Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 143
Tiếng bánh xe ngựa không ngừng vang lên.
Tịch Nguyệt ngồi trên xe ngựa, xuyên qua rèm mỏng xem quang cảnh bên ngoài.
Nghĩ đến những chuyện khi xuất cung lần trước vẫn còn rành rảnh ở trước mắt mà lúc này nàng đã có đứa nhỏ rồi.
Nhớ đến tình cảnh buổi sáng khi xuất cung, tâm tình của Tịch Nguyệt lại u ám hơn một chút. Mấy đứa nhỏ dường như biết mẫu thân phải rời khỏi mấy ngày, sáng nay khi đưa bọn chúng đến Tuệ Từ Cung thì ngay cả Tiểu Ngũ Nhi bình thường không có biểu tình gì cũng khóc như bệnh tâm thần, càng không nói đến Tiểu Kiều Kiều và Tiểu Tứ Nhi.
Lại nghĩ đến chính nàng cũng đỏ ửng mắt, Tịch Nguyệt cắn môi thở dài một hơi.
Đều là tại tên oan gia kia, vì sao lại cứ nhất định muốn đưa nàng xuất cung chứ.
Cảnh Đế thấy vẻ mặt của nàng biến đổi thì cũng biết là nàng nhớ đứa nhỏ.
Thực ra hắn vừa ra khỏi cung cũng đã nhớ bọn nhỏ rồi, đặc biệt là Tiểu Kiều Kiều. Đứa bé kia thích hắn bế nhất, chỉ cần có hắn ở đó thì cô bé rất ít khi khóc nháo, thường xuyên nở nụ cười hở cả lợi.
Đúng là vô cùng ngây thơ đáng yêu.
Lần trước khi hắn xuất cung thì mấy đứa nhỏ mới sinh chưa được bao lâu, khi đó chúng vẫn còn nhỏ, chưa biết chọc người ta vui vẻ. Nhưng mà lần này lại khác, mỗi ngày đều gặp mấy đứa nhỏ, hiện tại đột nhiên không thể gặp, trong lòng cực kỳ không thoải mái.
Theo bước tiến của xe ngực, đôi phụ mẫu bên trong xe đều lâm vào trầm tư. Mà đối tượng khiến họ trầm tư đều là mấy đứa bé ngoan ngoãn lanh lợi ở trong cung. Càng nghĩ lại càng thấy chúng đáng yêu.
Nhưng mà Tịch Nguyệt vẫn còn một tia lý trí, tuy nhớ con nhưng cũng không muốn phá vỡ quy củ, vẫn dùng gương mặt tươi cười sáng ngời như mọi ngày để hầu hạ Cảnh Đế.
Trái lại, Cảnh Đế lại thường xuyên mất hồn, luôn nói Tiểu Kiểu Kiều chắc cũng đang nhớ hắn.
Tịch Nguyệt nhân lúc hắn không nhìn thấy thì lén bĩu môi, tại sao lại nhớ hắn chứ, rõ ràng là nhớ người mẫu thân là nàng mà.
Có lẽ hai người đều có tâm tư hay vì thời tiết đột nhiên chuyển lạnh mà cơ thể Cảnh Đế có hơi nóng lên.
Tịch Nguyệt vội vàng truyền hai thái y đi theo là Vương Thái y và Trương Thái y.
Cũng may là không phải mắc bệnh thương hàn.
Tịch Nguyệt yên tâm hơn nhiều nhưng mà cho dù là vậy thì vẫn mặc thêm một lớp y phục nữa cho Cảnh Đế.
Ngày hôm đó trôi qua cũng nhanh, chỉ mất thời gian ba ngày thì đoàn người đã đến Tự Miếu, Tịch Nguyệt vẫn ở trong gian phòng mà nàng đã ở vào lần trước đến đây. Nơi này không hẳn là rất hoa lệ nhưng cũng có hương vị khác. Nếu không có trải nghiệm không tốt của lần trước thì Tịch Nguyệt nghĩ rằng mình sẽ càng thích nơi này hơn.
Nhất diệp tri thu. (Nhìn lá rụng là biết mùa thu đến)
Năm nay xuất cung hơi muộn, hiện giờ đã là cuối mùa thu.
Cảnh Đế dựa theo lệ thường, cầu phúc trong vòng ba ngày. Trong ba ngày này đều không gặp bất kỳ ai, trực tiếp nghỉ lại đại điện cầu phúc.
Mấy ngày này Tịch Nguyệt cũng không đi loạn, ngày nào cũng ở trong phòng thêu thùa vài thứ.
Thời gian nhàn hạ còn có thể nhớ ba đứa bé nhà mình một chút, không biết lần này xuất cung trở về, ba đứa bé sẽ có dáng vẻ như thế nào, có thể béo hơn một chút hay không.
Không biết Tiểu Kiều Kiều có thể ngồi vững hay chưa.
Đứa bé còn nhỏ như vậy, không biết không tìm được nàng thì có khóc hay không.
Ba ngày, thoáng chốc đã qua.
Tịch Nguyệt biết hôm nay là ngày Cảnh Đế ra ngoài.
Nghĩ đến Cảnh Đế cũng nhớ con như nàng, hai người hẳn sẽ không dừng ở đây lâu, nhất định là sau khi sắp xếp ổn thỏa thì sẽ lập tức khởi hành trở về.
Tịch Nguyệt nghĩ ngợi đang không biết có phải chuẩn bị đồ đạc trước hay không thì thấy tiểu thái giám bên người Lai Hỷ là Tiểu Quế Tử chạy tới.
"Nô tài tham kiến Qúy phi nương nương."
Tịch Nguyệt thấy hắn như vậy thì vội vàng hỏi: "Có việc gì sao? Sao lại vội vàng như vậy?"
Tiểu Quế Tử cũng không úp úp mở mở, nhanh chóng mở miệng: "Khởi bẩm Qúy phi nương nương, Lai Hỷ công công sai nô tỳ qua. Khi Hoàng Thượng tế thiên ra ngoài thì đột nhiên ngất xỉu, nương nương lập tức chuẩn bị đi, Hoàng Thượng lập tức sẽ được đưa tới đây."
Chỉ có hai người đến đây nên đương nhiên là sẽ ở cùng nhau.
Tịch Nguyệt nghe vậy thì lập tức bảo Cẩm Tâm và Đào Nhi thu dọn lại giường thật tốt. Qủa nhiên, chỉ chốc lát sau Cảnh Đế đã được người nâng trở về. Mấy thái y vừa rồi đã bắt mạch rồi, đúng là đã mắc bệnh thương hàn.
"Thân thể Hoàng Thượng thế nào rồi?" Tịch Nguyệt lo lắng hỏi.
Người này đang yên đang lành tại sao lại đột nhiên ngất đi vậy?
Trương Thái y quỳ xuống: "Bẩm nương nương, Hoàng Thượng nhiễm bệnh phong hàn rồi. Lúc trước cơ thể Hoàng Thượng hơi nóng lên nhưng cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ cần dưỡng một ngày là khỏi. Nhưng mà đi đường mệt nhọc cộng thêm mấy này bận rộn công vụ, thân thể Hoàng Thượng sợ rằng chịu không nổi. Ba ngày tế thiên đều ở trong không gian kín, không khí không lưu thông, rất dễ dàng khiến cho bệnh trở nặng. Tất cả hợp lại mới đột nhiên ngất xỉu."
Tịch Nguyệt nhìn gương mặt hắn ửng đỏ thì lại hỏi: "Khi nào thì Hoàng Thượng mới tỉnh lại?"
"Thần đã châm cứu cho Hoàng Thượng, có lẽ Hoàng thượng sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi."
Tịch Nguyệt cho tất cả mọi người ra ngoài, chỉ có Lai Hỷ và nàng chăm sóc Hoàng Thượng, trong lòng âm thầm suy nghĩ. Dường như mỗi lần nàng xuất cung với Hoàng Thượng thì đều xảy ra chuyện. Lần đầu tiên hai người thiếu chút nữa thì ngã xuống núi, lần thứ hai thì Cảnh Đế lại nhiễm thương hàn.
Nhưng mà khi Cảnh Đế mang theo những người khác tới thì lại không xảy ra chuyện như vậy, chẳng lẽ mình không hợp với Tự Miếu này? Cho nên Cảnh Đế mới xảy ra chuyện.
Tịch Nguyệt u mê hồ đồ nhớ lại, mình là người trong sinh, không biết có quan hệ gì tới chuyện này không?
Nghĩ lại, mình có phải là suy nghĩ nhiều rồi không. Lúc này lại bắt đầu mê mang suy nghĩ.
"Ưmm...." Khi Tịch Nguyệt đang miên man suy nghĩ thì Cảnh Đế từ từ tỉnh lại.
Thấy vẻ mặt nàng chắm chú không biết đang nghĩ gì, Cảnh Đế thì thầm: "Nước...."
Tịch Nguyệt lấy lại tinh thần, vội vàng rót nước, giúp Cảnh Đế uống xong thấy sắc mặt của hắn vẫn không tốt thì vội gọi thái y vào.
Hai vị thái y lại kiểm tra một lượt.
Cảnh Đế để mặc họ kiểm tra, sau đó mới mở miệng: "Lai Hỷ, chuyện trẫm bị bệnh có những ai biết?"
Lai Hỷ tiến lên một bước: "Bẩm Hoàng Thượng, người biết được chuyện này cũng không nhiều, đều là người đáng tin."
Cảnh Đế gật đầu, lại nhìn thái y: "Trẫm cảm thấy toàn thân không có sức lực, tại sao lại thế này?"
Hai vị thái y đều nhíu mày.
Sau khi suy xét một chút, vẫn là do Trương Thái y trả lời: "Hoàng thượng, hôm nay khí trời đột ngột chuyển lạnh, người lại vì mệt nhọc quá độ nên mới không kháng được bệnh, thần đã kê đơn, Đào Nhi cô nương đã sắc thuốc rồi. Người uống trước một ngày, sau đó lại tiếp tục quan sát."
Cảnh Đế gật đầu.
Bệnh thương hàn đối với một số gia đình nghèo khó thì có thể là bệnh nặng chết người nhưng đối với Cảnh Đế lại không tính là cái gì.
Bất luận là Cảnh Đế hay Tịch Nguyệt thì trong lòng cũng đã thả lỏng rất nhiều.
Nhìn hắn yếu ớt nằm ở đó, Tịch Nguyệt lấy khăn lau gương mặt của hắn.
"Chăm sóc Hoàng Thượng cần chú ý những điều gì?" Tịch Nguyệt hỏi.
"Hiện tại Hoàng thượng cũng không bị sốt, tốt nhất là giữ nhiệt độ cơ thể ổn định, uống thuốc đúng hạn, uống một chút canh gừng nóng để đổ mồ hôi, ngày mai sẽ đỡ hơn."
Tịch Nguyệt thở ra một hơi, vội vàng dém chăn lại cho Cảnh Đế.
"Bảo người khác tới chăm sóc trẫm, nàng dọn tới phòng bên cạnh đi, đừng để lây bệnh, bệnh thương hàn cũng rất dễ lây." Cảnh Đế mở miệng nói.
Tịch Nguyệt liếc hắn một cái, lắc đầu: "Không được, nô tì ở đây chăm sóc người, bọn họ tay chân vụng về, chăm sóc người không tốt."
Nghe xong lời này, Cảnh Đế bật cười.
Người tay chận vụng về thật sự là nha đầu nàng mới đúng! Nhưng mà thấy dáng vẻ lo lắng cho hắn của nàng, Cảnh Đế cũng không nói gì nữa.
Cẩn thận chú ý cũng sẽ không có chuyện gì, dù sao bệnh thương hàn cũng không phải bệnh nặng gì.
"Nương nương, người mắc bệnh thương hàn đều sẽ sốt cao vào ban đêm, mong nương nương chú ý nhiều hơn, vi thần cũng sẽ ở ngay bên ngoài, có vẫn đề gì người cứ gọi vi thần."
Trương thái y cẩn thận nói.
Tịch Nguyệt gật đầu, Cảnh Đế cực kỳ coi trong an toàn của mình, mỗi lần xuất cung đều mang theo thái y mà mình tin tưởng.
Vì người bị bệnh là Cảnh Đế nên mọi người hơi rối loạn nhưng mà do ý của Cảnh Đế là không muốn nhiều người biết hắn sinh bệnh nên Lai Hỷ cũng dặn dò mọi người không được nhiều lời.
May mà đây không phải trong cung.
Qủa nhiên là Trương Thái y nói đúng, lúc đêm khuya Tịch Nguyệt phát hiện Cảnh Đế sốt cao, khuôn mặt anh tuấn ửng đỏ, không giống hắn ngày thường.
Tịch Nguyệt vội vàng lấy thuốc đã chuẩn bị sẵn giúp Cảnh Đế uống nhưng mà sau khi uống xong một canh giờ cũng không có chuyển biến gì, hắn vẫn sốt cao như cũ, không chỉ vậy mà hắn còn nôn liên tục.
Tịch Nguyệt bắt đầu lo lắng, bảo Lai Hỷ đi gọi Trương Thái y.
Cảnh Đế mê man, ý thức cũng không rõ ràng.
Tịch Nguyệt thấy hắn như vậy, trong lòng càng bất an hơn.
Trương Thái y và Vương Thái y nhanh chóng tới, sau khi kiểm tra một lượt, lại nghe Tịch Nguyệt nói rõ trạng thái của Cảnh Đế thì hai người liếc nhau, sắc mặt trở nên nghiêm trọng, hơi khó xử nhìn thoáng qua Thẩm Tịch Nguyệt.
Tịch Nguyệt hiểu ý, kiếm cớ bảo những người khác ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn Tịch Nguyệt, Lại Hỷ và hai vị thái y.
"Trương Thái y, Vương Thái y, các ngươi có điều gì thì cứ nói đi." Tịch Nguyệt kiên định hỏi.
Sắc mặt của Trương Thái y rất nghiêm trọng, nói: "Khởi bẩm nương nương, chúng thần vừa kiểm tra cho Hoàng Thượng lại nghe người nói bệnh trạng thì cảm thấy, có khả năng đây không đơn giản chỉ là bệnh thương hàn."
Trong lòng Tịch Nguyệt kinh hoảng nhưng vẫn lập tức hỏi: "Các ngươi hoài nghi là bệnh gì?"
Hai vị Thái y liếc nhìn nhau nhưng cuối cùng vẫn quyết định ăn ngay nói thật: "Là bệnh đậu mùa. Có lẽ là do chúng thần nghĩ quá. Nhưng mà, người xem, Hoàng thượng sốt sao, mệt mỏi, đau đầu, cơ thể không có sức lực, trên người cũng đã xuất hiện vết mẩn đỏ còn kèm theo trạng thái nôn mửa liên tục, nếu như chỉ là bệnh thương hàn thì sẽ không bị nôn mửa và những nốt mẩn đỏ này."
Tịch Nguyệt dùng hết sức lực nắm chặt tay, móng tay mạnh mẽ đâm vào lòng bàn tay tạo thành dấu vết.
Bệnh đậu mùa, bệnh đậu mùa!
Tịch Nguyệt nghĩ cũng không dám nghĩ, cực kỳ sợ hãi nhưng lại chỉ có thể kiên trì.
"Các ngươi có thể chẩn đoán chính xác sao?"
"Vi thần không thể! Bệnh này của Hoàng Thượng tới quá nhanh, vì lúc trước Hoàng Thượng ở trong điện cầu phúc ba ngày, chúng thần không thể tiếp xúc với người trong thời gian này cho nên không dám khẳng định. Không rõ Hoàng Thượng đã cảm thấy không khỏe mấy ngày rồi. Nhưng mà hiện tại, thấy tình hình của người thực sự không tốt lắm. Nương nương, bệnh đậu mùa là loại bệnh lây lan rất nhanh. Nếu như thực sự là bệnh đậu màu, hiện tại trên người Hoàng Thượng đã xuất hiện dấu hiện của bệnh, chúng thần nghĩ có lẽ không sai."
Rốt cuộc lúc này Tịch Nguyệt cũng không chịu nổi nữa, lui về sau mấy bước, đụng vào mép bàn.
Lai Hỉ vội vàng muốn đỡ nàng nhưng lại bị Tịch Nguyệt ngăn lại.
"Còn điều gì nữa, ngươi nói hết ra đi."
Tịch Nguyệt ngồi trên xe ngựa, xuyên qua rèm mỏng xem quang cảnh bên ngoài.
Nghĩ đến những chuyện khi xuất cung lần trước vẫn còn rành rảnh ở trước mắt mà lúc này nàng đã có đứa nhỏ rồi.
Nhớ đến tình cảnh buổi sáng khi xuất cung, tâm tình của Tịch Nguyệt lại u ám hơn một chút. Mấy đứa nhỏ dường như biết mẫu thân phải rời khỏi mấy ngày, sáng nay khi đưa bọn chúng đến Tuệ Từ Cung thì ngay cả Tiểu Ngũ Nhi bình thường không có biểu tình gì cũng khóc như bệnh tâm thần, càng không nói đến Tiểu Kiều Kiều và Tiểu Tứ Nhi.
Lại nghĩ đến chính nàng cũng đỏ ửng mắt, Tịch Nguyệt cắn môi thở dài một hơi.
Đều là tại tên oan gia kia, vì sao lại cứ nhất định muốn đưa nàng xuất cung chứ.
Cảnh Đế thấy vẻ mặt của nàng biến đổi thì cũng biết là nàng nhớ đứa nhỏ.
Thực ra hắn vừa ra khỏi cung cũng đã nhớ bọn nhỏ rồi, đặc biệt là Tiểu Kiều Kiều. Đứa bé kia thích hắn bế nhất, chỉ cần có hắn ở đó thì cô bé rất ít khi khóc nháo, thường xuyên nở nụ cười hở cả lợi.
Đúng là vô cùng ngây thơ đáng yêu.
Lần trước khi hắn xuất cung thì mấy đứa nhỏ mới sinh chưa được bao lâu, khi đó chúng vẫn còn nhỏ, chưa biết chọc người ta vui vẻ. Nhưng mà lần này lại khác, mỗi ngày đều gặp mấy đứa nhỏ, hiện tại đột nhiên không thể gặp, trong lòng cực kỳ không thoải mái.
Theo bước tiến của xe ngực, đôi phụ mẫu bên trong xe đều lâm vào trầm tư. Mà đối tượng khiến họ trầm tư đều là mấy đứa bé ngoan ngoãn lanh lợi ở trong cung. Càng nghĩ lại càng thấy chúng đáng yêu.
Nhưng mà Tịch Nguyệt vẫn còn một tia lý trí, tuy nhớ con nhưng cũng không muốn phá vỡ quy củ, vẫn dùng gương mặt tươi cười sáng ngời như mọi ngày để hầu hạ Cảnh Đế.
Trái lại, Cảnh Đế lại thường xuyên mất hồn, luôn nói Tiểu Kiểu Kiều chắc cũng đang nhớ hắn.
Tịch Nguyệt nhân lúc hắn không nhìn thấy thì lén bĩu môi, tại sao lại nhớ hắn chứ, rõ ràng là nhớ người mẫu thân là nàng mà.
Có lẽ hai người đều có tâm tư hay vì thời tiết đột nhiên chuyển lạnh mà cơ thể Cảnh Đế có hơi nóng lên.
Tịch Nguyệt vội vàng truyền hai thái y đi theo là Vương Thái y và Trương Thái y.
Cũng may là không phải mắc bệnh thương hàn.
Tịch Nguyệt yên tâm hơn nhiều nhưng mà cho dù là vậy thì vẫn mặc thêm một lớp y phục nữa cho Cảnh Đế.
Ngày hôm đó trôi qua cũng nhanh, chỉ mất thời gian ba ngày thì đoàn người đã đến Tự Miếu, Tịch Nguyệt vẫn ở trong gian phòng mà nàng đã ở vào lần trước đến đây. Nơi này không hẳn là rất hoa lệ nhưng cũng có hương vị khác. Nếu không có trải nghiệm không tốt của lần trước thì Tịch Nguyệt nghĩ rằng mình sẽ càng thích nơi này hơn.
Nhất diệp tri thu. (Nhìn lá rụng là biết mùa thu đến)
Năm nay xuất cung hơi muộn, hiện giờ đã là cuối mùa thu.
Cảnh Đế dựa theo lệ thường, cầu phúc trong vòng ba ngày. Trong ba ngày này đều không gặp bất kỳ ai, trực tiếp nghỉ lại đại điện cầu phúc.
Mấy ngày này Tịch Nguyệt cũng không đi loạn, ngày nào cũng ở trong phòng thêu thùa vài thứ.
Thời gian nhàn hạ còn có thể nhớ ba đứa bé nhà mình một chút, không biết lần này xuất cung trở về, ba đứa bé sẽ có dáng vẻ như thế nào, có thể béo hơn một chút hay không.
Không biết Tiểu Kiều Kiều có thể ngồi vững hay chưa.
Đứa bé còn nhỏ như vậy, không biết không tìm được nàng thì có khóc hay không.
Ba ngày, thoáng chốc đã qua.
Tịch Nguyệt biết hôm nay là ngày Cảnh Đế ra ngoài.
Nghĩ đến Cảnh Đế cũng nhớ con như nàng, hai người hẳn sẽ không dừng ở đây lâu, nhất định là sau khi sắp xếp ổn thỏa thì sẽ lập tức khởi hành trở về.
Tịch Nguyệt nghĩ ngợi đang không biết có phải chuẩn bị đồ đạc trước hay không thì thấy tiểu thái giám bên người Lai Hỷ là Tiểu Quế Tử chạy tới.
"Nô tài tham kiến Qúy phi nương nương."
Tịch Nguyệt thấy hắn như vậy thì vội vàng hỏi: "Có việc gì sao? Sao lại vội vàng như vậy?"
Tiểu Quế Tử cũng không úp úp mở mở, nhanh chóng mở miệng: "Khởi bẩm Qúy phi nương nương, Lai Hỷ công công sai nô tỳ qua. Khi Hoàng Thượng tế thiên ra ngoài thì đột nhiên ngất xỉu, nương nương lập tức chuẩn bị đi, Hoàng Thượng lập tức sẽ được đưa tới đây."
Chỉ có hai người đến đây nên đương nhiên là sẽ ở cùng nhau.
Tịch Nguyệt nghe vậy thì lập tức bảo Cẩm Tâm và Đào Nhi thu dọn lại giường thật tốt. Qủa nhiên, chỉ chốc lát sau Cảnh Đế đã được người nâng trở về. Mấy thái y vừa rồi đã bắt mạch rồi, đúng là đã mắc bệnh thương hàn.
"Thân thể Hoàng Thượng thế nào rồi?" Tịch Nguyệt lo lắng hỏi.
Người này đang yên đang lành tại sao lại đột nhiên ngất đi vậy?
Trương Thái y quỳ xuống: "Bẩm nương nương, Hoàng Thượng nhiễm bệnh phong hàn rồi. Lúc trước cơ thể Hoàng Thượng hơi nóng lên nhưng cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ cần dưỡng một ngày là khỏi. Nhưng mà đi đường mệt nhọc cộng thêm mấy này bận rộn công vụ, thân thể Hoàng Thượng sợ rằng chịu không nổi. Ba ngày tế thiên đều ở trong không gian kín, không khí không lưu thông, rất dễ dàng khiến cho bệnh trở nặng. Tất cả hợp lại mới đột nhiên ngất xỉu."
Tịch Nguyệt nhìn gương mặt hắn ửng đỏ thì lại hỏi: "Khi nào thì Hoàng Thượng mới tỉnh lại?"
"Thần đã châm cứu cho Hoàng Thượng, có lẽ Hoàng thượng sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi."
Tịch Nguyệt cho tất cả mọi người ra ngoài, chỉ có Lai Hỷ và nàng chăm sóc Hoàng Thượng, trong lòng âm thầm suy nghĩ. Dường như mỗi lần nàng xuất cung với Hoàng Thượng thì đều xảy ra chuyện. Lần đầu tiên hai người thiếu chút nữa thì ngã xuống núi, lần thứ hai thì Cảnh Đế lại nhiễm thương hàn.
Nhưng mà khi Cảnh Đế mang theo những người khác tới thì lại không xảy ra chuyện như vậy, chẳng lẽ mình không hợp với Tự Miếu này? Cho nên Cảnh Đế mới xảy ra chuyện.
Tịch Nguyệt u mê hồ đồ nhớ lại, mình là người trong sinh, không biết có quan hệ gì tới chuyện này không?
Nghĩ lại, mình có phải là suy nghĩ nhiều rồi không. Lúc này lại bắt đầu mê mang suy nghĩ.
"Ưmm...." Khi Tịch Nguyệt đang miên man suy nghĩ thì Cảnh Đế từ từ tỉnh lại.
Thấy vẻ mặt nàng chắm chú không biết đang nghĩ gì, Cảnh Đế thì thầm: "Nước...."
Tịch Nguyệt lấy lại tinh thần, vội vàng rót nước, giúp Cảnh Đế uống xong thấy sắc mặt của hắn vẫn không tốt thì vội gọi thái y vào.
Hai vị thái y lại kiểm tra một lượt.
Cảnh Đế để mặc họ kiểm tra, sau đó mới mở miệng: "Lai Hỷ, chuyện trẫm bị bệnh có những ai biết?"
Lai Hỷ tiến lên một bước: "Bẩm Hoàng Thượng, người biết được chuyện này cũng không nhiều, đều là người đáng tin."
Cảnh Đế gật đầu, lại nhìn thái y: "Trẫm cảm thấy toàn thân không có sức lực, tại sao lại thế này?"
Hai vị thái y đều nhíu mày.
Sau khi suy xét một chút, vẫn là do Trương Thái y trả lời: "Hoàng thượng, hôm nay khí trời đột ngột chuyển lạnh, người lại vì mệt nhọc quá độ nên mới không kháng được bệnh, thần đã kê đơn, Đào Nhi cô nương đã sắc thuốc rồi. Người uống trước một ngày, sau đó lại tiếp tục quan sát."
Cảnh Đế gật đầu.
Bệnh thương hàn đối với một số gia đình nghèo khó thì có thể là bệnh nặng chết người nhưng đối với Cảnh Đế lại không tính là cái gì.
Bất luận là Cảnh Đế hay Tịch Nguyệt thì trong lòng cũng đã thả lỏng rất nhiều.
Nhìn hắn yếu ớt nằm ở đó, Tịch Nguyệt lấy khăn lau gương mặt của hắn.
"Chăm sóc Hoàng Thượng cần chú ý những điều gì?" Tịch Nguyệt hỏi.
"Hiện tại Hoàng thượng cũng không bị sốt, tốt nhất là giữ nhiệt độ cơ thể ổn định, uống thuốc đúng hạn, uống một chút canh gừng nóng để đổ mồ hôi, ngày mai sẽ đỡ hơn."
Tịch Nguyệt thở ra một hơi, vội vàng dém chăn lại cho Cảnh Đế.
"Bảo người khác tới chăm sóc trẫm, nàng dọn tới phòng bên cạnh đi, đừng để lây bệnh, bệnh thương hàn cũng rất dễ lây." Cảnh Đế mở miệng nói.
Tịch Nguyệt liếc hắn một cái, lắc đầu: "Không được, nô tì ở đây chăm sóc người, bọn họ tay chân vụng về, chăm sóc người không tốt."
Nghe xong lời này, Cảnh Đế bật cười.
Người tay chận vụng về thật sự là nha đầu nàng mới đúng! Nhưng mà thấy dáng vẻ lo lắng cho hắn của nàng, Cảnh Đế cũng không nói gì nữa.
Cẩn thận chú ý cũng sẽ không có chuyện gì, dù sao bệnh thương hàn cũng không phải bệnh nặng gì.
"Nương nương, người mắc bệnh thương hàn đều sẽ sốt cao vào ban đêm, mong nương nương chú ý nhiều hơn, vi thần cũng sẽ ở ngay bên ngoài, có vẫn đề gì người cứ gọi vi thần."
Trương thái y cẩn thận nói.
Tịch Nguyệt gật đầu, Cảnh Đế cực kỳ coi trong an toàn của mình, mỗi lần xuất cung đều mang theo thái y mà mình tin tưởng.
Vì người bị bệnh là Cảnh Đế nên mọi người hơi rối loạn nhưng mà do ý của Cảnh Đế là không muốn nhiều người biết hắn sinh bệnh nên Lai Hỷ cũng dặn dò mọi người không được nhiều lời.
May mà đây không phải trong cung.
Qủa nhiên là Trương Thái y nói đúng, lúc đêm khuya Tịch Nguyệt phát hiện Cảnh Đế sốt cao, khuôn mặt anh tuấn ửng đỏ, không giống hắn ngày thường.
Tịch Nguyệt vội vàng lấy thuốc đã chuẩn bị sẵn giúp Cảnh Đế uống nhưng mà sau khi uống xong một canh giờ cũng không có chuyển biến gì, hắn vẫn sốt cao như cũ, không chỉ vậy mà hắn còn nôn liên tục.
Tịch Nguyệt bắt đầu lo lắng, bảo Lai Hỷ đi gọi Trương Thái y.
Cảnh Đế mê man, ý thức cũng không rõ ràng.
Tịch Nguyệt thấy hắn như vậy, trong lòng càng bất an hơn.
Trương Thái y và Vương Thái y nhanh chóng tới, sau khi kiểm tra một lượt, lại nghe Tịch Nguyệt nói rõ trạng thái của Cảnh Đế thì hai người liếc nhau, sắc mặt trở nên nghiêm trọng, hơi khó xử nhìn thoáng qua Thẩm Tịch Nguyệt.
Tịch Nguyệt hiểu ý, kiếm cớ bảo những người khác ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn Tịch Nguyệt, Lại Hỷ và hai vị thái y.
"Trương Thái y, Vương Thái y, các ngươi có điều gì thì cứ nói đi." Tịch Nguyệt kiên định hỏi.
Sắc mặt của Trương Thái y rất nghiêm trọng, nói: "Khởi bẩm nương nương, chúng thần vừa kiểm tra cho Hoàng Thượng lại nghe người nói bệnh trạng thì cảm thấy, có khả năng đây không đơn giản chỉ là bệnh thương hàn."
Trong lòng Tịch Nguyệt kinh hoảng nhưng vẫn lập tức hỏi: "Các ngươi hoài nghi là bệnh gì?"
Hai vị Thái y liếc nhìn nhau nhưng cuối cùng vẫn quyết định ăn ngay nói thật: "Là bệnh đậu mùa. Có lẽ là do chúng thần nghĩ quá. Nhưng mà, người xem, Hoàng thượng sốt sao, mệt mỏi, đau đầu, cơ thể không có sức lực, trên người cũng đã xuất hiện vết mẩn đỏ còn kèm theo trạng thái nôn mửa liên tục, nếu như chỉ là bệnh thương hàn thì sẽ không bị nôn mửa và những nốt mẩn đỏ này."
Tịch Nguyệt dùng hết sức lực nắm chặt tay, móng tay mạnh mẽ đâm vào lòng bàn tay tạo thành dấu vết.
Bệnh đậu mùa, bệnh đậu mùa!
Tịch Nguyệt nghĩ cũng không dám nghĩ, cực kỳ sợ hãi nhưng lại chỉ có thể kiên trì.
"Các ngươi có thể chẩn đoán chính xác sao?"
"Vi thần không thể! Bệnh này của Hoàng Thượng tới quá nhanh, vì lúc trước Hoàng Thượng ở trong điện cầu phúc ba ngày, chúng thần không thể tiếp xúc với người trong thời gian này cho nên không dám khẳng định. Không rõ Hoàng Thượng đã cảm thấy không khỏe mấy ngày rồi. Nhưng mà hiện tại, thấy tình hình của người thực sự không tốt lắm. Nương nương, bệnh đậu mùa là loại bệnh lây lan rất nhanh. Nếu như thực sự là bệnh đậu màu, hiện tại trên người Hoàng Thượng đã xuất hiện dấu hiện của bệnh, chúng thần nghĩ có lẽ không sai."
Rốt cuộc lúc này Tịch Nguyệt cũng không chịu nổi nữa, lui về sau mấy bước, đụng vào mép bàn.
Lai Hỉ vội vàng muốn đỡ nàng nhưng lại bị Tịch Nguyệt ngăn lại.
"Còn điều gì nữa, ngươi nói hết ra đi."