
“Thiên Thiên, bây giờ em có tiện nói chuyện không?”
Số máy xa lạ nhưng giọng điệu của đối phương lại rất quen thuộc, Cảnh Thiên chưa nhận ra đối phương là ai ngay, cô đáp “ừ” một tiếng.
“Rốt cuộc buổi chiều đã xảy ra chuyện gì thế? Bên ngoài có ai không? Chuyện của chúng ta có bị phát hiện không?”
Giọng nói của đối phương vội vã và căng thẳng.
Bộ não trống rỗng của Cảnh Thiên đã xác định được người gọi điện này là ai.
Anh ta tên là Tần Dịch, là người yêu với chủ nhân ban đầu của cơ thể này. Năm nhất đại học, Tần Dịch được công ty giải trí để ý, trở thành thành viên của nhóm Funik qua show tuyển chọn.
Ban đầu Funik là một nhóm nhạc không nổi tiếng, cứ bình bình suốt, mãi đến năm ngoái có một đạo diễn để ý ngoại hình của nguyên chủ, cho cô làm nữ phụ trong một bộ phim, nguyên chủ bèn giới thiệu Tần Dịch sang.
Bộ phim đó là IP kinh điển, vì một số nguyên nhân mà không thể lên sóng truyền hình, chỉ có thể chiếu theo hình thức phim mạng, phía đầu tư cũng không bỏ nhiều vốn khiến fan nguyên tác cực lực bài xích bản phim, họ cho rằng không có một diễn viên nam nào xứng đóng nam chính của bộ phim này, dẫn đến phim còn chưa bắt đầu quay mà nam chính đã bị người ta chửi chết rồi.
Xem ảnh 1
Cho dù là Cảnh Thiên khi nhìn Chiến Lê Xuyên như bây giờ, nghĩ lại sự nổi bật choáng ngợp trong bữa tiệc chúc mừng anh tiếp nhận chức vụ chủ tịch hội đồng quản trị, cô cũng không nhịn được mà cảm khái.
Gọi anh là phượng hoàng gãy cánh cũng chẳng có gì quá đáng.
Tính mạng mới là thứ quan trọng nhất, mạng mất rồi thì cũng thành trắng tay.
Lúc này, Cảnh Thiên đang lái xe tham quan của nhà họ Chiến đi trong khu nhà, thưởng thức cảnh đẹp cổ phong như đã xuyên không, trước hoa dưới trăng, hít thở bầu không khí tràn ngập tự do và sức sống. Mới sống lại một thời gian ngắn, cô đã không thể hiểu được vì sao trước đây mình lại nghĩ quẩn như thế, lúc nào cũng chỉ muốn tự sát.
Cuộc sống không đẹp sao?
Có tiền không vui sao?
Có tiền có thế, có quyền có sắc, vì sao cứ phải thương xuân buồn thu chứ?
Cô không biết mình đã mắc bệnh trầm cảm như thế nào với tính cách như vậy, nhưng khi cô nhận ra sự khác thường thì cảm xúc đã hoàn toàn mất khống chế rồi. Cả ngày cô chỉ nghĩ đến chuyện chết, hoặc là nghĩ cách chọc người ta tức chết rồi người ta sẽ hại cô chết.
Cuộc đời hoàn mỹ một khi tiến vào ngõ cụt thì cũng khó mà bò ra được nữa.
May là ông trời thương cô, bây giờ cô đã thay da đổi thịt, căn bệnh trầm cảm mức độ nặng đã biến mất, dường như cuộc đời cô đã rộng mở sáng ngời.
Ánh trắng bạc rải thủy ngân đầy mặt đất, kéo dáng hình xinh đẹp đang hái hoa vờn cỏ của Cảnh Thiên trong vườn trở nên dài mảnh.
Trong khu vườn của nhà họ Chiến có rất nhiều hoa cỏ cây cối, cô hái vài loại cần rồi để vào trong xe tham quan, sau đó lại sang nơi tiếp theo.
Khi đã có đủ những thứ cần thiết, điện thoại của cô đổ chuông.
Cảnh Thiên liếc nhìn chiếc điện thoại đã bỏ hết vụn kim cương lấp lánh, người gọi đến là một dãy số xa lạ.
Cô bắt máy rồi “alo” một tiếng, bên kia truyền tới giọng nói của một người đàn ông.
“Thiên Thiên, bây giờ em có tiện nói chuyện không?”
Số máy xa lạ nhưng giọng điệu của đối phương lại rất quen thuộc, Cảnh Thiên chưa nhận ra đối phương là ai ngay, cô đáp “ừ” một tiếng.
“Rốt cuộc buổi chiều đã xảy ra chuyện gì thế? Bên ngoài có ai không? Chuyện của chúng ta có bị phát hiện không?”
Giọng nói của đối phương vội vã và căng thẳng.
Bộ não trống rỗng của Cảnh Thiên đã xác định được người gọi điện này là ai.
Anh ta tên là Tần Dịch, là người yêu với chủ nhân ban đầu của cơ thể này. Năm nhất đại học, Tần Dịch được công ty giải trí để ý, trở thành thành viên của nhóm Funik qua show tuyển chọn.
Ban đầu Funik là một nhóm nhạc không nổi tiếng, cứ bình bình suốt, mãi đến năm ngoái có một đạo diễn để ý ngoại hình của nguyên chủ, cho cô làm nữ phụ trong một bộ phim, nguyên chủ bèn giới thiệu Tần Dịch sang.
Bộ phim đó là IP kinh điển, vì một số nguyên nhân mà không thể lên sóng truyền hình, chỉ có thể chiếu theo hình thức phim mạng, phía đầu tư cũng không bỏ nhiều vốn khiến fan nguyên tác cực lực bài xích bản phim, họ cho rằng không có một diễn viên nam nào xứng đóng nam chính của bộ phim này, dẫn đến phim còn chưa bắt đầu quay mà nam chính đã bị người ta chửi chết rồi.