Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 350
Trần thiếu mở to mắt: “Nói bậy, sao tao có thể chết cóng.”
“Lão đại!” Tiểu Huy nhào vào Ngô Du người ngợm đầy máu, vội la lên: “Lão đại, anh sao rồi!”
Ngô Du vội đóng băng phần lưng để cầm máu, mặt tái cả đi: “Đi gọi Tùng Hạ.”
“Vâng!” Tiểu Huy vội vã chạy đi tìm Tùng Hạ.
Trần thiếu ôm Ngô Du, nhìn dáng vẻ máu chảy không ngừng của hắn, tâm trạng có chút phức tạp.
Ngô Du bắt lấy tay hắn, tuy mất máu quá nhiều nhưng ánh mắt vẫn ngời sáng: “Vì sao anh lại cứu tôi?”
Ánh mắt Trần thiếu có chút né tránh. Phải rồi, vì sao hắn lại cứu Ngô Du, không phải hắn vẫn hy vọng Ngô Du chết hay sao… Đúng rồi, là vì họ cần dựa vào Ngô Du để rời khỏi đây. Hắn lập tức nói: “Mày chết bọn tao không sống nổi, tao là vì lợi ích chung.”
Ánh mắt Ngô Du buồn bã hẳn đi, nhưng hắn nhanh chóng mỉm cười, nói: “Thật sự chỉ là như vậy? Nếu tôi chết, anh không luyến tiếc chút nào sao.”
Trần thiếu lạnh nhạt: “Mày bớt nói vài câu đi.”
“Ít nhiều anh cũng có chút lo lắng cho tôi phải không?” Ngô Du tựa vào lòng hắn: “Nếu tôi chết, điều anh nghĩ đến không chỉ là làm thế nào để mọi người sống sót mà thoát khỏi đây, anh còn nghĩ đến tôi nữa phải không?”
Trần thiếu cau mày: “Mày thích nghĩ sao thì tùy, trước khi bọn tao an toàn rời khỏi Thanh Hải, mày đừng chết là được.”
Ngô Du cười cười, trong lòng có mấy phần mừng thầm. Vừa rồi trong lúc nguy cấp, Trần thiếu kéo hắn một cái, hành động theo bản năng không theo suy nghĩ này trùng hợp có thể phản ánh nội tâm con người. Hành động cứu hắn không chút do dự của Trần thiếu chứng minh Trần thiếu thật sự không mong hắn chết. Bất luận xuất phát từ nguyên nhân gì, ít nhất Trần thiếu cũng đặt hắn trong lòng.
Thành ngầm rất tối, Ngô Du nhân cơ hội ôm hông Trần thiếu, khẽ nói: “Dù sao chăng nữa, cám ơn anh đã cứu tôi.” Cú tấn công của con gấu vừa rồi rất mạnh, nếu Trần thiếu không phải kéo hắn về phía trước mà là đẩy hắn ra đằng sau, rất có khả năng con gấu đó sẽ cào qua tim hắn.
Trần thiếu ra vẻ bình tĩnh “ờ” một tiếng.
Ngô Du ghì đầu hắn xuống: “Cho tôi hôn một cái nào.”
Trần thiếu hạ giọng: “Mày xong chưa.”
Xung quanh có tiếng bước chân đi tới đi lui, rất có khả năng chiếc đèn pin nào đó sẽ chiếu đến họ, thế nhưng Ngô Du căn bản không sợ quan hệ hai người bị ai phát hiện. Hắn rướn lên hôn vào môi Trần thiếu, khẽ nói: “Bảo bối, đừng lo, tôi sẽ không chết đâu.”
Tùng Hạ nhanh chóng chạy tới chữa thương cho Ngô Du và Trần thiếu, rất nhiều người bị thương, Tùng Hạ mệt đến đầu đầy mồ hôi. Cửa vào thành ngầm liên tục nằm trong tầm công kích của động vật biến dị, họ phải thay nhau ngăn cản chúng cho người khác có thời gian nghỉ ngơi chữa thương.
Chữa xong, hai người ngồi dựa một góc nghỉ ngơi. Tiếng thở của Ngô Du có hơi hổn hển, rõ ràng là tiêu hao quá nhiều năng lượng, dù không ai trong họ lên tiếng nhưng Ngô Du vẫn nắm tay Trần thiếu, như thể làm thế có thể truyền lại năng lượng vậy.
Nghỉ ngơi một lát, họ bắt đầu nghiên cứu loanh quanh nơi này. Người đã kiến tạo thành ngầm không thể hao tâm tốn sức chỉ để xây nên một căn nhà dưới đất. Theo máy móc đo được, ngọc Con Rối ở sâu hơn nữa, họ nhất định phải nghĩ cách đi xuống.
Đột nhiên, từ trong tầng hầm truyền đến âm thanh vang ầm một tiếng, nghe có ai sợ hãi kêu la vài câu, sau đó lại nghe có người quát: “Họ rớt xuống dưới rồi!”
Ngô Du cả kinh, nói với Tiểu Huy: “Đi xem sao!”
Một lát sau, Tiểu Huy quay về: “Lão đại, bốn người, có Tùng Hạ và Tôn tiên sinh bị rớt xuống dưới, hình như có cơ quan, giờ họ đang nghĩ cách đi xuống cứu người.”
Ngô Du hít sâu một hơi: “Chỉ e không thể cứu người đơn giản như vậy, nơi này rất kỳ lạ.”
Quả nhiên, mấy dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên nghĩ hết mọi cách cũng không tìm được bốn người kia. Bốn người này gần như đều là những nhân vật rất quan trọng trong nhóm, không tìm được họ, rất nhiều người sẽ không đi tiếp, mà bên ngoài đều là động vật biến dị điên cuồng, nhất thời họ cũng rất khó phá vây, cho nên cả nhóm tạm thời bị nhốt ở đây.
Để tiết kiệm điện nên nhiều người tắt đèn pin, hầm ngầm âm u lạ thường, nhiều dị nhân sau khi biến thân sẽ ở trần, quần áo đã mất trên đường đánh nhau, lạnh đến run rẩy.
Ngô Du đưa chiếc áo khoác duy nhất có thể tìm được cho Trần thiếu, sau đó ôm Trần thiếu vào lòng. Tuy hắn không lạnh nhưng hắn biết Trần thiếu rất lạnh, tạm thời Trần thiếu không có thể lực để duy trì hình thái Caucasian, không có bộ lông dày ấm, chỉ dựa vào một chiếc áo khoác khiến hắn lạnh đến độ run lên cầm cập.
Ngô Du khẽ hỏi: “Lạnh lắm à.”
Trần thiếu ôm chặt thắt lưng Ngô Du, dùng hết sức có thể áp sát vào người hắn, gằn giọng: “Đương nhiên là lạnh.”
“Tôi ôm anh cũng không ấm lên chút nào sao?”
Trần thiếu trầm mặc một lát mới nói: “Có.”
Ngô Du khẽ hôn vào trán hắn một cái: “Nhịn thêm một chút, tranh thủ hồi phục năng lượng, tôi sẽ dẫn anh về ngôi nhà ấm áp của chúng ta.”
Trần thiếu nói: “Ngô Du, nếu tao chết…”
“Anh sẽ không chết.” Ngô Du ngắt lời hắn: “Chỉ cần có tôi ở đây, anh sẽ không chết.”
“Tao nói là nếu… Nếu tao chết, mày nhất định phải chăm sóc ba mẹ tao tử tế, đây là mày nợ Trần gia nhà tao.”
Ngô Du dùng cằm cọ khẽ vào đỉnh đầu hắn, dịu dàng: “Dù có xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ chăm lo cho họ thật tốt.”
Trần thiếu gật đầu.
Ngô Du khẽ nói: “Chờ chúng ta về Trùng Khánh là sẽ kết hôn, anh thấy sao?”
“Nói nhảm ít thôi.”
Ngô Du cười: “Hóa ra anh vẫn còn ý thức à, tôi còn tưởng trong lúc hồ đồ anh sẽ đồng ý cơ chứ.”
“Lúc này đồng ý cũng không tính.”
“Chỉ cần anh đồng ý thì nhất định phải tính.” Ngô Du hôn vào trán hắn: “Thật ra anh không đồng ý cũng vô dụng, sớm muộn gì tôi cũng sẽ chiêu cáo thiên hạ.”
“Biến…” Trần thiếu nói mà không chút khí thế.
Ngô Du ôm chặt lấy hắn: “Trần thiếu, anh ráng lên. Dù có chết thì cũng không thể là chết cóng được, anh muốn trở thành trò cười cho thiên hạ sao.”
Trần thiếu mở to mắt: “Nói bậy, sao tao có thể chết cóng.”
“Phải, anh không thể chết cóng, nói chuyện với tôi đi, năng lượng của anh sẽ hồi phục nhanh thôi, sau đó anh có thể biến thành một con Caucasian không hề sợ lạnh.”
Không khí trong hầm hữu hạn, hơn nữa rất lạnh, đầu óc Trần thiếu có chút không tỉnh táo. Hắn vùi mặt vào cổ Ngô Du, khẽ khàng cọ cọ, thật giống như con chó nhỏ đang ỷ lại vào chủ nhân mà cuộn mình trong lòng Ngô Du, hấp thu nhiệt độ đến từ cơ thể con người.
Đây là lần đầu tiên Ngô Du nhìn thấy Trần thiếu “ngoan hiền” như thế, nhưng hắn lại không vui nổi. Nếu còn không rời khỏi đây, cơ thể nhiều người có thể xuất hiện vấn đề về cơ năng do nhiệt độ thấp, đến lúc đó càng khó phá vây.
Họ chờ trong hầm mấy tiếng, rốt cuộc nhóm Tùng Hạ đã được cứu lên, hơn nữa mang về một miếng ngọc Con Rối. Chẳng qua, rớt xuống bốn người, cứu lên lại chỉ còn Tùng Hạ và đứa bé tiến hóa não bộ. Tùng Hạ kêu la rằng thành ngầm sẽ sập, nói mình biết lối ra khác rời khỏi sơn động, bảo họ lập tức lên đường.
Lúc này đa số mọi người đều đã khôi phục thể lực, điên cuồng xông ra ngoài từ miệng vào thành ngầm. Tùng Hạ dẫn họ phá vây, chạy sâu vào trong rừng nấm.
Trần thiếu đã biến thân thành chó Caucasian, vui sướng hô: “Bây giờ tao không lạnh chút nào nữa!”
Mặt đất bắt đầu rung chuyển, không ngừng có gạch đá rơi xuống từ bên trên, Ngô Du túm lông hắn kêu to: “Cẩn thận nhìn đường!”
Trần thiếu chở Ngô Du và vài người bị thương điên cuồng chạy sâu vào trong rừng nấm. Tuy rằng hang động sụp xuống khiến họ nguy hiểm bốn bề song đám sinh vật biến dị nhiều lần cũng phải chạy nạn lại khiến họ thở phào một hơi. Họ tránh né đất đá rơi xuống càng ngày càng nhiều, rốt cuộc đi tới đường ra theo lời Tùng Hạ, nơi đó có ánh dương đã lâu không gặp vẩy xuống, bên ngoài chính là đường sống ai cũng khát vọng.
Lối ra tuy không hẹp nhưng rất nhiều động vật biến dị không thể đi qua, hai dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Thổ hợp sức thay đổi thế núi, ép cho nó phải mở rộng ra.
Ngô Du muốn xuống dưới bảo vệ mọi người rút lui, kêu Trần thiếu biến về hình người, đưa hắn cho dị chủng đại bàng đen: “Hai người ra ngoài trước!”
Trần thiếu do dự một chút: “Mày…”
“Lát nữa tôi sẽ ra, không phải lo.”
Trần thiếu cau mày, nhiều lời muốn nói lại không thành câu.
Ngô Du ôm lấy mặt hắn, bất chấp bao người ở đây mà dùng sức hôn hắn một cái: “Lên đi.”
Dị chủng đại bàng để Trần thiếu cưỡi trên lưng mình, tránh đất đá rơi xuống, bay ra ngoài.
Họ vừa bay ra, Trần thiếu bị ánh dương kích thích đến không mở được mắt, nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra hai ngày trong sơn động, thực sự có cảm giác được tái sinh. Có vài lần hắn cảm thấy mình sẽ chết dưới nanh vuốt của sinh vật biến dị nhiều lần, song dù tình hình nguy hiểm cỡ nào, Ngô Du cũng sẽ chạy đến cứu hắn, giống như trong lúc hỗn chiến, ánh mắt Ngô Du chưa từng rời khỏi hắn vậy.
Dị chủng đại bàng thả Trần thiếu xuống tuyết. Trần thiếu biến thành hình thái chó Caucasian, nhìn thẳng lối ra sơn động. Núi tuyết chấn động mãnh liệt, có thể tưởng tượng bên dưới nguy hiểm chừng nào, chỉ sợ từ giờ đến lúc sơn động hoàn toàn sụp đổ không mất bao nhiêu thời gian. Thời gian trôi qua, số người và động vật thoát khỏi sơn động càng ngày càng ít.
Trần thiếu nhìn chằm chằm sơn động, nhưng mãi không thấy bóng dáng Ngô Du đâu.
Chắc hẳn Ngô Du rất dễ thoát thân mới đúng chứ… nhưng vì sao mãi còn chưa ra? Nếu ngọn núi sụp thật, hắn có thoát được không?
Tiểu Huy đã cuống đến độ sắp khóc: “Sao lão đại vẫn chưa ra, sao vẫn chưa ra.”
Đại bàng đen cả giận: “Đừng có gào nữa, lão đại sẽ ra ngay thôi!”
“Ngộ nhỡ…”
“Không có ngộ nhỡ!”
Trần thiếu nhăn mi, gương mặt vốn hung ác của chó Caucasian nay càng có vẻ dữ tợn. Rốt cuộc hắn còn đang lo lắng nỗi gì? Với hắn mà nói, Ngô Du bị chôn dưới núi không phải có lợi nhất hay sao, dù sao lúc này họ đã lấy được miếng ngọc cuối cùng, nhiệm vụ đã hoàn thành, hắn không cần Ngô Du bảo vệ nữa. Bây giờ Ngô Du chết, hắn quay về Trùng Khánh là có thể ngóc đầu trở lại, đây là cơ hội hắn kỳ vọng đã lâu!
Trần thiếu ngồi xuống đất, cơ thể khổng lồ nằm rạp xuống tuyết, đầu đặt trên chân như là đang nghỉ ngơi.
Tiểu Huy nhìn hắn một cái: “Trần thiếu, ngài…” Gã không nhịn được có chút tức giận: “Ngài không lo cho lão đại chút nào sao.”
Trần thiếu không để ý đến gã.
“Lão đại đối với ngài tốt như vậy…”
Đại bàng đen trừng mắt nhìn Tiểu Huy: “Đừng nói nữa.”
Trần thiếu nhắm nghiền hai mắt, đầu óc đã loạn cả lên. Ngô Du tốt nhất là chết… tốt nhất là chết… thật ư? Hắn thật sự hy vọng Ngô Du chết ư? Rốt cuộc hắn đang nghĩ gì? Rốt cuộc hắn đang do dự gì? Nếu Ngô Du chết thật… hắn…
“Lão đại!” Tiểu Huy la lớn: “Lão đại ra rồi.”
Trần thiếu đột ngột ngẩng đầu, chỉ thấy một người băng khổng lồ bò ra từ trong sơn động, trong lòng còn ôm một con động vật biến dị. Giây phút đó, Trần thiếu chỉ cảm thấy hai mắt cay xè, trong lòng như có cái gì đó rầm một tiếng rồi vỡ nát, dường như là thứ mà hắn ngụy trang đã lâu. Hắn có thể nhận ra điều này rõ ràng hơn bất cứ lúc nào, rằng hắn không hy vọng Ngô Du sẽ chết!
Fi: Trong âm thầm, bạn đã beta lại đến chương first H của đôi trẻ, hôm nay lên đây kêu gọi lần cuối có ai muốn làm beta reader giúp bạn không, chỉ cần đọc và soát lại lỗi chính tả, việc nhẹ (không lương), chỉ cần mắt tinh một chút, tập trung một chút, có trách nhiệm deadline đúng hạn một chút là, đừng ôm word rồi lặn là được.
“Lão đại!” Tiểu Huy nhào vào Ngô Du người ngợm đầy máu, vội la lên: “Lão đại, anh sao rồi!”
Ngô Du vội đóng băng phần lưng để cầm máu, mặt tái cả đi: “Đi gọi Tùng Hạ.”
“Vâng!” Tiểu Huy vội vã chạy đi tìm Tùng Hạ.
Trần thiếu ôm Ngô Du, nhìn dáng vẻ máu chảy không ngừng của hắn, tâm trạng có chút phức tạp.
Ngô Du bắt lấy tay hắn, tuy mất máu quá nhiều nhưng ánh mắt vẫn ngời sáng: “Vì sao anh lại cứu tôi?”
Ánh mắt Trần thiếu có chút né tránh. Phải rồi, vì sao hắn lại cứu Ngô Du, không phải hắn vẫn hy vọng Ngô Du chết hay sao… Đúng rồi, là vì họ cần dựa vào Ngô Du để rời khỏi đây. Hắn lập tức nói: “Mày chết bọn tao không sống nổi, tao là vì lợi ích chung.”
Ánh mắt Ngô Du buồn bã hẳn đi, nhưng hắn nhanh chóng mỉm cười, nói: “Thật sự chỉ là như vậy? Nếu tôi chết, anh không luyến tiếc chút nào sao.”
Trần thiếu lạnh nhạt: “Mày bớt nói vài câu đi.”
“Ít nhiều anh cũng có chút lo lắng cho tôi phải không?” Ngô Du tựa vào lòng hắn: “Nếu tôi chết, điều anh nghĩ đến không chỉ là làm thế nào để mọi người sống sót mà thoát khỏi đây, anh còn nghĩ đến tôi nữa phải không?”
Trần thiếu cau mày: “Mày thích nghĩ sao thì tùy, trước khi bọn tao an toàn rời khỏi Thanh Hải, mày đừng chết là được.”
Ngô Du cười cười, trong lòng có mấy phần mừng thầm. Vừa rồi trong lúc nguy cấp, Trần thiếu kéo hắn một cái, hành động theo bản năng không theo suy nghĩ này trùng hợp có thể phản ánh nội tâm con người. Hành động cứu hắn không chút do dự của Trần thiếu chứng minh Trần thiếu thật sự không mong hắn chết. Bất luận xuất phát từ nguyên nhân gì, ít nhất Trần thiếu cũng đặt hắn trong lòng.
Thành ngầm rất tối, Ngô Du nhân cơ hội ôm hông Trần thiếu, khẽ nói: “Dù sao chăng nữa, cám ơn anh đã cứu tôi.” Cú tấn công của con gấu vừa rồi rất mạnh, nếu Trần thiếu không phải kéo hắn về phía trước mà là đẩy hắn ra đằng sau, rất có khả năng con gấu đó sẽ cào qua tim hắn.
Trần thiếu ra vẻ bình tĩnh “ờ” một tiếng.
Ngô Du ghì đầu hắn xuống: “Cho tôi hôn một cái nào.”
Trần thiếu hạ giọng: “Mày xong chưa.”
Xung quanh có tiếng bước chân đi tới đi lui, rất có khả năng chiếc đèn pin nào đó sẽ chiếu đến họ, thế nhưng Ngô Du căn bản không sợ quan hệ hai người bị ai phát hiện. Hắn rướn lên hôn vào môi Trần thiếu, khẽ nói: “Bảo bối, đừng lo, tôi sẽ không chết đâu.”
Tùng Hạ nhanh chóng chạy tới chữa thương cho Ngô Du và Trần thiếu, rất nhiều người bị thương, Tùng Hạ mệt đến đầu đầy mồ hôi. Cửa vào thành ngầm liên tục nằm trong tầm công kích của động vật biến dị, họ phải thay nhau ngăn cản chúng cho người khác có thời gian nghỉ ngơi chữa thương.
Chữa xong, hai người ngồi dựa một góc nghỉ ngơi. Tiếng thở của Ngô Du có hơi hổn hển, rõ ràng là tiêu hao quá nhiều năng lượng, dù không ai trong họ lên tiếng nhưng Ngô Du vẫn nắm tay Trần thiếu, như thể làm thế có thể truyền lại năng lượng vậy.
Nghỉ ngơi một lát, họ bắt đầu nghiên cứu loanh quanh nơi này. Người đã kiến tạo thành ngầm không thể hao tâm tốn sức chỉ để xây nên một căn nhà dưới đất. Theo máy móc đo được, ngọc Con Rối ở sâu hơn nữa, họ nhất định phải nghĩ cách đi xuống.
Đột nhiên, từ trong tầng hầm truyền đến âm thanh vang ầm một tiếng, nghe có ai sợ hãi kêu la vài câu, sau đó lại nghe có người quát: “Họ rớt xuống dưới rồi!”
Ngô Du cả kinh, nói với Tiểu Huy: “Đi xem sao!”
Một lát sau, Tiểu Huy quay về: “Lão đại, bốn người, có Tùng Hạ và Tôn tiên sinh bị rớt xuống dưới, hình như có cơ quan, giờ họ đang nghĩ cách đi xuống cứu người.”
Ngô Du hít sâu một hơi: “Chỉ e không thể cứu người đơn giản như vậy, nơi này rất kỳ lạ.”
Quả nhiên, mấy dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên nghĩ hết mọi cách cũng không tìm được bốn người kia. Bốn người này gần như đều là những nhân vật rất quan trọng trong nhóm, không tìm được họ, rất nhiều người sẽ không đi tiếp, mà bên ngoài đều là động vật biến dị điên cuồng, nhất thời họ cũng rất khó phá vây, cho nên cả nhóm tạm thời bị nhốt ở đây.
Để tiết kiệm điện nên nhiều người tắt đèn pin, hầm ngầm âm u lạ thường, nhiều dị nhân sau khi biến thân sẽ ở trần, quần áo đã mất trên đường đánh nhau, lạnh đến run rẩy.
Ngô Du đưa chiếc áo khoác duy nhất có thể tìm được cho Trần thiếu, sau đó ôm Trần thiếu vào lòng. Tuy hắn không lạnh nhưng hắn biết Trần thiếu rất lạnh, tạm thời Trần thiếu không có thể lực để duy trì hình thái Caucasian, không có bộ lông dày ấm, chỉ dựa vào một chiếc áo khoác khiến hắn lạnh đến độ run lên cầm cập.
Ngô Du khẽ hỏi: “Lạnh lắm à.”
Trần thiếu ôm chặt thắt lưng Ngô Du, dùng hết sức có thể áp sát vào người hắn, gằn giọng: “Đương nhiên là lạnh.”
“Tôi ôm anh cũng không ấm lên chút nào sao?”
Trần thiếu trầm mặc một lát mới nói: “Có.”
Ngô Du khẽ hôn vào trán hắn một cái: “Nhịn thêm một chút, tranh thủ hồi phục năng lượng, tôi sẽ dẫn anh về ngôi nhà ấm áp của chúng ta.”
Trần thiếu nói: “Ngô Du, nếu tao chết…”
“Anh sẽ không chết.” Ngô Du ngắt lời hắn: “Chỉ cần có tôi ở đây, anh sẽ không chết.”
“Tao nói là nếu… Nếu tao chết, mày nhất định phải chăm sóc ba mẹ tao tử tế, đây là mày nợ Trần gia nhà tao.”
Ngô Du dùng cằm cọ khẽ vào đỉnh đầu hắn, dịu dàng: “Dù có xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ chăm lo cho họ thật tốt.”
Trần thiếu gật đầu.
Ngô Du khẽ nói: “Chờ chúng ta về Trùng Khánh là sẽ kết hôn, anh thấy sao?”
“Nói nhảm ít thôi.”
Ngô Du cười: “Hóa ra anh vẫn còn ý thức à, tôi còn tưởng trong lúc hồ đồ anh sẽ đồng ý cơ chứ.”
“Lúc này đồng ý cũng không tính.”
“Chỉ cần anh đồng ý thì nhất định phải tính.” Ngô Du hôn vào trán hắn: “Thật ra anh không đồng ý cũng vô dụng, sớm muộn gì tôi cũng sẽ chiêu cáo thiên hạ.”
“Biến…” Trần thiếu nói mà không chút khí thế.
Ngô Du ôm chặt lấy hắn: “Trần thiếu, anh ráng lên. Dù có chết thì cũng không thể là chết cóng được, anh muốn trở thành trò cười cho thiên hạ sao.”
Trần thiếu mở to mắt: “Nói bậy, sao tao có thể chết cóng.”
“Phải, anh không thể chết cóng, nói chuyện với tôi đi, năng lượng của anh sẽ hồi phục nhanh thôi, sau đó anh có thể biến thành một con Caucasian không hề sợ lạnh.”
Không khí trong hầm hữu hạn, hơn nữa rất lạnh, đầu óc Trần thiếu có chút không tỉnh táo. Hắn vùi mặt vào cổ Ngô Du, khẽ khàng cọ cọ, thật giống như con chó nhỏ đang ỷ lại vào chủ nhân mà cuộn mình trong lòng Ngô Du, hấp thu nhiệt độ đến từ cơ thể con người.
Đây là lần đầu tiên Ngô Du nhìn thấy Trần thiếu “ngoan hiền” như thế, nhưng hắn lại không vui nổi. Nếu còn không rời khỏi đây, cơ thể nhiều người có thể xuất hiện vấn đề về cơ năng do nhiệt độ thấp, đến lúc đó càng khó phá vây.
Họ chờ trong hầm mấy tiếng, rốt cuộc nhóm Tùng Hạ đã được cứu lên, hơn nữa mang về một miếng ngọc Con Rối. Chẳng qua, rớt xuống bốn người, cứu lên lại chỉ còn Tùng Hạ và đứa bé tiến hóa não bộ. Tùng Hạ kêu la rằng thành ngầm sẽ sập, nói mình biết lối ra khác rời khỏi sơn động, bảo họ lập tức lên đường.
Lúc này đa số mọi người đều đã khôi phục thể lực, điên cuồng xông ra ngoài từ miệng vào thành ngầm. Tùng Hạ dẫn họ phá vây, chạy sâu vào trong rừng nấm.
Trần thiếu đã biến thân thành chó Caucasian, vui sướng hô: “Bây giờ tao không lạnh chút nào nữa!”
Mặt đất bắt đầu rung chuyển, không ngừng có gạch đá rơi xuống từ bên trên, Ngô Du túm lông hắn kêu to: “Cẩn thận nhìn đường!”
Trần thiếu chở Ngô Du và vài người bị thương điên cuồng chạy sâu vào trong rừng nấm. Tuy rằng hang động sụp xuống khiến họ nguy hiểm bốn bề song đám sinh vật biến dị nhiều lần cũng phải chạy nạn lại khiến họ thở phào một hơi. Họ tránh né đất đá rơi xuống càng ngày càng nhiều, rốt cuộc đi tới đường ra theo lời Tùng Hạ, nơi đó có ánh dương đã lâu không gặp vẩy xuống, bên ngoài chính là đường sống ai cũng khát vọng.
Lối ra tuy không hẹp nhưng rất nhiều động vật biến dị không thể đi qua, hai dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Thổ hợp sức thay đổi thế núi, ép cho nó phải mở rộng ra.
Ngô Du muốn xuống dưới bảo vệ mọi người rút lui, kêu Trần thiếu biến về hình người, đưa hắn cho dị chủng đại bàng đen: “Hai người ra ngoài trước!”
Trần thiếu do dự một chút: “Mày…”
“Lát nữa tôi sẽ ra, không phải lo.”
Trần thiếu cau mày, nhiều lời muốn nói lại không thành câu.
Ngô Du ôm lấy mặt hắn, bất chấp bao người ở đây mà dùng sức hôn hắn một cái: “Lên đi.”
Dị chủng đại bàng để Trần thiếu cưỡi trên lưng mình, tránh đất đá rơi xuống, bay ra ngoài.
Họ vừa bay ra, Trần thiếu bị ánh dương kích thích đến không mở được mắt, nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra hai ngày trong sơn động, thực sự có cảm giác được tái sinh. Có vài lần hắn cảm thấy mình sẽ chết dưới nanh vuốt của sinh vật biến dị nhiều lần, song dù tình hình nguy hiểm cỡ nào, Ngô Du cũng sẽ chạy đến cứu hắn, giống như trong lúc hỗn chiến, ánh mắt Ngô Du chưa từng rời khỏi hắn vậy.
Dị chủng đại bàng thả Trần thiếu xuống tuyết. Trần thiếu biến thành hình thái chó Caucasian, nhìn thẳng lối ra sơn động. Núi tuyết chấn động mãnh liệt, có thể tưởng tượng bên dưới nguy hiểm chừng nào, chỉ sợ từ giờ đến lúc sơn động hoàn toàn sụp đổ không mất bao nhiêu thời gian. Thời gian trôi qua, số người và động vật thoát khỏi sơn động càng ngày càng ít.
Trần thiếu nhìn chằm chằm sơn động, nhưng mãi không thấy bóng dáng Ngô Du đâu.
Chắc hẳn Ngô Du rất dễ thoát thân mới đúng chứ… nhưng vì sao mãi còn chưa ra? Nếu ngọn núi sụp thật, hắn có thoát được không?
Tiểu Huy đã cuống đến độ sắp khóc: “Sao lão đại vẫn chưa ra, sao vẫn chưa ra.”
Đại bàng đen cả giận: “Đừng có gào nữa, lão đại sẽ ra ngay thôi!”
“Ngộ nhỡ…”
“Không có ngộ nhỡ!”
Trần thiếu nhăn mi, gương mặt vốn hung ác của chó Caucasian nay càng có vẻ dữ tợn. Rốt cuộc hắn còn đang lo lắng nỗi gì? Với hắn mà nói, Ngô Du bị chôn dưới núi không phải có lợi nhất hay sao, dù sao lúc này họ đã lấy được miếng ngọc cuối cùng, nhiệm vụ đã hoàn thành, hắn không cần Ngô Du bảo vệ nữa. Bây giờ Ngô Du chết, hắn quay về Trùng Khánh là có thể ngóc đầu trở lại, đây là cơ hội hắn kỳ vọng đã lâu!
Trần thiếu ngồi xuống đất, cơ thể khổng lồ nằm rạp xuống tuyết, đầu đặt trên chân như là đang nghỉ ngơi.
Tiểu Huy nhìn hắn một cái: “Trần thiếu, ngài…” Gã không nhịn được có chút tức giận: “Ngài không lo cho lão đại chút nào sao.”
Trần thiếu không để ý đến gã.
“Lão đại đối với ngài tốt như vậy…”
Đại bàng đen trừng mắt nhìn Tiểu Huy: “Đừng nói nữa.”
Trần thiếu nhắm nghiền hai mắt, đầu óc đã loạn cả lên. Ngô Du tốt nhất là chết… tốt nhất là chết… thật ư? Hắn thật sự hy vọng Ngô Du chết ư? Rốt cuộc hắn đang nghĩ gì? Rốt cuộc hắn đang do dự gì? Nếu Ngô Du chết thật… hắn…
“Lão đại!” Tiểu Huy la lớn: “Lão đại ra rồi.”
Trần thiếu đột ngột ngẩng đầu, chỉ thấy một người băng khổng lồ bò ra từ trong sơn động, trong lòng còn ôm một con động vật biến dị. Giây phút đó, Trần thiếu chỉ cảm thấy hai mắt cay xè, trong lòng như có cái gì đó rầm một tiếng rồi vỡ nát, dường như là thứ mà hắn ngụy trang đã lâu. Hắn có thể nhận ra điều này rõ ràng hơn bất cứ lúc nào, rằng hắn không hy vọng Ngô Du sẽ chết!
Fi: Trong âm thầm, bạn đã beta lại đến chương first H của đôi trẻ, hôm nay lên đây kêu gọi lần cuối có ai muốn làm beta reader giúp bạn không, chỉ cần đọc và soát lại lỗi chính tả, việc nhẹ (không lương), chỉ cần mắt tinh một chút, tập trung một chút, có trách nhiệm deadline đúng hạn một chút là, đừng ôm word rồi lặn là được.