Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
Giữa cô và anh, chỉ là khoảng cách mấy bước chân, cô có thể nhìn thấy rõ ràng gương mặt anh.
Năm năm không gặp, cái dáng cao gầy của anh vẫn không thay đổi, lạnh lùng xa cách, giống như lần đầu cô gặp anh, chỉ có một thứ không như vậy, chính là ánh mắt của anh, trong đêm tối, huyền ảo dưới ánh đèn đường, đặc biệt sáng rỡ…
Chỉ là, ánh mắt trong trẻo như vậy, chỉ dừng trên người cô một lát rồi hờ hững dời đi chỗ khác.
Anh, cuối cùng vẫn không nhận ra cô, đúng không?
Trong lòng cô nhộn nhạo lóe lên một tia khổ sở, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười thản nhiên, bước đến gần, đem ví tiền đưa tới trước mặt anh, giống như người qua đường nói: “Tiên sinh, ví tiền của ngại bị rơi.”
Chiếc ví này là cô nhặt được trong lúc cố gắng đuổi theo anh, rơi xuống từ trên người anh.
Ánh mắt anh thoáng chốc hoảng hốt, sau đó nét hờ hững rét lạnh càng sâu, nhận lấy, lạnh nhạt nói một tiếng “Cám ơn” rồi bước lên xe cũng không quay đầu lại.
Trong nháy mắt lúc cửa xe đóng lại, cô nhìn thấy cô gái tên gọi Tiểu Toa kia ném cho cô một nụ cười vô cùng đắc ý…
Ai, con gái thời nay thật là, đều tự cho mình là đúng như vậy sao? Cho rằng cô muốn nhân cơ hội này tiếp cận Tả Tam thiếu? Thật buồn cười! Nếu như cô nói với cô gái này, ngay từ năm năm trước, cô đã bò lên giường của Tả Tam thiếu rồi, liệu cô bé này có thể suy sụp hay không?
Cô xoay người, từ sau lưng vang lên tiếng xe hơi khởi động, xe của anh, đã lắn bánh đi thật xa, tim, nhất thời như bị từng bánh xe nghiền nát, vỡ thành từng mảnh…
***
Người đàn ông ngồi trong xe, đôi mắt khép hờ, tựa người vào lưng ghế, giống như rất say, tay gắt gao giữ lấy ví tiền, một hồi lâu mới từ từ mở ra.
Trên đời này, có rất nhiều người thích để hình người yêu trong ví của mình, là vì yêu quý hoặc là hoài niệm, chỉ có anh là không phải, nơi lẽ ra nên để tấm hình lại bị một bức vẽ nho nhỏ chiếm lấy, mà bức vẽ kia, cũng chỉ vẽ một đôi mắt…
Anh nhìn vào đôi mắt ấy rồi lâm vào trầm tư, đến nỗi Tiểu Toa gọi anh vài lần cũng không nghe thấy.
“Tam thiếu! Tam thiếu!” Tiểu Toa cảm giác mình bị lạnh nhạt nên cố gắng làm nũng.
“Chuyện gì?” Anh nhíu mày, cso chút chán ghét việc cô huyên náo làm kinh động đến suy nghĩ của anh.
“Chúng ta sẽ đi đâu?” Giọng nói Tiểu Toa mềm mại thể hiện ý tứ rõ ràng, là đi khách sạn hay đến nhà của anh…
Anh nói địa chỉ, Tiểu Toa trợn tròn hai mắt, “Đó…là chỗ nào?”
“Nhà ông nội tôi!” Tả lão gia là lão thủ trưởng về hưu, ngay cả chỗ ở cũng thể hiện rõ ràng tính uy hiếp.
“Vậy…còn em?” Tiểu Toa có chút choáng váng rồi, chẳng lẽ anh muốn cũng cô ở trong đại viện, dưới con mắt của ông nội anh làm chuyện gây tiếng động?
Anh cười lạnh, “Hay là…cô cũng đến nhà ông nội cô đi?”
“Ông nội tôi ở Đông Bắc…” Đầu óc của cô nhất thời cứng đờ, tựa hồ không hiểu ý tứ của anh, còn nghĩ chẳng lẽ anh biết người ông nội nông dân ở Đông Bắc của mình?
Lại nghe anh thật không kiên nhẫn kêu một tiếng: “Dừng xe!”
Sau đó xuống xe, chặn lại một chiếc taxi, đi mất…
Năm năm không gặp, cái dáng cao gầy của anh vẫn không thay đổi, lạnh lùng xa cách, giống như lần đầu cô gặp anh, chỉ có một thứ không như vậy, chính là ánh mắt của anh, trong đêm tối, huyền ảo dưới ánh đèn đường, đặc biệt sáng rỡ…
Chỉ là, ánh mắt trong trẻo như vậy, chỉ dừng trên người cô một lát rồi hờ hững dời đi chỗ khác.
Anh, cuối cùng vẫn không nhận ra cô, đúng không?
Trong lòng cô nhộn nhạo lóe lên một tia khổ sở, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười thản nhiên, bước đến gần, đem ví tiền đưa tới trước mặt anh, giống như người qua đường nói: “Tiên sinh, ví tiền của ngại bị rơi.”
Chiếc ví này là cô nhặt được trong lúc cố gắng đuổi theo anh, rơi xuống từ trên người anh.
Ánh mắt anh thoáng chốc hoảng hốt, sau đó nét hờ hững rét lạnh càng sâu, nhận lấy, lạnh nhạt nói một tiếng “Cám ơn” rồi bước lên xe cũng không quay đầu lại.
Trong nháy mắt lúc cửa xe đóng lại, cô nhìn thấy cô gái tên gọi Tiểu Toa kia ném cho cô một nụ cười vô cùng đắc ý…
Ai, con gái thời nay thật là, đều tự cho mình là đúng như vậy sao? Cho rằng cô muốn nhân cơ hội này tiếp cận Tả Tam thiếu? Thật buồn cười! Nếu như cô nói với cô gái này, ngay từ năm năm trước, cô đã bò lên giường của Tả Tam thiếu rồi, liệu cô bé này có thể suy sụp hay không?
Cô xoay người, từ sau lưng vang lên tiếng xe hơi khởi động, xe của anh, đã lắn bánh đi thật xa, tim, nhất thời như bị từng bánh xe nghiền nát, vỡ thành từng mảnh…
***
Người đàn ông ngồi trong xe, đôi mắt khép hờ, tựa người vào lưng ghế, giống như rất say, tay gắt gao giữ lấy ví tiền, một hồi lâu mới từ từ mở ra.
Trên đời này, có rất nhiều người thích để hình người yêu trong ví của mình, là vì yêu quý hoặc là hoài niệm, chỉ có anh là không phải, nơi lẽ ra nên để tấm hình lại bị một bức vẽ nho nhỏ chiếm lấy, mà bức vẽ kia, cũng chỉ vẽ một đôi mắt…
Anh nhìn vào đôi mắt ấy rồi lâm vào trầm tư, đến nỗi Tiểu Toa gọi anh vài lần cũng không nghe thấy.
“Tam thiếu! Tam thiếu!” Tiểu Toa cảm giác mình bị lạnh nhạt nên cố gắng làm nũng.
“Chuyện gì?” Anh nhíu mày, cso chút chán ghét việc cô huyên náo làm kinh động đến suy nghĩ của anh.
“Chúng ta sẽ đi đâu?” Giọng nói Tiểu Toa mềm mại thể hiện ý tứ rõ ràng, là đi khách sạn hay đến nhà của anh…
Anh nói địa chỉ, Tiểu Toa trợn tròn hai mắt, “Đó…là chỗ nào?”
“Nhà ông nội tôi!” Tả lão gia là lão thủ trưởng về hưu, ngay cả chỗ ở cũng thể hiện rõ ràng tính uy hiếp.
“Vậy…còn em?” Tiểu Toa có chút choáng váng rồi, chẳng lẽ anh muốn cũng cô ở trong đại viện, dưới con mắt của ông nội anh làm chuyện gây tiếng động?
Anh cười lạnh, “Hay là…cô cũng đến nhà ông nội cô đi?”
“Ông nội tôi ở Đông Bắc…” Đầu óc của cô nhất thời cứng đờ, tựa hồ không hiểu ý tứ của anh, còn nghĩ chẳng lẽ anh biết người ông nội nông dân ở Đông Bắc của mình?
Lại nghe anh thật không kiên nhẫn kêu một tiếng: “Dừng xe!”
Sau đó xuống xe, chặn lại một chiếc taxi, đi mất…