Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 317
Sở Tinh Châu nở một nụ cười khiến người ta phát hoảng: “Vì sao? Anh, anh tính cứ mãi giả ngu ư? Anh thật sự không biết gì ư?”
Theo sự khuếch trương thế lực của Sở Tinh Châu, tất cả của cải ở Tây Ninh và các tỉnh lân cận đều tập trung về phía hắn. Hắn còn tìm người khôi phục hệ thống cấp điện cấp nước cho khách sạn, tích trữ một lượng lớn tài sản. Ngoại trừ việc không thể hưởng thụ tiện lợi của khoa học kỹ thuật và nền công nghiệp hiện đại ra thì mức sống của họ cơ bản đã về được như trước.
Mấy ngày qua, Sở Tinh Châu bận bịu vì một việc, đó chính là sinh nhật Dung Lan.
Hắn có ấn tượng sâu sắc với sinh nhật hàng năm của Dung Lan vì đây là dịp duy nhất trong năm hắn có thể đường đường chính chính dày công chuẩn bị quà mừng cho Dung Lan. Đương nhiên, để có thể một mình chúc mừng sinh nhật, hắn từng trước sau hai lần chèn ép hai cô bạn gái của Dung Lan đến nỗi bỏ chạy. Món quà sinh nhật năm nay thật sự đã khiến hắn phải một phen đau đầu. Trước kia hắn có rất nhiều thứ tốt có thể tặng, không năm nào giống năm nào, nhưng rất nhiều món quà quý giá trước kia nay ném ra đường cũng chưa chắc đã có ai nhặt, mà những thứ thực dụng, quý giá, đẹp mắt lại thích hợp làm quà thì thật sự vô cùng hiếm có.
Hắn cho người đi khắp nơi tìm kiếm hơn một tuần, rốt cuộc tìm được thứ tốt, một chiếc dao găm tác chiến bằng thép lạnh được sản xuất công nghiệp. Cây dao găm này tiện mang theo trên người, cực kỳ sắc bén, lưỡi dao màu than đen lóe ra ánh sáng lạnh lùng, bất luận là bề ngoài hay tính thực dụng thì đều là đồ tốt hiếm có trong thời đại này.
Sở Tinh Châu sai người dọn dẹp phòng tổng thống trên tầng cao nhất khách sạn, trang hoàng một lượt, dự định chúc mừng sinh nhật Dung Lan ở đó. Ngày đó, hắn còn có một chuyện quan trọng phải làm, hắn muốn tỏ tình với Dung Lan. Thật ra hắn cảm giác được, người thông minh như Dung Lan không thể không biết tâm tư của hắn, chỉ là Dung Lan cứ mãi giả ngu mà thôi. Sau khi tận thế, chứng kiến quá nhiều chết chóc, cho dù lúc này hắn có mạnh hơn nữa thì chưa biết chừng một ngày nào đó sẽ chết vào miệng con quái vật nào đó, hắn không muốn phải chịu áp lực hơn nữa.
Ngày sinh nhật Dung Lan, Sở Tinh Châu cố ý thay một bộ vest mới tinh màu đen, chải tóc ngay ngắn chỉnh tề. Nhìn mình trong gương, hắn mỉm cười, coi như hài lòng.
Tiếng gõ cửa vang lên, Sở Tinh Châu biết người đã đến, vội vàng mở cửa phòng. Dung Lan mặc một bộ vest màu trắng, mái tóc hơi dài vén sau mang tai, để lộ gương mặt trắng trẻo tuấn tú, khí chất lạnh nhạt và bộ vest trắng thuần khiến trông hắn sạch sẽ không nhiễm bụi phàm.
Sở Tinh Châu thấy lòng mình nhộn nhạo vô cùng, không khỏi hoan hoãn giọng điệu, mỉm cười dịu dàng: “Anh, anh đến rồi.”
Dung Lan có chút kinh ngạc nhìn hắn: “Hôm nay có chuyện gì vậy, vì sao kêu tôi mặc bộ này?”
Sở Tinh Châu đưa hắn vào phòng: “Anh không nhớ thật à?”
Dung Lan nhìn căn phòng tổng thống được trang hoàng rực rỡ hẳn lên, gần cửa sổ có đặt một chiếc bàn vuông và những món ăn rượu ngon được chuẩn bị kỹ lưỡng trên bàn, cố gắng ngẫm nghĩ: “Chẳng lẽ là sinh nhật tôi?” Đa số mọi người đều không thể nhớ rõ hôm nay là ngày nào tháng nào vì ngày tháng gần như đã vô nghĩa với họ. Dung Lan cũng không ngoại lệ.
Sở Tinh Châu cười: “Ngay cả sinh nhật của mình mà anh cũng quên.”
Dung Lan cười khổ một tiếng: “Quên thật.”
Sở Tinh Châu đưa hắn đến bàn ăn, hai người ngồi xuống. Dung Lan nhìn cảnh đêm tối đen bên ngoài cửa sổ, thở dài: “Dẫu có đứng cao cũng chẳng có phong cảnh đẹp mắt gì.”
Sở Tinh Châu nói: “Ít nhất tầm nhìn không tệ.”
“Tinh Châu, cám ơn cậu vẫn nhớ sinh nhật của tôi.”
“Sao em lại quên được chứ.” Sở Tinh Châu cầm ra một hộp quà dáng dài: “Quà cho anh đây, anh, sinh nhật vui vẻ.”
“Cám ơn.” Dung Lan mỉm cười nhận lấy, mở ra xem, là một cây dao găm đen bóng. Hai mắt hắn như sáng rực lên: “Vừa nhìn đã biết là đồ tốt.”
“Tuy em không hiểu dao rựa nhưng thuộc hạ lại có người biết. Đây là thứ họ tìm được trong nhà một người sưu tầm mã tấu, chém sắt như chém bùn, lại tiện mang theo bên người, cho anh dùng để phòng thân thì vô cùng thích hợp.”
Ngón tay mảnh khảnh của Dung Lan vuốt nhẹ qua thân dao, khen: “Nhìn thôi cũng đã cảm thấy vô cùng sắc bén.”
Sở Tinh Châu nhìn móng tay hồng hào mượt mà và khớp xương hơi nhô lên của hắn, cảm thấy họng hơi khô nghẹn, khàn khàn: “Anh thích là tốt rồi.”
Dung Lan nói: “Tinh Châu, thật ra cậu không cần phí sức tổ chức sinh nhật cho tôi, có tổ chức sinh nhật hay không cũng chẳng có mấy ý nghĩa.”
“Như vậy sao được, với em mà nói thì sinh nhật của anh vẫn rất quan trọng.”
Dung Lan chớp mắt, trong đôi mắt minh mẫn ẩn chứa cảm xúc hết sức phức tạp.
Sở Tinh Châu cười: “Ăn thôi, em cố ý tìm đầu bếp nấu món Giang Nam đấy, đều là hương vị quê nhà.”
Dung Lan nhìn những món ăn tinh xảo, hầu như đều là món hắn thích. Muốn tìm những nguyên liệu ấy trong thời đại này không biết đã tốn mất bao nhiêu công sức. Trong lòng vô cùng cảm động, nếm thử một miếng, Dung Lan khen ngợi: “Ngon quá.”
“Đều là món anh thích, ăn nhiều một chút.”
Kể từ sau khi chia tay trong không vui lần trước, đã lâu lắm rồi hai người không cùng ngồi ăn trò chuyện một bữa như thế này. Lúc này không khí vừa phải, Sở Tinh Châu trong lòng mừng thầm, không nhịn được uống thêm mấy hớp rượu, nghĩ đến lời mình sắp nói, căng thẳng đến độ lòng bàn tay cũng toát mồ hôi.
Cơm nước xong xuôi, họ ngồi xuống sô pha vừa uống rượu vừa trò chuyện, thương lượng tình hình tích trữ của cải và kế hoạch mấy tháng sau. Nói được một lúc liền nói đến chuyện rời khỏi Thanh Hải. Sở Tinh Châu khá tự tin nói: “Cứ theo tiến độ hiện tại thì nhiều nhất thêm mấy tháng nữa là chúng ta có thể khởi hành.”
Dung Lan nói: “Đến lúc đó hợp tác với chính phủ đi, số người cùng nhau di chuyển sẽ rất nhiều, nếu thật sự mất ba tháng thì đến lúc đó trời cũng đã lạnh, chỉ e mức độ nguy hiểm cũng sẽ lớn hơn.”
“Đó là một vấn đề, cho nên hoặc là đi sớm, hoặc là chỉ e phải chờ tới đầu xuân năm sau, thế nhưng… em không muốn đợi đến đầu xuân, chúng ta càng ở đây thêm lâu thì tình hình ba mẹ chúng ta có thể lại càng nguy hiểm.”
Dung Lan thở dài: “Đúng vậy, chỉ có thể cố gắng đẩy nhanh tiến độ…”
Sở Tinh Châu đặt chén rượu xuống, bắt lấy bả vai Dung Lan: “Anh yên tâm, em nhất định sẽ đưa anh về nhà.”
Dung Lan vỗ vỗ tay hắn: “Được.”
Sở Tinh Châu nuốt nước bọt một cái, trái tim đập như nổi trống, đường cong gương mặt lúc nghiêng của Dung Lan thật là đẹp mắt… Hắn âm thầm siết chặt nắm đấm, khẽ nói: “Anh à, em…”
“Sao?”
Sở Tinh Châu chuẩn bị một đêm, lúc này không ngờ lại có chút nói không nên lời. Hắn vốn không phải người nhát gan hay ngượng ngùng, cũng chưa bao giờ ngờ rằng mình lại sợ hãi trong tình huống này. Có lẽ chính vì rất thích nên mới thấy sợ? Hít sâu một hơi, Sở Tinh Châu quyết định nói thẳng những lời muốn nói.
Dung Lan nói: “Đúng rồi, tôi tính hỏi cậu một chút về tuyến đường về Thượng Hải, cậu đã có tính toán gì chưa?”
Sở Tinh Châu sửng sốt, cảm xúc đã chuẩn bị kỹ lập tức bị đánh tan: “Cái gì?”
“Tuyến đường đó. Nhà Tình Tình ở Thiểm Tây, tôi định thuận đường đưa cô ấy về nhà, nếu đi từ Thiểm Tây thì cũng có thể…”
Sở Tinh Châu tức giận: “Là cô ta bảo anh nói với em?”
Dung Lan giật mình: “Không phải.”
“Cô ta đến tìm em cũng hỏi một vấn đề, chẳng lẽ anh không biết?”
Dung Lan trầm mặc một chút: “Tuy Tình Tình không nói cho tôi biết, thế nhưng tôi đoán cô ấy sẽ đi hỏi cậu vì cô ấy không có được đáp án từ chỗ tôi. Có điều tôi đoán cô ấy cũng không lấy được gì từ chỗ cậu vì cậu cũng không xác định. Vậy nên tôi mới định thương lượng với cậu một chút.”
“Anh vội vã muốn giúp cô ta như vậy?” Giọng điệu của Sở Tinh Châu hơi bất ổn, bây giờ hễ nghe thấy cái tên Tôn Tình Tình là hắn đã khó chịu đến độ nổi giận, nhất là nghe từ miệng Dung Lan.
Dung Lan hơi nhíu mi: “Tôi muốn giúp Tình Tình thì có gì không tốt? Chúng ta có thể quen biết trong hoàn cảnh này cũng tính là duyên phận, nếu đi tuyến đường khác từ Thiểm Tây thì cũng chẳng khác là mấy, vì sao không nhân tiện giúp cô ấy?”
Sở Tinh Châu ghen ghét dữ dội, buột miệng: “Có phải đưa cô ta về nhà rồi thuận đường làm con rể tới thăm nhà không?”
Dung Lan trừng mắt: “Tinh Châu, cậu lại nói hươu nói vượn gì đấy!”
“Em nói hươu nói vượn?” Sở Tinh Châu bắt lấy vai hắn: “Anh nói cho em biết, anh vĩnh viễn không thích cô ta đi.”
Dung Lan nắm lấy cổ tay Sở Tinh Châu, lạnh lùng nói: “Sở Tinh Châu, cậu say rồi! Cậu biết chuyện mình đang nói vớ vẩn gì không!”
Sở Tinh Châu chỉ cảm thấy trong lòng huyết khí cuồn cuộn, đầu óc nóng bừng, hắn cười lạnh: “Anh đoán ra chuyện Tôn Tình Tình đến tìm em, vậy anh có thể đoán được em đã nói gì với cô ta không?”
Dung Lan yên lặng nhìn hắn, hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh nói: “Tinh Châu, cậu say rồi, tôi không muốn cãi nhau với cậu vì những nguyên do lung tung ấy, cậu đi nghỉ đi.”
Sở Tinh Châu mắt điếc tai ngơ, chậm rãi áp sát Dung Lan: “Em nói với Tôn Tình Tình, em sẽ giết cô ta.”
Dung Lan mắt mở trừng trừng, giọng nói hơi run lên: “Cậu… nói gì?”
“Em nói, em sẽ giết cô ta, em sẽ làm thật.”
Dung Lan nhìn Sở Tinh Châu, cảm giác mình đang nhìn một người xa lạ. Người này quả thật là người từ nhỏ đã chạy theo mông hắn gọi “anh ơi anh ơi”, người lớn lên cùng hắn, người hắn coi như anh em ruột thịt ư? Ánh mắt lạnh lùng thị huyết ấy khiến hắn thấy nổi gai ốc. Dung Lan đột nhiên cảm thấy mình không hiểu Sở Tinh Châu, giống như sau khi tận thế xảy ra, loài dã thú ẩn núp sâu trong tiềm thức của Sở Tinh Châu đã bị phóng thích vậy. Hắn nhớ tới những con người và động vật bị Sở Tinh Châu “xử lý” không chớp mắt lấy một cái. Bây giờ hắn không hề hoài nghi những gì Sở Tinh Châu nói là giả nữa, khẽ hỏi: “Vì sao?”
Sở Tinh Châu nở một nụ cười khiến người ta phát hoảng: “Vì sao? Anh, anh tính cứ mãi giả ngu ư? Anh thật sự không biết gì ư?”
Dung Lan cứng ngắc nhìn hắn: “Tinh Châu, cậu say rồi…”
“Anh, anh biết rõ tửu lượng của em.” Sở Tinh Châu giơ ngón tay, nhẹ nhàng mơn trớn gò má Dung Lan: “Em vô cùng tỉnh táo. Anh hỏi em vì sao muốn giết cô ta, em nói cho cô ta, anh là của em, không ai có thể cướp anh khỏi em. Nếu anh quan tâm cô ta thật thì cách xa cô ta ra một chút, có lẽ em sẽ để lại cho cô ta một cái mạng.”
Dung Lan muốn đứng dậy nhưng trên vai đột nhiên cảm nhận được một nguồn lực lớn, hắn bị sức ép vô hình kia ấn ngồi xuống sô pha. Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được khả năng của Sở Tinh Châu, hoặc là nói, đây là lần đầu tiên Sở Tinh Châu dùng khả năng của mình với hắn. Dù sức không lớn, không làm hắn bị thương nhưng lực ép không nhìn thấy cũng không sờ thấy này khiến hắn dựng đứng tóc gáy.
Sở Tinh Châu miết cằm hắn, ánh mắt sắc bén như lang sói nhìn sâu vào mắt đối phương: “Anh, em thích anh, anh biết không, kể từ ngày hiểu chuyện, em đã hy vọng có thể hoàn toàn chiếm được anh. Anh biết rõ nhưng lại giả vờ không biết phải không? Em không giả vờ nổi nữa, anh cũng thẳng thắn đối diện với em đi.”
Dung Lan khiếp sợ nhìn Sở Tinh Châu, ánh mắt mê man bối rối.
Theo sự khuếch trương thế lực của Sở Tinh Châu, tất cả của cải ở Tây Ninh và các tỉnh lân cận đều tập trung về phía hắn. Hắn còn tìm người khôi phục hệ thống cấp điện cấp nước cho khách sạn, tích trữ một lượng lớn tài sản. Ngoại trừ việc không thể hưởng thụ tiện lợi của khoa học kỹ thuật và nền công nghiệp hiện đại ra thì mức sống của họ cơ bản đã về được như trước.
Mấy ngày qua, Sở Tinh Châu bận bịu vì một việc, đó chính là sinh nhật Dung Lan.
Hắn có ấn tượng sâu sắc với sinh nhật hàng năm của Dung Lan vì đây là dịp duy nhất trong năm hắn có thể đường đường chính chính dày công chuẩn bị quà mừng cho Dung Lan. Đương nhiên, để có thể một mình chúc mừng sinh nhật, hắn từng trước sau hai lần chèn ép hai cô bạn gái của Dung Lan đến nỗi bỏ chạy. Món quà sinh nhật năm nay thật sự đã khiến hắn phải một phen đau đầu. Trước kia hắn có rất nhiều thứ tốt có thể tặng, không năm nào giống năm nào, nhưng rất nhiều món quà quý giá trước kia nay ném ra đường cũng chưa chắc đã có ai nhặt, mà những thứ thực dụng, quý giá, đẹp mắt lại thích hợp làm quà thì thật sự vô cùng hiếm có.
Hắn cho người đi khắp nơi tìm kiếm hơn một tuần, rốt cuộc tìm được thứ tốt, một chiếc dao găm tác chiến bằng thép lạnh được sản xuất công nghiệp. Cây dao găm này tiện mang theo trên người, cực kỳ sắc bén, lưỡi dao màu than đen lóe ra ánh sáng lạnh lùng, bất luận là bề ngoài hay tính thực dụng thì đều là đồ tốt hiếm có trong thời đại này.
Sở Tinh Châu sai người dọn dẹp phòng tổng thống trên tầng cao nhất khách sạn, trang hoàng một lượt, dự định chúc mừng sinh nhật Dung Lan ở đó. Ngày đó, hắn còn có một chuyện quan trọng phải làm, hắn muốn tỏ tình với Dung Lan. Thật ra hắn cảm giác được, người thông minh như Dung Lan không thể không biết tâm tư của hắn, chỉ là Dung Lan cứ mãi giả ngu mà thôi. Sau khi tận thế, chứng kiến quá nhiều chết chóc, cho dù lúc này hắn có mạnh hơn nữa thì chưa biết chừng một ngày nào đó sẽ chết vào miệng con quái vật nào đó, hắn không muốn phải chịu áp lực hơn nữa.
Ngày sinh nhật Dung Lan, Sở Tinh Châu cố ý thay một bộ vest mới tinh màu đen, chải tóc ngay ngắn chỉnh tề. Nhìn mình trong gương, hắn mỉm cười, coi như hài lòng.
Tiếng gõ cửa vang lên, Sở Tinh Châu biết người đã đến, vội vàng mở cửa phòng. Dung Lan mặc một bộ vest màu trắng, mái tóc hơi dài vén sau mang tai, để lộ gương mặt trắng trẻo tuấn tú, khí chất lạnh nhạt và bộ vest trắng thuần khiến trông hắn sạch sẽ không nhiễm bụi phàm.
Sở Tinh Châu thấy lòng mình nhộn nhạo vô cùng, không khỏi hoan hoãn giọng điệu, mỉm cười dịu dàng: “Anh, anh đến rồi.”
Dung Lan có chút kinh ngạc nhìn hắn: “Hôm nay có chuyện gì vậy, vì sao kêu tôi mặc bộ này?”
Sở Tinh Châu đưa hắn vào phòng: “Anh không nhớ thật à?”
Dung Lan nhìn căn phòng tổng thống được trang hoàng rực rỡ hẳn lên, gần cửa sổ có đặt một chiếc bàn vuông và những món ăn rượu ngon được chuẩn bị kỹ lưỡng trên bàn, cố gắng ngẫm nghĩ: “Chẳng lẽ là sinh nhật tôi?” Đa số mọi người đều không thể nhớ rõ hôm nay là ngày nào tháng nào vì ngày tháng gần như đã vô nghĩa với họ. Dung Lan cũng không ngoại lệ.
Sở Tinh Châu cười: “Ngay cả sinh nhật của mình mà anh cũng quên.”
Dung Lan cười khổ một tiếng: “Quên thật.”
Sở Tinh Châu đưa hắn đến bàn ăn, hai người ngồi xuống. Dung Lan nhìn cảnh đêm tối đen bên ngoài cửa sổ, thở dài: “Dẫu có đứng cao cũng chẳng có phong cảnh đẹp mắt gì.”
Sở Tinh Châu nói: “Ít nhất tầm nhìn không tệ.”
“Tinh Châu, cám ơn cậu vẫn nhớ sinh nhật của tôi.”
“Sao em lại quên được chứ.” Sở Tinh Châu cầm ra một hộp quà dáng dài: “Quà cho anh đây, anh, sinh nhật vui vẻ.”
“Cám ơn.” Dung Lan mỉm cười nhận lấy, mở ra xem, là một cây dao găm đen bóng. Hai mắt hắn như sáng rực lên: “Vừa nhìn đã biết là đồ tốt.”
“Tuy em không hiểu dao rựa nhưng thuộc hạ lại có người biết. Đây là thứ họ tìm được trong nhà một người sưu tầm mã tấu, chém sắt như chém bùn, lại tiện mang theo bên người, cho anh dùng để phòng thân thì vô cùng thích hợp.”
Ngón tay mảnh khảnh của Dung Lan vuốt nhẹ qua thân dao, khen: “Nhìn thôi cũng đã cảm thấy vô cùng sắc bén.”
Sở Tinh Châu nhìn móng tay hồng hào mượt mà và khớp xương hơi nhô lên của hắn, cảm thấy họng hơi khô nghẹn, khàn khàn: “Anh thích là tốt rồi.”
Dung Lan nói: “Tinh Châu, thật ra cậu không cần phí sức tổ chức sinh nhật cho tôi, có tổ chức sinh nhật hay không cũng chẳng có mấy ý nghĩa.”
“Như vậy sao được, với em mà nói thì sinh nhật của anh vẫn rất quan trọng.”
Dung Lan chớp mắt, trong đôi mắt minh mẫn ẩn chứa cảm xúc hết sức phức tạp.
Sở Tinh Châu cười: “Ăn thôi, em cố ý tìm đầu bếp nấu món Giang Nam đấy, đều là hương vị quê nhà.”
Dung Lan nhìn những món ăn tinh xảo, hầu như đều là món hắn thích. Muốn tìm những nguyên liệu ấy trong thời đại này không biết đã tốn mất bao nhiêu công sức. Trong lòng vô cùng cảm động, nếm thử một miếng, Dung Lan khen ngợi: “Ngon quá.”
“Đều là món anh thích, ăn nhiều một chút.”
Kể từ sau khi chia tay trong không vui lần trước, đã lâu lắm rồi hai người không cùng ngồi ăn trò chuyện một bữa như thế này. Lúc này không khí vừa phải, Sở Tinh Châu trong lòng mừng thầm, không nhịn được uống thêm mấy hớp rượu, nghĩ đến lời mình sắp nói, căng thẳng đến độ lòng bàn tay cũng toát mồ hôi.
Cơm nước xong xuôi, họ ngồi xuống sô pha vừa uống rượu vừa trò chuyện, thương lượng tình hình tích trữ của cải và kế hoạch mấy tháng sau. Nói được một lúc liền nói đến chuyện rời khỏi Thanh Hải. Sở Tinh Châu khá tự tin nói: “Cứ theo tiến độ hiện tại thì nhiều nhất thêm mấy tháng nữa là chúng ta có thể khởi hành.”
Dung Lan nói: “Đến lúc đó hợp tác với chính phủ đi, số người cùng nhau di chuyển sẽ rất nhiều, nếu thật sự mất ba tháng thì đến lúc đó trời cũng đã lạnh, chỉ e mức độ nguy hiểm cũng sẽ lớn hơn.”
“Đó là một vấn đề, cho nên hoặc là đi sớm, hoặc là chỉ e phải chờ tới đầu xuân năm sau, thế nhưng… em không muốn đợi đến đầu xuân, chúng ta càng ở đây thêm lâu thì tình hình ba mẹ chúng ta có thể lại càng nguy hiểm.”
Dung Lan thở dài: “Đúng vậy, chỉ có thể cố gắng đẩy nhanh tiến độ…”
Sở Tinh Châu đặt chén rượu xuống, bắt lấy bả vai Dung Lan: “Anh yên tâm, em nhất định sẽ đưa anh về nhà.”
Dung Lan vỗ vỗ tay hắn: “Được.”
Sở Tinh Châu nuốt nước bọt một cái, trái tim đập như nổi trống, đường cong gương mặt lúc nghiêng của Dung Lan thật là đẹp mắt… Hắn âm thầm siết chặt nắm đấm, khẽ nói: “Anh à, em…”
“Sao?”
Sở Tinh Châu chuẩn bị một đêm, lúc này không ngờ lại có chút nói không nên lời. Hắn vốn không phải người nhát gan hay ngượng ngùng, cũng chưa bao giờ ngờ rằng mình lại sợ hãi trong tình huống này. Có lẽ chính vì rất thích nên mới thấy sợ? Hít sâu một hơi, Sở Tinh Châu quyết định nói thẳng những lời muốn nói.
Dung Lan nói: “Đúng rồi, tôi tính hỏi cậu một chút về tuyến đường về Thượng Hải, cậu đã có tính toán gì chưa?”
Sở Tinh Châu sửng sốt, cảm xúc đã chuẩn bị kỹ lập tức bị đánh tan: “Cái gì?”
“Tuyến đường đó. Nhà Tình Tình ở Thiểm Tây, tôi định thuận đường đưa cô ấy về nhà, nếu đi từ Thiểm Tây thì cũng có thể…”
Sở Tinh Châu tức giận: “Là cô ta bảo anh nói với em?”
Dung Lan giật mình: “Không phải.”
“Cô ta đến tìm em cũng hỏi một vấn đề, chẳng lẽ anh không biết?”
Dung Lan trầm mặc một chút: “Tuy Tình Tình không nói cho tôi biết, thế nhưng tôi đoán cô ấy sẽ đi hỏi cậu vì cô ấy không có được đáp án từ chỗ tôi. Có điều tôi đoán cô ấy cũng không lấy được gì từ chỗ cậu vì cậu cũng không xác định. Vậy nên tôi mới định thương lượng với cậu một chút.”
“Anh vội vã muốn giúp cô ta như vậy?” Giọng điệu của Sở Tinh Châu hơi bất ổn, bây giờ hễ nghe thấy cái tên Tôn Tình Tình là hắn đã khó chịu đến độ nổi giận, nhất là nghe từ miệng Dung Lan.
Dung Lan hơi nhíu mi: “Tôi muốn giúp Tình Tình thì có gì không tốt? Chúng ta có thể quen biết trong hoàn cảnh này cũng tính là duyên phận, nếu đi tuyến đường khác từ Thiểm Tây thì cũng chẳng khác là mấy, vì sao không nhân tiện giúp cô ấy?”
Sở Tinh Châu ghen ghét dữ dội, buột miệng: “Có phải đưa cô ta về nhà rồi thuận đường làm con rể tới thăm nhà không?”
Dung Lan trừng mắt: “Tinh Châu, cậu lại nói hươu nói vượn gì đấy!”
“Em nói hươu nói vượn?” Sở Tinh Châu bắt lấy vai hắn: “Anh nói cho em biết, anh vĩnh viễn không thích cô ta đi.”
Dung Lan nắm lấy cổ tay Sở Tinh Châu, lạnh lùng nói: “Sở Tinh Châu, cậu say rồi! Cậu biết chuyện mình đang nói vớ vẩn gì không!”
Sở Tinh Châu chỉ cảm thấy trong lòng huyết khí cuồn cuộn, đầu óc nóng bừng, hắn cười lạnh: “Anh đoán ra chuyện Tôn Tình Tình đến tìm em, vậy anh có thể đoán được em đã nói gì với cô ta không?”
Dung Lan yên lặng nhìn hắn, hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh nói: “Tinh Châu, cậu say rồi, tôi không muốn cãi nhau với cậu vì những nguyên do lung tung ấy, cậu đi nghỉ đi.”
Sở Tinh Châu mắt điếc tai ngơ, chậm rãi áp sát Dung Lan: “Em nói với Tôn Tình Tình, em sẽ giết cô ta.”
Dung Lan mắt mở trừng trừng, giọng nói hơi run lên: “Cậu… nói gì?”
“Em nói, em sẽ giết cô ta, em sẽ làm thật.”
Dung Lan nhìn Sở Tinh Châu, cảm giác mình đang nhìn một người xa lạ. Người này quả thật là người từ nhỏ đã chạy theo mông hắn gọi “anh ơi anh ơi”, người lớn lên cùng hắn, người hắn coi như anh em ruột thịt ư? Ánh mắt lạnh lùng thị huyết ấy khiến hắn thấy nổi gai ốc. Dung Lan đột nhiên cảm thấy mình không hiểu Sở Tinh Châu, giống như sau khi tận thế xảy ra, loài dã thú ẩn núp sâu trong tiềm thức của Sở Tinh Châu đã bị phóng thích vậy. Hắn nhớ tới những con người và động vật bị Sở Tinh Châu “xử lý” không chớp mắt lấy một cái. Bây giờ hắn không hề hoài nghi những gì Sở Tinh Châu nói là giả nữa, khẽ hỏi: “Vì sao?”
Sở Tinh Châu nở một nụ cười khiến người ta phát hoảng: “Vì sao? Anh, anh tính cứ mãi giả ngu ư? Anh thật sự không biết gì ư?”
Dung Lan cứng ngắc nhìn hắn: “Tinh Châu, cậu say rồi…”
“Anh, anh biết rõ tửu lượng của em.” Sở Tinh Châu giơ ngón tay, nhẹ nhàng mơn trớn gò má Dung Lan: “Em vô cùng tỉnh táo. Anh hỏi em vì sao muốn giết cô ta, em nói cho cô ta, anh là của em, không ai có thể cướp anh khỏi em. Nếu anh quan tâm cô ta thật thì cách xa cô ta ra một chút, có lẽ em sẽ để lại cho cô ta một cái mạng.”
Dung Lan muốn đứng dậy nhưng trên vai đột nhiên cảm nhận được một nguồn lực lớn, hắn bị sức ép vô hình kia ấn ngồi xuống sô pha. Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được khả năng của Sở Tinh Châu, hoặc là nói, đây là lần đầu tiên Sở Tinh Châu dùng khả năng của mình với hắn. Dù sức không lớn, không làm hắn bị thương nhưng lực ép không nhìn thấy cũng không sờ thấy này khiến hắn dựng đứng tóc gáy.
Sở Tinh Châu miết cằm hắn, ánh mắt sắc bén như lang sói nhìn sâu vào mắt đối phương: “Anh, em thích anh, anh biết không, kể từ ngày hiểu chuyện, em đã hy vọng có thể hoàn toàn chiếm được anh. Anh biết rõ nhưng lại giả vờ không biết phải không? Em không giả vờ nổi nữa, anh cũng thẳng thắn đối diện với em đi.”
Dung Lan khiếp sợ nhìn Sở Tinh Châu, ánh mắt mê man bối rối.