Bé Mèo tên Cá
Tác giả VW
-
Chương 12:
Buổi tối trước lễ Giáng sinh, ở trung tâm lúc này rất náo nhiệt còn tổ chức những trò chơi, hoạt động tặng quà rất vui vẻ. Mọi người cùng chuẩn bị rất nhiều quà và bánh kẹo cùng nhau ăn mừng, lúc này một người đồng nghiệp đem bánh đến cho Tư Ý sau đó cả hai vui vẻ tám chuyện, cô ấy không ngừng ca ngợi hôn nhân của Tư Ý, còn nói bản thân vô cùng ngưỡng mộ ước ao.
Tư Ý cười trừ, cô khẽ lắc ly nước ngọt trong tay, đăm chiêu suy nghĩ, uống một ngụm sau đó quay sang nói với đồng nghiệp:
"Chúc cậu tương lai sẽ kết hôn với đúng người"
Cả hai cười nói vui vẻ nhưng tận sâu trong lòng Tư Ý cảm thấy đau lòng cùng bất lực khi nhớ đến, hai ngày nay anh ngọt ngào với cô là thật nhưng anh từng thừa nhận trong lòng có người khác cũng là thật.
Tới khi bữa tiệc kết thúc, Tư Ý định bắt xe về nhưng thấy sắc trời còn sớm, thời tiết cũng không quá lạnh cô quyết định đi bộ dọc đường, khi nào mệt sẽ bắt xe về nhà sau.
Một mình tự do tự tại, Tư Ý thoải mái dong bộ cô, vui vẻ nhìn dòng người qua lại, tham luyến hít thở bầu không khí lúc này, trông cô hệt như chú chim nhỏ đang vui vẻ cất cánh sau khi đã thoát khỏi chiếc lồng giam ngục tù.
Thời tiết se lạnh, Tư Ý tự dưng thèm ăn hạt dẻ cô nhớ đâu đó trên con đường này có một bà lão bán hạt dẻ rang rất ngon cô hồ hởi đi đến.
Cuối cùng cũng tìm ra, bà lao cười hiền từ chào hàng, Tư Ý lễ phép cúi đầu chào, tâm trạng vui vẻ cô mua liền hai túi hạt dẻ rang đường thoả mãn rời đi.
Bởi vì hôm nay là đêm bình an cho nên khắp nơi đều vô cùng nhộn nhịp, đâu đâu cũng đều vô cùng rực rỡ khi trang trí Giáng sinh với những chùm đèn nháy hay những hoạ tiết điển hình như ông già noel, cây thông, tuần lộc mỗi nơi một cách trang trí khác nhau nhưng đều vô cùng độc đáo và ngộ nghĩnh...Trên mặt mọi người đi đường, ai nấy đều vô cùng hoan hỉ khiến Tư Ý phấn khích theo.
Cô vừa đi vừa ngân nga những giai điệu nhạc quen thuộc, giọng cô vô cùng ngọt ngào cất tiếng hát vang, chốc chốc lại ngừng lại, bỏ một chút hạt dẻ vào miệng khẽ đảo sau đó lại vui vẻ bước tiếp.
Tư Ý nhớ về những năm về trước, vào dịp Giáng sinh nếu không đi diễn ở đâu đó cô sẽ hoà mình ra đường tận hưởng bầu không khí noel này...
Trời càng lúc càng tối, vài bông tuyết lạnh buốt rơi xuống trên người Tư Ý khiến cô khẽ rùng mình nhưng sau đó vô cùng phấn khích mà xoay vòng tận hưởng từng hạt tuyết đang dần rơi xuống, Tư Ý bật cười thích thú hệt như một đứa trẻ.
Tuyết rơi rồi, ngọn đèn trên con phố là mờ mịt ánh hoàng hôn, những bông hoa tuyết bay xuyên qua những tia sáng, Tư Ý không tự chủ mà đứng lại nhìn ngắm.
Bíp...bíp...
"Tư Ý, tại sao em không về nhà?"
Tư Ý quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh ấy , trông thấy Lý Hạo đang ló đầu khỏi cửa kính.
Không thấy cô phản ứng lại, Lý Hạo vội vàng xuống xe, đi đến trước mặt nhận lấy những thứ cô đang cầm trên tay, phủi những bông tuyết còn đọng lại trên mái tóc cô sau đó kéo cô lên ghế lái phụ.
"Tại sao không gọi anh đến đón?" - Lý Hạo lạnh lùng chất vấn.
"Tại sao phải gọi cho anh?" - Tư Ý mở to mắt ngạc nhiên hỏi lại.
"Ha..ha..."- Lý Hạo bật cười, cô thật sự muốn làm anh tức chết đây mà.
"Anh cười cái gì?" - Tư Ý nhíu mày hỏi lại.
Lý Hạo lúc này không cười nữa, anh nghiêng đầu nhìn cô, khuôn mặt khó coi, cảm thán:
"Thì ra em cũng biết châm chọc người khác?"
Nhưng một giây sau cô giật mình hoảng hốt khi thấy anh vươn mình về phía này, hai tay ôm chặt bả vai cô lạnh lùng nói:
"Thân thể em thật sự tốt lắm đúng không? Tại sao lúc nào cũng phải dầm tuyết mới chịu"
Ngừng lại vài giây sau đó nở nụ cười như có như không:
"Em là đang chê thuốc không đủ đắng đúng không?"
Tư Ý nghe thấy thế lập tức giãy dụa phản kháng lại, chỉ cần nghe đến chữ thuốc cô lậo tức có thể hình dung ra hương vị của nó, trong miệng dần cảm giác được vị đắng của thuốc, cô kêu gào trong lòng, khuôn mặt vô tội nhìn anh
Nhưng Lý Hạo lúc này nhất quyết không để ý đến cô nữa, lập tức buông bả vai cô nghiêm túc lái xe về nhà.
Tư Ý liên tục nài nỉ anh trong vô vọng nhưng vẫn không đổi được một câu nói của anh nên hậm hực ôm lại hai túi hạt dẻ, cô tức tối gặm lớp vỏ đường bên ngoài của một trái hạt dẻ, không thèm để ý đến anh nữa.
Về đến nhà, cô mở cửa thì ngửi thấy mùi đồ ăn, cô tò mò đi vào thì thấy một bàn đồ ăn thịnh soạn đã được chuẩn bị từ bao giờ. Tư Ý nhìn Lý Hạo, trong lòng không khỏi thắc mắc, rốt cuộc anh đã về nhà từ lúc nào, lại còn chuẩn bị xong cả bữa tối.
Lý Hạo hối cô lên lầu đổi quần áo còn anh trực tiếp đi vào bếp hâm lại thức ăn cho nóng. Lúc Tư Ý đi xuống anh vẫn bận rộn trong bếp, cô định tiến đến phụ nhưng nhớ lại lúc nãy trên xe anh bắt cô tiếp tục uống thuốc, cô dứt khoát đi đến ghế sofa tiếp tục bóc hạt dẻ.
“Đừng ăn nhiều quá, đồ ăn sắp xong rồi” – Tiếng Lý Hạo vọng ra từ căn bếp.
“Lại quản, hừ…”- Tư Ý bực dọc buông túi hạt dẻ sau đó nhìn quanh, sau đó bước về phía cây đàn piano nhẹ nhàng ngồi xuống.
Cây đàn này từ lâu đã không được đụng tới, cũng may được bọ lại bằng một tấm vải lớn nhưng khi cô kéo tấm khăn, bụi bay tứ tung khiến cô không khỏi hắt xì vài cái.
Nhìn ra bên ngoài, ánh trăng hôm nay thật đẹp vô cùng sáng, tuyết trên trời không ngừng rơi xuống, Tư Ý nhắm mắt hồi tưởng lại những khung cảnh người người nhà nhà nô nức chuẩn bị cho Giáng sinh, khung cảnh nhộn nhịp vui tươi mà ấp áp…Cô lướt ta nhẹ trên phím đàn sau đó trực tiếp đàn một bản nhạc giáng sinh vô cùng sinh động, vui tai.
Lý Hạo lúc này đã chuẩn bị xong bữa tối, đang định gọi cô vào ăn tối nhưng lại nghe thấy tiếng cô khẽ hắt hơi vài cái, anh lại quay trở lại bếp làm một ly trà sừng nóng thì ngoài phòng khách truyền đến một giai điệu giáng sinh.
Anh tắt bếp, đi ra ngoài thì phát hiện cô đang ở ngồi chơi đàn bên ngoài. Cô mặc một chiếc đầm trắng, mái tóc đen bồng bềnh được cô thả hết ra sau, anh muốn nhìn rõ hơn nữa nên từng bước từng bước lại gần.
Càng đến gần anh càng ngây ngốc nhìn cô, nét mặt cô vô cùng hạnh phúc lại rất đỗi dịu dàng, thuần khiết, trông cô hệt như thiên sứ giáng trần, xinh đẹp lại trong sáng đến vô thực khiến anh không tin vào mắt mình.
Anh cảm giác mình đang say, say bởi giai điệu này cũng có lẽ anh say trước nhan sắc của cô…
Tiếng đàn càng lúc càng cao trào, chuyển sang da diết, âm thanh tinh tế cứ thế nhảy múa trong tâm trí anh, Lý Hạo quên mất mình phải làm gì, cũng quên mất bản thân mình, lúc này anh chỉ muốn tận hưởng giai điệu động lòng người này.
Cuối cùng tiếng đàn cũng kết thúc, Tư Ý thoả mãn đứng dậy thì phát hiện Lý Hạo đang đứng ở phía sau lúc nào, anh cười rạng rỡ sau đó vỗ tay nồng nhiệt, vui vẻ nói:
“Em đàn hay lắm”
Tư Ý ngây ngẩn, Lý Hạo cười rồi, nụ cười ấm áp ngày hôm ấy lại quay về đây rồi, cô không khỏi ngây ngốc tại chỗ cho đến khi tiếng vỗ tay bất chợt vang lên co mới ngượng ngùng cúi đầu nói cảm ơn.
Sau đó cả hai cùng đi đến bàn ăn, Tư Ý nhìn một bàn thức ăn đẹp mắt lại nóng hổi trông rất hấp dẫn, cô ngạc nhiên hỏi:
“Hôm nay anh về nhà lúc mấy giờ thế?”
“Hôm nay công ty cũng không có việc gì cấp bách, anh để mọi người cùng về nhà sớm chơi lễ…” Lý Hạo gắp đồ ăn cho cô định nói cũng là sớm về chuẩn bị đồ ăn muốn ăn tối cùng em nhưng nhìn cô vui vẻ như thể lần đầu được ăn ngon, anh lại thôi.
Gắp một miếng sườn xào chua ngọt vào miệng, cô trợn mắt nhìn anh đầy kinh ngạc, hương vị không thua gì các đầu bếp ở các nhà hàng lớn, cô thật sự muốn la thật to, hương vị này quả thật không làm đầu bếp thì hoài phí tài năng này rồi!
Lý Hạo nhìn thấy phản ứng của cô thì bật cười, nụ cười của anh vô cùng vui vẻ, ánh mắt dịu dàng nhìn cô đầy cưng chiều, điều này đối với Tư Ý thực sự còn kích động hơn, trong một tối anh cười đến tận hai lần!
Tối nay tâm tình của anh rất tốt, bầu không khí trở nên ấm áp lạ thường.
Cô thử hết một vòng, món nào cũng vô cùng suất sắc Tư Ý không ngờ tài nấu ăn của anh có thể đạt đến mức độ này, cô luyến tiếc nói:
“Tại sao ngày trước anh không đi theo nghiệp đầu bếp chứ, thật là uổng phí tài năng”
Lý Hạo bật cười thành tiếng, anh vui vẻ hỏi lại:
“Thực sự rất ngon sao?”
“Không có chỗ nào để chê cả!” – Cô khằng định chắc nịch.
Lúc này, anh đi vào bếp đem ra một đĩa sủi cảo nhỏ hình như là vừa được đem ra từng khỏi lồng hấp, hơi nóng không ngừng toả ra khiến cô cô cùng thích thú, hương thơm cứ thế dội thẳng vào đầu mũi cô khiến cô vô cùng háo hức, Tư Ý vươn đũa gắp một miếng sau đó cắn nhẹ.
Ngay lập tức cô cảm nhận được độ thơm và mềm, béo ngậy của vỏ, nhân bánh mềm có vị ngọt của thịt và tômlớp vỏ sủi cảo mịn không hề bị sượng bột, nước thịt từ trong bánh vô cùng ngọt ngào cứ thế bùng nổ trong khoang miệng cô.
“Món này khi trước mẹ anh hay bắt anh cùng làm nhưng hương vị là do bà nội anh dạy nên” – Lý Hạo mỉm cười giải thích.
Quả thật, mẹ của Lý Hạo nấu ăn rất ngon nhưng hương vị nêm nếm của bà lại khá nặng, thiên về các món cay, khẩu vị nặng mấy lần Tư Ý đến nhà đều bị những gia vị ớt của bà doạ sợ.
Tư Ý không khỏi hâm mộ Lý Hạo, mắt cô long lanh nói:
“Thật sự rất ngon đó!”
“Ăn vừa miệng chứ?” – Lý Hạo ân cần lau vệt nước trên khoé miệng cô.
Tư Ý ngay lập tức gật đầu, cô gật đầu lia lịa hệt như chú gà mổ thóc sau đó ngọt ngào mở miệng:
“Anh dạy em làm món này nhé!”
Lý Hạo lúc này được nước làm tới, anh nhìn cô bằng ánh mắt tính toán sau đó tinh quái nói:
“Em cầu xin anh đi, anh sẽ dạy cho em”
Cô ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, mỉm cười đầy kinh ngạc, anh cũng cười. Lý Hạo ra giọng thách thức:
“Sao hả, có làm được hay không?”
Tư Ý lúc này cũng khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, ánh mắt thăm dò nhìn anh, hai người cứ thế mắt đối mắt cho đến khi Lý Hạo bật cười, Tư Yý lúc này vẫn vô cùng ngoan cố nhìn anh không khuất phục nhưng giây sau lại mở miệng nói:
“Nếu cầu xin, em sẽ cầu xin anh sẽ làm nó mỗi ngày…” – Tư Ý kéo dài âm cuối rồi đưa ánh mắt ma mị nhìn anh nói:
“Cho em ăn”- Sau đó, cô tinh nghịch nháy mắt.
Tư Ý cười trừ, cô khẽ lắc ly nước ngọt trong tay, đăm chiêu suy nghĩ, uống một ngụm sau đó quay sang nói với đồng nghiệp:
"Chúc cậu tương lai sẽ kết hôn với đúng người"
Cả hai cười nói vui vẻ nhưng tận sâu trong lòng Tư Ý cảm thấy đau lòng cùng bất lực khi nhớ đến, hai ngày nay anh ngọt ngào với cô là thật nhưng anh từng thừa nhận trong lòng có người khác cũng là thật.
Tới khi bữa tiệc kết thúc, Tư Ý định bắt xe về nhưng thấy sắc trời còn sớm, thời tiết cũng không quá lạnh cô quyết định đi bộ dọc đường, khi nào mệt sẽ bắt xe về nhà sau.
Một mình tự do tự tại, Tư Ý thoải mái dong bộ cô, vui vẻ nhìn dòng người qua lại, tham luyến hít thở bầu không khí lúc này, trông cô hệt như chú chim nhỏ đang vui vẻ cất cánh sau khi đã thoát khỏi chiếc lồng giam ngục tù.
Thời tiết se lạnh, Tư Ý tự dưng thèm ăn hạt dẻ cô nhớ đâu đó trên con đường này có một bà lão bán hạt dẻ rang rất ngon cô hồ hởi đi đến.
Cuối cùng cũng tìm ra, bà lao cười hiền từ chào hàng, Tư Ý lễ phép cúi đầu chào, tâm trạng vui vẻ cô mua liền hai túi hạt dẻ rang đường thoả mãn rời đi.
Bởi vì hôm nay là đêm bình an cho nên khắp nơi đều vô cùng nhộn nhịp, đâu đâu cũng đều vô cùng rực rỡ khi trang trí Giáng sinh với những chùm đèn nháy hay những hoạ tiết điển hình như ông già noel, cây thông, tuần lộc mỗi nơi một cách trang trí khác nhau nhưng đều vô cùng độc đáo và ngộ nghĩnh...Trên mặt mọi người đi đường, ai nấy đều vô cùng hoan hỉ khiến Tư Ý phấn khích theo.
Cô vừa đi vừa ngân nga những giai điệu nhạc quen thuộc, giọng cô vô cùng ngọt ngào cất tiếng hát vang, chốc chốc lại ngừng lại, bỏ một chút hạt dẻ vào miệng khẽ đảo sau đó lại vui vẻ bước tiếp.
Tư Ý nhớ về những năm về trước, vào dịp Giáng sinh nếu không đi diễn ở đâu đó cô sẽ hoà mình ra đường tận hưởng bầu không khí noel này...
Trời càng lúc càng tối, vài bông tuyết lạnh buốt rơi xuống trên người Tư Ý khiến cô khẽ rùng mình nhưng sau đó vô cùng phấn khích mà xoay vòng tận hưởng từng hạt tuyết đang dần rơi xuống, Tư Ý bật cười thích thú hệt như một đứa trẻ.
Tuyết rơi rồi, ngọn đèn trên con phố là mờ mịt ánh hoàng hôn, những bông hoa tuyết bay xuyên qua những tia sáng, Tư Ý không tự chủ mà đứng lại nhìn ngắm.
Bíp...bíp...
"Tư Ý, tại sao em không về nhà?"
Tư Ý quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh ấy , trông thấy Lý Hạo đang ló đầu khỏi cửa kính.
Không thấy cô phản ứng lại, Lý Hạo vội vàng xuống xe, đi đến trước mặt nhận lấy những thứ cô đang cầm trên tay, phủi những bông tuyết còn đọng lại trên mái tóc cô sau đó kéo cô lên ghế lái phụ.
"Tại sao không gọi anh đến đón?" - Lý Hạo lạnh lùng chất vấn.
"Tại sao phải gọi cho anh?" - Tư Ý mở to mắt ngạc nhiên hỏi lại.
"Ha..ha..."- Lý Hạo bật cười, cô thật sự muốn làm anh tức chết đây mà.
"Anh cười cái gì?" - Tư Ý nhíu mày hỏi lại.
Lý Hạo lúc này không cười nữa, anh nghiêng đầu nhìn cô, khuôn mặt khó coi, cảm thán:
"Thì ra em cũng biết châm chọc người khác?"
Nhưng một giây sau cô giật mình hoảng hốt khi thấy anh vươn mình về phía này, hai tay ôm chặt bả vai cô lạnh lùng nói:
"Thân thể em thật sự tốt lắm đúng không? Tại sao lúc nào cũng phải dầm tuyết mới chịu"
Ngừng lại vài giây sau đó nở nụ cười như có như không:
"Em là đang chê thuốc không đủ đắng đúng không?"
Tư Ý nghe thấy thế lập tức giãy dụa phản kháng lại, chỉ cần nghe đến chữ thuốc cô lậo tức có thể hình dung ra hương vị của nó, trong miệng dần cảm giác được vị đắng của thuốc, cô kêu gào trong lòng, khuôn mặt vô tội nhìn anh
Nhưng Lý Hạo lúc này nhất quyết không để ý đến cô nữa, lập tức buông bả vai cô nghiêm túc lái xe về nhà.
Tư Ý liên tục nài nỉ anh trong vô vọng nhưng vẫn không đổi được một câu nói của anh nên hậm hực ôm lại hai túi hạt dẻ, cô tức tối gặm lớp vỏ đường bên ngoài của một trái hạt dẻ, không thèm để ý đến anh nữa.
Về đến nhà, cô mở cửa thì ngửi thấy mùi đồ ăn, cô tò mò đi vào thì thấy một bàn đồ ăn thịnh soạn đã được chuẩn bị từ bao giờ. Tư Ý nhìn Lý Hạo, trong lòng không khỏi thắc mắc, rốt cuộc anh đã về nhà từ lúc nào, lại còn chuẩn bị xong cả bữa tối.
Lý Hạo hối cô lên lầu đổi quần áo còn anh trực tiếp đi vào bếp hâm lại thức ăn cho nóng. Lúc Tư Ý đi xuống anh vẫn bận rộn trong bếp, cô định tiến đến phụ nhưng nhớ lại lúc nãy trên xe anh bắt cô tiếp tục uống thuốc, cô dứt khoát đi đến ghế sofa tiếp tục bóc hạt dẻ.
“Đừng ăn nhiều quá, đồ ăn sắp xong rồi” – Tiếng Lý Hạo vọng ra từ căn bếp.
“Lại quản, hừ…”- Tư Ý bực dọc buông túi hạt dẻ sau đó nhìn quanh, sau đó bước về phía cây đàn piano nhẹ nhàng ngồi xuống.
Cây đàn này từ lâu đã không được đụng tới, cũng may được bọ lại bằng một tấm vải lớn nhưng khi cô kéo tấm khăn, bụi bay tứ tung khiến cô không khỏi hắt xì vài cái.
Nhìn ra bên ngoài, ánh trăng hôm nay thật đẹp vô cùng sáng, tuyết trên trời không ngừng rơi xuống, Tư Ý nhắm mắt hồi tưởng lại những khung cảnh người người nhà nhà nô nức chuẩn bị cho Giáng sinh, khung cảnh nhộn nhịp vui tươi mà ấp áp…Cô lướt ta nhẹ trên phím đàn sau đó trực tiếp đàn một bản nhạc giáng sinh vô cùng sinh động, vui tai.
Lý Hạo lúc này đã chuẩn bị xong bữa tối, đang định gọi cô vào ăn tối nhưng lại nghe thấy tiếng cô khẽ hắt hơi vài cái, anh lại quay trở lại bếp làm một ly trà sừng nóng thì ngoài phòng khách truyền đến một giai điệu giáng sinh.
Anh tắt bếp, đi ra ngoài thì phát hiện cô đang ở ngồi chơi đàn bên ngoài. Cô mặc một chiếc đầm trắng, mái tóc đen bồng bềnh được cô thả hết ra sau, anh muốn nhìn rõ hơn nữa nên từng bước từng bước lại gần.
Càng đến gần anh càng ngây ngốc nhìn cô, nét mặt cô vô cùng hạnh phúc lại rất đỗi dịu dàng, thuần khiết, trông cô hệt như thiên sứ giáng trần, xinh đẹp lại trong sáng đến vô thực khiến anh không tin vào mắt mình.
Anh cảm giác mình đang say, say bởi giai điệu này cũng có lẽ anh say trước nhan sắc của cô…
Tiếng đàn càng lúc càng cao trào, chuyển sang da diết, âm thanh tinh tế cứ thế nhảy múa trong tâm trí anh, Lý Hạo quên mất mình phải làm gì, cũng quên mất bản thân mình, lúc này anh chỉ muốn tận hưởng giai điệu động lòng người này.
Cuối cùng tiếng đàn cũng kết thúc, Tư Ý thoả mãn đứng dậy thì phát hiện Lý Hạo đang đứng ở phía sau lúc nào, anh cười rạng rỡ sau đó vỗ tay nồng nhiệt, vui vẻ nói:
“Em đàn hay lắm”
Tư Ý ngây ngẩn, Lý Hạo cười rồi, nụ cười ấm áp ngày hôm ấy lại quay về đây rồi, cô không khỏi ngây ngốc tại chỗ cho đến khi tiếng vỗ tay bất chợt vang lên co mới ngượng ngùng cúi đầu nói cảm ơn.
Sau đó cả hai cùng đi đến bàn ăn, Tư Ý nhìn một bàn thức ăn đẹp mắt lại nóng hổi trông rất hấp dẫn, cô ngạc nhiên hỏi:
“Hôm nay anh về nhà lúc mấy giờ thế?”
“Hôm nay công ty cũng không có việc gì cấp bách, anh để mọi người cùng về nhà sớm chơi lễ…” Lý Hạo gắp đồ ăn cho cô định nói cũng là sớm về chuẩn bị đồ ăn muốn ăn tối cùng em nhưng nhìn cô vui vẻ như thể lần đầu được ăn ngon, anh lại thôi.
Gắp một miếng sườn xào chua ngọt vào miệng, cô trợn mắt nhìn anh đầy kinh ngạc, hương vị không thua gì các đầu bếp ở các nhà hàng lớn, cô thật sự muốn la thật to, hương vị này quả thật không làm đầu bếp thì hoài phí tài năng này rồi!
Lý Hạo nhìn thấy phản ứng của cô thì bật cười, nụ cười của anh vô cùng vui vẻ, ánh mắt dịu dàng nhìn cô đầy cưng chiều, điều này đối với Tư Ý thực sự còn kích động hơn, trong một tối anh cười đến tận hai lần!
Tối nay tâm tình của anh rất tốt, bầu không khí trở nên ấm áp lạ thường.
Cô thử hết một vòng, món nào cũng vô cùng suất sắc Tư Ý không ngờ tài nấu ăn của anh có thể đạt đến mức độ này, cô luyến tiếc nói:
“Tại sao ngày trước anh không đi theo nghiệp đầu bếp chứ, thật là uổng phí tài năng”
Lý Hạo bật cười thành tiếng, anh vui vẻ hỏi lại:
“Thực sự rất ngon sao?”
“Không có chỗ nào để chê cả!” – Cô khằng định chắc nịch.
Lúc này, anh đi vào bếp đem ra một đĩa sủi cảo nhỏ hình như là vừa được đem ra từng khỏi lồng hấp, hơi nóng không ngừng toả ra khiến cô cô cùng thích thú, hương thơm cứ thế dội thẳng vào đầu mũi cô khiến cô vô cùng háo hức, Tư Ý vươn đũa gắp một miếng sau đó cắn nhẹ.
Ngay lập tức cô cảm nhận được độ thơm và mềm, béo ngậy của vỏ, nhân bánh mềm có vị ngọt của thịt và tômlớp vỏ sủi cảo mịn không hề bị sượng bột, nước thịt từ trong bánh vô cùng ngọt ngào cứ thế bùng nổ trong khoang miệng cô.
“Món này khi trước mẹ anh hay bắt anh cùng làm nhưng hương vị là do bà nội anh dạy nên” – Lý Hạo mỉm cười giải thích.
Quả thật, mẹ của Lý Hạo nấu ăn rất ngon nhưng hương vị nêm nếm của bà lại khá nặng, thiên về các món cay, khẩu vị nặng mấy lần Tư Ý đến nhà đều bị những gia vị ớt của bà doạ sợ.
Tư Ý không khỏi hâm mộ Lý Hạo, mắt cô long lanh nói:
“Thật sự rất ngon đó!”
“Ăn vừa miệng chứ?” – Lý Hạo ân cần lau vệt nước trên khoé miệng cô.
Tư Ý ngay lập tức gật đầu, cô gật đầu lia lịa hệt như chú gà mổ thóc sau đó ngọt ngào mở miệng:
“Anh dạy em làm món này nhé!”
Lý Hạo lúc này được nước làm tới, anh nhìn cô bằng ánh mắt tính toán sau đó tinh quái nói:
“Em cầu xin anh đi, anh sẽ dạy cho em”
Cô ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, mỉm cười đầy kinh ngạc, anh cũng cười. Lý Hạo ra giọng thách thức:
“Sao hả, có làm được hay không?”
Tư Ý lúc này cũng khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, ánh mắt thăm dò nhìn anh, hai người cứ thế mắt đối mắt cho đến khi Lý Hạo bật cười, Tư Yý lúc này vẫn vô cùng ngoan cố nhìn anh không khuất phục nhưng giây sau lại mở miệng nói:
“Nếu cầu xin, em sẽ cầu xin anh sẽ làm nó mỗi ngày…” – Tư Ý kéo dài âm cuối rồi đưa ánh mắt ma mị nhìn anh nói:
“Cho em ăn”- Sau đó, cô tinh nghịch nháy mắt.