Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
Cô thừa dịp anh không kịp có phản ứng, không nói hai lời lập tức vén chăn lên, bàn tay vươn tới thắt lưng của anh dùng sức kéo ra.
Quần áo bệnh nhân vốn là quần dây thun, anh lại rất gầy cho nên quần mặc trên người rất lỏng lẻo, chỉ hơi dùng sức một chút đã bị cô kéo xuống tận đầu gối, mà anh lại không mặc gì bên trong.
Hai người đều trợn mắt kinh ngạc.
Gương mặt trắng nõn của Tả Thần An nổi lên sắc hồng nhàn nhạt, anh vội vàng đưa tay kéo lại chiếc quần.
Cô dứt khoát dùng thêm chút lực đem quần của anh tuột đến mắt cá chân, sau đó cởi ra hoàn toàn, đồng thời kéo tấm chăn trên người anh đặt sang một bên.
Anh, cứ như vậy phơi bày trước mặt cô, nửa thân dưới lạnh lẽo khiến anh cảm thấy sợ hãi. Một người hai mắt bị mù không nhìn thấy gì đối mặt với chuyện này sẽ cảm thấy vô cùng sợ hãi, nó còn đáng sợ hơn cảm giác bị nhục nhã rất nhiều.
Anh cảm thấy vô lực, chỉ có thể dùng sự tức giận để che giấu sợ hãi trong lòng anh lúc này: “Cô…Dám giở trò lưu manh!”
Cô hừ lạnh: “Có gì đặc biệt hơn người đâu! Chị đây cũng không phải chưa từng thấy qua.”
“Vô liêm sỉ!”
“E hèm!” Cô giơ ống tiêm lên, “Tôi vô liêm sỉ à? Nếu anh không ngoan ngoãn nằm xuống để tôi tiêm thuốc, anh cứ tiếp tục ngây ngốc như vậy đi, tôi sẽ mở rộng cửa phòng để cho người khác nhìn thấy ai mới là người vô liêm sỉ.”
“Cô…” Anh hoàn toàn bị chọc giận: “Tôi muốn khiếu nại cô, cô tên gì?”
“Hạ Vãn Lộ.”
“Mau gọi chủ nhiệm các người lại đây!” Anh nghiêm mặt hất hàm ra lệnh.
Cô vẫn giơ ống tiêm lên bình tĩnh trả lời: “Có bản lĩnh thì tự mình gọi đi.”
Khuôn mặt mặt ửng hồng của anh vì tức giận mà chuyển sang xanh mét, đôi tay sờ soạng tìm chuông báo để gọi người nhưng lại bị cô nhanh hơn một bước giấu đi.
Anh tìm thấy một chiếc điện thoại nằm trên giường bệnh, nhưng bởi vì không nhìn thấy gì nên sờ mãi cũng không cách nào bấm số được.
Cuối cùng anh cũng phát điên, hung hăng ném chiếc di động sang một góc.
Giọng nói chậm rãi tựa như khiêu khích của cô chợt vang lên: “ Sao rồi? Nếu anh thực sự không muốn tiêm thì tôi đi nha…Tôi nói được làm được, nếu như anh vẫn một mực cố chấp thì tôi nhất định sẽ mở cửa ra để mặc người khác nhìn vào anh đấy.”
Anh tái mặt, không nói lời nào.
“Còn không nằm xuống?” Cô như chợt bừng tỉnh hiểu ra: “Không phải anh sợ tiêm đấy chứ?”
Anh vẫn bất động như cũ, phép khích tướng không hiệu quả.
“Tôi đếm đến ba. Một, hai, …ba!” Cô vừa dứt lời đã thấy anh giận dỗi nằm xuống.
Cô khẽ mỉm cười, lấy bông lạnh thấm vào vị trí tiêm xuống. Thật ra, kỹ thuật tiêm của cô rất tốt, tiêm tĩnh mạch rất chuẩn xác, luôn cố gắng giảm thiểu đau đớn cho người bệnh xuống mức thấp nhất. Cô cảm nhận được, sau khi cô nhẹ nhành xoa bóp, thân thể cứng ngắc của anh cũng từ từ thả lỏng.
Tiêm thuốc xong, cô giúp anh mặc lại quần áo, kéo chăn đắp kín thân thể anh, sau đó thu dọn khay thuốc chuẩn bị ra ngoài.
Trước khi ra ngoài, cô nhất thời nổi hứng nghịch ngợm, cúi đầu ghé vào tai anh nhẹ giọng nói: “Thật ra thì của anh cũng không phải không có gì đặc biệt…Anh…thật nhỏ…”
Thừa dịp trước khi anh bắt đầu nổi giận, cô vui vẻ chạy ra ngoài, trong nháy mắt lúc đóng cửa lại, cô nghe thấy một tiếng “loảng xoảng” vang lên từ trong phòng, xem ra là Tả Tam thiếu tiện tay ném cái gì để trút giận.
Quần áo bệnh nhân vốn là quần dây thun, anh lại rất gầy cho nên quần mặc trên người rất lỏng lẻo, chỉ hơi dùng sức một chút đã bị cô kéo xuống tận đầu gối, mà anh lại không mặc gì bên trong.
Hai người đều trợn mắt kinh ngạc.
Gương mặt trắng nõn của Tả Thần An nổi lên sắc hồng nhàn nhạt, anh vội vàng đưa tay kéo lại chiếc quần.
Cô dứt khoát dùng thêm chút lực đem quần của anh tuột đến mắt cá chân, sau đó cởi ra hoàn toàn, đồng thời kéo tấm chăn trên người anh đặt sang một bên.
Anh, cứ như vậy phơi bày trước mặt cô, nửa thân dưới lạnh lẽo khiến anh cảm thấy sợ hãi. Một người hai mắt bị mù không nhìn thấy gì đối mặt với chuyện này sẽ cảm thấy vô cùng sợ hãi, nó còn đáng sợ hơn cảm giác bị nhục nhã rất nhiều.
Anh cảm thấy vô lực, chỉ có thể dùng sự tức giận để che giấu sợ hãi trong lòng anh lúc này: “Cô…Dám giở trò lưu manh!”
Cô hừ lạnh: “Có gì đặc biệt hơn người đâu! Chị đây cũng không phải chưa từng thấy qua.”
“Vô liêm sỉ!”
“E hèm!” Cô giơ ống tiêm lên, “Tôi vô liêm sỉ à? Nếu anh không ngoan ngoãn nằm xuống để tôi tiêm thuốc, anh cứ tiếp tục ngây ngốc như vậy đi, tôi sẽ mở rộng cửa phòng để cho người khác nhìn thấy ai mới là người vô liêm sỉ.”
“Cô…” Anh hoàn toàn bị chọc giận: “Tôi muốn khiếu nại cô, cô tên gì?”
“Hạ Vãn Lộ.”
“Mau gọi chủ nhiệm các người lại đây!” Anh nghiêm mặt hất hàm ra lệnh.
Cô vẫn giơ ống tiêm lên bình tĩnh trả lời: “Có bản lĩnh thì tự mình gọi đi.”
Khuôn mặt mặt ửng hồng của anh vì tức giận mà chuyển sang xanh mét, đôi tay sờ soạng tìm chuông báo để gọi người nhưng lại bị cô nhanh hơn một bước giấu đi.
Anh tìm thấy một chiếc điện thoại nằm trên giường bệnh, nhưng bởi vì không nhìn thấy gì nên sờ mãi cũng không cách nào bấm số được.
Cuối cùng anh cũng phát điên, hung hăng ném chiếc di động sang một góc.
Giọng nói chậm rãi tựa như khiêu khích của cô chợt vang lên: “ Sao rồi? Nếu anh thực sự không muốn tiêm thì tôi đi nha…Tôi nói được làm được, nếu như anh vẫn một mực cố chấp thì tôi nhất định sẽ mở cửa ra để mặc người khác nhìn vào anh đấy.”
Anh tái mặt, không nói lời nào.
“Còn không nằm xuống?” Cô như chợt bừng tỉnh hiểu ra: “Không phải anh sợ tiêm đấy chứ?”
Anh vẫn bất động như cũ, phép khích tướng không hiệu quả.
“Tôi đếm đến ba. Một, hai, …ba!” Cô vừa dứt lời đã thấy anh giận dỗi nằm xuống.
Cô khẽ mỉm cười, lấy bông lạnh thấm vào vị trí tiêm xuống. Thật ra, kỹ thuật tiêm của cô rất tốt, tiêm tĩnh mạch rất chuẩn xác, luôn cố gắng giảm thiểu đau đớn cho người bệnh xuống mức thấp nhất. Cô cảm nhận được, sau khi cô nhẹ nhành xoa bóp, thân thể cứng ngắc của anh cũng từ từ thả lỏng.
Tiêm thuốc xong, cô giúp anh mặc lại quần áo, kéo chăn đắp kín thân thể anh, sau đó thu dọn khay thuốc chuẩn bị ra ngoài.
Trước khi ra ngoài, cô nhất thời nổi hứng nghịch ngợm, cúi đầu ghé vào tai anh nhẹ giọng nói: “Thật ra thì của anh cũng không phải không có gì đặc biệt…Anh…thật nhỏ…”
Thừa dịp trước khi anh bắt đầu nổi giận, cô vui vẻ chạy ra ngoài, trong nháy mắt lúc đóng cửa lại, cô nghe thấy một tiếng “loảng xoảng” vang lên từ trong phòng, xem ra là Tả Tam thiếu tiện tay ném cái gì để trút giận.