Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 682
Dịch giả: Xanh trời xanh nước
Đến khi còn cách đỉnh đầu bọn hắn chừng một trăm trượng, bên Thiên Lan Hư Không cũng chưa kịp chặn lại thì mấy cụm sáng này đột ngột nổ tung, bắn xuống chừng trăm quầng lửa màu đỏ nóng cháy, tựa như những thanh phi kiếm bị nung đỏ, chớp mắt đã xuyên thấu qua người của năm sáu người tu đạo Thiên Lan không tránh kịp hoặc ngăn kịp. Những tên này chỉ kịp kêu lên mấy tiếng thảm thiết rồi ngã từ không trung xuống.
Cuộc tập kích bất ngờ này khiến Sơn Chủ Đồng Sơn cùng Sơn Chủ Không Huyền phải sửng sốt trong giây lát.
Hai người bay trước nhất, nên có thể khẳng định, cự ly từ đây đến Thiên Mẫu Sơn ít nhất cũng còn hai trăm dặm, nhưng bên đối phương lại có thể đánh chết cùng làm bị thương mấy người của bọn họ từ cự ly như vậy.
- Lẽ nào đối phương có pháp khí công kích từ cự ly xa đến thế?
Thậm chí hai người còn cảm thấy những mảnh vụn vừa mới bắn xuống kia dường như được kích phát từ những đạo phù.
- Cho dù bọn chúng có pháp khí như vậy, cũng không thể nào có đủ đạo phù để tiêu hao tiếp!
- Tiến lên theo ta!
Tuy trong những năm nay bọn người tu đạo Thiên Lan Hư Không chết không ít, nhưng trong tình huống cự ly xa đến vậy, đối thủ dùng vũ khí gì mình cũng không biết đã bị giết mất mấy người, khiến hai tên Sơn Chủ cảm thấy rất mất mặt, sau một thoáng sững người liền tiếp tục lao đi với vẻ mặt khó chịu.
Năm sáu pháp bảo giống bức tượng Thạch Đầu Ma cũng được đưa ra chắn ở phía trước mặt đội ngũ, bọn hắn đang chờ đến khi tiến vào phạm vi một trăm dặm sẽ khiến cho đối phương biết thế nào mới là công kích có tính chất hủy diệt.
- Một lũ quỷ nghèo!
Sơn Chủ Đồng Sơn hung tợn mắng một tiếng.
Chỉ trong chốc lát, đám người Thiên Lan Hư Không đã vượt qua được hơn ba mươi dặm, lúc này lại có mấy cụm sáng đỏ bắn tới, nhưng lần này lại bị bọn Thiên Lan Hư Không đã chuẩn bị sẵn sàng chặn lại.
Dạng công kích thưa thớt thế này căn bản không thể tạo ra bất cứ uy hiếp gì tới bọn người Thiên Lan Hư Không được.
Nhưng Sơn Chủ Đồng Sơn tức khắc phải đứng khựng, bởi vì sau những cụm sáng đỏ thưa thớt kia, từ trên Thiên Mẫu Sơn lại bắn vụt lên gần ngàn cụm nữa!
Bầu trời Thiên Mẫu Sơn dường như được nhuộm đỏ trong phút chốc.
Những cụm ánh sáng đỏ đông như bầy châu chấu tràn ngập tầm nhìn của bọn hắn, khiến ánh mắt ai nấy trợn trừng lên!
“Ầm! Ầm! Ầm!”
Trong khoảnh khắc này, đất trời chấn động.
Hàng trăm hàng ngàn mảnh vụn bắn ra từ những cụm sáng đỏ ấy, giống như một trận gió lốc xộc vào trận thế của đám người Thiên Lan Hư Không.
Không còn ngôn ngữ nào có thể hình dung nổi sự hoảng loạn của đám người Thiên Lan Hư Không lúc này, ước chừng có năm sáu mươi người tu đạo Thiên Lan Hư Không vì chưa kịp thi triển pháp bảo phòng ngự nên bị những mảnh vụn đó cắt nát thành các mảnh nhỏ. Bởi vì quá dày đặc, có rất nhiều mảnh vụn va chạm với nhau trên không làm bắn ra vô số mẩu nước thép nóng đỏ, cũng có một chỗ có mảnh vụn quá dày đặc, đến mức ngưng tụ thành một quầng sáng dạng lưỡi hái xẹt qua trận hình của đám người Thiên Lan Hư Không một cách hung tợn, lôi theo một vài cánh tay, cẳng chân bị đứt lìa.
- Sao có thể như thế được?
Loạn rồi, hết thảy loạn rồi.
Nơi này còn cách Thiên Mẫu Sơn ít nhất cũng một trăm bảy mươi dặm nữa, vẫn biết đã nằm trong phạm vi công kích của đối phương, nhưng không ngờ đợt công kích này lại quá dày đặc, chỉ thoáng chốc đã bắn đến mấy vạn đạo phù!
- Chúng không thể có nhiều pháp khí đạo phù hơn được! Tiếp tục xông lên theo ta!
Sơn Chủ Đồng Sơn đang trong cơn tức giận lần nữa phát ra hiệu lệnh, rồi “rắc” một tiếng, hắn bóp nát một cổ phù màu lam trong tay mình, một luồng ánh sáng màu lam tuôn ra từ trong lòng bàn tay hắn, trong nháy mắt đã hình thành một màn hào quang dạng trứng bao bọc hắn cùng tất cả những người tu đạo Thiên Lan còn sót lại.
Lam Khung phù!
Đây chính là pháp bảo phòng ngự mạnh nhất trên người Sơn Chủ Đồng Sơn, muốn có được nó cũng không phải dễ, nó cũng chính là một trong những lá bài chủ của hắn, Sơn Chủ Đồng Sơn vốn không muốn dùng đến, nhưng hiện giờ còn chưa thấy rõ được tình hình trên Thiên Mẫu Sơn mà đã tổn thất mất một nửa người tu đạo, nếu không thu hoạch được chút gì đó, hắn có thể tưởng tượng được hình phạt dành cho mình khi về gặp đám người Huyền Vô Thượng.
- Lam Khung phù?
Sơn Chủ Không Huyền cũng không ngờ được trên thân Sơn Chủ Đồng Sơn còn có một cái cổ phù dùng làm lá bài chủ như thế, ánh mắt hắn có chút sững lại.
Không hổ là cổ phù mạnh mẽ từ thời cổ truyền lại, những mảnh vụn tiếp theo đều bị màn hào quang màu lam này ngăn lại, không thể thấu vào.
“Ầm! Ầm! Ầm!”
Nhưng chuyện tiếp theo khiến Sơn Chủ Không Huyền phải gian nan nuốt một ngụm nước bọt, trong tầm mắt của hắn cùng những người tu đạo Thiên Lan Hư Không, bầu trời Thiên Mẫu Sơn thoáng chốc lại biến thành màu đỏ, lại có vô số những cụm đỏ bắn ra từ Thiên Mẫu Sơn!
Lần này, thứ bắn xuống chính là những trụ băng lớn bằng thùng nước.
Từ trong những trụ băng đó, Sơn Chủ Đồng Sơn và Sơn Chủ Không Huyền cùng cảm nhận được hơi hướm của băng tủy hàn băng.
Rất rõ ràng, vô số những trụ băng này đều là những đạo phù được luyện chế từ băng tủy hàn băng hoặc do pháp khí luyện chế mà thành, nhưng bên phía Lạc Bắc cùng chánh đạo huyền môn này làm sao lại có khả năng tạo được số lượng đạo phù cùng pháp khí nhiều đến như thế?
- May mà Sơn Chủ Đồng Sơn có loại cổ phù như Lam Khung phù.
Mọi người tu đạo Thiên Lan Hư Không đều nhìn thấy, uy lực của những trụ băng lần này còn lớn hơn của những mảnh vỡ nóng cháy màu đỏ vừa qua. Có điều màn hào quang màu lam do Lam Khung phù hóa thành tuy đã ảm đạm đôi chút, nhưng những trụ băng to lớn kia muốn phá vỡ nó cũng là điều không thể.
“Ầm!”
Nhưng sự may mắn của đám người Thiên Lan Hư Không chỉ duy trì được trong khoảng thời gian một hai lần hít thở, dưới ánh mắt của chúng, kẻ địch trong Thiên Mẫu Sơn lại lần nữa phát ra công kích. Lần này chỉ là một cụm sáng đỏ, sau khi nổ ra, đám người Thiên Lan Hư Không đều thấy rõ ràng, từ đó chỉ bắn xuống một đạo phù màu đỏ sậm.
Nhưng khiến bọn chúng phải kinh hoàng chính là đạo phù màu màu đỏ sậm này vừa thoát ra, tức khắc hóa ngay thành một khối vẫn thạch khổng lồ cháy hừng hực.
Khối vẫn thạch này bên ngoài bốc lên ngọn lửa khổng lồ, bề mặt có dung nham cuồn cuộn, điều chết người chính là nó còn lớn hơn màn hào quang màu lam do Lam Khung phù hóa ra rất nhiều.
- Nhanh... Lam Khung phù của ta sắp cản không nổi nữa rồi!
Sơn Chủ Đồng Sơn cuống cuồng kêu lên, khối vẫn thạch này từ bên trên nện xuống, gần như che khuất tất cả tầm mắt của gã, mà uy lực ẩn chứa bên trong ngọn lửa của nó khiến gã cảm thấy màn hào quang của mình sẽ chống không nổi.
Sau cùng, bọn người tu đạo Thiên Lan này đều là những kẻ đã trải qua không ít trận đại chiến, Sơn Chủ Đồng Sơn vừa kêu lên, trong nháy mắt trước khi màn hào quang bị vẫn thạch nện tan nát, hầu hết mọi người đều phát động công kích với vẫn thạch. Dưới sự công kích muôn màu muôn sắc, khối vẫn thạch kia bị vỡ thành vô số những mảnh nhỏ.
“Ầm!”
Nhưng gần như cùng lúc đó, lại có một dàn ánh đỏ đông nghìn nghịt bắn ra từ giữa Thiên Mẫu Sơn.
Đám người Thiên Lan Hư Không hoàn toàn ngơ ngác.
Lần này, thứ được bắn xuống chính là những cụm sét màu tro. Những cụm sét này bắn tứ tung, khiến chúng không thể phân rõ phương hướng chung quanh được nữa.
Sơn Chủ Đồng Sơn cùng Sơn Chủ Không Huyền liên tục hô hào, nhưng ngay cả bọn chúng cũng không thể nghe rõ mình đang hô hào những gì, trong tầm mắt của chúng đều là hình ảnh đám người tu đạo bên mình bị nổ đến đứt gãy chân tay.
- Lui! Mau lui lại!
Sau khi chính mắt thấy một con yêu thú cách đó không xa bị nổ thành mảnh vụn, hai tên mới cùng lúc giật mình, bắt đầu rống to hơn. Nếu vẫn không lui, chỉ sợ cả tất cả người ở đây đều phải vùi thân ba thước đất, ngay cả bọn chúng cũng chưa chắc trốn được.
Đám người tu đạo Thiên Lan Hư Không còn sống như đang so đấu thủ đoạn bỏ trốn, bắt đầu cuống cuồng quay đầu lại chạy.
Từ lúc bắt đầu cho đến khi hai tên Cốc Chủ bỏ chạy giữ mạng, đội ngũ mấy trăm người chỉ còn lại hơn năm mươi, mà đến khi trốn được ra ngoài hai trăm dặm, chỉ còn lại ba mươi người sống.
Ba mươi người tu đạo chạy được khỏi chỗ chết này hầu hết không phải là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, mà là những kẻ có tốc độ chạy trốn nhanh nhất, hoặc là người tu đạo có pháp bảo phòng hộ lợi hại.
Đến khi còn cách đỉnh đầu bọn hắn chừng một trăm trượng, bên Thiên Lan Hư Không cũng chưa kịp chặn lại thì mấy cụm sáng này đột ngột nổ tung, bắn xuống chừng trăm quầng lửa màu đỏ nóng cháy, tựa như những thanh phi kiếm bị nung đỏ, chớp mắt đã xuyên thấu qua người của năm sáu người tu đạo Thiên Lan không tránh kịp hoặc ngăn kịp. Những tên này chỉ kịp kêu lên mấy tiếng thảm thiết rồi ngã từ không trung xuống.
Cuộc tập kích bất ngờ này khiến Sơn Chủ Đồng Sơn cùng Sơn Chủ Không Huyền phải sửng sốt trong giây lát.
Hai người bay trước nhất, nên có thể khẳng định, cự ly từ đây đến Thiên Mẫu Sơn ít nhất cũng còn hai trăm dặm, nhưng bên đối phương lại có thể đánh chết cùng làm bị thương mấy người của bọn họ từ cự ly như vậy.
- Lẽ nào đối phương có pháp khí công kích từ cự ly xa đến thế?
Thậm chí hai người còn cảm thấy những mảnh vụn vừa mới bắn xuống kia dường như được kích phát từ những đạo phù.
- Cho dù bọn chúng có pháp khí như vậy, cũng không thể nào có đủ đạo phù để tiêu hao tiếp!
- Tiến lên theo ta!
Tuy trong những năm nay bọn người tu đạo Thiên Lan Hư Không chết không ít, nhưng trong tình huống cự ly xa đến vậy, đối thủ dùng vũ khí gì mình cũng không biết đã bị giết mất mấy người, khiến hai tên Sơn Chủ cảm thấy rất mất mặt, sau một thoáng sững người liền tiếp tục lao đi với vẻ mặt khó chịu.
Năm sáu pháp bảo giống bức tượng Thạch Đầu Ma cũng được đưa ra chắn ở phía trước mặt đội ngũ, bọn hắn đang chờ đến khi tiến vào phạm vi một trăm dặm sẽ khiến cho đối phương biết thế nào mới là công kích có tính chất hủy diệt.
- Một lũ quỷ nghèo!
Sơn Chủ Đồng Sơn hung tợn mắng một tiếng.
Chỉ trong chốc lát, đám người Thiên Lan Hư Không đã vượt qua được hơn ba mươi dặm, lúc này lại có mấy cụm sáng đỏ bắn tới, nhưng lần này lại bị bọn Thiên Lan Hư Không đã chuẩn bị sẵn sàng chặn lại.
Dạng công kích thưa thớt thế này căn bản không thể tạo ra bất cứ uy hiếp gì tới bọn người Thiên Lan Hư Không được.
Nhưng Sơn Chủ Đồng Sơn tức khắc phải đứng khựng, bởi vì sau những cụm sáng đỏ thưa thớt kia, từ trên Thiên Mẫu Sơn lại bắn vụt lên gần ngàn cụm nữa!
Bầu trời Thiên Mẫu Sơn dường như được nhuộm đỏ trong phút chốc.
Những cụm ánh sáng đỏ đông như bầy châu chấu tràn ngập tầm nhìn của bọn hắn, khiến ánh mắt ai nấy trợn trừng lên!
“Ầm! Ầm! Ầm!”
Trong khoảnh khắc này, đất trời chấn động.
Hàng trăm hàng ngàn mảnh vụn bắn ra từ những cụm sáng đỏ ấy, giống như một trận gió lốc xộc vào trận thế của đám người Thiên Lan Hư Không.
Không còn ngôn ngữ nào có thể hình dung nổi sự hoảng loạn của đám người Thiên Lan Hư Không lúc này, ước chừng có năm sáu mươi người tu đạo Thiên Lan Hư Không vì chưa kịp thi triển pháp bảo phòng ngự nên bị những mảnh vụn đó cắt nát thành các mảnh nhỏ. Bởi vì quá dày đặc, có rất nhiều mảnh vụn va chạm với nhau trên không làm bắn ra vô số mẩu nước thép nóng đỏ, cũng có một chỗ có mảnh vụn quá dày đặc, đến mức ngưng tụ thành một quầng sáng dạng lưỡi hái xẹt qua trận hình của đám người Thiên Lan Hư Không một cách hung tợn, lôi theo một vài cánh tay, cẳng chân bị đứt lìa.
- Sao có thể như thế được?
Loạn rồi, hết thảy loạn rồi.
Nơi này còn cách Thiên Mẫu Sơn ít nhất cũng một trăm bảy mươi dặm nữa, vẫn biết đã nằm trong phạm vi công kích của đối phương, nhưng không ngờ đợt công kích này lại quá dày đặc, chỉ thoáng chốc đã bắn đến mấy vạn đạo phù!
- Chúng không thể có nhiều pháp khí đạo phù hơn được! Tiếp tục xông lên theo ta!
Sơn Chủ Đồng Sơn đang trong cơn tức giận lần nữa phát ra hiệu lệnh, rồi “rắc” một tiếng, hắn bóp nát một cổ phù màu lam trong tay mình, một luồng ánh sáng màu lam tuôn ra từ trong lòng bàn tay hắn, trong nháy mắt đã hình thành một màn hào quang dạng trứng bao bọc hắn cùng tất cả những người tu đạo Thiên Lan còn sót lại.
Lam Khung phù!
Đây chính là pháp bảo phòng ngự mạnh nhất trên người Sơn Chủ Đồng Sơn, muốn có được nó cũng không phải dễ, nó cũng chính là một trong những lá bài chủ của hắn, Sơn Chủ Đồng Sơn vốn không muốn dùng đến, nhưng hiện giờ còn chưa thấy rõ được tình hình trên Thiên Mẫu Sơn mà đã tổn thất mất một nửa người tu đạo, nếu không thu hoạch được chút gì đó, hắn có thể tưởng tượng được hình phạt dành cho mình khi về gặp đám người Huyền Vô Thượng.
- Lam Khung phù?
Sơn Chủ Không Huyền cũng không ngờ được trên thân Sơn Chủ Đồng Sơn còn có một cái cổ phù dùng làm lá bài chủ như thế, ánh mắt hắn có chút sững lại.
Không hổ là cổ phù mạnh mẽ từ thời cổ truyền lại, những mảnh vụn tiếp theo đều bị màn hào quang màu lam này ngăn lại, không thể thấu vào.
“Ầm! Ầm! Ầm!”
Nhưng chuyện tiếp theo khiến Sơn Chủ Không Huyền phải gian nan nuốt một ngụm nước bọt, trong tầm mắt của hắn cùng những người tu đạo Thiên Lan Hư Không, bầu trời Thiên Mẫu Sơn thoáng chốc lại biến thành màu đỏ, lại có vô số những cụm đỏ bắn ra từ Thiên Mẫu Sơn!
Lần này, thứ bắn xuống chính là những trụ băng lớn bằng thùng nước.
Từ trong những trụ băng đó, Sơn Chủ Đồng Sơn và Sơn Chủ Không Huyền cùng cảm nhận được hơi hướm của băng tủy hàn băng.
Rất rõ ràng, vô số những trụ băng này đều là những đạo phù được luyện chế từ băng tủy hàn băng hoặc do pháp khí luyện chế mà thành, nhưng bên phía Lạc Bắc cùng chánh đạo huyền môn này làm sao lại có khả năng tạo được số lượng đạo phù cùng pháp khí nhiều đến như thế?
- May mà Sơn Chủ Đồng Sơn có loại cổ phù như Lam Khung phù.
Mọi người tu đạo Thiên Lan Hư Không đều nhìn thấy, uy lực của những trụ băng lần này còn lớn hơn của những mảnh vỡ nóng cháy màu đỏ vừa qua. Có điều màn hào quang màu lam do Lam Khung phù hóa thành tuy đã ảm đạm đôi chút, nhưng những trụ băng to lớn kia muốn phá vỡ nó cũng là điều không thể.
“Ầm!”
Nhưng sự may mắn của đám người Thiên Lan Hư Không chỉ duy trì được trong khoảng thời gian một hai lần hít thở, dưới ánh mắt của chúng, kẻ địch trong Thiên Mẫu Sơn lại lần nữa phát ra công kích. Lần này chỉ là một cụm sáng đỏ, sau khi nổ ra, đám người Thiên Lan Hư Không đều thấy rõ ràng, từ đó chỉ bắn xuống một đạo phù màu đỏ sậm.
Nhưng khiến bọn chúng phải kinh hoàng chính là đạo phù màu màu đỏ sậm này vừa thoát ra, tức khắc hóa ngay thành một khối vẫn thạch khổng lồ cháy hừng hực.
Khối vẫn thạch này bên ngoài bốc lên ngọn lửa khổng lồ, bề mặt có dung nham cuồn cuộn, điều chết người chính là nó còn lớn hơn màn hào quang màu lam do Lam Khung phù hóa ra rất nhiều.
- Nhanh... Lam Khung phù của ta sắp cản không nổi nữa rồi!
Sơn Chủ Đồng Sơn cuống cuồng kêu lên, khối vẫn thạch này từ bên trên nện xuống, gần như che khuất tất cả tầm mắt của gã, mà uy lực ẩn chứa bên trong ngọn lửa của nó khiến gã cảm thấy màn hào quang của mình sẽ chống không nổi.
Sau cùng, bọn người tu đạo Thiên Lan này đều là những kẻ đã trải qua không ít trận đại chiến, Sơn Chủ Đồng Sơn vừa kêu lên, trong nháy mắt trước khi màn hào quang bị vẫn thạch nện tan nát, hầu hết mọi người đều phát động công kích với vẫn thạch. Dưới sự công kích muôn màu muôn sắc, khối vẫn thạch kia bị vỡ thành vô số những mảnh nhỏ.
“Ầm!”
Nhưng gần như cùng lúc đó, lại có một dàn ánh đỏ đông nghìn nghịt bắn ra từ giữa Thiên Mẫu Sơn.
Đám người Thiên Lan Hư Không hoàn toàn ngơ ngác.
Lần này, thứ được bắn xuống chính là những cụm sét màu tro. Những cụm sét này bắn tứ tung, khiến chúng không thể phân rõ phương hướng chung quanh được nữa.
Sơn Chủ Đồng Sơn cùng Sơn Chủ Không Huyền liên tục hô hào, nhưng ngay cả bọn chúng cũng không thể nghe rõ mình đang hô hào những gì, trong tầm mắt của chúng đều là hình ảnh đám người tu đạo bên mình bị nổ đến đứt gãy chân tay.
- Lui! Mau lui lại!
Sau khi chính mắt thấy một con yêu thú cách đó không xa bị nổ thành mảnh vụn, hai tên mới cùng lúc giật mình, bắt đầu rống to hơn. Nếu vẫn không lui, chỉ sợ cả tất cả người ở đây đều phải vùi thân ba thước đất, ngay cả bọn chúng cũng chưa chắc trốn được.
Đám người tu đạo Thiên Lan Hư Không còn sống như đang so đấu thủ đoạn bỏ trốn, bắt đầu cuống cuồng quay đầu lại chạy.
Từ lúc bắt đầu cho đến khi hai tên Cốc Chủ bỏ chạy giữ mạng, đội ngũ mấy trăm người chỉ còn lại hơn năm mươi, mà đến khi trốn được ra ngoài hai trăm dặm, chỉ còn lại ba mươi người sống.
Ba mươi người tu đạo chạy được khỏi chỗ chết này hầu hết không phải là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, mà là những kẻ có tốc độ chạy trốn nhanh nhất, hoặc là người tu đạo có pháp bảo phòng hộ lợi hại.