Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-230
Chương 230: Lăng và Long, lần lượt thay đổi (Phần 1)
Editor: Waveliterature Vietnam
"Hành lý của ngươi đây." Tây Á nhảy xuống ngựa, và ngay lập tức đưa ba lo của Đường Lăng đến trước mặt anh.
"Cảm ơn." Đường Lăng cầm chiếc ba lô bằng một tay và dễ dàng mang nó trên lưng.
"Đi về phía trước 7 km, ngươi sẽ thấy có một cái ao nhỏ, tới đó và hãy tắm rửa sạch sẽ đi." Tây Á nhắc nhở Đường Lăng rằng anh không thể tiếp tục đi trong khi mặc một chiếc áo khoác đẫm máu như vậy được.
"Chà. Hãy nhớ kĩ những gì ta đã nói, chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau." Đường Lăng mỉm cười, đưa tay ra và vỗ vai Tây Á, sau đó quay người lại và rời đi.
Sau khi thảm họa sói được giải quyết, Đường Lăng chắc chắn sẽ không ở lại làng Ba Ba Thác nữa. Cảm giác bất an trong lòng anh vẫn chưa được xóa bỏ.
Anh bây giờ là muốn ra đi lặng lẽ, bởi kì thực trận chiến với Vua Sói đã khiến anh lộ ra rất nhiều bí mật?
Vì vậy, anh cùng với Tây Á hẹn gặp nhau ở hướng nam trong làng để nói lời tạm biệt, hơn nữa anh còn phải lấy lại ba lô của mình ở nhà Tây Á.
Khi cơn gió đêm đến vào lúc này, cảm giác mà không khí mang lại quả thực rất nhẹ nhàng.
Có lẽ bởi vì thảm họa sói ở làng Ba Ba Thác đã kết thúc nên ngay cả gió cũng trở nên dịu dàng và nhẹ nhàng hơn giúp cho những dân làng đã mệt mỏi và lo lắng có thể trải qua một đêm ngon giấc.
Trong một cơn gió nhẹ như vậy, Tây Á nhìn vào thân ảnh ngày một đi xa của Đường Lăng nhịn không được hét lên: "Này, Đường Ni."
"Hmm?" Đường Lăng quay lại.
"Chúng ta là bằng hữu của nhau vậy mà ngươi vẫn nhẫn tâm không cho ta biết ngươi là ai sao?" Tây Á nắm lấy tay mình và đứng trong gió có chút lo lắng, không biết liệu yêu cầu của cô ấy có quá đáng không.
Thậm chí còn sợ hơn là Đường Lăng sẽ từ chối. Nếu đúng là như vậy, thì có lẽ trong lòng anh ấy cô chỉ chiếm một phần vô cùng nhỏ mà thôi.
"Haha." Đường Lăng mỉm cười, rồi dừng lại, lấy ba lô xuống và lấy ra một cái nồi sắt từ ba lô.
Sau đó cẩn thận đổ ra một chất lỏng màu xanh lá cây nhạt từ nồi sắt. Nếu chất lỏng này được sử dụng ở tóc, sau khi dùng tóc từ màu nâu sẽ chuyển sang màu đen và nếu dùng ở lông mày thì lông mày màu nâu cũng chuyển sang màu đen.
Còn nếu dùng chúng lên mặt, làn da tối màu sẽ dần chuyển sang màu trắng. Nói chính xác, đó là da của người màu vàng tiêu chuẩn, màu trắng, nhưng có một chút màu lúa mì trông rất khỏe mạnh.
Cuối cùng, Đường Lăng nhổ hai khối gỗ ra khỏi miệng để lộ hàm răng nanh giống như hình lưỡi liềm của anh.
Khi khối gỗ được nhổ ra, khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương của anh trở nên gầy gò và thanh tú.
Bởi vì khuôn mặt anh tựa như đang la hét, đôi mắt mảnh khảnh được nâng lên một chút, và góc độ bình thường được phục hồi.
"Tên của ta là Đường Lăng. Ta đến từ khu vực an toàn số 17, hiện tại ta sẽ rời xa nơi đó." Đường Lăng mỉm cười và nhìn vào Tây Á.
Và Tây Á đã bị sốc khi thấy tên tiểu tử trước mặt có chút xa lạ. Đây mới chính là bộ dạng thật của anh ấy sao? Thanh tú, xinh đẹp và sạch sẽ, có chút nhút nhát, tóc và lông mày màu đen khiến cho anh ta có chút bí ẩn.
Anh ấy quả thực là một tiểu tử rất đẹp trai, không ai có thể hình dung được bộ dạng của anh trong trận chiến với Vua Sói trên thảo nguyên khốc liệt, anh thật sự giống như một ma vương.
Đối với cái tên Đường Lăng, nó thực ra rất kỳ lạ, nhưng ngay lập tức được khắc sâu vào trái tim của Tây Á.
"Không phải là ta không tin ngươi nhưng ta vẫn chỉ muốn nhắc ngươi rằng ngươi có thể nhớ tên này tuy nhiên không bao giờ được nói điều đó với bất kỳ ai. Đây sẽ là một thảm họa, một thảm họa còn khủng khiếp hơn cả thảm họa sói."Đường Lăng nói
"Ah? Ngươi đã làm gì sai sao?" Tây Á hơi sốc.
"Ta không làm gì xấu cả." Giọng điệu của Đường Lăng rất nhẹ nhàng.
"Ta tin ngươi." Kì thực, trái tim của Tây Á bây giờ đang rất cảm động. Mặc dù việc tiết lộ danh tính sẽ mang đến rắc rối lớn nhưng anh vẫn chọn cách không che giấu cô.
Đây chính là sự tin tưởng. Người dân thảo nguyên tin vào với sự chân thành sẽ có thể đổi lấy sự chân thành.
"Ta đi đây. Ngươi hãy lớn lên thật tốt. Dù có chuyện gì xảy ra, xin hãy nhớ rằng hoàn cảnh của ngươi sẽ không bao giờ tệ hơn một anh chàng tên Đường Lăng." Đường Lăng mỉm cười rất chân thành.
"Haha." Tây Á cũng mỉm cười và nói: "Ngươi rõ ràng nhỏ hơn ta, ngươi cũng hãy lớn lên thật tốt đi. Hãy nhớ rằng ở làng Ba Ba Thác, có một cô gái tên là Tây Á sẽ trở nên rất mạnh mẽ và bất cứ lúc nào cũng muốn tỷ thí với ngươi."
"Được rồi, ta đi đây." Đường Lăng đặt khối gỗ lại vào miệng, thu lấy cái nồi sắt, quay lại và giơ tay chào lại Tây Á trong cơn gió đêm.
Tây Á đã không nói lời tạm biệt, bởi vì cô chắc chắn sẽ gặp lại anh.
Cô tin chắc rằng việc gặp được Đường Lăng chính là sự sắp đặt của vị thần đồng cỏ, là bước ngoặt của số phận.
**
"Rầm" một tiếng, Đường Lăng nổi lên từ cái ao nhỏ, anh đã rửa sạch máu, sau đó ném chiếc áo máu vào lửa và đốt nó, rồi ném một con cá bên cạnh đống lửa, sau đó bước ra khỏi ao.
Đồng cỏ thực sự là một nơi tốt. Ngay cả trong một cái ao nhỏ như vậy, chất lượng nước vẫn có thể đạt đến nước uống cấp 5. Không giống như trong khu định cư, nếu không uống nước sinh hoạt ở lối vào, nó sẽ luôn có mùi ô nhiễm.
Các loại nước để uống ở khu định cư đều rất tệ, nhưng tệ đến như thế nào thì Đường Lăng không hề biết. Anh chỉ được nghe người ta nói điều này từ khi còn nhỏ.
Anh nướng cá và lấy ra một số con thú hung dữ. Trận chiến vừa rồi khiến anh rất đói vì vậy bây giờ anh phải bổ sung thêm một ít.
Mà thực ra ban đêm quả không thích hợp để tiếp tục đi. Mặc dù nơi thảm họa sói xảy ra ở rất xa chỗ này, nhưng nguy hiểm của đồng cỏ vào ban đêm là gì, không ai có thể biết?
Nhìn ngọn lửa cháy lên, trái tim cô đơn hơi ảm đạm của Đường Lăng lại trỗi dậy.
Hành trình luôn luôn như vậy, có lúc thì nhộn nhịp nhưng cũng có lúc vô cùng cô đơn, anh luôn phải làm quen với nó bởi bất cứ lúc nào, trái tim cũng có thể nghĩ về những việc trong quá khứ,...
Đường Lăng không muốn để những suy nghĩ như vậy làm phân tâm, vì vậy anh lấy ra một cái nồi sắt khác và bắt đầu cẩn thận bôi tóc, lông mày và mặt.
Các công thức trong hai chiếc nồi sắt này là tất cả những gì Tô Khiếu viết trong tập sách đen. Đây là một công thức bí mật nhỏ và trong thực tế mặc dù nó chỉ có thể thay đổi đơn giản được một số thứ như màu tóc hay màu da, nhưng nó đủ để làm cho một người trở nên khác với ban đầu.
Chất thay đổi màu được pha chế theo công thức bí mật này không thể được rửa sạch bằng nước thông thường, trừ khi nó được điều chế bởi một chất lỏng đặc biệt được chuẩn bị bởi một người có nghiên cứu về chất thay đổi màu, giống như Đường Lăng đã dùng để tẩy trang trước mặt Tây Á, anh chính là một trong số họ.
Quan trọng hơn, các vật liệu cần thiết cho hai công thức này là một số loại cây, và nó không phải là hiếm. Trong dãy núi Lạc Kì giàu có, Đường Lăng có thể dễ dàng thu thập được chúng.
"Thật ra, đừng suy nghĩ quá nhiều đến việc che giấu bản thân. Sự rườm rà phức tạp của quá trình đó là chuyện thường tình."
"Nếu muốn thay đổi ngoại hình, thay đổi màu da, độ cao và gầy có thể khiến một người tạo ra sự thay đổi lớn. Còn có một số cách để có thể thay đổi xương, không phức tạp như người ta nghĩ, ví dụ, có thể đặt trong miệng một thứ gì đó... "
Vị trí cồng kềnh là chi tiết và thói quen. Đây là điều cần chú ý bất cứ lúc nào. Nói một cách đơn giản là...
Sau khi vẽ công thức bí mật, Đường Lăng lấy cuốn sách nhỏ của Tô Khiếu ra để đọc.
Kì thật, như một bản di chúc cuối cùng, Đường Lăng nghĩ rằng anh sẽ viết một cái gì đó nghiêm túc vào trong đó.
Ví dụ như viết về Quân đội rồng, hoặc là cuộc sống của chính anh hay một số sự kiện và bí mật lớn khác.
Nhưng trên thực tế, không hề có bất cứ thứ gì.
Tập sách của Tô Khiếu giống như một cuốn sổ nhật ký, nghĩ đến đâu viết đến đó và nó như tái hiện lại toàn bộ cuộc sống của anh ấy.
Có lẽ số phận của anh ấy là phải chạy trốn và Tô Khiếu đã lường trước được điểm này. Nhiều kiến thức bách khoa toàn thư bên trong thiên về cách thức chạy trốn.
Đúng vậy, anh đã dự đoán rằng mình sẽ phải chạy trốn.
Đường Lăng nằm trên cỏ và đắp bìa sách lên mặt. Cuối cùng, chính Tô Khiếu đã tin tưởng vào Đường Phong và chuẩn bị mọi thứ với ông ta.
Nó thực sự rất thiết thực, tựa hồ như kỹ năng che giấu bản thân, theo hồ sơ trong tập sách của Tô Khiếu thì đó là một kỹ năng nhanh từ bậc thầy dễ điều khiển của Quân đội Rồng.
Nói tóm lại, nếu không phải vì Tô Khiếu và chuyện cá nhân của anh ấy, thì bộ kỹ năng này sẽ không thể được hoàn thành.
Chỉ là, thời gian trôi rất nhanh.
Vậy mọi chuyện tiếp theo sẽ xảy ra như thế nào? Đường Lăng nhận thức được lợi ích của bộ kỹ năng này, vì vậy cảm xúc trong lòng anh lại càng sâu sắc hơn.
Thực tế, anh đang suy nghĩ về vấn đề này. Và điều anh cảm thấy khó hiểu chính là mặc dù tập sách của Tô Khiếu không chứa một mô tả nào về Quân đội rồng nhưng mọi thứ trong Quân đội rồng dường như đã xâm chiếm vào tâm trí của anh và rất khó để loại bỏ đi được.
**
Nếu dụng cụ bay hai người được đặt trong nền văn minh trước đây thì chắc chắn nó có khả năng thỏa mãn trí tưởng tượng của mọi người.
Nó không lớn, đó là cái hộp được kết nối với nhau trước và sau, và người phía trước điều khiển hướng đi, còn những người phía sau chỉ cần đi theo là được.
Điều này hơi giống với "nghệ nhân" của một chiếc xe đạp song song như nền văn minh trước đây.
Khi bay, chiếc hộp này sẽ có hai cánh kỹ thuật sắc nét và vỏ bọc trong suốt hình quả trứng sẽ quấn người trong đó.
Máy hút mùi tự động hình thành sự lưu thông oxy và duy trì nhiệt độ phù hợp để bảo vệ mọi người trong mọi hoàn cảnh.
Đối với cánh, chúng có thể được nâng lên bằng cách vẫy nhưng chức năng này cũng không hoàn toàn hữu ích.
Đầu tiên, nó chỉ có thể đi lên độ cao khoảng 150 mét.
Thứ hai, cách này thực hiện rất chậm.
Đây có thể là một loại tình cảm của người thiết kế dụng cụ bay siêu kỹ thuật này, nhưng dù sao nó cũng bị bắt buộc phải sử dụng.
Nhưng đừng coi thường nó, đây không phải là một trò đùa.
Khi nó bắt đầu bay, tốc độ phóng cũng như tốc độ bay không hề tệ so với một chiếc máy bay dân dụng lớn của nền văn minh cũ.
Nếu so sánh với các máy bay chiến đấu tiên tiến nhất trong nền văn minh trước đây thì sao? Nó có thể tệ hơn một chút.
Trên thực tế, trình độ khoa học và công nghệ của nền văn minh trước đó có thể được nhận ra, nhưng mấu chốt là vấn đề năng lượng. Với một công cụ nhỏ như vậy, năng lượng nào có thể bảo đảm được tốc độ và đồng thời đảm bảo thời gian bay của nó?
Trừ khi ngươi đạt được phản ứng tổng hợp hạt nhân? Đây là một bước quan trọng để nền văn minh trước đây bước ra khỏi hành tinh, bay ra khỏi thiên hà nhỏ này và đi đến vũ trụ.
Thật đáng tiếc cho nghiên cứu về khoa học và công nghệ vĩ đại này, nền văn minh trước đây mới chỉ bắt đầu, và kỷ nguyên mặt trăng màu tím đã đến.
Điều đáng tiếc hơn là kỷ nguyên tử nguyệt có nguồn năng lượng mạnh, một triệu viên đá năng lượng và pin làm bằng năng lượng được phép sử dụng 10.000 viên đá năng lượng, nhưng sự kế thừa công nghệ đã bị cắt đứt ngay lúc này.
Tuy nhiên, có những siêu công nghệ bí ẩn không biết lưu hành ở đâu, và vì sự thừa kế của công nghệ hoặc một số lý do khác, không có cách nào để những thứ siêu kỹ thuật này có thể sản xuất hàng loạt và mang lại lợi ích cho toàn bộ loài người.
Do đó, điều này đã hình thành một thời đại kỳ lạ.
Sự nguyên thủy và tiên tiến cùng nhau tồn tại, những người lạc hậu sẽ cộng sinh làm lu mờ những người tiên tiến hơn sống ở nền văn minh trước đó, họ đang sống cùng nhau trên cùng một bầu trời.
Giống như tình hình bây giờ của thảo nguyên, lạc hậu, bế tắc và bị xâm chiếm.
Đường Long đã dỡ dụng cụ bay của mình và ngồi xuống để tu luyện. Thoạt nhìn nó trông giống như một công cụ bay hai người có công dụng rất tuyệt vời nhưng khi thực sự sử dụng nó cho các chuyến bay đường dài thì quả thực không hề thoải mái là bao.
Dù sao, nó cũng không phải là một máy bay dân dụng lớn của nền văn minh cũ cho nên nó có thể cung cấp dịch vụ rất thoải mái.
Ngươi sẽ luôn phải đối mặt với một bầu trời vô tận, và tiếng ồn ào bên tai.
"Long Ít. Sau năm phút nữa, sẽ có người đón chúng ta." Lúc này, Lí Võ cũng đã dỡ dụng cụ bay và đóng gói một số thứ.
Đường Long không có bất kỳ biểu hiện nào. Không biết tại sao mà từ sau khi đến đồng cỏ này, trái tim anh ấy luôn thể hiện một số cảm xúc kỳ lạ. Điều này có nghĩa là gì? Đường Long vẫn không thể hình dung ra.
"Phải rồi, Long Ít. Hôm nay là đêm của thảm họa sói trên đồng cỏ, có lẽ mọi thứ sẽ trở nên vô cùng hỗn loạn." Lí Võ nghĩ gì đó và cảm thấy rằng vẫn nên báo cáo chuyện này.
"Những con sói là rất mạnh?" Đường Long khẽ mở mắt.
"Chúng không lợi hại lắm. Một mình ta có thể dễ dàng giết hết bọn chúng, điều kỳ lạ duy nhất là những con sói này sẽ tự động rút lui mỗi khi đến bình minh." Lí Võ bĩu môi.
"Ta không quan tâm, cũng không để ý." Đường Long nhắm mắt lại.
Lí Võ cảm thấy như bị coi thường. Có cần phải báo cáo cả một vấn đề nhỏ như vậy không? Tuy nhiên, nếu Long Ít nhìn thấy nó thì anh ấy chắc chắn sẽ cảm thấy rằng mình không làm việc tốt.
Lí Võ đang suy nghĩ về một số điều nhàm chán rồi sau đó nhìn lên, anh thấy một cỗ xe lớn đang đến bên cạnh mình.
Đồng thời, Đường Long cũng mở mắt và hỏi một câu không hề lường trước: "Lí Võ, mối liên hệ giữa kế hoạch săn thuyền và kế hoạch ban đầu là gì?"
Trán của Lí Võ bắt đầu xuất hiện một ít mồ hôi. Thực ra, anh đâu biết là mối liên hệ gì?
Nếu nói rằng kế hoạch săn thuyền là vấn đề cá nhân của ngươi thì thông qua lời nói vẫn có thể biết một chút những điều liên quan. Việc biết được tên của kế hoạch này cũng đã là một chuyện vô cùng khó khăn rồi.
Làm thế nào anh ta có thể trả lời câu hỏi này? Ta chỉ có một chút ít tin tức về danh tính của Long Ít, làm sao ta có thể biết quá nhiều?
May mắn thay, Đường Long đã không để Lí Võ trả lời câu hỏi. Anh chỉ nói với chính mình: "Có lẽ, nếu thực sự biết sự khởi đầu của kế hoạch tìm kiếm thì tất cả bí mật sẽ được giải quyết?"
"Cha, tại sao bây giờ người lại cần ta tham gia vào kế hoạch săn thuyền?" Đường Long thì thầm, giọng nói nhỏ đến nỗi ngay cả Lí Võ cũng không nghe thấy anh nói gì?
Vào lúc này, cỗ xe rộng đã phi nước đại đến trước mặt Đường Lăng và Lí Võ.
So với xe của Đường Long, cỗ xe này có thể nói là rất đơn giản, nhưng mỗi con ngựa kéo đều là một con ngựa đỏ và đây đã được coi là phương tiện giao thông tốt nhất có thể tìm thấy ở đồng cỏ này.
Hội đồng sao không thể công khai quá lộ liễu ở đây.
Tuy nhiên, Đường Long không có bất kỳ biểu hiện đặc biệt nào. Anh cố gắng kìm nén cảm giác kỳ lạ trong lòng, rồi lên xe ngựa và nói nhỏ nhẹ: "Xuất phát đi."
Gió của đồng cỏ đêm nay cực kỳ dịu dàng, và có thể cảm nhận được trên bầu trời có một làn gió lạnh khiến cho con người ta cảm thấy thoải mái hơn.
Nhưng khi Đường Long đang ở trên xe ngựa, anh ta bị kích động một cách không thể giải thích được khiến cho bầu không khí xung quanh anh ta cũng trở nên hỗn loạn.
Editor: Waveliterature Vietnam
"Hành lý của ngươi đây." Tây Á nhảy xuống ngựa, và ngay lập tức đưa ba lo của Đường Lăng đến trước mặt anh.
"Cảm ơn." Đường Lăng cầm chiếc ba lô bằng một tay và dễ dàng mang nó trên lưng.
"Đi về phía trước 7 km, ngươi sẽ thấy có một cái ao nhỏ, tới đó và hãy tắm rửa sạch sẽ đi." Tây Á nhắc nhở Đường Lăng rằng anh không thể tiếp tục đi trong khi mặc một chiếc áo khoác đẫm máu như vậy được.
"Chà. Hãy nhớ kĩ những gì ta đã nói, chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau." Đường Lăng mỉm cười, đưa tay ra và vỗ vai Tây Á, sau đó quay người lại và rời đi.
Sau khi thảm họa sói được giải quyết, Đường Lăng chắc chắn sẽ không ở lại làng Ba Ba Thác nữa. Cảm giác bất an trong lòng anh vẫn chưa được xóa bỏ.
Anh bây giờ là muốn ra đi lặng lẽ, bởi kì thực trận chiến với Vua Sói đã khiến anh lộ ra rất nhiều bí mật?
Vì vậy, anh cùng với Tây Á hẹn gặp nhau ở hướng nam trong làng để nói lời tạm biệt, hơn nữa anh còn phải lấy lại ba lô của mình ở nhà Tây Á.
Khi cơn gió đêm đến vào lúc này, cảm giác mà không khí mang lại quả thực rất nhẹ nhàng.
Có lẽ bởi vì thảm họa sói ở làng Ba Ba Thác đã kết thúc nên ngay cả gió cũng trở nên dịu dàng và nhẹ nhàng hơn giúp cho những dân làng đã mệt mỏi và lo lắng có thể trải qua một đêm ngon giấc.
Trong một cơn gió nhẹ như vậy, Tây Á nhìn vào thân ảnh ngày một đi xa của Đường Lăng nhịn không được hét lên: "Này, Đường Ni."
"Hmm?" Đường Lăng quay lại.
"Chúng ta là bằng hữu của nhau vậy mà ngươi vẫn nhẫn tâm không cho ta biết ngươi là ai sao?" Tây Á nắm lấy tay mình và đứng trong gió có chút lo lắng, không biết liệu yêu cầu của cô ấy có quá đáng không.
Thậm chí còn sợ hơn là Đường Lăng sẽ từ chối. Nếu đúng là như vậy, thì có lẽ trong lòng anh ấy cô chỉ chiếm một phần vô cùng nhỏ mà thôi.
"Haha." Đường Lăng mỉm cười, rồi dừng lại, lấy ba lô xuống và lấy ra một cái nồi sắt từ ba lô.
Sau đó cẩn thận đổ ra một chất lỏng màu xanh lá cây nhạt từ nồi sắt. Nếu chất lỏng này được sử dụng ở tóc, sau khi dùng tóc từ màu nâu sẽ chuyển sang màu đen và nếu dùng ở lông mày thì lông mày màu nâu cũng chuyển sang màu đen.
Còn nếu dùng chúng lên mặt, làn da tối màu sẽ dần chuyển sang màu trắng. Nói chính xác, đó là da của người màu vàng tiêu chuẩn, màu trắng, nhưng có một chút màu lúa mì trông rất khỏe mạnh.
Cuối cùng, Đường Lăng nhổ hai khối gỗ ra khỏi miệng để lộ hàm răng nanh giống như hình lưỡi liềm của anh.
Khi khối gỗ được nhổ ra, khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương của anh trở nên gầy gò và thanh tú.
Bởi vì khuôn mặt anh tựa như đang la hét, đôi mắt mảnh khảnh được nâng lên một chút, và góc độ bình thường được phục hồi.
"Tên của ta là Đường Lăng. Ta đến từ khu vực an toàn số 17, hiện tại ta sẽ rời xa nơi đó." Đường Lăng mỉm cười và nhìn vào Tây Á.
Và Tây Á đã bị sốc khi thấy tên tiểu tử trước mặt có chút xa lạ. Đây mới chính là bộ dạng thật của anh ấy sao? Thanh tú, xinh đẹp và sạch sẽ, có chút nhút nhát, tóc và lông mày màu đen khiến cho anh ta có chút bí ẩn.
Anh ấy quả thực là một tiểu tử rất đẹp trai, không ai có thể hình dung được bộ dạng của anh trong trận chiến với Vua Sói trên thảo nguyên khốc liệt, anh thật sự giống như một ma vương.
Đối với cái tên Đường Lăng, nó thực ra rất kỳ lạ, nhưng ngay lập tức được khắc sâu vào trái tim của Tây Á.
"Không phải là ta không tin ngươi nhưng ta vẫn chỉ muốn nhắc ngươi rằng ngươi có thể nhớ tên này tuy nhiên không bao giờ được nói điều đó với bất kỳ ai. Đây sẽ là một thảm họa, một thảm họa còn khủng khiếp hơn cả thảm họa sói."Đường Lăng nói
"Ah? Ngươi đã làm gì sai sao?" Tây Á hơi sốc.
"Ta không làm gì xấu cả." Giọng điệu của Đường Lăng rất nhẹ nhàng.
"Ta tin ngươi." Kì thực, trái tim của Tây Á bây giờ đang rất cảm động. Mặc dù việc tiết lộ danh tính sẽ mang đến rắc rối lớn nhưng anh vẫn chọn cách không che giấu cô.
Đây chính là sự tin tưởng. Người dân thảo nguyên tin vào với sự chân thành sẽ có thể đổi lấy sự chân thành.
"Ta đi đây. Ngươi hãy lớn lên thật tốt. Dù có chuyện gì xảy ra, xin hãy nhớ rằng hoàn cảnh của ngươi sẽ không bao giờ tệ hơn một anh chàng tên Đường Lăng." Đường Lăng mỉm cười rất chân thành.
"Haha." Tây Á cũng mỉm cười và nói: "Ngươi rõ ràng nhỏ hơn ta, ngươi cũng hãy lớn lên thật tốt đi. Hãy nhớ rằng ở làng Ba Ba Thác, có một cô gái tên là Tây Á sẽ trở nên rất mạnh mẽ và bất cứ lúc nào cũng muốn tỷ thí với ngươi."
"Được rồi, ta đi đây." Đường Lăng đặt khối gỗ lại vào miệng, thu lấy cái nồi sắt, quay lại và giơ tay chào lại Tây Á trong cơn gió đêm.
Tây Á đã không nói lời tạm biệt, bởi vì cô chắc chắn sẽ gặp lại anh.
Cô tin chắc rằng việc gặp được Đường Lăng chính là sự sắp đặt của vị thần đồng cỏ, là bước ngoặt của số phận.
**
"Rầm" một tiếng, Đường Lăng nổi lên từ cái ao nhỏ, anh đã rửa sạch máu, sau đó ném chiếc áo máu vào lửa và đốt nó, rồi ném một con cá bên cạnh đống lửa, sau đó bước ra khỏi ao.
Đồng cỏ thực sự là một nơi tốt. Ngay cả trong một cái ao nhỏ như vậy, chất lượng nước vẫn có thể đạt đến nước uống cấp 5. Không giống như trong khu định cư, nếu không uống nước sinh hoạt ở lối vào, nó sẽ luôn có mùi ô nhiễm.
Các loại nước để uống ở khu định cư đều rất tệ, nhưng tệ đến như thế nào thì Đường Lăng không hề biết. Anh chỉ được nghe người ta nói điều này từ khi còn nhỏ.
Anh nướng cá và lấy ra một số con thú hung dữ. Trận chiến vừa rồi khiến anh rất đói vì vậy bây giờ anh phải bổ sung thêm một ít.
Mà thực ra ban đêm quả không thích hợp để tiếp tục đi. Mặc dù nơi thảm họa sói xảy ra ở rất xa chỗ này, nhưng nguy hiểm của đồng cỏ vào ban đêm là gì, không ai có thể biết?
Nhìn ngọn lửa cháy lên, trái tim cô đơn hơi ảm đạm của Đường Lăng lại trỗi dậy.
Hành trình luôn luôn như vậy, có lúc thì nhộn nhịp nhưng cũng có lúc vô cùng cô đơn, anh luôn phải làm quen với nó bởi bất cứ lúc nào, trái tim cũng có thể nghĩ về những việc trong quá khứ,...
Đường Lăng không muốn để những suy nghĩ như vậy làm phân tâm, vì vậy anh lấy ra một cái nồi sắt khác và bắt đầu cẩn thận bôi tóc, lông mày và mặt.
Các công thức trong hai chiếc nồi sắt này là tất cả những gì Tô Khiếu viết trong tập sách đen. Đây là một công thức bí mật nhỏ và trong thực tế mặc dù nó chỉ có thể thay đổi đơn giản được một số thứ như màu tóc hay màu da, nhưng nó đủ để làm cho một người trở nên khác với ban đầu.
Chất thay đổi màu được pha chế theo công thức bí mật này không thể được rửa sạch bằng nước thông thường, trừ khi nó được điều chế bởi một chất lỏng đặc biệt được chuẩn bị bởi một người có nghiên cứu về chất thay đổi màu, giống như Đường Lăng đã dùng để tẩy trang trước mặt Tây Á, anh chính là một trong số họ.
Quan trọng hơn, các vật liệu cần thiết cho hai công thức này là một số loại cây, và nó không phải là hiếm. Trong dãy núi Lạc Kì giàu có, Đường Lăng có thể dễ dàng thu thập được chúng.
"Thật ra, đừng suy nghĩ quá nhiều đến việc che giấu bản thân. Sự rườm rà phức tạp của quá trình đó là chuyện thường tình."
"Nếu muốn thay đổi ngoại hình, thay đổi màu da, độ cao và gầy có thể khiến một người tạo ra sự thay đổi lớn. Còn có một số cách để có thể thay đổi xương, không phức tạp như người ta nghĩ, ví dụ, có thể đặt trong miệng một thứ gì đó... "
Vị trí cồng kềnh là chi tiết và thói quen. Đây là điều cần chú ý bất cứ lúc nào. Nói một cách đơn giản là...
Sau khi vẽ công thức bí mật, Đường Lăng lấy cuốn sách nhỏ của Tô Khiếu ra để đọc.
Kì thật, như một bản di chúc cuối cùng, Đường Lăng nghĩ rằng anh sẽ viết một cái gì đó nghiêm túc vào trong đó.
Ví dụ như viết về Quân đội rồng, hoặc là cuộc sống của chính anh hay một số sự kiện và bí mật lớn khác.
Nhưng trên thực tế, không hề có bất cứ thứ gì.
Tập sách của Tô Khiếu giống như một cuốn sổ nhật ký, nghĩ đến đâu viết đến đó và nó như tái hiện lại toàn bộ cuộc sống của anh ấy.
Có lẽ số phận của anh ấy là phải chạy trốn và Tô Khiếu đã lường trước được điểm này. Nhiều kiến thức bách khoa toàn thư bên trong thiên về cách thức chạy trốn.
Đúng vậy, anh đã dự đoán rằng mình sẽ phải chạy trốn.
Đường Lăng nằm trên cỏ và đắp bìa sách lên mặt. Cuối cùng, chính Tô Khiếu đã tin tưởng vào Đường Phong và chuẩn bị mọi thứ với ông ta.
Nó thực sự rất thiết thực, tựa hồ như kỹ năng che giấu bản thân, theo hồ sơ trong tập sách của Tô Khiếu thì đó là một kỹ năng nhanh từ bậc thầy dễ điều khiển của Quân đội Rồng.
Nói tóm lại, nếu không phải vì Tô Khiếu và chuyện cá nhân của anh ấy, thì bộ kỹ năng này sẽ không thể được hoàn thành.
Chỉ là, thời gian trôi rất nhanh.
Vậy mọi chuyện tiếp theo sẽ xảy ra như thế nào? Đường Lăng nhận thức được lợi ích của bộ kỹ năng này, vì vậy cảm xúc trong lòng anh lại càng sâu sắc hơn.
Thực tế, anh đang suy nghĩ về vấn đề này. Và điều anh cảm thấy khó hiểu chính là mặc dù tập sách của Tô Khiếu không chứa một mô tả nào về Quân đội rồng nhưng mọi thứ trong Quân đội rồng dường như đã xâm chiếm vào tâm trí của anh và rất khó để loại bỏ đi được.
**
Nếu dụng cụ bay hai người được đặt trong nền văn minh trước đây thì chắc chắn nó có khả năng thỏa mãn trí tưởng tượng của mọi người.
Nó không lớn, đó là cái hộp được kết nối với nhau trước và sau, và người phía trước điều khiển hướng đi, còn những người phía sau chỉ cần đi theo là được.
Điều này hơi giống với "nghệ nhân" của một chiếc xe đạp song song như nền văn minh trước đây.
Khi bay, chiếc hộp này sẽ có hai cánh kỹ thuật sắc nét và vỏ bọc trong suốt hình quả trứng sẽ quấn người trong đó.
Máy hút mùi tự động hình thành sự lưu thông oxy và duy trì nhiệt độ phù hợp để bảo vệ mọi người trong mọi hoàn cảnh.
Đối với cánh, chúng có thể được nâng lên bằng cách vẫy nhưng chức năng này cũng không hoàn toàn hữu ích.
Đầu tiên, nó chỉ có thể đi lên độ cao khoảng 150 mét.
Thứ hai, cách này thực hiện rất chậm.
Đây có thể là một loại tình cảm của người thiết kế dụng cụ bay siêu kỹ thuật này, nhưng dù sao nó cũng bị bắt buộc phải sử dụng.
Nhưng đừng coi thường nó, đây không phải là một trò đùa.
Khi nó bắt đầu bay, tốc độ phóng cũng như tốc độ bay không hề tệ so với một chiếc máy bay dân dụng lớn của nền văn minh cũ.
Nếu so sánh với các máy bay chiến đấu tiên tiến nhất trong nền văn minh trước đây thì sao? Nó có thể tệ hơn một chút.
Trên thực tế, trình độ khoa học và công nghệ của nền văn minh trước đó có thể được nhận ra, nhưng mấu chốt là vấn đề năng lượng. Với một công cụ nhỏ như vậy, năng lượng nào có thể bảo đảm được tốc độ và đồng thời đảm bảo thời gian bay của nó?
Trừ khi ngươi đạt được phản ứng tổng hợp hạt nhân? Đây là một bước quan trọng để nền văn minh trước đây bước ra khỏi hành tinh, bay ra khỏi thiên hà nhỏ này và đi đến vũ trụ.
Thật đáng tiếc cho nghiên cứu về khoa học và công nghệ vĩ đại này, nền văn minh trước đây mới chỉ bắt đầu, và kỷ nguyên mặt trăng màu tím đã đến.
Điều đáng tiếc hơn là kỷ nguyên tử nguyệt có nguồn năng lượng mạnh, một triệu viên đá năng lượng và pin làm bằng năng lượng được phép sử dụng 10.000 viên đá năng lượng, nhưng sự kế thừa công nghệ đã bị cắt đứt ngay lúc này.
Tuy nhiên, có những siêu công nghệ bí ẩn không biết lưu hành ở đâu, và vì sự thừa kế của công nghệ hoặc một số lý do khác, không có cách nào để những thứ siêu kỹ thuật này có thể sản xuất hàng loạt và mang lại lợi ích cho toàn bộ loài người.
Do đó, điều này đã hình thành một thời đại kỳ lạ.
Sự nguyên thủy và tiên tiến cùng nhau tồn tại, những người lạc hậu sẽ cộng sinh làm lu mờ những người tiên tiến hơn sống ở nền văn minh trước đó, họ đang sống cùng nhau trên cùng một bầu trời.
Giống như tình hình bây giờ của thảo nguyên, lạc hậu, bế tắc và bị xâm chiếm.
Đường Long đã dỡ dụng cụ bay của mình và ngồi xuống để tu luyện. Thoạt nhìn nó trông giống như một công cụ bay hai người có công dụng rất tuyệt vời nhưng khi thực sự sử dụng nó cho các chuyến bay đường dài thì quả thực không hề thoải mái là bao.
Dù sao, nó cũng không phải là một máy bay dân dụng lớn của nền văn minh cũ cho nên nó có thể cung cấp dịch vụ rất thoải mái.
Ngươi sẽ luôn phải đối mặt với một bầu trời vô tận, và tiếng ồn ào bên tai.
"Long Ít. Sau năm phút nữa, sẽ có người đón chúng ta." Lúc này, Lí Võ cũng đã dỡ dụng cụ bay và đóng gói một số thứ.
Đường Long không có bất kỳ biểu hiện nào. Không biết tại sao mà từ sau khi đến đồng cỏ này, trái tim anh ấy luôn thể hiện một số cảm xúc kỳ lạ. Điều này có nghĩa là gì? Đường Long vẫn không thể hình dung ra.
"Phải rồi, Long Ít. Hôm nay là đêm của thảm họa sói trên đồng cỏ, có lẽ mọi thứ sẽ trở nên vô cùng hỗn loạn." Lí Võ nghĩ gì đó và cảm thấy rằng vẫn nên báo cáo chuyện này.
"Những con sói là rất mạnh?" Đường Long khẽ mở mắt.
"Chúng không lợi hại lắm. Một mình ta có thể dễ dàng giết hết bọn chúng, điều kỳ lạ duy nhất là những con sói này sẽ tự động rút lui mỗi khi đến bình minh." Lí Võ bĩu môi.
"Ta không quan tâm, cũng không để ý." Đường Long nhắm mắt lại.
Lí Võ cảm thấy như bị coi thường. Có cần phải báo cáo cả một vấn đề nhỏ như vậy không? Tuy nhiên, nếu Long Ít nhìn thấy nó thì anh ấy chắc chắn sẽ cảm thấy rằng mình không làm việc tốt.
Lí Võ đang suy nghĩ về một số điều nhàm chán rồi sau đó nhìn lên, anh thấy một cỗ xe lớn đang đến bên cạnh mình.
Đồng thời, Đường Long cũng mở mắt và hỏi một câu không hề lường trước: "Lí Võ, mối liên hệ giữa kế hoạch săn thuyền và kế hoạch ban đầu là gì?"
Trán của Lí Võ bắt đầu xuất hiện một ít mồ hôi. Thực ra, anh đâu biết là mối liên hệ gì?
Nếu nói rằng kế hoạch săn thuyền là vấn đề cá nhân của ngươi thì thông qua lời nói vẫn có thể biết một chút những điều liên quan. Việc biết được tên của kế hoạch này cũng đã là một chuyện vô cùng khó khăn rồi.
Làm thế nào anh ta có thể trả lời câu hỏi này? Ta chỉ có một chút ít tin tức về danh tính của Long Ít, làm sao ta có thể biết quá nhiều?
May mắn thay, Đường Long đã không để Lí Võ trả lời câu hỏi. Anh chỉ nói với chính mình: "Có lẽ, nếu thực sự biết sự khởi đầu của kế hoạch tìm kiếm thì tất cả bí mật sẽ được giải quyết?"
"Cha, tại sao bây giờ người lại cần ta tham gia vào kế hoạch săn thuyền?" Đường Long thì thầm, giọng nói nhỏ đến nỗi ngay cả Lí Võ cũng không nghe thấy anh nói gì?
Vào lúc này, cỗ xe rộng đã phi nước đại đến trước mặt Đường Lăng và Lí Võ.
So với xe của Đường Long, cỗ xe này có thể nói là rất đơn giản, nhưng mỗi con ngựa kéo đều là một con ngựa đỏ và đây đã được coi là phương tiện giao thông tốt nhất có thể tìm thấy ở đồng cỏ này.
Hội đồng sao không thể công khai quá lộ liễu ở đây.
Tuy nhiên, Đường Long không có bất kỳ biểu hiện đặc biệt nào. Anh cố gắng kìm nén cảm giác kỳ lạ trong lòng, rồi lên xe ngựa và nói nhỏ nhẹ: "Xuất phát đi."
Gió của đồng cỏ đêm nay cực kỳ dịu dàng, và có thể cảm nhận được trên bầu trời có một làn gió lạnh khiến cho con người ta cảm thấy thoải mái hơn.
Nhưng khi Đường Long đang ở trên xe ngựa, anh ta bị kích động một cách không thể giải thích được khiến cho bầu không khí xung quanh anh ta cũng trở nên hỗn loạn.