-
Những nốt câm trên cây Harmonica
Chap 2. Những nốt câm trên cây Harmonica
Âm nhạc.
Tôi thích nhất nốt Fa (F). Tôi không biết tại sao, khi tôi thử đánh từ nốt đồ (C) đến nốt đố trên cây guitar. Âm thanh của nốt Fa làm tôi thấy hợp với mình nhất. Kiểu như là, nó trầm trầm, bình lặng, cảm thấy thích. Mỗi người đều có một tầng số âm thanh nào đấy phù hợp mình và tự nhiên mình sẽ thích khi nghe. Tôi tin như thế. Mọi chuyện cũng đơn giản, một hôm tôi tự hỏi mình hợp với nốt nào nhất…thế là tôi tìm.
Tôi có một cây harmonica bị hỏng một cái lưỡi gà. Và tôi chưa bao giờ thổi được âm thanh ở nốt đó nữa. Từ đấy cây harmonica chưa bao giờ thổi được hoàn chỉnh một bài nào.
Đôi khi, có những con người mình thích, thật sự rất thích, thích một cách chân thành và mình không thể nào dừng lại việc thích người ấy. Nhưng vì một điều gì đó thiếu đi. Điều không bao giờ mình có được. Và rồi đánh mất mãi mãi.
Cuộc sống, như việc một cây piano phải chơi một bản nhạc mà không bao giờ đánh ngân lên âm thanh một phím mà, nếu có nó, bản nhạc ấy sẽ hay hơn. Và thiếu nó, ấy chỉ như một thứ âm vị buồn nhạt nhẽo, trống rỗng, không tồn tại cảm xúc.
Và thế giới của tôi luôn tồn tại những điều như thế
***
“Người ta nhận hoặc không nhân quan tâm
Trân trọng hoặc không
Và cũng không có ý định đáp trả”
_____
Chiều hôm nay trời mưa.
***
Năm tôi học lớp 5. Tôi lần thứ hai chú ý đến nhỏ, tôi không thể nhớ nổi lần đầu tiên tôi chú ý đến nhỏ là khi nào. Thật khó để nhớ lần đầu tiên mình đi học là khi nào. Điều ấy cũng thế, khi việc tôi chú ý đến nhỏ thường xuyên đã trở thành một thứ đặc biệt được đẩy xuống phần vô thức. Theo năm tháng, tôi không thể nào nhớ nổi cái lần đầu tiên ấy, đấy là những kí ức của một đứa trẻ tiểu học. Và tôi chẳng còn cố gắng nhớ lại nữa. Vô vọng.
Điều mà tôi nhớ nhất. Chắc là một cô bé dễ thương làm MC trong một chương trình văn nghệ ở trường.
Tính ra thì tôi biết chú ý đến con gái cũng xớm. Nhưng điều đó chẳng giúp tôi hiểu được họ trong tương lai u ám sau này.
Tôi ngồi trong lớp, đấy là một giờ học của cô chủ nhiệm. Mà tiểu học thì môn nào cũng học cô chủ nhiệm cả, đó là cách mà họ lừa dối con trẻ về sự khắc nghiệt của Học – trường, sau này nghĩ lại, tôi luôn cảm thấy mình nên yêu mến những cô giáo đã dạy tôi những năm tiểu học.
Lúc ấy tôi vô tình tôi nhìn nhỏ. Chợt chẳng hiểu sao lại chú ý vào đôi mắt…sau đấy nhỏ đánh gục tôi bằng đôi mắt. Nhỏ luôn luôn hạ gục tôi bằng ánh mắt, dù giận dữ hay hiền hòa. Đấy là lần đầu tiên tôi nhận ra mình thật yếu đuối trước con gái. Mà không…tôi lúc đó chưa nhận ra điều ấy, tôi chỉ đơn thuần cảm thấy mắt nhỏ thật đẹp. Và nhỏ cũng đẹp nữa, đó là những điều tôi đã nghĩ trong đầu…Nhưng đó là một cánh nói khác của việc – tôi đã biết thích con gái.
Thích con gái từ xớm không hẳn xấu.
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình xấu xa khi thích nhỏ cả…tuy nó có phần trông hơi ngốc nghếch thôi.
Có một điều là khi tôi biết thích con gái, cũng là lúc tôi nhận ra mình bắt đầu ghét con trai. Thật ra trước đó tôi đã biết ghét rồi, tôi ghét những đứa bắt nạt tôi, ghét những đứa nhà giàu hay mua bánh kẹo mà tô không thân, ghét giáo viên chủ nhiệm… nhưng cái ghét ấy chỉ chung chung thôi, có phần trẻ con, đơn giản, chóng mất đi. Mà nói thật thì sự ghét một thằng con trai khác cũng trẻ con quá cha. Nhưng mà ý tôi là, việc bạn đã biết ghét cái thằng tình định của mình, điều ấy cũng chứng tỏ bạn đã trưởng thành hơn rất nhiều. Thế đấy! Dù bạn có trong hình hài một đứa con nít mười tuổi đi nữa.
Nhỏ thân với một đứa con trai tên là Đức, hình như hai nhà có thân nhau. Mà lúc ấy tôi chẳng quan tâm hai nhà bạn ấy có thân nhau không. Điều tôi quan tâm là hai đứa lúc nào cũng kè kè với nhau. Và tôi không ưa nó lắm.
Trường tôi học là cơ sở hai – Lạc Hà, cơ sở chính ở Tân Thành. Trường tôi cũng nhỏ, khá cũ, nằm trong sân một trường cấp hai. Vôi sơn trên tường hầu như đều tróc cả, bàn ghế cũng bình thường, nói chung trường tiểu học tôi cũng bình thường. Hai dãy phòng đối diện nhau qua một cái sân lớn.
Bởi vì trường tôi học khá nhỏ và xập xệ nên các hoạt động văn nghệ, diễn xuyến, thi ca, múa lá, đều tổ chức ở cơ sở chính cả. Mà trong mắt tên học sinh mới năm năm đèn sách, chưa hiểu sự Học nó nhày ra sao, Thì cơ sở chính trường tôi rất bá đạo. Vật chất các thứ rất sa hoa, có cả máy tính nữa, lần đầu nhìn máy tính tôi đã biết cuộc đời mình rẽ theo hướng khác. Và tôi thật sự đã rẽ theo hướng khác, tôi theo thằng bạn tên Thông đa ra sau trường. Nơi đám học sinh Lạc Hà tụ tập xem bọn Tiểu học Tân Thành dùng xe đạp lao thẳng xuống một vách đất dựng xéo khá cao. Thả cho chiếc xe lao vút xuống rồi theo đà chạy đi thật xa. Hình như đó cũng là dạo họ xây lại trường.
Và nhỏ, một cô bé siêu đáng yêu luôn tham gia những tiết mục văn nghệ của trường, cùng với thằng Đức, thật ra mà nói thì cũng khá ngoan trai. Có lẽ vì vậy mà hai đứa thân nhau. Và người đến sau như tôi chỉ biết ngặm đắng đứng ngoài. Mà không hẳn, thật ra tôi luôn đứng ngoài những trò vui của lớp…
Có thể đấy không phải là một ý hay khi ghét người khác vì cái mình không có…Nhưng dù sao thì nó cũng chóng mất đi, Mười tuổi thì cái gì hay ho cũng mau mất đi, cả kí ức, hay tình cảm... Nhưng cái cảm giác mà mình luôn đứng ngoài mọi chuyện…không thể nào hòa nhập được. Cảm giác ấy rất khó chịu…Đôi khi nó như là đánh mất một điều gì đất đáng giá…và tôi đã đánh mất rất nhiều thứ như thế.
Tôi thì cũng có bạn. Tôi kết thân với Thông, một thằng bạn rất hiền và tốt bụng.
Đôi khi có đi chơi với đám thằng Dũng, Thiện…những hôm được nghỉ học xớm. Lang thang dưới xóm tụi nó, chơi những trò trẻ con hay chơi, làm những điều trẻ con hay làm... Thường thì tôi về trể, nhưng có đôi khi tôi cũng về rất trể. Việc tôi quen dần với những trận đòn đau và sự im lặng của con trẻ một phần tạo nên tôi thời cấp hai sau này.
Tôi có một đứa bạn ưu thích tên là Huy. Người bạn ưa thích - Huy - người tôi luôn muốn kết thân và chơi cùng nhưng có lẽ không bao giờ trở thành bạn thân được. Có lẽ vì tôi lúc ấy ra sao đấy, hoặc tôi lúc ấy chẳng ra sao cả…Tôi lúc ấy bình thường. Huy hay là một đứa con trai rất gầy, có phần gầy hơn cả tôi, và hình như gầy nhất trong tất cả những thằng con trai tôi từng gặp qua. Huy trông rất hiền và dễ gần, mọi người trong lớp đều yêu quý. Chơi bi giỏi, toán giỏi, văn giỏi, vẽ đẹp, tốt bụng. Huy gần như là một mẫu người mà tôi muốn trở thành. Huy thân với đám thằng Trưởng, Dũng và Thiện hơn là tôi. Nhà bạn tôi ở rất xa, tôi biết vì đã một lần đi sinh nhật Huy.
Đấy là lần cuối tôi có cơ hội đến nhà Huy, và cũng là lần đầu tiên tôi tham dự một bữa tiệc sinh nhật. Có bánh, kẹo, có bài hát sinh nhật, có nến rồi có cả đèn cầy nữa…mà thật ra nến và đèn cầy đều là một thôi…
Tôi chưa bao giơ tổ chức sinh nhật cả. Lúc nhỏ có một vài lần chẳng biết sao đấy mà tôi nhớ được. Thế là tôi vui ghê gớm. Khi kiếm được một cây nến nhỏ, khi không. Thắp cây nến tôi nhắm mắt vui sướng rồi thổi…lòng chợt rạo rực.
Sau này, khi không có nến, cũng là lúc tôi đã thôi không còn nghĩ đến việc tìm nến nữa. Bật cái đánh lữa, nhìn ngọn lữa vàng nhỏ lập lòe, yếu đuối. Tôi cứ nhìn thế, không một suy nghĩ, mắt tôi dần nhòa vì mỏi, những ánh lữa chẳng còn là một nữa, vài ánh nữa lồng vào nhau khẽ lay khi tôi thở nhẹ…rồi bất giác tôi thổi tắt nó, miệng nặn ra một nụ cười thật nhỏ. Buồn. Lớn lên tôi hầu như quên mất ngày sinh nhật của mình, mọi thứ cứ đương nhiên mà trãi qua hết những ngày tháng.
Khi làm bài thi cuối học kì, đề viết là “Em hảy tả về người bạn thân nhất”. Tôi kể về Huy, những nét văn ngây ngô. Tôi nói thật ở phần đầu với vài dòng thành thật, sau ý văn lủng củng vì phải chế ra cho đủ hài…đủ dài để được trên điểm trung bình.
Lại nói về môn văn…Tôi thù nó những năm tiểu học. Những giọng văn y đúc nhau chép dàn gợi ý vô-cùng-chi-tiết so với một gợi ý trên bảng. Đến mức tôi bắt đầu để mặc chẳng còn suy nghĩ về điều ấy nữa. Dạy cho những đứa trẻ học cánh nói dối, đó có phải là điều cần thiết? những bài văn ngây thơ hay những giọng nói giả tạo. Tôi chỉ biết mình thật may mắn khi đã không cố dựa hẳn vào con quay cả đời xoay quanh một chổ. Mà thầy cô đã đánh vần cho con chữ quay cuồn.
Sinh nhật Huy, là lần đầu tiên mẹ phải đi tìm tôi. Tám giờ tối…và tôi lại im lặng. Tôi dần trở nên trơ lỳ trước những nổi đau thể xác…Tự khi nào, tôi đã chẳng còn khóc nữa.
Về sau tôi không thân với Huy nữa, tôi cũng không cố để thân với bạn tôi nữa.
o0o
Tôi và Thông có nhiều điểm giống nhau. Bọn tôi hầu như đi đâu cũng có nhau.
Tôi hay mượn những băng đĩa của Thông về xem, nhưng nghĩ lại tôi chưa bao giờ cho Thông mượn cái gì có ý nghĩa cả. Ích kỹ thật…
Ôi bạn bè.
***
Tôi đang nói về nhỏ. Tôi trưởng thành vì đã biết ghét tình định của mình.
Ai cũng sẽ ghét tình định của mình ngay khi biết thích một người con gái. Nhưng tôi đã sai, vì đến một giai đoạn khổ đau nhất của một mối tình đơn phương. Tôi đã cảm thấy mình chẳng còn ghét thằng đấy nữa… tôi cũng chưa bao giờ gặp Hòa trước đây cả.
Rồi một ngày nọ, tôi nhìn thấy nó, và tôi ghét nó.
Âm nhạc.
Tôi thích nhất nốt Fa (F). Tôi không biết tại sao, khi tôi thử đánh từ nốt đồ (C) đến nốt đố trên cây guitar. Âm thanh của nốt Fa làm tôi thấy hợp với mình nhất. Kiểu như là, nó trầm trầm, bình lặng, cảm thấy thích. Mỗi người đều có một tầng số âm thanh nào đấy phù hợp mình và tự nhiên mình sẽ thích khi nghe. Tôi tin như thế. Mọi chuyện cũng đơn giản, một hôm tôi tự hỏi mình hợp với nốt nào nhất…thế là tôi tìm.
Tôi có một cây harmonica bị hỏng một cái lưỡi gà. Và tôi chưa bao giờ thổi được âm thanh ở nốt đó nữa. Từ đấy cây harmonica chưa bao giờ thổi được hoàn chỉnh một bài nào.
Đôi khi, có những con người mình thích, thật sự rất thích, thích một cách chân thành và mình không thể nào dừng lại việc thích người ấy. Nhưng vì một điều gì đó thiếu đi. Điều không bao giờ mình có được. Và rồi đánh mất mãi mãi.
Cuộc sống, như việc một cây piano phải chơi một bản nhạc mà không bao giờ đánh ngân lên âm thanh một phím mà, nếu có nó, bản nhạc ấy sẽ hay hơn. Và thiếu nó, ấy chỉ như một thứ âm vị buồn nhạt nhẽo, trống rỗng, không tồn tại cảm xúc.
Và thế giới của tôi luôn tồn tại những điều như thế
***
“Người ta nhận hoặc không nhân quan tâm
Trân trọng hoặc không
Và cũng không có ý định đáp trả”
_____
Chiều hôm nay trời mưa.
***
Năm tôi học lớp 5. Tôi lần thứ hai chú ý đến nhỏ, tôi không thể nhớ nổi lần đầu tiên tôi chú ý đến nhỏ là khi nào. Thật khó để nhớ lần đầu tiên mình đi học là khi nào. Điều ấy cũng thế, khi việc tôi chú ý đến nhỏ thường xuyên đã trở thành một thứ đặc biệt được đẩy xuống phần vô thức. Theo năm tháng, tôi không thể nào nhớ nổi cái lần đầu tiên ấy, đấy là những kí ức của một đứa trẻ tiểu học. Và tôi chẳng còn cố gắng nhớ lại nữa. Vô vọng.
Điều mà tôi nhớ nhất. Chắc là một cô bé dễ thương làm MC trong một chương trình văn nghệ ở trường.
Tính ra thì tôi biết chú ý đến con gái cũng xớm. Nhưng điều đó chẳng giúp tôi hiểu được họ trong tương lai u ám sau này.
Tôi ngồi trong lớp, đấy là một giờ học của cô chủ nhiệm. Mà tiểu học thì môn nào cũng học cô chủ nhiệm cả, đó là cách mà họ lừa dối con trẻ về sự khắc nghiệt của Học – trường, sau này nghĩ lại, tôi luôn cảm thấy mình nên yêu mến những cô giáo đã dạy tôi những năm tiểu học.
Lúc ấy tôi vô tình tôi nhìn nhỏ. Chợt chẳng hiểu sao lại chú ý vào đôi mắt…sau đấy nhỏ đánh gục tôi bằng đôi mắt. Nhỏ luôn luôn hạ gục tôi bằng ánh mắt, dù giận dữ hay hiền hòa. Đấy là lần đầu tiên tôi nhận ra mình thật yếu đuối trước con gái. Mà không…tôi lúc đó chưa nhận ra điều ấy, tôi chỉ đơn thuần cảm thấy mắt nhỏ thật đẹp. Và nhỏ cũng đẹp nữa, đó là những điều tôi đã nghĩ trong đầu…Nhưng đó là một cánh nói khác của việc – tôi đã biết thích con gái.
Thích con gái từ xớm không hẳn xấu.
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình xấu xa khi thích nhỏ cả…tuy nó có phần trông hơi ngốc nghếch thôi.
Có một điều là khi tôi biết thích con gái, cũng là lúc tôi nhận ra mình bắt đầu ghét con trai. Thật ra trước đó tôi đã biết ghét rồi, tôi ghét những đứa bắt nạt tôi, ghét những đứa nhà giàu hay mua bánh kẹo mà tô không thân, ghét giáo viên chủ nhiệm… nhưng cái ghét ấy chỉ chung chung thôi, có phần trẻ con, đơn giản, chóng mất đi. Mà nói thật thì sự ghét một thằng con trai khác cũng trẻ con quá cha. Nhưng mà ý tôi là, việc bạn đã biết ghét cái thằng tình định của mình, điều ấy cũng chứng tỏ bạn đã trưởng thành hơn rất nhiều. Thế đấy! Dù bạn có trong hình hài một đứa con nít mười tuổi đi nữa.
Nhỏ thân với một đứa con trai tên là Đức, hình như hai nhà có thân nhau. Mà lúc ấy tôi chẳng quan tâm hai nhà bạn ấy có thân nhau không. Điều tôi quan tâm là hai đứa lúc nào cũng kè kè với nhau. Và tôi không ưa nó lắm.
Trường tôi học là cơ sở hai – Lạc Hà, cơ sở chính ở Tân Thành. Trường tôi cũng nhỏ, khá cũ, nằm trong sân một trường cấp hai. Vôi sơn trên tường hầu như đều tróc cả, bàn ghế cũng bình thường, nói chung trường tiểu học tôi cũng bình thường. Hai dãy phòng đối diện nhau qua một cái sân lớn.
Bởi vì trường tôi học khá nhỏ và xập xệ nên các hoạt động văn nghệ, diễn xuyến, thi ca, múa lá, đều tổ chức ở cơ sở chính cả. Mà trong mắt tên học sinh mới năm năm đèn sách, chưa hiểu sự Học nó nhày ra sao, Thì cơ sở chính trường tôi rất bá đạo. Vật chất các thứ rất sa hoa, có cả máy tính nữa, lần đầu nhìn máy tính tôi đã biết cuộc đời mình rẽ theo hướng khác. Và tôi thật sự đã rẽ theo hướng khác, tôi theo thằng bạn tên Thông đa ra sau trường. Nơi đám học sinh Lạc Hà tụ tập xem bọn Tiểu học Tân Thành dùng xe đạp lao thẳng xuống một vách đất dựng xéo khá cao. Thả cho chiếc xe lao vút xuống rồi theo đà chạy đi thật xa. Hình như đó cũng là dạo họ xây lại trường.
Và nhỏ, một cô bé siêu đáng yêu luôn tham gia những tiết mục văn nghệ của trường, cùng với thằng Đức, thật ra mà nói thì cũng khá ngoan trai. Có lẽ vì vậy mà hai đứa thân nhau. Và người đến sau như tôi chỉ biết ngặm đắng đứng ngoài. Mà không hẳn, thật ra tôi luôn đứng ngoài những trò vui của lớp…
Có thể đấy không phải là một ý hay khi ghét người khác vì cái mình không có…Nhưng dù sao thì nó cũng chóng mất đi, Mười tuổi thì cái gì hay ho cũng mau mất đi, cả kí ức, hay tình cảm... Nhưng cái cảm giác mà mình luôn đứng ngoài mọi chuyện…không thể nào hòa nhập được. Cảm giác ấy rất khó chịu…Đôi khi nó như là đánh mất một điều gì đất đáng giá…và tôi đã đánh mất rất nhiều thứ như thế.
Tôi thì cũng có bạn. Tôi kết thân với Thông, một thằng bạn rất hiền và tốt bụng.
Đôi khi có đi chơi với đám thằng Dũng, Thiện…những hôm được nghỉ học xớm. Lang thang dưới xóm tụi nó, chơi những trò trẻ con hay chơi, làm những điều trẻ con hay làm... Thường thì tôi về trể, nhưng có đôi khi tôi cũng về rất trể. Việc tôi quen dần với những trận đòn đau và sự im lặng của con trẻ một phần tạo nên tôi thời cấp hai sau này.
Tôi có một đứa bạn ưu thích tên là Huy. Người bạn ưa thích - Huy - người tôi luôn muốn kết thân và chơi cùng nhưng có lẽ không bao giờ trở thành bạn thân được. Có lẽ vì tôi lúc ấy ra sao đấy, hoặc tôi lúc ấy chẳng ra sao cả…Tôi lúc ấy bình thường. Huy hay là một đứa con trai rất gầy, có phần gầy hơn cả tôi, và hình như gầy nhất trong tất cả những thằng con trai tôi từng gặp qua. Huy trông rất hiền và dễ gần, mọi người trong lớp đều yêu quý. Chơi bi giỏi, toán giỏi, văn giỏi, vẽ đẹp, tốt bụng. Huy gần như là một mẫu người mà tôi muốn trở thành. Huy thân với đám thằng Trưởng, Dũng và Thiện hơn là tôi. Nhà bạn tôi ở rất xa, tôi biết vì đã một lần đi sinh nhật Huy.
Đấy là lần cuối tôi có cơ hội đến nhà Huy, và cũng là lần đầu tiên tôi tham dự một bữa tiệc sinh nhật. Có bánh, kẹo, có bài hát sinh nhật, có nến rồi có cả đèn cầy nữa…mà thật ra nến và đèn cầy đều là một thôi…
Tôi chưa bao giơ tổ chức sinh nhật cả. Lúc nhỏ có một vài lần chẳng biết sao đấy mà tôi nhớ được. Thế là tôi vui ghê gớm. Khi kiếm được một cây nến nhỏ, khi không. Thắp cây nến tôi nhắm mắt vui sướng rồi thổi…lòng chợt rạo rực.
Sau này, khi không có nến, cũng là lúc tôi đã thôi không còn nghĩ đến việc tìm nến nữa. Bật cái đánh lữa, nhìn ngọn lữa vàng nhỏ lập lòe, yếu đuối. Tôi cứ nhìn thế, không một suy nghĩ, mắt tôi dần nhòa vì mỏi, những ánh lữa chẳng còn là một nữa, vài ánh nữa lồng vào nhau khẽ lay khi tôi thở nhẹ…rồi bất giác tôi thổi tắt nó, miệng nặn ra một nụ cười thật nhỏ. Buồn. Lớn lên tôi hầu như quên mất ngày sinh nhật của mình, mọi thứ cứ đương nhiên mà trãi qua hết những ngày tháng.
Khi làm bài thi cuối học kì, đề viết là “Em hảy tả về người bạn thân nhất”. Tôi kể về Huy, những nét văn ngây ngô. Tôi nói thật ở phần đầu với vài dòng thành thật, sau ý văn lủng củng vì phải chế ra cho đủ hài…đủ dài để được trên điểm trung bình.
Lại nói về môn văn…Tôi thù nó những năm tiểu học. Những giọng văn y đúc nhau chép dàn gợi ý vô-cùng-chi-tiết so với một gợi ý trên bảng. Đến mức tôi bắt đầu để mặc chẳng còn suy nghĩ về điều ấy nữa. Dạy cho những đứa trẻ học cánh nói dối, đó có phải là điều cần thiết? những bài văn ngây thơ hay những giọng nói giả tạo. Tôi chỉ biết mình thật may mắn khi đã không cố dựa hẳn vào con quay cả đời xoay quanh một chổ. Mà thầy cô đã đánh vần cho con chữ quay cuồn.
Sinh nhật Huy, là lần đầu tiên mẹ phải đi tìm tôi. Tám giờ tối…và tôi lại im lặng. Tôi dần trở nên trơ lỳ trước những nổi đau thể xác…Tự khi nào, tôi đã chẳng còn khóc nữa.
Về sau tôi không thân với Huy nữa, tôi cũng không cố để thân với bạn tôi nữa.
o0o
Tôi và Thông có nhiều điểm giống nhau. Bọn tôi hầu như đi đâu cũng có nhau.
Tôi hay mượn những băng đĩa của Thông về xem, nhưng nghĩ lại tôi chưa bao giờ cho Thông mượn cái gì có ý nghĩa cả. Ích kỹ thật…
Ôi bạn bè.
***
Tôi đang nói về nhỏ. Tôi trưởng thành vì đã biết ghét tình định của mình.
Ai cũng sẽ ghét tình định của mình ngay khi biết thích một người con gái. Nhưng tôi đã sai, vì đến một giai đoạn khổ đau nhất của một mối tình đơn phương. Tôi đã cảm thấy mình chẳng còn ghét thằng đấy nữa… tôi cũng chưa bao giờ gặp Hòa trước đây cả.
Rồi một ngày nọ, tôi nhìn thấy nó, và tôi ghét nó.
Last edited: