-
Chương 55
Chương 56
Tôi cứng đầu không nói cho anh Hai, thực ra tôi không hề đi tiễn ai cả, mà là bỗng nhiên ý thức được rằng, những tình bạn mà bạn cho rằng nó sẽ luôn tồn tại, cũng sẽ có khả năng bị biến dạng.
Nếu bỏ lỡ thời kì ngắm hoa nở, sang năm hoa sẽ còn nở lại, nhưng bỏ lỡ một vài người, thì sẽ không bao giờ gặp được người ta nữa.
Câu này, không chỉ nói về người yêu, cũng có thể nói về bạn bè đấy chứ.
Tôi và La Lợi tình cảm tốt đẹp như thế, nói thay đổi là sẽ thay đổi luôn, mà với anh Hai... thực ra tôi biết rằng vào lúc này không nên quá thân mật với anh Hai, mặc dù hai chúng tôi nói thẳng ra hết rồi, nhưng mà những tình cảm đó không phải chúng tôi nói cho qua là cho qua được. Nhưng vào lúc này đây, thực sự tôi có chút sốt ruột, bất an.
Trước đây lăn lộn trong thế giới hai chiều, tôi chưa bao giờ biết mình có nhu cầu gì về tình cảm, hoặc là mặc dù đã ý thức được rồi, nhưng cũng không có cảm giác mãnh liệt lắm. Tôi có hai người bạn tri kỉ có thể nói những chuyện sâu kín nhất, còn có cả cộng đồng mạng có thể nói chuyện một cách vô tư, điều đó làm cho tôi cảm thấy quá đủ rồi.
Nhưng bây giờ tôi phát hiện ra những điều này đã không đủ để làm cho tôi thỏa mãn nữa rồi. Khi tôi đọc trên diễn đàn, người khác nói ba mẹ mình cho bao nhiêu của hồi môn, khi thấy người khác nói ba mẹ người ta yêu người ta biết nhường nào, trong tôi luôn xuất hiện một sự nuối tiếc không kiềm chế lại được – sự nuối tiếc này đã lâu lắm không xuất hiện trong tôi.
Mà bây giờ tôi cũng bắt đầu cảm thấy được sự đáng yêu của con trẻ, cho dù là trên tivi hay là trên xe buýt, khi nhìn thấy bọn chúng, bọn chúng vẫy những đôi tay bé xíu, thấy chúng cười, tôi liền muốn đến nhéo chúng một cái.
Trước đây từng nghe người ta nói rằng, khi đến tuổi, sẽ có khát vọng về một mái ấm gia đình, tôi không tin lắm, bởi vì trong ký ức của tôi, thật sự chẳng có bao nhiêu gia đình yên ấm hạnh phúc cả. Mà bây giờ thì tôi tin lắm rồi, con người là loại động vật quần cư, chúng ta cần đồng loại của mình, chúng ta cần một người bạn đời gần gũi với mình.
Tôi không muốn đẩy xa mối quan hệ giữa tôi và anh Hai, mặc dù đây là nhu cầu xa xỉ của tôi, nhưng mà tôi vẫn muốn chúng tôi được như trước đây. Tôi nói với Lưu Thụy Căn, Lưu Thụy Căn nói: “Tại sao em đột nhiên lại muốn đi đón anh ấy?”.
Cho dù tôi có ngây thơ như thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ không nói với Lưu Thụy Căn những điều đó, chỉ nói: “Cũng không phải là đột nhiên nghĩ rằng sẽ đi đón, mà là đột nhiên cảm thấy, có thể ở với một người bạn quen nhau đã lâu là cực kỳ hiếm hoi, đặc biệt là với tình bạn từ thời đi học như bọn em, sau này sẽ làm bạn suốt đời với nhau.”
“Ừm, cũng thực sự là như vậy đấy, sáng ngày hôm đó anh có chút việc, không đi với em được, để anh điều cho em một chiếc xe.”
“Không cần đâu, em đi xe buýt là được rồi.”
Lưu Thụy Căn cười ngất: “Em đi đón người ta, đi xe buýt chẳng ra làm sao cả.”
“Thế thì em bao một chiếc taxi vậy.”
Lưu Thụy Căn lắc lắc đầu: “Phiêu Phiêu, em là bạn gái anh, anh chăm sóc em là điều bình thường mà, anh có cho em một chiếc máy bay đâu... Thật ra nếu mua cho em một chiếc máy bay trực thăng cũng không mất bao nhiêu tiền đâu, chỉ có thủ tục hơi rắc rối thôi, một chút khoảng cách gần như vậy, mua cũng hơi lãng phí.”
Tôi biết rằng tôi không nên tỏ ra quê mùa quá, nhưng mà vẫn kìm lòng không đặng hỏi một câu: “Anh có máy bay trực thăng?”.
“Anh không có, có điều máy bay trực thăng cũng không mất bao nhiêu tiền, loại rẻ một chút thì là một hai trăm vạn, loại đắt một chút thì cũng chỉ có ba bốn trăm vạn, đương nhiên đó là những kiểu bình thường, nếu như có thêm yêu cầu gì sẽ đắt hơn, em không cần phải há miệng to ra đến thế đâu, có con gì nó bay vào miệng rồi kìa.”
... Mẹ kiếp chứ mẹ kiếp chứ mẹ kiếp chứ!
Tôi thở phào ra một hơi thật dài, tôi biết là giữa tôi và Lưu Thụy Căn có khoảng cách, nhưng mà bây giờ rốt cuộc là tôi cũng đã biết rằng khoảng cách đó lớn chừng nào. Đúng thế, máy bay trực thăng không đắt lắm, cứ cho là những căn hộ, biệt thự cao cấp ở thành phố này của chúng tôi cũng có giá này đi. Nhưng mà là máy bay trực thăng cơ mà! Cho đến tận bây giờ tôi vẫn chưa được ngồi máy bay lần nào đây này! Còn nhớ năm xưa khi đang học tiểu học, trên trời nếu có máy bay, cả lớp sẽ nháo nhào hết cả lên, nếu như đúng lúc đang học môn thể dục, các bạn trong lớp đều ngẩng mặt lên trời, kêu lên những tiếng kinh ngạc.
Đương nhiên bây giờ tôi sẽ không làm như thế nữa, nhưng mà trong suy nghĩ của tôi vẫn luôn cảm thấy đó là sản vật của một thế giới khác, nhưng mà giọng điệu này của Lưu Thụy Căn, có nghĩa là nếu như muốn có, thì đó chỉ là việc làm trong vài giây mà thôi!
Bỗng nhiên, trong đầu tôi xuất hiện hai giọng nói, một người có đôi cánh màu đen nói: “Hoàng Phiêu Phiêu, đây chính là một chàng trai kiệt xuất, có được anh ta thì cả đời này cái gì cô cũng có tất! Cô có thể lái máy bay, có thể ngồi du thuyền, có thể đi du lịch đến các nước trên khắp thế giới! Sau này cô có thể có cuộc sống thoải mái, thích gì làm nấy. Cô nhất định phải giữ anh ta lại, cho dù anh ta có đánh cô, có chửi cô, có nhục mạ cô, có khinh bỉ cô, cô cũng cố gắng mà nhẫn nhịn. Cô đi tìm việc làm không phải cũng bị mấy sếp bóc lột như thế ư? Cô đi làm việc gì ở chốn công quyền không phải cũng bị “hành là chính” đó sao? Nói chung là cô luôn bị người ta bắt nạt, bây giờ chỉ có một người bắt nạt thôi, đó chính là hạnh phúc đó, hạnh phúc đó! Hơn nữa người này lại chính là chồng của cô, trong tương lai đứa con của cô sẽ được thừa kế gia sản của anh ta, cô có thể mượn danh anh ta ra ngoài xã hội dọa dẫm người khác.”
Ngoài ra, một người có đôi cánh màu trắng nói rằng: “Hoàng Phiêu Phiêu, anh ta có nhiều tiền như thế nào đi chăng nữa cũng là việc của anh ta, cô ở bên anh ta chỉ là bởi vì cô thích anh ta. Cô có thể vì tiền mà làm một việc gì đó, cho dù làm vợ bé người ta như La Lợi, nhưng mà tuyệt đối không thể vì tiền mà bán đứng tình yêu.”
Hai bóng hình này đánh nhau mãi không dứt ra được, tôi nhất thời có cảm giác muốn điên lên. Nhưng mà tôi thừa nhận, Hoàng Phiêu Phiêu tôi vẫn đúng là một người trần tục, khi bỗng nhiên bị một miếng bánh lớn đập vào trước mắt, tôi vẫn thật sự là... thật sự là vẫn không khá lên nổi.
Lưu Thụy Căn điều cho tôi một chiếc Audi, tài xế chính là Lý Trí, có một việc ngoài dự kiến của tôi, đó là ột người quá giang, Đặng Linh Linh.
Mặc dù Đặng Linh Linh đã đưa ra quyết định, nhưng mà thái hậu nhà Linh Linh quyết không từ bỏ, thật sự là ba bữa gây sự một lần, năm bữa lại cãi nhau một trận ầm ĩ, gặp ai cũng phải cố sống cố chết tường thuật, kể khổ cho người ta nghe một lượt, khả năng càm ràm đã vượt mặt thím Tường Lâm luôn rồi. Tính tình của Đặng Linh Linh có tốt đến đâu cũng không thể chịu đựng được nữa, là mẹ ruột của mình nên cũng không thể phản ứng quá mạnh, chỉ có bỏ đi cho rồi. Dù sao công việc này của cô ở đâu cũng có thể làm được, đổi chỗ khác biết đâu lại có thể tìm được chút cảm xúc thì sao.
Bởi vì lần bỏ đi này của cô ít nhất cũng phải hai ba tháng, cho nên gọi điện thoại tạm biệt tôi, tôi vừa nghe thấy thời gian bay của cô, liền đập vào đùi một phát rồi cười lên - hóa ra là cùng một ngày với anh Hai, hơn nữa lại đều là buổi chiều, anh Hai hai giờ đến, cô ấy ba giờ đi. Ngay lúc đó tôi rủ rê cô ấy đi cùng với tôi, cô ấy còn có chút ngại ngùng, tôi phải không ngừng vận động, cuối cùng cũng đồng ý đi cùng tôi đến sân bay. Bởi vì anh Hai đến trước, cho nên tôi và cô ấy cùng ngồi đợi ở sảnh đến.
Lần đầu tiên tôi ra sân bay, mặc dù không phải được đi máy bay, nhưng mà tôi cực kỳ phấn khích, từ sáng sớm đã đứng ngồi không yên rồi. Lý Trí cũng rất ân cần, lúc mười một giờ đã đến đây điểm danh với tôi, sau đó qua đón Đặng Linh Linh, khi chúng tôi đến sân bay vẫn chưa đến mười hai giờ. May mà tôi và Đặng Linh Linh đi với nhau, hai chúng tôi vừa ăn kem ốc quế vừa nói chuyện linh tinh, cho nên cũng không đến nỗi chán lắm.
“Ai cũng nói thành phố Lệ Giang đó tuyệt đẹp, lần này em đến đó một mình, khi quay về phải nhớ là đi hai mình đấy nhé.”
Tôi phát hiện ra rằng, tôi làm bà mai lâu quá cũng không tốt, vào lúc này cũng không tránh khỏi bệnh nghề nghiệp, Đặng Linh Linh liếc nhìn tôi: “Mang theo một quả bóng hả?”.
“Trời...” Tôi đang định nói tiếp chuyện đó, nhưng lại phát hiện ra người trước mặt cực kỳ quen, đầu óc còn chưa kịp suy nghĩ, tôi đã buột miệng hét lên, “La Lợi!”.
La Lợi không hề nhúc nhích, mà người đàn ông bên cạnh cô lại quay đầu lại, là Joseph!
Joseph nhìn thấy tôi thì sững người lại, nhưng mà ngay lập tức nở nụ cười rồi đi về phía tôi: “Hóa ra là em Hoàng ư?”.
Khi hai người đến gần, tôi cũng phát hiện ra, hóa ra đó không phải là La Lợi. Mặc dù rất giống với La Lợi, nhưng mà, có khí chất hơn La Lợi nhiều. Tôi luôn cảm thấy Đặng Linh Linh là cô gái có phong thái nhất mà tôi đã từng gặp, khi Đặng Linh Linh ngồi ở đây, cô ấy toát lên vẻ tao nhã, làm cho bạn không khỏi nghĩ đến những từ như điềm đạm, dịu dàng, đằm thắm. Nhưng mà so sánh với cô gái trước mắt... nói chung là vẫn bị so sánh tiếp. Cô gái này vừa quay người, liền làm cho tôi nghĩ ngay đến một câu thơ: Phúc hữu thi thư khí tự hoa[1].
[1] Phúc hữu thi thư khí tự hoa: Con người có học thức thì thần thái luôn tỏa sáng.
Một chiếc áo cài nút vải may kiểu thời Đường màu đỏ, bên dưới là một chiếc quần suông vải thô màu xanh dương, tóc buông ngang vai không hề mang một phụ kiện trang sức nào, có một nếp nhăn nhỏ nơi khóe mắt, nếu như xét về ngũ quan thì thật sự không tinh tế như La Lợi, nhưng phong cách này, làm một người con gái như tôi mà cũng phải ngắm đến ngẩn cả người ra.
“Phu nhân à, đây là em Hoàng, cũng là bạn gái của sếp tổng Lưu bên Hợp Nhuận. Em Hoàng, đây là phu nhân của tôi, Jannet, có phải rất giống với người bạn thân La Lợi của em không?”.
“À, đúng thế đúng thế.” Đầu óc tôi nhất thời ngưng trệ, phản ứng theo kiểu con vẹt đang học nói, “Giống quá, giống thật đấy, nếu không lúc nãy làm sao em nhìn nhầm được?”.
Thực ra là bây giờ tôi thật sự muốn hỏi một câu, chị Jannet, không biết chị có chị em sinh đôi nào không, chị và La Lợi chắc chắn là có một người bị người ta ôm đi mất, nếu không tại sao lại giống nhau đến mức này? Mà cũng vào giây phút này, trong đầu tôi lại xuất hiện một loạt các tình tiết khốn kiếp.
Ví dụ như nguyên nhân Joseph chọn La Lợi, ví dụ như các kiểu mâu thuẫn giữa Joseph và Jannet, ảo tưởng này từ trong tiểu thuyết lãng mạn chuyển qua đạo đức, sau đó phát triển đến những bộ phim giả tưởng biến hóa từ người nọ sang người kia. Vào lúc này đây tôi chỉ muốn ngẩng mặt lên trời xanh hét thật to: Mẹ kiếp, trong cuộc sống còn khốn nạn hơn cả tiểu thuyết nữa trời ạ! Hai người không thân thích không họ hàng giống nhau đến mức này thì cũng không nói làm gì, lại cùng vướng vào một người đàn ông như vậy, mẹ kiếp, đây quả đúng là đang diễn kịch mà!
“Giống thật đến thế cơ à?”, Jannet mở miệng, giọng nói của cô không phải hay cực kỳ lắm đâu, nhưng mà lại đặc biệt nhẹ nhàng, để cho tôi nói như thế chắc là không nói được, nếu thật sự bắt tôi phải miễn cưỡng hình dung ra được, thì đó chính là giọng nói của cô hình như cũng có phong cách riêng.
Tôi gật đầu rất mạnh.
“Thế thì phải gặp nhau một lần xem sao.”
Đúng lúc đó tôi không biết phải nói tiếp như thế nào nữa, ngược lại Joseph đứng bên cạnh lại trấn tĩnh hơn tôi, anh cười nhạt, “La Lợi đã là bạn của em Hoàng, thể nào cũng có cơ hội gặp nhau thôi.”
Vào lúc này tôi thực sự muốn nhảy dựng lên, đấm cho người đàn ông này một phát, mẹ kiếp, ông kiếm bồ nhí thì mặc kệ ông, tìm bồ nhí lại tìm đúng người giống vợ như thế, đúng là đồ không biết xấu hổ!
Tôi và Joseph cũng chẳng có gì để nói, anh ta đối với tôi cũng thế, cho nên hàn huyên vài ba câu rồi cáo từ. Họ vừa đi, Đặng Linh Linh thở dài: “Làm phụ nữ, phải làm được như kiểu của Jannet thế này này.”
“Nghĩa là sao?”.
“Khó nói lắm, nhưng mà em cảm thấy như vậy mới là phụ nữ, mà cũng chỉ có người phụ nữ như vậy, mới có thể đẹp mãi cho đến già.”
Tôi cười lạnh lùng, “Đẹp đến già có được cái gì đâu?”.
Đặng Linh Linh hoài nghi nhìn tôi, tôi nói: “Thôi, không nói nữa, nói tóm lại một câu, đánh giá đàn ông, quan trọng nhất vẫn là nhân cách, haizz, mặc dù chị không có bao nhiêu lập trường để nói như vậy, nhưng mà thật đấy, nhân phẩm rất quan trọng.”
Bị gián đoạn như thế, cũng ảnh hưởng đến cuộc nói chuyện của tôi và Đặng Linh Linh, có điều chúng tôi đều hay lang thang trên thế giới hai chiều, cho nên cũng tìm ra ngay chuyện để nói. Hai giờ, chuyến bay của anh Hai hạ cánh đúng giờ, hai giờ mười lăm, anh bước ra từ cổng kiểm tra an ninh, tôi nhìn thấy anh ngay, nhưng vào giây phút đầu tiên liền bị choáng váng - anh Hai gầy hẳn đi, gầy thấy rõ luôn!
Tôi cứng đầu không nói cho anh Hai, thực ra tôi không hề đi tiễn ai cả, mà là bỗng nhiên ý thức được rằng, những tình bạn mà bạn cho rằng nó sẽ luôn tồn tại, cũng sẽ có khả năng bị biến dạng.
Nếu bỏ lỡ thời kì ngắm hoa nở, sang năm hoa sẽ còn nở lại, nhưng bỏ lỡ một vài người, thì sẽ không bao giờ gặp được người ta nữa.
Câu này, không chỉ nói về người yêu, cũng có thể nói về bạn bè đấy chứ.
Tôi và La Lợi tình cảm tốt đẹp như thế, nói thay đổi là sẽ thay đổi luôn, mà với anh Hai... thực ra tôi biết rằng vào lúc này không nên quá thân mật với anh Hai, mặc dù hai chúng tôi nói thẳng ra hết rồi, nhưng mà những tình cảm đó không phải chúng tôi nói cho qua là cho qua được. Nhưng vào lúc này đây, thực sự tôi có chút sốt ruột, bất an.
Trước đây lăn lộn trong thế giới hai chiều, tôi chưa bao giờ biết mình có nhu cầu gì về tình cảm, hoặc là mặc dù đã ý thức được rồi, nhưng cũng không có cảm giác mãnh liệt lắm. Tôi có hai người bạn tri kỉ có thể nói những chuyện sâu kín nhất, còn có cả cộng đồng mạng có thể nói chuyện một cách vô tư, điều đó làm cho tôi cảm thấy quá đủ rồi.
Nhưng bây giờ tôi phát hiện ra những điều này đã không đủ để làm cho tôi thỏa mãn nữa rồi. Khi tôi đọc trên diễn đàn, người khác nói ba mẹ mình cho bao nhiêu của hồi môn, khi thấy người khác nói ba mẹ người ta yêu người ta biết nhường nào, trong tôi luôn xuất hiện một sự nuối tiếc không kiềm chế lại được – sự nuối tiếc này đã lâu lắm không xuất hiện trong tôi.
Mà bây giờ tôi cũng bắt đầu cảm thấy được sự đáng yêu của con trẻ, cho dù là trên tivi hay là trên xe buýt, khi nhìn thấy bọn chúng, bọn chúng vẫy những đôi tay bé xíu, thấy chúng cười, tôi liền muốn đến nhéo chúng một cái.
Trước đây từng nghe người ta nói rằng, khi đến tuổi, sẽ có khát vọng về một mái ấm gia đình, tôi không tin lắm, bởi vì trong ký ức của tôi, thật sự chẳng có bao nhiêu gia đình yên ấm hạnh phúc cả. Mà bây giờ thì tôi tin lắm rồi, con người là loại động vật quần cư, chúng ta cần đồng loại của mình, chúng ta cần một người bạn đời gần gũi với mình.
Tôi không muốn đẩy xa mối quan hệ giữa tôi và anh Hai, mặc dù đây là nhu cầu xa xỉ của tôi, nhưng mà tôi vẫn muốn chúng tôi được như trước đây. Tôi nói với Lưu Thụy Căn, Lưu Thụy Căn nói: “Tại sao em đột nhiên lại muốn đi đón anh ấy?”.
Cho dù tôi có ngây thơ như thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ không nói với Lưu Thụy Căn những điều đó, chỉ nói: “Cũng không phải là đột nhiên nghĩ rằng sẽ đi đón, mà là đột nhiên cảm thấy, có thể ở với một người bạn quen nhau đã lâu là cực kỳ hiếm hoi, đặc biệt là với tình bạn từ thời đi học như bọn em, sau này sẽ làm bạn suốt đời với nhau.”
“Ừm, cũng thực sự là như vậy đấy, sáng ngày hôm đó anh có chút việc, không đi với em được, để anh điều cho em một chiếc xe.”
“Không cần đâu, em đi xe buýt là được rồi.”
Lưu Thụy Căn cười ngất: “Em đi đón người ta, đi xe buýt chẳng ra làm sao cả.”
“Thế thì em bao một chiếc taxi vậy.”
Lưu Thụy Căn lắc lắc đầu: “Phiêu Phiêu, em là bạn gái anh, anh chăm sóc em là điều bình thường mà, anh có cho em một chiếc máy bay đâu... Thật ra nếu mua cho em một chiếc máy bay trực thăng cũng không mất bao nhiêu tiền đâu, chỉ có thủ tục hơi rắc rối thôi, một chút khoảng cách gần như vậy, mua cũng hơi lãng phí.”
Tôi biết rằng tôi không nên tỏ ra quê mùa quá, nhưng mà vẫn kìm lòng không đặng hỏi một câu: “Anh có máy bay trực thăng?”.
“Anh không có, có điều máy bay trực thăng cũng không mất bao nhiêu tiền, loại rẻ một chút thì là một hai trăm vạn, loại đắt một chút thì cũng chỉ có ba bốn trăm vạn, đương nhiên đó là những kiểu bình thường, nếu như có thêm yêu cầu gì sẽ đắt hơn, em không cần phải há miệng to ra đến thế đâu, có con gì nó bay vào miệng rồi kìa.”
... Mẹ kiếp chứ mẹ kiếp chứ mẹ kiếp chứ!
Tôi thở phào ra một hơi thật dài, tôi biết là giữa tôi và Lưu Thụy Căn có khoảng cách, nhưng mà bây giờ rốt cuộc là tôi cũng đã biết rằng khoảng cách đó lớn chừng nào. Đúng thế, máy bay trực thăng không đắt lắm, cứ cho là những căn hộ, biệt thự cao cấp ở thành phố này của chúng tôi cũng có giá này đi. Nhưng mà là máy bay trực thăng cơ mà! Cho đến tận bây giờ tôi vẫn chưa được ngồi máy bay lần nào đây này! Còn nhớ năm xưa khi đang học tiểu học, trên trời nếu có máy bay, cả lớp sẽ nháo nhào hết cả lên, nếu như đúng lúc đang học môn thể dục, các bạn trong lớp đều ngẩng mặt lên trời, kêu lên những tiếng kinh ngạc.
Đương nhiên bây giờ tôi sẽ không làm như thế nữa, nhưng mà trong suy nghĩ của tôi vẫn luôn cảm thấy đó là sản vật của một thế giới khác, nhưng mà giọng điệu này của Lưu Thụy Căn, có nghĩa là nếu như muốn có, thì đó chỉ là việc làm trong vài giây mà thôi!
Bỗng nhiên, trong đầu tôi xuất hiện hai giọng nói, một người có đôi cánh màu đen nói: “Hoàng Phiêu Phiêu, đây chính là một chàng trai kiệt xuất, có được anh ta thì cả đời này cái gì cô cũng có tất! Cô có thể lái máy bay, có thể ngồi du thuyền, có thể đi du lịch đến các nước trên khắp thế giới! Sau này cô có thể có cuộc sống thoải mái, thích gì làm nấy. Cô nhất định phải giữ anh ta lại, cho dù anh ta có đánh cô, có chửi cô, có nhục mạ cô, có khinh bỉ cô, cô cũng cố gắng mà nhẫn nhịn. Cô đi tìm việc làm không phải cũng bị mấy sếp bóc lột như thế ư? Cô đi làm việc gì ở chốn công quyền không phải cũng bị “hành là chính” đó sao? Nói chung là cô luôn bị người ta bắt nạt, bây giờ chỉ có một người bắt nạt thôi, đó chính là hạnh phúc đó, hạnh phúc đó! Hơn nữa người này lại chính là chồng của cô, trong tương lai đứa con của cô sẽ được thừa kế gia sản của anh ta, cô có thể mượn danh anh ta ra ngoài xã hội dọa dẫm người khác.”
Ngoài ra, một người có đôi cánh màu trắng nói rằng: “Hoàng Phiêu Phiêu, anh ta có nhiều tiền như thế nào đi chăng nữa cũng là việc của anh ta, cô ở bên anh ta chỉ là bởi vì cô thích anh ta. Cô có thể vì tiền mà làm một việc gì đó, cho dù làm vợ bé người ta như La Lợi, nhưng mà tuyệt đối không thể vì tiền mà bán đứng tình yêu.”
Hai bóng hình này đánh nhau mãi không dứt ra được, tôi nhất thời có cảm giác muốn điên lên. Nhưng mà tôi thừa nhận, Hoàng Phiêu Phiêu tôi vẫn đúng là một người trần tục, khi bỗng nhiên bị một miếng bánh lớn đập vào trước mắt, tôi vẫn thật sự là... thật sự là vẫn không khá lên nổi.
Lưu Thụy Căn điều cho tôi một chiếc Audi, tài xế chính là Lý Trí, có một việc ngoài dự kiến của tôi, đó là ột người quá giang, Đặng Linh Linh.
Mặc dù Đặng Linh Linh đã đưa ra quyết định, nhưng mà thái hậu nhà Linh Linh quyết không từ bỏ, thật sự là ba bữa gây sự một lần, năm bữa lại cãi nhau một trận ầm ĩ, gặp ai cũng phải cố sống cố chết tường thuật, kể khổ cho người ta nghe một lượt, khả năng càm ràm đã vượt mặt thím Tường Lâm luôn rồi. Tính tình của Đặng Linh Linh có tốt đến đâu cũng không thể chịu đựng được nữa, là mẹ ruột của mình nên cũng không thể phản ứng quá mạnh, chỉ có bỏ đi cho rồi. Dù sao công việc này của cô ở đâu cũng có thể làm được, đổi chỗ khác biết đâu lại có thể tìm được chút cảm xúc thì sao.
Bởi vì lần bỏ đi này của cô ít nhất cũng phải hai ba tháng, cho nên gọi điện thoại tạm biệt tôi, tôi vừa nghe thấy thời gian bay của cô, liền đập vào đùi một phát rồi cười lên - hóa ra là cùng một ngày với anh Hai, hơn nữa lại đều là buổi chiều, anh Hai hai giờ đến, cô ấy ba giờ đi. Ngay lúc đó tôi rủ rê cô ấy đi cùng với tôi, cô ấy còn có chút ngại ngùng, tôi phải không ngừng vận động, cuối cùng cũng đồng ý đi cùng tôi đến sân bay. Bởi vì anh Hai đến trước, cho nên tôi và cô ấy cùng ngồi đợi ở sảnh đến.
Lần đầu tiên tôi ra sân bay, mặc dù không phải được đi máy bay, nhưng mà tôi cực kỳ phấn khích, từ sáng sớm đã đứng ngồi không yên rồi. Lý Trí cũng rất ân cần, lúc mười một giờ đã đến đây điểm danh với tôi, sau đó qua đón Đặng Linh Linh, khi chúng tôi đến sân bay vẫn chưa đến mười hai giờ. May mà tôi và Đặng Linh Linh đi với nhau, hai chúng tôi vừa ăn kem ốc quế vừa nói chuyện linh tinh, cho nên cũng không đến nỗi chán lắm.
“Ai cũng nói thành phố Lệ Giang đó tuyệt đẹp, lần này em đến đó một mình, khi quay về phải nhớ là đi hai mình đấy nhé.”
Tôi phát hiện ra rằng, tôi làm bà mai lâu quá cũng không tốt, vào lúc này cũng không tránh khỏi bệnh nghề nghiệp, Đặng Linh Linh liếc nhìn tôi: “Mang theo một quả bóng hả?”.
“Trời...” Tôi đang định nói tiếp chuyện đó, nhưng lại phát hiện ra người trước mặt cực kỳ quen, đầu óc còn chưa kịp suy nghĩ, tôi đã buột miệng hét lên, “La Lợi!”.
La Lợi không hề nhúc nhích, mà người đàn ông bên cạnh cô lại quay đầu lại, là Joseph!
Joseph nhìn thấy tôi thì sững người lại, nhưng mà ngay lập tức nở nụ cười rồi đi về phía tôi: “Hóa ra là em Hoàng ư?”.
Khi hai người đến gần, tôi cũng phát hiện ra, hóa ra đó không phải là La Lợi. Mặc dù rất giống với La Lợi, nhưng mà, có khí chất hơn La Lợi nhiều. Tôi luôn cảm thấy Đặng Linh Linh là cô gái có phong thái nhất mà tôi đã từng gặp, khi Đặng Linh Linh ngồi ở đây, cô ấy toát lên vẻ tao nhã, làm cho bạn không khỏi nghĩ đến những từ như điềm đạm, dịu dàng, đằm thắm. Nhưng mà so sánh với cô gái trước mắt... nói chung là vẫn bị so sánh tiếp. Cô gái này vừa quay người, liền làm cho tôi nghĩ ngay đến một câu thơ: Phúc hữu thi thư khí tự hoa[1].
[1] Phúc hữu thi thư khí tự hoa: Con người có học thức thì thần thái luôn tỏa sáng.
Một chiếc áo cài nút vải may kiểu thời Đường màu đỏ, bên dưới là một chiếc quần suông vải thô màu xanh dương, tóc buông ngang vai không hề mang một phụ kiện trang sức nào, có một nếp nhăn nhỏ nơi khóe mắt, nếu như xét về ngũ quan thì thật sự không tinh tế như La Lợi, nhưng phong cách này, làm một người con gái như tôi mà cũng phải ngắm đến ngẩn cả người ra.
“Phu nhân à, đây là em Hoàng, cũng là bạn gái của sếp tổng Lưu bên Hợp Nhuận. Em Hoàng, đây là phu nhân của tôi, Jannet, có phải rất giống với người bạn thân La Lợi của em không?”.
“À, đúng thế đúng thế.” Đầu óc tôi nhất thời ngưng trệ, phản ứng theo kiểu con vẹt đang học nói, “Giống quá, giống thật đấy, nếu không lúc nãy làm sao em nhìn nhầm được?”.
Thực ra là bây giờ tôi thật sự muốn hỏi một câu, chị Jannet, không biết chị có chị em sinh đôi nào không, chị và La Lợi chắc chắn là có một người bị người ta ôm đi mất, nếu không tại sao lại giống nhau đến mức này? Mà cũng vào giây phút này, trong đầu tôi lại xuất hiện một loạt các tình tiết khốn kiếp.
Ví dụ như nguyên nhân Joseph chọn La Lợi, ví dụ như các kiểu mâu thuẫn giữa Joseph và Jannet, ảo tưởng này từ trong tiểu thuyết lãng mạn chuyển qua đạo đức, sau đó phát triển đến những bộ phim giả tưởng biến hóa từ người nọ sang người kia. Vào lúc này đây tôi chỉ muốn ngẩng mặt lên trời xanh hét thật to: Mẹ kiếp, trong cuộc sống còn khốn nạn hơn cả tiểu thuyết nữa trời ạ! Hai người không thân thích không họ hàng giống nhau đến mức này thì cũng không nói làm gì, lại cùng vướng vào một người đàn ông như vậy, mẹ kiếp, đây quả đúng là đang diễn kịch mà!
“Giống thật đến thế cơ à?”, Jannet mở miệng, giọng nói của cô không phải hay cực kỳ lắm đâu, nhưng mà lại đặc biệt nhẹ nhàng, để cho tôi nói như thế chắc là không nói được, nếu thật sự bắt tôi phải miễn cưỡng hình dung ra được, thì đó chính là giọng nói của cô hình như cũng có phong cách riêng.
Tôi gật đầu rất mạnh.
“Thế thì phải gặp nhau một lần xem sao.”
Đúng lúc đó tôi không biết phải nói tiếp như thế nào nữa, ngược lại Joseph đứng bên cạnh lại trấn tĩnh hơn tôi, anh cười nhạt, “La Lợi đã là bạn của em Hoàng, thể nào cũng có cơ hội gặp nhau thôi.”
Vào lúc này tôi thực sự muốn nhảy dựng lên, đấm cho người đàn ông này một phát, mẹ kiếp, ông kiếm bồ nhí thì mặc kệ ông, tìm bồ nhí lại tìm đúng người giống vợ như thế, đúng là đồ không biết xấu hổ!
Tôi và Joseph cũng chẳng có gì để nói, anh ta đối với tôi cũng thế, cho nên hàn huyên vài ba câu rồi cáo từ. Họ vừa đi, Đặng Linh Linh thở dài: “Làm phụ nữ, phải làm được như kiểu của Jannet thế này này.”
“Nghĩa là sao?”.
“Khó nói lắm, nhưng mà em cảm thấy như vậy mới là phụ nữ, mà cũng chỉ có người phụ nữ như vậy, mới có thể đẹp mãi cho đến già.”
Tôi cười lạnh lùng, “Đẹp đến già có được cái gì đâu?”.
Đặng Linh Linh hoài nghi nhìn tôi, tôi nói: “Thôi, không nói nữa, nói tóm lại một câu, đánh giá đàn ông, quan trọng nhất vẫn là nhân cách, haizz, mặc dù chị không có bao nhiêu lập trường để nói như vậy, nhưng mà thật đấy, nhân phẩm rất quan trọng.”
Bị gián đoạn như thế, cũng ảnh hưởng đến cuộc nói chuyện của tôi và Đặng Linh Linh, có điều chúng tôi đều hay lang thang trên thế giới hai chiều, cho nên cũng tìm ra ngay chuyện để nói. Hai giờ, chuyến bay của anh Hai hạ cánh đúng giờ, hai giờ mười lăm, anh bước ra từ cổng kiểm tra an ninh, tôi nhìn thấy anh ngay, nhưng vào giây phút đầu tiên liền bị choáng váng - anh Hai gầy hẳn đi, gầy thấy rõ luôn!