-
Chương 1
“Nhu Nhi, hay là tối nay nàng đừng mở cửa quán nữa.” Tiêu Ngọc Chử bước đến, vòng tay ôm lấy eo ta từ phía sau, nhẹ giọng nói.
“Tại sao? Chàng sợ ta bị bắt cóc mất sao?” Ta vừa cán bột vừa cười nói.
Chàng dừng tay, lại nhẹ nhàng áp mặt vào lưng ta, khẽ nói: “Qua mấy ngày nữa là đến kì thi mùa xuân rồi, ta nhất định sẽ thi đỗ, đến lúc đó nàng cũng không cần phải vất vả nữa.”
Chàng vừa nói, tay lại không an phận, như cố ý lại như vô ý thò tới dây áo của ta.
Ta xoay người, khẽ đẩy chàng ra, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm đó, ta đưa tay vuốt ve hàng lông mày của chàng. Lớp bột trắng trên tay ta dính lên đó, cảm giác có chút buồn cười.
Ta nhìn chàng nói: “Không cần dồn ép bản thân quá, ta không cần làm trạng nguyên phu nhân, chàng chỉ cần có tên trong danh sách là được rồi, cũng không uổng công chàng năm trước…”
Lời còn chưa dứt, chàng lại kéo ta vào lòng ôm thật chặt.
“Không phải nói là đọc sách thánh hiền sao?” Ta cạy hai đốt ngón tay út của chàng ra, hơi dùng sức một chút, chàng không phản kháng, cơ thể rất nhanh bị lật lại, mở miệng xin ta tha thứ.
“Nhu Nhi, ta, ta, đọc sách quá cô đơn rồi….”
“Cảm thấy đọc nhiều sách cô đơn thế thì chàng có thể đến giúp ta gói hoành thánh, thư giãn đầu óc.”
Thấy ta từ chối, chàng lại hậm hực quay trở về bàn, cầm một quyển sách lên đọc.
-------
Sáng hôm sau,
“Bà chủ Hoa, cho ba bát hoành thánh và ba cái bánh nướng nhân thịt lừa.” Tề bổ đầu vừa vẫy tay với ta, vừa sải bước đến băng ghế rồi ngồi xuống.
Sau lưng hắn ta còn có hai tên bổ khoái trẻ tuổi đi theo, cũng đến ngồi ở hai bên.
“Có ngay.” Ta vừa đáp vừa bỏ ba phần hoành thánh vào trong nồi.
Nhân thời gian nấu hoành thánh, ta lại tranh thủ làm điểm tâm cho các bàn khác.
Rất nhanh hoành thánh đã chín rồi, ta nhanh tay cho thêm chút gia vị, rồi lấy trong lò ra thêm ba cái bánh nướng, mang đến bàn cho Tề bổ đầu và hai tên bổ khoái kia.
“Này, ta nói nhé bà chủ Hoa” Tề bổ đầu cầm đôi đũa trên tay dọng xuống bàn, xoay khuôn mặt anh tuấn, điềm đạm sang hỏi: “Quán này của cô gần đây có người nào khả nghi lui tới không?”
“Ngài nói đùa rồi, quán của ta là chỗ buôn bán nhỏ, cũng không phải khách điếm lớn gì, những người đến đây đều là khách quen trong vùng, mười ngày nửa tháng cũng không gặp được mấy người lạ mặt, lấy đâu ra chuyện khả nghi hay không khả nghi chứ.” Ta cười đáp.
“Cũng phải.” Tề bổ đầu gắp hoành thánh lên cắn hai miếng, cất lời khen ngợi: “Trong cái huyện nhỏ này có bao nhiêu là quán ăn, nhưng tay nghề của bà chủ Hoa vẫn là tốt nhất.”
Nói xong còn nháy mắt với hai tên bổ khoái bên cạnh, cả hai đều gật đầu lia lịa nói phải.
“Nếu như có người nào khả nghi, phiền bà chủ Hoa để ý giúp bọn ta. Thời gian này tra án thật sự rất khó khăn.”
Tề bổ khoái lắc lắc đầu, lại vội vã ăn thêm hai miếng nữa.
Nói về vụ án mất tích của những cô gái trẻ gần đây, ban đầu nó không thuộc quyền phụ trách ở huyện nha bọn ta, bởi vì vụ mất tích đầu tiên xảy ra ở huyện Huyền Thành bên cạnh.
Tên tội phạm đó sau khi gây án xong đã chạy đến các huyện lân cận và gây ra các vụ án tương tự.
Tên này cực kì ngạo mạn, mỗi lần gây án đều sẽ để lại một tờ giấy đỏ có đánh số ở nhà nạn nhân.
Bởi vì thủ đoạn của hắn vô cùng cao minh, những nữ nhân mất tích này sống không thấy người, chết không thấy xác, thậm chí một chút đầu mối cũng không thể tra ra được, khiến cho nha huyện ở các nơi đều đau đầu không thôi, chỉ có thể đùn đẩy trách nhiệm cho nhau.
Cuối cùng, quyền thụ lý vụ án mất tích liên hoàn này đã rơi vào tay huyện nha huyện Giang Thành bọn ta.
Bởi vì Giang Thành đã có tổng cộng hai cô gái mất tích, trở thành nơi đứng đầu trong các huyện, những nơi khác đã thành công trong việc quẳng trách nhiệm này lên đầu huyện nha nơi đây.
Về điểm này, trách nhiệm thuộc về Tề bổ đầu cũng không oan ức gì.
Từ kinh nghiệm phá án mà nói, khả năng nghi phạm là người ở huyện bọn ta rất lớn.
Chỉ là đã qua mấy tháng rồi vẫn chưa thể tra ra được gì.
Sau khi Giang Thành tiếp nhận vụ án, những cô gái này vẫn không thấy tung tích đâu, như thể đã bốc hơi khỏi thế gian vậy, điều này khiến cho Tề bổ đầu và đám bổ khoái rất đau đầu.
“Bà chủ Hoa, tính tiền.” Tề bổ đầu rất nhanh đã húp sạch nước lèo trong bát hoành thánh, sau đó chùi miệng qua loa, dáng vẻ có phần gấp gáp.
“Tổng cộng mười lăm đồng, cảm ơn.”
“À, sao dạo này lại ít khi nhìn thấy tiểu tình lang của cô vậy?” Tề bổ đầu đưa tiền, trêu chọc hỏi.
“Hôm nay đến thành Tây mua giấy mực rồi.” Ta cũng không hề né tránh, dù sao thì mọi người xung quanh đều biết ta có nuôi một thư sinh trong nhà.
“Chăm chỉ là tốt, chăm chỉ là tốt, dù sao cũng sắp đến kì thi rồi, nói không chừng qua mấy ngày nữa cô đã có thể trở thành trạng nguyên phu nhân, đến lúc đó mấy huynh đệ bọn ta sẽ không được ăn điểm tâm của bà chủ Hoa nữa.”
“Nếu như Tiêu lang có thể thi đỗ cũng là nhờ phúc của ngài.” Ta cười đáp lời.
Giữa lúc cười nói vui vẻ, Tề bổ đầu cũng đã tính tiền xong, dẫn theo thủ hạ rời đi.
Hắn vừa đi khỏi, đã có người khác đến.
Ta không mấy vui vẻ khi phải tiếp đãi vị khách này.
“Này này này, bà chủ Hoa, cho ta một bát cháo, một bát cháo đậu đỏ còn nóng nhé.”
Trên đầu bà ta cài một đoá hoa đỏ loè loẹt, môi cũng sơn màu đỏ tươi, miệng thì cứ luyên thuyên, thậm chí chỉ gọi một phần điểm tâm cũng phải lải nhải mãi mới thôi.
“Cháo ở trong nồi, người tự vào múc là được.” Ta bĩu môi, ra hiệu cho bà ta tự đến cái nồi nhỏ bên trong bếp mà múc, bản thân ta còn đang bận khuấy nồi súp của mình.
“Ầy, được được được, ai bảo điểm tâm của bà chủ Hoa ngon vậy làm gì, Vương Bà như ta đây không đủ tư cách được bà chủ Hoa phục vụ.” Bà ta cầm đũa lên sau đó lại đứng dậy lấy bát, miệng không ngừng lầm bầm nhưng cũng không có ý chê trách ta.
Vương Bà múc một bát cháo, cũng không quay lại bàn ngồi mà đứng trước mặt ta húp một ngụm nhỏ, nói: “Chuyện của Lưu viên ngoại đó, cô suy nghĩ tới đâu rồi?”
“Đã nói với bà rồi, không suy nghĩ.” Ta trợn mắt nhìn bà ta, quay người đi rửa bát.
Bà ta bưng bát cháo đi theo, lại nói: “Ầy, nhà của Lưu viên ngoại này rất giàu có, chỗ nào cũng tốt, cô đi theo ông ta, cũng không cần phải vất vả bán điểm tâm như vậy.”
“Cảm ơn bà, ta vẫn rất thích bán điểm tâm. Những người ở quanh đây không thể thiếu ta được, đúng không?” Câu phía sau ta cố ý nói to một chút để những vị khách khác có thể nghe được.
“Đúng đúng đúng.” Bọn họ thản nhiên đáp lại.
“Này, không phải, bà chủ Hoa, cô xem, dạo gần đây nơi này không thái bình lắm, trước có các cô nương bị mất tích, sau này càng không thể nói trước được, nữ nhân mà, sớm tìm một nơi để nương tựa chẳng phải rất tốt sao.”
Nói xong bà ta còn tiến lại gần ta, thấp giọng nói: “Trước đây ta đã nói với cô mấy lần rồi, Tiêu thư sinh mà cô đang nuôi dưỡng đó không đáng tin cậy, mấy hôm trước ta còn gặp cậu ta và cô nương khác, đó là một…”
Ta vừa nghe câu này, liền ném mạnh giẻ lau lên bàn, tức giận nói: “Bà còn ăn cháo nữa không? Không ăn thì đặt bát xuống.”
“Ăn ăn ăn, nói chuyện phiếm ấy mà, tiểu cô nương cần gì tức giận vậy. Ta không nói nữa không nói nữa, dù sao thì bỏ qua cơ hội này cũng không còn nữa, về sau cô có cầu xin ta tìm giúp một nhà tốt như Lưu viên ngoại ta cũng không thể tìm được cho cô nữa đâu.” Bà ta lại luyên thuyên một hồi sau đó mới cầm bát cháo quay về bàn ngồi.
Ta không thèm để tâm, tiếp tục lau dọn bàn, có người đến gọi món ta liền chạy đi làm.
“Không chịu nghe lời ta, chịu thiệt trước mắt….”
Lúc ta đang bận rộn nấu nướng, lại nghe thấy tiếng lầm bầm của Vương Bà lọt vào tai.
Còn để cho người khác làm ăn không?
-------
Tính từ khi kết thúc kì thi mùa xuân năm ngoái, ta và Tiêu lang đã quen nhau gần một năm rồi.
Nghe các thí sinh từng tham gia kì thi năm ngoái ở huyện Giang Thành này nói, Tiêu Ngọc Chử nhà ta là một nhân vật rất nổi danh trong kì thi năm đó, rất nhiều thí sinh đều có cái nhìn khá tốt về chàng ấy.
Chỉ tiếc là vận may quá kém, vốn dĩ được kì vọng sẽ đỗ tiến sĩ nhưng cuối cùng lại thi trượt.
Chàng chán nản không thôi, tự cảm thấy không còn mặt mũi để trở về quê nhà nữa vừa hay kết thân được với mấy đồng môn là người huyện Giang Thành bọn ta, thế là cứ thế lang thang đến đây, vừa bày tỏ nỗi niềm chẳng ngờ lại gặp được ta.
Sau vài lần trò chuyện, ta với chàng tâm đầu ý hợp, bèn để chàng ở lại đây.
Ta mở một quán mì nhỏ, lo cho chàng cơm ăn áo mặc, chàng chỉ cần chuyên tâm học hành là được.
Nửa năm trước còn đỡ, ta và chàng hai bên đều có tình ý với nhau, mọi người xung quanh đối với chàng cũng rất hoà nhã.
Nhưng không biết vì sao mấy tháng gần đây, thỉnh thoảng sẽ có thực khách đến nói với ta rằng đã nhìn thấy chàng ấy lén lút liếc mắt đưa tình với những cô gái khác.
Nhất là Vương Bà, mỗi lần đến gọi điểm tâm đều nhịn không được lải nhải mấy câu.
Những lời đàm tiếu của bọn họ, lúc mới nghe sẽ có cảm giác khó chịu, nhưng trước giờ ta cũng chưa hề để bụng.
Dù sao thì lời từ miệng bọn họ xét cho cùng cũng chỉ là tin đồn vô căn cứ, lấy đâu ra sự thật chứ.
Ở bên Tiêu lang lâu như vậy, ta tin tưởng con người của chàng ấy.
Trên tầng hai của cửa tiệm có hai gian phòng nhỏ, ta và chàng ấy mỗi người một phòng.
Mặc dù có lúc Tiêu lang muốn tiến thêm một bước với ta, nhưng như vậy không hợp lẽ thường lắm, ta cũng không muốn vượt quá giới hạn.
Chàng cũng rất tôn trọng ta, mỗi lần ta từ chối, chàng đều không cố ý ép buộc.
Ta biết ăn uống, sắc dục là bản chất của con người, nhưng chàng có thể áp chế được nó, cũng xem như là một bậc quân tử rồi.
Có thể những người khác đố kị với tài hoa của chàng, hoặc không muốn nhìn thấy một bà chủ quán mì nhỏ nhoi như ta có thể một khắc bay lên cành cao thành phượng hoàng, nên mới đặt điều vu khống chàng như vậy.