Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 212
"Huệ phi tốt của trẫm, ngươi tới đoán một chút, tại sao ngươi vẫn luôn không mang bầu đây? Cho dù có một đoạn thời gian thừa ~ sủng cực kỳ thường xuyên, ngươi vẫn không có dấu hiệu mang thai, đây là vì cái gì chứ?"
Lời Cảnh đế vừa nói ra, Phó Cẩn Dao không thể tin nhìn Cảnh đế.
"Hoàng thượng ngài, ngài làm cái gì? Ngài bỏ thuốc cho thiếp?"
Cảnh đế cười: "Nếu như bỏ thuốc, ngươi cảm thấy có thể sao?"
Phó Cẩn Dao không hiểu, tuy nhiên lại đau lòng: "Tại sao, tại sao?"
Cảnh đế rời khỏi bên cạnh nàng, lại ngồi vào trên giường.
"Ngươi đoán, tại sao ngươi mang thai, trẫm phải dời ngươi đến Trúc Hiên? Tại sao dù là ngươi lên chức, trẫm cũng chưa từng nghĩ tới cho ngươi dời cung? Từ trước, phi tần ở tại Trúc Hiên này cũng không có lưu lại con cháu?"
Phó Cẩn Dao không ngờ, lại là Trúc Hiên có vấn đề. Nhưng lúc ấy là nàng mới vừa mang thai mà. Tại sao Hoàng thượng phải làm như vậy, tại sao?
"Hoàng thượng, tại sao ngài phải làm như vậy, tại sao? Khi đó thiếp đã mang thai mà? Đúng, thai tượng của thiếp càng ngày càng yếu, là Trúc Hiên, là Trúc Hiên có vấn đề có đúng hay không?"
Cảnh đế cứ nhìn nàng như vậy, từng chữ từng câu, nói thật chậm: "Vật liệu kiến tạo phòng trúc Trúc Hiên đã từng bị ngâm thuốc bảy bảy bốn mươi chín ngày, chính là cây trúc sinh trưởng cực kỳ tươi tốt, cũng bị không ngừng tưới vẩy nước thuốc. Mà nước thuốc kia vô hại với nam tử, nhưng với nữ tử lại là thứ không thích hợp chút nào. Chẳng những sẽ có hậu quả không thể mang thai, cho dù đã mang thai cũng cực kỳ dễ dàng xảy thai. A, đúng rồi. Nó còn dễ dàng làm tinh thần người trở nên suy nhược."
Cảnh đế nói chậm, nhưng Phó Cẩn Dao lại giống như bị hắt một bồn nước lạnh như băng.
Giọng nói của nàng run rẩy: "Vì, vì, vì sao? Tại sao phải làm như vậy? Tại sao không chịu giữ lại đứa bé này, tại sao không chịu giữ lại con của thiếp?"
Cảnh đế nhìn nàng, mỉm cười, lúc này Phó Cẩn Dao lại cảm thấy, nụ cười này đúng là làm người sợ.
Cảnh đế nhìn nàng, nhưng tốc độ nói vẫn rất chậm như cũ: "Ngươi hỏi trẫm tại sao? Phó Cẩn Dao, sao ngươi lại có thể ngu đần như vậy, chẳng lẽ, ngươi thật sự cho là trẫm cái gì cũng không biết? Ngươi cho rằng trẫm là một kẻ ngu ư?"
"Hoàng thượng, hoàng thượng biết cái gì?" Phó Cẩn Nghiên run rẩy hỏi, không thể tin được.
"Ngươi đã không dám đối mặt, vậy trẫm sẽ nói cho ngươi biết, trẫm đã biết, mỗi người chúng ta đều biết, là ngươi, là ngươi hại chết tỷ tỷ ruột của chính ngươi, hoàng hậu Tuệ Hiền của trẫm, Phó Cẩn Tú. Tỷ tỷ của ngươi vẫn đối đãi ngươi tốt như vậy, ngươi lại hại chết nàng. Làm sao trẫm lại để cho ngươi lại sinh ra đứa bé chứ! Trẫm muốn có bảo đảm, muốn bảo đảm Phó gia phải toàn tâm toàn ý chỉ ủng hộ Vũ Nhi. Ở trẫm xem ra, hắn là Trưởng Tử của trẫm, Phó Cẩn Tú cho dù là tâm cơ còn có nhân phẩm, thậm chí loại nhân vật như ngươi tuyệt đối không thể so sánh."
Nghe được tất cả chân tướng, Phó Cẩn Dao tê liệt trên mặt đất, nàng thế nào cũng không nghĩ tới, hôm nay lại biết nhiều chuyện giật mình như thế.
Đây là lần đầu nàng và Cảnh đế tâm sự, nhưng cũng là một lần thảm thiết nhất.
"Vì Nghiêm Vũ, vì Nghiêm Vũ, cho nên ngươi không thể muốn đứa bé của thiếp, cho nên cố ý để cho thiếp ở Trúc Hiên?"
Cảnh đế thừa nhận: "Phải, chính là tiên hoàng đã từng để sủng phi ở Trúc Hiên, cũng chỉ vì quản chế lẫn nhau, mà trẫm như thế, ngược lại cảm thấy đó là chỗ thích hợp nhất với ngươi. Trẫm không muốn con của ngươi, nhưng chẳng phải ngươi còn muốn, đừng quên, nó là một tay ngươi hại chết. Nếu như không phải là nhìn ở mặt mũi của Phó tướng và Phó Cẩn Du, ngươi cho rằng trẫm sẽ không giết ngươi? Trẫm hận thấu xương loại ác phụ như ngươi đây."
Dừng lại một lát, Cảnh đế nói tiếp: "Trẫm không muốn nói, nhưng mà nể tình còn có một tý tình nghĩa với Phó gia, nể tình lúc trước Phó Cẩn Tú là một người tốt. Càng không muốn để cho Vũ Nhi biết, người hại chết mẫu thân hắn tâm niệm, chính là dì tốt của hắn."
"Hoàng thượng, hoàng thượng cũng chưa từng yêu thiếp một tý nào sao. Không có một
Lời Cảnh đế vừa nói ra, Phó Cẩn Dao không thể tin nhìn Cảnh đế.
"Hoàng thượng ngài, ngài làm cái gì? Ngài bỏ thuốc cho thiếp?"
Cảnh đế cười: "Nếu như bỏ thuốc, ngươi cảm thấy có thể sao?"
Phó Cẩn Dao không hiểu, tuy nhiên lại đau lòng: "Tại sao, tại sao?"
Cảnh đế rời khỏi bên cạnh nàng, lại ngồi vào trên giường.
"Ngươi đoán, tại sao ngươi mang thai, trẫm phải dời ngươi đến Trúc Hiên? Tại sao dù là ngươi lên chức, trẫm cũng chưa từng nghĩ tới cho ngươi dời cung? Từ trước, phi tần ở tại Trúc Hiên này cũng không có lưu lại con cháu?"
Phó Cẩn Dao không ngờ, lại là Trúc Hiên có vấn đề. Nhưng lúc ấy là nàng mới vừa mang thai mà. Tại sao Hoàng thượng phải làm như vậy, tại sao?
"Hoàng thượng, tại sao ngài phải làm như vậy, tại sao? Khi đó thiếp đã mang thai mà? Đúng, thai tượng của thiếp càng ngày càng yếu, là Trúc Hiên, là Trúc Hiên có vấn đề có đúng hay không?"
Cảnh đế cứ nhìn nàng như vậy, từng chữ từng câu, nói thật chậm: "Vật liệu kiến tạo phòng trúc Trúc Hiên đã từng bị ngâm thuốc bảy bảy bốn mươi chín ngày, chính là cây trúc sinh trưởng cực kỳ tươi tốt, cũng bị không ngừng tưới vẩy nước thuốc. Mà nước thuốc kia vô hại với nam tử, nhưng với nữ tử lại là thứ không thích hợp chút nào. Chẳng những sẽ có hậu quả không thể mang thai, cho dù đã mang thai cũng cực kỳ dễ dàng xảy thai. A, đúng rồi. Nó còn dễ dàng làm tinh thần người trở nên suy nhược."
Cảnh đế nói chậm, nhưng Phó Cẩn Dao lại giống như bị hắt một bồn nước lạnh như băng.
Giọng nói của nàng run rẩy: "Vì, vì, vì sao? Tại sao phải làm như vậy? Tại sao không chịu giữ lại đứa bé này, tại sao không chịu giữ lại con của thiếp?"
Cảnh đế nhìn nàng, mỉm cười, lúc này Phó Cẩn Dao lại cảm thấy, nụ cười này đúng là làm người sợ.
Cảnh đế nhìn nàng, nhưng tốc độ nói vẫn rất chậm như cũ: "Ngươi hỏi trẫm tại sao? Phó Cẩn Dao, sao ngươi lại có thể ngu đần như vậy, chẳng lẽ, ngươi thật sự cho là trẫm cái gì cũng không biết? Ngươi cho rằng trẫm là một kẻ ngu ư?"
"Hoàng thượng, hoàng thượng biết cái gì?" Phó Cẩn Nghiên run rẩy hỏi, không thể tin được.
"Ngươi đã không dám đối mặt, vậy trẫm sẽ nói cho ngươi biết, trẫm đã biết, mỗi người chúng ta đều biết, là ngươi, là ngươi hại chết tỷ tỷ ruột của chính ngươi, hoàng hậu Tuệ Hiền của trẫm, Phó Cẩn Tú. Tỷ tỷ của ngươi vẫn đối đãi ngươi tốt như vậy, ngươi lại hại chết nàng. Làm sao trẫm lại để cho ngươi lại sinh ra đứa bé chứ! Trẫm muốn có bảo đảm, muốn bảo đảm Phó gia phải toàn tâm toàn ý chỉ ủng hộ Vũ Nhi. Ở trẫm xem ra, hắn là Trưởng Tử của trẫm, Phó Cẩn Tú cho dù là tâm cơ còn có nhân phẩm, thậm chí loại nhân vật như ngươi tuyệt đối không thể so sánh."
Nghe được tất cả chân tướng, Phó Cẩn Dao tê liệt trên mặt đất, nàng thế nào cũng không nghĩ tới, hôm nay lại biết nhiều chuyện giật mình như thế.
Đây là lần đầu nàng và Cảnh đế tâm sự, nhưng cũng là một lần thảm thiết nhất.
"Vì Nghiêm Vũ, vì Nghiêm Vũ, cho nên ngươi không thể muốn đứa bé của thiếp, cho nên cố ý để cho thiếp ở Trúc Hiên?"
Cảnh đế thừa nhận: "Phải, chính là tiên hoàng đã từng để sủng phi ở Trúc Hiên, cũng chỉ vì quản chế lẫn nhau, mà trẫm như thế, ngược lại cảm thấy đó là chỗ thích hợp nhất với ngươi. Trẫm không muốn con của ngươi, nhưng chẳng phải ngươi còn muốn, đừng quên, nó là một tay ngươi hại chết. Nếu như không phải là nhìn ở mặt mũi của Phó tướng và Phó Cẩn Du, ngươi cho rằng trẫm sẽ không giết ngươi? Trẫm hận thấu xương loại ác phụ như ngươi đây."
Dừng lại một lát, Cảnh đế nói tiếp: "Trẫm không muốn nói, nhưng mà nể tình còn có một tý tình nghĩa với Phó gia, nể tình lúc trước Phó Cẩn Tú là một người tốt. Càng không muốn để cho Vũ Nhi biết, người hại chết mẫu thân hắn tâm niệm, chính là dì tốt của hắn."
"Hoàng thượng, hoàng thượng cũng chưa từng yêu thiếp một tý nào sao. Không có một