Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
Tiếng gào thét thảm thiết Lâm Thu Thạch trước đây có nghe qua, nhưng tiếng gào đêm nay dường như không giống so với lần trước. Khi tiếng gào phát ra đồng thời còn có tiếng vật nặng rơi xuống đất và tiếng chửi bới tức giận, cậu nghe thấy có người vội vàng chạy trên hành lang, miệng không ngừng thảm thiết kêu cứu.
"Cứu tôi với!! Cứu tôiiiii!! Có người muốn giết tôi, cứu mạngggg" Âm thanh có chút quen thuộc, Lâm Thu Thạch xác định đây là giọng cô gái trong đoàn, cô khàn giọng kêu gào, dường như trút hết sức lực để kêu cứu.
Lâm Thu Thạch không thể xác định âm thanh này rốt cuộc là thật hay ảo giác của bản thân, cậu hô hấp có chút rối loạn, vì âm thanh thảm thiết đó càng ngày càng gần.
"Cứu mạng!!!" Người cầu cứu hình như ở ngay tầng hai, cô ta ở hành lang chạy như điên, dùng hết sức đập cửa từng phòng trong hành lang, "Có người muốn giết tôi, cứu mạng, xin các người mở cửa ra!! Cầu xin các người hãy mở cửa ra!!!"
Nhưng không hề có tiếng mở cửa, dường như những người khác đã chìm sâu vào giấc ngủ, không hề nghe thấy tiếng cầu cứu chói tai.
Lâm Thu Thạch không động đậy nằm trên giường, đến khi tiếng kêu cứu dừng lại trước cửa phòng cậu.
"Cứu tôi, cứu tôi với!" Cô gái vừa khóc, vừa đập rầm rầm lên cánh cửa, "Cầu xin mọi người mở cửa cho tôi, hắn ta điên rồi, hắn muốn giết tôi, cầu xin anh chị, tôi không muốn chết!! Cầu xin anh chị cứu tôi với!!!"
Lâm Thu Thạch chầm chậm ngồi dậy, nhưng cậu không động đậy, trầm lặng suy nghĩ rốt cuột có nên mở cửa hay không.
Bỗng nhiên người đang say giấc nằm bên cạnh cậu là Nguyễn Bạch Khiết lại đột nhiên lên tiếng, "Anh muốn cứu cô ta không?"
Lâm Thu Thạch nói: "Tôi có thể cứu sao?"
Nguyễn Bạch Khiết chớp chớp mắt, một lúc sau mới nói: "Nếu như anh muốn."
Lâm Thu Thạch cảm giác âm thanh bên ngoài là của con người, thấy Nguyễn Bạch Khiết không có ý ngăn cậu lại, bèn lập tức đứng dậy, cắn răng mở chốt cửa.
Cánh cửa mở ra, cảnh tượng bên ngoài làm cậu bị dọa chết khiếp, chỉ thấy cô gái kêu cứu trên người đều là máu, hình như cánh tay cô ta bị thương, một bên khóc một bên dùng tay khác cầm vết thương, thấy Lâm Thu Thạch mở cửa ra liền như điên mà bổ nhào vào trong: "Cứu mạng!!! Hãy cứu tôi!"
Lâm Thu Thạch nói: "Xảy ra chuyện gì?"
"Hắn ta muốn giết tôi!!" Cô gái khóc lên, "Hắn ta muốn giết tôi!!"
Lâm Thu Thạch lùi lại một bước, để cô vào phòng: "Ai muốn giết cô?"
Cô gái nói: "Trình Văn!!"
Cái tên này Lâm Thu Thạch có chút ấn tượng, hình như là một người đàn ông trong đoàn, cậu còn đang muốn nói, thì nghe thấy ngoài hành lang truyền đến tiếng phá cửa. Tầng một và tầng hai bị ngăn cách bởi một cánh cửa gỗ mục, bình thường mọi người đi ngủ đều đóng cánh cửa đó, có lẽ là vì cánh cửa này mà cô gái trước mặt đã thoát chết.
Lâm Thu Thạch ngỏ ý cho cô ta vào, sau đó thuận tay chốt cửa lại.
Cô gái nức nở, thân thể không ngừng run lẩy bẩy, bộ dáng bị dọa cho sợ chết khiếp.
Ngoài cửa phát ra một âm thanh loảng xoảng, cửa ngăn tầng một đến tầng hai bị vũ lực tàn phá không giữ được nữa, rất nhanh sau đó ngoài hành lang truyền đến tiếng chân rảo bước. Trình Văn trong lời cô gái nói hiển nhiên đang tìm cô ta, Trình Văn nói: "Chạy đâu rồi.... Các người nhanh giao Vương Tiêu Y ra đây, đừng để cô ta vào phòng!!"
Vương Tiêu Y vì quá sợ hãi mà chỉ dám nhỏ giọng nức nở.
Nguyễn Bạch Khiết cũng xuống giường, đối mặt với tình hình này, cô một chút cũng không vội vàng, còn chậm rì rì sửa sang đầu tóc.
Bước chân của Trình Văn dừng lại trước cửa phòng Lâm Thu Thạch, vết máu trên hành lang đến phòng Lâm Thu Thạch thì đứt đoạn, dấu vết này rất bắt mắt, nên hắn ta lập tức tìm đến nơi Vương Tiêu Y trốn.
"Mở cửa!! Lâm Thu Thạch!!!" Trình Văn lớn tiếng gọi, "Vương Tiêu Y trong phòng cậu phải không!!"
Lâm Thu Thạch không trả lời.
Nguyễn Bạch Khiết nũng nịu mở miệng nói: "Muộn thế này rồi anh đến chỗ chúng tôi ồn ào cái gì?"
Trình Văn nói: "Các người mau giao cô ta ra, cô ta không phải người!! Đừng để bị cô ta lừa!!"
Lâm Thu Thạch: "Ý anh là sao?"
Trình Văn cực kì cáu kỉnh, tràn đầy sự mất kiên nhẫn và ác độc: "Cô ta thật sự không phải người, các cậu phải tin tôi"
Vương Tiêu Y nghe thấy khóc nức nở kêu lên: "Anh mới không phải là người, Trình Văn, anh vậy mà viện cớ kiểu này để giết tôi, anh tưởng giết được tôi anh có thể sống mà rời khỏi đây chắc?"
Trình Văn nghe đến đây, ngữ khí càng ác độc, hắn ta nói: "Vương Tiêu Y, mày đừng diễn nữa, chính mày là quái vật ẩn náu trong đoàn bọn tao, tao đã phát hiện ra bí mật của mày!! Cút ra đây nhanh!!" Hắn ta bắt đầu đập thùng thùng như muốn phá cửa, dường như sẽ không dừng lại cho đến khi đạt được mục đích.
Trình Văn nói: "Lâm Thu Thạch, mày đừng nhiều chuyện!"
Lâm Thu Thạch đáp: "Tao mẹ nó hôm nay nhất định phải nhiều chuyện đấy, mày có gan thì vào đây, ông mày còn sợ không đánh chết được mày đấy." Cậu bị người bên ngoài chọc điên đến xắn tay áo, thở phì phì bắt đầu tìm vũ khí trong phòng để phản kích.
Trình Văn nhận ra Lâm Thu Thạch đang phẫn nộ, động tác đập cửa dần dừng lại, cuối cùng hắn ta khàn giọng nói: "Lâm Thu Thạch, hôm nay tôi làm người xấu, cậu lôi cô ta ra đây, chỉ cần có người chết chúng ta có thể thoát khỏi đây."
Lâm Thu Thạch: "Mày đừng mơ."
Trình Văn: "Mày......"
Lâm Thu Thạch nói: "Cút đi, tao sẽ không để mày giết cô ấy."
Bên ngoài yên tĩnh một lúc, vậy mà thật sự truyền đến tiếng bước chân rời đi, Lâm Thu Thạch cũng không ngờ Trình Văn lại dễ dàng từ bỏ như vậy, cậu sững ra một lúc mới nói với Vương Tiêu Y: "Hắn ta đi rồi."
Vương Tiêu Y một lần nữa nức nở.
Sau đó ba người trong phòng không ngủ nữa. Lúc Lâm Thu Thạch giúp Vương Tiêu Y xử lý vết thương, Nguyễn Bạch Khiết ngồi bên cửa sổ trầm mặc nhìn ra bên ngoài.
Lâm Thu Thạch hỏi cô đang nhìn gì vậy, Nguyễn Bạch Khiết nói: "Tôi đang nhìn miệng giếng bên ngoài."
"Thứ đó có gì đáng xem?" Lâm Thu Thạch đối với miệng giếng đó không có chút thiện cảm.
Nguyễn Bạch Khiết dịu dàng đáp: "Nhìn vài lần cũng tốt lắm, có khi cuối cùng tôi sẽ phải vào giếng đó."
Lâm Thu Thạch nói: "Tôi sẽ không để cô nhảy vào giếng." Cậu từ từ lau vết máu dưới sàn, nghiêm túc nói, "Kể cả muốn đi, cũng là tôi đi trước."
Nguyễn Bạch Khiết cười rộ lên, cuối cùng nói: "Anh thật là thú vị."
Vương Tiêu Y may sao vẫn không chết được, mặc dù tay phải bị thương, nhưng có thể giữ được mạng là may mắn trong bất hạnh rồi.
Lâm Thu Thạch còn tưởng ngày thứ hai Trình Văn sẽ chột dạ mà không xuất hiện, ai mà biết sáng sớm hắn ta đã một bộ chuyện gì cũng không xảy ra, ngồi ở tầng một phòng khách ăn sáng.
Vương Tiêu Y thấy hắn liền trốn sau lưng Lâm Thu Thạch, suýt nữa bật khóc.
Lâm Thu Thạch lạnh lùng nói: "Trình Văn, mày còn dám ra đây?"
Trình Văn không hề gì nhìn Lâm Thu Thạch: "Tại sao lại không dám."
"Mày vậy mà muốn giết Vương Tiêu Y." Lâm Thu Thạch không thể hiểu nổi bộ dạng đây là điều đương nhiên của hắn ta, "Cô ấy là người sống!"
Trình Văn cười lạnh, không nói gì.
Trong đội nghe thấy đối thoại giữa hai người, có người khinh bỉ nhìn Trình Văn, có người mặt mày tê liệt, hoàn toàn thờ ơ, dường như giết hại đồng đội đối với họ là việc rất đỗi bình thường.
Hùng Tất hình như có chút không vui, anh ta nói: "Có gan vậy đi giết ma quỷ đi, lại đi động tay chân với đồng đội."
Trình Văn nhét đồ ăn vào mồm không thèm trả lời. Lâm Thu Thạch sợ hắn đột nhiên nổi điên, liên tục cảnh giác quan sát hắn, cậu luôn có cảm giác trạng thái của Trình Văn có chút không bình thường, nhưng lúc này không thể nghĩ ra ngay điều bất thường ở đâu.
Đến khi ăn cơm xong, cậu và Nguyễn Bạch Khiết về đến trong phòng, Nguyễn Bạch Khiết đột nhiên nói: "Anh nghĩ ba ngày này, thứ quỷ quái đó có tìm đến giết người không?"
"Nghĩa là sao?" Lâm Thu Thạch sững người.
"Thứ đó hiển nhiên là có trí tuệ." Nguyễn Bạch Khiết nói, "Nếu tôi là cô ta, ba ngày này tôi sẽ không giết ai cả."
Lâm Thu Thạch: "......"
Ngón tay thon dài của Nguyễn Bạch Khiết từ từ bóc vỏ khoai lang, môi mỏng nhẹ cắn, ở thịt khoai lang lưu lại vết một hàng răng thẳng tắp: "Nếu ba ngày sau, chúng ta vẫn không có xác chết lấp giếng, anh đoán sẽ xảy ra chuyện gì?"
Lâm Thu Thạch hiểu ý Nguyễn Bạch Khiết nói là gì, hầu kết động đậy: "Trong đội sẽ xuất hiện Trình Văn thứ hai, thứ ba."
Nguyễn Bạch Khiết gật đầu.
Lâm Thu Thạch đột nhiên bắt đầu hoài niệm câu có khó khăn hãy tìm đến cảnh sát...... Trình Văn mà ở ngoài, cơ bản ngồi chắc cái ghế tội danh giết người không thành, sẽ bị phạt ba đến mười năm tù trở lên.
Lâm Thu Thạch thở dài: "Vậy phải làm sao."
Nguyễn Bạch Khiết nói: "Đợi thôi, sự việc luôn sẽ có hồi kết." Bất kể tốt hơn hay tệ hơn.
Mọi người đều đang đợi trời tối giáng xuống, mặc dù không ai nói, nhưng đa số trong lòng đền đang đợi sự xuất hiện của người chết đầu tiên. Thế nhưng trái lại, tối hai ngày liên tiếp không hề xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đáng ra những đêm nguy hiểm thế này lại yên tĩnh hơn bình thường, dường như ngoại trừ bão tuyết cũng không còn thứ gì khác.
Lâm Thu Thạch đến tìm lão thợ mộc hỏi nếu như trong ba ngày không lấp giếng sẽ xảy ra chuyện gì, thợ mộc nói, vậy thì chỉ còn cách đi đốn cây, vái lạy một lần nữa.
Đáp án này làm tâm trạng mọi người càng trầm trọng, bọn họ không còn nhiều thời gian nữa, nếu lặp lại làm việc một lần nữa, rất có thể tất cả sẽ chết hết.
"Thật ra cũng không cần quá căng thẳng." Tiểu Kha nói, "Nhất định sẽ có một người còn sống." Cô cười tự giễu, "Nhỡ người đó là bản thân thì tốt."
Những người khác không nói gì, vì họ đều hiểu, trả giá cho ván cược này quá đắt, chẳng ai dám cược người cuối cùng sống sót là mình.
"Cứu tôi với!! Cứu tôiiiii!! Có người muốn giết tôi, cứu mạngggg" Âm thanh có chút quen thuộc, Lâm Thu Thạch xác định đây là giọng cô gái trong đoàn, cô khàn giọng kêu gào, dường như trút hết sức lực để kêu cứu.
Lâm Thu Thạch không thể xác định âm thanh này rốt cuộc là thật hay ảo giác của bản thân, cậu hô hấp có chút rối loạn, vì âm thanh thảm thiết đó càng ngày càng gần.
"Cứu mạng!!!" Người cầu cứu hình như ở ngay tầng hai, cô ta ở hành lang chạy như điên, dùng hết sức đập cửa từng phòng trong hành lang, "Có người muốn giết tôi, cứu mạng, xin các người mở cửa ra!! Cầu xin các người hãy mở cửa ra!!!"
Nhưng không hề có tiếng mở cửa, dường như những người khác đã chìm sâu vào giấc ngủ, không hề nghe thấy tiếng cầu cứu chói tai.
Lâm Thu Thạch không động đậy nằm trên giường, đến khi tiếng kêu cứu dừng lại trước cửa phòng cậu.
"Cứu tôi, cứu tôi với!" Cô gái vừa khóc, vừa đập rầm rầm lên cánh cửa, "Cầu xin mọi người mở cửa cho tôi, hắn ta điên rồi, hắn muốn giết tôi, cầu xin anh chị, tôi không muốn chết!! Cầu xin anh chị cứu tôi với!!!"
Lâm Thu Thạch chầm chậm ngồi dậy, nhưng cậu không động đậy, trầm lặng suy nghĩ rốt cuột có nên mở cửa hay không.
Bỗng nhiên người đang say giấc nằm bên cạnh cậu là Nguyễn Bạch Khiết lại đột nhiên lên tiếng, "Anh muốn cứu cô ta không?"
Lâm Thu Thạch nói: "Tôi có thể cứu sao?"
Nguyễn Bạch Khiết chớp chớp mắt, một lúc sau mới nói: "Nếu như anh muốn."
Lâm Thu Thạch cảm giác âm thanh bên ngoài là của con người, thấy Nguyễn Bạch Khiết không có ý ngăn cậu lại, bèn lập tức đứng dậy, cắn răng mở chốt cửa.
Cánh cửa mở ra, cảnh tượng bên ngoài làm cậu bị dọa chết khiếp, chỉ thấy cô gái kêu cứu trên người đều là máu, hình như cánh tay cô ta bị thương, một bên khóc một bên dùng tay khác cầm vết thương, thấy Lâm Thu Thạch mở cửa ra liền như điên mà bổ nhào vào trong: "Cứu mạng!!! Hãy cứu tôi!"
Lâm Thu Thạch nói: "Xảy ra chuyện gì?"
"Hắn ta muốn giết tôi!!" Cô gái khóc lên, "Hắn ta muốn giết tôi!!"
Lâm Thu Thạch lùi lại một bước, để cô vào phòng: "Ai muốn giết cô?"
Cô gái nói: "Trình Văn!!"
Cái tên này Lâm Thu Thạch có chút ấn tượng, hình như là một người đàn ông trong đoàn, cậu còn đang muốn nói, thì nghe thấy ngoài hành lang truyền đến tiếng phá cửa. Tầng một và tầng hai bị ngăn cách bởi một cánh cửa gỗ mục, bình thường mọi người đi ngủ đều đóng cánh cửa đó, có lẽ là vì cánh cửa này mà cô gái trước mặt đã thoát chết.
Lâm Thu Thạch ngỏ ý cho cô ta vào, sau đó thuận tay chốt cửa lại.
Cô gái nức nở, thân thể không ngừng run lẩy bẩy, bộ dáng bị dọa cho sợ chết khiếp.
Ngoài cửa phát ra một âm thanh loảng xoảng, cửa ngăn tầng một đến tầng hai bị vũ lực tàn phá không giữ được nữa, rất nhanh sau đó ngoài hành lang truyền đến tiếng chân rảo bước. Trình Văn trong lời cô gái nói hiển nhiên đang tìm cô ta, Trình Văn nói: "Chạy đâu rồi.... Các người nhanh giao Vương Tiêu Y ra đây, đừng để cô ta vào phòng!!"
Vương Tiêu Y vì quá sợ hãi mà chỉ dám nhỏ giọng nức nở.
Nguyễn Bạch Khiết cũng xuống giường, đối mặt với tình hình này, cô một chút cũng không vội vàng, còn chậm rì rì sửa sang đầu tóc.
Bước chân của Trình Văn dừng lại trước cửa phòng Lâm Thu Thạch, vết máu trên hành lang đến phòng Lâm Thu Thạch thì đứt đoạn, dấu vết này rất bắt mắt, nên hắn ta lập tức tìm đến nơi Vương Tiêu Y trốn.
"Mở cửa!! Lâm Thu Thạch!!!" Trình Văn lớn tiếng gọi, "Vương Tiêu Y trong phòng cậu phải không!!"
Lâm Thu Thạch không trả lời.
Nguyễn Bạch Khiết nũng nịu mở miệng nói: "Muộn thế này rồi anh đến chỗ chúng tôi ồn ào cái gì?"
Trình Văn nói: "Các người mau giao cô ta ra, cô ta không phải người!! Đừng để bị cô ta lừa!!"
Lâm Thu Thạch: "Ý anh là sao?"
Trình Văn cực kì cáu kỉnh, tràn đầy sự mất kiên nhẫn và ác độc: "Cô ta thật sự không phải người, các cậu phải tin tôi"
Vương Tiêu Y nghe thấy khóc nức nở kêu lên: "Anh mới không phải là người, Trình Văn, anh vậy mà viện cớ kiểu này để giết tôi, anh tưởng giết được tôi anh có thể sống mà rời khỏi đây chắc?"
Trình Văn nghe đến đây, ngữ khí càng ác độc, hắn ta nói: "Vương Tiêu Y, mày đừng diễn nữa, chính mày là quái vật ẩn náu trong đoàn bọn tao, tao đã phát hiện ra bí mật của mày!! Cút ra đây nhanh!!" Hắn ta bắt đầu đập thùng thùng như muốn phá cửa, dường như sẽ không dừng lại cho đến khi đạt được mục đích.
Trình Văn nói: "Lâm Thu Thạch, mày đừng nhiều chuyện!"
Lâm Thu Thạch đáp: "Tao mẹ nó hôm nay nhất định phải nhiều chuyện đấy, mày có gan thì vào đây, ông mày còn sợ không đánh chết được mày đấy." Cậu bị người bên ngoài chọc điên đến xắn tay áo, thở phì phì bắt đầu tìm vũ khí trong phòng để phản kích.
Trình Văn nhận ra Lâm Thu Thạch đang phẫn nộ, động tác đập cửa dần dừng lại, cuối cùng hắn ta khàn giọng nói: "Lâm Thu Thạch, hôm nay tôi làm người xấu, cậu lôi cô ta ra đây, chỉ cần có người chết chúng ta có thể thoát khỏi đây."
Lâm Thu Thạch: "Mày đừng mơ."
Trình Văn: "Mày......"
Lâm Thu Thạch nói: "Cút đi, tao sẽ không để mày giết cô ấy."
Bên ngoài yên tĩnh một lúc, vậy mà thật sự truyền đến tiếng bước chân rời đi, Lâm Thu Thạch cũng không ngờ Trình Văn lại dễ dàng từ bỏ như vậy, cậu sững ra một lúc mới nói với Vương Tiêu Y: "Hắn ta đi rồi."
Vương Tiêu Y một lần nữa nức nở.
Sau đó ba người trong phòng không ngủ nữa. Lúc Lâm Thu Thạch giúp Vương Tiêu Y xử lý vết thương, Nguyễn Bạch Khiết ngồi bên cửa sổ trầm mặc nhìn ra bên ngoài.
Lâm Thu Thạch hỏi cô đang nhìn gì vậy, Nguyễn Bạch Khiết nói: "Tôi đang nhìn miệng giếng bên ngoài."
"Thứ đó có gì đáng xem?" Lâm Thu Thạch đối với miệng giếng đó không có chút thiện cảm.
Nguyễn Bạch Khiết dịu dàng đáp: "Nhìn vài lần cũng tốt lắm, có khi cuối cùng tôi sẽ phải vào giếng đó."
Lâm Thu Thạch nói: "Tôi sẽ không để cô nhảy vào giếng." Cậu từ từ lau vết máu dưới sàn, nghiêm túc nói, "Kể cả muốn đi, cũng là tôi đi trước."
Nguyễn Bạch Khiết cười rộ lên, cuối cùng nói: "Anh thật là thú vị."
Vương Tiêu Y may sao vẫn không chết được, mặc dù tay phải bị thương, nhưng có thể giữ được mạng là may mắn trong bất hạnh rồi.
Lâm Thu Thạch còn tưởng ngày thứ hai Trình Văn sẽ chột dạ mà không xuất hiện, ai mà biết sáng sớm hắn ta đã một bộ chuyện gì cũng không xảy ra, ngồi ở tầng một phòng khách ăn sáng.
Vương Tiêu Y thấy hắn liền trốn sau lưng Lâm Thu Thạch, suýt nữa bật khóc.
Lâm Thu Thạch lạnh lùng nói: "Trình Văn, mày còn dám ra đây?"
Trình Văn không hề gì nhìn Lâm Thu Thạch: "Tại sao lại không dám."
"Mày vậy mà muốn giết Vương Tiêu Y." Lâm Thu Thạch không thể hiểu nổi bộ dạng đây là điều đương nhiên của hắn ta, "Cô ấy là người sống!"
Trình Văn cười lạnh, không nói gì.
Trong đội nghe thấy đối thoại giữa hai người, có người khinh bỉ nhìn Trình Văn, có người mặt mày tê liệt, hoàn toàn thờ ơ, dường như giết hại đồng đội đối với họ là việc rất đỗi bình thường.
Hùng Tất hình như có chút không vui, anh ta nói: "Có gan vậy đi giết ma quỷ đi, lại đi động tay chân với đồng đội."
Trình Văn nhét đồ ăn vào mồm không thèm trả lời. Lâm Thu Thạch sợ hắn đột nhiên nổi điên, liên tục cảnh giác quan sát hắn, cậu luôn có cảm giác trạng thái của Trình Văn có chút không bình thường, nhưng lúc này không thể nghĩ ra ngay điều bất thường ở đâu.
Đến khi ăn cơm xong, cậu và Nguyễn Bạch Khiết về đến trong phòng, Nguyễn Bạch Khiết đột nhiên nói: "Anh nghĩ ba ngày này, thứ quỷ quái đó có tìm đến giết người không?"
"Nghĩa là sao?" Lâm Thu Thạch sững người.
"Thứ đó hiển nhiên là có trí tuệ." Nguyễn Bạch Khiết nói, "Nếu tôi là cô ta, ba ngày này tôi sẽ không giết ai cả."
Lâm Thu Thạch: "......"
Ngón tay thon dài của Nguyễn Bạch Khiết từ từ bóc vỏ khoai lang, môi mỏng nhẹ cắn, ở thịt khoai lang lưu lại vết một hàng răng thẳng tắp: "Nếu ba ngày sau, chúng ta vẫn không có xác chết lấp giếng, anh đoán sẽ xảy ra chuyện gì?"
Lâm Thu Thạch hiểu ý Nguyễn Bạch Khiết nói là gì, hầu kết động đậy: "Trong đội sẽ xuất hiện Trình Văn thứ hai, thứ ba."
Nguyễn Bạch Khiết gật đầu.
Lâm Thu Thạch đột nhiên bắt đầu hoài niệm câu có khó khăn hãy tìm đến cảnh sát...... Trình Văn mà ở ngoài, cơ bản ngồi chắc cái ghế tội danh giết người không thành, sẽ bị phạt ba đến mười năm tù trở lên.
Lâm Thu Thạch thở dài: "Vậy phải làm sao."
Nguyễn Bạch Khiết nói: "Đợi thôi, sự việc luôn sẽ có hồi kết." Bất kể tốt hơn hay tệ hơn.
Mọi người đều đang đợi trời tối giáng xuống, mặc dù không ai nói, nhưng đa số trong lòng đền đang đợi sự xuất hiện của người chết đầu tiên. Thế nhưng trái lại, tối hai ngày liên tiếp không hề xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đáng ra những đêm nguy hiểm thế này lại yên tĩnh hơn bình thường, dường như ngoại trừ bão tuyết cũng không còn thứ gì khác.
Lâm Thu Thạch đến tìm lão thợ mộc hỏi nếu như trong ba ngày không lấp giếng sẽ xảy ra chuyện gì, thợ mộc nói, vậy thì chỉ còn cách đi đốn cây, vái lạy một lần nữa.
Đáp án này làm tâm trạng mọi người càng trầm trọng, bọn họ không còn nhiều thời gian nữa, nếu lặp lại làm việc một lần nữa, rất có thể tất cả sẽ chết hết.
"Thật ra cũng không cần quá căng thẳng." Tiểu Kha nói, "Nhất định sẽ có một người còn sống." Cô cười tự giễu, "Nhỡ người đó là bản thân thì tốt."
Những người khác không nói gì, vì họ đều hiểu, trả giá cho ván cược này quá đắt, chẳng ai dám cược người cuối cùng sống sót là mình.