Rumtr9x
Tác giả VW
-
Chương 187: Thiên Tú hành hạ Phương Nhi
Trong căn phòng kín đáo nằm dưới cái hầm bí mật, có một thân thể mềm mại của thiếu nữ đang trần trụi. Nàng nức nở và yếu ớt co rúc ở trên giường, dưới thân nàng có lót một tấm nệm Kymdan, bạch dịch loang lỗ trong đó đã sớm khô khốc.
Lưu Thị Phương Nhi nhớ không rõ nàng đã bị giam mấy ngày, mỗi khi bị người nam nhân kia tùy ý giày xéo thân thể thì trong đầu nàng chỉ suy nghĩ một vấn đề: "Kiều Trúc, sao em không tới cứu chị?"
Nàng và Kiều Trúc cùng một mẹ sinh ra nên từ nhỏ hai chị em đã yêu quý nhau. Cô em gái hoạt bát sôi nổi còn nàng thì hiền lành ôn nhu. Thời gian dần trôi, hai chị em cùng lớn lên với bao kỷ niệm, đến một hôm Phương Nhi thi Miss World trở về phòng trọ của hai chị em thì Kiều Trúc tươi cười thông báo cho chị gái là cô bé đã có người yêu. Nghe xong, Phương Nhi cảm thấy trong lòng hụt hẫng và buồn phiền, nàng nhớ lại cuộc sống trước giờ của hai chị em ngoài cha mẹ họ ra đâu có ai khác chen vào, tự nhiên bây giờ em gái có bạn trai thì có nghĩa là khoảng thời gian Kiều Trúc dành cho nàng sẽ bớt lại.
Do đó Phương Nhi quyết tâm muốn xem mặt gã bạn trai của em gái là người như thế nào, tại sao lại dám cướp em gái của nàng và cũng muốn xem gã đó có xứng đáng với em gái mình không. Và thế là Phương Nhi buộc em gái nói chỗ ở của gã bạn trai, còn Kiều Trúc thì trong đầu đã có suy nghĩ muốn Thiên Tú và chị mình gặp gỡ nhau để xây dựng mối quan hệ tốt đẹp nên đã nói ra chỗ cư ngụ của bạn trai.
Rồi mấy ngày sau, Phương Nhi đến chỗ nhà tắm công cộng của Thiên Tú để quan sát và đánh giá nhân phẩm bạn trai của em mình. Khi đến nơi, nhìn thấy Thiên Tú đang ngồi ở ô cửa số bán vé thì Phương Nhi bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp như nam thần của vị King of Heroes, nàng cảm giác mình bị vẻ đẹp quyền uy đó nhiếp phục nên sinh ra sợ hãi và rụt rè, tình ý bỗng chốc nảy sinh trong lòng thiếu nữ tuổi mới đôi mươi. Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, Phương Nhi quyết định sẽ làm quen với vị nam thần đó và kết quả nàng bị chịch thừa sống thiếu chết và cuối cùng là bị giam cầm ở đây như một nô lệ tình dục.
Nghĩ tới đây, Phương Nhi không khỏi đau buồn khi nghĩ đến số phận bi thảm của mình, hai hàng nước mắt chảy xuống thành từng dòng. Có điều đến giờ nàng không biết tại sao Thiên Tú lại đối xử nàng như vậy. Vậy nên nàng hận gã thanh niên mang nét đẹp thiên thần đó đã cưỡng hiếp nàng.
Âm đạo non của nàng còn chảy xuôi tinh dịch của Thiên Tú, hai môi âm hộ sưng đỏ đang đóng chặt cũng rát đau. Tất cả đối với Phương Nhi mà nói không thể nghi ngờ là cơn ác mộng đáng sợ nhất!
Nàng đang đợi Kiều Trúc hoặc ai đó tới cứu nàng nhưng nàng cũng không biết bản thân mình còn có thể kiên trì bao lâu. Trong căn phòng này bày đầy "dụng cụ" có hình thù kỳ quái, đó là những đồ vật từ sau khi nàng bị nhốt vào đây mới có.
Tiếng cửa phòng đang mở ra. Phương Nhi ôm chặt hai cánh tay, hàm răng nàng run rẩy va vào nhau, mỗi khi có tiếng cửa mở, người nam nhân kia sẽ xuất hiện. Nàng thậm chí cầu mong thời gian ngừng lại. Không biết qua bao lâu, cánh cửa bằng thép nặng trịch chầm chậm mở ra, nam nhân đó cũng đã xuất hiện, ánh mắt của Thiên Tú cũng rất nhanh tập trung vào thiếu nữ đang co rúm ở góc giường.
"Rốt cục cũng biết nghe lời." Tú quét mắt xung quanh nhìn mấy khí cụ đang được đặt yên lặng trên chiếc kệ, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên nụ cười tà mị.
Từ sau khi nghe thấy giọng nói của Tú, Phương Nhi run rẩy mạnh hơn. Đa số những thứ đồ trên chiếc kệ kia là dùng để hành hạ nàng. Ngày trước đây, nếu nàng ném một thứ gì thì cậu liền sẽ dùng thứ đó ở trên người của nàng. Côn thịt giả, roi da...
Bất kể nàng khóc rống cầu khẩn như thế nào, thậm chí dập đầu xin tha thì Tú càng khinh nhục tàn khốc hơn. Người nam nhân này làm cho nàng rất sợ hãi.
"Tới đây, để ta nhìn xem cô có ngoan hơn một chút hay không?" Thiên Tú đến bên chiếc giường, thân hình cao lớn ngồi xuống, cánh tay nhấc Phương Nhi đang thét chói tai lên rồi ôm nàng vào trong ngực. Một tay khác dọc theo sống lưng của nàng lướt qua mông tròn ngọc ngà rồi sờ trên hậu môn, nơi đó còn lộ ra một hạt châu to đùng.
"Thật ngoan, may là cô chưa lấy ra, nếu không thì ta sẽ cầm hạt châu lớn hơn nữa nhét vào trong thân thể cô. " Tú cười liếm liếm gò má của thiếu nữ, nói tiếp: "Tới đây rồi nằm úp sấp xuống, vểnh mông lên cao một chút, đã đến lúc lấy ra."
Trong căn phòng dưới hầm, đôi mông của nàng á hậu bị Thiên Tú đánh liên tiếp, nàng mềm nhũn khóc nức nở. Phương Nhi nghe lời trượt từ phần ngực của nam nhân xuống rồi gục người. Mỗi khi nàng động đậy một chút, bên trong hậu môn liền sẽ có một viên bi ma sát tạo ra dịch nhờn mát lạnh, cảm giác tê tê dại dại nối thẳng đến chỗ mẫn cảm.
Nàng căng thẳng đều chỉnh đôi chân ngọc thon dài rồi nâng mông lên cao hướng về phía Thiên Tú, sau đó dạng hai chân to ra.
"Đồ lẳng lơ, lại đang chảy dâm thủy rồi!" Vị King of Heroes cười nhạt tự tay vuốt ve mông của nàng. Mông tròn trịa vừa trắng lại vừa mềm, sau khi bị đánh vài cái, hậu huyệt màu hồng phấn giống như mật đào. Chỉ mới xoa vài cái mà dâm dịch trơn trượt đã chảy ra. Cậu di chuyển ngón trỏ nhắm ngay hậu môn đang cất chứa viên hạt châu rồi móc nhẹ nếp thịt. Thiếu nữ trên giường cả người căng chặt.
"Nói cho ta biết, ngày hôm qua cái động lẳng lơ này của cô đã ăn bao nhiêu viên hạt châu?" Phương Nhi đã thành thói quen khi nghe Thiên Tú nói những khó nghe. Trong trí nhớ hỗn loạn, nàng nhớ mang máng rằng hôm qua cậu đã bức bách nàng đếm tới sáu viên. Hậu môn trướng dữ dội, mật dịch chảy giàn giụa.
"Sáu... sáu viên. Cầu xin anh, mau lấy ra cho hu hu..." Nàng khóc nấc nói.
Nam nhân cười cười nhưng không nghe theo ý nàng mà ngược lại dùng bàn tay ma sát hậu môn còn tay kia thì bao trùm cả âm đạo phía trước rồi dùng lực mạnh xoa lấy chỗ sưng đỏ, vách tường thịt mềm mại bị Thiên Tú xoa nắn đến ướt đẫm, hai ngón tay dài liền nhân lúc này cắm vào trong âm đạo.
"A!" Phương Nhi hét lên.
Khớp xương cứng cáp tùy ý quấy đảo trong âm đạo, tầng tầng nếp thịt bao vây lấy ngón tay. Thiên Tú tìm chỗ mẫn cảm nhất tận cùng âm đạo của nàng rồi đâm thẳng vào đó. Vách thịt non đông cứng hung hăng run lên, mật dịch liên tục lan tràn từ trong lỗ nhỏ tử cung ra bên ngoài.
Phương Nhi gục trên mặt tấm nệm và không ngừng khóc. Âm đạo nhỏ hẹp đã bị nam nhân đâm chọc mấy ngày liên tiếp nên chỉ hơi cắm vào thì vách tường thịt sẽ đau nhức. Nàng mới chỉ chịu được sự đâm chọc của Tú thì cậu lại gia tăng tốc độ ngón tay, nàng ngay cả khí lực chống đỡ cũng biến mất. Nàng thở gấp, khuôn mặt dán trên mặt đất, ngũ quan xinh đẹp tinh xảo tràn đầy nước mắt, không phân biệt được rõ là đang thống khổ hay khuây khoả.
"Mút thật là chặt, thật dâm đãng. Có phải là âm đạo non lại muốn bị côn thịt cắm vào không? Đừng gấp, đợi lát nữa rồi ta sẽ thỏa mãn cô." Dứt lời, hai ngón tay Thiên Tú không ngừng moi móc trong âm đạo, hậu môn phía sau thì co rụt lại. Cậu dùng tay còn lại lôi kéo vách tường thịt ra bên ngoài. Chỉ mới chạm nhẹ một cái, âm hạch lồi lên như có vật cứng sắp phá ra.
"Không muốn, đừng a." Chỗ mẫn cảm nhất đã bị Thiên Tú nắm trong bàn tay, khoái cảm tê dại không ngừng xông lên giống như bị điện giật vô cùng nhuần nhuyễn. Phương Nhi muốn trốn nhưng lại bị Thiên Tú hung hăng chế ngự âm đạo. Hậu môn nhét đầy hạt châu làm cho Phương Nhi cảm thấy đau rát cùng cực.
Lưu Thị Phương Nhi nhớ không rõ nàng đã bị giam mấy ngày, mỗi khi bị người nam nhân kia tùy ý giày xéo thân thể thì trong đầu nàng chỉ suy nghĩ một vấn đề: "Kiều Trúc, sao em không tới cứu chị?"
Nàng và Kiều Trúc cùng một mẹ sinh ra nên từ nhỏ hai chị em đã yêu quý nhau. Cô em gái hoạt bát sôi nổi còn nàng thì hiền lành ôn nhu. Thời gian dần trôi, hai chị em cùng lớn lên với bao kỷ niệm, đến một hôm Phương Nhi thi Miss World trở về phòng trọ của hai chị em thì Kiều Trúc tươi cười thông báo cho chị gái là cô bé đã có người yêu. Nghe xong, Phương Nhi cảm thấy trong lòng hụt hẫng và buồn phiền, nàng nhớ lại cuộc sống trước giờ của hai chị em ngoài cha mẹ họ ra đâu có ai khác chen vào, tự nhiên bây giờ em gái có bạn trai thì có nghĩa là khoảng thời gian Kiều Trúc dành cho nàng sẽ bớt lại.
Do đó Phương Nhi quyết tâm muốn xem mặt gã bạn trai của em gái là người như thế nào, tại sao lại dám cướp em gái của nàng và cũng muốn xem gã đó có xứng đáng với em gái mình không. Và thế là Phương Nhi buộc em gái nói chỗ ở của gã bạn trai, còn Kiều Trúc thì trong đầu đã có suy nghĩ muốn Thiên Tú và chị mình gặp gỡ nhau để xây dựng mối quan hệ tốt đẹp nên đã nói ra chỗ cư ngụ của bạn trai.
Rồi mấy ngày sau, Phương Nhi đến chỗ nhà tắm công cộng của Thiên Tú để quan sát và đánh giá nhân phẩm bạn trai của em mình. Khi đến nơi, nhìn thấy Thiên Tú đang ngồi ở ô cửa số bán vé thì Phương Nhi bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp như nam thần của vị King of Heroes, nàng cảm giác mình bị vẻ đẹp quyền uy đó nhiếp phục nên sinh ra sợ hãi và rụt rè, tình ý bỗng chốc nảy sinh trong lòng thiếu nữ tuổi mới đôi mươi. Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, Phương Nhi quyết định sẽ làm quen với vị nam thần đó và kết quả nàng bị chịch thừa sống thiếu chết và cuối cùng là bị giam cầm ở đây như một nô lệ tình dục.
Nghĩ tới đây, Phương Nhi không khỏi đau buồn khi nghĩ đến số phận bi thảm của mình, hai hàng nước mắt chảy xuống thành từng dòng. Có điều đến giờ nàng không biết tại sao Thiên Tú lại đối xử nàng như vậy. Vậy nên nàng hận gã thanh niên mang nét đẹp thiên thần đó đã cưỡng hiếp nàng.
Âm đạo non của nàng còn chảy xuôi tinh dịch của Thiên Tú, hai môi âm hộ sưng đỏ đang đóng chặt cũng rát đau. Tất cả đối với Phương Nhi mà nói không thể nghi ngờ là cơn ác mộng đáng sợ nhất!
Nàng đang đợi Kiều Trúc hoặc ai đó tới cứu nàng nhưng nàng cũng không biết bản thân mình còn có thể kiên trì bao lâu. Trong căn phòng này bày đầy "dụng cụ" có hình thù kỳ quái, đó là những đồ vật từ sau khi nàng bị nhốt vào đây mới có.
Tiếng cửa phòng đang mở ra. Phương Nhi ôm chặt hai cánh tay, hàm răng nàng run rẩy va vào nhau, mỗi khi có tiếng cửa mở, người nam nhân kia sẽ xuất hiện. Nàng thậm chí cầu mong thời gian ngừng lại. Không biết qua bao lâu, cánh cửa bằng thép nặng trịch chầm chậm mở ra, nam nhân đó cũng đã xuất hiện, ánh mắt của Thiên Tú cũng rất nhanh tập trung vào thiếu nữ đang co rúm ở góc giường.
"Rốt cục cũng biết nghe lời." Tú quét mắt xung quanh nhìn mấy khí cụ đang được đặt yên lặng trên chiếc kệ, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên nụ cười tà mị.
Từ sau khi nghe thấy giọng nói của Tú, Phương Nhi run rẩy mạnh hơn. Đa số những thứ đồ trên chiếc kệ kia là dùng để hành hạ nàng. Ngày trước đây, nếu nàng ném một thứ gì thì cậu liền sẽ dùng thứ đó ở trên người của nàng. Côn thịt giả, roi da...
Bất kể nàng khóc rống cầu khẩn như thế nào, thậm chí dập đầu xin tha thì Tú càng khinh nhục tàn khốc hơn. Người nam nhân này làm cho nàng rất sợ hãi.
"Tới đây, để ta nhìn xem cô có ngoan hơn một chút hay không?" Thiên Tú đến bên chiếc giường, thân hình cao lớn ngồi xuống, cánh tay nhấc Phương Nhi đang thét chói tai lên rồi ôm nàng vào trong ngực. Một tay khác dọc theo sống lưng của nàng lướt qua mông tròn ngọc ngà rồi sờ trên hậu môn, nơi đó còn lộ ra một hạt châu to đùng.
"Thật ngoan, may là cô chưa lấy ra, nếu không thì ta sẽ cầm hạt châu lớn hơn nữa nhét vào trong thân thể cô. " Tú cười liếm liếm gò má của thiếu nữ, nói tiếp: "Tới đây rồi nằm úp sấp xuống, vểnh mông lên cao một chút, đã đến lúc lấy ra."
Trong căn phòng dưới hầm, đôi mông của nàng á hậu bị Thiên Tú đánh liên tiếp, nàng mềm nhũn khóc nức nở. Phương Nhi nghe lời trượt từ phần ngực của nam nhân xuống rồi gục người. Mỗi khi nàng động đậy một chút, bên trong hậu môn liền sẽ có một viên bi ma sát tạo ra dịch nhờn mát lạnh, cảm giác tê tê dại dại nối thẳng đến chỗ mẫn cảm.
Nàng căng thẳng đều chỉnh đôi chân ngọc thon dài rồi nâng mông lên cao hướng về phía Thiên Tú, sau đó dạng hai chân to ra.
"Đồ lẳng lơ, lại đang chảy dâm thủy rồi!" Vị King of Heroes cười nhạt tự tay vuốt ve mông của nàng. Mông tròn trịa vừa trắng lại vừa mềm, sau khi bị đánh vài cái, hậu huyệt màu hồng phấn giống như mật đào. Chỉ mới xoa vài cái mà dâm dịch trơn trượt đã chảy ra. Cậu di chuyển ngón trỏ nhắm ngay hậu môn đang cất chứa viên hạt châu rồi móc nhẹ nếp thịt. Thiếu nữ trên giường cả người căng chặt.
"Nói cho ta biết, ngày hôm qua cái động lẳng lơ này của cô đã ăn bao nhiêu viên hạt châu?" Phương Nhi đã thành thói quen khi nghe Thiên Tú nói những khó nghe. Trong trí nhớ hỗn loạn, nàng nhớ mang máng rằng hôm qua cậu đã bức bách nàng đếm tới sáu viên. Hậu môn trướng dữ dội, mật dịch chảy giàn giụa.
"Sáu... sáu viên. Cầu xin anh, mau lấy ra cho hu hu..." Nàng khóc nấc nói.
Nam nhân cười cười nhưng không nghe theo ý nàng mà ngược lại dùng bàn tay ma sát hậu môn còn tay kia thì bao trùm cả âm đạo phía trước rồi dùng lực mạnh xoa lấy chỗ sưng đỏ, vách tường thịt mềm mại bị Thiên Tú xoa nắn đến ướt đẫm, hai ngón tay dài liền nhân lúc này cắm vào trong âm đạo.
"A!" Phương Nhi hét lên.
Khớp xương cứng cáp tùy ý quấy đảo trong âm đạo, tầng tầng nếp thịt bao vây lấy ngón tay. Thiên Tú tìm chỗ mẫn cảm nhất tận cùng âm đạo của nàng rồi đâm thẳng vào đó. Vách thịt non đông cứng hung hăng run lên, mật dịch liên tục lan tràn từ trong lỗ nhỏ tử cung ra bên ngoài.
Phương Nhi gục trên mặt tấm nệm và không ngừng khóc. Âm đạo nhỏ hẹp đã bị nam nhân đâm chọc mấy ngày liên tiếp nên chỉ hơi cắm vào thì vách tường thịt sẽ đau nhức. Nàng mới chỉ chịu được sự đâm chọc của Tú thì cậu lại gia tăng tốc độ ngón tay, nàng ngay cả khí lực chống đỡ cũng biến mất. Nàng thở gấp, khuôn mặt dán trên mặt đất, ngũ quan xinh đẹp tinh xảo tràn đầy nước mắt, không phân biệt được rõ là đang thống khổ hay khuây khoả.
"Mút thật là chặt, thật dâm đãng. Có phải là âm đạo non lại muốn bị côn thịt cắm vào không? Đừng gấp, đợi lát nữa rồi ta sẽ thỏa mãn cô." Dứt lời, hai ngón tay Thiên Tú không ngừng moi móc trong âm đạo, hậu môn phía sau thì co rụt lại. Cậu dùng tay còn lại lôi kéo vách tường thịt ra bên ngoài. Chỉ mới chạm nhẹ một cái, âm hạch lồi lên như có vật cứng sắp phá ra.
"Không muốn, đừng a." Chỗ mẫn cảm nhất đã bị Thiên Tú nắm trong bàn tay, khoái cảm tê dại không ngừng xông lên giống như bị điện giật vô cùng nhuần nhuyễn. Phương Nhi muốn trốn nhưng lại bị Thiên Tú hung hăng chế ngự âm đạo. Hậu môn nhét đầy hạt châu làm cho Phương Nhi cảm thấy đau rát cùng cực.