Rumtr9x
Tác giả VW
-
Chương 157: Thiên Tú về thăm gia đình
Đợi Gia Mẫn nằm nghỉ trên giường thêm một lát nữa Thiên Tú mới bế nàng cùng tắm rửa, khi mặc đồ lại xong thì cả hai xuống chỗ lễ tân trả phòng và rời khỏi khách sạn. Trên đường về, trong xe cả hai không nói câu nào, Thiên Tú lâu lâu quay mặt qua nhìn nàng mỉm cười, còn Gia Mẫn thì trừng mắt nhìn cậu.
Gần tới nhà mình nên Gia Mẫn yêu cầu người yêu dừng xe và nói rằng: "Em muốn tự vô nhà một mình để khỏi gây hiểu lầm với gia đình."
Tú cũng đồng ý: "Được, sau này lúc nào muốn được chịch cứ đến tìm anh."
Nàng liếc mắt "hứ" một tiếng, đóng sầm cửa xe rồi thủng thẳng về nhà mình. Thiên Tú khẽ lắc đầu rồi lái xe trở về thăm cha của cậu vì mai là sinh nhật của ông.
Gần tới nhà mình nên Gia Mẫn yêu cầu người yêu dừng xe và nói rằng: "Em muốn tự vô nhà một mình để khỏi gây hiểu lầm với gia đình."
Tú cũng đồng ý: "Được, sau này lúc nào muốn được chịch cứ đến tìm anh."
Nàng liếc mắt "hứ" một tiếng, đóng sầm cửa xe rồi thủng thẳng về nhà mình. Thiên Tú khẽ lắc đầu rồi lái xe trở về thăm cha của cậu vì mai là sinh nhật của ông.
Khi đã nếm mùi tình dục, Gia Mẫn ngày càng sexy hơn để câu dẫn Thiên Tú cắm côn thịt vô lỗ âm đạo của mình
Về phần Gia Mẫn, sau khi cô nàng biết mùi tình dục thì sẽ ngày càng bứt rứt khó chịu, lỗ thịt hay tiết ra dâm dịch nhiều hơn. Vì lẽ đó nàng sẽ ngày càng phụ thuộc vào Thiên Tú, muốn cây thịt của vị King of Heroes cũng lấp đầy lỗ thịt non của mình nhưng đó là chuyện về sau.
Còn bây giờ Thiên Tú đã có mặt tại biệt thự cha mình, người hầu ra mở cổng cho cậu vào sau khi nghe tiếng chuông ngoài cổng. Sau khi đỗ xe ở gara, Tú thủng thẳng đi dạo quanh sân vườn, đã lâu rồi cậu mới về nhà, cảm giác thật dễ chịu và yên bình. Đi ngang qua chỗ bãi cỏ có xích đu, Tú thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang bồng một đứa trẻ sơ sinh trên tay, cô ấy mặc bộ đầm hai dây hở ngực trông thật đẹp. Thấy đứa trẻ cứ quấy khóc, cô gái mỉm cười ra chiều cưng nựng: "Cục cưng của mẹ đói rồi phải không? Để mẹ cho con ăn nha."
Rồi cô ấy kéo dây áo đầm trên vai xuống để lộ bầu vú trông thật đẹp. Người phụ nữ bóp nắn bầu vú chục cái để sữa tiết ra rồi đưa đầu ngực vô miệng đứa trẻ đang mở ra chờ được mẹ mình cho ăn. Đứa bé ngậm lấy núm vú và bú ngon lành, người phụ nữ mỉm cười hài lòng. Trông thấy thế, Thiên Tú muốn nhào tới bú mút bầu sữa người phụ nữ đó nhưng cậu đã vội đập tan tà niệm đó trong đầu bởi người phụ nữ đó chính là Cao Thị Tâm Như, là người vợ thứ ba của cha cậu, đồng thời cũng là dì của cậu, hơn nữa trong lòng Thiên Tú luôn nhớ ơn cô ấy vì đã đỡ đẻ mẹ cậu sinh ra cậu an toàn. Thiên Tú đi tới nhẹ nhàng chào hỏi: "Con chào dì Như, con mới về."
Tâm Như ngước lên nhìn Tú với sự ngạc nhiên chốc lát rồi cũng mỉm cười trìu mến với cậu, đáp: "Ồ! Thiên Tú đó hả con? Con khỏe không? Nay mới chịu về thăm gia đình à?"
Thiên Tú cười trừ, gãi đầu: "Dạ, con khỏe, thưa dì. Cũng do bận bịu công việc quá nên hôm nay con mới về thăm mọi người được ạ!"
Tâm Như cười sắc lẻm: "Coi bộ nghề kinh doanh nhà tắm nữ có vẻ hái ra tiền nhiều lắm nên làm con bận bù đầu rồi."
Lời của Tâm Như khiến Thiên Tú cứng họng: "Dì à..."
Bỗng tiếng đứa trẻ khóc oe lên khiến Tâm Như rối rít dỗ dành: "Ngoan, ngoan nào, con trai của mẹ. Bú no rồi thì ngủ ngoan nào. Ầu ơi ví dầu cầu ván đóng đinh..."
Nhìn dì mình hát ru đứa bé ngủ mà lòng Thiên Tú chợt trào lên cảm giác thân thương khó tả, cậu nghĩ chắc ngày xưa mẹ mình cũng nhọc nhằn nuôi nấng mình đến ngày trưởng thành.
Dỗ dành một lúc thì đứa bé cũng đã khép mắt ngủ say, Tâm Như cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, có ai nghĩ rằng tầm tuổi bốn chục như cô còn phải sinh thêm cho chồng một đứa con nữa. Nghĩ tới đó cô khẽ mỉm cười, đôi má thoáng ửng hồng, cô và chồng mình đã có hai mươi năm hạnh phúc bên nhau và có tới sáu đứa con chung. Cô tự hào về đứa con trai đầu của mình là vị anh hùng cứu thế gian từ Minh phủ chuyển sinh. Hiện nay Phi Cường đang học ôn thi cuối kỳ Đại học nên buổi tối cô thường chuẩn bị đồ ăn nhẹ cho con trai cưng mỗi khi cậu ta đói sẽ xuống dưới bếp lấy ăn.
Còn bây giờ Thiên Tú đã có mặt tại biệt thự cha mình, người hầu ra mở cổng cho cậu vào sau khi nghe tiếng chuông ngoài cổng. Sau khi đỗ xe ở gara, Tú thủng thẳng đi dạo quanh sân vườn, đã lâu rồi cậu mới về nhà, cảm giác thật dễ chịu và yên bình. Đi ngang qua chỗ bãi cỏ có xích đu, Tú thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang bồng một đứa trẻ sơ sinh trên tay, cô ấy mặc bộ đầm hai dây hở ngực trông thật đẹp. Thấy đứa trẻ cứ quấy khóc, cô gái mỉm cười ra chiều cưng nựng: "Cục cưng của mẹ đói rồi phải không? Để mẹ cho con ăn nha."
Rồi cô ấy kéo dây áo đầm trên vai xuống để lộ bầu vú trông thật đẹp. Người phụ nữ bóp nắn bầu vú chục cái để sữa tiết ra rồi đưa đầu ngực vô miệng đứa trẻ đang mở ra chờ được mẹ mình cho ăn. Đứa bé ngậm lấy núm vú và bú ngon lành, người phụ nữ mỉm cười hài lòng. Trông thấy thế, Thiên Tú muốn nhào tới bú mút bầu sữa người phụ nữ đó nhưng cậu đã vội đập tan tà niệm đó trong đầu bởi người phụ nữ đó chính là Cao Thị Tâm Như, là người vợ thứ ba của cha cậu, đồng thời cũng là dì của cậu, hơn nữa trong lòng Thiên Tú luôn nhớ ơn cô ấy vì đã đỡ đẻ mẹ cậu sinh ra cậu an toàn. Thiên Tú đi tới nhẹ nhàng chào hỏi: "Con chào dì Như, con mới về."
Tâm Như ngước lên nhìn Tú với sự ngạc nhiên chốc lát rồi cũng mỉm cười trìu mến với cậu, đáp: "Ồ! Thiên Tú đó hả con? Con khỏe không? Nay mới chịu về thăm gia đình à?"
Thiên Tú cười trừ, gãi đầu: "Dạ, con khỏe, thưa dì. Cũng do bận bịu công việc quá nên hôm nay con mới về thăm mọi người được ạ!"
Tâm Như cười sắc lẻm: "Coi bộ nghề kinh doanh nhà tắm nữ có vẻ hái ra tiền nhiều lắm nên làm con bận bù đầu rồi."
Lời của Tâm Như khiến Thiên Tú cứng họng: "Dì à..."
Bỗng tiếng đứa trẻ khóc oe lên khiến Tâm Như rối rít dỗ dành: "Ngoan, ngoan nào, con trai của mẹ. Bú no rồi thì ngủ ngoan nào. Ầu ơi ví dầu cầu ván đóng đinh..."
Nhìn dì mình hát ru đứa bé ngủ mà lòng Thiên Tú chợt trào lên cảm giác thân thương khó tả, cậu nghĩ chắc ngày xưa mẹ mình cũng nhọc nhằn nuôi nấng mình đến ngày trưởng thành.
Dỗ dành một lúc thì đứa bé cũng đã khép mắt ngủ say, Tâm Như cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, có ai nghĩ rằng tầm tuổi bốn chục như cô còn phải sinh thêm cho chồng một đứa con nữa. Nghĩ tới đó cô khẽ mỉm cười, đôi má thoáng ửng hồng, cô và chồng mình đã có hai mươi năm hạnh phúc bên nhau và có tới sáu đứa con chung. Cô tự hào về đứa con trai đầu của mình là vị anh hùng cứu thế gian từ Minh phủ chuyển sinh. Hiện nay Phi Cường đang học ôn thi cuối kỳ Đại học nên buổi tối cô thường chuẩn bị đồ ăn nhẹ cho con trai cưng mỗi khi cậu ta đói sẽ xuống dưới bếp lấy ăn.
Tâm Như giờ đã là mẹ của sáu đứa con, cô hài lòng cuộc sống hiện tại của mình
Thiên Tú lên tiếng cắt đứt dòng suy tưởng của Tâm Như: "Dì ơi, đứa bé này là... con của dì và cha con ạ?"
Tâm Như mỉm cười trả lời: "Đúng vậy đó con, đây là đứa con thứ sáu của dì và cha con."
Thiên Tú cũng biết Tâm Như là người sinh nhiều con nhất cho cha cậu nên cũng không nói gì nhiều, chỉ nói: "Dì mắn đẻ thật đấy!"
Tâm Như cười nói: "Ha ha, cảm ơn con nhiều! Dì cảm thấy thẹn lắm."
Rồi Thiên Tú hỏi tiếp: "Không biết cha con và những người khác có ở nhà không?"
Tâm Như đáp: "À, cha con với mẹ con bận đi đàm phán hợp đồng mới cho công ty nên Thúy Diễm, Nam Phương đi theo hỗ trợ, chỉ còn mình dì ở lại coi nhà. Mấy đứa kia phần lớn đi học cả rồi, chỉ có Sương Thảo ở nhà."
Thiên Tú gật đầu với dì mình, cười nói: "Con chỉ thấy lạ là ngày mai sinh nhật của cha mà thấy chưa có sự chuẩn bị gì cả, chứ mấy năm trước thì nhà ta rộn ràng như trẩy hội vậy."
Tâm Như cười: "Lo gì con, hóa phép một cái là xong."
Thiên Tú nói: "Phép thuật của dì bao giờ cũng đỉnh."
Tâm Như đỏ mặt, nói: "Tâng bốc tôi vừa thôi ông tướng, sáng giờ ăn gì chưa để dì nấu cho ăn."
Thiên Tú mỉm cười: "Dạ thôi, con vừa mới ăn hủ tíu xong rồi mới ghé đây thăm mọi người."
Tâm Như: "Giờ lại đi nữa hả?"
Tú lắc đầu: "Dạ không, mai sinh nhật cha nên con đâu dám bỏ đi không khéo ăn chửi của ổng mất."
Tâm Như bật cười: "Nói vậy còn nghe được. Thôi con vô nhà nghỉ ngơi đi. Dì muốn ngồi đây với đứa nhỏ thêm lát."
Thiên Tú khẽ cúi chào Tâm Như: "Dạ, không làm phiền dì nữa. Con đi ạ!"
Tâm Như: "Ừa, chào con!"
Rồi Tú quay người tiến vào biệt thự lên phòng nghỉ ngơi một lát.
Last edited: