-
Chương 3
Chuyện này cũng rất bình thường, đây cũng không phải lần đầu ta đến nhà của một đồ tể, nhà của tất cả bọn họ đều có mùi tanh như vậy.
Mặc dù sân sau nhà ông chủ Triệu cũng vương đầy máu, nhưng thịt và dụng cụ vẫn được sắp xếp vô cùng gọn gàng.
Thịt được treo trên giá bên trái, trong khi giá bên phải đựng những dụng cụ để giết mổ.
So với sân sau của nhà lão Trương mà nói, Triệu đồ tể cũng được xem là một người ưa dọn dẹp.
Như thế này vừa nhìn đã thấy thịt trông có vẻ sạch sẽ hơn rồi.
“Cô xem, chỗ thịt này không tệ chứ?”
Ta nhìn mấy miếng thịt được treo trên giá, màu sắc tươi rói, đường vân rõ ràng, dùng tay chọc vào có thể cảm nhận được thịt vừa mềm vừa có độ đàn hồi, quả là thịt ngon.
“Đều là thịt sạch, phần da lừa ta đã đem nấu thành cao rồi.” Ông ấy cười nói tiếp: “Mọi người lấy để chế biến cũng tiện hơn.”
“Quả thật không tệ.” Ta nghiêm túc gật đầu, lại hỏi: “Hàng ở chỗ ngài bao nhiêu tiền?”
“Dưới năm cân thì hai mươi đồng một cân, dưới mười cân thì mười tám đồng một cân, nếu trên mười cân ta sẽ tính cho cô mười sáu đồng một cân.”
Ta cau mày nói: “Thế thì còn đắt hơn ông chủ Trương hai đồng.”
Triệu đồ tể bật cười nói: “Bà chủ Hoa, bây giờ thịt lừa rất khan hiếm, nếu không ông chủ Trương cũng sẽ không thiếu nguồn hàng đúng chứ? Ta vào trong thôn mua hàng cũng phải trả thêm tiền, hơn nữa, thịt chỗ ta chẳng phải ngon hơn chỗ ông ấy sao?”
“Chuyện này…thôi vậy, ta cũng không mặc cả với ngài nữa.” Thấy sắc trời cũng không còn sớm, ta dứt khoát nói: “Cứ quyết định như vậy đi, bắt đầu từ ngày mai phiền ngài mỗi ngày mai đến cho ta mười cân thịt nhé.”
“Không thành vấn đề!”
--------
Đêm thứ mười sau khi Tiêu lang rời đi, ở dưới chân bếp lò trong cửa tiệm, ta nhặt được một chữ số “sáu” được cắt bằng giấy đỏ.
Tất cả máu trên người ta đều đông cứng lại.
Ta hét lên bỏ chạy ra ngoài, lông tơ dựng đứng cả lên.
Từ cửa tiệm chạy đến huyện nha chưa đầy một dặm, trong khoảng thời gian đó bước chân ta chưa từng dừng lại.
Ta liều mạng đánh trống mãi cho đến khi có người bên trong nha môn bước ra.
“Ơ, là bà chủ Hoa.” Tề bổ đầu dụi mắt, ngáp một cái rồi nói: “Muộn như vậy rồi xảy ra chuyện gì thế?”
Hôm nay vừa hay đến lượt Tề bổ đầu canh gác, ta run rẩy đưa tờ giấy đỏ đến trước mặt hắn, Tề bổ đầu xem xong liền giật mình kinh ngạc, hoàn toàn tỉnh táo trở lại.
“Lấy đâu ra vậy?”
“Ta….nhà ta…” Giọng của ta cứ không ngừng run rẩy.
“Bà chủ Hoa đừng sợ, có bọn ta ở đây. Cô vào trong trước đi.” Tề bổ đầu an ủi ta, nhưng dường như hơi thở của hắn cũng có chút gấp gáp.
“Các huynh đệ! Các huynh đệ! Đừng ngủ nữa, mau dậy hết đi.” Tề bổ đầu dẫn ta vào bên trong, bản thân lại nhanh chóng chạy ra phía sau gọi đám nha dịch kia thức dậy.
--------
Trong cửa tiệm của ta, Tề bổ đầu dẫn theo mấy bổ khoái nữa đến điều tra hiện trường.
Bọn họ lục tung mọi nơi cũng không tìm ra được chút manh mối nào, ai nấy đều lo lắng đến người đổ đầy mồ hôi.
“Thủ lĩnh, vẫn vậy.” Một tên bổ khoái nói, “Không có chút đầu mối nào cả.”
Tề bổ đầu vừa quan sát xung quanh vừa lau tay, biểu cảm rất khó xử, hắn quay đầu nhìn ta nói: “Bà chủ Hoa, cửa tiệm này của cô, gần đây có người nào khả nghi lui tới không?”
Lại là câu hỏi đó.
Người qua lại đều là những người sống ở quanh đây, tất cả đều quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa.
“Không có, đều là những gương mặt quen thuộc.”
“May mà cô phát hiện sớm.” Tề bổ đầu nghiêm nghị gật đầu, “Bắt đầu từ bây giờ, mỗi tối ta sẽ cử người đến canh gác ở đây, những ngày này cô không cần phải sợ, ban ngày cần mở cửa buôn bán thì cứ mở bình thường.”
“Thủ lĩnh.” Một tên bổ khoái cầm tờ giấy đỏ có chữ số “sáu” gãi đầu nói: “Có chút kì lạ.”
“Kì lạ thế nào?”
“Trong những vụ án mất tích trước đây, đều là sau khi các cô gái biến mất rồi người nhà mới phát hiện ra tờ giấy có đánh số màu đỏ. Sao bà chủ Hoa lại....phát hiện sớm như vậy?”
Tề bổ đầu nhíu mày, chìm vào suy tư, hắn gật đầu rồi lại lắc đầu, xoay người nói với mấy tên bổ khoái kia: “Đây chẳng lẽ là một kiểu báo trước sao? Hoặc là vốn dĩ tờ giấy đỏ đã xuất hiện trước khi các vụ mất tích xảy ra, nhưng người nhà sau đó mới phát hiện thấy?”
“Không có khả năng là vế sau. Bởi vì lúc người nhà đến báo án, những con số đó đều xuất hiện ở một vị trí rất nổi bật, không thể nào được để ở đó trước khi xảy ra vụ việc được.”
“Vậy Hoa nương tử, đây là….” Tề bổ đầu cúi người nhìn thật kĩ chữ số trong tay, sau đó nói tiếp: “Đây có thể là một kiểu cảnh báo. Có điều, nếu người nhận được là Hoa nương tử vậy thì có chút vấn đề. Quán của cô ấy cách nha môn chỗ chúng ta không xa, tên tội phạm này không thể ngạo mạn như vậy đúng không?”
Cứ thấp thỏm lo sợ như vậy thêm mấy ngày nữa, cuối cùng cũng đã chính thức đến kì thi mùa xuân.
Mặc dù ta vẫn rất lo sợ cho an nguy của mình, nhưng việc đầu tiên ta làm khi thức dậy vào sáng hôm đó chính là quỳ xuống cầu xin trời xanh phù hộ cho Tiêu Ngọc Chử có thể thi đỗ công danh.
Mấy ngày nay, ta và cửa tiệm vẫn bình yên vô sự, không biết nguyên nhân là do được những bổ khoái kia bảo vệ hay do tên tội phạm đã bỏ cuộc rồi nữa.
Thời gian trôi qua, mọi thứ cứ vậy bình yên được khoảng nửa tháng, vào một buổi sáng, Vương Bà hớt hải chạy vào quán chắp tay nói: “Ôi, ôi chúc mừng bà chủ Hoa.”
Bà ấy chạy đến trước bàn của ta, tự nhiên bưng chén súp lên húp một ngụm lớn, sau đó nói: “Chúc mừng nha, sau này cô có thể trở thành trạng nguyên phu nhân rồi.”
“Cái gì?”
“Ầy, chính mắt ta nhìn thấy, vị Tiêu lang đó của cô đỗ rồi, mấy ngày trước ta tình cờ đến kinh thành làm mối cho người ta, nhìn thấy trạng nguyên cưỡi ngựa diễu phố, vô cùng uy phong! Ta mới lại gần xem thử, đó chẳng phải là Tiêu lang nhà cô sao?” Bà ấy vừa nói vừa giơ ngón tay cái lên.
“Thật sao?” Ta quả không dám tin vào tai mình.
“Còn giả được sao? Tiêu lang đó của cô sống ở đây cũng đã gần một năm, bọn ta gặp hắn không biết bao nhiêu lần rồi, còn có thể nhìn nhầm ư?” Bản thân bà ấy cũng rất kích động, sau đó đột nhiên lại thở dài nói: “Lúc trước làm mối cô cho Lưu viên ngoại, quả thật là xem thường số mệnh của cô rồi. Bây giờ, cô vậy mà lại sắp trở thành trạng nguyên phu nhân. Nhưng đừng có mà quên ta đấy nhé….chỉ là hi vọng sau này Tiêu lang của cô có thể đáng tin cậy hơn một chút….”
Vương Bà ở phía sau lầm bầm gì đó, ta cũng chỉ xem như gió thoảng qua tai.
Tin tức Tiêu lang thi đỗ khiến ta vui mừng khôn xiết, dường như tất cả nỗi sợ hãi thời gian qua đều đã tan biến ngay lập tức.
Bây giờ chỉ cần đợi Tiêu lang quay về đón ta nữa thôi!
Không không không, chàng ấy vừa đỗ đạt, có lẽ vẫn còn rất nhiều việc phải làm ở kinh thành. Ta phải tự mình đến đó tìm chàng!
Những ngày qua, ta ngày nào cũng lo lắng cho sự an toàn của bản thân, sớm đã muốn rời khỏi huyện Giang Thành đầy nguy hiểm này từ lâu rồi.
Ta nhanh chóng dọn dẹp cửa tiệm, viết một bảng thông báo tạm dừng việc buôn bán đem dán ở cửa, sau đó bàn bạc lại một chút với Tề bổ đầu, hắn cũng cho rằng thời gian này tạm thời rời khỏi Giang Thành đến kinh đô sẽ an toàn hơn cho ta.
Quyết định xong xuôi ta bèn thuê một chiếc xe ngựa, Tề bổ đầu còn phái thêm hai bổ khoái cùng đưa ta đến kinh thành.
Chỗ ta cách kinh thành chỉ hơn ba trăm dặm, đi hơn hai ngày đường là tới nơi.
Trong lòng ta cảm thấy rất nhẹ nhõm, quãng đường ngắn đến thế Tiêu lang lại đột nhiên muốn rời đi trước hai mươi ngày, hại ta nhung nhớ khổ sở lâu như vậy.
Có điều Tiêu lang nói đúng, nếu không phải chàng ấy đi sớm như vậy, đến kinh thành ổn định sớm một chút, cũng rất khó để chuẩn bị chu đáo, nói không chừng lần này sẽ không thể thi đỗ được.
Ta ngồi trên xe ngựa không khỏi cười thầm, hai vị bổ khoái đi theo hộ tống ta cũng khẽ cười một tiếng.
Hai vị bổ khoái đưa ta đến cổng thành liền cáo biệt quay về phục mệnh.
Theo quy định lúc bấy giờ, phàm là những người thi đỗ từ cấp tiến sĩ đều sẽ được triều đình sắp xếp cho ở riêng trong một con phố, chờ gặp mặt thánh thượng để được ban chức quan.
Con phố này có tên là “ngõ Đăng Khoa”, chỗ ở sẽ được phân theo cấp bậc, ba người đỗ đầu mỗi người sẽ được ở riêng một nơi.
Ta đến trước cửa “Lãm Nguyệt các”, đây chính là nơi ở riêng của trạng nguyên.
Ta chỉnh tóc, khẽ đưa tay gõ nhẹ lên chốt cửa, người ra mở quả nhiên là Tiêu lang.
Cửa còn chưa kịp mở hết, ta đã nhào tới ôm chặt lấy cổ Tiêu lang, chàng ấy dường như hơi kinh ngạc, vội vàng đẩy ta ra.
“Cô nương, xin tự trọng.” Tiêu lang nghiêm mặt nói.
“Chàng sao vậy?” Ta sững sờ tại chỗ, ngay sau đó lại bước về trước một bước, “Tiêu lang”.
“Cái gì Tiêu lang, cô nương e là cô nhận nhầm người rồi, ta là tân khoa trạng nguyên Liễu Vũ Sinh.”
Thấy ta lại tới gần, chàng vội lùi về sau hai bước.
“Cái….cái gì?” Tim của ta như bị ai đó khoét rỗng, tay không ngừng run rẩy, “Mới hơn một tháng không gặp, chàng đã quên ta rồi sao?”
“Ta không hiểu cô nương đang nói gì. Nhìn dáng vẻ của cô cũng không giống nữ tử ở ngõ Yên Hoa Liễu, tại sao lại đường đột như vậy?” Chàng đánh giá ta từ trên xuống dưới, nét mặt ngạc nhiên hỏi.
“Tiêu Ngọc Chử.”
Ta hét lớn tên chàng.
Chàng hết nhìn trái lại nhìn phải, như thể cho rằng ta không phải là đang gọi chàng vậy.
“Cô nương, cô quả thật nhận nhầm người rồi. Nếu như muốn nhân cơ hội này cậy dựa quyền thế, vậy xin mời cô đi nhà khác.” Chàng nói xong chuẩn bị đưa tay ra đóng cửa.
Ta thấy chàng muốn trốn, liền đưa tay chắn ở cửa, giọng run run hỏi: "Ta cậy dựa quyền thế? Một năm nay chàng ăn của ta, mặc của ta, ở nhà ta, dùng đồ của ta, thậm chí sách vở bút mực đều mua từ tiền của ta. Ta cầu xin ông trời phù hộ cho chàng thi đỗ, chỉ hi vọng chàng không phụ một thân tài học. Chẳng ngờ….chàng lại là một kẻ vong ân phụ nghĩa như vậy.”
“Tại hạ thật sự nghe không hiểu cô nương đang nói gì.” Chàng vẫn làm ra vẻ mặt khó hiểu như trước.
“Tiêu Ngọc Chử.” Ta lớn tiếng hét.
“Cô nương nói năng hoang đường, thứ lỗi tại hạ không thể cùng cô nói chuyện được nữa.”
Chàng nói xong liền đóng sầm cửa lại.
Một luồng khí nóng từ lồng ngực xông lên đến yết hầu, ta cứ thế run rẩy đứng nguyên tại chỗ.