Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67
Editor: Anh Thơ.
Năm cũ đã qua, nháy mắt đã hết tháng giêng, tiết trời dường như cũng ấm áp hơn nhiều, không lạnh giá như một tháng trước.
Trong khoảng thời gian này, trong hậu cung vẫn như trước, không có biến hóa gì quá lớn, người được sủng ái vẫn là vài người như trước.
Có điều, hoàng thượng cũng không nhắc lại việc ngày đó Huệ phi bị thương, dường như thủ phạm không hề tồn tại. Lời nói để tới nắm sau giải quyết cũng hoàn toàn mất tích.
Tịch Nguyệt hơi ác ý suy đoán, Hoàng thượng này đúng là nói không giữ lời.
Nhưng dù sao trong cung này cũng không có người nào dám nghi ngờ quyết định của Hoàng thượng, không ai hỏi tới chuyện này nữa. Thử nghĩ xem, Huệ phi thân là người bị hại còn không nhắc lại, sao người khác phải tự chuốc lấy phiền đây?
Thế như Tịch Nguyệt nhạy cảm phát hiện Phó Cẩn Dao sống cũng không tốt, là bắt đầu từ khi nào? Dường như chính là sau khi Đại hoàng tử Nghiêm Vũ sinh bệnh. Hoàng thượng ít tới thăm nàng ta, Thái Hậu cũng không còn tươi cười với nàng ta nữa.
Trong cung, thậm chí còn có người phỏng đoán là vì Huệ phi làm cho Đại hoàng tử nhiễm thương hàn cho nên Hoàng thượng mới ngừng việc tìm thủ phạm lại.
Thế như Tịch Nguyệt cảm thấy chuyện này không thể diễn tin được, không nói khắp nơi trong cung này đều có đàn ám vệ ẩn nấp, chỉ nói tới đứa bé này, thân thể Đại hoàng tử vốn không khỏe, đây là chuyện ai cũng biết. Mà ngày ấy các nàng đều lê ở đó, ai cũng biết, Đại hoàng tử chủ động muốn ra ngoài chơi, cũng là cậu bé đưa ra ý kiến muốn Huệ phi đi quý cùng. Bệnh lần này của Đại hoàng tử cũng không thể quy đôn hết lên người Huệ phi.
Còn nữa, thái độ của Đại hoàng tử đối với Huệ phi cũng rất kì lạ. Bất luận thế nào, Huệ phi cũng là dì ruột của cậu bé, thế nhưng kinh nghiệm một đời kết hợp với thái độ của cậu bé thì Tịch Nguyệt cảm thấy Đại hoàng tử vô cùng căm ghét Huệ phi.
Vì sao, rốt cuộc vì sao lại như vậy?
Bừng tỉnh, nghĩ tới vẻ mặt của Thái hậu khi nhìn về phía Huệ phi, mà Đại hoàng tử lại được nuôi bên người Thái hậu, Tịch Nguyệt cảm thấy dường như mình đã sáng tỏ điều gì.
Thái hậu nhìn Phó gia không vừa mắt sao?
Nghĩ một hồi, hơi lắc đầu, Tịch Nguyệt đứng dậy, chuẩn bị cắt tỉa bồn hoa.
Lúc rảnh rỗi, Tịch Nguyệt thường cắt tỉa hoa cỏ, đây cũng là một trong những sở thích của nàng. Tỉ mỉ quan sát bồn hoa mình vừa tỉa, nàng gật gật đầu, dáng vẻ như rất hài lòng. Vừa định ngồi xuống uống trà thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Qủa nhiên, đang tiến vào là Đào Nhi, hơi uốn gối, cúi đầu thỉnh an, Tịch Nguyệt ra hiệu cho nàng ta đứng dậy.
"Nha đầu nhà ngươi, lúc nào cũng hấp tấp như vậy là sao? Từ xa ta đã nghe thấy tiếng bước chân của ngươi."
Đào Nhi giậm chân: "Chủ nhân không biết đâu, nô tỳ vừa từ bên ngoài trở về, nghe nói, Trần Thải nữ được chẩn ra đã mang thai hơn một tháng rồi.
Trần Thải nữ chính là Trần Vũ Lan, vốn chỉ là Đáp ứng, vì năm mới được thăng một cấp nên trở thành Thải nữ.
Lúc này ngụm trà Tịch Nguyệt vừa uống vào miệng liền phun ra ngoài.
Thấy nàng thất lễ, Đào Nhi vội vã đưa khăn tới.
"Mang... Mang thai?"
Trần Vũ Lan mang thai? Sao có thể có chuyện đó?
Đào Nhi gật đầu, bộ dạng cũng rất tức giận: "Đúng vậy đó! Chỉ là không biết tiểu tiện nhân này sao lại tốt số như vậy. Lần này chỉ sợ là muốn tiến thân rồi."
Theo lý thuyết, mẫu thân của tam hoàng tử phải là Bạch Du Nhiên, không phải sao?
Tịch Nguyệt nhớ rất rõ, khi nàng qua đời thì Hoàng thượng có bốn hoàng tử, Đại hoàng tử do Tuệ Hiền Hoàng hậu sinh ra, Nhị hoàng tử do Đức phi sinh ra, Tam hoàng tử do Bạch Du Nhiên sinh ra, tuy lúc đó phân vị của Bạch Du Nhiên không cao nhưng Hoàng thượng cũng không tước quyền nuôi con của nàng ta, vì thế Tịch Nguyệt vẫn luôn cho rằng Bạch Du Nhiên không hề đơn giản. Tứ hoàng tử là do Tề phi sinh ra.
Còn con gái thì Hoàng thượng lại không có một công chúa nào.
Thế nhưng hôm nay Trần Vũ Lan lại mang thai.
"Hoàng thượng và Thái hậu có nói gì không?"
Đào Nhi vội vàng gật đầu: "Hoàng thượng và Thái hậu đều ban thưởng qua đó, thái y cũng đã kiểm tra rồi, nhưng mà Hoàng thượng và Thái hậu đều chưa từng tới đến thăm. Nô tỳ thấy, Hoàng thượng cũng không quá coi trọng đứa bé này."
Nói xong còn không quên đạp đứa con của Trần Vũ Lan xuống, hy vọng chủ tử có thể dễ chịu hơn một chút. lequydon.anhtho
Nhưng Đào Nhi không biết rằng Tịch Nguyệt kinh ngạc hoàn toàn là vì sự xuất hiện của đứa bé này chứ không phải là vì Hoàng thượng để cho người khác mang thai.
Trải qua lúc ban đầu kinh ngạc, Tịch Nguyệt dần bình tĩnh lại: "Đừng nói lung tung, đây là con của Hoàng Thượng, bất luận là ai mang thai, thì cha của đứa bé đó cũng là thiên tử. Chúng ta phải cẩn thận từ lời nói đến việc làm. Chuyện sau này ta cũng không nhiều lời nữa, trong cung này, bất luận là ai mang thai thì mọi người trong cung của chúng ta chỉ cần trốn xa một chút, miễn cho tai vạ lan tới đây.
Đào Nhi nghiêm túc gật đầu chỉ là vẻ mặt vẫn có một tia nghi hoặc.
Dường như nhìn thấu ý tứ của Đào Nhi, Tịch Nguyệt mở miệng giải thích: "Lúc này đứa bé của Huệ phi đã mất, là bị người ta hại mất. Mà đứa bé của Trần Thải nữ có thể bình an sinh ra hay không cũng không ai biết được, chúng ta không cần trở thành thanh đao của người khác.
Nếu như vậy, Đào Nhi nghiêm mặt đáp: "Nô tỳ đã hiểu, những người bên dưới nô tỷ cũng sẽ nhắc nhở."
Tịch Nguyệt gật đầu, giống như nghĩ tới điều gì, lại mở miệng nói: "Bất luận thế nào, cho dù là Trần Vũ Lan hay bất kì ai trong cung của nàng ta tới cầu kiến cũng nhất định không gặp."
"Vâng."
Nàng quá rõ tính tình của Vũ Lan như thế nào, nàng ta lúc nào cũng muốn hơn thua với biểu tỷ là nàng, từ khi tiến cung đến nay, nàng ta không chiếm được một chút tiện nghi nào lại còn vì hại nàng mà liên tiếp bị giáng phân vị, bây giờ có thể mang thai trước nàng, nhất định sẽ đến tìm nàng để giễu võ dương oai.
Mà người khác sao có thể để cho đứa bé của nàng ta mạnh khỏe lớn lên, mặc dù nàng không làm gì nhưng sợ là có người sẽ muốn dội nước bẩn lên người nàng, Trần Vũ Lan này có thể không gặp thì không gặp.
Nhưng nghĩ lại, có một số việc khó có thể phòng bị, nếu như nàng một mực né tránh thì người khác sẽ nghĩ nàng dễ bị ức hiếp, sẽ tìm đến gây phiền phức cho nàng.
Cũng chỉ qua một lúc nhưng tâm tư của Tịch Nguyệt đã xoay chuyển không biết bao nhiêu lần.
Cẩm Tâm đi từ ngoài cửa vào, nàng ấy dĩ nhiên cũng đã nghe được tin tức này rồi, trong lòng vô cùng tức giận. Biểu tiểu thư này từ nhỏ đã nhìn như có giao hảo rất tốt với chủ tử nhưng thực tế vẫn luôn luôn dẫm trên đầu chủ tử. Vốn chủ tử cũng không để ý nhưng chuyện này chỉ là trước khi tiến cung thì tâm tình của chủ tử lại thay đổi rất lớn.
Lúc này biểu tiểu thư có thai trước, đối với chủ tử nhà bọn họ thì thực sự không phải là chuyện tốt.
Tịch Nguyệt thấy sau khi Cẩm Tâm bước vào thì ưu sầu cau mày bèn cười khẽ hỏi: "Làm sao vậy? Vừa vào cửa đã bày ra sắc mặt như thế này?"
Trong lòng Cẩm Tâm cũng uất ức: "Chủ tử, lần này chúng ta..."
Nàng ấy không nói tiếp nữa nhưng trong lời nói lại ẩn chứa sự lo lắng.
"Không có chuyện gì, binh tới tướng chặn, nước đến đất ngăn thôi. Lại nói, coi như Trần Vũ Lan có thể mang thai thì sao chứ, chỉ là một Thải nữ nho nhỏ, ngươi cảm thấy người khác sẽ để cho nàng ta bình an sinh ra đứa bé này sao? Coi như có thể sinh ra thì nàng ta có tư cách nuôi dưỡng đứa bé này sao? Nếu như nàng ta còn có một chút đầu óc thì nên hiểu rằng bản thân nàng ta phải cẩn thận, nếu như quá huênh hoang thì có lẽ chết thế nào cũng không biết đâu." dd.anhtho.lequydon
Cẩm Tâm vẫn cau mày: "Nàng ta tích tụ oán hận với chúng ta quá sâu, nếu như có ý đồ xấu, tình nguyện liều mạng đứa bé này để hại chúng ta..."
Cẩm Tâm nói ra suy nghĩ của mình.
Lời nàng ấy nói ra lại giống như một tia sét, nổ tung trong đầu Tịch Nguyệt.
Liều mạng đứa bé để hại người?
Phó Cẩn Dao? Đức phi?
Nhớ tới thái độ mập mờ của Hoàng thượng và việc Phó Cẩn Dao tăng phân vị, Tịch Nguyệt hoài nghi đứa bé của Phó Cẩn Dao thực sự là bị người khác hại sao?
Nếu như thực sự bị người khác hại thì nàng ta cam lòng im lặng sao?
Lại nghĩ lại, nghĩ tới thời gian Phó Cẩn Dao mang thai, mỗi khi lộ diện thì sắc mặt đều tái nhợt, cho dù có đánh bao nhiêu lớp phấn son cũng không che giấu được. Nghĩ đến đây, Tịch Nguyệt cười gằn, nếu như đứa bé này vốn không thể sống lâu liệu Phó Cẩn Dao có biết dùng nó để làm thủ đoạn đả kích kẻ địch không?
Sợ là, nàng ta biết rõ!
Nếu như chân tướng thực sự là như vậy thì có thể thấy được nếu như người khác thực sự muốn tính kế ngươi thì trốn chạy không bao giờ là phương pháp tốt.
Tấn công chính là cách phòng thủ tốt nhất, người mang thai không phải là nàng, người nên lo sợ thấp thỏm cũng không phải là nàng.
Tịch Nguyệt nở một nụ cười sáng lạn.
"Cẩm Tâm, chuẩn bị một phần lễ vật ước chừng phải lớn hơn của Bạch Du Nhiên, cùng ta đi thăm biểu muội."
Cẩm Tâm đáp lời rồi rời đi.
Lễ vật này cũng phải chú ý rất nhiều, qua tay người khác thì nàng không yên lòng.
***
Trong phòng, hương thơm lượn lờ, Trần Vũ Lan không giấu nổi vẻ vui mừng, khóe miệng luôn giương lên, tươi cười đầy mặt.
Bởi vì vừa được Hoàng thượng và Thái hậu ban thưởng, đại cung nữ Lan Nhi đang sắp xếp những vật này, trên mặt nàng ta cũng là vẻ vui sướng, còn có chuyện gì đáng để vui sướng hơn ư. Chủ tử của nàng ta có thai, chính là không giống trước kia, trong số những tú nữ mới tiến cung, chủ tử là người đầu tiên đó.
Nàng ta tự giác bỏ qua Huệ phi vừa sảy thai không lâu.
"Chủ nhân, người xem, gấm vóc đỏ thẫm thêu uyên ương hí thủy này, Hoàng thượng chính là mượn đồ vật ý nói muốn cùng ngài chỉ nguyện làm uyên ương, không làm tiên đó."
Trần Vũ Lan cười vô cùng xán lạn thế như miệng lại không nói vậy: "Nha đầu nhà ngươi, chỉ biết nói bậy."
Lan Nhi cười khanh khách.
Bên trong điện, cảnh sắc an lành.
Bận rộn sắp xếp một lúc, cho những cung nữ còn lại ra ngoài, bên trong chỉ còn chủ tớ hai người, Lan Nhi mở miệng thăm dò: "Chủ nhân, ngài đã mang thai, đã không giống như trước kia, có lẽ mấy ngày nữa Hoàng thượng sẽ phong thưởng xuống, như vậy chúng ta cũng có thể nở mày nở mặt rồi."
Trần Vũ Lan cười: "Mặc dù không có phong thưởng thì sao chứ, chỉ cần cái thai này của ta là một hoàng tử, chỉ cần có thể bình an sinh ra được thì mới thực sự không giống trước kia."
"Vâng." Lan nhi cũng vui vẻ không thôi, từ khi chủ tử của mình vào cung thì vẫn luôn không thuận lợi, những cung nhân khác đối xử với các nàng cũng vô cùng thất lễ, nhưng mà kể từ hôm nay đã không giống, tất cả đều không giống trước kia.
"Từ khi tiến cung tới nay, biểu tỷ luôn luôn áp ta một cái đầu. Hôm nay có thể là người đầu tiên có thai, nhìn xem các nàng dám ở trước mặt ta giễu võ dương oai cái gì."
Trần Vũ Lan cảm thấy sự căm ghét này vẫn mắc nghẹn trong lòng mình, có điều không lâu nữa đâu. Không bao lâu nữa con của nàng sẽ khiến cho nàng hãnh diện.
Các ngươi được sủng ái thì sao chứ? Đều không ngăn nổi cái bụng của ta.
Trên môi lộ ra một nụ cười độc ác, nàng ta đang tính toán làm sao khiến cho những cười coi thường nàng ta sống không bằng chết....
Năm cũ đã qua, nháy mắt đã hết tháng giêng, tiết trời dường như cũng ấm áp hơn nhiều, không lạnh giá như một tháng trước.
Trong khoảng thời gian này, trong hậu cung vẫn như trước, không có biến hóa gì quá lớn, người được sủng ái vẫn là vài người như trước.
Có điều, hoàng thượng cũng không nhắc lại việc ngày đó Huệ phi bị thương, dường như thủ phạm không hề tồn tại. Lời nói để tới nắm sau giải quyết cũng hoàn toàn mất tích.
Tịch Nguyệt hơi ác ý suy đoán, Hoàng thượng này đúng là nói không giữ lời.
Nhưng dù sao trong cung này cũng không có người nào dám nghi ngờ quyết định của Hoàng thượng, không ai hỏi tới chuyện này nữa. Thử nghĩ xem, Huệ phi thân là người bị hại còn không nhắc lại, sao người khác phải tự chuốc lấy phiền đây?
Thế như Tịch Nguyệt nhạy cảm phát hiện Phó Cẩn Dao sống cũng không tốt, là bắt đầu từ khi nào? Dường như chính là sau khi Đại hoàng tử Nghiêm Vũ sinh bệnh. Hoàng thượng ít tới thăm nàng ta, Thái Hậu cũng không còn tươi cười với nàng ta nữa.
Trong cung, thậm chí còn có người phỏng đoán là vì Huệ phi làm cho Đại hoàng tử nhiễm thương hàn cho nên Hoàng thượng mới ngừng việc tìm thủ phạm lại.
Thế như Tịch Nguyệt cảm thấy chuyện này không thể diễn tin được, không nói khắp nơi trong cung này đều có đàn ám vệ ẩn nấp, chỉ nói tới đứa bé này, thân thể Đại hoàng tử vốn không khỏe, đây là chuyện ai cũng biết. Mà ngày ấy các nàng đều lê ở đó, ai cũng biết, Đại hoàng tử chủ động muốn ra ngoài chơi, cũng là cậu bé đưa ra ý kiến muốn Huệ phi đi quý cùng. Bệnh lần này của Đại hoàng tử cũng không thể quy đôn hết lên người Huệ phi.
Còn nữa, thái độ của Đại hoàng tử đối với Huệ phi cũng rất kì lạ. Bất luận thế nào, Huệ phi cũng là dì ruột của cậu bé, thế nhưng kinh nghiệm một đời kết hợp với thái độ của cậu bé thì Tịch Nguyệt cảm thấy Đại hoàng tử vô cùng căm ghét Huệ phi.
Vì sao, rốt cuộc vì sao lại như vậy?
Bừng tỉnh, nghĩ tới vẻ mặt của Thái hậu khi nhìn về phía Huệ phi, mà Đại hoàng tử lại được nuôi bên người Thái hậu, Tịch Nguyệt cảm thấy dường như mình đã sáng tỏ điều gì.
Thái hậu nhìn Phó gia không vừa mắt sao?
Nghĩ một hồi, hơi lắc đầu, Tịch Nguyệt đứng dậy, chuẩn bị cắt tỉa bồn hoa.
Lúc rảnh rỗi, Tịch Nguyệt thường cắt tỉa hoa cỏ, đây cũng là một trong những sở thích của nàng. Tỉ mỉ quan sát bồn hoa mình vừa tỉa, nàng gật gật đầu, dáng vẻ như rất hài lòng. Vừa định ngồi xuống uống trà thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Qủa nhiên, đang tiến vào là Đào Nhi, hơi uốn gối, cúi đầu thỉnh an, Tịch Nguyệt ra hiệu cho nàng ta đứng dậy.
"Nha đầu nhà ngươi, lúc nào cũng hấp tấp như vậy là sao? Từ xa ta đã nghe thấy tiếng bước chân của ngươi."
Đào Nhi giậm chân: "Chủ nhân không biết đâu, nô tỳ vừa từ bên ngoài trở về, nghe nói, Trần Thải nữ được chẩn ra đã mang thai hơn một tháng rồi.
Trần Thải nữ chính là Trần Vũ Lan, vốn chỉ là Đáp ứng, vì năm mới được thăng một cấp nên trở thành Thải nữ.
Lúc này ngụm trà Tịch Nguyệt vừa uống vào miệng liền phun ra ngoài.
Thấy nàng thất lễ, Đào Nhi vội vã đưa khăn tới.
"Mang... Mang thai?"
Trần Vũ Lan mang thai? Sao có thể có chuyện đó?
Đào Nhi gật đầu, bộ dạng cũng rất tức giận: "Đúng vậy đó! Chỉ là không biết tiểu tiện nhân này sao lại tốt số như vậy. Lần này chỉ sợ là muốn tiến thân rồi."
Theo lý thuyết, mẫu thân của tam hoàng tử phải là Bạch Du Nhiên, không phải sao?
Tịch Nguyệt nhớ rất rõ, khi nàng qua đời thì Hoàng thượng có bốn hoàng tử, Đại hoàng tử do Tuệ Hiền Hoàng hậu sinh ra, Nhị hoàng tử do Đức phi sinh ra, Tam hoàng tử do Bạch Du Nhiên sinh ra, tuy lúc đó phân vị của Bạch Du Nhiên không cao nhưng Hoàng thượng cũng không tước quyền nuôi con của nàng ta, vì thế Tịch Nguyệt vẫn luôn cho rằng Bạch Du Nhiên không hề đơn giản. Tứ hoàng tử là do Tề phi sinh ra.
Còn con gái thì Hoàng thượng lại không có một công chúa nào.
Thế nhưng hôm nay Trần Vũ Lan lại mang thai.
"Hoàng thượng và Thái hậu có nói gì không?"
Đào Nhi vội vàng gật đầu: "Hoàng thượng và Thái hậu đều ban thưởng qua đó, thái y cũng đã kiểm tra rồi, nhưng mà Hoàng thượng và Thái hậu đều chưa từng tới đến thăm. Nô tỳ thấy, Hoàng thượng cũng không quá coi trọng đứa bé này."
Nói xong còn không quên đạp đứa con của Trần Vũ Lan xuống, hy vọng chủ tử có thể dễ chịu hơn một chút. lequydon.anhtho
Nhưng Đào Nhi không biết rằng Tịch Nguyệt kinh ngạc hoàn toàn là vì sự xuất hiện của đứa bé này chứ không phải là vì Hoàng thượng để cho người khác mang thai.
Trải qua lúc ban đầu kinh ngạc, Tịch Nguyệt dần bình tĩnh lại: "Đừng nói lung tung, đây là con của Hoàng Thượng, bất luận là ai mang thai, thì cha của đứa bé đó cũng là thiên tử. Chúng ta phải cẩn thận từ lời nói đến việc làm. Chuyện sau này ta cũng không nhiều lời nữa, trong cung này, bất luận là ai mang thai thì mọi người trong cung của chúng ta chỉ cần trốn xa một chút, miễn cho tai vạ lan tới đây.
Đào Nhi nghiêm túc gật đầu chỉ là vẻ mặt vẫn có một tia nghi hoặc.
Dường như nhìn thấu ý tứ của Đào Nhi, Tịch Nguyệt mở miệng giải thích: "Lúc này đứa bé của Huệ phi đã mất, là bị người ta hại mất. Mà đứa bé của Trần Thải nữ có thể bình an sinh ra hay không cũng không ai biết được, chúng ta không cần trở thành thanh đao của người khác.
Nếu như vậy, Đào Nhi nghiêm mặt đáp: "Nô tỳ đã hiểu, những người bên dưới nô tỷ cũng sẽ nhắc nhở."
Tịch Nguyệt gật đầu, giống như nghĩ tới điều gì, lại mở miệng nói: "Bất luận thế nào, cho dù là Trần Vũ Lan hay bất kì ai trong cung của nàng ta tới cầu kiến cũng nhất định không gặp."
"Vâng."
Nàng quá rõ tính tình của Vũ Lan như thế nào, nàng ta lúc nào cũng muốn hơn thua với biểu tỷ là nàng, từ khi tiến cung đến nay, nàng ta không chiếm được một chút tiện nghi nào lại còn vì hại nàng mà liên tiếp bị giáng phân vị, bây giờ có thể mang thai trước nàng, nhất định sẽ đến tìm nàng để giễu võ dương oai.
Mà người khác sao có thể để cho đứa bé của nàng ta mạnh khỏe lớn lên, mặc dù nàng không làm gì nhưng sợ là có người sẽ muốn dội nước bẩn lên người nàng, Trần Vũ Lan này có thể không gặp thì không gặp.
Nhưng nghĩ lại, có một số việc khó có thể phòng bị, nếu như nàng một mực né tránh thì người khác sẽ nghĩ nàng dễ bị ức hiếp, sẽ tìm đến gây phiền phức cho nàng.
Cũng chỉ qua một lúc nhưng tâm tư của Tịch Nguyệt đã xoay chuyển không biết bao nhiêu lần.
Cẩm Tâm đi từ ngoài cửa vào, nàng ấy dĩ nhiên cũng đã nghe được tin tức này rồi, trong lòng vô cùng tức giận. Biểu tiểu thư này từ nhỏ đã nhìn như có giao hảo rất tốt với chủ tử nhưng thực tế vẫn luôn luôn dẫm trên đầu chủ tử. Vốn chủ tử cũng không để ý nhưng chuyện này chỉ là trước khi tiến cung thì tâm tình của chủ tử lại thay đổi rất lớn.
Lúc này biểu tiểu thư có thai trước, đối với chủ tử nhà bọn họ thì thực sự không phải là chuyện tốt.
Tịch Nguyệt thấy sau khi Cẩm Tâm bước vào thì ưu sầu cau mày bèn cười khẽ hỏi: "Làm sao vậy? Vừa vào cửa đã bày ra sắc mặt như thế này?"
Trong lòng Cẩm Tâm cũng uất ức: "Chủ tử, lần này chúng ta..."
Nàng ấy không nói tiếp nữa nhưng trong lời nói lại ẩn chứa sự lo lắng.
"Không có chuyện gì, binh tới tướng chặn, nước đến đất ngăn thôi. Lại nói, coi như Trần Vũ Lan có thể mang thai thì sao chứ, chỉ là một Thải nữ nho nhỏ, ngươi cảm thấy người khác sẽ để cho nàng ta bình an sinh ra đứa bé này sao? Coi như có thể sinh ra thì nàng ta có tư cách nuôi dưỡng đứa bé này sao? Nếu như nàng ta còn có một chút đầu óc thì nên hiểu rằng bản thân nàng ta phải cẩn thận, nếu như quá huênh hoang thì có lẽ chết thế nào cũng không biết đâu." dd.anhtho.lequydon
Cẩm Tâm vẫn cau mày: "Nàng ta tích tụ oán hận với chúng ta quá sâu, nếu như có ý đồ xấu, tình nguyện liều mạng đứa bé này để hại chúng ta..."
Cẩm Tâm nói ra suy nghĩ của mình.
Lời nàng ấy nói ra lại giống như một tia sét, nổ tung trong đầu Tịch Nguyệt.
Liều mạng đứa bé để hại người?
Phó Cẩn Dao? Đức phi?
Nhớ tới thái độ mập mờ của Hoàng thượng và việc Phó Cẩn Dao tăng phân vị, Tịch Nguyệt hoài nghi đứa bé của Phó Cẩn Dao thực sự là bị người khác hại sao?
Nếu như thực sự bị người khác hại thì nàng ta cam lòng im lặng sao?
Lại nghĩ lại, nghĩ tới thời gian Phó Cẩn Dao mang thai, mỗi khi lộ diện thì sắc mặt đều tái nhợt, cho dù có đánh bao nhiêu lớp phấn son cũng không che giấu được. Nghĩ đến đây, Tịch Nguyệt cười gằn, nếu như đứa bé này vốn không thể sống lâu liệu Phó Cẩn Dao có biết dùng nó để làm thủ đoạn đả kích kẻ địch không?
Sợ là, nàng ta biết rõ!
Nếu như chân tướng thực sự là như vậy thì có thể thấy được nếu như người khác thực sự muốn tính kế ngươi thì trốn chạy không bao giờ là phương pháp tốt.
Tấn công chính là cách phòng thủ tốt nhất, người mang thai không phải là nàng, người nên lo sợ thấp thỏm cũng không phải là nàng.
Tịch Nguyệt nở một nụ cười sáng lạn.
"Cẩm Tâm, chuẩn bị một phần lễ vật ước chừng phải lớn hơn của Bạch Du Nhiên, cùng ta đi thăm biểu muội."
Cẩm Tâm đáp lời rồi rời đi.
Lễ vật này cũng phải chú ý rất nhiều, qua tay người khác thì nàng không yên lòng.
***
Trong phòng, hương thơm lượn lờ, Trần Vũ Lan không giấu nổi vẻ vui mừng, khóe miệng luôn giương lên, tươi cười đầy mặt.
Bởi vì vừa được Hoàng thượng và Thái hậu ban thưởng, đại cung nữ Lan Nhi đang sắp xếp những vật này, trên mặt nàng ta cũng là vẻ vui sướng, còn có chuyện gì đáng để vui sướng hơn ư. Chủ tử của nàng ta có thai, chính là không giống trước kia, trong số những tú nữ mới tiến cung, chủ tử là người đầu tiên đó.
Nàng ta tự giác bỏ qua Huệ phi vừa sảy thai không lâu.
"Chủ nhân, người xem, gấm vóc đỏ thẫm thêu uyên ương hí thủy này, Hoàng thượng chính là mượn đồ vật ý nói muốn cùng ngài chỉ nguyện làm uyên ương, không làm tiên đó."
Trần Vũ Lan cười vô cùng xán lạn thế như miệng lại không nói vậy: "Nha đầu nhà ngươi, chỉ biết nói bậy."
Lan Nhi cười khanh khách.
Bên trong điện, cảnh sắc an lành.
Bận rộn sắp xếp một lúc, cho những cung nữ còn lại ra ngoài, bên trong chỉ còn chủ tớ hai người, Lan Nhi mở miệng thăm dò: "Chủ nhân, ngài đã mang thai, đã không giống như trước kia, có lẽ mấy ngày nữa Hoàng thượng sẽ phong thưởng xuống, như vậy chúng ta cũng có thể nở mày nở mặt rồi."
Trần Vũ Lan cười: "Mặc dù không có phong thưởng thì sao chứ, chỉ cần cái thai này của ta là một hoàng tử, chỉ cần có thể bình an sinh ra được thì mới thực sự không giống trước kia."
"Vâng." Lan nhi cũng vui vẻ không thôi, từ khi chủ tử của mình vào cung thì vẫn luôn không thuận lợi, những cung nhân khác đối xử với các nàng cũng vô cùng thất lễ, nhưng mà kể từ hôm nay đã không giống, tất cả đều không giống trước kia.
"Từ khi tiến cung tới nay, biểu tỷ luôn luôn áp ta một cái đầu. Hôm nay có thể là người đầu tiên có thai, nhìn xem các nàng dám ở trước mặt ta giễu võ dương oai cái gì."
Trần Vũ Lan cảm thấy sự căm ghét này vẫn mắc nghẹn trong lòng mình, có điều không lâu nữa đâu. Không bao lâu nữa con của nàng sẽ khiến cho nàng hãnh diện.
Các ngươi được sủng ái thì sao chứ? Đều không ngăn nổi cái bụng của ta.
Trên môi lộ ra một nụ cười độc ác, nàng ta đang tính toán làm sao khiến cho những cười coi thường nàng ta sống không bằng chết....