Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70
Chưởng thế quyền phong của Nguyên Thập Tam Hạn từ trước mặt Yến Thi Nhị phát ra, nhưng quyền kình chưởng lực lại từ sau đầu đánh tới.
Nói cách khác, Nguyên Thập Tam Hạn đã tại trước người phát ra hai hư chiêu, còn sát chiêu thật sự lại đến từ phía sau.
Cho nên Yến Thi Nhị ở phía trước, chiếc đầu đột nhiên vỡ tung, lồng ngực cũng lồi ra một khối lớn, bởi vì cơ xương sau lưng đều bị một chưởng đánh vào trong ngực, lại từ trong ngực nhô ra.
Yến Thi Nhị đã chết, vết thương của Nguyên Thập Tam Hạn lại khôi phục một cách thần kỳ.
Nguyên Thập Tam Hạn xoay người lại, lập tức tìm tới Cố Thiết Tam.
Cố Thiết Tam gầm lên một tiếng như hổ:
- Sư phụ, người đừng bức ta!
Vừa rồi khi thấy Yến Thi Nhị và Nguyên Thập Tam Hạn giao đấu, hắn đã muốn ra tay giúp Yến lão nhị. Nhưng hắn vẫn chưa xác định, tại sao sư phụ lại muốn giết chết bọn họ?
Là bởi vì đám người Diệp Kỳ Ngũ, Triệu Họa Tứ, Yến Thi Nhị và Tề Văn Lục phản bội sao?
Hay là bọn họ làm chuyện gì chọc giận đến sư phụ?
Hay là sư phụ thật sự điên rồi?
Hắn nhất thời chần chừ.
Nguyên Thập Tam Hạn ra tay giết chết ba người Triệu, Diệp, Tề, giao đấu mấy chiêu với Yến lão nhị, thực ra chỉ là chuyện trong phút chốc. Kết quả là Yến Thi Nhị chết, Nguyên Thập Tam Hạn lại tấn công Cố Thiết Tam. Bởi vì Cố Thiết Tam vốn định ra tay tương trợ hoặc ngăn cản, cho nên đứng gần hai người nhất.
Cố Thiết Tam không do dự nữa, lập tức hô lớn:
- Lão đại, sư phụ điên rồi, mau tới giúp ta…
Hắn đồng thời phát quyền.
Quyền pháp của hắn ngay cả Thiết Thủ cũng phải cảm thán, bởi vì quyền của hắn không nhất định từ trên cánh tay phát ra, có lúc quyền kình lại phát ra từ trán, khuỷu tay, đầu gối, thậm chí là cơ lưng.
Nói cách khác, quyền pháp của hắn đã không chỉ là công phu của nắm tay, mà còn có thể dùng các bộ phận khác trên thân thể phát ra quyền kình. Điều này đã hoàn toàn đã đột phá lối mòn, khái niệm, quy luật và giới hạn của quyền pháp.
Đáng tiếc, người hắn đụng phải là sư phụ của hắn, Nguyên Thập Tam Hạn.
Nguyên Thập Tam Hạn cũng phát quyền, xuất chưởng.
Hắn vốn ở trước mặt, nhưng thỉnh thoảng quyền lại từ sau đánh tới, thỉnh thoảng lại từ dưới đánh lên, thỉnh thoảng lại từ trên đánh xuống, giống như biến ảo thành mấy chục kẻ địch từ các góc độ khác nhau công kích đối phương.
Quyền pháp tuy là do Cố Thiết Tam nghiên cứu, nhưng dù sao cũng là Nguyên Thập Tam Hạn sáng tạo và truyền cho hắn. Hắn vẫn không đánh lại sư phụ của mình.
Một người mô phỏng hoặc sao chép lại người khác, nhất định không thể vượt trên đối phương, trừ khi là hắn được gợi ý, đổi cũ thành mới.
Nếu như lúc này không có người kịp thời tương trợ, có lẽ hắn đã chết.
Khiến hắn bất ngờ là, người kịp thời giúp hắn đối kháng với Nguyên Thập Tam Hạn không phải là đại sư huynh Lỗ Thư Nhất, mà là Thiết Thủ trong Tứ Đại Danh Bổ, địch thủ Thiết Du Hạ.
Nếu Thiết Thủ đã xuất động, ba vị danh bổ khác đương nhiên cũng không nhàn rỗi. Lúc này lại biến thành Tứ Đại Danh Bổ và Cố Thiết Tam đồng loạt giao chiến với Nguyên Thập Tam Hạn.
Thiết Thủ giúp Cố Thiết Tam ngăn cản công kích của Nguyên Thập Tam Hạn.
Vào thời khắc sống chết, Cố Thiết Tam vẫn không quên hỏi:
- Tại sao?
Theo quan điểm của hắn, đối địch chính là phải giết chết hoặc đánh bại kẻ địch, không lý nào mắt thấy kẻ địch sắp phải ngã xuống lại giúp hắn trở mình sống dậy.
Thiết Thủ chỉ nói:
- Ăn cơm nghề này của chúng ta, có thể để người chết trận, không thể để người chết oan.
Lãnh Huyết lại vừa xuất kiếm vừa hỏi:
- Hắn làm sao lại trở nên như vậy?
Vô Tình nói:
- Ta từng nghe thế thúc nói, người của Tự Tại môn một khi dạy đồ đệ võ công, không thể tiếp tục sử dụng võ công đó nữa, nếu không một khi bị thương sẽ bị kỳ công phản kích. Xem ra hắn vì muốn đối phó với thế thúc mà sử dụng tuyệt chiêu đã truyền day, bây giờ hắn không thể thu hồi lại, đành phải giết chết người luyện mới có thể hóa giải nỗi đau cắn trả.
Truy Mệnh tỉnh ngộ cười nói:
- Tuyệt chiêu đã truyền dạy giống như nước đã tát ra ngoài, làm sao có thể thu hồi. Còn nếu không dạy thì không chịu nỗi sự tịch mịch vì không có thuộc hạ. Bây giờ chỉ có thể giết người diệt công, kết thù kết oán.
Sắc mặt Nguyên Thập Tam Hạn biến thành màu vàng, thân thể bốc mùi.
Hắn vẫn không lên tiếng, nhưng đến lúc này, Cố Thiết Tam và Lỗ Thư Nhất đều đã hiểu vì sao sư phụ lại ra tay với bọn họ.
Ngay lúc này, tiếng chó sủa bỗng vang lên.
Nguyên Thập Tam Hạn hét lớn một tiếng. Trước tiên hắn liên tục đánh vào mình ba chưởng. Ba chưởng này đánh xuống, sắc mặt hắn từ màu vàng nhạt bỗng biến thành màu đỏ tím, cả người cũng giống bành trướng lên.
Hắn đột nhiên dùng tay phải bứt đứt một ngón tay trái, là ngón áp út. Sau đó tay phải giương cung, tay trái lắp tên.
Cắt ngón tay làm tên, một mũi tên bắn ra.
Đây là mũi tên tự cắt một ngón tay, uy lực đương nhiên không thể coi thường.
Muốn ngăn cản một mũi “tên ngón tay” này của Nguyên Thập Tam Hạn quả thật không dễ, cực kỳ khó khăn.
Cố Thiết Tam cũng giống như sư phụ của hắn, tự đánh một cái để tăng công lực. Hắn tự đấm một quyền vào trán, khiến cho thất khiếu của hắn có ít nhất năm lỗ chảy máu, mới ngăn cản được một mũi tên này của Nguyên Thập Tam Hạn.
Cùng lúc đó, Tứ Đại Danh Bổ cũng thi triển hết bản lĩnh của mình.
Vô Tình phát ra ít nhất sáu món ám khí.
Lãnh Huyết đâm ra mười một kiếm.
Thiết Thủ đón đỡ một chiêu, lui về ba bước, nhưng đôi giày vẫn còn cắm sâu vào nơi ban đầu.
Truy Mệnh lại phóng lên cao, bay cao bảy trượng tám thước. Y không phải thi triển khinh công, mà là mượn kình lực của mũi tên kia bay lên.
Nhưng Nguyên Thập Tam Hạn cũng không chiếm được lợi thế, bởi vì tay trái của hắn đã bị thẻ trúc của Lỗ Thư Nhất kẹp lấy.
Sở dĩ tay của hắn bị Lỗ Thư Nhất kẹp lại là vì Lỗ Thư Nhất vẫn luôn ở bên cạnh mai phục, không hề chủ động xuất kích, khiến cho mọi người dường như không chú ý đến sự hiện hữu của hắn.
Thực ra hắn chỉ đang chờ cơ hội, chờ đợi một kích tất sát.
Dù sao hắn cũng là lão đại của Lục Hợp Thanh Long. Có lẽ võ công của hắn không phải là giỏi nhất, nhưng tính tình tuyệt đối là gian xảo nhất.
Hắn đương nhiên cũng không muốn đối địch với sư tôn, nhưng sau khi hắn biết Nguyên Thập Tam Hạn ra tay là vì muốn “thu hồi võ công đã dạy cho bọn họ”, hắn biết đời này đã không thể tiếp tục đi theo sư phụ, cũng không thể nhận được gì từ sư phụ.
Thứ duy nhất nhận được có lẽ chỉ là cái chết.
Hắn cũng không muốn chết, cho nên hắn quyết định ra tay.
Nguyên Thập Tam Hạn trúng chiêu vì không lưu ý đến Lỗ Thư Nhất.
Một nguyên nhân khác khác là hắn muốn nhanh chóng đánh lui kẻ địch nên đã bứt ngón tay, khiến cho tay trái bị thương, chuyển động không linh hoạt.
Còn có một nguyên nhân khác, sự phản kích của Tứ Đại Danh Bổ và Cố Thiết Tam cũng không tầm thường, hắn muốn ứng phó cũng cảm thấy tốn sức.
Cộng thêm hắn quá phân tâm vì Gia Cát tiên sinh đang chạy tới, cho nên bị bị đại đồ đệ do hắn tự tay huấn luyện ra nắm được thời cơ.
Thẻ trúc trên tay Lỗ Thư Nhất chính là “pháp bảo” do hắn nghiên cứu sáng tạo ra, bất cứ người nào bị kẹp trúng đều không thoát được, huống hồ trước mắt còn có Tứ Đại Danh Bổ, cộng thêm Gia Cát Tiểu Hoa đang chạy đến.
Cho nên Nguyên Thập Tam Hạn không có lựa chọn nào khác, chỉ có cách phát ra một kích, một kích đáng sợ quỷ khóc thần sầu.
Cánh tay trái của và thân thể của hắn đột nhiên tách ra. Cánh tay trái như một mũi tên giận dữ, thân thể lại giống như dây cung căng đầy.
Mũi tên xuyên phá thẻ trúc, cũng xuyên qua lồng ngực Lỗ Thư Nhất.
Sau một kích này, Nguyên Thập Tam Hạn nhờ vào nội lực khôi phục do đánh chết đệ tử Lỗ Thư Nhất, toàn diện, toàn lực, toàn tâm, toàn ý rút lui, nhưng cũng không phải là toàn thân.
Ít nhất trên người hắn đã ít đi một con mắt và một cánh tay.
Hắn rút lui rất nhanh, còn Lỗ Thư Nhất bị một cánh tay của hắn xuyên qua, lại bị lực cánh tay kéo theo, bắn về phía Tứ Đại Danh Bổ.
Tứ Đại Danh Bổ hợp sức bốn người, ổn định thân thể Lỗ Thư Nhất bị một cánh tay xuyên tim.
Nguyên Thập Tam Hạn đã rút lui trước khi Gia Cát tiên sinh chạy đến, hắn đã không còn thời gian giết chết Cố Thiết Tam.
Trăng chìm về phía tây, trời mới vừa tảng sáng.
Nói cách khác, Nguyên Thập Tam Hạn đã tại trước người phát ra hai hư chiêu, còn sát chiêu thật sự lại đến từ phía sau.
Cho nên Yến Thi Nhị ở phía trước, chiếc đầu đột nhiên vỡ tung, lồng ngực cũng lồi ra một khối lớn, bởi vì cơ xương sau lưng đều bị một chưởng đánh vào trong ngực, lại từ trong ngực nhô ra.
Yến Thi Nhị đã chết, vết thương của Nguyên Thập Tam Hạn lại khôi phục một cách thần kỳ.
Nguyên Thập Tam Hạn xoay người lại, lập tức tìm tới Cố Thiết Tam.
Cố Thiết Tam gầm lên một tiếng như hổ:
- Sư phụ, người đừng bức ta!
Vừa rồi khi thấy Yến Thi Nhị và Nguyên Thập Tam Hạn giao đấu, hắn đã muốn ra tay giúp Yến lão nhị. Nhưng hắn vẫn chưa xác định, tại sao sư phụ lại muốn giết chết bọn họ?
Là bởi vì đám người Diệp Kỳ Ngũ, Triệu Họa Tứ, Yến Thi Nhị và Tề Văn Lục phản bội sao?
Hay là bọn họ làm chuyện gì chọc giận đến sư phụ?
Hay là sư phụ thật sự điên rồi?
Hắn nhất thời chần chừ.
Nguyên Thập Tam Hạn ra tay giết chết ba người Triệu, Diệp, Tề, giao đấu mấy chiêu với Yến lão nhị, thực ra chỉ là chuyện trong phút chốc. Kết quả là Yến Thi Nhị chết, Nguyên Thập Tam Hạn lại tấn công Cố Thiết Tam. Bởi vì Cố Thiết Tam vốn định ra tay tương trợ hoặc ngăn cản, cho nên đứng gần hai người nhất.
Cố Thiết Tam không do dự nữa, lập tức hô lớn:
- Lão đại, sư phụ điên rồi, mau tới giúp ta…
Hắn đồng thời phát quyền.
Quyền pháp của hắn ngay cả Thiết Thủ cũng phải cảm thán, bởi vì quyền của hắn không nhất định từ trên cánh tay phát ra, có lúc quyền kình lại phát ra từ trán, khuỷu tay, đầu gối, thậm chí là cơ lưng.
Nói cách khác, quyền pháp của hắn đã không chỉ là công phu của nắm tay, mà còn có thể dùng các bộ phận khác trên thân thể phát ra quyền kình. Điều này đã hoàn toàn đã đột phá lối mòn, khái niệm, quy luật và giới hạn của quyền pháp.
Đáng tiếc, người hắn đụng phải là sư phụ của hắn, Nguyên Thập Tam Hạn.
Nguyên Thập Tam Hạn cũng phát quyền, xuất chưởng.
Hắn vốn ở trước mặt, nhưng thỉnh thoảng quyền lại từ sau đánh tới, thỉnh thoảng lại từ dưới đánh lên, thỉnh thoảng lại từ trên đánh xuống, giống như biến ảo thành mấy chục kẻ địch từ các góc độ khác nhau công kích đối phương.
Quyền pháp tuy là do Cố Thiết Tam nghiên cứu, nhưng dù sao cũng là Nguyên Thập Tam Hạn sáng tạo và truyền cho hắn. Hắn vẫn không đánh lại sư phụ của mình.
Một người mô phỏng hoặc sao chép lại người khác, nhất định không thể vượt trên đối phương, trừ khi là hắn được gợi ý, đổi cũ thành mới.
Nếu như lúc này không có người kịp thời tương trợ, có lẽ hắn đã chết.
Khiến hắn bất ngờ là, người kịp thời giúp hắn đối kháng với Nguyên Thập Tam Hạn không phải là đại sư huynh Lỗ Thư Nhất, mà là Thiết Thủ trong Tứ Đại Danh Bổ, địch thủ Thiết Du Hạ.
Nếu Thiết Thủ đã xuất động, ba vị danh bổ khác đương nhiên cũng không nhàn rỗi. Lúc này lại biến thành Tứ Đại Danh Bổ và Cố Thiết Tam đồng loạt giao chiến với Nguyên Thập Tam Hạn.
Thiết Thủ giúp Cố Thiết Tam ngăn cản công kích của Nguyên Thập Tam Hạn.
Vào thời khắc sống chết, Cố Thiết Tam vẫn không quên hỏi:
- Tại sao?
Theo quan điểm của hắn, đối địch chính là phải giết chết hoặc đánh bại kẻ địch, không lý nào mắt thấy kẻ địch sắp phải ngã xuống lại giúp hắn trở mình sống dậy.
Thiết Thủ chỉ nói:
- Ăn cơm nghề này của chúng ta, có thể để người chết trận, không thể để người chết oan.
Lãnh Huyết lại vừa xuất kiếm vừa hỏi:
- Hắn làm sao lại trở nên như vậy?
Vô Tình nói:
- Ta từng nghe thế thúc nói, người của Tự Tại môn một khi dạy đồ đệ võ công, không thể tiếp tục sử dụng võ công đó nữa, nếu không một khi bị thương sẽ bị kỳ công phản kích. Xem ra hắn vì muốn đối phó với thế thúc mà sử dụng tuyệt chiêu đã truyền day, bây giờ hắn không thể thu hồi lại, đành phải giết chết người luyện mới có thể hóa giải nỗi đau cắn trả.
Truy Mệnh tỉnh ngộ cười nói:
- Tuyệt chiêu đã truyền dạy giống như nước đã tát ra ngoài, làm sao có thể thu hồi. Còn nếu không dạy thì không chịu nỗi sự tịch mịch vì không có thuộc hạ. Bây giờ chỉ có thể giết người diệt công, kết thù kết oán.
Sắc mặt Nguyên Thập Tam Hạn biến thành màu vàng, thân thể bốc mùi.
Hắn vẫn không lên tiếng, nhưng đến lúc này, Cố Thiết Tam và Lỗ Thư Nhất đều đã hiểu vì sao sư phụ lại ra tay với bọn họ.
Ngay lúc này, tiếng chó sủa bỗng vang lên.
Nguyên Thập Tam Hạn hét lớn một tiếng. Trước tiên hắn liên tục đánh vào mình ba chưởng. Ba chưởng này đánh xuống, sắc mặt hắn từ màu vàng nhạt bỗng biến thành màu đỏ tím, cả người cũng giống bành trướng lên.
Hắn đột nhiên dùng tay phải bứt đứt một ngón tay trái, là ngón áp út. Sau đó tay phải giương cung, tay trái lắp tên.
Cắt ngón tay làm tên, một mũi tên bắn ra.
Đây là mũi tên tự cắt một ngón tay, uy lực đương nhiên không thể coi thường.
Muốn ngăn cản một mũi “tên ngón tay” này của Nguyên Thập Tam Hạn quả thật không dễ, cực kỳ khó khăn.
Cố Thiết Tam cũng giống như sư phụ của hắn, tự đánh một cái để tăng công lực. Hắn tự đấm một quyền vào trán, khiến cho thất khiếu của hắn có ít nhất năm lỗ chảy máu, mới ngăn cản được một mũi tên này của Nguyên Thập Tam Hạn.
Cùng lúc đó, Tứ Đại Danh Bổ cũng thi triển hết bản lĩnh của mình.
Vô Tình phát ra ít nhất sáu món ám khí.
Lãnh Huyết đâm ra mười một kiếm.
Thiết Thủ đón đỡ một chiêu, lui về ba bước, nhưng đôi giày vẫn còn cắm sâu vào nơi ban đầu.
Truy Mệnh lại phóng lên cao, bay cao bảy trượng tám thước. Y không phải thi triển khinh công, mà là mượn kình lực của mũi tên kia bay lên.
Nhưng Nguyên Thập Tam Hạn cũng không chiếm được lợi thế, bởi vì tay trái của hắn đã bị thẻ trúc của Lỗ Thư Nhất kẹp lấy.
Sở dĩ tay của hắn bị Lỗ Thư Nhất kẹp lại là vì Lỗ Thư Nhất vẫn luôn ở bên cạnh mai phục, không hề chủ động xuất kích, khiến cho mọi người dường như không chú ý đến sự hiện hữu của hắn.
Thực ra hắn chỉ đang chờ cơ hội, chờ đợi một kích tất sát.
Dù sao hắn cũng là lão đại của Lục Hợp Thanh Long. Có lẽ võ công của hắn không phải là giỏi nhất, nhưng tính tình tuyệt đối là gian xảo nhất.
Hắn đương nhiên cũng không muốn đối địch với sư tôn, nhưng sau khi hắn biết Nguyên Thập Tam Hạn ra tay là vì muốn “thu hồi võ công đã dạy cho bọn họ”, hắn biết đời này đã không thể tiếp tục đi theo sư phụ, cũng không thể nhận được gì từ sư phụ.
Thứ duy nhất nhận được có lẽ chỉ là cái chết.
Hắn cũng không muốn chết, cho nên hắn quyết định ra tay.
Nguyên Thập Tam Hạn trúng chiêu vì không lưu ý đến Lỗ Thư Nhất.
Một nguyên nhân khác khác là hắn muốn nhanh chóng đánh lui kẻ địch nên đã bứt ngón tay, khiến cho tay trái bị thương, chuyển động không linh hoạt.
Còn có một nguyên nhân khác, sự phản kích của Tứ Đại Danh Bổ và Cố Thiết Tam cũng không tầm thường, hắn muốn ứng phó cũng cảm thấy tốn sức.
Cộng thêm hắn quá phân tâm vì Gia Cát tiên sinh đang chạy tới, cho nên bị bị đại đồ đệ do hắn tự tay huấn luyện ra nắm được thời cơ.
Thẻ trúc trên tay Lỗ Thư Nhất chính là “pháp bảo” do hắn nghiên cứu sáng tạo ra, bất cứ người nào bị kẹp trúng đều không thoát được, huống hồ trước mắt còn có Tứ Đại Danh Bổ, cộng thêm Gia Cát Tiểu Hoa đang chạy đến.
Cho nên Nguyên Thập Tam Hạn không có lựa chọn nào khác, chỉ có cách phát ra một kích, một kích đáng sợ quỷ khóc thần sầu.
Cánh tay trái của và thân thể của hắn đột nhiên tách ra. Cánh tay trái như một mũi tên giận dữ, thân thể lại giống như dây cung căng đầy.
Mũi tên xuyên phá thẻ trúc, cũng xuyên qua lồng ngực Lỗ Thư Nhất.
Sau một kích này, Nguyên Thập Tam Hạn nhờ vào nội lực khôi phục do đánh chết đệ tử Lỗ Thư Nhất, toàn diện, toàn lực, toàn tâm, toàn ý rút lui, nhưng cũng không phải là toàn thân.
Ít nhất trên người hắn đã ít đi một con mắt và một cánh tay.
Hắn rút lui rất nhanh, còn Lỗ Thư Nhất bị một cánh tay của hắn xuyên qua, lại bị lực cánh tay kéo theo, bắn về phía Tứ Đại Danh Bổ.
Tứ Đại Danh Bổ hợp sức bốn người, ổn định thân thể Lỗ Thư Nhất bị một cánh tay xuyên tim.
Nguyên Thập Tam Hạn đã rút lui trước khi Gia Cát tiên sinh chạy đến, hắn đã không còn thời gian giết chết Cố Thiết Tam.
Trăng chìm về phía tây, trời mới vừa tảng sáng.