Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 355
Ngô Du, đừng chết…
Sau khi trải qua hơn một tháng chuẩn bị chiến tranh, động vật biển khổng lồ nắm giữ ngọc Con Rối dưới biển sâu đã bắt đầu di chuyển về Hoa Nam. Dưới khí thế của nó, rất nhiều sinh vật biển bắt đầu có những nhóm nhỏ lên bờ, có thể đoán được ngày rất nhiều sinh vật biển lên bờ không còn xa nữa.
Đường ven biển phía Nam của đảo Hải Nam được chia thành tám vùng biển để đóng giữ. Dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên được phân công đến các vùng biển, hội Băng Sương canh giữ một vùng quan trọng.
Cuối cùng chiến tranh cũng đã khai hỏa, gió biển quét theo hương vị mặn mòi ập đến, hàng vạn con động vật biển từ dưới đáy biển xuất phát đổ bộ lên bờ. Chúng có hình thù kỳ quái, vô cùng xấu xí, hơn nữa hơn một nửa số chúng lớn hơn rất nhiều động vật biến dị trên đất liền, mà đám quái vật biển đã có thể nhanh chóng thích ứng với khí hậu lục địa và lên bờ này nếu xét dưới biển thì vẫn xem như nhỏ, quái vật lớn thật sự đều núp dưới biển sâu.
Mọi người ở đây đều chưa từng chứng kiến cuộc chiến nào có quy mô rộng lớn như vậy, tiếng súng đạn vang lên liên tiếp, đinh tai nhức óc, mùi thuốc súng và mùi biển cả hòa vào với nhau, tràn ngập hơi thở chết chóc.
Sau khi nhóm động vật biển lên bờ đợt đầu bị vũ khí hiện đại đẩy lui, để tiết kiệm vũ khí nên bắt đầu đến phiên dị nhân ra trận chém giết.
Trần thiếu biến thành chó Caucasian oai phong hung mãnh, không chút do dự lao về phía đám quái vật tanh hôi xấu xí. Hắn cũng đã đột phá cấp bốn, thực lực rất mạnh, ngoại trừ dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên không thể thắng thì bất cứ dị nhân nào khác hắn đều không sợ. Huống chi đám động vật biển này tuy to con nhưng sức tấn công kém xa lũ quái vật biến dị nhiều lần ở Thanh Hải.
Một trận đánh liên tục đến nửa đêm, họ chém giết đẩy lùi được vô số động vật biển, xác của chúng chất đầy ven biển, trông hết sức đáng sợ. Song họ tổn thất cũng không nhỏ, không ít dị nhân và chiến sĩ người thường bị giết, vũ khí tiêu hao cực nhiều. Nếu động vật biển lên bờ đánh liên tục cả buổi thì rất có khả năng họ sẽ là phe thất thủ cuối cùng. Nhưng dù sao chăng nữa họ cũng phải ráng chống đỡ đến lúc mặt trời mọc, như vậy đám quái vật có đôi mắt không thể thích ứng với ánh sáng mới có thể lui bước.
Cũng không biết là may mắn hay xui xẻo, động vật biển lên bờ dần dần yếu bớt. Họ nhận được thông báo nói là mực khổng lồ mang theo ngọc Con Rối đã tiến lại gần rãnh Manila, cách Hoa Nam không còn bao xa. Vì nó đã hiện thân nên động vật biển không còn vội vã lên bờ nữa, cũng đã đến lúc dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên hợp lực lấy ngọc về.
Trực thăng bay đến chiến trường đón Ngô Du, lúc này Ngô Du đã tiêu hao không ít năng lượng, có vẻ có chút mệt mỏi.
Trần thiếu lấy quần áo đến cho hắn.
Ngô Du nhận quần áo, cười nói: “Mặc hay không có gì khác biệt, đánh nhau vẫn phải ở trần.”
“Vậy cũng phải mặc.” Trần thiếu lạnh nhạt. Hắn nhìn kỹ Ngô Du, muốn khắc ghi dáng vẻ lúc này của Ngô Du vào đầu. Mỗi một cuộc chiến đều không thể tránh khỏi nguy cơ chết chóc, ai biết đây có phải lần cuối họ gặp nhau hay không.
Ngô Du mặc quần áo, nhìn Trần thiếu: “Vì sao nhìn tôi như vậy.”
Trần thiếu nói: “Chỉ e mực khổng lồ không phải là thứ mấy người đối phó được, có lẽ mày không thể trở về.”
Ngô Du nắm tay hắn lên, nhẹ nhàng chà xoa: “Tuy tôi biết anh nói sự thật nhưng tôi lại muốn nghe mấy câu hay ho hơn cho thoải mái.”
Trần thiếu cúi đầu, ngẫm nghĩ: “Đây là cuộc chiến vì toàn bộ loài người, chúc mấy người thành công.”
Ngô Du xoa mặt hắn: “Tôi muốn nghe lời anh nói riêng với tôi cơ.”
Trong mắt Trần thiếu chợt lóe sự xấu hổ: “Mày đi nhanh lên, trực thăng đang đợi kia kìa.”
Ngô Du kéo hắn sang một góc, áp hắn lên tường, khẽ nói: “Tôi phải đi bán mạng đấy, chờ tôi một lát thì có làm sao. Tôi không muốn nghe mấy câu này, anh không có lời nào khác muốn nói sao?”
Trần thiếu nhìn hắn, hơi mím môi: “Chú ý an toàn.”
Ánh mắt Ngô Du lóe lên, cúi đầu hôn môi Trần thiếu. Trần thiếu khẽ vỗ vai hắn, chủ động hé miệng, tiếp nhận đầu lưỡi bá đạo của đối phương. Hắn biết Ngô Du nhất định sẽ hôn đến lúc thỏa mãn mới thôi.
Quả nhiên, Ngô Du đè hắn hôn sâu thật sâu, hôn xong vẫn còn thèm hơi, nói: “Muốn làm anh một trận nữa quá, ngộ nhỡ không về được thật thì sao, không phải tôi sẽ tiếc đến chết hay sao.”
Trần thiếu tóm cổ áo hắn: “Nói hươu nói vượn ít thôi, biến lẹ đi.”
Ngô Du cười nhìn hắn: “Đùa thôi, nhất định tôi sẽ về. Anh, cha mẹ của anh, quê hương của anh, tôi đều có trách nhiệm bảo vệ suốt đời, cho nên hãy chờ tôi quay về.”
Trần thiếu nhìn hắn thật sâu, qua hồi lâu mới gật đầu một cái rất khó nhận ra.
Ngô Du ôm chặt hắn một cái: “Chờ tôi.” Nói xong bước đi, không quay đầu lại.
Trần thiếu nhìn theo đến lúc hắn lên đến trực thăng, tim như bị ai cấu véo khiến hắn cảm nhận được một sự sợ hãi ngạt thở. Hắn thật sự không thể tưởng tượng, nếu đây là lần cuối cùng hắn và Ngô Du gặp nhau…
Ngô Du, đừng chết…
Vì thiết bị thông tin ở các vùng biển hữu hạn nên khi nhóm Ngô Du tác chiến ở Hoa Nam, Trần thiếu gần như không biết bên kia xảy ra chuyện gì. Hắn chỉ có thể dẫn theo người của hội Băng Sương dọn dẹp đường biển, bắt giết động vật biển lọt lưới. Trong vòng mấy tiếng từ nửa đêm đến lúc mặt trời mọc, Trần thiếu cảm thấy đó là khoảng thời gian dài nhất, gian nan nhất cuộc đời. Hắn không biết tình hình chiến đấu của Ngô Du ở Hoa Nam như thế nào, không biết hắn có bị thương hay không, có chiến thắng không, thậm chí… có bị chết không. Loại sợ hãi không biết gì hết này, theo thời gian trôi qua càng ngày càng khiến hắn hoảng hoạn.
Khi trời sắp sáng, động vật biển đã bị họ xử lí gần hết, cả một vùng biển trở về yên bình. Trần thiếu thật sự không thể nhẫn nại, hắn tóm Đại Lâm, lạnh lùng nói: “Đưa tao về bộ chỉ huy Trạm Giang.”
Đại Lâm ngẩn ra: “Không phải chúng ta phải ở lại đây canh chừng hay sao?”
Trần thiếu nhấn giọng: “Bây giờ, đưa tao về bộ chỉ huy!”
Đại Lâm do dự một chút, vẫn biến thành đại bàng, Trần thiếu ngồi trên lưng gã, hai người cùng nhau bay về phía nội địa.
Đại Lâm là dị nhân có tốc độ phi hành nhanh nhất Trùng Khánh, không mất bao lâu đã đưa hắn về đến bộ chỉ huy Trạm Giang. Trần thiếu vừa đến nơi thì đã đi thẳng đến trung tâm chỉ huy, tại đó có đầy máy ghi hình truyền về tình hình chiến đấu.
Khi đó chính là thời khắc căng thẳng nhất, làm người ta khiếp sợ nhất – Hải Long hiện thân. Tất cả không có tâm trạng nghĩ xem vì sao Trần thiếu lại xuất hiện ở đây, ai nấy đều mắt mở trừng trừng nhìn chằm chằm màn hình, mặt tỏ vẻ không dám tin.
Khi nhìn thấy sinh vật biết bay giống con rồng màu vàng kim khổng lồ trên màn hình, Trần thiếu cũng phải kinh sợ, nhưng hắn nhanh chóng phản ứng lại được, tìm hình bóng của Ngô Du khắp các màn hình. Nhưng số máy ghi hình này đều được quay từ vị trí máy bay chiến đấu, gần như đều là viễn cảnh, con người bé nhỏ gần như không thể nhìn thấy. Hắn tóm một người gần nhất, vội la lên: “Những người đó thế nào rồi?”
Người nọ kinh ngạc: “Anh nói ai?”
“Ngô Du, Ngô Du thế nào rồi!”
“Một nhóm người trong họ bị thương, đang được những người khác đưa về bộ chỉ huy, cụ thể thì sống chết khó nói, bây giờ vẫn đang…” Người nọ nhìn màn hình, hoảng sợ: “Còn đụng phải Hải Long.”
Trần thiếu thả gã ra, trừng đôi mắt đục ngầu nhìn màn hình. Hải Long đuổi theo đại quân bọ ngựa phụ trách vận chuyển người bị thương, sau đó làm ra một loạt hành động kỳ quái, may mắn là không tấn công họ. Trần thiếu miễn cưỡng nhìn thấy vài người trần truồng hôn mê bất tỉnh ở một góc màn hình, nhưng do khoảng cách quá xa nên căn bản không thể phân biệt ai là Ngô Du và… người đó sống hay chết.
Trần thiếu và rất nhiều người trong bộ chỉ huy đều nóng lòng như lửa đốt, nhưng lại không thể làm gì.
Một lát sau, họ nhận được tin nói đại quân bọ ngựa đang đưa người bị thương toàn tốc lực bay về hướng bộ chỉ huy, kêu họ lập tức chuẩn bị cứu chữa thật tốt.
Trần thiếu cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Hắn không dám nghĩ lát nữa Ngô Du mà mình sẽ phải đối mặt rốt cuộc đã như thế nào.
Sau hơn một tiếng dày vò, đại quân bọ ngựa rốt cuộc đã về đến bộ chỉ huy. Bộ chỉ huy sớm đã chuẩn bị tốt vài bộ thuốc tiêm năng lượng và các loại dụng cụ cấp cứu. Bọ ngựa vừa đáp đất là họ lập tức đón người hôn mê bị thương tới đây.
Trần thiếu nhác thấy Ngô Du thì chạy vụt qua, sau khi nhìn thấy dáng vẻ của Ngô Du, cơ thể hắn gần như cứng lại.
Toàn thân Ngô Du trắng đến cực kỳ bất thường, giống như bị đông cứng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, không hề có huyết sắc, trên người nhiều chỗ trọng thương, hô hấp cực kỳ mong manh như thể sẽ tắt thở bất cứ lúc nào. Tình hình của những người khác cũng không tốt hơn là bao. Đây là lần đầu họ nhìn thấy dáng vẻ sắp chết của dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, ai nấy đều rung động không thôi. Cho dù là lần trước trong trận Thanh Hải, dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên cũng chỉ kiệt sức mà thôi khi họ đã có thể hoàn toàn nguyên tố hóa thì chưa bao giờ bị thương nặng như vậy.
Trần thiếu run rẩy sờ vào da Ngô Du, lạnh đến mức giống như cục đá. Hắn nhanh chóng bị nhân viên cấp cứu kéo sang một bên. Nhân viên cấp cứu vừa tiêm năng lượng vào người Ngô Du, vừa xử lý vết thương cho hắn.
Trần thiếu đuổi theo, run giọng hỏi: “Hắn, hắn thế nào rồi? Hắn có chết không?”
Không ai đáp lại hắn.
Trần thiếu tóm một bác sĩ, ánh mắt hằn học, lạnh lùng: “Hắn có chết không!”
Bác sĩ sợ tới mức run lên, nhưng vẫn lớn tiếng nói: “Tôi phải cấp cứu, cậu đừng làm trễ nải thời gian của tôi, cậu ta còn khả năng sống sót!”
Trần thiếu khẽ buông tay, gần như không thể đứng thẳng. Hắn thấy Ngô Du bị đẩy vào phòng phẫu thuật, cơ thể như bị rút rỗng, chỉ còn lại tràn đầy sợ hãi.
Đại Lâm đi đến bên cạnh hắn, nghẹn ngào: “Trần thiếu, Tùng Hạ sẽ lập tức quay về thôi, lão đại của chúng ta nhất định sẽ không chết.”
Trần thiếu khẽ nói: “Thật à? Sao mày biết?”
“Lão đại lợi hại như vậy, nhất định là không chết.”
Trần thiếu nhắm chặt hai mắt, cảm giác có chút choáng váng, hắn không thể đặt Ngô Du và chữ “chết” này vào với nhau. Đại Lâm nói không sai, Ngô Du mạnh như vậy, sẽ không thể chết. Trần thiếu sụp xuống trước phòng phẫu thuật tạm thời, dựa lưng vào tường, hít sâu một hơi.
Hắn thật sự không muốn thừa nhận, nhưng hắn thật sự không có cách thuyết phục mình tiếp tục lảng tránh. Hắn quan tâm Ngô Du như thế, sợ Ngô Du chết như thế. Hắn có vô số cơ hội nhưng không thể xuống tay giết gã đàn ông kia. Thậm chí hắn còn phát hiện mình đã bắt đầu ỷ lại vào người đó, bất luận là về mặt vũ lực hay là tâm lý. Có thích hay không ư? Chắc là thích phải không… Nếu chuyện này không gọi là thích, hắn cũng không biết thích một người là như thế nào nữa.
Ngô Du là người hắn không nên thích nhất trên thế giới này, nhưng hắn lại thích thật. Hắn từng hận Ngô Du đoạt quyền, làm nhục hắn, ép buộc hắn, nhưng hắn cũng từng ba lần bảy lượt rung cảm, xúc động trước những gì Ngô Du đã làm. Dần dà vô thức, tầm mắt của hắn rốt cuộc đã không thể rời khỏi người đàn ông này. Trong sinh mệnh của hắn, chỗ nào cũng là dấu vết Ngô Du khắc sâu không thể xóa nhòa.
Ngô Du, mày không được chết, không được chết… Nếu mày tỉnh lại, lúc này, tao có thể thừa nhận…
Thủy Thiên Thừa: Ôi trời, hai người vặn vẹo như vậy cũng bị tôi kéo về, thật là quá phục mình rồi (bị đánh).
Sau khi trải qua hơn một tháng chuẩn bị chiến tranh, động vật biển khổng lồ nắm giữ ngọc Con Rối dưới biển sâu đã bắt đầu di chuyển về Hoa Nam. Dưới khí thế của nó, rất nhiều sinh vật biển bắt đầu có những nhóm nhỏ lên bờ, có thể đoán được ngày rất nhiều sinh vật biển lên bờ không còn xa nữa.
Đường ven biển phía Nam của đảo Hải Nam được chia thành tám vùng biển để đóng giữ. Dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên được phân công đến các vùng biển, hội Băng Sương canh giữ một vùng quan trọng.
Cuối cùng chiến tranh cũng đã khai hỏa, gió biển quét theo hương vị mặn mòi ập đến, hàng vạn con động vật biển từ dưới đáy biển xuất phát đổ bộ lên bờ. Chúng có hình thù kỳ quái, vô cùng xấu xí, hơn nữa hơn một nửa số chúng lớn hơn rất nhiều động vật biến dị trên đất liền, mà đám quái vật biển đã có thể nhanh chóng thích ứng với khí hậu lục địa và lên bờ này nếu xét dưới biển thì vẫn xem như nhỏ, quái vật lớn thật sự đều núp dưới biển sâu.
Mọi người ở đây đều chưa từng chứng kiến cuộc chiến nào có quy mô rộng lớn như vậy, tiếng súng đạn vang lên liên tiếp, đinh tai nhức óc, mùi thuốc súng và mùi biển cả hòa vào với nhau, tràn ngập hơi thở chết chóc.
Sau khi nhóm động vật biển lên bờ đợt đầu bị vũ khí hiện đại đẩy lui, để tiết kiệm vũ khí nên bắt đầu đến phiên dị nhân ra trận chém giết.
Trần thiếu biến thành chó Caucasian oai phong hung mãnh, không chút do dự lao về phía đám quái vật tanh hôi xấu xí. Hắn cũng đã đột phá cấp bốn, thực lực rất mạnh, ngoại trừ dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên không thể thắng thì bất cứ dị nhân nào khác hắn đều không sợ. Huống chi đám động vật biển này tuy to con nhưng sức tấn công kém xa lũ quái vật biến dị nhiều lần ở Thanh Hải.
Một trận đánh liên tục đến nửa đêm, họ chém giết đẩy lùi được vô số động vật biển, xác của chúng chất đầy ven biển, trông hết sức đáng sợ. Song họ tổn thất cũng không nhỏ, không ít dị nhân và chiến sĩ người thường bị giết, vũ khí tiêu hao cực nhiều. Nếu động vật biển lên bờ đánh liên tục cả buổi thì rất có khả năng họ sẽ là phe thất thủ cuối cùng. Nhưng dù sao chăng nữa họ cũng phải ráng chống đỡ đến lúc mặt trời mọc, như vậy đám quái vật có đôi mắt không thể thích ứng với ánh sáng mới có thể lui bước.
Cũng không biết là may mắn hay xui xẻo, động vật biển lên bờ dần dần yếu bớt. Họ nhận được thông báo nói là mực khổng lồ mang theo ngọc Con Rối đã tiến lại gần rãnh Manila, cách Hoa Nam không còn bao xa. Vì nó đã hiện thân nên động vật biển không còn vội vã lên bờ nữa, cũng đã đến lúc dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên hợp lực lấy ngọc về.
Trực thăng bay đến chiến trường đón Ngô Du, lúc này Ngô Du đã tiêu hao không ít năng lượng, có vẻ có chút mệt mỏi.
Trần thiếu lấy quần áo đến cho hắn.
Ngô Du nhận quần áo, cười nói: “Mặc hay không có gì khác biệt, đánh nhau vẫn phải ở trần.”
“Vậy cũng phải mặc.” Trần thiếu lạnh nhạt. Hắn nhìn kỹ Ngô Du, muốn khắc ghi dáng vẻ lúc này của Ngô Du vào đầu. Mỗi một cuộc chiến đều không thể tránh khỏi nguy cơ chết chóc, ai biết đây có phải lần cuối họ gặp nhau hay không.
Ngô Du mặc quần áo, nhìn Trần thiếu: “Vì sao nhìn tôi như vậy.”
Trần thiếu nói: “Chỉ e mực khổng lồ không phải là thứ mấy người đối phó được, có lẽ mày không thể trở về.”
Ngô Du nắm tay hắn lên, nhẹ nhàng chà xoa: “Tuy tôi biết anh nói sự thật nhưng tôi lại muốn nghe mấy câu hay ho hơn cho thoải mái.”
Trần thiếu cúi đầu, ngẫm nghĩ: “Đây là cuộc chiến vì toàn bộ loài người, chúc mấy người thành công.”
Ngô Du xoa mặt hắn: “Tôi muốn nghe lời anh nói riêng với tôi cơ.”
Trong mắt Trần thiếu chợt lóe sự xấu hổ: “Mày đi nhanh lên, trực thăng đang đợi kia kìa.”
Ngô Du kéo hắn sang một góc, áp hắn lên tường, khẽ nói: “Tôi phải đi bán mạng đấy, chờ tôi một lát thì có làm sao. Tôi không muốn nghe mấy câu này, anh không có lời nào khác muốn nói sao?”
Trần thiếu nhìn hắn, hơi mím môi: “Chú ý an toàn.”
Ánh mắt Ngô Du lóe lên, cúi đầu hôn môi Trần thiếu. Trần thiếu khẽ vỗ vai hắn, chủ động hé miệng, tiếp nhận đầu lưỡi bá đạo của đối phương. Hắn biết Ngô Du nhất định sẽ hôn đến lúc thỏa mãn mới thôi.
Quả nhiên, Ngô Du đè hắn hôn sâu thật sâu, hôn xong vẫn còn thèm hơi, nói: “Muốn làm anh một trận nữa quá, ngộ nhỡ không về được thật thì sao, không phải tôi sẽ tiếc đến chết hay sao.”
Trần thiếu tóm cổ áo hắn: “Nói hươu nói vượn ít thôi, biến lẹ đi.”
Ngô Du cười nhìn hắn: “Đùa thôi, nhất định tôi sẽ về. Anh, cha mẹ của anh, quê hương của anh, tôi đều có trách nhiệm bảo vệ suốt đời, cho nên hãy chờ tôi quay về.”
Trần thiếu nhìn hắn thật sâu, qua hồi lâu mới gật đầu một cái rất khó nhận ra.
Ngô Du ôm chặt hắn một cái: “Chờ tôi.” Nói xong bước đi, không quay đầu lại.
Trần thiếu nhìn theo đến lúc hắn lên đến trực thăng, tim như bị ai cấu véo khiến hắn cảm nhận được một sự sợ hãi ngạt thở. Hắn thật sự không thể tưởng tượng, nếu đây là lần cuối cùng hắn và Ngô Du gặp nhau…
Ngô Du, đừng chết…
Vì thiết bị thông tin ở các vùng biển hữu hạn nên khi nhóm Ngô Du tác chiến ở Hoa Nam, Trần thiếu gần như không biết bên kia xảy ra chuyện gì. Hắn chỉ có thể dẫn theo người của hội Băng Sương dọn dẹp đường biển, bắt giết động vật biển lọt lưới. Trong vòng mấy tiếng từ nửa đêm đến lúc mặt trời mọc, Trần thiếu cảm thấy đó là khoảng thời gian dài nhất, gian nan nhất cuộc đời. Hắn không biết tình hình chiến đấu của Ngô Du ở Hoa Nam như thế nào, không biết hắn có bị thương hay không, có chiến thắng không, thậm chí… có bị chết không. Loại sợ hãi không biết gì hết này, theo thời gian trôi qua càng ngày càng khiến hắn hoảng hoạn.
Khi trời sắp sáng, động vật biển đã bị họ xử lí gần hết, cả một vùng biển trở về yên bình. Trần thiếu thật sự không thể nhẫn nại, hắn tóm Đại Lâm, lạnh lùng nói: “Đưa tao về bộ chỉ huy Trạm Giang.”
Đại Lâm ngẩn ra: “Không phải chúng ta phải ở lại đây canh chừng hay sao?”
Trần thiếu nhấn giọng: “Bây giờ, đưa tao về bộ chỉ huy!”
Đại Lâm do dự một chút, vẫn biến thành đại bàng, Trần thiếu ngồi trên lưng gã, hai người cùng nhau bay về phía nội địa.
Đại Lâm là dị nhân có tốc độ phi hành nhanh nhất Trùng Khánh, không mất bao lâu đã đưa hắn về đến bộ chỉ huy Trạm Giang. Trần thiếu vừa đến nơi thì đã đi thẳng đến trung tâm chỉ huy, tại đó có đầy máy ghi hình truyền về tình hình chiến đấu.
Khi đó chính là thời khắc căng thẳng nhất, làm người ta khiếp sợ nhất – Hải Long hiện thân. Tất cả không có tâm trạng nghĩ xem vì sao Trần thiếu lại xuất hiện ở đây, ai nấy đều mắt mở trừng trừng nhìn chằm chằm màn hình, mặt tỏ vẻ không dám tin.
Khi nhìn thấy sinh vật biết bay giống con rồng màu vàng kim khổng lồ trên màn hình, Trần thiếu cũng phải kinh sợ, nhưng hắn nhanh chóng phản ứng lại được, tìm hình bóng của Ngô Du khắp các màn hình. Nhưng số máy ghi hình này đều được quay từ vị trí máy bay chiến đấu, gần như đều là viễn cảnh, con người bé nhỏ gần như không thể nhìn thấy. Hắn tóm một người gần nhất, vội la lên: “Những người đó thế nào rồi?”
Người nọ kinh ngạc: “Anh nói ai?”
“Ngô Du, Ngô Du thế nào rồi!”
“Một nhóm người trong họ bị thương, đang được những người khác đưa về bộ chỉ huy, cụ thể thì sống chết khó nói, bây giờ vẫn đang…” Người nọ nhìn màn hình, hoảng sợ: “Còn đụng phải Hải Long.”
Trần thiếu thả gã ra, trừng đôi mắt đục ngầu nhìn màn hình. Hải Long đuổi theo đại quân bọ ngựa phụ trách vận chuyển người bị thương, sau đó làm ra một loạt hành động kỳ quái, may mắn là không tấn công họ. Trần thiếu miễn cưỡng nhìn thấy vài người trần truồng hôn mê bất tỉnh ở một góc màn hình, nhưng do khoảng cách quá xa nên căn bản không thể phân biệt ai là Ngô Du và… người đó sống hay chết.
Trần thiếu và rất nhiều người trong bộ chỉ huy đều nóng lòng như lửa đốt, nhưng lại không thể làm gì.
Một lát sau, họ nhận được tin nói đại quân bọ ngựa đang đưa người bị thương toàn tốc lực bay về hướng bộ chỉ huy, kêu họ lập tức chuẩn bị cứu chữa thật tốt.
Trần thiếu cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Hắn không dám nghĩ lát nữa Ngô Du mà mình sẽ phải đối mặt rốt cuộc đã như thế nào.
Sau hơn một tiếng dày vò, đại quân bọ ngựa rốt cuộc đã về đến bộ chỉ huy. Bộ chỉ huy sớm đã chuẩn bị tốt vài bộ thuốc tiêm năng lượng và các loại dụng cụ cấp cứu. Bọ ngựa vừa đáp đất là họ lập tức đón người hôn mê bị thương tới đây.
Trần thiếu nhác thấy Ngô Du thì chạy vụt qua, sau khi nhìn thấy dáng vẻ của Ngô Du, cơ thể hắn gần như cứng lại.
Toàn thân Ngô Du trắng đến cực kỳ bất thường, giống như bị đông cứng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, không hề có huyết sắc, trên người nhiều chỗ trọng thương, hô hấp cực kỳ mong manh như thể sẽ tắt thở bất cứ lúc nào. Tình hình của những người khác cũng không tốt hơn là bao. Đây là lần đầu họ nhìn thấy dáng vẻ sắp chết của dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, ai nấy đều rung động không thôi. Cho dù là lần trước trong trận Thanh Hải, dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên cũng chỉ kiệt sức mà thôi khi họ đã có thể hoàn toàn nguyên tố hóa thì chưa bao giờ bị thương nặng như vậy.
Trần thiếu run rẩy sờ vào da Ngô Du, lạnh đến mức giống như cục đá. Hắn nhanh chóng bị nhân viên cấp cứu kéo sang một bên. Nhân viên cấp cứu vừa tiêm năng lượng vào người Ngô Du, vừa xử lý vết thương cho hắn.
Trần thiếu đuổi theo, run giọng hỏi: “Hắn, hắn thế nào rồi? Hắn có chết không?”
Không ai đáp lại hắn.
Trần thiếu tóm một bác sĩ, ánh mắt hằn học, lạnh lùng: “Hắn có chết không!”
Bác sĩ sợ tới mức run lên, nhưng vẫn lớn tiếng nói: “Tôi phải cấp cứu, cậu đừng làm trễ nải thời gian của tôi, cậu ta còn khả năng sống sót!”
Trần thiếu khẽ buông tay, gần như không thể đứng thẳng. Hắn thấy Ngô Du bị đẩy vào phòng phẫu thuật, cơ thể như bị rút rỗng, chỉ còn lại tràn đầy sợ hãi.
Đại Lâm đi đến bên cạnh hắn, nghẹn ngào: “Trần thiếu, Tùng Hạ sẽ lập tức quay về thôi, lão đại của chúng ta nhất định sẽ không chết.”
Trần thiếu khẽ nói: “Thật à? Sao mày biết?”
“Lão đại lợi hại như vậy, nhất định là không chết.”
Trần thiếu nhắm chặt hai mắt, cảm giác có chút choáng váng, hắn không thể đặt Ngô Du và chữ “chết” này vào với nhau. Đại Lâm nói không sai, Ngô Du mạnh như vậy, sẽ không thể chết. Trần thiếu sụp xuống trước phòng phẫu thuật tạm thời, dựa lưng vào tường, hít sâu một hơi.
Hắn thật sự không muốn thừa nhận, nhưng hắn thật sự không có cách thuyết phục mình tiếp tục lảng tránh. Hắn quan tâm Ngô Du như thế, sợ Ngô Du chết như thế. Hắn có vô số cơ hội nhưng không thể xuống tay giết gã đàn ông kia. Thậm chí hắn còn phát hiện mình đã bắt đầu ỷ lại vào người đó, bất luận là về mặt vũ lực hay là tâm lý. Có thích hay không ư? Chắc là thích phải không… Nếu chuyện này không gọi là thích, hắn cũng không biết thích một người là như thế nào nữa.
Ngô Du là người hắn không nên thích nhất trên thế giới này, nhưng hắn lại thích thật. Hắn từng hận Ngô Du đoạt quyền, làm nhục hắn, ép buộc hắn, nhưng hắn cũng từng ba lần bảy lượt rung cảm, xúc động trước những gì Ngô Du đã làm. Dần dà vô thức, tầm mắt của hắn rốt cuộc đã không thể rời khỏi người đàn ông này. Trong sinh mệnh của hắn, chỗ nào cũng là dấu vết Ngô Du khắc sâu không thể xóa nhòa.
Ngô Du, mày không được chết, không được chết… Nếu mày tỉnh lại, lúc này, tao có thể thừa nhận…
Thủy Thiên Thừa: Ôi trời, hai người vặn vẹo như vậy cũng bị tôi kéo về, thật là quá phục mình rồi (bị đánh).