Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 68
Editor: Gấu Mũm Mĩm
Có lúc luôn là muốn cái gì thì đến cái đó, bên này Trần Vũ Lan còn tính toán cùng biểu tỷ Huyền Diệu của mình một phen, muốn từ từ chỉnh lý nàng ta, để cho nàng ta biết, mình cũng không phải dễ chọc, muốn cho nàng ta hiểu rằng, được Hoàng thượng thích cũng vô dụng, trong lòng không chịu thua kém mới là quan trọng.
Cũng chính là nghĩ như vậy, Thẩm Tịch Nguyệt thế nhưng tự mình tới, không chỉ có nàng tới, còn mang Bạch Du Nhiên tới.
Nghe tiểu thái giám bẩm báo, Trần Vũ Lan nổi lên nghi ngờ, lúc này, nàng ta không phải là nên ẩn nấp mình sao? Vì sao ngược lại lại tự mình chủ động tới đây? Nàng ta cũng không nhận ra người biểu tỷ này là thấy nàng có thai mà đến trước nịnh bợ.
Rất rõ ràng, đại cung nữ Lan Nhi bên người nàng cũng nghĩ như thế.
"Chủ tử, Thuần Uyển Dung này sao lại tới đây?"
Trần Vũ lan cũng một mặt nghi hoặc, đối với điểm này, nàng cũng không rõ lắm.
"Nàng ta và Bạch Du Nhiên cùng nhau tới đây?"
Bọn họ cũng coi như là quan hệ thân thiết với Bạch Tiểu Điệp, đương nhiên là biết vị tỷ tỷ Bạch Tiểu Điệp con vợ cả này hung ác, cũng không phải là một người lương thiện. Lúc nhắc tới Bạch Tiểu Điệp, thấy nàng vẻ mặt sợ hãi thì cũng đoán được phần nào.
"Vâng" Lan nhi lo lắng.
"Chủ tử, bọn họ có phải là không có lòng tốt hay không? Ban đầu người tặng nàng ta túi thơm có xạ hương, không dám bảo đảm hôm nay nàng ta sẽ không oán hận người có khả năng mang thai, mà đến hại người."
Trần Vũ Lan đoán người cũng không phải một chút chủ ý cũng không có, nếu không nàng kiếp trước cũng sẽ không đứng sừng sững hồi lâu, nhưng kiếp này lại khác, không phải nói sức chiến đấu của nàng yếu đi, chỉ có thể nói, khởi đầu không giống sẽ tạo nên tâm trạng không giống.
Mà bây giờ có lẽ là các loại chuyện có quan hệ rối rắm với nhau, nàng đã không còn phần bình tĩnh kia.
Lan Nhi là tâm phúc của Trần Vũ Lan, nghe nàng vừa nói như thế, ngược lại cũng có chút lo lắng.
Vội vàng đứng lên đi được mấy bước, lại dừng lại.
Nhìn Lan Nhi: "Ngươi nói, nàng ta dám không?"
Trong lời nói có chần chừ, không giống như mới vừa rồi phách lối, đắc ý.
Lan Nhi có chút kích động: "Chủ tử, chúng ta tuyệt đối không được khinh thường a, nếu như thường ngày, có lẽ nô tỳ sẽ nói nàng ta không dám, nhưng người còn nhớ rõ chuyện Tuệ Từ cung trước kia không. Con của Huệ phi có lẽ cũng mất đi như thế, Hoàng thượng không phải là đến nay cũng không có ý kiến sao? Nói không chừng, Thuần Uyển Dung này cực kỳ hận chúng ta, không tiếc mất cả chì lẫn chài a."
Nàng ta có ý nghĩ này cũng là lẽ đương nhiên. Có thể vừa mới nói như vậy thật ra khiến Trần Vũ Lan không nắm chắc được chủ ý rồi.
Nàng cũng có chút căng thẳng: "Vậy chúng ta không gặp?"
Lan Nhi lại lắc đầu: "Chủ tử bây giờ mới vừa có thai, Hoàng thượng cùng Thái hậu cũng không tới thăm, hai vị này lại tới chúng ta lại không gặp, e là cũng không thỏa đáng......"
Gặp, cảm thấy không ổn, không gặp cũng không ổn.
Trần Vũ Lan phiền muộn trong lòng: "Thôi thôi. Làm cái gì sợ nàng ta như vậy. Có gì tài ba, chỉ là một người mất mẫu thân, là kẻ đáng thương mà thôi, đừng tưởng rằng nhất thời ngăn chặn ta là ngăn chặn mọi chuyện của ta. Cho các nàng ta vào đi, các nàng ta nếu như dám làm gì, ta cũng quyết sẽ không khách khí đối với bọn họ, coi như là nàng ta không làm gì, hừ." Cười lạnh một tiếng.
"Cũng là nàng ta nên sợ, đứa con này của ta, chính là thứ quý giá."
Nghe ra hàm nghĩa trong lời nói của chủ tử, Lan Nhi dừng lại, hỏi: "Chủ tử là muốn mượn cơ hội này......?"
"Truyền."
"Vâng"
Không lâu sau, liền thấy Thẩm Tịch Nguyệt cùng Bạch Du Nhiên dịu dàng cười nói vào cửa. Bàn về phần vị, tất nhiên là Trần Vũ Lan thỉnh an, nhưng tuy nàng hôm nay có thai, nhưng lại không thể không chú ý những thứ nghi thức xã giao này.
Ủy khuất cúi đầu như vậy, Tịch Nguyệt mỉm cười gọi qua.
"Nghe nói muội muội mang thai, bất kể như thế nào, ta đây làm tỷ tỷ, cũng phải trước tiên đến thăm muội muội đấy." Lời này của Thẩm Tịch Nguyệt thật là làm cho người ta không thoải mái, mà Tịch Nguyệt đương nhiên là cũng hi vọng có được hiệu quả này, quả nhiên, chỉ thấy Trần Vũ Lan nhíu mày một cái, làm như không quá vui vẻ, chỉ là cuối cùng lóe lên một cái rồi biến mất, cũng không biểu hiện rõ ràng ra ngoài.
Mỉm cười vuốt ve lên bụng mình, Trần Vũ Lan nhìn về phía Tịch Nguyệt: "Muội muội tự được chọn trúng hôm đó liền nghĩ, vào cung muốn phục vụ tốt cho Hoàng thượng, vì Hoàng gia mà khai chi tán diệp, không nghĩ hôm nay trái lại lại trở thành sự thật, trong lòng cực kỳ vui mừng. Biểu tỷ từ nhỏ cùng muội muội lớn lên, nghĩ đến là có thể hiểu được loại cảm giác này của muội muội."
Lời này cũng là mười phần khiêu khích, nhưng Tịch Nguyệt cũng không có giận.
Cũng là cười theo: "Nếu như nói như vậy, ngược lại chưa chắc, biểu tỷ ngược lại rất lâu cũng không đoán trúng tâm ý của muội muội. Cho nên như vậy, tất nhiên cũng không thể hiểu được cảm nhận của muội muội."
Trần Vũ Lan nghe nàng vừa nói như thế, nghĩ đến là ám chỉ chuyện trước kia, sắc mặt lại thay đổi, cũng lạnh đi mấy phần.
"Muội muội cho là, biểu tỷ là tới đây chúc mừng muội muội đấy."
Tịch Nguyệt cười ngọt ngào: "Đây là điều hiển nhiên a, nếu không ta tại sao lại đến? Muội muội chớ đa nghi. Tới thăm một chút, biểu tỷ chính là lại để cho Cẩm Tâm vì ngươi chọn quà mừng đây. Xem một chút có thích hay không."
Ngươi biết tấm lòng chân thật này!
Trần Vũ Lan chăm chú nhìn món quà kia, cảm xúc trên mặt cũng rõ ràng.
"Muội muội chẳng lẽ không tin tỷ tỷ? A đúng, cẩn thận với mọi thứ cũng tốt. Chi bằng hãy tìm thái y tới xem món quà này một chút vậy? Tránh cho muội muội nghi ngờ, đương nhiên, chuyện này đối với muội muội cũng tốt. Không riêng gì biểu tỷ đâu, là người khác tặng quà tới đây, muội muội cũng nhất định phải kiểm tra cẩn thận rõ ràng. Mọi người cũng không phải là thông hiểu y lý, một khi những thứ không tốt với phụ nữ có thai, sớm cũng có thể kiểm tra ra, chuyện này không chỉ là có lợi với muội muội, đối với người khác, cũng tốt."
Những lời này khiến Trần Vũ Lan hoàn toàn lạnh sắc mặt xuống.
"Người nào tặng đồ, ta tự có chừng mực, ngược lại không biết biểu tỷ hôm nay rốt cuộc thế nào lại đến, chẳng lẽ thật sự có lòng tốt tặng ta quà? Chuyện mang thai này, rốt cuộc là không giống ư. Nghĩ trước đó vài ngày Vũ Lan cầu kiến, biểu tỷ còn trốn tránh không gặp đấy."
Chưa nói mấy câu, Trần Vũ lan ngược lại thay đổi quá nhiều, khiến Bạch Du Nhiên ở một bên cũng xem thế là đủ rồi.
Vội một bên dàn xếp: "Muội muội đây là nói lời gì vậy. Đều là tỷ muội nhà mình, làm gì lạnh nhạt như vậy? Thuần Uyển Dung tất nhiên là lo nghĩ cho Trần Thái Nữ rồi."
Quan sát Bạch Du Nhiên một cái, Trần Vũ Lan có chút hí hửng: "Bạch tỷ tỷ cùng Tiểu Điệp cũng là tỷ muội nhà mình, ngược lại lại cực kỳ lạnh nhạt."
Nghe thấy lời này của nàng ta, Bạch Du Nhiên mặt không đổi sắc.
"Trưởng thứ khác biệt, chớ quên tôn ti trật tự."
"Ngược lại cũng không biết, Bạch tỷ tỷ cũng là loại người cổ hủ."
Thẩm Tịch Nguyệt nhìn diễn xuất lần này của Trần Vũ Lan suýt nữa cười ra tiếng, đầu óc nàng ta sao lại biến thành như vậy. Vốn là nàng tìm Bạch Du Nhiên tới, cũng chỉ là làm chứng, nhưng không nghĩ tới Trần Vũ Lan này cũng không khách khí.
Chẳng lẽ nàng ta thật sự cho rằng cái thai này của mình có thể vì nàng ta mang đến điều gì?
"Muội muội không tin tưởng ta cũng thôi vậy, tội gì vừa mang thai liền tùy ý nói toạc ra như vậy, Bạch tỷ tỷ cũng không có trêu chọc ngươi." Điều Tịch Nguyệt muốn chính là Trần Vũ Lan nổi giận.
Ngược lại không ngờ rằng, nàng ta lại phối hợp với nàng như vậy.
"Muội muội ngược lại cảm thấy, vừa nghe ta mang thai liền tới diễu võ dương oai, là tỷ tỷ đây?"
Hai người xem như là gươm súng sẵn sàng, Tịch Nguyệt là cố ý làm, Trần Vũ Lan là một khi sau mang thai nói toạc hết ra.
Thẩm Tịch Nguyệt đứng dậy, cũng lạnh lùng nhìn Trần Vũ Lan. Hồi lâu, cười lạnh một cái: "Không biết tỷ tỷ tại sao diễu võ dương oai, nếu không phải muội muội trước đã làm việc trái với lương tâm, tội gì hôm nay e ngại ta như vậy?"
"Ta là bị oan uổng. Hơn nữa, ta đã vì chuyện oan uổng này trả giá rất nhiều, một người ngoài như Tiểu Điệp còn tin ta, ngươi thân là biểu tỷ ruột của ta, nhưng làm khó ta khắp nơi, cũng không tin ta vì người khác. Trong hai người chúng ta, chỉ một mình ta bận tâm đoạn tình tỷ muội này, thường ngày ta tất nhiên sẽ không nhiều lời. Nhưng hôm nay ta không phải là một người, ta còn có đứa bé, ta phải bảo vệ nó. Quyết sẽ không để tỷ tỷ làm hại nó."
Lời nói này của Trần Vũ Lan quang minh chính đại, không chỉ có quang minh chính đại, vả lại đổi trắng thay đen. Bạch Du Nhiên nghe xong, cũng buồn nôn, nhưng Tịch Nguyệt lại không có phản ứng quá khích.
"Vừa ăn cướp vừa la làng, nếu muội muội cố ý không tin ta, còn nói ra nhiều điều đổi trắng thay đen như vậy, tỷ tỷ này nhất định phải đem chuyện phân tích rõ ràng." Xoay người một cái, Tịch Nguyệt đứng dậy rời đi.
Bạch Du Nhiên không lý giải được hành động của Tịch Nguyệt, nhưng rốt cuộc cũng theo ra ngoài, mà còn Trần Vũ Lan lại là vì không hiểu, ầm ĩ không rõ nàng ta rốt cuộc muốn làm gì.
"Hoàng thượng giá đáo ——"Tịch Nguyệt còn chưa đi tới cửa, liền nghe thấy tiếng tiểu thái giám cất lên.
Có lẽ là bước chân Tịch Nguyệt quá gấp, sơ sẩy một cái, lại đụng vào người Hoàng thượng.
"To gan!" Lai Hỉ một bên mở miệng.
"Xảy ra chuyện gì, vội vàng như vậy, lại đụng phải trẫm." Hoàng thượng giọng điệu bình thản. Nghe không ra hỉ nộ ái ố.
Tịch Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thẳng hắn: "Tần thiếp đang muốn đi cầu kiến Hoàng thượng."
"Hả?" nhíu mày một cái, ý bảo nàng nói tiếp.
Trần Vũ Lan chỉ sợ Tịch Nguyệt đổi trắng thay đen khiến cho mình nằm ở thế bất lợi, yêu kiều kêu lên một tiếng: "Hoàng thượng ~ tần thiếp tham kiến Hoàng thượng ~"
Sau đó Bạch Du Nhiên cùng tất cả mọi người cũng thỉnh an, Tịch Nguyệt cũng không ngoại lệ, nhưng vẻ mặt lại khác.
Sải bước bước vào nhà ngồi vào ghế trên. Nhìn mấy vị nữ nhân này.
Hắn lạnh nhạt mở miệng: "Đã xảy ra chuyện gì, ai tới nói một chút."
Trần Vũ Lan thoáng biến sắc mặt, hoa lê đái vũ, nghẹn ngào mở miệng: "Hoàng thượng, tỷ tỷ, tỷ tỷ......"
Làm như không thể chịu đựng, nàng ta chưa kịp chuẩn bị nói tiếp, lại bị Hoàng thượng cắt ngang.
"Nói không rõ ràng thì đổi người khác nói, Bạch Lương viện, nàng nói đi."
Bạch Du Nhiên không thiên vị, đem chuyện mới vừa xảy ra kể ra hết. Giọng nói của nàng ôn hòa, kể chuyện rõ ràng, Hoàng thượng lập tức liền sáng tỏ.
Nhìn về phía biểu tỷ muội hai người này: "Bạch Lương viện nói thế đúng là thật?"
Trần Vũ lan ỷ vào đây là tẩm cung của mình, người mình nhiều. Lại mở miệng: "Hoàng thượng, cơ bản giống nhau, nhưng là Bạch tỷ tỷ cùng biểu tỷ này là cùng nhau mà đến, quan hệ thân thiết. Vả lại thường ngày tần thiếp cũng qua lại nhiều với Tiểu Điệp, Bạch tỷ tỷ đối với thứ muội nhiều phần là không thích, hôm nay chắc hẳn cũng là bởi vì quan hệ như thế, có nhiều lời nói mạo phạm đối với thiếp, mới vừa tự thuật chuyện này, cũng nghiêng nhiều về phía biểu tỷ......"
Nghe nàng ta vừa nói xong, Tịch Nguyệt liền cười nhạt một tiếng.
Có lúc luôn là muốn cái gì thì đến cái đó, bên này Trần Vũ Lan còn tính toán cùng biểu tỷ Huyền Diệu của mình một phen, muốn từ từ chỉnh lý nàng ta, để cho nàng ta biết, mình cũng không phải dễ chọc, muốn cho nàng ta hiểu rằng, được Hoàng thượng thích cũng vô dụng, trong lòng không chịu thua kém mới là quan trọng.
Cũng chính là nghĩ như vậy, Thẩm Tịch Nguyệt thế nhưng tự mình tới, không chỉ có nàng tới, còn mang Bạch Du Nhiên tới.
Nghe tiểu thái giám bẩm báo, Trần Vũ Lan nổi lên nghi ngờ, lúc này, nàng ta không phải là nên ẩn nấp mình sao? Vì sao ngược lại lại tự mình chủ động tới đây? Nàng ta cũng không nhận ra người biểu tỷ này là thấy nàng có thai mà đến trước nịnh bợ.
Rất rõ ràng, đại cung nữ Lan Nhi bên người nàng cũng nghĩ như thế.
"Chủ tử, Thuần Uyển Dung này sao lại tới đây?"
Trần Vũ lan cũng một mặt nghi hoặc, đối với điểm này, nàng cũng không rõ lắm.
"Nàng ta và Bạch Du Nhiên cùng nhau tới đây?"
Bọn họ cũng coi như là quan hệ thân thiết với Bạch Tiểu Điệp, đương nhiên là biết vị tỷ tỷ Bạch Tiểu Điệp con vợ cả này hung ác, cũng không phải là một người lương thiện. Lúc nhắc tới Bạch Tiểu Điệp, thấy nàng vẻ mặt sợ hãi thì cũng đoán được phần nào.
"Vâng" Lan nhi lo lắng.
"Chủ tử, bọn họ có phải là không có lòng tốt hay không? Ban đầu người tặng nàng ta túi thơm có xạ hương, không dám bảo đảm hôm nay nàng ta sẽ không oán hận người có khả năng mang thai, mà đến hại người."
Trần Vũ Lan đoán người cũng không phải một chút chủ ý cũng không có, nếu không nàng kiếp trước cũng sẽ không đứng sừng sững hồi lâu, nhưng kiếp này lại khác, không phải nói sức chiến đấu của nàng yếu đi, chỉ có thể nói, khởi đầu không giống sẽ tạo nên tâm trạng không giống.
Mà bây giờ có lẽ là các loại chuyện có quan hệ rối rắm với nhau, nàng đã không còn phần bình tĩnh kia.
Lan Nhi là tâm phúc của Trần Vũ Lan, nghe nàng vừa nói như thế, ngược lại cũng có chút lo lắng.
Vội vàng đứng lên đi được mấy bước, lại dừng lại.
Nhìn Lan Nhi: "Ngươi nói, nàng ta dám không?"
Trong lời nói có chần chừ, không giống như mới vừa rồi phách lối, đắc ý.
Lan Nhi có chút kích động: "Chủ tử, chúng ta tuyệt đối không được khinh thường a, nếu như thường ngày, có lẽ nô tỳ sẽ nói nàng ta không dám, nhưng người còn nhớ rõ chuyện Tuệ Từ cung trước kia không. Con của Huệ phi có lẽ cũng mất đi như thế, Hoàng thượng không phải là đến nay cũng không có ý kiến sao? Nói không chừng, Thuần Uyển Dung này cực kỳ hận chúng ta, không tiếc mất cả chì lẫn chài a."
Nàng ta có ý nghĩ này cũng là lẽ đương nhiên. Có thể vừa mới nói như vậy thật ra khiến Trần Vũ Lan không nắm chắc được chủ ý rồi.
Nàng cũng có chút căng thẳng: "Vậy chúng ta không gặp?"
Lan Nhi lại lắc đầu: "Chủ tử bây giờ mới vừa có thai, Hoàng thượng cùng Thái hậu cũng không tới thăm, hai vị này lại tới chúng ta lại không gặp, e là cũng không thỏa đáng......"
Gặp, cảm thấy không ổn, không gặp cũng không ổn.
Trần Vũ Lan phiền muộn trong lòng: "Thôi thôi. Làm cái gì sợ nàng ta như vậy. Có gì tài ba, chỉ là một người mất mẫu thân, là kẻ đáng thương mà thôi, đừng tưởng rằng nhất thời ngăn chặn ta là ngăn chặn mọi chuyện của ta. Cho các nàng ta vào đi, các nàng ta nếu như dám làm gì, ta cũng quyết sẽ không khách khí đối với bọn họ, coi như là nàng ta không làm gì, hừ." Cười lạnh một tiếng.
"Cũng là nàng ta nên sợ, đứa con này của ta, chính là thứ quý giá."
Nghe ra hàm nghĩa trong lời nói của chủ tử, Lan Nhi dừng lại, hỏi: "Chủ tử là muốn mượn cơ hội này......?"
"Truyền."
"Vâng"
Không lâu sau, liền thấy Thẩm Tịch Nguyệt cùng Bạch Du Nhiên dịu dàng cười nói vào cửa. Bàn về phần vị, tất nhiên là Trần Vũ Lan thỉnh an, nhưng tuy nàng hôm nay có thai, nhưng lại không thể không chú ý những thứ nghi thức xã giao này.
Ủy khuất cúi đầu như vậy, Tịch Nguyệt mỉm cười gọi qua.
"Nghe nói muội muội mang thai, bất kể như thế nào, ta đây làm tỷ tỷ, cũng phải trước tiên đến thăm muội muội đấy." Lời này của Thẩm Tịch Nguyệt thật là làm cho người ta không thoải mái, mà Tịch Nguyệt đương nhiên là cũng hi vọng có được hiệu quả này, quả nhiên, chỉ thấy Trần Vũ Lan nhíu mày một cái, làm như không quá vui vẻ, chỉ là cuối cùng lóe lên một cái rồi biến mất, cũng không biểu hiện rõ ràng ra ngoài.
Mỉm cười vuốt ve lên bụng mình, Trần Vũ Lan nhìn về phía Tịch Nguyệt: "Muội muội tự được chọn trúng hôm đó liền nghĩ, vào cung muốn phục vụ tốt cho Hoàng thượng, vì Hoàng gia mà khai chi tán diệp, không nghĩ hôm nay trái lại lại trở thành sự thật, trong lòng cực kỳ vui mừng. Biểu tỷ từ nhỏ cùng muội muội lớn lên, nghĩ đến là có thể hiểu được loại cảm giác này của muội muội."
Lời này cũng là mười phần khiêu khích, nhưng Tịch Nguyệt cũng không có giận.
Cũng là cười theo: "Nếu như nói như vậy, ngược lại chưa chắc, biểu tỷ ngược lại rất lâu cũng không đoán trúng tâm ý của muội muội. Cho nên như vậy, tất nhiên cũng không thể hiểu được cảm nhận của muội muội."
Trần Vũ Lan nghe nàng vừa nói như thế, nghĩ đến là ám chỉ chuyện trước kia, sắc mặt lại thay đổi, cũng lạnh đi mấy phần.
"Muội muội cho là, biểu tỷ là tới đây chúc mừng muội muội đấy."
Tịch Nguyệt cười ngọt ngào: "Đây là điều hiển nhiên a, nếu không ta tại sao lại đến? Muội muội chớ đa nghi. Tới thăm một chút, biểu tỷ chính là lại để cho Cẩm Tâm vì ngươi chọn quà mừng đây. Xem một chút có thích hay không."
Ngươi biết tấm lòng chân thật này!
Trần Vũ Lan chăm chú nhìn món quà kia, cảm xúc trên mặt cũng rõ ràng.
"Muội muội chẳng lẽ không tin tỷ tỷ? A đúng, cẩn thận với mọi thứ cũng tốt. Chi bằng hãy tìm thái y tới xem món quà này một chút vậy? Tránh cho muội muội nghi ngờ, đương nhiên, chuyện này đối với muội muội cũng tốt. Không riêng gì biểu tỷ đâu, là người khác tặng quà tới đây, muội muội cũng nhất định phải kiểm tra cẩn thận rõ ràng. Mọi người cũng không phải là thông hiểu y lý, một khi những thứ không tốt với phụ nữ có thai, sớm cũng có thể kiểm tra ra, chuyện này không chỉ là có lợi với muội muội, đối với người khác, cũng tốt."
Những lời này khiến Trần Vũ Lan hoàn toàn lạnh sắc mặt xuống.
"Người nào tặng đồ, ta tự có chừng mực, ngược lại không biết biểu tỷ hôm nay rốt cuộc thế nào lại đến, chẳng lẽ thật sự có lòng tốt tặng ta quà? Chuyện mang thai này, rốt cuộc là không giống ư. Nghĩ trước đó vài ngày Vũ Lan cầu kiến, biểu tỷ còn trốn tránh không gặp đấy."
Chưa nói mấy câu, Trần Vũ lan ngược lại thay đổi quá nhiều, khiến Bạch Du Nhiên ở một bên cũng xem thế là đủ rồi.
Vội một bên dàn xếp: "Muội muội đây là nói lời gì vậy. Đều là tỷ muội nhà mình, làm gì lạnh nhạt như vậy? Thuần Uyển Dung tất nhiên là lo nghĩ cho Trần Thái Nữ rồi."
Quan sát Bạch Du Nhiên một cái, Trần Vũ Lan có chút hí hửng: "Bạch tỷ tỷ cùng Tiểu Điệp cũng là tỷ muội nhà mình, ngược lại lại cực kỳ lạnh nhạt."
Nghe thấy lời này của nàng ta, Bạch Du Nhiên mặt không đổi sắc.
"Trưởng thứ khác biệt, chớ quên tôn ti trật tự."
"Ngược lại cũng không biết, Bạch tỷ tỷ cũng là loại người cổ hủ."
Thẩm Tịch Nguyệt nhìn diễn xuất lần này của Trần Vũ Lan suýt nữa cười ra tiếng, đầu óc nàng ta sao lại biến thành như vậy. Vốn là nàng tìm Bạch Du Nhiên tới, cũng chỉ là làm chứng, nhưng không nghĩ tới Trần Vũ Lan này cũng không khách khí.
Chẳng lẽ nàng ta thật sự cho rằng cái thai này của mình có thể vì nàng ta mang đến điều gì?
"Muội muội không tin tưởng ta cũng thôi vậy, tội gì vừa mang thai liền tùy ý nói toạc ra như vậy, Bạch tỷ tỷ cũng không có trêu chọc ngươi." Điều Tịch Nguyệt muốn chính là Trần Vũ Lan nổi giận.
Ngược lại không ngờ rằng, nàng ta lại phối hợp với nàng như vậy.
"Muội muội ngược lại cảm thấy, vừa nghe ta mang thai liền tới diễu võ dương oai, là tỷ tỷ đây?"
Hai người xem như là gươm súng sẵn sàng, Tịch Nguyệt là cố ý làm, Trần Vũ Lan là một khi sau mang thai nói toạc hết ra.
Thẩm Tịch Nguyệt đứng dậy, cũng lạnh lùng nhìn Trần Vũ Lan. Hồi lâu, cười lạnh một cái: "Không biết tỷ tỷ tại sao diễu võ dương oai, nếu không phải muội muội trước đã làm việc trái với lương tâm, tội gì hôm nay e ngại ta như vậy?"
"Ta là bị oan uổng. Hơn nữa, ta đã vì chuyện oan uổng này trả giá rất nhiều, một người ngoài như Tiểu Điệp còn tin ta, ngươi thân là biểu tỷ ruột của ta, nhưng làm khó ta khắp nơi, cũng không tin ta vì người khác. Trong hai người chúng ta, chỉ một mình ta bận tâm đoạn tình tỷ muội này, thường ngày ta tất nhiên sẽ không nhiều lời. Nhưng hôm nay ta không phải là một người, ta còn có đứa bé, ta phải bảo vệ nó. Quyết sẽ không để tỷ tỷ làm hại nó."
Lời nói này của Trần Vũ Lan quang minh chính đại, không chỉ có quang minh chính đại, vả lại đổi trắng thay đen. Bạch Du Nhiên nghe xong, cũng buồn nôn, nhưng Tịch Nguyệt lại không có phản ứng quá khích.
"Vừa ăn cướp vừa la làng, nếu muội muội cố ý không tin ta, còn nói ra nhiều điều đổi trắng thay đen như vậy, tỷ tỷ này nhất định phải đem chuyện phân tích rõ ràng." Xoay người một cái, Tịch Nguyệt đứng dậy rời đi.
Bạch Du Nhiên không lý giải được hành động của Tịch Nguyệt, nhưng rốt cuộc cũng theo ra ngoài, mà còn Trần Vũ Lan lại là vì không hiểu, ầm ĩ không rõ nàng ta rốt cuộc muốn làm gì.
"Hoàng thượng giá đáo ——"Tịch Nguyệt còn chưa đi tới cửa, liền nghe thấy tiếng tiểu thái giám cất lên.
Có lẽ là bước chân Tịch Nguyệt quá gấp, sơ sẩy một cái, lại đụng vào người Hoàng thượng.
"To gan!" Lai Hỉ một bên mở miệng.
"Xảy ra chuyện gì, vội vàng như vậy, lại đụng phải trẫm." Hoàng thượng giọng điệu bình thản. Nghe không ra hỉ nộ ái ố.
Tịch Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thẳng hắn: "Tần thiếp đang muốn đi cầu kiến Hoàng thượng."
"Hả?" nhíu mày một cái, ý bảo nàng nói tiếp.
Trần Vũ Lan chỉ sợ Tịch Nguyệt đổi trắng thay đen khiến cho mình nằm ở thế bất lợi, yêu kiều kêu lên một tiếng: "Hoàng thượng ~ tần thiếp tham kiến Hoàng thượng ~"
Sau đó Bạch Du Nhiên cùng tất cả mọi người cũng thỉnh an, Tịch Nguyệt cũng không ngoại lệ, nhưng vẻ mặt lại khác.
Sải bước bước vào nhà ngồi vào ghế trên. Nhìn mấy vị nữ nhân này.
Hắn lạnh nhạt mở miệng: "Đã xảy ra chuyện gì, ai tới nói một chút."
Trần Vũ Lan thoáng biến sắc mặt, hoa lê đái vũ, nghẹn ngào mở miệng: "Hoàng thượng, tỷ tỷ, tỷ tỷ......"
Làm như không thể chịu đựng, nàng ta chưa kịp chuẩn bị nói tiếp, lại bị Hoàng thượng cắt ngang.
"Nói không rõ ràng thì đổi người khác nói, Bạch Lương viện, nàng nói đi."
Bạch Du Nhiên không thiên vị, đem chuyện mới vừa xảy ra kể ra hết. Giọng nói của nàng ôn hòa, kể chuyện rõ ràng, Hoàng thượng lập tức liền sáng tỏ.
Nhìn về phía biểu tỷ muội hai người này: "Bạch Lương viện nói thế đúng là thật?"
Trần Vũ lan ỷ vào đây là tẩm cung của mình, người mình nhiều. Lại mở miệng: "Hoàng thượng, cơ bản giống nhau, nhưng là Bạch tỷ tỷ cùng biểu tỷ này là cùng nhau mà đến, quan hệ thân thiết. Vả lại thường ngày tần thiếp cũng qua lại nhiều với Tiểu Điệp, Bạch tỷ tỷ đối với thứ muội nhiều phần là không thích, hôm nay chắc hẳn cũng là bởi vì quan hệ như thế, có nhiều lời nói mạo phạm đối với thiếp, mới vừa tự thuật chuyện này, cũng nghiêng nhiều về phía biểu tỷ......"
Nghe nàng ta vừa nói xong, Tịch Nguyệt liền cười nhạt một tiếng.