- Tác giả
- Thanh Vân
- Thể loại
- Truyện ngắn
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Số chương
- 1
- Nguồn
- Sưu tầm
- Lượt đọc
- 1,278
- Cập nhật
Kỷ Vật Của Người Tình
Chính mùi thơm của thuốc điếu phảng phất trong phòng đã quyến rủ nàng. Mùi thơm thật nhẹ nhàng, sang trọng, rất đặc biệt nên nó đã không trộn lẩn với các mùi thuốc lá hay thuốc điếu khác đang tỏa lan khắp phòng. Đó là việc đầu tiên khác lạ trong buổi tiệc họp mặt tối nay.
Nàng đi đến buổi tiệc này một cách miễn cưỡng. Nể lời Bích Nga, bạn thân nhất của nàng nên nàng đến chứ lòng nàng chẳng thấy chút nào háo hức. Những khách tham dự tối nay cũng buồn tẻ và không có gì đặc biệt như người chủ nhân của nó. Ái Thu đã nhầm lớn khi nghĩ rằng biết đâu nàng sẽ gặp được một người bạn mới hợp với nàng trong buổi tiệc ngaỳ hôm nay.
Mùi thơm lạ lùng, lôi cuốn vẫn phảng phất đâu đây, nó như mùi lá khô trong rừng thẳm, thật là khác lạ, vừa dịu dàng vừa hăng hắc.
Nàng nhẹ nhàng nhưng cương quyết từ chối lời mời khiêu vủ cuả một chàng trai trẻ đã mời nàng đến ba lần, nàng cố đi tìm cho được phương hướng của mùi thơm quyến rũ này. Chàng trẻ tuổi, sau ba lần bị từ chối, nhún vai và đi tìm đối tượng khác để chinh phục.
Với ly rượu khai vị uống dở trên tay, nàng lang thang đi khắp phòng. Khi tìm ra chủ nhân của mùi thuốc lá thơm đặc biệt kia, nàng sững sờ vì kinh ngạc. Sự hiện diện của ông ta ở chốn này cũng lạc lõng như khúc nhạc của Mozart trong một buổi trình diễn nhạc trẻ. Ông không ngồi với một cô gái nào mà lại đang chăm chú đọc sách. Ông đã tìm một nơi vắng vẻ trong góc phòng khách gần chỗ đọc sách, thật xa nơi trung tâm buổi tiệc.
Ái Thu để một tay lên thành ghế ông đang ngồi và bắt chuyện:
- Chào ông! -nàng nói.
Ông đưa mắt nhìn lên:
- Chào cô! ông trả lời một cách máy móc.
Và ông ta lại chúi đầu vào cuốn sách, không nhìn đến nàng nữa.
Ái Thu càng thấy lạ lùng và lôi cuốn. Lẽ đâu ông này cố tình chơi trò phớt lờ – nàng không tin, nếu ông ta để ý đến nàng ông sẽ không hành động như vậy. Đàn ông ít khi tỏ vẻ thờ ơ với nàng và có dịp không bao giờ họ chỉ chào nàng lạt lẽo như vậy. Nàng cảm thấy tự ái bị tổn thương.
Ái Thu trông thấy gần đó có một cái ghế nhỏ để gác chân còn trống, nàng bèn kéo nó đến cạnh ông khách và ngồi ngay trước mặt ông ta. Ông này chẳng có phản ứng gì cả.
Đó là một người đàn ông ngăm ngăm đen, không râu không ria mép (cũng là chuyện khác thường), tóc ông ta đen và hơi xoăn. Hai bên tai, tóc đã ngả màu muối tiêu. Ông khoảng bốn mươi tuổi. Trừ hai gò má hơi cao, ông có một khuôn mặt thanh tú trẻ trung. Nhưng nhìn kỹ, ông có vẻ hơi dữ dằn.
Nhưng Ái Thu không phải là người hay lo sợ viển vông:
- Mùi thuốc lá của ông đã làm tôi ngạc nhiên.
- Cô nói gì?
- Thuốc điếu của ông đó, nó lạ lắm - nàng lập lại.
Ông nhìn lên lần nữa:
- Thật vậy sao? (ông ta có vẻ hài lòng, lấy ống điếu ra khỏi miệng và nhìn nàng lần này một cách chiêm ngưỡng) đây là một sự pha chế đặc biệt chỉ dành riêng cho tôi. Tôi rất vui khi biết cô thích nó. (ông nhìn nàng một cách tinh nghịch) Chắc giờ đây cô sẻ thú nhận với tôi là cô yêu mùi thơm của thuốc điếu.
- Đúng vậy! Thường thì tôi rất ghét mùi thuốc lá. Chắc tại vậy mà tôi thích cái mùi thơm đặc biệt của thuốc ông. Nó thật dịu dàng, sang trọng.
- Cám ơn cô, tôi cảm thấy thật hãnh diện!
Không hiểu ông ta nói thật hay lại ngạo nàng đây?
Rồi làm như ông lại muốn trở lại với cuốn sách đang đọc dở nhưng, sau một giây suy nghĩ, ông gấp mạnh cuốn sách lại và đem nó đến trả lại trên tủ sách trong phòng. Nàng nhìn lên và thấy tên tác giả nơi bìa sách:
-Trần Long Hồ? Ông thích đọc sách của Trần Long Hồ?
- Cũng không đúng hẳn nếu nói về phương diện nghệ thuật. Nhưng tôi thích những cuốn sách mới. Tôi không thích tác giả này về phương diện nghệ thuật nhưng trong lãnh vực y khoa ông ta có những nhận xét rất xứng đáng.
Một nụ cười nhẹ nở trên môi, Ái Thu nói tiếp theo ông ta:
- Những cuốn sách này đều là sách viết sau năm 1980. Nó được ghi rõ ở ngoài bìa.
- Vây thì là loại sách mới không phải loại cổ điển. Nhưng thật ra tôi cũng không thích Trần Long Hồ lắm nhưng dù sao tác phẩm của ông ta cũng có giá trị văn chương!
Ái Thu ngồi xuống chiếc ghế nhỏ và hai tay nàng ôm một cái đùi vào lòng. Dáng ngồi này làm cái váy của nàng được kéo lên cao một cách khiêu khích. Nàng biết nàng đang làm gì nhưng làm như ông ta không để ý đến chuyện đó.
- Chuyên môn của ông là gì vậy? nàng hỏi tiếp
- Tuyệt vời! ông ta la lớn. Nàng đã không hỏi thẳng có phải ông là bác sĩ hay không mà chỉ hỏi chuyên môn của ông ta như vậy nàng cũng có phần nào tế nhị - Thưa cô - ông ta nói - dưới bề ngoài là một tài tử màn bạc tập sự với thân hình bốc lửa, cô còn có một bộ óc thật bén nhạy nữa.
- Ồ thưa ông - nàng trả lời một cách trêu chọc - Ông đã khen tôi quá nhiều. Ông nên hiểu rằng tôi không phải là một tài tử tập sự mà là một diễn viên thật thụ. Và để ông khỏi thắc mắc, tôi xin nói là tôi đang đóng một vai thường trực trong một vở kịch thật hay dù ít người xem. Hiện giờ tôi là vai chính trong vở kịch ”Giấc mơ một đêm hè”, một vở kịch có giá trị nghệ thuật chứ không phải loại hài kịch ồn ào đang thịnh hành ngày nay!
- Tốt lắm, tốt lắm - ông ta đồng ý với nàng ngay.
- Thưa giáo sư, tôi có qua được cuộc khảo sát của ông chưa ạ? - nàng nũng nịu hỏi ông ta.
- Quá sự mong ước của tôi thật xa! để trả lời câu hỏi của cô về sự chuyên môn của tôi thì tôi chuyên môn về bệnh ung thư. Xin cô đừng phải giả vờ thích thú về chuyện này. Cô khỏi cần kể cho tôi nghe những triệu chứng tưởng tượng của cô!
Nàng bật cười:
- Tôi sẻ không nói gì cả!
- Cô có cảm thấy buổi họp mặt hôm nay thật thành công hay không?
- Ồ, đúng vây! - nàng nghiêm trang trả lời - thật thành công vượt bực ông ạ!
Ông ta nở một nụ cười thân thiện:
- Nếu cô mê thích hội họa thì nhà tôi có rất nhiều tranh có giá trị từ tranh sơn dầu đến những bức chấm phá. (ông cười) Những bức tranh này tượng trưng cho những người không cử động nhưng tôi thấy còn sống động hơn những người ở chốn này.
- Được lắm! Tôi xin đi theo ông ngay!
Nhà ông ta xa hơn là nàng dự đoán nhưng chuyện này ở Los Angeles không đáng kể. Hai mươi phút về phía bắc của đại lộ Sunset, qua Pacific Highway xong đi vào một con đường lồi lõm.Căn nhà được xây trên những cây cột dựng dưới nước dưới cạnh một gành đá bên bờ biển. Sóng đánh vào chân cột bằng gỗ, những bài hát về Giáng Sinh như bay trên không gian.
- Cô muốn uống chút gì không? Ông ta hỏi nàng.
Nàng quan sát căn nhà, nó thật ấm cúng, mời mọc và rất đầy đủ tiện nghi. Một tấm ván dùng để đóng tàu làm bàn ăn, những chiếc ghế thật xưa, thật hết thời nhưng rất êm ái rải rác khắp nơi. Một con voi khổng lồ màu nâu, mềm mại, lạ lùng mà ta có thể biến trong đó dùng để làm chiếc ghế dài...
- Ông cho tôi xin một ly cam vắt được không?
Ông ta ngẩng đầu lên:
- Có thêm rượu gin vào không?
- Vâng có ạ!
- Vậy cô chờ một tý nhé!
Sau cái ghế dài là một cánh cửa bằng kiếng trong suốt, sau đó là một cái balcon chật hẹp nằm trên mặt nước biển đen xì. Ánh đèn của bải biển Santa Monica chiếu qua màn đêm của mùa Đông, nhìn xa, nó làm cho ta nhớ lại bải biển Rio de Janeiro...
Bức tường đối diện được biến thành một thư viện khổng lồ. Phần đông là sách y khoa với những tên la tinh, nhiều ngăn thì toàn là sách tiếng Đức, chỉ một ngăn là đầy sách Pháp. Còn lại tất cả đều là sách tiếng Việt.Trong góc tường phía bắc, những bằng cấp của các Đại Học lớn được treo một cách kín đáo.
Tranh cũng không nhiều lắm. Một bức của Picasso, vài bức chấm phá rất dễ thương của Bé Ký và một vài bức của Vinci, lẽ dĩ nhiên không phải bản chính mà là chụp lại. Phía trên lò sưởi là một bức tranh lớn của Bierstadt về một cảnh rực rỡ của Sierra Nevada. Nghỉa là... một sưu tập rất lạ lùng giống như chủ nhân của nó vậy. Ái Thu vừa ngắm vừa nghĩ thầm.
- Nước cam có gin đây cô! ông chủ nhà cắt đứt ý nghỉ của nàng, nàng giật mình la lớn:
-Trời, ông làm tôi hoảng hồn...
- Thì lúc nãy cô cũng làm tôi giật mình vậy! Thế là chúng ta huề nhé!
Nàng đưa tay lấy ly nước, đi đến chiếc ghế dài và ngồi xuống, uống một ngụm xong tặc lưỡi:
- Tuyệt! ông pha thật vừa miệng! - nàng tấm tắc khen.
Ông ta đến ngồi cạnh nàng.
- Tôi đoán ông không phải thuộc những người hay đi dự tiệc họp mặt của Bích Nga -nàng nhận xét.
- Vậy tên của chủ nhân là Bích Nga à? Không, tôi không quen dự những buổi họp mặt như vậy.
Trên bàn có một cái hộp dài với những móc nhỏ và có chừng ba mươi cái ống điếu và trên một cái khay cạnh đó có cũng chừng hơn ba mươi thứ thuốc lá để hút ống điếu. Ông ta lựa một ống điếu và dồn thuốc vào.
- Một bệnh nhân của tôi mời tôi đến dự buổi tiệc hôm nay.
Nàng cười nho nhỏ, cốc nước được pha thật tuyệt vời!
- Đó là sự thật một trăm phần trăm - ông ta nói tiếp - Bà này lo lắng vì thấy tôi có một đời sống quá khắc khổ nên nhất định bắt tôi đi dự buổi tiệc ngày hôm nay. Tội cho bà Đào thật.
Ông ta đưa ống điếu lên miệng, với tay lấy hộp quẹt.
- Ông để tôi - Ái Thu nói nhanh và rút từ ví ra một cái bật lửa.
- Hum. hum... cái này thì cấm kỵ.
Ông đẩy nhẹ bàn tay của cô gái ra xa, sự đụng chạm này làm Ái Thu rùng mình.
- Lửa của gaz làm mất hết mùi thơm. Những người hút thuốc khác không để ý nhưng tôi nhận ra điều đó.
Nàng đưa tay ra lấy hộp quẹt, bật lên một cây. Trong khi nàng cúi xuống đằng trước, một bàn tay thò vào cái cổ áo rộng của nàng.
- Tôi không nghĩ là cô mặc gaine!
- Ồ được rồi, được rồi (nàng thổi tắt que diêm) Giờ đây bàn tay người đàn ông đang tiến dần trong áo nàng một cách thích thú - Ông nói chuyện như một ông hàng thịt...
- Tôi khen cô đó chứ. Cô không biết chứ cô hên lắm đấy.
Nàng thở mạnh:
- Tại sao vậy?
- Vì cô biết không - ông ta nói một cách thành thạo - vòng ngoài ngực của người đàn bà khi nào cũng nhậy cảm hơn phía trên. Nhưng phần đông mấy bà không làm sao biết được. Với cô thì... trái lại!
- Cuốn sách chỉ dẩn đó có nói gì về núm vú phụ nữ hay không? nàng hỏi lại ông ta bằng một giọng cực kỳ xúc động.
- Về chuyện đó thì... (ông ta bỏ ống điếu xuống bàn và xích lại thật gần thân hình nàng, quá gần là khác) những chuyên viên đều có nhiều ý kiến khác nhau.
***
Ngày đầu năm Dương lịch đến và qua đi như tất cả mọi ngày khác. Chuyện tình của Ái Thu và ông bác sĩ không phải là một chuyện qua đường. Mổi ngày đối với ông ta là một ngày hội lớn. Một ngày hội thường trực, lạ lùng và vui tươi như phiên chợ. Không khi nào Nguyễn Thanh có một lời to tiếng. Khi nào ông cũng lịch sự, dễ mến, ý tứ trong cách xử thế cộng thêm với một chút tinh quái vừa đủ làm cho cuộc sống chung khỏi buồn chán.
Có thể ông ta có nhiều sở thích riêng hơi kỳ quái khác với phần đông những người đàn ông mà Ái Thu đã từng quen biết. Những câu nói gợi ý về đời tư là chuyện làm cho ông ghét nhất. Chỉ có vào một lúc thật bất ngờ, mặc dù nàng không hề hỏi đến, ông đã kể cho nàng nghe quá khứ và công việc của ông. Nàng hơi ngạc nhiên khi biết ông ta đã có hai đời vợ trước khi gặp nàng. Nhưng cả hai lần ông đều không có con với bà nào hết nên không có gì cột ông lại với quá khứ, chuyện này làm cho Ái Thu thở phào nhẹ nhõm.
Thứ năm tuần tới là sinh nhật của ông. Nàng muốn dành cho ông một sự ngạc nhiên, nhưng phải làm chuyện gì đây? Mua áo quần cho ông ta à? Ông đã có quá nhiều rồi, vả lại ông không chú ý lắm về thời trang của nam giới. Nàng lại không đủ khả năng để tặng ông một bức tranh quý, vả lại chọn cho ông ta một món quà nghệ thuật là một chuyện rất khó làm. Những đồ dùng điện tử không phải là thứ ông ưa thích.
Rồi bỗng nhiên chuyện thuốc điếu đến trong óc nàng. Đúng rồi, nàng sẻ mua tặng ông một gói thuốc điếu mà ông ưa thích. Như vậy, mổi lần hút thuốc ông sẽ nhớ đến nàng.
Nhưng giờ đây, ngồi trong cái tổ ấm này, nàng nhìn khắp nơi không hiểu nàng sẽ phải tìm ở chổ nào mới ra mấy cái hộp đựng thuốc lá đặc biệt của Thanh. Cái khay trên bàn ở phòng khách không có nhiều thuốc lắm và mặc dù không khi nào nàng trông thấy ông đổ thuốc vào khay nhưng khi nào nó cũng đầy cả. Như vậy thì trong nhà này phải có những hộp lớn đựng thuốc dự trử nhưng nó được giấu nơi nào? Tất nhiên là nàng có thể hỏi ông ta nhưng như vậy thì làm sao tạo được sự ngạc nhiên nữa.
Nàng lục tung căn nhà từ trên xuống dưới, quan sát thật kỹ càng từng góc phòng, nhưng không tìm thấy được gì hết. Nàng tìm ra rất nhiều sách và nhiều thứ lạ lùng khác trong đó có một cây đàn tây ban cầm còn nguyên trong hộp và hình như chưa được sờ tới bao giờ.
Sau cùng nàng tìm thấy một dảy hộp đựng thuốc điếu trong một cái tủ kính có nhiều ngăn kéo. Cái tủ được khóa kín nhưng chìa khóa được để trên nóc tủ. Nàng nhón chân lên và lấy được nó dể dàng.
Nàng quan sát những hộp thuốc một cách kỹ càng nhưng không hộp nào đựng thứ thuốc đặc biệt pha chế riêng cho Thanh cả. Có đủ loại thuốc điếu: Mỹ, Ai Cập, Ấn Độ ,Phi Châu và cả một hộp tròn nhỏ đến từ một xứ xa xôi đã đổi tên đến ba lần trong mười năm nhưng vẩn không có dấu vết nào của loại pha chế đặc biệt riêng cho Bác Sĩ Nguyễn Thanh.
Nàng đóng tủ lại và trả chiếc chìa khóa về chổ cũ. Để cho tan bớt sự bực tức nàng đá nhẹ vào chiếc tủ. Có tiếng khóa mở. Tầng dưới cùng của chiếc tủ bằng gổ bổng xoay vòng và cho thấy một ngăn kéo nhỏ.
Nàng quỳ xuống và kéo rộng tấm gỗ ra. Ở trong ngăn kéo được chia ra làm hai tầng là tám cái hộp được bọc bằng một loại như giấy mềm màu gạo lức hoặc bằng một thứ da thật mỏng nhưng cả hai thứ này đều không phải. Trên mổi hộp đều có dán một miếng giấy nhỏ với hàng chữ: Thuốc pha chế riêng của bác sĩ Nguyễn Thanh. Và phía dưới là tên của những thứ dùng để trộn: Bích Đào, Mai Thu, Thu Tâm, vân vân...
Nàng cầm một hộp lên và chăm chú nhìn thật kỹ càng. Vô ích thật! Nó chẳng có dấu hiệu gì khác lạ, không có địa chỉ, số điện thoại... Nàng cầm từng hộp lên xem nhưng cũng chẳng tìm được thêm tin tức gì. Chỉ có hàng chử duy nhất ”pha chế riêng của bác sĩ Nguyễn Thanh và tên của thứ dùng để pha chế nó. Không hề có địa chỉ của nơi pha chế cũng như cửa hàng bán thứ thuốc ở chỗ nào cả.
Giấy bọc ngoài của hộp cuối cũng hơi bị rách. Nàng chăm chú quan sát chỗ rách đó. Có chữ gì đó đươc khắc trên hộp sắt nhưng nó rất khó đọc vì bị tờ giấy bọc ngoài che khuất. Nàng cẩn thận mở giấy bao ra. Một cái hộp hình bầu dục bằng kim loại hiện ra. Tất cả mấy hộp khác chắc cũng giống vậy. Nàng không thể nào đọc được hàng chữ trên mặt hộp... Nét khắc rất nhẹ.
Tôn Thất Tùng ”Một góc của người hút thuốc” và một địa chỉ ở đại lộ Santa Monica.
Nàng kiếm một miếng giấy và ghi vội địa chỉ lên đó. Nàng cố gắng hết sức để che dấu chỗ giấy rách, vuốt thẳng tờ giấy bao ngoài (có phải bằng da mỏng không nhỉ) và để lại cái hộp vào ngăn kéo đúng vị trí nàng tìm ra nó. Nàng kéo lại miếng gỗ. Nó khép lại với tiếng khóa đã lâu đơì.
***
Đại lộ Santa Monica giống như một con đường với những mặt sau của những cửa hàng có mặt tiền ở phía trước vì nó bị cả bề dài phía sau của một rạp chớp bóng chiếm gần hết với những cửa cứu cấp và những bức tường màu sậm.
Ái Thu đã tưởng đâu nàng đã ghi nhầm địa chỉ, nhưng rồi nàng cũng tìm ra cửa tiệm có tên đó. Chỉ là một cánh cửa nhỏ trong một căn nhà hai tầng lầu. Nàng đậu xe lại. Cánh cửa không khóa, nàng mở ra và có một chiếc cầu thang rất sạch sẻ đưa lên tầng trên. Ở đó, nàng nhìn về phía bên trái xong đi về phía bên phải. Nàng gõ cửa phòng số 5 và bước vào. Mùi thuốc điếu đập mạnh vào mủi nàng. Một tiếng chuông reng lên khi nàng đóng cánh cửa lại.
- Xin chờ một phút! - một giọng nói từ cuối phòng vọng ra.
Một vài phút trôi qua xong người chủ nhà ra gặp nàng. Đó là một người đàn ông lùn, mập, tóc ông ta bao quanh cái đầu bị hói ở giữa, một bộ râu quai nón che gần hết khuôn mặt ông ta. Ông ta khoảng chừng sáu mươi tuổi nhưng những vết nhăn trên mặt là những vết nhăn do sự mập quá lố của ông gây ra hơn là vì tuổi tác.. Ông có một giọng nói thật nhẹ, thật dịu dàng. Ông ta cười với nàng:
- Trời ơi, nếu tất cả khách hàng của tôi đều như bà thì chẳng bao giờ tôi nghỉ đến chuyện về hưu cả.
- Cám ơn ông quá khen - nàng trả lời - Tôi nghỉ ông cũng không thể nào về hưu được, ít nhất là tối hôm nay. Tôi đến gặp ông để đặt mua một món quà đặc biệt cho một người bạn của tôi, ông này hình như chẳng thiếu gì...
Người chủ nhà cười vui vẻ:
- Bạn bà thích cái gì vậy? Những điếu xì gà nhập cảng à? Hay là thuốc dành cho ống điếu? - ông ta nheo mắt - Hay lại là một thứ ít thông dụng hơn... tôi muốn nói một thứ khó tìm nhập cảng từ Thái Lan hay Mễ tây cơ chẳng hạn?
- Hay là thứ thuốc phiện đặc biệt mà ông dấu dưới cái hầm nào đó trong nhà?-nàng tươi cười tiếp lời-Không,chuyện này tôi sợ tôi làm ông thất vọng mất.Bạn tôi có thói quen chỉ mua loại thuốc hút ống điếu ở chổ này mà thôi!
- Đó là một người sành sỏi.
- ... Ông ấy mua một thứ mà ông pha trộn riêng cho một mình ông ấy.
- Thưa bà, tôi có những pha trộn đặc biệt riêng cho rất nhiều người mà không chỉ ở Los Angeles thôi đâu. Đó là một nghệ thuật rất thanh nhã, ngày nay những người trẻ... (ông cười buồn). Nhhững khách hàng của tôi đều là người nổi tiếng, bà sẽ ngạc nhiên khi nghe tên của họ. À, nhưng bạn của bà tên gì vậy?
- Bác sĩ Nguyễn Thanh.
Nụ cười của ông chủ nhà biến mất, và ông nhăn mặt. Ông có vẻ không thoải mái lắm.
- Tôi biết rồi - ông vừa nói vừa nhìn Ái Thu một cách lạ thường - Ông ấy có biết bà đến đây hay không?
- Không, tôi muốn dành cho ông ta một sự ngạc nhiên.
-Tôi đã nghi như vậy. (ông ta cúi mặt nhìn xuống sàn nhà, có vẻ không vui). Thưa bà, tôi sợ là tôi không thể giúp bà chuyện này được.
Nàng không làm sao hiểu nổi sự thay đổi thái độ của ông bán thuốc lá.
- Nhưng tại sao? Bộ ông không pha chế cho tôi được loại thuốc lá đặc biệt đó hay sao? Hay mua dùm tôi? Tôi không cần biết, ông cứ làm như mấy lần ông đã làm cho ông Thanh vậy... tôi không gấp, tuần sau tôi mới cần đến nó.
- Thưa bà,xin bà hiểu đó là một sự pha trộn rất khác thường.Tôi thiếu một món mà chỉ có một mình ông bác sĩ đưa đến cho tôi mà thôi. Nó như loại bột nghệ trong cà ri ấn độ, không có nó, cà ri không có cái màu riêng biệt và thật lạt lẻo. Không có cái món ông bác sĩ Thanh đưa cho tôi thì....
Ông ta nhún vai...
- Bộ ông không bao giờ cố tìm hiểu cái thứ đó để ông có thể dùng cho sự pha chế của riêng ông hay sao? - nàng cố gặng hỏi tiếp.
- Cũng có chứ! có một lần tôi hỏi ông bác sĩ, ông ta chỉ cười để trả lời tôi. Tôi không trách ông ấy đã cố giấu tôi chất dùng để pha thuốc điếu cho ông ấy. Khói thuốc lá có mùi thơm thật lạ lùng (ông ta lắc đầu có vẻ tiếc rẻ) Thật tôi đành làm bà buồn lòng chứ không thể nào giúp bà được.
Nói xong ông đi vào lại trong nhà.
Nàng đi ra cửa, khi xuống cầu thang, nàng đứng lại một giây và nghỉ thầm ”lạ thật, lạ thật! vậy thì thôi, mình sẻ mua cho anh ấy cái đèn bảo mà cả hai đứa đã ngắm chung ở ngoài bến tàu vậy!.
***
Trời mưa lớn khi Ái Thu về đến nhà người tình.
Ngày thứ tư nào Bác sĩ Thanh cũng làm việc muộn, về trễ nên nàng biết ông rất thích sự có mặt của nàng. Nàng cảm thấy thật hạnh phúc.
Con đường Pacific Coast Highway là con đường huyết mạch. Vì sương mù và mưa lớn nên sự lưu thông đêm nay khá dễ dàng. Mưa thì đúng là mưa của miền Nam California: sạch sẽ, lạnh và không xô bồ như miền Đông. Một cảm giác êm đềm xâm chiếm cả người Ái Thu.
Nguyễn Thanh đã thêm củi vào lò sưởi. Ông ta nhả từng ngụm khói lớn từ ống điếu ra thành những hình thù êm ái như mây lảng đãng. Sau chuyến đi, dù bằng xe hơi, ngoài trời mưa lạnh, ngọn lửa ấm cúng cho Ái Thu cảm giác nồng nàn, quyến rũ.
Nàng cởi chiếc áo khoác nặng nề và ẩm ướt rồi đến ngồi cạnh lò sưởi. Cảm giác yên lành, hạnh phúc xâm chiếm nàng. Ái Thu âu yếm hôn người bạn tình nhưng làm như ông này có chuyện đang suy nghĩ.
- Anh Thanh, bộ có chuyện gì anh không vừa ý hả? Bộ bệnh của bà Đào nặng hơn sao?
- Không, không phải vậy... ông thong thả trả lời. Anh đã pha sẳn cho em ly nước cam với gin.
Ly nước thật tuyệt vời như tất cả mấy lần khác, đúng như ý nàng mong muốn.
- Vậy bây giờ anh nói cho em nghe chuyện gì làm anh lo nghĩ?
Nàng cảm thấy nóng trong người bèn đứng lên và đến ngồi trên chiếc ghế dài.
Bác Sĩ Thanh đang cúi xuống lò sưởi để nhìn ngọn lửa. Tất cả đèn trong nhà đều tắt hết, chỉ còn ánh lửa trong lò sưởi hắt lên khuôn mặt ông những hình thù ma quái. Ông chợt thở dài:
- Ái Thu, em có biết anh nghĩ gì về những người đàn bà hay chúi mủi vào những chuyện không có gì liên quan đến họ hay không?
- Anh Thanh (chắc ông đã nhìn thấy chổ rách trên hộp đựng thuốc), cưng ơi, em chẳng hiểu anh nói cái gì?
Khuôn mặt đẹp như tượng của chàng xoay lại, mắt chàng nghiêm khắc nhìn nàng:
- Em đã lục lọi tủ đựng thuốc lá của anh phải không?
- Ồ, nếu chuyện đó thì có! Em nhận tội. Anh yêu, em muốn tìm ra loại thuốc điếu của anh mà thôi!
- Để làm gì?
Có cái gì trong giọng nói cũa Thanh, nó lạ lùng, đe dọa chứ không phải tò mò. Nàng vùi sâu người trong chiếc ghế dài và rùng mình. Chắc tại sự thay đổi đột ngột của thời tiết.
- Chà... chà... em đâu có biết anh khó khăn thế.
- Tại sao? Nguyễn Thanh lập lại.
Đôi mắt của ông chiếu lên một thứ ánh sáng khác thường. Chắc chỉ là sự phản chiếu của ngọn lửa trong lò sưởi.
Nàng nở một nụ cười đầy tin yêu:
- Em muốn dành một sự ngạc nhiên cho ngày sinh nhật của anh. Em muốn mua cho anh một gói thuốc có hương vị anh ưa thích. Nhưng chuyện khó thực hiện quá. Em đành phải tặng anh thứ khác. Nhưng anh đừng mong em tiết lộ nó bây giờ!
Chàng không nhếch mép:
- Anh biết rồi. Anh nghỉ là em không tìm ra thứ thuốc pha chế đó?
- Đúng là không!Em có đi đến tiệm bán thuốc lá của anh...
- Em đã đến tận tiệm bán thuốc lá... chàng lập lại như một tiếng vọng.
- Vâng, ở Santa Monica. Địa chỉ được ghi trên tờ giấy bao ngoài hộp thuốc.
Nàng chớp mắt,cố gượng mình ngồi dậy. Không hiểu sao bỗng nhiên nàng cảm thấy mệt mỏi lạ thường! Nàng uống thêm một ngụm nước cam để đánh tan sự buồn ngủ đang dần dần xâm chiếm nàng. Nhưng nó chẳng công hiệu chút nào. Nàng càng thấy càng mỗi lúc mỗi buồn ngủ thêm.
- Cái ông bán thuốc thật dể thương... em cũng quên tên ông ta rồi.. ông... em xin lổi... Anh Thanh, sao tự nhiên em buồn ngủ quá vậy!
- Em cứ nói tiếp. Em đến cửa hàng của ông ta?
- Đúng rồi. Ông ấy nói ông không thể nào pha chế thứ thuốc hút của anh được vì ông ta không có... (nàng ngáp lớn) cái gia vị mà chỉ một mình anh có thôi và ông ta không biết là thứ gì! Vì vậy em đành phải đi mua thứ khác...
- Tại sao? Chàng hỏi lại thêm lần nữa.
Và trước khi nàng kịp trả lời, chàng nói tiếp:
- Tại sao em cứ lục lọi trong đổ đạc của anh làm gì vậy? Bộ em tưởng em là nhà tiên tri chăng?
Chàng cầm lấy cái gắp lửa, đưa thêm củi vào lò sưởi.Ngọn lửa bốc lên cao, những tàn lửa bung ra khỏi cái hàng rào sắt an toàn bao bọc lò sưởi và bay lượn trong phòng.
Ái Thu uống hết ly nước cam, để cái ly xuống mặt bàn. Nàng nằm vật ra trên chiếc ghế dài.
- Em xin lỗi anh, anh Thanh. Em đâu có ngờ anh cẩn thận quá vậy.
- Thôi bỏ qua đi Ái Thu.
- Mà sao em thấy lạ thật đó... những hộp đựng thứ bột để pha thuốc điếu đó... Có hai hộp đề tên Bích Đào và Lan Thu.
- Thì sao?
Những ngón tay của Nguyễn Thanh bấm chặt lấy cái gạt lửa.
- Thì đó là tên của hai người vợ đầu tiên của anh - nàng vừa trả lời vừa cười một cách không được tự nhiên.
- Anh là một người rất tình cảm, Ái Thu à!
Nàng lại cười ngượng nghịu và cau đôi lông mày lại. Nếu nàng ngủ bây giờ thì nàng làm hỏng cả chương trình tối hôm nay. Nàng phải cố gắng chống lại cơn buồn ngủ. Nhưng không hiểu sao nàng không thể nào mở mắt ra được.
- Ờ, mà em thấy tất cả mấy cái hộp đó đều có tên đàn bà ghi ở bên ngoài cả.
- Đúng vậy.
Chàng bước đến cạnh nàng, đôi mắt sáng rực, chắc tại ngọn lửa trong lò sưởi... khuôn mặt của chàng nhảy múa.. thay hình đổi dạng, sao có vẻ dữ dằn...
- Ái Thu, em buồn ngủ lắm rồi.
Chàng lấy cái ly không và đặt nó vào đầu bàn bên kia.
- Em không hiểu tại sao... em cảm thấy mệt quá...
- Vậy chắc em phải ngủ một chút đi Ái Thu à!... một giấc ngủ ngắn sẽ làm cho em thấy khỏe hơn...
- Ngủ à... chắc vậy...
Chàng vòng tay bế nàng lên:
- Để anh đặt em nằm đầu kia, gần lò sưởi, em sẽ ấm hơn...
Chàng đặt nàng nằm trên tấm thảm mềm gần lò sưởi. Những ngọn lửa tung tăng một cách ma quái, làm cho những viên gạch trong lò trở nên đỏ thắm.
- Nóng... em nóng quá Thanh ơi.. nàng thầm thì với giọng nói nửa thức nửa ngủ. Anh bớt lửa đi được không?
- Không được Ái Thu à!
Chàng cầm cái gắp than, đưa nó vào trong lò sưởi và đẩy củi vào trong xa. Thật đáng ngạc nhiên sao Ái Thu không hề để ý đến cái lò sưởi to lớn quá khổ thế này đối với căn nhà có diện tích thật khiêm tốn của Thanh?
Đôi mắt của Ái Thu khép lại. Một sự im lặng nặng nề trùm lên căn phòng.... Vài phút trôi qua, mắt nàng khẻ chớp nhẹ khi chàng cúi xuống gần mặt nàng và đưa tay vuốt má nàng.
- Anh Thanh?
Giọng nàng thật nhỏ và chàng phải cúi sát xuống thêm nữa mới nghe được.
- Anh đây,em muốn nói gì?
- Anh cho em biết... cái gia vị đặc biệt để pha thuốc điếu của anh là thứ gì vậy?
Nàng bổng thở dài và mắt nàng khép lại trước khi chàng kịp trả lời. Chàng bỏ thêm hai cây củi lớn vào lò sưởi, sắp nó thật gọn gàng trong lò. Xong chàng quỳ xuống, hai tay để dưới hai nách của Ái Thu và nhắc bổng nàng lên. Hơi thở của chàng thật nhẹ và chậm.
Chàng đưa miệng đến gần lỗ tai nàng và nói thầm:
- Đó là tro em ạ, tro của những người anh yêu...
Chính mùi thơm của thuốc điếu phảng phất trong phòng đã quyến rủ nàng. Mùi thơm thật nhẹ nhàng, sang trọng, rất đặc biệt nên nó đã không trộn lẩn với các mùi thuốc lá hay thuốc điếu khác đang tỏa lan khắp phòng. Đó là việc đầu tiên khác lạ trong buổi tiệc họp mặt tối nay.
Nàng đi đến buổi tiệc này một cách miễn cưỡng. Nể lời Bích Nga, bạn thân nhất của nàng nên nàng đến chứ lòng nàng chẳng thấy chút nào háo hức. Những khách tham dự tối nay cũng buồn tẻ và không có gì đặc biệt như người chủ nhân của nó. Ái Thu đã nhầm lớn khi nghĩ rằng biết đâu nàng sẽ gặp được một người bạn mới hợp với nàng trong buổi tiệc ngaỳ hôm nay.
Mùi thơm lạ lùng, lôi cuốn vẫn phảng phất đâu đây, nó như mùi lá khô trong rừng thẳm, thật là khác lạ, vừa dịu dàng vừa hăng hắc.
Nàng nhẹ nhàng nhưng cương quyết từ chối lời mời khiêu vủ cuả một chàng trai trẻ đã mời nàng đến ba lần, nàng cố đi tìm cho được phương hướng của mùi thơm quyến rũ này. Chàng trẻ tuổi, sau ba lần bị từ chối, nhún vai và đi tìm đối tượng khác để chinh phục.
Với ly rượu khai vị uống dở trên tay, nàng lang thang đi khắp phòng. Khi tìm ra chủ nhân của mùi thuốc lá thơm đặc biệt kia, nàng sững sờ vì kinh ngạc. Sự hiện diện của ông ta ở chốn này cũng lạc lõng như khúc nhạc của Mozart trong một buổi trình diễn nhạc trẻ. Ông không ngồi với một cô gái nào mà lại đang chăm chú đọc sách. Ông đã tìm một nơi vắng vẻ trong góc phòng khách gần chỗ đọc sách, thật xa nơi trung tâm buổi tiệc.
Ái Thu để một tay lên thành ghế ông đang ngồi và bắt chuyện:
- Chào ông! -nàng nói.
Ông đưa mắt nhìn lên:
- Chào cô! ông trả lời một cách máy móc.
Và ông ta lại chúi đầu vào cuốn sách, không nhìn đến nàng nữa.
Ái Thu càng thấy lạ lùng và lôi cuốn. Lẽ đâu ông này cố tình chơi trò phớt lờ – nàng không tin, nếu ông ta để ý đến nàng ông sẽ không hành động như vậy. Đàn ông ít khi tỏ vẻ thờ ơ với nàng và có dịp không bao giờ họ chỉ chào nàng lạt lẽo như vậy. Nàng cảm thấy tự ái bị tổn thương.
Ái Thu trông thấy gần đó có một cái ghế nhỏ để gác chân còn trống, nàng bèn kéo nó đến cạnh ông khách và ngồi ngay trước mặt ông ta. Ông này chẳng có phản ứng gì cả.
Đó là một người đàn ông ngăm ngăm đen, không râu không ria mép (cũng là chuyện khác thường), tóc ông ta đen và hơi xoăn. Hai bên tai, tóc đã ngả màu muối tiêu. Ông khoảng bốn mươi tuổi. Trừ hai gò má hơi cao, ông có một khuôn mặt thanh tú trẻ trung. Nhưng nhìn kỹ, ông có vẻ hơi dữ dằn.
Nhưng Ái Thu không phải là người hay lo sợ viển vông:
- Mùi thuốc lá của ông đã làm tôi ngạc nhiên.
- Cô nói gì?
- Thuốc điếu của ông đó, nó lạ lắm - nàng lập lại.
Ông nhìn lên lần nữa:
- Thật vậy sao? (ông ta có vẻ hài lòng, lấy ống điếu ra khỏi miệng và nhìn nàng lần này một cách chiêm ngưỡng) đây là một sự pha chế đặc biệt chỉ dành riêng cho tôi. Tôi rất vui khi biết cô thích nó. (ông nhìn nàng một cách tinh nghịch) Chắc giờ đây cô sẻ thú nhận với tôi là cô yêu mùi thơm của thuốc điếu.
- Đúng vậy! Thường thì tôi rất ghét mùi thuốc lá. Chắc tại vậy mà tôi thích cái mùi thơm đặc biệt của thuốc ông. Nó thật dịu dàng, sang trọng.
- Cám ơn cô, tôi cảm thấy thật hãnh diện!
Không hiểu ông ta nói thật hay lại ngạo nàng đây?
Rồi làm như ông lại muốn trở lại với cuốn sách đang đọc dở nhưng, sau một giây suy nghĩ, ông gấp mạnh cuốn sách lại và đem nó đến trả lại trên tủ sách trong phòng. Nàng nhìn lên và thấy tên tác giả nơi bìa sách:
-Trần Long Hồ? Ông thích đọc sách của Trần Long Hồ?
- Cũng không đúng hẳn nếu nói về phương diện nghệ thuật. Nhưng tôi thích những cuốn sách mới. Tôi không thích tác giả này về phương diện nghệ thuật nhưng trong lãnh vực y khoa ông ta có những nhận xét rất xứng đáng.
Một nụ cười nhẹ nở trên môi, Ái Thu nói tiếp theo ông ta:
- Những cuốn sách này đều là sách viết sau năm 1980. Nó được ghi rõ ở ngoài bìa.
- Vây thì là loại sách mới không phải loại cổ điển. Nhưng thật ra tôi cũng không thích Trần Long Hồ lắm nhưng dù sao tác phẩm của ông ta cũng có giá trị văn chương!
Ái Thu ngồi xuống chiếc ghế nhỏ và hai tay nàng ôm một cái đùi vào lòng. Dáng ngồi này làm cái váy của nàng được kéo lên cao một cách khiêu khích. Nàng biết nàng đang làm gì nhưng làm như ông ta không để ý đến chuyện đó.
- Chuyên môn của ông là gì vậy? nàng hỏi tiếp
- Tuyệt vời! ông ta la lớn. Nàng đã không hỏi thẳng có phải ông là bác sĩ hay không mà chỉ hỏi chuyên môn của ông ta như vậy nàng cũng có phần nào tế nhị - Thưa cô - ông ta nói - dưới bề ngoài là một tài tử màn bạc tập sự với thân hình bốc lửa, cô còn có một bộ óc thật bén nhạy nữa.
- Ồ thưa ông - nàng trả lời một cách trêu chọc - Ông đã khen tôi quá nhiều. Ông nên hiểu rằng tôi không phải là một tài tử tập sự mà là một diễn viên thật thụ. Và để ông khỏi thắc mắc, tôi xin nói là tôi đang đóng một vai thường trực trong một vở kịch thật hay dù ít người xem. Hiện giờ tôi là vai chính trong vở kịch ”Giấc mơ một đêm hè”, một vở kịch có giá trị nghệ thuật chứ không phải loại hài kịch ồn ào đang thịnh hành ngày nay!
- Tốt lắm, tốt lắm - ông ta đồng ý với nàng ngay.
- Thưa giáo sư, tôi có qua được cuộc khảo sát của ông chưa ạ? - nàng nũng nịu hỏi ông ta.
- Quá sự mong ước của tôi thật xa! để trả lời câu hỏi của cô về sự chuyên môn của tôi thì tôi chuyên môn về bệnh ung thư. Xin cô đừng phải giả vờ thích thú về chuyện này. Cô khỏi cần kể cho tôi nghe những triệu chứng tưởng tượng của cô!
Nàng bật cười:
- Tôi sẻ không nói gì cả!
- Cô có cảm thấy buổi họp mặt hôm nay thật thành công hay không?
- Ồ, đúng vây! - nàng nghiêm trang trả lời - thật thành công vượt bực ông ạ!
Ông ta nở một nụ cười thân thiện:
- Nếu cô mê thích hội họa thì nhà tôi có rất nhiều tranh có giá trị từ tranh sơn dầu đến những bức chấm phá. (ông cười) Những bức tranh này tượng trưng cho những người không cử động nhưng tôi thấy còn sống động hơn những người ở chốn này.
- Được lắm! Tôi xin đi theo ông ngay!
Nhà ông ta xa hơn là nàng dự đoán nhưng chuyện này ở Los Angeles không đáng kể. Hai mươi phút về phía bắc của đại lộ Sunset, qua Pacific Highway xong đi vào một con đường lồi lõm.Căn nhà được xây trên những cây cột dựng dưới nước dưới cạnh một gành đá bên bờ biển. Sóng đánh vào chân cột bằng gỗ, những bài hát về Giáng Sinh như bay trên không gian.
- Cô muốn uống chút gì không? Ông ta hỏi nàng.
Nàng quan sát căn nhà, nó thật ấm cúng, mời mọc và rất đầy đủ tiện nghi. Một tấm ván dùng để đóng tàu làm bàn ăn, những chiếc ghế thật xưa, thật hết thời nhưng rất êm ái rải rác khắp nơi. Một con voi khổng lồ màu nâu, mềm mại, lạ lùng mà ta có thể biến trong đó dùng để làm chiếc ghế dài...
- Ông cho tôi xin một ly cam vắt được không?
Ông ta ngẩng đầu lên:
- Có thêm rượu gin vào không?
- Vâng có ạ!
- Vậy cô chờ một tý nhé!
Sau cái ghế dài là một cánh cửa bằng kiếng trong suốt, sau đó là một cái balcon chật hẹp nằm trên mặt nước biển đen xì. Ánh đèn của bải biển Santa Monica chiếu qua màn đêm của mùa Đông, nhìn xa, nó làm cho ta nhớ lại bải biển Rio de Janeiro...
Bức tường đối diện được biến thành một thư viện khổng lồ. Phần đông là sách y khoa với những tên la tinh, nhiều ngăn thì toàn là sách tiếng Đức, chỉ một ngăn là đầy sách Pháp. Còn lại tất cả đều là sách tiếng Việt.Trong góc tường phía bắc, những bằng cấp của các Đại Học lớn được treo một cách kín đáo.
Tranh cũng không nhiều lắm. Một bức của Picasso, vài bức chấm phá rất dễ thương của Bé Ký và một vài bức của Vinci, lẽ dĩ nhiên không phải bản chính mà là chụp lại. Phía trên lò sưởi là một bức tranh lớn của Bierstadt về một cảnh rực rỡ của Sierra Nevada. Nghỉa là... một sưu tập rất lạ lùng giống như chủ nhân của nó vậy. Ái Thu vừa ngắm vừa nghĩ thầm.
- Nước cam có gin đây cô! ông chủ nhà cắt đứt ý nghỉ của nàng, nàng giật mình la lớn:
-Trời, ông làm tôi hoảng hồn...
- Thì lúc nãy cô cũng làm tôi giật mình vậy! Thế là chúng ta huề nhé!
Nàng đưa tay lấy ly nước, đi đến chiếc ghế dài và ngồi xuống, uống một ngụm xong tặc lưỡi:
- Tuyệt! ông pha thật vừa miệng! - nàng tấm tắc khen.
Ông ta đến ngồi cạnh nàng.
- Tôi đoán ông không phải thuộc những người hay đi dự tiệc họp mặt của Bích Nga -nàng nhận xét.
- Vậy tên của chủ nhân là Bích Nga à? Không, tôi không quen dự những buổi họp mặt như vậy.
Trên bàn có một cái hộp dài với những móc nhỏ và có chừng ba mươi cái ống điếu và trên một cái khay cạnh đó có cũng chừng hơn ba mươi thứ thuốc lá để hút ống điếu. Ông ta lựa một ống điếu và dồn thuốc vào.
- Một bệnh nhân của tôi mời tôi đến dự buổi tiệc hôm nay.
Nàng cười nho nhỏ, cốc nước được pha thật tuyệt vời!
- Đó là sự thật một trăm phần trăm - ông ta nói tiếp - Bà này lo lắng vì thấy tôi có một đời sống quá khắc khổ nên nhất định bắt tôi đi dự buổi tiệc ngày hôm nay. Tội cho bà Đào thật.
Ông ta đưa ống điếu lên miệng, với tay lấy hộp quẹt.
- Ông để tôi - Ái Thu nói nhanh và rút từ ví ra một cái bật lửa.
- Hum. hum... cái này thì cấm kỵ.
Ông đẩy nhẹ bàn tay của cô gái ra xa, sự đụng chạm này làm Ái Thu rùng mình.
- Lửa của gaz làm mất hết mùi thơm. Những người hút thuốc khác không để ý nhưng tôi nhận ra điều đó.
Nàng đưa tay ra lấy hộp quẹt, bật lên một cây. Trong khi nàng cúi xuống đằng trước, một bàn tay thò vào cái cổ áo rộng của nàng.
- Tôi không nghĩ là cô mặc gaine!
- Ồ được rồi, được rồi (nàng thổi tắt que diêm) Giờ đây bàn tay người đàn ông đang tiến dần trong áo nàng một cách thích thú - Ông nói chuyện như một ông hàng thịt...
- Tôi khen cô đó chứ. Cô không biết chứ cô hên lắm đấy.
Nàng thở mạnh:
- Tại sao vậy?
- Vì cô biết không - ông ta nói một cách thành thạo - vòng ngoài ngực của người đàn bà khi nào cũng nhậy cảm hơn phía trên. Nhưng phần đông mấy bà không làm sao biết được. Với cô thì... trái lại!
- Cuốn sách chỉ dẩn đó có nói gì về núm vú phụ nữ hay không? nàng hỏi lại ông ta bằng một giọng cực kỳ xúc động.
- Về chuyện đó thì... (ông ta bỏ ống điếu xuống bàn và xích lại thật gần thân hình nàng, quá gần là khác) những chuyên viên đều có nhiều ý kiến khác nhau.
***
Ngày đầu năm Dương lịch đến và qua đi như tất cả mọi ngày khác. Chuyện tình của Ái Thu và ông bác sĩ không phải là một chuyện qua đường. Mổi ngày đối với ông ta là một ngày hội lớn. Một ngày hội thường trực, lạ lùng và vui tươi như phiên chợ. Không khi nào Nguyễn Thanh có một lời to tiếng. Khi nào ông cũng lịch sự, dễ mến, ý tứ trong cách xử thế cộng thêm với một chút tinh quái vừa đủ làm cho cuộc sống chung khỏi buồn chán.
Có thể ông ta có nhiều sở thích riêng hơi kỳ quái khác với phần đông những người đàn ông mà Ái Thu đã từng quen biết. Những câu nói gợi ý về đời tư là chuyện làm cho ông ghét nhất. Chỉ có vào một lúc thật bất ngờ, mặc dù nàng không hề hỏi đến, ông đã kể cho nàng nghe quá khứ và công việc của ông. Nàng hơi ngạc nhiên khi biết ông ta đã có hai đời vợ trước khi gặp nàng. Nhưng cả hai lần ông đều không có con với bà nào hết nên không có gì cột ông lại với quá khứ, chuyện này làm cho Ái Thu thở phào nhẹ nhõm.
Thứ năm tuần tới là sinh nhật của ông. Nàng muốn dành cho ông một sự ngạc nhiên, nhưng phải làm chuyện gì đây? Mua áo quần cho ông ta à? Ông đã có quá nhiều rồi, vả lại ông không chú ý lắm về thời trang của nam giới. Nàng lại không đủ khả năng để tặng ông một bức tranh quý, vả lại chọn cho ông ta một món quà nghệ thuật là một chuyện rất khó làm. Những đồ dùng điện tử không phải là thứ ông ưa thích.
Rồi bỗng nhiên chuyện thuốc điếu đến trong óc nàng. Đúng rồi, nàng sẻ mua tặng ông một gói thuốc điếu mà ông ưa thích. Như vậy, mổi lần hút thuốc ông sẽ nhớ đến nàng.
Nhưng giờ đây, ngồi trong cái tổ ấm này, nàng nhìn khắp nơi không hiểu nàng sẽ phải tìm ở chổ nào mới ra mấy cái hộp đựng thuốc lá đặc biệt của Thanh. Cái khay trên bàn ở phòng khách không có nhiều thuốc lắm và mặc dù không khi nào nàng trông thấy ông đổ thuốc vào khay nhưng khi nào nó cũng đầy cả. Như vậy thì trong nhà này phải có những hộp lớn đựng thuốc dự trử nhưng nó được giấu nơi nào? Tất nhiên là nàng có thể hỏi ông ta nhưng như vậy thì làm sao tạo được sự ngạc nhiên nữa.
Nàng lục tung căn nhà từ trên xuống dưới, quan sát thật kỹ càng từng góc phòng, nhưng không tìm thấy được gì hết. Nàng tìm ra rất nhiều sách và nhiều thứ lạ lùng khác trong đó có một cây đàn tây ban cầm còn nguyên trong hộp và hình như chưa được sờ tới bao giờ.
Sau cùng nàng tìm thấy một dảy hộp đựng thuốc điếu trong một cái tủ kính có nhiều ngăn kéo. Cái tủ được khóa kín nhưng chìa khóa được để trên nóc tủ. Nàng nhón chân lên và lấy được nó dể dàng.
Nàng quan sát những hộp thuốc một cách kỹ càng nhưng không hộp nào đựng thứ thuốc đặc biệt pha chế riêng cho Thanh cả. Có đủ loại thuốc điếu: Mỹ, Ai Cập, Ấn Độ ,Phi Châu và cả một hộp tròn nhỏ đến từ một xứ xa xôi đã đổi tên đến ba lần trong mười năm nhưng vẩn không có dấu vết nào của loại pha chế đặc biệt riêng cho Bác Sĩ Nguyễn Thanh.
Nàng đóng tủ lại và trả chiếc chìa khóa về chổ cũ. Để cho tan bớt sự bực tức nàng đá nhẹ vào chiếc tủ. Có tiếng khóa mở. Tầng dưới cùng của chiếc tủ bằng gổ bổng xoay vòng và cho thấy một ngăn kéo nhỏ.
Nàng quỳ xuống và kéo rộng tấm gỗ ra. Ở trong ngăn kéo được chia ra làm hai tầng là tám cái hộp được bọc bằng một loại như giấy mềm màu gạo lức hoặc bằng một thứ da thật mỏng nhưng cả hai thứ này đều không phải. Trên mổi hộp đều có dán một miếng giấy nhỏ với hàng chữ: Thuốc pha chế riêng của bác sĩ Nguyễn Thanh. Và phía dưới là tên của những thứ dùng để trộn: Bích Đào, Mai Thu, Thu Tâm, vân vân...
Nàng cầm một hộp lên và chăm chú nhìn thật kỹ càng. Vô ích thật! Nó chẳng có dấu hiệu gì khác lạ, không có địa chỉ, số điện thoại... Nàng cầm từng hộp lên xem nhưng cũng chẳng tìm được thêm tin tức gì. Chỉ có hàng chử duy nhất ”pha chế riêng của bác sĩ Nguyễn Thanh và tên của thứ dùng để pha chế nó. Không hề có địa chỉ của nơi pha chế cũng như cửa hàng bán thứ thuốc ở chỗ nào cả.
Giấy bọc ngoài của hộp cuối cũng hơi bị rách. Nàng chăm chú quan sát chỗ rách đó. Có chữ gì đó đươc khắc trên hộp sắt nhưng nó rất khó đọc vì bị tờ giấy bọc ngoài che khuất. Nàng cẩn thận mở giấy bao ra. Một cái hộp hình bầu dục bằng kim loại hiện ra. Tất cả mấy hộp khác chắc cũng giống vậy. Nàng không thể nào đọc được hàng chữ trên mặt hộp... Nét khắc rất nhẹ.
Tôn Thất Tùng ”Một góc của người hút thuốc” và một địa chỉ ở đại lộ Santa Monica.
Nàng kiếm một miếng giấy và ghi vội địa chỉ lên đó. Nàng cố gắng hết sức để che dấu chỗ giấy rách, vuốt thẳng tờ giấy bao ngoài (có phải bằng da mỏng không nhỉ) và để lại cái hộp vào ngăn kéo đúng vị trí nàng tìm ra nó. Nàng kéo lại miếng gỗ. Nó khép lại với tiếng khóa đã lâu đơì.
***
Đại lộ Santa Monica giống như một con đường với những mặt sau của những cửa hàng có mặt tiền ở phía trước vì nó bị cả bề dài phía sau của một rạp chớp bóng chiếm gần hết với những cửa cứu cấp và những bức tường màu sậm.
Ái Thu đã tưởng đâu nàng đã ghi nhầm địa chỉ, nhưng rồi nàng cũng tìm ra cửa tiệm có tên đó. Chỉ là một cánh cửa nhỏ trong một căn nhà hai tầng lầu. Nàng đậu xe lại. Cánh cửa không khóa, nàng mở ra và có một chiếc cầu thang rất sạch sẻ đưa lên tầng trên. Ở đó, nàng nhìn về phía bên trái xong đi về phía bên phải. Nàng gõ cửa phòng số 5 và bước vào. Mùi thuốc điếu đập mạnh vào mủi nàng. Một tiếng chuông reng lên khi nàng đóng cánh cửa lại.
- Xin chờ một phút! - một giọng nói từ cuối phòng vọng ra.
Một vài phút trôi qua xong người chủ nhà ra gặp nàng. Đó là một người đàn ông lùn, mập, tóc ông ta bao quanh cái đầu bị hói ở giữa, một bộ râu quai nón che gần hết khuôn mặt ông ta. Ông ta khoảng chừng sáu mươi tuổi nhưng những vết nhăn trên mặt là những vết nhăn do sự mập quá lố của ông gây ra hơn là vì tuổi tác.. Ông có một giọng nói thật nhẹ, thật dịu dàng. Ông ta cười với nàng:
- Trời ơi, nếu tất cả khách hàng của tôi đều như bà thì chẳng bao giờ tôi nghỉ đến chuyện về hưu cả.
- Cám ơn ông quá khen - nàng trả lời - Tôi nghỉ ông cũng không thể nào về hưu được, ít nhất là tối hôm nay. Tôi đến gặp ông để đặt mua một món quà đặc biệt cho một người bạn của tôi, ông này hình như chẳng thiếu gì...
Người chủ nhà cười vui vẻ:
- Bạn bà thích cái gì vậy? Những điếu xì gà nhập cảng à? Hay là thuốc dành cho ống điếu? - ông ta nheo mắt - Hay lại là một thứ ít thông dụng hơn... tôi muốn nói một thứ khó tìm nhập cảng từ Thái Lan hay Mễ tây cơ chẳng hạn?
- Hay là thứ thuốc phiện đặc biệt mà ông dấu dưới cái hầm nào đó trong nhà?-nàng tươi cười tiếp lời-Không,chuyện này tôi sợ tôi làm ông thất vọng mất.Bạn tôi có thói quen chỉ mua loại thuốc hút ống điếu ở chổ này mà thôi!
- Đó là một người sành sỏi.
- ... Ông ấy mua một thứ mà ông pha trộn riêng cho một mình ông ấy.
- Thưa bà, tôi có những pha trộn đặc biệt riêng cho rất nhiều người mà không chỉ ở Los Angeles thôi đâu. Đó là một nghệ thuật rất thanh nhã, ngày nay những người trẻ... (ông cười buồn). Nhhững khách hàng của tôi đều là người nổi tiếng, bà sẽ ngạc nhiên khi nghe tên của họ. À, nhưng bạn của bà tên gì vậy?
- Bác sĩ Nguyễn Thanh.
Nụ cười của ông chủ nhà biến mất, và ông nhăn mặt. Ông có vẻ không thoải mái lắm.
- Tôi biết rồi - ông vừa nói vừa nhìn Ái Thu một cách lạ thường - Ông ấy có biết bà đến đây hay không?
- Không, tôi muốn dành cho ông ta một sự ngạc nhiên.
-Tôi đã nghi như vậy. (ông ta cúi mặt nhìn xuống sàn nhà, có vẻ không vui). Thưa bà, tôi sợ là tôi không thể giúp bà chuyện này được.
Nàng không làm sao hiểu nổi sự thay đổi thái độ của ông bán thuốc lá.
- Nhưng tại sao? Bộ ông không pha chế cho tôi được loại thuốc lá đặc biệt đó hay sao? Hay mua dùm tôi? Tôi không cần biết, ông cứ làm như mấy lần ông đã làm cho ông Thanh vậy... tôi không gấp, tuần sau tôi mới cần đến nó.
- Thưa bà,xin bà hiểu đó là một sự pha trộn rất khác thường.Tôi thiếu một món mà chỉ có một mình ông bác sĩ đưa đến cho tôi mà thôi. Nó như loại bột nghệ trong cà ri ấn độ, không có nó, cà ri không có cái màu riêng biệt và thật lạt lẻo. Không có cái món ông bác sĩ Thanh đưa cho tôi thì....
Ông ta nhún vai...
- Bộ ông không bao giờ cố tìm hiểu cái thứ đó để ông có thể dùng cho sự pha chế của riêng ông hay sao? - nàng cố gặng hỏi tiếp.
- Cũng có chứ! có một lần tôi hỏi ông bác sĩ, ông ta chỉ cười để trả lời tôi. Tôi không trách ông ấy đã cố giấu tôi chất dùng để pha thuốc điếu cho ông ấy. Khói thuốc lá có mùi thơm thật lạ lùng (ông ta lắc đầu có vẻ tiếc rẻ) Thật tôi đành làm bà buồn lòng chứ không thể nào giúp bà được.
Nói xong ông đi vào lại trong nhà.
Nàng đi ra cửa, khi xuống cầu thang, nàng đứng lại một giây và nghỉ thầm ”lạ thật, lạ thật! vậy thì thôi, mình sẻ mua cho anh ấy cái đèn bảo mà cả hai đứa đã ngắm chung ở ngoài bến tàu vậy!.
***
Trời mưa lớn khi Ái Thu về đến nhà người tình.
Ngày thứ tư nào Bác sĩ Thanh cũng làm việc muộn, về trễ nên nàng biết ông rất thích sự có mặt của nàng. Nàng cảm thấy thật hạnh phúc.
Con đường Pacific Coast Highway là con đường huyết mạch. Vì sương mù và mưa lớn nên sự lưu thông đêm nay khá dễ dàng. Mưa thì đúng là mưa của miền Nam California: sạch sẽ, lạnh và không xô bồ như miền Đông. Một cảm giác êm đềm xâm chiếm cả người Ái Thu.
Nguyễn Thanh đã thêm củi vào lò sưởi. Ông ta nhả từng ngụm khói lớn từ ống điếu ra thành những hình thù êm ái như mây lảng đãng. Sau chuyến đi, dù bằng xe hơi, ngoài trời mưa lạnh, ngọn lửa ấm cúng cho Ái Thu cảm giác nồng nàn, quyến rũ.
Nàng cởi chiếc áo khoác nặng nề và ẩm ướt rồi đến ngồi cạnh lò sưởi. Cảm giác yên lành, hạnh phúc xâm chiếm nàng. Ái Thu âu yếm hôn người bạn tình nhưng làm như ông này có chuyện đang suy nghĩ.
- Anh Thanh, bộ có chuyện gì anh không vừa ý hả? Bộ bệnh của bà Đào nặng hơn sao?
- Không, không phải vậy... ông thong thả trả lời. Anh đã pha sẳn cho em ly nước cam với gin.
Ly nước thật tuyệt vời như tất cả mấy lần khác, đúng như ý nàng mong muốn.
- Vậy bây giờ anh nói cho em nghe chuyện gì làm anh lo nghĩ?
Nàng cảm thấy nóng trong người bèn đứng lên và đến ngồi trên chiếc ghế dài.
Bác Sĩ Thanh đang cúi xuống lò sưởi để nhìn ngọn lửa. Tất cả đèn trong nhà đều tắt hết, chỉ còn ánh lửa trong lò sưởi hắt lên khuôn mặt ông những hình thù ma quái. Ông chợt thở dài:
- Ái Thu, em có biết anh nghĩ gì về những người đàn bà hay chúi mủi vào những chuyện không có gì liên quan đến họ hay không?
- Anh Thanh (chắc ông đã nhìn thấy chổ rách trên hộp đựng thuốc), cưng ơi, em chẳng hiểu anh nói cái gì?
Khuôn mặt đẹp như tượng của chàng xoay lại, mắt chàng nghiêm khắc nhìn nàng:
- Em đã lục lọi tủ đựng thuốc lá của anh phải không?
- Ồ, nếu chuyện đó thì có! Em nhận tội. Anh yêu, em muốn tìm ra loại thuốc điếu của anh mà thôi!
- Để làm gì?
Có cái gì trong giọng nói cũa Thanh, nó lạ lùng, đe dọa chứ không phải tò mò. Nàng vùi sâu người trong chiếc ghế dài và rùng mình. Chắc tại sự thay đổi đột ngột của thời tiết.
- Chà... chà... em đâu có biết anh khó khăn thế.
- Tại sao? Nguyễn Thanh lập lại.
Đôi mắt của ông chiếu lên một thứ ánh sáng khác thường. Chắc chỉ là sự phản chiếu của ngọn lửa trong lò sưởi.
Nàng nở một nụ cười đầy tin yêu:
- Em muốn dành một sự ngạc nhiên cho ngày sinh nhật của anh. Em muốn mua cho anh một gói thuốc có hương vị anh ưa thích. Nhưng chuyện khó thực hiện quá. Em đành phải tặng anh thứ khác. Nhưng anh đừng mong em tiết lộ nó bây giờ!
Chàng không nhếch mép:
- Anh biết rồi. Anh nghỉ là em không tìm ra thứ thuốc pha chế đó?
- Đúng là không!Em có đi đến tiệm bán thuốc lá của anh...
- Em đã đến tận tiệm bán thuốc lá... chàng lập lại như một tiếng vọng.
- Vâng, ở Santa Monica. Địa chỉ được ghi trên tờ giấy bao ngoài hộp thuốc.
Nàng chớp mắt,cố gượng mình ngồi dậy. Không hiểu sao bỗng nhiên nàng cảm thấy mệt mỏi lạ thường! Nàng uống thêm một ngụm nước cam để đánh tan sự buồn ngủ đang dần dần xâm chiếm nàng. Nhưng nó chẳng công hiệu chút nào. Nàng càng thấy càng mỗi lúc mỗi buồn ngủ thêm.
- Cái ông bán thuốc thật dể thương... em cũng quên tên ông ta rồi.. ông... em xin lổi... Anh Thanh, sao tự nhiên em buồn ngủ quá vậy!
- Em cứ nói tiếp. Em đến cửa hàng của ông ta?
- Đúng rồi. Ông ấy nói ông không thể nào pha chế thứ thuốc hút của anh được vì ông ta không có... (nàng ngáp lớn) cái gia vị mà chỉ một mình anh có thôi và ông ta không biết là thứ gì! Vì vậy em đành phải đi mua thứ khác...
- Tại sao? Chàng hỏi lại thêm lần nữa.
Và trước khi nàng kịp trả lời, chàng nói tiếp:
- Tại sao em cứ lục lọi trong đổ đạc của anh làm gì vậy? Bộ em tưởng em là nhà tiên tri chăng?
Chàng cầm lấy cái gắp lửa, đưa thêm củi vào lò sưởi.Ngọn lửa bốc lên cao, những tàn lửa bung ra khỏi cái hàng rào sắt an toàn bao bọc lò sưởi và bay lượn trong phòng.
Ái Thu uống hết ly nước cam, để cái ly xuống mặt bàn. Nàng nằm vật ra trên chiếc ghế dài.
- Em xin lỗi anh, anh Thanh. Em đâu có ngờ anh cẩn thận quá vậy.
- Thôi bỏ qua đi Ái Thu.
- Mà sao em thấy lạ thật đó... những hộp đựng thứ bột để pha thuốc điếu đó... Có hai hộp đề tên Bích Đào và Lan Thu.
- Thì sao?
Những ngón tay của Nguyễn Thanh bấm chặt lấy cái gạt lửa.
- Thì đó là tên của hai người vợ đầu tiên của anh - nàng vừa trả lời vừa cười một cách không được tự nhiên.
- Anh là một người rất tình cảm, Ái Thu à!
Nàng lại cười ngượng nghịu và cau đôi lông mày lại. Nếu nàng ngủ bây giờ thì nàng làm hỏng cả chương trình tối hôm nay. Nàng phải cố gắng chống lại cơn buồn ngủ. Nhưng không hiểu sao nàng không thể nào mở mắt ra được.
- Ờ, mà em thấy tất cả mấy cái hộp đó đều có tên đàn bà ghi ở bên ngoài cả.
- Đúng vậy.
Chàng bước đến cạnh nàng, đôi mắt sáng rực, chắc tại ngọn lửa trong lò sưởi... khuôn mặt của chàng nhảy múa.. thay hình đổi dạng, sao có vẻ dữ dằn...
- Ái Thu, em buồn ngủ lắm rồi.
Chàng lấy cái ly không và đặt nó vào đầu bàn bên kia.
- Em không hiểu tại sao... em cảm thấy mệt quá...
- Vậy chắc em phải ngủ một chút đi Ái Thu à!... một giấc ngủ ngắn sẽ làm cho em thấy khỏe hơn...
- Ngủ à... chắc vậy...
Chàng vòng tay bế nàng lên:
- Để anh đặt em nằm đầu kia, gần lò sưởi, em sẽ ấm hơn...
Chàng đặt nàng nằm trên tấm thảm mềm gần lò sưởi. Những ngọn lửa tung tăng một cách ma quái, làm cho những viên gạch trong lò trở nên đỏ thắm.
- Nóng... em nóng quá Thanh ơi.. nàng thầm thì với giọng nói nửa thức nửa ngủ. Anh bớt lửa đi được không?
- Không được Ái Thu à!
Chàng cầm cái gắp than, đưa nó vào trong lò sưởi và đẩy củi vào trong xa. Thật đáng ngạc nhiên sao Ái Thu không hề để ý đến cái lò sưởi to lớn quá khổ thế này đối với căn nhà có diện tích thật khiêm tốn của Thanh?
Đôi mắt của Ái Thu khép lại. Một sự im lặng nặng nề trùm lên căn phòng.... Vài phút trôi qua, mắt nàng khẻ chớp nhẹ khi chàng cúi xuống gần mặt nàng và đưa tay vuốt má nàng.
- Anh Thanh?
Giọng nàng thật nhỏ và chàng phải cúi sát xuống thêm nữa mới nghe được.
- Anh đây,em muốn nói gì?
- Anh cho em biết... cái gia vị đặc biệt để pha thuốc điếu của anh là thứ gì vậy?
Nàng bổng thở dài và mắt nàng khép lại trước khi chàng kịp trả lời. Chàng bỏ thêm hai cây củi lớn vào lò sưởi, sắp nó thật gọn gàng trong lò. Xong chàng quỳ xuống, hai tay để dưới hai nách của Ái Thu và nhắc bổng nàng lên. Hơi thở của chàng thật nhẹ và chậm.
Chàng đưa miệng đến gần lỗ tai nàng và nói thầm:
- Đó là tro em ạ, tro của những người anh yêu...