• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

[kinh Dị ] Cánh Cửa Xanh (3 Viewers)

  • chương 8 : vũ hội

Lạc Uyển luôn đến muộn, nhưng cô hoàn toàn không lo lắng nữa. Một người trong giây phút đối mặt giữa sự sống và cái chết sẽ không bao giờ để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này.

Lão Hoàng hói nói với Lạc Uyển vẻ nịnh bợ: "Lạc Uyển à, vừa rồi tôi nhìn thấy đại thiếu gia của tập đoàn Hoành Nho ở dưới, anh ấy nhờ tôi chuyển cho cô một tấm thiệp, mời cô hôm nay tham gia buổi vũ hội ở nhà anh ấy, cô nhất định phải đi nhé!".

Nói xong còn nhìn Lạc Uyển với ánh mắt đáng thương. Lạc Uyển biết bây giờ anh ta đối đãi tốt như vậy với mình hoàn toàn là vì hiểu lầm mình có quan hệ gì đó với người nhà Thượng Quan, định lợi dụng mình để kết thân với gia đình Thượng Quan.

Lạc Uyển nghĩ một lúc rồi nói: "Anh trả trước cho tôi mấy tháng lương".

"Vì sao vậy?".

"Vì sao? Tôi thay mặt công ty tham dự yến tiệc của tập đoàn Hoành Nho, lẽ nào anh muốn tôi mặt thứ hàng nhái này đi?"

Lão Hoàng hói có thể làm được ông chủ cũng không phải là không có lý, hắn lập tức đưa tiền cho Lạc Uyển. Lạc Uyển lấy được tiền liền đi làm tóc, mặc dù phải móc ra một số tiền lớn nhưng không thấy đau chút nào. Mái tóc dài của Lạc Uyển đã thay đổi, bộ lễ phục không tay màu xanh ngọc bích làm nổi bật mọi đường cong trên cơ thể, màu sắc đó càng làm tôn thêm làn da sáng như ngọc cũng như cái cổ kiêu ba ngấn của Lạc Uyển.

Cố gắng đi đôi giày cao gót, trước gương lập tức xuất hiện một mỹ nhân tao nhã, khiến ngay cả Lạc Uyển cũng phải sững sờ.

Cô giật mình nhìn vào gương, người này thực sự là mình sao? Sao xa lạ thế này? Mình mà đẹp thế sao? Lạc Uyển ngày ngày mặc bộ đồng phục viên chức, thắt dây lưng da, đeo cặp kính to, chưa hề trang điểm, đi loại giày rẻ tiền kia đi đâu mất rồi?

Cô vẫn còn đang ngỡ ngàng, chưa có bất kỳ phản ứng gì thì taxi đã chở cô đến trước một tòa nhà tráng lệ chiếm trọn cả một quả núi, vườn hoa tư gia mà đẹp thế ư? Còn đèn hoa cũng bắt đầu sáng, người giúp việc đeo găng tay trắng đứng ở hai bên cửa chính tòa nhà, những chiếc xe đắt tiền ngạo mạn nhộn nhịp đi qua chiếc taxi của Lạc Uyển. Con tim của Lạc Uyển chợt thấy bị tổn thương.

Người tài xế bước xuống xe, cầm thiệp mời bước vào bên trong.

Tất cả mọi người đều lái xe vào, chỉ có Lạc Uyển ôm váy dạ hội đi bộ vào cửa chính của sơn trang dưới ánh mắt soi mói đầy vẻ ngạc nhiên của những người giúp việc, cô cố gắng đi theo con đường dài hun hút dành cho xe ô tô.

Đó là một con đường rất đẹp. Cây cối ở hai bên, ánh đèn chiếu lên lá cây chốc chốc lại tỏa sáng, hương hoa thoang thoảng. Cô một mình đi về phía trước tòa nhà lớn kia, từ cổng chính đến tòa nhà còn một đoạn đường, người trên những chiếc xe đắt tiền đều quay đầu lại nhìn cô.

Ở chỗ rẽ ngay trước mặt mình hình như cũng có một bóng người đang đi. Trong lòng Lạc Uyển thấy vui vui, thật không tồi, đi mãi trong sa mạc cuối cùng cũng nhìn thấy người đông hành, cô bước nhanh tới.

Đó là một người đàn ông ăn mặc rất bình dị, nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, anh ta quay đầu lại nhìn Lạc Uyển. Khuôn mặt khôi ngô thanh tú giống như mỹ nam trong truyện tranh của Nhật, mái tóc lấp lánh dưới ánh đèn, khuôn mặt tươi cười.

Người kia nhìn thấy Lạc Uyển đi bộ liền hỏi: "Cô đi bộ vào đây? Sao không bảo người lái xe đưa đến, mấy người giúp việc kia làm khó cô?"

Thực ra, cũng không vấn đề gì, con đường đẹp thế này, đi bộ càng thoải mái,cảm giác dễ chịu này ngồi trong xe không thể cảm nhận được".

"Cô rất đặc biệt!".

"Trông anh càng đặc biệt hơn, anh vẫn còn mặc quần áo ngủ à?". Lạc Uyển cười với anh ta, có lẽ là người giúp việc. Không dám tin mặc quần áo như vậy đến vũ hội sẽ có hiệu quả gì, có lẽ còn thu hút hơn cả không mặc.

"Tôi thích mặc thế, tôi thấy cô cũng không thích mặc váy dạ hội!" .

"Đúng vậy. giày cao gót kh nhọn, cái váy này khiến tôi không thở được, thật khó chịu".

Người đàn ông nghe rồi quay người ngắt một bông ngọc lan trắng bên đường, nhẹ nhàng cài lên mái tóc cô, động tác tự nhiên, khiến Lạc Uyển cảm thấy vừa lòng.

"Hương hoa có làm cô thoải mái hơn một chút không?"

Lạc Uyển kinh ngạc nhìn người đàn ông này. Anh ta không giống Lý đại tiên đáng đánh kia, cũng không giống như Thượng Quan Lưu Vân khiến người ta tức điên. Sự nho nhã của anh ta sẽ khiến trái tim của rất nhiều cô gái ngừng đập, nụ cười của anh ta trong veo như thế, khiến tất cả những người con gái đều mê mẩn.

Hai người nói nói cười cười chẳng mấy chốc đã đến trước tòa nhà. Có thể nghe thấy tiếng ca hát cười nói vọng ra, tiếng nhạc du như có như không vọng lại. Người kia khẽ gật đầu, nói một tiếng: "Xin lỗi không tiếp chuyện được nữa", rồi biến mất trong đám người, còn Lạc Uyển như lạc vào biển người cô độc.

Cô ngẩn ra ở đó, không biết làm thế nào. Cô chẳng quen ai trong số tất cả mọi người ở đây, cô bắt đầu cảm thấy hối hận rồi.

Vừa quay đầu, gương mặt đẹp trai của Thượng Quan Lưu Vân đã lọt vào tầm mắt.

"Cho cô, tràng hạt bà tôi tặng cô, sao cô dám vứt lung tung? Tôi vẫn chưa nói cho bà biết, nếu không bà sẽ rất đau lòng."

Một vòng tràng hạt được ném vào tay Lạc Uyển. Thượng Quan Lưu Vân tuy miệng liến thoắng là vì bà mình nhưng biểu hiện thì hình như là sợ Lạc Uyển nổi giận.

Nha đầu này tuy tính khí không tốt lằm, thậm chí có lúc thần kinh còn bất ổn, nhưng gương mặt trong sáng kia lại có thứ đó khiến người ta muốn kết thân.

Lạc Uyển không biết vì sao Thượng Quan Lưu Vân lại nhìn mình cười, chỉ thấy Thẩm Cơ cùng một người đàn ông bước đến trước mặt cô và Thượng Quan Lưu Vân.

Bốn người đứng rất ý nhị, quan sát lẫn nhau, Lạc Uyển như muốn hét lên, người đàn ông này chính là người mặc quần áo ngủ vừa rồi. Đột nhiên Thượng Quan Lưu Vân chìa tay ra vỗ vỗ vào vai người đàn ông kia, nói một tiếng: " Tiểu Mộ, mới vừa rồi còn tìm không thấy em."

"Anh, em vừa ra ngoài một lát."

Anh? Lạc Uyển tròn mắt, hóa ra người đàn ông nà chính là Thượng Quan Tiểu Mộ, em trai của Thượng Quan Lưu Vân.

Xem ra anh ta chính là con mồi của Thẩm Cơ vô cùng diêm dúa, vốn đã mất cơ hội tấn công Thượng Quan Lưu Vân nên cô ta đã chuyển sang Thượng Quan Tiểu Mộ. Lạc Uyển lo lắng nhìn Tiểu Mộ, cô quá hiểu thủ đoạn đối phó với đàn ông của Thẩm Cơ.

Biểu hiện hôm nay của Thẩm Cơ rất tốt, thái độ với Lạc Uyển rất đoan trang, quan tâm hơn, không thấy chút vị chua cay nào, xem ra giống như một người có ăn học đàng hoàng, tất cả đều bị khí chất của cô ta thu hút.

Vậy nên không ai chú ý đến Lạc Uyển, mặc dù đã mất rất nhiều công sức để trang điểm, nhưng mỗi người ở đây đều xinh đẹp, cao quý hơn cô. Quả nhiên khí chất nổi tiếng cũng không phải ngày một ngày hai mới học được.

Sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói: "Vừa rồi còn chưa tự giới thiệu, cô không giận chứ?".

Lạc Uyển quay đầu thì phát hiện là Tiểu Mộ. Lạc Uyển có cảm giác rất kỳ lạ đối với người đàn ông tuấn tú luôn chiếm lợi thế về tướng mạo này.

"Không sao, chẳng lẽ phải giới thiệu với từng người anh là nhị công tử của tập đoàn Hoành Nho sao? Đúng rồi, tại sao tôi chưa bao giờ gặp anh ở tòa cao ốc?".

"Bởi vì tôi không có bản lĩnh gì, mọi chuyện trong nhà đều do anh trai giải quyết, tôi chỉ thỉnh thoảng đến văn phòng của bà chơi, đương nhiên cô không gặp tôi rồi!".

"Anh rất có khả năng, sao lại nói mình không có bản lĩnh?".

Đang nói, Thẩm Cơ nho nhã bước đến từ bên kia, kéo tay Tiểu Mộ, hai người định cùng ra nhảy. Lúc Thẩm Cơ chạm vào vai Lạc Uyển đã thì thầm những lời chỉ có Lạc Uyển nghe được, vẻ mặt vẫn xinh đẹp và chân thành, nhưng giọng nói thì lạnh như băng: "Đừng có được voi đòi tiên, Thượng Quan Lưu Vân vẫn không đủ sao? Tiểu Mộ là của tôi".

Lạc Uyển gần như nghi ngờ mình đã nghe nhầm. Ở đâu mà lại có người có thể cười tươi như vậy mà lại nói những lời lạnh lùng đến thế.

Cô còn đang ngơ ngác thì Thượng Quan Lưu Vân đã bước tới, vừa đến thì đã bắt đầu đấu khẩu với Lạc Uyển.

"Đúng rồi, cô đã xé bức tranh sơn dầu trong tòa nhà của chúng tôi, đã có ai tìm cô đòi tiền bồi thường chưa?

"Anh không nói, ai biết là tôi xé? Còn nói nữa, có ai lại đi treo mấy bức tranh sơn dầu trong toa lét? Cũng chỉ có gia đình anh mới biến thái như thế."

"Biến thái gì, đấy gọi là nghệ thuật cô hiểu không?".

"Tôi không hiểu, tôi chỉ biết đó là hàng giả". Lạc Uyển nhận định đó không phải là hàng thật.

Thượng Quan Lưu Vân lại bắt đầu bốc hỏa: "Lẽ nào nhà cô treo bức tranh sơn dầu trị giá một triệu trong toa lét?".

Chủ đề lại chuyển sang tranh sơn dầu. Đột nhiên, Lạc Uyển nhớ ra, cô đã tìm đến trăm nghìn lần trên bức tường kia trong toa lét, đều không tìm thấy chiếc hộp bằng thủy tinh ngâm Sở Anh. Thậm chí cô còn muốn dỡ bức tường ra, nhưng nhìn bề mặt tường không có bất kỳ dấu tích mới tu sửa, lẽ nào hôm đó đúng là mình hoa mắt.

Cũng đúng lúc này, cô đột nhiên nhớ đến, mình đã chạy từ tầng mười ba đến nhà vệ sinh của tầng bảy, vậy thì rất có khả năng hộp thủy tinh thực sự nằm ở nhà vệ sinh của tầng mười ba. Cô đứng dậy muốn đi, nhất định phải làm rõ.

Lúc này trong đầu Lạc Uyển chỉ có Sở Anh, "Tôi phải đi đây". Lạc Uyển đứng dậy.

Lạc Uyển nhìn Thượng Quan Lưu Vân liền nắm lấy tay anh ta, Thượng Quan Lưu Vân rất ngạc nhiên nhìn cô, ngại ngùng nói: "Tôi, tôi... tôi bây giờ vẫn chưa chuẩn bị xong".

"Chuẩn bị cái gì! Anh cùng tôi đến tầng mười ba". Lạc Uyển chỉ muốn lôi anh ta xông thẳng vào nhà vệ sinh tầng mười ba, xem xem suy đoán của mình có chính xác không, cô thực sự đã quá sợ rồi.

"Tầng mười ba, là cái tầng xảy ra hỏa hoạn kia á? Tôi không muốn đi, ở đó có ma, tất cả mọi người trong tòa nhà đều biết, ai dám lên tầng mười ba?", Thượng Quan Lưu Vân từ chối thẳng thừng.

"Tôi... tôi nhất định phải lên đó một lần, tôi có việc gấp", Lạc Uyển mở to mắt, ánh mắt lộ vẻ mang ơn.

"Hay là, sáng mai chúng ta gọi thêm thật nhiều người cùng lên?".

"Không có người dám lên đó đâu, mà nhất định phải lên vào buổi tối, tôi không còn nhiều thời gian nữa, thôi được rồi, tôi đi đây", Lạc Uyển thấy khẩn cầu cũng vô ích nên bỏ đi một mình "Trong vòng bảy ngày phải tìm thấy cánh cửa xanh, nếu không phải chết" lời nguyền rủa này cô không cho là không có thật nữa, thời gian không còn nhiều, không thể lãng phí nữa.

Cho dù là chết cũng phải điều tra ra hung thủ thực sự đã giết Sở Anh mới được, nhưng bây giờ ngay cả thi thể cũng không tìm thấy, điều tra thế nào?.

Lạc Uyển gọi người phục vụ đưa cô đến cổng chính, sau đó gọi xe vào thành phố. Chiếc xe nhanh chóng rẽ vào tòa nhà, lúc này đã hết giờ làm việc, tối đen, cô run rẩy đi vào bên trong.

Cô ấn thang máy, cửa thang máy từ từ đóng lại, bỗng nhiên phía ngoài có một cánh tay thò vào. Lạc Uyển giật mình, cửa thang máy mở ra, gương mặt Thượng Quan Lưu Vân hiện ra trước mặt cô.

Anh ta không nói gì, hình như rất khó chịu nhìn cô, sau đó cũng bước vào trong. Thang máy đột nhiên dừng lại, Lạc Uyển ngẩng đầu lên nhìn, con số bên trên là tầng bốn, cô thấy kỳ lạ hỏi: "Thượng Quan Lưu Vân, anh ấn tầng bốn lúc nào?".

Trong thang máy yên lặng một lúc, anh ta chậm rãi phân bua: "Lẽ nào tôi rất giống với Thượng Quan Lưu Vân sao?".

Người đàn ông đối diện kia đột nhiên nhếch mép lộ ra một nụ cười, nụ cười rất quen, Lạc Uyển nhìn như đã nhìn thấy ở đâu. Đây không phải là Thượng Quan Lưu Vân, nụ cười cô đã nhìn thấy vào lúc cô gặp "2046" lần trước, đây là "2046" đã chết rồi?.

Lạc Uyển thét lên một tiếng, lấy hết sức bám vào cạnh cửa thang máy, chính vào cái giờ khắc đó, trong thang máy đột nhiên tối đen.

Lạc Uyển sững sờ trong bóng tối, mãi không dám động đậy, cô cố gắng chống đỡ để mình không ngất đi, một tiếng động bên tai cũng không có, ngoài hơi thở của mình thì không có bất cứ tiếng động nào.

Trong bóng tối cô nhận thấy có gì đó dựa sát vào mình. Bóng tối vô cùng nguy hiểm, đáng sợ nhất khi bản thân không có cách nào để chống đỡ.

Bỗng như bên ngoài vọng vào tiếng gõ cửa vô cùng nặng nề giống như tiếng trống trận xuyên qua bóng tối này.

Thang máy đột nhiên bừng sáng trở lại, bên trong không có ai. Lạc Uyển điên loạn ấn nút mở cửa, mãi hồi lâu sau đó cửa thang máy mới được mở ra, có một người đứng ngoài.

Lạc Uyển đột nhiên chỉ vào người kia nói: "Đừng bước vào,nh đi đi, anh không phải là Thượng Quan Lưu Vân".

"Cô điên rồi phải không? Tôi không phải Thượng Quan Lưu Vân, lẽ nào là cô? Lúc tôi đuổi đến nơi, đúng lúc thấy cô đóng cửa thang máy, không kịp gọi, sau đó tôi nhìn thấy thang máy dừng lại ở tầng bốn rồi không chuyển động nữa, chạy một hơi lên đây, khó khăn lắm mới ấn cho cửa mở ra, có phải cô đã hồ đồ rồi không?".

Tảng đá trong lòng Lạc Uyển đã rơi xuống, cô vẫy vẫy tay, nói với Thượng Quan Lưu Vân: "Vào đi!".

Trên đường đi không có chuyện gì, thang máy chạy thẳng đến tầng mười ba.

Chạy một hơi đến đó, Thượng Quan Lưu Vân vừa thở vừa nói: "Cô chuẩn bị thi 100m với tôi à?".

"Đừng làm ồn, chính là ở đây". Lạc Uyển nhìn xung quanh, vừa may có một thanh sắt han gỉ ở bên cạnh, cô cầm trong tay, đi đến cửa nhà vệ sinh, nhìn cánh cửa kia.

"Cánh cửa này có phải là màu xanh không?".

"Cô mù màu à! Rõ ràng là một cánh cửa gỗ đã bị thiêu cháy đen thui, làm gì có màu xanh nào?".

Lạc Uyển nhắm mắt rồi lại mở ra, màu kia giống như một sợi tơ màu xanh trôi nổi trong đầm nước mùa xuân, lúc ẩn lúc hiện trên cánh cửa, mặc dù đã mấy lần cô nhìn thấy cánh cửa xanh, lẽ nào đây chính là cánh cửa xanh mình phải tìm?.

"Tìm thấy cánh cửa xanh, nếu không trong vòng bảy ngày sẽ phải chết". Câu nói này liệu có được hóa giải ở đây? Sau cánh cửa này rốt cuộc có cái gì?

Mặc dù rất sợ, nhưng vì có Thượng Quan Lưu Vân ở bên cạnh nên cảm giác sợ hãi cũng giảm đi khá nhiều, vì thế cô mạnh dạn đẩy cánh cửa nhà

vệ sinh ra.

"Đây là nhà vệ sinh nữ, tôi vào không tiện lắm!". Thượng Quan Lưu Vân đứng cạnh cửa thoái thác.

Lạc Uyển một tay kéo anh ta vào, "Anh bị bệnh à! Tầng này cháy cả rồi, còn phân biệt nhà vệ sinh nam với nữ sao?".

Điều kỳ lạ là tầng này tuy đã bị cháy nhưng gian phòng này lại có vẻ không hề bị ngọn lửa chạm tới, vẫn như thường xuyên sử dụng, rất sạch sẽ, hình như hay có người tới dọn

Lạc Uyển nhìn bức tường đối diện với chỗ rửa tay. Bức tường đó sáng bóng như trứng gà bóc, một chút dấu tích ám khói cũng chẳng thấy, nếu không có số hiệu tầng mười ba trên cửa, cô nhất định tưởng lầm mình đã đi nhầm vào tầng khác.

Đột nhiên cô ra oai, cầm thanh sắt chọc chọc vào tường, đâm mấy gậy mặt tường đã bục ra,nhưng tuy là cái lỗ này không phải rất lớn, nhưng ai cũng nhìn ra mặt tường này không dày, cơ bản không thể đặt vừa một cái hộp thỷ tinh chứa người.

Cô rất thất vọng, thi thể của Sở Anh rốt cuộc ở đâu?.

Cô bỗng nhiên chú ý đến sự yên lặng xung quanh mình, cô quay đầu nhìn, thì ra Thượng Quan Lưu Vân đang đứng trước gương ở bồn rửa tay nhìn đi nhìn lại trông vô cùng quyến luyến.

Cô định bước đến cười nhạo, bảo anh ta đi, đột nhiên đứng sững ở đó, trống ngực đập thình thịch.

Lạc Uyển không nhìn Thượng Quan Lưu Vân, chỉ sững sờ nhìn chiếc gương kia. Không, đó không phải là mặt gương, trên tường không hề lắp gương, có điều là trong bức tường cũng hiện ra một người giống Thượng Quan Lưu Vân. Còn tên ngốc Thượng Quan Lưu Vân lại tưởng lầm kia là một cái mặt gương, quyến luyến soi đi soi lại nhưng lại không phải là mình, là "2046" rất giống Thượng Quan Lưu Vân.

Lúc Thượng Quan Lưu Vân quay đầu cười với cô, thì "Thượng Quan Lưu Vân" trong tường kia lại đang ngơ ngác nhìn Thượng Quan Lưu Vân.

Lạc Uyển đã phản ứng trở lại, gọi to: "Chạy, chạy, chạy nhanh".

Thượng Quan Lưu Vân lại chẳng có phản ứng gì, chỉ giật mình rồi nói: "Sao thế?".

Chính vào lúc này, Lạc Uyển nhìn thấy một cánh tay thò ra từ trong bức tường, hướng về bờ vai của Thượng Quan Lưu Vân còn đang sững sờ đứng đó. Cánh tay kia đã bị cháy đen, không còn móng tay, cháy hết cả da lòi ra cả thịt.

Rồi trong chớp mắt bức tường trước bồn rửa tay kia đã bị cháy đen thui, làm gì có gương? Làm gì có Thượng Quan Lưu Vân?.

Lạc Uyển xông ra khỏi nhà vệ sinh, xuất hiện trước mặt lại là một lối đi được bày trí rất đẹp, trong văn phòng còn vọng ra cả tiếng đánh máy, cả tầng lầu giống như chưa từng bị hỏa hoạn.

Tiếng bước chân chạm xuống nền chỉ vọng lại những tiếng khe khẽ, còn sau lưng luôn có cảm giác có người đi theo. Cô quay đầu không biết bao nhiêu lần, nhưng phía sau lại trống không, chẳng có ai.

Lạc Uyển lấy hết sức chạy vào trong thang máy, nhưng tiếng bước chân phía sau càng lúc càng gấp, không có tiếng kêu gào thảm thiết, bàn tay kia đã mấy lần nằm vào cổ áo sau của Lạc Uyển nhưng cô đều tránh được.

Thượng Quan Lưu Vân đang đứng trong thang máy giơ tay ra, còn một tay ấn cửa thang máy, máu từ trên đầu chảy ra, rơi xuống nền nàh tí tách...

Lạc Uyển chìa tay cho Thượng Quan Lưu Vân, thực sự không chạy nổi nữa, cố một chút nữa thôi thì đến nơi.

Tay của Thượng Quan Lưu Vân nắm chặt cổ tay Lạc Uyển, cô đang chuẩn bị chạy vào trong thì đột nhiên cảm thấy có một luồng lực cực mạnh đẩy cô về phía sau. Định thần nhìn lại, "Thượng Quan Lưu Vân" từng nắm tay mình kia thét lên một tiếng, mấy đường kim quang lấp lánh vây lấy anh ta, bên trong kẹp rất nhiều bùa chữ, những vòng kim quang đó không ngừng xuyên qua cơ thể anh ta, gần như chỉ trong nháy mắt "Thượng Quan Lưu Vân" giả kia đã bị kim quang biên thành tro tàn. Lạc Uyển vẫn chưa có phản ứng gì, thì người vừa đến ôm chặt lấy cô từ phía sau, quay đầu lại nhìn, thì ra là Thượng Quan Lưu Vân mặt đỏ bừng bừng.

"Cô tiến lên phía trước một bước nữa thì mất mạng rồi", Thượng Quan Lưu Vân chỉ về phía trước nói.

Quả nhiên cô đã đứng bên cạnh cửa sổ tầng mười ba, nếu không phải vừa rồi có một lực kéo cô lại thì chỉ cần bước vào thang máy kia, nhất định chỉ có một con đường chờ cô đó là nhảy lầu chết. Từ tầng mười ba ngã thẳng xuống thì chắc chắn thịt nát xương tan.

Cô đưa cổ tay trái lên xem, thì ra tràng hạt Thượng Quan Lưu Vân trả cho mình vừa rồi, trên mặt vẫn còn một ít kim quang đang nhấp nháy. Bùa chữ vừa rồi nhất định là kinh văn khắc trên tràng hạt, tay của "2046" kia đã trực tiếp nắm vào tràng hạt này, do vậy mới bị biến thành tro tàn.

Hai người không nói gì thêm, vội vàng quay người lại. Ai nấy đều đã mệt lử, lại còn phải đi cầu thang bộ, không ai nhắc đến nữa chữ cầu thang máy. Bây giờ dù trong thang máy đã chật ních người, họ cũng không dám vào nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom