Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 1 - Chương 5: Bái kiến Đinh luật sư - 2
Lãnh Kính Hàn nói: "Lô Phương, cô ta rốt cuộc sắm vai gì trong vụ án này chứ? Đầu tiên là Lương Tiểu Đồng, sau đó là Lương Hưng Thịnh, cuối cùng là Lâm Chính? Xem ra cô ta chính là nhân vật mấu chốt xâu chuỗi toàn bộ sự kiện."
Lý Hưởng ngộ ra: "Tôi hiểu rồi, kẻ thiết kế âm mưu này chính là Lô Phương."
Mọi người đều nhìn Lý Hưởng, nghe xem anh ta có cao kiến gì, Lý Hưởng nói: "Lô Phương. . . . . . Lô Phương, Lô Phương trong cả vụ án đều xuất hiện, không phải cô ta thì là ai?"
Lãnh Kính Hàn nói: "Đây là một vụ án được thiết kế tỉ mỉ đã hai năm. Đầu tiên, Lô Phương biết được Lương Tiểu Đồng ở cô nhi viện, sau đó nhận nuôi Lương Tiểu Đồng, rồi sau đó lại tiếp cận Lương Hưng Thịnh, thông qua Lương Hưng Thịnh, cám dỗ Lâm Chính, thuyết phục Lâm Chính đem 5% cổ phần ngân hàng Hằng Phúc chuyển nhượng cho Lương Hưng Thịnh. Sau đó giết chết cả Lâm Chính và Lương Hưng Thịnh, cứ như vậy, cô ta lấy được cổ phần từ trong tay Lương Hưng Thịnh, kế hoạch hoàn mỹ ha."
Phan Khả Hân khó hiểu nói: "Cổ phần của Lương Hưng Thịnh làm thế nào lại tới tay Lô Phương chứ?"
Hàn Phong cười hỏi Phan Khả Hân: "Nếu phụ thân đã chết, ông ta lại chưa lập di chúc, tài sản của ông ta do ai kế thừa đây?"
"Người nhà á."
"Nếu người kế thừa tuổi còn quá nhỏ, phải làm gì bây giờ đây?"
"Ách, bình thường pháp luật quy định người giám hộ trông coi dùm thì phải."
"Xem ra cô cũng không ngốc lắm nha."
Phan Khả Hân đột nhiên tỉnh ngộ, "A, nguyên lai là như thế. Nói vậy, anh tán thành việc Lô Phương chính là hung thủ đứng sau tất cả?"
"Tôi cho tới giờ vẫn chưa từng nói vậy."
Lãnh Kính Hàn hỏi: "Tại sao?"
Hàn Phong gõ lên một điểm trên tư liệu của Lô Phương, "Các anh tin một người làm công văn hóa cấp hai có năng lực điều động hơn chục thậm chí hơn trăm người để hoàn thành một kế hoạch không chê vào đâu được?"
Lý Hưởng hỏi Hàn Phong: "Ý của cậu là?"
"Lô Phương là công cụ, nhiều nhất chỉ là nữ nhân viên giao tiếp, dùng để khai thông các mấu chốt thôi. Người lập kế hoạch là kẻ khác. Y phải sở hữu các điều kiện, thứ nhất, biết rõ Lâm Chính và Lương Hưng Thịnh, hơn nữa biết quan hệ của bọn họ; Thứ hai, y hiểu rõ việc nhà của Lương Hưng Thịnh, biết nhân phẩm của Lương Hưng Thịnh, cũng biết tung tích của vợ con hắn; Thứ ba, y phải có thủ hạ của mình, hoặc y có công ty bảo an, vật tư, công trường xây dựng của riêng mình, bằng không chính xã hội đen, bởi nếu không có nhân viên, không cách nào hoàn thành được kế hoạch tinh vi như thế. Nói cách khác, y đã ở thành phố H rất nhiều năm rồi, có một sản nghiệp cố định, cùng tiếp xúc với Lương Hưng Thịnh và Lâm Chính không phải chỉ một hai năm. Điều kiện này, Lô Phương một cái cũng không có đủ."
Lãnh Kính Hàn hỏi: "Có ai hội đủ?"
"Hiện tại chúng ta còn chưa biết. Vấn đề hiện tại chúng ta gặp phải chính là tại sao Lâm Chính lại đi quốc lộ cũ, xe của hắn làm thế nào phát nổ, tại sao hắn muốn đem 5% cổ phần chuyển nhượng cho Lương Hưng Thịnh? Tại sao bọn họ bây giờ mới động thủ? Ôi, vấn đề rất nhiều, mà hung thủ kia là ai, ngược lại không cần khẩn trương, rất nhanh sẽ có kết quả thôi."
"Thế là thế nào?"
"Hung thủ và Lương Hưng Thịnh, Lâm Chính đều có mối liên hệ mật thiết mới đúng, chỉ cần chúng ta không ngừng đi sâu vào điều tra quan hệ xã hội của Lương Hưng Thịnh và Lâm Chính, y sớm muộn cũng sẽ trồi lên mặt nước."
"Woa, thật ngầu!" Phan Khả Hân ngồi xổm xuống, giơ máy ảnh lên, "Đến, cười một cái nào, đại trinh thám!"
"Tôi đã về rồi! Hàn Phong vừa bày tư thế xong, Long Giai vẻ mặt tươi cười đứng ở cửa. Đôi mắt Hàn Phong đột nhiên sáng ngời, xông lên ôm chằm lấy Long Giai, phấn chấn nói: "Cô đã về rồi!"
Long Giai bất ngờ không kịp đề phòng, vừa vặn bị ôm, chờ cô phục hồi tinh thần lại, Hàn Phong đã buông tay ra, nhìn anh tinh thần phấn chấn, tựa hồ không có mưu đồ đặc biệt gì. Hàn Phong nói: "Nếu tôi đoán không lầm, tin tức cô mang về, sẽ khiến hung thủ phía sau màn trồi lên mặt nước."
Long Giai nghi hoặc cười nói: "Tôi không biết hung thủ là ai đâu."
Hàn Phong nói: "Không cần phải gấp gáp, từ từ sẽ đến, nói hết những tin tức cô nghe được đi."
Long Giai ngồi xuống bên cạnh bàn làm việc, bưng ly nước uống một hớp.
Lưu Định Cường tiếp tục đi nghiên cứu 'xỉ than đá' kia, còn lại bốn người vây quanh bàn ngồi xuống.
Long Giai lại uống một ngụm nước lớn, mới nói: "Trước khi công ty Lương Hưng Thịnh phá sản phần lớn tài sản đều thế chấp cho ngân hàng, sau khi công ty Lương Hưng Thịnh tuyên bố phá sản, ngân hàng quyết định tuần sau tiến hành cầm đồ đấu giá, ngân hàng này chính là ngân hàng Hằng Phúc. 20 năm trước Lương Hưng Thịnh đến thành phố H, lúc ấy hắn. . . . . ."
Hàn Phong cắt ngang Long Giai: "Nói chuyện có ích."
Long Giai liếc anh một cái, "Có một việc rất kỳ quái, tôi tìm kiếm hỏi thăm công nhân của công ty Lương Hưng Thịnh, bọn họ là một xí nghiệp sản xuất vũ khí, tiến hành gia công xử lý vật liệu thép. Mà cơ hồ tất cả công nhân đều nói, một tuần trước khi công ty tuyên bố phá sản, bọn họ vẫn còn đang tiến hành sản xuất bình thường, mà nghe nói, lợi nhuận năm ngoái cũng không tệ lắm. Đám công nhân cũng trăm điều không giải thích được, công ty đang tốt lành, sao nói phá sản thì liền phá sản?"
Lãnh Kính Hàn nhìn Hàn Phong, "Sự tình này có chút kỳ quái."
Hàn Phong hỏi Long Giai: "Cô điều tra được đầu mối gì không?"
"Theo nhân viên quản lý công ty nói, công ty có một món nợ đáng kể không cách nào thu hồi, gần đây lại có một số đơn đặt hàng lớn, mà một dây chuyền sản xuất ngừng hoạt động, không cách nào đúng hẹn giao hàng, đến lúc đó bọn họ không cách nào thừa nhận được khoản thua lỗ kếch xù. Mà khoản vay của ngân hàng Hằng Phúc đến kỳ hạn, vẫn luôn thúc giục công ty trả khoản tiền cho vay, công ty không cách nào đi các ngân hàng khác mượn tiền nữa. Rốt cuộc, tất cả xí nghiệp đặt hàng đều thúc giục đòi hàng, mà thỏa thuận cung ứng hàng yêu cầu sau khi thấy tiền mặt mới giao hàng, trong một đêm, công ty liền không cách nào hoạt động bình thường. Sau khi tiến hành ước định tài sản, tuyên bố phá sản."
Hàn Phong gật đầu nói: "Bỏ đá xuống giếng, đây vốn chính là chuyện thường của thương trường. Bất quá, nếu có người cố ý làm ra, vậy thì lại là chuyện khác."
Long Giai cũng không biết đầu mối Hàn Phong bọn họ mới tra được, hỏi: "Như thế nào lại là có người cố ý làm ra chứ? Như vậy ai cũng không thể đạt được lợi ích mà."
Lãnh Kính Hàn cũng nói: "Không sai, công ty tuyên bố phá sản, hẳn là có thể cùng lỗ để hình dung. Lương Hưng Thịnh mất đi tài sản và công ty, ngân hàng Hằng Phúc cũng không cách nào thu hồi khoản vay, thảm nhất chính là công nhân. Chuyện như vậy, ai lại cố ý đi làm chứ?"
Phan Khả Hân nói: "Công ty Lương Hưng Thịnh phá sản, chúng tôi cũng đã đi điều tra, hoàn toàn chính xác, giả dụ này không hợp lý đâu."
Hàn Phong mỉm cười, "Nhưng mọi người không phát hiện ra sao? Sự kiện công ty này phá sản, chính là một khâu trong tất cả những cái bẫy này. Không có công ty Lương phá sản, sẽ không có việc Lương mua bảo hiểm đúng không?"
Phan Khả Hân suy nghĩ một chút, "Điều này cũng không đúng, chúng tôi chính vì sau khi hắn mua bảo hiểm không lâu liền tuyên bố công ty phá sản, rồi sau đó còn gặp tai nạn xe cộ mà chết, mới tràn đầy hoài nghi đối với hắn."
"Đối với kế hoạch tinh vi của bọn họ, không phải lần đầu chúng ta lĩnh giáo. Vậy, chúng ta hãy tưởng tượng xem, là cái gì khiến công ty Lương Hưng Thịnh đột nhiên phá sản đây." Hàn Phong lâm vào trầm tư.
Lý Hưởng nói: "Tôi cho rằng, đầu tiên, ngân hàng Hằng Phúc điều chỉnh khoản vay lớn của công ty Lương, cái này là điềm báo trước cho việc phá sản, mà trên sự thật, là nguyên nhân trực tiếp nhất dẫn đến công ty Lương phá sản, cũng chính là khoản vay này. Cũng có thể nói, từ lúc bắt đầu kia, Lương Hưng Thịnh và Lâm Chính, đã bắt đầu tiếp xúc rồi, mà người làm mối bắc cầu, chính là Lô Phương. Về phần các đơn đặt hàng lớn tiếp theo, có lẽ là một khâu khác trong kế hoạch, chỗ này chúng ta còn chưa điều tra, tạm thời chưa rõ. Tóm lại, thông qua một loạt hành động, bọn họ đã thành công khiến cho công ty Lương phá sản. Lương Hưng Thịnh đột nhiên từ trên cao rơi xuống mặt đất, loại tâm tình này, hiển nhiên có thể hiểu được. Nhưng dưới loại tình huống này, hắn vẫn quyến luyến không quên tình nhân của mình, còn điền lên phiếu bảo hiểm tên của Lô Phương, hắn nhất định không hề ngờ đến, kẻ khiến công ty hắn phá sản, chính là mỹ nữ này."
Lãnh Kính Hàn nhìn Lý Hưởng, vỗ vỗ bờ vai anh nói: "Nhóc con, cũng nghề quá ha."
Hàn Phong lắc đầu nói: "Không đúng, có chuyện không cách nào giải thích được. Nếu nói Lương Hưng Thịnh không hay biết, vậy Lâm Chính chuyển nhượng cho Lương Hưng Thịnh 5% quyền cổ phần nọ là thế nào chứ?"
Vấn đề này khiến Lãnh Kính Hàn và Lý Hưởng á khẩu không trả lời được.
Hàn Phong cười nói: "Giải thích duy nhất chính là Lương Hưng Thịnh là kẻ hiểu rõ nội tình, kế hoạch phá sản, cũng không phải vì để cho Lương Hưng Thịnh đi mua bảo hiểm, mà là vì quyền cổ phần 5% nọ."
Lãnh Kính Hàn nói: "Nói cụ thể một chút."
Long Giai và Phan Khả Hân các cô cũng không biết toàn bộ đầu mối, chen miệng vào không lọt. Hàn Phong nói: "Tốt hơn nên nói ra tất cả đầu mối thôi, để mọi người cùng nhau suy nghĩ nhé." Anh lặp lại cả sự kiện một lần, để mọi người ở đây một lần nữa hiểu rõ vụ án. Anh nói tiếp: "Tôi nói ra suy nghĩ của mình đây. Ấn theo đầu mối chúng ta nắm giữ, Lô Phương quen Lương Hưng Thịnh trước rồi mới quen Lâm Chính, mục đích cô ta làm vậy, chính là để gắn liền quan hệ của hai người họ. Về phần cô ta dùng biện pháp gì để thuyết phục Lâm Chính chuyển nhượng 5% cổ phần cho Lương Hưng Thịnh, chúng ta còn chưa có đầu mối xác thực, cho nên cũng không đoán ra được, chỉ có thể nói là biết một chuyện như vậy, mà Khúc Minh Sinh chính là người giúp chuyển nhượng quyển cổ phần."
Khi Hàn Phong đang đàm luận tình tiết vụ án, mỗi phút sẽ làm mười mấy động tác tay khác nhau, hơn nữa mặt mang theo tươi cười, có vẻ vô cùng tự tin, Hàn Phong lúc này, cùng thằng nhóc lông bông bẩn thỉu, thiếu năng lượng kia như hai người riêng biệt. Hai tay anh xòe ra, nói tiếp: "Vừa rồi chúng ta giả định, công ty Lương phá sản là vì sự cố, vậy sau khi phá sản dường như không hề có lợi cho ai cả, vậy tại sao phải lựa chọn phá sản chứ?"
Lãnh Kính Hàn nói: "Đúng đó, như vậy có lợi gì cho hắn?"
Hàn Phong mỉm cười nói: "Có thể có lợi ích lớn. Vừa nãy đã nói, trước khi công ty Lương Hưng Thịnh phá sản đem phần lớn tài sản đều thế chấp cho ngân hàng, sau khi tuyên bố phá sản, bởi vì tài sản thế chấp không thể đưa vào tài sản phá sản tiến hành phân phối, cho nên công ty Lương Hưng Thịnh về cơ bản không có khả năng dùng tài sản để thanh toán. Mà ngân hàng muốn đem những vật thế chấp này đấu giá thành tiền mặt, bởi vì cầm cố đấu giá, cho nên sẽ khá tiện nghi. Nếu bọn họ thành lập một công ty khác, đưa toàn bộ công ty của mình mua về. . . . . .Kết quả là các khoản vay lớn của ngân hàng sẽ không còn nữa, hắn cũng không phải vì công nhân thất nghiệp trả một phân tiền, mà tài sản của chính hắn lại không chút tổn thất nào. Quan trọng hơn là công ty mới này có thể che đậy chuyện chuyển nhượng quyền cổ phần, không ai hoài nghi một ông chủ của công ty phá sản có quan hệ gì với cổ phần của ngân hàng Hằng Phúc. Mà Lương Hưng Thịnh đi mua bảo hiểm, chỉ là một cách làm che giấu tai mắt người đời, mục đích là để người ta tin tưởng hắn thật sự đã phá sản. Tên của Lô Phương đương nhiên cũng là tiện tay điền vào, hắn căn bản không nghĩ tới bản thân sẽ chết."
Phan Khả Hân hỏi: "Nếu đúng như anh nói, lúc Lương Hưng Thịnh điền phiếu bảo hiểm chỉ là làm cho có?"
"Vốn việc này đã là một vụ lừa đảo kinh tế cao minh, nhưng Lương Hưng Thịnh và Lâm Chính đều không biết, bọn họ chỉ là một nhân vật nhỏ rơi vào trong một cái bẫy lớn của kẻ khác mà thôi, hung thủ thật sự phía sau màn khống chế toàn cục, trí tuệ của y so với chúng ta tưởng tượng còn cao hơn. Về phần tại sao Lâm chính muốn chuyển nhượng 5% cổ phần cho Lương Hưng Thịnh, đây mới là vấn đề chúng ta cần phải tháo gỡ."
"Còn một đầu mối nữa, có lẽ sẽ giúp các anh đã biết quan hệ giữa Lâm Chính và Lương Hưng Thịnh." Long Giai nói với Hàn Phong.
"Ồ, nói thử xem."
"Công ty của Lương mặc dù không phải là một công ty lớn, nhưng thuê luật sư tốt nhất cả thành phố làm cố vấn pháp luật."
Lãnh Kính Hàn và Lý Hưởng đều kinh hãi, Phan Khả Hân còn kêu lên thất thanh: "Đinh thẩm phán?"
Chỉ có Hàn Phong lé mắt hỏi: "Đinh thẩm phán là ai?"
Phan Khả Hân vừa nghe, lại càng giật mình, kêu lên: "Anh không biết? Ngay cả Đinh Nhất Tiếu của phòng tư pháp Đinh thị anh cũng chưa từng nghe qua sao?"
Lý Hưởng nói: "Đinh thẩm phán là một biệt danh, bởi vì ông ta quá lợi hại, bất kể vụ án gì, chỉ cần anh có tiền mời ông ta, thì về cơ bản anh sẽ thắng dễ dàng. Bởi vì quyền hạn của ông ta là đại diện thẩm phán hành sử, cho nên mọi người đều gọi đùa ông ấy là Đinh thẩm phán."
Hàn Phong lộ ra vẻ mặt khoa trương, "Ồ, còn có nhân vật lợi hại vậy sao?"
Lãnh Kính Hàn nói: "Ông ấy nổi danh từ hai năm trước, khi đó cậu còn chưa tới thành phố H, cho nên cậu không biết."
Hàn Phong suy nghĩ một chút, "Nói như thế, chỉ cần là xí nghiệp khá nổi tiếng của thành phố này, đều mời Đinh luật sư sao?"
Lãnh Kính Hàn nói: "Mặc dù mời ông ta rất đắt, nhưng đại khái là như vậy."
Hàn Phong nhìn về phía Long Giai, "Cô muốn nói cho chúng tôi biết, ngân hàng Hằng Phúc cũng là Đinh luật sư làm cố vấn pháp luật, mà giữa chủ tịch của ngân hàng Hằng Phúc Lâm Chính và Lương Hưng Thịnh có quan hệ, chúng ta có thể từ chỗ Đinh luật sư nghe ngóng được tình hình, đúng không?"
"Đúng vậy, tôi đã điện thoại liên lạc với Đinh luật sư, ông ấy nói cho tôi biết một vài tin tức rất hữu dụng, hơn nữa tôi đã hẹn được ông ấy, ngày mai đến viếng thăm phòng tư pháp của ông ta."
Hàn Phong ngưng mày trầm tư trong phút chốc, lập tức nói: "Nói cho tôi biết trước, ông ấy đã nói cho cô tin tức hữu dụng gì."
Long Giai hồi tưởng lại nói: "Đinh luật sư nói Lương Hưng Thịnh ông ta không hiểu rõ lắm, nhưng Lâm Chính là khách hàng lớn của ông ấy, vài lần gần đây, Lâm Chính đến chỗ ông ấy, hướng ông ấy tư vấn cách chuyển nhượng cổ phần hợp pháp cùng thủ tục có liên quan. Mà ngay cùng ngày, Lương Hưng Thịnh cũng đến chỗ ông ấy hỏi vấn đề đồng dạng, cho nên ông ta tương đối có ấn tượng. Ông ấy nói, sự tình phát sinh một tháng trước, cùng thời gian mà các anh vừa điều tra được cũng rất trùng khớp."
Lãnh Kính Hàn nói: "Từ điểm đó xem ra quan hệ của Lương Hưng Thịnh và Lâm Chính cũng không mật thiết như chúng ta nghĩ, bọn họ vẫn đề phòng lẫn nhau."
Hàn Phong hỏi Long Giai: "Đinh luật sư còn nói gì không?"
"Ách, trong điện thoại không tiện nói, cho nên chúng tôi chỉ ngắn gọn hàn huyên vài câu, tình huống cụ thể tôi chưa kịp hỏi. Chỉ có ngày mai đến văn phòng luật sư gặp mặt hỏi thôi."
"Được, ngày mai tôi và cô cùng đi." Hàn Phong nhìn quanh một vòng, rồi cười cười, "Ngày mai Khả Hân đi không?" Theo sắc mặt đó, rõ ràng muốn nói, cô tốt nhất đừng có đi.
Phan Khả Hân sao có thể đọc không hiểu, tức giận nói: "Tra xét nhiều ngày như vậy, tôi phải sửa sang lại tư liệu một chút, nhiều người đến văn phòng, Đinh luật sư nhất định sẽ mất hứng. Hai người đảm nhiệm được rồi."
"Có lý, tôi cũng cảm thấy nhiều người đi, Đinh luật sư nhất định sẽ mất hứng." Hàn Phong vừa nói thế, những người khác cũng chỉ có thể ngậm miệng không nói.
Sắc trời đã tối, sau khi ăn no nê, Hàn Phong vỗ bụng, nói: "Tôi về đây."
Lãnh Kính Hàn kéo anh lại, "Đừng vội, hiện tại chúng ta xác nhập hai vụ án thành một vụ rồi. Cậu cũng đừng trở về cái ổ chó kia của cậu nữa. Đến lúc đó tìm người khắp nơi không được. Cậu theo tôi về khu nhà trọ độc thân của tôi đi."
"Nhà trọ độc thân? Anh. . . . . .Vợ anh đâu?" Hàn Phong nghi hoặc nói.
Lý Hưởng giải thích: "Lẽ nào anh chưa biết? Lãnh trưởng phòng chúng tôi một khi đụng tới đại án, liền quen một mình ở nhà trọ độc thân. Anh ấy nói muốn bảo trì mạch suy nghĩ rõ ràng, không thể chịu được quấy nhiễu."
Lãnh Kính Hàn lấy khăn ăn lau miệng, nói: "Long Giai lái xe đưa chúng ta đi. Khả Hân cũng lên xe đi"
Long Giai đưa bọn họ đến nơi, rồi lái xe đưa Khả Hân về nhà. Hàn Phong nhìn theo xe jeep Bắc Kinh sửa thành xe cảnh sát, nói với Lãnh Kính Hàn: "Long Giai rất tốt. Đúng không?"
"Còn cần cậu nói, người ta là hoa khôi của trường cảnh sát đó."
"Cô ấy nhất định có rất nhiều bạn trai nhỉ?"
"Nói ra cũng lạ, con bé hình như chưa có bạn trai."
Hàn Phong cười như hoa nở: "Không thể nào? Sao con gái mà tôi đụng tới đều không có bạn trai? Không phải anh đang gạt tôi đó chứ?"
Lãnh Kính Hàn nhìn nụ cười thiếu đứng đắn của Hàn Phong, đương nhiên biết sắc lang này đang suy nghĩ gì. Ông nói: "Nói cũng kỳ quái, các cô ấy quả thật chưa từng có bạn trai, Khả Hân là tôi trông coi từ nhỏ đến lớn, sau khi có được hai bằng ban biên tập báo chí và tài chính khoa thương mại trở lại thành phố H, vẫn chưa thấy có bạn bè gì khác thường. Hai năm trước Long Giai được điều đến phòng trinh sát hình sự chúng tôi. Khi vừa tới, mấy thằng nhóc Hạ Mạt, Trương Nghệ, Lý Hưởng đều chộn rộn, nhưng sau đó chẳng biết tại sao đều bỏ cuộc."
Hàn Phong vuốt cằm, thở dài nói: "Có lẽ là sợ bị quẳng qua vai đó."
"Cái gì? Cái gì quẳng qua vai?" Lãnh Kính Hàn vừa móc chìa khóa ra vừa hỏi.
Hàn Phong nói: "Không có gì. Là chỗ này à."
Lãnh Kính Hàn nói: "So với chỗ của cậu tốt hơn gấp trăm lần."
Hàn Phong lắc đầu nói: "Anh còn chưa ở đó. Làm sao anh biết được chỗ tốt của nó."
Nhà trọ độc thân rất nhỏ, nhà một phòng, có thêm phòng bếp nhà xí, còn có một ban công nhỏ. Hàn Phong đứng trên ban công, màn đêm đã bao phủ cả bầu trời.
Lãnh Kính Hàn nói: "Nhìn bộ dáng cậu như trong lòng đã có dự tính, nói đi, cậu còn biết được bao nhiêu tình huống chưa nói ra?"
"Nếu thuận lợi, tôi sắp biết hung thủ là ai, còn sắp biết xe của Lâm Chính làm thế nào phát nổ rồi." Hàn Phong mỉm cười.
Lãnh Kính Hàn trợn tròn mắt, cả kinh nói: "Thằng nhóc cậu, cư nhiên giấu giếm tin tức quan trọng như vậy không nói."
Hàn Phong trầm ngâm nói: "Hiện tại chúng ta không biết rõ, chính là tại sao Lâm Chính lại đi con đường hỏng kia, còn có, tại sao hắn yên tâm đem cổ phần vài tỷ đồng tùy tiện tặng cho người khác. Tại sao hung thủ muốn chọn vào lúc này để xuống tay? Nếu hai năm trước Lô Phương đón Lương Tiểu Đồng đi, chứng tỏ bọn chúng hai năm trước đã bắt đầu kế hoạch này. Nhưng sao lại kéo dài lâu như vậy chứ? Còn có một điểm đáng ngờ chính là ngày đó bọn chúng làm sao dám yên lòng để tôi gặp Lương Tiểu Đồng? Là Lương Tiểu Đồng không chút hiểu rõ sự tình hay có dụng ý khác? Lương Tiểu Đồng chí ít cũng phải biết Lô Phương không phải mẹ của nó chứ?"
Lãnh Kính Hàn không có tâm tình để nghe Hàn Phong nói những chuyện không biết, ông hỏi: "Vấn đề này sớm muộn cũng sẽ điều tra rõ ràng, trước tiên tôi hỏi cậu, cậu nói hung thủ đứng phía sau là ai?"
Hàn Phong bộ dạng lười biếng, phiêu mắt liếc Lãnh Kính Hàn một cái, "Với thông tin chúng ta nắm giữ hiện tại, có thể suy đoán ra vài đặc điểm của y, bằng cấp cao, trí tuệ cao, nam giới, bụng dạ nham hiểm, rất có khả năng từng luyện tập thể hình, tố chất cơ thể của bản thân rất tốt."
Lãnh Kính Hàn nói: "Bằng cấp cao, trí tuệ cao tôi còn có thể hiểu được, tại sao nhất định là nam giới, tố chất cơ thể còn phải rất tốt?"
Hàn Phong nói: "Bởi vì y ra lệnh cho một đám thủ hạ lớn, muốn một nhóm người như vậy thay y bán mạng, không có thủ đoạn hơn người sẽ không làm được đâu. Thông thường mà nói nữ giới rất khó phục chúng, hơn nữa, anh có chú ý đến không, y có thể khiến cho nữ nhân khác vì y hy sinh hết thảy, điểm ấy, thường là độc quyển của nam giới." Nói tới đây, Hàn Phong đắc ý cười to.
"Vậy cậu nói xem, rốt cuộc là ai?"
"Tôi nói tôi sắp biết, chứ đâu nói tôi đã biết."
Lãnh Kính Hàn không thèm truy hỏi Hàn Phong nữa, tự mình lên giường đi ngủ.
Hàn Phong một mình đứng trên ban công, bắt đầu sắp xếp lại mạch suy nghĩ. Hiện tại tất cả đầu mối đều đã xâu chuỗi lại, kỳ thật tình tiết vụ án rất đơn giản, chính là Lô Phương nhận nuôi Lương Tiểu Đồng trước, sau đó tiếp cận Lương Hưng Thịnh và Lâm Chính, rồi thông qua thủ đoạn gì đó chưa biết lừa được Lâm chính đồng ý chuyển nhượng 5% cổ phần Hằng Phúc trong tay cho Lương Hưng Thịnh. Sau đó giết chết Lâm Chính và Lương Hưng Thịnh, cổ phần này liền rơi vào tay Lương Tiểu Đồng, hiển nhiên liền quy về người giám hộ là cô ta khống chế. Chẳng qua hung thủ dùng thủ pháp hết sức kỳ lạ, làm cả sự kiện tách rời ra, để không bất luận kẻ nào có thể liên hệ lại với nhau. Nhưng mà, tại sao bọn họ không bán hoặc chuyển nhượng quyền cổ phần, sau đó giết Lương Tiểu Đồng, mang theo khoản tiền đó bỏ trốn chứ?
Công ty Lương Hưng Thịnh phá sản, sau khi mua bảo hiểm thì chết vì tai nạn xe, đều là kế sách nhỏ trong kế hoạch lớn, làm đến cực kỳ sạch sẽ, chẳng qua truy tìm tiếp, đầu mối đến chỗ Ngô Chí Quang thì bị chặt đứt. Mà cái chết của Lâm Chính, ngay cả một đầu mối cũng không để lại, cư nhiên còn có Hắc Võng gì đó liên lụy vào, càng đáng ngạc nhiên hơn. Nghĩ tới đây, trong lòng Hàn Phong thoáng hồi hộp, rồi đột nhiên nhớ tới, ngày ấy khi cùng Lãnh Kính Hàn trêu đùa có nói, nếu cảnh sát giao thông kia bị giết, là kế hoạch bọn họ sớm đã nghĩ tốt, vậy sự xuất hiện của Hắc Võng, cũng không có gì kỳ quái. Mà loại tình huống thứ hai, là bọn họ lấy được tin tức, bị buộc đến gấp rút, nhanh chóng mượn đao giết người. Bọn họ lấy được tin tức, cũng chính là nội bộ phòng điều tra hình sự có kẻ địch, nếu như là khả năng thứ hai, vậy đầu mối tựa bông tuyết tung bay như hôm nay, không phải sẽ khiến hung thủ càng sốt ruột sao?
Hàn Phong nhớ lại, ngày đó nói với Lãnh Kính Hàn, con thỏ nóng nảy, cũng sẽ cắn người đó. Nếu hung thủ biết được tình huống hiện tại, y sẽ làm thế nào? Có phải sẽ cắn người không? Anh lại cúi đầu suy ngẫm: "Nhưng mà, người đầu tiên con thỏ cắn, sẽ là ai đây?"
Đang nghĩ ngợi, thình lình nghe được một loại tiếng vù vù, tựa như có một đoàn ong vò vẽ bay lượn trên đỉnh đầu, Hàn Phong vội ngẩng đầu nhìn quanh khắp nơi, không nhìn thấy gì, lúc này anh phát hiện, thanh âm là từ hai bên truyền đến. Hàn Phong hiển nhiên hướng trái phải nhìn quanh, góc ngoặc bên phải, anh thấy một chiếc máy bay trực thăng. Nói đúng ra, là mô hình một chiếc máy bay trực thăng, ước chừng cỡ nửa bàn học, trong đêm đen, tựa như một con ruồi thật lớn, dưới chân con ruồi, còn có hai cái trứng và một miếng bánh ngọt vuông vức.
Mô hình trực thăng khi bay đến cách chừng chưa đến mười thước, anh mới nhìn rõ, đó nào phải là trứng gì, rõ ràng là hai trái lựu đạn, mà lựu đạn chỉ có ngòi nổ, còn miếng bánh ngọt nọ chính là kíp nổ trung gian -- nén chất nổ.
"Oa!" Hàn Phong rú một tiếng kỳ quái, vứt chai nước khoáng, không chút nghĩ ngợi, xoay người chạy trở về, thân hình anh đột nhiên trở nên nhạy bén trước đây chưa từng có, tựa như báo săn mồi, mỗi phần cơ thể đều chứa đựng sức mạnh đến tột cùng. Mô hình trực thăng bay vào trong phòng chưa đến hai giây, ngay trong khoảng thời gian hai giây này, Hàn Phong xông qua gần tám thước chiều rộng của phòng khách đến phòng ngủ, giơ một cước đạp ngay Lãnh Kính Hàn đang ngáy ngủ lăn xuống dưới giường, một chân khác cũng bước qua giường, đồng thời đưa tay tung một cái, đem cả chiếc giường ngã ngược úp lại, đem mình và Lãnh Kính Hàn che dưới giường. Mới vừa làm xong hết thảy, chợt nghe một tiếng nổ lớn kinh thiên động địa, nương theo tiếng nổ, là cả khu nhà trọ run rẩy, lắc lư, như tấm mền bị xé rách. Thanh âm giằng co gần mười giây, sóng nhiệt tràn vào giường, sau đó là mùi nhựa bị đốt cháy, mùi tường bị đun nóng, còn có mùi sót lại của thuốc nổ, đủ loại mùi xen lẫn cùng nhau tiến vào trong giường.
Hàn Phong dùng sức đẩy giường ra, ngọn lửa còn đang thiêu đốt, cả khu nhà trọ bị xé toạc thành một cái động lớn. Tiếng vang cực đại khiến Lãnh Kính Hàn bừng tỉnh, trong miệng ông kêu: "Nóng quá nha, cậu tắt điều hòa hả?"
Hàn Phong bổ ông một cước, "Mau đứng dậy, chúng ta thiếu chút nữa thành heo quay rồi. Anh thật xúi quẩy, vừa đi cùng anh tôi liền gặp xui theo."
"Cái gì!" "Trời ạ! Chuyện gì đã xảy ra?" Tiếng vang cực lớn không chỉ đánh thức Lãnh Kính Hàn, tất cả các nhà phụ cận đều bừng tỉnh theo. Lãnh Kính Hàn lúc này mới thấy rõ tình cảnh của mình, hô hoán: "Ông trời của tôi ơi!"
Khu nhà trọ độc thân ở lầu sáu, mà phía trên còn có một tầng, tường trong nhà Lãnh Kính Hàn sụp xuống, tầng phía trên mất đi chống đỡ, cuốn cả nhà phía trên của Lãnh Kính Hàn chúi xuống. Hàn Phong nói với Lãnh Kính Hàn: "Nếu còn không ra ngoài, chúng ta sẽ bị đè chết ở đây đó."
Hàn Phong chỉ mặc quần lót, lao ra khỏi cánh cửa chống trộm biến dạng đầu tiên, Lãnh Kính Hàn còn dùng chút chăn đơn quấn lại, trước khi đi còn không quên cầm di động của ông theo. Hai người vừa ra khỏi cửa phòng, chỉ nghe 'ầm' một tiếng, mặt nghiêng tầng sáu đã không cách nào chịu được áp lực phía trên nữa, nhà tầng thứ bảy theo mặt phẳng nghiêng trượt xuống, khiến cho tiểu khu trong đêm tối lại nổ vang một tiếng.
Trong lúc nhất thời, 119, 120, 110, toàn bộ rú còi mà đến. Tiểu khu một đêm sôi trào.
Hàn Phong và Lãnh Kính Hàn là đương sự, hiển nhiên phải tới đồn công an ghi lời khai. Thế nhưng bất đồng chính là tiếp đãi bọn họ, là cục trưởng cục công an Quách Tiểu Xuyên.
Quách cục trưởng hỏi: "Lão Lãnh, sao tình hình rùm beng như vậy?"
Lãnh Kính Hàn than vãn: "Có khả năng liên quan đến vụ án tôi tra gần đây, này, không phải cậu đã chứng kiến toàn bộ quá trình phát sinh án sao, kể cho Quách cục trưởng chút đi."
Quách cục trưởng nhìn Hàn Phong, "Vị này chính là?"
Lãnh Kính Hàn giới thiệu nói: "Hàn Phong, vị này chính là --"
Hàn Phong nói: "Không cần, tôi không muốn sau này thường xuyên giao thiệp với các anh, tôi biết anh ấy gọi là Quách cục trưởng, anh ấy biết tôi gọi là Hàn Phong, thế là được." Anh đem sự tình đã xảy ra nói đại khái một lần.
Quách cục trưởng nói: "Cậu nói chuyện này xảy ra vào hơn 2h sáng, sao cậu chưa ngủ, còn một mình đứng ở ban công?"
Hàn Phong chỉ một ngón tay vào Lãnh Kính Hàn, "Đừng coi anh ấy già cả, ngáy so với sấm nổ còn vang hơn, hỏi sao mà ngủ?"
Lãnh Kính Hàn dở khóc dở cười, nhân viên ghi chép tên Tiểu Nhã cũng che miệng cười, ngay cả Quách cục trưởng cũng nhịn được cười khanh khách.
Quách cục trưởng nói: "Cậu là nói máy bay điều khiển từ xa tới?"
Hàn Phong gật đầu. Quách cục trưởng nói: "Nói như vậy, là phần tử phạm tội công nghệ cao."
Lãnh Kính Hàn nói: "Đúng vậy. Sự tinh vi của kế hoạch bọn chúng vạch ra, anh cũng chưa từng nghe nói qua đâu."
Quách cục trưởng phân tích: "Nói như thế, là việc anh tra án đã đụng đến quyền lợi của bọn chúng, bọn chúng áp dụng hành động trả thù."
Lãnh Kính Hàn nói: "Đúng vậy. Hiện tại thoạt nhìn là thế đó."
Quách cục trưởng nói: "Nhưng bọn chúng làm sao biết trụ sở của anh, hơn nữa còn đến nhanh như vậy?"
Hàn Phong nói: "Sớm đã điều tra rồi ấy chứ."
Quách cục trưởng nói: "Ồ, nói thế là sao?"
Hàn Phong nói: "Muốn bố trí kế hoạch tinh vi như vậy, đương nhiên phải tra chi tiết nhân vật lãnh đạo chủ yếu có khả năng phụ trách lo liệu vụ án này rồi, cái này gọi là biết người biết ta."
Quách cục trưởng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, đồng thời cũng có nhận thức mới đối với Hàn Phong, càng phát giác lai lịch về thân phận của anh hết sức thần bí, chẳng biết Lãnh Kính Hàn từ chỗ nào tìm được một thằng nhóc như vậy. Quách cục trưởng thu hồi mạch suy nghĩ về nói tiếp: "Lá gan của hung thủ kia cũng thật lớn, cư nhiên dám xuống tay với nhân viên điều tra hình sự, chúng tôi nhất định sẽ điều tra mọi chuyện rõ ràng."
"Không thể nào, chỗ này bình thường tôi chưa bao giờ đến ở, ngay cả phòng điều tra hình sự cũng chỉ có Lý Hưởng biết mà thôi. Nếu bọn chúng ngay cả cái này cũng tra ra, vậy bọn chúng cũng thật. . . . . ."
Hàn Phong xoay đầu sang một bên, cười cười, đối với cách nói của Lãnh Kính Hàn tỏ vẻ hết sức hoài nghi. Rồi anh hướng Quách Tiểu Xuyên nói: "Chúng tôi có thể đi chưa, tôi thật sự mệt rồi."
"Được rồi. Tiếp tục tra đại án của hai người đi. Có gì cần, chúng tôi đều sẽ toàn lực phối hợp." Quách cục trưởng vừa nói vừa cùng Lãnh, Hàn hai người bắt tay nói lời từ biệt.
Lúc này Hàn Phong đã buồn ngủ đến mông lung, trong miệng không ngừng phàn nàn: "Đi, trở về phòng điều tra ngủ. Sớm nói không muốn theo anh mà, hại tôi cả một đêm ngủ không ngon giấc." Mới vừa trải qua một kiếp nạn sinh tử, còn có thể bình yên đi ngủ, e rằng chỉ có hai người Hàn Phong và Lãnh Kính Hàn mới có thể làm được.
Lãnh Kính Hàn suy nghĩ một chút, gọi điện thoại cho Hạ Mạt, bảo cậu ấy đến hiện trường nhìn một chút, hy vọng có phát hiện gì đó.
"Cậu ấy có thể phụ trách chuyện đó?" Hàn Phong hỏi.
"Thằng nhóc đó, nó đối với bom có thể nói là tinh thông."
Lãnh Kính Hàn vừa đi gọi điện thoại, Hàn Phong nhìn ông, không khỏi nhớ tới một người, người nọ đối với bom mới chính thức được cho là tinh thông, bởi vì bom người đó chế tạo không cách nào tháo bỏ được, đã rất nhiều năm không gặp, chẳng biết người ta hiện tại thế nào.
Ngày thứ hai, Lãnh Kính Hàn sáng sớm vừa thức dậy, đã nhìn thấy Hàn Phong ở đó nghịch máy tính, không nhịn được nhắc nhở anh: "Đó là máy tính nội bộ của cảnh cục, đều là cơ mật cấp cao, cậu đừng lộn xộn."
Hàn Phong liếc mắt nhìn Lãnh Kính Hàn: "Cơ mật tầm xàm, tôi đang lên mạng." Đang nói, có người đến.
Người đến phòng điều tra hình sự sớm nhất cư nhiên không phải Hạ Mạt, mà là Long Giai, cô phá lệ mặc một thân áo váy màu tím, giày cao gót, đem thân hình thanh thoát càng thêm vẻ lâm ly, Hàn Phong nhìn không chớp mắt. Cô là tới đón Hàn Phong đi tìm Đinh luật sư đó.
Lãnh Kính Hàn nói với hai người: "Mấy đứa đi sớm một chút, đến trễ Đinh luật sư phải bề bộn nhiều việc."
Long Giai nhìn thấy Hàn Phong, thế nào cũng không cao hứng nổi, vừa nhìn Hàn Phong như vậy, mặt cô chợt đỏ bừng, lập tức quay lưng đi. Hàn Phong lúc này mới phát hiện, bản thân còn mặc đồ ngủ, bốn phía cũng không có quần áo gì có thể mặc nha. Ánh mắt của anh đảo qua, rơi vào trên người Lãnh Kính Hàn. Lãnh Kính Hàn lập tức lui về phía sau, nói: "Cậu, . . . . . .cậu muốn làm gì?"
Hàn Phong không đáp, chỉ cười, cười đến mức Lãnh Kính Hàn không ngừng sợ hãi, vội nói: "Cậu đừng làm càn, tôi đã gọi điện kêu người đem quần áo tới." Ông lại lui về phía sau mấy bước, đã lùi đến cửa phòng làm việc, không còn đường lùi nữa rồi.
"Tôi chờ không kịp nữa!" Hàn Phong nói xong liền nhào tới trước, cùng Lãnh Kính Hàn ngã vào phòng làm việc.
Trong chốc lát, Hàn Phong quần áo chỉnh tề từ phòng làm việc bước ra, nói với Long Giai: "Chúng ta có thể đi rồi."
Long Giai nghĩ đến Lãnh trưởng phòng bị lột sạch quần áo không biết sẽ thành dạng gì, nhịn không được cười rộ lên.
Long Giai lái xe mang Hàn Phong đến văn phòng luật của Đinh Nhất Tiếu. Ở trong xe, Hàn Phong không nhìn ngoài cửa sổ, mà vẫn nhìn chằm chằm đùi Long Giai, bắp đùi thon dài từ giữ áo váy lộ ra một đoạn, trắng nõn trơn mềm. Lọt vào mắt Long Giai, đột nhiên phanh một cái, Hàn Phong bất ngờ không kịp đề phòng, "phịch" một tiếng, khi ngẩng đầu lên lại, giữa sống mũi đã đen một cục, như một bạn nhỏ xướng vai hề. Hàn Phong quát: "Cô làm sao vậy nha?"
Long Giai thản nhiên cười, "Anh không phát hiện ra sao? Xe phía trước thắng gấp, tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì."
Xe rất nhanh đã chạy đến dưới lầu cao ốc Thiên Nguyên, nó mặc dù không cao nhất thành phố H, nhưng tuyệt đối có thể chen vào nhóm cao ốc hạng nhất của thành phố H. Sở sự vụ của Đinh Nhất Tiếu ngay tại tầng 24 của cao ốc.
Hai bước ra khỏi thang máy, phía trước mặt là quầy lễ tân, trái phải hai dãy ghế, đã có năm sáu người ngồi, mỗi người đều lo lắng bất an. Long Giai hướng nữ tiếp tân nói rõ mục đích đến, cô gái kia ôn hòa nói: "Ồ, Đinh luật sư đã đợi hai vị được một lúc rồi."
Long Giai nói tiếng 'cám ơn', liền dẫn Hàn Phong đi về hướng phòng làm việc của Đinh luật sư, Hàn Phong lại hướng vị nữ tiếp tân trẻ tuổi kia đá lông nheo, chọc cho vị nữ tiếp tân che miệng cười không dứt.
Hai người đi tới trước của phòng làm việc của Đinh luật sư, gõ gõ cửa, mở cửa chính là một người lùn. Cửa vừa mở ra, Hàn Phong liền thấy được người đang ngồi làm việc trước bàn nọ, ba tư ba năm tuổi, mang mắt kính gọng vàng, tinh thần sung mãn, thoạt nhìn rất văn nhã. Gã mặc một bộ âu phục thoải mái, bên trong là áo sơ mi tơ tằm màu đen thuần, cơ thể bên dưới lớp áo đường nét lại hết sức rõ ràng, không cần phải nói, ai đều cũng có thể nhìn ra, đây là vị có thể sử dụng chức quyền thay quan tòa Đinh Nhất Tiếu -- Đinh luật sư. Hàn Phong hơi cúi đầu, nhìn một chút người lùn vừa mở cửa cho bọn họ, người này vóc dáng thấp bé, tứ chi thô ngắn, đầu nhìn qua có vẻ vô cùng cực đại, trong mắt có cỗ sát khí khiến kẻ khác phát rét.
Hàn Phong đang đồng thời đánh giá hai người này, Đinh Nhất Tiếu cũng đang đánh giá hai người Hàn Phong, nhìn thấy Long Giai, hiển nhiên là trước mắt sáng ngời, nữ cảnh quan hiếm thấy, nhưng người phía sau nữ cảnh quan này lại càng làm kẻ khác chú ý. Hàn Phong mặc âu phục quần tây từ trên người Lãnh Kính Hàn lột xuống, đều ngắn một khúc, lộ ra cổ tay và cổ chân, mang đôi giày da, rồi lại không mang vớ. Cả người cao cao gầy gầy, cùng người lùn nọ đứng chung một chỗ, có vẻ càng cao ngất.
Long Giai thay hai người giới thiệu, Hàn Phong dùng sức hít một hơi, đưa tay bắt tay Đinh Nhất Tiếu, tay Đinh Nhất Tiếu lớn mà hữu lực. Hàn Phong cười nói: "Thân thể Đinh luật sư thật khỏe, nếu không phải nhìn thấy anh ở đây, nhất định sẽ cho rằng anh làm vận động viên thể hình ấy chứ."
Đinh Nhất Tiếu cười nói: "Luật sư vốn là chức nghiệp mệt chết người đi được, nếu không có thân thể tốt, sẽ không chịu nổi đâu. Đúng rồi, đây là em họ tôi, gọi là A Bát, hiện tại là trợ thủ của tôi. A Bát, vị này chính là Long cảnh quan và Hàn Phong --" Đinh Nhất Tiếu nhìn về phía Hàn Phong.
Hàn Phong nói: "Thám tử tư."
A Bát vươn tay ra cùng Hàn Phong bắt tay, Hàn Phong hơi khom lưng cầm tay A Bát nói: "Xin chào."
A Bát cũng không đáp lời, tay căng thẳng, khiến cho Hàn Phong cuống quít kêu la: "Ôi chao ôi, đau quá, đau đau. . . . . ."
Sắc mặt Đinh Nhất Tiếu phát lạnh, nói: "A Bát, không được vô lễ với khách." Rồi chuyển hướng hai người Hàn Phong: "Em họ tôi là người câm, khí lực có chút lớn, hy vọng nhị vị bỏ qua cho. Tốt lắm, chúng ta nói ngắn gọn, các bạn hy vọng biết gì, cứ nói ra đi. Chỉ cần là việc tôi biết, nhất định sẽ nói cho hai người, thời gian của tôi khá sít sao, cho nên --" Gã thoáng nhìn đồng hồ, "Chúng ta có thời gian hai mươi phút để nói chuyện."
Hàn Phong và Long Giai ngồi xuống đối diện Đinh Nhất Tiếu, cách bàn làm việc ở chính giữa, A Bát rót cho hai người hai ly nước, Hàn Phong lại hỏi có cafe hay không. Đinh Nhất Tiếu đành phải bảo A Bát rót cho Hàn Phong tách cafe.
Vấn đề đầu tiên của Hàn Phong lại là: "Đinh luật sư sớm như vậy đã hẹn khách rồi, thật là bận rộn quá nhỉ."
Đinh Nhất Tiếu không thể lĩnh hội dụng ý trong những lời này của Hàn Phong, chỉ nói: "Không còn cách nào, cũng là nhu cầu cấp bách của người dân, tôi bình thường tám giờ làm việc, hôm nay đẩy thời gian trễ hai mươi phút, hiện tại khách đều đang chờ ngoài cửa đấy."
Hàn Phong vừa vuốt miệng túi y phục, hỏi Đinh Nhất Tiếu: "Hút thuốc không?"
Đinh Nhất Tiếu vội nói: "Không, chúng tôi không hút thuốc."
Hàn Phong sờ túi khắp người, mới nói: "Ờ, tôi cũng không hút thuốc. Vợ của Đinh tiêu sinh nhất định rất đẹp nhỉ?"
Mày Đinh Nhất Tiếu thoáng cau lại, lập tức giãn ra, mỉm cười nói: "Thật không dám giấu giếm, tôi còn chưa kết hôn đâu."
Long Giai liếc xéo Hàn Phong, đây là những thứ vấn đề gì hả, sau đó hỏi: "Xin anh nói cụ thể một chút, lúc Lâm Chính đến văn phòng luật của anh có hỏi vấn đề gì liên quan đến chuyển nhượng cổ phần?"
"Là ngày 16 tháng trước, ngày đó lịch trình của tôi vốn đã đầy, Lâm Chính nhất định muốn tôi ở đây chờ anh ấy, nói có chuyện rất quan trọng muốn tìm tôi. Cho nên, tôi phái luật sư Tiểu Quách ra tòa hộ một vụ án, còn bản thân ở đây chờ anh ấy. Không ngờ tới, lại đợi được một người khác trước, chính là Lương Hưng Thịnh. Hắn đến hỏi trình tự luật của chuyển nhượng cổ phần, còn muốn nhờ tôi giúp hắn nhìn xem một phần thỏa thuận chuyển nhượng, tôi xem bản thỏa thuận kia, cũng là người chuyên nghiệp viết, không có sơ hở gì, cũng không có bẫy, sau khi nói cho hắn biết, hắn thật cao hứng ra về. Sau đó Lâm tiên sinh cũng tới, anh ấy cũng hỏi tôi chuyện chuyển nhượng cổ phần, tôi liền cảm thấy kỳ quái, chuyện như vậy, hẳn phải do ban sự vụ pháp luật của ngân hàng xử lý, hơn nữa công ty lớn như bọn họ, muốn tiến hành chuyển nhượng cổ phần, phải triệu tập đại hội cổ đông và hội đồng quản trị, tôi luôn hoài nghi, Lâm tiên sinh có phải đang lén lút tiến hành chuyển nhượng cổ phần hay không?"
Long Giai nói: "Đây là chuyện cơ mật của cảnh sát, không được tiết lộ. Chúng tôi còn muốn hỏi, nếu bọn họ không thông qua đại hội cổ đông hoặc hội đồng quản trị của công ty, thỏa thuận chuyển nhượng có hiệu lực hay không?"
Đinh Nhất Tiếu nói: "Trên thực tế, cổ phần nọ thuộc về tài sản cá nhân của Lâm tiên sinh, anh ấy thích cho ai thì cho, bất quá, nếu là chuyển nhượng cổ phần quy mô lớn, điều lệ của công ty bình thường đều quy định yêu cầu thông qua hội đồng quản trị và đại hội cổ đông, nếu không sẽ khiến cả nội bộ công ty không hài hòa, dẫn đến khủng hoảng sự khủng hoảng của chủ nợ, có lúc thậm chí còn gây nên hậu quả nghiêm trọng hơn. Tình huống này, tôi nghĩ, Lâm tiên sinh hẳn là so với tôi còn biết rõ ràng hơn mới đúng."
Long Giai hỏi: "Anh và Lâm Chính quen biết đã bao lâu?"
"Năm năm trước đã quen biết, tôi vẫn luôn đảm nhiệm cố vấn pháp luật của ngân hàng Hằng Phúc ở thành phố H, thế nhưng, nếu là chuyện nội bộ tập đoàn bọn họ, đều do bộ pháp vụ của nội bộ xử lý."
"Lương Hưng Thịnh, anh đối với người này có bao nhiên ấn tượng?" Long Giai lại hỏi.
Đinh Nhất Tiếu suy nghĩ một chút, "Nói thật, quả là không có bao nhiêu ấn tượng, nếu không phải ngày đó hắn cùng Lâm tiên sinh trước sau tới hỏi vấn đề chuyển nhượng cổ phần, tôi còn không nhớ kỹ sở chúng tôi là cố vấn pháp luật của công ty hắn."
Long Giai hết sức kỳ quái nói: "Nếu là cố vấn pháp luật của công ty hắn, sao lại không có ấn tượng chứ?"
"Xem ra Long cảnh quan không hiểu rõ nghề này của chúng tôi. Mời chúng tôi làm cố vấn chỉ phân thành hai loại, một loại song phương ký thỏa thuận cố vấn, nếu công ty anh xảy ra vấn đề gì, muốn kiện tụng, tôi có thể thay mặt anh, hơn nữa cho giá cả ưu đãi, nhưng sự vụ bình thường của công ty, tôi chung quy không hỏi tới. Còn có một loại hợp tác tựa như cùng ngân hàng Hằng Phúc, công ty bọn họ mỗi lần muốn ký hợp đồng lớn, tôi phải tham dự buổi ký kết, cùng xét duyệt trình tự luật. Mà Lương tiên sinh, là thuộc về loại đầu tiên, cho nên xí nghiệp của hắn không xảy ra vấn đề gì lớn, tôi sẽ không can dự vào."
Long Giai gật đầu, 'À' một tiếng, lại hỏi: "Lần cuối cùng Lâm Chính liên lạc với anh, là vào lúc nào?"
"Tôi chỉ có thể nói có khả năng, cũng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, gạt tôi sang một bên, tìm luật sư khác."
Long Giai nói: "Chẳng lẽ bọn họ tìm luật sư khác, anh lại không biết?"
"Trên thực tế, lịch trình mỗi ngày của tôi đều đã xếp đầy, cho nên, sau khi nhận được lời mời, chuyện duy nhất có thể làm, chính là điều chỉnh sắp xếp của lịch trình, ngân hàng Hằng Phúc bên kia không mời tôi tham gia hoạt động gì, tôi cũng không có thời gian đi thăm dò nguyên nhân." Nói tới đây, Đinh Nhất Tiếu thoáng nâng cổ tay nhìn đồng hồ, thời gian hai mươi phút còn lại không nhiều lắm.
Hàn Phong ngồi một bên, làm như nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng uống ngụm cafe, nhưng tầm mắt của anh dường như vẫn chăm chú nhìn phía dưới. A Bát bên cạnh Đinh Nhất Tiếu, luôn nhìn Hàn Phong, ánh mắt nhìn anh cổ quái rất khó hiểu.
Long Giai lại hỏi: "Vậy sau khi Lương Hưng Thịnh phá sản, thanh toán sổ sách phá sản của công ty hắn, anh không tham gia?"
"Trên thực tế, sau khi công ty của Lương Hưng Thịnh tuyên bố phá sản, ngân hàng Hằng Phúc cũng chưa chỉ định tôi làm đại diện của bọn họ tham gia tổ thanh toán."
"Ồ, vậy anh phải chăng. . . . . ." Nói tới đây, thình lình toàn thân Long Giai run lên, có vẻ cực kỳ mất tự nhiên, sau đó mới tiếp lời: "Phải chăng đã biết ngân hàng Hằng Phúc vốn là trừ anh ra, còn mời mấy vị luật sư khác?"
Nguyên lai, ngay lúc Long Giai hỏi vấn đề này, tay không cầm tách của Hàn Phong lại đột nhiên duỗi về phía đùi của cô, Long Giai hiển nhiên toàn thân chấn động, nhưng lại không tiện trực tiếp làm ra phản ứng gì, tay Hàn Phong đặt dưới mặt bàn, Đinh Nhất Tiếu và A Bát nọ hiển nhiên không nhìn thấy được.
"Tôi biết, ngân hàng Hằng Phúc ở thành phố này, tổng cộng mời bảy vị luật sư, nhưng đây là kinh doanh cơ mật, không phải việc tôi có thể tiết lộ. Hy vọng nhị vị lượng thứ. Ấy, Long cảnh quan, cô, khó chịu sao? Có phải không khí quá lạnh không, A Bát, giảm điều hòa xuống một chút."
Vẻ mặt Long Giai cực kỳ mất tự nhiên, ngay cả hai vai cũng có chút run rẩy, hiển nhiên đang cực lực khắc chế bản thân. Hàn Phong lại tự tiếu phi tiếu, đôi mắt không nhìn Đinh Nhất Tiếu, mà đánh giá khắp nơi trong phòng.
"Không, không cần, tôi không sao." Vẻ mặt Long Giai cũng tự nhiên hơn một chút, cô đã phát giác ra, tay Hàn Phong ở trên đùi mình, không phải đơn giản là sờ mó, mà là dùng ngón tay gõ ra mã morse. Mặt Long Giai lại dần đỏ lên, tâm tư hỗn loạn, thầm nghĩ: "Thằng cha cổ quái này, anh ấy rốt cuộc muốn làm gì đây."
Lúc Hàn Phong gõ lần thứ ba, Long Giai đã hiểu, ý là 'Cứ thế này đứng dậy đi trước tôi, bất luận phát sinh tình huống nào, tuyệt đối không được quay đầu'. Long Giai mặc dù không biết Hàn Phong làm như vậy là có ý gì, nhưng cô vẫn âm thầm lấy tay gõ trên mu bàn tay Hàn Phong 'đã hiểu'. Hàn Phong uống xong một ngụm cafe cuối cùng, nói: "Vô cùng cám ơn Đinh luật sư đã dốc sức ủng hộ, tôi nghĩ, chúng tôi đã có đủ thông tin, cũng cảm tạ cafe của anh."
"Nào có, cùng các vị hợp tác, là nghĩa vụ của người dân, nếu còn yêu cầu gì, hoan nghênh các bạn đến điều tra bất cứ lúc nào, chỉ cần tôi biết, tuyệt không giấu giếm." Nói xong, ba người bắt tay cáo biệt, Long Giai đi trước, Hàn Phong đi sau. Khi Hàn Phong đứng lên, âu phục đụng phải tách cafe, trong nháy mắt tách cafe nọ rơi xuống đất, một bàn tay vững vàng tiếp được tách cafe. Là A Bát, gã tiếp được tách cafe, hướng đám Hàn Phong nhìn thoáng qua, nhưng hai người Hàn Phong và Long Giai đều không quay đầu lại, đi thẳng ra ngoài sở sự vụ. Người chờ bên ngoài, vừa thấy Hàn Phong bọn họ ra, lập tức có người chen về phía trước, vừa chen vừa nói: "Đến tôi, đến tôi."
Vào thang máy, Long Giai mới tức giận hỏi Hàn Phong: "Anh có ý gì hả? A --"
Long Giai vừa hỏi xong, Hàn Phong lại vỗ một chưởng, đánh vào trên mông Long Giai, Long Giai quát to một tiếng. Hàn Phong vỗ một chưởng này, liền đảo trắng mắt, nhìn trần nhà, Long Giai vốn định phát cáu, nhưng khi cô theo tầm mắt của Hàn Phong nhìn qua, phát hiện trên trần nhà đối diện đúng bọn họ có một máy camera. Mãi đến khi ra khỏi đại sảnh của cao ốc Thiên Nguyên, lúc Long Giai mở cửa xe, Hàn Phong mới nói: "Đinh Nhất Tiếu nói dối, không một câu nào đáng tin."
Long Giai đóng cửa xe, cài dây an toàn, ngờ vực nói: "Tôi không biết là ông ta có vấn đề chỗ nào hết."
"Tối qua, tôi đã phân tích với Lãnh Kính Hàn, vài đặc điểm của tên đầu têu phía sau vụ án này, bằng cấp cao, trí tuệ cao, nam giới, thủ đoạn nham hiểm, rất có thể từng luyện tập thể hình, tố chất cơ thể của bản thân rất tốt."
"Anh nói như vậy, là hoài nghi Đinh Nhất Tiếu chính là kẻ chủ mưu phía sau?"
"Gã có khả năng rất lớn."
Cửa sổ tầng 24, Đinh Nhất Tiếu cùng A Bát nhìn xe cảnh sát của Hàn Phong bọn họ lái đi, Đinh Nhất Tiếu cười lạnh nói: "Còn tưởng lợi hại thế nào chứ, kết quả chỉ là thằng nhóc lưu manh háo sắc mà thôi. Chúng ta không cần sợ hắn như vậy đâu."
A Bát lại lạnh lùng lắc đầu, ý bảo không thể khinh địch, đồng thời, máy tính 'tít' một tiếng. Đinh Nhất Tiếu cùng A Bát đều chấn động, lập tức trở lại trước bàn làm việc. Trong máy tình truyền đến thanh âm, hỏi: "Đã tiếp xúc với cậu ấy, Đinh Nhất Tiếu, anh nghĩ người nọ thế nào?"
Lý Hưởng ngộ ra: "Tôi hiểu rồi, kẻ thiết kế âm mưu này chính là Lô Phương."
Mọi người đều nhìn Lý Hưởng, nghe xem anh ta có cao kiến gì, Lý Hưởng nói: "Lô Phương. . . . . . Lô Phương, Lô Phương trong cả vụ án đều xuất hiện, không phải cô ta thì là ai?"
Lãnh Kính Hàn nói: "Đây là một vụ án được thiết kế tỉ mỉ đã hai năm. Đầu tiên, Lô Phương biết được Lương Tiểu Đồng ở cô nhi viện, sau đó nhận nuôi Lương Tiểu Đồng, rồi sau đó lại tiếp cận Lương Hưng Thịnh, thông qua Lương Hưng Thịnh, cám dỗ Lâm Chính, thuyết phục Lâm Chính đem 5% cổ phần ngân hàng Hằng Phúc chuyển nhượng cho Lương Hưng Thịnh. Sau đó giết chết cả Lâm Chính và Lương Hưng Thịnh, cứ như vậy, cô ta lấy được cổ phần từ trong tay Lương Hưng Thịnh, kế hoạch hoàn mỹ ha."
Phan Khả Hân khó hiểu nói: "Cổ phần của Lương Hưng Thịnh làm thế nào lại tới tay Lô Phương chứ?"
Hàn Phong cười hỏi Phan Khả Hân: "Nếu phụ thân đã chết, ông ta lại chưa lập di chúc, tài sản của ông ta do ai kế thừa đây?"
"Người nhà á."
"Nếu người kế thừa tuổi còn quá nhỏ, phải làm gì bây giờ đây?"
"Ách, bình thường pháp luật quy định người giám hộ trông coi dùm thì phải."
"Xem ra cô cũng không ngốc lắm nha."
Phan Khả Hân đột nhiên tỉnh ngộ, "A, nguyên lai là như thế. Nói vậy, anh tán thành việc Lô Phương chính là hung thủ đứng sau tất cả?"
"Tôi cho tới giờ vẫn chưa từng nói vậy."
Lãnh Kính Hàn hỏi: "Tại sao?"
Hàn Phong gõ lên một điểm trên tư liệu của Lô Phương, "Các anh tin một người làm công văn hóa cấp hai có năng lực điều động hơn chục thậm chí hơn trăm người để hoàn thành một kế hoạch không chê vào đâu được?"
Lý Hưởng hỏi Hàn Phong: "Ý của cậu là?"
"Lô Phương là công cụ, nhiều nhất chỉ là nữ nhân viên giao tiếp, dùng để khai thông các mấu chốt thôi. Người lập kế hoạch là kẻ khác. Y phải sở hữu các điều kiện, thứ nhất, biết rõ Lâm Chính và Lương Hưng Thịnh, hơn nữa biết quan hệ của bọn họ; Thứ hai, y hiểu rõ việc nhà của Lương Hưng Thịnh, biết nhân phẩm của Lương Hưng Thịnh, cũng biết tung tích của vợ con hắn; Thứ ba, y phải có thủ hạ của mình, hoặc y có công ty bảo an, vật tư, công trường xây dựng của riêng mình, bằng không chính xã hội đen, bởi nếu không có nhân viên, không cách nào hoàn thành được kế hoạch tinh vi như thế. Nói cách khác, y đã ở thành phố H rất nhiều năm rồi, có một sản nghiệp cố định, cùng tiếp xúc với Lương Hưng Thịnh và Lâm Chính không phải chỉ một hai năm. Điều kiện này, Lô Phương một cái cũng không có đủ."
Lãnh Kính Hàn hỏi: "Có ai hội đủ?"
"Hiện tại chúng ta còn chưa biết. Vấn đề hiện tại chúng ta gặp phải chính là tại sao Lâm Chính lại đi quốc lộ cũ, xe của hắn làm thế nào phát nổ, tại sao hắn muốn đem 5% cổ phần chuyển nhượng cho Lương Hưng Thịnh? Tại sao bọn họ bây giờ mới động thủ? Ôi, vấn đề rất nhiều, mà hung thủ kia là ai, ngược lại không cần khẩn trương, rất nhanh sẽ có kết quả thôi."
"Thế là thế nào?"
"Hung thủ và Lương Hưng Thịnh, Lâm Chính đều có mối liên hệ mật thiết mới đúng, chỉ cần chúng ta không ngừng đi sâu vào điều tra quan hệ xã hội của Lương Hưng Thịnh và Lâm Chính, y sớm muộn cũng sẽ trồi lên mặt nước."
"Woa, thật ngầu!" Phan Khả Hân ngồi xổm xuống, giơ máy ảnh lên, "Đến, cười một cái nào, đại trinh thám!"
"Tôi đã về rồi! Hàn Phong vừa bày tư thế xong, Long Giai vẻ mặt tươi cười đứng ở cửa. Đôi mắt Hàn Phong đột nhiên sáng ngời, xông lên ôm chằm lấy Long Giai, phấn chấn nói: "Cô đã về rồi!"
Long Giai bất ngờ không kịp đề phòng, vừa vặn bị ôm, chờ cô phục hồi tinh thần lại, Hàn Phong đã buông tay ra, nhìn anh tinh thần phấn chấn, tựa hồ không có mưu đồ đặc biệt gì. Hàn Phong nói: "Nếu tôi đoán không lầm, tin tức cô mang về, sẽ khiến hung thủ phía sau màn trồi lên mặt nước."
Long Giai nghi hoặc cười nói: "Tôi không biết hung thủ là ai đâu."
Hàn Phong nói: "Không cần phải gấp gáp, từ từ sẽ đến, nói hết những tin tức cô nghe được đi."
Long Giai ngồi xuống bên cạnh bàn làm việc, bưng ly nước uống một hớp.
Lưu Định Cường tiếp tục đi nghiên cứu 'xỉ than đá' kia, còn lại bốn người vây quanh bàn ngồi xuống.
Long Giai lại uống một ngụm nước lớn, mới nói: "Trước khi công ty Lương Hưng Thịnh phá sản phần lớn tài sản đều thế chấp cho ngân hàng, sau khi công ty Lương Hưng Thịnh tuyên bố phá sản, ngân hàng quyết định tuần sau tiến hành cầm đồ đấu giá, ngân hàng này chính là ngân hàng Hằng Phúc. 20 năm trước Lương Hưng Thịnh đến thành phố H, lúc ấy hắn. . . . . ."
Hàn Phong cắt ngang Long Giai: "Nói chuyện có ích."
Long Giai liếc anh một cái, "Có một việc rất kỳ quái, tôi tìm kiếm hỏi thăm công nhân của công ty Lương Hưng Thịnh, bọn họ là một xí nghiệp sản xuất vũ khí, tiến hành gia công xử lý vật liệu thép. Mà cơ hồ tất cả công nhân đều nói, một tuần trước khi công ty tuyên bố phá sản, bọn họ vẫn còn đang tiến hành sản xuất bình thường, mà nghe nói, lợi nhuận năm ngoái cũng không tệ lắm. Đám công nhân cũng trăm điều không giải thích được, công ty đang tốt lành, sao nói phá sản thì liền phá sản?"
Lãnh Kính Hàn nhìn Hàn Phong, "Sự tình này có chút kỳ quái."
Hàn Phong hỏi Long Giai: "Cô điều tra được đầu mối gì không?"
"Theo nhân viên quản lý công ty nói, công ty có một món nợ đáng kể không cách nào thu hồi, gần đây lại có một số đơn đặt hàng lớn, mà một dây chuyền sản xuất ngừng hoạt động, không cách nào đúng hẹn giao hàng, đến lúc đó bọn họ không cách nào thừa nhận được khoản thua lỗ kếch xù. Mà khoản vay của ngân hàng Hằng Phúc đến kỳ hạn, vẫn luôn thúc giục công ty trả khoản tiền cho vay, công ty không cách nào đi các ngân hàng khác mượn tiền nữa. Rốt cuộc, tất cả xí nghiệp đặt hàng đều thúc giục đòi hàng, mà thỏa thuận cung ứng hàng yêu cầu sau khi thấy tiền mặt mới giao hàng, trong một đêm, công ty liền không cách nào hoạt động bình thường. Sau khi tiến hành ước định tài sản, tuyên bố phá sản."
Hàn Phong gật đầu nói: "Bỏ đá xuống giếng, đây vốn chính là chuyện thường của thương trường. Bất quá, nếu có người cố ý làm ra, vậy thì lại là chuyện khác."
Long Giai cũng không biết đầu mối Hàn Phong bọn họ mới tra được, hỏi: "Như thế nào lại là có người cố ý làm ra chứ? Như vậy ai cũng không thể đạt được lợi ích mà."
Lãnh Kính Hàn cũng nói: "Không sai, công ty tuyên bố phá sản, hẳn là có thể cùng lỗ để hình dung. Lương Hưng Thịnh mất đi tài sản và công ty, ngân hàng Hằng Phúc cũng không cách nào thu hồi khoản vay, thảm nhất chính là công nhân. Chuyện như vậy, ai lại cố ý đi làm chứ?"
Phan Khả Hân nói: "Công ty Lương Hưng Thịnh phá sản, chúng tôi cũng đã đi điều tra, hoàn toàn chính xác, giả dụ này không hợp lý đâu."
Hàn Phong mỉm cười, "Nhưng mọi người không phát hiện ra sao? Sự kiện công ty này phá sản, chính là một khâu trong tất cả những cái bẫy này. Không có công ty Lương phá sản, sẽ không có việc Lương mua bảo hiểm đúng không?"
Phan Khả Hân suy nghĩ một chút, "Điều này cũng không đúng, chúng tôi chính vì sau khi hắn mua bảo hiểm không lâu liền tuyên bố công ty phá sản, rồi sau đó còn gặp tai nạn xe cộ mà chết, mới tràn đầy hoài nghi đối với hắn."
"Đối với kế hoạch tinh vi của bọn họ, không phải lần đầu chúng ta lĩnh giáo. Vậy, chúng ta hãy tưởng tượng xem, là cái gì khiến công ty Lương Hưng Thịnh đột nhiên phá sản đây." Hàn Phong lâm vào trầm tư.
Lý Hưởng nói: "Tôi cho rằng, đầu tiên, ngân hàng Hằng Phúc điều chỉnh khoản vay lớn của công ty Lương, cái này là điềm báo trước cho việc phá sản, mà trên sự thật, là nguyên nhân trực tiếp nhất dẫn đến công ty Lương phá sản, cũng chính là khoản vay này. Cũng có thể nói, từ lúc bắt đầu kia, Lương Hưng Thịnh và Lâm Chính, đã bắt đầu tiếp xúc rồi, mà người làm mối bắc cầu, chính là Lô Phương. Về phần các đơn đặt hàng lớn tiếp theo, có lẽ là một khâu khác trong kế hoạch, chỗ này chúng ta còn chưa điều tra, tạm thời chưa rõ. Tóm lại, thông qua một loạt hành động, bọn họ đã thành công khiến cho công ty Lương phá sản. Lương Hưng Thịnh đột nhiên từ trên cao rơi xuống mặt đất, loại tâm tình này, hiển nhiên có thể hiểu được. Nhưng dưới loại tình huống này, hắn vẫn quyến luyến không quên tình nhân của mình, còn điền lên phiếu bảo hiểm tên của Lô Phương, hắn nhất định không hề ngờ đến, kẻ khiến công ty hắn phá sản, chính là mỹ nữ này."
Lãnh Kính Hàn nhìn Lý Hưởng, vỗ vỗ bờ vai anh nói: "Nhóc con, cũng nghề quá ha."
Hàn Phong lắc đầu nói: "Không đúng, có chuyện không cách nào giải thích được. Nếu nói Lương Hưng Thịnh không hay biết, vậy Lâm Chính chuyển nhượng cho Lương Hưng Thịnh 5% quyền cổ phần nọ là thế nào chứ?"
Vấn đề này khiến Lãnh Kính Hàn và Lý Hưởng á khẩu không trả lời được.
Hàn Phong cười nói: "Giải thích duy nhất chính là Lương Hưng Thịnh là kẻ hiểu rõ nội tình, kế hoạch phá sản, cũng không phải vì để cho Lương Hưng Thịnh đi mua bảo hiểm, mà là vì quyền cổ phần 5% nọ."
Lãnh Kính Hàn nói: "Nói cụ thể một chút."
Long Giai và Phan Khả Hân các cô cũng không biết toàn bộ đầu mối, chen miệng vào không lọt. Hàn Phong nói: "Tốt hơn nên nói ra tất cả đầu mối thôi, để mọi người cùng nhau suy nghĩ nhé." Anh lặp lại cả sự kiện một lần, để mọi người ở đây một lần nữa hiểu rõ vụ án. Anh nói tiếp: "Tôi nói ra suy nghĩ của mình đây. Ấn theo đầu mối chúng ta nắm giữ, Lô Phương quen Lương Hưng Thịnh trước rồi mới quen Lâm Chính, mục đích cô ta làm vậy, chính là để gắn liền quan hệ của hai người họ. Về phần cô ta dùng biện pháp gì để thuyết phục Lâm Chính chuyển nhượng 5% cổ phần cho Lương Hưng Thịnh, chúng ta còn chưa có đầu mối xác thực, cho nên cũng không đoán ra được, chỉ có thể nói là biết một chuyện như vậy, mà Khúc Minh Sinh chính là người giúp chuyển nhượng quyển cổ phần."
Khi Hàn Phong đang đàm luận tình tiết vụ án, mỗi phút sẽ làm mười mấy động tác tay khác nhau, hơn nữa mặt mang theo tươi cười, có vẻ vô cùng tự tin, Hàn Phong lúc này, cùng thằng nhóc lông bông bẩn thỉu, thiếu năng lượng kia như hai người riêng biệt. Hai tay anh xòe ra, nói tiếp: "Vừa rồi chúng ta giả định, công ty Lương phá sản là vì sự cố, vậy sau khi phá sản dường như không hề có lợi cho ai cả, vậy tại sao phải lựa chọn phá sản chứ?"
Lãnh Kính Hàn nói: "Đúng đó, như vậy có lợi gì cho hắn?"
Hàn Phong mỉm cười nói: "Có thể có lợi ích lớn. Vừa nãy đã nói, trước khi công ty Lương Hưng Thịnh phá sản đem phần lớn tài sản đều thế chấp cho ngân hàng, sau khi tuyên bố phá sản, bởi vì tài sản thế chấp không thể đưa vào tài sản phá sản tiến hành phân phối, cho nên công ty Lương Hưng Thịnh về cơ bản không có khả năng dùng tài sản để thanh toán. Mà ngân hàng muốn đem những vật thế chấp này đấu giá thành tiền mặt, bởi vì cầm cố đấu giá, cho nên sẽ khá tiện nghi. Nếu bọn họ thành lập một công ty khác, đưa toàn bộ công ty của mình mua về. . . . . .Kết quả là các khoản vay lớn của ngân hàng sẽ không còn nữa, hắn cũng không phải vì công nhân thất nghiệp trả một phân tiền, mà tài sản của chính hắn lại không chút tổn thất nào. Quan trọng hơn là công ty mới này có thể che đậy chuyện chuyển nhượng quyền cổ phần, không ai hoài nghi một ông chủ của công ty phá sản có quan hệ gì với cổ phần của ngân hàng Hằng Phúc. Mà Lương Hưng Thịnh đi mua bảo hiểm, chỉ là một cách làm che giấu tai mắt người đời, mục đích là để người ta tin tưởng hắn thật sự đã phá sản. Tên của Lô Phương đương nhiên cũng là tiện tay điền vào, hắn căn bản không nghĩ tới bản thân sẽ chết."
Phan Khả Hân hỏi: "Nếu đúng như anh nói, lúc Lương Hưng Thịnh điền phiếu bảo hiểm chỉ là làm cho có?"
"Vốn việc này đã là một vụ lừa đảo kinh tế cao minh, nhưng Lương Hưng Thịnh và Lâm Chính đều không biết, bọn họ chỉ là một nhân vật nhỏ rơi vào trong một cái bẫy lớn của kẻ khác mà thôi, hung thủ thật sự phía sau màn khống chế toàn cục, trí tuệ của y so với chúng ta tưởng tượng còn cao hơn. Về phần tại sao Lâm chính muốn chuyển nhượng 5% cổ phần cho Lương Hưng Thịnh, đây mới là vấn đề chúng ta cần phải tháo gỡ."
"Còn một đầu mối nữa, có lẽ sẽ giúp các anh đã biết quan hệ giữa Lâm Chính và Lương Hưng Thịnh." Long Giai nói với Hàn Phong.
"Ồ, nói thử xem."
"Công ty của Lương mặc dù không phải là một công ty lớn, nhưng thuê luật sư tốt nhất cả thành phố làm cố vấn pháp luật."
Lãnh Kính Hàn và Lý Hưởng đều kinh hãi, Phan Khả Hân còn kêu lên thất thanh: "Đinh thẩm phán?"
Chỉ có Hàn Phong lé mắt hỏi: "Đinh thẩm phán là ai?"
Phan Khả Hân vừa nghe, lại càng giật mình, kêu lên: "Anh không biết? Ngay cả Đinh Nhất Tiếu của phòng tư pháp Đinh thị anh cũng chưa từng nghe qua sao?"
Lý Hưởng nói: "Đinh thẩm phán là một biệt danh, bởi vì ông ta quá lợi hại, bất kể vụ án gì, chỉ cần anh có tiền mời ông ta, thì về cơ bản anh sẽ thắng dễ dàng. Bởi vì quyền hạn của ông ta là đại diện thẩm phán hành sử, cho nên mọi người đều gọi đùa ông ấy là Đinh thẩm phán."
Hàn Phong lộ ra vẻ mặt khoa trương, "Ồ, còn có nhân vật lợi hại vậy sao?"
Lãnh Kính Hàn nói: "Ông ấy nổi danh từ hai năm trước, khi đó cậu còn chưa tới thành phố H, cho nên cậu không biết."
Hàn Phong suy nghĩ một chút, "Nói như thế, chỉ cần là xí nghiệp khá nổi tiếng của thành phố này, đều mời Đinh luật sư sao?"
Lãnh Kính Hàn nói: "Mặc dù mời ông ta rất đắt, nhưng đại khái là như vậy."
Hàn Phong nhìn về phía Long Giai, "Cô muốn nói cho chúng tôi biết, ngân hàng Hằng Phúc cũng là Đinh luật sư làm cố vấn pháp luật, mà giữa chủ tịch của ngân hàng Hằng Phúc Lâm Chính và Lương Hưng Thịnh có quan hệ, chúng ta có thể từ chỗ Đinh luật sư nghe ngóng được tình hình, đúng không?"
"Đúng vậy, tôi đã điện thoại liên lạc với Đinh luật sư, ông ấy nói cho tôi biết một vài tin tức rất hữu dụng, hơn nữa tôi đã hẹn được ông ấy, ngày mai đến viếng thăm phòng tư pháp của ông ta."
Hàn Phong ngưng mày trầm tư trong phút chốc, lập tức nói: "Nói cho tôi biết trước, ông ấy đã nói cho cô tin tức hữu dụng gì."
Long Giai hồi tưởng lại nói: "Đinh luật sư nói Lương Hưng Thịnh ông ta không hiểu rõ lắm, nhưng Lâm Chính là khách hàng lớn của ông ấy, vài lần gần đây, Lâm Chính đến chỗ ông ấy, hướng ông ấy tư vấn cách chuyển nhượng cổ phần hợp pháp cùng thủ tục có liên quan. Mà ngay cùng ngày, Lương Hưng Thịnh cũng đến chỗ ông ấy hỏi vấn đề đồng dạng, cho nên ông ta tương đối có ấn tượng. Ông ấy nói, sự tình phát sinh một tháng trước, cùng thời gian mà các anh vừa điều tra được cũng rất trùng khớp."
Lãnh Kính Hàn nói: "Từ điểm đó xem ra quan hệ của Lương Hưng Thịnh và Lâm Chính cũng không mật thiết như chúng ta nghĩ, bọn họ vẫn đề phòng lẫn nhau."
Hàn Phong hỏi Long Giai: "Đinh luật sư còn nói gì không?"
"Ách, trong điện thoại không tiện nói, cho nên chúng tôi chỉ ngắn gọn hàn huyên vài câu, tình huống cụ thể tôi chưa kịp hỏi. Chỉ có ngày mai đến văn phòng luật sư gặp mặt hỏi thôi."
"Được, ngày mai tôi và cô cùng đi." Hàn Phong nhìn quanh một vòng, rồi cười cười, "Ngày mai Khả Hân đi không?" Theo sắc mặt đó, rõ ràng muốn nói, cô tốt nhất đừng có đi.
Phan Khả Hân sao có thể đọc không hiểu, tức giận nói: "Tra xét nhiều ngày như vậy, tôi phải sửa sang lại tư liệu một chút, nhiều người đến văn phòng, Đinh luật sư nhất định sẽ mất hứng. Hai người đảm nhiệm được rồi."
"Có lý, tôi cũng cảm thấy nhiều người đi, Đinh luật sư nhất định sẽ mất hứng." Hàn Phong vừa nói thế, những người khác cũng chỉ có thể ngậm miệng không nói.
Sắc trời đã tối, sau khi ăn no nê, Hàn Phong vỗ bụng, nói: "Tôi về đây."
Lãnh Kính Hàn kéo anh lại, "Đừng vội, hiện tại chúng ta xác nhập hai vụ án thành một vụ rồi. Cậu cũng đừng trở về cái ổ chó kia của cậu nữa. Đến lúc đó tìm người khắp nơi không được. Cậu theo tôi về khu nhà trọ độc thân của tôi đi."
"Nhà trọ độc thân? Anh. . . . . .Vợ anh đâu?" Hàn Phong nghi hoặc nói.
Lý Hưởng giải thích: "Lẽ nào anh chưa biết? Lãnh trưởng phòng chúng tôi một khi đụng tới đại án, liền quen một mình ở nhà trọ độc thân. Anh ấy nói muốn bảo trì mạch suy nghĩ rõ ràng, không thể chịu được quấy nhiễu."
Lãnh Kính Hàn lấy khăn ăn lau miệng, nói: "Long Giai lái xe đưa chúng ta đi. Khả Hân cũng lên xe đi"
Long Giai đưa bọn họ đến nơi, rồi lái xe đưa Khả Hân về nhà. Hàn Phong nhìn theo xe jeep Bắc Kinh sửa thành xe cảnh sát, nói với Lãnh Kính Hàn: "Long Giai rất tốt. Đúng không?"
"Còn cần cậu nói, người ta là hoa khôi của trường cảnh sát đó."
"Cô ấy nhất định có rất nhiều bạn trai nhỉ?"
"Nói ra cũng lạ, con bé hình như chưa có bạn trai."
Hàn Phong cười như hoa nở: "Không thể nào? Sao con gái mà tôi đụng tới đều không có bạn trai? Không phải anh đang gạt tôi đó chứ?"
Lãnh Kính Hàn nhìn nụ cười thiếu đứng đắn của Hàn Phong, đương nhiên biết sắc lang này đang suy nghĩ gì. Ông nói: "Nói cũng kỳ quái, các cô ấy quả thật chưa từng có bạn trai, Khả Hân là tôi trông coi từ nhỏ đến lớn, sau khi có được hai bằng ban biên tập báo chí và tài chính khoa thương mại trở lại thành phố H, vẫn chưa thấy có bạn bè gì khác thường. Hai năm trước Long Giai được điều đến phòng trinh sát hình sự chúng tôi. Khi vừa tới, mấy thằng nhóc Hạ Mạt, Trương Nghệ, Lý Hưởng đều chộn rộn, nhưng sau đó chẳng biết tại sao đều bỏ cuộc."
Hàn Phong vuốt cằm, thở dài nói: "Có lẽ là sợ bị quẳng qua vai đó."
"Cái gì? Cái gì quẳng qua vai?" Lãnh Kính Hàn vừa móc chìa khóa ra vừa hỏi.
Hàn Phong nói: "Không có gì. Là chỗ này à."
Lãnh Kính Hàn nói: "So với chỗ của cậu tốt hơn gấp trăm lần."
Hàn Phong lắc đầu nói: "Anh còn chưa ở đó. Làm sao anh biết được chỗ tốt của nó."
Nhà trọ độc thân rất nhỏ, nhà một phòng, có thêm phòng bếp nhà xí, còn có một ban công nhỏ. Hàn Phong đứng trên ban công, màn đêm đã bao phủ cả bầu trời.
Lãnh Kính Hàn nói: "Nhìn bộ dáng cậu như trong lòng đã có dự tính, nói đi, cậu còn biết được bao nhiêu tình huống chưa nói ra?"
"Nếu thuận lợi, tôi sắp biết hung thủ là ai, còn sắp biết xe của Lâm Chính làm thế nào phát nổ rồi." Hàn Phong mỉm cười.
Lãnh Kính Hàn trợn tròn mắt, cả kinh nói: "Thằng nhóc cậu, cư nhiên giấu giếm tin tức quan trọng như vậy không nói."
Hàn Phong trầm ngâm nói: "Hiện tại chúng ta không biết rõ, chính là tại sao Lâm Chính lại đi con đường hỏng kia, còn có, tại sao hắn yên tâm đem cổ phần vài tỷ đồng tùy tiện tặng cho người khác. Tại sao hung thủ muốn chọn vào lúc này để xuống tay? Nếu hai năm trước Lô Phương đón Lương Tiểu Đồng đi, chứng tỏ bọn chúng hai năm trước đã bắt đầu kế hoạch này. Nhưng sao lại kéo dài lâu như vậy chứ? Còn có một điểm đáng ngờ chính là ngày đó bọn chúng làm sao dám yên lòng để tôi gặp Lương Tiểu Đồng? Là Lương Tiểu Đồng không chút hiểu rõ sự tình hay có dụng ý khác? Lương Tiểu Đồng chí ít cũng phải biết Lô Phương không phải mẹ của nó chứ?"
Lãnh Kính Hàn không có tâm tình để nghe Hàn Phong nói những chuyện không biết, ông hỏi: "Vấn đề này sớm muộn cũng sẽ điều tra rõ ràng, trước tiên tôi hỏi cậu, cậu nói hung thủ đứng phía sau là ai?"
Hàn Phong bộ dạng lười biếng, phiêu mắt liếc Lãnh Kính Hàn một cái, "Với thông tin chúng ta nắm giữ hiện tại, có thể suy đoán ra vài đặc điểm của y, bằng cấp cao, trí tuệ cao, nam giới, bụng dạ nham hiểm, rất có khả năng từng luyện tập thể hình, tố chất cơ thể của bản thân rất tốt."
Lãnh Kính Hàn nói: "Bằng cấp cao, trí tuệ cao tôi còn có thể hiểu được, tại sao nhất định là nam giới, tố chất cơ thể còn phải rất tốt?"
Hàn Phong nói: "Bởi vì y ra lệnh cho một đám thủ hạ lớn, muốn một nhóm người như vậy thay y bán mạng, không có thủ đoạn hơn người sẽ không làm được đâu. Thông thường mà nói nữ giới rất khó phục chúng, hơn nữa, anh có chú ý đến không, y có thể khiến cho nữ nhân khác vì y hy sinh hết thảy, điểm ấy, thường là độc quyển của nam giới." Nói tới đây, Hàn Phong đắc ý cười to.
"Vậy cậu nói xem, rốt cuộc là ai?"
"Tôi nói tôi sắp biết, chứ đâu nói tôi đã biết."
Lãnh Kính Hàn không thèm truy hỏi Hàn Phong nữa, tự mình lên giường đi ngủ.
Hàn Phong một mình đứng trên ban công, bắt đầu sắp xếp lại mạch suy nghĩ. Hiện tại tất cả đầu mối đều đã xâu chuỗi lại, kỳ thật tình tiết vụ án rất đơn giản, chính là Lô Phương nhận nuôi Lương Tiểu Đồng trước, sau đó tiếp cận Lương Hưng Thịnh và Lâm Chính, rồi thông qua thủ đoạn gì đó chưa biết lừa được Lâm chính đồng ý chuyển nhượng 5% cổ phần Hằng Phúc trong tay cho Lương Hưng Thịnh. Sau đó giết chết Lâm Chính và Lương Hưng Thịnh, cổ phần này liền rơi vào tay Lương Tiểu Đồng, hiển nhiên liền quy về người giám hộ là cô ta khống chế. Chẳng qua hung thủ dùng thủ pháp hết sức kỳ lạ, làm cả sự kiện tách rời ra, để không bất luận kẻ nào có thể liên hệ lại với nhau. Nhưng mà, tại sao bọn họ không bán hoặc chuyển nhượng quyền cổ phần, sau đó giết Lương Tiểu Đồng, mang theo khoản tiền đó bỏ trốn chứ?
Công ty Lương Hưng Thịnh phá sản, sau khi mua bảo hiểm thì chết vì tai nạn xe, đều là kế sách nhỏ trong kế hoạch lớn, làm đến cực kỳ sạch sẽ, chẳng qua truy tìm tiếp, đầu mối đến chỗ Ngô Chí Quang thì bị chặt đứt. Mà cái chết của Lâm Chính, ngay cả một đầu mối cũng không để lại, cư nhiên còn có Hắc Võng gì đó liên lụy vào, càng đáng ngạc nhiên hơn. Nghĩ tới đây, trong lòng Hàn Phong thoáng hồi hộp, rồi đột nhiên nhớ tới, ngày ấy khi cùng Lãnh Kính Hàn trêu đùa có nói, nếu cảnh sát giao thông kia bị giết, là kế hoạch bọn họ sớm đã nghĩ tốt, vậy sự xuất hiện của Hắc Võng, cũng không có gì kỳ quái. Mà loại tình huống thứ hai, là bọn họ lấy được tin tức, bị buộc đến gấp rút, nhanh chóng mượn đao giết người. Bọn họ lấy được tin tức, cũng chính là nội bộ phòng điều tra hình sự có kẻ địch, nếu như là khả năng thứ hai, vậy đầu mối tựa bông tuyết tung bay như hôm nay, không phải sẽ khiến hung thủ càng sốt ruột sao?
Hàn Phong nhớ lại, ngày đó nói với Lãnh Kính Hàn, con thỏ nóng nảy, cũng sẽ cắn người đó. Nếu hung thủ biết được tình huống hiện tại, y sẽ làm thế nào? Có phải sẽ cắn người không? Anh lại cúi đầu suy ngẫm: "Nhưng mà, người đầu tiên con thỏ cắn, sẽ là ai đây?"
Đang nghĩ ngợi, thình lình nghe được một loại tiếng vù vù, tựa như có một đoàn ong vò vẽ bay lượn trên đỉnh đầu, Hàn Phong vội ngẩng đầu nhìn quanh khắp nơi, không nhìn thấy gì, lúc này anh phát hiện, thanh âm là từ hai bên truyền đến. Hàn Phong hiển nhiên hướng trái phải nhìn quanh, góc ngoặc bên phải, anh thấy một chiếc máy bay trực thăng. Nói đúng ra, là mô hình một chiếc máy bay trực thăng, ước chừng cỡ nửa bàn học, trong đêm đen, tựa như một con ruồi thật lớn, dưới chân con ruồi, còn có hai cái trứng và một miếng bánh ngọt vuông vức.
Mô hình trực thăng khi bay đến cách chừng chưa đến mười thước, anh mới nhìn rõ, đó nào phải là trứng gì, rõ ràng là hai trái lựu đạn, mà lựu đạn chỉ có ngòi nổ, còn miếng bánh ngọt nọ chính là kíp nổ trung gian -- nén chất nổ.
"Oa!" Hàn Phong rú một tiếng kỳ quái, vứt chai nước khoáng, không chút nghĩ ngợi, xoay người chạy trở về, thân hình anh đột nhiên trở nên nhạy bén trước đây chưa từng có, tựa như báo săn mồi, mỗi phần cơ thể đều chứa đựng sức mạnh đến tột cùng. Mô hình trực thăng bay vào trong phòng chưa đến hai giây, ngay trong khoảng thời gian hai giây này, Hàn Phong xông qua gần tám thước chiều rộng của phòng khách đến phòng ngủ, giơ một cước đạp ngay Lãnh Kính Hàn đang ngáy ngủ lăn xuống dưới giường, một chân khác cũng bước qua giường, đồng thời đưa tay tung một cái, đem cả chiếc giường ngã ngược úp lại, đem mình và Lãnh Kính Hàn che dưới giường. Mới vừa làm xong hết thảy, chợt nghe một tiếng nổ lớn kinh thiên động địa, nương theo tiếng nổ, là cả khu nhà trọ run rẩy, lắc lư, như tấm mền bị xé rách. Thanh âm giằng co gần mười giây, sóng nhiệt tràn vào giường, sau đó là mùi nhựa bị đốt cháy, mùi tường bị đun nóng, còn có mùi sót lại của thuốc nổ, đủ loại mùi xen lẫn cùng nhau tiến vào trong giường.
Hàn Phong dùng sức đẩy giường ra, ngọn lửa còn đang thiêu đốt, cả khu nhà trọ bị xé toạc thành một cái động lớn. Tiếng vang cực đại khiến Lãnh Kính Hàn bừng tỉnh, trong miệng ông kêu: "Nóng quá nha, cậu tắt điều hòa hả?"
Hàn Phong bổ ông một cước, "Mau đứng dậy, chúng ta thiếu chút nữa thành heo quay rồi. Anh thật xúi quẩy, vừa đi cùng anh tôi liền gặp xui theo."
"Cái gì!" "Trời ạ! Chuyện gì đã xảy ra?" Tiếng vang cực lớn không chỉ đánh thức Lãnh Kính Hàn, tất cả các nhà phụ cận đều bừng tỉnh theo. Lãnh Kính Hàn lúc này mới thấy rõ tình cảnh của mình, hô hoán: "Ông trời của tôi ơi!"
Khu nhà trọ độc thân ở lầu sáu, mà phía trên còn có một tầng, tường trong nhà Lãnh Kính Hàn sụp xuống, tầng phía trên mất đi chống đỡ, cuốn cả nhà phía trên của Lãnh Kính Hàn chúi xuống. Hàn Phong nói với Lãnh Kính Hàn: "Nếu còn không ra ngoài, chúng ta sẽ bị đè chết ở đây đó."
Hàn Phong chỉ mặc quần lót, lao ra khỏi cánh cửa chống trộm biến dạng đầu tiên, Lãnh Kính Hàn còn dùng chút chăn đơn quấn lại, trước khi đi còn không quên cầm di động của ông theo. Hai người vừa ra khỏi cửa phòng, chỉ nghe 'ầm' một tiếng, mặt nghiêng tầng sáu đã không cách nào chịu được áp lực phía trên nữa, nhà tầng thứ bảy theo mặt phẳng nghiêng trượt xuống, khiến cho tiểu khu trong đêm tối lại nổ vang một tiếng.
Trong lúc nhất thời, 119, 120, 110, toàn bộ rú còi mà đến. Tiểu khu một đêm sôi trào.
Hàn Phong và Lãnh Kính Hàn là đương sự, hiển nhiên phải tới đồn công an ghi lời khai. Thế nhưng bất đồng chính là tiếp đãi bọn họ, là cục trưởng cục công an Quách Tiểu Xuyên.
Quách cục trưởng hỏi: "Lão Lãnh, sao tình hình rùm beng như vậy?"
Lãnh Kính Hàn than vãn: "Có khả năng liên quan đến vụ án tôi tra gần đây, này, không phải cậu đã chứng kiến toàn bộ quá trình phát sinh án sao, kể cho Quách cục trưởng chút đi."
Quách cục trưởng nhìn Hàn Phong, "Vị này chính là?"
Lãnh Kính Hàn giới thiệu nói: "Hàn Phong, vị này chính là --"
Hàn Phong nói: "Không cần, tôi không muốn sau này thường xuyên giao thiệp với các anh, tôi biết anh ấy gọi là Quách cục trưởng, anh ấy biết tôi gọi là Hàn Phong, thế là được." Anh đem sự tình đã xảy ra nói đại khái một lần.
Quách cục trưởng nói: "Cậu nói chuyện này xảy ra vào hơn 2h sáng, sao cậu chưa ngủ, còn một mình đứng ở ban công?"
Hàn Phong chỉ một ngón tay vào Lãnh Kính Hàn, "Đừng coi anh ấy già cả, ngáy so với sấm nổ còn vang hơn, hỏi sao mà ngủ?"
Lãnh Kính Hàn dở khóc dở cười, nhân viên ghi chép tên Tiểu Nhã cũng che miệng cười, ngay cả Quách cục trưởng cũng nhịn được cười khanh khách.
Quách cục trưởng nói: "Cậu là nói máy bay điều khiển từ xa tới?"
Hàn Phong gật đầu. Quách cục trưởng nói: "Nói như vậy, là phần tử phạm tội công nghệ cao."
Lãnh Kính Hàn nói: "Đúng vậy. Sự tinh vi của kế hoạch bọn chúng vạch ra, anh cũng chưa từng nghe nói qua đâu."
Quách cục trưởng phân tích: "Nói như thế, là việc anh tra án đã đụng đến quyền lợi của bọn chúng, bọn chúng áp dụng hành động trả thù."
Lãnh Kính Hàn nói: "Đúng vậy. Hiện tại thoạt nhìn là thế đó."
Quách cục trưởng nói: "Nhưng bọn chúng làm sao biết trụ sở của anh, hơn nữa còn đến nhanh như vậy?"
Hàn Phong nói: "Sớm đã điều tra rồi ấy chứ."
Quách cục trưởng nói: "Ồ, nói thế là sao?"
Hàn Phong nói: "Muốn bố trí kế hoạch tinh vi như vậy, đương nhiên phải tra chi tiết nhân vật lãnh đạo chủ yếu có khả năng phụ trách lo liệu vụ án này rồi, cái này gọi là biết người biết ta."
Quách cục trưởng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, đồng thời cũng có nhận thức mới đối với Hàn Phong, càng phát giác lai lịch về thân phận của anh hết sức thần bí, chẳng biết Lãnh Kính Hàn từ chỗ nào tìm được một thằng nhóc như vậy. Quách cục trưởng thu hồi mạch suy nghĩ về nói tiếp: "Lá gan của hung thủ kia cũng thật lớn, cư nhiên dám xuống tay với nhân viên điều tra hình sự, chúng tôi nhất định sẽ điều tra mọi chuyện rõ ràng."
"Không thể nào, chỗ này bình thường tôi chưa bao giờ đến ở, ngay cả phòng điều tra hình sự cũng chỉ có Lý Hưởng biết mà thôi. Nếu bọn chúng ngay cả cái này cũng tra ra, vậy bọn chúng cũng thật. . . . . ."
Hàn Phong xoay đầu sang một bên, cười cười, đối với cách nói của Lãnh Kính Hàn tỏ vẻ hết sức hoài nghi. Rồi anh hướng Quách Tiểu Xuyên nói: "Chúng tôi có thể đi chưa, tôi thật sự mệt rồi."
"Được rồi. Tiếp tục tra đại án của hai người đi. Có gì cần, chúng tôi đều sẽ toàn lực phối hợp." Quách cục trưởng vừa nói vừa cùng Lãnh, Hàn hai người bắt tay nói lời từ biệt.
Lúc này Hàn Phong đã buồn ngủ đến mông lung, trong miệng không ngừng phàn nàn: "Đi, trở về phòng điều tra ngủ. Sớm nói không muốn theo anh mà, hại tôi cả một đêm ngủ không ngon giấc." Mới vừa trải qua một kiếp nạn sinh tử, còn có thể bình yên đi ngủ, e rằng chỉ có hai người Hàn Phong và Lãnh Kính Hàn mới có thể làm được.
Lãnh Kính Hàn suy nghĩ một chút, gọi điện thoại cho Hạ Mạt, bảo cậu ấy đến hiện trường nhìn một chút, hy vọng có phát hiện gì đó.
"Cậu ấy có thể phụ trách chuyện đó?" Hàn Phong hỏi.
"Thằng nhóc đó, nó đối với bom có thể nói là tinh thông."
Lãnh Kính Hàn vừa đi gọi điện thoại, Hàn Phong nhìn ông, không khỏi nhớ tới một người, người nọ đối với bom mới chính thức được cho là tinh thông, bởi vì bom người đó chế tạo không cách nào tháo bỏ được, đã rất nhiều năm không gặp, chẳng biết người ta hiện tại thế nào.
Ngày thứ hai, Lãnh Kính Hàn sáng sớm vừa thức dậy, đã nhìn thấy Hàn Phong ở đó nghịch máy tính, không nhịn được nhắc nhở anh: "Đó là máy tính nội bộ của cảnh cục, đều là cơ mật cấp cao, cậu đừng lộn xộn."
Hàn Phong liếc mắt nhìn Lãnh Kính Hàn: "Cơ mật tầm xàm, tôi đang lên mạng." Đang nói, có người đến.
Người đến phòng điều tra hình sự sớm nhất cư nhiên không phải Hạ Mạt, mà là Long Giai, cô phá lệ mặc một thân áo váy màu tím, giày cao gót, đem thân hình thanh thoát càng thêm vẻ lâm ly, Hàn Phong nhìn không chớp mắt. Cô là tới đón Hàn Phong đi tìm Đinh luật sư đó.
Lãnh Kính Hàn nói với hai người: "Mấy đứa đi sớm một chút, đến trễ Đinh luật sư phải bề bộn nhiều việc."
Long Giai nhìn thấy Hàn Phong, thế nào cũng không cao hứng nổi, vừa nhìn Hàn Phong như vậy, mặt cô chợt đỏ bừng, lập tức quay lưng đi. Hàn Phong lúc này mới phát hiện, bản thân còn mặc đồ ngủ, bốn phía cũng không có quần áo gì có thể mặc nha. Ánh mắt của anh đảo qua, rơi vào trên người Lãnh Kính Hàn. Lãnh Kính Hàn lập tức lui về phía sau, nói: "Cậu, . . . . . .cậu muốn làm gì?"
Hàn Phong không đáp, chỉ cười, cười đến mức Lãnh Kính Hàn không ngừng sợ hãi, vội nói: "Cậu đừng làm càn, tôi đã gọi điện kêu người đem quần áo tới." Ông lại lui về phía sau mấy bước, đã lùi đến cửa phòng làm việc, không còn đường lùi nữa rồi.
"Tôi chờ không kịp nữa!" Hàn Phong nói xong liền nhào tới trước, cùng Lãnh Kính Hàn ngã vào phòng làm việc.
Trong chốc lát, Hàn Phong quần áo chỉnh tề từ phòng làm việc bước ra, nói với Long Giai: "Chúng ta có thể đi rồi."
Long Giai nghĩ đến Lãnh trưởng phòng bị lột sạch quần áo không biết sẽ thành dạng gì, nhịn không được cười rộ lên.
Long Giai lái xe mang Hàn Phong đến văn phòng luật của Đinh Nhất Tiếu. Ở trong xe, Hàn Phong không nhìn ngoài cửa sổ, mà vẫn nhìn chằm chằm đùi Long Giai, bắp đùi thon dài từ giữ áo váy lộ ra một đoạn, trắng nõn trơn mềm. Lọt vào mắt Long Giai, đột nhiên phanh một cái, Hàn Phong bất ngờ không kịp đề phòng, "phịch" một tiếng, khi ngẩng đầu lên lại, giữa sống mũi đã đen một cục, như một bạn nhỏ xướng vai hề. Hàn Phong quát: "Cô làm sao vậy nha?"
Long Giai thản nhiên cười, "Anh không phát hiện ra sao? Xe phía trước thắng gấp, tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì."
Xe rất nhanh đã chạy đến dưới lầu cao ốc Thiên Nguyên, nó mặc dù không cao nhất thành phố H, nhưng tuyệt đối có thể chen vào nhóm cao ốc hạng nhất của thành phố H. Sở sự vụ của Đinh Nhất Tiếu ngay tại tầng 24 của cao ốc.
Hai bước ra khỏi thang máy, phía trước mặt là quầy lễ tân, trái phải hai dãy ghế, đã có năm sáu người ngồi, mỗi người đều lo lắng bất an. Long Giai hướng nữ tiếp tân nói rõ mục đích đến, cô gái kia ôn hòa nói: "Ồ, Đinh luật sư đã đợi hai vị được một lúc rồi."
Long Giai nói tiếng 'cám ơn', liền dẫn Hàn Phong đi về hướng phòng làm việc của Đinh luật sư, Hàn Phong lại hướng vị nữ tiếp tân trẻ tuổi kia đá lông nheo, chọc cho vị nữ tiếp tân che miệng cười không dứt.
Hai người đi tới trước của phòng làm việc của Đinh luật sư, gõ gõ cửa, mở cửa chính là một người lùn. Cửa vừa mở ra, Hàn Phong liền thấy được người đang ngồi làm việc trước bàn nọ, ba tư ba năm tuổi, mang mắt kính gọng vàng, tinh thần sung mãn, thoạt nhìn rất văn nhã. Gã mặc một bộ âu phục thoải mái, bên trong là áo sơ mi tơ tằm màu đen thuần, cơ thể bên dưới lớp áo đường nét lại hết sức rõ ràng, không cần phải nói, ai đều cũng có thể nhìn ra, đây là vị có thể sử dụng chức quyền thay quan tòa Đinh Nhất Tiếu -- Đinh luật sư. Hàn Phong hơi cúi đầu, nhìn một chút người lùn vừa mở cửa cho bọn họ, người này vóc dáng thấp bé, tứ chi thô ngắn, đầu nhìn qua có vẻ vô cùng cực đại, trong mắt có cỗ sát khí khiến kẻ khác phát rét.
Hàn Phong đang đồng thời đánh giá hai người này, Đinh Nhất Tiếu cũng đang đánh giá hai người Hàn Phong, nhìn thấy Long Giai, hiển nhiên là trước mắt sáng ngời, nữ cảnh quan hiếm thấy, nhưng người phía sau nữ cảnh quan này lại càng làm kẻ khác chú ý. Hàn Phong mặc âu phục quần tây từ trên người Lãnh Kính Hàn lột xuống, đều ngắn một khúc, lộ ra cổ tay và cổ chân, mang đôi giày da, rồi lại không mang vớ. Cả người cao cao gầy gầy, cùng người lùn nọ đứng chung một chỗ, có vẻ càng cao ngất.
Long Giai thay hai người giới thiệu, Hàn Phong dùng sức hít một hơi, đưa tay bắt tay Đinh Nhất Tiếu, tay Đinh Nhất Tiếu lớn mà hữu lực. Hàn Phong cười nói: "Thân thể Đinh luật sư thật khỏe, nếu không phải nhìn thấy anh ở đây, nhất định sẽ cho rằng anh làm vận động viên thể hình ấy chứ."
Đinh Nhất Tiếu cười nói: "Luật sư vốn là chức nghiệp mệt chết người đi được, nếu không có thân thể tốt, sẽ không chịu nổi đâu. Đúng rồi, đây là em họ tôi, gọi là A Bát, hiện tại là trợ thủ của tôi. A Bát, vị này chính là Long cảnh quan và Hàn Phong --" Đinh Nhất Tiếu nhìn về phía Hàn Phong.
Hàn Phong nói: "Thám tử tư."
A Bát vươn tay ra cùng Hàn Phong bắt tay, Hàn Phong hơi khom lưng cầm tay A Bát nói: "Xin chào."
A Bát cũng không đáp lời, tay căng thẳng, khiến cho Hàn Phong cuống quít kêu la: "Ôi chao ôi, đau quá, đau đau. . . . . ."
Sắc mặt Đinh Nhất Tiếu phát lạnh, nói: "A Bát, không được vô lễ với khách." Rồi chuyển hướng hai người Hàn Phong: "Em họ tôi là người câm, khí lực có chút lớn, hy vọng nhị vị bỏ qua cho. Tốt lắm, chúng ta nói ngắn gọn, các bạn hy vọng biết gì, cứ nói ra đi. Chỉ cần là việc tôi biết, nhất định sẽ nói cho hai người, thời gian của tôi khá sít sao, cho nên --" Gã thoáng nhìn đồng hồ, "Chúng ta có thời gian hai mươi phút để nói chuyện."
Hàn Phong và Long Giai ngồi xuống đối diện Đinh Nhất Tiếu, cách bàn làm việc ở chính giữa, A Bát rót cho hai người hai ly nước, Hàn Phong lại hỏi có cafe hay không. Đinh Nhất Tiếu đành phải bảo A Bát rót cho Hàn Phong tách cafe.
Vấn đề đầu tiên của Hàn Phong lại là: "Đinh luật sư sớm như vậy đã hẹn khách rồi, thật là bận rộn quá nhỉ."
Đinh Nhất Tiếu không thể lĩnh hội dụng ý trong những lời này của Hàn Phong, chỉ nói: "Không còn cách nào, cũng là nhu cầu cấp bách của người dân, tôi bình thường tám giờ làm việc, hôm nay đẩy thời gian trễ hai mươi phút, hiện tại khách đều đang chờ ngoài cửa đấy."
Hàn Phong vừa vuốt miệng túi y phục, hỏi Đinh Nhất Tiếu: "Hút thuốc không?"
Đinh Nhất Tiếu vội nói: "Không, chúng tôi không hút thuốc."
Hàn Phong sờ túi khắp người, mới nói: "Ờ, tôi cũng không hút thuốc. Vợ của Đinh tiêu sinh nhất định rất đẹp nhỉ?"
Mày Đinh Nhất Tiếu thoáng cau lại, lập tức giãn ra, mỉm cười nói: "Thật không dám giấu giếm, tôi còn chưa kết hôn đâu."
Long Giai liếc xéo Hàn Phong, đây là những thứ vấn đề gì hả, sau đó hỏi: "Xin anh nói cụ thể một chút, lúc Lâm Chính đến văn phòng luật của anh có hỏi vấn đề gì liên quan đến chuyển nhượng cổ phần?"
"Là ngày 16 tháng trước, ngày đó lịch trình của tôi vốn đã đầy, Lâm Chính nhất định muốn tôi ở đây chờ anh ấy, nói có chuyện rất quan trọng muốn tìm tôi. Cho nên, tôi phái luật sư Tiểu Quách ra tòa hộ một vụ án, còn bản thân ở đây chờ anh ấy. Không ngờ tới, lại đợi được một người khác trước, chính là Lương Hưng Thịnh. Hắn đến hỏi trình tự luật của chuyển nhượng cổ phần, còn muốn nhờ tôi giúp hắn nhìn xem một phần thỏa thuận chuyển nhượng, tôi xem bản thỏa thuận kia, cũng là người chuyên nghiệp viết, không có sơ hở gì, cũng không có bẫy, sau khi nói cho hắn biết, hắn thật cao hứng ra về. Sau đó Lâm tiên sinh cũng tới, anh ấy cũng hỏi tôi chuyện chuyển nhượng cổ phần, tôi liền cảm thấy kỳ quái, chuyện như vậy, hẳn phải do ban sự vụ pháp luật của ngân hàng xử lý, hơn nữa công ty lớn như bọn họ, muốn tiến hành chuyển nhượng cổ phần, phải triệu tập đại hội cổ đông và hội đồng quản trị, tôi luôn hoài nghi, Lâm tiên sinh có phải đang lén lút tiến hành chuyển nhượng cổ phần hay không?"
Long Giai nói: "Đây là chuyện cơ mật của cảnh sát, không được tiết lộ. Chúng tôi còn muốn hỏi, nếu bọn họ không thông qua đại hội cổ đông hoặc hội đồng quản trị của công ty, thỏa thuận chuyển nhượng có hiệu lực hay không?"
Đinh Nhất Tiếu nói: "Trên thực tế, cổ phần nọ thuộc về tài sản cá nhân của Lâm tiên sinh, anh ấy thích cho ai thì cho, bất quá, nếu là chuyển nhượng cổ phần quy mô lớn, điều lệ của công ty bình thường đều quy định yêu cầu thông qua hội đồng quản trị và đại hội cổ đông, nếu không sẽ khiến cả nội bộ công ty không hài hòa, dẫn đến khủng hoảng sự khủng hoảng của chủ nợ, có lúc thậm chí còn gây nên hậu quả nghiêm trọng hơn. Tình huống này, tôi nghĩ, Lâm tiên sinh hẳn là so với tôi còn biết rõ ràng hơn mới đúng."
Long Giai hỏi: "Anh và Lâm Chính quen biết đã bao lâu?"
"Năm năm trước đã quen biết, tôi vẫn luôn đảm nhiệm cố vấn pháp luật của ngân hàng Hằng Phúc ở thành phố H, thế nhưng, nếu là chuyện nội bộ tập đoàn bọn họ, đều do bộ pháp vụ của nội bộ xử lý."
"Lương Hưng Thịnh, anh đối với người này có bao nhiên ấn tượng?" Long Giai lại hỏi.
Đinh Nhất Tiếu suy nghĩ một chút, "Nói thật, quả là không có bao nhiêu ấn tượng, nếu không phải ngày đó hắn cùng Lâm tiên sinh trước sau tới hỏi vấn đề chuyển nhượng cổ phần, tôi còn không nhớ kỹ sở chúng tôi là cố vấn pháp luật của công ty hắn."
Long Giai hết sức kỳ quái nói: "Nếu là cố vấn pháp luật của công ty hắn, sao lại không có ấn tượng chứ?"
"Xem ra Long cảnh quan không hiểu rõ nghề này của chúng tôi. Mời chúng tôi làm cố vấn chỉ phân thành hai loại, một loại song phương ký thỏa thuận cố vấn, nếu công ty anh xảy ra vấn đề gì, muốn kiện tụng, tôi có thể thay mặt anh, hơn nữa cho giá cả ưu đãi, nhưng sự vụ bình thường của công ty, tôi chung quy không hỏi tới. Còn có một loại hợp tác tựa như cùng ngân hàng Hằng Phúc, công ty bọn họ mỗi lần muốn ký hợp đồng lớn, tôi phải tham dự buổi ký kết, cùng xét duyệt trình tự luật. Mà Lương tiên sinh, là thuộc về loại đầu tiên, cho nên xí nghiệp của hắn không xảy ra vấn đề gì lớn, tôi sẽ không can dự vào."
Long Giai gật đầu, 'À' một tiếng, lại hỏi: "Lần cuối cùng Lâm Chính liên lạc với anh, là vào lúc nào?"
"Tôi chỉ có thể nói có khả năng, cũng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, gạt tôi sang một bên, tìm luật sư khác."
Long Giai nói: "Chẳng lẽ bọn họ tìm luật sư khác, anh lại không biết?"
"Trên thực tế, lịch trình mỗi ngày của tôi đều đã xếp đầy, cho nên, sau khi nhận được lời mời, chuyện duy nhất có thể làm, chính là điều chỉnh sắp xếp của lịch trình, ngân hàng Hằng Phúc bên kia không mời tôi tham gia hoạt động gì, tôi cũng không có thời gian đi thăm dò nguyên nhân." Nói tới đây, Đinh Nhất Tiếu thoáng nâng cổ tay nhìn đồng hồ, thời gian hai mươi phút còn lại không nhiều lắm.
Hàn Phong ngồi một bên, làm như nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng uống ngụm cafe, nhưng tầm mắt của anh dường như vẫn chăm chú nhìn phía dưới. A Bát bên cạnh Đinh Nhất Tiếu, luôn nhìn Hàn Phong, ánh mắt nhìn anh cổ quái rất khó hiểu.
Long Giai lại hỏi: "Vậy sau khi Lương Hưng Thịnh phá sản, thanh toán sổ sách phá sản của công ty hắn, anh không tham gia?"
"Trên thực tế, sau khi công ty của Lương Hưng Thịnh tuyên bố phá sản, ngân hàng Hằng Phúc cũng chưa chỉ định tôi làm đại diện của bọn họ tham gia tổ thanh toán."
"Ồ, vậy anh phải chăng. . . . . ." Nói tới đây, thình lình toàn thân Long Giai run lên, có vẻ cực kỳ mất tự nhiên, sau đó mới tiếp lời: "Phải chăng đã biết ngân hàng Hằng Phúc vốn là trừ anh ra, còn mời mấy vị luật sư khác?"
Nguyên lai, ngay lúc Long Giai hỏi vấn đề này, tay không cầm tách của Hàn Phong lại đột nhiên duỗi về phía đùi của cô, Long Giai hiển nhiên toàn thân chấn động, nhưng lại không tiện trực tiếp làm ra phản ứng gì, tay Hàn Phong đặt dưới mặt bàn, Đinh Nhất Tiếu và A Bát nọ hiển nhiên không nhìn thấy được.
"Tôi biết, ngân hàng Hằng Phúc ở thành phố này, tổng cộng mời bảy vị luật sư, nhưng đây là kinh doanh cơ mật, không phải việc tôi có thể tiết lộ. Hy vọng nhị vị lượng thứ. Ấy, Long cảnh quan, cô, khó chịu sao? Có phải không khí quá lạnh không, A Bát, giảm điều hòa xuống một chút."
Vẻ mặt Long Giai cực kỳ mất tự nhiên, ngay cả hai vai cũng có chút run rẩy, hiển nhiên đang cực lực khắc chế bản thân. Hàn Phong lại tự tiếu phi tiếu, đôi mắt không nhìn Đinh Nhất Tiếu, mà đánh giá khắp nơi trong phòng.
"Không, không cần, tôi không sao." Vẻ mặt Long Giai cũng tự nhiên hơn một chút, cô đã phát giác ra, tay Hàn Phong ở trên đùi mình, không phải đơn giản là sờ mó, mà là dùng ngón tay gõ ra mã morse. Mặt Long Giai lại dần đỏ lên, tâm tư hỗn loạn, thầm nghĩ: "Thằng cha cổ quái này, anh ấy rốt cuộc muốn làm gì đây."
Lúc Hàn Phong gõ lần thứ ba, Long Giai đã hiểu, ý là 'Cứ thế này đứng dậy đi trước tôi, bất luận phát sinh tình huống nào, tuyệt đối không được quay đầu'. Long Giai mặc dù không biết Hàn Phong làm như vậy là có ý gì, nhưng cô vẫn âm thầm lấy tay gõ trên mu bàn tay Hàn Phong 'đã hiểu'. Hàn Phong uống xong một ngụm cafe cuối cùng, nói: "Vô cùng cám ơn Đinh luật sư đã dốc sức ủng hộ, tôi nghĩ, chúng tôi đã có đủ thông tin, cũng cảm tạ cafe của anh."
"Nào có, cùng các vị hợp tác, là nghĩa vụ của người dân, nếu còn yêu cầu gì, hoan nghênh các bạn đến điều tra bất cứ lúc nào, chỉ cần tôi biết, tuyệt không giấu giếm." Nói xong, ba người bắt tay cáo biệt, Long Giai đi trước, Hàn Phong đi sau. Khi Hàn Phong đứng lên, âu phục đụng phải tách cafe, trong nháy mắt tách cafe nọ rơi xuống đất, một bàn tay vững vàng tiếp được tách cafe. Là A Bát, gã tiếp được tách cafe, hướng đám Hàn Phong nhìn thoáng qua, nhưng hai người Hàn Phong và Long Giai đều không quay đầu lại, đi thẳng ra ngoài sở sự vụ. Người chờ bên ngoài, vừa thấy Hàn Phong bọn họ ra, lập tức có người chen về phía trước, vừa chen vừa nói: "Đến tôi, đến tôi."
Vào thang máy, Long Giai mới tức giận hỏi Hàn Phong: "Anh có ý gì hả? A --"
Long Giai vừa hỏi xong, Hàn Phong lại vỗ một chưởng, đánh vào trên mông Long Giai, Long Giai quát to một tiếng. Hàn Phong vỗ một chưởng này, liền đảo trắng mắt, nhìn trần nhà, Long Giai vốn định phát cáu, nhưng khi cô theo tầm mắt của Hàn Phong nhìn qua, phát hiện trên trần nhà đối diện đúng bọn họ có một máy camera. Mãi đến khi ra khỏi đại sảnh của cao ốc Thiên Nguyên, lúc Long Giai mở cửa xe, Hàn Phong mới nói: "Đinh Nhất Tiếu nói dối, không một câu nào đáng tin."
Long Giai đóng cửa xe, cài dây an toàn, ngờ vực nói: "Tôi không biết là ông ta có vấn đề chỗ nào hết."
"Tối qua, tôi đã phân tích với Lãnh Kính Hàn, vài đặc điểm của tên đầu têu phía sau vụ án này, bằng cấp cao, trí tuệ cao, nam giới, thủ đoạn nham hiểm, rất có thể từng luyện tập thể hình, tố chất cơ thể của bản thân rất tốt."
"Anh nói như vậy, là hoài nghi Đinh Nhất Tiếu chính là kẻ chủ mưu phía sau?"
"Gã có khả năng rất lớn."
Cửa sổ tầng 24, Đinh Nhất Tiếu cùng A Bát nhìn xe cảnh sát của Hàn Phong bọn họ lái đi, Đinh Nhất Tiếu cười lạnh nói: "Còn tưởng lợi hại thế nào chứ, kết quả chỉ là thằng nhóc lưu manh háo sắc mà thôi. Chúng ta không cần sợ hắn như vậy đâu."
A Bát lại lạnh lùng lắc đầu, ý bảo không thể khinh địch, đồng thời, máy tính 'tít' một tiếng. Đinh Nhất Tiếu cùng A Bát đều chấn động, lập tức trở lại trước bàn làm việc. Trong máy tình truyền đến thanh âm, hỏi: "Đã tiếp xúc với cậu ấy, Đinh Nhất Tiếu, anh nghĩ người nọ thế nào?"