Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64
Bạn nhỏ Lâm Ngữ bị mẹ mắng cho một trận,liền ở trong phòng ghé vào bên bàn vừa khóc vừa làm bài tập,nước mắt thi nhau rơi trên vở.
Lâm Cẩn Ngôn về nhà, đứng trước cửa phòng nhìn vợ.
Giản Vi đang ôm máy tính ngồi dựa trên đầu giường, làm nốt công việc mà ban ngày chưa xong.
Lâm Cẩn Ngôn tiến lên, đem máy tính gấp lại,:"Đã nói bao nhiêu lần rồi,quá 10 giờ thì đừng làm việc."
"Liền còn thừa một chút." Giản Vi duỗi tay muốn đoạt lấy máy tính.
Lâm Cẩn Ngôn không cho cúi người hôn cô.
Hai người kết hôn nhiều năm như vậy, tình cảm vẫn như cũ cũng không khác lúc tình yêu nồng nhiệt là mấy. Hôn đến thở hồng hộc, mới chịu tách nhau ra. Lâm Cẩn Ngôn hơi ngồi dậy,đem áo vest cởi ra, ném lên đầu giường, ngay sau đó liền đem Giản Vi áp đảo ở tren giường.
Giản Vi nhịn không được cười, đẩy anh:" Anh gấp cái gì? Đi xem Nồng Đậm đã làm xong bài tập chưa."
" Đợi chút, đi xem con bé làm bài tập xong chưa đã."
Lâm Cẩn Ngôn sửng sốt, giơ tay nhìn đồng hồ, có chút kinh ngạc nói:" 10 giờ rồi, vẫn còn làm bài tập?"
Giản Vi từ trên giường ngồi dậy, thở dài:"Con bé cũng không biết giống ai, suốt ngày nghịch ngợm, chiều nay hơn ba giờ tan học, về nhà cũng không là bài tập, nghe dì Lan nói ở trong phòng một mình chơi công chúa..."
Lâm Cẩn Ngôn nhíu mày.
Giản Vi lại tiếp tục nói:"Anh có biết buồn cười nhất là gì không?"
Lâm Cẩn Ngôn lại nhíu mày:"Cái gì?"
"Khoác khăn trải giường chạy sang phòng Tiểu Bạch, bắt Tiểu Bạch làm thái giám, khiến cho thằng bé tức giận."
Lâm Cẩn Ngôn nhịn không được cười, từ mép giường đứng lên:"Đứa nhóc này không biết giống ai, để anh đi xem."
Lâm Cẩn Ngôn đến phòng con gái xem bài tập, phát hiện tiểu nha đầu cư nhiên lại nằm ở trên bàn ngủ mất rồi.
Đi qua, nhìn khuôn mặt bụ bẫm vẫn còn đọng nước mắt, bàn tay trắng nõn còn đang cầm bút chì.
Bài tập làm một nửa, còn một nửa vẫn còn để trống.
Lâm Cẩn Ngôn có chút đau đầu, không biết nên xử trí thế nào.
Tiểu nha đầu không biết như thế nào đột nhiên tỉnh dậy, còn buồn ngủ mà dụi dụi mắt, mềm mại mà gọi anh:"Ba."
Con gái gọi một tiếng "ba", Lâm Cẩn Ngôn nhanh chóng bị thuần hóa, mặt vô cùng ôn nhu, nhẹ giọng hỏi:" Nói cho ba biết, Nồng Đậm sao không làm bài tập đúng hạn?"
Bạn nhỏ Lâm Ngữ đôi mắt mở to, giống như nho đen sáng láp lánh, ngoan ngoãn mà ngồi ngay ngắn, trả lời:" Nồng Đậm muốn chơi mọt chút,kết quả liền quên mất."
Đã hơn mười giờ, cô nhóc ngủ gật như vậy, Lâm Cẩn Ngôn trong chốc lát, sờ sờ đầu con gái, nhỏ giọng dỗ dành:" Hôm nay liền tính, đi ngủ trước, về sau phải nhớ hoan thành bài tập trước mới được chơi, biết không?"
Bạn nhỏ Lâm Ngữ vừa nghe thấy không cần tiếp tục làm bài tập, vui vẻ vô cùng, nhưng trên mặt vẫn làm bộ dạng nghe lời, ngoan ngoãn nói:" Cảm ơn ba, con nhớ rồi."
Lâm Cẩn Ngôn ôm con gái vào phòng tắm rửa mặt đánh răng, xong rồi lại ôm trở về giường, ôn nhu mà đắp chăn đàng hoàng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán con gái:" Ngoan, mau ngủ đi."
Trong tay Lâm Ngữ ôm một con búp bê, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Ngoài cửa, bạn nhỏ lớn Tiểu Bạch vẻ mặt trầm tư tâm trạng. Nghĩ thầm, không làm bài tập cũng không có gì, ân, về sau nhóc con cũng sẽ không làm bài tập.
Phát hiện không làm bài tập cũng sẽ không bị ba phê bình, bạn nhỏ lớn Tiểu Bạch ngày hôm sau về nhà, ném cặp sách sang một bên liền ngồi xuống chơi mô hình máy bay.
Chơi một lát liền đến 8 giờ, ba mẹ đi tham gia hoạt động bên ngoài trở về.
Bạn nhỏ Lâm Ngữ hôm nay vô cùng nghe lời đã làm xong bài tập,ba mẹ về tới, lập tức ôm sách bài tập của mình, giống như dâng lên một báu vật quý vậy:" Ba! Con làm xong bài tâp rồi này!"
Lâm Cẩn Ngôn ôn nhu mà sờ sờ cái đầu nhỏ:"Ừ, Nồng Đậm ngoan."
Anh lấy lại nhìn thoáng qua, khích lệ:"Làm không tồi, cơ bản không sai nhiều."
Lâm Ngữ tươi cười, giây tiếp theo, đôi mắt nhanh như chớp mà xoay chuyển, sau đó lôi kéo tay ba:"Ba cúi người xuống, con có chuyện nói với ba."
Tiểu nha đầu vẻ mặt thần bí, Lâm Cẩn Ngôn cười ngồi xổm xuống:"Sao nào?"
Lâm Ngữ bàn tay nhỏ bé đặt ở bên miệng, đối với lỗ tai của ba lặng lẽ nói:" Ba, anh hôm nay không có làm bài tập, anh luôn chơi đồ chơi."
Bạn nhỏ lớn Tiểu Bạch quy quy củ củ mà học tập chăm chỉ suốt ba năm, lần đầu tiên không làm bài tập bị chính em gái mình báo cáo tội trạng.
Lâm Cẩn Ngôn đem bài tập của cậu nhóc kiểm tra, đen mặt:"Mải chơi?Bài tập không làm định chờ ba về làm với con sao?"
Bạn nhỏ lớn Tiểu Bạch chắp tay sau lưng quy củ đứng trước mặt ba, bị ba mắng một trận, trong lòng có chút ủy khuất nhỏ giọng nói thầm:"Ngày hôm qua em cũng không làm...."
"Con còn dám tranh luận?"
Tiểu Bạch sợ nhất là ba, bị mắng một lần nữa liền không dám hé răng.
Lâm Cẩn Ngôn đem sách bài tập quăng đến trước mặt cậu nhóc:" Lập tức đi lên làm bài tập! Chưa xong chưa được đi ngủ!"
Vì thế buổi tối hôm nay, bạn nhỏ lớn Tiểu Bạch làm bài tập đến hơn 1 giờ sáng.
Trải qua đêm nay, mà khắc sâu minh bạch một việc. Ba bất công, vô cùng bất công! Về sau không thể học cùng Lâm Ngữ.
Lâm Cẩn Ngôn về nhà, đứng trước cửa phòng nhìn vợ.
Giản Vi đang ôm máy tính ngồi dựa trên đầu giường, làm nốt công việc mà ban ngày chưa xong.
Lâm Cẩn Ngôn tiến lên, đem máy tính gấp lại,:"Đã nói bao nhiêu lần rồi,quá 10 giờ thì đừng làm việc."
"Liền còn thừa một chút." Giản Vi duỗi tay muốn đoạt lấy máy tính.
Lâm Cẩn Ngôn không cho cúi người hôn cô.
Hai người kết hôn nhiều năm như vậy, tình cảm vẫn như cũ cũng không khác lúc tình yêu nồng nhiệt là mấy. Hôn đến thở hồng hộc, mới chịu tách nhau ra. Lâm Cẩn Ngôn hơi ngồi dậy,đem áo vest cởi ra, ném lên đầu giường, ngay sau đó liền đem Giản Vi áp đảo ở tren giường.
Giản Vi nhịn không được cười, đẩy anh:" Anh gấp cái gì? Đi xem Nồng Đậm đã làm xong bài tập chưa."
" Đợi chút, đi xem con bé làm bài tập xong chưa đã."
Lâm Cẩn Ngôn sửng sốt, giơ tay nhìn đồng hồ, có chút kinh ngạc nói:" 10 giờ rồi, vẫn còn làm bài tập?"
Giản Vi từ trên giường ngồi dậy, thở dài:"Con bé cũng không biết giống ai, suốt ngày nghịch ngợm, chiều nay hơn ba giờ tan học, về nhà cũng không là bài tập, nghe dì Lan nói ở trong phòng một mình chơi công chúa..."
Lâm Cẩn Ngôn nhíu mày.
Giản Vi lại tiếp tục nói:"Anh có biết buồn cười nhất là gì không?"
Lâm Cẩn Ngôn lại nhíu mày:"Cái gì?"
"Khoác khăn trải giường chạy sang phòng Tiểu Bạch, bắt Tiểu Bạch làm thái giám, khiến cho thằng bé tức giận."
Lâm Cẩn Ngôn nhịn không được cười, từ mép giường đứng lên:"Đứa nhóc này không biết giống ai, để anh đi xem."
Lâm Cẩn Ngôn đến phòng con gái xem bài tập, phát hiện tiểu nha đầu cư nhiên lại nằm ở trên bàn ngủ mất rồi.
Đi qua, nhìn khuôn mặt bụ bẫm vẫn còn đọng nước mắt, bàn tay trắng nõn còn đang cầm bút chì.
Bài tập làm một nửa, còn một nửa vẫn còn để trống.
Lâm Cẩn Ngôn có chút đau đầu, không biết nên xử trí thế nào.
Tiểu nha đầu không biết như thế nào đột nhiên tỉnh dậy, còn buồn ngủ mà dụi dụi mắt, mềm mại mà gọi anh:"Ba."
Con gái gọi một tiếng "ba", Lâm Cẩn Ngôn nhanh chóng bị thuần hóa, mặt vô cùng ôn nhu, nhẹ giọng hỏi:" Nói cho ba biết, Nồng Đậm sao không làm bài tập đúng hạn?"
Bạn nhỏ Lâm Ngữ đôi mắt mở to, giống như nho đen sáng láp lánh, ngoan ngoãn mà ngồi ngay ngắn, trả lời:" Nồng Đậm muốn chơi mọt chút,kết quả liền quên mất."
Đã hơn mười giờ, cô nhóc ngủ gật như vậy, Lâm Cẩn Ngôn trong chốc lát, sờ sờ đầu con gái, nhỏ giọng dỗ dành:" Hôm nay liền tính, đi ngủ trước, về sau phải nhớ hoan thành bài tập trước mới được chơi, biết không?"
Bạn nhỏ Lâm Ngữ vừa nghe thấy không cần tiếp tục làm bài tập, vui vẻ vô cùng, nhưng trên mặt vẫn làm bộ dạng nghe lời, ngoan ngoãn nói:" Cảm ơn ba, con nhớ rồi."
Lâm Cẩn Ngôn ôm con gái vào phòng tắm rửa mặt đánh răng, xong rồi lại ôm trở về giường, ôn nhu mà đắp chăn đàng hoàng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán con gái:" Ngoan, mau ngủ đi."
Trong tay Lâm Ngữ ôm một con búp bê, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Ngoài cửa, bạn nhỏ lớn Tiểu Bạch vẻ mặt trầm tư tâm trạng. Nghĩ thầm, không làm bài tập cũng không có gì, ân, về sau nhóc con cũng sẽ không làm bài tập.
Phát hiện không làm bài tập cũng sẽ không bị ba phê bình, bạn nhỏ lớn Tiểu Bạch ngày hôm sau về nhà, ném cặp sách sang một bên liền ngồi xuống chơi mô hình máy bay.
Chơi một lát liền đến 8 giờ, ba mẹ đi tham gia hoạt động bên ngoài trở về.
Bạn nhỏ Lâm Ngữ hôm nay vô cùng nghe lời đã làm xong bài tập,ba mẹ về tới, lập tức ôm sách bài tập của mình, giống như dâng lên một báu vật quý vậy:" Ba! Con làm xong bài tâp rồi này!"
Lâm Cẩn Ngôn ôn nhu mà sờ sờ cái đầu nhỏ:"Ừ, Nồng Đậm ngoan."
Anh lấy lại nhìn thoáng qua, khích lệ:"Làm không tồi, cơ bản không sai nhiều."
Lâm Ngữ tươi cười, giây tiếp theo, đôi mắt nhanh như chớp mà xoay chuyển, sau đó lôi kéo tay ba:"Ba cúi người xuống, con có chuyện nói với ba."
Tiểu nha đầu vẻ mặt thần bí, Lâm Cẩn Ngôn cười ngồi xổm xuống:"Sao nào?"
Lâm Ngữ bàn tay nhỏ bé đặt ở bên miệng, đối với lỗ tai của ba lặng lẽ nói:" Ba, anh hôm nay không có làm bài tập, anh luôn chơi đồ chơi."
Bạn nhỏ lớn Tiểu Bạch quy quy củ củ mà học tập chăm chỉ suốt ba năm, lần đầu tiên không làm bài tập bị chính em gái mình báo cáo tội trạng.
Lâm Cẩn Ngôn đem bài tập của cậu nhóc kiểm tra, đen mặt:"Mải chơi?Bài tập không làm định chờ ba về làm với con sao?"
Bạn nhỏ lớn Tiểu Bạch chắp tay sau lưng quy củ đứng trước mặt ba, bị ba mắng một trận, trong lòng có chút ủy khuất nhỏ giọng nói thầm:"Ngày hôm qua em cũng không làm...."
"Con còn dám tranh luận?"
Tiểu Bạch sợ nhất là ba, bị mắng một lần nữa liền không dám hé răng.
Lâm Cẩn Ngôn đem sách bài tập quăng đến trước mặt cậu nhóc:" Lập tức đi lên làm bài tập! Chưa xong chưa được đi ngủ!"
Vì thế buổi tối hôm nay, bạn nhỏ lớn Tiểu Bạch làm bài tập đến hơn 1 giờ sáng.
Trải qua đêm nay, mà khắc sâu minh bạch một việc. Ba bất công, vô cùng bất công! Về sau không thể học cùng Lâm Ngữ.