Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73
Thật ra thì Tịch Nguyệt rất muốn biết trong cung mình rốt cuộc ai là người bên cạnh hoàng thượng, cho nên nàng lựa chọn thử dò xét. Bạn đang đọc truyện tại www.
Quả không ngoài dự đoán, người kia thật sự là Quả Nhi, sợ rằng ngay cả Quả Nhi cũng không ngờ, phụ trách nhìn chằm chằm nàng ta, cũng không phải là Cẩm Tâm. Ngược lại là Xảo Ninh tầm thường trong phòng bếp.
Mọi người đều biết Cẩm Tâm và Hạnh nhi là tâm phúc (người thân tín) của Thuần Uyển Dung, sao Tịch Nguyệt lại dễ hiểu như thế chứ?
“Chủ tử, cho dù chúng ta biết thân phận Quả Nhi, cũng không thể làm cái gì.” Mặc dù Cẩm Tâm nói như vậy, nhưng vẻ mặt cũng không nản lòng.
Tịch Nguyệt cười, như vậy lại tốt. Như vậy, ta có một số sắp xếp, cũng có thể để cho nàng ấy biết.
Hoàng thượng là người đa nghi, nàng có một người có thể lợi dụng cũng rất tốt.
Dĩ nhiên, những thứ này nàng cũng không nhiều lời với Cẩm Tâm.
“Ngươi không phải cần quản thêm những chuyện lung tung này, dieenddafnleequysddoon chuẩn bị cẩn thận đi, lần tế trời này hoàng thượng đã quyết định mang theo ta, thu dọn thật tốt, ngươi và Đào nhi đi theo ta.”
Quy củ của nước Nam thấm, mùa xuân hàng năm, qua hết Thanh Minh, hoàng thượng đều phải đi tế trời. Mặc dù qua lại chỉ có mười ngày, nhưng các loại phi tần vẫn là đi theo tranh nhau chuyện tốt này.
Lần tế trời này chỉ có ba vị phi tần đi theo, nàng, Bạch Du Nhiên, Huệ phi.
Nàng và Bạch Du Nhiên ấy là thuận tiện định ra vào ngày đó ở tẩm điện Trần Vũ Lan, Huệ phi đi theo thì không có gì lạ.
“Dạ, vậy nô tỳ đi nói cho Đào nhi. Nha đầu này, nàng là thích mọi việc cũng đã tụ tập lại rồi.”
Nghĩ đến tính tình của Đào nhi, Tịch Nguyệt cũng cười.
“Đi kêu Xảo Ninh đến. Ta có việc muốn gặp nàng.”
“Vâng”
Trong thời gian chốc lát chỉ thấy Xảo Ninh bưng một chén cháo gạo nếp táo đỏ vào cửa.
Tịch Nguyệt cũng tham ăn, thấy nàng ấy mang theo thức ăn ngon, trước cũng không nói chuyện, ngược lại bắt đầu ăn cháo gạo nếp táo đỏ này, trong miệng cũng là chậc chậc khen ngợi.
“Gạo nếp bổ trung Ích Khí lại có tác dụng bổ sung dinh dưỡng. Đầu xuân lạnh ăn chút gạo nếp, có thể ấm bồi bổ tính khí, dưỡng huyết an thần. Táo đỏ cũng là dưỡng tỳ vật (lá lách), con gái là bởi vì liên quan đến kinh nguyệt mà thiếu khí huyết, thì thích hợp dùng táo đỏ. Nô tỳ làm cháo gạo nếp táo đỏ này cho riêng ngài. Chỉ là gạo nếp không dễ tiêu hóa, vì vậy chủ tử cũng không thể ăn nhiều.”
“Ngọt mà không ngán, thật là ngon.”
“Ngày xuân còn thích hợp ăn nhiều đồ ngọt chút, mùa xuân là lúc bệnh can khí (Đông y chỉ chứng lườn đau, buồn nôn, tiêu chảy) trở nên mạnh mẽ, nên ăn ít chua, ăn nhiều ngọt. Chỉ như vậy mới sẽ không tổn thương tới tỳ vị (lá lách).” Xảo Ninh giải thích.
Tịch Nguyệt ăn hết cháo ngọt bên trong chén nhỏ tinh xảo, mới bắt đầu nói đến chuyện chính.
“Sáng sớm ngươi nói với Cẩm Tâm, có chuyện muốn bẩm báo?”
Xảo Ninh đáp dạ.
Tiếp theo liền nói tất cả tin tức mình nhận được với Tịch Nguyệt: “Ông chủ đã cẩn thận phái người điều tra nghe ngóng rồi. Biên tái (chốt ở biên cương) bên kia kiêng kỵ Lục vương gia, chúng ta cũng không dám tùy ý quá mức, vẫn không có kết quả gì. Chỉ là chuyện Bạch gia này ngược lại đã tra xét lật ngược ngọn nguồn rồi.”
“Hả?” Tịch Nguyệt cảm thấy hứng thú chợt nhíu mày.
“Năm xưa Bạch đại nhân là một thư sinh nghèo khổ, gia cảnh bần hàn, lúc lên Kinh đi thi vô tình gặp được thiên kim nhà Liên đại nhân Hàn Lâm viện lúc ấy đi Tự Miếu dâng hương. Liên đại nhân bởi vì nhớ tới tài hoa của hắn, liền gả nữ nhi mình qua. Dưới sự giúp đỡ của Liên gia, Bạch đại nhân mới có hôm nay. Hai người thành thân hai năm, Liên đại nhân qua đời, Liên gia mặc cho huynh trưởng Bạch Phu Nhân là người cũng không tốt lắm quản gia. Quan hệ với Bạch gia cũng hơi phai nhạt. Lúc này Bạch đại nhân đã nhận biểu muội dưới quê của mình vào cửa. Cũng chính là Mị di nương. Bạch Tiểu Điệp chính là con gái của Mị Di nương này. Mười mấy năm qua Bạch Phu Nhân trải qua cũng không tốt, Bạch Du Nhiên cũng uổng phí danh hiệu đại tiểu thư Bạch gia, trong nhà ngay cả nô tỳ cũng có thể quát lớn. Thậm chí Liên gia cũng không chịu giúp đỡ Bạch Phu Nhân và Bạch Du Nhiên. Trong nhà tất cả đều bị Mị Di nương nắm giữ.”
“Đúng là như vậy?” Tịch Nguyệt cau mày.
Nàng thì xem thường loại đàn ông này, lợi dụng nhà mẹ vợ phát đạt, nhưng vừa công thành danh toại là lúc không nhớ tình cũ. Là người đáng khinh thường.
Xảo Ninh suy nghĩ sâu sắc, mọi việc cũng không biểu hiện lên mặt, nhưng vẫn có thể thấy được nàng ấy chán ghét.
Nghĩ đến, mặc dù mấy lời ít ỏi, nhưng tình hình thực tế tất nhiên tồi tệ hơn.
“Còn có một chuyện có lẽ chủ tử sẽ có ý muốn biết. Chính là thứ nữ Bạch Tiểu Điệp Bạch gia này, một ngày trước khi thẩm định tuyển chọn nàng ta bị người bỏ thuốc, nếu như không phải Mị di nương húp cháo của nàng ta, chắc hẳn cho dù nàng ta dự tuyển, cũng là hi vọng không lớn. Trời xui đất khiến, tỷ muội các nàng ngược lại cùng lúc vào cung, hôm nay phần vị Bạch Du Nhiên cao hơn so với Bạch Tiểu Điệp, Bạch đại nhân làm người nghiên cứu sâu, đối với Bạch phu nhân cũng khá hơn nhiều.”
“Nam tử trên đời nếu như đều là lòng lang dạ sói như vậy, vậy còn không bằng tất cả nử tử đều vấn tóc làm ni cô.” Tịch Nguyệt nói lời lạnh lùng.
Cẩm Tâm thấy chủ tử là tức giận thật, vội vàng khuyên lơn: “Chủ tử nói bậy gì vậy. Đừng nên tức giận, tránh cho làm hại thân thể. Nô tỳ thấy, mặc dù Bạch Du Nhiên này đáng thương nhưng mà cũng chưa chắc là đèn cạn dầu.”
Tất nhiên Tịch Nguyệt biết, Bạch Du Nhiên này cũng không đơn giản, dưới hoàn cảnh như thế, nàng ấy có lòng dạ thế nào cũng chẳng có gì lạ.
Nói đến Bạch Tiểu Điệp thiếu chút nữa húp chén cháo kia, nàng cũng nhớ tới kiếp trước, kiếp trước Bạch Tiểu Điệp có phải cũng là bởi vì húp cháo, mới không được tuyển hay không? Kiếp này trời xui đất khiến, nàng ta cũng vào cung, tỷ muội bọn họ, sợ là cũng không giải được bế tắc.
“Chủ tử.” Xảo Ninh nghiêm túc nhìn chằm chằm mắt Tịch Nguyệt.
“Ông chủ có lời, cẩn thận tỷ muội Bạch gia. Không được vì đồng tình mà xen vào việc của người khác.”
Tịch Nguyệt cười, đúng vậy, trong lòng cậu, mình không phải là một tiểu cô nương mềm lòng lại không có tâm cơ sao, nếu không phải vậy, trang ## bubble sao đến nỗi hắn tìm cách đưa Xảo Ninh này vào cung.
Nhưng người thân nàng lại không biết, cho dù nàng có ý tốt, cũng được thành lập dưới tình huống bản thân bình an, hôm nay nàng, thật sự không phải là ngày trước rồi.
Nàng rất hưởng thụ quan tâm ấm áp này của người thân.
“Bạch Du Nhiên và Bạch Tiểu Điệp trong lòng ta đều có tính toán, xin cậu yên tâm. Xảo Ninh, ngươi là người thông minh, cũng có thể nhìn ra được, ta là dạng người gì. Trả lời cậu tình hình thực tế là được.”
Xảo Ninh mặt không đổi sắc: “Nô tỳ biết.”
“Ừ, đi xuống đi.”
Đợi Xảo Ninh đi xuống, Cẩm Tâm có phần khó hiểu mở miệng: “Chủ tử, cữu lão gia bên kia, thật sự có thể tin sao?”
Mọi người cũng biết, mẫu thân Nhạc Khuynh Thành của Tịch Nguyệt là thứ nữ Nhạc gia. Mà Nhạc Lão gia cũng là con trai trưởng. Nếu nói họ hàng, cũng phải là họ hàng Trần Vũ Lan, dù sao, Nhạc thị mẫu thân Trần Vũ Lan mới đúng là tiểu thư con vợ cả thật.
Tịch Nguyệt gật đầu: “Hắn là cậu ruột của ta, dĩ nhiên là có thể tin.”
Cẩm Tâm buồn bực chau mày, chỉ là cũng không có hỏi nhiều. Trong đại trạch viện có một số việc luôn có vẻ rối loạn. Nàng chỉ cần biết, cữu lão gia này là thật lòng tốt cho tiểu thư là được.
Cẩm Tâm không hỏi nhiều, suy nghĩ của Tịch Nguyệt cũng đã bay đi, thật ra thì chuyện này quả thật biết được cũng không có nhiều người, phu nhân của ông ngoại lúc ấy bị chẩn đoán là không sinh được, bà ngoại nàng là một thiếp thất, chính là vì nguyên nhân này, bà vừa mới sinh ra con trai thì bị ôm đến chính phòng. Cũng chính vì nói đứa bé trai này mang đến thịnh vượng, rất nhiều năm sau bà ấy mới mang thai, sinh ra một bé gái. Cũng chính là mẫu thân Trần Vũ Lan.
Như thế xem ra, hôm nay người chưởng sự Nhạc gia, thật ra là cậu ruột của nàng.
Quan hệ thuở nhỏ giữa cậu, mẫu thân và dì của nàng chính là rất tốt. Nhưng đến chỗ người vai dưới bọn họ lại là trạng thái cãi nhau như thế.
Nàng và Vũ Lan, tuyệt đối là không có khả năng hòa thuận, không nói kiếp trước nàng ta làm những thứ kia, chính là kiếp này, nàng ta cũng đã sớm muốn hại mình, sống lại một đời, Thẩm Tịch Nguyệt nàng đã sớm học được lòng yên tĩnh lạnh lùng.
Có lẽ cậu cũng sẽ bảo vệ Trần Vũ Lan, nhưng nàng biết, cậu tuyệt đối sẽ không vì một người mà đi hại một người khác. Như thế là được.
Nếu là người làm ăn, vậy chính là biết được việc gì nên làm, việc gì không nên làm.
“Chắc hẳn chờ chúng ta tế trời trở về, đứa bé này của biểu muội cũng không còn rồi?” Tịch Nguyệt nỉ non.
Cẩm Tâm vốn là vừa đi thu xếp đồ đạc, vừa nghe nàng nói như thế, hoảng sợ.
“Tiểu thư cần phải thận trọng lời nói.” Cẩm Tâm cũng chỉ lúc gấp gáp mới có thể gọi Thẩm Tịch Nguyệt là tiểu thư.
“Cho dù là Thái hậu và hoàng thượng muốn để đứa bé này sinh ra được, cũng phải xem mẫu thân hắn có phúc hay không. Ta cuối cùng cảm thấy, dù biểu muội nhiều lần muốn ra ngoài, mà từ lúc hoàng thượng đồng ý trở đi đã định trước số mạng đứa bé này, cũng định trước hoàng thượng đã vứt bỏ hắn.”
Mấy ngày nay Tịch Nguyệt suy nghĩ kỹ càng chuyện này, không phải khắp nơi đều lộ ra ý như vậy sao. Nếu như hoàng thượng thật lòng muốn để đứa bé này được an toàn sinh ra, cũng không nên sau lúc rời đi tế trời còn muốn thả Trần Vũ Lan ra.
Cẩm Tâm nghe chủ tử nói như vậy, trong nháy mắt cũng có cô đơn, chỉ là ngay sau đó lên tinh thần: “Đường là tự mình đi. Chẳng lẽ nàng ta muốn chết, chúng ta còn lôi kéo không để cho nàng ta chết? Dù là chúng ta kéo nàng ta lại, cũng khó bảo đảm nàng ta sẽ không độc ác kéo chúng ta cùng nhau đi xuống. Biểu tiểu thư cũng không phải là người lương thiện biết cảm ơn.”
Nghĩ mình sống lại một đời, ngược lại không có Cẩm Tâm nghĩ chu toàn.
Tịch Nguyệt cười gật đầu: “Ngươi nói đúng. Chẳng qua là ta nghĩ, rốt cuộc có để biểu muội biết chân tướng làm nàng ta càng thêm gấp gáp hay không?”
Cẩm Tâm không hiểu, nhưng cũng đoán được một ít.
“Ý người là?”
“Ngươi nói, Bạch Tiểu Điệp bỏ thuốc hại nàng ta, tại sao thái y kiểm tra không ra chứ? Nàng ta lại như thế nào làm được?”
Điểm này là chỗ Tịch Nguyệt không hiểu.
“Có muốn thông báo hay không......” Cẩm Tâm nhỏ giọng hỏi.
“Không thể. Không phải chuyện lớn, không thể nóng vội liên lạc nàng ấy.”
Đây là một quân cờ ngầm, cũng là sư phụ Vạn Phu Nhân có lòng giúp đỡ đối với nàng, mặc dù y thuật của nàng thường thường, nhưng sư phụ cũng rất thích nàng, đứa đồ đệ này. Cũng vì nàng tìm một người có thể giúp đỡ, sư muội lúc Vạn Phu Nhân học y, cũng là tiểu sư thúc của Tịch Nguyệt.
Nhưng Tịch Nguyệt cũng biết, nếu như không phải là chuyện lớn, nhất định phải ít liên lạc với nàng ấy, đây là nên có cẩn thận.
Ban đầu nếu như không phải tiểu sư thúc, sao nàng biết trong hương này có mờ ám chứ?
Bạch Du Nhiên nói lời như vậy, 0di33xn0dafnl330fys0doon tất nhiên Quả Nhi cũng sẽ bẩm báo hoàng thượng, chuyện như vậy, nàng không cần nhúng tay. Không thể dùng đến người hỗ trợ quan trọng.
Quả không ngoài dự đoán, người kia thật sự là Quả Nhi, sợ rằng ngay cả Quả Nhi cũng không ngờ, phụ trách nhìn chằm chằm nàng ta, cũng không phải là Cẩm Tâm. Ngược lại là Xảo Ninh tầm thường trong phòng bếp.
Mọi người đều biết Cẩm Tâm và Hạnh nhi là tâm phúc (người thân tín) của Thuần Uyển Dung, sao Tịch Nguyệt lại dễ hiểu như thế chứ?
“Chủ tử, cho dù chúng ta biết thân phận Quả Nhi, cũng không thể làm cái gì.” Mặc dù Cẩm Tâm nói như vậy, nhưng vẻ mặt cũng không nản lòng.
Tịch Nguyệt cười, như vậy lại tốt. Như vậy, ta có một số sắp xếp, cũng có thể để cho nàng ấy biết.
Hoàng thượng là người đa nghi, nàng có một người có thể lợi dụng cũng rất tốt.
Dĩ nhiên, những thứ này nàng cũng không nhiều lời với Cẩm Tâm.
“Ngươi không phải cần quản thêm những chuyện lung tung này, dieenddafnleequysddoon chuẩn bị cẩn thận đi, lần tế trời này hoàng thượng đã quyết định mang theo ta, thu dọn thật tốt, ngươi và Đào nhi đi theo ta.”
Quy củ của nước Nam thấm, mùa xuân hàng năm, qua hết Thanh Minh, hoàng thượng đều phải đi tế trời. Mặc dù qua lại chỉ có mười ngày, nhưng các loại phi tần vẫn là đi theo tranh nhau chuyện tốt này.
Lần tế trời này chỉ có ba vị phi tần đi theo, nàng, Bạch Du Nhiên, Huệ phi.
Nàng và Bạch Du Nhiên ấy là thuận tiện định ra vào ngày đó ở tẩm điện Trần Vũ Lan, Huệ phi đi theo thì không có gì lạ.
“Dạ, vậy nô tỳ đi nói cho Đào nhi. Nha đầu này, nàng là thích mọi việc cũng đã tụ tập lại rồi.”
Nghĩ đến tính tình của Đào nhi, Tịch Nguyệt cũng cười.
“Đi kêu Xảo Ninh đến. Ta có việc muốn gặp nàng.”
“Vâng”
Trong thời gian chốc lát chỉ thấy Xảo Ninh bưng một chén cháo gạo nếp táo đỏ vào cửa.
Tịch Nguyệt cũng tham ăn, thấy nàng ấy mang theo thức ăn ngon, trước cũng không nói chuyện, ngược lại bắt đầu ăn cháo gạo nếp táo đỏ này, trong miệng cũng là chậc chậc khen ngợi.
“Gạo nếp bổ trung Ích Khí lại có tác dụng bổ sung dinh dưỡng. Đầu xuân lạnh ăn chút gạo nếp, có thể ấm bồi bổ tính khí, dưỡng huyết an thần. Táo đỏ cũng là dưỡng tỳ vật (lá lách), con gái là bởi vì liên quan đến kinh nguyệt mà thiếu khí huyết, thì thích hợp dùng táo đỏ. Nô tỳ làm cháo gạo nếp táo đỏ này cho riêng ngài. Chỉ là gạo nếp không dễ tiêu hóa, vì vậy chủ tử cũng không thể ăn nhiều.”
“Ngọt mà không ngán, thật là ngon.”
“Ngày xuân còn thích hợp ăn nhiều đồ ngọt chút, mùa xuân là lúc bệnh can khí (Đông y chỉ chứng lườn đau, buồn nôn, tiêu chảy) trở nên mạnh mẽ, nên ăn ít chua, ăn nhiều ngọt. Chỉ như vậy mới sẽ không tổn thương tới tỳ vị (lá lách).” Xảo Ninh giải thích.
Tịch Nguyệt ăn hết cháo ngọt bên trong chén nhỏ tinh xảo, mới bắt đầu nói đến chuyện chính.
“Sáng sớm ngươi nói với Cẩm Tâm, có chuyện muốn bẩm báo?”
Xảo Ninh đáp dạ.
Tiếp theo liền nói tất cả tin tức mình nhận được với Tịch Nguyệt: “Ông chủ đã cẩn thận phái người điều tra nghe ngóng rồi. Biên tái (chốt ở biên cương) bên kia kiêng kỵ Lục vương gia, chúng ta cũng không dám tùy ý quá mức, vẫn không có kết quả gì. Chỉ là chuyện Bạch gia này ngược lại đã tra xét lật ngược ngọn nguồn rồi.”
“Hả?” Tịch Nguyệt cảm thấy hứng thú chợt nhíu mày.
“Năm xưa Bạch đại nhân là một thư sinh nghèo khổ, gia cảnh bần hàn, lúc lên Kinh đi thi vô tình gặp được thiên kim nhà Liên đại nhân Hàn Lâm viện lúc ấy đi Tự Miếu dâng hương. Liên đại nhân bởi vì nhớ tới tài hoa của hắn, liền gả nữ nhi mình qua. Dưới sự giúp đỡ của Liên gia, Bạch đại nhân mới có hôm nay. Hai người thành thân hai năm, Liên đại nhân qua đời, Liên gia mặc cho huynh trưởng Bạch Phu Nhân là người cũng không tốt lắm quản gia. Quan hệ với Bạch gia cũng hơi phai nhạt. Lúc này Bạch đại nhân đã nhận biểu muội dưới quê của mình vào cửa. Cũng chính là Mị di nương. Bạch Tiểu Điệp chính là con gái của Mị Di nương này. Mười mấy năm qua Bạch Phu Nhân trải qua cũng không tốt, Bạch Du Nhiên cũng uổng phí danh hiệu đại tiểu thư Bạch gia, trong nhà ngay cả nô tỳ cũng có thể quát lớn. Thậm chí Liên gia cũng không chịu giúp đỡ Bạch Phu Nhân và Bạch Du Nhiên. Trong nhà tất cả đều bị Mị Di nương nắm giữ.”
“Đúng là như vậy?” Tịch Nguyệt cau mày.
Nàng thì xem thường loại đàn ông này, lợi dụng nhà mẹ vợ phát đạt, nhưng vừa công thành danh toại là lúc không nhớ tình cũ. Là người đáng khinh thường.
Xảo Ninh suy nghĩ sâu sắc, mọi việc cũng không biểu hiện lên mặt, nhưng vẫn có thể thấy được nàng ấy chán ghét.
Nghĩ đến, mặc dù mấy lời ít ỏi, nhưng tình hình thực tế tất nhiên tồi tệ hơn.
“Còn có một chuyện có lẽ chủ tử sẽ có ý muốn biết. Chính là thứ nữ Bạch Tiểu Điệp Bạch gia này, một ngày trước khi thẩm định tuyển chọn nàng ta bị người bỏ thuốc, nếu như không phải Mị di nương húp cháo của nàng ta, chắc hẳn cho dù nàng ta dự tuyển, cũng là hi vọng không lớn. Trời xui đất khiến, tỷ muội các nàng ngược lại cùng lúc vào cung, hôm nay phần vị Bạch Du Nhiên cao hơn so với Bạch Tiểu Điệp, Bạch đại nhân làm người nghiên cứu sâu, đối với Bạch phu nhân cũng khá hơn nhiều.”
“Nam tử trên đời nếu như đều là lòng lang dạ sói như vậy, vậy còn không bằng tất cả nử tử đều vấn tóc làm ni cô.” Tịch Nguyệt nói lời lạnh lùng.
Cẩm Tâm thấy chủ tử là tức giận thật, vội vàng khuyên lơn: “Chủ tử nói bậy gì vậy. Đừng nên tức giận, tránh cho làm hại thân thể. Nô tỳ thấy, mặc dù Bạch Du Nhiên này đáng thương nhưng mà cũng chưa chắc là đèn cạn dầu.”
Tất nhiên Tịch Nguyệt biết, Bạch Du Nhiên này cũng không đơn giản, dưới hoàn cảnh như thế, nàng ấy có lòng dạ thế nào cũng chẳng có gì lạ.
Nói đến Bạch Tiểu Điệp thiếu chút nữa húp chén cháo kia, nàng cũng nhớ tới kiếp trước, kiếp trước Bạch Tiểu Điệp có phải cũng là bởi vì húp cháo, mới không được tuyển hay không? Kiếp này trời xui đất khiến, nàng ta cũng vào cung, tỷ muội bọn họ, sợ là cũng không giải được bế tắc.
“Chủ tử.” Xảo Ninh nghiêm túc nhìn chằm chằm mắt Tịch Nguyệt.
“Ông chủ có lời, cẩn thận tỷ muội Bạch gia. Không được vì đồng tình mà xen vào việc của người khác.”
Tịch Nguyệt cười, đúng vậy, trong lòng cậu, mình không phải là một tiểu cô nương mềm lòng lại không có tâm cơ sao, nếu không phải vậy, trang ## bubble sao đến nỗi hắn tìm cách đưa Xảo Ninh này vào cung.
Nhưng người thân nàng lại không biết, cho dù nàng có ý tốt, cũng được thành lập dưới tình huống bản thân bình an, hôm nay nàng, thật sự không phải là ngày trước rồi.
Nàng rất hưởng thụ quan tâm ấm áp này của người thân.
“Bạch Du Nhiên và Bạch Tiểu Điệp trong lòng ta đều có tính toán, xin cậu yên tâm. Xảo Ninh, ngươi là người thông minh, cũng có thể nhìn ra được, ta là dạng người gì. Trả lời cậu tình hình thực tế là được.”
Xảo Ninh mặt không đổi sắc: “Nô tỳ biết.”
“Ừ, đi xuống đi.”
Đợi Xảo Ninh đi xuống, Cẩm Tâm có phần khó hiểu mở miệng: “Chủ tử, cữu lão gia bên kia, thật sự có thể tin sao?”
Mọi người cũng biết, mẫu thân Nhạc Khuynh Thành của Tịch Nguyệt là thứ nữ Nhạc gia. Mà Nhạc Lão gia cũng là con trai trưởng. Nếu nói họ hàng, cũng phải là họ hàng Trần Vũ Lan, dù sao, Nhạc thị mẫu thân Trần Vũ Lan mới đúng là tiểu thư con vợ cả thật.
Tịch Nguyệt gật đầu: “Hắn là cậu ruột của ta, dĩ nhiên là có thể tin.”
Cẩm Tâm buồn bực chau mày, chỉ là cũng không có hỏi nhiều. Trong đại trạch viện có một số việc luôn có vẻ rối loạn. Nàng chỉ cần biết, cữu lão gia này là thật lòng tốt cho tiểu thư là được.
Cẩm Tâm không hỏi nhiều, suy nghĩ của Tịch Nguyệt cũng đã bay đi, thật ra thì chuyện này quả thật biết được cũng không có nhiều người, phu nhân của ông ngoại lúc ấy bị chẩn đoán là không sinh được, bà ngoại nàng là một thiếp thất, chính là vì nguyên nhân này, bà vừa mới sinh ra con trai thì bị ôm đến chính phòng. Cũng chính vì nói đứa bé trai này mang đến thịnh vượng, rất nhiều năm sau bà ấy mới mang thai, sinh ra một bé gái. Cũng chính là mẫu thân Trần Vũ Lan.
Như thế xem ra, hôm nay người chưởng sự Nhạc gia, thật ra là cậu ruột của nàng.
Quan hệ thuở nhỏ giữa cậu, mẫu thân và dì của nàng chính là rất tốt. Nhưng đến chỗ người vai dưới bọn họ lại là trạng thái cãi nhau như thế.
Nàng và Vũ Lan, tuyệt đối là không có khả năng hòa thuận, không nói kiếp trước nàng ta làm những thứ kia, chính là kiếp này, nàng ta cũng đã sớm muốn hại mình, sống lại một đời, Thẩm Tịch Nguyệt nàng đã sớm học được lòng yên tĩnh lạnh lùng.
Có lẽ cậu cũng sẽ bảo vệ Trần Vũ Lan, nhưng nàng biết, cậu tuyệt đối sẽ không vì một người mà đi hại một người khác. Như thế là được.
Nếu là người làm ăn, vậy chính là biết được việc gì nên làm, việc gì không nên làm.
“Chắc hẳn chờ chúng ta tế trời trở về, đứa bé này của biểu muội cũng không còn rồi?” Tịch Nguyệt nỉ non.
Cẩm Tâm vốn là vừa đi thu xếp đồ đạc, vừa nghe nàng nói như thế, hoảng sợ.
“Tiểu thư cần phải thận trọng lời nói.” Cẩm Tâm cũng chỉ lúc gấp gáp mới có thể gọi Thẩm Tịch Nguyệt là tiểu thư.
“Cho dù là Thái hậu và hoàng thượng muốn để đứa bé này sinh ra được, cũng phải xem mẫu thân hắn có phúc hay không. Ta cuối cùng cảm thấy, dù biểu muội nhiều lần muốn ra ngoài, mà từ lúc hoàng thượng đồng ý trở đi đã định trước số mạng đứa bé này, cũng định trước hoàng thượng đã vứt bỏ hắn.”
Mấy ngày nay Tịch Nguyệt suy nghĩ kỹ càng chuyện này, không phải khắp nơi đều lộ ra ý như vậy sao. Nếu như hoàng thượng thật lòng muốn để đứa bé này được an toàn sinh ra, cũng không nên sau lúc rời đi tế trời còn muốn thả Trần Vũ Lan ra.
Cẩm Tâm nghe chủ tử nói như vậy, trong nháy mắt cũng có cô đơn, chỉ là ngay sau đó lên tinh thần: “Đường là tự mình đi. Chẳng lẽ nàng ta muốn chết, chúng ta còn lôi kéo không để cho nàng ta chết? Dù là chúng ta kéo nàng ta lại, cũng khó bảo đảm nàng ta sẽ không độc ác kéo chúng ta cùng nhau đi xuống. Biểu tiểu thư cũng không phải là người lương thiện biết cảm ơn.”
Nghĩ mình sống lại một đời, ngược lại không có Cẩm Tâm nghĩ chu toàn.
Tịch Nguyệt cười gật đầu: “Ngươi nói đúng. Chẳng qua là ta nghĩ, rốt cuộc có để biểu muội biết chân tướng làm nàng ta càng thêm gấp gáp hay không?”
Cẩm Tâm không hiểu, nhưng cũng đoán được một ít.
“Ý người là?”
“Ngươi nói, Bạch Tiểu Điệp bỏ thuốc hại nàng ta, tại sao thái y kiểm tra không ra chứ? Nàng ta lại như thế nào làm được?”
Điểm này là chỗ Tịch Nguyệt không hiểu.
“Có muốn thông báo hay không......” Cẩm Tâm nhỏ giọng hỏi.
“Không thể. Không phải chuyện lớn, không thể nóng vội liên lạc nàng ấy.”
Đây là một quân cờ ngầm, cũng là sư phụ Vạn Phu Nhân có lòng giúp đỡ đối với nàng, mặc dù y thuật của nàng thường thường, nhưng sư phụ cũng rất thích nàng, đứa đồ đệ này. Cũng vì nàng tìm một người có thể giúp đỡ, sư muội lúc Vạn Phu Nhân học y, cũng là tiểu sư thúc của Tịch Nguyệt.
Nhưng Tịch Nguyệt cũng biết, nếu như không phải là chuyện lớn, nhất định phải ít liên lạc với nàng ấy, đây là nên có cẩn thận.
Ban đầu nếu như không phải tiểu sư thúc, sao nàng biết trong hương này có mờ ám chứ?
Bạch Du Nhiên nói lời như vậy, 0di33xn0dafnl330fys0doon tất nhiên Quả Nhi cũng sẽ bẩm báo hoàng thượng, chuyện như vậy, nàng không cần nhúng tay. Không thể dùng đến người hỗ trợ quan trọng.