Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 87: Không có váy
Ngày diễn ra đêm hội triển lãm trang sức đã gần đến, Khế Phương tất bật cùng với Lý Nhất Hoan và Makky gần như ngày nào cũng ở trong văn phòng làm việc đến khuya muộn mới trở về.
Hôm nay cũng gần 8:00 thường lệ Makky sẽ là người đầu tiên chuẩn bị rục rịch rời khỏi văn phòng làm việc, nhưng hôm nay cậu ta chẳng biết suy nghĩ như thế nào mà vẫn ở lại còn mang theo một đống đồ ăn vặt chạy tới trước mặt của Khế Phương đang hì hục ngắm nhìn lại những tác phẩm mà đặt xuống:
"Người đẹp ăn đi cho nóng!"
Nói rồi cậu ta còn tặng thêm cả một cái nháy mắt đầy tình ý nếu như ai không hiểu thì chắc chắn sẽ như Lý Nhất Hoan và Ngải Huế che miệng lại mà cảm thán nên vài từ:
"Ngưỡng mộ quá đi!"
Makky ném lại cho Ngải Huế chiếc bánh ngọt vị dứa thanh mát:
"Cái này cho cô! Ăn đi rồi còn lấy sức phục vụ tôi!"
Ngải Huế đỡ lấy chiếc bánh mà hậm hực nhìn cái tên Makky đang hất mặt rời đi như vừa ban phát cái gì đó lớn lao lắm:
"Chỉ là cái bánh! Làm như đồ cao sơn mỹ vị không bằng!"
Khế Phương nhìn cô gái bé nhỏ trong sáng ngay trước mặt mà khẽ hiện lên một nét cười nhanh chóng giải thích hộ:
"Cậu ta thích ăn nhất là bánh vị dứa đó! Cậu ta cho em chắc chắn phải quý em lắm đấy!"
Ngải Huế nhìn lại chiếc bánh một hồi hơi ngượng ngạo. Nếu như đúng là những gì Khế Phương nói thì cô ấy cũng thực sự là sẽ rất vui. Nhưng đâu phải mọi người ai không biết Makky đối với Khế Phương là chăm sóc tận răng không có lấy một kẽ hở. Đến cả sở thích là gì Khế Phương còn biết chứng tỏ là mối quan hệ giữa hai người này không hề bình thường. Có khi là cậu ta ăn chán cái bánh vị dứa này rồi mới đem cho cô như vậy. Chứ còn thực ra nhìn đống đồ ăn vặt toàn là những thứ đắt tiền trên bàn của khế Phương thì có thể tự nhận định được bản thân mình có giá trị là như thế nào rồi.
Ngải Huế đưa cái bánh vẫn cố ý ngượng ngạo:
"Chị có muốn ăn không? Cái này anh Makky thích đấy!"
"Không cần đâu! Chị không thích vị dứa. Vẫn là mấy món trên bàn này hợp khẩu vị hơn. Nhưng em không thích vị dứa hay sao? Nếu không thích thì lần sau chị có thể bảo cậu ta mua vị khác."
Ngải Huế vội vàng xua tay lắc đầu, đã đi ăn trực rồi thì cần gì phải có nhiều ý kiến như thế:
"Có đồ ăn là vào bụng là tốt rồi! Em không chú trọng lắm đâu! Em cũng rất thích vị dứa!"
Những tháng ngày làm việc vất vả kéo dài cuối cùng cũng đã tới ngày thu lại thành quả. Khế Phương ngồi trong văn phòng hít thở một hơi thật sâu nhìn vào bộ trang sức trước mặt mà chậm rãi quan sát từng chi tiết nhỏ. Bàn tay mân mê chạm vào từng đường nét chạm khắc quyến rũ, những hạt kim cương lấp lánh được chạm khắc tinh xảo gắn vào trên chiếc dây chuyền cầu kỳ càng làm tôn thêm dáng vẻ cao quý đắt đỏ của bộ trang sức.
Khế Phương nhìn thấy nó mà vẫn không tự chủ thốt lên một câu:
"Đẹp quá!"
Makky nghe lời khen của chị gái cùng ánh mắt mê mệt không rời khỏi của toàn bộ những người ngồi kín văn phòng nơi đây mới khoanh tay trước ngực lên tiếng:
"Nếu như nó không đẹp thì quả là tốn cái bản hợp đồng bao nhiêu triệu đô rồi!"
Thời gian diện nên mình bộ trang sức này vẫn còn kéo dài tới 5 tiếng nữa, nhưng Dư Vu Quân đã chẳng thể nào ngồi im được mà hắn ta ngay lập tức vừa nhìn thấy những vẻ đẹp thanh túy trước mặt mà nhanh chóng đứng dậy đeo lấy gang tay bảo hộ nhấc sợi dây chuyền lung linh ra khỏi ma nơ canh tiến lại trước mặt Khế Phương ân cần:
"Để anh đeo nó lên cho em!"
Khế Phương hơi đỏ mặt ngượng ngùng. Biết là bộ trang sức này vốn dĩ sẽ được đeo lên cho Khế Phương nhưng trước buổi công diễn vẫn còn nhiều thời gian như vậy mà cô đã đeo nó lên trên người, như vậy có phải là quá gấp gáp rồi hay không?
Khế Phương đó bừng mặt, ánh mắt đưa qua đảo lại nhìn mọi người trong gian văn phòng ngập ngừng:
"Sếp Dư! Không cần phải đưo sớm như thế đâu, đợi chuẩn bị xong xuôi rồi đeo lên cũng chưa muộn. Bây giờ nếu đeo lên mà có chuyện gì thì buổi diễn đêm nay làm sao có thể xử lý kịp thời!"
Dư Vu Quân nắm chặt sợi dây chuyền trong tay ánh mắt kiên định mà nhìn về Khế Phương:
"Có tôi ở đây, cô cần lo chuyện không may sao?"
Khế Phương vén lên mái tóc, để lộ chiếc cổ thon dài cùng bờ vai trắng nõn nà. Sợi dây chuyền mà Dư Vu Quân tặng cho vẫn một mực ở yên trên đó đến bây giờ lại lồng thêm một sợi dây chuyền này vào nữa. Đúng là mang bộ sưu tập toàn đá quý, chỉ cần nghĩ thế thôi cũng không dám lắc đầu bằng lực.
Dư Vu Quân vòng người ra đằng sau, đeo lên cái chốt chắc chắn nơi cổ sau của Khế Phương mà thì thầm vào bên tai:
"Em đẹp như vậy, chí có nó mới toả hết sắc nét trên đây."
Khế Phương đỏ bừng mặt cúi xuống khẽ cười. Hóa ra đây là tình yêu chốn công sở. Tuy rằng lúc nào cũng phải che che giấu giấu nhưng quả thật rất nhiều những niềm vui phấn khích đến bất ngờ. Ví dụ như bây giờ mặc dù là trước đám đông này Dư Vu Quân trước mặt vẫn thể hiện ra là một người sếp toàn năng quyền lực cứng rắn nhưng cánh tay đằng sau lại nói rằng điều đang nghĩ tới là không phải. Bàn tay mân mê trên cổ Khế Phương khiến cho toàn thân cô như bị kiến cắn chỉ muốn cắn lấy đoạn thân cường tráng kia cho hắn ta nếm mùi đau khổ nhưng lại không dám phản kháng.
Lý Nhất Hoan nhìn cô gái mà mình đang làm trợ lý cho ngồi ngay trước mặt mà khẽ trầm trồ lên vài tiếng:
"Khế Phương! Cô thực sự đẹp chết tôi mất!"
Dáng vẻ thường ngày của Khế Phương nếu như không tham gia sự kiện đều là đơn giản hết mức có thể. Nhưng tới hôm nay, vẫn chưa tới khoảng thời gian xinh đẹp nhất, chưa cần phải diện những bộ cánh xa hoa cầu kỳ mà mới chỉ cần chiếc vòng cổ trang trang sức lấp lánh này thôi đã có thể hiện được lên toàn bộ những khí chất mà một nữ minh tinh ở ngoài kia cũng không thể nào sánh kịp.
Dư Vu Quân đưa tay khoanh trước ngực dáng vẻ nghiêm nghị như đang quan sát toàn bộ Khế Phương nhưng thực chất lại đang ngắm nhìn người vợ xinh đẹp của bản thân mà không rời khỏi ánh mắt:
"Ngải Huế! Cô đã chuẩn bị trang phục chưa?"
"Em và chị Lý Nhất Hoan đã lựa chọn trang phục cho cô Phương rồi! Là thiết kế của nhà mốt FanXao đang nổi tiếng khắp toàn cầu. Nhà mốt ấy cũng là người đã đề xuất sẽ thiết kế trang phục riêng cô Phương trong buổi tiệc đêm ngày hôm nay. Chắc tầm nửa tiếng nữa chiếc váy sẽ được mang tới!"
Dư Vu Quân câu nói của Ngải Huế mà có chút khác lạ. Tuy rằng bình thường cô ấy xử lý mọi chuyện khá là ổn thỏa nhưng trong lúc này không hiểu tại sao mà hắn ta lại có nhiều những dự cảm chẳng lành. Thường thì những bộ trang phục đều phải mang tới trước sự kiện khoảng 2 đến 3 hôm vậy mà bây giờ lại chỉ mang tới trước sự kiện cách chưa được 4 tiếng. Như vậy có phải hơi khiến người ta hoài nghi?
Không khí trầm lại của văn phòng dừng lại khiến cho mọi người có chút bóp nghẹt trong thâm tâm. Sợi dây chuyền nặng trên cổ của Khế Phương bây giờ càng lúc lại càng rõ ràng hiện lên những phần nặng trịch. Bây giờ bộ trang sức đã ở ngay trước mắt nhưng trang phục thì nghe qua lại có nhiều phần không ổn lắm. Khế Phương mới đưa mắt nhìn Lý Nhất Hoan:
"Chị gọi lại cho bên vận chuyển, bảo họ vận chuyển nhanh tới đây được không? Sớm một phút cũng là sớm, sớm năm phút cũng là sớm. Cứ vận chuyển sớm được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu!"
Lý Nhất Hoan ra bên ngoài gọi điện thoại nhưng thứ mà cô ấy nhận được chỉ là phía đầu dây bên kia truyền lại một giọng đàn ông lạ hoắc:
"Trang phục gì? Làm gì có vận chuyển gì? Cô bị khùng hả?"
Lý Nhất Hoan vẫn cố nán lại điện thoại cần xin:
"Chú ơi chú giúp con với! Chú xem lại cho con với! Con nhận được thông báo đơn đặt hàng được vận chuyển trong ngày hôm nay của bên chú. Chú xem lại giúp con có phải có nhầm lẫn gì không? Hay là cho nhiều đơn quá mà chú không để ý? Chú xem lại giúp con lần nữa được không?"
Lời cầu xin khẩn khoản như thế khiến cho người đàn ông đầu dây bên kia cũng phải một lần nữa tra lại những thông tin nhưng đến cuối cùng vẫn là sự tức giận:
"Tôi đã nói với cô rồi là không có, tức nghĩa là không có. Cô xem đi, cô làm tốn biết bao nhiêu thời gian của tôi rồi, cuối cùng chẳng có gì hết. Tôi đã nói là không có thì đừng gọi điện cho tôi nữa biết chưa!"
Tiếng dập điện thoại đầy lạnh lùng của bên kia vang lại làm cho Lý Nhất Hoan đau xót mà nhìn về trong gian phòng vẫn còn trầm lắng những bất động:
"Không có! Bên vận chuyển nói rằng không hề nhận được đơn hàng nào cả. Rõ ràng chị đã xác nhận rồi, ở bên nhà mode..."
Ngải Huế bây giờ mới xuất hiện từ phía bên kia của cánh cửa, ánh mắt buồn rười rượi, cánh tay thả lỏng, toàn thân lê lét mãi mới tiến về trước bàn họp lớn mà chống tay ngồi phịch xuống dưới ghế. Ánh mắt bần thần vô hồn nhìn Lý Nhất Hoan rồi lại nhìn sang Dư Vu Quân, nhìn về phía Khế Phương rồi nhanh chóng cụp xuống:
"Em xin lỗi! Em đã gọi điện cho bên nhà mode nhưng không thể liên lạc được, cũng gọi lại cho công ty quản lý thì mới biết rằng ở trên đó toàn bộ là thông tin ma tất cả đều là lừa đảo! Em xin lỗi!"
Makky chống tay xuống bàn mà ngăn lại những lời chỉ trích đang chuẩn bị phát ra từ những người ngay đấy:
"Bây giờ không phải là lúc nói lời xin lỗi hay là truy cứu trách nhiệm về phía bất kỳ ai. Chúng ta chỉ còn 4 tiếng nữa thôi, chuyện cấp bách bây giờ là phải nhanh chóng tìm được trang phục để Khế Phương trình diễn. tất cả mọi chuyện chỉ còn 4 tiếng nữa, chúng ta phải nên đồng cam cộng khổ mà giúp đỡ lẫn nhau. Khoan hãy nói tới những việc khác."
Ngải Huế ngước mắt nên nhìn người đàn ông đang lớn tiếng trước tất cả mọi người. Rõ ràng trong sâu thẳm suy nghĩ, cô sẽ cho rằng cậu ta sẽ như thường xuyên mà chỉ trích hay trách móc cô. Nhưng hoá ra không phải vậy, đến bây giờ, đến giờ khắc quan trọng như thế này Makky lại lên tiếng nếu như là bảo vệ Khế Phương thì cũng là bảo vệ lấy Ngải Huế cô.
Ngải Huế cúi gằm mặt, trong cổ họng phát ra vài tiếng 'cảm ơn' nhỏ bé nhưng vẫn đủ để Makky nghe thấy.
Makky nhìn lại cô gái bình thường sẽ cố gắng mà cãi lại những lời nói của cậu nhưng bây giờ lại ngoan như một cô cún con mà cúi gằm mặt, chỉ còn thiếu lao vào lồng ngực của Makky mà thút thít:
"Cô nợ tôi một ân huệ! Nao nhất định phải giả đấy! Tôi nhớ dai lắm!"
Hôm nay cũng gần 8:00 thường lệ Makky sẽ là người đầu tiên chuẩn bị rục rịch rời khỏi văn phòng làm việc, nhưng hôm nay cậu ta chẳng biết suy nghĩ như thế nào mà vẫn ở lại còn mang theo một đống đồ ăn vặt chạy tới trước mặt của Khế Phương đang hì hục ngắm nhìn lại những tác phẩm mà đặt xuống:
"Người đẹp ăn đi cho nóng!"
Nói rồi cậu ta còn tặng thêm cả một cái nháy mắt đầy tình ý nếu như ai không hiểu thì chắc chắn sẽ như Lý Nhất Hoan và Ngải Huế che miệng lại mà cảm thán nên vài từ:
"Ngưỡng mộ quá đi!"
Makky ném lại cho Ngải Huế chiếc bánh ngọt vị dứa thanh mát:
"Cái này cho cô! Ăn đi rồi còn lấy sức phục vụ tôi!"
Ngải Huế đỡ lấy chiếc bánh mà hậm hực nhìn cái tên Makky đang hất mặt rời đi như vừa ban phát cái gì đó lớn lao lắm:
"Chỉ là cái bánh! Làm như đồ cao sơn mỹ vị không bằng!"
Khế Phương nhìn cô gái bé nhỏ trong sáng ngay trước mặt mà khẽ hiện lên một nét cười nhanh chóng giải thích hộ:
"Cậu ta thích ăn nhất là bánh vị dứa đó! Cậu ta cho em chắc chắn phải quý em lắm đấy!"
Ngải Huế nhìn lại chiếc bánh một hồi hơi ngượng ngạo. Nếu như đúng là những gì Khế Phương nói thì cô ấy cũng thực sự là sẽ rất vui. Nhưng đâu phải mọi người ai không biết Makky đối với Khế Phương là chăm sóc tận răng không có lấy một kẽ hở. Đến cả sở thích là gì Khế Phương còn biết chứng tỏ là mối quan hệ giữa hai người này không hề bình thường. Có khi là cậu ta ăn chán cái bánh vị dứa này rồi mới đem cho cô như vậy. Chứ còn thực ra nhìn đống đồ ăn vặt toàn là những thứ đắt tiền trên bàn của khế Phương thì có thể tự nhận định được bản thân mình có giá trị là như thế nào rồi.
Ngải Huế đưa cái bánh vẫn cố ý ngượng ngạo:
"Chị có muốn ăn không? Cái này anh Makky thích đấy!"
"Không cần đâu! Chị không thích vị dứa. Vẫn là mấy món trên bàn này hợp khẩu vị hơn. Nhưng em không thích vị dứa hay sao? Nếu không thích thì lần sau chị có thể bảo cậu ta mua vị khác."
Ngải Huế vội vàng xua tay lắc đầu, đã đi ăn trực rồi thì cần gì phải có nhiều ý kiến như thế:
"Có đồ ăn là vào bụng là tốt rồi! Em không chú trọng lắm đâu! Em cũng rất thích vị dứa!"
Những tháng ngày làm việc vất vả kéo dài cuối cùng cũng đã tới ngày thu lại thành quả. Khế Phương ngồi trong văn phòng hít thở một hơi thật sâu nhìn vào bộ trang sức trước mặt mà chậm rãi quan sát từng chi tiết nhỏ. Bàn tay mân mê chạm vào từng đường nét chạm khắc quyến rũ, những hạt kim cương lấp lánh được chạm khắc tinh xảo gắn vào trên chiếc dây chuyền cầu kỳ càng làm tôn thêm dáng vẻ cao quý đắt đỏ của bộ trang sức.
Khế Phương nhìn thấy nó mà vẫn không tự chủ thốt lên một câu:
"Đẹp quá!"
Makky nghe lời khen của chị gái cùng ánh mắt mê mệt không rời khỏi của toàn bộ những người ngồi kín văn phòng nơi đây mới khoanh tay trước ngực lên tiếng:
"Nếu như nó không đẹp thì quả là tốn cái bản hợp đồng bao nhiêu triệu đô rồi!"
Thời gian diện nên mình bộ trang sức này vẫn còn kéo dài tới 5 tiếng nữa, nhưng Dư Vu Quân đã chẳng thể nào ngồi im được mà hắn ta ngay lập tức vừa nhìn thấy những vẻ đẹp thanh túy trước mặt mà nhanh chóng đứng dậy đeo lấy gang tay bảo hộ nhấc sợi dây chuyền lung linh ra khỏi ma nơ canh tiến lại trước mặt Khế Phương ân cần:
"Để anh đeo nó lên cho em!"
Khế Phương hơi đỏ mặt ngượng ngùng. Biết là bộ trang sức này vốn dĩ sẽ được đeo lên cho Khế Phương nhưng trước buổi công diễn vẫn còn nhiều thời gian như vậy mà cô đã đeo nó lên trên người, như vậy có phải là quá gấp gáp rồi hay không?
Khế Phương đó bừng mặt, ánh mắt đưa qua đảo lại nhìn mọi người trong gian văn phòng ngập ngừng:
"Sếp Dư! Không cần phải đưo sớm như thế đâu, đợi chuẩn bị xong xuôi rồi đeo lên cũng chưa muộn. Bây giờ nếu đeo lên mà có chuyện gì thì buổi diễn đêm nay làm sao có thể xử lý kịp thời!"
Dư Vu Quân nắm chặt sợi dây chuyền trong tay ánh mắt kiên định mà nhìn về Khế Phương:
"Có tôi ở đây, cô cần lo chuyện không may sao?"
Khế Phương vén lên mái tóc, để lộ chiếc cổ thon dài cùng bờ vai trắng nõn nà. Sợi dây chuyền mà Dư Vu Quân tặng cho vẫn một mực ở yên trên đó đến bây giờ lại lồng thêm một sợi dây chuyền này vào nữa. Đúng là mang bộ sưu tập toàn đá quý, chỉ cần nghĩ thế thôi cũng không dám lắc đầu bằng lực.
Dư Vu Quân vòng người ra đằng sau, đeo lên cái chốt chắc chắn nơi cổ sau của Khế Phương mà thì thầm vào bên tai:
"Em đẹp như vậy, chí có nó mới toả hết sắc nét trên đây."
Khế Phương đỏ bừng mặt cúi xuống khẽ cười. Hóa ra đây là tình yêu chốn công sở. Tuy rằng lúc nào cũng phải che che giấu giấu nhưng quả thật rất nhiều những niềm vui phấn khích đến bất ngờ. Ví dụ như bây giờ mặc dù là trước đám đông này Dư Vu Quân trước mặt vẫn thể hiện ra là một người sếp toàn năng quyền lực cứng rắn nhưng cánh tay đằng sau lại nói rằng điều đang nghĩ tới là không phải. Bàn tay mân mê trên cổ Khế Phương khiến cho toàn thân cô như bị kiến cắn chỉ muốn cắn lấy đoạn thân cường tráng kia cho hắn ta nếm mùi đau khổ nhưng lại không dám phản kháng.
Lý Nhất Hoan nhìn cô gái mà mình đang làm trợ lý cho ngồi ngay trước mặt mà khẽ trầm trồ lên vài tiếng:
"Khế Phương! Cô thực sự đẹp chết tôi mất!"
Dáng vẻ thường ngày của Khế Phương nếu như không tham gia sự kiện đều là đơn giản hết mức có thể. Nhưng tới hôm nay, vẫn chưa tới khoảng thời gian xinh đẹp nhất, chưa cần phải diện những bộ cánh xa hoa cầu kỳ mà mới chỉ cần chiếc vòng cổ trang trang sức lấp lánh này thôi đã có thể hiện được lên toàn bộ những khí chất mà một nữ minh tinh ở ngoài kia cũng không thể nào sánh kịp.
Dư Vu Quân đưa tay khoanh trước ngực dáng vẻ nghiêm nghị như đang quan sát toàn bộ Khế Phương nhưng thực chất lại đang ngắm nhìn người vợ xinh đẹp của bản thân mà không rời khỏi ánh mắt:
"Ngải Huế! Cô đã chuẩn bị trang phục chưa?"
"Em và chị Lý Nhất Hoan đã lựa chọn trang phục cho cô Phương rồi! Là thiết kế của nhà mốt FanXao đang nổi tiếng khắp toàn cầu. Nhà mốt ấy cũng là người đã đề xuất sẽ thiết kế trang phục riêng cô Phương trong buổi tiệc đêm ngày hôm nay. Chắc tầm nửa tiếng nữa chiếc váy sẽ được mang tới!"
Dư Vu Quân câu nói của Ngải Huế mà có chút khác lạ. Tuy rằng bình thường cô ấy xử lý mọi chuyện khá là ổn thỏa nhưng trong lúc này không hiểu tại sao mà hắn ta lại có nhiều những dự cảm chẳng lành. Thường thì những bộ trang phục đều phải mang tới trước sự kiện khoảng 2 đến 3 hôm vậy mà bây giờ lại chỉ mang tới trước sự kiện cách chưa được 4 tiếng. Như vậy có phải hơi khiến người ta hoài nghi?
Không khí trầm lại của văn phòng dừng lại khiến cho mọi người có chút bóp nghẹt trong thâm tâm. Sợi dây chuyền nặng trên cổ của Khế Phương bây giờ càng lúc lại càng rõ ràng hiện lên những phần nặng trịch. Bây giờ bộ trang sức đã ở ngay trước mắt nhưng trang phục thì nghe qua lại có nhiều phần không ổn lắm. Khế Phương mới đưa mắt nhìn Lý Nhất Hoan:
"Chị gọi lại cho bên vận chuyển, bảo họ vận chuyển nhanh tới đây được không? Sớm một phút cũng là sớm, sớm năm phút cũng là sớm. Cứ vận chuyển sớm được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu!"
Lý Nhất Hoan ra bên ngoài gọi điện thoại nhưng thứ mà cô ấy nhận được chỉ là phía đầu dây bên kia truyền lại một giọng đàn ông lạ hoắc:
"Trang phục gì? Làm gì có vận chuyển gì? Cô bị khùng hả?"
Lý Nhất Hoan vẫn cố nán lại điện thoại cần xin:
"Chú ơi chú giúp con với! Chú xem lại cho con với! Con nhận được thông báo đơn đặt hàng được vận chuyển trong ngày hôm nay của bên chú. Chú xem lại giúp con có phải có nhầm lẫn gì không? Hay là cho nhiều đơn quá mà chú không để ý? Chú xem lại giúp con lần nữa được không?"
Lời cầu xin khẩn khoản như thế khiến cho người đàn ông đầu dây bên kia cũng phải một lần nữa tra lại những thông tin nhưng đến cuối cùng vẫn là sự tức giận:
"Tôi đã nói với cô rồi là không có, tức nghĩa là không có. Cô xem đi, cô làm tốn biết bao nhiêu thời gian của tôi rồi, cuối cùng chẳng có gì hết. Tôi đã nói là không có thì đừng gọi điện cho tôi nữa biết chưa!"
Tiếng dập điện thoại đầy lạnh lùng của bên kia vang lại làm cho Lý Nhất Hoan đau xót mà nhìn về trong gian phòng vẫn còn trầm lắng những bất động:
"Không có! Bên vận chuyển nói rằng không hề nhận được đơn hàng nào cả. Rõ ràng chị đã xác nhận rồi, ở bên nhà mode..."
Ngải Huế bây giờ mới xuất hiện từ phía bên kia của cánh cửa, ánh mắt buồn rười rượi, cánh tay thả lỏng, toàn thân lê lét mãi mới tiến về trước bàn họp lớn mà chống tay ngồi phịch xuống dưới ghế. Ánh mắt bần thần vô hồn nhìn Lý Nhất Hoan rồi lại nhìn sang Dư Vu Quân, nhìn về phía Khế Phương rồi nhanh chóng cụp xuống:
"Em xin lỗi! Em đã gọi điện cho bên nhà mode nhưng không thể liên lạc được, cũng gọi lại cho công ty quản lý thì mới biết rằng ở trên đó toàn bộ là thông tin ma tất cả đều là lừa đảo! Em xin lỗi!"
Makky chống tay xuống bàn mà ngăn lại những lời chỉ trích đang chuẩn bị phát ra từ những người ngay đấy:
"Bây giờ không phải là lúc nói lời xin lỗi hay là truy cứu trách nhiệm về phía bất kỳ ai. Chúng ta chỉ còn 4 tiếng nữa thôi, chuyện cấp bách bây giờ là phải nhanh chóng tìm được trang phục để Khế Phương trình diễn. tất cả mọi chuyện chỉ còn 4 tiếng nữa, chúng ta phải nên đồng cam cộng khổ mà giúp đỡ lẫn nhau. Khoan hãy nói tới những việc khác."
Ngải Huế ngước mắt nên nhìn người đàn ông đang lớn tiếng trước tất cả mọi người. Rõ ràng trong sâu thẳm suy nghĩ, cô sẽ cho rằng cậu ta sẽ như thường xuyên mà chỉ trích hay trách móc cô. Nhưng hoá ra không phải vậy, đến bây giờ, đến giờ khắc quan trọng như thế này Makky lại lên tiếng nếu như là bảo vệ Khế Phương thì cũng là bảo vệ lấy Ngải Huế cô.
Ngải Huế cúi gằm mặt, trong cổ họng phát ra vài tiếng 'cảm ơn' nhỏ bé nhưng vẫn đủ để Makky nghe thấy.
Makky nhìn lại cô gái bình thường sẽ cố gắng mà cãi lại những lời nói của cậu nhưng bây giờ lại ngoan như một cô cún con mà cúi gằm mặt, chỉ còn thiếu lao vào lồng ngực của Makky mà thút thít:
"Cô nợ tôi một ân huệ! Nao nhất định phải giả đấy! Tôi nhớ dai lắm!"