• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full KINH THIÊN KỲ ÁN (2 Viewers)

  • Quyển 2 - Chương 12: Cuộc điều tra cuối cùng

Hàn Phong bừng tỉnh, chỉ thấy Long Giai an tĩnh nằm trên giường, tựa như đang ngủ vậy, khóe miệng của cô, tựa hồ còn treo một nụ cười mỉm ngọt ngào. Hàn Phong nhẹ nhàng nói: "Giai em, em nói rất đúng, còn có rất nhiều chuyện phải làm đấy, mặc kệ là ai bắn em, chúng ta đều phải bắt hắn trả gấp bội!" Anh lưu luyến không thôi đứng dậy, nói: "Anh sẽ tới thăm em, chờ anh nhé!"



Sau khi anh hướng y tá cùng các bác sĩ bàn giao rõ ràng, chạy về phòng điều tra hình sự, Lãnh Kính Hàn nói: "Rốt cuộc cũng chịu trở về rồi?"



Hàn Phong nói với Lãnh Kính Hàn: "Đem những tư liệu có liên quan đến hắc võng, mang ra đây hết cho tôi!"



Lãnh Kính Hàn nói: "Tư liệu của hắc võng chỗ chúng tôi có, đều giao cho hình cảnh quốc tế rồi. Tự chúng tôi lưu lại đều là vài mảnh rời rạc, không có bao nhiêu giá trị đâu?"



Hàn Phong nói: "Vậy đưa tôi về, tự mình nghĩ biện pháp!"



Lãnh Kính Hàn nói: "Nghĩ biện pháp thì được, nhưng cậu đừng làm ẩu nha!"



Hàn Phong trở lại tiệm uốn tóc, Khuất Yến kinh ngạc nói: "Các anh tra vụ án gì thế? Mọi người đều biến dạng cả rồi."



Hàn Phong hai tay khoát lên hai vai Khuất Yến, khẩn thiết nói: "Chị Yến, mấy ngày này, chị đừng nói chuyện với em, để em nghĩ ngơi một chút! Em mệt mỏi quá!"



Khuất Yến nói: "Được được, tôi sẽ không nói chuyện với cậu đâu."



Hàn Phong trở về phòng, trong phòng cũng sạch sẽ hơn không ít, bộ sách vốn tùy ý chất đống được chồng lại chỉnh tề, bàn ghế cũng được lau chùi qua, Hàn Phong nhìn căn phòng biến hóa kỳ dị, đôi mắt lại rơi trên giường, anh đặt mông ngồi xuống, lẩm bẩm nói: "Giường của mình nằm thoải mái hơn!" Anh đặt đầu nằm xuống, lập tức "ôi chao" một tiếng lại ngồi dậy.



Hàn Phong vừa xốc gối lên nhìn, dưới gối vậy mà bị người ta chèn cục gạch, mà phía dưới cục gạch, đè một tờ giấy, Hàn Phong rút tờ giấy ra, nhìn chữ viết xinh đẹp của Long Giai trên giấy, ngọn lửa trong mắt bắt đầu thiêu đốt, phẫn nộ nói: "Hóa ra là như vậy!"



Khuất Yến nhìn Hàn Phong vừa mới lên lầu, trong lúc hốt nhiên tựa như đổi một người khác vọt xuống, cầm ống nghe điện thoại lên bắt đầu bấm số.



Hàn Phong nói: "Alo, là sân bay quốc tế phải không? Tôi muốn hỏi một chút, chuyến bay ngày 15 và 16 rốt cuộc có những chuyến nào rời khỏi thành phố H? Xin thay tôi kiểm tra trong hai ngày đó, có một hành khách tên Tần Di hay không, đúng, Tần trong triều Tần, Di trong tâm khoáng thần di (vui vẻ thoải mái) , nữ giới, khoảng 20 tuổi, thân cao 1m74, tóc vàng, uốn lọn. À, không có hả, tốt, cám ơn!"



Hàn Phong lại bấm số, nói: "Alo, sân bay Hoa Đông sao? Tôi muốn hỏi một chút, ngày 15. . . . . ."



Hàn Phong lại liên lạc với Trang Hiểu Quân, anh hỏi: "Hiểu Quân sao?"



Trang Hiểu Quân kinh hỉ nói: "Hàn Phong!"



Hàn Phong nói: "Tôi hỏi cậu, còn nhớ một tuần trước không, chính là trước khi Giang Vĩnh Đào chết một ngày, cậu có gặp mặt Tần Di không?"



Trang Hiểu Quân nói: "Không phải vụ án đã kết thúc sao? Thế nào mà đột nhiên lại nhớ tới hỏi vấn đề này?"



Hàn Phong nói: "Cậu mặc kệ tại sao đi, chỉ cần nhớ lại một chút xem cậu còn có thể nhớ ra chuyện ngày đó không."



Trang Hiểu Quân nói: "Tôi nghĩ đã. À, nhớ rồi, ngày đó chúng tôi cùng ăn cơm tối ở Thế Hào, lúc ấy, tôi cũng không cảm giác được chị Tần Di có chỗ nào không đúng nha?"



Hàn Phong: "Bữa tối! Cậu nghĩ lại đi, ngàn vạn lần đừng nhớ lầm."



Trang Hiểu Quân nói: "Không lầm đâu, bởi vì chị ấy đáp ứng tôi, ngày thứ hai sẽ mang tôi đến vườn Thế Bác, nhưng ngày thứ hai chị ấy đã. . . . . ."



Hàn Phong lại hỏi: "Hai người ăn khi nào?"



Trang Hiểu Quân nói: "Khoảng 9h tối đó, tôi nhớ rõ trời tối đen rồi chúng tôi mới đi."



Hàn Phong nói: "Quả nhiên là như vậy."



Trang Hiểu Quân nói: "Anh nói sao?"



Hàn Phong nói: "À, không có gì. Cám ơn cậu. Đúng rồi, anh hỏi cậu tiếp một vấn đề, lần đầu tiên bọn anh tới thành phố T, các cậu không phải vừa mở một lần hội đồng quản trị sao? Cậu có thể nói cho anh biết, nội dung của cuộc họp hội đồng quản trị đó không?"



Trang Hiểu Quân nói: "Việc này, việc này vi phạm quy định của công ty đó."



Hàn Phong nói: "Hội nghị lần đó, có quan hệ cực kỳ quan trọng đến cả vụ án, cậu nhớ lại một chút, cậu tham gia hội đồng quản trị đúng không? Hẳn phải biết chứ."



Trang Hiểu Quân nói: ". . . . . ."



Khuất Yến không biết thằng nhóc này lại làm sao thế, chị lắc đầu, lực chú ý lại bị TV hấp dẫn. Không bao lâu sau, chợt nghe Hàn Phong vội vàng nói: "Chị Yến, mau giúp em lo liệu một vé máy bay đến thành phố T, em phải lập tức đến thành phố T!"



Thành Phố T, tiểu khu An Khang, cũng chính là tiểu khu có căn nhà Vu Thành Long ở, cùng khu nhà, cửa hộ gia đình lầu ba bị gõ, ông cụ Mạc ở phòng trong có chút mơ hồ, chàng thanh niên kia là ai, chưa từng gặp, vừa ốm vừa cao.



Ông cụ Mạc hỏi: "Chàng trai, cậu tìm ai?"



Người nọ móc ra một quyển sổ nhỏ, nói: "Tôi là thám tử, tên Hàn Phong. Bác à, con tìm bác hỏi một ít chuyện."



Ông cụ Mạc nâng cặp kính lão lên, nhìn tên trên quyển sổ nhỏ xanh biếc kia, sao không có ảnh? Ông lại ngẩng đầu nhìn anh chàng tự xưng là Hàn Phong nọ, một đôi mắt to trái lại có vẻ đầy chân thành.



Hàn Phong nói: "Bác à, trước đó một tuần, cũng chính là 7 ngày trước, buổi chiều bác có nhà không?"



Ông cụ Mạc suy nghĩ hồi lâu, hướng phòng trong hô: "Bà nó à, buổi chiều thứ 4 tuần trước, chúng ta có đi đâu không?"



Một bà cụ bước ra, xoa xoa thắt lưng, lau tay nói: "Coi trí nhớ của ông kìa, thứ 4 tuần trước chúng ta tham gia giải thi đấu đá banh dành cho người già, còn được hạng ba nữa, ông quên rồi sao!"



Ông cụ Mạc vỗ ót nói: "Đúng, đúng. Tôi nhớ ra rồi, buổi chiều ngày đó chúng tôi không có nhà, không biết đứa du côn cắc ké nào, làm bể nát cửa kính nhà tôi. Cậu nói xem chúng tôi ở lầu ba cao như vậy đó, ai mà có khả năng ném cục đá cao vậy chứ? Ê, thằng nhóc này, sao đi đâu mất rồi? Cậu tới cùng muốn hỏi cái gì hả?"



Lầu bốn, cửa nhà Vu Thành Long chẳng biết thế nào được mở ra, Hàn Phong nhìn cửa sổ trên ban công, họng súng kia còn giữ trên cửa sổ, anh cẩn thận nhìn họng súng nọ một chút, cuối cùng gật đầu, tựa như đã tìm được gì đó.



Cục cảnh sát, phòng làm việc của Trần Dũng Quân. Trần Dũng Quân cười nói: "Lần này lại là vụ án gì đây?"



Hàn Phong đánh giá bốn phía, nói: "Không có việc gì, đến chơi chút thôi, sao, không chào đón?"



Trần Dũng Quân nói: "Đùa thôi, đùa thôi. Tôi vẫn luôn hoan nghênh các đồng chí của phòng điều tra hình sự thành phố H các cậu. Các cậu mỗi lần đến đều mang cho chúng tôi một vài lối tư duy mới, một vài lý niệm phá án mới, đây là truyền kinh giảng đạo mà."



Hàn Phong nói: "Được rồi, vị phó cục trưởng to con kia đâu? Sao không thấy anh ta?"



Trần Dũng Quân nói: "To con? À, cậu nói cục phó Giang sao, cậu ta ấy à, đã đi Malaysia giảng dạy rồi, cậu ta là truy bắt thuốc phiện gương mẫu mà, thường đến một quốc gia xung quanh dạy cảnh sát địa phương một ít nội dung chính về truy bắt thuốc phiện."



Hàn Phong "ờ" một tiếng, lại bắt đầu tán gẫu. . . . . .



Ngày thứ hai, phòng điều tra hình sự thành phố H, mọi người đều ra ngoài thăm dò án, chỉ có một mình Lưu Định Cường còn đang làm thí nghiệm. Bỗng nhiên cửa vang lên một tiếng. Lưu Định Cường rất kinh ngạc nhìn Hàn Phong đứng ở cửa, tim anh ta hồi hộp nói: "Oa, đột nhiên không tiếng không động đứng ở cửa như vậy, muốn hù chết người hả. Cậu biết đó, tôi phải làm khám nghiệm tử thi, còn tưởng xác chết vùng dậy chứ."



Hàn Phong nói: "Giúp tôi tìm một chứng cứ, về vụ án của ngân hàng Hằng Phúc kia."



Lưu Định Cường nói: "Cái gì?"



Hàn Phong nói: "Nghe nói ở trong nhà Tần Di đã phát hiện giấy chuyển nhượng cổ phần do các cổ đông lớn viết trước khi chết."



Lưu Định Cường nói: "Đúng rồi."



Hàn Phong nói: "Tôi muốn nhìn một chút."



Lưu Định Cường nói: "Vụ án kia chẳng phải đã kết thúc rồi sao? Cậu lại nghĩ ra cái gì à?"



Hàn Phong nói: "Việc này anh không cần phải xen vào."



Lưu Định Cường nói: "Chờ tôi một chút, tôi rửa tay trước."



Trong chốc lát, Lưu Định Cường cầm mấy túi vật chứng đi ra, nghi hoặc nói: "A? Cậu xem chứng cứ này, tại sao không có?"



Hàn Phong cầm lấy túi vật chứng kia, nhìn trên túi vật chứng viết: "Sợi tơ chưa biết."



Lưu Định Cường bổ sung nói: "Chính là đêm hôm đó, cậu lấy được ở chỗ hoài nghi Đinh Nhất Tiếu từng xuất hiện, trong túi rác có sợi tơ này! Cậu xem, không thấy đâu nữa."



Hàn Phong nói: "Cõ lẽ có người cầm đi kiểm nghiệm, quên mang về rồi. Mặc kệ nó." Anh nói là nói như thế, nhưng nhìn kỹ lại túi, trong túi nhựa hình như có chút chất lỏng, Hàn Phong buông túi kia, cầm lấy một cái khác, bên trong là một phần giấy chuyển nhượng Mạch Địch viết cho Tần Di. Hàn Phong nói: "Thông qua lượng nét mực lưu lại cùng sự thay đổi hóa học, giám định công văn là viết thời gian nào, việc này anh làm được không?"



Lưu Định Cường nói: "Nếu niên đại đã quá lâu, giám định được, nhưng nếu thời gian quá ngắn sẽ không dễ xử lý. Chúng tôi bình thường có thể tính chuẩn xác được tháng."



Hàn Phong cau mày nói: "Chỉ sơ sài như vậy?"



Lưu Định Cường bỗng nhiên nói: "Bất quá không sao cả. Tôi có thể giao cho bạn học của tôi, cô ấy là chuyên viên giám định dấu vết, quyền uy tuyệt đối ở nước ta, tôi có thể bảo cô ấy sang đây, hoặc nhanh chóng gửi đến cho cô ấy."



Hàn Phong nói: "Cần mất bao lâu?"



Lưu Định Cường nói: "Hai ngày."



Hàn Phong nói: "Giám định toàn bộ trong thời gian đó."



Lưu Định Cường nhìn vài mẩu giấy chuyển nhượng cổ phần, hỏi: "Toàn bộ sao?"



Hàn Phong đã đi xa.



Công trường xây dựng bộn bề, Hàn Phong nhìn tòa nhà cao tầng kia, một gã bộ dáng đốc công đi tới, quát: "Ai đó, tới đây làm gì? Không nhìn thấy bảng hiệu sao?" Gã chỉ, là một tấm bảng "Công trường thi công quan trọng, không phận sự miễn vào"



Hàn Phong ghé vào lỗ tai gã, nhẹ nhàng hỏi gì đó, thái độ của đốc công lập tức thay đổi, cười bồi nói: "Haha, hóa ra là. . . . . . .Hóa ra là. . . . . . Không biết ngài tới đây làm gì? Không bằng, tôi gọi kỹ sư trưởng Từ và giám đốc Trương vào nhé?"



Hàn Phong nói: "Không cần, tôi chỉ muốn biết một vài vấn đề nhỏ. Tòa cao ốc này khởi công khi nào? Còn bao lâu nữa thì mới có thể hoàn thành?"



Đốc công nọ nịnh nọt nói: "Là năm ngoái, hình như khởi công vào tháng 1, hiện tại đã bước vào giai đoạn kết thúc công trình, đại khái còn 3 tháng nữa thì có thể đưa vào sử dụng."



Hàn Phong nói: "Sao lại là hình như?"



Đốc công nghi hoặc nói: "Sao, ngài không biết là cao ốc năm ngoái đã ngừng khoảng nửa năm sao? Chúng tôi tháng 4 năm nay mới tiếp nhận đấy."



Hàn Phong hỏi: "Tại sao ngừng làm việc?"



Đốc công quay đầu nhìn về phía tòa cao ốc sắp hoàn thành, có chút hoài niệm tang thương nói: "Nghe nói năm ngoái, sự nghiệp của công ty Đông Nam Á đã bị đả kích trước nay chưa từng có, cơ hồ lâm vào cục diện không đủ trả nợ, công ty sẽ phá sản, nhóm ông tổng cấp trên nào còn tâm tư cùng năng lực để hoàn thành kiến trúc lớn như vậy. Đều nói biến động bất ngờ, mọi chuyện khó liệu, ai có thể nghĩ đến sự nghiệp phát triển không ngừng, vậy mà có thể mất tất cả chỉ trong một đêm. Bất qua ông tổng của công ty bọn họ cũng thật sự lợi hại, nghe nói vào thời điểm khó khăn nhất cũng có thể lấy được khoản vay của ngân hàng, không có khoản vay kia, công ty bọn họ hoàn toàn xong đời, đừng nói chi được chờ thời trở lại như bây giờ. Theo lý thuyết, ngài đối với tình huống này hẳn phải hiểu rõ hơn tôi chứ, haiz --" Đốc công quay đầu lại lần nữa, phía sau ngay cả một bóng người cũng không có, gã thầm nói, chẳng lẽ mình gặp quỷ giữa ban ngày rồi?



Hàn Phong cùng một người phụ nữ trung niên hiền lành nói chuyện thân thiết với nhau, anh lấy ra hai bức ảnh, hỏi: "Ngài giúp tôi nhìn xem, có quen các cô ấy không?" Trên bức ảnh chính là Tần Di và Thiện Yến Phi.



Người phụ nữ trung niên nọ nhìn thoáng qua, "A?" hít một hơi, hướng phía sau hô: "Tiểu Linh Tiểu Linh, con tới đây một chút. Con nhìn xem, hai người này có phải có chút giống bé hai Tần và Đan Đan không." Cô gái trẻ tuổi gọi là Tiểu Linh kia nhìn một chút, cũng nghi hoặc nói: "Cũng có chút giống hộ lý của chúng ta ở đây hồi trước, nhưng lại không giống, các cô ấy không xinh đẹp như vậy đâu, nhưng mà, thần thái lại có chút giống."



Hàn Phong mỉm cười thu hồi ảnh chụp nói: "Ừm, tốt lắm. Được rồi viện trưởng Đinh, tôi có thể xem lại tư liệu của Lương Tiểu Đồng một chút không."



Viện trưởng Đinh trung niên nói: "Lần trước chẳng phải các cậu có một nữ ký giả đã tới đây sao, cô ấy còn đem tài liệu sao chép một lần."



Hàn Phong giải thích: "Đúng vậy, nhưng mà gần đây tương đối lộn xộn, phần tài liệu kia nhất thời không tìm được nữa, cho nên tôi muốn tới đây xem lại một chút."



Viện trưởng gọi một hộ lý khác mang tài liệu tới, chân mày Hàn Phong cau lại, lẩm bẩm nói: "Tại sao có thể như vậy?" Anh nhìn kỹ một lượt, trả lại tài liệu cho viện trưởng, cũng tỏ vẻ cảm tạ.



Hàn Phong ngẩng đầu nhìn mấy chữ viết loang lỗ trên tường xi măng cạnh cửa cũ xưa viết "Viện phúc lợi Thiên Tứ", anh mang theo ý cười lạnh lùng, dần dần rời đi.



Nhà hỏa táng, hai nhân vật lãnh đạo đang ngậm điếu thuốc tìm kiếm tư liệu trong phòng làm việc, một bên vừa tìm vừa nói với Hàn Phong: "Phan tiểu thư không hổ là ký giả, người lại xinh đẹp, chàng trai, cậu thật là. . . . . . .Ừm. . . . . . haha." Nói rồi, lộ ra một nụ cười hiểu ngầm. Hàn Phong gật đầu.



Chỉ chốc lát sau, một nhân vật cấp lãnh đạo trong đó lấy ra một chồng giấy biên lai cầm cố, nói: "Nè, danh sách tử vong mấy ngày nay mà cậu muốn, đều ở đây."



Hàn Phong bắt đầu tỉ mỉ lật xem.



Lãnh Kính Hàn phát hiện, Hàn Phong tựa hồ lại chậm rãi biến trở về, anh trở về nhà, mặc dù cũng thường đến thăm Long Giai, nhưng cũng thường cùng Phan Khả Hân ra ngoài, Lãnh Kính Hàn đối với biến hóa này của Hàn Phong thật sự cảm thấy không chịu nổi. Hàn Phong thường thường đột ngột mất tích, sau đó lại đột nhiên xuất hiện, ngay cả Phan Khả Hân cũng không biết hành tung của anh, không ai biết anh đã đi đâu, cũng không ai biết anh đang làm gì.



Một ngày kia, Hàn Phong bỗng dưng cầm một thứ tìm tới cửa, nói với Lãnh Kính Hàn bảo Trương Nghệ cải trang lại cho anh một chút, chỉ dặn bảo mật nghiêm ngặt, trừ hai người họ ra, ai cũng không thể nói.



Đêm đó, hệ thống cảnh sát mở một cuộc họp nho nhỏ, chào mừng vụ án tài chính đặc biệt ngân hàng Hằng Phúc phá thành công, phóng viên đưa tin chuyên đề, Phan Khả Hân cũng tới. Ở một bên, Phan Khả Hân thấp giọng hỏi Lãnh Kính Hàn: "Bác Lãnh, bác nghĩ Hàn Phong là người thế nào?"



Lãnh Kính Hàn nói: "Hàn Phong? Cậu ấy là cậu ấy thôi, có gì mà thế nào?"



Phan Khả Hân thẹn thùng nói: "Con là nói, bác nghĩ hai người bọn con thế nào?"



"Không, không, không." Lãnh Kính Hàn lắc đầu như trống bỏi, liên miệng nói: "Nếu hai đứa cùng một chỗ, cảm thấy xúc cảm mãnh liệt tuôn trào gì gì đó, chuyện của thanh niên mấy đứa, bác quản không được. Nhưng nếu con muốn cùng một chỗ với cậu ta, vậy tuyệt đối không được. Con căn bản không biết cậu ấy, con xem phòng của cậu ấy, con không biết đâu, cậu ấy lười đến thần kỳ, có thể ngồi tuyệt đối không đứng, có thể nằm tuyệt đối không ngồi. Hơn nữa, cậu ta nổi danh nghèo xác xơ, con biết không, cậu ấy ở chỗ kia, tiền thuê nhà mỗi tháng, đều là bác trả cho cậu ấy đó."



Phan Khả Hân nói: "Vậy thì có liên quan gì chứ, anh ấy nghèo, con có tiền mà. Anh ấy lười, có thể mời người giúp việc mà. Con nghĩ, anh ấy thật sự rất có tài hoa, hơn nữa, cư xử cũng không tồi."



Lãnh Kính Hàn nói: "Con biết được bao nhiêu, con đối với quá khứ của cậu ta thì biết được bao nhiêu? Cậu ta ấy, dù sao cùng cậu ta một chỗ, con tuyệt đối sẽ không hạnh phúc, con hẳn cũng đã thấy đó, cậu ta là một công tử phóng đãng, đừng thấy cậu ta hiện giờ đối tốt với con, chỉ cần là cô gái xinh đẹp, cậu ta đều là cái dạng này."



Phan Khả Hân nói: "Nhưng mà, bác thì biết được bao nhiêu về anh ấy chứ? Bác Lãnh?"



Lãnh Kính Hàn sửng sốt, chỉ nghe Phan Khả Hân nói: "Anh ấy chỉ là người đa tình, cũng không phải kẻ bạc tình. Bác cũng biết Long Giai ở bệnh viện, anh ấy đã chăm sóc cô ấy thế nào rồi đó? Bác có từng thấy một người đan ông làm những chuyện như vậy cho một người phụ nữ chưa, huống chi anh ấy cùng Long Giai cũng chưa quen biết bao lâu? Anh ấy thật sự rất thích Long Giai, mặc dù hành vi có lúc quá phận, đây chẳng qua là phương thức biểu đạt sự yêu thích của anh ấy bất đồng với người thường mà thôi. Con thấy anh ấy mấy ngày nay đã dần dần khôi phục một ít, con đã hẹn với anh ấy ra nước ngoài du lịch một chuyến rồi, anh ấy là hạng người gì, con từ từ cũng sẽ biết hết thôi."



Lúc này, Lý Hưởng sang mời Phan Khả Hân khiêu vũ, Phan Khả Hân vui vẻ nhận lời.



Lãnh Kính Hàn không rõ, Hàn Phong tới cùng có gì tốt, mấy cô gái này đối với cậu ta lại chung tình đến vậy, ông lắc lắc đầu, thầm nghĩ: "Đúng là thanh niên thời nay."



Trương Nghệ bưng thức ăn đến, nói: "Lãnh trưởng phòng, không khiêu vũ sao?"



Lãnh Kính Hàn không trả lời.



Anh ta móc ra một thứ, nhìn như một phiến ngói nhỏ, làm bằng cao su, dài hai tấc, rộng một tấc, giao tận tay Lãnh Kính Hàn, nói: "Thứ này đã làm xong, có hiệu quả theo dõi trong vòng 500m. Hơn nữa, tôi còn bỏ thêm một thứ bên trong."



Lãnh Kính Hàn như có điều suy nghĩ, gật gật đầu, lơ đãng nói: "Ừm." Ông tiếp nhận vật kia, nhìn một chút, bỏ vào trong túi xách, nhưng không rõ, Hàn Phong dùng thứ này để làm gì.



Trương Nghệ phỏng đoán tâm tư Lãnh Kính Hàn, nói: "Đang nghĩ gì thế? Hàn Phong sao? Cậu ấy đêm nay không tới. Có lẽ, có lẽ cậu ấy đang trong bệnh viện. Tôi cho rằng cậu ấy đang ở đó." Lãnh Kính Hàn nói: "Ừ, tên kia so với trước đây đã thay đổi rất nhiều. Tôi chưa từng ngờ đến, vì Long Giai, cậu ta sẽ thương tâm đến vậy."



Trương Nghệ uống nước, nói: "Lãnh trưởng phòng, hỏi một vấn đề không nên hỏi nhé. Anh nói xem, nếu không có cậu ấy gia nhập, vụ án này chúng ta có thể phá được không?"



Lãnh Kính Hàn tự tin nói: "Đương nhiên. Đó là chuyện sớm hay muộn, chẳng qua không nhanh được như cậu ấy mà thôi. Phá án đối với cậu ấy mà nói, giống như đang hít thở không khí không khác gì nhau đâu."



Trương Nghệ "phụt" một tiếng, sau đó lớn tiếng ho khan, hiển nhiên là bị sặc, anh ta thở dốc nói: "Lãnh trưởng phòng nói như vậy, có phần quá khoa trương rồi chứ? Bất quá nói đi cũng phải nói lại, tôi nghĩ, cậu ta đã nắm giữ lý niệm phá án cùng kỹ xảo phá án vượt xa phương pháp chúng ta thường dùng. Anh xem, cậu ấy hiểu rõ y học, hiểu rõ dấu vết trinh thám học, cậu ấy đối với tâm lý học phạm tội, kỹ xảo giết người cùng các loại súng ống, vũ khí cũng hiểu rõ, khiến người ta tin rằng, cậu ấy là nhân vật từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp cùng loại với đặc công. Nhưng từ phương diện khác mà nói, cậu ấy cơ hồ lại hoàn toàn không đủ năng lực của đặc công, cậu ấy không có khí lực cường kiện, không có thân thủ nhanh nhẹn, nghe bọn họ nói, cậu ấy không biết giá cả thị trường chứng khoán, thậm chí ngay cả đánh cờ tướng cũng không, cậu ấy rốt cuộc là loại người gì chứ?"



Lãnh Kính Hàn nói: "Đó là thỏa thuận giữa tôi và cậu ấy, tôi không thể tiết lộ với bất kỳ ai quá khứ của cậu ta." Ông liếc mắt nhìn Trương Nghệ một cái, lại bổ sung nói: "Bất quá, nếu cậu cũng được huấn luyện quan sát các loại hiện trường và các loại dấu vết từ nhỏ, tôi nghĩ, cậu cũng có thể làm được tốt như cậu ấy."



Trương Nghệ cảm thấy hứng thú nói: "Sao? Chẳng lẽ từ nhỏ cậu ấy đã được huấn luyện làm thám tử sao?"



"Thám tử?" Lãnh Kính Hàn nhẹ nhàng cười, dùng một câu nói mập mờ trả lời: "Trên thực tế hoàn toàn trái ngược." Giai điệu khiêu vũ dần dần càng thêm ưu mỹ, càng thêm kích tình, cũng như đêm mưa lạnh lẽo kia, sắc mặt Lãnh Kính Hàn rét lạnh, không muốn nhớ lại!



Đồng thời, trong bệnh viện, phòng giám hộ của Long Giai, ngoại trừ tiếng vang của thiết bị, yên tĩnh tựa hồ không còn nghe được thanh âm nào khác. Hàn Phong nhìn trăng sáng trên bầu trời, đứng lặng hồi lâu, lại trở về bên giường bệnh, hôn lên cánh tay của Long Giai, chậm rãi nói: "Giai em, tin tức hôm nay đều đã công bố, vụ án này đã kết thúc. Hệ thống cảnh sát đang mở tiệc mừng chiến thắng đấy, bọn họ mời anh qua đó, anh không đi. Anh chỉ muốn ở bên em nhiều hơn. Hiện giờ, ngoại trừ hung thủ, cũng chỉ có hai người chúng ta, chỉ có hai người chúng ta mới biết được, vụ án này còn chưa chấm dứt đâu."



Anh vuốt ve hai gò má ấm áp của Long Giai, nói: "Đứa ngốc, cư nhiên đặt báo cáo trên giường của anh, nếu anh không quay về đó? Chẳng phải mãi cũng không phát hiện được nó sao? Cám ơn em, cám ơn bản báo cáo điều tra cuối cùng của em."



Hai hàng nước mắt im lặng chảy xuống, Hàn Phong lau khô nước mắt rơi trên mu bàn tay của Long Giai, nói: "Em biết đó, anh sẽ không che giấu tình cảm của mình, luôn muốn cười thì cười, muốn khóc sẽ khóc. Em nhìn xem, mặt trăng hôm nay thật tròn nhỉ, nhưng mà, giông tố sẽ nổi lên ngay thôi, ai biết được chứ, thời tiết vĩnh viễn đều thay đổi khó dò. Vụ án này, cũng nên chấm dứt rồi."



Ánh mắt của anh trở nên kiên nghị hẳn lên, chậm rãi nói: "Anh đáp ứng em, nhất định không để bọn chúng sống dễ chịu!"



Anh khép y phục trên người lại một chút, anh mặc một bộ quần áo rất kỳ quái, áo khoác tựa như ống đựng bút vậy, nhung tơ màu đen bóng loáng, từ cổ đến đầu gối, tổng cộng 13 khuy áo, Hàn Phong khi rời khỏi phòng bệnh, đã cài xong một khuy áo cuối cùng, vừa vặn che lại khuôn mặt mình bên trong áo. Một y tá đổi thuốc đi ngang qua bên cạnh anh, cũng rùng mình một cái, kinh ngạc nhìn người này, khi anh vào đây tựa như một thư sinh nghèo túng, bộ dáng yếu ớt ỉu xìu, mà hiện giờ người này, toàn thân tản mát ra một loại hàn khí, nhất là đôi mắt kia, tựa như ma quỷ tới từ địa ngục.



Phan Khả Hân cùng một vài người ở lại khá trễ cũng đã trở về, nhưng buổi tiệc vẫn chưa chấm dứt, Lãnh Kính Hàn cùng lão Quách tán gẫu vài câu, lão Quách đã cất bước, đang chuẩn bị trở về nhà, bỗng dưng ngây dại. Khí tức quen thuộc đến từ chỗ sâu tối rét lạnh kia, khiến trong lòng nảy lên một trận run rẩy, tựa như tử thần hàng lâm vậy, Lãnh Kính Hàn đứng ở cửa, ông chậm rãi xoay người lại, liền thấy được Hàn Phong.



Lãnh Kính Hàn nhìn thấy một thân trang phục này của Hàn Phong, không khỏi lại nghĩ tới đêm mưa lạnh lẽo kia. Cơn mưa lạnh của mùa đông, so với tuyết còn rét buốt hơn, vũ trường ngầm kia, lại oi bức như giữa hè, âm nhạc điên cuồng cùng ngọn đèn lóa mắt, phảng phất như muốn khiến người ta bị lạc trong dòng người này. Phục vụ viên kia, khi đem số của ghế ngồi đại biểu giao cho mình, mặt sau bảng số có một câu thơ mà không giống thơ kinh kệ mà không giống kinh kệ thế này: "Hắn từ trong bóng tối đi tới, mang theo sắc thái của địa ngục; Hắn bước vào trong bóng tối, tựa như cơn gió lạnh kia."



Sau đó, ông liền nhìn thấy, người con trai có một đôi mắt to nọ, trên mặt lộ vẻ tươi cười vĩnh viễn khiến người ta nắm bắt không được. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý kiên cường nhất, Lãnh Kính Hàn vẫn giật mình, đây là kẻ chủ mưu phía sau? Loại phạm tội không để lại dấu vết, giống như nhà ảo thuật quỷ dị! Tên bụng dạ sâu như biển, tư duy tinh tế như nhà số học, mưu kế nhiều như mưa lạnh, kỹ xảo phạm tội linh động như nghệ thuật, tâm lý dẫn dụ đơn giản nhưng không thể không khiến kẻ khác bội phục, chẳng lẽ thật sự là là đầu óc của một người trẻ tuổi đến vậy?



"Tôi tên là Hàn Phong, tới từ địa ngục." Hắn giới thiệu mình như vậy.



Khi bọn họ bắt tay nhau, từ đáy lòng Lãnh Kính Hàn nổi lên một trận ớn lạnh, mặc dù cố nén không hề động đậy, nhưng nội tâm của ông vẫn đang run rẩy. Cậu trai này, nụ cười ngây thơ như vậy, nhìn qua gầy yếu như vậy, nhưng Lãnh Kính Hàn biết, người trước mắt này, chỉ cần cậu ta nguyện ý, có thể dễ dàng khiến cho mọi người trong vũ trường này bỏ mạng.



Đó là một tội phạm vĩnh viễn không thể bắt được!



Bàn tay lạnh lẽo nọ, xương ngón tay rõ ràng, phảng phất như muốn mang chính mình kéo xuống địa ngục. Lúc ấy, cậu ta chính là mặc bộ quần áo này, đúng vậy, áo khoác màu đen dài mà hẹp, vừa vặn che khuất những bộ phận từ gối trở lên, cùng 13 khuy áo, nếu cài lại hoàn toàn, áo thậm chí có thể che hẳn cả khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt như tử thần.



Thình lình một đường chớp kéo tới, sấm rền cuồn cuộn, khuôn mặt vô tình kia của Hàn Phong dưới ánh chớp làm nổi bật càng thêm trắng bệch, đáy lòng Lãnh Kính Hàn hồi hộp, thầm nói: "Cậu ta tại sao phải mặc thành dạng này? Chẳng lẽ lại nhớ tới thời gian trước kia? Rốt cuộc cũng biến trở về bộ dáng trước kia rồi sao? Cậu ta muốn làm gì? Cậu ta đến tột cùng muốn làm cái gì?"



Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, không ngừng truyền đến tiếng cười nói vui đùa, Hàn Phong lạnh lùng nói: "Đưa cho tôi."



Lãnh Kính Hàn sờ sờ túi xách, từ sau khi thứ đó được làm xong, Lãnh Kính Hàn vẫn luôn đoán nó là cái gì, nhưng ông vẫn không thể nào nghĩ ra được. Lãnh Kính Hàn nhìn thứ trong tay mình, chần chừ một chút, Hàn Phong lặp lại lần nữa: "Đưa cho tôi!"



Không một câu nói dư thừa, nhưng lại lãnh khốc đến nỗi khiến người ta không thể cự tuyệt, tay Lãnh Kính Hàn khẽ động, vứt vật kia cho Hàn Phong, Hàn Phong cũng không đưa tay bắt, chỉ hơi nghiêng người, vật kia liền theo đường parabol rơi vào trong túi anh, Hàn Phong khuôn mặt bình tĩnh, yên lặng tiến về phía trước.



"Hàn Phong!" Lãnh Kính Hàn gào khàn cả giọng, mặc dù ông không biết sắp phát sinh cái gì, nhưng ông biết, nó rất đáng sợ, ông dốc toàn lực hô: "Cậu đã đáp ứng tôi! Sẽ không giết người nữa!"



Hàn Phong dừng lại, chỉ dừng trong chốc lát, xoay người lạnh lùng nói: "Tôi đáp ứng anh, nhưng tôi muốn nhắc anh một câu, đừng đem tính mạng con người xem như cao quý lắm vậy, bọn họ, trong mắt tôi chỉ là một loại động vật, chỉ thế thôi, bất kể là ai! Nếu bọn họ đoạt đi thứ gì đó từ chỗ tôi, tôi sẽ khiến bọn họ mất còn nhiều hơn!" Nói xong, Hàn Phong xoay người, nhanh như điện chớp chạy vụt đi, không nhìn thấy đâu nữa, tuyệt không ngờ tới một người sẽ có tốc độ chạy nhanh đến vậy, vạt áo màu đen xé gió, phát ra tiếng lụa nứt. Bóng dáng Hàn Phong tựa như một con dơi đen khát máu, biến mất trong bóng đêm mờ mịt.



Ngày thứ hai, Lãnh Kính Hàn đến sân bay tiễn, một chốc trước khi Phan Khả Hân lên máy bay kia, Lãnh Kính Hàn mới nhìn rõ, thứ Hàn Phong bảo bọn họ làm, chẳng phải là đế giày cao gót Phan Khả Hân mang dưới chân kia sao?



Trở về phòng điều tra hình sự, Lãnh Kính Hàn càng nghĩ càng thấy không đúng, thình lình, ông vỗ mạnh bàn, đứng phắt dậy kêu lên: "Không xong rồi, tên kia còn có chuyện gạt chúng ta, cậu ấy muốn tự mình giải quyết."



Đúng lúc, chỉ có Lý Hưởng và Lưu Định Cường ở lại phòng điều tra hình sự, hai người nghe tiếng mà đến, cơ hồ đồng thanh hỏi: "Sao vậy? Lãnh trưởng phòng?"



Lãnh Kính Hàn nói: "Đi, đến nhà Hàn Phong nhìn xem. Vụ án ngân hàng Hằng Phúc nhất định có nội tình khác!"



Một giỏ trúc nhỏ, một mẩu giấy tàn, "Đừng buông tha chi tiết gì hết, có khi cho dù trong đống rác, cũng có thể phát hiện thông tin không tưởng." Lời này vốn là của Hàn Phong nói, hiện giờ Lãnh Kính Hàn đang chiếu theo để làm mà thôi.



Lý Hưởng lại đứng lặng bên cửa sổ, anh ta đã phát hiện được gì? Trong mạng nhện dưới cửa sổ, Lý Hưởng phát hiện rất nhiều mảnh nhỏ của tờ báo, là ai đã xé nát tờ báo này, phía trên đã viết những gì? Lý Hưởng nhặt một mẩu lên, phía trên là "Bá tước Luke mắc", lại nhặt một mẩu, viết "lão", còn có "Maryland", "thành phố La Định", nhưng những mảnh nhỏ này, làm thế nào cũng không ghép lại được với nhau.



Giấy đốt thành tro cái gì cũng nhìn không thấy, Hàn Phong có thể từ giữa tro tàn phân biệt chữ viết, nhưng việc này cần tro giấy phải bảo trì đầy đủ, vậy cần một đôi tay rất ổn định mới có thể làm được. Lãnh Kính Hàn không thể, ông chỉ có thể trên trang giấy chưa thiêu hủy hoàn toàn thu hoạch được thông tin. Một phần là giấy đóng dấu chuyên dụng ở nội bộ phòng điều tra hình sự, trên mỗi một tờ đều có đánh số thứ tự, hiện giờ trên hai tờ giấy chỉ còn chút chữ viết, trên một tờ chỉ có một chữ, là chữ "cổ", một tờ khác thì có năm chữ, hơn nữa hai đầu còn không phân biệt đâu là đầu đâu là cuối, hẳn phải là "cho khu Đông Nam Á làm". Lưu Định Cường cơ hồ chui đầu vào trong giỏ trúc, anh ta đang nhìn dấu vết của chữ lưu lại trên tro tàn, Lãnh Kính Hàn bảo anh làm vậy, bởi vì ông biết, vị pháp y này có đôi mắt như chim ưng.



Lưu Định Cường phân biệt nửa ngày, chỉ có thể nhận ra phần đầu một thời gian, ngày 26 tháng 12 năm 2004. Lãnh Kính Hàn trầm tư nói: "Cậu chắc chắn là thời gian đó không?"



Lưu Định Cường vẫn có đang thở dốc, nhưng khẳng định nói: "Đúng vậy."



Lý Hưởng xoay người lại, lẩm bẩm nói: "Ngày 26 tháng 12, sao tôi cảm thấy thời gian này rất quen thuộc nhỉ?"



Lưu Định Cường không chắc lắm nói: "Là ngày Chúa sinh ra đời??"



"Đó là --" Mình hổ của Lãnh Kính Hàn chấn động, theo một tiếng quát của ông, Lưu Định Cường cùng Lý Hưởng cũng đều lập tức tỉnh ngộ, đồng thời cảm thấy thân thể có chút phát run. Đó là một hồi đại nạn đủ để nhân loại tiến vào lịch sử mới, mấy ngàn vạn người trôi giạt khắp nơi, thi thể vắt vẻo không đếm xuể, nó đến mãnh liệt, không ai có thể kháng cự được nó, nó thay đổi hết thảy. Nhưng Lãnh Kính Hàn không rõ, đợt đại nạn kia cùng vụ án cải biến quyền cổ phần của ngân hàng này có quan hệ gì chứ? Hàn Phong đến tột cùng có cài thiết bị theo dõi trên giày Phan Khả Hân hay không? Nếu có, cậu ta làm như vậy để làm gì? Vừa nghĩ tới Phan Khả Hân, hai mắt Lãnh Kính Hàn trừng lớn, ngơ ngác nhìn giỏ trúc nọ, ông lập tức đem đợt đại nạn kia liên hệ lại, rốt cuộc cũng hiểu được!



Đợt đại nạn đó, cải biến vận mệnh của vô số người, chẳng phải đồng dạng với cải biến vận mệnh của xí nghiệp sao. Lãnh Kính Hàn vừa nghĩ rõ sự tình này, trong lòng lại nặng nề hẳn đi, tên Hàn Phong kia, tới cùng còn bao nhiêu chuyện chưa nói ra đây?



Lý Hưởng thấy Lãnh Kính Hàn nhíu chặt mày, vội hỏi: "Thế nào rồi? Lãnh trưởng phòng?"



Lãnh Kính Hàn thành khẩn nói: "Tôi lo lắng tên kia sẽ làm ra chuyện điên rồ."



"Ai? Hàn Phong sao? Cậu ấy có thể làm chuyện điên rồ gì?" Lưu Định Cường cười cười.



Lãnh Kính Hàn lại không cười nổi, quay đầu nói: "Cậu không hiểu được đâu."



Lý Hưởng nói: "Chẳng lẽ Lãnh trưởng phòng muốn nói, cậu ta rất lợi hại? Thằng nhóc gầy đến lòi cả xương kia?"



Lãnh Kính Hàn nghiêm mặt nói: "Sự lợi hại của cậu ấy khi cậu ta để cho cậu biết cậu ta lợi hại, cậu đã chết rồi!" Nói tới đây, ông không khỏi hồi tưởng lại đoạn thời gian sống cùng Hàn Phong, mặc dù chỉ có vài ngày ngắn ngủi, nhưng lưu lại dấu ấn khó có thể phai mờ. Hàn Phong, cùng với những người truy sát cậu ta, bọn họ cũng không phải người, là ma quỷ, ma quỷ tới từ địa ngục! Lãnh Kính Hàn có muốn quên cách mấy, cũng không quên được.



"Hả?" Lưu Định Cường tỏ ra hoài nghi cực kỳ mãnh liệt.



Lãnh Kính Hàn lộ ra thần sắc giống như thương hại, nhìn anh ta, thản nhiên nói: "Còn nhớ khi Hạ Mạt chết, Hàn Phong đi bắt con rắn kia không? Cậu từng cực kỳ hoảng sợ ngăn cản cậu ta."



Lưu Định Cường lập tức hồi tưởng lại, nói: "Đúng vậy, khi ấy thật sự là nguy hiểm vạn phần, tôi hiện giờ nhớ tới, vẫn vì Hàn Phong mà đổ mồ hôi lạnh, nếu cậu ấy nắm không chắt bị con rắn kia cắn vào một cái, trừ phi lúc ấy cắt bỏ chỗ bị cắn ra, nếu không, sợ rằng có tới bệnh viện cũng vô ích."



Lãnh Kính Hàn lúc này lại lắc đầu nói: "Hoàn toàn không phải như vậy. Cậu ta căn bản không sợ con rắn kia."



Lưu Định Cường sửng sốt, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ trước đó đã được tiêm huyết thanh?"



Chỉ nghe Lãnh Kính Hàn tiếp tục nói: "Bởi vì tay của cậu ấy, so với rắn còn nhanh hơn."



Trong nhà gỗ nhất thời lặng như tờ, Lưu Định Cường ngừng thở, tròng mắt lồi ra hết mức, tựa như bị một bàn tay vô hình siết ở cổ, hết thảy lời Lãnh Kính Hàn nói, làm cho người ta khó có thể tin. "Tay cậu ta, so với rắn còn nhanh hơn!" Mấy chữ này, người thường nghe qua không có gì, người bắt rắn tuy nói không nhiều, nhưng cũng không ít, những người đó chẳng lẽ không phải đều nhanh hơn rắn sao?



Nhưng Lưu Định Cường biết, hoàn toàn không phải vậy. Người bắt rắn, bình thường đều nhờ dụng cụ, cũng sẽ lách qua con rắn mà đi, ở phía sau lưng nó, thừa dịp nó chưa chuẩn bị thì xuống tay, không ai lại bắt rắn lúc nó đang ở thế chuẩn bị công kích, bởi vì họ biết, họ không có khả năng nhanh hơn rắn, vĩnh viễn không có khả năng! Mà thân là một quân nhân võ đạo, Lý Hưởng càng rõ ràng hàm nghĩa của những lời này, anh ta hoài nghi nhìn Lãnh trưởng phòng, thà bảo anh tin tưởng những lời này, chẳng bằng bảo anh tin thế giới tới ngày tận thế rồi, khả năng còn lớn hơn một chút.



Hướng nam thành phố Malaca, đình Thanh Vân, hay còn có tên là đình Quan Âm, là miếu thờ kiểu Trung Quốc, nghe nói tượng, đồ gỗ bên trong miếu đều là từ Trung Quốc chuyển tới. Bên trong gác Quan Âm, một người đàn ông đang thành kính cúng bái, thật lâu không muốn rời đi. Một lão tăng bước sang, chưa kịp đốt dầu hương trên tượng Phật, đột nhiên ánh mắt chú ý tới người đàn ông đang quỳ kia, anh ta vóc người cao mà gầy, một thân áo khoác mỏng cực kỳ gây chú ý, áo đã che lấp hoàn toàn khuôn mặt, thế nhưng, chân chính hấp dẫn nhà sư, là cặp mắt kia. Đồng tử đen nhánh nọ, phảng phất như chứa cả vũ trụ, người nọ bên trong đại điện này, cả đại điện phảng phất như so với những nơi khác lạnh hơn rất nhiều, không, đó không phải là loại cảm giác mát mẻ, đó là một loại rét lạnh, một loại hàn ý phát ra từ tận đáy lòng.



Lão tăng đi qua, dùng tiếng Malay nhẹ nhàng nói: "Thí chủ. . . . . ."



Người nọ xoay đầu sang, lão tăng cũng không chống cự nổi ánh mắt kia, tay cầm hàng ma xử, gác ở trước ngực, mới có thể ngăn chặn cỗ khí thế tà ác kia. Người nọ lạnh lùng hỏi: "Ông nói gì?"



(Tiêu: Hàng Ma Xử là chày kim cương hàng phục ma quỷ. Bởi vì nó rất đẹp nên gọi nó là chày thì thật thô bỉ, cứ để nguyên thôi :big_smile:)



Lão tăng mang theo hàng ma xử, hai tay chắp lại, dùng tiếng Trung nói: "Thí chủ, sát khí trên người anh quá nặng, mong rằng bỏ xuống đồ đao, lập tức thành Phật!"



"Hừ." Người đàn ông kia cười lạnh, đứng dậy, cũng không nói chuyện, con mắt liếc nhìn Quan Thế Âm Bồ Tát một cái, cất bước ra khỏi đại điện.



Lão tăng theo ánh mắt người đàn ông kia nhìn lại, sợ hãi biến sắc, tượng Quan Thế Âm Bồ Tát kia, đôi mắt vậy mà xuất hiện vết rạn. Lão tăng chỉ cảm thấy khí huyết dâng lên, trong lòng quay cuồng, cũng đứng không vững, lung lay trái phải một chút, hai gã tiểu sa di (hòa thượng mới xuất gia) nhanh chóng chạy sang, trái phải đỡ lấy lão tăng, đồng thời hỏi: "Sư phụ, người không sao chứ?"



Lão tăng đẩy hai tiểu sa di ra, hướng bóng lưng người đàn ông vừa rời đi kia, hai tay chắp lại, thì thầm lẩm bẩm: "Ngã phật từ bi, đại từ đại bi, phổ độ chúng sinh. Nam mô a di đà phật, nam mô a di đà phật, nam mô a di đà phật. . . . . ."



Malaysia, Kuala Lumpur, hướng dẫn viên du lịch của đoàn giới thiệu nói: "'Kuala Lumpur' trong tiếng Malay có ý nghĩa là 'Cửa sông lầy lội'. Năm 1857, Hoa Kiều tới đây khai thác quặng thiếc, về sau từng bước phát triển thành đô thị. Năm 1896 trở thành thủ phủ hành chính. Bên trong thành phố Kuala Lumpur phong cảnh tú lệ, Klang lấy phía đông làm khu buôn bán và khu dân cư, lấy phía tây làm cơ quan chính phủ, đường phố trật tự, nhà ở xây kiểu Hồi và Trung Quốc điển hình đan xen. . . . . ."



Phan Khả Hân chụp vài bức ảnh, nói với Hàn Phong: "Tôi muốn, tôi muốn rửa tay, không biết nơi này có chỗ nào không?"



Cô ngó nghiêng trái phải, lại nói: "A, chỗ đó có bảng hiệu, anh đi không?"



Hàn Phong lắc đầu, Phan Khả Hân đưa túi xách giao cho Hàn Phong, nói: "Anh ở đây chờ tôi một chút, tôi rất nhanh sẽ trở lại."



Phan Khả Hân vừa đi. Hàn Phong liền lấy ra một thiết bị nhỏ, phía trên hiển thị rõ ràng một chấm đỏ, đang theo hướng đường của Phan Khả Hân di chuyển. . . . . . .



Phan Khả Hân không đến WC, mà vòng qua WC, đột ngột dùng tốc độ nhanh hơn rời đi, Hàn Phong mỉm cười, cũng gọi một chiếc taxi, theo chỉ dẫn của thiết bị, đi theo. Chấm đỏ ngừng di chuyển, Hàn Phong cho xe ngừng lại, trước mắt là tòa nhà cao vút trong mây, đó là kiến trúc cao nhất của Kuala Lumpur, tháp đôi.



Tài xế dùng tiếng Trung lưu loát nói: "Tháp đôi của Kuala Lumpur chúng tôi, cao 1483 foot, 88 tầng. Hai tòa cao ốc này xây xong vào năm 1988, cũng là tòa tháp đôi cao nhất trên thế giới hiện giờ."



Hàn Phong xuống xe, đem một ngọc ban chỉ (ngọc đeo ở ngón cái) Phan Khả Hân vừa mua cho anh coi như phí xe đưa cho tài xế, sau đó rời đi, không để ý tài xế ở sau hô to: "Này, đây là noãn ngọc, tôi không thể lấy thứ này, quá mắc!"



Hàn Phong đi thẳng về hướng tháp đôi, vừa đi vừa cài khuy áo trên cùng, áo khoác phẳng phiu rốt cuộc che lấp hoàn toàn khuôn mặt.



Tòa tháp trái, cửa chính có không ít lữ khách cùng đoàn du lịch ra vào, một cửa nhỏ bên cạnh, dày nặng mà bí hiểm, cánh cửa này, không dành cho khách du lịch, là thông đạo tách rời cơ quan tài chính của tháp đôi, Phan Khả Hân không phát hiện có người theo dõi, trình thẻ chứng nhận, tiến vào thang máy, chạy thẳng đến tầng 86. Đi qua hành lang an tĩnh mà âm u, Phan Khả Hân đẩy hai cánh cửa nạm vàng bạch ngọc ra, căn phòng tựa cung điện hiện ra trước mắt. Cột đá cẩm thạch trắng, sừng hươu và đầu gấu cực lớn săn được treo hai bên tường, chính giữa là một bàn làm việc đúc đồng như bàn chơi bóng , ghế máy tính tựa trước bàn làm việc, mặt sau là tường thủy tinh cực lớn, ngoài tường chỉ có trời xanh mây trắng, không hề nhìn thấy kiến trúc gì khác nữa.



Ghế máy tính đưa lưng về phía Phan Khả Hân phát ra thanh âm, dò hỏi: "Không bị theo dõi chứ?"



Phan Khả Hân mỉm cười, đá bay giày cao gót, nhu tình như nước trả lời: "Không có đâu. Người ta dù sao cũng là do anh tự mình huấn luyện, bị theo dõi còn có thể không biết sao."



Ghế máy tính nói: "Vậy cậu ta đâu?"



Phan Khả Hân cười nói: "Cậu ta? Hàn Phong? Trên người anh ta không có tiền, để anh ta ở Malaysia tự sinh tự diệt là được rồi."



"Haha, cũng chỉ có cô có thể nghĩ ra biện pháp như thế." Người sau ghế máy tính cười.



Phan Khả Hân vòng qua ghế máy tính, hạ nửa người xuống, tựa hồ đã nằm gọn trong lòng của người trên ghế ghế, nỉ non nói: "Tại sao bảo bọn em đến đây chứ? Chẳng lẽ anh chuẩn bị ở chỗ này thành lập --"



Người trên ghế ngắt lời: "Không, nơi này không phải căn cứ của chúng ta. Tôi không có cách nào. . . . . ." Nói rồi, giọng điệu biến đổi, oán hận nói: "Lúc đầu khi giết Lâm Chính, không ngờ tới quan hệ sau lưng hắn phức tạp như vậy, nếu sớm biết tình huống này, tôi đã không xuống tay với hắn."



Phan Khả Hân nói: "Tổ chức nào? Cư nhiên khiến anh cũng. . . . . ."



Người sau ghế nói: "Đừng nói nữa, dựa vào thực lực trước mắt của chúng ta, không cách nào chống lại chúng. Bất quá, công ty bảo an ở đây, là tôi âm thầm tập hợp, hiện tại chúng ta tạm thời tương đối an toàn, ngân hàng Hằng Phúc đáng hận, mấy chương trình chuyển tài khoản chúng ta chuẩn bị cho kế hoạch đều bị khóa cứng, làm thế nào cũng bẻ mã không được, nếu không tôi đã sớm lấy được tiền, đi phát triển vương quốc của tôi rồi."



Dưới cửa tòa tháp đôi, hai gã cảnh sát súng vác vai ngăn cản Hàn Phong, dùng tiếng Malay thẩm vấn: "Giấy chứng nhận." Thấy Hàn Phong không có phản ứng, cảnh sát bên trái lại dùng tiếng Anh lặp lại một lần nữa, nói: "Mời trình giấy chứng nhận thông hành của anh."



Cảnh sát kia nhìn thấy người đàn ông che khuất khuôn mặt này -- Đôi mắt người đàn ông kia đang cười! Thình lình, đồng nghiệp bên phải của gã mở to hai mắt rồi ngã xuống, phản ứng đầu tiên của gã, là không chút do dự cầm súng trong tay, ngón tay gã vừa đụng tới báng súng, liền thấy được -- quả đấm, không, đó là tia chớp! Sau đó, gã cùng đồng nghiệp mình dùng tư thế đồng dạng ngã xuống!



Tầng 36, là trung tâm quản lý của hệ thống chỉ huy, điều phối và giám sát bảo an đều hoàn thành ở nơi này. Chủ quản tên Capa Pipote, người quen đều gọi gã là Pote. Gã đi khắp thế giới, từng học qua các loại tay nghề trong thi đấu thể thao, kể cả tán thủ Trung Quốc, quyền anh của Mỹ, judo, taekwondo, thậm chí yoga, gallon, quyền Thái vân vân. Gã từng lấy võ học làm mục tiêu tu vi hàng đầu của cả đời mình, từng tham gia đủ loại trận đấu, sau khi liên tục bị người khác đánh bại vài lần, mới lặng tâm xuống, nhận số tiền thuê lớn của công ty dầu mỏ, đảm nhiệm tổng quản bảo an của hệ thống tài chính tháp đôi. Trợ lý là Johnson, một người da đen quốc tịch Mỹ, mặt rộng miệng rộng, lưng hùm vai gấu, thân cao hai thước, thể trọng 80kg, từng được nhận tư cách quyền vương hạng nặng.



Khi máy báo động trong cao ốc vang lên, Johnson soải bước vượt qua quát: "Chuyện gì xảy ra? Ai gây báo động?"



Pote vỗ vai Johnson, bảo hắn bình tĩnh lại, trong phòng quản lý này cũng chỉ có gã mới có thể làm cho Johnson bình tĩnh lại. Pote thản nhiên nói: "Trên quần áo của mỗi bảo an đều trang bị một máy chống chấn động, nếu trong trường hợp thân thể đã bị vượt qua khỏi phạm quy công kích bình thường, sẽ tự động ghi lại thông tin. Nếu vượt qua mười bảo an bị công kích như thế, hệ thống báo động sẽ tự khởi động."



Giữa một tràn tiếng "Ô -- ô --", tất cả van két bảo hiểm tự động khóa lại, thông đạo an toàn tự động mở ra, tất cả nhân viên của hệ thống tài chính bắt đầu cẩn thận rút lui.



Trong phòng quản lý hệ thống an toàn, vài bảo vệ đang khẩn trương nhìn máy hiển thị xoay tròn trước mặt bọn họ, giữa cao ốc mỗi mười bước liền có một máy quay, xoay tròn 360 độ, mỗi bảo vệ theo dõi năm tầng lầu. Hình ảnh hiển thị trên màn hình chuyển đổi rất nhanh, nhưng tất cả bảo an mở to hai mắt nhìn, chỉ nhìn thấy người rút lui, không phát hiện phần tử khả nghi.



Tầng 86, bàn tay kia vuốt ve Phan Khả Hân, hỏi: "Thế này là có chuyện gì?"



Phan Khả Hân cuộn tròn trên đùi người đó, trong mắt tràn ngập hoảng sợ, nói: "Không biết, em cũng không biết."



Người trên ghế nói: "Là cậu ta tới sao?"



Phan Khả Hân khẳng định nói: "Không đâu, không có khả năng đâu! Nhất định không thể nào."



Mọi người trong cao ốc đã từ từ rút lui khỏi thông đạo an toàn, báo động của cao ốc vẫn như cũ như quỷ khóc thần gào vang lên không ngừng.



Hai gã bảo vệ mang theo gậy chống bạo loạn từ mặt bên lóe ra, từ phía sau kẹp tới. Hàn Phong tựa hồ sớm có chuẩn bị, không nghiêng không lệch, lui về phía sau một bước, vừa vặn lách được côn đánh tới, hai cánh tay cầm côn nện ở đầu vai anh, bảo vệ tự mình nắm không chắc, gậy rời tay. Cùng lúc đó, hai khuỷu tay của Hàn Phong đã đánh tới bụng dưới hai người, cảm giác đau đớn chưa từng có, sau đó hai đấm hất lên, hai gã bảo vệ trúng quyền giữa mặt, nhất thời mất đi tri giác. Mà lại càng có nhiều bảo vệ hơn đã tụ tập sang đây. . . . . .



Hàn Phong mắt không biểu cảm nhưng ngọn lửa báo thù đã hừng hực thiêu đốt, sức mạnh tà ác đến từ hắc ám ẩn núp trong cơ thể kiềm nén đã lâu, sớm rục rịch ngóc đầu dậy, giờ phút này, rốt cuộc không cách nào níu giữ bộc phát ra. "Bịch bịch" hai quyền, lại hai gã bảo vệ nữa bị đánh ngay huyệt thái dương, giống như người nộm không xương mềm oặt ngã xuống, Hàn Phong lắc mình phản kích, lại một gã bảo vệ nữa phía sau ngã xuống. Các bảo vệ quát tháo nhau, cũng không biết đang nói gì, Hàn Phong giống như dùng nắm đấm trả lời, tựa như nắm đấm là một loại ngôn ngữ trong thế giới này vậy.



Tầng 36, Johnson và Pote nhìn thẳng máy quay, dõi theo cụm đen như sương khói trong màn hình TV kia, lướt đến đâu, tất có người ngã xuống, mà vô luận tường đồng vách sắt thế nào, bóng đen nọ luôn chợt lóe mà qua. Trong lòng Pote kinh sợ, thầm nói: "Đó là con người sao? Không, quả thực chính là một trận gió, bức tường người kín không kẽ hở kia, đối với người nọ vậy mà như chẳng có gì. Là quái vật gì đang tới đây?"



Bóng đen dừng lại, bảo vệ tầng kia đã bị đánh bại toàn bộ, Johnson và Pote lúc này mới thấy rõ, đó là một người da vàng tóc đen mắt đen. Người nọ mặc một bộ áo dài màu đen hình ống, chỉ lộ ra tóc cùng hai mắt, khi anh nhìn thẳng vào máy quay, Johnson và Pote đồng thời cảm thấy rùng mình rét lạnh. Đôi mắt màu đen kia, phảng phất như xuyên thấu qua màn hình TV, nhìn thẳng vào đáy lòng bọn họ, muốn đoạt lấy linh hồn của bọn họ, kéo bọn họ xuống địa ngục. Bỗng nhiên, màn hình run lên, biến thành bông tuyết. Johnson nói: "Quay trở về, xem có chuyện gì xảy ra."



Hình ảnh chiếu chậm, chỉ thấy đôi mắt kia đột ngột trở nên mơ hồ không rõ, tiếp theo màn hình liền nhòa đi. Johnson khó hiểu nói: "Tại sao có thể như vậy?"



Pote lạnh lùng nói: "Là nắm đấm. Chúng ta nhìn thấy đó, là khi nắm đấm tung ra cực nhanh, trên hình ảnh vai mơ hồ chấn động."



Johnson lẩm bẩm nói: "Camera quay được 24 hình ảnh mỗi giây, cũng chụp không được hình ảnh rõ ràng, nắm đấm cực nhanh. . . . . ."



Pote nói: "Chúng ta cần nhiều người hơn."



Johnson đoạt lấy máy phóng thanh, lớn tiếng nói: "Họ ở lầu ba, bảo vệ gần tầng chót lập tức chạy lên lầu ba."



Một bảo vệ khác cũng kêu lên, nói: "Tôi đã nhìn thấy, hắn đang ở lầu sáu!"



Pote kinh hô: "Nhanh như vậy! Chuyển qua đó xem!"



Chỉ thấy bóng đen hiện lên trên màn ảnh, chỉ nhìn thấy một bóng người từ cầu thang hướng về phía trước, hình ảnh dừng lại, cũng chỉ nhìn thấy quần áo người nọ màu đen, một đầu tóc đen. Pote nói: "Sao có thể được? Thật sự chỉ có một mình hắn sao?"



"Hắn đang ở lầu tám!"



"Hắn đang ở lầu 14!"



Johnson nói: "Không có khả năng, con người làm sao có thể?"



Pote nói: "Tốc độ nhanh như thế, còn có nhiều chốt bảo vệ đến vậy, một mình hắn làm sao được chứ?"



Tin tức vẫn không ngừng báo về "Hắn đang ở tầng 18."



"20." "21" hai bảo vệ phân công quản lý tầng khác nhau đồng thời kêu lên.



Pote nói: "Biết rồi, thông báo tất cả bảo vệ, tập kết ở tầng 30, mau! Mở thang máy ra, đưa bọn họ đến tầng 30! Nhất định phải ngăn cản hắn!" Gã nhìn vào mắt Johnson, cau mày nói: "Giờ là ai hả?"



Johnson thì hưng phấn bóp khớp xương ngón tay, cười nói: "Tốt, đã lâu chưa động thủ với ai như vậy cả!"



Bảo vệ đều tập trung trên cầu thang, Hàn Phong cơ hồ không thèm liếc mắt bọn họ một cái, mặc kệ là ai, đưa tay đến trước mặt anh, chỉ một kích, một kích vô cùng mau lẹ. Đó là tốc độ có thể chế trụ công kích của độc xà, nắm đấm của đối phương đánh tới, tay Hàn Phong tựa như rắn quấn lấy, sau đó cánh tay anh duỗi ra một góc, cánh tay của đối phương liền gãy thành ba đoạn; Đối phương bay lên một cước, Hàn Phong cầm lấy mắt cá chân nọ, vừa kéo vừa đẩy, chân kia liền nhất thời không thể đi được nữa; Từ phía sau công kích, Hàn Phong hoặc khuỷu tay đánh trán, hoặc bàn tay chặt khí quản; Những người khác chỉ cảm giác được cổ chợt lạnh, mình liền không cách nào nhúc nhích nữa. Người cố gắng công kích Hàn Phong, hoặc nằm xuống gào thảm, hoặc bất tỉnh, dù là ai, Hàn Phong đều chỉ điểm tay một lần, lại một lần, liền đủ để cho người ngáng đường mất đi năng lực công kích.



Hàn Phong vẫn như cũ duy trì tốc độ cao hướng về phía trước lên dốc, trên người lại tuôn ra trận trận khoái cảm quen thuộc, những người này, trước mặt anh, cũng chỉ là loài động vật mềm yếu, căn bản chịu không nổi một kích. Anh mang theo hàn khí băng giá, tản mát ra hơi lạnh đáng sợ, không hề cố kỵ rảo bước trên hành lang, người chắn giết người, gặp phật giết phật! Máu của kẻ báo thù, đang sôi trào trong cơ thể anh, mà những kẻ che phía trước, đều có tội!



Tầng 30, bức tường người bảo vệ tạo thành đã bít kín hành lang, hình thành từng lớp tường đồng vách sát. Hàn Phong vẫn giữ tốc độ như thế vọt tới, bức từơng kia, tựa như hồng thủy vỡ đê, bị miễn cưỡng xé một đường rách toạc. Những người trước mặc Hàn Phong, mặc kệ có tiếp xúc với thân thể của anh hay không, đều té xuống không hề có ngoại lệ, người chưa ra tay, nhìn phía sau Hàn Phong, bởi những người kêu thảm thiết nằm rạp như thảm trải sàn mà tất cả đều sợ choáng váng. Địch nhân chỉ có một, nhưng hắn tựa như âm hồn vậy, nhìn được nhưng sờ không được, chỉ thể cảm thụ trận trận hàn ý hắn mang đến. Khi hắn lướt qua, mùa hè cực nóng này, phảng phất như thoáng cái liền tiến vào mùa đông, người nọ quả thực chính là một cơn gió, cơn gió rét!



Bảo vệ kinh hô: "Hắn đã đột phá tất cả phòng tuyến tầng 30."



Johnson hỏi: "Hắn hiện tại đang ở đâu?"



Bảo vệ vừa nhìn màn hình, người nọ đang đứng ở cửa một gian phòng, trong gian phòng nhốn nháo đầu người, thiết bị điện tử và màn hình lắc lư không ngừng, bảo vệ vặn bẻ cổ cứng ngắc, Hàn Phong đã tới cửa rồi!



"A!" Hơn mười tên bảo vệ la lên, vọt tới, sau đó ngã bên cạnh Hàn Phong, ngã thành một vòng, tựa như vòng tròn vạch trên ruộng lúa mạch của những trang viên nước Anh, chỉnh chỉnh tề tề hướng về cùng một hướng rồi ngã xuống. Không ai thấy rõ chuyện gì xảy ra, không ai nhìn thấy người nọ ra tay như thế nào.



Johnson hú lên quái dị, cậy mạnh xông ra, một quyền mạnh mẽ đánh tới, đấm tay của gã sở hữu lực độ bằng 300kg! Pote lại chứng kiến, trước khi Johnson tiếp xúc được hắc y nhân kia, thân hình cực lớn của gã, tựa như diều đứt dây, lung lay lảo đảo bay ra cửa, bay qua hành lang, trực tiếp bay xuống cầu thang. Người đàn ông áo khoác đen nọ lắc đầu, phát ra tiếng cười vang "khanh khách", tay Pote sờ lên súng ngắn bên hông, nhưng gã không thể chắc, súng của mình liệu có thể bắn ra trước người nọ được hay không.



Pote chưa từng khẩn trương như vậy, khi ở Nhật Bản thi đấu, gã từng đối mặt gần 30 tay vạm vỡ khôi ngô, khi đó gã cực kỳ tự tin, bởi vì gã biết, mình có thể thắng họ. Nhưng hiện tại, trong tay gã có súng, nhưng không cách nào cảm thấy an toàn, tính mạng của gã tựa như nằm trong tay người đối diện kia, linh hồn như ốc sên lột vỏ, bại lộ dưới ánh mặt trời. Trong tay gã nắm súng, trong lòng lại hết lần này đến lần khác la to: "Tại sao tay phát run, tại sao tay phát run!" Trong áo khoác màu đen bao bọc kia, quả thực không phải con người, đó là ma quỷ, ma quỷ tới từ địa ngục!



Thình lình bóng người trước mắt lóe lên, Pote cảm thấy sức mạnh gì đó đang chém lên sau gáy mình, thân thể liền không khống chế được ngã xuống, khi người nọ xuyên qua mình, ánh mắt tràn ngập thương hại liếc nhìn mình. Đôi mắt nọ, gã cả đời cũng không quên được.



"Phụt --" Màn hình một mảnh trắng xóa, người ngồi trên ghế thản nhiên nói: "Không phải cậu ta thì là ai, cậu ta đã hủy diệt cả trung tâm quản lý tầng 36 rồi. Kỳ quái nha! Tại sao cậu ta chỉ khiến bọn họ mất năng lực chiến đấu, mà không giết hết những người đó đi chứ? Đây không phải là tính cách của cậu ta đâu."



Phan Khả Hân muốn ngồi xuống, người nọ nhẹ tay khẽ đặt trên đầu cô, quấn lấy tóc của cô, nói: "Đừng sợ hãi, cậu ta vốn đã không thể thoát khỏi cô được, nếu không cậu ta đã hoài nghi lời cô nói ngay từ đầu. Nhưng mà, tại sao cậu ta lại hoài nghi cô chứ?"



Phan Khả Hân gấp đến sắp bật khóc, vội nói: "Tôi. . . . . . .Tôi không biết!"



Đôi tay kia dịu dàng vuốt ve tóc Phan Khả Hân, cười ha ha nói: "Không sao, không sao." Y đè xuống một cái chốt, nói: "Cậu ta lên đây, bây giờ là lúc nhìn xem cô có bao nhiêu mạnh mẽ. Ngăn cản cậu ta!"



Phan Khả Hân lại sợ đến run lẩy bẩy, ngay cả nói cũng không dám nói, cô biết, khi y mỉm cười nói chuyện hòa ái, thường hường đó là thời điểm đáng sợ nhất, hung tàn nhất.



Trong phòng quản lý đã không còn máy kiểm soát nào dùng được nữa, Hàn Phong nhìn tác phẩm của mình, hài lòng phủi phủi tay, lại tiếp tục hướng về phía trước, thỉnh thoảng còn có chống cự lác đác, anh không chút để ý làm cho những kẻ chống cự này mất đi năng lực hoạt động.



Tầng 83, bảo vệ đã không còn ai xuất hiện nữa, nhưng có một thân ảnh khổng lồ chắn ngang giữa hành lang, cước bộ Hàn Phong chậm lại, nhìn bóng lưng vai u thịt bắp nọ, thản nhiên nói: "Không cần giả bộ thần bí nữa, nhìn cơ thể ngươi đã biết, rất khó ngụy trang nhỉ? Giang Hạo!"



Bóng lưng cao lớn nọ có chút chấn động, thản nhiên nói: "Làm sao ngươi biết?"



Hàn Phong lạnh lùng nói: "Khi ngươi giết Tần Di, trong ánh mắt đó có một tia bi ai đã bán đứng ngươi! Ngươi vốn không nên bi ai, Tần Di là tình nhân của ngươi sao? Ngươi cũng không cách nào thoát khỏi sự hấp dẫn của phụ nữ. Lúc ngươi giết Vu Thành Long, ta liền phát giác sự bất thường, nhưng vẫn chưa thể khẳng định. Khi ở thành phố T điều tra Giang Vĩnh Đào, người nhà của hắn đều chuyển ra nước ngoài, mà vợ và con gái của ngươi, cũng đều xuất ngoại cả, chính lúc đó, ta càng hoài nghi ngươi hơn. Vì vậy, liên hệ với những bí ẩn trước kia ta không thể tháo mở, nếu thêm ngươi vào, hết thảy liền có đáp án."



Giang Hạo nói: "Bí ẩn trước kia chưa có đáp án?"



Hàn Phong nói: "Không sai, bắt đầu từ vụ án của Trang Khánh Long, từ mặt sau của những vụ án đó đến xem, hung thủ mỗi lần phạm những vụ án tiếp theo, đều lưu lại cho kẻ bị hại dấu hiệu tượng trưng cho một trong 7 tông tội, nhưng Trang Khánh Long không có. Đó là vì, khi ấy ngươi vẫn chưa thể hoàn toàn hiểu được ý đồ của ông chủ ngươi, trong quá trình phá án tiêu hủy dấu hiệu kia đi đúng không? Hơn nữa, qua loa kết thúc vụ án, cũng là sợ lộ ra sơ hở gì đúng chứ? Còn nữa, vụ án của Tôn Hướng Hiền, còn có rất nhiều chi tiết chưa làm rõ ràng, ngươi cũng đâu cần cho người nhà nhận thi thể đi nhanh như vậy, ngươi sợ chúng ta trở về, sẽ làm cho sự tình phức tạp hơn đúng chứ? Mà vụ án tai nạn xe của Tôn Hướng Hiền, ngươi càng che giấu chi tiết quan trọng nhất chưa nói cho chúng ta biết, chính là chuyện người nhà của Tôn Hướng Hiền có nhắc tới điện thoại di động của bọn họ bị lừa tắt máy, đây chính là đầu mối quan trọng dẫn đến vụ tai nạn xe của Tôn Hướng Hiền, ngươi lén thay đổi trang ghi chép, ngụy tạo sắp xếp lại một lần nữa phần ghi chép thẩm vấn, lại mượn cớ điều nhân viên ghi chép sang vùng khác, đều là muốn giấu giếm khả năng cung cấp chứng cứ hữu dụng cho bọn ta đúng không? Ngươi giấu giếm thế này, khiến cho ta chậm mất vài ngày mới suy nghĩ cẩn thận, Tôn Hướng Hiền làm thế nào xảy ra tai nạn xe. Về sau, khi kê biên tài sản nhà Tần Di, bởi vì cô ta đã chết, cho nên mới đem hết thảy lỗi lầm đều giá họa cho cô ta, mấy bức công văn luật ngụy tạo kia, cũng là ngươi đặt ở nhà cô ta đúng không? Mặc dù rất khó phát hiện, nhưng chuyên gia giám định dấu vết lại nói cho ta biết, mấy bức công văn nọ, đều cùng một ngày, cùng một người, phỏng theo những bút ký bất đồng viết thành. Ta thiếu chút nữa đã quên, ngươi thuộc khoa giám định dấu vết mà."



Giang Hạo cười lạnh một tiếng: "Hừ!"



Hàn Phong vỗ tay, nói: "Nếu không phải ngươi nhận được mệnh lệnh, trong lúc vội vàng muốn giết chết Vu Thành Long, quả thật rất khó phát hiện sơ hở rõ ràng đấy."



Giang Hạo nhướng mày nói: "Sơ hở rõ ràng? Giết Vu Thành Long để lại sơ hở rõ ràng sao?"



Hàn Phong nói: "Không sai, có lẽ ngươi tự cho rằng mình rất cao minh, nhưng trong mắt ta, sơ hở thật sự quá rõ ràng, chỉ là lúc ấy, ta một lòng suy tư về kẻ giật dây phía sau màn kia rốt cuộc là ai, căn bản không quan tâm Vu Thành Long chết như thế nào mà thôi. Để ta nói cho một chút về mưu kế của ngươi nhé, nhà của Vu Thành Long, ngươi nhất định từng quan sát rồi, bởi vì ngươi phụ trách nhiệm vụ tùy thời phải giết chết Vu Thành Long. Cho nên, ngươi đương nhiên biết khách sạn bốn tầng ở giao lộ hình chữ T, có vị trí bắn cực tốt, ngươi chính là lợi dụng vị trí bắn để chế tạo hiện trường giả, mê hoặc người khác, ngay cả các cảnh viên cũng bị ngươi lừa gạt. Khi ấy, ngươi mượn cơ hội mua thuốc lá, lén lẻn vào khách sạn bốn tầng, lợi dụng một loại thiết bị tương tự đinh sắt ngoài tường, tạo ra một máy bắn ná nhỏ, sự dụng một loại thiết bị tương tự như cục đá, một đầu khác máy bắn, dùng thừng nhỏ cài chốt, một đầu thừng nhỏ buộc dây thun, một đầu cột bên cửa sổ, chính giữa quấn quanh một mẩu nhang muỗi châm lửa. Sau đó, ngươi đem đầu đạn đã chuẩn bị tốt trước đó ném ở ghế ngồi, bố cục liền đại công cáo thành."



Giang Hạo "hắc hắc" cười lạnh hai tiếng.



Hàn Phong tiếp tục nói: "Trùng hợp chính là, khi đó vừa vặn có một cô gái ăn mặc rất thần bí xuất hiện trong tầm mắt của cảnh viên, cũng khiến cho bọn họ chú ý. Tin tưởng thời điểm ngươi vừa trở lại chỗ các người giám thị, cảnh viên liền nói cho ngươi nghe về người bất thường này phải chứ? Ngươi đang dưới lầu nhà Vu Thành Long, chờ nghe tiếng động, vừa nghe tiếng động, ngươi lập tức hướng toàn thể đội viên lan truyền tin Vu Thành Long đã trúng đạn, đồng thời nói nhìn thấy một bóng người khiến cảnh viên khác hoài nghi nữ nhân được miêu tả kia, còn phân chia cảnh viên thành hai tổ, phái một tổ lục soát khách sạn. Còn ngươi thì xông xáo lên trước, ngươi nhất định phải có tốc độ nhanh hơn nhiều so với những người khác, vừa vặn ngươi có ưu thế về thân thể này, do đó, khi ngươi chạy đến cửa nhà Vu Thành Long, các cảnh viên hãy còn ở lầu hai. Ngươi dùng súng bắn phá cửa, khi đó, Vu Thành Long ở nhà căn bản không biết chuyện gì xảy ra, là ngươi, lập tức lắp ống giảm thanh, đánh ngất Vu Thành Long, sau đó kéo lê Vu Thành Long tới trên ban công lộ thiên, nhắm ngay ót gã, bắn một phát. Một phát súng kia xuyên qua sau đầu Vu Thành Long, lại bắn xuyên qua cửa kính của ban công, khi đó, một phần cảnh viên còn đang trên đường lên khách sạn, một phần cảnh viên khác đang ở cầu thang, cho nên, bọn họ không hề nghe được thanh âm cửa sổ bể lần thứ hai. Cảnh viên khác khi chạy tới, chỉ nhìn thấy ngươi đang khám nghiệm thi thể, nói Vu Thành Long đã chết, căn bản sẽ không nghĩ đến, Vu Thành Long chính là do ngươi giết. Sau đó, ngươi lại lập tức chạy tới khách sạn, thừa dịp mọi người không chú ý, quét sạch sẽ tro trên bệ cửa sổ cùng dây thun còn lưu lại, cứ như vậy, khi khám tra hiện trường lần nữa, ai cũng không phát hiện được phương pháp gây án của ngươi."



Giang Hạo nói: "Còn sơ hở rõ ràng ở đâu nào?"



Hàn Phong nói: "Mặc dù hết thảy đều làm rất xảo diệu, nhưng ngươi quan sát còn chưa đủ tinh tế. Đầu tiên, nhà Vu Thành Long và khách sạn đều là tầng 4, ngươi chắc hẳn cho rằng độ cao hai bên sẽ phải giống nhau, nhưng mà, ngươi không ngờ tới, khách sạn chỉ là tầng lầu bình thường, mà nhà Vu Thành Long lại là kiểu nhà có gác bên trong, tầng khách sạn cao 3m3, đây là độ cao thông dụng của tầng lầu, mà nhà Vu Thành Long tầng lầu cao 5m, đồng dạng là bốn tầng lầu, lại kém nhau bảy 7m, chênh lệch như vậy, bất kể là tay súng nào, khi ở khách sạn bắn chết Vu Thành Long, viên đạn xuyên qua đầu lâu Vu Thành Long, cũng không thể là hướng bay song song chứ? Nhưng hai bên vết đạn của đầu lâu Vu Thành Long, rõ ràng chính là hình thẳng tắp, Thứ hai, hiện trường không phát hiện đạn, bởi vì ngươi là từ trong bắn ra ngoài, viên đạn không biết đã rơi đi đâu, nhưng mà, đạn của SIGI3 tạo thành vết thương, căn bản không phải như thế, kia rõ ràng chính là vết thương do súng ngắn tạo thành. Hơn nữa, chỗ vết thương do súng của Vu Thành Long, còn lưu lại mùi thuốc súng, đó căn bản là bị người dùng súng kề lên đầu mà bắn, không có khả năng là từ địa phương ngoài trăm mét bắn được. Thứ ba, mặc dù cảnh viên không nghe được tiếng thủy tinh vỡ lần hai, nhưng mà, ngươi là khoa giám định dấu vết cũng nên biết, viên đạn từ trong xuyên ra ngoài cùng đạn từ ngoài xuyên vào trong, dấu vết lưu lại trên thủy tinh, là bất đồng chứ? Thứ tư, ngươi bố trí gian phòng quá sạch sẽ, nhưng bên ngoài phòng lại quên quét dọn, dưới lầu có gỉ sắt, mà trong cửa sổ cũng có bụi nhang muỗi, còn phía dưới cánh cửa, cũng để lại vụn tro tích từng đốt qua, sơ hở này, chẳng lẽ còn chưa đủ rõ ràng sao?"



"Hahaha!" Giang Hạo ngửa mặt lên trời cười to: "Có người vẫn nhắc nhở ta, ngươi mới là kẻ địch lớn nhất và đáng sợ nhất của chúng ta, ta vẫn không tin, ngươi xem ra chỉ bất quá tựa như một thanh niên sa sút hít thuốc phiện đã sâu, tinh thần uể oải. Hiện tại ta mới biết, ngươi quả nhiên rất lợi hại!"



Giang Hạo xoay người lại, ngực hắn cắm ba ống chích, thuốc sớm đã tiêm xong rồi, hiển nhiên lợi dụng thời điểm Hàn Phong nói chuyện, hắn đã hấp thu hoàn toàn thuốc. Hàn Phong nhướng mày nói: "Thuốc kích thích!"



Giang Hạo nói: "Đến đây nào, để cho ta nhìn thử xem, ngươi còn có bản lãnh gì, đừng coi ta như đám bảo vệ dưới lầu, mấy đứa như Johnson, Pote, ta còn chẳng thèm để vào mắt."



Cơ bắp Giang Hạo sau khi tiêm thuốc, càng thêm vẻ đáng sợ, cứng rắn như thép, nhiều chỗ da căng vỡ ra, lộ cơ thịt đỏ tươi, mạch máu giống rễ cây vặn vẹo bò đầy cổ, thẳng đến khoảng cách một phần ba dưới khuôn mặt, từ cổ trở lên đỏ bừng như say rượu, hắn phun ra tiếng tru đáng sợ, cả người đã tựa như dã thú!



Giang Hạo nhìn đấm tay của mình che kín gân xanh, bản thân chỉ dùng quyền trái, liền có thể đánh bại được Johnson cao hơn mình một cái đầu. "Keng", thịt cánh tay cùng tay vịn thép của hành lang đụng nhau, tay vịn cũng biến dạng, hắn vung cánh tay, đem vách tường "oành" một tiếng vỡ nát, từng khối lớn xi măng từ trên tường bong ra, hắn hướng Hàn Phong biểu diễn sức mạnh cơ thể, đồng thời nói: "Đến đây, đến đây!"



Thình lình, chẳng biết thế nào, Hàn Phong liền từ dưới lầu xuất hiện trước mặt Giang Hạo, Giang Hạo một quyền đánh ra, nhưng lại cảm thấy đấm tay hụt hẫng, chỉ cảm thấy một trận gió mát từ trước mặt lướt tới, Hàn Phong kia, chẳng biết làm thế nào, đã từ trước mặt mình xuyên qua. Giang Hạo chợt cảm thấy cổ giống như bị một cây kim đâm một cái, thân hình vạm vỡ không tự chủ được lăn xuống lầu, thân thể cũng không cách nào nhúc nhích! Giang hạo nhìn Hàn Phong dưới lớp áo khoác đen bao bọc, hắn chỉ có thể nhìn được đôi mắt kia, ánh mắt ấy, cô đơn, tịch mịch, thê lương, đó là loại ánh mắt gì chứ, phảng phất như nhìn thấu bi thương của thế gian, liền đem người sống hướng về địa ngục.



Chỉ nghe Hàn Phong lạnh lùng nói: "Vô ích, không phải sức mạnh của ngươi, có thêm nhiều hơn nữa cũng vô dụng, ngươi không cách nào khống chế, lại càng không xứng sở hữu!"



Giang Hạo không phục, tại sao có thể như vậy, ngay cả vạt áo của đối phương cũng chưa sờ tới được, cứ như vậy mà thua cuộc? Hắn muốn nhúc nhích, chỉ xê dịch một cánh tay, hắn phải tự mình đứng lên, hắn còn muốn chiến đấu cùng Hàn Phong, hắn không cam lòng, một tên trẻ tuổi gầy yếu như vậy, tại sao mình lại không cách nào chiến thắng? Tuyệt đối không có khả năng này!



Giang Hạo nghiến răng nghiến lợi, để cơ thể dưới ý thức của mình co rút lại, làm cho mình làm ra động tác mà mình muốn. Hàn Phong nói: "Vô dụng, động mạch sau gáy của ngươi, bên cạnh huyệt phong trì, có một dây thần kinh, nó phụ trách đem mệnh lệnh đại não phát ra truyền lại cho cơ thể ngươi, cũng khiến cho cơ thể làm ra phản ứng tương ứng. Nếu nó bị gây tê, ngươi dù thanh tỉnh, nhưng thân thể cũng không cách nào nhúc nhích, ngay cả một đầu ngón tay cũng không cách nào nhúc nhích. Một giờ sau, ngươi mới có thể khôi phục."



Giang Hạo cuồng nộ gào: "Không -- a -- a -- a -- a --" đột nhiên, hắn trừng to hai mắt, thân thể bắt đầu co giật theo tiết tấu.



Hàn Phong tiếp tục nói: "Nếu ngươi ép buộc cơ thể nhúc nhích, lập tức dẫn đến vỡ tung mạch máu não, ngươi sẽ tiến vào thế giới cực lạc!" Hàn Phong nói, cũng không quay đầu lại lên lầu, chỉ để lại Giang Hạo còn đang tiếp tục co quắp thân thể!



Người ngồi trên ghế máy tính, có chút sốt ruột đứng lên, lẩm bẩm nói: "Tên Hàn Phong kia đã phá hủy phòng quan sát đầu cuối rồi, cậu ta hiện giờ đã tới đâu nhỉ? Không biết có gặp phải Giang Hạo không. Nếu tôi là Giang hạo, hẳn nên sớm chạy thoát mới đúng, không thể rước lấy ma quỷ tới từ địa ngục kia."



Phan Khả Hân cuộn tròn trên đùi người nọ, mở to đôi mắt, lo lắng hỏi: "Anh ta thật sự đáng sợ vậy sao? Sao tôi chẳng mảy may nhìn ra?"



Người ngồi trên ghế nói: "Đó chính là chỗ đáng sợ của cậu ta, chờ đến khi cô nhìn ra, hết thảy đều đã muộn rồi. Tôi cũng thiếu chút nữa cũng lầm, nếu không phải có cô ở đó, kế hoạch của chúng ta, thật sự có khả năng không cách nào hoàn thành được. Xem ra Đinh Nhất Tiếu quả nhiên lợi hại, hắn đã sớm khuyên tôi, đừng dính vào tên kia, là tôi sơ suất quá. Không ngờ tới, cậu ta so với tưởng tượng của tôi còn lợi hại hơn, chẳng lẽ thật sự giống như trong truyền thuyết sao?"



__________________________



Tiêu: tập này đọc thật hưng phấn, có cảm giác quay lại thời bé khi xem Rurouni Kenshin, 7 viên ngọc rồng hay Dấu Ấn Rồng Thiêng đi đánh boss vậy XD Mã thúc viết truyện ảo tung chảo =]]
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom