Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77
Tịch Nguyệt nói lời này xong thì tha thiết nhìn Cảnh đế đầy mong đợi, nét mặt rất thành kính.
Cảnh đế bị cách nói này của nàng làm cho bối rối, ngay sau đó lại cười cười.
“Nàng muốn tới ở trong Phật đường của Tuệ Từ Cung sao?”
Nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy. Có lẽ dạo gần đây thiếp luôn gặp sóng gió liên tiếp như vậy, nhất định là bởi vì bản thân thiếp không thành kính.”
Lúc này Cảnh đế nhìn ánh mắt của Tịch Nguyệt, nhưng thật ra cũng được tính là đang trần trụi đánh giá thật kỹ.
Tịch Nguyệt cũng không tránh ánh mắt của hắn, hơn nữa còn bày ra dáng vẻ cực kỳ ăn năn. Giống như mình nên nhớ tới chuyện này sớm hơn một chút.
Một lúc sau, Cảnh đế lại cười cười một lần nữa, lúc này đã sắp đến buổi trưa, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ rọi thẳng vào trong phòng, bởi vì bây giờ đang là ngày xuân, ánh mặt trời cũng không chói mắt, hơn nữa lại rất ấm áp.
Vừa vặn, Cảnh đế được ánh mặt trời vây lượn, cả người thoạt nhìn giống như là trích tiên (tiên giáng trần).
Cảnh đế đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch Nguyệt, nàng cũng không phản kháng, ngược lại còn nhìn hắn có chút mê luyến.
Khi tay trượt đến cổ thì hắn dừng lại một chút, khoảnh khắc dừng lại cũng không đột ngột, Tịch Nguyệt cũng không lộ ra vẻ mặt dư thừa, từ đầu đến cuối vẫn là tư thái đó.
“Ồ! Đã như vậy, tốt...... thôi. Trẫm sẽ nói chuyện này với mẫu hậu, thân thể này của nàng, chịu nổi giày vò sao?”
Tịch Nguyệt đặt tay lên tay hắn, nói rõ từng chữ từng câu: “Không sao. Thiếp nên làm vậy. Nếu như nhớ tới việc thực hiện lời hứa sớm hơn một chút, nói không chừng sẽ không gặp phải những chuyện này ấy chứ.”
Bấy giờ Cảnh đế trở tay nắm tay nàng.
Hắn cũng học theo ngữ điệu chậm rãi của nàng, nói từng chữ từng câu: “Nhớ chăm sóc cho mình thật tốt, nếu như sau khi trở về để trẫm biết được nàng không chăm sóc tốt cho bản thật mình, trẫm nhất định sẽ đánh mạnh vào mông của nàng.”
Tịch Nguyệt bĩu môi, dùng mu bàn tay hắn cọ cọ mặt mình.
“Thiếp tất nhiên sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, chờ thiếp thực hiện lời hứa tạ lễ với Thần Phật xong, sau này nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió.”
“Vậy phải mất bao lâu nàng mới bằng lòng ra ngoài?” Cảnh đế cười híp mắt hỏi.
Tịch Nguyệt nghiêng đầu nghĩ: “Khi nào ngài trở lại, thiếp sẽ ra ngoài, vừa đúng lúc ngài không có ở đây một mình thiếp cũng buồn bực, không nhìn thấy ngài trong một khoảng thời gian dài như vậy, một mình thiếp đợi ở Thính Vũ Các này, thiếp sợ mình bất cứ lúc nào cũng có thể nhớ tới những ngày tháng chung sống cùng ngài, như vậy không bằng cứ đàng hoàng đợi ở Phật Đường.”
“Nàng đó, thân thể của nàng yếu ớt như vậy, sao trẫm có thể yên tâm được đây?”
“Ừm.” Tỏ vẻ suy nghĩ một chút, sau đó Tịch Nguyệt mở miệng: “Thật ra thì thiếp cũng thật sự rất lo lắng cho chính mình. Thiếp mới vừa nghĩ qua, thiếp sẽ để Quả Nhi ở lại Thính Vũ Các chủ trì mọi việc, còn lại tất cả mấy đại cung nữ khác đều sẽ theo thiếp vào Phật Đường ở, có ba người họ chăm sóc cho thiếp... tất nhiên là thiếp sẽ nuôi chính mình thành người trắng trẻo mập mạp. Nói không chừng, đợi tới khi ngài trở lại sẽ phát hiện thiếp mập thêm một vòng đấy.”
“Được, nàng nói cái gì cũng đúng. Trẫm sẽ nói với mẫu hậu, vừa đúng lúc, mỗi ngày mẫu hậu cũng dành ra chút thời gian để lễ Phật, có gì không hiểu, nàng có thể hỏi mẫu hậu.”
Tịch Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Tiếp đó, Cảnh đế tỉ mỉ dặn dò Tịch Nguyệt một hồi rồi mới cất bước rời đi, dù sao thì hắn cũng phải bàn bạc chuyện này với Thái hậu.
Ra khỏi Thính Vũ Các, mắt thấy vừa nãy mặt trời vẫn còn rọi tia nắng ấm áp mà giờ đã bị mây đen che kín, có lẽ chỉ lát nữa là trời sẽ mưa ngay thôi.
Thật là một mùa hay mưa.
Vừa ngửa mặt nhìn lên bầu trời, lập tức nghe thấy một tiếng sấm rền vang lên.
Cảnh đế nở một nụ cười như có như không, không phải là nụ cười xã giao, mặc dù như có như không, nhưng lại là nụ cười thật sự phát ra từ đáy lòng.
“Tiểu hồ ly ngược lại là một người cơ trí.”
Lai Hỉ ở bên cạnh quy củ đi theo ở phía sau, cũng không nhiều lời.
“Báo cho Lai Phúc tới gặp trẫm.”
Tiểu nha đầu này thật sự đúng là không phải một tiểu bạch thỏ đơn giản, có lẽ hắn vừa nghĩ tới điểm mấu chốt thì nàng cũng đã nghĩ mọi chuyện rõ ràng rồi, bằng không cũng sẽ không nghĩ ra cách tự vệ này. [dieen6x4-ddan9f2_Lee6.Quys1_Dd9oo6n.c0m]
Ở trong cung này lâu như vậy rồi, cũng khó gặp được chuyện thú vị như vậy xảy ra, mặc dù nàng không thể cùng hắn đi tuần khiến cho hắn có chút tiếc nuối, nhưng mà nghĩ tới tiểu hồ ly này cũng không phải là người trì độn giống như bề ngoài, hắn cảm thấy máu trong người đều muốn sôi trào.
Hắn đúng là đã không nhìn lầm, quả nhiên nàng là một tiểu hồ ly không đơn giản.
Cảnh đế tới Tuệ Từ Cung giúp Thẩm Tịch Nguyệt thỉnh cầu vào Phật Đường ở, Thái hậu vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu, nhưng lại thấy nhi tử của mình cười cười thì cũng có chút hiểu ra.
Thái hậu nhìn vẻ mặt của nhi tử có chút hưng phấn như vậy, mặc dù hắn che dấu vô cùng tốt, nhưng bà là mẫu thân nên luôn có thể dò xét được một hai.
“Yên tâm. Người không hi vọng nàng có chuyện, ai gia cũng sẽ không để cho nàng có chuyện gì.”
Đây là cam kết.
Cảnh đế vén tay áo lên, châm cho Thái hậu một ly trà cực kỳ đúng tiêu chuẩn.
Thái hậu nhíu mày mở miệng: “Nàng ở Phật Đường đóng cửa, cũng không phải một cách đề phòng tốt.”
“Trong thời gian ngắn như vậy mà nàng ấy có thể nghĩ ra được biện pháp tránh nạn này thì cũng không phải là một nha đầu ngốc.” Bọn họ đều hiểu được, đứa bé này của Trần Vũ Lan, không giữ được. Có lẽ lúc mới đầu Cảnh đế đúng là có mong đợi với đứa bé này, nhưng mà sau khi chứng kiến tâm kế tỏ vẻ đáng thương của Trần Vũ Lan thì cũng ngừng chủ ý này lại.
Lại thấy nàng không ngừng đòi ra cửa, tổn hại sự bảo vệ trá hình của mình, Cảnh đế cười lạnh.
Nếu như ngay cả điểm này cũng không thấy rõ, như vậy đứa bé này không sinh ra cũng được, cho dù thật sự được sinh ra thì Trần Vũ Lan cũng hoàn toàn không bảo vệ được đứa bé này. Không phải là hắn lạnh lùng hà khắc, mà là từ nhỏ hắn đã được giáo dục như thế.
“Chỗ Trần Vũ Lan đã có người muốn động nàng, vậy chúng ta cũng không cần thương hại quá mức. Trẫm vẫn luôn biết, suy cho cùng người đứng sau màn vẫn là vị kia. Người trẫm an bài trong các cung còn có thể tránh được.”
Thái hậu nhìn nét mặt Cảnh đế, có chút đau buồn: “Suy cho cùng thì đó cũng là đứa bé của người, người vốn dĩ con cháu đã đơn bạc......”
Cho dù là Trần Vũ Lan không thể bảo vệ đứa bé này, không phải còn có người nữa sao, còn có cả ai gia nữa.
Thái hậu vốn muốn nói tiếp, nhưng mà đành nuốt những lời phía sau xuống.
Dường như Cảnh đế cũng nhìn thấu chủ ý của Thái hậu, sắc mặt vẫn như thường: “Chúng ta không thể nào che chở đứa bé này cả đời. Trong cung này, luôn có những chuyện chúng ta không thể trông nom đến nơi đến chốn, Trần Vũ Lan không những không thể bảo vệ đứa bé này mà còn không ngừng cản trở, đã như vậy, đứa bé này thật sự không thích hợp được sinh ra. Mẫu hậu!”
Cảnh đế nhìn Thái hậu, dừng lại một chút: “Vũ Nhi đã được nuôi bên cạnh ngài, cho nên không thể có đứa bé thứ hai được đưa qua đây nuôi dưỡng. Hiện tại phi tử có phần chức cao cũng không phải là là không thể sinh con, mặc kệ đứa bé này được ôm tới cho ai nuôi, đều không thích hợp.”
Thái hậu suy xét cẩn thận, thở dài, Cảnh đế nói đúng.
Mấy vị phi tử này cũng có thể sinh được đứa bé của mình, sao có thể đối đãi thật lòng với con nuôi được chứ?
Tuổi của Hoàng thượng vẫn còn trẻ, cũng không phải là dần dần già yếu, bất cứ ai cũng hiểu được, hiện tại cho dù không có con thì cũng không sao, vẫn còn nhiều thời gian, không ai lại muốn nuôi con của người khác, huống chi mẫu thân của đứa bé kia còn là một người không biết điều.
“Cứ thuận theo tự nhiên đi.” Thái hậu không nhiều lời.
“Tối nay trẫm sẽ nghỉ ở Thính Vũ Các, sáng mai trước khi lên đường sẽ bảo nàng dời qua đây. Mọi việc trong cung, đành làm phiền mẫu hậu quan tâm.”
Thái hậu lắc đầu một cái: “Còn có thể làm được điều gì đó cho người, mẫu hậu rất vui mừng.” ---Bạn đang đọc truyện tại di3^ndd4nf.L3^.Quys.Dd6^n.c0m---
Cảnh đế nhìn dáng vẻ vui mừng của Thái hậu, suy nghĩ có chút tán loạn.
Năm đó người người đều nói mẫu hậu thiên vị, đối xử với mình và lục đệ hoàn toàn khác nhau, nhưng họ đều không biết, mẫu hậu cũng có nỗi bất đắc dĩ của mình. Lúc trước hậu cung phức tạp, mẫu hậu vừa không có gia thế chống đỡ, vừa phải chịu bao nhiêu đau khổ, nhận biết bao tội oan, những điều này đều không có ai biết được.
Mà lúc Cảnh đế là vừa được sinh ra thì tính mạng đã bị đe dọa, sau đó lại bị hãm hại mấy lần, lớn nhỏ đủ cả, vài lần suýt chết yểu.
Sau này có Nghiêm Liệt, khi đó Cảnh Đế đã hai tuổi, hắn không giống Nghiêm Liệt, chỉ là một đứa bé miệng còn hôi sữa. Mẫu hậu vì sự an toàn của Nghiêm Liệt, nên đã đẩy hắn lên đầu ngọn sóng. Mà phụ hoàng cũng vì vậy nên mới để ý tới hắn.
Có lẽ là bởi vì như vậy nên ngược lại Nghiêm Liệt đã nhận được tháng ngày bình an thật sự, còn bản thân hắn thì lại rơi vào tháng ngày hỗn loạn không yên.
Sau này, số lần bị hãm hại nhiều đến nỗi chính hắn cũng không đếm hết.
Người người đều nói là mẫu hậu thương hắn, thế nhưng, trong lúc vô tình hắn lại biết được tính toán của mẫu hậu. Nghiêm Liệt còn nhỏ tuổi, không thể chịu được cảnh bị nhiều mũi nhọn chĩa vào, cho nên mẫu thân cũng chỉ có thể đẩy hắn ra trước.
Mặc dù mẫu hậu cũng có lòng bảo vệ hắn, thế nhưng vướng mắc này đã mãi tồn tại trong lòng hắn, không có cách nào hóa giải.
Cho đến khi hai người đều đã là thiếu niên trưởng thành, không ai biết rằng lần ám sát đó của Nghiêm Liệt đã tạo thành tổn thương lớn thế nào trong lòng hắn. Nghiêm Liệt không chịu tha thứ cho bọn họ, cảm thấy mẫu thân thiên vị, nhưng trong lòng Cảnh đế sao có thể dễ chịu được chứ? Hắn biết mẫu thân đẩy hắn ra trước làm bia đỡ đạn để ngăn cản tai họa thay cho đệ đệ, nhưng đệ đệ lại muốn giết hắn. Không ai hiểu được sự tuyệt vọng của hắn.
Bắt đầu từ thời khắc đó, hắn trở nên lạnh lùng xa cách. Cuối cùng, không biết rốt cuộc phụ hoàng đã nói gì với mẫu hậu, nhưng từ đó mẫu hậu đã toàn tâm toàn ý trợ giúp hắn leo lên ngai vàng.
Lục đệ, lục đệ và hắn cũng chỉ như là người xa lạ mà thôi.
Có lẽ Nghiêm Liệt cảm thấy uất ức, thế nhưng y lại không biết được, bản thân hắn (Cảnh đế) cũng uất ức.
Hắn cũng như Nghiêm Liệt...... không thể tha thứ.
Trong những năm này mẫu hậu không thể tha thứ cho Nghiêm Liệt, những cũng không hẳn là không mang nỗi đau khó nói thành lời.
Thật ra thì quan hệ mẫu tử của hai người bọn họ cũng không tốt như mọi người suy đoán.
Nếu như không phải là trước khi qua đời phụ hoàng đã khuyên bảo một hồi thì có lẽ hôm nay bọn họ cũng sẽ không có được sự hòa thuận như thế.
Người người đều nói phụ hoàng lạnh lùng không có tình cảm, nhưng không ai hiểu được, ông cũng là kẻ nhìn thấu lòng người.
Nhìn thấy dáng vẻ vui mừng khi có thể làm gì đó giúp cho mình của mẫu thân, Cảnh đế âm thầm cúi đầu, có lẽ, phụ hoàng nói đúng.
Bọn họ đều là mẹ con, năm đó cũng chỉ là bởi vì Nghiêm Liệt còn nhỏ, mà hắn thì lại có năng lực tự vệ lớn, cho nên mẫu thân mới có thể làm như vậy. Thế nhưng nó lại không biết nghĩ, cuối cùng làm tổn thương cả hai người.
Cũng chính vì xảy ra chuyện Nghiêm Liệt ám sát, nên mẫu hậu mới hiểu được, hóa ra, cách làm mà bà tự cho là tốt, vừa vặn lại khiến cho bọn họ bị vây khốn trong đau khổ.
Khoảng thời gian sau đó rất nhiều thị thị phi phi, đồng thời cũng càng làm cho huynh đệ bọn họ thêm mâu thuẫn.
Chuyện trong hoàng thất vốn luôn rối rắm phức tạp, khó có thể nói rõ.
Sau chuyện Nghiêm Liệt ám sát, mẫu thân đã từ hắn ta, hiện giờ, bà cũng chỉ còn lại một người con trai là hắn (Cảnh đế) mà thôi.
Bây giờ cho dù mẫu hậu muốn hàn gắn quan hệ với Nghiêm Liệt thì cũng không thể làm được.
Nhìn mẫu thân vui mừng vì làm được chút gì đó cho mình, Cảnh đế khẽ cười thành tiếng, đặt tay trên tay bà: “Mẫu hậu cũng phải bảo trọng thân thể.”
Thái hậu mỉm cười gật đầu.
Cảnh đế bị cách nói này của nàng làm cho bối rối, ngay sau đó lại cười cười.
“Nàng muốn tới ở trong Phật đường của Tuệ Từ Cung sao?”
Nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy. Có lẽ dạo gần đây thiếp luôn gặp sóng gió liên tiếp như vậy, nhất định là bởi vì bản thân thiếp không thành kính.”
Lúc này Cảnh đế nhìn ánh mắt của Tịch Nguyệt, nhưng thật ra cũng được tính là đang trần trụi đánh giá thật kỹ.
Tịch Nguyệt cũng không tránh ánh mắt của hắn, hơn nữa còn bày ra dáng vẻ cực kỳ ăn năn. Giống như mình nên nhớ tới chuyện này sớm hơn một chút.
Một lúc sau, Cảnh đế lại cười cười một lần nữa, lúc này đã sắp đến buổi trưa, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ rọi thẳng vào trong phòng, bởi vì bây giờ đang là ngày xuân, ánh mặt trời cũng không chói mắt, hơn nữa lại rất ấm áp.
Vừa vặn, Cảnh đế được ánh mặt trời vây lượn, cả người thoạt nhìn giống như là trích tiên (tiên giáng trần).
Cảnh đế đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch Nguyệt, nàng cũng không phản kháng, ngược lại còn nhìn hắn có chút mê luyến.
Khi tay trượt đến cổ thì hắn dừng lại một chút, khoảnh khắc dừng lại cũng không đột ngột, Tịch Nguyệt cũng không lộ ra vẻ mặt dư thừa, từ đầu đến cuối vẫn là tư thái đó.
“Ồ! Đã như vậy, tốt...... thôi. Trẫm sẽ nói chuyện này với mẫu hậu, thân thể này của nàng, chịu nổi giày vò sao?”
Tịch Nguyệt đặt tay lên tay hắn, nói rõ từng chữ từng câu: “Không sao. Thiếp nên làm vậy. Nếu như nhớ tới việc thực hiện lời hứa sớm hơn một chút, nói không chừng sẽ không gặp phải những chuyện này ấy chứ.”
Bấy giờ Cảnh đế trở tay nắm tay nàng.
Hắn cũng học theo ngữ điệu chậm rãi của nàng, nói từng chữ từng câu: “Nhớ chăm sóc cho mình thật tốt, nếu như sau khi trở về để trẫm biết được nàng không chăm sóc tốt cho bản thật mình, trẫm nhất định sẽ đánh mạnh vào mông của nàng.”
Tịch Nguyệt bĩu môi, dùng mu bàn tay hắn cọ cọ mặt mình.
“Thiếp tất nhiên sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, chờ thiếp thực hiện lời hứa tạ lễ với Thần Phật xong, sau này nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió.”
“Vậy phải mất bao lâu nàng mới bằng lòng ra ngoài?” Cảnh đế cười híp mắt hỏi.
Tịch Nguyệt nghiêng đầu nghĩ: “Khi nào ngài trở lại, thiếp sẽ ra ngoài, vừa đúng lúc ngài không có ở đây một mình thiếp cũng buồn bực, không nhìn thấy ngài trong một khoảng thời gian dài như vậy, một mình thiếp đợi ở Thính Vũ Các này, thiếp sợ mình bất cứ lúc nào cũng có thể nhớ tới những ngày tháng chung sống cùng ngài, như vậy không bằng cứ đàng hoàng đợi ở Phật Đường.”
“Nàng đó, thân thể của nàng yếu ớt như vậy, sao trẫm có thể yên tâm được đây?”
“Ừm.” Tỏ vẻ suy nghĩ một chút, sau đó Tịch Nguyệt mở miệng: “Thật ra thì thiếp cũng thật sự rất lo lắng cho chính mình. Thiếp mới vừa nghĩ qua, thiếp sẽ để Quả Nhi ở lại Thính Vũ Các chủ trì mọi việc, còn lại tất cả mấy đại cung nữ khác đều sẽ theo thiếp vào Phật Đường ở, có ba người họ chăm sóc cho thiếp... tất nhiên là thiếp sẽ nuôi chính mình thành người trắng trẻo mập mạp. Nói không chừng, đợi tới khi ngài trở lại sẽ phát hiện thiếp mập thêm một vòng đấy.”
“Được, nàng nói cái gì cũng đúng. Trẫm sẽ nói với mẫu hậu, vừa đúng lúc, mỗi ngày mẫu hậu cũng dành ra chút thời gian để lễ Phật, có gì không hiểu, nàng có thể hỏi mẫu hậu.”
Tịch Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Tiếp đó, Cảnh đế tỉ mỉ dặn dò Tịch Nguyệt một hồi rồi mới cất bước rời đi, dù sao thì hắn cũng phải bàn bạc chuyện này với Thái hậu.
Ra khỏi Thính Vũ Các, mắt thấy vừa nãy mặt trời vẫn còn rọi tia nắng ấm áp mà giờ đã bị mây đen che kín, có lẽ chỉ lát nữa là trời sẽ mưa ngay thôi.
Thật là một mùa hay mưa.
Vừa ngửa mặt nhìn lên bầu trời, lập tức nghe thấy một tiếng sấm rền vang lên.
Cảnh đế nở một nụ cười như có như không, không phải là nụ cười xã giao, mặc dù như có như không, nhưng lại là nụ cười thật sự phát ra từ đáy lòng.
“Tiểu hồ ly ngược lại là một người cơ trí.”
Lai Hỉ ở bên cạnh quy củ đi theo ở phía sau, cũng không nhiều lời.
“Báo cho Lai Phúc tới gặp trẫm.”
Tiểu nha đầu này thật sự đúng là không phải một tiểu bạch thỏ đơn giản, có lẽ hắn vừa nghĩ tới điểm mấu chốt thì nàng cũng đã nghĩ mọi chuyện rõ ràng rồi, bằng không cũng sẽ không nghĩ ra cách tự vệ này. [dieen6x4-ddan9f2_Lee6.Quys1_Dd9oo6n.c0m]
Ở trong cung này lâu như vậy rồi, cũng khó gặp được chuyện thú vị như vậy xảy ra, mặc dù nàng không thể cùng hắn đi tuần khiến cho hắn có chút tiếc nuối, nhưng mà nghĩ tới tiểu hồ ly này cũng không phải là người trì độn giống như bề ngoài, hắn cảm thấy máu trong người đều muốn sôi trào.
Hắn đúng là đã không nhìn lầm, quả nhiên nàng là một tiểu hồ ly không đơn giản.
Cảnh đế tới Tuệ Từ Cung giúp Thẩm Tịch Nguyệt thỉnh cầu vào Phật Đường ở, Thái hậu vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu, nhưng lại thấy nhi tử của mình cười cười thì cũng có chút hiểu ra.
Thái hậu nhìn vẻ mặt của nhi tử có chút hưng phấn như vậy, mặc dù hắn che dấu vô cùng tốt, nhưng bà là mẫu thân nên luôn có thể dò xét được một hai.
“Yên tâm. Người không hi vọng nàng có chuyện, ai gia cũng sẽ không để cho nàng có chuyện gì.”
Đây là cam kết.
Cảnh đế vén tay áo lên, châm cho Thái hậu một ly trà cực kỳ đúng tiêu chuẩn.
Thái hậu nhíu mày mở miệng: “Nàng ở Phật Đường đóng cửa, cũng không phải một cách đề phòng tốt.”
“Trong thời gian ngắn như vậy mà nàng ấy có thể nghĩ ra được biện pháp tránh nạn này thì cũng không phải là một nha đầu ngốc.” Bọn họ đều hiểu được, đứa bé này của Trần Vũ Lan, không giữ được. Có lẽ lúc mới đầu Cảnh đế đúng là có mong đợi với đứa bé này, nhưng mà sau khi chứng kiến tâm kế tỏ vẻ đáng thương của Trần Vũ Lan thì cũng ngừng chủ ý này lại.
Lại thấy nàng không ngừng đòi ra cửa, tổn hại sự bảo vệ trá hình của mình, Cảnh đế cười lạnh.
Nếu như ngay cả điểm này cũng không thấy rõ, như vậy đứa bé này không sinh ra cũng được, cho dù thật sự được sinh ra thì Trần Vũ Lan cũng hoàn toàn không bảo vệ được đứa bé này. Không phải là hắn lạnh lùng hà khắc, mà là từ nhỏ hắn đã được giáo dục như thế.
“Chỗ Trần Vũ Lan đã có người muốn động nàng, vậy chúng ta cũng không cần thương hại quá mức. Trẫm vẫn luôn biết, suy cho cùng người đứng sau màn vẫn là vị kia. Người trẫm an bài trong các cung còn có thể tránh được.”
Thái hậu nhìn nét mặt Cảnh đế, có chút đau buồn: “Suy cho cùng thì đó cũng là đứa bé của người, người vốn dĩ con cháu đã đơn bạc......”
Cho dù là Trần Vũ Lan không thể bảo vệ đứa bé này, không phải còn có người nữa sao, còn có cả ai gia nữa.
Thái hậu vốn muốn nói tiếp, nhưng mà đành nuốt những lời phía sau xuống.
Dường như Cảnh đế cũng nhìn thấu chủ ý của Thái hậu, sắc mặt vẫn như thường: “Chúng ta không thể nào che chở đứa bé này cả đời. Trong cung này, luôn có những chuyện chúng ta không thể trông nom đến nơi đến chốn, Trần Vũ Lan không những không thể bảo vệ đứa bé này mà còn không ngừng cản trở, đã như vậy, đứa bé này thật sự không thích hợp được sinh ra. Mẫu hậu!”
Cảnh đế nhìn Thái hậu, dừng lại một chút: “Vũ Nhi đã được nuôi bên cạnh ngài, cho nên không thể có đứa bé thứ hai được đưa qua đây nuôi dưỡng. Hiện tại phi tử có phần chức cao cũng không phải là là không thể sinh con, mặc kệ đứa bé này được ôm tới cho ai nuôi, đều không thích hợp.”
Thái hậu suy xét cẩn thận, thở dài, Cảnh đế nói đúng.
Mấy vị phi tử này cũng có thể sinh được đứa bé của mình, sao có thể đối đãi thật lòng với con nuôi được chứ?
Tuổi của Hoàng thượng vẫn còn trẻ, cũng không phải là dần dần già yếu, bất cứ ai cũng hiểu được, hiện tại cho dù không có con thì cũng không sao, vẫn còn nhiều thời gian, không ai lại muốn nuôi con của người khác, huống chi mẫu thân của đứa bé kia còn là một người không biết điều.
“Cứ thuận theo tự nhiên đi.” Thái hậu không nhiều lời.
“Tối nay trẫm sẽ nghỉ ở Thính Vũ Các, sáng mai trước khi lên đường sẽ bảo nàng dời qua đây. Mọi việc trong cung, đành làm phiền mẫu hậu quan tâm.”
Thái hậu lắc đầu một cái: “Còn có thể làm được điều gì đó cho người, mẫu hậu rất vui mừng.” ---Bạn đang đọc truyện tại di3^ndd4nf.L3^.Quys.Dd6^n.c0m---
Cảnh đế nhìn dáng vẻ vui mừng của Thái hậu, suy nghĩ có chút tán loạn.
Năm đó người người đều nói mẫu hậu thiên vị, đối xử với mình và lục đệ hoàn toàn khác nhau, nhưng họ đều không biết, mẫu hậu cũng có nỗi bất đắc dĩ của mình. Lúc trước hậu cung phức tạp, mẫu hậu vừa không có gia thế chống đỡ, vừa phải chịu bao nhiêu đau khổ, nhận biết bao tội oan, những điều này đều không có ai biết được.
Mà lúc Cảnh đế là vừa được sinh ra thì tính mạng đã bị đe dọa, sau đó lại bị hãm hại mấy lần, lớn nhỏ đủ cả, vài lần suýt chết yểu.
Sau này có Nghiêm Liệt, khi đó Cảnh Đế đã hai tuổi, hắn không giống Nghiêm Liệt, chỉ là một đứa bé miệng còn hôi sữa. Mẫu hậu vì sự an toàn của Nghiêm Liệt, nên đã đẩy hắn lên đầu ngọn sóng. Mà phụ hoàng cũng vì vậy nên mới để ý tới hắn.
Có lẽ là bởi vì như vậy nên ngược lại Nghiêm Liệt đã nhận được tháng ngày bình an thật sự, còn bản thân hắn thì lại rơi vào tháng ngày hỗn loạn không yên.
Sau này, số lần bị hãm hại nhiều đến nỗi chính hắn cũng không đếm hết.
Người người đều nói là mẫu hậu thương hắn, thế nhưng, trong lúc vô tình hắn lại biết được tính toán của mẫu hậu. Nghiêm Liệt còn nhỏ tuổi, không thể chịu được cảnh bị nhiều mũi nhọn chĩa vào, cho nên mẫu thân cũng chỉ có thể đẩy hắn ra trước.
Mặc dù mẫu hậu cũng có lòng bảo vệ hắn, thế nhưng vướng mắc này đã mãi tồn tại trong lòng hắn, không có cách nào hóa giải.
Cho đến khi hai người đều đã là thiếu niên trưởng thành, không ai biết rằng lần ám sát đó của Nghiêm Liệt đã tạo thành tổn thương lớn thế nào trong lòng hắn. Nghiêm Liệt không chịu tha thứ cho bọn họ, cảm thấy mẫu thân thiên vị, nhưng trong lòng Cảnh đế sao có thể dễ chịu được chứ? Hắn biết mẫu thân đẩy hắn ra trước làm bia đỡ đạn để ngăn cản tai họa thay cho đệ đệ, nhưng đệ đệ lại muốn giết hắn. Không ai hiểu được sự tuyệt vọng của hắn.
Bắt đầu từ thời khắc đó, hắn trở nên lạnh lùng xa cách. Cuối cùng, không biết rốt cuộc phụ hoàng đã nói gì với mẫu hậu, nhưng từ đó mẫu hậu đã toàn tâm toàn ý trợ giúp hắn leo lên ngai vàng.
Lục đệ, lục đệ và hắn cũng chỉ như là người xa lạ mà thôi.
Có lẽ Nghiêm Liệt cảm thấy uất ức, thế nhưng y lại không biết được, bản thân hắn (Cảnh đế) cũng uất ức.
Hắn cũng như Nghiêm Liệt...... không thể tha thứ.
Trong những năm này mẫu hậu không thể tha thứ cho Nghiêm Liệt, những cũng không hẳn là không mang nỗi đau khó nói thành lời.
Thật ra thì quan hệ mẫu tử của hai người bọn họ cũng không tốt như mọi người suy đoán.
Nếu như không phải là trước khi qua đời phụ hoàng đã khuyên bảo một hồi thì có lẽ hôm nay bọn họ cũng sẽ không có được sự hòa thuận như thế.
Người người đều nói phụ hoàng lạnh lùng không có tình cảm, nhưng không ai hiểu được, ông cũng là kẻ nhìn thấu lòng người.
Nhìn thấy dáng vẻ vui mừng khi có thể làm gì đó giúp cho mình của mẫu thân, Cảnh đế âm thầm cúi đầu, có lẽ, phụ hoàng nói đúng.
Bọn họ đều là mẹ con, năm đó cũng chỉ là bởi vì Nghiêm Liệt còn nhỏ, mà hắn thì lại có năng lực tự vệ lớn, cho nên mẫu thân mới có thể làm như vậy. Thế nhưng nó lại không biết nghĩ, cuối cùng làm tổn thương cả hai người.
Cũng chính vì xảy ra chuyện Nghiêm Liệt ám sát, nên mẫu hậu mới hiểu được, hóa ra, cách làm mà bà tự cho là tốt, vừa vặn lại khiến cho bọn họ bị vây khốn trong đau khổ.
Khoảng thời gian sau đó rất nhiều thị thị phi phi, đồng thời cũng càng làm cho huynh đệ bọn họ thêm mâu thuẫn.
Chuyện trong hoàng thất vốn luôn rối rắm phức tạp, khó có thể nói rõ.
Sau chuyện Nghiêm Liệt ám sát, mẫu thân đã từ hắn ta, hiện giờ, bà cũng chỉ còn lại một người con trai là hắn (Cảnh đế) mà thôi.
Bây giờ cho dù mẫu hậu muốn hàn gắn quan hệ với Nghiêm Liệt thì cũng không thể làm được.
Nhìn mẫu thân vui mừng vì làm được chút gì đó cho mình, Cảnh đế khẽ cười thành tiếng, đặt tay trên tay bà: “Mẫu hậu cũng phải bảo trọng thân thể.”
Thái hậu mỉm cười gật đầu.